1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Phất Y - A Dẫn (52c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 25: Ngựa bị đầu độc
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Mặt trời lúc này vẫn đỉnh đầu, đường thậm chí còn nóng bức, nhưng Đông Phương Bất Bại lại cảm thấy cả người lạnh run.

      vội vàng nhảy xuống ngựa, nhìn thấy Tả An Chi vẫn nằm bất động mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như đeo tảng đá nặng ngàn cân, ngay cả chân cũng nhấc lên nổi. Nhưng vẫn còn có thể khinh công, vì vậy, Đông Phương Bất Bại liền bay như mũi tên, lướt qua đám người Thanh Long đường còn ngây dại, lướt qua con ngựa điên kia, tới bên cạnh Tả An Chi.

      người nàng có vết thương ràng, cũng có vết máu, nhưng lại vẫn hôn mê bất tỉnh. Loại tình hình này so với vết thương bên ngoài còn đáng sợ hơn, bởi vì có thể là bị nội thương nghiêm trọng rồi. nhàng nâng đầu nàng lên, Đông Phương Bất Bại cố gắng kiềm nén bất an trong lòng, đưa tay thò vào trong vạt áo của nàng, muốn kiểm tra xem lục phủ ngũ tạng của nàng có bị thương .

      “Aizz, đừng quá đáng.” Tay của Đông Phương Bất Bại thình lình bị bắt được. Tả An Chi mở to mắt, bất mãn trừng .

      Ánh mắt của nàng thực rất đẹp, trắng đen ràng, sáng trong động lòng người. Mà trọng yếu hơn là, nàng mở mắt nghĩa là nàng tỉnh, mà xem ra cũng có tổn thương gì. Hất tay ý bảo đám người Thanh Long đường có chuyện gì, cần lại đây, sau đó Đông Phương Bất Bại liền đỡ Tả An Chi ngồi dậy, sắc mặt vui cúi đầu nhìn nàng: “Nàng gạt ta?”

      có, là ta vừa tỉnh mà.” Tả An Chi vội giải thích. Vừa rồi lúc rơi xuống, nàng tuy rằng đúng lúc vận nội lực bảo vệ bản thân, nhưng cú văng quá mạnh, cho nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Khó khăn lắm mới mở được mắt ra, thấy Đông Phương Bất Bại chuẩn bị thò tay vào ngực nàng, hơn nữa, ánh mắt còn vô cùng đau đớn. So với điều trước mà , điều sau càng khiến nàng sợ hãi hơn, dường như nàng áp chế được loại cảm xúc nào đó nữa.

      Huống chi, trước mặt bao nhiêu người mà tả tơi thế này quả thực khó coi. Vì vậy nàng định đứng lên vỗ vỗ bụi đất người, giả bộ như có chuyện gì. Nhưng Đông Phương Bất Bại lại bỗng nhiên nở nụ cười, dùng thân thể che khuất tầm mắt của mọi người, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhàng hôn lên môi nàng, mà bàn tay đặt ở ngực nàng vẫn ngừng cách lớp vải mà sờ soạng. Hành động của khiến nàng thở nổi. Cả người của vô cùng rắn chắc, nhưng môi lại ấm áp mềm mại, từng chút, từng chút, ngừng liếm cắn đôi môi của nàng. Môi của và môi của nàng dán với nhau, ngay cả hô hấp của hai người cũng loạn nhịp đầy ái muội, phân là hơi thở của ai. Mà bàn tay kia, có lẽ bởi vì quần áo quá mỏng manh, cho nên độ ấm lòng bàn tay của Đông Phương Bất Bại truyền hẳn vào cơ thể nàng. Tả An Chi sợ hãi, nghi hoặc nhìn ánh mắt tối đen của . Bên trong ánh mắt ấy, hề có chút mê loạn nào, chỉ có tỉnh táo và bình tĩnh, còn có cả ý chí kiên định. Mà thành lũy trái tim nàng hằng cố thủ, lại bị chính cố chấp kiên định ấy làm nứt ra khe hở.

      “Đứng lên .” Cẩn thận sờ soạng toàn thân nàng lần nữa, đến khi xác định nàng bị gãy xương hay nội thương Đông Phương Bất Bại mới buông nàng ra. Vẻ mặt của dường như vừa rồi vốn dĩ có chuyện gì xảy ra, đưa tay kéo nàng đứng lên: “Con ngựa tại sao lại phát cuồng?”

      Đề tài chuyển quá nhanh, khiến Tả An Chi phải hồi lâu mới phản ứng lại, đáp: “Ta cũng lắm, nó đột nhiên như vậy.”

      Đông Phương Bất Bại , nắm tay nàng đến bên cạnh con ngựa hí dài nằm đất. ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn chân con ngựa, sau đó thầm : “Chân trước của nó bị người ta dùng kim đâm vào, lúc trước đâm sâu, cho nên có việc gì, sau khi chạy kim mới càng đâm sâu vào. Đến khi đâm vào thịt, con ngựa mới đau đến nỗi mất khống chế.”

      “A? Là ai làm?” Tả An Chi cả kinh, “Con ngựa này là của chàng, như vậy, người đâm kim chính là muốn hại chàng sao?”

      biết.” Đông Phương Bất Bại lắc đầu, tầm mắt chuyển tới đám người Thanh Long đường còn đứng phía xa xa, ám chỉ với nàng đây phải là chỗ thích hợp để chuyện này.

      Con ngựa này là cùng mấy người khác mua. Nhưng con ngựa này đặc biệt ở chỗ, nó là con chạy nhanh nhất, ở trong đám ngựa cũng khỏe mạnh nhất, vì thế nên mới chọn nó, ngờ lại bị người khác đặt bẫy. Người nọ hẳn là muốn hại , nhưng ngờ Tả An Chi lại bị tai bay vạ gió. Chỉ là, kỹ xảo như vậy mà muốn hại chết , khỏi quá buồn cười .

      Từ trong vó ngựa rút ra mấy cây châm, Đông Phương Bất Bại sờ chân ngựa, : “Xương cốt gãy, nhưng thể cưỡi nữa.”

      Con ngựa kia “Xích xích” kêu hai tiếng, thử đứng lên vài bước, quả nhiên là khập khiễng.

      Từ lúc nãy đến giờ, Đông Phương Bất Bại hề buông tay Tả An Chi ta, ngay cả lúc ngồi xổm xuống cũng túm nàng cùng ngồi. Mà Tả An Chi cũng giãy dụa, để mặc theo ý . Đông Phương Bất Bại đưa nàng lên con ngựa khác, sau đó chính mình cũng nhảy lên ngồi sau lưng nàng, giơ roi giục ngựa, chậm rãi mà . mặt tuy thay lòng, nhưng trong lòng ngừng nổi sóng.

      Người xuống tay, chính là người phải hiểu , có lẽ chính là trong những kẻ thủ hạ. Cho dù phải là kẻ đó trực tiếp ra tay, nhưng ít nhất cũng hỗ trợ truyền tin tức. chừng, ngay cả con ngựa kia cũng được an bài ngay từ đầu. Như vậy, là người nào muốn ra tay với mình? Mà vì cái gì lại ra tay với mình?

      Có lẽ ngoài đám người muốn chết quách từ lâu rồi.

      Trong chốn giang hồ, đám người chính phái tự đề ra nhiệm vụ “trảm trừ ma”, rất có khả năng xuống tay với người của Ma giáo. Nhưng bọn cũng tự cho mình là quang minh chính đại, cho nên rất ít người dùng thủ đoạn ám hại kiểu này. Nhưng nếu dùng, nhất định so với Ma giáo còn độc ác hơn, làm sao lại để Tả An Chi có thể thương tích gì mà thoát được.

      Còn những người trong giáo thích thăng chức, hoặc là việc thăng chức gây trở ngại cho họ, cũng có khả năng xuống tay. Thí dụ như đám người trong Thanh Long đường, cũng có thể là mấy vị trưởng lão kia, nhưng nếu bọn xuống tay, cũng thể như vậy. Đối với võ công của Đông Phương Bất Bại, muốn để ngã ngựa chết, quả thực còn đáng cười hơn trò cười.

      Còn khả năng cuối cùng, mà ngay cả cũng dám nghĩ. Hành động lần này của Tả An Chi thực khiến cho người ta phải nhìn nàng bằng con mắt khác, có thể làm an tâm rất nhiều người, nhưng làm cho người bất an.

      Nàng nhu nhược yếu đuối vô dụng như vậy, thể phụ thuộc vào ai, như vậy, người kia có thể là Đông Phương Bất Bại, cũng có thể là Nhậm Ngã Hành. Mà sau khi nàng thi triển thủ đoạn này, Nhậm Ngã Hành chẳng lẽ nổi lên nghi ngờ với nàng. Nàng là cháu của Phạm Tùng trưởng lão, liệu có thể hay sau này cũng giống như ông ta, lãnh đạo mười đại trưởng lão, quyền lực ngang với giáo chủ? Thanh Long Phong Lôi, thực lực của hai đường này đều thể khinh thường, nhất định nghi ngờ nàng có lòng phản trắc, hợp lực với Đông Phương Bất Bại để xưng bá phương.

      muốn đẩy vào chỗ chết, lại có năng lực sai khiến người của Thanh Long đường xuống tay với , khả năng chỉ có người, đó chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, Nhậm Ngã Hành. làm vậy là muốn giá họa cho các trưởng lão, để cho bọn họ đấu đá nhau, có cách nào liên minh với nhau chống lại ? Hay là còn có ý đồ khác? Việc này Đông Phương Bất Bại lí giải được, Nhậm Ngã Hành là hùng cao ngạo, tại sao lại dùng thủ đoạn ngu xuẩn như vậy.

      Đông Phương Bất Bại tâm tư khó lường, nhưng chuyện này đoán được, có lẽ tuy Nhậm Ngã Hành sai người xuống tay, nhưng xuống tay thế nào người đó tự quyết. Nhậm Ngã Hành tính tình táo bạo, bảo thủ, đầy tớ ở bên cạnh cầu có công, chỉ cầu có thể sống. Vì vậy, có lẽ chỉ đơn giản sai người nọ làm Đông Phương Bất Bại bị thương, lại gây nguy hiểm cho tính mạng. Mà xuống tay thế nào cho có chừng mực là điều rất khó. Có lẽ người nọ nghĩ như vậy, cho nên mới chọn cách vụng về này, tốt xấu cũng coi như hoàn thành mệnh lệnh của Nhậm Ngã Hành. Nhưng người nọ lại dự đoán được, người ngã xuống phải là Đông Phương Bất Bại, mà là Tả An Chi.

      Trong khi Đông Phương Bất Bại vắt óc suy nghĩ dụng ý của Nhậm Ngã Hành, lúc này, Tả An Chi lại mang tâm tư khác.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 26: Khách mời mà đến
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Chuyện hôm nay, phải là nàng tự kỷ, nhưng có lẽ, Đông Phương Bất Bại, ngoài việc lợi dụng, cũng dành chút tình cảm cho nàng?

      Vẫn ngừng cố gắng thuyết phục bản thân, đối tốt với nàng là có mục đích, cần để trong lòng. Việc hôm nay cũng chỉ giống như lần đánh nàng hai mươi trượng thôi, đều là muốn nàng bán mạng cho . Nhưng nếu người đối tốt với bạn, cho dù biết người đó là có mục đích, nhưng vẫn rất khó cự tuyệt, chỉ có thể tận lực bình ổn tâm tình của mình.

      Nàng cho tới bây giờ cũng nghĩ Đông Phương Bất Bại lòng.

      Có lẽ là lúc đó quá hoảng loạn và lo âu…Nàng cho tới bây giờ còn chưa thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Đông Phương Bất Bại như vậy. bình thường chính là bình thản ung dung, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, chứ phải là bộ dạng kia.

      Thiên thần và ác quỷ trong lòng Tả An Chi ngừng tranh cãi lẫn nhau, khiến chính nàng bây giờ chính mình cần làm gì.

      Đông Phương Bất Bại trở thành giáo chủ Ma giáo, luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, ở cùng với Dương Liên Đình, đấy là nàng biết . cách khác, trong tương lai của , có chỗ nào cho nàng. Nghĩ tới chuyện đó, nàng tinh tế nhận thấy trong lòng mình có chút khó chịu, nàng muốn chỉ là vị khách qua đường trong cuộc đời của .

      Aizz, nếu chỉ là người bình thường tốt rồi. Nhưng mà, người có thể khiến nàng động tâm, nhất định thể là người thường, mà chính là người như Đông Phương Bất Bại, đầy bụng mưu mô quỷ kế, giết người phóng hỏa bình thường như hít vào thở ra. Là người dạy nàng võ công, là người vào lúc nguy hiểm mang theo nàng chạy trối chết, là người có tính trẻ con tranh chân heo với nàng, là người đầu tiên chạy tới khi nàng gặp nguy hiểm.

      Động tâm? Nhận ra mình nghĩ cái gì, trong nháy mắt, sắc mặt của Tả An Chi biến chuyển muôn màu. Nàng hận thể lấy cái đầu mình xuống mà lắc, để cho ảo giác này rơi ra khỏi đầu nàng.

      phải là bị đập hỏng đầu chứ?” Đông Phương Bất Bại hoài nghi sờ trán nàng.

      Huynh mới bị đập hỏng đầu, cả nhà huynh đều bị đập hỏng đầu. Tả An Chi trong lòng rống lên câu, sau đó tiếng nào xoay người vào phòng trong khách điếm, mặc đứng ngoài cửa.

      Bị người ta đóng cửa ngay trước mũi, sắc mặt Đông Phương Bất Bại có chút khó coi, đứng ngoài cửa lúc, sau đó mới tiến vào phòng cách vách. Trong phòng sớm có vài người ngồi chờ. Người cao lớn nhất là Đồng Bách Hùng, hơn nữa, còn có bốn người khác là thủ hạ của . Bọn họ thấy Đông Phương Bất Bại vào đều đứng lên chào, sau đó Đồng Bách Hùng kêu lên: “Đông Phương huynh đệ…”

      thanh của vang như chuông đồng, vô cùng vang dội. Đông Phương Bất Bại vội ra dấu bảo giọng xuống, chính bản thân mình cũng hạ giọng: “Chuyện làm tốt?”

      “Đệ yên tâm, lão Đồng ta khi nào làm việc chu toàn đâu. Chỉ là mấy con đàn bà trói gà chặt, còn muốn lão Đồng ta tự ra tay, là đại tài tiểu dụng. Vì nữ tử, đáng để ngươi làm thế sao?” Oán khí của Đồng Bách Hùng ngừng trào ra.

      Đông Phương Bất Bại lắc đầu : “Đồng đại ca. Phu thê vốn là chim liền cánh, lúc gặp họa chia nhau mà bay. Nếu như người con của huynh mà ngay cả sức bảo vệ mình cũng có, vậy cũng xứng đứng cùng huynh sao? Ai cũng cần có người cùng mình. An An tốt lắm, chỉ cần có thể buộc nàng bên người ta, dùng chút thủ đoạn cũng đáng giá.”

      Nghĩ tới Tả An Chi, khuôn mặt tự chủ được mà lộ ra tươi cười, chỉ cần nghĩ đến có thể ôm cơ thể bé mềm mại của nàng vào lòng mà hôn, vui mừng khôn tả.

      Chỉ là bây giờ chưa phải lúc. với bốn người kia: “Nữ tử đều thích cầm kỳ thi họa, các ngươi phải nhớ , điều gì nên mới , nên hé răng đừng có bép xép.”

      Bốn người kia đồng loạt cúi đầu tỏ ý hiểu.

      Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, sau đó gõ cửa phòng Tả An Chi: “An An, vài vị huynh đệ trong giáo tới, nàng ra gặp .”

      Đối với việc trong giáo, Tả An Chi bao giờ dùng tâm trạng của mình để quyết định. Bởi vì nàng biết , nơi này phải là nhà của nàng, ai dễ dàng tha thứ cho tùy hứng của nàng, bước sai lầm bao giờ còn cơ hội sửa chữa. Cho dù bây giờ muốn nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, nàng vẫn rất nhanh mở cửa ra, tươi cười hỏi: “Là ai?”

      “Đây là Đồng đại ca nàng biết, còn những vị này là Giang Nam tứ hữu, Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh Sinh, bọn họ đều thuộc Thanh Long đường. Nhiều năm trước họ đến Giang Nam kinh doanh. Lần này nghe tin nàng đến đây, vì thế lặn lội đường xa tới bái kiến. Bốn vị này chẳng những võ công cao cường, mà còn giỏi cầm kỳ thi họa, nhất định nàng thích.” Đông Phương Bất Bại xem ra tâm tình rất tốt, tươi cười đẩy mấy người sau lưng ra trước mắt nàng.

      Đồng Bách Hùng xem như cứu nàng mạng. Cho nên tuy rằng địa vị thấp hơn nàng, Tả An Chi vẫn chắp tay vái chào, cung kính : “Đồng đại ca.”

      Theo lý mà , Đồng Bách Hùng cũng phải là kẻ biết chừng mực. quen biết với Đông Phương Bất Bại, cho nên tôn ti trật tự giữa hai người có thể bỏ qua, đuổi tới gọi lại là chuyện bình thường. Nhưng ở trước mặt những trưởng lão khác, vẫn rất biết lễ nghi. Từ khi Tả An Chi nhậm chức trưởng lão Thanh Long đường tới nay, chưa bao giờ lại dùng ánh mắt cổ quái, mang theo ba phần nhiệt tình, sáu phần đánh giá, lại có phần bất bình mà nhìn nàng. Ánh mắt này… rất giống mẹ chồng soi xét nàng dâu, dường như muốn , con ta tốt như vậy, sao lại thích loại người ra gì như chứ?

      tự giác mà phát ra, trong đầu ngừng tát trái tát phải đem ý tưởng đáng sợ này ném ra, Tả An Chi vội vàng dời mắt nhìn bốn người là thuộc hạ của nàng kia. Bốn người này đều là bộ dạng người đọc sách, nhưng có mùi cổ hủ, mà ngược lại, vô cùng phóng khoáng. Nàng nghĩ đến Đông Phương Bất Bại vừa giới thiệu bọn họ là Giang Nam tứ hữu, liền kinh ngạc chút. Họ phải là thân tín của Đông Phương Bất Bại sao? Bằng sau này sao lại được phái chăm sóc địch nhân lớn nhất đời mình? Nhưng bây giờ sao đám người này lại thành thuộc hạ của nàng? Hơn nữa nếu là muốn đến bái kiến nàng, vì sao trước tiên vào phòng nàng, mà lại phải thông qua Đông Phương Bất Bại?

      “Phạm trưởng lão.” Người thoạt nhìn lớn tuổi nhất trong đám chắp tay hành lễ với nàng, “Tại hạ là Hoàng Chung Công, đem ba vị đệ đệ đến bái kiến.”

      Tả An Chi thấy mặc dù gầy đen, nhưng hai mắt lại sáng ngời, tướng mạo đứng đắn, vì vậy vội vàng đáp lễ. Lại nghe : “Phạm trưởng lão đến đây, thuộc hạ muốn tỏ lòng thành kính, nên sai người chuẩn bị tiệc cho trưởng lão tẩy trần. Hy vọng trưởng lão đừng từ chối.”

      “Nếu vậy, xin làm phiền các người.” Mặc kệ bọn họ có ý đồ gì, Tả An Chi tạm thời suy đoán vội, mỉm cười vuốt cằm .

      Nàng uống nước, mà bọn họ uống rượu như uống nước, cũng coi như giống nhau.

      Rượu qua ba tuần, mọi người đều hơi chút lâng lâng. Sau đó Hắc Bạch Tử kia đứng lên, bưng chén rượu đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại : “Đông Phương trưởng lão, mọi việc ta đều bội phục ngài, nhưng có việc ta phục.” ngày thường cực cao cực gầy, tóc rất đen mà làn da rất trắng, cho nên lúc này giống như khối cương thi đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, khiến người ta nhìn mà lạnh người.

      Hoàng Chung Công lập tức quát: “Nhị đệ, thể vô lễ.”

      Đông Phương Bất Bại lại cười: “Chuyện gì?”

      Hắc Bạch Tử kia rung đùi đắc ý: “Ngươi tuổi cũng , ngay cả thê thiếp cũng có. Chẳng phải chính là chơi cờ có đối thủ, là tiếc nuối lớn nhất đời sao?”

      Tả An Chi ngẩn người, lại nghe Đan Thanh Sinh vuốt bộ râu dài, thản nhiên : “ sai, giống như đại ca, đàn hay mà tìm được tri , tam ca viết chữ đẹp mà ai thưởng thức, là ta vẽ tốt ai hiểu để khen, quả thực là tiếc nuối lớn nhất đời.”

      “Phượng hề, phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng. (Chim phượng, chim phượng về cố hương, ngao du bốn bể tìm chim hoàng)” Ngốc Bút Ông hói đầu ục ịch gõ chén mà hát, ánh mắt ngừng nhìn về phía Tả An Chi.

      Tả An Chi lại tỏ ra biết, chờ bọn hết, mới lơ đãng hỏi: “ biết tiểu thiếp của Đông Phương trưởng lão đâu hết rồi?”

      “Tất nhiên là giết, còn có thể đưa đâu.” Đồng Bách Hùng to mồm . Sau đó, mới tỉnh táo lại, hối hận thôi nhìn Đông Phương Bất Bại.

      Chú thích của tác giả: luôn lo lắng mãi, nhưng vẫn phải viết ra tình tiết này. Bởi vì đúng như có người , vì hạnh phúc của nữ nhân mà phải dùng đau khổ của rất nhiều nữ nhân khác đến đổi, chuyện xưa có hay cũng thành vô nghĩa. Cho nên ta do dự lâu. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng còn biện pháp nào khác, Đông Phương Bất Bại hai mươi hai tuổi, thể chờ mong trước khi gặp Tả An Chi lại có nữ nhân nào. Mà lại phải người tốt, loại người như , vì mục đích của mình từ thủ đoạn là chuyện bình thường, đây là cách sống của , ta có cách nào thay đổi. Cho nên vẫn phải viết như vậy, có lỗi.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 27: Thập toàn cửu mĩ là đủ rồi
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Đông Phương Bất Bại bưng chén rượu lên, trấn định thản nhiên cười: “Đồng đại ca, huynh mà say là lại thổi phồng việc, cái gì cũng đùa được…”


      mới nửa, lại nhìn thấy ánh mắt hiểu của Tả An Chi, tay cầm rượu giơ liền cứng ngắc giữa trung, gì nữa.

      Trong nháy mắt ấy, trong lòng Đông Phương Bất Bại nổi lên rất nhiều ý nghĩ.

      Ở chung với Tả An Chi lâu như vậy, nàng làm việc gì cũng vô cùng minh bạch, nàng thích giết người, nhưng khi thể động thủ cũng do dự mà cầm dao mổ. Có lẽ, nếu giải thích cho nàng nỗi khổ trong lòng , nàng thông cảm chăng? , lần này giống, chính mình có quá nhiều tiểu thiếp, còn muốn lừa gạt nàng. Nàng có thể chấp nhận dùng thủ đoạn với người khác, nhưng nhất định đồng ý để dùng thủ đoạn với nàng.

      Bằng giết hết mọi người có mặt ở đây hôm nay, trừ mình và Tả An Chi, sau đó đổ hết tội lên đầu Đồng Bách Hùng? Hoặc là…

      suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng chung quy cái gì cũng , cái gì cũng làm. chỉ ngồi im chỗ, tay chân lạnh ngắt, thậm chí cũng dám nhìn Tả An Chi thêm lần nào nữa.

      Có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng lừa được đời. là dạng người gì, vậy cứ để nàng biết , miễn cho sau này sống với nhau, ngày ngày nàng lại oán hận . Nếu như nàng oán hận …Nghĩ đến đây, biết tại sao, nhưng dám nghĩ tiếp nữa, nếu đúng như vậy phải làm sao.

      Đông Phương Bất Bại trong lòng khổ sở, mà Tả An Chi cũng khá hơn. Nàng thậm chí còn hối hận vì đem vấn đề mà nàng rất đáp án hỏi ra miệng.

      Còn nhớ khi đó, Đông Phương Bất Bại đưa tay kéo nàng người đầy bụi đất đứng lên. Tay nắm lấy tay nàng, tay nàng ở trong lòng bàn tay , nắm lấy nhau khăng khít rời, dường như gì có thể chia cắt bọn họ. trận gió thổi qua, khiến tóc của nàng bay tán loạn, dùng tay kia nắm lấy lọn, đưa tới bên môi nhàng hôn lên. Nàng liền mờ mịt nghĩ, con đường này nếu có điểm cuối tốt biết bao nhiêu, bọn họ vẫn có thể mãi nắm tay như vậy.

      Nàng biết chuyện xưa tồn tại của Tả An Chi, nhưng bây giờ có, vì sao kết cục vẫn thay đổi. Nhưng cho dù kết cục thay đổi, cho dù Đông Phương Bất Bại vẫn là Dương Liên Đình, cho dù Tả An Chi cuối cùng cũng dứt áo ra , ngay cả tên của nàng còn ai nhớ nữa, đoạn thời gian vui vẻ mà hai người bọn họ cùng trải qua cũng thể là giả. Trong thế gian này, có bao nhiêu đôi vợ chồng có thể bên nhau đến bách niên giai lão. Ngay cả là thuận vợ thuận chồng, cũng còn có nhiều khi trái tính trái nết. Mặc kệ kết cục thế nào, người ta vẫn muốn thử lần. Ít nhất nàng từng cố gắng qua, mà phải yếu đuối nhát gan, cái gì cũng làm.

      Trong lòng nàng từng tràn đầy vui sướng nghĩ, chờ đến khi về giáo, chờ đến khi chỉ có hai người bọn họ, có lẽ nàng dũng cảm lên, hỏi có thể hay thử lần, cho hai người họ cơ hội bắt đầu.

      Đáng tiếc, giữa bọn họ, chung quy vẫn thể có cái gọi là bắt đầu này.

      , phải vì giết người.

      Nàng sớm biết con người của Đông Phương Bất Bại, ở thế giới tàn khốc này, đây là lẽ sống của , giết người hoặc là bị người giết. Nếu bảo Đông Phương Bất Bại giết người, cũng giống như cho con hổ ăn thịt, chỉ sợ ngay sau đó nó chết. Mà so với việc bị người khác giết, nàng thà rằng nhìn giết người khác.

      Chỉ là, nàng nghe tin Đông Phương Bất Bại sai người giết hết tiểu thiếp của mình, liền cảm thấy có lẽ bánh xe vận mệnh bắt đầu vòng quay của nó. Có lẽ, ngày kia, Đông Phương Bất Bại cũng đối với nàng như thế, vì người khác mà sẵn sàng hy sinh nàng. Nghĩ đến tương lai đó, tất cả dũng khí nàng cố gom góp lâu nay đều tiêu tan.

      Cho nên, quả thực biết gì hết chính là hạnh phúc nhất. Có số việc biết tốt hơn, mà cho dù biết, vậy tốt nhất hãy giả bộ hồ đồ , việc gì phải ra trước mặt mọi người, để rồi cuối cùng ai cũng được vui. Nhưng, nàng trót hỏi rồi, vậy phải làm thế nào đây?

      Những nữ tử vô tội kia là do Đông Phương Bất Bại sai người giết, mặc kệ thừa nhận hay phủ nhận, nhưng ít nhất, mục đích nay là vì nàng. Bằng , tại sao tất cả những người ở đây đều xấu hổ nhìn nàng? Mà nàng, với tư cách là người được bảo vệ, chẳng lẽ bây giờ lại tỏ ra thuần khiết, nhảy ra những lời lẽ chính nghĩa chỉ trích sao? Cho dù Đông Phương Bất Bại phải xin lỗi rất nhiều người, nhưng cho tới nay, đều đối rất tốt với nàng. Quân pháp nể tình thân, rất đáng kính trọng, nhưng cũng đáng sợ. Mà Tả An Chi chỉ là người bình thường, cho nên chuyện này, bảo nàng thuận theo hay thuận theo nàng đều làm được.

      Bất luận như thế nào, sử dụng nhiều người như vậy, hao tổn tâm tư để tạo ra cục diện hôm nay, nếu bây giờ nàng phủi tay bỏ , phải làm sao để đối mặt với những tên thủ hạ tận tâm tận lực vì ? Tài cán của nàng nhiều, nhưng nàng cùng chống đỡ, ít nhất là để cho bị mất mặt trong buổi tiệc này. Tả An Chi nhìn bốn phía xung quanh, thấy Giang Nam tứ hữu và Đồng Bách Hùng đều cứng ngắc như đá, vì thế nàng thở dài hơi, ha ha cười gượng hai tiếng: “Hôm nay thời tiết tốt a…”

      Đông Phương Bất Bại dám tin nhìn nàng, dường như câu này của nàng tái sinh , ngón tay lạnh lẽo của vội vàng vươn ra túm lấy tay nàng. Trong mắt , vừa kinh ngạc vừa vui sướng, đôi môi mỉm cười nhìn nàng, dường như chỉ cần nắm tay nàng như thế này thỏa mãn rồi. Tả An Chi định giật tay lại, liền cảm thấy tay run lên, rốt cục dám giãy nữa, mà lật tay cầm lấy tay .

      “Rất tốt, rất tốt.” Đồng Bách Hùng vội vã bù lại khuyết điểm lúc nãy của mình, sau đó tự nhiên nhìn ra ngoài trời, nhất thời im bặt.

      Tả An Chi “phì” tiếng cười: “Đồng đại ca, huynh xem trời hôm nay vì sao tốt.”

      Đồng Bách Hùng gấp đến đầu đầy mồ hôi, mãi sau mới lúng túng : “Hôm nay trời tối đen như mực, rất giống cái khăn lau bàn.”

      phải phải.” Hắc Bạch Tử thâm thúy liếc mắt nhìn Tả An Chi cái, lắc đầu : “Đồng huynh câu này văn nhã, phải là ‘Tọa khán hắc vân hàm mãnh vũ. Phún tửu tiền sơn thử độc tình’ (Ngồi ngắm mây đen tỏa ngút ngàn,
      Sườn xa trút nước, chốn này quang – Hai câu đầu trong bài Khê Thượng Ngộ Vũ nhị thủ kỳ nhị của Thôi Đạo Dung).
      Huynh sai, phải phạt ly.”

      rất nho nhã, khiến cho Đồng Bách Hùng nghe mà hiểu gì. Nhưng nhìn trộm gương mặt của Tả An Chi, thấy nàng có biểu lộ gì đặc biệt, vì thế liền yên lòng, vỗ bàn : “Lão tử đúng. Được rồi, phải là phạt rượu sao? Đến, uống.” lấy bầu rượu ra rót rượu, ngửa đầu uống liền ba chén.

      Mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tảng đá nặng trong lòng Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng rơi xuống, tự mình cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén, cười : “Chén này ta kính Đồng đại ca, ly rượu nhạt tỏ lòng biết ơn, đa tạ Đồng đại ca nhiều năm qua chiếu cố tiểu đệ.”

      Đồng Bách Hùng cũng chối từ, đưa tay nhận chén rượu, hơi cạn sạch. Sau đó, vỗ vai Đông Phương Bất Bại, ha ha cười to: “Về sau có người khác chiếu cố đệ, cần Đồng đại ca nữa rồi.”

      Mọi người đồng loạt cười to, lại tiếp tục ăn uống linh đình. Bầu khí vì thế mà trở nên thân thiện như lúc đầu, dường như vừa rồi chuyện gì cũng xảy ra.

      Bữa cơm này chủ khách cùng vui, nhưng tiệc vui cũng có lúc tàn.

      Giang Nam tứ hữu và Đồng Bách Hùng uống say mèm, sau đó được người hầu dìu xuống nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi sóng vai về phòng. Hành lang rất dài, bước chân của hai người chầm chậm , bàn tay vẫn nắm lấy nhau. Nhưng mộng đẹp có lúc tỉnh, con đường này cũng sắp phải dừng lại rồi.

      Đứng trước cửa phòng, thu lại nét tươi cười, Tả An Chi chậm rãi rút tay mình ra. Nàng rất muốn , ta nghĩ ta có thể rất dũng cảm, nhưng thực ra ta lại nhát gan. Nàng muốn , ta sợ hãi, bởi vì ta là người hại chúng ta, để chúng ta chưa có bắt đầu phải kết thúc. Nàng muốn , nếu chúng ta gặp nhau như thế này, nếu chàng phải là Đông Phương Bất Bại tốt biết bao. Nàng muốn , mọi chuyện hãy cứ như trước kia .

      Nhưng nàng rốt cục cái gì cũng , chỉ đưa tay cầm lấy nắm tay xiết chặt đến nỗi nổi lên khớp xương của Đông Phương Bất Bại, kiên trì duỗi từng ngón, từng ngón tay của ra, cười rộ lên: “Ta phản đối chàng giết người, nhưng nếu có thể giết tha , được chứ? Tương lai, nếu chàng thích người khác, nhất định phải cho ta biết.”

      Ta sợ chàng vứt bỏ ta. Nếu ngay cả chút tin tưởng cũng có, vậy ta sao xứng đáng đứng bên cạnh chàng?

      Ta cố gắng, cho dù chàng có ở bên cạnh ai, ta cũng thay đổi.

      Chàng đối với ta tốt như vậy, cho dù tương lai thế nào…Thôi, đối với ta, thập toàn cửu mĩ cũng đủ rồi.

      Chú thích của tác giả: Những người xem qua bản gốc của chương này, xin hãy quên . Chương này sửa sửa lại rất nhiều lần, bởi vì ta cứ nghĩ đến câu “Chàng như thế này tốt lắm tốt lắm, nhưng ta lại thích”. Bỗng nhiên cảm thấy, nếu , thể để bên đơn phương cố gắng, như vậy rất vất vả. Ta nghĩ An An của ta nên yếu đuối ích kỷ như vậy, cho dù có thế nào, ta cũng hy vọng nàng còn chưa đánh nhận thua, còn chưa nếm thử dễ dàng lùi bước. Chỉ có dũng cảm kiên định mới làm thất vọng tình của Đông Phương đại nhân.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 28: Dù có ngàn vàng cũng đổi
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Đưa tay che ánh mặt trời buổi sáng, Tả An Chi khép hờ mắt, nhịn được khóe môi hơi nhếch lên, biểu lộ tâm tình của nàng so với ánh mặt trời còn muốn sáng ngời hơn.

      Nàng xốc chăn ra, bước xuống giường chải tóc búi tóc, sau đó lấy chậu đồng chuẩn bị sẵn, dùng muối để súc miệng, hai tay lại vốc nước mát rửa mặt. Sau đó, liền nghe thấy có tiếng gõ cửa. Bước nhanh ra mở cửa, dù sớm biết bên ngoài nhất định là Đông Phương Bất Bại, Tả An Chi vẫn bị hoảng sợ. đứng ngoài cửa, tay cầm cái chén lớn, tươi cười ngượng ngùng.

      Đông Phương Bất Bại có thể cười hiểm giả dối, cũng có thể cười bí hiểm, nhưng làm sao có thể cười ngượng ngùng.

      Hôm qua thâm tình kể hết tâm , cho nên hôm nay Tả An Chi cũng có chút ngại ngùng. Nàng lùi lại phía sau mấy bước, để vào phòng, sau đó lại buồn cười nhìn .

      “Làm sao vậy? Chẳng lẽ mặt ta dính nhọ?” Đông Phương Bất Bại bị nàng nhìn như thế, cảm thấy được tự nhiên, cẩn thận đặt cái chén lên bàn, sau đó định giơ tay áo lên chùi mặt.

      có.” Tả An Chi vội vàng níu tay , “Ta chỉ là…”

      Nàng chỉ là còn quen sống chung với Đông Phương Bất Bại dịu dàng thắm thiết thôi. Nhưng mà lời này, sao có thể ra chứ.

      Đông Phương Bất Bại thấy nàng khó , cũng hỏi nữa mà dời đề tài: “An An, nàng nếm thử bánh bao này xem hương vị thế nào?”

      cầm lấy cái bánh bao, đưa lên miệng của Tả An Chi, ánh mắt chờ mong nhìn nàng. Tả An Chi cắn miếng, cảm thấy trong miệng đầy hương vị, vội vàng cắn miếng nữa, khen: “Bánh bao chay này ngon đấy, chàng mua sao?”

      phải, là ta làm.” Đông Phương Bất Bại bên tiếp tục lấy bánh bao đút cho nàng, bên hờ hững .

      để ý, có nghĩa là Tả An Chi để ý. Nàng mở to hai mắt nhìn, cuối cùng bị nghẹn bánh bao, nước mắt cũng ứa ra. Thấy vậy, Đông Phương Bất Bại liền bỏ bánh bao xuống, ôm nàng giúp nàng vỗ ngực, lại rót chén nước để nàng uống. Tả An Chi phải nuốt liền mấy ngụm nước mới trôi được miếng bánh bao, sau đó ánh mắt ngập nước nhìn bàn tay để ngực của nàng kia. Cái này, là sỗ sàng sao?

      Quên , muốn ăn đậu hũ ăn , dù sao cũng phải là lần đầu tiên.

      Tả An Chi cảm thấy, so với việc bị sỗ sàng, việc Đông Phương Bất Bại làm ra bánh bao ngon như vậy còn kinh khủng hơn. Nàng muốn mở miệng hỏi lại lần nữa, bỗng nhiên nhận thấy tình hình ổn.

      Ngón tay Đông Phương Bất Bại vỗ ngực nàng dần dừng lại. Nhưng thu tay về, mà ngón tay thon dài lại dán chặt vào ngực của Tả An Chi. Hô hấp của Đông Phương Bất Bại cũng trở nên nặng nề hơn. cúi đầu, trong con ngươi đen như mực tựa như cháy bừng bừng, chỉ cháy trong mắt mà còn cháy cả lên nàng, giống như giờ phút này, chỉ muốn nuốt nàng vào bụng, bao giờ để cho người khác nhìn thấy, từ nay về sau hai người mãi chẳng thể xa rời. Nụ hôn của ôn nhu triền miên, làn môi mỏng chạm tới khóe mắt nàng, hôn lên hàng lông mi còn ướt nước, sau đó mới rời xuống đôi môi mềm mại. liếm chút, sau đó mới bình tĩnh cùng nàng dây dưa truy đuổi. ôm chặt nàng, để nàng dán sát vào người . Nhưng mà, Đông Phương Bất Bại vẫn cảm thấy chưa đủ, thò tay vào trong vạt áo của Tả An Chi, chạm lên da thịt trần trụi của nàng. Làn da nàng non mềm trắng mịn, dẫn đường cho bàn tay tà ác của . Đông Phương Bất Bại cầm lấy trái tuyết lê của nàng, nhịn được mà cúi đầu tinh tế hôn lên.

      Gió sớm thổi qua, lại thổi được hơi nóng trong phòng. Thân thể hai người dính sát vào nhau, ngay cả ánh mắt cũng nhìn cùng chỗ, tựa như có dùng dao cắt cũng rời.

      Vạt áo của Tả An Chi sớm bị cởi ra. Cho nên khi gió thổi qua, nàng miễn cưỡng hơi tỉnh táo lại, sau đó mơ mơ hồ hồ nghĩ, sáng sớm làm chuyện này, có phải hơi quá đáng rồi ? Nàng vừa rồi còn thấy Đông Phương Bất Bại ngượng ngùng, là mắt bị ma quỷ che mất rồi. Tả An Chi muốn đẩy ra, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn có chút sức lực nào, phải dựa vào Đông Phương Bất Bại mới có thể hơi đứng lên. Nhưng cái bộ phận nào đó của càng ngày càng cứng rắn, mắt thấy muốn ôm nàng lên giường. Tả An Chi vội vàng kéo áo , kêu lên: “Đừng mà, Đồng đại ca hôm nay phải về Hắc Mộc Nhai a.”

      tiếng kêu này của nàng vừa mềm vừa , giống như là làm nũng, hề có tí thuyết phục nào. Đông Phương Bất Bại bước chỉ hơi ngập ngừng chút, nhưng vẫn tiếp tục ôm nàng về phía cái giường.

      “Chàng có nghe hay ?” Tả An Chi nghĩ đến, Đồng Bách Hùng nếu tìm thấy Đông Phương Bất Bại trong phòng , nhất định qua phòng nàng tìm. Đến lúc đó, hai người bọn họ, nam quả nữ ở chung phòng làm chuyện gì ai cũng đoán được. Như vậy nàng còn mặt mũi nào gặp đám người Thanh Long đường chứ? Nàng nhất thời sốt ruột, há mồm liền cắn lên ngực Đông Phương Bất Bại cái.

      “Đừng cắn, còn cắn nữa ta đem nàng ăn luôn đó.” Đông Phương Bất Bại đặt nàng lên giường, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp bên tai nàng.

      Tả An Chi lập tức dám cử động, mặc cho vùi đầu vào người mình, ngừng thống khổ thở dốc.

      “Nàng phải hoài nghi ta có phải là nam sao?” Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên cắn vành tai nàng, thầm .

      “A?” Tả An Chi còn chưa kịp phản ứng, thất thần nhìn ánh mắt dụ dỗ của .

      Đông Phương Bất Bại tay vẫn nắm ngực nàng, tay kia nắm tay nàng hướng đến cái chỗ nóng bỏng cứng rắn của mình: “Nàng kiểm tra biết.”

      Sờ sao? Tả An Chi còn chưa kịp hỏi, tay bị kéo vào trong quần của Đông Phương Bất Bại. Sờ làm sao tất nhiên là cần hỏi, nàng nhìn con ngươi mê loạn của Đông Phương Bất Bại, thấy trong con ngươi ấy chỉ có hình bóng nàng, nó cầu khẩn nàng. Trong lòng Tả An Chi bỗng nhiên mềm nhũn, cảm thấy ngọt ngào như mật, liền trúc trắc an ủi .

      “Này, chàng đừng cắn a, mau đứng lên.” Thân mình Tả An Chi run lên, Đông Phương Bất Bại vẫn bám riết chịu buông ngực nàng ra. Nàng đành đẩy vai cái, thúc giục mau về phòng thay quần áo.

      Đông Phương Bất Bại cảm thấy vẫn thiếu, liền ngẩng đầu lên : “Bánh bao còn hơn so với ta làm, nhưng mà nàng trót ăn bánh bao của ta rồi, nên ta đành ăn nàng thôi.”

      Bánh bao? Ngực của nàng tuy quá to, nhưng cũng tương đối bự, cho nên, nghe như vậy, Tả An Chi liền giận. Nàng làm bộ muốn đẩy ra: “Con mắt nào của chàng thấy như vậy? hơn bánh bao của chàng ư?”

      “Được rồi, được rồi, là ta sai, ta thừa nhận là lớn hơn bánh bao, cũng đẹp hơn nó nhiều lắm.” Đông Phương Bất Bại thấy tình thế ổn, lập tức cầu xin tha thứ, sau đó lại cúi đầu hôn cái.

      Tả An Chi thấy đầu mày cuối mắt đều giấu nổi sung sướng, nhịn được nàng cũng cười ra tiếng, vòng tay ôm gáy , rướn người hôn lên yết hầu của , thấp giọng hỏi: “Bánh bao kia do chàng làm?”

      Đông Phương Bất Bại “ừ” tiếng, ôm xiết nàng chịu buông: “Lần trước, ta thấy nàng thích ăn bánh bao do mẹ của Mạc Tùng Bách làm, mấy hôm trước vừa vặn nhớ đến, liền theo đầu bếp học.”

      ngày thường ngay cả cầm con dao cũng biết, vậy mà lại vì nàng mà học làm bánh bao. Bỗng nhiên cảm thấy trong mắt có chút cay, Tả An Chi liền nhắm mắt lại, cảm thấy nỗi bất an và chần chừ trong lòng ngày hôm qua cũng tan thành mây khói. Trong biển người mờ mịt, hai người có thể gặp nhau dễ, huống chi hai bên đều nhau, như vậy làm sao có thể bảo nàng dễ dàng buông tay, dù có đưa nàng nghìn vàng nàng cũng thay đổi. Chỉ vì khoảnh khắc này, nàng nguyện ý dũng cảm đối mặt với con đường gian nan khốn khó phía trước.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29: Rốt cục tại sao trở mặt
      Tác giả: A Dẫn

      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Lần này, bọn họ quay về Hắc Mộc Nhai báo công. Tả An Chi lúc mang theo đám người trong Thanh Long đường, lúc trở về tất nhiên là cả đám người này cùng chậm rãi về.

      Bấy giờ là đầu thu, nhưng thời tiết vẫn còn nắng nóng, oi bức khó chịu. Vì thế mà người đường khổ nổi, đầy mặt và cổ mồ hôi , ngay cả quần áo cũng có thể vắt ra nước. ngày này khó có được cơn mưa , cho dù khiến con đường lầy lội, nhưng cũng khiến mọi người cảm thấy nhàng khoan khoái rất nhiều. Nhưng mưa về càng lúc càng lớn, tóc Tả An Chi dính đầy nước mưa, quần áo ướt đẫm dính sát vào người, trông vô cùng chật vật. Đông Phương Bất Bại thấy thế ôn nhu : “An An, chúng ta trước tìm chỗ trú .” Sau đó, định vươn tay vén sợi tóc ướt dính má nàng xuống, lại bị nàng né tránh. Bàn tay Đông Phương Bất Bại chạm vào khí, giật mình ngỡ ngàng quên cả rút tay lại.

      “Đông Phương trưởng lão phải.” Tả An Chi lạnh như băng câu, sau đó xoay mặt , thèm nhìn .

      Nàng ở trước mặt mọi người cho chút mặt mũi nào như vậy, khiến Đông Phương Bất Bại xấu hổ vô cùng. Cũng may quyền uy của lớn, da mặt cũng đủ dày, cho nên mặt đổi sắc nhìn lướt qua đám người sau lưng. Cả đám đều cúi đầu thấp, coi như mình lúc nãy nhìn thấy gì.

      Cách con đường xa, loáng thoáng có thể thấy dãy nhà. Khi đến gần, ra là mấy gian phòng, được trồng hàng tre trúc vây quanh, trông có vẻ là nhà nông bình thường. Nhưng mà cửa vào đóng chặt, biết có người ở trong .

      “Có người trong nhà ?” Đồng Bách Hùng phóng ngựa tiến lên, gọi to tiếng, liền thấy người phụ nữ ra mở cửa.

      Đồng Bách Hùng thấy có người ở nhà, liền mừng rỡ : “Đại tẩu, chúng ta là người đường, may mắc mưa. Người có thể mở lòng từ bi, cho chúng ta trú tạm chút ?”

      là người thiếu kiên nhẫn, cảm thấy mình như vậy mà phụ nữ kia trả lời, liền cả giận : “Ngươi câm sao?”

      ngày thường cao lớn, giọng lại to, người phụ nữ bị rống sợ đến sắc mặt trắng bệnh, run run rẩy rẩy, câu cũng được.

      Tả An Chi nghĩ, có lẽ người phụ nữ này thấy bọn họ cưỡi ngựa, người nào cũng cầm đao cầm kiếm, cho nên hoài nghi bọn họ là cường đạo, mới bị dọa sợ. Nàng xoay người xuống ngựa, đến trước mặt người phụ nữ kia, mỉm cười : “Đại tẩu, chúng ta phải người xấu, chỉ là muốn tìm chỗ tránh mưa thôi.”

      Thấy nàng thanh tú xinh đẹp, chuyện là ôn nhu thân mật, quả thực giống người xấu. Vì thế, người phụ nữ kia mới lớn gan : “Nếu là vậy xin mời vào, nhưng mà ngựa chắc phải để ngoài rồi.”

      “Tốt quá rồi, vậy quấy rầy đại tẩu.” Tả An Chi cao giọng . Sau đó những người khác đều nhảy xuống ngựa, đem dây cương buộc vào cái cây to ngoài cửa, theo nàng vào nhà trú mưa. Trong phòng chỉ có bộ bàn ghế cũ, xem ra đủ cho bọn họ ngồi. Người phụ nữ kia thấy đống người cùng nhìn nàng, cũng cảm thấy ngượng ngùng.

      “Đại tẩu cần khó xử, chúng ta ngồi đất cũng được.” Đông Phương Bất Bại lập tức ngồi xuống đất. Mà có đầu, những người khác đương nhiên dám theo, ai nấy đều lẳng lặng ngồi xuống. ngẩng đầu thấy Tả An Chi chọn chỗ cách xa , sắc mặt liền trầm xuống, nhưng cố nổi giận. hỏi người phụ nữ kia: “Nơi nào còn cách thành Lạc Dương bao xa?”

      Người phụ nữ kia nơm nớp lo sợ : “ xa, các ngài đều cưỡi ngựa, có lẽ nửa canh giờ vào thành.”

      “Đa tạ.” Đông Phương Bất Bại xong, sau đó quay sang nhìn Tả An Chi, vẻ mặt thản nhiên vui buồn khó đoán, nhưng mở miệng vẫn thân thiết hòa nhã: “An An, chạy nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta lúc đến thành Lạc Dương nghỉ trong khách điếm ngày có được ? Mùa hoa mẫu đơn mặc dù qua, nhưng trong thành tất nhiên còn những cảnh khác, giống như chùa Bạch Mã, núi Thái Bình cảnh đều rất đẹp, đến lúc đó ta dạo với nàng.”

      “Xin theo an bài của Đông Phương trưởng lão.” Tả An Chi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt bỏ lại câu.

      Trong phòng nhất thời yên tĩnh kinh người, chỉ sợ nếu trong phòng ai thả cây châm xuống mọi người cũng nghe thấy tiếng. Trong nhóm người này, cao quý nhất chính là Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi. Mà hai người bọn họ diễn cái tình huống quỷ dị này suốt mấy ngày hôm nay rồi. Bất luận Đông Phương Bất Bại cái gì, Tả An Chi cũng tỏ ra xa cách. Nàng đối với những người khác vẫn bình thường, chỉ riêng với Đông Phương Bất Bại là vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn thân mật như lúc trước. Hơn mười ngày sau, Đông Phương Bất Bại sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu có ai dám bắt chuyện với mình mắng xối xả, nếu có ai dám bắt chuyện với Tả An Chi trừng chết người đó. Đám người cùng bây giờ sợ tới mức tránh rất xa hai người bọn họ, ngay cả đồ thần kinh thô như Đồng Bách Hùng cũng dám lại gần. Quả thực mấy hôm nay, đám người kia nửa chữ cũng dám , ho cũng dám ho, chỉ sợ nếu cẩn thận vuốt râu hùm.

      Mọi người đều biết Tả An Chi là người được Đông Phương Bất Bại mang về giáo, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, lúc ở Hắc Mộc Nhai còn ở chung sân. Nhưng bây giờ, nàng cố ý bất hòa với Đông Phương Bất Bại, khiến tất cả mọi người khó hiểu, lại dám hỏi.

      “Có thể nào cứ để mình ta an bài? Nàng là trưởng lão Thanh Long đường, nơi này hơn nửa là người của Thanh Long đường, tại sao nàng làm chủ cho họ.” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, giọng có chút hờn giận.

      “Ta làm chủ? Đông Phương trưởng lão chỉ cần câu, ta còn dám làm chủ gì nữa?” Tả An Chi cười lạnh .

      Đông Phương Bất Bại tính tình vốn là cuồng ngạo, miễn cưỡng nén giận mấy ngày nay, lúc này nhịn nổi nữa. đứng lên, nặng nề mà đá tất cả những người cản đường, bước ra ngoài cửa. biết nghĩ thế nào, lại dừng lại, lấy thỏi bạc từ trong tay áo tùy tiện ném . Thỏi bạc kia vững vàng rơi xuống bàn gỗ đặt trong góc. Bên ngoài dù mưa rất to, nhưng hề quan tâm, chỉ lát bên trong nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, xem ra Đông Phương Bất Bại cưỡi ngựa rồi.

      Đồng Bách Hùng thấy thế giận dữ: “Phạm trưởng lão, lúc nào cũng bảo vệ , lại làm khó xử. tuy là trưởng lão Thanh Long đường, nhưng cũng thể đối với như thế.” Đồng Bách Hùng trừng mắt nhìn Tả An Chi cái, nắm chặt tay, nhưng cuối cùng cũng dám động thủ, bỏ ra ngoài đuổi theo Đông Phương huynh đệ của mình.

      Những người còn lại trong phòng ai dám ho he gì, chỉ nghe Tả An Chi lạnh lùng : “ , Đông Phương trưởng lão rồi, đám tiểu nhân vật chúng ta dám nghe theo sắp đặt của sao? theo .” Sắc mặt nàng so với bầu trời u ám ngoài kia còn tăm tối hơn vài phần. Sau đó, nàng quay đầu với người phụ nữ kia: “Đa tạ.” Liền đó cũng ra khỏi cửa leo lên ngựa, mạo hiểm mưa to gió lớn giục ngựa chạy vào trong thành.

      Thành Lạc Dương xây dựng từ ngàn năm nay, từng có rất nhiều triều đại đóng đô ở đây. Tường thành cao dựng thẳng đứng loang lổ rêu xanh, nhổ lại mọc, tựa như nó ngừng muốn chứng minh cổ kính của mình, mặc cho người ta có muốn làm mới nó. Tả An Chi đem người vào thành, nhìn trái nhìn phải thấy Đông Phương Bất Bại, liền “Hừ” tiếng, gọi hai người lại, : “Các ngươi hỏi thăm xem Đông Phương trưởng lão và Đồng Bách Hùng ở đâu, nếu tìm thấy, hỏi bọn còn muốn đồng hành với chúng ta . Nếu muốn cần miễn cưỡng.”

      Hai người kia khom lưng vâng lời. Còn nàng hỏi đường, sau đó đến khách điếm lớn nhất thành.

      Thành Lạc Dương quả nhiên khác biệt với nơi khác, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. đường biểu diễn tạp kĩ khắp nơi, trang sức mũ nón, quán ăn cái gì cũng bán, người tới người lui lại tấp nập đông như mắc củi. Những người buôn bán cò kè mặc cả, hình như thỏa thuận xong, liền ngoác miệng cười to. Lại có nương thẹn thùng lấy khăn che mặt ngang qua vị thư sinh, liếc mắt đưa tình. Đâu đó có bóng tiểu hài tử cầm xâu mứt quả, còn có người lớn ngừng đuổi theo kêu đứa được chạy lung tung.

      Mọi người trong đoàn dường như bị cảnh vật ồn ào xung quanh thu hút, chỉ mình Tả An Chi lại hờ hững qua phố xá sầm uất, dường như nơi này chẳng qua chút quan hệ nào với nàng. Đến khách điếm, nàng cũng chỉ sai tiểu nhị làm chút đồ ăn mang lên, sau đó tự nhốt mình trong phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :