1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng nhân] Nghịch Thiên - Miểu Mộng (16c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Biên tập: Candy

      *

      [15] Ngọc diện gả y thanh lệ nhiễm

      Hồng thường hà bí bộ diêu quan, điền luy luy bội san san.[1]

      Vấn tóc xanh, gài trâm phượng, vẽ hoa điền,[2] tô điểm mặt. Kỷ Hiểu Phù mặc Bối Cẩm Nghi loay hoay người mình, căn bản có sức bận tâm đến mấy chuyện này. Cảm giác thiêu đốt cùng đau thắt dâng lên trong lòng sớm tước đoạt hết khí lực của nàng, xem ra quả thực thể trốn thoát trừng phạt của trời, nhưng biết lần này kéo dài bao lâu.

      Mặc xong áo choàng có viền lam ở cổ và tay áo cho Kỷ Hiểu Phù, đội thêm khăn che mặt dài năm thước, cuối cùng Bối Cẩm Nghi cũng thở phào: “Được rồi, sư tỷ.”

      Kỷ Hiểu Phù khẽ gật đầu. Rốt cuộc, rốt cuộc đợi được đến thời khắc này. Bất kể như thế nào, nàng cũng bỏ cuộc. Về phần những chuyện giấu giếm từ rất lâu, đợi đến sau buổi lễ, khi thể gạt được nữa nàng .

      Choáng váng đặt nửa sức nặng của mình lên người Bối Cẩm Nghi, Kỷ Hiểu Phù chợt nhớ tới Kim đỉnh của Nga Mi, đó gió núi lạnh thấu xương, khiến nàng lạnh thấu cả thân cả tâm. Nhưng hôm nay, nàng ở núi Võ lại hạnh phúc thư thái biết bao! Dường như giấc mộng mười năm qua đều chờ giờ phút này, tất cả những khổ sở trước đây đều có thể tan biến dấu vết.

      Khăn trùm đầu được vén lên, Kỷ Hiểu Phù thoáng ngây người, ra đến phòng chính rồi ư? nhanh. Nàng dám nhìn người trước mặt, chỉ sợ bản thân nhịn được rơi lệ.

      “Quỳ —— dâng hương ——“

      Kỷ Hiểu Phù rốt cục hoàn hồn, phát Bối Cẩm Nghi còn ở bên cạnh mình. Thành kính dâng ba nén hương lên, chỉ mong kiếp này kề vai đến bạc đầu.

      “Quỳ —— bái đầu ——“

      Thanh vang lên dài dài, nhưng lọt vào tai lại thoải mái nên lời.

      “Nhị bái đầu——“

      Bái lần nữa, mặc cho thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

      “Tam bái đầu ——“

      Ba lần bái đầu, bất kể thế nào cũng thể để tình trạng thân thể của mình làm hỗn loạn buổi lễ.

      “Lễ —— thành ——“

      Thân mình Kỷ Hiểu Phù run rẩy kịch liệt, đôi môi dưới lớp son trắng bệch như tuyết. Chẳng lẽ thể gắng gượng được nữa sao? Lễ xong, kiếp này nàng là thê tử của chàng.

      tiếng sấm lớn nổ ra ngoài phòng, nữ tử áo xanh đạp mà đến, uy nghi thiên thành, tựa như trích tiên. Kỷ Hiểu Phù nhận ra đó là nữ tử mang nàng khi vừa ra đời được khắc. Mắt thấy dung nhan của nàng kia vẫn như trước, nhưng ánh mắt trầm, liền biết nhất định hôm nay mình tốt lành. Khí huyết cuộn trào trong lồng ngực, phút chốc toàn bộ phòng hỉ biến thành mười điện Diêm La, khổ hình dồn dập tra tấn người. Nàng dùng hết sức bình sinh mới nuốt được tiếng rên rỉ xuống.

      Nữ tử áo xanh sải bước vào, hề để mắt đến mọi người trong phòng, ánh mắt như kiếm hướng thẳng tắp về phía Kỷ Hiểu Phù: “Cớ gì? Nghịch thiên?”

      Kỷ Hiểu Phù khép mi, khi mở ra, trong mắt phượng là mảnh thản nhiên: “Thương quân gặp nạn.”

      Nữ tử áo xanh cười lạnh tiếng: “Du Đại Nham tàn phế nửa đời, Dương Bất Hối tiêu dao nhất thế, Trương Thúy Sơn tự vẫn mà chết, Ân Tố Tố theo phu về trời; mà nay ngươi thay kiếp số cản sinh cơ, chẳng lẽ tự cao là nắm được Thiên Cơ trong tay, cần lo lắng?”

      lời kinh ngạc bốn phía.

      Ân Lê Đình sớm đứng chắn trước người Kỷ Hiểu Phù: “Tôn giá muốn gì?” Tuy nghe xong đối thoại của hai người, vừa khó hiểu vừa kinh hãi, nhưng ràng người tới muốn gây phiền toái cho Kỷ Hiểu Phù, sao có thể để nàng như ý?

      “Vô dục vô vi.”[3] Nữ tử áo xanh cười , “Bảy tội nghịch thiên, thiên phạt rất nặng; mười năm thân thể rèn huyền băng vạn năm là có thể giải.”

      Trương Tam Phong đứng dậy, ánh mắt sáng ngời: “Chẳng lẽ là Cửu Thiên Huyền Nữ đại giá quang lâm?”

      Nữ tử áo xanh cười to, thân mình mảnh mai hóa thành con chim lớn. Đầu người mình chim, nghi ngờ gì chính là Cửu Thiên Huyền Nữ cao quý nhất Côn Luân hư.[4]

      Kỷ Hiểu Phù sớm thể chống đỡ, thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến người ta sợ hãi, càng có lòng nào nghĩ tới vì sao bốn tội lại biến thành bảy tội. Hỏa khí trong lòng dâng lên, nàng há miệng phun ra ngụm máu tươi, nhiễm đỏ gả y.

      Vì sao… vì sao lại như vậy!

      Nàng mềm nhũn ngã xuống đất, tay đè lên ngực, đôi mắt phượng trở nên lạnh như băng.

      Quầng sáng quanh thân nữ tử áo xanh rực lên, cuối cùng tan biến thấy bóng dáng.

      “Hiểu Phù!” Ân Lê Đình kinh hoàng ôm lấy nàng. Mọi người chung quanh vây thành vòng, thần sắc lo lắng. Trương Tam Phong thở dài tiếng ngổn ngang trăm mối, ra là thế, ra là thế.

      tay Kỷ Hiểu Phù nắm chặt lấy ống tay áo Ân Lê Đình, tay kia ôm chặt miệng, tơ máu chảy ra từ giữa kẽ tay.

      Đau quá…

      “Hiểu Phù!” Ân Lê Đình nghẹn ngào, cặp mắt tràn lệ.

      “Đệ muội… muội…” Du Đại Nham, Trương Thúy Sơn đồng thời xông lên phía trước, sắc mặt Ân Tố Tố vốn kém nay càng trắng bệch. Ai có thể nghĩ tới nữ tử trước mắt này thông hiểu Thiên Cơ, ai có thể nghĩ nàng lại hóa giải hết kiếp số của bọn họ! Trừng phạt nghịch thiên, người phàm bé há có thể gánh vác?

      “Vì sao…” Ân Lê Đình khóc thành tiếng. Vì sao nàng muốn gạt làm hết thảy những điều này? Vì sao!

      Kỷ Hiểu Phù khó chịu ho vài tiếng, buông vạt áo Ân Lê Đình, đưa tay lên lau nước mắt của , nhưng làm sao lau hết được đau thương tràn ra từ đôi mắt đó?

      “Ta muốn… muốn chàng khổ sở…” Hơi thở của Kỷ Hiểu Phù mong manh.

      Du Đại Nham tàn phế, Dương Bất Hối ra đời, Trương Thúy Sơn tuyệt mệnh, có chuyện nào khiến Ân Lê Đình đau lòng muốn chết đâu? Nàng biết được tình từ đầu đến cuối, sao có thể để cặp mắt tinh thuần vô ngần kia ngập tràn bi thương?

      “Nhưng chàng vẫn đau lòng.” Mắt phượng mơ hồ ánh lệ, “Ta muốn, ta muốn…”

      Chỉ vì nam tử đau đớn đến cực điểm mà khóc kia, là người suốt đời này nàng muốn làm tổn thương.

      Nhưng vì sao biết chàng vì mình chịu tội mà thương tâm, lại vẫn thể khống chế được bản thân nôn ra máu trước mặt chàng!

      Giữa kẽ ngón tay, máu chảy thành dòng.

      Kỷ Hiểu Phù cảm thấy linh hồn từng chút rời khỏi thân thể, thế giới bên ngoài phút chốc hóa thành màu đỏ như máu, toàn thân dưới cảm nhận được bất kỳ vật gì, kể cả người nàng vẫn ôm nàng, càng ôm càng chặt, gục người nàng khóc lớn.

      “Sư phụ…” Ân Lê Đình nghẹn ngào ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu.

      Trương Tam Phong nhíu mày, khổ nhọc suy tư lời nữ tử áo xanh để lại. Huyền băng vạn năm, biết đâu tìm huyền băng vạn năm!

      Linh quang chợt lóe, nghi ngờ ra chín tiếng: “Núi Chung Nam, phái Cổ Mộ, giường hàn ngọc.”

      “Lục đệ!”

      Ân Lê Đình để ngoài tai tất cả những tiếng phía sau, ý niệm duy nhất trong đầu là mau chóng chạy tới núi Chung Nam. Thuận tay dắt con ngựa cao lớn, xoay người ôm Kỷ Hiểu Phù lao nhanh xuống núi. Mau chút! Mau mau chút!

      Du Đại Nham, Trương Thúy Sơn vội vàng kéo con ngựa theo . Trương Tam Phong suy nghĩ hồi, phân phó: “Viễn Kiều, con cũng .” Có Tống Viễn Kiều, mặc dù tính tình của truyền nhân Cổ Mộ có lạnh lùng cũng phải cân nhắc ba phần.

      Tống Viễn Kiều đáp ứng.

      Tầm mắt mơ hồ đẫm lệ, hai người ngựa lảo đảo càng chạy càng xa. Ân Lê Đình vừa buồn vừa hận, buồn nàng tiếng nào, mình gánh chịu trừng phạt, hận bản thân sớm phát khác thường của nàng.

      Kỳ thực từ sáu năm trước sau khi chữa khỏi cho Du Đại Nham nàng bình thường, nhưng vì sao lại truy vấn đến cùng?! Ân Lê Đình thầm mắng mình rất ngốc. Mặc dù biết Dương Bất Hối là ai, nhưng ba chuyện Kỷ Hiểu Phù làm kia đều kinh thiên động địa, chuyện còn lại sao có thể bình thường? Nhưng vì sao, vì sao cứ phải là nàng? Vì sao?

      “Lục đệ!”

      Du Đại Nham rốt cuộc đuổi kịp, sóng vai ngự mã: “Tam ca biết tâm tình của ngươi, nhưng liệu đệ muội có chịu được xóc nảy đường ?” Sửa cách xưng hô đệ muội, từ trong đáy lòng Du Đại Nham thừa nhận nàng.

      Ân Lê Đình cả kinh, chậm tốc độ nâng thân Kỷ Hiểu Phù lên. Vết máu loang lổ nhìn thấy ghê người, Ân Lê Đình chỉ cảm thấy trái tim co thắt mãnh liệt. Cứ tiếp tục như vậy, nàng còn có thể chịu đựng trong bao lâu?!

      “Lục đệ!” Trương Thúy Sơn giục ngựa chạy lên.

      Du Đại Nham quay đầu, thấp giọng : “Ngũ đệ nên về trước chăm sóc đệ muội, huynh theo lục đệ núi Chung Nam.”

      Trương Thúy Sơn sững người, biết tam ca hoàn toàn tha thứ cho Ân Tố Tố. Thương thế của thê tử còn chưa tốt, con trai trúng độc chưởng, quả thực tiện theo. Nghĩ thông suốt, Trương Thúy Sơn dứt khoát ôm quyền hướng hai vị huynh đệ, quay ngựa trở về núi.

      Trì hoãn lúc như vậy, Tống Viễn Kiều, Du Liên Chu, Trương Tùng Khê, Mạc Thanh Cốc đều đuổi tới, Kỷ lão gia tử cũng dẫn theo hai người con. Chỉ nhìn nhau hiểu được tâm ý của mọi người, lập tức phân ra ba nhóm: nhóm về núi, hai nhóm còn lại trước sau về phía bắc.

      Ân Lê Đình lòng như lửa đốt, hận thể lập tức bỏ ngựa qua sông. Vó ngựa tung đầy bụi trần chỉ mang theo lời khẩn cầu: Hiểu Phù, nàng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.

      Núi Chung Nam.

      Ân Lê Đình thẳng thân quỳ cầu ba ngày ba đêm dưới trời mưa tầm tã, đợi cho bóng dáng thiếu nữ áo vàng tới, trước mắt chỉ thấy đôi tân nương tân lang dù hôn mê vẫn liều mình ôm nhau. Tuy tổ tiên hiệp lữ lánh đời, nhưng nghe chuyện mấy người đau khổ mong cầu, dù nàng lãnh tình đến đâu cũng phải động lòng.

      So với chịu tội nghịch thiên, nhân duyên kinh thế của tổ tiên là gì?[5]

      Tuy tuổi còn , nhưng khinh công của thiếu nữ áo vàng thể coi thường. Dù là Tống Viễn Kiều tu vi lâu năm cũng cần dốc hết sức để đuổi theo nàng. đường chỉ thấy cây cối Chung Nam cổ kính um tùm, nào thấy nửa điểm nhân khí?

      giường hàn ngọc, thân hình cực nóng của Kỷ Hiểu Phù mới chầm chậm mát dần. Ân Lê Đình quỳ gối bên giường nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng, nước mắt trong suốt kìm nén hồi lâu nay mới tùy ý rơi xuống ngừng.

      Giờ phút này mới biết mình thể rời xa nàng.

      “Lục đệ.”

      Tống Viễn Kiều rốt cuộc nhìn được nữa, nhàng khuyên nhủ: “Đệ muội đành lòng thấy đệ đau lòng như thế, nhưng nay đệ lại nhẫn tâm khóc trước mặt nàng, rồi sau đó tiếp tục khổ sở sao?”

      Ân Lê Đình ngẩng đầu nhìn đại sư huynh, hai mắt sớm đỏ bừng, khóc thành tiếng: “Nàng… nàng sao có thể… vì tam ca ngũ ca… vì sao…”

      Tống Viễn Kiều thở dài tiếng. Nếu là , cũng lựa chọn giống Kỷ Hiểu Phù.

      “Đừng quá đau lòng, chẳng lẽ ngay cả mười năm đệ cũng chờ được? Nếu đệ muội tỉnh…”

      “Đương nhiên chờ!” Ân Lê Đình hét lên, “Dù là trăm năm, ngàn năm đệ cũng chờ!” Chỉ sợ khi nàng tỉnh dậy ta chỉ còn là nắm đất vàng, dương cách trở.

      Tống Viễn Kiều thở dài tiếng rời . muốn xin vị chủ nhân cổ mộ kia, để Kỷ Hiểu Phù nằm giường hàn ngọc cho đến lúc hồi tỉnh. Du Đại Nham cũng theo ra ngoài. Thạch thất to như vậy chỉ còn đôi tân nhân[6] cùng ánh nến đỏ lay động, cực kỳ giống buổi đêm trăm năm trước.[7]

      “Hiểu Phù, vì sao nàng phải mình chịu đựng tất cả? Cực nhọc như vậy, làm sao nữ tử như nàng có thể cầm cự? Chịu tội bậc này, nên để ta thay nàng nhận mới đúng!”

      “Sư phụ , chấp niệm trong lòng nàng rất lớn, nếu có chút sai lầm liền vào ma đạo, chẳng lẽ là như vậy ư?”

      “Ta sớm nên cho nàng biết, đáng ra nên cho nàng biết từ mười năm trước, ta nàng vô cùng sâu đậm!”



      Ân Lê Đình thao thao bất tuyệt, rất nhiều, nước mắt cũng ngừng rơi xuống. Nhưng giờ phút này Kỷ Hiểu Phù biết thấy, sao có thể nghe được? Nếu nàng nghe được dù chỉ chút, hẳn mặc kệ tất cả, gắng gượng ngồi dậy khuyên giải an ủi rồi.

      “Hiểu Phù… Nàng cần gì làm khổ mình như vậy… cần gì…” Dây đỏ đồng tâm vẫn ở chuôi kiếm như trước, nhưng nữ tử tự tay thắt kia hồn ở nơi nào?

      Tình sao chịu nổi.

      Ân Lê Đình thở dài tiếng, nhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng của nàng.

      Nếu như phụ ngô thê, xin chịu vạn kiếp bất phục.[8]

      Ân Lê Đình liên tiếp quay đầu lại, vẻ mặt đờ đẫn bị hai vị huynh trưởng kéo xuống núi Chung Nam, dọc theo đường nửa câu. Hai người Tống, Du thấy mắt sưng đỏ như con thỏ, sao nỡ trách cứ? Nếu phải từ trước đến nay cổ mộ lưu người ngoài, nam tử cũng bị đuổi ra khỏi nhà, e rằng Ân Lê Đình dù chết cũng muốn ở lại.

      Giữ Kỷ Hiểu Phù là ngoại lệ, sao ba người biết? Nay chỉ có thể hy vọng nàng bình an vô , kéo theo Ân Lê Đình về phía tây.

      Sớm có hai nam nữ vội vàng nghênh đón, thấy Kỷ Hiểu Phù mới thở phào nhõm.

      núi Nga Mi, Bối Cẩm Nghi thuật lại tình xảy ra với Diệt Tuyệt sư thái, cặp mắt đỏ hồng. Diệt Tuyệt sư thái than thở hồi lâu, đâu ngờ đệ tử mình vô cùng cưng chiều có thể liều lĩnh như thế? tình tới nước này, bà còn biết gì hơn? Kỷ Hiểu Phù là người của phái Võ , bà muốn quở trách cũng phải xuống nước ba phần.

      đúng là mầm móng si tình!

      Đúng lúc này, Trương Thúy Sơn cầm thư viết tay của Trương Tam Phong vào, thỉnh cầu Cửu Dương Công của Nga Mi cứu mạng cho nhi tử bảo bối của mình. Tính tình cổ quái của Diệt Tuyệt sư thái nổi lên, phong bì mở ném trở về. Vài lần như thế, đệ tử Võ liền từ bỏ ý định. Trương Tam Phong bắt đầu chuẩn bị già trẻ, đích thân lên Thiếu Lâm.

      Quỹ đạo của toàn bộ thế giới lại trở về như cũ.

      [1] Trích từ ‘Nghê thường vũ y vũ ca’ của Bạch Cư Dị. Hai câu này miêu tả cách ăn mặc lộng lẫy của vũ công, màu sắc rực rỡ như cầu vồng, áo choàng mềm mại như mây trôi nước chảy, đầu đội mũ ngọc, chuỗi chuỗi hoa cài đầu bằng đá quý, ngọc bội va vào nhau kêu leng keng. Ở trong truyện, câu thơ đến trang phục của tân nương tử thời nhà Tống, trâm cài bằng ngọc, vạt áo dài màu xanh lam.

      [2] Vẽ hoa ở giữa hai hàng lông mày, là cách trang điểm của phụ nữ thời xưa.

      [3] mong muốn gì hết, chỉ thuận theo tự nhiên.

      [4] Đầu nguồn của sông Hoàng Hà, chỗ ở của Thiên Đế, rất cao, là nơi cực kì thần bí.

      [5] Ở đây nhắc tới mối tình sư phụ – đệ tử của Dương Quá và Tiểu Long Nữ.

      [6] Đôi phu thê mới cưới.

      [7] Đêm động phòng hoa chúc của Dương Quá và Tiểu Long Nữ.

      [8] Muôn đời được siêu sinh, vĩnh viễn bị đày đọa.

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Biên tập: Candy

      *

      [16] Mười năm tội nghịch nhớ giao thương

      Đây là đâu?

      Cảm giác nhàng bay bổng hết sức quen thuộc. Nàng bắt đầu nghi hoặc phải chăng mình chết lần nữa. Nếu quả thực như thế, tại mình là Kỷ Hiểu Phù hay Vân Hi? Hoặc cả hai đều phải?

      “Đến rồi ư?”

      Tiếng trầm thấp của nữ tử tựa như truyền đến từ bốn phương tám hướng, nhưng lại nghe ra người ở nơi nào.

      “Ngươi chính là ngươi.”

      Ta… Chính là ta?

      Ánh sáng bồng bềnh dưới chân tầng tầng mở ra, núi tuyết trắng ngần biến hóa huyền ảo cùng đại mạc mịt mờ. Nàng biết chỗ này, núi Côn Luân. Phương xa, gốc cây cây khổng lồ đứng chọc trời, ngang tàng thoải mái chốn hoang dã. Chẳng lẽ đây đúng là Côn Luân hư ư?

      sai.”

      Giọng kia dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

      Nàng cúi đầu vất vả suy tư hồi, cả kinh kêu lên: “Là ngươi!”

      Tiếng cười khẽ vang lên trước mặt, mây trắng bay lượn ngừng, đại điện rộng lớn dần dần ra. Nữ tử áo xanh đứng trong điện vẫy phất trần, ràng là Cửu Thiên Huyền Nữ ‘vô ý’ mang nàng đến.

      “Ngươi…” Nàng buồn bực.

      “Quả thực ta hành xử thỏa đáng, xin tạ lỗi.”

      “Vì sao ta lại ở đây? Ta phải về!” Nàng điên cuồng gào thét. Ta phải về, chàng vẫn chờ ta!

      được, tội nghịch thiên nặng nề cỡ nào chứ, e rằng Thiên Đế cũng bỏ qua cho ngươi.”

      Nàng dần dần tỉnh táo, tia lý trí len lỏi trong đầu. đúng, nhất định có chỗ nào ổn. “Vì sao ngươi phải giúp ta?” Nàng lạnh lùng hỏi, “Vì sao phải chiếu cố người phàm tục? Trừ phi… ngươi lợi dụng ta!”

      “Coi như thế .” Cửu Thiên Huyền Nữ than , “Ta cũng bất đắc dĩ. Đông Hoàng[1] ỷ lại Thiên Đế, tâm cơ nhen nhúm lâu, mưu toan nghịch chuyển thiên đạo, nắm giữ trời đất, sao ta có thể dung ? Lúc trước thấy ngươi ngại nghịch thiên sửa mệnh, liền muốn mượn tay ngươi làm rối loạn luân hồi, hiển nhiên chúng ta có thể làm hỗn loạn kế sách của .”

      “Ngươi…” Nàng căm giận , “Nếu như vậy, thả ta về rối loạn toàn bộ thế giới chẳng phải ổn thỏa sao?”

      “Tuyệt đối thể.” Ánh mắt của Cửu Thiên Huyền Nữ trầm xuống, “Tuy kia chỉ là phần của thế giới, nhưng cũng có quỹ đạo riêng của nó. rồi tới hai, hai rồi tới ba, từ đó lên tới ngàn vạn, nếu bỏ cái ắt gặp đại loạn, trời đất trở về thời kỳ hỗn độn. Chúng ta sống ngoài luân hồi, tất nhiên đáng lo, nhưng ngàn vạn sinh linh thế giới sao có thể vô duyên vô cớ chịu kiếp nạn lớn này?”

      ?” Nàng cười thê lương, “Vậy ta phải ở đây bao lâu?” Trăm năm? Ngàn năm? Vạn năm?

      Cửu Thiên Huyền Nữ đáp: “Mười ngày là được. Để tỏ lòng xin lỗi, ta có thể giúp ngươi nối mệnh cho nữ nhi.”

      Nàng ngẩn ra, nữ nhi? Chẳng lẽ… “Dương Bất Hối?”

      sai, may mà ngươi vẫn nhớ nữ nhi bị ngươi cản trở cơ hội ra đời. Nàng chưa xuất thế, ngươi lại chết, vậy thay nàng nốt đoạn đường đời, có được ?”

      Dương Bất Hối chính là thê tử danh chính ngôn thuận của Ân Lê Đình!

      “Ta nguyện ý!” Nàng vội vàng đáp ứng, chỉ sợ Cửu Thiên Huyền Nữ đổi ý. Mười ngày? trời mười ngày, dưới đất mười năm!

      “Như vậy được rồi.” Cửu Thiên Huyền Nữ giọng, “Chuyện đó để sau . Chẳng qua bấm tay tính toán, cứ phát triển như vậy, chờ ngươi phạm bảy tội mới nên phạt. Nhưng dù sao lúc này có việc gì, liền xuống Bát Huyền U Đô lần được ?”

      Bát Huyền U Đô? Đáy lòng nàng run lên. Người bị nhốt đánh vào Bát Huyền U Đô, tẩm trong suối vàng nhận khổ hình, trọn đời thể siêu sinh! Nhưng ràng nàng ở đây mười ngày là có thể rời

      “Phạt vẫn phải phạt.” Cửu Thiên Huyền Nữ , “Ta thể che chở ngươi, nếu bị Nữ Oa và Tây Vương Mẫu trách tội.”

      “Ta nhận.”

      Cứ tưởng Cửu Thiên Huyền Nữ bị ai trách phạt chứ. Có điều bảy tội ư, sao lại là bảy tội? Nàng chỉ nhớ mình chạy thoát tử kiếp là tội thứ năm, vậy hai tội kia đâu?

      Đêm khuya. Võ .

      Trương Tùng Khê nắm lấy cổ tay người trước mắt: “Lục đệ, đừng uống nữa.”

      “A…” Ân Lê Đình tránh vài lần thoát, “Tứ ca có biết, chỉ khi say, đệ mới có thể nhìn thấy nàng?”

      Trương Tùng Khê ngẩn người, lực đạo tay khẽ buông lỏng, Ân Lê Đình thuận thế tránh ra. Rượu cay vào miệng, mùi vị nào có dễ chịu? Nhưng tư vị như thiêu như đốt này đâu bằng đau đớn khốc liệt nàng bị trời phạt nghịch thiên?

      bàn tay vươn ra, cương quyết cướp bầu rượu: “Còn ra thể thống gì!”

      Ân Lê Đình nghe tiếng, biết là Du Liên Chu: “Còn ra thể thống gì? Nhưng nhị ca, đệ khó chịu!”

      Trương Tùng Khê biết từ Ân Lê Đình sợ nhất Du Liên Chu, theo bản năng hành động phản kháng như vậy, ràng trong lòng đau khổ tột cùng, nhưng nếu uống tiếp, e rằng Ân Lê Đình chống cự được. Đơn giản đánh xuống chưởng khiến bất tỉnh rồi cõng về phòng. Du Liên Chu theo sau trầm mặc, trong lòng cũng dễ chịu.

      Mạc Thanh Cốc quanh quẩn mấy trăm vòng trong sân phòng Ân Lê Đình, thấy ba người đến liền nghênh đón: “Nhị ca, tứ ca, lục ca huynh ấy…” Huynh ấy say?

      Trương Tùng Khê dùng ánh mắt ra hiệu: Đừng đánh thức .

      Mạc Thanh Cốc cúi đầu thuận theo, vào phòng chuẩn bị chăn gối giúp Ân Lê Đình. Sau đó mấy người giọng rời , hai người Trương, Ân ngồi đối diện nhau bàn đá.

      “Tứ ca, huynh nghĩ cách gì !” Mạc Thanh Cốc cực kỳ lo lắng, “Chẳng lẽ lục tẩu ngày chưa về, lục ca cứ ngày như thế hay sao? Sáng nay đệ thấy ngũ tẩu, tẩu ấy đổ bệnh vì lo lắng Vô Kỵ Hồ Điệp cốc, ngũ ca vất cả lao tâm hai phía; còn cả tiểu nương mà sư phụ mang về nên sắp xếp thế nào? Võ tuyệt đối thu nữ đệ tử.” tình khó giải quyết dồn dập ngừng, chẳng lẽ để người ta sống yên?

      “Chuyện thứ ba ra có cách, bé kia có thể đưa lên Kim đỉnh Nga Mi, chắc Diệt Tuyệt sư thái cũng từ chối nữ oa nhi cơ khổ nơi nương tựa này.” Trương Tùng Khê , “Đến y thuật của lục đệ muội còn bất lực, Vô Kỵ cũng chỉ có thể trông vào vận may của chính mình. Ngũ đệ vất vả mỏi mệt, lục đệ thương tâm đau khổ, chuyện núi cần năm huynh đệ chúng ta đảm đương phần nhiều. nay huynh có suy tính, chi bằng để lục đệ đưa tiểu nương kia tới Nga Mi. Thứ nhất là hoàn thành xong việc, thứ hai là khiến lục đệ phân tâm, ít nhiều gì cũng bớt vài phần tưởng niệm.”

      Mạc Thanh Cốc do dự, Du Liên Chu lên tiếng: “ sai.”

      Sáng sớm ngày kế, Du Liên Chu tự mình đến phòng Ân Lê Đình phân phó. Ân Lê Đình biết huynh trưởng quan tâm đến mình, đành lòng làm trái tâm ý, chỉ có thể đè nén toàn bộ lo lắng cho Kỷ Hiểu Phù xuống đáy lòng, đưa Chu Chỉ Nhược tới Nga Mi.

      Từ đó, tuy Ân Lê Đình lộ vẻ đau thương nữa, nhưng lại dần dần trầm lặng, dốc sức khổ tâm luyện võ còn hơn cả Du Liên Chu, mọi người đều biết tâm của nên đành thuận theo. Tùng bách Võ xanh biếc năm này qua năm khác, mộng đẹp niên hoa bao phủ ngút trời chảy về hướng đông. Đợi đến khi cũng thu đệ tử, đợi đến khi đệ tử của có thể hành hiệp giang hồ, ước hẹn vẫn xa xa vô chừng.

      Năm năm tháng tháng mong bóng hình, tháng tháng năm năm ôm luyến tiếc. Tuổi hoa của thiếu niên dệt hết, si niệm trống rỗng kéo dài hai vệt tóc mai, lệ trong đầm đìa.

      Nàng rốt cuộc bình an tổn hao gì ra khỏi Bát Huyền U Đô, tra tấn mười ngày mười đêm, dù là hồn phách cũng khó chịu đựng. Cửu Thiên Huyền Nữ khen ngợi câu: “Tốt, nếu ngươi tu tiên, nhất định thành ngọc quý.”

      Nàng hừ lạnh tiếng: “Đa tạ ý tốt của Huyền Nữ, ta chỉ muốn trở về.”

      Cửu Thiên Huyền Nữ lộ ra biểu tình trẻ con khó dạy, vung phất trần, đánh bay hồn phách vốn lơ lửng của nàng ra khỏi chín tầng trời.

      Lạnh quá…

      Kỷ Hiểu Phù tự chủ được, rùng mình cái. Cảm giác sống chân khiến nàng vui sướng vạn phần. Tuy cơ thể còn hơi cứng nhắc, nhưng còn là loại tồn tại hồn phách nữa.

      Ngay sau đó, buốt giá thấu xương chung quanh biến thành gió xuân ấm áp.

      “Hiểu Phù, Hiểu Phù, nàng mở mắt!” Tiếng khàn khàn vang vọng ngớt bên tai. Kỷ Hiểu Phù rên rỉ tiếng, nắm chặt vạt áo người bên cạnh. Là chàng, là chàng!

      “Lục ca…”

      Cổ họng khô rát đau đớn. Kỷ Hiểu Phù cố gắng mở mắt, tầm nhìn mơ hồ, cảm thấy mình được người ôm chặt, cổ thấm ướt mảnh.

      “Lục ca… đừng…” Đừng khóc, ta chết mà.

      Mấy từ cuối cùng bị nàng nuốt trở vào, chỉ sợ vừa ra, Ân Lê Đình nén được nước mắt. Chàng quả thực thay đổi chút nào cả, Kỷ Hiểu Phù mỉm cười, quay đầu ôm lấy Ân Lê Đình.

      Khung cảnh dần dần ràng, nhìn thấy Trương Thúy Sơn xấu hổ quay người ra ngoài. Kỷ Hiểu Phù đánh giá xung quanh, phát mình nằm trong gian thạch thất, giường hàn ngọc lạnh lẽo. Đây là… đây là giường hàn ngọc của Cổ Mộ ư?

      Ân Lê Đình ngẩng đầu, nhất thời ngây ngẩn nhìn dung mạo hề thay đổi của Kỷ Hiểu Phù. Kỷ Hiểu Phù thấy hai bên tóc mai của Ân Lê Đình có sợi bạc, nước mắt vẫn vương khóe mi, biết rằng rốt cuộc chàng cũng tránh được mười năm tưởng niệm, thế giới này vẫn theo quỹ đạo cũ, trong lòng khỏi chua xót. Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, có thể nghe được ràng tiếng hô hấp gần kề.

      thanh ầm ầm bỗng vang lên, là tiếng cửa thạch thất sập xuống.

      “Nàng có biết… ta nhớ nàng khổ sở…” Ân Lê Đình thấp giọng , tưởng niệm cùng quyến luyến ngập trời chỉ gói gọn trong câu này, ngỡ mây hoa lại nặng tựa thiên quân. Mặc dù Kỷ Hiểu Phù sớm biết, song giờ phút này nghe tự ra, tất cả kiềm chế của nàng đều rung động tan vỡ.

      Nàng gật đầu, vùi đầu vào lòng Ân Lê Đình, nước mắt đổ xuống như mưa.

      “Nàng hứa với ta, vĩnh viễn rời xa ta nữa.”

      Kỷ Hiểu Phù nghe lời gật đầu, khóc : “Ta hứa… ta hứa với chàng… vĩnh viễn rời xa…”

      Ân Lê Đình rất vui mừng, cặp mắt ánh lệ nhìn Kỷ Hiểu Phù, thay nàng vuốt sợi tóc rối ra sau tai, khẽ thở dài: “Vô duyên vô cớ ta lại già hơn nàng mười tuổi.”

      “Vậy làm sao?” Kỷ Hiểu Phù ngẩng đầu, tùy tiện lau nước mắt đọng lại mặt, làm ra vẻ hung tợn : “Chàng được chết trước ta!”

      Ân Lê Đình thấp giọng cười: “Vậy chẳng lẽ nàng nhẫn tâm bỏ mặc mình ta đời, lại trôi giạt cơ khổ ư?”

      “Ta…”

      Đúng vậy, sao nàng có thể nhẫn tâm?

      “Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt. Sinh tử đồng mệnh, kiêm điệp cộng du.”[2] Ân Lê Đình xong, cúi đầu hôn lên trán Kỷ Hiểu Phù.

      Ngay sau đó, Ân Lê Đình và Kỷ Hiểu Phù cưỡi con ngựa, cùng Trương Thúy Sơn xuống núi Chung Nam. Ba người hề nóng nảy, đường thả bước chuyện. Kỷ Hiểu Phù vẫn khó hiểu vì sao Trương Thúy Sơn lại xuất , cho đến khi nghe hai người kể chuyện mới biết. Mấy tháng trước sáu phái lớn liên thủ vây đánh đỉnh Quang Minh, Trương Thúy Sơn thể tham dự vì nghĩ cho Ân Tố Tố, bởi vậy theo Ân Lê Đình đến núi Chung Nam. Hai người này lên đỉnh Quang Minh, vậy vẫn chỉ có ‘Võ ngũ hiệp’ vây đánh Minh giáo, mà Ân Lê Đình cũng phải chịu đau đớn vì gân cốt vỡ nát, xem ra đây chính là tội nghịch thiên nàng vô ý phạm phải.

      Cước trình của ba người chậm. Đợi đến khi vào Hồ Bắc, xa xa liền trông thấy người ngựa qua lại đường chính, tựa như chờ ai đó. Nhìn cách ăn mặc của , hiển nhiên là đệ tử đời thứ ba, thứ tư của Võ . Trương Thúy Sơn tinh mắt phát ra đầu tiên, lấy làm lạ hỏi: “Lục đệ, người kia là đệ tử của đệ phải ?”

      Ân Lê Đình cũng cảm thấy kỳ quái. Người phía trước nghi ngờ gì chính là đại đệ tử của mình. Nhưng vì sao lại xuất ở đây?

      Thiếu niên kia nhận ra ba người hai ngựa về phía mình, từ xa thấy biểu tình của cực kỳ vui sướng, quay ngựa phi về phía này. Hai người Trương, Ân giữ ngựa đứng chờ. phi ngựa rất nhanh, trong chốc lát đến trước mặt ba người, xuống ngựa thi lễ : “Đệ tử bái kiến sư phụ, ngũ sư bá.” Ánh mắt đảo qua Kỷ Hiểu Phù, có vẻ hơi do dự, biết phải xưng hô thế nào với nữ tử thân thiết với sư phụ của mình như thế.

      “Gọi sư nương.” Ân Lê Đình đổi sắc .

      “Dạ, đệ tử bái kiến sư nương.” Thiếu niên lại thi lễ, tiếp, “Đệ tử chờ ở đây lâu. Chuyện quyết đấu với Minh giáo xong, hai bên dừng đánh giảng hòa, mà tại giáo chủ Minh giáo chính là công tử Vô Kỵ của ngũ sư bá. Nhưng nay biết tung tích của Trương sư huynh, thất sư thúc tìm rồi. Đại sư bá lệnh cho đệ tử đón trước để báo tin.”

      “Tố Tố còn ở núi ?” Trương Thúy Sơn lo lắng, tin tức này đến như sấm chớp, sao có thể kinh ngạc?

      đến Thiên Ưng giáo —— , Thiên Ưng giáo hợp vào Minh giáo —— trong thời gian ngắn về núi.”

      Từ lúc nghe thấy bốn chữ ‘ tung tích’, Kỷ Hiểu Phù liền tính toán thời gian, lại nghe thiếu niên kia Mạc Thanh Cốc xuống núi, bỗng dưng sắc mặt thay đổi: “Lập tức Thiên Tân!”

      “Hiểu Phù?” Ân Lê Đình khó hiểu.

      “Phải nhanh lên! Nếu , thất đệ chết!” Giọng Kỷ Hiểu Phù run run. Ngày ấy Cửu Thiên Huyền Nữ luôn miệng chắc chắn nàng phạm phải bảy tội nghịch thiên, tội thứ sáu hẳn là Ân Lê Đình nhờ nàng mà thoát khỏi khổ sở gãy xương đứt gân, nhưng chuyện thứ bảy rốt cuộc là nàng thành hôn cùng Ân Lê Đình, hay cản trở cái chết của Mạc Thanh Cốc? Nếu là chuyện trước, ràng nàng sống thay cho Dương Bất Hối, thành hôn coi là nghịch thiên nữa rồi mà? Vậy nếu là chuyện sau, lúc này quả là nghìn cân treo sợi tóc!

      Hai chữ ‘ chết’ vừa ra, ba người kia liền đổ mồ hôi lạnh. Những việc Kỷ Hiểu Phù làm mười năm trước vẫn ở trước mắt, tất nhiên ai nghi ngờ. Bốn người lập tức ra roi thúc ngựa, tiếng vó dồn dập hướng về phía bắc.

      Trong mấy tháng ngắn ngủi phát sinh nhiều tình mà Kỷ Hiểu Phù thể dự đoán được. Ân Lê Đình xác thực tránh được kiếp nạn của mình, nhưng vào đêm Võ lên đỉnh Quang Minh, Du Đại Nham canh gác, phát có người rình rập liền đuổi về phía tây; đường lại nhận ra người rình mò kia đúng là kẻ bóp nát gân cốt mình trước đây, liền theo đuổi ngừng đến nỗi lạc đường, lần nữa bị kẻ thù làm đứt gân gãy xương, sau đó được Trương Vô Kỵ cứu. Vậy là lại thêm người Võ bị hại dưới độc thủ của Triệu Mẫn. Trương Vô Kỵ đưa Du Đại Nham lên Thiếu Lâm rồi về Võ , trước là để cứu người, sau đó đến Băng Hỏa đảo thực lời hứa, tại trở về trung thổ.

      Bốn người chạy tới Thiên Tân, hai người Trương, Ân lập tức bắt tay vào tìm kiếm ám hiệu liên lạc của Võ thất hiệp. vất vả tìm được khách sạn nơi Mạc Thanh Cốc ngủ trọ, liền nghe thấy tiểu nhị sau quầy : “‘Môn hộ có biến, nhanh chóng thanh lý’? Truyền tới núi Võ ở Hồ Bắc? Vị khách kia kỳ lạ đấy.”

      Hai người phía trước nghe thấy lời ấy chỉ khẽ giật mình mà thôi, nhưng Kỷ Hiểu Phù sau liền kinh hãi thôi, bàn tay trắng nõn tùm lấy cổ áo tiểu nhị, lớn tiếng hỏi: “Người truyền lời về phía nào?”

      “Thạch Cương…” Tiểu nhị đáp theo bản năng, bỗng dưng thấy cổ áo buông lỏng, nữ tử trước mắt thấy bóng dáng. sợ tới mức hai tay run rẩy, gẩy nhầm bàn tính: “Đây, đây là người hay quỷ? Ban ngày ban mặt, oan hồn đừng đến đòi mạng a…”

      “Hiểu Phù!”

      Ân Lê Đình lướt qua nóc nhà của khách sạn, đuổi theo. Trương Thúy Sơn cũng vội vã theo sau.

      “Quỷ quỷ quỷ…” Tiểu nhị sợ run tới tận cổ, “Quỷ a…”

      “Quỷ cái gì!” thiếu niên thở hồng hộc chạy tới, chỉ trường kiếm vào cổ họng tiểu nhị, “Người nọ gửi lời gì?”

      “Môn môn môn môn môn…” Tiểu nhị liên tiếp năm chữ ‘môn’, hai mắt trắng dã ngã xuống đất dậy nổi.

      Kỷ Hiểu Phù bình sinh đắc ý nhất về khinh công của mình. Cho nên khi Ân Lê Đình dựa vào nội lực thâm hậu đuổi kịp nàng là ban đêm. Hai người sóng vai bên nhau, loáng thoáng thấy ở ngoài xa có đôi đấu chưởng triền miên ngớt, trong đó người liều mạng đánh, người còn lại vẫn xuống tay lưu tình, chỉ muốn bắt đối phương, xem bộ pháp thân hình ràng đều là đệ tử Võ .

      May quá… Kỷ Hiểu Phù thở phào hơi, cước bộ lại nhanh thêm ba phần.

      Cách đó xa, bóng đen bỗng dưng nhảy ra, trường kiếm chỉ vào người chiếm thế thượng phong. Người nọ bị buộc phải nghiêng người né tránh, đúng vào lúc này, đối thủ cũng là người phái Võ kia kịp thu thế ‘Chấn liên thiết chưởng’, đánh mạnh vào sau lưng . Người kia trúng chưởng lảo đảo vài bước, đánh chưởng về phía bóng đen đánh lén mình, ai ngờ bóng đen rút trường kiếm về, thành công đưa chuôi kiếm vào trong tay người vừa đắc thủ vẫn còn đờ đẫn, sau đó dùng bộ pháp quỷ dị tránh ra. Người trúng chưởng cũng xoay người theo, ngờ bóng đen ra đến sau lưng , nhàng đẩy…

      “Đừng!” Kỷ Hiểu Phù thốt ra, lòng nóng như lửa đốt. Đừng… chỉ chút nữa thôi! Trăm ngàn đừng quá muộn! khi trường kiếm xuyên tim, Đại La thần tiên[3] cũng khó cứu!

      Kỷ Hiểu Phù chợt thấy búi tóc buông lỏng, tia ngân quang gần kề làm tung bay tóc đen, rít gió xẹt qua bên má. Nàng bị sợi tóc che mắt, thể dừng cước bộ vén lại, nhờ vậy mới ý thức được Ân Lê Đình thuận tay rút ngân trâm tóc của nàng xuống làm ám khí. Chỉ nghe thấy hai tiếng leng leng thanh thúy, ngân trâm cùng lực đạo vô cùng cường mãnh cắt đứt trường kiếm từ phần chuôi, thân kiếm tổn hại gì rơi xuống đất.

      Ân Lê Đình cũng chỉ chậm hơn ngân trâm nửa khắc. Cánh tay đẩy kẻ ám toán, thuận tay đánh chưởng vào người chưa hoàn hồn, khiến phun ra máu tươi. Đến lúc nhìn kỹ khỏi kinh hô tiếng: “Thanh Thư? Sao lại là ngươi!”

      Bóng đen lôi được Tống Thanh Thư lảo đảo ấn ngực, nhảy lên con ngựa phóng chạy như bay. Trương Thúy Sơn rốt cuộc vẫn thiếu mười năm công lực, chậm hơn Ân Lê Đình chốc, lúc này mới đuổi tới.

      Kỷ Hiểu Phù tới bên cạnh ba người, tâm tư trĩu nặng hồi lâu cuối cùng cũng nhõm. Giữa bóng đêm thâm trầm, mái tóc dài của nàng bay loạn, quả thực có vài phần hao hao ác quỷ. Chẳng qua nàng vốn ghép chín cây châm làm để dùng, cũng thể trách Ân Lê Đình rút hết xuống.

      “Ngũ ca lục ca, tiểu đệ… Ầy!” Mạc Thanh Cốc lắc đầu quầy quậy. Hai người Trương, Ân nhìn nhau, ấn Mạc Thanh Cốc ngồi ngay xuống đất, trước sau đặt tay lên đại huyệt, lấy công lực giúp chữa thương. Kỷ Hiểu Phù có việc gì để làm, lần nữa miên man suy nghĩ.

      Nếu nàng nhớ lầm, lâu sau hẳn là hôn lễ của Trương Vô Kỵ. Nhưng nàng là thê tử của Ân Lê Đình, vậy Chu Chỉ Nhược kia thân là đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái chẳng lẽ cao hơn Vô Kỵ bậc? Tuy cuối cùng hôn lễ này cũng bị Triệu Mẫn phá hỏng, nhưng theo cái gọi là lẽ trời, hơn nữa lúc này Lý học thịnh hành, hẳn nàng nên có cảm ứng trước mới phải. Tội thứ bảy có thể xác định là Mạc Thanh Cốc chết, coi như trừng phạt nàng nhận ở Bát Huyền U Đô xong, Cửu Thiên Huyền Nữ căn bản đề cập đến việc nàng phạm tội lần thứ tám. Từ đó xem ra, nếu từ đầu tới cuối Chu Chỉ Nhược vẫn quen biết Trương Vô Kỵ, vậy cái gọi là quỹ đạo luân hồi cũng chỉ kéo dài đến ‘Đồ sư hùng hội’ thôi.

      Bình tĩnh xem xét, Kỷ Hiểu Phù hy vọng giả thuyết của mình là đúng.

      Chữa thương xong, ba người đứng dậy. Mạc Thanh Cốc nhìn thấy Kỷ Hiểu Phù khỏi cả kinh kêu lên: “Lục tẩu, quả nhiên lục ca đón tẩu ra?” Kỷ Hiểu Phù chưa trả lời, Ân Lê Đình căng thẳng giữ chặt tay nàng đánh giá cao thấp, còn dùng chân khí đưa vào cơ thể nàng để đảm bảo nàng xảy ra chuyện. Người duy nhất biểu bình thường chút là Trương Thúy Sơn, sau lúc lâu im lặng mới chậm rãi mở miệng: “Thất đệ, Vô Kỵ …”

      Mạc Thanh Cốc thở dài tiếng: “Đệ tìm được Vô Kỵ, trái lại thấy Thanh Thư vụng trộm rình mò… rình mò phòng ngủ của nữ hiệp phái Nga Mi… Việc này nhất thời nửa khắc chưa thể , đệ còn phải về núi hỏi ý kiến của sư phụ và đại sư huynh.”

      “Huynh tìm Vô Kỵ!” Trương Thúy Sơn vội la lên.

      “Ngũ Ca đừng vội.” Kỷ Hiểu Phù theo bản năng ngắt lời, “Chắc chắn sau khi về núi nhận được hỉ thiếp của … A!” Nàng ấn ngực, há miệng thở dốc, cơn đau quặn thắt quen thuộc dồn dập truyền ra từ trong lòng, chân khí trong cơ thể chỉ thoáng tán loạn. Ân Lê Đình kinh hãi che miệng nàng, tay đặt ở đại huyệt ngực giúp nàng điều tức.

      “Chẳng lẽ tẩu tử tiết lộ Thiên Cơ?” Mạc Thanh Cốc cười , “Chín phần là vậy rồi. Ngũ ca, xem ra huynh thể về núi cùng chúng ta.”

      “Hỉ thiếp?” Trương Thúy Sơn vừa mừng vừa sợ, “Lời của đệ muội là ư?”

      Ân Lê Đình sắc mặt xanh mét giúp Kỷ Hiểu Phù điều tức xong liền trách mắng: “Vì sao lại liều lĩnh như thế!” Nàng cũng biết, muốn phải nếm qua mùi vị sống bằng chết lần thứ hai! Nếu Trương Vô Kỵ bình an, chỉ cần nhàng lướt qua là được, cần gì phải thêm câu cuối cùng!

      Kỷ Hiểu Phù ngoan ngoãn rúc vào trong lòng Ân Lê Đình, vạn phần tin tưởng thiên đạo luân hồi ác liệt kia vẫn tồn tại như trước.

      Hồi sơn, bẩm báo, nhận thiếp.

      Hết thảy trôi qua suôn sẻ như thế, suôn sẻ đến mức Kỷ Hiểu Phù mấy lần nghĩ rằng mình ở trong mộng. Vẫn như trước đây, đứng trước cửa sổ ngắm trăng tròn, chứng kiến vầng trăng như lụa đơn độc gột sạch trần thế huyên náo.

      vòng tay kéo nàng vào lòng, thuận đường đóng cửa sổ lại.

      “Lục ca!” Kỷ Hiểu Phù giận dỗi.

      Ân Lê Đình thấp giọng cười, cúi xuống khẽ vào tai nàng: “Nàng còn nợ ta đêm động phòng hoa chúc.”

      Nến tắt màn buông, tóc mai kề sát, chỉ còn phòng kiều diễm dấu duyên lầm trời định.

      núi mây cao, gấm thư để lại, đường trời nam đất bắc đôi người sóng vai, tình si nam nữ có thể sánh với mạn thanh la.[4]

      [1] Còn gọi là Đông Hoàng Thái Nhất, em trai của Thiên Đế

      [2] Khi sống chia sẻ cái chăn, khi chết chôn cùng mộ. Cùng sống cùng chết, như chim cá du ngoạn cùng nhau. Hình dung vợ chồng ân ái.

      [3] Thần tiên ở cung Đại La thuộc tầng trời Đại La, cao quý nhất, là bầy tôi dưới tòa của Ngọc Đế. Theo các đạo sĩ, chỗ cư trú thiên giới có ba mươi sáu nơi, chỗ cao nhất gọi là tầng trời Đại La.

      [4] Loại dây leo thân xanh, ý quấn quýt rời.

      - Hoàn -

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :