1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 65: Nghe lén
      EDIT: VÂN TÍCH

      Hai vị này cư nhiên chạy đến đây ước thề!

      Ta mở to hai mắt nhìn, muốn cẩn thận ra ngoài thăm dò, lại bị Mã Văn Tài ở đành sau che miệng, kéo ta lại.


      “Quản chuyện của bọn làm gì? Chúng ta cứ làm việc của chúng ta .” Mã Văn Tài cười , xong lời này, dứt khoát tìm chỗ cách xa chỗ Lương Sơn Bá, chỗ đó đá dựng chung quanh, phía trước lại có bụi cỏ mọc cao, là nơi ta có thể nhìn thấy bọn họ ràng, mà bọn họ lại nhìn thấy hai người chúng ta. Mã Văn Tài kéo ta ngồi lên tảng đá tương đối bằng phẳng, vừa khéo để bụi cây che lấp toàn bộ thân thể.

      Người này là, ngoài miệng đạo mạo nên nghe lén, kết quả lại tìm ra chỗ này, quả nhiên vẫn là muốn nghe lén người ta chuyện.

      Ta quay đầu lè lưỡi trêu , Mã Văn Tài thấy vậy liền đưa ngón tay lên miệng làm dấu ý bảo ta đừng lên tiếng, hơn nữa : “ muốn bị bọn họ phát đừng có gì.” xong lời này, còn cố ý dựa sát vào gần ta, bả vai cọ cọ vào tóc mai của ta, ngay cả hô hấp của ta cũng có thể nghe .

      Ta cảm thấy bên tai hơi ngứa ngứa, liền dịch sang bên, ngẩng đầu ngắm sao. Ai ngờ Mã Văn Tài cũng dịch sang, nhân lúc Lương Sơn Bá và Chúc Đài chuyện, cũng ở bên tai ta thấp giọng :

      muốn để bọn họ phát , đừng có lên tiếng.”

      Cái gì?

      Ta nghiêng đầu, cổ sớm bị Mã Văn Tài giữ chặt, giây tiếp theo môi cũng tiến lại.

      Cái tên đáng ghét này, ta biết mỗi khi kiểu này, khẳng định có ý gì tốt, kết quả nghĩ tới tình huống này, ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà dám làm chuyện như vậy, sợ bị người ta nhìn thấy sao?

      Ta giơ tay muốn đẩy ra, ngờ cánh tay lại đụng phải nhành cây, phát ra chuỗi tiếng rào rào, Lương Chúc hai người chuyện nghe thấy tiếng động, sau đó quay đầu nhìn về phía chúng ta. Ta bị dọa đến nhất thời dám động đậy. Mơ hồ nhìn thấy Mã Văn Tài khóe miệng cong lên thành nụ cười, cũng thừa dịp ta dám cử động liền ôm chặt ta, chút khách khí tiến công thần tốc, đoạt thành chiếm đất.

      ra rất thoải mái, chỉ khổ mình ta, động cũng dám động, cũng dám giãy giụa, chỉ sợ bản thân vừa cử động chạm vào nhành cây kia, hoặc là quần áo ma sát phát ra động tĩnh gì đó, khiến cho Lương Sơn Bá và Chúc Đài chú ý, đến lúc đó bị bọn họ túm được…Chỉ mới nghĩ đến đây, ta liền đổ mồ hôi lạnh, trong lòng khỏi nổi lên oán trách Mã Văn Tài, nhưng cũng dám cắn , chỉ có thể thầm nghiến răng.

      Cái tên đáng chết này! Xem ra mấy hôm nay ta quá dễ dãi với , cho nên ngay cả loại chuyện vô liêm sỉ này cũng dám làm. Buổi tối ta nhất định phải đánh…

      “A!”

      Môi dưới đột nhiên đau xót, ra đối phương nặng cắn ta cái. Ta vất vả mới cố gắng phát ra tiếng kêu, lại nghe Mã Văn Tài lầm bầm :

      nghĩ cái gì, chuyên tâm chút.”

      còn có mặt mũi bảo ta chuyên tâm, chuyên tâm cái đầu ngươi! Ta tức đến phát run, cố tình ngươi kia lại bỏ lơ, tiếp tục cười : “Bản công tử ngại có người nhìn thấy, nhưng mà ngươi phải cẩn thận chút đấy, Diệp tiểu muội.” xong lời này, lên vươn tay nắm cằm của ta, kéo cái muốn tiếp tục hôn tiếp. Ta lúc này vội vàng quyết đoán, vùi đầu vào trong ngực , kiên quyết cho cơ hội phi lễ ta. Mã Văn Tài cố kéo cũng kéo ta lên nổi, cuối cùng còn cách nào khác, đành kéo ta gối đầu lên đùi .

      Nằm nằm, vừa vặn hôm nay ta rất mệt mỏi, liền dứt khoát chợp mắt chút. Mã Văn Tài cũng tiếp tục hành vi xấu vừa rồi, chỉ kéo phẳng lại những nếp nhăn quần áo, lại hơi đổi tư thế để ta thoải mái hơn, tay cũng vuốt mái tóc của ta, ánh mắt lại nhìn lên bầu trời.

      Bầu trời đêm nay rất nhiều sao, trông đẹp. Nhưng mà trong lòng ta oán khí chưa tan, thèm ngẩng đầu ngắm sao nữa, mà chuyển sang tập trung dùng răng cắn góc áo của Mã Văn Tài.

      Phía bên kia, Lương Sơn Bá và Chúc Đài cũng phát ra hai người chúng ta, lại quay người , tiếp tục trò chuyện.

      Chỉ thấy Chúc Đài cúi đầu, biết cái gì khiến Lương Sơn Bá hơi do dự chút. Sau đó ngẩng đầu lên, kiên định : “Sau này, chúng ta đều có tương lai của riêng mình, dù cho mỗi người có bị đẩy đến chân trời góc bể, nhất định tìm cách gặp lại.” xong, giơ tay chỉ lên bầu trời, xa xăm : “Ngươi xem kìa, Ngưu lang Chức nữ, mỗi năm cũng chỉ có thể gặp nhau lần.”

      Sặc!

      Ngưu lang Chức nữ…

      Ta thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng nhét áo choàng của Mã Văn Tài vào miệng để ngăn cho ai nghe thấy. vốn chân tướng, liền mờ mịt đưa tay xoa đầu ta, liền bị ta liếc mắt xem thường.

      Lại thấy Chúc Đài : “ năm chỉ gặp lần sao được? Nếu là se duyên kết tóc, nên ngày ngày đêm đêm cùng nhau mới phải đạo.”

      “Ta luôn luôn cảm thấy, Ngưu lang quá yếu đuối.” Lương Sơn Bá , “ vốn nên thỏa hiệp, còn đáp ứng Vương Mẫu Nương Nương, mỗi năm gặp vợ lần. Nếu là ta…”

      “Nếu là ngươi, ngươi làm thế nào?” Chúc Đài vội vàng hỏi. Lương Sơn Bá liền : “Ta…Ta nhất định nỗ lực hết sức để thay đổi ý kiến của Vương Mẫu Nương Nương, nhất định để Chức nữ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, miễn là, trong lòng nàng cũng có ta…”

      Bàn tay Mã Văn Tài đặt đầu ta bỗng nhấn cái, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , nhưng lập tức trở lại như cũ, vẫn đều đều vuốt tóc ta như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ta có chút kỳ quái, lúc này lại nghe thấy giọng của Chúc Đài: “Nếu vạn nhất Vương Mẫu Nương Nương nhất định đồng ý?”

      “Ta đây chỉ có câu —- thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành!”

      Chẳng lẽ chính là vì quyết liệt như vậy, cho nên hai người họ mới hóa thành bươm bướm sao? Nhừng mà…Tại sao các ngươi lại chỉ nghĩ đến tình cảm của bản thân, mặc kệ hai bên cha mẹ đều đồng ý.

      Ta đối với lời của Lương Sơn Bá hiểu sao cảm thấy có chút thoải mái, Chúc Đài ở bên cạnh lại cao hứng : “Tốt lắm! Vậy ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ điều này, sau này cho nuốt lời.”

      “Ngươi tính tình đôi lúc cũng kỳ quái a.” Lương Sơn Bá , trong thanh mang theo vài phần kinh ngạc. Những giây tiếp theo, ta vểnh cả hai tai lên cũng nghe thấy gì, cũng biết tại sao đột nhiên Chúc Đài lại hoảng loạn : “Đêm nay trời đẹp a, người ngắm sao lại nhìn ta làm gì?”

      , ta chỉ là cảm thấy Đài, ngươi,… hiểu sao có cảm giác rất giống A Đường!”

      “Ai thèm giống chứ!” Chúc Đài đột nhiên tức giận. Lương Sơn Bá vội dỗ dành nàng, chỉ là cảm giác, cảm giác thôi mà. Chúc Đài nhân cơ hội liền bắt được bảo nàng và cái tên háo sắc Diệp Hoa Đường kia giống nhau. Vì thế Lương Sơn Bá lại vội vàng giải thích Diệp huynh phải là tên háo sắc, chuyện ngày đó khẳng định là còn có uẩn khúc, Chúc Đài lại chịu nghe, còn phất tay áo kêu to, nếu ngươi cảm thấy tốt như vậy, sao đêm nay kéo cùng ngắm sao ? xong liền bỏ , sau đó nàng bị Lương Sơn Bá đuổi theo kéo về. Ta sợ bọn họ phát ra ta và Mã Văn Tài ở đây, vội vàng muốn trốn, Mã Văn Tài lại có ý định này, ngược lại cố ý túm áo ta, lớn tiếng hỏi:

      “Sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?”

      Vốn vị trí của chúng ta cũng là tương đối khuất, nhưng vì hành động này của mà bại lộ. Lương Sơn Bá và Chúc Đài đều dừng bước, chạy qua đây tìm kiếm nơi phát ra động tĩnh. Trong lòng ta thầm kêu khổ, dứt khoát làm rùa đen rụt đầu, úp mặt vào áo choàng của Mã Văn Tài, nhất quyết chịu ngẩng đầu.

      Chỉ nghe thấy Chúc Đài giọng thanh thúy hỏi:

      “Mã Văn Tài, Diệp Hoa Đường! Hai người các ngươi lén lút ở đây làm gì? Có phải định nghe trộm chúng ta chuyện ?”

      “Bản công tử có hứng thú nghe các ngươi chuyện Ngưu lang Chức nữ, ta chỉ là cùng A Đường ngắm sao thôi, có đúng , A Đường?”

      == Cái tên đáng chết này, ai bảo ngươi gọi tên của ta hả!

      Ta còn tiếp tục định che mặt chịu thò đầu ra, ý đồ giả thành người khác: “Bản, bản công tử chính là Vương Lam Điền…”

      “Diệp huynh, người cũng đừng che che giấu giấu nữa, chúng ta đều biết là ngươi rồi. Những cái khác tạm , nhưng mà Văn Tài huynh sao có thể ngồi ngắm sao cùng Vương Lam Điền?”

      cũng đúng…Trong trường, người có quan hệ thân thiết với Mã đại gia, ngoại trừ ta quả thực có người khác. Ta khỏi có chút phẫn nộ, giật giật tóc, sau đó đứng lên. Ai ngờ vừa mới rút đầu ra khỏi ngực của Mã Văn Tài, chợt nghe Lương Sơn Bá kinh ngạc hỏi: “A, Diệp huynh, sao miệng ngươi lại bị sưng?”

      “…Bị ong mật đốt.” đề cập đến thôi, nhưng mà nhắc tới, ta lại khỏi nghĩ đến việc xấu người nào đó làm, liền dùng sức đá chân cái, căm giận phất tay áo : “Ta về!” Rốt cuộc trốn kĩ như vậy vẫn để người ta bắt được, cho nên vốn muốn làm người trong sạch giờ lại bị người ta nghĩ là ta chuyên môn nghe trộm, là rất oan uổng a!

      “Diệp…”

      Lương Sơn Bá đứng phía sau định mở miệng gọi ta, ta vừa muốn quay đầu, lại bị Mã Văn Tài kéo lấy, túm rồi. Xa xa quay đầu lại chỉ còn thấy hai người kia sóng vai mà đứng, hiểu tại sao lại có vẻ đơn độc quạnh hiu.

      “A Đường…” Mã Văn Tài ở bên cạnh gọi ta tiếng. Ta nhớ tới việc vừa làm với ta, khỏi tức giận, định giằng tay ra, ngờ Mã Văn Tài lại dùng sức gắt gao giữ chặt, miệng tiếp tục : “A Đường, nếu là ta, nhất định ta bảo vệ ngươi tốt, để ngọc nát, cũng cần ngói lành. Mặc kệ Vương Mẫu Nương Nương hay là thiên binh thiên tướng, đến người ta giết người, đến hai người ta liền giết cả hai! Xem ai còn dám cướp ngươi !”

      “Vương Mẫu Nương Nương là mẹ của Chức nữ, đúng ? Mặc kệ là có đúng hay , cũng đều phải người ngươi có thể giết!” Ta nghe lời của , khỏi có chút buồn cười, người này thế nhưng lại để ý câu đùa của Lương Sơn Bá với Chúc Đài. Nghĩ đến đây, ta lại nghĩ đến truyền thuyết hai người bọn họ hóa thành hồ điệp bay lượn, nhịn được liên mở miệng hỏi:

      “Văn Tài huynh, nếu ngươi thương người con , nhưng người con ấy lại thích người khác, cuối cùng tình nguyện hi sinh thân mình, biến thành bươm bướm cùng người kia bay lượn, nếu biết trước như vậy, người có còn muốn ép nàng, muốn nhất định phải cưới nàng làm vợ nữa sao?”

      “Thích người khác? Ngươi dám!” Mã Văn Tài nghe vậy liền giận dữ, hai tay ôm chặt hai vai ta, quát to: “Diệp Thu Đường, ngươi muốn cùng ai hóa thành bươm bướm? Ta đồng ý! Ngươi nếu động lòng với người khác, ta tại giết !”

      phải, ta ta biến thành bươm bướm. Ta chỉ muốn , nếu ngươi có tình cảm với Chúc Đài, sau đó nàng lại thích ngươi…”

      “Chúc Đài?” Mã Văn Tài khẽ nhíu mày, “Chúc Đài làm sao?” xong câu đó đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn ta có chút chần chờ, do dự rồi :

      “Ngươi…Biết rồi?”

      “Biết cái gì? Mã Văn Tài ngươi đầy đủ cho ta!” Ta vừa thấy bộ dạng này của liền biết là có chuyện rồi, trong lòng đột nhiên nóng nảy, chẳng lẽ vẫn như vậy đối với Chúc Đài… ràng vì ta làm nhiều chuyện như vậy, cư nhiên còn có thể thích Chúc Đài, làm sao có thể…

      “Ngươi vội cái gì? Chỉ là cha ta thôi.” Mã Văn Tài liếc mắt nhìn ta cái, giơ tay vỗ vỗ đầu ta để trấn an, lại : “Cha ta , muốn ta giao hảo với người nhà họ Chúc, là sau này có tính toán khác. Cái này chắc là để có lợi cho con đường tiến thân của ta sau này. Dù sao ngươi cứ yên tâm, ta vốn có hảo cảm với Chúc Đài. Nếu ngươi cũng chán ghét bọn họ, liền sớm cắt đứt quan hệ với Lương Sơn Bá , đừng giống như Chúc Đài, cả ngày chỉ biết theo dân đen… theo mấy người thường dân.”

      Hẳn là vì nhớ tới lời mà ta với , thích gọi người khác là dân đen, vì thế nên Mã Văn Tài vội nuốt ngược hai chữ này vào. Thấy ta còn nhíu mày trầm tư, liền ôm lấy ta, “Tốt lắm, thôi. Cả ngày cứ lo lắng những chuyện đâu. Chúc Đài kia nhìn ngươi cũng vừa mắt, ta cũng vừa mắt , nếu phải là e ngại lời của cha ta, ta sớm trở mặt với rồi. Ngươi cũng cần lo lắng, người nào trong trường dám trêu chọc ngươi, Mã Văn Tài ta nhất định sau đó thu thập từng tên, xem bọn ai còn dám kiêu ngạo phách lối!”

      , phải, ngươi đừng chọc tức Chúc Đài, giống những người khác.” Ta lắc đầu, trong lòng cảm thấy ổn. Chúc Đài là người của Thượng Ngu Chúc gia trang, cách Hàng Châu rất xa, tại sao Mã thái thú lại đặc biệt bảo con mình phải giao hảo với nàng? Mã thái thú là gia đình quan lại, Chúc Đài mặc dù trong nhà có tiền, nhưng cũng có ai làm quan trong triều, cho nên nếu muốn chỗ đáng để Mã thái thú giao hảo…

      —- phải là tiền.

      Chúc gia trang có tiền.

      Chúc viên ngoại chỉ có tám nam nữ, đó là chuyện ai cũng biết. Mà con chưa gả , con trai của Mã thái thú lại oai phong tuấn tú, hai người thành cặp, phải rất đẹp đôi sao?

      Mà Diệp gia ta truyền thống khoa bảng, tuy rằng sau khi phụ thân về quê, trong nhà có ai làm quan trong triều, nhưng trong mắt mọi người, vẫn ở địa vị cao hơn so với Mã gia. Tục ngữ gả nữ gả cao, cưới vợ cưới thấp, cho nên đối với Mã thái thú mà , so sánh với Diệp gia, tự nhiên vẫn muốn lựa chọn nhà họ Chúc có tiền mà có quyền hơn.
      thomap thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 66: Bị đánh
      EDIT: VÂN TÍCH

      Cụ thể chi tiết ta cũng hiểu lắm, bất quá theo lời thường ngày của Mộc Cận ít nhiều cũng đoán được. Đương nhiên, đây cũng có thể là do ta suy nghĩ nhiều.



      Đêm thất tịch cứ như vậy mà trôi qua.


      Ngày hôm sau, theo thường lệ, chúng ta có tiết buổi sáng. Hôm nay Đào Uyên Minh đại thúc bắt đầu giảng bài, chỉ đáng tiếc ta ngồi cùng Mã Văn Tài.



      Nguyên nhân đương nhiên chỉ có , vị trí của ta, bị cha Mã Văn Tài, Mã thái thú chiếm mất. Ta đành phải ngồi sau bàn của .



      = = thể tin như vậy mà cũng tới giảng đường học bài hôm nay, bất quá nếu như ta đoán sai, hẳn là bởi vì người giảng bài là Đào Uyên Minh .



      Bất quá Đào Uyên Minh cũng cảm kích, đến giảng đường rồi, cũng có trèo lên bục giảng, chỉ đứng ở cạnh sườn khom người hành lễ với Mã thái thú, cười :



      “Mã đại nhân, ngài đường đường là thái thú Hàng Châu, lại chạy tới đây làm học trò của ta, dám thu nhận.”



      Mã thái thú nghe vậy liền ngẩng đầu cười, cũng chắp tay tạ lễ, : “Từ lâu nghe Ngũ liễu tiên sinh học vấn cao thâm, giải thích siêu phàm, hôm nay được gặp, quả tích đức ba đời. Cái này phải là vinh hạnh của Mã mỗ.”



      Mã thái thú xong câu này, ta tinh tường cảm thấy ánh mắt Mã Văn Tài thay đổi, như có như nhìn cha , lại nhìn Đào Uyên Minh, mặt lộ ra vẻ mất hứng.



      Người này làm vậy là có dụng ý gì, có ý kiến với lời của cha ?



      Lúc này lại nghe thấy Đào Uyên Minh chua chát : “Ôi, ngươi xem, con người của ta ấy mà, chính là muốn ban cho người khác vinh hạnh gì cả.” xong liền về phía trước vài bước, đặt mông ngồi xuống ghế mây, lười biếng : “Hôm nay, ta muốn giảng bài. Như vậy , hôm nay ta muốn nghe các học sinh đọc thuộc lòng, như thế nào?”



      “Đào tiên sinh dạy phải, Mã mỗ nghe xong được lợi phải là ít.” Mã thái thú sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất ngay khuôn mặt lại tươi cười. Đào Uyên Minh có chút bất đắc dĩ, cầm quyển sách lên xem, rồi lắc đầu.



      “Ai nha, đúng là miệng lưỡi nhà quan, Mã đại nhân bùi tai. Khiến lão tửu quỷ ta được lợi cũng phải là ít.”



      Đào Uyên Minh người này chuyện thẳng thắn, chẳng khác nào toạc ra Mã thái thú muốn lấy lòng . Mã Văn Tài nghe xong, mặt cũng tái mét, chỉ có cha vẫn cứ tỏ ra hiểu, mặt vẫn tươi như hoa “Đâu có, đâu có”, quả nhiên là lão hồ ly ở chốn quan trường. So sánh với Mã Văn Tài còn có chút lỗ mãng của tuổi trẻ.



      Đào Uyên Minh cũng thèm tiếp tục châm chọc , giương mắt nhìn xuống giảng đường, lớn tiếng : “Nhóm tiểu tử này, vậy trước hết về suy nghĩ của các ngươi cho tương lai . Thế nào?” xong ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua các dãy bàn, , “Vương Lam Điền, bắt đầu từ ngươi !”



      Vương Lam Điền ngồi phía sau ta, nghe vậy rụt đầu lại: “Cái này cũng có gì đáng , chỉ cần đời này ăn uống no đủ, cơm bưng nước rót, vợ đẹp thiếp xinh, sung sướng cả đời.”



      “Sặc.” Ta che miệng để cười ra tiếng. Mã Văn Tài bất đắc dĩ lắc đầu. Còn Tuân Cự Bá ở sau lưng Vương Lam Điền lại lớn tiếng : “Ha ha ha, quả thực rất giống con lợn. Ha ha ha ha!”



      “Có tiền đồ, có tiền đồ.” Đào Uyên Minh lắc đầu, lại , “Tần Kinh Sinh, ngươi sao?”



      Tần Kinh Sinh nghe xong liền thẳng thắn trả lời: “Học sinh hi vọng sau này có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức, ra đường người đưa kẻ rước, tiền hô hậu ủng, tiền bạc đầy sân, phú quý song toàn.”



      “Hừ”, Đào Uyên Minh hừ tiếng, “Nếu vậy ngươi nên nhờ Mã thái thú giảng bài cho ngươi, làm sao để tiền bạc đầy sân, phú quý song toàn, chính là người trong nghề đó.”



      Mã thái thú xấu hổ cười: “ hay lắm, hay lắm.” Mã Văn Tài sắc mặt càng lúc càng xanh. Ta cảm thấy tò mò, liền nhịn được quay đầu nhìn, lúc này lại nghe Đào Uyên Minh đột nhiên , “Còn, Diệp Hoa Đường, ngươi sao?”



      Ta?



      “Ngày sau như thế nào, ta biết, mà ta cũng thể quyết định được. Bất quá ta nỗ lực làm tốt việc bây giờ ta có thể làm, chính là như vậy.” Ta nỗ lực học tập, để cho ca ca ta có chức quan. Về phần những chuyện khác, ta tạm thời có tính xa như vậy.



      “Ngươi ra rất tùy ý. Đúng vậy, cuộc sống thay đổi như chong chóng, ai biết được sau này bản thân ra sao?” Đào Uyên Minh nghiêng đầu, tay lười biếng gõ cái.



      “Mã Văn Tài, ngươi xem, chí hướng của ngươi là gì?”



      = = Ta thế này lại cảm thấy đại thúc ra câu hỏi chính là vì người này a?



      Mã Văn Tài chút do dự đứng dậy trả lời: “Mở mang bờ cõi, chinh chiến nơi sa trường, vang danh thiên hạ!”



      “Tốt.” Đào Uyên Minh gật gật đầu, “Sát phạt nơi sa trường, quan trọng nhất là chiến lược, ngươi có kế sách gì mới ?”



      “Ngày xưa có Phù Kiên, dựa vào lực lượng đông đảo hùng mạnh định xâm chiếm Giang Nam. Tạ Huyền tướng quân dựa vào sông nước mà đánh trận, lấy ít địch nhiều, nhưng cũng chỉ là may mắn thắng được. Học trò hận sinh cùng thời, bằng , Tạ tướng quân căn bản cần mạo hiểm như vậy.”



      “Xin hơn.”



      Mã Văn Tài chút suy nghĩ, cao giọng : “Quân đội phương Bác giỏi nhất là cưỡi ngựa bắn cung, phía nam địa hình lại thuận lợi, nên nhất định phải dùng đường thủy để so tài cao thấp. Nhưng nếu như do ta chỉ huy chống giặc, ta ở thượng nguồn và hạ nguồn cờ sông cho đóng thuyền và thiếp lập trận địa máy bắn đá, thừa lúc quân địch vượt sông mà đến, chính là lúc chúng tiến thối lưỡng nan, sau đó dùng máy bắn đá công kích, quân địch tất cả đều chết chìm, quân lính tan rã.”



      Đào Uyên Minh gật gật đầu, lại lắc đầu : “Biện pháp này rất tốt, nhưng cũng rất độc ác.”



      “Ngàn vạn lần được, Văn Tài huynh.” Lương Sơn Bá đột nhiên . Mã Văn Tài nhíu mày quay đầu lại, lạnh lùng : “Vì sao được?”



      Lương Sơn Bá cũng đứng lên, : “Văn Tài huynh, kế đánh giặc của huynh tuy hay, nhưng đá lớn và thuyền đều chìm xuống sông, như thế mức nước trong sông tất nhiên dâng lên, cũng làm tắc nghẽn dòng chảy. Mấy năm trước Trường Giang lũ lụt nghiêm trọng, dân chúng vì nước dâng mà chết nhiều vô số, nếu chỉ vì thắng lợi trước mắt, mà quan tâm đến kế sinh nhai của muôn dân, cắt đứt nguồn nước, có thể khiến số người chết vì nó nhiều hơn vì chiến tranh ngàn vạn lần. Thắng như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa?”



      Mã Văn Tài hề khách khí cắt ngang lời .



      “Chim yến tuy cầu bình an cũng còn có chí lớn. Loại người lòng dạ đàn bà như ngươi, làm sao có thể mưu việc thiên hạ?”



      , Văn Tài huynh, ngươi trả lời như vậy là đúng. Ngươi như vậy, chẳng phải là coi lê dân bá tánh làm trọng?



      “Luận tài văn thao võ lược, Văn Tài huynh tương lai nhất định là rường cột của nước nhà. Nhưng trước mắt thế bất ổn, chiến tranh liên miên, nhu cầu cấp bách của dân chúng là nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu hiếu chiến chỉ khiến cho thiên hạ lầm than.”



      “Yếu đuối sợ hãi, tự mình chịu thua mới khiến cho thiên hạ lầm than.” Mã Văn Tài hừ lạnh tiếng. Lương Sơn Bá còn muốn nữa, Đào Uyên Minh khỏi cười :



      “Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi đừng cãi cọ, loại chuyện này là chuyện quốc gia đại , vẫn là để cho Mã thái thú phân xử tốt hơn.”



      Mã thái thú liền đứng dậy, vừa định mở miệng, Tuân Cự Bá lại lên tiếng trước: “Tiên sinh, để Mã thái thú phân xử, chẳng phải muốn cho chúng ta xem màn con hát cha khen hay sao?”



      “To gan!” Đào Uyên Minh quát lớn, “Làm sao có chuyện đó được? Mã thái thú là người đức cao vọng trọng, sao có thể bao che cho người thân? Mã đại nhân, ngươi cứ .”



      Mã thái thú gật gật đầu, mở miệng : “Lão phu cho rằng…”



      “Mã đại nhân!” Tuân Cự Bá đột nhiên lại , “Lương Sơn Bá nghĩ ra cách trị thủy, ngay cả Thừa tướng và Tạ Đạo Uẩn tiên sinh cũng phải khen ngợi mười phần.”



      “Tuân Cự Bá, ngươi câm miệng cho ta!” Ta rốt cuộc nhịn được liền quát lớn, đồng thời trừng mắt nhìn Tuân Cự Bá. Mọi người hiển nhiên thể ngờ ta ra lời này. Tuân Cự Bá sửng sốt chút, vừa chỉ tay vào mặt ta “Ngươi…” bị Đào Uyên Minh ho tiếng cắt ngang.



      Mã thái thú vuốt vuốt râu, có chút bất đắc dĩ : “Lương công tử tuổi còn trẻ được Tạ thừa tướng ưu ái, tương lai tất thành hiền tài a.”



      “Cha, ngươi tại sao…” Mã Văn Tài có chút khó hiểu, vừa lên tiếng bị Mã thái thú quát: “Làm càn!”



      “Ta…” Mã Văn Tài phẫn nộ im miệng, mặt tràn đầy vẻ ủy khuất, lại nghe Mã thái thú : “Chú ý thân phận của ngươi, ngươi bây giờ là học sinh!”



      “Văn Tài huynh…” Ta ở sau lưng lén lút kéo tay áo của Mã Văn Tài, người kia hít hơi, : “Dạ, Mã đại nhân. Lời ấy của Mã đại nhân, phải chăng cho là Lương Sơn Bá giỏi hơn ta?”



      Mã thái thú liền : “Ta chỉ , Tạ thừa tướng nhìn trúng tài năng trị thủy của Lương công tử.”



      ra lời này, chính là muốn bản thân có ý kiến gì về việc ai mạnh hơn. Nhưng Mã Văn Tài lại chấp nhất truy cầu đáp án, tiếp tục :



      “Học sinh chính là , dựa vào cái gì, chỉ cần lời của Tạ thừa tướng, liền kết luận ai giỏi hay ? Chẳng lẽ chỉ cần quyền cao chức trọng, lời nhất định là đúng sao?”



      “Văn Tài!” Mã thái thú đột nhiên rít gào , “Cẩn thận lời của ngươi!”



      “Ta chính là phục!” Mã Văn Tài gân cổ cãi. Trần phu tử đứng bên nhìn được, liền vội lên giải vây, : “Ai nha, Mã đại nhân, Mã công tử a. Trước mặt mọi người, cha ngươi cũng muốn tỏ ra thiên vị thôi mà. Ngươi xem, có phải hay ?”



      “Hừ”. Mã Văn Tài lạnh lẽo , “Ngươi quá coi thường Mã đại nhân rồi, Mã đại nhân cho tới bây giờ có ngại miệng lưỡi thế gian, chỉ sợ đắc tội với Tạ An, con đường làm quan bị trở ngại thôi!”



      Lời này vừa ra, sắc mặt Mã thái thú nhất thời thay đổi, tức giận đến run người, dùng sức đẩy Trần phu tử ra, chỉ thẳng mặt Mã Văn Tài : “Ngươi, cái tên nghịch tử này, ngươi cái gì?” Sau đó bước lên phía trước, hung hăng tát Mã Văn Tài cái!
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 67: Lời thề
      EDIT: VÂN TÍCH

      Mọi người trong nháy mắt đều sửng sốt. Mã Văn Tài kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cha , trong mắt dần dần nổi lên tơ máu, nghiến răng nghiến lợi :

      công bằng. Ta phục, ta phục!” xong câu đó, nặng nề thở dốc vài tiếng, bỗng nhiên phất tay áo lên, chạy ra khỏi giảng đường!


      “Văn Tài huynh!” Ta há mồm kêu tiếng. Bước chân Mã Văn Tài hơi ngừng lại chút, nhưng sau đó lại đẩy nhanh tốc độ, ra phía ngoài. Trần phu tử vội vàng lớn tiếng gọi Mã công tử, nhảy qua mấy cái bàn, ý đồ cản Mã Văn Tài lại. Ai ngờ Mã thái thú lại gọi Trần phu tử lại, sắc mặt đổi, :

      “Loại súc sinh ngỗ nghịch cha mẹ này, để tự sinh tự diệt !”

      Ông ta làm sao có thể…

      Ta nghẹn hơi, đột nhiên lấy tay ôm bụng, lớn tiếng kêu: “Ôi, ta đau bụng quá. Các vị đại nhân, học sinh tự nhiên thấy trong người khỏe, cảm thấy cần phải y xá khám bệnh, tạm thời xin cáo lui trước.”

      Nhưng chờ đến lúc ta chạy ra khỏi giảng đường, sớm thấy bóng dáng của Mã Văn Tài. Trở lại phòng ngủ cũng thấy, y xá cũng ở, phía sau núi cũng có, rốt cục ở đâu đây?

      Nghĩ đến lúc chạy ra ngoài, bộ dạng khổ sở, ta liền nhịn được có chút khó chịu. Việc này lúc đầu cũng chỉ là và Lương Sơn Bá ý kiến bất đồng thôi, cũng phải chuyện gì to tát, chỉ là Đào đại thúc và Tuân Cự Bá cố tình đổ thêm dầu vào lửa, mà Mã Văn Tài lại hiểu được ý tứ lời của cha , cứ nhất định phải hỏi cho bằng được, để rồi cuối cùng tự thương tổn chính bản thân mình.

      rốt cuộc là chạy đâu đây…

      Tìm nửa ngày vẫn tìm thấy, ngay vào lúc ta rối nhất, chợt thấy Lương Sơn Bá từ sau núi chạy tới, vừa thấy ta liền vội vàng kêu lên:

      “A… Diệp, Diệp …Diệp công tử, ta tìm được Văn Tài huynh!”

      vừa ra, ta nhất thời mặc kệ, thèm so đo chuyện người này suýt nữa làm lộ thân phận của ta, vội vàng hỏi lại: “Tìm được? Ở nơi nào!”

      “Ở…Ở chuồng ngựa sau núi.” Lương Sơn Bá thở hổn hển trả lời, ta nghe được thông tin cần thiết liền câu cảm tạ, lập tức chạy tới sau núi. Vừa rồi ta cũng có tìm kiếm ở rừng đào sau núi, lại ngờ Mã Văn Tài trốn ở trong chuồng ngựa, tới nơi đó làm cái gì?

      Ta trong lúc lơ đãng lại nhớ lại lần đầu tiên ở trong nhà đại thúc, Mã Văn Tài cùng đại thúc cãi nhau. Sau đó mình trốn trong tủ, khóc rấm rứt.

      Mã Văn Tài…

      Vội vàng đuổi tới chuồng ngựa, xa xa ta liền thấy Mã Văn Tài và Chúc Đài. Mã Văn Tài gục đầu bàn, Chúc Đài đứng bên cạnh , biết hai người gì. Nhìn thấy như vậy khiến trong lòng ta nổi lên cỗ chua xót, nên lời, bước chân dồn dập cũng ngừng hẳn lại, trong lòng thậm chí còn muốn lùi ra sau vài bước, để cho bọn họ phát ra ta.

      Nhưng ý tưởng này vừa mới ra, bị ta nhanh chóng loại bỏ. Ta hít hơi sâu, nhanh chóng tiến lên phía trước. Chúc Đài thấy ta đến, ràng thở phào nhõm, nhanh chóng :

      “Ngươi nếu tới ta đây. Sơn Bá trở về rồi sao?”

      “…Ngươi về .” Ta nhìn nàng cái, cũng biết phải cái gì gì, cho nên cái gì cũng có hỏi. Sau đó liền tiếp tục để ý đến nàng, ta bước lại gần Mã Văn Tài, cắn cắn môi, do dự mà : “Văn Tài huynh.”

      “Ta bảo ngươi cút , ngươi nghe còn hiểu sao!” Mã Văn Tài vung tay, đẩy bả vai ta cái. Ta bị đẩy làm cho lảo đảo, vất vả mới đứng vững lại, nhíu mày : “Mã Văn Tài, ngươi…”

      Lúc này, Mã Văn Tài ngẩng đầu lên, phát đó là ta liền sững sờ tại chỗ, sắc mặt chỗ trắng chỗ xanh, hơn nửa ngày mới gục đầu xuống, hạ giọng :

      “A Đường, sao lại là ngươi? Ta còn tưởng là Lương Sơn Bá…”

      “Nếu là Lương Sơn Bá ngươi có thể tùy tiện đánh sao?” Ta có chút tức giận, bả vai bị đẩy đau kinh khủng, giọng tự giác liền trở nên nặng nề. Mã Văn Tài cũng biết bản thân ra tay quá nặng, ngẩng đầu nhìn ta cái, muốn đưa tay kéo ta ngồi lên người , lại bị ta tránh , sau đó ta lật tay áo của lên, cánh tay nơi nơi đều là vết sẹo. Ta lập tức ngây ngẩn cả người.

      Mã Văn Tài vội vàng rút tay về, kéo tay áo xuống để che vết sẹo, nhưng mà ta nhìn thấy, làm sao có thể coi như chưa từngcó chuyện gì xảy ra? Vì thế ta liền hỏi : “Mã Văn Tài, những vết thương này do đâu mà có? Có phải đều là vì cha ngươi đánh?”

      Mã Văn Tài chỉ nhìn ta, hề lên tiếng. Ta nhớ đến lúc trước từng kể cho ta chuyện mẹ mất, mơ hồ cảm thấy việc này nhất định có liên quan đến cha , lại hỏi Mã Văn Tài. do dự lâu, mới chậm rãi kể lại chi tiết câu chuyện đó.

      Từ cha rất nghiêm khắc đối với , cầu ở bất cứ phương diện nào cũng phải đứng thứ nhất, chỉ cần hơi sai sót liền ngừng chửi mắng đánh đập. Vì mà cha mẹ tranh cãi, may khiến mẹ bị bỏng, dung mạo đều bị hủy. Ngay sau đó, cha liên tục nạp thiếp, còn quan tâm đến mẹ nữa, cuối cùng, mẹ liền treo cổ chết trong phòng…

      “Những gì bị phá hủy, cho dù có muốn bù đắp, cũng bao giờ có thể bù đắp lại được.”

      “Gia đình của ta bị hủy, khiến bản thân ta lâm vào bế tắc. Hoặc là vĩnh viễn thừa nhận cực khổ, hoặc là lựa chọn vĩnh viễn bao giờ quay trở lại…Bên ngoài hết thảy đều tăm tối, nhưng trốn trong tủ, cũng là rất tốt, lại rất an toàn…”

      Mã Văn Tài thanh nghẹn ngào.

      “Ta tận mắt thấy người thân nhất của ta, cứ như vậy chết trước mặt ta. Nhưng ta cái gì cũng làm được, cái gì cũng làm được.” xong đột nhiên cầm lấy tay ta, nhìn móng tay bị thương vừa mới dài ra, cùng với vết thương mu bàn tay. Trong lòng ta từng trận đau đớn nổi lên, nghĩ ngợi nhiều, cũng cầm lấy tay .

      “Ta mất mẹ, cũng muốn lại mất cả ngươi…A Đường, ở lại bên cạnh ta, được ?” Mã Văn Tài khụt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy bất lực. Thấy ta chỉ lẳng lặng nhìn , trả lời, Mã Văn Tài có chút khẩn trương : “Ta nạp thiếp, cũng thích người khác nữa, ta có thể thề với ngươi, Mã Văn Tài ta, cả đời này, tuyệt đối chỉ thích mình Diệp Hoa Đường, bao giờ thay đổi!”

      Nhưng mà, Diệp Hoa Đường là ca ca của ta a…

      Ta thở dài, trong lòng cảm xúc lại trào dâng mãnh liệt, biết phải gì với mới tốt. Mã Văn Tài thấy thế, liền hoảng hốt, liền cầm tay ta đặt lên mặt , ta chỉ cảm thấy mặt nóng bỏng, hình như phát sốt, khỏi có chút lo lắng. Nhìn thấy mặt mũi đầy tro, quần áo còn dính bụi, cũng hiểu lúc ta có mặt, xảy ra chuyện gì với Lương Sơn Bá và Chúc Đài. Đúng lúc ta định cõng y xá, bỗng nhiên mơ hồ nhìn thấy xa xa có cái bóng đen, tới đây, phải ai khác, mà chính là cha của Mã Văn Tài, Mã thái thú!

      Ta nhất thời hoảng hốt, liều mạng muốn đem tay mình rút ra khỏi tay Mã Văn Tài, tên kia túm chặt, ta cảm thấy nếu cố giật chừng rớt mảng da. Mã Văn Tài mơ hồ cảm thấy ta mở tay ra, khỏi hoảng loạn ở bàn sờ soạng, trong miệng kêu to: “A Đường, ngươi đừng , đừng !” Ta gấp đến độ trán ướt mồ hôi, vội vàng chạy ra khỏi chuồng ngựa, Mã thái thú ngờ lại sớm phát ra ta, mở miệng kêu:

      “Ngươi, lại đây chút.”
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 68: Tô An bị thương
      EDIT: VÂN TÍCH


      Này, ông ta là gọi ta ư?



      Ta bị dọa đến sợ hãi, theo bản năng giấu bàn tay ra sau lưng, nhưng lại cảm thấy ổn, nhanh chóng ép sát hai tay vào hai bên sườn, do dự đến chỗ Mã thái thú. Lúc đến gần, ta nghe thấy ông ta :


      “Ngươi chính là Diệp Hoa Đường?”



      Này, ta nhớ lúc gặp ngài lần đầu tiên rồi mà, nhanh như vậy ngài quên rồi sao? Bất quá nếu như ngài đặt câu hỏi, ta cũng phải trả lời, liền cung kính cúi đầu đáp: “Tại hạ đúng là Diệp Hoa Đường, hân hạnh được gặp thái thú đại nhân.”



      “Diệp hiền chất cần đa lễ. Ngày xưa ta và cha ngươi cũng có quen biết, chính là sau khi từ quan, lại chưa có dịp đến chơi. biết dạo này sức khỏe của thế nào? Ta cũng rất muốn tới Thái Nguyên thăm , chỉ đáng tiếc, công việc bận rộn, kiếm đâu ra thời gian rảnh, Diệp hiền chất khi nào về nhà, nhớ chuyển lời hỏi thăm của lão phu, cũng tạm coi như biểu lộ chút tâm ý.”



      “Mã đại nhân khách khí rồi.” Ta vội vàng đáp lễ, “Cha ta nếu biết thái thú đại nhân nhớ đến như vậy, trong lòng nhất định cũng rất vui mừng.”



      Mã thái thú mỉm cười, lại : “Thấy Diệp hiền chất chiếu cố cho khuyển tử, lão phu cũng rất cảm kích. Bất quả loại tình cảm bạn bè này, cũng chỉ nên có giới hạn. Khuyển tử còn chưa hiểu chuyện, hiền chất cũng đừng quá lao lực vì , cứ mặc kệ là tốt rồi.”



      Lời này của ông ta ý muốn ta phân giới hạn với Mã Văn Tài sao?



      Ta khẽ nhíu mày, mặt rất nhanh lại tươi cười, chắp tay : “Mã đại nhân khách khí rồi, tiểu sinh chỉ làm việc theo tấm lòng của bản thân mà thôi.” Thấy Mã thái thú ánh mắt nhìn về phía Mã Văn Tài, ta biết muốn xem con, liền xin cáo lui. Khi xa xa, ta quay đầu lại nhìn thấy Mã thái thú cởi áo choàng ra, phủ lên người Mã Văn Tài.



      Có lẽ… ra cũng rất quan tâm đến Mã Văn Tài…Ngay cả lúc trước, chỉ vì nghe tin con trai bị thương, cũng vội vội vàng vàng chạy đến trường.



      Thời điểm trở về phòng, ta gặp Lương Sơn Bá và Chúc Đài, hai người bọn họ dùng tay đẩy xe về hướng của ta. Lương Sơn Bá vừa nhìn thấy ta, liền : “Diệp huynh, Văn Tài huynh sao rồi, có khá hơn ?”



      sốt cao rất nghiêm trọng.” Ta lắc đầu. Lương Sơn Bá nghe xong thở dài.



      “Ta vừa rồi tìm Mã thái thú, nhưng thế nào cũng chịu thăm con mình, ta nghĩ cứ để Văn Tài huynh nằm ở đó phải là biện pháp hay, nên bảo Đài cùng đẩy xe lại đây, chúng ta mau y xá .”



      “Ai, các ngươi chờ chút, Mã thái thú, …”



      Ta nửa, liền ngậm miệng nữa, thấy Lương Sơn Bá và Chúc Đài đều quay đầu nhìn ta, khỏi lại : “, có gì, các ngươi đến đúng lúc lắm. Chúng ta mau qua đó .”



      Quả nhiên, khi chúng ta đến chuồng ngựa, Mã thái thú còn ở đó. Lương Chúc hai người đều nhìn thấy áo choàng người Mã Văn Tài, lại ăn ý coi như thấy, hề đề cập đến chuyện này. Chúng ta rất nhanh liền đưa Mã Văn Tài đến y xá, sau khi Vương Lan nương cho uống ít thuốc hạ sốt xong, ta định đưa về phòng ngủ, ai ngờ Vương Lan lại gọi ta lại, là có chuyện riêng muốn .



      Ta còn cách nào khác, đành nhờ Lương Sơn Bá đưa Mã Văn Tài trở về trước. Lương Sơn Bá vỗ ngực tỏ vẻ nhất định tận tâm mà làm, ta biết là người trung hậu thành , lời giữ lời, nên cũng yên lòng, đem mọi chuyện giao cho .



      Mãi đến sau khi Lương Sơn Bá và Chúc Đài đều rời khỏi đây, Vương Lan mới ngượng ngùng với ta:



      “Diệp công tử, loại bệnh lần trước ngươi hỏi ta, ta tìm thấy trong sách thuốc. Nhưng rất xin lỗi, ta thể tìm được cách chữa, bất quá nếu ngươi muốn nghe, ta ra cũng có thể cho ngươi ít phương thuốc, có khả năng tạm thời kéo dài cuộc sống. Nhưng vị bằng hữu kia của ngươi, bệnh tình thực rất nghiêm trọng, ta khuyên ngươi nên với , nếu muốn sống lâu thêm vài năm, cố gắng kiêng rượu, bình thường cũng đừng sống quá phóng túng, cũng thể làm việc quá mức mệt nhọc…”



      Ta nghe xong lời của nàng, mặt đần thối, mở mịt cầm lấy thuốc mà Vương Lan đưa cho, trong đầu vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Ta chưa từng bao giờ tìm nàng hỏi về bệnh gì a, chẳng lẽ là ca ca? Nhưng mà vô duyên vô cớ, ca ca vì sao lại tìm Vương Lan nương hỏi về chứng bệnh này, lại là bệnh nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ .



      Trong lòng ta phát lạnh, vội vàng chạy đến phòng của thư đồng tìm Mộc Cận. Lúc này, nàng ở trong sân phơi sách vở của ta, thấy ta khỏi cao hứng chạy đến, rút khăn tay ra lau mồ hôi cho ta. Ta khoát tay, ý bảo cần, sau đó sốt ruột hỏi nàng ca ca ta gần đây có mắc bệnh gì ? Mộc Cận hơi hơi sửng sốt, nhưng mau chóng cho ta là có, thân thể của đại công tử rất khỏe mạnh, chỉ là mấy ngày trước bị nhiệt, bất quá mấy hôm nữa khỏi, cần lo lắng.



      là như vậy sao…



      Ta mơ hồ có chút hoài nghi, bất quá xem bộ dạng chắc chắn mười phần của Mộc Cận, ta cũng biết thể hỏi thêm cái gì, đành miễn cưỡng tin tưởng. Vương Lan cũng ngọn ngành với ta, ta sợ nếu hỏi kĩ quá lộ ra sơ hở. Vì thế, chỉ còn cách sai Mộc Cận lấy giấy bút, viết phong thư, trong thư trước là viết về bệnh mà Vương Lan với ta, sau là hỏi ca ca rốt cuộc giấu ta chuyện gì. Viết xong thư, ta dùng sáp dán lại, giao cho Mộc Cận, bảo nàng tìm người nhờ chuyển giúp về Thái Nguyên cho ca ca.



      Mộc Cận sảng khoái đáp ứng, là chờ nàng sau khi thu dọn sách vở xong làm ngay.



      uổng công ta dạo này nghiêm túc luyện chữ, chữ viết cũng tốt hơn rất nhiều. Bằng , với cái loại chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, ta có mặt mũi viết thư cho ca ca. Chuyện này ra cũng phải cảm ơn công lao của Mã Văn Tài. Lại tiếp, biết bây giờ sao rồi, đại khái là ở phòng ngủ nghỉ ngơi nhỉ? Cũng biết Mã Thống sắc thuốc chưa, giờ cũng nên cho uống thuốc rồi.



      Đến lúc trở về phòng, Mã Văn Tài thấy, trong phòng trống trơn, chỉ còn cái áo choàng vứt lại giường. Gói thuốc vẫn như cũ đặt đầu giường



      Mã Thống đâu?



      là rất kỳ quái, sao sắc thuốc cho công tử nhà , lại còn để Mã Văn Tài chạy loạn? Mã Văn Tài cũng là, ốm đau cũng chịu nghỉ ngơi, còn cậy mạnh ra ngoài? Cũng sợ bệnh tình càng nghiêm trọng sao?



      Ta vừa mới bước ra cửa, chỉ thấy Mã Thống vội vàng ra từ phòng của Mã thái thú, trong tay còn cầm cái roi ngựa, vừa nhìn thấy ta liền kêu to Diệp công tử. Ta bảo mau sắc thuốc cho Mã Văn Tài, thuận tiện hỏi công tử nhà đâu rồi, Mã Thống do dự chút rồi cho ta, công tử nhà vừa nghe được tin Mã thái thú muốn xuống núi, liền vội vàng chạy ra ngoài.



      …Phải tiễn cha sao?



      Mã Văn Tài tuy rằng bề ngoài luôn căm ghét cha , kỳ trong lòng cũng có chút nhớ. Bọn họ cũng phải kẻ vô tình, chỉ là đều biết biểu lộ tình cảm của bản thân mà thôi.



      Nghĩ đến lúc nãy, Mã Văn Tài cầm lấy tay của ta, với ta những lời kia, trong đầu ta lại khỏi hỗn loạn. Con người của ta, làm việc vốn chỉ lo đầu mà lo đuôi, đối với tương lai trừ việc kiếm cho ca ca chức quan tốt ra, cũng có mục tiêu gì khác. Lúc trước quả ta có từng nghĩ muốn vào rừng cư, nhưng mà cuộc sống đơn độc thanh tĩnh rất thanh tĩnh, nhưng nhiều lúc rất khó khăn, mà nếu ta đáp ứng , tương lai như thế nào đây…



      luôn cáu kỉnh táo bạo, tính tình cũng tốt, bất quá bản thân ta cũng tự thấy mình chẳng có điểm nào tốt cả. So với Lương Sơn Bá Chúc Đài hai người đều trung nghĩa lương thiện, hai người chúng ta cũng coi như là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.



      Bởi vì trong lòng có chút loạn, ta cũng trở về phòng đọc sách nữa, mà tùy ý dạo chung quanh. Dọc theo con đường đến phòng sách, xa xa lại nhìn thấy Tô An khập khiễng bước từ con đường lên núi lên, khắp người đều là máu! từ đằng xa trông thấy ta, liền há mồm kêu to “Diệp công tử”, sau đó liền ngã xuống.



      “Tô An!” Ta lập tức phát hoảng, vội tìm học sinh bảo xuống phòng bếp gọi Tô đại nương tới đây, mang Tô An về phòng, lại đến y xá mời Vương Lan nương. Vương Lan cho chúng ta biết, bị thương là do có người dùng côn hung hăng đánh.



      “Ai lại ác độc như vậy, ra tay rất nặng!”



      Lương Sơn Bá vẻ mặt phẫn nộ, quyết tìm ra kẻ hạ thủ sau màn. Vì thế Tô đại nương đành bất đắc dĩ cho chúng ta biết, Tâm Liên nương bị bắt vào lầu xanh.



      Tin tức này so với việc Tô An bị đánh còn khiến chúng ta chấn động hơn, cả đám nhất thời đều biết phải làm gì. Mẹ của Tâm Liên đứng ở bên lau nước mắt, khóc thành tiếng, , Tâm Liên bị bắt từ buổi sáng. Lúc ấy nàng đường trường làm việc, bỗng nhiên có đám người từ bên ngoài xông vào, hai lời liền bắt Tâm Liên . theo bọn họ còn có tú bà chìa ra tờ giấy là khế ước bán mình của Tâm Liên, hơn nữa còn sau này Tâm Liên còn là con của bà nữa, mà là nương của Chẩm Hà lầu.



      “Lương công tử, Chúc công tử, ta cầu xin hai người, cầu xin hai người!” Tô An giãy giụa ngồi dậy, sau đó quỳ gối giường, liều mạng dập đầu với chúng ta, “Hai vị là người đọc sách, nhất định có biện pháp, chuyện này rất nghiêm trọng, ta giờ chỉ có thể dựa vào hai người, van cầu các người cứu Tâm Liên nương.”



      “Tô An, Tô An, ngươi đừng như vậy!” Lương Sơn Bá và Chúc Đài vội vàng đỡ Tô An nằm xuống. Lương Sơn Bá : “Tô An, ngươi yên tâm, ngươi trước tiên cứ an tâm dưỡng thương cho tốt, ta tìm biện pháp, được ?”



      “Còn có biện pháp nào nữa.” Chúc Đài mím môi, quay đầu nhìn cái, lại : “Bỏ tiền ra chuộc người, là biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp nhanh nhất, gọn gàng dứt khoát.”



      “Cái đó, cái đó cần hai mươi lượng vàng! Ngươi xem…” Mẹ của Cốc Tâm Liên vừa sầu não mở miệng, bị ta cắt ngang.



      “Đại nương, ngươi đừng gấp, tiền chuộc này tính cho ta, Diệp Hoa Đường ta cam đoan với người, nhất định đưa Tâm Liên nương an toàn trở về trường.”



      “Diệp, Diệp công tử, ta…ta dập đầu cảm ơn ngươi!” Cốc đại nương nước mắt rơi như mưa, định quỳ xuống dập đầu với ta. Ta vội vàng ngăn nàng lại, thực lòng :



      “Đại nương, người đừng như vậy, đừng gì cả. Người và Tâm Liên nương từng cứu mạng ta, ta còn lo biết lấy gì để báo đáp. Hôm nay chuyện này xảy ra, liền hãy cho ta cơ hội, ta nhất định cứu Tâm Liên nương trở về.”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 69: Cứu người
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Ta cũng giúp đỡ.” Lương Sơn Bá ở bên cạnh câu. Tuân Cự Bá và Chúc Đài gì. Ta cũng muốn lời vô nghĩa, rút túi gấm đeo bên hông ra, nhìn thấy bên trong vừa vặn có đủ hai mươi lượng vàng, liền đưa cả cho Lương Sơn Bá, lại nhìn thoáng qua Tuân Cự Bá, có chút ngượng ngùng :


      “Cái kia, Sơn Bá huynh, Tuân huynh, ta có thể cầu xin các ngươi giúp đỡ, mang tiền đến Chẩm Hà lầu chuộc người được ?”

      “Được chứ.” Lương Sơn Bá hai lời liền đưa tay nhận túi gấm. Tuân Cự Bá lại có chút vui, nhíu mày :

      “Này, ta nha Diệp Hoa Đường, sao bây giờ có chuyện mới nhớ đến chúng ta. Sao ngươi bảo Văn Tài huynh lầu xanh giúp ngươi chuộc người a?”

      Bởi vì lần đó ở giảng đường ta tức giận vì chỉ lo hộ cho Lương Sơn Bá, nên mới mắng câu “Câm miệng”, kết quả là người này bắt đầu dỗi ta, cho đến giờ nhìn thấy ta cứ cau cau có có.

      “Đúng vậy, ngươi trước kia ở Thái Nguyên phải là rất quen với chốn ong bướm lả lơi này sao? chừng cũng là khách quen của Chẩm Hà lầu, sao tự mình , mà lại bảo Sơn Bá ?” Chúc Đài cũng chút khách khí chọc thêm phát. Nàng quá nặng lời, lúc ấy sắc mặt ta lập tức thay đổi, Lương Sơn Bá lại vội hòa giải, tỏ vẻ là tự nguyện , hơn nữa thỉnh cầu Tuân Cự Bá cùng . Tuân Cự Bá dùng sức hừ tiếng, lớn tiếng là vì Lương Sơn Bá và Tâm Liên nương nên mới bằng lòng giúp, tuyệt đối phải vì cái tên Diệp Hoa Đường hai mặt này!

      Thôi, ai quan tâm ngươi là vì ai, tóm lại chịu là tốt rồi. Tuân Cự Bá cơ trí lanh lợi, có giúp đỡ, tốt hơn để con mọt sách Lương Sơn Bá này tự . Về phần Mã Văn Tài, đừng bây giờ còn ốm, cũng biết ở đâu, cứ cho còn khỏe mạnh ở đây, ta cũng dám nhờ chuộc người, trời mới biết được tên kia làm ra chuyện gì. Hơn nữa cũng thích Cốc Tâm Liên, lúc nào cũng loại người như nàng nên tiếp tục về nhà bắt cá hơn, cho nên ta cảm thấy nếu mà biết việc này, thờ ơ cũng là quá tốt rồi, còn nếu , cũng chỉ sợ lại lén phá hỏng tất cả.

      Tuân Cự Bá cũng chì chiết thêm, vội vàng cùng Lương Sơn Bá trở về phòng thay quần áo. Bọn họ muốn tới lầu xanh, tất nhiên thể mặc đồng phục học sinh, mà phải bộ quần áo bình thường.

      Mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Chúc Đài đối với việc ta nhờ Lương Sơn Bá Chẩm Hà lầu rất vui, lúc hai người kia rồi nàng cũng thèm chào ta tiếng, vung tay áo nghênh ngang rời . Đúng vậy, Tâm Liên nương có ân cứu mạng ta, ta cũng muốn tự mình cứu nàng, nhưng mà dù sao ta cũng là con , làm sao có thể tùy tiện ra vào cái nơi đó? Lần trước là vì phải cùng ca ca và Vương Huy Chi, lần này vô duyên vô cớ, ta cũng nhất định phải , những cái khác , nếu vạn nhất bị Mã Văn Tài phát , vậy phải làm sao bây giờ!

      Cũng may Lương Sơn Bá biết thân phận của ta, nguyện ý giúp ta, bằng lúc này ta biết phải trốn tránh thế nào.

      Nhưng mặc dù là có vàng, Tâm Liên nương vẫn thể trở về. Lúc quay lại, Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá mang theo túi gấm, mặt xám như tro cho chúng ta biết, có vàng vẫn thể chuộc Tâm Liên nương.

      Lương Sơn Bá thở dài, đem túi gấm trả lại cho ta.

      “Tú bà , hai mươi lượng vàng chính là tiền bán mình của Tâm Liên nương, cho nên chuộc được.”

      “Nếu ta trả năm mươi hai?” Ta do dự chút, khẽ cắn môi, , “Nếu ta trả tám mươi hai, mặc kệ thế nào, nhất định phải đem Tâm Liên nương chuộc về!”

      Tám mươi hai lạng vàng là cố gắng hết sức của ta. Ngay cả hoa khôi cũng thể bán được cao hơn giá này, như vậy Chẩm Hà lầu hẳn thả người rồi.

      Lương Sơn Bá lắc đầu: “Tú bà , nương có thể kiếm ra rất nhiều tiền, chính là cây hái ra tiền. Theo cách của bà ấy, đừng là hai mươi lượng vàng, dù có cả nghìn lượng vàng, cũng chuộc được Tâm Liên nương đâu.”

      “Vậy phải làm thế nào?” Chúc Đài vội la lên, ta tức giận đến cắn môi, hung hăng đập bàn : “Nàng nếu thả người, ta liền đốt trụi cả Chẩm Hà lầu.”

      Lương Sơn Bá thở dài, cầm lấy bàn tay vừa đập bàn của ta, khẽ trấn an: “A Đường, đừng làm loạn. Bọn họ nhiều người như vậy, ngươi làm sao có cơ hội phóng hỏa? Chỉ sợ vừa xuất bị bắt rồi. Huống hồ phóng hỏa đốt nhà người ta là đúng, tại chúng ta chỉ còn lại cách duy nhất.”

      “Biện pháp gì?” Ta và Chúc Đài đồng thanh hỏi. Bất quá Chúc tiểu thư rất nhanh phản ứng lại, ngoảnh mặt . Lương Sơn Bá thấy vậy liền bật cười, mở miệng :

      “Phải tìm nương còn xinh đẹp hơn Tâm Liên nương để đổi.”

      “Cách này được.” Vương Lan nhíu mày , “Cho dù có đổi được Tâm Liên nương nương đem đổi cũng thể thoát ra khỏi đó được!”

      “Vậy cũng đúng.” Lương Sơn Bá , “Thế nên, chúng ta phải tìm được người có đủ ba điều kiện. Thứ nhất, người đó phải xinh đẹp hơn Tâm Liên nương. Thứ hai, dù người đó có phải vào lầu xanh cũng thể bị hủy hoại danh tiết. Thứ ba, người đó phải biết võ công để có thể tự thoát ra khỏi lầu xanh được.”

      “Ừ, vậy, nhưng phải tìm ai đây…” Lúc này Tuân Cự Bá nheo hai mắt lại, bắt đầu ngừng nhìn Chúc Đài, khiến nàng khẩn trương quát: “Tuân Cự Bá, ngươi nhìn ta làm gì!”

      “Ta thấy ngươi rất phù hợp với ba điều kiện đó.” Tuân Cự Bá vuốt cằm , “Thứ nhất, ngươi môi hồng răng trắng, nếu ngươi trang điểm, nhất định thua kém gì các nương khác.”

      “Im ngay!” Chúc Đài cả giận , “Ngươi ấm đầu rồi à, ta là đàn ông mà!”

      “Đúng vậy, vì ngươi là đàn ông nên nó phù hợp với cầu thứ hai, dù có vào lầu xanh cũng bị hủy hoại danh tiết.”

      Chúc Đài càng nghe càng tức, dứt khoát bước lên bẻ quặt hai tay của Tuân Cự Bá, lớn tiếng : “Ngươi đừng có bừa!”

      “Ngươi xem, ngươi xem, điều kiện thứ ba, giỏi võ công, có thể dễ dàng thoát khỏi lầu xanh!” Tuân Cự Bá chịu đau bèn hét lên.

      “Đủ rồi!” Chúc Đài tức đến tái mét mặt, quay đầu với Lương Sơn Bá, “Sơn Bá, ngươi nghe xem gì thế!”

      “Cái kia, ta cũng cảm thấy ngươi rất thích hợp.” Lương Sơn Bá . Chúc Đài tức giận đến nên lời, lúc này đột nhiên nàng trông thấy ta, lập tức đưa tay chỉ:

      “Vậy sao các ngươi bảo trang điểm . Diệp Hoa Đường so với ta còn thích hợp hơn!”

      ? được.” Lương Sơn Bá chút nghĩ ngợi vội vàng . Chúc Đài càng thêm tức giận, lớn tiếng : “Có cái gì được? về diện mạo, mi thanh mục tú, so với ta còn giống con hơn, võ nghệ cũng rất tốt, ngay cả Mã Văn Tài cũng dám đánh. Hơn nữa, cũng là con trai, cũng thể tổn hại danh tiết. Huống hồ Tâm Liên nương còn có ơn cứu mạng , trang điểm làm con cũng đâu có gì đúng? Dựa vào cái gì mà các ngươi chỉ nhằm vào ta, nhìn đến !”

      Đài, ngươi đừng như vậy, A Đường giống ngươi.” Lương Sơn Bá nhíu mày .

      “Có cái gì giống? Ngươi làm gì cũng thiên vị , lại ép ta cái nơi hay ho đó!” Chúc Đài ủy khuất khóc đỏ hốc mắt. Ta có chút bất đắc dĩ, mở miệng : “Quên , cứ để ta…”

      được! Diệp Hoa Đường thể !” Lương Sơn Bá cương quyết , “ Đài, đừng nhõng nhẽo nữa, coi như đại ca cầu xin ngươi, giúp Tâm Liên nương . Ngươi yên tâm, nhất định có chuyện gì, nếu có chuyện, đại ca bảo vệ cho ngươi, tuyệt đối để cho ngươi gặp chuyện may.”

      “Ta , để ta .” Ta mở miệng , Lương Sơn Bá vẫn như cũ nhíu mày lắc đầu.

      “Ta , ta chính là muốn ! Dựa vào cái gì ngươi bảo !” Chúc Đài phát hỏa, còn muốn nữa, Cốc đại nương và Tô An lại từ trong phòng ra, cầu xin: “Chúc công tử, ta xin ngươi, cầu xin ngươi cứu Tâm Liên .”

      “Đại nương, ta thể đến cái chỗ đó.” Chúc Đài rối rắm , lúc này Tô đại nương đột nhiên khuỵu gối xuống, quỳ rạp mặt đất.

      “Chúc công tử, thân già này thay Tô An cầu xin ngươi, cầu xin ngươi mau cứu Tâm Liên nương . đời này nếu có Tâm Liên nương, chỉ sợ sống nổi. Tô gia chúng ta tuy là bần hàn, nhưng cũng chỉ có mình . Vạn nhất nghĩ quẩn Tô gia đoạn tử tuyệt tôn, như vậy sau này lúc xuống suối vàng ta biết ăn thế nào với cha …Chúc công tử, Diệp công tử, thân già này thay con ta và Tâm Liên cầu xin các ngươi…”

      “Đại nương…” Ta vội chạy qua nâng nàng dậy, Tô An và Cốc đại nương cũng ở bên ngừng khẩn cầu, ngừng dập đầu, Chúc Đài thấy vậy cũng còn cách nào khác, chỉ đành : “Các ngươi đừng làm như vậy! Được rồi, được rồi, ta đáp ứng các ngươi là được. Bất quá, ta có điều kiện, ta muốn Diệp Hoa Đường cũng phải trang điểm làm con , cùng chúng ta đến Chẩm Hà lầu!”

      ………………….

      …………

      “Được lắm, rất đẹp. Đúng là rất đẹp.”

      Tú bà cười, vòng quanh ta và Chúc Đài ngắm nghía hai vòng, vừa lòng cười : “Lần này xem ra, đưa tới được hai người. Hai vị công tử rất có bản lĩnh.”

      “Bà chủ…Nếu… bà đồng ý, mau kí khế ước đổi người, và giao Cốc Tâm Liên ra đây!” Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá mép dán thêm râu, trong tay cầm hai bản khế ước bán mình, . Ai ngờ, tú bà kia lại lắc đầu, cười lạnh tiếng.
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :