1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Phất Y - A Dẫn (52c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Tiệm may “đường làm quan rộng mở”
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại cười cười, tựa như vừa rồi chuyện gì cũng xảy ra, sau đó cùng nhau vào cửa hàng may.

      Cửa hàng này giống các cửa hàng khác. Nhà khác biển hiệu đều treo ngoài cửa, nhưng nó lại treo biển hiệu ở bên trong. Tả An Chi bước vào, sau đó nhìn lên bức tường đối diện cửa, liền thấy bức trướng, thêu hoa mà thêu bảy chữ rồng bay phượng múa “Tiệm may đường làm quan rộng mở.” Nền may đen, chữ thêu kim tuyến, trông rất bắt mắt.

      Trong cửa hàng trồng mấy chậu trúc cảnh, tường treo tranh thủy mặc, vải dệt được xếp chỉnh tề thành từng quầy. Bố trí quả thực là lịch tao nhã. Tả An Chi nhìn quanh, thấy nữ tử còn trẻ tiến lại, cười : “Ta gọi là Lộ Nhân Tỉ, là chủ tiệm may này, nương đến đây là may quần áo sao?”

      Tả An Chi thấy nàng năng ôn nhu, cử chỉ cũng nhàng, thong thả, liền nảy sinh hảo cảm, sau đó nhấc chân theo nàng chọn chất liệu vải để may quần áo. Đông Phương Bất Bại thấy vậy, ho khan tiếng, thành công làm Tả An Chi dám nữa. Sau đó, đến bên cạnh nàng, thân mật nắm tay nàng, : “Mang hết những gì đắt nhất trong cửa hàng ngươi ra đây.”

      Lộ Nhân Tỉ vội gật đầu, sau đó cùng tiểu nương khác trong nhà ôm mấy chục cuộn vải dệt ra cho bọn họ chọn. Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua, lại : “Mỗi loại vải làm bộ để Tả nương mặc tạm trước. Sau này ta đưa nương làm quần áo tốt hơn.”

      Tiểu nương kia nghe , tỏ ý hài lòng: “Vải của cửa hàng chúng ta tại sao tốt?”

      Lộ Nhân Tỉ vội vàng xoay qua trách móc nàng: “Lộ Dao Dao, đừng ăn lung tung.”

      Tả An Chi thấy tiểu nương tên Lộ Dao Dao kia khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to, trông vô cùng đáng , vì thế liền trêu nàng: “Muội còn tuổi, làm sao có thể biết thế nào là tốt hay ?”

      “Sao lại biết?” Lộ Dao Dao mở to hai mắt: “Từ ta theo tỷ tỷ canh cửi dệt vải, số vải dệt qua tay ta phải ngàn cũng chín trăm. Chỉ có đám nhà quê mới nhìn ra được vải tốt. Vải này là dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu thành bảy đám mây, sang trọng cần phải , còn có tấm sa tanh này nữa, quả thực rất khó thêu lên được.”

      Nàng gân cổ thao thao bất tuyệt , mắt lại liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, ràng có ý ám chỉ là tên nhà quê.

      Tả An Chi thấy Đông Phương Bất Bại mặt đổi sắc, mà Lộ Nhân Tỉ lại lộ ra vẻ mặt khó xử, đành đứng ra giải vây: “Lộ nương, xem có vải nào thích hợp cho vị công tử này may quần áo ?”

      Lộ Nhân Tỉ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Tả An Chi, : “Tất nhiên là có. Vị công tử này thân hình cao lớn, tính cách trầm ổn, ta có kiện gấm Tứ Xuyên tối màu rất hợp, rất hợp với công tử.” Nàng tới đây, nhất thời mặt mày rạng rỡ, kéo tấm gấm Tứ Xuyên kia ướm lên người Đông Phương Bất Bại: “Mặc quần áo muốn đẹp phải nhìn người. Thí dụ tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi phải mặc màu sáng tươi sáng, mà các phu nhân ba mươi tự nhiên màu cũng nhạt . Nếu làn da trắng nõn rồi cũng cần thiết chọn màu sắc, nhưng phải chọn kiểu dáng phù hợp với dáng người mình. Còn nếu màu da quá xỉn, như vậy phải chọn lựa cẩn thận hơn, nếu chả khác nào bọn nhà quê vừa lên tỉnh. Quần áo tốt nhất là màu sắc trang nhã, hài hòa. Còn về phụ kiện cùng, đeo hai cái là được, nhiều quá khiến quần áo trở nên nặng nề…”

      Nàng còn định tiếp đến màu tóc, lại nhìn thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại mang theo sát ý lạnh như băng, vội vàng im bặt. Đông Phương Bất Bại “hừ” tiếng, liền vung tay áo bỏ . xuất thân nhà nghèo, cho nên kiêng kị nhất mọi người đề cập tới chuyện này. Trong giáo, huynh đệ đều là người thoải mái câu nệ, còn nhóm thị nữ cơ thiếp lại càng dám lời trái ý. Cho nên, từ trước tới giờ, đều nghĩ công tử nhà giàu là phải mặc quần áo càng sặc sỡ càng tốt, phụ kiện đính càng nhiều càng sang trọng, đến nỗi để hôm nay thành trò cười trước mặt mấy tiểu nương. Nhớ tới mấy ngày trước Tả An Chi luôn ở sau lưng vụng trộm cười nhạo , trong lòng Đông Phương Bất Bại lại càng thêm tức giận.

      Tả An Chi lo lắng sau này gây phiền phức cho đôi chị em họ Lộ này, cho nên vội vàng đuổi theo, cố gắng bày ra gương mặt chân thành: “Nam nhi chỉ cần dung mạo khí phách, cho nên huynh đừng có coi trọng chuyện áo quần như đàn bà thế.” Nàng đột nhiên nhớ tới Đông Phương Bất Bại trong truyền thuyết vô cùng coi trọng vẻ ngoài của mình, cho nên liền im bặt, ngượng ngùng nhìn .

      giễu cợt ta biết cách ăn mặc?” Đông Phương Bất Bại đen mặt.

      phải phải, tuyệt đối có.” Nàng nào dám giễu cợt đại ma đầu Đông Phương giáo chủ, bị nhớ mặt tuyệt đối phải là chuyện tốt. Tả An Chi vừa mới trước mặt hòa thượng mắng con lừa ngốc, cho nên hối hận thôi, vội vàng chân chó : “ hùng quan trọng xuất thân, Thái Tổ chẳng phải cũng xuất thân ăn mày sao, sau này dẹp yên thiên hạ, ai dám giễu cợt . Đông Phương công tử văn thành võ đức, nhân nghĩa mình, ngày sinh nhất định thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ.”

      Nàng lưu loát mạch ngừng nghỉ, khiến Đông Phương Bất Bại dở khóc dở cười: “ còn nữa, chừng ta thành thần tiên rồi. Thôi thôi, là do ta quá nhạy cảm, chúng ta quay trở lại tiệm đó . Sau đó xin kính nhờ Tả nương chọn cho ta chất vải phù hợp để may quần áo, được ?” tháo ngọc bội hông và nhẫn tay xuống, định ném , nghĩ lại lại cảm thấy luyến tiếc, cho nên nhét vào trong tay áo.

      Lúc này quay về tiệm may, cả hai chị em họ Lộ đều dám há mồm lời, bàn tay đưa vải cho Đông Phương Bất Bại cũng run rẩy, sợ hãi ghi chép số đo quần áo của .

      Căn bản phần cũng là tại khuôn mặt của Đông Phương Bất Bại lạnh lùng, cho nên chỉ cần đứng cạnh cảm thấy khó thở rồi.

      Sau đó, lại có vị khách bước vào tiệm. Lộ Dao Dao ánh mắt sáng ngời, vội vàng chạy qua tiếp đón. ngờ, nàng còn chưa kịp mở miệng, vị khách kia lướt qua nàng, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ chạy tới chỗ Tả An Chi: “Tả sư muội, sao muội lại ở đây?”

      ràng là người quen, nhưng nàng lại biết người ta, cho nên mặc cho ai gặp phải tình huống này, cũng giống như Tả An Chi, xấu hổ nên lời. Mãi sau nàng mới cười ha ha hai tiếng, : “Đúng vậy.”

      Người tới nghi hoặc: “Tả sư muội, muội biết ta sao? Ta là Hành Sơn Mạc sư huynh, Mạc Tùng Bách a.”

      “Đương nhiên là biết, chỉ là nhất thời nhận ra thôi.” Tả An Chi nhìn Đông Phương Bất Bại cái, sau đó mới tiếp: “Mạc sư huynh, sao huynh lại ở đây?”

      Vị Mạc sư huynh kia trong nháy mắt vui đến ngất trời, cả người đều toát lên vẻ vui sướng: “Nửa năm trước, cha mẹ bảo ta xuống núi để thành thân, nhưng chưởng môn lại bảo ta đến Võ tặng quà, cho nên mới đành chậm trễ. Lần này là muốn về nhà thành thân.”

      “Chúc mừng chúc mừng, vậy chẳng phải là Mạc sư huynh đến đúng chỗ rồi sao, đường làm quan rộng mở a? Chỉ là biết nhà Mạc sư huynh ở đâu…” Tả An Chi trong đầu vừa nghĩ, liền liếc mắt nhìn Đông Phương Bất Bại cái, cười vô cùng thân thiết.

      “Nhà của ta ở Tương Dương.” Mạc Tùng Bách trả lời, sau đó đột nhiên lại ngượng ngùng : “Ta có việc khó xử, muốn nhờ sư muội ra tay giúp đỡ.”

      “Chuyện gì?” Tả An Chi ỉu xìu , bản thân mình ốc còn chưa mang nổi mình ốc, còn trông cậy ra tay cứu giúp, ngờ lại xin mình trước, đừng là bảo mình tiêu diệt ma giáo nhé.

      “Ta muốn chọn cho Đằng La muội muội mấy bộ quần áo, nàng vóc dáng cũng tương tự muội, cho nên muội có thể hay …” mặt Mạc Tùng Bách tràn đầy vui mừng, chờ mong nhìn Tả An Chi.

      “Đương nhiên là thành vấn đề.” Tả An Chi nghe xong, liền gật đầu dứt khoát đáp ứng.
      honglak thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: chuyện
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Tiệm may này có rất nhiều vải vóc, cho nên Tả An Chi bên vùi đầu chọn chất liệu màu sắc vải, bên lại hỏi: “Mạc sư huynh, tân nương nhất định là vô cùng xinh đẹp, phải ?”


      Mạc Tùng Bách nghe được, lỗ tai lập tức đỏ ửng lên, đầu cũng cúi gằm xuống, lắp bắp : “Năm năm ta về nhà, nhưng từ mọi người đều , Đằng La muội muội chẳng những xinh đẹp mà tính tình cũng rất dịu dàng thùy mị.” xong, bẽn lẽn cười, gương mặt rất đỗi bình thường cũng trở nên rạng rỡ hơn bởi ánh sáng hạnh phúc.

      Tả An Chi chân thành khen chúc phúc: “Huynh có phúc.”

      Từ lúc Mạc Tùng Bách vào, Đông Phương Bất Bại vẫn chưa lời nào. Giờ phút này, đột nhiên cười nhạo: “Ngươi ở nhà lâu như vậy, làm sao biết nàng nhất định còn chờ ngươi. Nữ nhân chính là loại người chịu được chăn đơn gối chiếc a.”

      Quả nhiên miệng chó phun được ngà voi, thằng nhãi này châm chọc người khác câu chịu được sao. Bởi vì tức giận, cho nên Tả An Chi quyết định xem giá trị vũ lực giữa hai bên, hung hăng đá Đông Phương Bất Bại cước. Tất nhiên ngoài dự đoán, nàng chỉ đá vào khí mà thôi.

      Mạc Tùng Bách thấy hai người họ quen biết, liền nhìn về phía Tả An Chi, ý bảo nàng giới thiệu.

      Tả An Chi thực đau đầu, bảo nàng phải giới thiệu Đông Phương Bất Bại thế nào đây? Cho nên nàng chỉ đành cười khổ: “Vị này là chủ nợ của ta, Đông Phương công tử.”

      Mạc Tùng Bách hai lời, liền thò tay vào trong ngực lấy ta túi tiền cũ màu lam, bên thêu mấy cành hoa mai, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể thấy tay nghề người làm ra nó tốt. Nhưng lại cực kì quý trọng, sau khi đổ hết bạc trong túi ra xong, lại cẩn thận cất cái túi vào trong ngực, sau đó mới đưa bạc nhét vào tay Tả An Chi: “Tả sư muội, số bạc này muội tạm thời nhận , nếu đủ ta mượn.”

      Tuy rằng giờ nàng đích thực thiếu bạc, nhưng Tả An Chi tự nhận mình cũng chưa bất lương đến mức lừa lấy tiền mua quần áo cho vợ sắp cưới của người ta, cho nên vội : “Ta phải nợ tiền mà là nợ tình.” Vừa xong, nàng lại nhận ra ổn, vội vàng sửa lại: “Là nợ nhân tình, vị Đông Phương công tử này là ân nhân của ta.”

      như vậy cũng tốt, đề phòng sau này có xảy ra chuyện gì, còn có thể đổ là Đông Phương Bất Bại lừa gạt nàng, còn nàng là vô tội.

      Mạc Tùng Bách gật đầu, tỏ ý hiểu, sau đó nhiệt tình nắm tay Đông Phương Bất Bại: “Huynh đài hổ là người trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Bội phục, bội phục.”

      Đông Phương Bất Bại lạnh lùng rút tay lại, ôm quyền : “Khách khí, khách khí.”

      Nếu lúc này uống nước, Tả An Chi thề là nàng bị sặc mà chết. Nếu Đông Phương Bất Bại cũng coi là người trượng nghĩa, vậy đời này còn người xấu sao?

      Để ngăn cho đề tài này tiếp tục, Tả An Chi vội vàng chen vào giữa hai người, tò mò hỏi: “Mạc sư huynh, lần này huynh thành thân, tại sao các sư huynh đệ ở Tung Sơn cùng?”

      Mạc Tùng Bách vui liền trở nên u buồn, : “Hành Sơn cách xa nhà ta, mà sư phó gần đây thân thể được tốt, cho nên ta khuyên các sư huynh đệ ở lại núi chăm sóc sư phó. Sau khi thành thân, ta định mang theo nương tử cùng lên núi bái kiến người.”

      “Vậy tốt quá.” Tả An Chi cười khanh khách: “Ta cũng muốn quay về Tung Sơn, chỉ sợ thân mình lại đường tiện. Nếu Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta đồng khí liên chi, bằng ta theo Mạc sư huynh về nhà, chờ sau khi huynh thành thân trở về Hành Sơn, thuận đường mang ta theo, có được ? Dù sao tẩu tử cũng là nữ tử, nam nhân như huynh nhất định thể chiếu cố chu toàn, mang theo ta làm bạn với nàng nha.”

      Mạc Tùng Bách muốn về nhà thành thân, nếu bây giờ mang theo nương, chỉ sợ nếu người khác nhìn thấy đàm tiếu. Nhưng Tả An Chi da mặt dày coi như biết chuyện này, thầm nghĩ chỉ cần thoát khỏi ma trảo của Đông Phương Bất Bại, sau đó tìm đại cớ tách khỏi Mạc Tùng Bách, chẳng phải là núi cao Nhậm Ngã Hành ở xa sao (lấy từ câu núi cao hoàng đế ở xa).

      khéo, ta vừa vặn cũng có chuyện gì làm, theo góp vui với huynh đài, có được ?” Đông Phương Bất Bại da mặt còn dày hơn nàng, nhếch miệng nhìn nàng cái, sau đó mới quay sang với Mạc Tùng Bách.

      Mạc Tùng Bách bừng tỉnh ngộ, hóa ra là đôi tình nhân, có lẽ là có chiến tranh lạnh a. Vì thế, nảy sinh lòng tốt muốn hòa giải, hơn nữa, nếu cả hai người họ cùng bớt được đàm tiếu, cho nên liền gật đầu đáp ứng luôn: “Đông Phương huynh đài tham dự chuyện vui của ta, quả là rất hân hạnh.”

      Mặt Tả An Chi lập tức tái mét luôn rồi.

      Tình bằng hữu của nam nhân nảy sinh quá mức kỳ diệu, nhất là khi bên ngỏ ý muốn làm bạn.

      Sau khi nàng chọn vải và hẹn ba ngày sau đến lấy quần áo xong, đến lúc ra ngoài thấy Đông Phương Bất Bại và Mạc Tùng Bách kề vai sát cánh với nhau mà xưng hô huynh đệ rồi. Bọn họ, hai người hẹn mà cùng tránh đề cập đến chuyện trong môn phái, chỉ bàn luận ít tin đồn thú vị giang hồ mà người người đều biết. Tả An Chi yên lòng bên cạnh, câu cũng nghe lọt vào tai. Nàng là nơm nớp lo sợ Đông Phương Bất Bại có ý đồ khác, nhưng giờ chính mình coi như đứng chung con thuyền với , cho nên cũng thể với Mạc Tùng Bách về thân phận của người này. là tình thế khó xử.

      Nhìn hai kẻ kia tán gẫu vui vẻ mà nàng buồn đến nỗi muốn bạc tóc luôn. Nhịn được, Tả An Chi oán hận trừng mắt cái, thầm nguyền rủa bọn họ đường gặp hố, ra ngoài trời mưa quên mang ô, trong lúc chơi gặp móc túi.

      Nàng từng nghe tới có người miệng quạ đen, nhưng trăm ngàn lần thể ngờ đó chính là mình. Nếu , lúc vừa rồi Tả An Chi chỉ xanh mặt, vậy bây giờ là đủ sắc màu rồi.

      Đông Phương Bất Bại túm lấy bàn tay đặt ngọc bội ở hông , tươi cười ôn hòa, lại thản nhiên ra những lời khiến tên trộm kia sợ run rẩy: “Ngươi chọn , chặt hai tay cho chó ăn, hai là đánh gãy hai chân của ngươi?”

      Tên trộm kia sợ đến mức nhũn cả người, đầu óc dường như cũng đình công rồi, cho nên mới dám ngang nhiên mà : “Cái gì cũng chọn.” Sau đó, dường như tỉnh ra, liền “Oa” tiếng, nước mắt nước mũi đồng thời chảy ròng ròng: “Trong nhà tiểu nhân, còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có đàn con nheo nhóc, cho nên thể làm chuyện này để nuôi sống gia đình. Lão gia, ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân .”

      Lời này nghe rất quen tai, dường như là câu cửa miệng của mấy tên trộm bị bắt. Tả An Chi liếc mắt khinh bỉ: “Trực tiếp đưa đến quan phủ .”

      Tên trộm kia vừa nghe, gào khóc càng to hơn: “Mấy vị đại hiệp, ta chết sao, nhưng mẹ già con của ta phải làm sao bây giờ a.” Sau đó, liền mồm năm miệng mười kể nghèo kể khổ, nhà cũng có, đêm phải chui vào hang để ngủ. Mà nhìn thấy vừa vừa khò khè hít nước mũi như vậy, Đông Phương Bất Bại liền chán ghét mà buông tay ra. Mà Mạc Tùng Bách lại thò tay lấy cái túi tiền màu lam kia, định đổ bạc ra ngoài.

      Cái tên Mạc Tùng Bách này, chõ miệng vào chuyện của người khác chết được hả. Tả An Chi nhìn được, liền : “Tân nương tử còn chờ huynh ở nhà, huynh cho hết bạc rồi lấy cái gì mà mua quần áo trang sức cho nàng. Chẳng lẽ chỉ có mới có mẹ già con , còn người bị trộm có sao? Huynh cho bạc, phải là từ bi, mà là dung túng kẻ xấu.”

      Mạc Tùng Bách nghe vậy, hơi ngừng tay chút. Mà tên trộm kia thấy bạc gần đến tay, lại bị Tả An Chi ngăn trở, liền nheo mắt trừng nàng cái, sau đó liền lăn lộn mặt đất than khóc: “Số ta khổ a…” Mạc Tùng Bách thấy như vậy, vẫn đành lòng, liền đưa thỏi bạc cho .

      Sau khi ba người xa rồi, Tả An Chi mới cười : “Huynh tin hay , trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi, cũng có con ?”

      Mạc Tùng Bách cười khổ : “Ta biết, nhưng dù sao cũng là nam nhân, nếu phải là vạn bất đắc dĩ, chắc cũng muốn làm trộm. Đằng La muội muội tấm lòng lương thiện, nhất định đồng ý ta làm như vậy.”

      Nếu đến nước này, Tả An Chi cũng biết gì nữa. Vì vậy, nàng ra dấu tỏ ý kết thúc vấn đề này ở đây.

      Mạc Tùng Bách trong khi chờ quần áo làm xong, liền ở tạm trong khách sạn. Còn Đông Phương Bất Bại lại kéo Tả An Chi ở cùng phòng với , khiến cho Mạc Tùng Bách càng tin quan hệ giữa hai người đơn giản.

      Ánh trăng đêm nay rất đẹp, mà phòng của Đông Phương Bất Bại lại ở vị trí tốt nhất, từ cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng cao, bên dưới là dòng sông chảy qua, gợn sóng lăn tăn, xô đẩy đám bèo lững lờ trôi. Cảnh vật khiến lòng người thư thái.

      Tả An Chi ngủ đến nửa đêm, liền bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh. Nàng tình nguyện chui ra khỏi chăn ấm, khoác áo ngoài ra mở cửa hỏi có chuyện gì. Ngờ đâu nghe được lý do là Đông Phương Bất Bại muốn cùng bọn họ uống rượu ngắm trăng.

      Người khác có thể , nhưng nàng chẳng lẽ lại biết Đông Phương Bất Bại là cái dạng gì, người này biết cái gì mà uống rượu ngắm trăng chứ, ràng là học đòi nho nhã. Chỉ có tên ngốc Mạc Tùng Bách kia mới mừng rỡ, coi Đông Phương Bất Bại như tri , sau đó hưng phấn bừng bừng lấy ra cây hồ cầm trân quý của mình, đàn cho bọn họ nghe khúc.

      Cảnh vật bên hồ tất nhiên là đẹp, nhưng muỗi cũng rất nhiều. Tả An Chi “ba ba” đập muỗi, tai nghe tiếng khách mắng chửi “Nửa đêm còn ca với hát cái quỷ gì”, bên nghe Mạc Tùng Bách đứt quãng đàn khúc Phượng Cầu Hoàng. kỹ xảo bình thường, có lẽ vì thường đàn cho nên gượng tay trúc trắc, nhưng tình ý miên man, rất dễ khiến người ta đồng cảm.

      Tả An Chi nghe lần lại lần, rốt cuộc chịu nổi nữa, gục đầu vào vai Đông Phương Bất Bại mà ngủ. Đông Phương Bất Bại giật giật người lát, nhưng cuối cùng cũng đẩy nàng ra, chỉ lẳng lặng ngồi nghe Mạc Tùng Bách ngừng đàn khúc nhạc kia
      honglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: Người nhìn phong cảnh ai nhìn người
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Sáng sớm hôm sau, lúc Tả An Chi tỉnh dậy, phi thường hoảng sợ. Tình hình lúc đó có thể tóm gọn lại trong câu: nàng thét lên tiếng chói tai, dư của nó ba ngày cũng dứt.

      Tả An Chi nhảy ra xa vài bước, đề phòng nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, định lên án mưu đồ hại nàng.

      Nhưng quần chúng có mắt đều , người bị hại kỳ là Đông Phương Bất Bại kìa, chứng cớ là cố gắng xoa bóp cánh tay tê dại nâng lên nổi. Mặc dù quần chúng lên tiếng ở đây chỉ có mình Đông Phương Bất Bại, nhưng thông qua việc Mạc Tùng Bách câu gì, chứng minh việc này cũng đồng quan điểm với Đông Phương Bất Bại a.

      Tả An Chi muốn làm kẻ xấu nhưng lại nhát gan, vì thế đành cúi đầu nhận tội. Mà Đông Phương Bất Bại lại là kẻ thù dai, vì thế, nhân cơ hội này mà bày ra vẻ đại thiếu gia kiêu kì, nhìn từ đầu đến chân của nàng lượt, sau đó vô cùng vênh váo tự đắc hừ tiếng: “Ta muốn phi lễ, cũng chọn người như .”

      Ta hiểu, ta hiểu, huynh đương nhiên thích người như ta, ngay từ giới tính phù hợp rồi. Huynh thích chính là loại nam nhân mình hùm lưng gấu như Dương Liên Đình, chỉ là, giờ biết Dương đệ đệ ở đâu a? Tả An Chi hoàn toàn ngại khinh bỉ mình. Ngược lại, trong đầu nàng lúc này ngừng suy đoán đại ma đầu Đông Phương giáo chủ và Dương đệ đệ là như thế nào mà phát triển thành đoạn tình cảm kinh thiên động địa như thế.

      Chẳng lẽ là Đông Phương giáo chủ cứu Dương đệ đệ, sau đó Dương đệ đệ đành phải lấy thân báo đáp? Hay là bởi vì Đông Phương giáo chủ nam phẫn nữ trang, trước tiên khiến Dương đệ đệ mê mẩn, sau đó mới bại lộ thân phận? Cái này cũng quá cẩu huyết , Tả An Chi bị ý tưởng của chính mình làm run sợ, cảm thấy mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

      Mạc Tùng Bách dù sao cũng có phong thái của người làm sư huynh, thấy Tả An Chi sợ Đông Phương Bất Bại đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, liền ngượng ngùng cười : “Đều do ta tốt, khúc này là do ta mới học, nghĩ tới rất ứng với cảnh đêm qua, ngờ lại chậm trễ giấc ngủ của hai người.”

      …Mạc sư huynh quả nhiên là người tốt, người khác còn chưa hãm hại huynh chìa lưng ra nhận hết tội về mình rồi. ràng là thằng nhãi Đông Phương Bất Bại này nửa đêm nhàn rỗi có việc gì làm mới lôi bọn họ uống rượu ngắm trăng mà.

      Cũng may, Đông Phương Bất Bại còn tương đối biết sai lầm của mình, cho nên cười tủm tỉm ngăn đề tài này lại.

      Ba người thương lượng sáng nay vào chợ chơi, bởi vì Mạc Tùng Bách đỏ mặt nhờ Tả An Chi hỗ trợ chọn vài món trang sức, mà Tả An Chi tất nhiên có lí do chối từ. Trong lòng biết Mạc sư huynh có bao nhiêu bạc, cho nên nàng ngồi xổm xuống trước cửa hàng , chọn tới chọn lui trong đống trâm mới lấy được cây trâm hoa mai vàng, sau đó chọn cái vòng tay bằng vàng kiểu dáng tương tự. Tả An Chi tìm xong, ngẩng đầu lên cười : “Mấy thứ này rất tinh xảo, tẩu tử nhất định thích…”

      Nàng vừa được nửa, đột nhiên dừng lời, ánh mắt rơi xuống cái sạp bán mì vằn thắn bên cạnh. Người kia bên nheo mắt với Đông Phương Bất Bại, bên ngừng xúc mì. Nàng nhớ từ sau khi theo Đông Phương Bất Bại tới đây, thấy cử chỉ quái dị này của năm sáu người rồi.

      Bọn họ đây là…trao đổi ám hiệu với Đông Phương Bất Bại?

      Ngoại trừ Mạc sư huynh thần kinh thô, ngay cả nàng biết võ công cũng nhìn ra, chẳng lẽ người tâm tư tinh tế quỷ kế đa đoan như Đông Phương Bất Bại lại ? Nhưng chỉ bình thản ung dung bất động đứng đó, hoàn toàn có ý tứ tìm cớ ra ngoài.

      “Chọn xong rồi? Vậy thôi.” Đông Phương Bất Bại tỏ ra là chủ nhân tốt, ngày ngày nhiệt tình dẫn đường cho Tả An Chi và Mạc Tùng Bách du ngoạn khắp nơi. Mà mỗi ngày vẫn có đủ loại người dùng sức ra ám hiệu muốn chuyện với , nhưng Đông Phương Bất Bại lại cố tình kể cả khi nhà xí cũng kéo Mạc Tùng Bách vào theo. Tả An Chi cảm thấy chính mình chới với giữa hai loại cảm xúc, nửa sợ hãi nửa chờ mong. Sợ hãi là sợ Đông Phương Bất Bại giở trò, mà lại chờ mong kết quả nhanh có, dù sao nếu suốt ngày phải đề phòng lo lắng cũng có gì tốt.

      Ba ngày qua , quả nhiên Lộ tỷ muội mang theo người đưa quần áo tới cho họ.

      Tả An Chi trước giờ vẫn mặc quần áo của thị nữ bên người Đông Phương Bất Bại, tuy chất vải tồi, nhưng đều là phong cách xanh xanh đỏ đỏ thích của Đông Phương Bất Bại. Nay có bộ đồ mới, nàng quả thực là vội vàng thay đồ. Tay nghề của tiệm may này tốt, áo sam thêu mây tím và quần lụa, tất cả chi tiết đều được thêu tinh xảo, áo trong cũng là vải sa tanh trắng loại tốt nhất. Lúc nàng ra cửa, lại ngừng nhấc váy nhìn đôi giày thêu xinh đẹp dưới chân.

      Mà trong lúc nhìn giày của mình mà cười, nàng lại thấy dưới chân có thêm đôi giày màu đen.

      Chậm rãi nhìn từ chân lên đầu, Tả An Chi thể cảm thán câu, người đẹp vì lụa, lời này quả nhiên sai. Bộ đồ này mặc người Đông Phương Bất Bại, quả thực cũng có vài phần nhân khuông cẩu dạng (bề ngoài nhìn đĩnh đạc, nghiêm túc, nhưng nội tâm đê tiện, hoặc tính tình yếu đuối). Đông Phương Bất Bại bây giờ khí khái nam tử bừng bừng, nhìn tới nhìn lui trông rất giống bọn công tử nhà giàu, người mặc cẩm y màu lam sẫm, nhưng cổ tay áo và vạt áo lại thêu hoa văn màu trắng, giày dưới chân cũng đổi thành màu đen. chung, cả người Đông Phương Bất Bại vừa toát lên khí thế trầm ổn, vừa vẫn tôn lên cuồng ngạo của .

      Tả An Chi thấy tay cũng còn nhẫn nữa, bên hông ngọc bội cũng chỉ đeo cái, nhịn được cười trộm chút. Người này vừa rồi chắc chắn phải tốn ít thời gian mới thoát khỏi thân phận nhà giàu mới nổi a.

      sớm chút mặc như vậy đến lấy lòng ta, có lẽ ta mắc mưu cũng chừng.” Đông Phương Bất Bại đột nhiên ra câu.

      “Ta tự hiểu được bản thân, dựa vào chút nhan sắc của mình, làm sao dám chống đối Đông Phương đại nhân.” Tả An Chi thuận miệng , chút nào ngoài ý muốn việc Đông Phương Bất Bại biết mục đích nàng tới, chỉ là…việc nàng định hy sinh bản thân vì dã tâm của Tả Lãnh Thiền còn biết.

      Nàng nhìn tay Đông Phương Bất Bại còn nắm cái túi tiền, chất liệu và màu sắc vải đều đồng bộ với quần áo của , trong lòng lại ngừng nghĩ, chẳng lẽ Lộ tỷ tỷ kia cũng ái mộ Đông Phương Bất Bại rồi? Phát triển đến mức tự tay làm túi tiền để thổ lộ tâm tình rồi cơ à?

      Trong lúc hai người họ đều im lặng suy nghĩ, Mạc Tùng Bách lại vội vã chạy vào: “Tả sư muội, Đông Phương công tử, quần áo đưa tới rồi, chúng ta xuất phát được ?”

      Nhìn thấy ngày thoát khỏi ma trảo ngày càng gần, Tả An Chi liền : “Được, chúng ta lập tức .”

      “Này, đợi .” Đông Phương Bất Bại gọi nàng lại, đem túi tiền kia đặt vào tay nàng, sau đó quay đầu vào phòng, bỏ lại câu: “Cho .”

      Tả An Chi hơi giật mình, mở túi tiền ra liền thấy bên trong có đĩnh bạc.

      thể , Mạc Tùng Bách là kẻ quái dị, ngày nào mở miệng cũng thúc giục hai người họ mau, nhưng cuối cùng lại là người kéo dài hành trình. Bọn họ dọc theo đường giúp quan sai bắt cường đạo, giáo huấn tên côn đồ bắt nạt người già, giúp thiếu niên cha mẹ, bảo đến Hành Sơn xin gia nhập môn phái.

      Cho nên, đến lúc tới được thành Tương Dương, Tả An Chi liền thở phào nhõm. Sau đó, nghe Mạc Tùng Bách cao hứng giới thiệu phong cảnh nơi đây, còn sau khi thành thân mời bọn họ chơi.

      Mạc gia ở phía bắc của Tương Dương, nhà cũng tính là giàu, nhưng nhà cửa khang trang sạch , nhìn ra được là gia đình nề nếp.

      Mạc Tùng Bách vừa vào cửa, liền lớn tiếng kêu to: “Cha, nương, Đằng La muội muội, ta trở về.”

      bà lão bước ra. Vừa thấy bà, Mạc Tùng Bách vui sướng hỏi: “Nương, Đằng La muội muội đâu? Nàng…Nàng thẹn thùng sao?”

      Bà lão kia mặt đau buồn, chút cũng vui, rưng rưng nước mắt : “Nàng làm sao còn có mặt mũi gặp con. Hừ, vốn chờ con về thành thân, ai ngờ, tháng trước, nàng đột nhiên thay đổi, đối với con chỉ là tình cảm huynh muội, cho nên thể gả cho con được.”
      honglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: Cuồng dại bị vô tình phụ bạc
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Mạc Tùng Bách tươi cười bỗng nhiên cứng ngắc, cả người hệt như khối gỗ đứng giữa trời. Sau đó, đờ đẫn : “Nàng ở đâu? Con muốn gặp nàng.”

      Bà lão lắc đầu, vừa kéo vào nhà vừa : “Con à, con đừng ra ngoài sinh , hôn của nàng định rồi, ba ngày sau xuất giá.”

      Nhìn thấy gương mặt bi thương của bà lão, đôi môi Mạc Tùng Bách run run, dám giãy giụa, để mặc bà kéo . Mà Tả An Chi ở sau lưng cảm thấy an tâm, cho nên cũng lẳng lặng kéo Đông Phương Bất Bại vào.

      Trước cửa phòng ông lão lụ khụ chống gậy đứng đón. Ông nhìn thấy Mạc Tùng Bách, chỉ vỗ vỗ vai : “ về mệt mỏi rồi, trước tiên vào nhà nghỉ ngơi .” Mặt ông lão rơm rớm nước, quay sang bà lão : “Bà à, bà nấu cơm , con đói rồi.”

      Hiểu con ai bằng cha mẹ. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Tả An Chi nhớ tới chính mình trước đây cũng cả ngày bề bộn công việc, thường xuyên phải công tác. Nhưng lần nào nàng về đến nhà, cha mẹ cũng chỉ hỏi câu: “Có ăn được con? Có nhớ mặc ấm ?” Bây giờ, bởi vì ham chơi của nàng, mà nàng quyết định đến nơi xa lạ này, lại bởi vì sợ chết mà thể quay về, cho nên nhìn thấy cảnh kia, khỏi tức cảnh sinh tình, nhớ đến gia đình mình. Ở nơi đó, mưu quỷ kế, có ân oán báo thù, là nơi yên bình nhất trong cuộc đời mỗi con người.

      Nàng cười nịnh nọt, sau đó chạy theo bà lão: “Mạc đại nương, để cháu giúp bà nấu cơm.”

      Bởi vì quá nhớ thương con trai, cho nên lúc đầu tâm trí của hai ông bà đều chỉ tập trung lên người Mạc Tùng Bách, có chú ý tới hai người họ. Lúc này, ông lão bà lão đều kinh ngạc nhìn, mà Mạc Tùng Bách cũng nhớ ra chính mình còn mang theo hai người bạn này về. chua xót cười : “Cha, nương, hai vị này là sư muội và bằng hữu của ta, vốn định theo ta về nhà uống rượu mừng.”

      Những chữ cuối cùng rất chậm, dường như rút tim rút phổi mà ra.

      Mạc đại nương ánh mắt buồn bã, cố gượng cười đẩy Mạc đại thúc cái: “Ông à, khách đến nhà ông còn mau châm trà, đừng để người ta gia đình ta biết lễ nghĩa.” Sau đó, bà nhìn Tả An Chi, thấy nàng dung mạo thanh tú xinh đẹp, lại còn là sư muội của con, liền nảy sinh tâm tư khác: “ nương, bọn họ chuyện đàn ông, có nghe cũng hiểu, theo ta xuống bếp làm chút điểm tâm được ?”

      Có cái ăn tất nhiên là tốt rồi, so với tên ngốc mất hồn, tên quỷ kế đa đoan, và ông lão tốt hơn nhiều. Cho nên Tả An Chi liền thuận theo ý bà lão mà chạy luôn.

      Phòng bếp hấp bánh bao, có lẽ chút nữa xong. Tả An Chi biết nhóm lửa, vì thế giúp đỡ bà lão chuẩn bị bát đũa, bày những đồ ăn khác ra. Sau đó, nàng đến gần bà lão, cười tủm tỉm : “Mạc đại nương, bà dạy con nhóm củi được ?”

      Thấy nàng chịu khó, tính cách lại tốt, Mạc đại nương lại càng thêm thích. Bà nghĩ rằng xuất thân của nương này chắc cũng tệ, bởi Tả An Chi chỉ biết nấu cơm mà biết nhóm củi, nhưng lại ngại người ta ghét bỏ nhà mình giàu có. Tâm tư này của bà lão, Tả An Chi hề hay biết, nàng ngồi trước bếp, chăm chú học cách thêm củi vào lò. Nàng học rất nhanh, lập tức biết nhóm lửa, hơn nữa, sau đó còn biết cách để điều chỉnh mức lớn của lửa.

      Mạc đại nương bê lồng hấp đặt xuống bàn, cười : “ nương, nghỉ ngơi chút, tới ăn vài cái bánh bao.”

      Tả An Chi đáp ứng ngay, vội vàng chạy đến bên cạnh giếng múc nước rửa tay, sau đó cầm lấy bánh bao cắn miếng. Bánh bao mới ra lò còn nóng, khiến nàng ngừng phải đổi tay cầm liên tục, miệng thổi vù vù. Nhưng Tả An Chi lại luyến tiếc buông bánh bao xuống, cái miệng nhắn ngừng cắn. Bánh bao này là loại bánh bao chay thông thường, nhân là cải trắng, đinh hương và nấm, nhưng gia vị rất ngon, cho nên hương vị phi thường tốt. Cắn miếng, tựa như có mỡ chảy dọc theo khóe miệng xuống vậy.

      Nàng thỏa mãn ăn bất thình lình bên cạnh lại vang lên thanh giễu cợt: “Tả nương hổ là người giang hồ, ăn uống thoải mái. Chẳng lẽ lúc trước ta bỏ đói sao?”

      cần nghĩ cũng biết người này là ai, Tả An Chi thuận tay lấy cái bánh bao trong lồng ra ném tới. Đông Phương Bất Bại tiếp được bánh bao, nhưng ăn, mà lại cắn cái bánh bao nàng ăn dở: “Quả nhiên tồi.” Tả An Chi trong miệng còn nhai bánh bao, nuốt xuống được nữa, trợn trắng mắt nhìn . Đông Phương Bất Bại thấy vậy bèn cười, đưa tay vỗ sau lưng nàng, để nàng đỡ nghẹn. Nàng đẩy tay ra, định chửi nhưng nghĩ lại mình thể đắc tội với người này, cho nên cơn tức bị nghẹn đến đỏ mặt.

      Mạc đại nương thấy hai người cử chỉ thân mật, tướng mạo tuổi tác đều vô cùng xứng đôi. Đừng con mình nay có tâm tư với con nhà người ta, mà chỉ sợ giờ có chen vào cũng lọt. Bà lặng lẽ thở dài, trong lòng mất mát sao tả nổi.

      Đêm đó khách và chủ vui vẻ trò chuyện, ít nhất là ngoài mặt thực vui vẻ.

      Nằm cái giường mềm mại do Mạc đại nương cố ý dọn cho, Tả An Chi trằn trọc, ngừng lo lắng quyết được đêm nay có trốn hay . Nếu làm vậy nàng chỉ còn hai con đường, hoặc là mặt dày mày dạn theo Mạc Tùng Bách về Hành Sơn, hoặc là bị Đông Phương Bất Bại đem về, tiếp tục kiếp sống làm nhân bánh quy giữa và Tả Lãnh Thiền.

      Thực hai cái lựa chọn kia chả có gì tốt cả, đây chính là thế giới võ hiệp giết người ghê tay đó a. Tả An Chi tay chân lạnh lẽo, nhanh chóng đứng lên mặc áo ngoài vào, ôm bọc hành lý định lén lút ra khỏi phòng. Mới được vài bước, nàng đụng vào cái gì đó ấm áp. Cả kinh đến suýt nữa kêu ra tiếng, nàng lại bị bàn tay che miệng lại, thanh quen thuộc vang lên bên tai: “Đừng kêu, là ta.”

      Vị huynh đài này là sợ nàng chạy trốn, cho nên dám ngủ mà ngồi đây ôm cây đợi thỏ sao?

      Tả An Chi khóc ra nước mắt, cố kéo tay mình ra khỏi tay , giãy dụa : “Ta muốn nhà xí, nhưng mà thấy chỗ.”

      “Ừ, ta cũng vậy.” Đông Phương Bất Bại túm chặt tay nàng: “Nhưng ta nhìn thấy Mạc huynh, cho nên… hiểu rồi chứ?’

      Giọng của vô cùng ôn nhu khách khí, mà Tả An Chi dám khách khí với , cho nên bên cố gắng giấu gói đồ ra sau lưng, bên dựa vào ánh trăng mờ nhạt nhìn theo phương hướng chỉ. Chỉ thấy Mạc Tùng Bách đứng bên cạnh giếng, vẻ mặt vô cùng đau thương, tựa hồ như chuẩn bị định nhảy giếng tự tử? Thấy tình cảnh đó, Tả An Chi quyết định nể mặt đám bánh bao chay và bữa chiều phong phú hôm nay, chuẩn bị dũng lao ra giáo huấn Mạc Tùng Bách “Đời người chỉ có lần.” ngờ nàng còn chưa kịp làm gì thấy Mạc sư huynh điểm mũi chân nhảy lên cái cây cạnh giếng, sau đó mượn lực nhảy qua tường rào.

      đợi nàng mở miệng, Đông Phương Bất Bại ôm thắt lưng này, vô thanh vô tức kéo nàng theo. võ công so với Mạc Tùng Bách cao hơn ít, cho nên dù mang theo nàng chạy vẫn hoàn toàn bị phát . Đuổi tới căn nhà xong, bọn họ trốn cây cao, quan sát Mạc Tùng Bách vào. Trong viện, nương nức nở khóc, sau đó là tiếng thét kinh hãi: “Đại ca.”

      Tả An Chi vươn cổ ra nhìn, liền thấy nữ tử cao gầy đứng đối diện Mạc Tùng Bách. Từ lúc đến nơi này, thị lực của Tả An Chi tốt hơn trước nhiều, trong bóng đêm cũng mơ hồ nhìn gương mặt của nương kia. Gương mặt này cũng chỉ có thể gọi là đoan trang phúc hậu, cũng phải quá xinh đẹp gì. Nhưng Mạc Tùng Bách lại chăm chú nhìn nàng ấy, dường như trong mắt , ngoài nàng ta ra thể chứa thêm được người nào khác nữa.

      Tả An Chi nghe thấy Mạc Tùng Bách đau khổ : “Đằng La muội muội, vì sao? Muội có nỗi khổ tâm gì ư?”

      Nữ tử gọi Đằng La kia lắc đầu, lùi lại hai bước, sau đó đột nhiên quỳ xuống: “Đại ca, lúc năm tuổi ta mất cả cha lẫn mẹ, may nhờ có gia đình huynh giúp đỡ, tiểu muội vô cùng cảm kích.” Nàng dập đầu ba cái, sau đó mới mở miệng tiếp: “Nhưng huynh là đại đệ tử phái Hành Sơn, mục tiêu là trừ bạo giúp kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa, mà muội chỉ là nữ tử bình thường, quen sống cuộc sống giang hồ chém chém giết giết suốt ngày. Là muội có lỗi với huynh, muội phải lập gia đình rồi, xin huynh mau .”

      Nàng rơi nước mắt, chỉ bình tĩnh nhìn . Mạc Tùng Bách tâm hóa tro tàn, gật gật đầu rồi xoay người định rời .

      Kẽo kẹt tiếng, lại có người từ trong phòng ra. Mạc Tùng Bách hơi quay đầu lại, nhìn thấy người kia liền trầm giọng : “Người mà Đằng La muội muội muốn gả, ra là ngươi.”

      ngờ người đoạt vợ , lại chính là người từng cứu. Năm đó người này lúc qua sông gặp dòng nước xiết, suýt nữa chết đuối, là tự nhảy xuống vớt lên.

      Người nọ là nam tử trông vô cùng hèn kém, lại ngừng xoa xoa tay lấy lòng cười: “Là ta, là ta, Mạc đại hiệp, ta cũng phải cố ý, là nàng ta nằng nặc đòi gả cho ta. Ngươi xem, nàng ở nhà ngươi làm trâu làm ngựa mười mấy năm, cũng coi như là tận tâm hầu hạ lão gia và lão phu nhân, có thể cho chúng ta chút bạc làm quà cưới ?”

      Mạc Tùng Bách nghe người kia vô liêm sỉ như vậy, liền hóa thạch luôn, mãi sau mới : “Ngày mai ta tới đón nàng, ba ngày sau ta lấy thân phận huynh trưởng đưa nàng xuất giá.” ngừng bước chân chút, biết nghĩ thế nào, lại đưa vòng tay và cây trâm trong tay nhét vào tay Đằng La. Sau đó, Mạc Tùng Bách quay đầu mà , bóng lưng độc vô cùng.
      honglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Thà bạn chết còn hơn mình chết
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Đại khái là rất nhiều năm sau, mọi người ở đây đều nhớ cảnh đẫm máu hôm ấy.

      Bình thường là nữ tử nhu nhược, vậy mà giờ này lại đâm từng kéo từng kéo lên người nam nhân, khăn che đầu đỏ tươi rơi mặt đất. Nàng bỏ lại kéo, cẩn thận ôm cái khăn đó vào trong ngực. Cái khăn này, là từng đường kim mũi chỉ của nàng, là niềm hạnh phúc của nàng, là ước mơ từ khi còn được gả cho ca ca. Ngay cả khi cẩn thận bị kim đâm vào tay, cũng cảm thấy ngọt ngào.

      tại, cho dù là dùng được, nhưng nàng cũng nỡ để nó rơi dưới đất mặc người dẫm lên. Đằng La nhìn lướt qua đám người, từng bước từng bước đến trước mặt Mạc Tùng Bách còn ngây ngốc. Nàng cười bình thản tự nhiên vô cùng: “Đại ca, về sau ta cần phải gả ra ngoài nữa, tốt quá.” Nàng , mà khóe môi ngừng chảy ra máu đen. Đằng La, dường như có muôn vàn điều muốn ra, nhưng lại được gì, chỉ có thể lên câu: “Phải bảo trọng.”

      Mạc Tùng Bách ôm nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng dần biến mất, giọt nước mắt cũng rơi. vẫn sống, nhưng Tả An Chi lại cảm thấy cái người thanh niên luôn nhiệt tình, thích chõ mũi vào chuyện của người khác, có thể đỏ mặt vì chọn quần áo trang sức cho vị hôn thê chết rồi.

      Việc vui biến thành tang . Đám tang của Đằng La, chỉ có mình Mạc Tùng Bách canh giữ trước linh cữu của nàng. châm ngọn đèn, lần lại lần dùng hồ cầm đàn khúc thống khổ “Tiêu Tương Dạ Vũ”

      ***

      “Ngoài dự đoán sao?” Tả An Chi đứng giữa sân, nhìn thân ảnh người quan tài trong linh đường (phòng thờ), dường như tự hỏi, mà cũng dường như hỏi Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh.

      “Đương nhiên, ai cũng ngờ được.” Đông Phương Bất Bại mặt đổi sắc trả lời.

      Tả An Chi so với còn bình thản hơn. Nàng nhìn xa xăm, lại : “Là ngờ nàng nghe lời?”

      Lúc ấy mọi người chỉ tập trung nghe ngóng xem xét đoạn đối thoại của ba người kia, mà lại xem chi tiết. Đó là Đằng La nương ràng đối diện chuyện với Mạc Tùng Bách, nhưng ánh mắt lại ngừng nhìn lên cây…Nhưng sau đó, vào lúc gần kết thúc đối thoại, Tả An Chi lại chú ý tới ánh mắt này của nàng. Liên hệ với thay đổi bất thường gần đấy, lại nhớ tới người trong ma giáo thích nhất là sử dụng mỹ nhân kế, ngay cả Phong Thanh Dương cũng trúng chiêu này, cho nên liền khó đoán được chân tướng việc.

      Đông Phương Bất Bại phút chốc xoay người, mặt đổi sắc nhìn nàng.

      “Đông Phương đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi?” Tả An Chi tỏ vẻ khiêm tốn hỏi.

      “…” Đông Phương Bất Bại mặt lạnh xuống, nhìn nàng nữa.

      Bộ dạng lãnh khốc vô tình này mới là con người thực của . Chỉ là tại nàng có giơ cổ cho chém, cũng nguyện ý. phải vì luyến tiếc nàng, mà là luyến tiếc lợi ích giá trị của nàng. Vì thế, Tả An Chi mỉm cười, tươi cười lộ sáu răng tiêu chuẩn.

      “Hai mươi hai tuổi.” Quả nhiên, dù nàng có khiêu khích thế nào, Đông Phương Bất Bại cũng trở mặt.

      “Như vậy, năm đó khi mới mười tuổi huynh làm sao để tiểu nương năm tuổi ngoan ngoãn nghe lời?” Tả An Chi ánh mắt nhìn Đông Phương Bất Bại giống như chọn thịt lợn ở chợ, còn nhìn từ đầu đến chân, từ chân lên đầu lần.

      “Người biết quá nhiều, thông thường chết rất nhanh.” Câu trả lời của Đông Phương Bất Bại cũng là câu trả lời kinh điển của nhân vật phản diện.

      Người sợ chết, làm sao có thể sợ bị người khác uy hiếp. Huynh có thể đáp, nhưng cũng thể cấm ta hỏi.

      “Ngày đó nhìn thấy túi tiền của Mạc Tùng Bách, ta từng nhớ tới, huynh có khối ngọc bội, mặt cũng khắc bông hoa mai giống y đúc. Lúc ấy ta cũng chỉ nghĩ đó là trùng hợp. Sau đó ngẫm kĩ lại, với thẩm mỹ của huynh, huynh thích hoa mai sao? Cho nên cái đó nhất định là của người khác. Vì thế, ta mới nghĩ ra, huynh và Đằng La, nhất định là có quen biết. Kế hoạch của huynh, chính là khiến cho Mạc Tùng Bách nhìn thấy Đằng La gả cho tên khốn, như vậy nhất định cam lòng, hoặc là dẫn nàng bỏ trốn, hoặc là sau đó lén lút thông gian với nàng. Dù có là cách nào, thanh danh đại đệ tử phái Hành Sơn đều trở thành rác rưởi. Chỉ ngờ, Đằng La lại chịu nghe lời, có chết cũng chịu gả cho người khác. Cuối cùng huynh thành ra trộm gà được còn mất nắm gạo.” Tuy tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của nàng, nhưng Tả An Chi ra vô cùng chắc chắn, dường như những việc này nàng đều tận mắt chứng kiến.

      “Nàng chết làm sao, cũng thấy đấy, Mạc Tùng Bách dù còn sống, cũng thành bộ dạng này, còn có thể gây trở ngại cho ta sao?” Đông Phương Bất Bại ra lời này coi như ngầm thừa nhận suy đoán của Tả An Chi, “ tại lời này với ta, là muốn vì Mạc Tùng Bách đòi lại công đạo?

      Tả An Chi cười gượng hai tiếng: “Huynh cảm thấy ta có thực lực đó sao? Ta hiểu rất bản thân. võ công có võ công, gia thế còn cần dựa vào huynh giúp đỡ, nhưng mà huynh tin ta thay ca ca cầu xin huynh sao? Muốn làm thay người khác, cũng phải có năng lực mới được, có năng lực mà cậy mạnh làm chính là con ngốc. Bản thân ta, có thể tự bảo vệ mình khó lắm rồi. Đứng lập trường của huynh mà , huynh làm sai điều gì. Các người vốn chính là kẻ thù của nhau, phải ngươi chết ta chết. cái gì mà chính tà phân biệt, còn phải là hai bên tranh chấp địa bàn cai quản sao.”

      Cho dù hứng thú nhưng nàng cũng phải cái gì cũng hiểu. Giống như kẻ bán hàng đa cấp phải dùng lợi ích để dụ dỗ, chốn giang hồ chính là dùng thanh danh để làm thôi. Dùng cái danh nghĩa “Trảm trừ ma” để ngụy trang, khiến cho người người, tre già măng mọc ngừng chùn bước lao lên hy sinh tính mạng. Tả An Chi cảm thấy, so với ma giáo mà , các danh môn chính phái tẩy não đệ tử thế này càng giống với tổ chức tà giáo hơn. Nàng hiểu được chuyện, đó là nàng có lí do gì phải chết vì lợi ích của người khác. Thời gian ở chung với Mạc Tùng Bách so với Đông Phương Bất Bại còn ít hơn, muốn nàng an ủi Mạc sư huynh vài câu được, nhưng muốn nàng vì mà hy sinh tính mạng có khả năng.

      Đông Phương Bất Bại nhìn nàng như quái vật, hừ lạnh tiếng, sau đó lại nở nụ cười: “ hổ là muội muội của Tả Lãnh Thiền.”

      Tả An Chi thu hồi tươi cười, bình thản nhìn .

      “Ta thẳng thắn với huynh, chính là vì muốn với huynh, đừng tính kế ta. Ta giống như Đằng La, trở thành vật hy sinh cho chiến tranh của các người.”

      “Ngày đó huynh kéo chúng ta thức trắng đêm uống rượu ngắm trăng, chính là vì muốn ra ám hiệu để người của Tung Sơn cứu Nhạc Bất Quần, phải ?”

      “Huynh định liên minh với ca ca ta? Giữ ta ở bên coi như tiền đặt cọc? Ngày đó ở dưới bếp, huynh cố ý làm cho Mạc đại nương hiểu lầm, là sợ bởi vì ta, mà kéo gần quan hệ giữa hai phái Tung Sơn và Hành Sơn?”

      Nàng câu lại câu, làm cho Đông Phương Bất Bại biết phản bác thế nào. chỉ : “ dựa vào cái gì mà nghĩ ta trả lời ?”

      Thảm, công phu mê hoặc bằng oanh tạc vấn đề mất hiệu quả. Tả An Chi lập tức thay vẻ mặt tươi cười vô tội: “Ta chỉ hỏi chút mà thôi, huynh có thể đáp.”

      cũng , tự biết bản thân, có cái gì đáng lợi dụng sao?” Đông Phương Bất Bại khinh thường bỏ lại câu, xoay người muốn .

      “Vậy huynh có thể thả ta ?” Tả An Chi chạy theo.

      “Tả nương tính tình phóng khoáng, chịu được lễ giáo quy củ, biết là so với Tung Sơn, càng thích hợp ở lại Thần giáo ta sao?” Đông Phương Bất Bại đóng cửa phòng ngay trước mũi nàng.

      Tả An Chi sờ sờ cái mũi, đành quay đầu bỏ , miệng còn lẩm bẩm : “Kỳ thực có đôi khi, cần đắc tội nữ nhân.” Con thỏ nóng nảy cũng cắn người, huống chi răng của Tả An Chi còn sắc hơn thỏ nhiều lắm.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :