1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Phất Y - A Dẫn (52c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20: Rơi xuống vũng lầy
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Tên sai vặt dẫn đường đưa bọn họ tới dưới bậc thang liền dừng lại, sau đó giơ tay ý bảo bọn họ vào.

      Xuyên qua dãy hành lang, còn chưa vào đến điện, Tả An Chi nghe thấy tiếng cười to, sau đó là giọng nam sang sảng : “Hướng huynh đệ, ngươi ư?”

      Lại có người đáp: “Tất nhiên là . Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong kết bạn bởi cùng mê nhạc, cầm tiêu cùng xướng, vui đến quên cả trời đất. Đó là lí do vì sao lần này về giáo lại mất hồn mất vía như vậy, hẳn là chờ tụ hội kết thúc, lập tức rời .”

      Tả An Chi nghe được bên trong chuyện, liền dừng bước trước cửa điện, chỉ sợ bản thân nghe được chuyện nên nghe. Ai ngờ, trong điện người kia lại kêu lên: “Là Đông Phương huynh đệ và Phạm nương sao? Mau vào .”

      Bọn họ ràng cách nhau khá xa, người nọ cũng lớn, nhưng Tả An Chi lại cảm thấy dường như đứng ngay bên cạnh nàng mà , thanh nghe rất ràng.

      Nàng liền theo Đông Phương Bất Bại vào trong điện, ôm quyền hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn người ngồi cao, Nhậm Ngã Hành. Nhưng sau khi nhìn, nàng khỏi lắp bắp kinh hãi. Người nọ mặt mày thanh tú, chút cũng oai phong dũng mãnh như trong tưởng tượng. Lại thấy cười ha ha, tự mình xuống đón: “Đông Phương huynh đệ tuổi trẻ tài cao, bắt được đệ tử phái Hoa Sơn, lại giết sạch kẻ tuân thủ giáo quy muốn giết hại huynh đệ. Quả thực lập công lớn.” Sau đó lại quay sang với Tả An Chi: “Vị này là Phạm nương phải ? Ta năm đó nhận được chiếu cố của Phạm trưởng lão, sau đó nghe tin ông ấy mât tích, khiến ta nhớ mãi quên. Nếu có đối với người bất kính, đừng ngại tìm ta nhé.”

      Thái độ của thân thiết hòa đồng, hoàn toàn có phong thái của người đứng đầu. Nếu là người bình thường, nhất định có hảo cảm với , thậm chí có thể sẵn sàng vì mà đầu rơi máu chảy.

      Đáng tiếc, trước mặt lại là Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi. Hai người này, người là quen với giáo dục con người bình đẳng, cho nên hề kính trọng Ma giáo giáo chủ, người khác lại là dã tâm bừng bừng, chỉ hận thể lật đổ . lần này là lãng phí diễn trò rồi.

      Thủ hạ của người nọ cũng tiến lại gần, cười : “Nhất định là Đông Phương huynh đệ qua với Phạm nương về Nhậm giáo chủ, nhưng chưa chắc nương biết ta. Ta là Hướng Vấn Thiên, cũng là trưởng lão trong giáo, giữ chức Quang Minh Tả sứ, ngày xưa có cũng quen biết với Phạm trưởng lão.”

      Bốn người chia nhau ngồi ở hai bên. Tả An Chi thấy bọn họ cứ gọi mình là Phạm nương, cảm thấy được tự nhiên, vì vậy chỉ bưng trà chuyên tâm nghe ba người bọn họ chuyện.

      Hàn huyên vài câu, Nhậm Ngã Hành vỗ vai Đông Phương Bất Bại, : “Đông Phương huynh đệ, có người làm việc cho ta quả thực ta rất yên tâm. Ngươi cứ trung thành với ta, ta nhất định bạc đãi ngươi. Tương lai ta truyền cho ngươi bộ võ công cao cường, cộng thêm mưu trí của ngươi, vị trí của ta, e rằng sớm cũng thuộc về ngươi.”

      Đông Phương Bất Bại nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng đứng lên : “Giáo chủ quá lời rồi, ta nào dám tranh công, ta là toàn tâm toàn ý phụng mệnh giáo chủ.”

      Nhậm Ngã Hành cười : “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Chỉ là câu đùa thôi, chẳng lẽ ta lại tin ngươi.”

      mặc dù như vậy, nhưng mặt lại tỏ vẻ thực vừa lòng với biểu vừa rồi của Đông Phương Bất Bại.

      Sau đó, Nhậm Ngã Hành lại chuyển đề tài tới Tả An Chi: “Phạm trưởng lão ở trong giáo ta đức cao vọng trọng, dùng hai thanh búa mà lập bao công lao hiển hách. Nhậm mỗ quyết thể bạc đãi hậu nhân của , như vậy , ta để Phạm nương kế vị chức trưởng lão, từ nay về sau cùng giúp Đông Phương huynh đệ.”

      Tả An Chi phun ngụm nước trong miệng ra, cằm suýt rơi xuống đất, lắp bắp : “Ta? Làm trưởng lão?”

      Nàng bất quá chỉ là trời sinh khỏe mạnh hơn người khác, võ công còn chưa học được bao nhiêu, bảo nàng làm trưởng lão ư? Tạm thời chưa đến việc nàng có thể chém giết người , mà chính là đám người dưới phục nàng a.

      Đông Phương Bất Bại chống cằm suy nghĩ lát, bỗng nhiên đưa tay kéo Tả An Chi hành lễ với Nhậm Ngã Hành: “Giáo chủ, nếu như nàng chuẩn bị kế vị chức trưởng lão, vậy ta trước xin đưa nàng về dạy dỗ quy củ trong Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta.”

      Nhậm Ngã Hành mỉm cười gật đầu : “ .”

      Ở trước mặt Nhậm Ngã Hành, Tả An Chi dám làm càn, chỉ đành phải mặc cho Đông Phương Bất Bại kéo . Vào đến trong phòng, nàng mới giật tay ra, hung hăng trừng mắt nhìn : “Huynh kéo ta làm gì? Bảo ta làm trưởng lão chẳng phải là muốn ta chết sao?”

      Đông Phương Bất Bại cười khổ : “Nàng nghĩ nàng có thể cự tuyệt sao?”

      ở trong phòng thong thả vài vòng, sau đó chậm rãi : “Trong các đường ở giáo ta, Thanh Long đường là cao quý nhất. Nhưng từ sau khi Phạm trưởng lão mất tích, ai dám ngồi vào vị trí này. Nàng có biết là vì sao ?”

      Tả An Chi mờ mịt lắc đầu.

      Đông Phương Bất Bại đứng trước mặt nàng, : “Bởi vì vị trí này quá mức trọng yếu, ai cũng luyến tiếc miếng thịt béo này. Nếu Nhậm giáo chủ phái người làm trưởng lão của Thanh Long đường, các vị trưởng lão khác nhất định đồng ý. Mà để trưởng lão tiến cử người Nhậm giáo chủ lại lo lắng. Phạm trưởng lão trước đây là người cai quản Thanh Long đường, nay nàng lại là cháu duy nhất của , nếu làm trưởng lão các trưởng lão khác tự nhiên còn gì để . Mà ta lại là người đứng bên phía Nhậm giáo chủ, cho nên mới cho nàng làm trưởng lão.”

      Tả An Chi nổi giận, hóa ra chuyện này chính là do thằng nhãi Đông Phương Bất Bại kéo nàng xuống nước. Vốn nàng nghĩ chỉ cần tới lui trong giáo, để cho tất cả mọi người đều biết là Đông Phương Bất Bại cứu được cháu của Phạm trưởng lão hết giá trị, sau đó để mặc nàng muốn đâu . Chẳng phải Thánh Nhậm Doanh Doanh cũng lưu lạc đến tận Lạc Dương sao?

      Mà tình hình tại của nàng chính là rơi xuống vũng lầy, càng giãy càng lún sâu, càng ngày càng khó rút chân ra.

      Nàng quên sạch quyết tâm được đắc tội Đông Phương Bất Bại , ngừng xông lên, chân đấm tay đá : “ ra đều là họa do tên khốn huynh gây ra. Ai ta nhất định đứng cùng phía với huynh? , có phải là huynh cố ý, muốn nhốt ta cả đời ở Hắc Mộc Nhai chết tiệt này ?”

      Nàng dưới cơn thịnh nộ, xuống tay biết nặng . Đông Phương Bất Bại bị nàng đánh đau, bất đắc dĩ phải đưa tay túm cổ tay nàng, : “ sai, ta nhất định phải buộc chặt nàng bên cạnh ta, nàng đừng nghĩ rời .”

      Tả An Chi làm thế nào cũng giật tay ra được, liền thở phì phò cắn cánh tay của Đông Phương Bất Bại. Sau khi cắn xuống, nàng cảm giác cánh tay của Đông Phương Bất Bại hơi run, nhưng cũng giãy dụa mà mặc nàng cắn. Nhưng nhay cắn thế này, nàng đột nhiên cảm thấy chán nản, loại hành vi này căn bản có ý nghĩa gì. Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi.

      Đông Phương Bất Bại, quả nhiên nhất định tới bậc thang cao nhất. Bởi vì trước đó, dẫm lên máu của rất nhiều người, từng bước từng bước lên. Cho dù nàng từng cùng đồng sinh cộng tử, cho dù từng dạy nàng khinh công, cho dù tự mình dạy nàng võ công, vậy sao? Con tốt có quý đến đâu, nó vẫn chỉ là con tốt, đến thời điểm cần thiết, vẫn phải ném nó lên bàn cờ để người khác chém giết.

      Nàng ngẩng đầu, giọng : “Huynh buông tay , rồi cho ta biết ta phải làm gì. Nhưng có thể hay hứa với ta, sau khi hoàn thành được mục đích của huynh, nếu ta còn sống, huynh liền thả ta ?”

      Đông Phương Bất Bại trầm mặc buông nàng ra, lại ôm lấy nàng, giọng : “Ta thề, chỉ cần ta còn sống, để cho nàng chịu bất kì thương tổn gì.”

      Tả An Chi nở nụ cười, vỗ vỗ bàn tay đặt lên người nàng của : “Ta tin huynh, buông tay , ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”

      Nếu như thề thốt là đáng tin, vậy đời có nhiều phản bội và tổn thương như vậy. Nhưng có số việc, nếu hồ đồ được cứ hồ đồ , chẳng phải đối với ai cũng tốt sao?

      Chính là có đôi khi, nàng vẫn nhịn được suy nghĩ, nếu như bọn họ phải gặp nhau như thế, nếu như phải là Đông Phương Bất Bại…vậy mọi thứ có thể khác ?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 21: Ai là vật hi sinh
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Các trưởng lão, Đường chủ, hương chủ trong Nhật Nguyệt thần giáo bình thường phân tán khắp nơi, nhưng cứ mỗi ba năm nhất định quay về Hắc Mộc Nhai tụ họp.

      Dù chưa đến ngày đó, nhưng lúc này ít người đến. số nghe phong thanh tin tức Tả An Chi chuẩn bị tiếp nhận chức vụ trưởng lão của Thanh Long đường, vì vậy lập tức đến bái kiến nàng. Nàng chịu nổi bọn họ quấy nhiễu, lại thể cự tuyệt, cũng may là Đông Phương Bất Bại còn giúp nàng phân tán nửa chú ý. Mọi người đều biết, sau này người chân chính xử lí công việc chính là . Cho nên họ với nàng câu lại với mười câu. Tất nhiên, với cục diện này, nàng vô cùng vui mừng.

      Gần giờ cơm trưa, người đến cũng ít . Tả An Chi ra chỗ ở cây đại thụ trồng ở giữa sân, hoan hỉ xem hoa mọc cây. Nàng bày bộ bàn ghế dưới tán cây, lại đặt ít điểm tâm, ấm trà và khay hạt dưa, vừa ăn vừa nhìn phong cảnh, sướng đến nỗi muốn đâu bước. Cái phong cảnh nàng thưởng thức kia, cũng phải phong cảnh bình thường. Nàng nhìn là nhìn hai người trong sảnh lớn. Đông Phương Bất Bại ngồi trước án xem hồ sơ, chốc chốc lại ngẩng đầu vài câu. Sau đó Dương Liên Đình liền qua, ôm chồng hồ sơ cũ . hình ảnh hòa hợp, quả thực có thể dùng câu thuận vợ thuận chồng để hình dung. Cho nên, nữ phụ như nàng tất nhiên phải trốn xa, để đỡ phải làm vật hi sinh. Về phần trong đường còn bốn năm người khác, bưng trà rót nước, mài mực chép hồ sơ, sửa sang kiểm kê vật phẩm, nàng trực tiếp coi như thấy.

      Đông Phương Bất Bại là xem xét danh sách người tới và quà tặng hôm nay. Đó cũng phải là chuyện đơn giản, từ cái danh sách đó cẩn thận suy nghĩ, liền có thể phán đoán được người nào ngả theo mình, người nào trung lập mà người nào là có địch ý. nghiên cứu, Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên cảm thấy có người chăm chú nhìn , liếc mắt liền thấy Tả An Chi. cười với nàng cái, muốn xem tiếp hồ sơ, lại thấy nam tử mặc đồ đen tới chỗ Tả An Chi. Hai người họ cười cười vô cùng vui vẻ. Nam tử kia cũng biết, chính là Khúc Dương. Khúc Dương tuổi còn , con tuổi cũng xấp xỉ Tả An Chi. Nhưng mặc dù để tang vợ nhiều năm, nhưng khí chất u buồn vẫn che lấp được vẻ tuấn tiêu sái, chỉ sợ trong mắt tiểu nương lại càng có sức hút hơn.

      “Phạm gia tiểu nương, tại hạ là Khúc Dương.” Khúc Dương giống như nghĩa, hoàn toàn dùng ánh mắt trưởng bối để nhìn Tả An Chi, “Lúc cháu còn ta từng ôm cháu, năm đó sau khi cháu mất tích cùng Phạm trưởng lão, ta nghĩ hai người lành ít dữ nhiều. ngờ cháu những còn sống, lại còn xinh đẹp như vậy.”

      Xem ra Khúc Dương chính là bạn cũ của ông nội mình, hơn nữa quan hệ giữa hai người có lẽ cũng rất tốt. cũng là trưởng lão, trong giáo địa vị nhất định thấp, vì thế cố bám lấy cái ô dù này cũng tốt a. Nghĩ vậy, Tả An Chi lập tức liền lăn xả vào, cố gắng kéo gần quan hệ giữa hai người, đưa chén trà cho Khúc Dương, ngọt ngào kêu lên: “Khúc thúc thúc, ta mới vào trong giáo, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu , sau này phải nhờ thúc thúc chỉ giáo nhiều.”

      Khúc Dương thấy nàng thông minh lanh lợi, liền nhận chén trà, cười : “Cháu yên tâm, trong giáo kẻ nào dám động vào cháu. Nếu có chuyện gì, ta nhất định hỗ trợ.” do dự chút, lại thấp giọng : “Cháu là do Đông Phương Bất Bại cứu về, vậy quan hệ với cũng tồi, nhưng nhớ, thể vì thế mà đề phòng người này.”

      lời này vô cùng thân thiết, biểu lộ ý quan tâm sâu sắc, khiến Tả An Chi cảm kích : “Ta biết, cảm ơn Khúc thúc thúc.”

      “Vậy là tốt rồi.” Khúc Dương cũng dài dòng, liền hỏi nàng quen cuộc sống trong giáo chưa, ăn, mặc, ở, lại thế nào.

      Tả An Chi trả lời hết câu hỏi của Khúc Dương xong, đột nhiên nhớ tới chuyện, liền tò mò hỏi: “Khúc thúc thúc, ta nghe thúc thúc tinh thông luật, thúc từng nghe đến khúc Quảng Lăng Tán thất truyền lâu chưa?”

      Khúc Dương cười to : “Cháu hỏi đúng người rồi. Ta tin Quảng Lăng Tán kia thất truyền, vì thế quật hai mươi chín ngôi mộ cổ, rốt cục ở dưới mộ của Thái Ung, tìm thấy bản ghi khúc Quảng Lăng Tán. Ta còn cùng… vị bằng hữu cải biên nó thành khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ cầm tiêu hợp tấu.” Nhật Nguyệt thần giáo và danh môn chính phái Hành Sơn xem như kẻ thù sống chết, cho nên đối với chuyện và Lưu Chính Phong thân thiết, mặc dù bọn họ tự nhận thẹn với sư môn, nhưng người khác khó tránh khỏi gièm pha. Vì thế, Khúc Dương đề cập tới tên của Lưu Chính Phong.

      biết ta có vinh hạnh được nghe Khúc thúc thúc tấu khúc ?” Ánh mắt Tả An Chi tỏa sáng nhìn . Có thể được chân chính nghe khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ như vậy, thực quá khó khăn.

      “Cháu cũng thích luật? Chính là khúc này cần cầm tiêu hợp tấu, thôi được, ta dùng thất huyền cầm tấu vậy.” Khúc Dương thấy nàng mong chờ như vậy, nỡ để nàng thất vọng, liền xoay người trở về lấy đàn. ngồi chiếu, cảnh vật trước mắt dường như thấy gì, chỉ hai tay đánh đàn. Tiếng đàn khi từ từ bình thản, khi lại dõng dạc hào hùng. Tả An Chi ngay cả thở cũng dám thở mạnh, phải đợi đến hết khúc nhạc mới dám thở ra, khen: “Khúc nhạc này quả chỉ có chốn tiên giới mới có.”

      Lời này của nàng chính là xuất phát từ nội tâm. nhạc hay, phải có ma lực lay động lòng người, có thể mang cảm xúc của người đàn đến với người nghe. Trước kia nghe qua “Thương Hải nhất thanh tiếu”, nàng cảm thấy phải hay, nhưng so với khúc nhạc Khúc Dương tấu vừa rồi kém nhiều lắm. chỉ có tài đàn, mà còn đưa vào đó tình cảm, dường như vẽ ra trước mắt nàng cảnh trời xanh trăng sáng, nương dâu bãi bể.

      “Nghe danh Khúc trưởng lão cầm kỳ thi họa, biết, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.” biết Đông Phương Bất Bại từ lúc nào tới đây, sắc mặt có chút trầm. từ nhò cha mẹ mất, chỉ có thể dựa vào chính mình, ngày thường vùi đầu khổ học, đều là học những thứ thực dụng, quan hệ gì tới những thứ phong hoa tuyết nguyệt này. Mà Khúc Dương tinh thông nhạc lý, mọi người đều biết, hơn nữa còn biết dễ dàng đánh đàn thổi tiêu cho người khác nghe. Vì thế, mà tình cảnh trước mắt Đông Phương Bất Bại, khó trách suy nghĩ lung tung.

      Khúc Dương phẩy lá cây rơi đàn, cẩn thận cất đàn sang bên, sau đó mới cười đứng dậy, thong dong : “Đông Phương huynh đệ quá lời rồi.” lại nhìn Tả An Chi cái, : “Phạm tiểu nương là con cố nhân của ta, nếu như có thiếu sót gì, còn mong Đông Phương huynh đệ giúp đỡ.”

      Đông Phương Bất Bại ngây ra lúc. biết Phạm Tùng và Khúc Dương là bạn cũ. Nhưng sau đó rất nhanh phản ứng lại, cười ; “An An quen biết ta lâu như vậy, giúp ta rất nhiều. Ta sao có thể chiếu cố nàng, xin ngài đừng lo.”

      Khúc Dương cảm thấy cần nhiều nữa, chỉ gật đầu với Tả An Chi rồi cáo từ.

      theo ta, những người này nàng cần phải biết.” Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong phòng.

      Tả An Chi bất đắc dĩ theo xem hồ sơ, phát những người trong phòng đều ra hết, chỉ còn hai người bọn họ. cầm bút lên, nàng đành phải bất đắc dĩ mài mực.

      Hai ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay Tả An Chi thay đồ xong, liền theo Đông Phương Bất Bại đến đại điện. Trong điện có rất nhiều người, lúc nàng bước vào, mọi ánh mắt liền tập trung lên người Tả An Chi. Nàng trong lòng tuy vì thế mà lo sợ bất an, nhưng thể ra mặt, chỉ lạnh nhạt ngồi xuống vị trí của mình.

      “Thanh Long đường quan trọng như vậy, làm sao có thể để cho tiểu nương đến cai quản chúng ta.” Quả thực như dự liệu của Đông Phương Bất Bại, sau khi Nhậm Ngã Hành cho nàng tiếp nhận chức vụ trưởng lão của Thanh Long đường, các vị trưởng lão khác đều có ý kiến gì, chỉ có tên râu quai nón bước ra làm khó dễ nàng.

      Tả An Chi nhìn , sau đó nhìn những vị trưởng lão khác, nắm chặt bàn tay phi thường khẩn trương. Nàng biết có người dám ngang nhiên làm khó dễ nàng, cho nên mới sai kẻ này ra.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 22: Giết người như thái rau
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Nàng nghĩ đến lời Đông Phương Bất Bại , Nhậm Ngã Hành tuyệt đối để cho ai khác lên ngồi ở vị trí này, vì vậy liền mỉm cười : “Vậy ngươi cảm thấy phải là nhân tài cỡ nào mới có thể quản ngươi?”


      Tên kia cười lạnh: “Lúc chúng ta và Ngũ Nhạc kiếm phái đánh nhau, ai biết ngươi có lén hạ độc thủ sau lưng chúng ta, lại ngấm ngầm trợ giúp bọn hay . Dù sao người như vậy thể quản chúng ta.”

      Chuyện Tả An Chi ở phái Tung Sơn mười lăm năm, người biết nhiều, mà người dám ngang nhiên ra trước mặt mọi người lại càng ít. Vì thế, tên kia vừa ra lời này, mọi người đều ồ lên, mãi đến khi Nhậm Ngã Hành ho khan tiếng mới an tĩnh lại.

      Nhậm Ngã Hành ngồi ghế cao, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người dưới, trầm giọng : “Các ngươi đều nghĩ như vậy?”

      Cứ cho là có người nghĩ như vậy, lúc này cũng muốn đứng ra làm con chim đầu đàn. Trong điện nhất thời yên lặng tiếng động.

      Đông Phương Bất Bại đứng phắt dậy, nặng nề vỗ chưởng đập nát cái án trước mặt mình. Sau đó, tức giận : “Phạm trưởng lão cả đời cống hiến cho thần giáo chúng ta, đánh nhau vài thập niên với bọn tay sau chính phái, các ngươi bao giờ thấy ông ấy lùi bước chưa? Đến nay sống chết của Phạm trưởng lão còn , chúng ta ngay cả hậu nhân của ông ấy cũng bảo vệ được, khiến cho nàng rơi vào tay giặc. Nay, ta phải rất khó khăn mới cứu được nàng, các ngươi chẳng những khoan dung, với nàng, lại còn có ý nghi ngờ, đó là đạo lý gì? Nhà ai có con cháu, sợ sau này gặp phải chuyện tương tự như vậy sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thần giáo chúng ta làm gì còn mặt mũi lại giang hồ.”

      Nhậm Ngã Hành gật đầu khen: “Đông Phương huynh đệ có lí, tuy rằng đám chính phái khắp nơi chửi bới, rêu rao chúng ta là Ma giáo. Cho nên chúng ta phải thể cho bên ngoài thấy, chúng ta có tình có nghĩa, quyết giống đám người lá mặt lá trái đó.”

      càng , người râu quai nón kia càng run rẩy, vội vàng quỳ mặt đất, liên tục dập đầu cầu xin: “Giáo chủ tha mạng, tiểu nhân là bị người hãm hại, phải là chủ ý của ta.” nhìn về hướng vài vị trưởng lão, thấy bọn họ ai chịu đứng ra cầu xin cho mình, bỗng nhiên duỗi ngón tay ra, : “Là bọn , là bọn sai khiến thuộc hạ.”

      Lúc nãy đứng ra, kiêu ngạo vô cùng, rất có khí thế chèn ép người khác. Bây giờ thất thế, dám làm lại dám nhận, chuyển sang lật lọng tố cáo. ít người khinh miệt nhìn , lại hồn nhiên biết, ngừng cầu xin Nhậm Ngã Hành tha mạng.

      Nhậm Ngã Hành dựa lưng vào ghế, nhìn cái, bỗng nhiên đưa tay rút thanh kiếm bên hông tên hầu đứng cạnh, đẩy cái. Kiếm kia bay nhanh như sao, đâm vào chính giữa ngực của tên kia. Tên kia kịp kêu tiếng nào té nhào xuống đất. Sau đó Nhậm Ngã Hành nhìn Hướng Vấn Thiên vuốt cằm, Hướng Vấn Thiên liền phất tay, sau đó bên ngoài liền có người bước vào, trong tay cầm theo cái túi vải đen. Nhậm Ngã Hành cầm túi vải đó giũ mạnh cái, cái đầu người rơi xuống, lăn lông lốc mặt đất.

      Ở đây đều là những người tay nhuốm máu, số đầu người trong tay bọn họ ít, nhưng vẫn nhịn được mà hô lên kinh ngạc. Bởi vì cái đầu này phải là của ai khác, mà chính là đầu của trưởng lão Phong Lôi đường, Triệu trưởng lão.

      Mà Đông Phương Bất Bại cũng vui mừng quá đỗi, kêu to thành tiếng: “Đồng đại ca.”

      Người mang túi vào chính là Đồng Bách Hùng. đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, cười ha ha : “Đông Phương huynh đệ, ta chết, may nhờ có giáo chủ cứu ta.”

      Đối với thâm tình giữa Đông Phương Bất Bại và Đồng Bách Hùng mà , cử chỉ này của Nhậm Ngã Hành tương đương với việc bán cái nhân tình cho . Vì thế, vội vàng ôm quyền hướng Nhậm Ngã Hành, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt, cảm kích nên lời.

      Nhậm Ngã Hành liếc mắt nhìn cái, khẽ gật đầu, sau đó điềm nhiên : “Triệu trưởng lão tuân thủ giáo quy, giết hại đồng môn, là ta tự mình xuống núi lấy tính mạng của . Nếu sau này ai còn dám tái phạm, trước cứ nhìn gương .”

      Mọi người đều im lặng . Nhậm Ngã Hành đá cái đầu xuống dưới bậc, cười : “Phạm nương tuổi còn quá , các ngươi tín nhiệm nàng ta cũng có thể hiểu. Nhưng chuyện này ta tất có sắp xếp, sau này nàng lập công lớn, các ngươi tin tưởng nàng. Từ hôm nay trở , nàng trở thành trưởng lão của Thanh Long đường. Còn trưởng lão Phong Lôi đường do Đông Phương huynh đệ tiếp nhận. Các ngươi có ý kiến gì khác ?”

      trưởng lão quyền cao chức trọng mà giết liền giết, lúc này ai dám có ý kiến gì, chỉ sợ cũng mất mạng ngay tại đây. Ngay cả các trưởng lão cũng tạm thời án binh bất động, trong lòng thầm tính toán, sau này tìm ra sai lầm của Tả An Chi, Nhậm Ngã Hành thể che chở cho nàng nữa. Vì vậy, trước mắt cũng cần chống đối giáo chủ.

      Tả An Chi vẫn lẳng lặng ngồi ghế, thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho mọi người nghi ngờ, mặc cho Nhậm Ngã Hành giết người, nàng từ đầu đến cuối đều thản nhiên, hề tỏ ra kinh hoàng chút nào. Lúc này, nghe Nhậm Ngã Hành gọi, nàng cũng nhanh chậm đứng lên, đến trước mặt giáo chủ nhận lệnh bài, cúi người hành lễ, câu cũng . Cái này gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, trước mặt nhiều người mà nàng trấn tĩnh như vậy, cũng khiến cho vài người bội phục, dám xem thường nàng.

      Sau khi trở về phòng, đuổi hết mọi người ra, Tả An Chi thở dài hơi, cảm thấy tay chân đều nhũn ra. Hoàn hảo là công phu “Chết vẫn còn sĩ diện” của nàng phát huy công dụng, bằng liền hỏng bét hết rồi. Đây chính là tuyệt kĩ nàng luyện ra lúc ở trong phòng thí nghiệm bị giáo sư kia mắng. Vị giáo sư kia chỉ cần thấy học trò sai lầm liền bắt đầu mắng, nếu tên học trò kia lộ ra vẻ vui hoặc oán giận còn bị mắng lợi hại hơn. Cho nên, sau thời gian ở phòng thí nghiệm, nàng để luyện thành công phu vui buồn lộ ra mặt.

      Chính là…Tuy rằng nguy cơ trước mắt được giải quyết, nhưng phiền toái sau này chưa biết thế nào.

      Cầm bút và sổ sách ra sau quầy, Tả An Chi liếc mắt cái liền vội vàng gạch hết tên những người già yếu, cảm thấy đầu đau kinh khủng. Tại sao đợi hơn tháng rồi mà vị chưởng môn Thái Sơn còn chưa thấy bống dáng. Chẳng lẽ bây giờ đạo sĩ rất nghèo, cho nên có tiền để uống rượu ăn cơm sao? ràng trong hồ sơ ghi tên chưởng môn này rượu như mạng mà.

      Nàng làm trưởng lão Thanh Long đường, còn chưa có phóng hỏa, người khác trước tiên ở sau lưng nàng thả mồi lửa rồi. Nàng ngờ an bài của Nhậm Ngã Hành là bảo nàng dẫn người giết đương nhiệm chưởng môn phái Thái Sơn. phải biết, nàng ngồi ở vị trí trưởng lão này, rất nhiều người phục. Chính là ở thế giới này, chấp nhận kẻ yếu. Kẻ mạnh mới có thể sống, nàng thể chờ mong người khác che chở cho nàng, vì nàng mà dọn sạch bụi gai con đường. Ngay cả khi nàng có giá trị lợi dụng nữa, nếu biến cách sinh tồn sớm hay muộn cũng chỉ là con tốt tầm thường. Nhiệm vụ lần này, xem như bài kiểm tra

      Theo dự kiến, cao thủ trong đường đều ở bên ngoài, cách xa nơi đây, cho dù nhận được tin tức, nhất thời cũng về kịp. Những người mà Tả An Chi có khả năng điều động, cũng chỉ có mấy người già yếu này, mà ngay cả bọn họ cũng chưa chắc nghe lệnh nàng. May mắn là Đông Phương Bất Bại cùng , con người nổi tiếng là ngoan tuyệt, cho nên mọi người trước mặt đều khúm núm, cũng giúp nàng bớt ít phiền phức. Cho dù có lấy cớ là chiếu cổ vợ sắp cưới nàng cũng hiểu là kế hoãn binh tạm thời, cho nên chỉ cần tiếp tục dùng tuyệt chiêu “Chết vẫn còn sĩ diện” có thể bình chân như vại.

      Tả An Chi càng nghĩ, càng cảm thấy mình làm nổi chuyện này. Võ công của nàng tuy rằng nếu đánh nhau với kẻ bình thường giang hồ thất thế, nhưng đấu với cao thủ cỡ chưởng môn phái Thái Sơn thế này, phỏng chừng ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng có. Nếu như dùng cách đánh hội đồng, đám người già yếu chống với đạo sĩ Thái Sơn, cũng chỉ là con đường chết. Cho nên, tốt nhất vẫn là ám sát thôi.

      Bọn họ ở dưới chân núi Thái Sơn, tìm trấn , dựng quán rượu duy nhất ở đây. Chính là hiểu sao, ngoại trừ đám du côn du kề người nên đến lại đến, khiến nàng có chút nóng lòng.

      “Bà chủ, khách đến.” Đông Phương Bất Bại dịch dung thành tên tiểu nhị trong quán chạy đến báo cho nàng.

      “Đến đây?” tay Tả An Chi run lên, bút lông viết sổ sách liền rơi xuống, kéo đường mực dài giấy. Nàng cố bình tĩnh, nhìn ra ngoài cửa, nơi có hai vị đạo sĩ già trẻ đứng.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23: Tiểu Long bộ cũng có mùa xuân
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia



      “Tiểu nhị, trước mang ra đây mấy cân rượu ngon, sau đó lại làm ít thức ăn chay nhé.” Lão đạo sĩ với tiểu nhị.

      “Vâng vâng, khách quan, người tới vừa đúng lúc, trong quán chúng ta vừa mua mấy chục vò rượu ngon thượng đẳng, ta mang đến cho ngài.” Tên tiểu nhị vội to, sau đó chạy xuống bếp gọi món.

      Đông Phương Bất Bại cầm trong tay cái bát đưa tới trước mặt của Tả An Chi, nàng vươn tay ra, chạm vào cái bát, nhưng lại trù trừ nhận. Nàng thể do dự, nếu nhận rồi, liền hoàn toàn bước vào cuộc sống giang hồ tanh tưởi mùi máu, muốn quay đầu lại cũng kịp. Thấy nàng như vậy, Đông Phương Bất Bại thở dài, định cầm cái bát về. Nhưng Tả An Chi nhắm mắt lại, nhanh chóng đoạt lấy cái bát, sau đó ném xuống đất.

      tiếng vang thanh thúy, chính là tín hiệu để ra tay, cũng là dấu hiệu thông báo chính thức nàng dùng tư cách trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo để đối đầu với chính phái. Quy tắc sinh tồn của thế giới này là thế, nếu người khác chết, vậy người chết là mình, có con đường nào khác. Mà nàng thể cầu thế giới này thích ứng với mình, chỉ có thể tự mình thích ứng với nó. Nàng sớm còn đường lui, việc gì phải tự lừa mình dối người, nếu còn muốn sinh tồn, vậy làm người phải tàn khốc chút.

      Việc hạ độc trong rượu này là chủ ý của Khúc Dương. Nàng mặc dù cũng từng cân nhắc kế này, nhưng hạ độc cũng phải cao thủ mới làm được. Chẳng những phải chọn tốt thời gian, địa điểm, mà ngay cả người hạ độc cũng phải giỏi. Người dùng độc giỏi nhất Ngũ Độc giáo lại phải do nàng cai quản, hết đại hội ba năm xuống núi rồi. Thứ duy nhất nàng biết sử dụng là Mông Hãn Dược, nhưng thể hy vọng xa vời là mua nó hạ vào trong rượu, kẻ lão luyện giang hồ như lão đạo sĩ Thái Sơn này vừa uống nhận ra.

      Tương lai tương sáng a, chỉ hy vọng kế sách lần này dùng được. Tả An Chi bĩu môi, cảm thấy con đường này gian nan. Mà Đông Phương Bất Bại, lúc trước từ hai bàn tay trắng tới vị trí hôm nay, phải trải qua bao nhiêu suy sụp đau khổ? Nàng nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại cầm khăn lau bàn, dám tiếp tục miên man suy nghĩ nữa, chỉ nâng cằm làm bộ lơ đãng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng khóe mắt của Tả An Chi lại chút cũng rời cái bàn kia.

      Lão đạo sĩ mở hai vò rượu, nhịn được hít hơi, cảm thấy rượu thơm nức mũi. Đệ tử của Lưu Linh gặp được loại rượu này, quả thực như đất hạn gặp được mưa rào. chờ đổ rượu vào chén nổi, liền nhấc cả bình mà rót vào miệng, liên thanh khen: “Rượu ngon.”

      đợi đồ ăn lên, ly lại ly rót tiếp. Mà tiểu đạo sĩ kia dường như quen bộ dạng này của , cho nên vừa uống hết chén, lại rót thêm chén nữa. Rượu tuy rằng mới uống ôn hòa ngọt mát, nhưng lại có tác dụng chậm. uống hơn mười chén, liền bắt đầu lờ đờ say, lớn tiếng quát: “Đồ ăn sao còn chưa lên?”

      “Đến đây đến đây.” Đông Phương Bất Bại giả làm tiểu nhị bưng mâm đồ ăn lên, cuống quít định bày trước bàn . Ai ngờ, vừa vặn sắp tới lại chạy quá mau, cho nên vấp vào chân bàn, liền ngã xuống. Mâm đồ ăn trong tay theo đà liền bay , vừa vặn đều đổ hết vào trong vò rượu, ít đồ ăn văng lên người lão đạo sĩ.

      “Khách quan, tiểu nhân…xin lỗi.” Đông Phương Bất Bại khúm núm đứng lên, ngay cả bụi đất bám quần áo cũng dám phủi, run run rẩy rẩy .

      Người trong võ lâm đều biết, chưởng môn phái Thái Sơn vô cùng nóng tính. Lão đạo sĩ nhìn quần áo bẩn hết, lại nhìn đồ ăn đổ hết vào bình rượu, đau lòng còn nhiều hơn tức giận. vốn vài phần say, lúc này nổi nóng lên, liền cước đá ngã cái bàn, túm cổ áo của Đông Phương Bất Bại, giận dữ : “Đồ có mắt như ngu này, hấp tấp cái gì, những làm bẩn quần áo của ta, còn làm hỏng rượu ngon của ta.”

      Vài tiểu nhị trong điếm thấy nổi nóng vội qua khuyên giải, nhưng làm thế nào cũng kéo tiểu nhị kia ra được. Mà tiểu đạo sĩ ở bên cạnh bị choáng váng, biết làm thế nào cho phải. Lão đạo sĩ quát: “Thiên Môn, đưa kiếm cho ta, ta muốn giết thằng nhãi này.” Vì thế, tên tiểu đạo sĩ như si như túy lấy kiếm, còn chưa lấy được ra, thấy bà chủ từ sau quầy như cơn gió quét qua đây, sau đó ngồi phịch dưới đất khóc to.

      Tả An Chi dùng sức đấm chân dậm tay lên mặt đất, khóc to đến nỗi ba dãy phố cũng phải nghe được tiếng nàng. Nàng lấy ống tay áo chấm nước mắt, phấn son trát dày nàng cũng bị nước mắt dính tèm lem. Nàng vừa khóc vừa kêu to: “Trời ạ, làm thế này là có định để cho người sống . Lão nương ba mươi tuổi rồi, khó khăn lắm mới gả được. Ai ngờ vừa qua cửa bị chồng bỏ. Vừa mở quán rượu muốn kiếm miếng cơm lại có người tới gây chuyện, các ngươi lấy mạng già của ta luôn . Ông trời ơi, ông có mắt hay sao, định để cho lão nương chết hay sao.”

      Nàng than trời trách đất hồi lâu, bỗng nhiên đến trước mặt lão đạo sĩ, túm lấy vạt áo của , : “Đạo gia, người đừng phá quán của ta a. Đây là sinh mệnh của ta, người muốn cái gì ta cũng đưa cho người.” Nàng ngẩng đầu lên, cố gắng liếc mắt đưa tình với .

      Đạo sĩ kia vừa nhìn liền giật mình, bàn tay túm cổ Đông Phương Bất Bại buông ra. Sau đó rút vạt áo trong tay Tả An Chi, liên tục xua tay : “Quên , quên .” Sau đó định nhấc chân ra ngoài.

      Tả An Chi định bỏ qua, lại kéo lấy đạo bào của : “Đạo gia, người cứ như vậy khỏi quán của ta, chẳng phải phá hỏng thanh danh của quán sao. Người ta nhất định là do ta đãi khách tốt, về sau ai còn dám đến nơi này ăn cơm nữa.” Nàng càng càng thương tâm, gào đến khàn giọng.

      “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối chuyện này ra ngoài.” Lão đạo sĩ vội vàng cam đoan với nàng.

      “Người phải dùng hành động để chứng minh ta mới tin. bằng như vậy , để ta bắt tên khốn làm bẩn áo ngoài mua bộ quần áo khác cho ngài mặc tạm, sau đó lại sai người mang vò rượu ngon mời ngài thưởng thức trong khi ta tự tay giặt cái áo bẩn kia, có được .” Tả An Chi thấy lão đạo sĩ còn chần chừ, lại liếc mắt cái: “Chẳng lẽ là đạo gia muốn người ta thay quần áo cho ngài nữa sao? Ta tất nhiên là cự…”

      Hoàng đế còn ngại con điên, cho nên lão đạo sĩ sợ tới mức gật đầu lia lịa: “Ta tự thay, để ta tự thay.”

      Sau khi thay xong quần áo ra, tiểu nhị trong quán dựng cái bàn vừa bị đá đổ lên, bày mâm rượu và thức ăn mới. Mà bà chủ mặt còn chưa rửa, muốn tự mình rót rượu cho . Lão đạo sĩ vội vàng ho khan tiếng, nghiêm mặt : “Bần đạo là người xuất gia, việc này cứ để đồ đệ của ta làm là được rồi, dám phiền bà chủ.”

      Tả An Chi lưu luyến rời, mãi sau mới chịu lùi ra.

      Lão đạo sĩ lúc này mới thoải mái mà thở phào hơi, gọi đồ đệ đến ngồi cùng, lại sai nó rót rượu. Ăn uống được lúc, liền nghe thấy tiếng ồn ào. ra là đám xiếc đến quán rượu ăn cơm. Bọn họ ngồi gần bàn , vừa cười vừa làm trò. Trong đó, lão già : “Chúng ta hôm nay chơi trò phun lửa, kiếm được ít tiền nha.”

      vị nam tử béo tròn, tướng mạo vô cùng đáng khinh đắc ý cười : “Cũng phải, uổng công ta học công phu này.” Miệng vừa hé ra, quả nhiên phun ra đầy lửa. Khách trong quán thấy vậy đều tập trung ánh mắt nhìn về phía , có người còn vỗ tay khen ngợi. Người này thấy vậy, càng đắc ý, ôm quyền xoay bốn phía, lại phun ra ngọn lửa. Mà bất hạnh làm sao, ngọn lửa lại vừa vặn phun tới bàn lão đạo sĩ. Chỉ thấy ngọn lửa kia liếm cái lên áo , sau đó bùng bùng cháy to. Lão đạo sĩ thầm nghĩ, hôm nay xuất hành hình như phải là ngày tốt hay sao mà liên tục gặp tai họa thế này. cũng vội gây phiền toái với tên nam tử phun lửa kia, mà trước hết luống cuống tay chân cố gắng dập lửa người, lại hiểu sao dập thế nào cũng tắt.

      Tiểu đạo sĩ sợ đến phát khóc: “Sư phụ.”

      Lão đạo sĩ bị lửa cháy vào da, khẩn cấp mắng: “Ngu xuẩn, còn mau mang nước đến.”

      Tiểu đạo sĩ kia còn chưa kịp động đậy, thấy bà chủ quán uốn uốn éo éo chạy tới, cả kinh kêu lên: “Ai nha, đạo gia, ngài sao vậy, còn mau dập lửa.” Nàng thuận tay cầm vò rượu bàn hắt lên người đạo sĩ, trong nháy mắt, lửa càng cháy to hơn. Lão đạo sĩ lửa giận ngút trời, thầm nghĩ sau khi dập được lửa nhất định tính toán với con đàn bà điên khùng này. Sau đó quản đồ đệ, khẩn cấp nhảy ra ngoài cửa sổ, vội vàng chạy tới bờ sông để dập lửa.

      Chỉ trong nháy mắt, liền nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu thảm thiết của . Tiểu đạo sĩ vội nhìn ra ngoài, thấy ngoài cửa biết từ bao giờ đặt cái chum to, bên trong đều là dầu. Lão đạo sĩ nhảy vào chum dầu, phút chốc lửa bùng lên, còn thấy bóng người nữa. Đến lúc này, cho dù có là óc heo cũng hiểu là hai thầy trò bị trúng kế của kẻ địch.

      Chú thích của tác giả: Sau khi xem xong chương này, mọi người có hiểu tiêu đề ? Được rồi, đoán được kỳ rất bình thường, đoán được mới là bình thường. Mỗi người trong chuyện xưa đều có khả năng chính là long bộ, mà An An chính là tiểu long bộ cũng có mùa xuân a. Hy vọng mọi người đều có câu chuyện xưa của chính mình, có được mùa xuân của chính mình. (long bộ: con rồng, ở đây có nghĩa là nhân vật chính, nhân vật trung tâm, làm được điều gì đó phi thường)

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 24: Giang hồ hiểm ác
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Tiểu đạo sĩ hô to tiếng, sau đó vội chạy xuống bếp tìm nước. Mọi người trong quán cũng ngăn hẳn, lẳng lặng đứng bên nhìn xắn tay áo, cầm theo xô nước dập lửa. Chính là cả bể dầu kia, làm sao dễ dập như vậy. Đợi cho đến khi lửa tắt, qua nửa canh giờ, cả người lão đạo sĩ cháy rụi, còn chút hơi thở nào.


      “Ngươi là ai? Vì sao phải hại sư phụ của ta?” Tiểu đạo sĩ thấy sư phụ chết, vừa vội vừa tức xoay người lại, run rẩy hỏi Tả An Chi.

      Khách trong quán từ lúc lửa cháy bỏ chạy hơn nửa, những người muốn ở lại xem náo nhiệt cũng bị tiểu nhị trong quán đuổi . Tả An Chi ra đằng sau, gọi người mang chậu nước đến cho nàng rửa mặt, thay đổi quần áo mới rồi ra. Tên đạo sĩ cười thấy nàng mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, da thịt trơn bóng trắng như tuyết, liền đánh mất luôn bộ dạng hùng hổ vừa rồi.

      Nàng còn định mở miệng chuyện, nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc: “Tả sư muội, là muội.”

      Mọi người trong quán đều nhìn về phía thanh kia. Tả An Chi thở dài, cố nặn ra nụ cười, xoay người lại chào: “Mạc sư huynh.”

      Thanh niên há hốc miệng đứng ngoài cửa kia, phải ai xa lạ mà chính là Mạc Tùng Bách. vội vàng bước tới gần nàng, lại nhìn đám người vây quanh tiểu đạo sĩ kia, nghi hoặc : “Đây phải là Thiên Môn sư đệ phái Thái Sơn sao? Ngũ Nhạc chúng ta đồng khí liên chi, Tả sư muội vì sao lại sai người bao vây ? Có phải là có người định đả thương , cho nên muội đây là che chở cho ?”

      Tiểu đạo sĩ tên Thiên Môn nghe được lời ấy tức đến hộc máu, : “ ra nữ kia họ Tả. Ngươi còn gọi nàng là sư muội sao? Tung Sơn Tả chưởng môn từ sớm truyền thư cho các đại môn phái, Tả An Chi cấu kết với Ma giáo, cho nên trục xuất nàng khỏi sư môn rồi. Đồ vong ân bội nghĩa, võ lâm chính đạo mỗi người đều có quyền chém chết. Hơn nữa, mấy ngày trước, việc Tả An Chi nhậm chức trưởng lão của Ma giáo, còn ai biết. Nàng vừa rồi còn thiết kế cạm bẫy giết sư phụ của ta…”

      Tuy rằng tự mình ra tay, nhưng quả thực nàng là người dựng nên kế lấy mạng chưởng môn Thái Sơn. Nàng vốn trong lòng vui, nhưng nghe thấy câu “mỗi người đều có quyền chém giết”, áy náy tan thành mây khói. Tả An Chi cười nữa, lạnh lùng : “Mỗi người đều có quyền chém giết? Ai đưa ra quy định này? Trước đến chuyện ta tới Nhật Nguyệt Thần giáo là do bị Tả Lãnh Thiền sai khiến. Mà cho dù ta muốn ở Tung Sơn nữa cũng là chuyện riêng của ta. Ta thích môn phái nào gia nhập môn phái đó, ngươi quản được sao? Hay là Ngũ Nhạc kiếm phái là đám thổ phỉ bắt người?”

      “Câm miệng.” Mạc Tùng Bách quát to, vẻ mặt khổ sở nhìn nàng: “Tả sư muội, là bởi vì ta kịp nhìn thấy cái khăn cầu cứu muội để lại, cho nên mới khiến muội phải vào con đường này. Nhưng muội cũng nên làm nhục môn phái, khi sư diệt tổ. Ta biết, muội là bị Đông Phương Bất Bại của Ma giáo ép buộc, nếu bây giờ muội chịu quay đầu hối cải vẫn còn kịp. Ta đưa muội về Tung Sơn thỉnh tội với Tả chưởng môn, nguyên do, chắc chắn tha thứ cho muội, thu hồi mệnh lệnh ban ra.”

      “An An, ra nàng là bị ta ép buộc sao?” Đông Phương Bất Bại rửa sạch mặt xong liền ra, đứng bên cạnh Tả An Chi, ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng.

      “Chàng xem?” Tả An Chi tức giận trừng mắt nhìn cái, người khởi xướng việc này còn phải sao? Sau đó, nàng mới quay đầu lại nhìn Mạc Tùng Bách, nghiêm túc : “ còn kịp nữa rồi, muốn ta quay đầu lúc này là thể. Mạc sư huynh, huynh là người tốt, có số chuyện huynh cần phải biết. Ta vốn là người do Tả Lãnh Thiền phái đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại để thám thính tình hình. Cho nên, nếu ta có cấu kết với Ma giáo, cũng là do sai khiến. Sau đó, thấy tình bại lộ, nên quyết định từ bỏ con tốt thí là ta, để cho mọi người giang hồ đuổi giết ta. Nếu ta may mắn thoát chết, oan khuất này ta biết phải giãi bày cùng ai? Thầy của ta, nhà của ta đều phải ở Tung Sơn, ta nợ phái Tung Sơn cái gì, là phái Tung Sơn có lỗi với ta. Ta vốn vô tội, tại sao lại phải thỉnh tội? Huynh mặc dù tâm tình lương thiện, nhưng huynh phải nhớ điều Đằng La nương khi còn sống , đối với người ngoài cần quá tốt. Tả Lãnh Thiền là người có dã tâm, huynh phải đề phòng.”

      Nàng do dự chút, lại liếc mắt nhìn Đông Phương Bất Bại cái, tiếp: “Đằng La nương, vốn cũng là người được Đông Phương Bất Bại phái tới bên cạnh huynh. Nàng tuy là người trong Ma giáo, nhưng hề có chút ác ý nào. Trong Ma giáo, người người phải ai cũng xấu, mà trong chính phái, người người phải ai cũng tốt. Huynh từng chiếu cố ta rất nhiều, cho nên hôm nay ta thả cho huynh . Nhưng nếu sau này huynh rút kiếm với người trong Ma giáo, chúng ta thành kẻ địch, cần thủ hạ lưu tình. Bảo trọng, đây là lời trăng trối của Đằng La nương.”

      Nàng phất tay, tất cả đám người trong quán rượu, từ tiểu nhị đến diễn xiếc, tất cả đều nghênh ngang theo nàng.

      Trận chiến này, Tả An Chi tổn thất người ngựa nào giết chết được chưởng môn phái. Vì thế, người trong Thanh Long đường dám coi thường nàng nữa, nàng ra lệnh gì đều nhất nhất tuân theo. Nàng mở miệng, bọn họ cũng dám há mồm.

      “Đây mới là bộ dạng chân chính của nàng sao?” Đông Phương Bất Bại giục ngựa chạy lên, cùng nàng sóng vai mà .

      “Người nóng nảy cũng muốn cắn con thỏ.” Tả An Chi thản nhiên . Nàng từng đọc trong tiểu thuyết, thấy có những người bị oan khuất, rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, nhận hết đau khổ, cuối cùng đến lúc chứng minh được bản thân trong sạch rồi, lại bi thương rơi lệ: đời này vẫn có công đạo a. Nhưng rốt cục sao, những gì mất cũng bao giờ trở lại. , nàng cần như vậy. Nàng trong sạch hay cần người khác phải chứng minh, công đạo chính là nằm trong lòng nàng, cần người khác phải đồng tình. Bạn chết cho mình sống, đó là con đường nàng lựa chọn để sinh tồn. Hai bàn tay của nàng, bây giờ ràng vô cùng sạch trắng trẻo, nhưng chính nàng lại vẫn nhìn thấy vết máu dính đó. Nếu Mạc Tùng Bách có thể tìm thấy nàng trước Đông Phương Bất Bại, có lẽ mọi thứ khác? Đáng tiếc, đời vốn có “nếu như…”

      phải là ‘Con thỏ nóng nảy cũng muốn cắn người’ sao?” Đông Phương Bất Bại cười .

      “Ta là con thỏ ư?” Tả An Chi trừng mắt nhìn .

      “Nàng đương nhiên phải con thỏ, nàng so với con thỏ còn lợi hại hơn, ít nhất cũng biết bỏ lại khăn tay cầu cứu.” Đông Phương Bất Bại đột nhiên nhảy khỏi mình ngựa, lập tức ngồi lên ngựa của nàng, hai tay của vô cùng thân mật ôm thắt lưng Tả An Chi, hơi thở nóng rực như có như thổi vào gáy nàng: “An An, đừng suy nghĩ nhiều, giống như nàng vậy, chúng ta cũng chỉ là muốn sống sót mà thôi. Nhưng mà cái khăn tay kia ràng là khăn tay đính ước, tại sao nàng lại đưa cho Mạc Tùng Bách a, hôm nay lại còn giết , cả tiểu đạo sĩ phái Thái Sơn nàng cũng tha, có phải là coi trọng ?”

      Tả An Chi thiếu chút nữa lảo đảo rơi xuống, lại quên mất mình có thể đá Đông Phương Bất Bại xuống ngựa. Nàng cố ổn định thân mình, sau đó nghiêng đầu nhìn : “Cái này chàng cũng đoán được?”

      “Ta lập tức quay lại giết và tên tiểu đạo sĩ kia.” Đông Phương Bất Bại thấy nàng phủ nhận, liền hừ tiếng, làm bộ định nhảy xuống.

      nhanh về nhanh.” Tả An Chi chút cũng ngăn cản .

      Đông Phương Bất Bại thấy vậy, lại ôm chầm thắt lưng nàng, chặt đến nỗi nàng cựa quậy được. Sau đó tò mò hỏi: “Nàng làm sao biết ta định giết bọn ?”

      “Chưởng môn phái Hành Sơn bệnh tật, hầu hết mọi chuyện đều do Mạc Tùng Bách đảm đương. Mà chưởng môn Thái Sơn chết, nếu giết Thiên Môn, như vậy Thiên Tùng bớt mối họa ngầm. Hằng Sơn chỉ có đám ni mặc kệ đời, Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn được Tả Lãnh Thiền cứu. Chàng chẳng lẽ định giết Mạc Tùng Bách và Thiên Môn tiểu đạo sĩ để làm mạnh thêm vây cánh của Tả Lãnh Thiền sao?” Tả An Chi thừa lúc lơ là, bỗng nhiên giật mạnh khuỷu tay đánh vào bụng cái, lại mượn lực nhảy lên con ngựa của Đông Phương Bất Bại. Sau đó, nàng đắc ý cười, giục ngựa chạy như bay.

      Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ sờ sờ cằm, bất đắc dĩ cười khổ : “Càng ngày càng lợi hại, biết là ta nên cao hứng hay thất vọng đây?” định đuổi theo, bỗng nghe con ngựa đằng trước hí dài tiếng, sau đó điên cuồng mà chạy, sau đó khuỵu xuống, mà Tả An Chi giống như hòn đá , bị hất văng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :