1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Phất Y - A Dẫn (52c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10: Mỗi người ngả
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia



      Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong nhà, tạo thành những dải sáng dài mặt đất.

      Đông Phương Bất Bại mặc áo sẫm màu đứng dưới tán cây, mặt lộ ra ý cười. Cả người giống như được ánh nắng phủ lên lớp bụi vàng óng ánh, dính chút bụi bặm trần tục nào. Nhưng điều này phải là , nó chỉ tồn tại trong thời khắc này thôi. Giống như thành Tương Dương xinh đẹp này vậy, Võ Hầu Gia Cát Lượng từng ở đây giúp Lưu Bị, phát huy khát vọng cả đời ông ấy; mà cũng chính nơi này, đại hiệp Quách Tĩnh và người Hoàng Dung ngừng tử thủ, cuối cùng tuẫn thành mà chết.

      Cho nên, có vài thứ, cũng có vài người, cho dù có tốt đẹp đến đâu, nếu như bạn thể cường đại đến mức có thể cùng sóng vai, vậy hãy đứng xa xa mà thưởng thức. Bởi vì nếu bạn cứ cố tiếp cận, có lẽ chỉ thành tảng đá kê chân của , bước lên bạn, dẫm đạp bạn, rồi sau đó liền quên .

      Tả An Chi mỉm cười, tiến về phía Đông Phương Bất Bại, hỏi: “Hôm nay rồi sao?”

      Mạc gia có tang lễ, bọn họ chỉ là người ngoài, tất nhiên tiện quấy rầy.

      Lúc đến linh đường, vẫn còn nghe thấy tiếng đàn thê lương. Mạc Tùng Bách gầy yếu trông thấy, vẫn ôm hồ cầm, liên tục đàn khúc Tiêu Tương Dạ Vũ, vừa đàn vừa khóc nức nở đau đớn. Mà cha mẹ đứng ở bên cạnh, vừa đau lòng cho đứa Đằng La nhu nhược mà họ nuôi dưỡng mười năm yểu mạng, lại lo cho đứa con sống vật vờ như cái xác hồn.

      Đứa con đối với cha mẹ mà , chính là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Đứa con trưởng thành rồi, cha mẹ vẫn nguôi lo lắng, chỉ sợ ra đời bị người ta bắt nạt. Mà thế giới bên ngoài rộng lớn đẹp đẽ nhường ấy, cho nên đứa con lại thường ít khi nhớ tới cha mẹ. Đợi đến lúc bọn họ hiểu được rồi, cha mẹ sớm ra .

      Kỳ thực, ràng rất thương nhau, nhưng lại dám lời thương. Phải chăng là thời gian, hay là vận mệnh trêu đùa?

      Nhớ tới mới mấy hôm trước thôi, căn nhà này còn tràn ngập mùi thơm của bánh bao, Tả An Chi cầm tay của Mạc đại nương mà ngậm ngùi biết gì.

      Đông Phương Bất Bại đến bên cạnh Mạc Tùng Bách, thở dài hơi rồi ảm đạm : “Nghe được khúc đàn này của huynh, ta cũng muốn rơi nước mắt. Nhưng xin huynh hãy nén bi thương.”

      Mạc Tùng Bách đối với an ủi của Đông Phương Bất Bại, đầu cũng ngẩng lên, ngón tay vẫn ngừng đàn. Mà Tả An Chi lại mắng thầm trong bụng, mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa. Nhưng nàng lại mờ mịt tự hỏi chính mình, chẳng lẽ nàng giả nhân giả nghĩa sao? ràng biết Đông Phương Bất Bại là kẻ thù, nhưng lại dám cho Mạc Tùng Bách. Là nàng quá ích kỷ? Nhưng đời này ai sống mà ích kỷ đây? Loại người sẵn sàng hy sinh vì người khác nhiều. Mà nàng lại vừa vặn nằm trong số đó.

      Nàng thắp ba nén nhang, ở trước linh cữu lạy cái, thành tâm thành ý khấn: “Đằng La nương trời có linh thiêng, xin phù hộ cho người còn sống bảo trọng thân thể.”

      Sau khi thu dọn hành lý rời , Đông Phương Bất Bại hình như rất sốt ruột, kéo nàng chạy như bay ra ngoài. Ngoài cửa, mười người cưỡi ngựa chờ sẵn, dường như là thủ hạ của Đông Phương Bất Bại. Tả An Chi chỉ kịp quay đầu nhìn căn nhà kia cái, thấy đám người kia quất ngựa rồi. Mà sau khi nàng tìm thấy con ngựa ai cưỡi, cũng thể chạy theo.

      “Chậm lại chút, chậm lại chút, ta chịu nổi nữa, muốn nghỉ ngơi chút.” Tả An Chi mắt tinh nhìn thấy quán trà ven đường, vội vàng gọi mọi người dừng lại, làm bộ như nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Đông Phương Bất Bại.

      “Lại nghỉ ngơi, mới chạy hai canh giờ ngươi đòi nghỉ ba lượt, rốt cuộc là ngươi cưỡi ngựa hay ngựa cưỡi ngươi vậy?” tên tiểu đồng theo hầu Đông Phương Bất Bại, cỡ chừng mười mười hai tuổi, trừng mắt nhìn nàng.

      Nghe là cả nhà bị sơn tặc cướp sạch, sau đó may mắn được Đông Phương Bất Bại cứu. Đông Phương Bất Bại thấy thông minh lanh lợi, cho nên giữ lại bên cạnh làm tùy tùng. Đối với loại người như Đông Phương Bất Bại, thu phục dạy dỗ tiểu hài tử còn dễ dàng sao. Đông Phương Bất Bại , tuyệt đối dám hai. thấy Đông Phương Bất Bại vừa mắt Tả An Chi, tất nhiên là ngừng châm chọc khiêu khích nàng.

      Tả An Chi thèm quan tâm đến , chỉ cười nhìn Đông Phương Bất Bại. Nàng cưỡi ngựa còn chưa quen, cho nên chạy lâu được, lúc đầu chỉ cần ngựa chạy nhanh vài bước nàng còn suýt rơi xuống. Việc này Đông Phương Bất Bại cũng biết, cho nên rất có giục nàng cũng vô dụng. Mấy ngày nay, hành trình bị nàng kéo dài phải là ít.

      “Tả nương, ta để lại vài chậm rãi cùng với , được ? Ta có việc gấp phải về giáo.” Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ lắc đầu .

      “Như vậy rất tốt.” Tả An Chi chút nào che dấu khát vọng muốn tránh xa .

      cần chạy loạn, nhớ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ta.” Đông Phương Bất Bại cười ái muội, vuốt ve thái dương của nàng, sau đó mới giục ngựa chạy .

      Tả An Chi lạnh cả người. Mấy ngày nay, thái độ của Đông Phương Bất Bại đối với nàng ràng có biến hóa rất lớn, hỏi han ân cần vô cùng. Đại khái là bởi vì sau khi xác định được nàng quả thực có tinh thần hiến thân vì nghiệp của võ lâm chính đạo, thay đổi kế hoạch, muốn biến nàng thành gián điệp hai mang. Tả An Chi cảm thấy với khả năng của bản thân dám đảm nhiệm công việc nguy hiểm thế này. Việc khó nhất đời chính là nằm vùng. tham gia chút, sợ người khác nghi ngờ. Mà tham gia vào rồi, biết bao nhiêu là đủ. Nếu làm tốt, thành kẻ thù của cả hai bên. Đời người ngắn ngủi chục năm, việc gì phải khiến bản thân lúc nào cũng nơm nớp sợ bị phát . Nàng tuyệt đối vì người nào khác, chỉ vì chính nàng mà thôi.

      “Aizz, xem ra dựa vào người khác vẫn đáng tin cậy.” Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đánh vào mình ngựa, bóng người càng ngày càng xa khỏi tầm mắt, Tả An Chi chớp mắt mấy cái, sau đó xoay người nhìn hai người bên cạnh tươi cười, “Hai vị nghỉ ngơi chút, uống chén trà .”

      Đông Phương Bất Bại là quá yên tâm về nàng hay là quá coi thường nàng đây? Chỉ để lại hai người trông coi nàng. Hay là , lần này Triệu trưởng lão làm ra chuyện lớn, cho nên thể mang theo nhiều người trở về đối phó, mà so sánh với chuyện đó, con tin bé như nàng liền trở nên bé đáng kể? Nàng mỗi ngày cùng hai người kia chuyện, biểu vô cùng ngoan ngoãn, cũng vô cùng phối hợp, chính là mong tìm cơ hội trốn thoát. Nhưng chờ tới chờ lui vẫn đợi được, may mắn mà đám quân mai phục này lại tới.

      Căn cứ vào nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn, lúc nàng ở trong nhà của Đông Phương Bất Bại, thấy người bạn sáng giá, đó chính là Triệu trưởng lão của Phong Lôi đường.

      Đầu năm nay, cài điệp viên vào nhà của nhau phải là chuyện mới mẻ gì. Đông Phương Bất Bại cũng phái người bên cạnh Tả Lãnh Thiền, chính là kẻ lần trước bị Nhạc Bất Quần đuổi giết. Mà trong lúc nàng dưỡng bệnh, lại có kẻ liên hệ với nàng, mở ra cho nàng hy vọng thoát thân.

      Tả Lãnh Thiền phải liên minh với Đông Phương Bất Bại sao? Vậy với thân phận là muội muội của Tả Lãnh Thiền, nàng liên minh với Triệu trưởng lão cũng được.

      Đông Phương Bất Bại giao đại đệ tử phái Hoa Sơn cho , lại bị lén cho người cứu . Nghe đồn là bởi vì mấy năm gần đây, Đông Phương Bất Bại uy hiếp tới địa vị của , cho nên hai người này sớm đến mức dung được nhau, việc kia chẳng qua chỉ là đổ thêm chút dầu vào thôi.

      Nhớ tới lý do mình dùng để thuyết phục Triệu trưởng lão, Tả An Chi nhịn được muốn cười. Nàng bỏ lại hai người trông coi kia, xoay ngựa quay đầu ngược lại mà chạy.
      honglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Lưu lạc chân trời góc bể
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Chỉ cần rời khỏi đây, có thể trải qua những ngày thoải mái. cần lo lắng bị Đông Phương Bất Bại hãm hại, cũng phải lo bại lộ thân phận. Điều duy nhất nàng phải lo lắng chỉ là ngày mai có mưa hay , có kiếm được gì để ăn hay mà thôi. Tả An Chi ghìm cương, để ngựa chậm lại. Nàng cũng biết mình định đâu, chỉ cần biết là cách càng xa Đông Phương Bất Bại càng tốt. Dọc đường này nàng vô cùng thoải mái, chính là nhờ đĩnh bạc trong túi tiền mà lần trước Đông Phương Bất Bại đưa cho. Nàng nhẩm tính, với số tiền này, đủ cho nàng du sơn ngoạn thủy, ngắm phong cảnh mọi miền đất nước. Chỉ mới tưởng tượng ra thôi, mà nàng thấy chuyến này tệ rồi.


      Tiếp đó, nàng lo lắng có phải hay nên tìm chỗ tránh né, chờ thời gian nữa hẵng xuất phát.

      Lần này, Đông Phương Bất Bại nhất định rất tức giận. Nàng từng gửi phong thư cho Tả Lãnh Thiền, trong thư nàng thám thính được Đông Phương Bất Bại bên ngoài tỏ vẻ liên minh với , nhưng ra lại định lưới bắt hết Tung Sơn. Vì đề phòng Tả Lãnh Thiền phát nét chữ của nàng giống em , cho nên Tả An Chi dám dùng bút lông, liền cố ý vào bếp trộm con gà, sau đó lấy ngón tay chấm máu gà xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên tấm vải thô, cố ý muốn để nghĩ là do nàng viết vội.

      Mà việc gặp Mạc Tùng Bách chính là ngoài ý muốn. Nếu có thể thông qua người này mà tẩu thoát tất nhiên là tốt, nhưng nếu , cũng có thể đánh lạc hướng Đông Phương Bất Bại, tạo cơ hội cho Triệu trưởng lão tập hợp thủ hạ mà phản công.

      Ước định của nàng và Triệu trưởng lão chính là, nàng chia rẽ liên minh của Tả Lãnh Thiền và Đông Phương Bất Bại, chặt đứt cánh tay đắc lực của . Đổi lại, Triệu trưởng lão giúp nàng đào tẩu. Đông Phương Bất Bại mặc dù có thể xuất chúng, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, chưa biết che dấu thực lực bản thân, cho nên lúc tranh đấu với Triệu trưởng lão thoạt nhìn là chiếm thế thượng phong, nhưng thực tế lại để lại ít tai họa ngầm. Riêng việc Triệu trưởng lão ngay dưới mí mắt của Đông Phương Bất Bại mà liên hệ được với nàng, có thể chứng minh thực lực tích lũy vài thập niên của ông ta là thể coi thường. Đông Phương Bất Bại rốt cuộc có biết hay , bên người dấu bao nhiêu cơ sở ngầm của người khác?

      Chính là…Tả An Chi chau mày, tại sao vẻ mặt Triệu trưởng lão lúc ấy lại cổ quái như vậy, từ xuống dưới nhìn nàng, trong miệng ngừng : “Trách được, trách được.” Nhưng khi nàng hỏi lại ông ta đáp. Cẩn thận nghĩ lại, lúc đó rốt cuộc nàng gì?

      Nàng vì muốn tạo niêm tin với Triệu trưởng lão, ăn bừa bãi, tự xưng chính mình là con của tiền nhiệm chưởng môn Tung Sơn và nữ nhân Ma giáo. Bởi vì Tả Lãnh Thiền hiềm nghi nàng, cho nên mới phái nàng tới đây để nàng tự sinh tự diệt. câu vớ vẩn như vậy, muốn lừa gạt lão hồ li kia là có khả năng.

      Vậy tại sao lão lại chấp nhận hợp tác với nàng? Đừng bảo rằng…mấy câu lung tung của nàng lại là thực chứ?

      Nếu thực là như vậy, cũng phải là chuyện gì tốt. Tại thời đại này, thân phận của nàng dù chính hay tà đều chấp nhận. Nàng còn muốn bình an mà sống hết đời này a. Tả An Chi rùng mình cái, quyết định bao giờ nhắc tới chuyện này nữa, coi như bản thân cái gì cũng chưa biết .

      Thành Hán Dương là chỗ trốn rất tốt. Vì thế, sau khi Tả An Chi vào quán ven đường ăn bát cháo, liền gửi ngựa lại đây, sau đó mình về hướng Bắc. Chủ quán lúc này cười ha ha với nàng, phía Bắc của thành có ngọn núi vô danh, tiếp là đến dòng Hán Thủy, tương truyền năm xưa đó là chỗ Đại Vũ thu phục thủy quái. Nàng dù sao cũng nhàn rỗi, đến đó dạo cũng tốt.

      Gần đây thời tiết ấm lên, cho nên nàng chỉ mặc bộ quần áo vải lụa mỏng, dừng ở góc đường mua con vịt nướng lá sen, sau đó từ từ bước theo thềm đá lên núi. Nàng mình, cho nên để phòng người xấu, mua thanh kiếm mang theo. Nhìn xem cây cối rậm rạp, nước sông chảy xuôi êm đềm, lại thỉnh thoảng gió hiu hiu thổi, nàng thỏa mãn cắn lưng con vịt, cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.

      Nhưng yên ắng này rất nhanh liền bị thanh phẫn nộ phá vỡ: “ nữ, ngờ lại gặp ngươi ở đây.”

      Tả An Chi nghe tiếng, liền quay đầu nhìn lại, liền thấy thiếu niên bộ dạng như thư sinh trong tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn nàng bừng bừng lửa giận. Người này chính là người lần trước nàng may gặp qua, Nhạc Bất Quần. Tả An Chi trong lòng thầm kêu tiếng tốt, lần này là oan gia ngõ hẹp, có trốn lên núi cũng trốn thoát. Mà lúc này bên cạnh còn ai có thể cứu được nàng, vì thế Tả An Chi đành phải bày ra bộ mặt thân thiện, tươi cười : “Nhạc thiếu hiệp, lâu gặp.”

      Nhạc Bất Quần cười lạnh tiếng: “Đúng vậy, ngờ lại gặp ngươi ở đây.”

      là đệ tử Hoa Sơn, tính cách chính trực, thông hiểu lễ nghĩa, từ được tiền bối và những kẻ đồng lứa coi trọng, lần này ra ngoài là muốn cứu muội muội của Tả Lãnh Thiền, vậy mà lại bị người của Ma Giáo sỉ nhục. Lần này gặp lại nàng ta ở đây, liền khiến nhớ lại nàng từng làm nhục môn phái của mình, cho nên kiềm chế được cơn giận, trực tiếp rút kiếm đâm tới Tả An Chi.

      Tả An Chi hoảng quá, vội ném con vịt nướng bọc lá sen trong tay , vừa tránh kiếm vừa la lớn: “Chờ chút, ta phải là người của Ma giáo, ta là muội muội của chưởng môn Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, là thám thính tình hình kẻ địch. Ta có cố ý chửi ngươi a.”

      Nhạc Bất Quần thấy vậy liền dừng kiếm lại, ngập ngừng hỏi: “Ngươi là muội muội của Tả chưởng môn? Tả An Chi?”

      “Đúng vậy.” Tả An Chi gật đầu như giã tỏi, kinh hoàng nhặt thanh kiếm vừa rồi đánh rơi lên, ôm khư khư trong tay, chỉ sợ thừa dịp đồng mông quạnh mà ra tay chém nàng, đến lúc đó người chết còn tố cáo cái gì nữa.

      “Tả chưởng môn lúc trước sai người truyền tin đến các đại môn phái, là đệ tử phái Tung Sơn Tả An Chi cấu kết với Ma giáo, làm chuyện xằng bậy, cho nên trục xuất khỏi sư môn, từ nay về sau còn quan hệ với phái Tung Sơn. Như vậy, ngươi còn Tả An Chi là ngươi sao?” Nhạc Bất Quần lại đâm tới kiếm: “Loại người bại hoại võ lâm như ngươi, là người mà mỗi người trong chính phái đều có thể giết.”

      Mỗi câu chữ trong lời của giống như sét đánh ngang tai Tả An Chi, nàng còn chưa gia nhập võ lâm, làm sao lại thành bại hoại võ lâm rồi? kịp nghĩ kĩ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nàng chỉ luống cuống giơ kiếm lên cản Nhạc Bất Quần. Hai thanh kiếm đập vào nhau, “tranh” tiếng, thế nhưng Nhạc Bất Quần lại bị nàng đẩy lui lại mấy bước.

      Nhạc Bất Quần nghĩ nàng võ công thấp kém, cho nên cũng dùng công phu tuyệt chiêu của bản môn, định tùy ý đâm chết nàng thôi. ngờ nàng sức lực lại lớn, còn khiến mình bị đẩy lùi, làm Nhạc Bất Quần thẹn quá hóa giận, liền dùng kiếm pháp phái Hoa Sơn, ngừng đâm tới những chỗ yếu hại người Tả An Chi. Tả An Chi võ công , làm sao cản được , vì vậy bị kiếm của Nhạc Bất Quần đâm bị thương mấy chỗ, vội vàng liều mạng chạy xuống núi. Nàng thấy Nhạc Bất Quần càng đuổi càng nhanh, trong lòng quýnh lên, vấp té cái, nhanh như chớp lăn xuống núi.

      cũng khéo, đường lăn xuống này, ngay cả thân cây nàng cũng gặp phải, thẳng tắp rơi xuống sông. Mà Nhạc Bất Quần rành bơi lội, nghĩ rằng nàng bị thương như vậy, rơi xuống dòng nước chảy xiết cũng sống được, cho nên liền quay đầu xuống núi.

      Trước kia thân thể này có biết bơi hay nàng biết, nhưng tại kĩ năng bơi lội của Tả An Chi rất tốt. Nhưng dù sao khả năng bơi lội của nàng cũng là luyện trong bể bơi, cho nên lúc bơi ở sông cũng chịu ít khổ sở. May mắn bây giờ là mùa hè, nước cũng quá lạnh, Tả An Chi dám lên bờ ngay tại chỗ cũ, cố gắng kéo kiếm bơi tới bờ bên kia. Khi lên được đến bờ, nàng cảm thấy kiệt sức rồi, cho nên giang cả tứ chi nằm mặt đất.

      Nhưng đầu óc của nàng vẫn ngừng hoạt động, ngừng suy nghĩ việc Tả Lãnh Thiền trục xuất nàng khỏi Tung Sơn là chuyện gì. Nhớ tới trước khi chia tay, Đông Phương Bất Bại : “Phải ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ta”, Tả An Chi liền cho rằng việc này thoát khỏi can hệ với . Nàng phẫn hận vung quyền vào khoảng : “Tên chết tiệt Đông Phương Bất Bại kia, nếu ngày nào huynh rơi vào tay ta, ta tuyệt tha cho huynh.”

      “Vậy sao? định làm gì ta?” thanh quen thuộc vang lên, chân vô cùng.

      Tả An Chi cứng ngắc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại quần áo tả tơi đứng bên cạnh, thanh kiếm tay còn ngừng rỏ máu xuống, mặt chút thay đổi nhìn nàng.
      honglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 12: Sóng sau dồn sóng trước
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Có đôi khi, người xui xẻo, ngay cả uống nước cũng có thể sặc.
      trốn rất xa còn gặp “bạn cũ”, lại còn gặp thêm chủ nợ, quả thực rất xui xẻo.

      Vừa mới tránh được Nhạc Bất Quần đuổi giết Đông Phương Bất Bại lại tới, Tả An Chi còn sức mà chạy nữa, chỉ đơn giản coi như có chuyện gì xảy ra, nằm mặt đất ngước nhìn Đông Phương Bất Bại: “ lâu gặp.”

      Nàng đau khổ nghĩ, tưởng bao giờ còn gặp, ngờ trốn đến đâu cũng đụng phải.

      trốn?” Đông Phương Bất Bại nhìn nàng hồi lâu mới mở miệng.

      “Chạy cũng thoát, càng kéo dài càng lo sợ thôi. Huynh cứ động thủ .” Tả An Chi nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi thế giới này.

      Đông Phương Bất Bại thấy nàng tuy năng hùng hồn, nhưng lông mi gương mặt trắng trẻo cũng khỏi run rẩy. biết nàng sợ hãi, vì vậy cố ý trầm giọng : “Nếu sợ chết, vì cái gì còn muốn cấu kết với Triệu trưởng lão, đối tốt với hơn ta sao?”

      “Các người đều phải thứ gì tốt.” Tả An Chi cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo ngừng chạy tới chạy lui cổ nàng, dường như muốn tìm chỗ thích hợp để ra tay. Nàng thích cảm giác này, vì vậy lại gân cổ mắng tiếp câu: “Các người đều chỉ muốn lợi dụng ta.” Sau đó nàng mở to mắt, liền thấy cổ mình phải là kiếm, mà là ngón tay của Đông Phương Bất Bại, trong lòng tự nhiên buông lỏng, nhưng cũng là cảm giác gì. Là nên may mắn chính mình chết, hay là tiếc nuối vì thể nhân cơ hội này mà về nhà.

      rất đúng.” Đông Phương Bất Bại rút tay về, thản nhiên , trong thanh hoàn toàn nghe ra cảm xúc gì. “Nếu đều là bị lợi dụng, vậy ta hay có gì khác nhau đâu? giúp , là bởi vì cảm thấy ta đấu với có phần thắng sao?”

      Đôi mắt đen của nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có nghi hoặc, có tức giận, mà càng nhiều là cam lòng. Tả An Chi bị câu hỏi này của làm cho thất thần, chỉ cần là người xem qua Tiếu Ngạo giang hồ, ai mà biết Đông Phương đại nhân là đại ma đầu Ma giáo, giết người so với thêu hoa còn đơn giản hơn, nàng tất nhiên cũng ngoại lệ. Từ khi biết là Đông Phương Bất Bại tới giờ, nàng thủy chung vẫn coi là kẻ phi thường đáng sợ. Nàng sợ ngày tâm tính vui, nhìn nàng vừa mắt, liền móc hai con mắt, chặt mấy ngón tay của nàng. Tương lai, Dương đệ đệ của xuất , chừng lại cao hứng, muốn nàng làm bia ngắm bắn cung, vậy lúc đó biết bản thân chết thảm thế nào.

      Tả An Chi đối với giá trị tại của mình rất ràng, nàng xem phim truyền hình và tiểu thuyết rất nhiều, nhưng vốn dĩ cho rằng sau khi đến thế giới này, có vô số cả trai lẫn vây quanh. Nàng vốn tin là kẻ thù cũng mê mẩn nàng, hoàng đế vương gia minh chủ võ lâm đều hận thể che chở cho nàng, vì nàng nhảy vào biển lửa hố sâu quyết chối từ, chuyện gì khó cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng. Tả An Chi biết, thân phận của nàng và Đông Phương Bất Bại khác nhau, sớm muộn gì cũng có ngày tha cho nàng, cho nên tất nhiên chỉ muốn trốn càng xa càng tốt. Đó chính là lí do vì sao Tả An Chi mặc kệ bất cứ giá nào, sẵn sàng hợp tác với bất cứ kẻ nào để đào tẩu.

      Nay xem ra nàng phạm phải sai lầm rất lớn. Người đứng bên cạnh nàng đây, phải là Đông Phương Bất Bại võ công cao cường ai địch nổi. cũng chỉ là kẻ bình thường như bao kẻ khác, cũng có thể bị thương đổ máu, cũng có thể bởi vì quá kiêu ngạo mà bị người khác ghen ghét hãm hại, cũng vì bị người phản bội mà đau khổ cam lòng.

      “Thực xin lỗi.” Tả An Chi thành tâm thành ý . Cho dù xuất phát từ lí do gì, nhưng việc Đông Phương Bất Bại chiếu cố nàng vẫn là , mà nàng cấu kết với kẻ thù của để hãm hại cũng là . Cho nên, chỉ nhìn kết quả, quá trình, nàng nhất định phải câu xin lỗi.

      Đông Phương Bất Bại ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, thấy vẻ mặt áy náy của Tả An Chi, liền cười phì tiếng, : “Quên , hại ta bị Triệu trưởng lão đuổi giết, ta cũng làm hại bị kẻ tự cho mình là thay trời hành đạo đuổi giết, xem như hòa nhau vậy.”

      Tả An Chi nhớ tới vừa rồi Nhạc Bất Quần nàng bị trục xuất khỏi Tung Sơn, lập tức nhảy dựng lên: “ ra huynh giở trò gì, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

      Nàng vừa rồi bơi qua sông, quần áo bị ướt dính sát người. trận gió thổi qua, tự chủ mà lạnh run cả người.

      Đông Phương Bất Bại cũng chỉ mặc người bộ quần áo. Vì thế, nhìn xung quanh chút, bốn bề trơ trọi, liền giang hai tay ra: “Lại đây”. thấy Tả An Chi ngồi bất động, liền qua ôm lấy nàng, kiên nhẫn : “Sắc trời tối, hôm nay hẳn là kịp vào trong thành, lại tìm được cái gì để nhóm lửa, cho nên nếu muốn chết đừng cử động.”

      Cân nhắc lợi hại trong lòng chút, Tả An Chi cũng an phận dựa vào trong lòng hề giãy giụa, tự an ủi chính mình, dù sao Đông Phương đại nhân cũng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, coi như tỷ muội là được rồi.

      “Huynh rốt cuộc làm cái gì, để ca ca trục xuất ta khỏi Tung Sơn?” Bởi vì tư thế ổn, cằm nàng vừa vặn tựa vai Đông Phương Bất Bại, cho nên lúc chuyện tựa như thầm vào tai . Nhưng Tả An Chi da mặt dày, coi như biết chuyện này, tiếp tục kiên trì hỏi vấn đề kia.

      “Ca ca kia của cũng phải là đèn hết dầu. Ta phải rất mất công mới có thể thay trấn áp bọn người họ Tôn ở Tung Sơn, lại biến nhị sư huynh của thành phế nhân mới bằng lòng làm theo lời ta.” Đông Phương Bất Bại ôm Tả An Chi, thấy nàng có phản ứng, liền hảo tâm giải thích: “Ta phái bốn thủ hạ đắc lực nhất tới móc hai mắt ra, lại chặt đứt hai tay hai chân.”

      “Tả Lãnh Thiền nhờ huynh biến đệ tử Tung Sơn thành phế nhân? Người nọ là người chống đối ?” Tả An Chi ngẩn ra lúc, sau đó cẩn thận suy nghĩ, .

      đoán sai.” Đông Phương Bất Bại tỏ ra khen ngợi, lại ôm nàng chặt hơn chút, “Tôn sư huynh chốn chốn đối nghịch với , phục tiếp nhận ngôi vị chưởng môn. lại tiện tự tay động thủ, cho nên đành phải dựa vào Thần giáo của ta giúp sức. Tả Lãnh Thiền này, tâm kế rất sâu, thường xuyên sử dụng mưu quỷ kế, đừng để lừa.”

      Tả An Chi hừ tiếng, chó còn chê mèo lắm lông, nếu so với huynh, huynh còn tâm kế cao hơn nhiều. miên man nghĩ như vậy, lại chợt nghe Đông Phương Bất Bại ở bên tai : “ nghĩ là ca ca sao?”

      Có ý tứ gì? Tả An Chi vội vàng quay đầu định nhìn Đông Phương Bất Bại, nhưng lại bị ngăn lại. Sau đó, giọng với nàng: “ phải hứa là được kích động? Chờ ta xong .”

      Đối với chuyện này, tỏ ra vô cùng trịnh trọng, câu lại câu, chậm rãi kể ra, “Việc này phải từ chuyện mười đại trưởng lão của Thần giáo đến Hoa Sơn. Năm đó, trong mười đại trưởng lão, võ công cao nhất, sức mạnh lớn nhất chính là Phạm trưởng lão. Mười lăm năm trước, dẫn mười đại trưởng lão tấn công Hoa Sơn, mở ra chiến tranh với Ngũ Nhạc kiếm phái. Mặc dù họ đem hầu hết cao thủ của Ngũ Nhạc giết hết, nhưng ngay cả bọn họ người cũng thể trở về. Mà con trai con dâu của Phạm trưởng lão sớm mất, cho nên dù có đâu, cũng mang theo cháu bên cạnh. Lần đó cũng ngoại lệ, sau khi Phạm trưởng lão trở về, đứa cháu hai tuổi của ông ấy cũng mất tích.”

      vừa mới nhắc tới Phạm Tùng Phạm trưởng lão, Tả An Chi liền có loại dự cảm . Quả nhiên lát sau, liền đưa tay nắm cằm nàng nâng lên, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, dường như sợ nàng chịu nổi kích thích này, cẩn thận : “An Chi, vốn nên là họ Phạm.”

      Chú thích của tác giả: Bởi vì sớm nghĩ ra cái tên An Chi này, để cho xứng với Bình Chi. Sau khi gọi nàng là Phạm An Chi, mới nhớ ra thân phận của nàng. Vì vậy đành phải sửa thành như vậy chứ vốn dĩ ta có đạo tác phẩm Khánh Dư Niên. Nữ nhân vật chính sau này vẫn gọi là Tả An Chi, bởi vì đó vốn dĩ là tên của nàng, cái này chỉ là để giải thích thân phận. Mặt khác, tên của nữ chính cùng kết cục có quan hệ gì.
      honglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 13: Quả nhiên ta phải trong suốt
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia



      Tả An Chi ngây ra như phỗng.
      Phản ứng là nằm trong dự liệu của Đông Phương Bất Bại, lấy thân phận đệ tử danh môn chính phái sống hơn mười năm, nay phát hóa ra mình xuất thân Ma giáo, đả kích này tất nhiên rất lớn. Đông Phương Bất Bại vỗ sau lưng Tả An Chi, giọng trấn an nàng: “ phải là có định kết bè phái sao? Bây giờ biết lai lịch của bản thân, nên sớm ngày trở về trong giáo, đấy mới là nhà của . Ta nghĩ năm đó gia đình họ Tả giấu ở Tung Sơn, lại cho thân thế thực của mình, nhất định là có lòng tốt gì.”

      ra đoán đúng, Tả An Chi đối với xuất thân chính phái hay Ma giáo cũng quan trọng, đối với nàng, xuất thân chỉ là xuất thân thôi, thể quyết định hướng trong tương lai của nàng. Nàng có ý định giúp chính phái tiêu diệt Ma giáo, cũng có ý định giúp Ma giáo diệt chính phái. Nàng chỉ buồn bực điều, dòng họ mới và tên kết hợp với nhau xong, khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ đến người khác. Nàng ngẫm nghĩ lát, lập tức : “Vẫn gọi ta là Tả An Chi , tên này gọi suốt mười năm quen rồi.”

      Đông Phương Bất Bại lại nghĩ nàng như vậy là vẫn còn lưu luyến phái Tung Sơn, liền tiếp: “ tin ta sao? Ngày ấy ta đem mang về trong phủ, liền thấy có người gửi thư cho phái Tung Sơn, vì vậy mới nhận ra là muội muội của Tả Lãnh Thiền. Ta định gây khó dễ cho , định thông qua đó mà tìm hiểu ý đồ của , nhưng thu hoạch được gì. Ai ngờ, vào ngày bị đánh, trong lúc vô tình ta nghe thấy cuộc chuyện giữa lão Phạm và người khác. Sau đó, vào hỏi mới biết, năm xưa là thủ hạ chuyên hầu hạ Phạm trưởng lão. nhớ Phạm trưởng lão từng dùng thuốc nước vẽ ấn ký cổ tay của Phạm gia tiểu thư. Đó là hình binh khí nổi danh của ông ấy, ông ấy , nếu chẳng may ông ấy gặp chuyện bất trắc, người trong Thần giáo có thể dựa vào ấn ký đó mà xác định được hậu nhân của Phạm gia. Năm đó, uy danh của mười vị trưởng lão rất lớn, ngay cả giáo chủ cũng phải kiêng dè họ vài phần. Nhưng bởi vì chuyện đau lòng này xảy ra, cho nên Nhậm giáo chủ mới nhân cơ hội nắm toàn quyền trong tay. nghĩ xem, Phạm trưởng lão là người đứng đầu trong mười đại trưởng lão, trong giáo có ít người từng chịu ân huệ của ông ấy, đều là nhớ mãi quên. Nếu trở về, chẳng phải tốt hơn so với đứng chung chiến tuyến với kẻ lúc nào cũng có thể đâm lén Tả Lãnh Thiền sao?”

      đến đây, mềm giọng tha thiết, động tác cũng thân mật vuốt lưng nàng, tựa hồ như toàn bộ đều là suy nghĩ của Tả An Chi.

      Nhưng đời này chẳng có ai vô duyên vô cớ đối tốt với bạn cả. Tả An Chi yên lòng ừ tiếng, tỏ vẻ nghe, sau đó đột nhiên hỏi: “Ta có mục đích, ngay cả chính mình cũng biết định đâu, huynh làm sao tìm được ta?”

      “Ta làm sao tìm được ? Hừ?” Đông Phương Bất Bại đột nhiên xiết chặt hông nàng, hờn giận : “Triệu trưởng lão kia to gan lớn mật, cư nhiên cấu kết với , ngay cả Tả Lãnh Thiền cũng phục kích ta đường. Ta mang theo nhiều người lắm, vì thế ở đường thiệt mạng hơn nửa. Chỉ sợ những người ta để lại trong giáo giờ này cũng bị Triệu trưởng lão kia khống chế rồi. có lệnh của giáo chủ mà dám tự tiện hạ độc thủ với huynh đệ trong giáo, cho nên ta nhất định phải lên Hắc Mộc Nhai tìm Nhậm giáo chủ để ngài ấy thay ta chủ trì công đạo. Còn gặp cũng là ngẫu nhiên thôi. Ta bị thương đường, vì thế liền thông báo với bên ngoài là ta bị Tả Lãnh Thiền giết chết. Chính là Đông Phương Bất Bại ta làm sao có thể dễ dàng chết như vậy, chẳng phải là uổng cho cái tên này sao.”

      Nghe đến đây, trong lòng Tả An Chi có chút buồn cười, nhịn được liền cười rộ lên: “Đông Phương đại nhân…”

      vì cái gì cứ gọi ta là Đông Phương đại nhân? cũng phải thuộc hạ của ta, cứ gọi đầy đủ cả tên .” Đông Phương Bất Bại cắt ngang lời của nàng.

      Tả An Chi thấy kiên quyết như vậy, đành : “Được rồi. Đông Phương Bất Bại, huynh là bởi vì nghi ngờ ta là nội gián, cho nên mới nghi ngờ thân thế của ta? Sau khi nắm chắc xuất thân của ta rồi, mới muốn khống chế ta trong tay huynh, phải ? Ta đoán, địa vị của Phạm gia ở trong Nhật Nguyệt thần giáo thể khinh thường. Ta còn luôn thấy kỳ quái, bên cạnh huynh có nhiều thám tử như vậy, làm sao có thể phát ra, nay mới tường tận chuyện này. Huynh nếu dễ dành bị đánh bại như vậy, làm sao xứng gọi là Đông Phương Bất Bại. Cho dù có ta, huynh cũng lật đổ được Triệu trưởng lão thôi.”

      “Ha ha ha, quả nhiên là tri kỷ của ta. Ta trở về Phong Lôi Đường, chính là muốn nhân cơ hội này nhìn xem bên cạnh có bao nhiêu thám tử mai phục, thuận tiện nhìn xem có bao người trung thành. Chẳng phải ta cho Triệu trưởng lão cơ hội để động thủ sao, muốn giết ta lâu rồi. Nay ta muốn nhìn chịu, là tự chịu diệt vong, hay vẫn là ta tự cao tự đại.” Đông Phương Bất Bại bị bóc trần tâm tư, chẳng những thẹn quá hóa giận, ngược lại lại kiêng nể gì mà cười ha hả.

      buông Tả An Chi ra, đứng lên vài bước, chậm rãi : “Tên của ta là chính mình sửa. Sau khi cha mẹ ta mất, ngay cả tiền mai táng bọn họ cũng có. Lúc đó, ta thề, ngày nào đó, ta nhất định phải đứng đầu tất cả mọi người, để bọn ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn ta cũng có. Ta là Đông Phương Bất Bại, là thể thất bại, bởi vì chỉ cần ngã xuống rơi xuống vực sâu muôn trượng. Người từng chịu khổ, khắc rất sâu những ngày khốn khó, cho nên khi thoát khỏi, bao giờ muốn trở về nữa.” đưa lưng về phía Tả An Chi, tay áo bay trong gió đêm, thanh dường như từ xa xăm truyền đến: “Thân phận của đặc biệt như vậy, ta làm sao có thể yên tâm để ở bên cạnh ta. nếu như lần này chạy mất đành thôi, nhưng bởi vì gặp, nên ta thể buông tha cho nữa rồi.”

      “Ta là cháu của Phạm trưởng lão, phải là muội muội của Tả Lãnh Thiền, cho nên bây giờ ta chỉ có thể tính là bằng hữu của huynh, mà phải là tù binh.” Người kia vô cùng hiểm, những chỉ giúp Tả Lãnh Thiền giết kẻ chống đối, mà còn dùng phương pháp dụ dỗ cưỡng bức trục xuất nàng khỏi Tung Sơn. biết nàng có võ công, căn bản thể tự mình lại trong giang hồ, vì thế chỉ còn cách bám chặt lấy . Mà nàng lại hay ho con đường lên Hắc Mộc Nhai, cho nên mới bị túm được. Dù sao cũng chạy thoát, chi bằng tranh thủ cho bản thân chút đãi ngộ.

      “Được, là bạn bè, phải tù binh.” Đông Phương Bất Bại có ý kiến gì với lời của nàng, lần nữa lại ngồi xuống, ôm nàng vào trong lòng: “Ngủ , ngày mai phải vào trong thành lấy hành lí và ngựa, chú ý dưỡng sức.”

      Bị người ôm ngủ mất mặt, cũng hợp lễ nghi, nhưng nếu đẩy ra, phỏng chừng bị lạnh mà sinh bệnh. Mặc niệm trong lòng mấy lần Quỳ Hoa Bảo Điển xong, Tả An Chi liền lo lắng nữa, quyết định vứt mặt mũi và lễ tiết , vùi đầu vào lòng Đông Phương Bất Bại ngủ.

      Trong lòng nàng vui, cho nên ngủ cũng sâu. Trời vừa tờ mờ sáng liền tỉnh.

      Đông Phương Bất Bại thân thể vô cùng rắn chắc, chứng minh cho việc khắc cũng ngừng luyện võ. Nhưng người này rắn như vậy, thực thể thay thế chăn ấm đệm êm được, làm cho toàn thân nàng đều đau. May mắn vẫn còn tác dụng chống lạnh, cho nên cả đêm nàng đều cảm thấy ấm áp. Thấy Đông Phương Bất Bại còn chưa tỉnh, Tả An Chi xê dịch thân mình, lặng lẽ ra ngoài rửa mặt, ngờ cánh tay cứng như sắt, căn bản để nàng nhúc nhích phân nào.

      Nàng bất đắc dĩ thở dài, định đổi tư thế, để thư giãn gân cốt sau đêm. Bỗng nhiên, Tả An Chi cảm giác được cái gì đó vô cùng cứng rắn để người, lập tức cứng ngắc bất động.

      Đây là cái gì a? Tả An Chi muốn thét chói tai.

      Cũng may nàng vẫn còn chút ý chí, kêu ra tiếng, còn ngừng tự với mình, tuy rằng vị trí có điểm kỳ quái, nhưng chừng là bởi vì người này thích giấu binh khí ở chỗ kín đáo như vậy. Đông Phương Bất Bại luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hẳn là thể có loại công năng này mới đúng chứ. Nghĩ tới đây, nàng càng thêm trấn tĩnh, dùng sức đẩy Đông Phương Bất Bại, còn ghé vào lỗ tai lớn tiếng kêu lên: “Mau đứng lên, huynh mang theo cái gì vậy, chọc đến ta rồi.”

      Nàng là cháu của Phạm Tùng, người có khí lực phi thường lớn, cho nên trời sinh sức lực cũng . Đông Phương Bất Bại bị nàng đẩy cái liền ngã, nâng tay che ánh mặt trời, lười biếng cười : “ cái gì vậy?”

      Bây giờ nằm thẳng cẳng, quần áo lại sát người, cho nên Tả An Chi tự nhiên có thể nhìn rất cái bộ phận nào đó, ràng còn rất bình thường.

      “Huynh là nam?” Kiềm chế xúc động muốn tụt quần ra kiểm tra, Tả An Chi vội vàng che mặt lại. Bây giờ nàng chỉ ước giá như mình là người trong suốt mà thôi. Khi nào trở về, nàng nhất định phải đốt hết đống tiểu thuyết trong nhà. Ai bảo là Đông Phương Bất Bại luyện thần công phải tự cung a!
      honglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 14: Trong hai người cùng , ắt có thầy ta
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Đông Phương Bất Bại xanh mặt ngồi dậy, trừng mắt nhìn nàng: “Từ trước đến giờ coi ta là nữ?” biết lại nghĩ tới cái gì, liền cười rộ lên, tiến lại gần Tả An Chi: “Nếu tin, có thể tự mình kiểm tra xem, ta rốt cuộc là nam hay là nữ?”


      “Kiểm tra thế nào?” Tả An Chi vẫn còn khiếp sợ, vì vậy lời thông qua đại não thốt ra. Sau đó, nàng lập tức hối hận.

      Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhếch miệng cười đểu giả, nàng hận thể tự đào hố chôn mình. Kiểm tra thế nào còn phải sao, nhìn bộ dạng tại của , khẳng định phải là phương pháp tử tế gì. Liếc mắt xem thường cái, nàng bực mình ngậm miệng hé răng nửa chữ.

      Đông Phương Bất Bại vẫn chịu bỏ qua, cười : “Nếu …”

      “Huynh có im hả?” Tả An Chi trợn mắt nhìn, xem chênh lệch thực lực giữa hai người, cước đá ra, thầm nghĩ để cho lăn càng xa càng tốt. Bởi vì tới tận bây giờ cũng chưa coi là nam nhân, cho nên giữa hai người bọn họ diễn ra ít cử chỉ thân mật, tại nhớ lại khiến nàng tức giận vô cùng. Có khổ mà thể thành lời, chỉ có thể làm kẻ câm ăn hoàng liên. Hừ, còn dám tiếp chuyện này, nàng liền xé quần luôn, xem còn cười được nữa ?

      Đông Phương Bất Bại nhanh nhẹn tránh né, ra vẻ vô tội : “Ta chỉ là muốn , còn chưa giày, có muốn ta cõng về thành hay thôi mà?”

      Hôm qua, lúc chạy trối chết giày của nàng bị dòng nước cuốn . Lại thể nhảy xuống nước tìm, cho nên nàng thể nghiến răng nghiến lợi trèo lên lưng .

      “Xem ra mấy ngày nay sống rất tốt nha. Nặng như vậy, thắt lưng của ta cũng sắp gãy rồi.” Đông Phương Bất Bại cõng nàng, bước chân ràng vô cùng nhàng, lại cố ý rên rỉ ái muội, làm như thể nàng nặng như heo vậy.

      Cho dù có phải đắc tội quân tử cũng tốt hơn là đắc tội với kẻ tiểu nhân, chẳng phải chỉ là nghi ngờ giới tính của thôi sao? Đồ nhen, như vậy mà cũng thù. Tả An Chi bấm bụng nuốt những lời này lại, chỉ sợ bản thân cẩn thận ra đưa tới càng nhiều trả thù hơn. Nhưng tất nhiên nàng là người có thù phải báo, vì thế, Tả An Chi lẳng lặng đem mái tóc sũng nước của mình, dùng sức cọ vào quần áo ướt sũng của .

      Cũng may Đông Phương Bất Bại cũng phải là kẻ dài dòng, vài câu thấy nàng phản bác, liền biết điều mà dừng lại.

      Tả An Chi nghĩ Nhạc Bất Quần biết hay chưa, cho nên sau khi trừng phạt Đông Phương Bất Bại cũng hết giận. Bây giờ nàng lo lắng Đông Phương Bất Bại khoanh tay đứng nhìn, bởi vì nàng vẫn còn mang lại lợi ích cho , nhất định luyến tiếc cái mạng của nàng. Đáng tiếc, mãi cho đến khi ra khỏi thành, thay quần áo mới và mua giầy xong cũng thấy bóng người.

      Nàng thất vọng lát rồi cũng quên chuyện này , dù sao đường với Đông Phương Bất Bại cũng hề nhàm chán. Người này kinh nghiệm giang hồ phi thường phong phú, chuyện bát quái của các đại môn phái phân tích rất ràng, ngay cả chuyện bang chủ Hà bang Hoàng Bá Lưu có mấy lão bà cũng nắm trong lòng bàn tay. Nàng vừa nghe chuyện vừa thấy buồn cười, nhưng có đôi khi chỉ mấy chuyện bé như con kiến này thôi, lại có thể thay đổi hoàn toàn cục diện giang hồ.

      Tựa như lúc trước ngay cả Nhạc Bất Quần của Ngũ Nhạc kiếm phái cũng biết nàng Đông Phương Bất Bại lại nhận ra.

      chuẩn bị đầy đủ như vậy, hao phí nhiều tâm tư như vậy, chính là vì những bước kế tiếp của . Chỉ bằng cố chấp này của Đông Phương Bất Bại, nàng tin, cho dù tại chưa thể lập tức đạt được mục đích của , nhưng nhất định ngày đạt được.

      Giống như con đường trước mặt nàng vậy, chỉ cần ngừng , nhất định đến nơi…

      Tả An Chi vô cùng có hình tượng túm ống tay áo của Đông Phương Bất Bại, gập mình thở dốc: “Đông Phương đại nhân, còn chưa tới canh giờ sao?”

      Thủy chung vẫn nhanh chậm mà sánh vai cùng với nàng, Đông Phương Bất Bại chút cũng có dấu hiệu mềm lòng. chính là tên đại ác ma biết thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ rút tay áo mình ra khỏi tay Tả An Chi, : “Vẫn còn sớm, tiếp tục luyện .”

      Mặc dù hai chân mệt đến muốn nhũn ra, Tả An Chi vẫn phải hít sâu hơi lên tinh thần, tiếp tục chạy theo sau con ngựa luyện tập khinh công. Đối với chuyện nàng có võ công, Đông Phương Bất Bại đương nhiên quy tội cho Tả Lãnh Thiền cố ý phòng bị nàng, sợ rằng sau này nàng biết thân thế gây phiền toái cho .

      biết là quân địch quá yếu, hay là quân ta quá mạnh mà tất cả truy binh do Triệu trưởng lão và Tả Lãnh Thiền phái tới đều bị Đông Phương Bất Bại thoải mái giải quyết sạch. Tả An Chi hỏi những người còn lại bên cạnh giờ ở đâu, xem ra bọn họ vốn phải là truy giết quân địch, mà chỉ là đệm chắn để ngăn cản. Nàng hiểu rất điều, nếu đủ mạnh, vĩnh viễn cũng thể sóng vai với Đông Phương Bất Bại. có ai bảo vệ ai cả đời, lúc này nàng còn hữu dụng Đông Phương Bất Bại che chở cho nàng, tương lai đến lúc sử dụng nàng xong, liệu có còn tiếp tục đối tốt với nàng nữa , điểm này rất khó .

      Cho nên ở bất kì thời điểm nào, người có thể tin cậy nhất chỉ có thể là chính mình, mà phải ai khác. Đó chính là lí do vì sao nàng cầu Đông Phương Bất Bại dạy mình võ công để bảo vệ bản thân. như cười như đáp ứng, sau đó lại đứng đắn xoa loạn tóc đầu nàng: “Yên tâm , chỉ cần ngoan chút, ta tuyệt đối bỏ mặc .”

      So sánh với ngôn từ ôn tồn hòa ái kia của , màn dạy dỗ này phải là phi thường khắc nghiệt.

      Mỗi đêm đều phải luyện tâm pháp nội công, khiến nàng ngay cả lúc ngủ cũng phải ngồi khoanh chân.

      Được rồi, đều là muốn tốt cho nàng, tuy rằng đôi mắt Tả An Chi bây giờ có thể là đen như gấu trúc, nhưng thực là nội lực của nàng tiến triển rất nhanh.

      Thời điểm truy binh ít, để cho nàng tự chống trả, đến lúc ngăn được mới ra tay.

      Cái này cũng có thể lí giải. Thực hành là phương pháp huấn luyện tốt nhất. Tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng chẳng phải ở thời điểm mấu chốt ra tay đánh bay kẻ địch sao, hơn nữa chuyện giết người diệt khẩu cũng do tay làm hết.

      Nhưng vì sao sau khi nàng học xong khẩu quyết của khinh công lại bắt nàng chạy theo con ngựa a?

      Việc này là… quá dọa người a.

      Bạn , nam nữ có ngựa lại cưỡi, mà cứ chạy theo nó, bạn có nghĩ bọn họ bị điên ?

      Tả An Chi lấy khăn tay ra lau mồ hôi mặt, tiện thể quạt chút gió. Lúc này, hè còn chưa vào độ nóng nhất, nhưng quần áo màu lục nhạt dính ướt sát vào người nàng rồi. May mắn là sáng nay nàng buộc tóc rất chặt, cũng đeo trâm linh tinh tóc, bằng , búi tóc rơi xuống, trăm phần trăm là bộ dạng con điên xõa xượi.

      Bởi vì sau lần bị lố, Đông Phương Bất Bại ngay cả món trang sức cũng chịu mang. Chẳng lẽ là cố ý trả thù, bắt nàng cũng thể mang sao? Người có gu thẩm mỹ cũng phải là nàng a…

      Tả An Chi hoài nghi dõi theo , mà Đông Phương Bất Bại lại coi như thấy. ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi, sau đó vẫy tay bảo nàng ngồi bên cạnh, cười : “Đồ đệ ngoan, con mấy ngày nay tiến triển rất tốt, vi sư rất vừa lòng. Quả hổ là cháu của Phạm trưởng lão, tư chất hơn xa người thường.”

      Lời còn chưa dứt, mặt Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên trầm xuống. rút thanh kiếm bên hông ra, chậm rãi đứng lên: “Triệu trưởng lão, nếu đến rồi bước ra , che che giấu giấu làm gì.”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :