1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Phất Y - A Dẫn (52c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 15: Mai phục ở Thái Hành Sơn
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Kéo Tả An Chi còn mờ mịt ra sau lưng, Đông Phương Bất Bại cầm kiếm, lạnh lùng : “Ngàn dặm xa xôi đến mai phục ở Thái Hành Sơn này, còn phải vì muốn bắt ta sao? Ra .”

      Để tránh nghi kỵ của Triệu trưởng lão, bình thường vô cùng nhẫn, nhưng lúc này Đông Phương Bất Bại thèm che dấu cuồng ngạo của mình nữa, tựa như thanh bảo kiếm xuất đầu khỏi vỏ, lóe ra ánh sáng.

      Cách đó xa, từ trong cái lều cỏ rách nát, đột nhiên đám người xông ra, hoặc bằng đường cửa sổ hoặc qua vách tường, binh khí chỉnh tề, vây quanh hai người bọn họ. Sau đó, lão già râu tóc bạc phơ mới chậm rãi bước ra, đúng là chưởng quản Phong Lôi đường Triệu trưởng lão. Ông ấy già, nét mặt cũng nhiều nếp nhăn, nhìn quét qua Đông Phương Bất Bại cái, sau đó tập trung nhìn vào người đứng cạnh .

      kẻ đứng cạnh ông ta dường như rất thiếu kiên nhẫn, cho nên hét lên thành tiếng, sau đó bốn phía mọi người hô ứng . Triệu trưởng lão trầm ngâm lát, rồi giơ tay ý bảo mọi người im lặng, : “Tả nương, lão phu với nương thù oán, lão phu cũng biết ưa gì Đông Phương Bất Bại. như vậy, lần này cùng chẳng qua là vì bị ép buộc. Nếu như bây giờ, nương lại đây, ngày sau lão phu nhất định bạc đãi nương.”

      Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tả An Chi.

      Đông Phương Bất Bại “phì” tiếng cười: “Nếu như lời của ngươi mà đáng tin heo mẹ cũng có thể trèo cây rồi. An An, biết nên tin ai chứ?”

      Tả An Chi từ sau lưng của Đông Phương Bất Bại bước ra, cười khổ tiếng, thầm nghĩ, ta đương nhiên biết ta đáng tin, đời này chân chính tin được chỉ có thể là mình.

      Nàng làm sao lại biết, Triệu trưởng lão nếu muốn tha cho nàng, vậy tại sao sớm chân tướng. Bị Tung Sơn trục xuất khỏi sư môn, nàng còn chỗ dung thân ở danh môn chính phái. Nay, trước con mắt của rất nhiều người ở đây, nếu nàng ruồng bỏ người che chở nàng là Đông Phương Bất Bại, tất bị khinh bỉ. Tương lai muốn trụ lại ở Ma giáo, chỉ còn cách dựa hoàn toàn vào sắp xếp của Triệu trưởng lão. Ông ta tính toán như vậy, chẳng qua cũng chỉ là muốn lợi dụng giá trị của nàng mà thôi.

      Nếu kiểu gì cũng là bị lợi dụng, tính ra, ít nhất cho tới bây giờ, ngoại trừ hai mươi trượng kia, Đông Phương Bất Bại đáng tin hơn nhiều lắm.

      Mà quan trọng hơn là, từ lúc nàng ở trong thế giới này đến giờ, lần nào mọi người càng khách sáo với nhau, tín nhiệm giữa bọn họ càng thấp. Trung thành hữu nghi, kiên định tin tưởng nó phải được biểu qua thực tế, chứ phải là hoa trong gương, trăng trong nước. Ở thế giới xa lạ này, giết chóc máu me là chuyện thường nhật, nhưng đôi khi vẫn có thể nhìn thấy hai người bạn kề vai sát cánh cùng chiến đấu. Họ quay lưng vào nhau, sẵn sàng để lộ ra điểm yếu nhất của mình cho đối phương. Đó mới là chân thành tin tưởng tuyệt đối.

      Đấy là thứ nàng muốn thấy.

      Đấy cũng là thứ nàng hi vọng có được.

      Cho nên, mặc kệ trước đây có thù oán gì, nhưng chỉ cần Đông Phương Bất Bại phản bội nàng, nàng phản bội . Nàng còn muốn ở bên cạnh người này, để xem nam tử gọi là Đông Phương Bất Bại kia, làm cách nào để từ vũng bùn bò lên bậc thang cao nhất, viết nên thần thoại bất bại.

      Huống chi, việc sớm biết người chiến thắng chính là mấu chốt cuối cùng, mạo hiểm như vậy cũng đáng giá. Chính là nàng chỉ có hoài nghi…sau khi nàng bước vào đây rồi, lịch sử liệu có còn theo con đường cũ? Đông Phương Bất Bại liệu có còn là người chiến thắng ?

      đợi nàng nghĩ nhiều, đám người của Triệu trưởng lão kiên nhẫn xông lên. Tả An Chi hít hơi, quyết định đánh bạc phen. Dù sao nếu chết, cũng cần đến mười tám năm sau mới có thể trở thành hảo hán. Vì thế, nàng trả lời câu hỏi của Triệu trưởng lão nữa, chỉ lẳng lặng rút kiếm ra, sóng vai đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại. động tác rất đỗi đơn giản nhưng lại làm sáng tỏ lập trường của nàng.

      Người trong giang hồ coi trọng nhất là nghĩa khí, nàng để ý sống chết của bản thân mà đứng bên Đông Phương Bất Bại, khiến cho ngay cả người bên quân địch cũng phải trầm trồ khen ngợi. Có vài người thậm chí còn to: “Tiểu nương quá nghĩa khí, lão tử bội phục .”

      Tả An Chi mỉm cười. Kỳ ngay cả chính nàng cũng , rốt cuộc bản thân là vì nghĩa khí mà đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, hay là vì biết chính mình chân chính tử vong.

      Hai người chống lại hai mươi người, mà tất cả họ đều là người của Phong Lôi đường, ràng đến tận chân tơ kẽ tóc võ công của đối phương. Chênh lệch võ công của bọn họ xa, cho nên dù Đông Phương Bất Bại võ công cao tới đâu, cũng tự biết bản thân ngay cả phần thắng lợi cũng nắm chắc. Vì thế, ngờ Tả An Chi lại đứng về phía . Nhưng mà dù sao Đông Phương Bất Bại cũng từng trải qua nhiều chuyện, kinh ngạc cũng chỉ trong nháy mắt liền quay lại vẻ bình thản. với Tả An Chi: “Bám sát theo ta, chỉ cần cẩn thận bảo vệ chính .”

      Triệu trưởng lão thấy mặc dù bản thân mở ra con đường sống cho nàng, mà Tả An Chi lại chịu nhận, cho nên tức giận nhịn được, cũng cầm kiếm xông lên.

      Trong lúc nhất thời, đao kiếm chạm nhau ngừng, đều là đập về phía Đông Phương Bất Bại. kéo Tả An Chi vừa đánh vừa lùi về phía rừng cây. Bản thân khó chống, lại còn phải phân tâm lưu ý đến Tả An Chi bên cạnh, cho nên chống đỡ phi thường chật vật. bao lâu sau, người Đông Phương Bất Bại bị thương mấy chỗ, máu chảy ướt đẫm áo. Cũng may bị đâm vào vị trí yếu hại, chắn đao, sau đó quát: “Lộ Đông thất hổ các ngươi cũng muốn giết ta sao? Còn nhớ năm đó là ai thu nhận các ngươi vào trong đường ?”

      Người bị quát vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn ngừng vung đao, trong miệng : “Huynh đệ chúng ta xin lỗi ngài, nhưng vì vợ con và mẹ già đều ở trong tay người khác, chúng ta thể chịu điều khiển của họ, xin đừng trách chúng ta. Ngài ở dưới suối vàng có biết, tương lai báo thù đừng tìm nhầm người.”

      Đông Phương Bất Bại giận quá hóa cười, nếu chỉ là vì tính mạng của người thân mà giết thôi. Nhưng câu sau lại còn bảo sau này báo thù cần tìm nhầm người, hừ, loại người dám làm lại dám nhận, nhân phẩm là ti tiện. Trong tay ánh kiếm lóe lên, nhanh như chớp, đâm vào yết hầu người kia. Cùng lúc đó, thanh kiếm từ bên phải lại xẹt qua cánh tay của Đông Phương Bất Bại, để lại vết thương dài. Tay run lên, kiếm thiếu chút nữa rơi khỏi tay.

      Từ nãy tới giờ vẫn chỉ lo bảo vệ bản thân, hề động thủ giết người. Nhưng giờ phút này, Tả An Chi thấy tình thế của Đông Phương Bất Bại ổn, vì thế hung hăng cầm kiếm, đâm mạnh vào ngực người ở gần nàng nhất, sau đó lại giơ kiếm đâm tới tên còn lại. Sức của nàng rất lớn, hơn nữa chủ yếu là từ nãy đến giờ thấy nàng đả thương ai, cho nên mọi người hề đề phòng nàng, mới để cho nàng dễ dàng ra tay như vậy.

      Bây giờ thấy như vậy, nhất thời đao kiếm trong tay mọi người đều hướng về phía nàng. Đông Phương Bất Bại vì vài người cuốn lấy, thể cứu nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mộ chuôi kiếm đâm tới ngực nàng. Mà vào lúc phân tâm, lại bị người đâm vào bụng kiếm. Lúc nãy, người mặc dù đầy máu, nhưng quyết tử chiến, cho nên đám người nhát gan tiếc mạng bị uy hiếp dám lại gần. Nay bọn chúng thấy chuyên tâm như vậy, lập tức đều hùa nhau xông tới. Tình thế lúc này vô cùng nguy ngập.

      Bỗng nhiên, từ giữa trung, bóng đen rơi xuống, ôm lấy Tả An Chi xoay vòng, đem chắn hết toàn bộ đao kiếm. Sau đó, lập tức có ba bốn người nhảy xuống, đồng loạt cầm binh khí chạy tới giúp Đông Phương Bất Bại.

      Đông Phương Bất Bại thấy có người cứu viện, tinh thần hưng phấn kêu to: “Đồng đại ca.”

      Người này ước chừng khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, trông bộ dạng rất mạnh mẽ, mặc dù bị thương, nhưng chuyện vẫn sang sảng. ném Tả An Chi vào trong tay Đông Phương Bất Bại, miệng kêu lên: “Đông Phương huynh đệ, đệ mang nàng trước, để ta và các huynh đệ cản bọn chúng. Chúng ta cũng là trúng gian kế của tên tặc già họ Triệu này, mới đến cứu đệ được.”

      thấy Đông Phương Bất Bại đứng bất động, tức giận rống to: “Còn mau , nếu chúng ta đều chết ở đây, tương lai, ai thay chúng ta báo thù?”

      Thân hình cao lớn, uy phong lẫm liệt cản đường kẻ địch. Đông Phương Bất Bại tuy phải kẻ tham sống sợ chết, nhưng vẫn hiểu bên mình bất lợi. Vì thế, cắn răng ôm lấy Tả An Chi, thi triển khinh công chạy về rừng cây trong núi.
      honglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 16: Mãi nhớ quên
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Tả An Chi ngửi thấy mùi máu tươi người , vội la lên: “Huynh bị thương, thả ta xuống , ta tự mình được.”

      Đông Phương Bất Bại lắc đầu : “ võ công quá kém, lát bị bọn họ đuổi kịp.”

      Tính mạng quan trọng hơn cả, Tả An Chi dám tùy hứng, đành đưa tay ôm chặt cổ , tận lực giảm bớt gánh nặng cho . Nàng cảm giác được Đông Phương Bất Bại bước chân lảo đảo, vì vậy vội hỏi: “Sao vậy? Huynh còn chịu đựng được ?”

      mấy hôm nay học võ công, cơ thể ít, nếu chịu khó bớt ăn càng tốt, như vậy ôm người trốn dễ hơn.” Đông Phương Bất Bại ngừng bước chân khắc nào, hơn nữa vậy còn giờ mở miệng chọc ngoáy nàng.

      Truy binh biết khi nào đuổi kịp, chính mình bị thương, mà Tả An Chi chắc chắn địch lại bọn chúng. Cho nên, Đông Phương Bất Bại mới cố gắng tỏ ra bình thản trêu chọc Tả An Chi, để dời chú ý của nàng. Nàng tất nhiên trúng kế của , cười : “Lần sau ta luyện khinh công tốt, như vậy huynh phải vất vả ôm ta chạy nữa.”

      Đông Phương Bất Bại cười buồn, hề lên tiếng, cố gắng bước nhanh lên, chạy tới nơi có nhiều cây rậm rạp để trốn. Thái Hành Sơn địa hình phức tạp, dễ thủ khó công. Đông Phương Bất Bại biết chạy bao lâu, đến khi tìm được khe núi mới dừng lại, đẩy Tả An Chi vào trong.

      Tả An Chi đưa tay muốn kéo quần áo ra để xem xét vết thương. Ai ngờ, tay nàng mới giơ được nữa, thấy thẳng tắp ngã xuống. Tả An Chi vội đỡ lấy , thấy cả người Đông Phương Bất Bại ướt sũng, nàng hoảng loạn nhìn lên, thấy sắc mặt trắng bệnh, hai mắt nhắm nghiền, xem ra là ngất rồi.

      Nàng ôm Đông Phương Bất Bại đặt tới tảng đá nhẵn, cẩn thận cởi quần áo của ra. người vô số vết thương, mà tay áo sớm bị máu tươi tưới ướt đẫm, chỉ là vì quần áo tối màu mà nhìn ra. Còn có mấy chỗ, vết máu khô, dính chặt vào áo, có cởi cũng cởi được. Tả An Chi thầm may mắn vì lần này chạy trốn, nàng buộc hành lý rất chặt vào người. Vì thế, nàng lấy cái áo mềm ra, dùng kiếm cắt thành mảnh , sau đó lấy ít nước trong khe núi, để rửa sạch vết thương của Đông Phương Bất Bại rồi đổ thuốc lên. người vết thương thực quá nhiều, nàng nhìn thấy mà chua sót thôi. Nhưng Tả An Chi cố cầm nước mắt, nhanh chóng đổ thuốc bột lên miệng vết thương, sau đó dùng vải mềm buộc chặt lại.

      Ngồi dưới đất, Tả An Chi ôm Đông Phương Bất Bại hôn mê, để dựa đầu lên đùi mình, thỉnh thoảng lại lấy vải lau mồ hôi cho , chờ đợi tỉnh lại. Nàng lúc nãy chạy theo con ngựa rất mệt, sau đó lại bị trận chém giết hôm nay dọa sợ, lúc này bình tĩnh lại, cảm thấy mệt đến mở nổi mắt. Nhưng là vì Đông Phương Bất Bại còn chưa tỉnh, cho nên nàng cũng dám nghỉ ngơi. Cấu bản thân cái để tỉnh táo, nàng cởi áo ngoài của mình đắp lên cơ thể trần trụi của Đông Phương Bất Bại, biết nên khóc hay nên cười, lần này mình thực kiểm tra được là nam rồi.

      Đông Phương Bất Bại trong lúc mê man cũng cau mày, biết có phải vì quá đau . Nhưng mà Tả An Chi có vắt óc cũng nghĩ ra cách gì giảm đau cho . Nàng cho dù có thể đưa ra ngoài tìm đại phu nữa, cái lúc vừa rồi ôm tới ôm lui chạy như điên, bây giờ làm sao nàng nhớ đường mà ra. Nàng đành phải bất đắc dĩ vuốt phẳng nếp nhăn trán . Bỗng nhiên, nghe được mơ mơ hồ hồ kêu vài tiếng, nàng cúi đầu cẩn thận lắng nghe, ra là gọi “Nương.”

      Nàng nhớ tới từng , khi mười tuổi cha mẹ qua đời, mà loại người giống như , nhất định chịu để lộ ra điểm yếu trước mặt người khác, cho nên cũng chỉ vào lúc hôn mê tâm trí tỉnh táo, mới có thể kêu tiếng “Nương.”

      Tả An Chi gì, nàng ôm chặt lấy Đông Phương Bất Bại giãy dụa. Có lẽ là bởi ác mộng, có lẽ là bởi vết thương rất đau, cũng có lẽ là cuộc sống đơn độc rất tịch mịch, cho nên định vươn hai tay ra lại hạ xuống, môi mấp máy nhưng gì nữa.

      Nàng cái gì cũng làm được, chỉ có thể lẳng lặng nhìn . Nhưng nàng thể nghi ngờ, nếu bây giờ có phương thuốc trị thương tốt, liệu Đông Phương Bất Bại có thể tỉnh lại hay . Nàng tin tưởng, người có thể kiêu ngạo gọi mình là Đông Phương Bất Bại, như vậy, trước khi đạt được mục đích, cho dù có bị đẩy đến Quỷ Môn Quan cũng kiên định chạy về.

      Quả nhiên đến nửa đêm, Đông Phương Bất Bại tỉnh. mở mắt ra, câu đầu tiên chính là: “Kỳ thực béo vẫn là tốt hơn, nằm lên đùi rất mềm.”

      Tả An Chi gật gật đầu: “Có đạo lý, bất quá ta lại nghe người bị thương, nên ngủ gối cứng, miễn cho may ngay cả cổ cũng gãy luôn.” Nàng mở hành lý ra, lấy túi nước đặt ở bên môi Đông Phương Bất Bại.

      Đông Phương Bất Bại cúi đầu hớp hai ngụm nước, sau đó mới chủ ý đến cả người mình trống trơn, chỉ khoác mỗi cái áo ngoài của Tả An Chi. tái mét mặt, trông rất xấu hổ.

      Tả An Chi nhìn thấu tâm tư của , cảm thấy để cho người bị trọng thương phải lo lắng là rất phúc hậu, cho nên ho khan tiếng, giải thích: “Vết thương người huynh quá nhiều, nếu làm vậy ta bôi thuốc được. Mà huynh lại đánh rơi hành lý đường, cho nên tìm được quần áo để thay. Nhưng mà, huynh yên tâm, là người giang hồ, ta cũng rất hào phóng. Huynh cũng biết trước đây ta coi huynh là nam nhân mà, cho nên sau này ta chỉ cần tiếp tục coi huynh là nam nhân thôi.”

      “…”

      Cho dù đau đớn toàn thân, Đông Phương Bất Bại vẫn ném cho nàng ánh mắt xem thường. cũng phải đầu bị úng nước như nàng, có thể bởi vì người ta coi mình là nam nhân mà yên tâm được sao?

      Tả An Chi từ trong hành lý còn lấy ra khối điểm tâm, sau đó tách thành miếng đút cho . người yên lặng cố gắng nuốt điểm tâm khô khốc, người lại yên lặng cố gắng đút. Đông Phương Bất Bại ăn được mấy miếng liền chịu ăn nữa, đòi uống nước. Sau đó, trầm giọng hỏi: “ ai tìm tới đây sao?”

      Thấy Tả An Chi lắc đầu, thở dài, ngẩng đầu nhìn trời .

      Tả An Chi làm phiền nghỉ ngơi, chỉ nâng đầu lên, lấy trong bao quần áo ra bộ và kim thêu, bắt đầu suy tư làm sao để sửa cho hợp với Đông Phương Bất Bại. Nàng cũng để ý ngay cả quần áo màu lục nhạt người mình cũng bê bết bụi bẩn và vết máu, cho dù mặt và tay rửa qua, tóc cũng được chải chuốt chỉnh tề, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mí mắt sưng húp.

      Đông Phương Bất Bại nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên : “Ta vốn là con nhà nông bình thường, nguyện vọng trước đây chỉ là trưởng thành, sau đó lấy nương tốt làm vợ, sinh vài đứa , nhà an bình hạnh phúc. Ai ngờ, khi ta mới mười tuổi, cường đạo xông vào thôn, vừa đánh vừa cướp hồi, sau đó bắt cha mẹ ta chuẩn bị đồ ăn cho bọn . Cha mẹ ta chỉ là người bình thường, làm sao có thể cự tuyệt, vì thế bọn họ tất nhiên ngoan ngoãn làm.” dừng lại chút, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, hờ hững : “Ai ngờ, nửa đêm lại có đám đại hiệp lấy danh nghĩa vì dân trừ hại, bọn họ cha mẹ ta vẽ đường cho hươu chạy, liền giết chết hai người họ. Sau khi đám đại hiệp đó rồi, mình ta tự tay kéo xác cha mẹ tới bãi đất hoang, định đào hố mai táng cho bọn họ. Nhưng sức ta rất yếu, đào hết ngày đêm vẫn chưa xong. Khi ấy, Đồng đại ca ngang qua, giúp ta chôn cha mẹ. tuy lớn hơn ta khoảng ba mươi tuổi, nhưng khen ngợi ta từ bền chí kiên gan, cho nên quyết định kết làm huynh đệ với ta. Sau đó, chính dẫn ta vào Thần giáo. giờ, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều…”

      Dường như sau hồi đồng sinh cộng tử, khiến Đông Phương Bất Bại buông xuống ít đề phòng với nàng. Tả An Chi biết nên gì, huông hồ nàng cũng biết có phải đây chỉ là phút yếu lòng nhất thời của Đông Phương Bất Bại hay . Ngộ nhỡ sau khi dưỡng thương xong lại hối hận, hoặc là tương lai lên làm giáo chủ cảm thấy nàng biết quá nhiều, thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu sao.

      Nàng làm bộ như tập trung vào sửa quần áo, chỉ thản nhiên “ừ” tiếng có lệ. Đông Phương Bất Bại cũng thêm nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng may vá hồi, sau đó ác độc : “ thêu thùa quá kém.”

      Đoạn thời gian mình đơn độc kia, bởi vì lo lắng đường tìm được người may vá xiêm y, cho nên nàng cố ý đến cửa hàng thêu học thêu thùa. Tuy rằng thể so với Đông Phương giáo chủ thêu mẫu đơn, nhưng cũng đến nỗi quá kém cỏi. Mà quan trọng nhất là…hừ, bị thương như vậy mà còn lớn lối kiêu ngạo. Tả An Chi rút kim ra, ôn nhu cười với : “Huynh cái gì? Vừa rồi gió quá lớn ta nghe , nếu như hài lòng tay nghề của ta, vậy huynh tự làm nha?”

      Đông Phương Bất Bại bị nụ cười ngọt ngào của nàng dọa sợ, vội vàng lắc đầu: “Ta cái gì cũng chưa .”

      Tiếp tục cúi đầu sửa áo, Tả An Chi cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn, có thể lấy kim thêu uy hiếp cao thủ dùng kim đứng đầu thiên hạ, hơn nữa còn có thể khiến phải ngậm miệng, thành tựu này phải là bình thường a.
      honglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17: Heo a, heo a, heo a
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia



      Đông Phương Bất Bại tỉnh, cho nên việc ra ngoài được hay cũng còn là nỗi lo nữa. Tả An Chi biết tại sao nàng có thể tin như thế, nhưng thực chứng tỏ, nàng tin đúng người rồi. Ngay cả thời điểm lẩn trốn, vẫn lưu tâm nhớ đường , quả nhiên rất lợi hại.


      Giả có thể là , mà có thể là giả. Triệu trưởng lão nhất định nghĩ bọn họ trốn núi dám ra, cho nên bây giờ bọn họ đến khách điếm, ngược lại bị lộ. Mà quan trọng hơn là, trong núi phải là nơi có thể sống lâu được, tuy có nguồn nước, nhưng có thực vật, điểm tâm trong hành lý nàng mang theo nhiều lắm cũng đủ ăn trong hai ngày thôi. “Dân lấy ăn làm trời”, cho nên dù Triệu trưởng lão tìm được họ, bọn họ cũng chết đói.

      Đông Phương Bất Bại đối với cách của nàng có ý kiến khác, vì vậy trời vừa tờ mờ sáng, hai người ra khỏi núi.

      Tuy rằng xung quanh có ai, nhưng Tả An Chi vẫn là nhịn được hai bước lại thở dài cái.

      Tạo hình nay của bọn họ, ra ngoài chỉ sợ dọa mọi người.

      Nơi này cho dù có gương đồng, nhưng Tả An Chi đoán cũng biết, vết máu người nàng đủ để dọa người rồi. Sau đó lại còn cõng vị nam nhân cao lớn lưng. Mà vị nam nhân này người lại mặc đồ nữ, hơn nữa, bởi vì quá cao mà chân đều loét quét chạm đất.

      “Người nên ăn ít lại là ai a.” thể tạm thay con ngựa vận chuyển người bị thương, Tả An Chi rốt cục cũng tìm được cơ hội báo thù.

      Người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu. Cho nên Đông Phương Bất Bại đành giả câm giả điếc, coi như nghe thấy mà tiếp tục dựa vào lưng này.

      Mà xả giận xong, Tả An Chi cũng dám quá mức khiêu khích Đông Phương Bất Bại, cho nên chậm rãi cõng về phía trước.

      Gió núi thổi thành từng cơn, mang theo cảm giác mát rượi, khiến cho đầu óc của Tả An Chi cũng tỉnh táo hơn ít. Tuy rằng bởi vì lần cùng chung hoạn nạn này mà quan hệ giữa nàng với Đông Phương Bất Bại gần gũi ít, nhưng nàng cũng thể đắc ý vênh váo. Triệu trưởng lão có lẽ sai người vào trong núi, khắp nơi tìm kiếm bọn họ. Nàng biết bản thân hoàn toàn đắc tội với ông ta, cho nên nếu rơi vào tay tên cáo già họ Triệu ấy, nàng đừng mơ có kết cục tốt. Mà lúc đó, nếu ngay cả Đông Phương đại nhân cũng trở mặt, nàng liền chịu nổi rồi.

      Nghĩ đến đây, nàng vội vàng lấy lòng, ha ha cười hai tiếng: “ đùa thôi, đùa thôi, Đông Phương đại nhân cứu ta, ta cõng huynh ra ngoài là việc phải làm. Cho dù huynh có nặng như heo cũng sao, ta cố được.”

      Trước kia tuy rằng nàng coi là nam nhân, nhưng tốt xấu gì đó vẫn là người, tại sao bây giờ đẩy xuống so sánh với lợn a? Đông Phương đại nhân lặng lẽ vòng tay xiết chặt cổ nàng hơn tí: “ yên tâm, ta nhất định ăn ít hơn lợn.”

      Xa xa nhìn thấy căn nhà , Tả An Chi vội bước nhanh hơn, vui mừng đến nỗi đem Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai Phật Tổ, Quan Thế Bồ Tát, chúa cứu thế Jesus, ma vương Lucifer, đức Ala, thần vương Zeus, hải thần Poseidon, tất cả đều cảm tạ qua lần. Lúc Đông Phương Bất Bại đưa nàng vào núi, cũng chỉ dùng mấy canh giờ, vậy mà lần này ra ngoài, nàng hơn ngày vẫn chưa xong. Hơn nữa, điểm tâm nàng ăn muốn ói ra rồi, dù có ngon đến đâu điểm tâm cũng phải là cơm a.

      “Có ai ?” Tả An Chi vô cùng chờ mong gõ vào cánh cửa gỗ.

      Mãi lâu sau cũng nghe thấy có ai trả lời. Đông Phương Bất Bại vươn tay sờ soạng cánh cửa chút rồi : “Hình như là bỏ hoang, cửa tro bụi đóng rất dày.”

      Tả An Chi thử nhàng đẩy, cửa liền mở.

      Trong phòng cỏ dại mọc khắp nơi, ngoài cái sạp gỗ giữa nhà có cái bàn đá, bức tường còn sụp mất nửa. Tả An Chi đặt Đông Phương Bất Bại lên sạp, chính mình ủ rũ ngồi xuống bàn, xúc động đến muốn khóc.

      Lúc trước, nàng còn nghĩ đây là nơi tiều phu ở. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy bọn họ thuần hậu chất phác, chỉ cần đưa chút bạc muốn ở mấy ngày cũng thành vấn đề, vừa lúc nhờ họ tìm đại phu chữa thương cho Đông Phương Bất Bại. Ai ngờ, bóng người cũng có. hy vọng và thất vọng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau a.

      chút chuyện thôi, làm gì phải đau khổ như vậy, phải chỉ là muốn ăn điểm tâm nữa sao?” Đông Phương Bất Bại biết từ lúc nào trong tay nhặt được khối đá , búng ngón tay cái, viên đá liền bay qua bức tường sụp ra ngoài.

      Tả An Chi nghi hoặc nhìn : “Huynh chẳng lẽ còn giấu thức ăn?”

      Nàng ràng lúc bôi thuốc cho , lột hoàn toàn trần như nhộng rồi, làm sao giấu thức ăn mà nàng biết nhỉ?

      Đông Phương Bất Bại cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay: “ ra ngoài xem .”

      lát sau, Tả An Chi hùng hục kéo con lợn rừng to lớn vào phòng. Nhìn thấy động vật hoang dã được bảo vệ cấp quốc gia, nhưng mà nàng đói tới hoa mắt rồi, tất nhiên là muốn bắt nó đến ăn, hoàn hảo là có Đông Phương Bất Bại tinh mắt nhanh tay ở đây. Nhưng sao lại bắt con lợn to thế nhỉ?

      Nàng đương nhiên ngờ, Đông Phương Bất Bại chính là vì vẫn nhớ thù nàng thành heo, cho nên đường chim trĩ thỏ hoang đều bỏ qua, chỉ tập trung đánh con heo.

      Hủy hàng tre trúc phía sau phòng để làm củi nướng đùi heo, Tả An Chi bên quay thanh kiếm xuyên qua chân heo, bên nuốt nước miếng. Người ta khi đói bụng rồi, ăn cái gì cũng thành mỹ vị. Nàng ôm cái chân heo muối cắn ngon lành, sau đó mới nhớ ra, vội vàng nịnh nọt đưa cái chân khác cho Đông Phương Bất Bại.

      “Huynh thực tin giáo chủ của các huynh công chính liêm minh sao?” Tả An Chi no bụng rồi, bắt đầu lo lắng tới vấn đề này. Thủ hạ vửa Đông Phương Bất Bại ở Phong Lôi đường phân nửa là gián điệp của Triệu trưởng lão, số còn lại hoặc chết hoặc quy hàng. Ngay cả Đồng Bách Hùng có may mắn sống sót, chắc cũng chẳng còn được bao nhiêu quân. Dưới tình hình đó, hy vọng Nhậm Ngã Hành chủ trì công đạo được sao? Nàng nhớ Nhậm Ngã Hành này cũng phải là dễ đối phó như vậy.

      “Tất nhiên tin, nếu công chính liêm minh làm sao lên làm giáo chủ được.” Đông Phương Bất Bại thẳng thắn .

      “Người của huynh đều bị giết sạch rồi, còn có thể phản công sao?” Tả An Chi thống khổ nhìn .

      “Sao vậy, hối hận vì chọn sai rồi?” Đông Phương Bất Bại bật cười nhìn vẻ mặt “biết vậy chẳng làm” của nàng, “Ta nghĩ, ngoại trừ những người lần trước truy giết chúng ta, người của Triệu trưởng lão cũng chết sạch rồi.”

      Tả An Chi trợn trắng mắt, nàng giơ cái chân heo chưa ăn lên làm hung khí: “Đây chẳng lẽ chính là kế lấy thân dụ địch trong truyền thuyết?”

      Nàng càng nghĩ càng sợ, Đông Phương Bất Bại lá gan lớn, để tất cả thủ hạ lại trong đường, chỉ mang theo mình nàng. Triệu trưởng lão đường xa truy đuổi , tất nhiên thể mang theo nhiều người. Mà đám thủ hạ giả bộ quy hàng Triệu trưởng lão nhân cơ hội này lưới bắt hết đám người chống đối trong Phong Lôi đường. Triệu trưởng lão thực lực giảm mạnh, chừng còn chưa gặp được Nhậm Ngã Hành chết thảm rồi. Cho dù ông ta may mắn chết, cũng là người đuối lý trước, vì thế làm gì được Đông Phương Bất Bại. Tả An Chi cho rằng, nếu lúc ấy nàng đứng về phía Đông Phương Bất Bại, cũng có thể tự mình đào thoát. Sau này tính toán sổ sách xong xuôi, kết cục của nàng chắc chắn tốt hơn Triệu trưởng lão.

      Chính mình mới là con heo a…Cư nhiên còn sợ thất thế.

      “Nhậm giáo chủ muốn nắm mọi quyền hành, tất nhiên thích để trưởng lão can thiệp vào quyết định của . Lần này ta đá Triệu trưởng lão ra, có khi còn cầu được. Chủ trì công đạo có lẽ , nhưng đánh rắn giập đầu có.” Đông Phương Bất Bại thò tay lấy cái chân heo trong tay Tả An Chi, cắn miệng, mỉm cười nhìn bộ mặt buồn bực của nàng.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 18: Muốn nhịn cũng nhịn được
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Cho dù có đắc tội Diêm Vương, cũng thể đắc tội với Đông Phương Bất Bại. Từ thảm khốc mấy ngày hôm nay, Tả An Chi rút ra kinh nghiệm xương máu, cũng quyết định coi đây là kim chỉ nam cho mọi hành động của mình.


      Đắc tội Diêm Vương cùng lắm là chết, nhưng đắc tội Đông Phương Bất Bại sống bằng chết a. Người này đầy bụng mưu quỷ kế, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Từ việc dùng mỹ nhân kế hại Mạc Tùng Bách, đến việc lấy thân dụ địch hãm hại Triệu trưởng lão, những thủ đoạn của Đông Phương Bất Bại dần bộc lộ trước mặt nàng. Mà đáng sợ nhất là nàng biết còn giữ lại những kế gì. Tả An Chi hai tay ôm đầu ngồi xổm nơi góc tường, bắt đầu ngừng kiểm điểm xem bản thân từng đắc tội với bao giờ chưa. Mà kết quả là càng nhớ mặt càng tái, sau đó quả thực rất giống màu rau xanh a. Số lần nàng đắc tội , hình như phải chỉ dừng ở con số , con số hai…

      Xem ra bây giờ nàng vẫn còn sống, thiếu tay cũng gãy chân, chính là do ông trời thương xót a.

      Tả An Chi cúi đầu, lén nhìn lên sắc mặt Đông Phương Bất Bại, thoạt nhìn rất bình thường, có vẻ gì là chán ghét hay oán hận nàng cả. Vì thế, Tả An Chi cũng an tâm hơn, lần nữa quyết tâm nhắc nhở mình sau này phải thận trọng từ lời đến việc làm. Lúc cần thiết, còn có thể học tập theo hồng vệ binh, ngừng ca tụng công đức của giáo chủ. Nhưng mà, mười sáu chữ “Văn thành võ đức, nhân nghĩa minh, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ” nàng dùng qua lần rồi, biết lần sau dùng lại còn có hiệu quả .

      “An An, nàng mệt mỏi suốt cả ngày rồi, chúng ta nghỉ ngơi đêm mai, sáng mai lại tiếp.” Đông Phương Bất Bại đối với suy nghĩ lung tung trong đầu nàng hoàn toàn biết. trải áo choàng lên sạp, sau đó thuận tay ôm nàng vào lòng.

      Tả An Chi chỉ sợ may chọc giận , cho nên lập tức cười trừ, sau đó nhanh như chớp lăn khỏi sạp: “Huynh bị thương, ta sao có thể biết xấu hổ như vậy. Để ta ngủ mặt đất là được rồi.”

      Đông Phương Bất Bại duỗi cánh tay ra, lại túm nàng lên, vô cùng thân thiết cọ má vào nàng: “Với quan hệ của hai chúng ta, nàng còn thẹn thùng sao? Sau khi về trong giáo ta sai người chuẩn bị hôn .”

      Quan hệ của hai chúng ta? Chuẩn bị hôn ? Tả An Chi bị những lời này làm sợ tới mức ném luôn quyết tâm đắc tội với Đông Phương Bất Bại lên chín tầng mây. Nàng lập tức đẩy ra, nhảy xuống khỏi sạp, đến tận khi cảm thấy khoảng cách giữa mình và an toàn rồi mới : “Đông Phương đại nhân, có phải ngài hiểu nhầm điều gì ? Chúng ta phải là quan hệ bạn bè sao?”

      Thấy sắc mặt của nàng giống như giả bộ, Đông Phương Bất Bại cũng thu lại nụ cười, từ từ ngồi dậy, : “Chẳng lẽ là ta hiểu sai, nàng đối với ta vốn vô tình?”

      Tả An Chi liều mạng gật đầu: “Ta võ công kém, vừa ham vui lại hay gây chuyện. Huynh trong lòng mang chí lớn, làm sao có thể cưới kẻ phiền phức như ta.” Nàng sợ Đông Phương Bất Bại tin, lại : “Huống chi nhà họ Tả đính hôn cho ta. Làm người phải giữ chữ tín, Tả Lãnh Thiền tuy phải trai ruột của ta, nhưng người đính ước với ta là .”

      “Là ai?” Đông Phương Bất Bại đột nhiên hỏi.

      Tả An Chi ngây người lúc mới hiểu được ý của , thuận miệng luôn: “Ta chỉ biết vị công tử đó họ Lâm, gia đình cũng khá, nhưng tên thù biết.” Mà cho dù có biết nàng cũng . Lấy tính tình của người trước mặt này, chừng trực tiếp sai người giết chết người kia.

      “Ta và nàng thân mật như vậy, chẳng lẽ nàng còn có thể gả cho người khác?” Đông Phương Bất Bại nhảy xuống giường, về phía nàng, thân hình cao lớn của bao trùm lên cái bóng bé của nàng, vẻ mặt bí khó lường nhìn nàng: “Ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, vị hôn phu tương lai của nàng để ý sao?”

      Tả An Chi theo phản xạ có điều kiện liền mở miệng phản bác: “Khi nào hôn?”

      Nàng còn chưa kịp phản ứng, Đông Phương Bất Bại cúi đầu hôn cái rất nhanh lên môi nàng: “ tại hôn.”

      Cái này, muốn nhịn cũng thể nhịn nữa rồi, Tả An Chi lùi lại vài bước, dùng ống tay áo ngừng chà lau đôi môi, giận đến tái mặt lạnh lùng nhìn , trong mắt lộ vẻ đề phòng.

      “Nếu nàng vô tình với ta, vì sao phải trị thương cho ta?” Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm nàng, “Hay là nàng chê ta xuất thân tốt, cho nên muốn gả?”

      Biết Đông Phương Bất Bại tương lai đám thị thiếp, lại còn vì nam tử tên là Dương Liên Đình mà sẵn sàng hy sinh tính mạng mà nàng còn muốn gả cho , chẳng phải là ngu ngốc hết thuốc chữa sao. Tả An Chi cười khổ, : “Ở bờ sông ta ngồi trong lòng huynh là vì sưởi ấm, cởi quần áo của huynh để chữa thương là vì muốn cứu mạng huynh. Bởi vì đối với ta, giữa lễ giáo và tính mạng, tính mạng quan trọng hơn.”

      Dù sao cũng đắc tội với Đông Phương Bất Bại rồi, bằng hết luôn . Nàng thấy mảnh vải được buộc tốt vào miệng vết thương của Đông Phương Bất Bại bị thấm máu, liền ngồi xuống, dựa vào tường, : “Huynh quay về nằm xuống sạp , cẩn thận vết thương nứt ra, ta chạy.”

      “Nếu nàng quan tâm tới ta, miệng vết thương của ta có nứt ra hay nàng quản làm gì.” Đông Phương Bất Bại cố gắng đến chỗ nàng ngồi, xem ra là tin lời nàng.

      “Chuyện này có quan hệ gì tới xuất thân. Ta…Mẹ từng dạy ta, phu thê hai người vốn là , phải đồng cam cộng khổ. Nhưng nếu ở giữa bọn họ lại có người thứ ba, ba người họ thể thành được nữa. Ta muốn làm kẻ thứ ba, chứ đừng là kẻ thứ tư, thứ năm.” Tả An Chi suy nghĩ hồi lâu, mới uyển chuyển diễn đạt ý tứ này. Nàng từng ở trong nhà của Đông Phương Bất Bại thấy tán tỉnh nữ tử, cho nên nàng nghĩ, nàng như vậy nhất định hiểu.

      “Ta vẫn còn chưa có thê tử.” Đông Phương Bất Bại rời mắt khỏi nàng.

      “Huynh cho rằng thị thiếp phải là thê tử, cho nên có thể lấy mười bảy mười tám cái sao? Ở trong mắt ta, các nàng cũng coi như là thê tử của huynh, huynh có hiểu ? Ta quyết dùng chung người nam nhân với người khác. Hơn nữa, ta cũng hiểu, huynh muốn kết hôn với ta, chẳng qua vì cảm thấy thân phận của ta có thể giúp huynh. Nếu bây giờ huynh cảm thấy chúng ta còn có thể làm bạn bè, ta theo huynh về giáo, giúp huynh thăng chức. Còn nếu huynh cảm thấy được, hoặc là đao giết ta, hoặc là thả ta xa. Giữa hai cái này, huynh chọn .” Tả An Chi thực rất tức giận, kiên nhẫn đứng lên. Nàng tuy rằng đến thế giới này, nhưng từ chính là lớn lên trong chế độ vợ chồng. Người như nàng, cần gì phải cùng đám người tranh đoạt nam nhân, hơn nữa trong đám người kia nam nữ đều có. Nàng sợ chết, nhưng còn sợ sống mà bị dày vò hơn.

      “Được, nàng theo ta về giáo .” Đông Phương Bất Bại chút nghĩ ngợi, lập tức đưa ra lựa chọn.

      Biết Đông Phương Bất Bại có thành tâm, biết Đông Phương Bất Bại làm chuyện gì cũng có mục đích, biết Đông Phương Bất Bại chẳng qua chỉ lợi dụng nàng, nhưng chẳng phải nàng cũng có lựa chọn khác sao? Chỉ bằng con lợn rừng vừa rồi, nàng cũng biết cho dù bị trọng thương, cũng rất dễ dàng lấy tính mạng của nàng. Tả An Chi được cảm xúc trong lòng mình, có chút lo lắng, lại có chút phiền muộn. Nàng đỡ Đông Phương Bất Bại nằm lên sạp, sau đó chính mình ngồi xuống dựa tường. Vừa muốn ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật, liền thấy cái áo choàng bay đến, trùm lên đầu nàng. Nàng vội vàng đắp lên người, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.

      đêm này, nàng sao ngủ được. Mà Đông Phương Bất Bại hình như ngủ cũng ngon. Bởi vì ngày hôm sau, trong mắt hai người họ đều đầy tơ máu. Lần này , tất nhiên vẫn là nàng cõng Đông Phương Bất Bại. Nhưng còn tiếng cười đùa vui vẻ nữa, mà cả hai người đều cứng ngắc.

      Tả An Chi thầm nghĩ phải mau chóng phá vỡ khí xấu hổ này, vì thế càng cố bước mau hơn, bất tri bất giác khinh công càng ngày càng thuần thục, chỉ nửa ngày sau ra khỏi Thái Hành Sơn, đến trấn phồn hoa. Nàng mời vị đại phu đến kiểm tra vết thương cho Đông Phương Bất Bại, chỉ chờ đến khi vết thương lành, lập tức lên đường chạy tới Hắc Mộc Nhai.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 19: Đem mẹ kế đá bay
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia




      Nếu ở khách điếm quá lâu sợ rằng mọi người chú ý, vì thế để tránh tai mắt, bọn họ ở trong trấn thuê phòng ở tạm.

      Đem chén thuốc nóng bỏng đặt lên bàn, Tả An Chi đến bên giường đỡ Đông Phương Bất Bại dậy, sau đó bưng bát đến miệng : “Uống thuốc.”

      người đều là vết thương do đao kiếm tạo thành, nếu để người ngoài nhìn thấy e là tiện, cho nên việc nấu cơm sắc thuốc đều do tay Tả An Chi làm. Nàng chỉ trông ngóng có thể sớm ngày khỏi bệnh đứng lên. Mỗi ngày, nàng đều bận tối mắt tối mũi trong phòng ăn và phòng giặt, giặt quần áo nấu cơm, mua thức ăn mau thuốc, quả thực khác gì con hầu nhà .

      Mắt thấy vết thương cũng khá hơn, mà thủ hạ của sắp đuổi đến, nàng bắt đầu mơ mộng đến chuỗi ngày cần mình ở chung với Đông Phương Bất Bại nữa. Ai ngờ, quá hai ngày, đám thủ hạ đều bị sai ra ngoài làm việc.

      Hắc Mộc Nhai ở núi Hằng Sơn, cho nên bọn họ mua hai con ngựa, chậm rãi mà . đường cũng gặp truy binh, xem ra là Triệu trưởng lão bị người của Đông Phương Bất Bại kéo chân lại.

      Thương thế của Đông Phương Bất Bại tốt, nhưng lại vội về giáo, cứ thấy khách điếm liền nghỉ ngơi, ngồi băng ghế dài trong phòng mà đốc thúc Tả An Chi luyện công, khiến nàng trong lòng ngừng kêu khổ, nhưng cũng oán thán nửa lời. Lúc tới Hà Bắc, bọn họ ở khách điếm nữa, bởi vì có người chuẩn bị đầy đủ ăn, mặc, ở, lại cho bọn họ. Đông Phương Bất Bại cũng ngại nàng, mặc nàng tìm lí do gì để tránh , vẫn kéo nàng nghe bàn bạc của và thủ hạ.

      Nàng làm sao lại biết, biết được càng nhiều, tương lai muốn thoát thân càng khó. Xem ra đây chính là chủ ý của Đông Phương Bất Bại.

      nam tử từng đồng sinh cộng tử với bạn, hơn nữa tướng mạo rất tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cho nên phàm là nữ tử, rất khó để bị dao động. Tả An Chi cũng phải là ngoại lệ. Nhưng mà chút động tâm này, cần phải trả cái giá rất đắt. Người sống đời, chỉ thích thôi là chưa đủ. Cũng giống như tự trọng, tự do, chỉ có mất mới biết chúng đáng quý cỡ nào. Nàng là người tham lam, đương nhiên muốn chọn thứ có lợi cho mình hơn.

      Nếu đem hết sức tranh đoạt sủng ái với đám người, cứ cho là thắng, cũng rất khó coi, huống hồ cũng biết giữ được bao lâu mất.

      Giữa nàng và Đông Phương Bất Bại lại còn nhiều cách trở như vậy, dễ hơn làm nhiều.

      “Khi luyện công lại suy nghĩ gì?” Đông Phương Bất Bại lật cổ tay cái, liền quăng Tả An Chi ra ngoài.

      Quỳ rạp mặt đất hung tợn trừng , Tả An Chi cảm thấy vừa rồi mình coi là nam nhân vật chính là sai bét be, người này ràng chính là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, lấy việc ngược đãi nàng làm niềm vui a. Mẹ kế loại này, ngược đãi lại là được. Vì vậy, trong đầu Tả An Chi ngừng diễn ra cảnh nàng tát cái, răng mẹ kế văng đầy đất, sau đó lại xông lên đá mười bảy mười tám cái nữa. Suy nghĩ như thế xong, Tả An Chi mới bình tĩnh tiến lại gần Đông Phương Bất Bại.

      Đông Phương Bất Bại thân hình chao cái, liền chặt chẽ khống chế sau lưng nàng, làm cho nàng thể động đậy: “Nàng có luyện mười năm nữa cũng đánh lại ta, trừ phi ta đứng bất động cho nàng đánh.”

      Tư thế này thực rất nguy hiểm a, Đông Phương Bất Bại tay bẻ ngoặt hai tay nàng, tay kia lại túm thắt lưng nàng, khiến cho nàng cơ hồ là dán cả người lên người Đông Phương Bất Bại. Cho nên chân lí nằm trong tay kẻ mạnh cũng sai. Tả An Chi dùng sức nhào ra, liền thoát khỏi giam cầm, sau khi cách xa mới hổn hển : “Ta hiểu được, vậy huynh muốn như thế nào mới bất động cho ta đánh?”

      Đông Phương Bất Bại cười như với nàng: “Muốn ta để cho nàng đánh cũng phải là thể được…”

      đời này có bữa ăn nào phải trả tiền, vì thế Tả An Chi vừa nghe vậy vội la lên: “Tiểu nhân dám đánh ngài a.”

      Sau đó, nàng nhanh như chớp chạy vào phòng thay quần áo khác, để lại mình Đông Phương Bất Bại tức giận đứng ngoài cửa. hung hăng đá hai phát vào ghế đá mới bình tâm lại được.

      Cho dù chậm, nhưng vẫn là . Cuối cùng hôm nay cũng tới Hắc Mộc Nhai. Nghĩ tới sắp sửa gặp phải vị cha trong truyền thuyết của Nhậm Doanh Doanh, Nhậm Ngã Hành, Tả An Chi rất kích động. Nhưng nghĩ tới cái người bên cạnh mình, tương lai còn lợi hại hơn Nhậm Ngã Hành, vậy mà ở chung cùng mình lâu như vậy cũng thấy khác người bình thường lắm, kích động của nàng liền giảm ít.

      Bọn họ về hướng Bắc, sau đó ngồi thuyền qua sông, qua con đường núi thấy tòa nhà trúc đó. Mọi người thấy ánh mắt của Tả An Chi có vui sướng, có bất an, liền khỏi hoài nghi thân thế của nàng. Nhưng vì có Đông Phương Bất Bại cùng, cho nên có ai dám tiến lên hỏi nửa câu.

      Nhậm Ngã Hành có việc phải xuống núi, cho nên chỉ có hai gã sai vặt mời bọn họ đến ngôi nhà. Sau đó, gã lui xuống, gã khác lại tiến lên vái chào: “Dương Liên Đình xin chào đại nhân và Tả nương.”

      Dương Liên Đình? Tả An Chi nháy mắt tỉnh cả người, nhìn vài lần, thấy người này cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, vóc dáng so với Đông Phương Bất Bại lại còn cao hơn, mặt chữ điền, mày rậm mắt to rất điển trai. Ánh mắt của nàng sau đó lại nhìn Đông Phương Bất Bại, cứ qua lại vài lần giữa hai bọn họ, ngừng đoán xem chuyện tình nam nam này phát triển thế nào.

      Bởi vì nàng trong lòng có quỷ, cho nên vẻ mặt cũng trở nên quỷ dị. Dương Liên Đình bị nàng nhìn đến sợ hãi, được tự nhiên cúi đầu : “Thuộc hạ có việc bẩm báo.” nhìn thoáng qua Tả An Chi cái, ý tứ chính là muốn hỏi có cần để nàng ra ngoài .

      Tả An Chi lập tức thức thời: “Ta ra ngoài hít thở khí lát, các người cứ từ từ chuyện.”

      Đông Phương Bất Bại tay liền dễ dàng túm nàng lại, với Dương Liên Đình: “Ngươi .”

      Dương Liên Đình mặt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lên tiếng trả lời: “Vâng. Thuộc hạ nghe giáo chủ và số trưởng lão thương lượng, định thăng đại nhân lên làm trưởng lão Phong Lôi Đường, chỉ chờ đại nhân đến chính thức ban bố tin này.”

      Đông Phương Bất Bại tỏ vẻ gì cả, dường như chuyện này trong dự liệu của , chỉ gật đầu : “Ta biết, ngươi trước lui xuống , cẩn thận thăm dò tin tức.”

      “Huynh dự đoán trước, cho rằng Nhậm giáo chủ nhất định thăng huynh làm trưởng lão?” Tả An Chi thấy Dương Liên Đình ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, khỏi cảm thấy ngại ngùng, đành cố gắng gợi chuyện.

      “Nàng xem?” Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, rót cho chính mình ly trà, tiện thể cũng rót cho Tả An Chi ly đặt bàn.

      thực muốn dùng huynh để đối trọng với đám trưởng lão kia?” Tả An Chi nhớ tới Đông Phương Bất Bại từng qua, trong giáo nội chiến.

      Đông Phương Bất Bại gật gật đầu: “Năm đó, sau khi gia gia nàng cầm đầu mười đại trưởng lão mất tích, Nhậm giáo chủ lên ngôi, các trưởng lão khác cũng là từ phó trưởng lão mà len. Lúc đầu họ coi như là ngoan ngoãn biết điều, nhưng sau đó lại nảy sinh lòng tà, muốn tranh chấp quyền lực. Ta tất nhiên biết Nhậm giáo chủ muốn thế nào. Ngao cò tranh nhau, muốn dùng ta để thu thập các trưởng lão kia, sau đó mới xoay sang thu thập ta. Bất quá chuyện này nằm trong tay lâu đâu, tương lai cứ chờ mà xem. Nhậm Ngã Hành mưu quỷ kế, chỉ sợ đối với nàng cũng lòng đối tốt đâu, đừng có để bị lừa.”

      Tả An Chi ngoài miệng đáp ứng, trong bụng lại thầm oán, biết nguy hiểm như thế mà huynh còn bắt ta vào, kiếp trước rốt cuộc ta thiếu nợ gì huynh a…

      Bọn họ ở Hắc Mộc Nhai được ba ngày nhận được thông báo, Nhậm Ngã Hành quay về, muốn triệu kiến Đông Phương Bất Bại và Tả Lãnh Thiền.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :