1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Phất Y - A Dẫn (52c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 45: Rốt cục vẫn gặp mặt
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Tả An Chi muốn chậm trễ thời gian, lập tức gọn gàng dứt khoát : “Có hay người tự xưng là sư thúc của Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn đến đây?”

      Hoàng Chung Công ngẩn người, đáp lại: “Quả nhiên có chuyện gì qua được mắt Phạm trưởng lão. Người nọ gọi là Phong Nhị Trung, theo là sư thúc của Tả Lãnh Thiền phái Tung Sơn. Huynh đệ thuộc hạ hổ thẹn, thất bại trong tay Phong Nhị Trung.”

      Tả An Chi giật mình, định mở miệng, lại có người chạy vào. Nàng giương mắt nhìn lên, liền thấy Đan Thanh Sinh và Ngốc Bút Ông đến, chỉ còn thiếu Hắc Bạch Tử. Cái này cơ bản có thể chứng minh Nhậm Ngã Hành đào tẩu, khiến cho Tả An Chi bình thường bình tĩnh lần này cũng phải biến sắc. chỉ là vì nàng biết Nhậm Ngã Hành khó đối phó ra sao, mà chủ yếu vì mọi chuyện diễn ra theo con đường có sẵn, nàng biết tất cả, lại thay đổi được gì.

      Nàng đứng lên, chờ bọn mở miệng, vội vàng bước lên, : “Mang ta đến địa lao, nhanh lên.”

      Tả An Chi mất tích hơn mười năm, người trong Nhật Nguyệt Thần giáo khắp nơi tìm nàng, nhưng chút dấu vết cũng tìm thấy. Mà nay nàng đột nhiên xuất , vừa mở miệng lại đòi gặp Nhậm Ngã Hành. Việc này phải là , Đan Thanh Sinh và Ngốc Bút Ông dám dễ dàng đáp ứng. Hai người họ nhìn Hoàng Chung Công, chờ quyết định của ông ta.

      Tả An Chi thấy bọn họ do dự, cười lạnh tiếng : “Trưởng lão Thanh Long đường đổi người sao?”

      Ba người Hoàng Chung Công vội đồng thanh đáp: “Trưởng lão Thanh Long đường vẫn là Phạm trưởng lão, chưa từng thay đổi.”

      Tả An Chi gật gật đầu: “Được lắm, các người mặc dù là cấp dưới của ta, nhưng bởi vì ta nhiều năm về, cho nên các người nghe lệnh ta nữa cũng là lẽ phải.”

      Đối với những người này, mười hai năm trôi qua, nhưng đối với nàng, chẳng qua lại chỉ là mấy tháng. hồi chém giết máu me đầm đìa Hằng Sơn, Đông Phương Bất Bại người vết thương chồng chất, bọn họ và Ngũ Nhạc kiếm phái quyết chiến ngày, vô số người ở trước mắt nàng chết , những chuyện này chút nàng cũng quên. Cho nên, nàng muốn lại nhìn thấy người nàng muốn bảo vệ bị thương tổn, cũng muốn lại tái diễn cảnh đầu rơi máu chảy. Tả An Chi giận quá mà cười, trong tay cầm Tam Thi não thần đan, định khống chế Hoàng Chung Công để sai khiến bọn , nhưng làm sao để Hoàng Chung Công ăn vào đây? Ba người bên mình khẳng định phải là đối thủ của ba người , nhưng bọn lại đối với mình phi thường cung kính, xem ra cũng dám làm mình bị thương.

      Nàng cười đến ôn hòa, mà Hoàng Chung Công lại lạnh cả người. nhớ tới nương này cũng là người sát phạt quyết đoán. Thủ đoạn nàng sử dụng để giết Lôi Đình, chưởng môn phái Thái Sơn năm đó, quả thực là vô cùng tàn nhẫn. Nàng nhận chức trưởng lão Thanh Long đường, trong giáo rất nhiều người phục, võ công cao có, thâm độc có, nhưng cũng ai hại được nàng. Sau đó bị Ngũ Nhạc kiếm phái bao vây tiêu diệt, nàng nhảy xuống vực mà chết, cũng biết là gặp kì ngộ gì. Mà quan trọng hơn là, nàng là người quan trọng nhất trong lòng Đông Phương Bất Bại. Mười hai năm nay, tuy nàng sống chết , nhưng Nhật Nguyệt Thần giáo năm nào cũng phái người tìm, hơn nữa, vị trí trưởng lão Thanh Long đường vẫn để trống. Trong giáo, chỉ cần ai dám câu về việc chọn trưởng lão Thanh Long đường, Đông Phương Bất Bại liền lập tức giận dữ, cho dù lúc ấy động thủ, sau cũng tìm cớ giết người nọ. Nhưng hiểu được chuyện, tại sao nàng còn sống mà tìm Đông Phương Bất Bại, chỉ e là còn có uẩn khúc trong chuyện này? Nhưng nếu giáo chủ biết nàng trở lại, chỉ cần nàng giáo chủ hai, nếu chuyện bọn nghe lời nàng bị giáo chủ biết được…

      Hoàng Chung Công rùng mình cái, cắn răng : “Phạm nương tới đây, tựa như giáo chủ đích thân tới, chúng ta đưa nương .” trước dẫn đường, đưa nàng đến nhà tù tối tăm, trong lòng vô cùng bất an, chỉ sợ phòng giam Nhậm Ngã Hành xảy ra chuyện bất trắc.

      Lấy tính tình của Đông Phương Bất Bại, nếu may để vị tiền giáo chủ kia chạy thoát, bọn họ đừng mong sống sót. Nhưng nếu vị nương này đứng ra xin tha cho bọn họ mọi chuyện tất nhiên là khác. Hoàng Chung Công nghĩ vậy, trong lòng thầm khẩn cầu nàng giúp bọn . Nhưng lại nghĩ đến chính mình hơn Tả An Chi mấy chục tuổi, làm ông nội của nàng cũng được, mà nàng lạnh lùng như vậy, làm sao dám mở miệng đây. Vì thế đành phải cung kính soi đèn trước dẫn đường.

      Địa lao giam giữ Nhậm Ngã Hành vô cùng nghiêm mật. Bọn họ hạ ván giường Hoàng Chung Công xuống, sau đó nhảy vào, đoạn đường, qua vài cánh cửa đá cửa sắt. Con đường này sâu xuống, dễ phải tới vài trăm trượng. Mà trong mật đạo vô cùng u ẩm ướt, càng sâu càng lạnh, Lâm Bình Chi võ công kém nhất ở đây kìm nổi mà răng va lập cập vào nhau, khổ nổi. Nhưng thấy mọi người ở đây vẫn , mà ngay cả nữ tử như Tả An Chi còn ý kiến, liền tự xốc lại tinh thần, kiên cường chống đỡ chịu đựng.

      Đột nhiên Tả An Chi đứng lại, với Hoàng Chung Công: “Ta có chút lạnh, biết ông có quần áo hay thuốc chống lạnh ?”

      Hoàng Chung Công tỉnh ngộ, vội vàng liên thanh xin lỗi: “Là sơ sót của thuộc hạ. Nơi này có khối noãn ngọc, xin nương cầm trong tay, như vậy lạnh nữa.”

      Tả An Chi nhìn khối ngọc bội xanh biếc kia, quả thực là ngọc thượng đẳng, liền đưa tay nhận lấy, cười : “Đa tạ ông.”

      Nàng nhìn thấy Lâm Bình Chi lạnh đến tái mét mặt, đành thầm thở dài, : “Ta mệt rồi, huynh lại đây đỡ ta.”

      Lâm Bình Chi vừa mới đến bên người nàng, liền cảm giác có thứ gì phi thường ấm áp nhét vào trong tay mình. Nhất thời cơ thể bớt lạnh hơn rất nhiều. Vừa định mở miệng lời cảm tạ Tả An Chi ra xa, cho nên Lâm Bình Chi đành yên lặng theo sau, lời.

      Cánh cửa sắt kia rất nặng, ngay cả khi chuẩn bị tâm lý, Tả An Chi vẫn tự chủ được mà chảy mồ hôi hột, nhìn ba người Hoàng Chung Công mặt xám như tro tàn. Ngốc Bút Ông và Đan Thanh Sinh xông lên trước, vội vàng đỡ Hắc Bạch Tử ngồi dựa vào tường ra, dậm chân : “Nhị ca, huynh làm sao…”

      Hai người kia oán giận, thấy Hắc Bạch Tử thảm hại như vậy, chỉ đành thở dài tiếng, nhìn về phía Tả An Chi.

      Tả An Chi liếc mắt liền hiểu được, cười : “Các người trông coi Nhậm Ngã Hành nhiều năm như vậy, muốn đối phó với Đông Phương Bất Bại, chỉ sợ trước tiên chọn các người để khai đao. Bây giờ trốn rồi, các người cũng cần ở lại bảo vệ Mai trang nữa, mau theo ta lên Hắc Mộc Nhai. Ta đảm bảo các người bình an sống sót.”

      Nàng trong lòng càng kích động ngoài mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh thản nhiên. Trong những lúc nguy cấp như thế này, vô hình trung chính là liều thuốc an thần cho mọi người.

      Nàng vừa lên tiếng, Hoàng Chung Công lập tức yên tâm. Tất cả bọn họ vội vàng chạy ra khỏi địa lao, thu thập ít hành lý, ngay trong đêm rời khỏi Mai Trang. Công lực của Hắc Bạch Tử mất hết, bọn họ chỉ đành bỏ lại bên trong địa lao, lại sai người chăm sóc. giờ, ít ra Mai trang chính là nơi an toàn nhất.

      Chính là vừa ra rừng mai, Tả An Chi cảm thấy trong lòng có chút bất an. Nàng nhớ lúc chạng vạng qua, cây này còn nở đầy hoa, vậy mà giờ đây hoa tàn lá rụng đầy đất…

      Dự cảm lành của nàng rất nhanh được chứng . Nhậm Ngã Hành từ trong rừng mai ra, vẫn cười hòa ái dễ gần như ngày đầu gặp Tả An Chi, : “Phạm trưởng lão, ra vẫn chưa chết.”

      Tả An Chi miễn cưỡng cười: “Nhờ phúc của Nhậm giáo chủ, cho nên Diêm Vương mới chê thu cái mạng của ta.”

      Nhậm Ngã Hành lắc đầu : “Đừng gọi ta là Nhậm giáo chủ, hai chữ giáo chủ này ta thực dám nhận. Năm đó, tiểu tử Đông Phương Bất Bại này trách ta hại chết , cho nên mới nhốt ta dưới đáy Tây Hồ này. Ước chừng có lẽ ta bị tra tấn mười hai năm rồi a.”

      Lời ra vô cùng oán độc, mặt ba người Hoàng Chung Công sớm tái nhợt còn chút máu. Sau đó, lại nghe Nhậm Ngã Hành tiếp: “Ba người các ngươi quy phục ta, ta tha cho, thế nào?”

      Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi tay cầm kiếm, trái phải đứng bên cạnh Tả An Chi, vừa nghe lời này của Nhậm Ngã Hành, vội vàng bước lên trước che cho nàng, chỉ sợ đám người Hoàng Chung Công lâm trận phản chiến.

      Hoàng Chung Công cười thảm : “Huynh đệ chúng ta mặc dù tham sống sợ chết, nhưng cũng phải loại người nay Tần mai Sở. Trông coi ngươi mười hai năm, tuy là phụng lệnh mà làm, nhưng nếu Nhậm giáo chủ thoát khỏi, chúng ta cũng mong được sống…” xong, lại quay sang với Tả An Chi: “Phạm trưởng lão, ngài , tương lai xin ngài nhớ đến báo thù cho huynh đệ chúng ta.” phất tay áo, tiên phong xông tới Nhậm Ngã Hành.

      Mặc dù biết tại sao Hướng Vấn Thiên ở đây, nhưng Tả An Chi biết ba người Hoàng Chung Công ngăn Nhậm Ngã Hành được bao lâu. Nàng quyết phải loại người ủy mị, biết chính mình ở lại chỉ là để chết thêm người, chứ có tác dụng gì. Nhậm Ngã Hành chưa vội bắt nàng, có lẽ còn có vài phần kiêng kị. Nàng đầu vừa nghĩ, chân thi triển khinh công chạy . Mà Mạc Tùng Bách ôm lấy Lâm Bình Chi, chạy theo Tả An Chi.

      Vừa mới chạy ra khỏi rừng mai, xuống đến bậc thang cuối cùng, thấy người đứng phía trước cười : “Phạm trưởng lão, lâu gặp.”

      Tả An Chi dừng chân, cười khổ : “Hướng trưởng lão có việc gì chứ?”

      Hướng Vấn Thiên cười : “Ta rất tốt, hình như nhiều năm gặp, Phạm trưởng lão cũng rất tốt. Chính là nghĩ tới Đông Phương Bất Bại nhiều năm qua chiếu cố Nhậm đại tiểu thư, Nhậm giáo chủ biết phải báo đáp thế nào, cho nên đành phải mời Phạm trưởng lão đến làm khách…”

      vừa dứt lời, đột nhiên hai mắt thể tin mà trợn to, khuôn mặt vặn vẹo nhìn sau lưng Tả An Chi. Vừa rồi tiêu sái nhàn tản bao nhiêu, bây giờ lại run rẩy bấy nhiều.

      Tả An Chi trong lòng vừa động, chậm rãi quay đầu lại nhìn, thấy nam tử mặc quần áo sẫm màu lẳng lặng đứng bậc thang cao nhất, ánh mắt ràng rất vội vàng, nhưng bên môi lại nở nụ cười chút để ý, vươn tay với nàng: “Theo ta ?”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46: Muốn ở bên lâu
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      vẫn đẹp như vậy, năm tháng qua cho dù có lưu lại dấu vết người , nhưng cũng thể lấy nửa phần sặc sỡ chói mắt của người này. Trong bóng đêm nặng nề, dưới tàn cây được ánh trăng chiếu rọi, lẳng lặng đứng bậc thang cao nhất, giống như đế vương của bóng đêm, từ cao nhìn xuống chúng sinh phía dưới. Khi nhìn về phía Hướng Vấn Thiên, Đông Phương Bất Bại ngừng toát ra khí thế bức người, dường như muốn tuyên cáo cho kẻ kia rằng, hoặc là thần phục ta, hoặc là hãy vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này . Còn ánh mắt nhìn về phía Tả An Chi, lại là ôn nhu dịu dàng, chăm chú cẩn thận, dường như đời này, ngoại trừ nàng, tất cả những người khác đều lọt được vào mắt .


      có người nào có thể chia lìa chúng ta.

      còn chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta bên nhau.

      Chỉ cần…nàng vẫn ta như cũ.

      Từ trong ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, nàng ngừng đọc được những điều đó.

      Hai người họ nhìn nhau, mười hai năm trôi qua, phải để lại dấu vết gì, nhưng chính là so với nó, còn có thứ càng đáng giá quý trọng hơn. Đó là, trong mắt , vẫn chỉ có nàng.

      Giờ khắc này, Tả An Chi giống như nghe được tiếng pháo hoa nổ râm ran.

      Cũng giống như trước đây, chỉ cần người kia là Đông Phương Bất Bại, có biến thành bộ dạng gì nàng cũng vui mừng. Huống chi, vẫn là Đông Phương Bất Bại Tả An Chi.

      Nàng từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh gặp , hẳn là nàng chạy qua ôm lấy gào khóc. Nhưng bây giờ, nàng có, thậm chí ngay cả nước mắt cũng chảy xuống. Sau khi trải qua vô số phong ba bão táp trắc trở khổ đau, lúc này trong lòng nàng nở rộ an tâm và tươi cười hạnh phúc ngọt ngào. Tả An Chi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy lên bậc thang, sau đó lại dừng lại trước mặt vài bước.

      “Giặt quần áo, nấu cơm, quét rác, dọn phòng, ta đều có thể làm, tuy rằng tốt lắm, nhưng ta cố gắng học. Giết gà làm cá, giết người phóng hỏa ta cũng làm, hơn nữa làm tốt hơn xưa, cho nên, làm ơn để ta ở bên cạnh chàng.” Tả An Chi trong mắt hàm chứa nước mắt nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười, ôn nhu mà kiên định lên tình cảm của nàng.

      Thanh thanh thúy vang lên trong trời đêm tĩnh mịch, giống như lời thề vĩnh hằng.

      như trước, mỗi lần đều phải để chàng tìm ta, như vậy quá mệt mỏi, ta thực muốn chàng vất vả như vậy…Cho nên, lúc này đây, hãy để ta tự mình đến bên chàng.

      Từng bước, từng bước, nàng chậm rãi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, sau đó dùng tư thế lão hổ cướp dâu cầm tay , kéo quay đầu chạy như điên: “Nhưng tại phải là ta theo chàng, mà là chàng phải theo ta, chúng ta chém người .”

      Bị nàng kéo chạy, Đông Phương Bất Bại chẳng những phản kháng, mà còn phối hợp đặt tay lên eo nàng, hỏi: “ bên nào?”

      Tả An Chi chỉ phương hướng, sau đó trực tiếp ôm lấy nàng lướt . Tả An Chi quay đầu nhìn lại, liền thấy Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi choáng váng, vội vàng kéo áo : “Khoan , Mạc sư huynh và Lâm Bình Chi đuổi kịp chàng, Hướng Vấn Thiên còn ở đây. Hai người bọn họ cứu mạng ta…”

      Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn lại, Hướng Vấn Thiên lúc này mới tỉnh táo lại. đối mặt với sáu bảy trăm tên chính phái và đệ tử ma giáo mặt cũng đổi sắc, vậy mà lúc này, chỉ cần mình Đông Phương Bất Bại lại làm khiếp sợ. là người trong ma giáo, tất nhiên để lý luận “Thà chết chịu nhục” trong lòng, vừa nghe được lời của Tả An Chi, liền vội vàng quay đầu chạy.

      Đông Phương Bất Bại hừ lạnh tiếng, tùy tay rút cây trâm đầu Tả An Chi. tay vẫn ôm nàng, thân hình mau lẹ như quỷ nhảy đến trước mặt Hướng Vấn Thiên. Tay phải của khẽ nâng trâm lên, nhoáng cái liền dùng đầu nhọn của trâm đâm vào mấy đại huyệt như huyệt Dương Bạch ở giữa trán, huyệt Khí Xá ngực, huyệt Thiên Trung người Hướng Vấn Thiên. Sau đó, Đông Phương Bất Bại lại bình tĩnh rút cây trâm ra, cẩn thận dùng vạt áo lau mới cắm lại lên đầu Tả An Chi. với Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi: “Các ngươi cứ từ từ mà dẫn .”

      Mạc Tùng Bách đến gần nhìn Hướng Vấn Thiên, thấy người này nằm mặt đất thể nhúc nhích, khóe mắt ngừng chảy ra hai dòng máu , hiển nhiên bị người ta chọc mù mắt. Mạc Tùng Bách khỏi hoảng sợ, ngờ được đời lại có thần công như thế. Tuy rằng nhiều năm trước, võ công của Đông Phương Bất Bại là thiên hạ vô địch, nhưng nếu phải tận mắt nhìn thấy, vẫn thể tưởng tượng nổi đời có người tốc độ ra tay lại nhanh như vậy.

      Đông Phương Bất Bại về phía trước hai bước, lại ngừng lại, cao giọng : “Mặc kệ ngươi là ai, dám đến, sao dám xuất đầu lộ diện?”

      Chỉ nghe Nhậm Ngã Hành cười ha ha hai tiếng, sau đó quả nhiên từ trong rừng mai ra, vẻ mặt hung tợn : “Đông Phương Bất Bại, là ta đề bạt ngươi từ gã phó hương chủ lên làm trưởng giáo, lại ban cho vật báu trấn giáo. Thế nhưng ngươi lấy oán báo ơn, thừa lúc ta luyện công suýt nữa bị tẩu hỏa nhập ma, liền cướp đoạt ngôi vị của ta, còn đẩy ta vào nhà tù tăm tối sống suốt mười hai năm. Quả nhiên là vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ. Tả chỉ hận sớm giết chết ngươi.”

      vừa mới thấy Đông Phương Bất Bại chọc mù mắt Hướng Vấn Thiên, cảm thấy giờ mình chưa chắc chắn thắng được người này, định lén rời . Ai ngờ lại bị Đông Phương Bất Bại phát , Nhậm Ngã Hành liền biết lần này tránh khỏi ác chiến, liền thoải mái bước tới trước mặt người kia, đem nỗi uất hận mười hai năm này xả ra.

      Đông Phương Bất Bại cười lạnh : “Nhậm giáo chủ, ngươi đề bạt ta mặc dù là bởi vì muốn dùng ta để đối trọng với các trưởng lão, nhưng ta vẫn rất cảm kích. Nhưng mà sau đó ngươi lại ngừng đề phòng ta, muốn tính kế để lấy mạng ta. Nếu phải An An bắt con ngươi khiến ngươi buộc phải sai người cứu, bản thân lại suýt bị tẩu hỏa nhập ma, sợ là bây giờ ta cũng thể đứng đây chuyện với ngươi. Chính là ngươi ép ta và nàng chia lìa mười hai năm. Còn cái gì vong ân phụ nghĩa? Chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi. Huống chi ngươi ban thưởng cho ta Quỳ Hoa Bảo Điển kia, là thực lòng muốn tốt cho ta sao?”

      đến đây, thân hình chợt lóe, đến trước mặt Nhậm Ngã Hành.

      Nhậm Ngã Hành ngờ Đông Phương Bất Bại ra tay nhanh như vậy, chỉ đành giơ kiếm chống đỡ.

      Đông Phương Bất Bại thấy Nhậm Ngã Hành giơ kiếm lên, cũng lùi lại, mà chỉ dùng cây trâm lúc này, tay đánh bật kiếm của Nhậm Ngã Hành ra, sau đó chọc mù mắt .

      Lúc nãy Tả An Chi gặp Nhậm Ngã Hành, thấy râu tóc vẫn đen, cho dù ở trong tù tinh thần vẫn tốt, mà nay lại nản lòng thoái chí nằm mặt đất. Có lẽ là bởi vì thể tưởng tượng được, tại sao thần công của mình luyện thành mà vẫn thảm bại trước Đông Phương Bất Bại. Nháy mắt, Nhậm Ngã Hành trông già mấy chục tuổi. Tả An Chi nhớ tới năm đó, Nhậm Ngã Hành vô cùng uy phong, chỉ cần nhấc ngón tay cũng có thể gí chết bọn họ, trong lòng khỏi cảm thán câu cuộc đời bất định.

      Nàng kéo tay áo của Đông Phương Bất Bại, : “Nhậm giáo chủ hùng đời…”

      Nàng thấy người Nhậm Ngã Hành run lên, đại khái là người này thể ngờ nàng cầu xin cho . Chính là lần này nhầm rồi, nàng là muốn đập tan hy vọng của . Nhậm Ngã Hành còn sống ngày nào ngày đó nàng còn cảm thấy tính mạng của mình bị uy hiếp. Nàng ngu xuẩn đến nỗi vì nhất thời thấy thương Nhậm Ngã Hành mà để lại tai họa ngầm bên cạnh mình và Đông Phương Bất Bại.

      Nàng thấy Đông Phương Bất Bại chằm chằm chờ đợi cách xử trí của mình, đành ho khan : “Cho nên nếu bắt quay lại nhà tù quá thống khổ, chàng cứ trực tiếp cho ông ấy đao .”

      Nhậm Ngã Hành tự biết đường sống tận, thở dài: “Đúng vậy, đời này ta giết người vô số, hôm nay võ công bằng ngươi, chết tay ngươi cũng có gì đáng tiếc. Nhưng mà Phạm trưởng lão à, năm xưa lúc vào giáo, ta cũng xem như đối với tệ. Cho nên, ta chỉ xin niệm tình ta ngày xưa, chiếu cố cho con ta.”

      Người sắp chết lời cũng thiện, cho nên điều cuối cùng muốn , phải là than thở nghiệp lớn thành, mà là nghĩ muốn bảo vệ đứa con duy nhất của mình.

      cầu Đông Phương Bất Bại mà lại cầu nàng, khiến cho nàng biết nên khóc hay nên cười, có lẽ nghĩ nữ tử tương đối mềm lòng. Tả An Chi nhớ tới mẹ của mình, quả thực cũng có đôi chút dao động. Nhưng đời này người thân cận nhất với nàng chỉ còn lại mình Đông Phương Bất Bại, cho nên nàng nhất định cố hết sức để loại trừ tai họa ngầm cho . Huống chi nhớ tới Nhậm Ngã Hành từng nhiều lần khó xử bọn họ, vừa rồi còn muốn đuổi giết nàng, nàng đành bất đắc dĩ cười khổ : “Nhậm giáo chủ, Nhậm đại tiểu thư đối với ta có địch ý, ta tội gì phải làm khó tiểu nương. Nhưng nếu nàng ta muốn chống đối ta ta cũng thể tha cho nàng. Quan hệ giữa ngài và ta chỉ sợ đủ để ngài ủy thác ta chăm sóc cho nàng.”

      Nhậm Ngã Hành thở dài, : “Thôi, chết rồi mọi thứ cũng chỉ là hư ảo…”

      Thanh của càng ngày càng yếu. kẻ cao ngạo như Nhậm Ngã Hành cuối cùng vẫn chịu chết trong tay người khác. tự tuyệt kinh mạch mà ra .

      Tả An Chi dựa vào Đông Phương Bất Bại, trong lòng ngoài vui mừng ra, còn có chút cảm thán, mà càng nhiều hơn cả là thoải mái vì kẻ địch lớn nhất còn. Nàng và Đông Phương Bất Bại, giờ phút này mới chính thức thoát khỏi trói buộc của vận mệnh, tự mở ra con đường hoàn toàn mới.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47: Chưa bao giờ qua
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      “Mau xem đám người Hoàng Chung Công thế nào.” Đứng lát, Tả An Chi liền giật mình, đột nhiên nhớ tới ba người kia ở lại ngăn Nhậm Ngã Hành. Nàng vội vàng quay đầu kêu: “Mạc sư huynh, phiền huynh và Lâm Bình Chi mang Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên lại đây.” Nghe được lời đáp của Mạc Tùng Bách, nàng mới tiếp tục chạy về phía trước.


      Ba người Hoàng Chung Công dựa vào gốc mai, nhưng ràng vẫn còn sống. Tả An Chi nhàng thở ra, quả nhiên như nàng dự đoán, Nhậm Ngã Hành vội vàng đuổi theo nàng, cho nên chưa kịp xuống tay giết bọn họ.

      Cuộc đời như canh bạc, mỗi lựa chọn dẫn đến tương lai khác nhau. Phe thua cuộc Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên chết bị trọng thương, mà đám người Hoàng Chung Công vừa rồi lựa chọn đúng phe thắng, cho nên tuy trọng thương, nhưng gương mặt vẫn vô cùng vui mừng. Để Nhậm Ngã Hành thoát thân là lỗi nặng, nhưng cứu được Tả An Chi là công lớn, cho nên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại và nàng tay trong tay thân mật, ít nhất khuyết điểm của bọn họ cũng bị trừng phạt quá nặng.

      Nhưng mà Đông Phương Bất Bại lại thủy chung lời nào, có phải là chịu tha cho bọn họ ? Mấy người Hoàng Chung Công vội vàng ném cho Tả An Chi ánh mắt cầu cứu.

      Thấy vẻ mặt ba người họ phi thường lo sợ, Tả An Chi dấu vết cấu Đông Phương Bất Bại cái, : “Bọn họ cứu ta.” Trước mặt thủ hạ nghiêm túc là đúng, nhưng giả bộ quá mức tốt lắm.

      Đông Phương Bất Bại tựa hồ chỉ chờ nàng những lời này, liền lập tức gật đầu, : “Đây là công lớn, bốn huynh đệ các ngươi ở Mai trang đợi mười hai năm, vô cùng vất vả rồi, lần này hãy theo ta về Hắc Mộc Nhai .”

      ra là sợ nàng rời như vậy, thủ hạ nghe lời nàng, nên tạo cơ hội để nàng ban ơn cho bọn họ. Tuy ra, nhưng Tả An Chi biết Đông Phương Bất Bại chính là nghĩ như vậy. Chỉ là bốn người…Tả An Chi nhớ tới Hắc Bạch Tử bị hút hết công lực, còn sống dở chết dở trong địa lao, lặng chút. Nhưng lại nghĩ tới Hoàng Chung Công coi như liều mình cứu nàng, Hắc Mộc Nhai có dưỡng tên phế nhân cũng sao.

      Dù sao cũng là người tập võ, đám người Hoàng Chung Công ăn viên thuốc chữa thương vào, điều tức kinh mạch lát hồi phục. Sau đó, bọn liền sai người trong trang mở yến tiệc tiếp đãi Đông Phương Bất Bại.

      Chỉ là khí lúc này có chút cổ quái, im lặng đến mức xấu hổ.

      Lẽ ra sau nhiều ngày xa cách, lần này gặp lại Tả An Chi và Đông Phương Bất Bại hẳn phải thân thiết vô cùng. Nhưng vừa rồi, sau phút vui mừng vì xuất của Đông Phương Bất Bại, thoải mái khi Nhậm Ngã Hành chết, trong lòng Tả An Chi lại nổi lên nghi vấn khó giải.

      Võ công của cao đến mức này, hơn nữa giọng cũng thay đổi…chẳng lẽ, thực luyện Quỳ Hoa Bảo Điển?

      Luyện luyện , nàng cũng để ý, nhưng Dương Liên Đình kia làm sao bây giờ? Nàng lúc trước từng , tuyệt đối chung chồng với người con khác, nhưng cũng chưa từng chung chồng với người con trai. Đông Phương Bất Bại nếu đến đây tìm nàng, tất nhiên nàng nghi ngờ tình cảm của , nhưng nếu như mười hai năm này, bởi vì đơn, hoặc có lẽ vì luyện công mà có cảm tình với Dương Liên Đình sao? Bằng cái chết thấy nàng bị Tả Lãnh Thiền bắt cứu phải giải thích thế nào? Nếu bây giờ nàng muốn giết Dương Liên Đình, biết Đông Phương Bất Bại có đồng ý nữa.

      Dù sao mười hai năm trôi qua, cuộc đời trải rất nhiều nương dâu bãi bể, liệu có khi nào, sau phút vui sướng gặp gỡ, dần dần Đông Phương Bất Bại lại cảm thấy mình phải là người vẫn chờ đợi để nắm tay hết đời ?

      nhau dễ chung sống mới khó a…Tả An Chi nghĩ tới những vấn đề chắn ngang giữa hai người, cảm thấy vô cùng nhức đầu.

      Mà ngoài buồn bực trong lòng, nàng cũng vô cùng đói bụng, cho nên Tả An Chi câu cũng , chỉ lo vùi đầu vào ăn. Có đôi khi, đồ ăn ngon là liều thuốc an ủi tốt nhất. Ít nhất bụng no rồi, trong lòng cũng thể trống rỗng.

      Đũa bạc rất tốt, những nhìn đẹp mắt, còn có khả năng thử độc, nhưng cũng có lúc thực tính ứng dụng cao a. Tả An Chi cố gắng chạm tới miếng bò viên mà chiếc đũa cứ trơn tuột gắp được, những thế còn khiến bò viên lăn xuống đất. Mà Lâm Bình Chi ngồi bên trái nàng rốt cục nỡ nhìn nàng xấu hổ, liền đứng lên định gắp miếng vào chén nàng. Ai ngờ vừa vặn lúc đó Đông Phương Bất Bại cũng định đưa qua, thế là Lâm Bình Chi lập tức nhận được ánh mắt giết người được gửi từ giáo chủ Ma giáo.

      Tả An Chi ngay cả đầu cũng ngẩng lên, chỉ lo vùi đầu chăm chỉ ăn. Vì thế hai người kia đều tự rút đũa về, sau đó lần nữa vừa vặn gắp đúng món. Đông Phương Bất Bại liếc mắt cái, Lâm Bình Chi run rẩy dám ăn nữa.

      “Ta ăn no rồi.” Tả An Chi bất đắc dĩ buông đũa.

      Kỹ thuật dùng đũa của nàng tốt lắm, Lâm Bình Chi lại bởi vì đồng hành với nàng mấy ngày nay, muốn để nàng dọa người, cho nên mới hình thành thói quen gắp đồ ăn cho nàng. Nhưng có lẽ vì thế mà làm cho Đông Phương Bất Bại hiểu lầm rồi. Nghĩ tới sau này muốn tiêu diệt phái Thanh Thành, còn phải nhờ cậy Đông Phương Bất Bại, cho nên nàng muốn Lâm Bình Chi đắc tội .

      Những người khác như trút được gánh nặng, lập tức cũng theo đó mà buông đũa: “Chúng ta cũng ăn no rồi.”

      Hoàng Chung Công vẫy tay gọi tôi tớ, : “Chuẩn bị cho bốn vị khách quý…”

      tới đây, liền đau đầu, nên chuẩn bị ba gian hay bốn gian phòng a…Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi nhiều năm gặp, khẳng định có nhiều điều muốn riêng với nhau. Nhưng mà bọn họ còn chưa chính thức thành thân, chừng nếu Phạm trưởng lão da mặt mỏng, đến lúc đó vì hành vi của mình mà thẹn quá hóa giận tốt lắm.

      chỉ đành trông mong nhìn Đông Phương Bất Bại, chờ chỉ thị của giáo chủ. Ai ngờ Đông Phương Bất Bại chỉ câu: “Giết Hướng Vấn Thiên , sau đó đem đầu của treo ở khắp các phân đà”, sau đó liền gì nữa. Hết cách, Hoàng Chung Công đành phải nhìn Tả An Chi.

      Tả An Chi cũng cuống, nàng và Đông Phương Bất Bại có nhiều lời muốn , nhưng đại nam nhân như còn mở miệng, chẳng lẽ lại để nương như nàng đòi ở chung với sao. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng liền giận dỗi vung tay : “Bốn gian.” Sau đó, Tả An Chi lập tức liền ở trong lòng hung hăng vả mặt mình mấy cái, mặt mũi là cái gì, có thể ăn có thể uống hả. Nàng ở trước mặt mọi người còn giả bộ e ngại gì nữa, buổi tối nay nàng ngủ được mới là lạ. Quả thực là tự làm bậy thể sống a…

      So với nàng, Hoàng Chung Công còn hối hận hơn. liếc mắt cái, thấy Đông Phương Bất Bại mặt đổi sắc, liền hận thể rút lại lời vừa rồi của mình. Hỏi cái gì mà hỏi chứ, trực tiếp an bài ba phòng là được rồi. Nhưng mà hối hận cũng vô dùng, chỉ đành trương ra bộ mặt tươi cười lấy lòng, sau đó sai khiến tôi tớ chuẩn bị nước ấm tắm rửa cho các vị khách quý.

      Tả An Chi về phòng, ngâm mình trong thùng nước nóng hôi hổi, ngừng mong đợi Đông Phương Bất Bại đột nhiên xuất . Nhưng mãi đến khi nước nguội cũng có tới, cho nên nàng đành phải chán nản mặc quần áo vào lên giường nằm.

      Tuy rằng đầy bụng tâm , nhưng nàng hóa ra cũng hề mất ngủ. Bởi vì mấy ngày nay chạy qua chạy lại quá mức mệt mỏi, cho nên nàng vừa chui vào chăn êm đệm ấm liền chìm vào giấc ngủ.

      Trong mộng, nàng cảm thấy tay có chút lạnh, chỉ nghĩ là chăn bị tuột, ai ngờ kéo chăn hai cái cũng thấy chăn chuyển động. Cố gắng tỉnh lại, lập tức đập vào trước mắt Tả An Chi là đôi mắt sáng quắc như lang như sói trừng mắt nhìn, dường như chỉ hận thể nuốt nàng vào bụng.

      Tả An Chi “phì” cười ra tiếng, những phiền não chất chứa trong lòng phút chốc hóa thành hư . Nàng ngồi dậy, ôm lấy Đông Phương Bất Bại: “Đông Phương giáo chủ nửa đêm trèo tường, sợ dọa người sao?”

      Đông Phương Bất Bại im lặng chút, sau đó bỗng nhiên : “Nếu như có thể ngày ngày thấy nàng, ta nguyện ý ngày ngày trèo tường. An An, ta phải nằm mơ chứ?”

      Trong lòng Tả An Chi đau xót, cắn cái vào gáy : “Ta cho dù có tới địa ngục cũng bò lại tìm chàng. Chỉ khổ chàng phải chờ đợi lâu rồi.”

      “Chỉ cần nàng trở về là tốt rồi, An An.” Đông Phương Bất Bại ôm nàng, vùi mặt vào trong mái tóc đen dày của nàng: “Ta khổ, . Mười hai năm nay, mỗi ngày ta đều tưởng niệm nàng. Sau khi ta nhốt Nhậm Ngã Hành lại, đoạt ngôi vị của , ngồi ổn vị trí này, ta liền bắt đầu mở rộng dấu chân của Thần giáo, bởi vì ta nghĩ đến tương lai nàng trở về, ta muốn còn bất kì trở ngại gì cho chúng ta. Ta biết khổ, bởi vì, cho dù làm gì, ta lúc nào cũng cũng nhớ nàng, ở trong lòng ta, thời thời khắc khắc đều có nàng ở bên làm bạn.”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: Mĩ thiếu niên so với heo
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      “Chàng có cần vừa những lời làm cho người ta cảm động, vừa cởi quần áo của ta ? Ít nhất chờ ta khóc xong …Như vậy rất sát phong cảnh.” Tả An Chi hai mắt đẫm lệ hít hít mũi, nhìn quần áo người mình còn được bao nhiêu, liền kéo ống tay áo của Đông Phương Bất Bại lên lau nước mắt nước mũi, sau đó giãy giãy kháng nghị tượng trưng chút.


      Đông Phương Bất Bại lại nâng nốt cái tay kia lên trước mặt nàng: “Lau xong chưa? Nếu chưa xong đổi sang bên này mà lau. Nàng cứ tiếp tục khóc , để ta còn tiếp tục làm.”

      thấy Tả An Chi lau nữa, liền cởi áo ngoài ném lên đầu giường, trêu nàng: “Nàng có phải chê áo của ta rất thô ráp hay , để ta đổi cái khác cho nàng nha.”

      Đôi môi ấm áp mềm mại của chạm lên gương mặt non mềm của nàng, từng chút từng chút hôn lên nước mắt còn đọng lại. Tả An Chi định trốn tránh, cười: “Ngứa quá, chàng đừng có giống như con chó ham liếm người thế.”

      “Nàng vừa khóc vừa cười còn dám kêu người khác là con chó sao?” Đông Phương Bất Bại tạm dừng chút, sau đó đè lên người nàng, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm, “Vậy cái này giống cái gì?” cắn lên vai trái của Tả An Chi cái, lưu lại dấu răng đỏ sẫm, còn ngừng liếm tới liếm lui lên dấu răng đó.

      “Giống sói.” Tả An Chi giễu cợt câu, hai tay lại mềm mại ôm lấy , mặc sờ soạng khắp người nàng.

      “Nếu là sói tốt rồi, ta liền nuốt nàng vào bụng, như vậy cả đời này bao giờ chúng ta tách ra nữa.” Đông Phương Bất Bại ngoài miệng hung ác, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, mà tay trái trêu chọc bộ ngực của Tả An Chi lại vô cùng ôn nhu, dường như sợ làm đau nàng.

      “Được, bị chàng ăn ta cam tâm tình nguyện.” Tả An Chi hôn lên lông mi của .

      “An An, ta rất nhớ nàng…” phối hợp của nàng càng khiến Đông Phương Bất Bại thêm vội vàng, bàn tay ôm nàng cũng tăng thêm chút lực, mà miệng lại ngừng nỉ non lặp lặp lại bên tai Tả An Chi, “Ta rất nhớ nàng…”

      “Ta biết, ta biết.” Tả An Chi nháy mắt đau lòng muốn chết, nước mắt lại chảy xuống, nàng nghẹn ngào cầm tay Đông Phương Bất Bại đặt lên trái tim mình, “Ta cũng rất nhớ chàng, thời thời khắc khắc đều nhớ, nơi này chỉ có mình Đông Phương Bất Bại, có ai khác.”

      Cảm giác được thân thể nóng bỏng của Đông Phương Bất Bại, nàng càng khát vọng muốn thân thiết với hơn. Vì thế, Tả An Chi giang rộng hai chân kề sát nơi bí người , ngừng cọ cọ, mà đôi mắt của nàng lại ánh lên vẻ cầu xin.

      Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong ngực, há mồm thở dốc: “An An, đừng như vậy, ta sợ làm nàng bị thương.”

      Tả An Chi lại mặc kệ bất cứ giá nào, da mặt dày ghé vào lỗ tai , thầm : “Ta sợ.”

      Nghe được câu này, Đông Phương Bất Bại kiềm chế nổi nữa, ngón tay thử vỗ về chơi đùa vài cái, sau đó liền đẩy mạnh dục vọng của mình vào sâu trong cơ thể Tả An Chi, bên kịch liệt va chạm, bên lại ngừng hôn lên bầu ngực nóng cháy của nàng.

      Thân thể có chút trúc trắc, chút đau đớn, nhưng Tả An Chi lại tươi cười ngọt ngào vui sướng. Bởi vì chỉ như thế này, nàng mới cảm nhận được chân thực nhất, giống như hai người chưa từng bao giờ cách xa, mà luôn hòa hợp cùng chỗ.

      Vấn đề duy nhất là, cao thủ võ lâm thể lực thường rất tốt, mà loại võ công xuất thần nhập hóa như Đông Phương Bất Bại càng cần phải . Thay đổi vô số tư thế, lăn qua lộn lại ép buộc Tả An Chi đến tận nửa đêm mà vẫn nằm người nàng, thong thả lại mạnh mẽ tiếp tục xâm nhập.

      Tả An Chi cảm thấy mình kiệt sức hoàn toàn, ngay cả sức để cử động ngón tay cũng còn, vậy mà Đông Phương Bất Bại chưa dừng lại. Cho nên, nàng đành mềm giọng cầu xin: “Ta mệt mỏi quá, ngày mai làm tiếp được ?”

      Đông Phương Bất Bại trầm mặc lúc, sau đó lại vùi đầu vào trước ngực nàng, nghẹn ngào : “Ta sợ vừa dừng lại, nàng liền biến mất thấy.”

      như vậy, Tả An Chi lập tức liền mềm lòng. Lần trước sau khi thân thiết chưa được bao lâu, nàng ở trước mặt mà nhảy xuống vực, cách biệt mười hai năm, cũng khó trách lo lắng. Tả An Chi bất đắc dĩ thở dài tiếng, vòng tay ôm lưng .

      ***

      Chiếm được lợi xong, Đông Phương giáo chủ rạng rỡ chạy trước chạy sau bưng trà rót nước, ngoan ngoãn đỡ Tả An Chi dựa vào giường, sau đó ngừng xoa bóp thắt lưng cho nàng. Mà hẳn là ra ngoài dặn dò, cho nên ai dám đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

      “An An, mệt lắm sao?” Đông Phương Bất Bại giúp Tả An Chi uống ngụm trà, sau đó lại để cái chén lên bàn. Sau đó ngồi bên cạnh nàng, ngón tay linh hoạt thay nàng xoa bóp thắt lưng đau nhức.

      “Vẫn khỏe.” Tả An Chi quay đầu lại, thấy tươi cười rạng rỡ, dường như tâm tình vô cùng tốt, liền cảm thấy thân thể mình có mệt mỏi nữa cũng đáng, lại nhịn được cũng nở nụ cười.

      Đông Phương Bất Bại bên ngừng xoa ấn, bên lại bâng quơ hỏi: “Cái kia, Lâm Bình Chi…còn có Mạc Tùng Bách, tại sao họ lại theo nàng? Mười hai năm này đều ở cùng với nhau sao?”

      Này… ràng là chàng hỏi rất có chủ ý nha.

      Mặc cho Đông Phương Bất Bại giả bộ thèm để ý, Tả An Chi vẫn nhận ra hồi hộp lo lắng. Nàng suy nghĩ lát mới : “Chàng muốn hỏi ta nếu còn sống, vì sao suốt mười hai năm trở lại tìm chàng ư?”

      Đông Phương Bất Bại hơi ngừng tay, im lặng lát nhưng vẫn lên tiếng đáp: “Phải.”

      “Vậy chàng trước tiên cho ta biết, tại sao lúc ở trong thành, Mạc sư huynh nhờ chàng cứu ta, chàng lại tỏ ra quen biết?” Tả An Chi thủy chung đoán ra, nếu như Đông Phương Bất Bại thực chưa từng quên nàng, vậy vì sao lúc ấy lại làm bộ như giữa hai người có bất kì quan hệ nào? Nàng tin trong chuyện này có uẩn khúc, chỉ là nàng biết mà thôi.

      “Nàng là trong thành, Mạc Tùng Bách từng tìm ta nhờ cứu nàng? Nàng kể lại chi tiết chuyện này cho ta.” Đông Phương Bất Bại sắc mặt lập tức cực kì khó coi.

      Tả An Chi kể lại mọi chuyện từ Hoa Sơn đến đây, lại thấy Đông Phương Bất Bại chăm chú lắng nghe, vẻ mặt càng lúc càng đen, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, hỏi: “Người kia phải là chàng?”

      Đông Phương Bất Bại gật đầu : “Ta biết nàng Hàng Châu, liền đoán nàng muốn đến Mai Trang. Nhậm Ngã Hành lúc đó bị giam ở đây, chẳng lẽ ta có thể đến sao? Ta cố tình sai người giả dạng vào trong thành, còn chính mình từ Hắc Mộc Nhai đuổi tới Mai trang. Chỉ là Hắc Mộc Nhai so với Hành Sơn cách Hàng Châu xa hơn rất nhiều, ta ra sức giục ngựa, nhưng vẫn chậm hơn nàng. ngờ nàng ở trong thành lại gặp nạn, mà tên Dương Liên Đình kia dám cứu…”

      tới đây ngừng lại, mặt lên vẻ hối hận.

      Tả An Chi lần nữa nhớ lại tình hình ngày hôm đó, liền hiểu ra mọi chuyện. Dương Liên Đình muốn cái tên Đông Phương Bất Bại giả kia ra mặt, chính là bởi vì tướng mạo có thể giả, nhưng công phu lại thể giả được. Chính là nhớ tới bộ dạng vênh váo của , quả thực khiến người ta chán ghét. Kiên quyết ngừng phủ nhận trong lòng là nàng ghen, Tả An Chi chụp lấy tay của Đông Phương Bất Bại, ngồi bật dậy, giả bộ tức giận : “Chàng tìm thế thân làm gì? Lại còn để cái tên Dương Liên Đình kiêu ngạo khốn kiếp kia cùng . Hừ chính là cái đầu heo kia của chàng sao? Nếu vậy đừng trách ta tìm mĩ thiếu niên…”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: Chậm rãi cùng ngươi
      Tác giả: A Dẫn
      Editor: Vân Tích
      Beta: Cửu Cửu a.k.a Cửu lão gia


      Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong lòng, cằm nhàng cọ lên sợi tóc mềm mại của nàng, ôn nhu : “An An, ta bao giờ buông nàng ra nữa, nàng mà tìm người khác, ta giết .”


      ôm Tả An Chi, lại ngoảnh mặt dám nhìn nàng, mãi đến khi hô hấp bình thường trở lại mới quay đầu, thấy Tả An Chi mặt mày tươi cười nhìn mình. liền biết vừa rồi nàng chỉ đùa giỡn, liền thở phào nhõm hơi, sau đó cũng bật cười: “ phải nàng muốn ta được gần gũi với người con khác sao? Thị vệ tôi tớ bên người ta đều là con trai, vậy mà nàng vẫn còn hài lòng? Ta phái người nhiều lần tìm mà thấy nàng, vì vậy ta sinh lòng nghi ngờ bọn họ cố gắng, mấy năm gần đây đều tự mình ra ngoài tìm, tất nhiên phải an bài thế thân để tránh tai mắt kẻ khác. Mà Dương Liên Đình kia là tâm phúc của ta, xưa nay coi như đắc lực, vì vậy ta mới để trông chừng tên giả mạo kia. ngờ lại nổi lên dã tâm, ta nghĩ có lẽ sợ nàng trở về rồi, ta để ý chuyện trong giáo, đoạt lại quyền thế nắm trong tay. Xem ra bây giờ thể dùng người này nữa rồi…”

      Nghĩ đến Tả An Chi vất vả mới trở về được, lại suýt nữa bị tên tiểu nhân Dương Liên Đình làm hại, Đông Phương Bất Bại nổi lên sát khí, ngừng tính toán làm thế nào để thu lại quyền bính trong tay Dương Liên Đình, sau đó tha ra ngoài chém nghìn vạnnhát đao, để chết toàn thây.

      “Đúng rồi, làm sao chàng biết ta trở về?” Tả An Chi đột nhiên nhớ tới vấn đề này.

      Đông Phương Bất Bại hôn lên mặt nàng, cười : “Nàng ngồi ở chốn cũ kia lâu như vậy, lại còn vào tiệm may Đường làm quan rộng mở, nếu phải tuổi thực phù hợp, sớm bị người của ta cản lại rồi.”

      Tả An Chi sờ sờ cằm, hỏi: “Bà chủ của tiệm may đó là người trong giáo ư, sao ta lại biết nhỉ? Đúng rồi, nhà cũ bây giờ ở đâu? Tại sao ở chỗ kia bị chàng san phẳng thành bình địa rồi?”

      “Nhà cũ…Ta sai người mang lên Hắc Mộc Nhai rồi.” Đông Phương Bất Bại vuốt những lọn tóc rối của nàng, vén ra sau mang tai, sau đó lại : “Nàng còn nhớ người thị vệ của ta ? tên là Mục Thấu. Ta phái tới đó để trông chừng xem bao giờ nàng trở về. ngờ và bà chủ tiệm may đó lại tâm đầu ý hợp, sau khi thành thân xong còn sinh ra người con trai, cho nên bà chủ đó cũng coi như là người trong giáo. Bọn họ tuy rằng sợ nhận lầm người, nhưng vẫn phái người báo cho ta biết. Vì thế ta liền theo hướng họ chỉ mà chạy tới đây, quả nhiên gặp được nàng.”

      Đem tòa nhà lớn như vậy dời đến Hắc Mộc Nhai…Tả An Chi lắc lắc đầu, ôm chặt Đông Phương Bất Bại hơn, trong lòng nhớ tới lời đùa tìm mĩ thiếu niên lúc nãy của mình mà hối hận muốn chết. Đông Phương Bất Bại vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, cho dù chỉ là lời đùa, nàng cũng nỡ tạo thêm tổn thương nào cho .

      Nhưng mà, sao, nàng còn có thời gian cả đời để bù lại.

      Đông Phương Bất Bại ràng mọi chuyện rồi, sau đó đến phiên Tả An Chi nàng lại biết phải giải thích thế nào. Ngẫm nghĩ hồi, nàng chỉ đành đem điển cố Từ Thức gặp tiên lặp lại lần, sau đó cúi đầu giọng : “Chàng có tin ta ? Từ khi rời khỏi chàng tới nay, bên cạnh ta chưa từng có người khác, mỗi ngày ta đều nghĩ tới muốn trở về bên chàng. Chỉ là lai lịch của ta rất li kỳ, chúng ta có thời gian cả đời chậm rãi , chàng có nguyện ý cùng ta ?”

      Nàng biết nếu bây giờ khó để người ta tin, huống chi là người như tâm tư tinh tế như Đông Phương Bất Bại. Biến mất mười hai năm, dung nhan chút cũng thay đổi, chỉ dùng bốn chữ “lai lịch ly kỳ” để giải thích, quả thực vô cùng gượng ép. Nàng tin Đông Phương Bất Bại hoài nghi nàng, nhưng trong chỉ sợ trong lòng cũng khó tránh khỏi vui. Mà nghĩ đến đây, Tả An Chi liền sợ Đông Phương Bất Bại chán ghét nàng, cho nên ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn cũng có.

      Mà Đông Phương Bất Bại nghe xong câu kia, mắt lại sáng lên, nhướn mày cười : “ vội, chúng ta cứ chậm rãi , cả đời cũng tốt.”

      Nàng sớm nên nghĩ đến, điều quan trọng trong lòng Đông Phương Bất Bại phải là lời giải thích, mà là hai người họ đến cuối cùng có thể ở cùng chỗ hay . Trong phút chốc, Tả An Chi như trút được gánh nặng, nàng cười đến ngọt ngào, ngẩng đầu hôn lên mặt Đông Phương Bất Bại cái, : “Cả đời, ta đối tốt với chàng. Cho dù đến khi cả hai chúng ta tóc đều trắng xóa, phải chống gậy mà , ta cũng chậm rãi cùng chàng.”

      Đông Phương Bất Bại véo mũi nàng, cười : “Những lời này nên để ta mới phải.”

      Hai người cùng cười to trận. Tả An Chi mạnh mẽ nhào lên, áp Đông Phương Bất Bại nằm xuống giường, hiểm cười hắc hắc, : “Thành khai báo , chàng có phải học Quỳ Hoa Bảo Điển hay mà võ công lại lợi hại lên nhiều như vậy? Có hả, nếu ta khách khí đâu.” Đông Phương Bất Bại chưa tự cung, điều này nàng tự kiểm nghiệm. Chẳng lẽ Quỳ Hoa Bảo Điển thực phải là: “Muốn luyện thần công, trước phải tự cung. Nếu tự cung, cũng có thể thành”?

      “Nàng định khách khí thế nào?” Đông Phương Bất Bại thấy nàng đè lên người mình, buồn cười : “Chẳng lẽ định phi lễ ta? Ai, ta sợ tới mức cử động được rồi, đành phải để nàng xâm lược vậy.” giang rộng hai tay hai chân, bày ra tư thế “nàng cần nàng cứ lấy”, chốc chốc lại còn liếc mắt tình.

      Tả An Chi tiếc nuối thở dài, phải là nàng định phi lễ , mà là tối hôm qua bị ép buộc quá mức ác độc, cho nên hôm nay bản thân thể lao lực được nữa. Xem ra dùng chiêu cưỡng bức này là vô dụng rồi, đành phải dùng kế dỗ dành thôi. Nàng chớp mắt ngây thơ, lại cúi đầu khẽ cắn vành tai Đông Phương Bất Bại, cười : “Nếu người , đêm nay phải trèo tường nữa, sai Hoàng Chung Công an bài ba phòng là được rồi. Còn nếu …”

      Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ xoa đầu nàng: “Biết có lòng tốt ta còn luyện sao? Võ công trong thiên hạ đều do con người sáng tạo ra, Quỳ Hoa Bảo Điển cũng ngoại lệ. Người khác sáng tạo ra được, chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại ta làm được? Lúc đó ta nghĩ, nếu như khinh công của ta nhanh hơn, cho dù chỉ là chút, cũng có thể túm nàng lại. Cho nên ôm đầu suy nghĩ mấy tháng, liền sáng tạo ra bộ võ công này. Lúc đầu ta dùng thanh kiếm vàng, sau cảm thấy vẫn vướng, ngay cả kiếm cũng cần dùng nữa, tiện tay cầm được vật nào dùng vật đó đả thương người luôn.”

      tới đây, bỗng nhiên hớn hở: “Ta đem thanh kiếm vàng và sách võ công ném tới nơi bí , sai người trong Ngũ Độc giáo trông coi. Tương lai nếu chúng ta có con hoặc là hậu thế, cứ để bọn chúng sử dụng . An An, nàng xem, chủ ý này có được ?”

      Tả An Chi nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu, sau đó lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán, hỏi: “Thanh kiếm kia của chàng, bộ dạng rất kỳ lạ?”

      Đông Phương Bất Bại cười : “Đúng vậy. Ta triệu tập toàn bộ những người giỏi nhất trong nhóm về đúc nên thanh kiếm đó. Chỉ là kiếm sau khi ra lò, sử dụng tệ, nhưng bộ dạng quá cổ quái, trông như con rắn vậy. Ta sợ nàng nhìn thấy thích, cho nên dần dần dùng nữa. Nhưng mà kiếm kia rất khá đó, tạm thời cứ giữ nó lại , chừng sau này con của chúng ta thích sao. Nàng cảm thấy chủ ý này tốt ư?”

      Tả An Chi cười gượng hai tiếng, : “Tốt, đương nhiên tốt.”

      Nàng nằm mơ cũng nghĩ tới, hóa ra chuôi kiếm của Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi ra đời trong hoàn cảnh này. Duyên phận thế gian, quả nhiên vô cùng kỳ lạ.

      đến duyên phận…Còn có người cũng có duyên với nàng, chẳng qua duyên này là nghiệt duyên, nếu tại sao nàng vừa rơi xuống liền đánh gãy chân người ta đây? Lâm Bình Chi coi như gián tiếp cứu mạng nàng, cho nên Tả An Chi mặc dù biết tại sao Đông Phương Bất Bại vừa nghe đến tên người kia liền mất hứng, nhưng vẫn kiên trì kể cho nghe thù nhà của Lâm Bình Chi, sau đó giương mắt chờ đợi.

      “Ta biết, cứu mạng nương tử của ta, ân tình này ta nhất định báo.” Đông Phương Bất Bại bất ngờ .

      “Còn có Mạc sư huynh…” Tả An Chi ngập ngừng . Đông Phương Bất Bại hại chết người của , vậy mà vì cứu nàng mà ngại trở mặt với Tả Lãnh Thiền. So ra, nàng và Đông Phương Bất Bại thực nợ người này quá nhiều, nhưng lại biết phải bồi thường thế nào.

      “Yên tâm, mọi chuyện cứ để ta.” Đông Phương Bất Bại biết là nghĩ tới cái gì, ôm nàng vào lòng, chắc chắn .

      Cái duy nhất Mạc Tùng Bách để tâm, chỉ có mình Đằng La nương. Nhưng tận mắt nàng thấy nương kia chết , chẳng lẽ còn có thể sống lại sao? Tả An Chi mặc dù vô cùng hoài nghi, nhưng nếu là lời của Đông Phương Bất Bại, cho dù có là để an ủi nàng nữa nàng cũng nguyện ý tin .

      Hai người ở giường lăn lộn thêm lúc lâu, sau đó mới thu dọn chỉnh tề đến sảnh.

      Tiểu kịch trường:

      Đông Phương đại nhân vô cùng cao hứng phấn chấn: “An An, nàng xem môn công phu ta tự nghĩ ra này, nên gọi là gì?”

      An An vuốt cằm tự hỏi: “Ta thấy võ công này quả thực tương đương với A Dẫn mẹ đẻ, cần nhìn cấp bậc đối thủ, chiêu là giết…Nghe cái tên tác giả ngu ngốc kia thích tự xưng là mẹ đẻ, nếu nàng biết chuyện này, chừng về sau bớt ngược chúng ta.”

      Đông Phương đại nhân vẻ mặt oán hận: “Cái tên mẹ đẻ giả mạo kia, ngược hai chúng ta rất thảm. Mười hai năm chia lìa a, cục hận này sao ta nuốt trôi được.”

      An An tận tình khuyên bảo: “Nhưng nếu đắc tội nàng, chừng còn thảm hơn. Nàng ta có vẻ thù dai, truyện còn chưa hoàn đâu, chừng lại cho chúng ta thêm mười hai năm xa cách nữa.”

      Đông Phương đại nhân phi thường tình nguyện: “…An An, nàng thế nào như thế .”

      Tiểu Hạ mấy trăm năm sau: “…Võ công này tên kỳ quái, A Dẫn là ai? cái tên như vậy làm sao có thể xuất trong cuộc đời hoa lệ của ta, vẫn là nên sửa lại, gọi là Kim Xà bí kíp mới hay.”

      Vì thế mà tác giả ngu ngốc ngồi góc tường đếm kiến, vẻ mặt buồn bực, vất vả mới dán được tên mình lên…

      Cho nên, các vị biết vì sao Đông Phương đại nhân và Tiểu Hạ bị ta ngược thảm rồi chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :