1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Phất Y - A Dẫn (52c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 40: thể khóc cười
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia



      Trong cuộc sống có rất nhiều thứ như ý, nếu thể khóc, như vậy hãy cười mà đối mặt . Chỉ cần còn cố gắng, như vậy còn hy vọng.

      Lắc đầu, giống như muốn xua phiền muộn hậm hực lúc trước, Tả An Chi từ xe lấy dải lụa trắng bịt mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tinh nghịch, với Lâm Bình Chi: “Vừa rồi ngang qua tiệm may, chúng ta vào xem .”

      Lâm Bình Chi có chút ngạc nhiên. nhớ lúc nàng gặp Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang, vẫn chút hoang mang mà đánh cho chạy trối chết, điều mà ngay cả Nhạc Bất Quần cũng chắc có thể thắng nhàn nhã như vậy. Vậy mà lần này chỉ vào tiệm may cũng phải che mặt, chẳng lẽ trong tiệm kia có nhân vật lợi hại nào đó chăng?

      thôi.” Trong khi ngẩn người, Tả An Chi được vài bước rồi.

      Lâm Bình Chi vội vàng chạy theo, cùng nàng vào tiệm may “Đường làm quan rộng mở”.

      Vừa vào cửa, bà chủ cười khanh khách bước ra chào: “Công tử và nương là muốn may quần áo?”

      Lâm Bình Chi thấy nàng kia tuy lời cử chỉ khôn khéo, nhưng bước chân rất nặng, có vẻ gì là người tập võ. Trong lòng còn nghi hoặc, thấy Tả An Chi giọng : “ tên Lộ Nhân Tỉ, là bà chủ của tiệm may này…”

      Bà chủ kia ngẩn ra, : “ nương trước đây từng may quần áo ở nhà chúng ta?”

      Tả An Chi đau khổ cười, : “Đúng vậy, ta còn biết muội muội gọi là Lộ Dao Dao.”

      Nàng mặt tuy cười, nhưng dấu nổi vẻ thê lương trong ánh mắt. Năm tháng như thoi đưa, nữ tử trẻ trung năm đó trở thành thiếu phụ, chỉ có mình mình là bị thời gian quên lãng mười năm.

      Lộ Nhân Tỉ cười : “Trí nhớ nương tốt, đáng tiếc Dao Dao gả xa, thể vì nương mà may áo.”

      “Ai ?” Lộ Dao Dao dường như sớm chờ ngoài cửa, lên tiếng mà bước vào. Theo sau nàng còn có đôi nam nữ, ràng chính là Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh.

      “Dao Dao, sao muội lại về?” Lộ Nhân Tỉ bỏ khách lại mà chạy tới em , sau đó lại giận tái mặt, “Đừng là…”

      Lộ Dao Dao tuy rằng gả cho người ta, nhưng nhan sắc chút cũng giảm, nàng ôm Lộ Nhân Tỉ, làm nũng : “Tỷ tỷ tỷ đừng đoán mò, là ta nhớ tỷ và cháu ngoại, cho nên mới gạt tướng công chạy tới.” Nàng đợi tỷ tỷ đáp lời, lại : “Ta còn mang theo hai vị khách tới nè, là ở đường thấy họ muốn may quần áo, nên mới dẫn họ đến.”

      Lộ Nhân Tỉ muốn tiếp đón, thấy Lệnh Hồ Xung nhìn Lâm Bình Chi, lúng túng : “Lâm sư đệ.”

      từ lớn lên ở Hoa Sơn, chịu ân dưỡng dục của sư phụ sư mẫu, cho nên lần này cùng Nhậm Doanh Doanh bị sư đệ bắt gặp, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng kịp suy nghĩ xem Lâm Bình Chi tại sao lại ở đây.

      “Đại sư huynh.” Lâm Bình Chi thản nhiên chào, sau đó gì nữa.

      Mà Nhậm Doanh Doanh lại chăm chú nhìn chằm chằm Tả An Chi, : “Vị nương này nhìn rất quen.”

      “A? cũng cảm thấy như vậy sao?” Lộ Dao Dao vui vẻ tiến lại, “Ta cũng biết gặp vị nương này ở đâu nữa.”

      “Ta từng may quần áo ở nhà , gặp cũng có gì là lạ.” Tả An Chi quan tâm tới Nhậm Doanh Doanh, thuận miệng cho có lệ, sau đó liền kéo Lâm Bình Chi ra ngoài. Lúc ra cửa, nàng hơi quay đầu nhìn lại, thấy chị em nhà họ Lộ dẫn Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh chọn chất liệu vải may. Vì thế, Tả An Chi liền vội vàng chạy ra xe. Lệnh Hồ Xung còn ở đây, có nghĩa là Nhậm Ngã Hành chưa được cứu ra, bọn họ vẫn có thể kịp tới Mai trang.

      Lâm Bình Chi trong bụng vô cùng nghi hoặc, Tả An Chi là người trong Ma giáo, tại sao Nhậm Doanh Doanh lại biết nàng mà chỉ cảm thấy quen mắt? Nhưng Tả An Chi , cũng dám hỏi.

      Tới bên cạnh kênh đào, hai người liền xuống xe lên thuyền, xuôi về phương nam. Tả An Chi bỏ ra số tiền lớn, thúc giục nhà thuyền mau. Nhưng cái thuyền này đáy lúc trước từng bị thủng sau đó mới vá, đến hôm sau vết vá lại bung ra. Mà khắc phục được khó khăn này, phía trước lại luôn có chiếc thuyền to chắn ngang đường bọn họ.

      Tả An Chi lạnh lùng đứng ở đầu thuyền, quát: “Dừng lại.”

      Nhà thuyền vội vàng theo lệnh nàng. Mà Lâm Bình Chi thấy vậy, cũng ra đứng bên cạnh Tả An Chi, hỏi: “Làm sao vậy?”

      Tả An Chi “hừ” tiếng, liếc mắt ý bảo nhìn con thuyền kia, quả nhiên nó nhích lại gần thuyền của nàng. Mà đầu là người quen cũ của nàng, chính là Định Dật mười năm trước từng bao vây bọn họ núi Hằng Sơn. Nay bà ta tuy lớn tuổi, nhưng khí thế năm xưa chút cũng giảm, hai hàng lông mày cau chặt, căm tức nhìn bọn họ.

      Cừu nhân gặp nhau đỏ mắt, nhưng đối phương người đông thế mạnh, huống chi lúc này phải là thời điểm để tranh chấp với bọn họ, cho nên Tả An Chi lớn giọng : “ biết tại sao các vị ni lại chắn đường chúng ta? Chẳng lẽ làm ni quá kham khổ, chịu nổi nữa nên chuyển sang làm cướp? Nếu như vậy, chi bằng ta cho các ngươi mấy lượng bạc, các ngươi mau tránh đường.”

      Định Dật tính tình táo bạo, thường thường chỉ cần câu vừa lòng bà bà ta lập tức động thủ. Lúc này cũng ngoại lệ, thấy Tả An Chi ăn lỗ mãng, liền giận dữ quát: “Con nha đầu kia, đem giấu dâm tặc thuyền còn dám vô lễ như thế, ta thể tha cho ngươi.”

      Nàng phi thân bay đến thuyền của Tả An Chi, sau đó lập tức đâm tới kiếm, lại bị Tả An Chi vung kiếm chắn. Nàng chỉ cảm thấy kiếm của đối phương mạnh vô cùng, khiến nàng bị đánh bật lại ba bước, suýt nữa rơi xuống nước. Phải khó khăn lắm mới đứng vững lại, Định Dật nghi hoặc nhìn Tả An Chi.

      Tả An Chi cười lạnh : “Ta mặc dù sợ ngươi, nhưng cũng muốn để ngươi bôi nhọ thanh danh của ta. Thuyền của ta sao có thể giấu dâm tặc?”

      Định Dật đối với câu hỏi của nàng coi như nghe thấy, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm : “ có khả năng, nàng ta chết mười năm trước, đây là điều mọi người đều biết…”

      thuyền của phái Hằng Sơn, tiểu nương thanh tú cũng nhảy sang thuyền của nàng, đến bên cạnh Định Dật, cúi đầu : “Sư phụ.” Thanh của nàng vốn ngọt ngào, tiếng này lại mang theo ý cầu xin, cho nên càng điềm đạm đáng .

      Lâm Bình Chi trong lòng kêu thầm tiếng, chẳng phải đây chính là Nghi Lâm tiểu ni từng gặp ở chỗ Lưu Chính Dương sao, nàng tới đây làm gì nhỉ?

      Mà ngay cả Tả An Chi cũng lắp bắp kinh hãi : “ thuyền ngoài hai người chúng ta, cũng chỉ có người chèo thuyền và tiểu nương nấu cơm, làm sao có Điền Bá Quang?”

      Ai ngờ, Nghi Lâm vừa kêu lên “Điền Bá Quang, ngươi mau ra đây” lập tức hòa thượng từ sau khoang thuyền bước ra, khấu đầu với Nghi Lâm, gọi “Sư phụ.”

      Tả An Chi trừng mắt nhìn tiểu nương nấu cơm cái, thấy nàng run run rẩy rẩy, trong lòng liền hiểu ra mọi chuyện. Điền Bá Quang mặc dù cạo trọc đầu, nhưng tướng mạo của tệ, lời lại ngon ngọt, cho nên chỉ cần dùng chút thủ đoạn là tiểu nương này chịu được. Chắc hẳn chính nhờ tiểu nương giấu vào trong thuyền. Nàng hiểu rồi, tại cũng định đối địch phái Hằng Sơn, cho nên quyết định nhúng tay vào ân oán giữa phái Hằng Sơn và Điền Bá Quang. Tả An Chi lạnh nhạt kéo Lâm Bình Chi lùi đến cuối thuyền, : “Các ngươi có chuyện gì liên quan đến ta, lén ta lên thuyền, chuyện này ta hoàn toàn biết.” Ngụ ý của nàng chính là các ngươi muốn làm gì làm .

      Định Dật cũng để ý nàng, chỉ nhìn Nghi Lâm : “Tên dâm tặc này tự xưng là đệ tử của ngươi, chẳng phải là làm nhục thanh danh phái Hằng Sơn ta sao. Ta mấy ngày trước kiếm chưa đâm chết , hôm nay ngươi nhất định phải tự tay giết , nếu sau này phái chúng ta bị bạn bè giang hồ nhạo báng.”

      Nghi Lâm cả kinh kêu lên: “…Sư phụ, ta thể giết người.”

      Định Dật lớn tiếng quát: “Ngươi giết , nhất định bị người ta tuân thủ thanh quy(quy định trong chùa), sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác?”

      Nghi Lâm bị Định Dật ép buộc, liền cầm kiếm chỉ vào ngực Điền Bá Quang, nhưng hai tay lại vô cùng run rẩy, làm thế nào cũng đâm vào được, gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

      Điền Bá Quang võ công cao hơn nàng chỉ mười lần, cho dù có bị thương Nghi Lâm cũng phải đối thủ của . Nhưng lại dám nhúc nhích, chỉ quỳ mặt đất, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

      Định Dật hừ lạnh tiếng, bỗng nhiên ra tay đẩy tay Nghi Lâm về phía trước, để kiếm đâm sâu vào ngực Điền Bá Quang. Điền Bá Quang cười khổ nhìn thanh kiếm cắm người mình, lại nhìn Nghi Lâm, lẩm bẩm : “Sư phụ, người rất xinh đẹp…” chớp mắt nhìn Nghi Lâm, dường như chỉ sợ nếu nhìn thiếu cái là tiếc nuối lớn nhất đời mình, sau đó, chậm rãi đổ người về phía sau.

      Nghi Lâm “Oa” tiếng khóc lớn, ngay cả kiếm cũng buông ra, vội vàng định quay về thuyền lấy thuốc. Mà Định Dật thấy Điền Bá Quang thể sống, vì vậy liền rút kiếm ra, định đâm thêm nhát cho chết hẳn. Thấy thế, Tả An Chi vội ngăn nàng, trầm giọng : “Sư thái, người kia chết, xin bà đừng quá đáng. Bằng cho dù bà là người cửa Phật, cũng nhất định được siêu sinh.”

      Định Dật đối với nàng có chút kiêng kị, vì thế liền nín giận thu kiếm bay về thuyền.

      Thấy thuyền của các nàng xa dần, Tả An Chi đưa tay kiểm tra hơi thở của Điền Bá Quang. Thấy còn hơi thở nữa, mà hai mắt vẫn trợn trắng, nàng liền thở dài tiếng, thay vuốt mắt, sau đó với nhà thuyền: “Trước cập bờ mai táng .” Ai cũng ngờ, hái hoa tặc như Điền Bá Quang lại lòng si mê tiểu ni Nghi Lâm, còn cam lòng chết tay nàng. Chữ tình đời này, chính là việc khó giải thích nhất, là ai thiếu ai, là ai phụ ai?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41: Trong thành Phượng Hoàng gặp cố nhân
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      muốn chậm trễ thời gian, nhưng nếu bảo nàng ở trước mặt mọi người ném xác Điền Bá Quang xuống sông Tả An Chi làm được. Tả An Chi bên ân cần thăm hỏi tổ tông Định Dật lão ni lần, bên lại lệnh cho nhà thuyền tìm mua quan tài. Dù nàng và Lâm Bình Chi có làm việc mau lẹ, nhưng muốn táng Điền Bá Quang cũng phải mất hai ba ngày. Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thù mới hận cũ chồng lên nhau, trong đầu ngừng đem Định Dật lão ni hành hạ tàn nhẫn.


      Thuyền cập bến ở thành Phượng Hoàng, có thể thành này náo nhiệt vô cùng, tàu xe nối nhau ngớt, hàng hóa chất chồng cao như núi. Nhưng cho dù nơi này có phồn hoa cỡ nào, Tả An Chi cũng có tâm tình ngắm nhìn. Lúc nàng qua tòa nhà lớn cũng chỉ nhìn cái rồi lại tiếp tục than thở.

      ra, chúng ta có thể trước tiên gửi ở trong miếu, sau đó an táng sau.” Lâm Bình Chi thấy nàng phiền muộn, liền cẩn thận đưa ra ý kiến.

      Tả An Chi hai mắt sáng lên: “Huynh đúng, sao ta lại nghĩ ra nhỉ.”

      Bố thí mười mấy lượng bạc, rồi đem gửi quan tài của Điền Bá Quang vào ngôi miếu ở phía đông xong, Tả An Chi lại nhắc nhở đám hòa thượng trong chùa nhớ thắp hương cho . Sau đó, nàng liền cảm thấy trong lòng nhõm hơn ít, nhìn Lâm Bình Chi cũng thuận mắt hơn. Nàng cười : “Góc đường phía trước có quán ăn, chúng ta lên ăn bữa cơm rồi hẵng quay về thuyền.”

      Lâm Bình Chi xuất thân công tử nhà giàu, từ được nuông chiều, chân chính bắt đầu vất vả mới chỉ từ khi gia nhập Hoa Sơn tháng trước. Mấy ngày nay theo Tả An Chi nắng hai sương chạy , tất nhiên cảm thấy vất vả vô cùng. vốn nghĩ tới thù nhà, cho rằng có vất vả nữa mình cũng chịu được, nhưng lúc này nghe nàng như vậy, vẫn là kìm nổi mà lộ ra vẻ vui mừng.

      Bên trái là Lâm Bình Chi, bên phải là người của nhà thuyền, Tả An Chi định bước vào quán rượu, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người kêu lên: “Tả sư muội?”

      Thanh kia thê lương, Tả An Chi nhìn lại, liền thấy lão già gầy yếu tiều tụy, trong tay ôm bình rượu. Tuy rằng chỉ khoác cái áo dài màu lục nhạt, nhưng cũng vẫn có vẻ khí khái của nam tử.

      Tuy rằng tướng mạo người này thay đổi rất nhiều, nhưng Tả An Chi vẫn nhận ra, lão già trông như ngọn nến sắp tàn này, chính là người thanh niên năm xưa vô cùng nhiệt huyết thích chõ mồm vào chuyện người khác, lại thẹn thùng khi đến người . sai, đó chính là Mạc Tùng Bách. lúc này còn chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng bộ dạng già nua tang thương như sáu mươi, lại biết là vì sao?

      là chưởng môn Hành Sơn, bây giờ lại lưu lạc đến mức này, có lẽ vài phần là vì Đông Phương Bất Bại, mà cũng có vài phần là vì chính mình. Tả An Chi thở dài, : “Mạc sư huynh, huynh dạo này ra sao?”

      Lâm Bình Chi lúc ở yến tiệc tại nhà Lưu Chính Phong từng gặp Mạc Tùng Bách, cho nên lúc này liền cả kinh kêu lên: “Mạc đại tiên sinh?”. Sau đó, chần chừ lúc, lại hỏi Tả An Chi: “ vì sao gọi Mạc đại tiên sinh là sư huynh.”

      Câu hỏi này của có ai đáp lại. Mạc Tùng Bách lắc đầu : “Ta có khỏe quan trọng, Tả sư muội, nếu biết muội còn sống, Đông Phương huynh nhất định vô cùng cao hứng. Mười hai năm nay, khắc cũng buông tha cho Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta.”

      Trong lòng Tả An Chi ngũ vị tạp trần (năm vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau), biết gì cho phải, run rẩy hỏi: “ còn nhớ ta?”

      Mạc Tùng Bách buồn bã : “Tùng Bách Đằng La sinh ra là cho nhau, nhưng Đằng La muội muội nỡ bỏ lại ta mình thế gian này, cho nên ngay cả tên ta ta cũng dám gọi, chỉ dùng hai chữ Mạc đại thay thế. Bản thân ta như vậy, thế nhưng lại hại muội và Đông Phương huynh chia ly mười hai nắm. làm ma giáo giáo chủ, cũng vội vàng giết những người năm đó có mặt ở Hằng Sơn, mà giữ mạng chúng ta lại chậm rãi tra tấn. Muội và tình thâm ý trọng như thế, làm sao có thể quên muội đây. Những năm gần đây, ta mới hiểu những lời năm xưa của muội. Phí Bân phái Tung Sơn mưu hèn kế bẩn, niệm tình đồng môn. Mà Nhậm đại tiểu thư lại vì tình mà màng sống chết bản thân. Ma giáo chính phái, chính phái ma giáo, ra cũng chỉ là như vậy. Ta thực hối hận rồi.”

      Tả An Chi trầm mặc lúc, sau đó mới : “Mạc sư huynh, Đông Phương Bất Bại hại huynh và Đằng La nương cuộc đời này thể gặp gỡ, huynh lại làm cho ta và chia lìa mười hai năm, xem như vừa báo thù vừa chưa báo. Mà trong chuyện này, ai thiếu ai nhiều hơn cũng được. Cứ như vậy , huynh nhớ bảo trọng…”

      Nàng thở dài tiếng, xoay người vào trong quán rượu. Mạc Tùng Bách đứng đó lúc lâu, sau đó chậm rãi bỏ . Trong bụng Lâm Bình Chi vô cùng nghi ngờ khó hiểu, nhìn theo bóng lưng Mạc đại tiên sinh biến mất ở góc đường mới theo Tả An Chi lên lầu. nhìn trộm sắc mặt của nàng lúc, định mở miệng hỏi, lại bị nàng lạnh lùng chặn họng: “Cái gì cũng cho hỏi.”

      Lâm Bình Chi vội rụt cổ lại, dám lời nào. Nhưng khỏi lén nhìn nàng, thầm nghĩ nàng thoạt nhìn mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng nếu theo lời của Mạc đại tiên sinh, nàng đúng là nữ tử trong lòng giáo chủ Ma giáo. Chẳng lẽ nàng ta có thần công dưỡng nhan, còn kỳ thực hai tám hai chín tuổi rồi? Mà lần này nàng Hàng Châu, phải chăng chính là muốn tìm vị giáo chủ Đông Phương Bất Bại kia? Nếu như có giáo chủ ma giáo giúp đỡ việc nàng đáp ứng mình, tiêu diệt phái Thanh Thành rất dễ dàng. Nhưng thấy nàng là nương trẻ trung xinh đẹp như vậy, cổ tay lộ ra cũng trắng nõn trắng nà, cứ cho là hai tám hai chín tuổi nữa, mà chung tình với lão giáo chủ già khụ cóc đế năm sáu mươi tuổi, quả thực vô cùng đáng thương…

      Tả An Chi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ cái gì, tên tiểu nhị đến đưa trà gọi vài tiếng nàng cũng nghe thấy. Mãi cho đến khi bát trà nóng bỏng đập vào tay nàng mới giật mình tỉnh lại, nhíu mày vỗ mấy giọt nước ống tay áo xuống, : “Cẩn thận chút…”

      Nàng giương mắt nhìn quanh, câu mới được nửa liền dừng lại. lát sau, Tả An Chi mới mỉm cười tiếp: “Ca ca, nhiều năm gặp, ngươi vẫn mưu mô như vậy.” Cùng là nhiều năm thấy, nhưng Tả Lãnh Thiền so với Mạc Tùng Bách uy phong hơn nhiều lắm, đệ tử tùy thân mang theo cũng có năm người. Lúc này bọn chúng đứng phía sau Tả Lãnh Thiền, tay đặt chuôi kiếm, xem ra chỉ chờ ra hiệu lập tức động thủ. Xem ra sớm nhận ra nàng, chỉ là chờ sau khi Mạc Tùng Bách xa mới xuất .

      Tả Lãnh Thiền cũng phủ nhận, ha ha cười : “Làm sao so được với muội muội, biết muội gặp được kỳ ngộ gì mà dung nhan vẫn như ngày xưa? Nếu phải Mạc đại nhận ra muội, ta còn sợ nhận nhầm người.”

      Tả An Chi trong lòng kêu khổ, biết hôm nay gặp người này có chuyện gì tốt, nhưng ngoài mặt nàng vẫn coi như có chuyện gì, cười : “Ta nào có kỳ ngộ gì, chẳng qua được người cứu, ở trong quan tài bằng ngọc ngủ mười hai năm vết thương mới lành…” Nàng đến đây, tay bỗng nhiên ấn mạnh lên bàn cái, mượn lực nhảy ra ngoài cửa sổ bay .

      Tả Lãnh Thiền thân hình chợt lóe, chắn trước mặt nàng, : “Nhiều năm gặp, muội muội sao ở lại ôn chuyện với ca ca, mà lại vội vã ra ?”

      Ôn chuyện? Chẳng lẽ ôn chuyện năm đó nàng nhảy xuống vực thế nào sao? Khi đó giả bộ vô cùng trong sạch vô tội, chỉ là do lão chưởng môn trước đây của Tung Sơn nhất thời nổi lòng tốt, nhặt đứa về nuôi nấng, ngờ lại bị nàng lừa bịp mười lăm năm. Người này gian xảo vô cùng, cho nên ra tay trước mới chiếm lợi được. Tả An Chi vì thế đáp lời, chỉ rút kiếm đâm về phía .

      Tả Lãnh Thiền so với nàng nhiều hơn vài thập niên công lực, cho nên nàng tuy rằng tư chất cực cao, lại là do tay Đông Phương Bất Bại huấn luyện vẫn phải là đối thủ của . dưới trăm chiêu liền thua trận, bị dùng kiếm kề lên cổ ép quay về bàn, trong lòng nhất thời ngay cả cười khổ cũng cười nổi.

      Trong quán rượu, những người khác từ lúc bọn họ đánh nhau chạy trốn hết, chỉ còn người của nhà thuyền sợ tới mức nhũn cả người nằm góc, còn có Lâm Bình Chi lạnh mặt ngồi tại chỗ.

      Tả Lãnh Thiền quét mắt qua hai người bọn họ, thấy kẻ quần áo thô bẩn, làn da ngăm đen, hiển nhiên xuất thân làm nô bộc cho người khác; còn người khác là thiếu niên phong độ, hẳn là người đồng hành với nàng. muốn sai đệ tử bắt thiếu niên đó là, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, thấy thiếu niên kia quỳ xuống.

      Lâm Bình Chi quỳ mặt đất, “bang bang bang” dập đầu ba cái, sau đó ngẩng mặt lên, khẩn thiết ; “Đệ tử là Lâm Bình Chi, để tử phái Hoa Sơn, bị con nữ này cưỡng ép đồng hành suốt mấy hôm nay, may mà Tả sư bá ra tay cứu giúp. Đệ tử vô cùng cảm kích.”

      Trong đám đệ tử của Tả Lãnh Thiền có người từng đến Hoa Sơn. nhìn đệ tử đó cái, thấy đệ tử kia khẽ gật đầu, liền biết Lâm Bình Chi thực là đệ tử phái Hoa Sơn. lòng muốn Ngũ Nhạc hợp nhất thành phái, cho nên tạm thời chưa muốn đắc tội Nhạc Bất Quần. Nghe đồn đồ đệ này tương lai là con rể của Nhạc Bất Quần, cho nên cũng thể giết . Vì thế, Tả Lãnh Thiền chỉ quát: “Ngươi là đệ tử của Nhạc chưởng môn? Như vậy , trước theo ta quay về Tung Sơn, sau đó ta đưa ngươi về Hoa Sơn.”

      Lâm Bình Chi vẫn quỳ mặt đất: “ dám làm phiền Tả sư bá, đệ tử bị bắt nhiều ngày, chỉ sợ ở nhà sư phụ sư nương và tiểu sư tỷ lo lắng. Nếu sư bá khống chế được con nữ này, đệ tử xin tự trở về.”

      Tả Lãnh Thiền trong mắt lóe sáng, nhàng phất tay áo cái, nâng Lâm Bình Chi dậy: “Ngươi tự về được chứ?”

      Lâm Bình Chi cung kính đáp: “Dạ vâng.”

      Tả Lãnh Thiền gật đầu : “Vậy ngươi .”

      thấy Lâm Bình Chi ra khỏi cửa, liền liếc mắt nhìn đám đệ tử cái. Lập tức có ba đệ tử yên lặng bám theo Lâm Bình Chi.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42: Đánh tác giả là đúng
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Lâm Bình Chi này là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, đáng tiếc là lại gặp phải kẻ hiểm độc như Tả Lãnh Thiền. Võ công của nhất định đấu lại ba tên đệ tử kia, chỉ sợ chưa tới Hoa Sơn mất mạng.


      phản bội của Lâm Bình Chi hề khiến nàng giận, thậm chí trong lòng nàng còn có chút hờ hững cảm thán “Quả thế.” Thích lợi tránh hại là bản tính của con người, chính nàng cũng như thế, làm gì có tư cách trách người khác đây? Chỉ là cảm thấy mấy ngày nay vui vẻ ở chung như vậy, cũng có chút mất mát.

      Cười khổ chút, Tả An Chi lại nhìn thanh kiếm gác ngang cổ mình, bắt đầu lo lắng làm thế nào mới thoát được đây. Cũng thể sau khi khổ sở trở lại thế giới này, chưa gặp được Đông Phương Bất Bại chết.

      “Muội muội, nếu muội chờ tên họ Lâm kia cứu muội, chỉ sợ là nhầm rồi.” Tả Lãnh Thiền thình lình mở miệng cắt ngang suy nghĩ của nàng.

      Tả An Chi ngừng suy nghĩ, vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nàng quay đầu lại, chân thành mỉm cười với Tả Lãnh Thiền: “Ca ca, ngươi cũng biết ta và Đông Phương Bất Bại mười hai năm gặp. Lòng người hay thay đổi, nếu bây giờ ngươi định dùng ta để uy hiếp , chỉ sợ là cũng nhầm rồi.”

      Tả Lãnh Thiền lạnh lùng : “Sai hay lúc gặp biết. Mười hai năm qua, hàng năm Ma giáo đều bao vây tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta, nhưng thủy chung bao giờ giết sạch, mà cứ bắt chúng ta kéo dài hơi tàn, tận hưởng cảm giác muốn chết được muốn sống xong. Ngươi có biết cái cảm giác lúc nào cũng thấy đầu mình treo lơ lửng thanh kiếm nó khó chịu thế nào ? Ta nuôi dưỡng ngươi mười lăm năm, vậy mà ngươi báo đáp ta như vậy sao?”

      xưa nay lạnh lùng, lúc này còn nghiến răng nghiến lợi, vô hình lộ ra nỗi hận thấu xương. Ngay cả thanh kiếm tay cũng rung động.

      Tả An Chi thầm kêu ổn, người ta là dao thớt, mình là thịt bò, cho nên bây giờ chọc giận là kẻ ngu dốt. Thoáng lui về phía sau cách xa thanh kiếm hơn chút, nàng liền mềm giọng : “Ca ca, lúc ta rời khỏi Tung Sơn, cháu còn rất . biết mấy năm nay thế nào rồi, biết võ công có tiến bộ , cưới vợ chưa, có còn nhớ người này ?”

      Hổ dữ ăn thịt con, ngay cả người ác độc thế nào đối với con cái cũng có vài phần chân tình. Nhắc tới con, Tả Lãnh Thiền liền nhớ tới ngày xưa con mình rất thân cận với nàng, thuận miệng đáp: “Tiểu tử kia tồi lắm, võ công tệ quá…”

      vừa ra miệng, lại lập tức ngừng lại. Trong lòng Tả Lãnh Thiền nghĩ đến, Tả An Chi mặc dù phải là muội muội ruột của mình, nhưng mười lăm năm ở Tung Sơn, chính mình cũng từng coi nàng là muội muội ruột mà chăm sóc, tình cảm giữa hai huynh muội cũng rất tốt. Khi đó nàng mới bảy tuổi, cha mẹ còn sống, bọn họ ở sau núi chơi đùa, nàng té đau chân, chính cõng nàng về bôi thuốc. Nàng sợ bị phạt đòn, liền khóc cầu xin mình cho người khác, mỗi ngày lại lén la lén lút đến phòng mình bôi thuốc. Sau này phụ thân trước khi lâm chung đem thân thế của nàng ra, mới thể vì Tung Sơn mà đem nàng đưa Ma giáo…

      Đúng vậy, vì Tung Sơn. Tả Lãnh Thiền biến sắc, nhanh như chớp điểm vào mấy huyệt đạo người Tả An Chi, sau đó với bọn đệ tử: “Mang theo nàng, chúng ta về khách sạn chờ bọn .”

      Tả An Chi cũng nghĩ chỉ bằng mấy câu của mình có thể khiến Tả Lãnh Thiền buông tha nàng, đơn giản muốn thử chút thôi, có hiệu quả hay còn chưa . Nàng mặc cho đám đệ tử kia dẫn nàng xuống quán rượu, thêm đoạn đường rồi ném nàng lên giường trong khách điếm. Yên lặng vận khí định tự giải huyệt, lại thấy có chút tác dụng nào, nàng đành yên lặng nhắm mắt nghĩ ngơi. Xe đến núi ắt có đường, trước tiên cứ dưỡng sức , đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi tùy cơ ứng biến.

      Tả An Chi ngủ lúc rồi tỉnh lại, thấy ba tên đệ tử được Tả Lãnh Thiền phái giết Lâm Bình Chi còn chưa về. Nàng trong lòng có vài phần chờ mong, chừng Lâm Bình Chi vì muốn báo thù nhà mà trở về cứu nàng. Nghĩ như vậy, nàng khỏi lộ ra tươi cười, mà sắc mặt Tả Lãnh Thiền lại trầm đáng sợ.

      thôi, cần chờ nữa.” đến bên giường, cũng sai người khác mà tự mình ôm Tả An Chi, sau đó phi ngựa như bay ra ngoài thành, dường như chỉ hận thể chắp thêm đôi cánh mà vọt về Tung Sơn.

      Nhưng ở thành Phượng Hoàng, đường cửa hàng rất nhiều, người đến người tấp nập ngớt. Cho dù võ công Tả Lãnh Thiền cao tới đâu, cũng thể chặn đường giết hết mọi người. Roi ngựa trong tay dường như sắp bị bóp nát, nhưng cũng làm gì được, chỉ có thể ngừng theo dòng người, từng bước về phía trước.

      Bỗng nhiên đám người lại xôn xao, sau đó tản ra hai bên. Tả Lãnh Thiền chỉ nghĩ có lẽ là vị quan hoặc hoàng thân nào đó xuất hành, cho nên mới mang theo nhiều quân như vậy. Tả Lãnh Thiền cũng muốn để người khác chú ý, cho nên vẫn ôm Tả An Chi nhảy xuống ngựa đứng tránh sang bên.

      Phía trước là mấy trăm võ sĩ cầm trường đao trường thương sáng loáng mở đường. Theo sau là mười sáu thiếu niên thanh tú nâng cỗ kiệu nạm vàng nạm bạc hoa lệ. Mà bên cạnh kiệu là nam tử cao to, thân hình khôi ngô, gương mặt tuấn tú, vênh váo trong bộ đồ đỏ.

      Tả An Chi bị điểm á huyệt, cho nên thể lên tiếng, nhưng hai mắt nàng chớp cũng chớp nhìn chằm chằm nam tử kia, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, ngay cả nước mắt cũng muốn rơi xuống. Nam tử kia mặc dù có chút khác biệt với Dương Liên Đình mười tuổi nàng gặp Hắc Mộc Nhai, nhưng nàng vẫn nhận ra được. Nếu như ở đây, liệu trong kiệu có phải là Đông Phương Bất Bại ?

      Dường như ông trời hiểu lòng nàng, cho nên cỗ kiệu kia đột nhiên dừng lại, người trong kiệu vén rèm lên, với Dương Liên Đình mấy câu. Sau đó liền có hai tên thiếu niên mặc đồ tím lại gần dùng gậy vàng mở mành kiệu.

      Mành kiệu chậm rãi xốc lên, Tả An Chi gần như tham lam nhìn người trong kiệu. Bởi vì, người kia đúng là người mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, Đông Phương Bất Bại. Dung mạo của thay đổi gì, vẫn như trước mắt phượng hẹp dài, mũi cao môi mỏng, mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn. Mái tóc đen dài của xõa vai, nhưng lại thờ ơ dựa đầu vào kiệu, chút để ý đảo mắt qua đám người bên đường, giống như có ai có thể khiến đặt trong mắt. Vẻ mặt ấy của có thể tóm gọn trong sáu chữ “vô cùng mệt mỏi phiền chán”.

      Nhớ tới trước đây vô cùng hăng hái, nhớ tới từng với nàng: “Ta nhất định phải đứng đầu mọi người, để bọn họ ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn ta cũng có. Ta là Đông Phương Bất Bại, là thể thất bại.” Tại sao hôm nay đứng đầu mọi người rồi, vậy mà vẫn “vô cùng mệt mỏi phiền chán” như vậy?

      từng vì câu đùa của nàng mà lo lắng thôi. Thế nhưng, giờ khắc này, trong mắt nàng có , mà trong mắt lại có nàng.

      Tả An Chi nhìn , cái mũi chua xót, nước mắt theo hai má ròng ròng chảy xuống.

      Đông Phương Bất Bại biết nhớ tới cái gì, lại cúi đầu vài câu. Sau đó gã thiếu niên mặc đồ tím vội vàng định đến đỡ xuống kiệu, lại bị Dương Liên Đình vung roi cuốn lấy cổ tay. Sau đó, Dương Liên Đình nhảy xuống ngựa, cước đá văng tên thiếu niên kia, lại hơi gật đầu cái, hai gã võ sĩ như lang như hổ để ý đến cầu xin của thiếu niên mà tha xuống.

      Dương Liên Đình vươn tay đỡ Đông Phương Bất Bại xuống kiệu, các võ sĩ phía trước ngừng dẹp đường để hai người họ sóng vai bước . Có vết xe đổ của thiếu niên áo tím kia, những người khác vội vàng cách rất xa bọn họ, dám tới gần trong vòng trăm bước.

      Tả An Chi kinh ngạc nhìn cảnh chói mắt này, nội tâm như tro tan. Nước mắt nàng ngừng chảy. Từ sau khi tới đây, nàng chưa từng nghĩ tới, hoặc là dám nghĩ, lúc nguy cấp ở Hằng Sơn, Đông Phương Bất Bại làm sao thoát thân? Mà sau khi thoát thân xong, lại là thế nào đánh bại Nhậm Ngã Hành? Có phải luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, tính tình thay đổi rồi ?

      Giống như nàng , lòng người dễ thay đổi. Mười hai năm trôi qua, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Nếu nàng trở lại mà thay lòng đổi dạ, có lẽ ngay cả khó xử Ngũ Nhạc cũng chỉ là vì nhớ tình nghĩa năm xưa, như vậy, quyết tâm trải qua trăm sông nghìn núi để tìm của nàng, còn có ý nghĩa gì nữa đây?

      Chú thích của tác giả: Tuy biết cất giấu vũ khí ở trong dân là hợp lý, càng miễn bàn là nghênh ngang chắn ngang cổng thành. Nhưng bởi vì đây là thế giới võ hiệp của Kim lão gia tử, mọi thứ do định đoạt. Nếu cho phép làm vậy, xin mọi người hãy chịu .

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43: Chỉ cần còn sống
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Gặp được Đông Phương Bất Bại ở đây, Tả Lãnh Thiền chỉ ngoài mặt kinh ngạc, mà ở sâu trong lòng còn cảm thấy sợ hãi. Bởi vì quá căng thẳng, tay thậm chí hơi hơi run rẩy. Nhưng sợ hãi kẻ địch, cho dù kẻ địch này có được coi là thần thánh trong chốn giang hồ, với tư cách là minh chủ Ngũ Nhạc, cũng cho phép mình hèn nhát như thế.


      Hít hơi sâu, Tả Lãnh Thiền ôm chặt Tả An Chi, nhìn chằm chằm bóng dáng Đông Phương Bất Bại, thào câu: “ phải ở Hắc Mộc Nhai sao, tại sao lại đến đây?” kịp suy nghĩ nhiều, định ôm Tả An Chi lẫn vào trong đám dân chúng. ngờ lại bị người chặn lại.

      ngẩng đầu thấy người kia, nhất thời thở phào, cười : “Mạc sư đệ, ra là đệ.”

      Mạc Tùng Bách lại cười, vươn bàn tay gầy khô ngăn lại, thản nhiên : “Tả minh chủ, xin ngài đem Tả nương giao cho ta.”

      Tả Lãnh Thiền ngẩn người, khóe mắt nhìn đến Lâm Bình Chi đứng sau Mạc Tùng Bách, lập tức liền đoán là do tên chó chết này đưa cứu binh tới. Ánh mắt Tả Lãnh Thiền như điện quét qua Lâm Bình Chi, trong lòng thầm thề sớm muộn cũng giết chết tên tiểu tử nhiều chuyện này. nghĩ đến Mạc Tùng Bách là người trong Ngũ Nhạc, vẫn phải nghe lệnh , cho nên hề lo lắng mà lấy cờ lệnh ngũ sắc từ trong lòng ra, hừ lạnh : “Năm đó Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta liên minh, ước định công thủ tương trợ, bảo vệ chính nghĩa trong võ lâm. Phàm là việc trong võ lâm, mọi người đều phải nghe hiệu lệnh của minh chủ. Mà ngũ sắc lệnh này là do năm phái cùng tạo thành, thấy cờ lệnh như thấy minh chủ. Mạc đại tiên sinh nghe hiệu lệnh, muốn cứu nữ này, phải chăng là định để phái Hành Sơn quy phục ma giáo?”

      Mạc Tùng Bách cười ha ha, : “Tả minh chủ, lời này ngài từng lần với Lưu sư đệ của ta, nhưng ta giống Lưu sư đệ. Ngài gạt được người khác, nhưng gạt được Mạc đại ta. Phái Hành Sơn đầu quân cho Ma giáo, nhưng phái Tung Sơn có đấy. Nếu tại sao phải đem Tả sư muội giấu ở Tung Sơn mười lăm năm? Đông Phương giáo chủ còn chưa xa, ngài nếu giao Tả sư muội cho ta, chỉ cần ta kêu tiếng, để Đông Phương giáo chủ nghe được, quay trở lại xem Tả minh chủ bất kính với Tả nương biết Tả minh chủ định xử lý sao? Tả minh chủ, xin quyết định mau , ta giúp ngài a.”

      Tả Lãnh Thiền mặc dù giận dữ, nhưng nửa câu cũng phản bác lại được. Bởi vì những lời Mạc Tùng Bách mặc dù chói tai, nhưng cũng là lời . vì muốn tiêu diệt phái Hằng Sơn, cho nên lần này xuống núi chỉ mang theo vài người thân tín để bí mật bố trí cạm bẫy. Nếu bây giờ để Đông Phương Bất Bại phát , chưa cần người kia ra tay, riêng mấy trăm đệ tử ma giáo theo cũng đủ mệt chết Tả Lãnh Thiền. Vì thế, Tả Lãnh Thiền chỉ đành hít sâu hơi ổn định tâm tình, sau đó bình tĩnh giao Tả An Chi cho Mạc Tùng Bách, ngay cả ngựa cũng cần, trong nháy mắt liền thấy bóng dáng nữa.

      Hai đệ tử theo đứng ngốc lát, sau đó vội vàng đuổi theo. Mà Mạc Tùng Bách cũng thèm nhìn bọn họ, chỉ lo giải huyệt đạo cho Tả An Chi. Sau đó áy náy : “Sư muội đừng trách, chúng ta theo lúc, vừa rồi có cơ hội mới dám ra tay.”

      gì Tả An Chi cũng nghe lọt tai. Huyệt đạo vừa giải, nàng vội định thi triển khinh công bay về hướng Đông Phương Bất Bại rời .

      chờ chút.” Lâm Bình Chi vội vàng ra tay túm chặt góc áo của nàng.

      Tả An Chi tát cái, thấy vẫn chịu buông tay, liền trừng mắt nhìn : “Huynh làm gì vậy, mau buông tay.”

      Mạc Tùng Bách đứng ở bên thấy nàng sốt ruột, liền thở dài, bất đắc dĩ chậm rãi : “Đông Phương giáo chủ, hình như nhớ Tả sư muội.”

      Tả An Chi cứng người, xoay đầu nhìn ánh mắt thương hại của Mạc Tùng Bách, trong lòng nàng nhất thời dường như đeo cục sắt, vội vàng liên thanh hỏi: “ nhớ ? Là có ý gì? Làm sao huynh biết?”

      Mạc Tùng Bách quét mắt nhìn quanh bốn phía, : “Nơi này nhiều người, khó giữ bí mật, chúng ta về khách điếm chậm rãi chuyện. Dù sao Đông Phương huynh nhất thời cũng xa được, muội nghe xong rồi tìm cũng muộn.”

      Tả An Chi chưa bao giờ là người dễ xúc động, nàng biết chuyện này có vấn đề, tuy rằng vô cùng muốn, nhưng vẫn gật đầu, quay về khách điếm cùng với Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi. Sau đó nghe hai người bọn ngươi lời ta lời, chậm rãi đem mọi chuyện kể ra.

      Lâm Bình Chi : “Ta khi đó ra ngoài, liền biết Tả Lãnh Thiền tha cho ta, cho nên liều mạng chạy, ngừng hy vọng có thể đến bến thuyền để giong thuyền . Nhưng ngờ vẫn bị đuổi theo. Bọn họ muốn giết ta, may là Mạc đại tiên sinh đúng lúc ngang qua liền cứu…” dừng lại chút, tiếp: “Tiếp theo ta liền đưa Mạc đại tiên sinh tới cứu .”

      Tả An Chi nhìn cái, : “Huynh…”

      Tả Lãnh Thiền hổ là minh chủ của Ngũ Nhạc, thực , cho dù Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi liên hợp lại cũng phải đối thủ của . Cho nên nghĩ đến Lâm Bình Chi luôn luôn sợ chết mà dám mạo hiểm cứu nàng, Tả An Chi cảm thấy rất khó tin. Bất quá cũng tiện hỏi vì sao.

      Lâm Bình Chi lại giống như hiểu thấu được nàng, lạnh lùng mở miệng : “ đừng nghĩ nhiều, chết ai giúp ta báo thù.”

      Mạc Tùng Bách tiếp: “Chúng ta theo rất lâu cũng dám động thủ. Cũng may lúc qua quán rượu, ta nhìn thấy Đông Phương giáo chủ vào thành. nặng tình nặng nghĩa với muội như thế, nếu biết muội ở đây, nhất định cứu được muội. Chỉ là thân phận của ta tiện cùng chuyện, cho nên chỉ dám viết tờ giấy đưa cho tiểu nhị, bảo khi mang đồ ắn đưa cho Đông Phương giáo chủ. Nhưng hiểu sao ta thấy tên nam tử bên cạnh giáo chủ cầm đọc sau đó đưa cho , vậy mà chỉ tùy tay ném qua bên. Sau đó tên nam tử kia còn túm cổ tiểu nhị, hung hăng hỏi tờ giấy này là ai đưa. Người nọ lúc đó phát ra sát khí rất nặng, ta chỉ đành phải kéo sư điệt chạy . Vì thế chúng ta mới phải chuyển sang dùng kế cáo mượn oai hùm này để đuổi Tả Lãnh Thiền .”

      Tả An Chi biết nam tử kia chính là Dương Liên Đình, trong lòng chua xót tả nổi. Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ lát, sau đó bình tĩnh : “Cho dù như thế nào, ta cũng muốn chính miệng hỏi lần. Nếu trong lòng còn ta, ta tuyệt đối quấn quít si mê nữa. Các huynh yên tâm, đối với người quan tâm sống chết của ta, thực xin lỗi, dù hàng ngày có gửi thư tình ta cũng nhận.”

      Nàng cười cái, sau đó đứng lên bỏ , chạy theo hướng đoàn người Đông Phương Bất Bại. Đoàn người của tiền hô hậu ủng, tất nhiên lôi kéo chú ý của rất nhiều người, chỉ cần vừa hỏi liền biết hướng di chuyển của bọn họ. Nhưng đến lúc nàng đuổi tới bến tàu nghe lên thuyền được nửa canh giờ rồi. Lỡ mất cơ hội gặp , nàng rốt cục kiềm chế được cảm xúc, ngã ngồi xuống đất, trong lòng vừa thương tâm vừa thất vọng. Nàng đợi mới chỉ mấy tháng mà khổ sở thế này, biết Đông Phương Bất Bại đợi mười hai năm thế nào. Cho nên, nếu người khác, nàng cũng có tư cách trách .

      Đến lúc này, nàng mới hiểu được tâm tình của Đông Phương Bất Bại lúc sau này chết nàng lấy người khác là như thế nào. Vừa nghĩ đến còn nàng, nàng cảm thấy tim đau như bị dao cắt. Nhưng mà chỉ cần còn sống, vậy cũng tốt rồi.

      Mờ mịt ngồi mặt đất hồi lâu, Tả An Chi xốc lại tinh thần, đứng lên vỗ vỗ bụi đất người, quay đầu lại mà : “Chúng ta Mai trang.”

      Lâm Bình Chi đứng sau lưng nàng, im lặng lát, lại hỏi: “ định tìm Đông Phương giáo chủ nữa sao?”

      Tả An Chi cười khổ, : “ thuyền lớn, ta sao đuổi kịp được.”

      Mặc dù ngoài miệng thế, nhưng trong lòng Tả An Chi rất ràng: nếu lần này nàng đuổi theo Đông Phương Bất Bại, chỉ sợ kịp về Mai trang ngăn Nhậm Ngã Hành trốn thoát. Cho dù có thế nào, tính mạng của Đông Phương Bất Bại đối với nàng cũng là quan trọng nhất. Chỉ cần còn sống, cho dù phải ở bên cạnh nàng, nàng cũng rất vui mừng. Huống chi trước đây là nàng phái người bắt Nhậm Doanh Doanh, cố ý quầy rầy việc luyện công của Nhậm Ngã Hành để ông ta bị tẩu hỏa nhập ma. Nay nếu Nhậm Ngã Hành thoát được ra, lại biết nàng còn sống, chỉ sợ với tính cách có thù tất báo của ông ta, nàng còn thảm hơn tác giả A Dẫn bị độc giả đánh thành đầu heo a.

      Chú thích của tác giả: Những lời này, vốn định để làm lời cuối sách. Nhưng bởi vì muốn những vị độc giả theo tôi suốt chặng đường này phải khó chịu, vậy cứ luôn .

      ra, truyện này vốn lúc đầu định nam chính là Lâm Bình Chi, đây là điều mọi người đều biết. Tôi cũng định viết là lúc An An tìm được Đông Phương giáo chủ phát sớm chết, chỉ sai kẻ giả mạo mình với nàng câu: “ cho An An là ta nhớ nàng.” Nhưng càng viết càng phát nhân vật còn theo ý đồ của tác giả nữa. Hai người bọn họ theo tình huống mà tình cảm tự nhiên phát triển. cơ bản, từ chương “Thập toàn cửu mĩ là đủ rồi” nhân vật chính còn là Lâm Bình Chi nữa. Có người như Đông Phương Bất Bại, rất khó để người khác. Cho dù là tác giả ngu ngốc vô lương tâm cũng thể mạnh mẽ làm trái ý hai người bọn họ. Cuộc đời vốn nhiều thăng trầm, Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi có hợp có li, có thống khổ có ngọt ngào, nhưng bọn họ mãi buông tay. Cảm ơn mọi người ủng hộ tôi, tôi các bạn.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44: Cuộc đời là giấc mộng mơ hồ
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Lâm Bình Chi mặc dù hiểu được chuyện giữa Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại, nhưng mấy ngày nghe nhìn thấy ít, nghe cũng rất nhiều, đại khái có thể đoán ra mấy phần.

      Mười hai năm gặp mặt. vất vả mới có cơ hội gần nhau đối phương lại nhớ nàng, bỏ lại nàng mình. Phàm là nữ tử, gặp chuyện như vậy khẳng định vô cùng đau khổ. Tả An Chi ở trước mặt mọi người khóc lớn, chẳng qua là ngại mất mặt, chứ trong lòng nàng sao có thể buồn được. ngờ nàng chỉ ngồi lát lại đứng lên, , sắc mặt bình tĩnh như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

      xuất thân từ Phúc Uy tiêu cục, loại đàn bà điêu ngoa hay tiểu thư đoan trang, loại nữ tử giang hồ phóng khoáng hay bốc đồng, tất cả đều gặp qua, nhưng lại vẫn đoán được tâm tư của Tả An Chi. nàng lãnh đạm đúng, bởi vì nàng hề ngại ngần khó nhọc mà tìm người mình . nàng kiên cường cũng phải, bởi vì nàng chỉ cần nghe đến tên Đông Phương Bất Bại nước mắt rơi như mưa.

      đứng ngẩn người chốc lát mà Tả An Chi xa. Lâm Bình Chi vội vàng đuổi theo, vốn định hỏi Mạc đại tiên sinh chi tiết chuyện hai người kia, nhưng lại cảm thấy chuyện này quan hệ gì đến mối thù của mình, cho nên cần lo chuyện bao đồng.

      Mạc Tùng Bách kéo tay Tả An Chi lại, : “Tả sư muội, ta đưa muội đến Mai trang Hàng Châu.”

      Tả An Chi biết có ý tốt, muốn đề phòng nhỡ Tả Lãnh Thiền lại truy đuổi nàng. và Đông Phương Bất Bại có thù cũ mà còn có thể giúp nàng đến mức này, quả thực khiến nàng vô cùng cảm kích. Tả An Chi gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đa tạ Mạc sư huynh.”

      Mạc Tùng Bách lắc đầu, : “Muội cần cảm ơn, ta cũng chỉ là muốn những người hữu tình trong thiên hạ, lại phải chia lìa như ta và Đằng La muội muội…”

      Nhắc tới vị Đằng La nương kia, Tả An Chi khỏi buồn bã. Chuyện năm đó xảy ra là do Đông Phương Bất Bại khởi xướng, mà nàng biết nhưng , đối với khổ chủ Mạc Tùng Bách, trong lòng tất nhiên áy náy vô cùng. Tả An Chi giọng : “Mạc sư huynh, ta…Chúng ta xin lỗi huynh.”

      Mạc Tùng Bách bước chân ngừng lại, hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước, thản nhiên : “ thể hoàn toàn trách các muội, mười năm qua ta suy nghĩ rất cẩn thận rồi. Năm đó nếu như phải ta mù mắt oán hận ma giáo, nhắc đến ma giáo là đòi đánh đòi giết, có lẽ Đằng La muội muội cũng bị ép đến đường cùng, phải tìm cái chết để tạ tội.”

      Mạc Tùng Bách đến đây, thêm gì nữa, chỉ thuận miệng hỏi chuyện khác: “Tả sư muội, mười hai năm nay muội ở đâu? Chẳng lẽ luyện được công phu tuyệt diệu gì hay sao mà dung nhan chút cũng thay đổi.”

      Trong chốn giang hồ kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, nghe môn phái tên là Tiêu Dao, nam nữ luyện võ công, chỉ cần công lực mất, tướng mạo cũng thay đổi. Bây giờ thấy Tả An Chi chút cũng già , trong đầu liền cho rằng nàng hẳn luyện võ công phái Tiêu Dao.

      Mạc Tùng Bách vừa hỏi lời này, Lâm Bình Chi liền bị gợi lên lòng hiếu kỳ. Cả hai đều dỏng tai lên mà chờ câu trả lời của nàng.

      Tả An Chi trầm ngâm lát, : “Chuyện này, ta cũng biết nên thế nào. biết Mạc sư huynh có từng nghe qua chuyện Từ Thức gặp tiên chăng?” Nàng biết võ công của chính mình chút cũng tiến triển, nếu là học võ công dưỡng nhan, sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Còn bằng bây giờ lấy đại lí do cho có lệ.

      Mạc Tùng Bách thất kinh hỏi: “Chẳng lẽ thần tiên cứu muội?”

      trong lòng tự nhiên lại dâng lên hy vọng, nếu thần tiên cứu Tả An Chi, vậy…có thể hay cũng cứu người nữa?

      Lâm Bình Chi nghe thấy hai chữ “thần tiên”, ngược lại, trong lòng vô cùng bi thương. đời này nếu có thần tiên, tại sao bọn họ chỉ ngồi cao hưởng bái tế của người phàm, mà đến lúc những con chiên ngoan đạo của họ thống khổ họ lại làm như thấy? Năm đó, khi cả nhà bị tàn sát, phải làm tên ăn xin, ngừng khẩn cầu vô số môn phái đứng ra đòi công đạo cho Phúc Uy tiêu cực. Đến lúc được, cũng từng ngửa mặt lên trời mà cầu xin, nhưng có thần tiên nào để ý tới ? Trong Kinh Phật từng viết: “Tất thảy hứa hẹn pháp, Như ảo ảnh trong mơ, Như lộ cũng như điện, Ứng làm như thế xem.” Cuộc đời cũng giống như ảo ảnh trong mơ, sung sướng chỉ chợt lóe trong nháy mắt, còn lại chỉ là thống khổ vô cùng vô tận.

      Tả An Chi cười khổ : “Thần tiên nào có để ý tới thống khổ của người phàm. Là có vị cao nhân cứu ta, sau đó đem ta đặt trong quan tài bằng ngọc chữa thương. quan tài ngọc kia là dùng Hàn Ngọc chế thành, có thể giữ nguyên trạng cơ thể. Nhưng bởi vì vết thương người ta quá nặng, cho nên phải mất mười hai năm mới chữa lành. Cho nên, các huynh hiểu rồi đấy, lúc ta ngủ ta mười tám tuổi, bây giờ tỉnh lại vẫn là mười tám tuổi. Quả thực là như ngày trời, dưới đất là ngàn năm trôi qua.”

      Lời này của nàng trăm ngàn sơ hở, nếu ngủ suốt mười hai năm ăn uống gì con người còn có thể sống sao? Đây chẳng qua chỉ là phiên bản mô--phê từ giường Hàn Ngọc của phái Cổ Mộ thôi. Cũng may mà Mạc Tùng Bách quá tinh tế, vừa nghe phải thần tiên cứu nàng liền thất vọng, lung tung gật gật đầu mấy cái rồi thôi.

      Ba người bọn họ quản ngày đêm chạy về phía Hàng Châu, lúc tới nơi trời chiều chạng vạng. Đến trước cổng thành, Tả An Chi xuống ngựa hỏi đường, sau đó dẫn Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi đến Tây Hồ. Nàng mặc dù chưa từng tới Mai trang, nhưng nghe Giang Nam tứ hữu qua về nơi này. Lúc đó nàng còn ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại, liền đợi đến khi hoa mai nở rộ đưa nàng đến Giang Nam du ngoạn. Mà Hắc Bạch Tử nghe hai người bọn họ ước hẹn như vậy, liền mồm năm miệng mười đem đường đến Mai trang kể lại ràng. Chỉ là, lời thề ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng lần này nàng đến đây, người năm xưa biết giờ nơi đâu.

      Bước theo bậc đá lên núi, xuyên qua rừng mai, liền thấy xa xa có bức tường rào màu trắng. Mạc Tùng Bách ra cửa trước, chờ Tả An Chi gõ cửa, liền thấy có hai tên sai vặt bước ra. Tên sai vặt đứng bên trái khom lưng : “Hai vị đến thăm nơi này, biết có việc gì?”

      Mạc Tùng Bách biết là bọn họ tới làm gì, chỉ đành nhìn Tả An Chi. Lại nghe nàng thản nhiên : “Ta là bạn cũ của chủ nhân nhà các ngươi, đặc biệt ghé thăm. Xin hai vị chuyển lời của ta đến bốn vị chủ nhân, ‘Tọa khán hắc vân hàm mãnh vũ. Phún tửu tiền sơn thử độc tình’ (ở chương 27), bọn họ biết ta là ai.”

      Hai tên sai vặt thấy nàng tuổi còn trẻ, lại tự xưng là bạn cũ của chủ nhân, đều lắp bắp kinh hãi. Nhưng nghĩ tới Nhâm đại tiểu thư cũng còn trẻ, cho nên mơ hồ đoán rằng người này hẳn cũng là người trong Nhật Nguyệt Thần giáo, thể đắc tội. Hai người nhìn nhau cái, sau đó người : “ nương xin chờ lát, ta vào bẩm báo.”

      xoay người vào nhà, mà tên còn lại dẫn đường cho bọn họ ra đại sảnh, mời bọn họ ngồi rồi dâng trà. Trà còn chưa kịp uống, thấy ngoài cửa bóng người hấp tấp chạy vào. Trong nháy mắt đến trước mặt Tả An Chi, tuy rằng khuôn mặt gầy trơ xương lộ ra chút cảm xúc gì, nhưng miệng “ôi ôi” ngừng, đủ để biết người này vô cùng kích động.

      Tả An Chi mỉm cười : “Hoàng Chung Công, nhiều năm gặp, ông càng ngày càng lên tinh thần nha.”

      Lão già gầy trơ xương này chính là trong Giang Nam tứ hữu, Hoàng Chung Công. Nghe nàng xong mới khôi phục tinh thần, vội vàng lùi ra sau mấy bước, khom người ôm quyền : “Phạm trưởng lão, cuối cùng trở lại.”

      Hai tên sai vặt đứng bên cạnh thấy chủ nhân nhà mình cung kính với nương trẻ tuổi này như vậy, thậm chí so ra còn hơn Nhậm đại tiểu thư quyền cao chức trọng, đều thầm phỏng đoán thân thế của nàng. Cho đến khi Hoàng Chung Công kêu vị nương này là “Phạm trưởng lão”, hai người kia cũng ngây người. Trong giáo trước kia chỉ có vị nữ trưởng lão, chính là người mất nhiều năm, trưởng lão của Thanh Long đường. Nhưng vị kia mười hai năm trước là trưởng lão, mà nương trước mặt này, nhìn tới nhìn lui cũng thể quá mười bảy mười tám tuổi, chẳng lẽ, từ lúc nàng năm sáu tuổi lên làm trưởng lão rồi?

      đến chuyện trong lòng hai tên sai vặt kia kinh hoàng thế nào, chỉ thấy Hoàng Chung Công kích động đến rơi nước mắt.

      Tả An Chi thấy Hoàng Chung Công như vậy, khỏi có chút cảm động. Chỉ là nàng trăm ngàn lần ngờ, Hoàng Chung Công khóc phải vì thương xót nàng, mà là cho . Huynh đệ bọn họ năm đó trở thành thuộc hạ của Đông Phương Bất Bại, vốn là muốn thành danh giang hồ. Ai ngờ Tả An Chi lại gặp chuyện may, cho nên sau khi Đông Phương Bất Bại nắm quyền, nhìn thấy bọn họ liền tức cảnh sinh tình, vô cùng mất hứng.

      Cho nên bốn người bọn họ xin Đông Phương Bất Bại cho rời khỏi Hắc Mộc Nhai chính là vì chết tâm thành danh, chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình. Lần này thấy nàng, tất nhiên tâm tình vui buồn lẫn lộn nên lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :