1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 60: Đánh cược
      EDIT: VÂN TÍCH

      Sắp tới cuộc thi săn bắn diễn ra, chính là trận đấu được tổ chức thường niên ở trường Ni Sơn. Tuy rằng chỉ là trò chơi, có phần thưởng thực tế, nhưng cũng coi như cuộc thi võ nghệ. Đối với học sinh trong trường mà , chỉ muốn giỏi văn, mà ngay cả võ cũng muốn đứng đầu, văn võ song toàn, mới có thể được coi là hiền tài của quốc gia.


      Trận đấu lần này chia học sinh trong thư viện làm hai đội, đội là đội chữ Thiên do Mã Văn Tài chỉ huy, đội còn lại là đội chữ Địa do Lương Sơn Bá chỉ huy. ra vốn định để ta làm đội trưởng đội chữ Địa, nhưng ta bắn cung giỏi, cảm thấy gánh nổi trọng trách nên, nên chủ động để Lương Sơn Bá làm.

      So với con gà mờ như ta, Lương Sơn Bá càng thích hợp làm đội trưởng hơn. Cái này vốn liên quan đến quan hệ cá nhân, chỉ là lấy đại cục làm trọng thôi.

      Trận đấu lần này lấy thời gian giới hạn là nén nhanh, trong thời gian này đội nào săn được nhiều con mồi hơn thắng. Trần phu tử vừa hô bắt đầu, Mã Văn Tài thúc ngựa lao , những người khác cũng vội vàng đuổi theo, Tần Kinh Sinh ném mấy cục đá vào bụi cỏ, dọa mấy con gà chạy ra, sau đó chúng liền bị loạn tiễn của Mã Văn Tài giết chết toàn bộ! Vương Lam Điền và vài học sinh khác nhanh chóng thúc ngựa tiến lên thu dọn chiến lợi phẩm, đắc ý qươ qươ trước mặt chúng ta, cũng với Mã Văn Tài: “Văn Tài huynh quá lợi hại. Chỉ cần có Văn Tài huynh ở trong đội chúng ta, đội kia khẳng định là thua rồi!”

      “Hừ.” Mã Văn Tài cười lạnh tiếng, đứng ở phía đó hướng về phía ta, la to:

      “Diệp Hoa Đường, có muốn đánh cược hay ?”

      “Đánh cược?” Ta sửng sốt, “Cược cái gì?”

      “Trận đấu hôm nay, nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng chuyện hôm trước ta , được khước từ!”

      Chuyện mấy hôm trước?

      Mấy ngày nay gì với ta đâu, gần nhất chúng ta chỉ về chuyện đính hôn…

      Ta bị làm cho sốc rồi, mặt cũng đột nhiên có chút nóng lên. Mắt thấy tên kia còn ngẩng cao đầu đắc ý chờ ta trả lời, ta khỏi mím môi, cố lấy dũng khí lên tiếng trả lời, “Hừ, đánh cược cái gì, chờ ngươi thắng rồi hẵng !”

      “Thế nào, ngươi dám, sợ hãi sao?” Mã Văn Tài ghìm cương lại, thay đổi phương hướng phi đến, đôi mắt ưng híp lại. Người bên cạnh chân tướng, liền ồn ào, lớn tiếng ta nhát gan. Tuân Cự Bá nghe thấy tức giận, dứt khoát thay ta quyết định:

      “Có gì dám chứ, cược cược! Diệp huynh, ngươi đừng sợ, lần đánh cược này ta giúp ngươi! Mã Văn Tài, có giỏi cược với ta đây này!”

      Tuân Cự Bá vừa xong, ta thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Mã Văn Tài ở bên kia nghe được phá lên cười, châm chọc : “Muốn cược với ta, dựa vào ngươi? Hừ, bản công tử có tâm tư đó.”

      “Hừ, vậy chúng ta cược với ngươi nữa! Diệp huynh, chúng ta !” Tuân Cự Bá xong liền bảo ta quay đầu ngựa lại, vào trong rừng, Mã Văn Tài lại hừ lạnh tiếng, vội vàng quất ngựa vọt tới trước mặt chặn đường chúng ta, hoàn toàn chính là bộ dạng nếu là đồng ý cược đừng hòng đâu hết.

      Nhìn thấy bộ dạng này của , Chúc Đài khỏi tức giận, lớn tiếng kêu lên: “Mã Văn Tài, ngươi tránh ra!” Lương Sơn Bá cũng : “Văn Tài huynh, ngươi định làm gì? Làm khó người khác phải là việc người quân tử nên làm.”

      “Ta hôm nay chính là muốn làm khó người khác, như thế nào?” Mã Văn Tài nghiêng đầu, mười phần chính là bộ dạng của kẻ vô lại ăn chơi trác táng. Ta bị làm cho hết cách, cũng bị kích động, liền thẳng thắn vỗ ngực: “Được, cược cược, Mã Văn Tài, chưa chắc ta thua ngươi!”

      “Vậy thử xem.” Mã Văn Tài thấy cá cắn câu, liền tươi cười, “Bất quá chúng ta phải giao hẹn trước, nếu ta thắng, ngươi sau này việc gì cũng phải nghe lời ta.”

      “Ngươi thua, phải hứa được đối với ta động tay động chân, còn phải khâu lại quần áo ngươi làm rách của ta!” Ta vừa ra, Mã Văn Tài mặt tươi cười đột nhiên cứng ngắc, còn những người khác sau khi sửng sốt, rất muốn cười. Mã Văn Tài nhíu mày nhìn chằm chằm bốn phía, tất cả học sinh trong đội chữ Thiên vội vàng tỏ ra nghiêm túc, Mã Văn Tài lại xoay qua nhìn ta, “Ta thua”, sau đó nhanh chóng phi ngựa xông lên, mang theo cả đám thành viên của đội mình.

      Tuân Cự Bá ở bên cạnh ta cười đến mức ngồi cũng vững, liên tục khen ta chơi đòn hiểm, cũng bắt đầu tưởng tượng đến sau khi Mã Văn Tài thua liền cầm kim khâu. Lương Sơn Bá sắc mặt lại hề tốt, do dự chút liền thử thăm dò: “Diệp…Diệp huynh, Văn Tài huynh, , chẳng lẽ thường xuyên xé quần áo của ngươi?”

      Đúng vậy! Người này sức lực rất lớn, lại thích đột nhiên kéo tay, cũng đếm xuể số quần áo của ta bị làm rách. Bất quá, lời này thể cho Lương Sơn Bá, vì vậy ta liền có lệ, nhắc tới chuyện hôm trước, lúc chúng ta cãi nhau xé quần áo của ta. Lương Sơn Bá thoạt nhìn còn có chút hoài nghi, lúc này Tuân Cự Bá lại : “Được rồi, chuyện quần áo sau , trước tiên chúng ta phải nghĩ cách đánh bại đám người Mã Văn Tài .”

      Ngay lúc dở câu, chợt thấy con thỏ hoang nhảy từ trong bụi bỏ ra, Lương Sơn Bá tay cầm cung, thấy thế nhanh chóng đặt tên lên dây, nhắm con thỏ kia định bắn, nhưng hiểu tại sao rất lâu xong cũng buông dây. Tuân Cự Bá tưởng nhắm trúng, liền giương cung của mình lên bắn, ngừng lại bị Lương Sơn Bá giơ cung lên cản, lo lắng : “Đừng, cần!” Sau đó thò tay rút hết sạch tên của Tuân Cự Bá.

      Tuân Cự Bá vội la lên: “Này, Sơn Bá, ngươi làm gì vậy? Ngươi xem, nó chạy mất rồi!”

      Lương Sơn Bá lắc đầu, mặt lộ vẻ đành lòng, với Tuân Cự Bá: “Cự Bá, ta cứ cảm thấy, làm như vậy thực quá mức tàn nhẫn.”

      Tuân Cự Bá thở dài, nhảy từ ngựa xuống, nhíu mày : “Sơn Bá, đây là buổi săn mỗi năm cũng chỉ có lần, ngươi mềm lòng như vậy, còn đấu cái gì nữa? Chẳng lẽ muốn chúng ta chủ động nhận thua sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Đám đông học sinh đứng sau lưng chúng ta cũng gào lên. Tuân Cự Bá lại kéo ta qua, : “Còn có Diệp huynh, vừa vặn khi nãy đánh cuộc với Mã Văn Tài. Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ muốn để chưa cố gắng nhận thua ư?”

      “Được rồi!” Chúc Đài kêu to tiếng, “Mọi người đừng ầm ĩ nữa, để nghe Sơn Bá thế nào !” Nàng xong cũng xoay người xuống ngựa, bước đến bên cạnh Lương Sơn Bá, “Sơn Bá, ngươi định làm sao bây giờ? Chúng ta thực muốn nhận thua sao?” Nàng xong liếc mắt nhìn ta cái, lẳng lặng đứng hơi chếch chút, cố ý giữ khoảng cách với ta.

      Trong lòng ta cười lạnh, dứt khoát cố ý vuốt cằm cao thấp đánh giá nàng, làm ra vẻ vô cùng mê mẩn. Chúc Đài quả nhiên biến sắc, nhanh chóng kéo Lương Sơn Bá ra làm bình phong che cho mình. Lương Sơn Bá có chút bất đắc dĩ nhìn ta, liếc mắt cái, : “A Đường, ngươi cũng đừng trêu Đài nữa, nhát gan, chịu nổi ngươi hù dọa vậy đâu.”

      Hừ, nàng chịu nổi dọa, vậy ca ca ta chịu được đòn sao? Ta bĩu môi, cũng từ ngựa nhảy xuống, nghe thấy Lương Sơn Bá giải thích: “Ta cũng chúng ta nhận thua mà.”

      “Vậy ngươi định làm thế nào? Thời gian sợ còn kịp rồi!” Tuân Cự Bá vội la lên, Lương Sơn Bá vẻ mặt cũng lo âu, vuốt cằm suy nghĩ, miệng : “Nếu có phương pháp gì có thể cần giết chúng nó, mà vẫn bắt được tốt rồi…”

      “Có đó!” Ta cười , “Chúng ta có thể săn!”

      săn?” Lương Sơn Bá sửng sốt, Tuân Cự Bá vội la lên: “Diệp huynh có biện pháp gì, mau ?”

      “Biện pháp ở ngay đây!” Ta kéo xuống từ mình ngựa đống lằng nhằng, giơ lên cho họ xem. Tuân Cự Bá nhìn thấy, mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng, hét to: “Diệp Hoa Đường, ngươi đúng là đồ quỷ sứ! Dám ở hội săn bắn mà mang theo lưới!”

      “Ha ha, là vì ta giỏi cung tên, đành phải nghĩ biện pháp khác.” Ta cười, giương lưới trong tay lên, cùng đám người Lương Sơn Bá bàn bạc phân công săn, cũng chia ra người chuyên tìm con mồi, vây bắt, rồi người cuối cùng phụ trách dùng lưới chộp. Mọi người phân công xong, hiệu suất thế nhưng cũng thấp, đợi đến lúc Vương Lan nương báo cho chúng ta là hết giờ, chúng ta mới nhận ra thế nhưng con mồi bắt được đầy lồng.

      Theo tình hình chung, thời gian cháy hết nén nhang là khoảng hai khắc chung, nghĩa là 30 phút. Bất quá cây hương dùng ở kì săn bắn này ràng to hơn, cũng dài hơn, cháy khoảng canh giờ, nghĩa là 2 tiếng, thời gian như vậy bảo ngắn cũng ngắn, bảo dài cũng dài.

      Trận đấu này cuối cùng cũng kết thúc. Ta nâng tay áo lau mồ hôi ở thái dương, cùng mọi người cưỡi ngựa trở về. Lương Sơn Bá cùng Vương Lan đánh dấu số lượng vật săn được xong, cũng cưỡi ngựa đuổi theo, thấy xung quanh có ai, liền thấp giọng với ta: “Diệp nương, hôm nay đông người như vậy, về sau ngươi vẫn nên với sư mẫu, nên tham gia mới tốt.”

      “Vì sao cần tham gia?” Ta kỳ quái hỏi, “Các ngươi muốn cùng ta đội sao?”

      , đương nhiên phải.” Lương Sơn Bá vội lắc đầu, lắp bắp , “Cái này, ta chỉ cảm thấy, thi đấu như vậy rất vất vả. Ngươi là con , vạn nhất trong lúc thi đấu lại bị thương, như vậy hay.”

      “Hóa ra ngươi định như vậy, cần lo lắng, ta cũng đâu phải loại mảnh mai yếu đuối!” ra lo lắng ta bị thương, dù sao bị thương cũng sớm bị rồi, làm gì còn chờ tới hôm nay nữa? Con mọt sách này lại quan tâm vớ vẩn rồi.

      “Mấy ngày vừa rồi, Văn Tài huynh cũng bắt nạt ngươi chứ? ra ta cảm thấy, nếu bất hòa như vậy đổi phòng , bằng chúng ta cầu xin sư mẫu, với nàng là…thân thể ngươi tốt, cần yên tĩnh, để nàng sắp xếp cho ngươi mình phòng. Ngươi thấy sao?” Lương Sơn Bá vừa bị ta chuyển đề tài, lại nhắc tới vấn đề phòng ngủ, hơn nữa còn định tiếp tục hỏi ta chuyện vừa nãy, “Còn nữa, chuyện vừa rồi Văn Tài huynh muốn đánh cược với ngươi, rốt cuộc là chuyện gì? Có phải là chuyện gì khiến ngươi khó xử ?”

      “Sơn Bá huynh!” Ta lắc đầu, đưa tay vỗ vai , làm cho Lương Sơn Bá kinh hoàng đến há hốc mồm. Người này đúng là…

      “Sơn Bá huynh, ngươi cần lo lắng cho ta. Văn Tài huynh đối với ta rất tốt, cũng làm khó ta, nên, ta tạm thời muốn đổi phòng. Ngươi cứ đối đãi với ta như trước đây là tốt rồi, đừng để ý ta là nam hay nữ, làm như vậy ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè giữa chúng ta. Mọi người hãy cứ như trước , xưng huynh gọi đệ, có được hay ?”

      “Làm sao có thể giống như trước được…” Lương Sơn Bá giọng thầm câu, đúng lúc này Tuân Cự Bá tiến lại gần, hai tay vòng qua ôm lấy cả bả vai của ta và Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá vội vàng đẩy cái tay vai của ta ra, Tuân Cự Bá cũng thèm để ý, chỉ là cười với ta: “Ai, Diệp huynh, ngươi xem chúng ta săn được rất nhiều con mồi. Lần này tuyệt đối có thể đè bẹp Mã Văn Tài, ngươi cần phải lo đánh cược thua, ta cam đoan là quần áo của ngươi được khâu rồi!”

      “Ha ha, ? Như vậy tốt quá rồi.” Ta cũng nở nụ cười, ánh mắt xa xôi nhìn lên trời, trong miệng thản nhiên , “Bất quá, có thua cũng sao, có quan hệ gì cả.”

      “Như vậy sao được!” Tuân Cự Bá vội lắc đầu, “Nếu như chúng ta thua, ngươi phải đáp ứng mọi cầu của Mã Văn Tài đó. Vạn nhất cầu vô lý phải làm sao?”

      “Vậy ta đánh .” Ta nháy nháy mắt, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhõm rất nhiều, phảng phất như bỏ được tảng đá trĩu nặng trong lòng. Tuân Cự Bá chằm chằm nhìn ta, hiểu gì cả. Ta cười, đoạt lấy cái lồng chứa con mồi trong tay , bước nhanh về phía trước.

      Thắng hay thua, cũng quan trọng.

      Nếu như có phần tình cảm này, ta nghĩ, ta cũng có thể, thử cùng bắt đầu.

      Mọi người tập trung chỉnh tề ở sân săn bắn. Mã Văn Tài chỉ huy đội chữ Thiên đứng thẳng, trong tay cầm cái lồng đầy ặt con mồi, đôi chỗ còn có thể thấy được mấy mũi tên theo khe hở của lồng lộ ra. Ta cũng mang theo lồng của đội mình đến giữa sân, thuận tiện nhìn vào trong lồng của đội kia, phát trong lòng, tất cả con mồi đều cắm những mũi tên nhìn quen mắt. Nhìn kỹ, đều là tên chuyên dụng của Mã Văn Tài, bởi vì có lẫn ngẫu nhiên giúp mài mũi tên, cho nên ta đối với hình thức của cái tên này đặc biệt ghi nhớ ràng.

      Nhưng như vậy là kỳ quái a, trong đội ngũ ngoài ra còn ít nhất sáu bảy người khác bắn cung cũng tàm tạm mà, ta thấy những người đó đều dùng tên gỗ được trường phát. Mà theo tính tình của Mã Văn Tài, khẳng định cho người khác mượn dùng tên của mình, chẳng lẽ tất cả những người kia đều săn được gì, toàn bộ đều là con mồi của Mã Văn Tài?

      Nhưng cái này căn bản là có khả năng a!

      Ta còn kinh ngạc, Trần phu tử gõ chiêng, ý bảo mọi người tập trung về vị trí cũ.
      thomap thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 61: Tâm
      EDIT: VÂN TÍCH

      Đợi cho tất cả học sinh ào ào tụ tập đến giữa sân xong, Trần phu tử uy nghiêm ngẩng đầu nhìn quét qua tất cả chúng ta lượt, lớn tiếng :


      “Thời gian nén nhang hết, bản phu tử lúc này tuyên bố, trận đấu chấm dứt!”

      sau khi xong, Vương Lan liền mỉm cười, trình sổ sách lên trước mặt Trần phu tử, cho xem số lượng ghi chép lại. Trần phu tử liếc mắt nhìn sổ sách, nhếch môi, hai tay chắp sau lưng vội vàng đến xem hai cái lồng chứa con mồi, sau đó cẩn thận đếm số lượng từng con, mày bắt đầu hơi hơi nhíu lại, nhưng cũng bộc lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ lùi lại phía sau hai bước, ngẩng đầu lớn tiếng tuyên bố:

      “Kết quả trận đấu, đội chữ Địa, thắng!”

      Lương Sơn Bá lập tức tươi cười hớn hở, Tuân Cự Bá cùng với đám học sinh còn lại cũng vỗ tay hoan hô, mười phần cao hứng. Còn thành viên của đội chữ Thiên hồn phi phách tán, dường như thể tin vào kết quả như vậy. Lương Sơn Bá sau đó quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, lớn tiếng : “Văn Tài huynh, cảm ơn.”

      “Văn Tài huynh đừng có quên đánh cược gì với Diệp huynh nha!” Tuân Cự Bá nhướn mày đột ngột phóng đến câu, ta vốn định cười to, nhưng lại để ý thấy Mã Văn Tài bộ dạng có chút chật vật, liền cười nổi nữa, lo lắng nhìn .

      Mã Văn Tài xanh cả mặt, trả lời, vội quay ngựa lại định , dường như muốn nhiều lời với chúng ta. Ta vốn định với , lại thấy làm như vậy, nhất thời có chút xấu hổ. Lương Sơn Bá thấy ta ngẩn người, liền cười : “A Đường, ngươi suy nghĩ gì mà nhập thần thế? Chúng ta thôi. Ngươi xem, Đài vẫy tay gọi chúng ta kìa.”

      Nàng là vẫy tay gọi ngươi mà? có bao gồm ta ở đó đâu. Ta thầm oán giận câu, vẫn là theo đám người Lương Sơn Bá đến sân chơi. Khác với bọn Mã Văn Tài, con mồi đều bị bắn tên mà chết, chúng ta đều là bắt sống con mồi, cho nên ngoại trừ mệt mỏi ra, có ai bị thương cả.

      “Ngoan, các ngươi về sau phải cẩn thận chút nha, đừng để lại bị người ta bắt được.” Lương Sơn Bá mở lồng, thả đám gà và thỏ ra, còn cảnh cáo chúng ta nhất định phải chú ý cẩn thận. Chúc Đài đứng bên cạnh nhìn cười, hai người sóng đôi nhìn ấm áp.

      “Ha ha, chúng ta thắng trận này đẹp!” Tuân Cự Bá lại vỗ vai Lương Sơn Bá, mặt tràn đầy hưng phấn. Chúc Đài nghe thấy vậy khỏi ngẩng đầu lên, cũng cười:

      “Cũng chỉ là trò chơi mà thôi, xem ngươi vui đến thế nào kìa.”

      “Ha ha.” Tuân Cự Bá có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười cười, lại , “Nhưng mà Mã Văn Tài cũng đâu có coi đây là trò chơi đâu, ngươi xem, tức điên cả người lên, bất quá cũng có thể là vì đánh cược thua tiểu Diệp, nghĩ đến tương lai u ám mà đau lòng a.”

      “Chuyện này là tất nhiên.” Lương Sơn Bá đứng thẳng dậy, , “ đến bắn cung, toàn bộ trường này ai dám so với , đương nhiên thua mà phục.”

      “Được rồi, đề cập đến chuyện này nữa. Chúng ta cũng mau trở về thôi, cha ta còn chờ kết quả.” Vương Lan ôm đống sổ sách đứng bên , Lương Sơn Bá liền nhìn ta và Tuân Cự Bá, ý bảo chúng ta đem ngựa về chuồng. Ta lại lắc đầu, sau đó nhờ bọn họ giúp ta đem ngựa về, bản thân vội vàng chạy ra trước núi tìm Mã Văn Tài.

      Cũng biết tại sao, ta cảm thấy vô cùng lo lắng. Lấy tính tình của người kia mà , nếu thắng cược còn sao, khi bị thua, tên kia nhất định mặc kệ tất cả mà nổi điên lên, đến thiên vương lão tử lúc ấy gặp cũng muốn cách xa ba thước.

      Nhất là lần này, lại thua bởi kĩ nghệ bắn cung mà vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất…

      Thời điểm chạy tới trước núi, từ rất xa ta nhìn thấy Mã Văn Tài nổi cơn tam bành ở trong sân bóng đá, nhấc chân đá quả bóng đập lên cầu môn bồm bộp, đá xong lại đá đám cọc chắn quanh sân. Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh ở bên cạnh cố ý ngăn cản, cũng bị cước đá văng ra, sau đó lại lao vào đá cọc chắn, vừa đá vừa dùng sức dẫm lên.

      Người này lại cáu kỉnh, đáng ghét, săn bắn thua ảnh hưởng gì? Đạp nhiều như vậy cũng sợ đau chân, ngươi cho là chân của mình làm bằng sắt sao?

      Ta vội bước nhanh hơn, cũng để ý tới Vương Lam Điền, tên kia còn sợ chết vẫn muốn ngăn Mã Văn Tài, lại còn khuyên can:

      “Văn Tài huynh, Văn Tài huynh, ngươi đừng tức giận nữa! Cũng chỉ là trò chơi mà thôi, thua thua, cũng đâu có mất miếng thịt nào!”

      “Câm miệng cho ta, lập tức câm miệng cho ta!” Mã Văn Tài kéo áo , hầm hầm , “Nếu phải tại lũ vô dụng các ngươi, ta làm sao có thể thua được!”

      Vương Lam Điền cuộn mình ngồi xó, giọng :

      “Săn bắn vốn phải chọi mà…”

      “Cút !” Mã Văn Tài dùng sức đá , “Lăn!”. Vương Lam Điền bị đạp cho cước, sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy. Mã Văn Tài lại xoay người , dùng sức đá tiếp cái cọc khác, xem ra còn muốn dẫm nát nó.

      Ta thở dài, vội chạy về phía trước, mở miệng kêu: “Văn Tài huynh!”

      Mã Văn Tài động tác hơi ngừng , cũng thèm quay đầu lại, mắng: “Bảo ngươi cút ngươi có nghe thấy ?”

      xong câu đó, lúc quay đầu lại nhìn thấy ta, sắc mặt khỏi có điểm xấu hổ, nhanh chóng quay đầu chỗ khác, mãi sau mới cúi đầu : “A Đường, sao ngươi lại ra đây?”

      Ta qua đem dựng tất cả những cái cột bị đá đổ lên, do dự chút, muốn kéo cái cột bị dẫm chân lên ra, nhưng cuối cùng lại sợ dám làm, rũ mắt xuống khuyên nhủ: “Văn Tài huynh, chúng ta trở về , ngươi đừng tức giận.”

      “Hừ!” Mã Văn Tài trừng mắt nhìn ta, hít hơi mạnh, lại quay đầu , “Các ngươi thắng, ngươi đương nhiên là có chuyện gì rồi. tại thấy ta thua, ngươi cao hứng phải ? Rốt cục có thể thoát khỏi ta, tự do tìm Lương Sơn Bá của ngươi có phải hả? Đừng có chối, lúc nãy ta ràng thấy ngươi rất cao hứng!”

      “Ngươi có thể đừng lung tung nữa ?” Ta nhíu mày, “Con mắt nào của ngươi thấy ta cao hứng? Ta nếu quan tâm ngươi, việc gì phải tự làm khổ mình chạy tìm ngươi!”

      “Vậy vừa rồi ngươi cười cái gì?” Mã Văn Tài vội quay đầu lại, động tác nhanh đến nỗi mũ đầu cũng bị lệch, chút khách khí chỉ trích ta, “Vừa rồi lúc Trần phu tử các ngươi thắng, ngươi sao lại cười vui vẻ hả? Ngươi cao hứng vì thấy ta thua, có phải ?”

      Chúng ta thắng mà, chẳng lẽ ta cũng thể cao hứng chút, phải làm bộ mặt buồn bã rầu rĩ hay sao? Ta cũng có chút nghẹn lời: “Vậy ngươi cảm thấy ta nên thế nào? Nghĩ biện pháp ngáng chân bọn Lương Sơn Bá, để giúp lão nhân gia ngài thắng?”

      “Bản công tử thèm!” Mã Văn Tài nghe thấy ta xong lại nổi cơn giận, còn muốn nữa, nhưng lại bị Hiệu trưởng đứng cách đó xa cắt ngang. Ở trước mặt Hiệu trưởng, lễ nghĩa là phải quy củ, vì thế ta và Mã Văn Tài đều ngừng cãi nhau nữa, đồng thời chắp tay cúi đầu, hành lễ vấn an Hiệu trưởng.

      Hiệu trưởng nhìn bốn phía xung quanh, thấy đống cột bị Mã Văn Tài đá đổ xiêu đổ vẹo, mặt cũng hiển chút tức giận: “Mã Văn Tài, ngươi có biết ngươi thua ở đâu ?”

      Mã Văn Tài dừng chút, chút để tâm mà trả lời: “Hiệu trưởng, ta nghĩ thế nào cũng hiểu tại sao mình lại thua Lương Sơn Bá!”

      Quả nhiên chính là vì như vậy mà tức giận. Ta lắc đầu, thầm thở dài. Chỉ thấy Hiệu trưởng :

      “Đúng vậy. Nếu luận về tài cưỡi ngựa, bắn cung, bọn họ có lẽ bằng ngươi. Nhưng mà bọn họ lại phát huy được tinh thần đồng đội!” Hiệu trưởng tới đây liền gật đầu cười với ta, lại tiếp tục , “Mà ngươi lại chỉ chọn chiến thuật đơn thương độc mã. Dù người có giỏi đến đâu, làm sao có thể chống lại đám người đồng tâm hiệp lực với nhau! Lương Sơn Bá thắng ở chỗ, vì người khác, mà người khác cũng vì .”

      tới đây, Hiệu trưởng lại liếc mắt nhìn ta, mặt hơi có chút ý cười, với Mã Văn Tài: “Bất quá, ngươi xem, phải cũng có người lo lắng cho ngươi, vì ngươi mà chạy tới đây sao? Ta nghe Vương Lan , sở dĩ đội chữ Địa thắng được, đều là nhờ kế sách của Diệp Hoa Đường. Ngươi và Diệp Hoa Đường quan hệ thân thiết như vậy, có vài thứ, ngươi thực nên học tập , phải biết rằng đơn thương độc mã, nhiều lúc cũng phải là thượng sách đâu.”

      Mã Văn Tài liếc ta ta, mũi cũng thở ra hơi nước, lớn tiếng : “Dựa vào người khác giúp đỡ, làm sao có thể coi là hùng hảo hán?” xong câu này, liền quay đầu phất tay áo bỏ . Hiệu trưởng thở dài, nhìn về phía ta, ta đành cười cười xin lỗi , sau đó vội đuổi theo Mã Văn Tài.

      Mã Văn Tài được rất nhanh, dường như sợ bị ta đuổi kịp, nên nháy mắt liền biến mất sau lối rẽ. Ta có cách nào khác, dứt khoát dừng lại, định trực tiếp về phòng. Dù sao trường có nhiều chỗ nấp như vậy, lại tức giận, nhưng cuối cùng đến tối vẫn phải trở về phòng. Bất quá nhìn xem sắc trời, trưa cũng sắp đến, ta liền thay đổi chủ ý, trước đến phòng ăn tìm Tô An lấy mấy cái bánh nướng và hai đĩa thức ăn, mang theo khay về phòng. Nghĩ đến Mã Văn Tài khẳng định bây giờ vẫn tức giận, quên ăn, ta hôm nay liền mở lòng bồ tát, đợi đến lúc về sẻ cơm cho .

      cũng là, dù sao cũng chỉ là trò chơi, việc gì phải phát hỏa lớn như vậy. Chẳng lẽ lại, vẫn là do ta thắng , nên mới tức giận? Ai, trước mặc kệ, đợi trở về sau.

      Đến lúc trở về phòng, Mã Văn Tài quả nhiên ở trong phòng ngủ, cũng có ngồi trường kỉ, mà bản thân cởi áo ngoài nằm thẳng cẳng giường. Thấy ta bước vào, liền túm lấy cái chăn trùm lên đầu, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu búi tóc màu đen.

      Rất nhanh sau đó, cái chăn kia tiếp tục kéo lên, ngay cả đỉnh đầu cũng thấy nữa.

      Ta dở khóc dở cười, đặt khay lên bàn, lấy cái bánh nướng bước qua, lấy tay xốc chăn lên, “Được rồi, Văn Tài huynh, đừng tức nữa, ăn cơm . Ngươi xem này, bánh nướng hôm nay cũng tệ.”

      ăn! Đừng có làm phiền ta!” Mã Văn Tài theo phản xạ gạt bánh nướng trong tay ta xuống. Ta nghĩ động tác của lại nhanh như vậy, bánh nướng rơi hết xuống đất.

      Mã Văn Tài cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của ta, mặt cũng lộ ra vẻ áy náy sâu sắc. Ta thấy coi như là biết ăn năn hối cải, cũng so đo, liền tiếp tục khuyên nhủ: “Được rồi, ngươi cũng nên nguôi giận thôi, ra ăn cơm nào. Ta lấy thêm phần ăn cho ngươi rồi.”

      Mã Văn Tài dừng chút, thanh có chút dịu dàng hơn, nhưng vẫn là : “Buông ra!”

      đại khái mà muốn bảo ta bỏ chăn của xuống. Bởi vì ta sợ tiếp tục trốn ở trong chăn, cho nên cứ giữ khư khư, thấy vậy, liền :

      buông!”

      “Ta bảo ngươi buông ra!” Mã Văn Tài trừng mắt, ta cũng trừng lại, lớn tiếng : “Ta buông đấy! Ngươi định thế nào?”

      “Ta cũng thua rồi, ngươi còn ở đây làm gì? cần quan tâm đến ta nữa!” Mã Văn Tài vẫn chịu nhìn ta, lấy gối đầu che mặt.

      Ta đầu đầy hắc tuyến. Ngươi kia thi đấu trận này vốn chính là nghĩ đem chuyện chung thân đại ra đánh cược. Mà ta luôn quen thấy kiêu ngạo, giờ phút này lại trở nên như vậy, ngạch, giống như…( biết dùng lời nào để diễn tả), tóm lại, ta biết phải an ủi thế nào…

      Rối rắm nửa ngày, ta thể dè dặt : “Văn Tài huynh, ngươi đừng tức giận, cùng lắm ta bắt ngươi phải khâu quần áo cũng được mà…”

      Mã Văn Tài tiếp tục hé răng.

      Ta nỗ lực nghiền ngẫm ý của thiếu gia này, lại thử thăm dò : “Bằng thế này , về sau ta cùng đội săn bắn với đám người Lương Sơn Bá nữa?”

      Mã Văn Tài vẫn tiếp tục hé răng. Ta cũng hết cách, dứt khoát giật gối đầu của , tiến đến trước mặt , lớn tiếng : “Mã Văn Tài! Ngươi rốt cục muốn thế nào?”

      Thấy ta đứng sát lại gần, Mã Văn Tài thể tránh được nữa, lúc này mới hừ tiếng, trừng mắt : “Lần này, coi như đánh cược chuyện thành thân. Chúng ta lần tới so cái khác.”

      ra là bởi vì chuyện này. Mặt ta khỏi có điểm đỏ lên, giọng : “Này, vẫn là sau này hãy …” Ta còn chưa dứt lời, bị Mã Văn Tài đột nhiên túm lấy, cả người nghiêng về phía ta, gần đến nỗi ta còn cảm thấy chóp mũi của chạm vào mặt ta! yên lặng nhìn ta, thanh ồ ồ :

      “Lần tới, lần tới ta nhất định thắng!”

      trang trọng với ta. Thấy như vậy, trong lòng ta khỏi chấn động, hô hấp cũng lập tức rối loạn. Lại thấy Mã Văn Tài lại muốn lại gần hơn nữa, ta vội vàng giơ tay đẩy ra, kết quả là răng lập tức bập vào mu bàn tay của ta, đau đớn đột ngột khiến ta khỏi hít hơi lạnh.

      Mã Văn Tài cũng thấy ổn, vội vàng bật dậy, túm tay ta ra để xem. thấy chỗ đó cũng sao, nhưng lại phát khi nãy gạt mạnh cái bánh lại đập vào tay ta, lúc này lòng bàn tay sưng đỏ mảng.

      Thân thể này đúng là yếu ớt. Mới đập cái như vậy sưng lên.

      “A Đường…Là do ta tốt.” Mã Văn Tài cầm lấy tay của ta, mặt lộ ra vẻ ảo não. Ta muốn khiến phải khó xử, liền kéo tay áo che , cười cười ý bảo mau ăn cơm, lát nữa đồ ăn lạnh. Mã Văn Tài đảo mắt nhìn, lại nhặt cái bánh nướng lúc nãy bị đánh rơi xuống đất, phủi phủi qua loa rồi cho vào miệng.

      “Ai, đừng ăn, cái kia bẩn rồi!” Ta lo lắng . Mã Văn Tài lại lắc đầu, há mồm liền cắn cái, rất nhanh ăn sạch . Ta hoàn toàn bó tay với , đành bảo lại đây cùng nhau ăn, bàn vẫn còn ba cái bánh nướng và hai đĩa thức ăn. Mã Văn Tài ừ tiếng, thò chân xuống giày, ngờ vừa cử động, sắc mặt đột nhiên trắng bệnh, giây tiếp theo liền ngã lăn quay mặt đất.
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 62: Hầu bao
      EDIT: VÂN TÍCH


      quả bị trúng độc.”


      Vương Lan nương sau khi cẩn thận xem xét bệnh tình của Mã Văn Tài, liền đứng dậy tìm thuốc giá. Mã Thống đứng bên cạnh gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, phen túm quần áo của ta, hét lớn:



      “Ngươi, nếu như công tử của ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định tha cho ngươi!”



      “Buông công tử nhà ta ra! Đây cũng đâu phải lỗi của công tử nhà ta!” Mộc Cận kéo tay ra, sau đó giúp ta sửa sang lại trang phục, ta gì, mặt cũng có chút xao động, quay đầu nhìn về phía giường Mã Văn Tài nằm.



      Vừa mới hôm qua, ta vất vả khuyên, mới hết giận, nhưng đúng lúc định xuống giường cùng ta ăn cơm, đột nhiên choáng váng ngã xuống đất, ta và Mã Thống sợ đến mức vội vàng đem đưa tới y xá. Từ đầu đến cuối, Mã Văn Tài hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, Vương Lan lại núi hái thuốc, chỉ có mình Vương Huệ ở trong y xá, nàng cũng chỉ biết là Mã Văn Tài trúng độc, nhưng cụ thể là độc gì bản thân nàng cũng biết. Làm hại Mã Thống cương quyết cho rằng ta là hung thủ hạ độc, còn nếu công tử nhà ta xảy ra chuyện bất trắc, liền liều mạng với ta!



      Mộc Cận định ầm ĩ với , lại bị ta ngăn lại. Mặc kệ thế nào, tại phải là lúc trốn tránh trách nhiệm, chuyện trước mắt là phải giải độc cho Mã Văn Tài. Rất lâu sau Vương Lan mới trở về, xem xét tình huống của Mã Văn Tài xong, nàng tên vài loại dược liệu, trong đó đặc biệt cần có mật rắn độc tươi sống. Ta muốn hai lời, lưng đeo giỏ trúc về sau núi, muốn chộp con rắn cho Mã Văn Tài, Mộc Cận kinh hoàng mở to mắt, chạy lại ôm ta kêu gào công tử người đừng như vậy, phải là tại người mà! Ta cười , gì.



      Ta biết Mộc Cận là vì ta mà đau lòng, tiểu thư nhà nàng được nuông chiều từ bé, bao giờ phải chịu khổ như vậy? Nhưng mà Mã Văn Tài trúng độc là vì ăn bánh nướng của ta, mặc kệ chân tướng thế nào, ta cũng thể trốn tránh trách nhiệm.



      Cũng chỉ là bắt rắn thôi mà, chẳng phải Vương Lan nương cũng thường xuyên lên núi hái thuốc bắt rắn sao? Tuy rằng cái thứ trơn tuồn tuột lại lạnh như băng ấy rất khiến người ta phản cảm…



      Mã Văn Tài mê man mất hai ngày, ban ngày ta chăm sóc , để Mã Thống chạy tới chạy lui sắc thuốc, còn buổi tối, đương nhiên Mã Thống thay quần áo cho . Dù sao nam nữ khác biệt, ta cũng thể làm hết mọi thứ cho .



      Hai ngày sau, Mã Văn Tài tỉnh.



      Lúc ấy đúng là buổi chiều, ta ngồi ở ghế tựa trước giường mà ngủ gật, đột nhiên cảm thấy có thứ gì ấm ấm chạm vào tay ta. Ta vội vàng mở to mắt, phát Mã Văn Tài biết tỉnh từ lúc nào, ngồi giường nắm lấy tay ta, hai mắt dịu dàng nhìn ta. Thấy ta đột nhiên mở mắt, ánh mắt của có chút được tự nhiên, nhưng cũng buông tay ra, chỉ khàn khàn cổ họng :



      “A Đường. Ta đây là, như thế nào?”



      Ta ngẩng đầu nhìn Mã Văn Tài, thấy sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng hơi xanh, khỏi yên lặng nắm chặt tay , : “Ngươi trúng độc.”



      “Ta trúng độc?” Mã Văn Tài nhíu mày, “Sao lại như vậy?”



      “Nghe là vì ta cho ngươi ăn bánh nướng, nên ngươi mới bị trúng độc.”



      hươu vượn! Ngươi làm sao có thể hạ độc ta?” Mã Văn Tài nghe xong liền nổi giận, định nhảy dựng lên, kết quả bởi vì thân thể yếu ớt có sức lực, mà sao đứng lên được. Ta thấy cố sức quá, dứt khoát đưa tay ấn nằm xuống giường. Trúng độc cứ yên yên ổn ổn mà nghỉ ngơi , còn muốn làm gì nữa?



      “Ngươi là xảy ra chuyện sau khi ăn cái bánh nướng kia. Tuy rằng ta biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đích xác ta cũng có phần trách nhiệm.” Ta thở dài, kể cho nghe toàn bộ câu chuyện. Lúc này chợt nghe thấy phía sau lưng tiếng cửa phòng mở ra, ta vội vàng đem cái tay bị Mã Văn Tài nắm rút ra, quay đầu lại nhìn.



      Người tới là Mã Thống. thấy Mã Văn Tài tỉnh lại, liền cao hứng tiến lên, gọi: “Công tử, người tỉnh rồi.”



      Mã Văn Tài lên tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía ta. Thấy vậy, Mã Thống liền vội vàng tiếp: “Công, công tử, lão gia đến.”



      “Cái gì!” Mã Văn Tài chấn động, rất nhanh liền hiểu ngọn ngành. quát Mã Thống: “Ngay cả cái chuyện này, ngươi cũng phải thông báo cho cha ta? Ngươi chán sống rồi có phải ?”



      “—Ta nghĩ ngươi mới là chán sống rồi!”



      Ngoài cửa, thanh vang lên, tiếp theo trung niên nam tử mặc cẩm phục, uy nghi bước vào phòng. Mã Văn Tài sắc mặt đại biến, vội vàng để Mã Thống nâng ngồi dậy, hoang mang rối loạn : “Cha, sao người lại tới đây?”



      Ta lập tức ý thức được người trước mặt chính là Mã thái thú, vội vàng hành lễ. Mã thái thú thoạt nhìn ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua dung mạo mơ hồ có thể thấy được khí thế oai hùng thời tuổi trẻ, toát ra cỗ phong phạm giận tự uy. có trả lời câu hỏi của Mã Văn Tài ngay, mà ánh mắt quét về phía ta, mở miệng hỏi:



      “Ngươi là người nơi nào?”



      “Dạ, học trò là Diệp Hoa Đường ở Thái Nguyên.” Ta kiêu ngạo nịnh nọt, chỉ chắp tay trả lời.



      ra là nhà họ Diệp ở Thái Nguyên.” Mã thái thú sắc mặt chuyển tốt chút, gật đầu với ta. Xem ra là bối cảnh Diệp gia cũng khiến thu hồi lại chút khinh thường. Diệp gia cũng coi như danh gia vọng tộc, tuy rằng bây giờ có người làm quan trong triều, nhưng nhân mạch và tài lực phỏng chừng cũng là thể khinh thường.



      Ta biết sau khi Mã thái thú hỏi ta xong cha con bọn họ tất nhiên chuyện với nhau, ta cũng muốn chờ đến lúc Mã thái thú hỏi ta tại sao con trúng độc, liền rất nhanh cáo từ, để hai cha con họ ở lại trong phòng.



      Sau khi ra khỏi phòng, ta cảm thấy trong lòng yên, đành loanh quanh dạo bên ngoài mục đích, lại gặp Lương Sơn Bá Chúc Đài hai người cười cười tới. Chúc Đài thấy ta, rất vui, ý đồ vòng đường khác, nhưng Lương Sơn Bá lại để ý đến, cứ kéo nàng đến chỗ ta, vội vàng :



      “A Đường, Văn Tài huynh sao rồi? có chuyện gì nguy hiểm chứ. Ta nghe Vương Lan và Vương Huệ nương , ăn xong liền trúng độc, mà độc đó là do…”



      “Là do ta hạ, đúng ?” Ta nhàn nhạt hỏi lại, “ có chuyện gì, chẳng qua phỏng chừng mấy ngày nữa đều ăn được thức ăn có dính dầu mỡ.”



      “Cái này sao có thể, Diệp huynh ngươi hạ độc…” Lương Sơn Bá chưa dứt lời, thấy Tuân Cự Bá vội vàng chạy lại đây, kêu lên: “Diệp huynh, hỏng rồi, ngươi dám động vào con vàng con bạc nhà người ta! Lần này ngươi chết rồi, Mã thái thú đích thân đến trường!”



      “Ta biết rồi. Vừa rồi ta thấy đến, nên mới ra ngoài. Bất quá, các ngươi cứ yên tâm, phải là ta hạ độc Văn Tài huynh, cho nên bọn họ thể đổ hết tội lên đầu ta được.”



      “Tuy là thế, nhưng A Đường à, ngươi vẫn nên cẩn thận tí. Tuy rằng người cùng Văn Tài huynh quan hệ thân thiết, nhưng cha cũng phải là , ngươi vẫn nên chú ý chút.”



      Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá rất lo lắng cho ta, bản thân ta lúc đầu bị bọn họ như vậy cũng có chút lo lắng, bất quá, chờ đến tận tối muộn, Mã thái thú cũng có ý tứ điều tra, lúc nhìn thấy ta còn mỉm cười chào hỏi, hơn nữa còn và cha ta quen biết từ lâu, bảo ta sau này có rảnh nhớ đến nhà chơi, chút cũng đề cập đến chuyện con trai bị trúng độc. hỏi tới, ta tự nhiên lắm mồm ra, chúng ta hi hi ha ha lúc liền kết thúc câu chuyện. Sau đó Vương Lan nương với ta, nàng tra sách thuốc rồi, xác định độc kia là độc của rắn, nhưng biết tại sao bánh nướng lại bị dính độc rắn, cho nên mới cần dùng mật rắn để giải độc. Nhưng như vậy rất kỳ lạ, đường ta bưng khay về, cũng qua rừng cây bụi cỏ nào, làm sao có thể để độc rắn rơi vào đồ ăn?



      Cho nên khả năng duy nhất chính là, có người muốn hại ta, hoặc là hại Mã Văn Tài.



      Nhưng chuyện này bây giờ có đầu mối, muốn tra cũng tra được, chỉ đành tạm thời để sang bên chậm rãi nghiên cứu. Mà Mã Văn Tài cũng được trường sắp xếp cho phòng nghỉ, xem ra cũng rời sớm.



      Trong nháy mắt, đến lễ thất tịch.



      Mùng bảy tháng bảy, là ngày Ngưu lang Chức nữ gặp nhau. Tuân Cự Bá nghiêm túc kể cho ta, nghe mỗi năm, cứ đến ngày này, trời tự nhiên có rất nhiều chim khách bay qua bay lại.



      Cũng chỉ là cái truyền thuyết thôi mà. Bất quá, trường cũng vì thế mà cho chúng ta ngày nghỉ để du ngoạn. Ta vốn muốn cùng Mộc Cận xuống núi chơi, nhưng thấy thân thể Mã Văn Tài bệnh tình chưa tốt hoàn toàn, cũng muốn ta ở lại, nghĩ nghĩ chút liền ném chuyện chơi sang bên, ở lại cùng , miễn cho đến lúc mình núi lại xảy ra chuyện may. Cha tuy là ở đây, nhưng cũng thể thời thời khắc khắc trông chừng , phần lớn thời điểm ông ta đều đến chỗ Hiệu trưởng chuyện phiếm.



      Mã Văn Tài mấy hôm nay chỉ được ăn canh, cảm thấy nhạt miệng, liền bảo ta cùng ăn cơm, tính toán bảo Tô An làm vài món ăn. Ta cảm thấy lúc này Tô An hẳn ở trong phòng ăn, mà về nhà sum họp với Tô đại nương, liền bảo đến chỗ bọn họ. Mã Văn Tài gật gật đầu, lại cầm tay ta, dẫn ta . Ta ngẩng đầu nhìn , tên kia mặt đỏ đến tận mang tai, rầu rĩ : “Nhìn cái gì, đường cho cẩn thận!”



      =.= đường và nhìn ngươi có gì xung đột à?



      “Diệp công tử!”



      Sau núi đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tiếp theo chỉ thấy Cốc Tâm Liên trong tay cầm cái gì đó, vội vàng bước xuyên qua rừng cây, lúc nhìn thấy ta khuôn mặt tươi cười rạng ngời. Ta nhanh chóng rút cái tay bị Mã Văn Tài nắm về, giấu ở sau lưng, hướng về phía Cốc Tâm Liên cười:



      “Tâm Liên nương, muốn đâu sao?”



      có, ta muốn tìm Diệp công tử.” Cốc Tâm Liên ngượng ngùng cười, hai tay nắm lấy nhau. Mã Văn Tài thấy thế liền nhíu mày, tiến lên hỏi: “Ngươi tìm Diệp Hoa Đường làm gì?”



      “Này…” Cốc Tâm Liên do dự nhìn ta, tựa hồ muốn chuyện riêng với ta. Mã Văn Tài lại càng cau có, lớn tiếng : “Có chuyện gì cứ thẳng ở đây, có chuyện gì mà dám trước mặt người khác?”



      !” Cốc Tâm Liên trừng mắt nhìn Mã Văn Tài, sau đó bước lên từng , với ta, “Diệp công tử, hôm nay là đêm Thất tịch, mấy ngày trước ngươi giúp ta, vì thế ta làm riêng cái hầu bao, muốn tặng cho ngươi, hi vọng ngươi đừng chê.”



      “Hầu bao? Thêu hình gì?” Ta nghe vậy liền cao hứng định nhận, lại nghe thấy Mã Văn Tài ở sau lưng dùng sức khụ tiếng, ngữ điệu vui :



      “Diệp Hoa Đường, ngươi phải có hầu bao rồi sao? Sao lại còn muốn lấy của người ta?”
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 63: Đêm thất tịch
      EDIT: VÂN TÍCH


      “Diệp Hoa Đường, ngươi phải có hầu bao rồi sao? Sao lại còn muốn lấy của người ta Ngươi định đeo cả đống hầu bao quanh thắt lưng sao?”


      A? Làm sao mà biết ta có hầu bao?

      Ta có chút phẫn nộ, thể ngại ngùng với Cốc Tâm Liên: “Cái kia, ngại quá, Tâm Liên nương, ta được tặng cái hầu bao rồi, cho nên thể lại lấy của ngươi.”

      Ta vừa xong, từ bên hông lấy ra cái hầu bao, đưa cho Cốc Tâm Liên xem. Tâm Liên vốn vô cùng cao hứng, nhưng vừa nghe thấy ta cự tuyệt, khỏi cứng ngắc. Đến lúc thấy ta rút hầu bao ra, vội vàng xoay người chạy mất.

      Mã Văn Tài lúc đầu nghe ta , cười đến sung sướng. Nhưng đến khi thấy ta lấy hầu bao ra, nụ cười liền tàn úa. vất vả đợi cho Cốc Tâm Liên biến mất ở chỗ rẽ, Mã Văn Tài lập tức túm ta, giật lấy hầu bao, giận dữ : “Ngươi hóa ra nhận hầu bao của người khác! , ai đưa cho ngươi?”

      A? Ta sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi người này chỉ bừa, căn bản hề biết ta nhận được hầu bao sao?

      Bất quá nếu hỏi, ta muốn trả lời cũng khong được, liền cho : “Buổi sáng nay Lương Sơn Bá đưa cho ta.”

      “Lương Sơn Bá? Ngươi , hầu bao này là Lương Sơn Bá đưa cho ngươi?” Mã Văn Tài nghẹn họng, tới lui trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu rít gào, “Ngươi gạt ta có phải ? Lương Sơn Bá là nam tử, làm sao…làm sao có thể thêu hầu bao cho ngươi!”

      “Là buổi sáng lúc ăn cơm cho ta, nhưng mà phải thêu. Chúc Đài cho cái, Vương Lan biết tại sao cũng bảo Tuân Cự Bá đưa cho cái nữa. Vừa vặn ta có hầu bao để dùng, nên Lương Sơn Bá liền đưa ta cái đẹp lắm.” Ta nhức đầu, có chút khó hiểu. Bất quá vì sao hôm nay nhiều người lại tặng nhau hầu bao vậy nhỉ? Vừa rồi ta thấy Vương Huệ cũng muốn đưa cái cho Chúc Đài, cũng buổi tối chờ Chúc Đài đến gặp nàng, lúc ấy sắc mặt Chúc Đài đen như đáy nồi, là kỳ quái.

      “Ngươi…Ngươi sao có thể tùy tiện lấy cái người ta…” Mã Văn Tài chỉa tay vào ta, tức giận nên lời. Ta cũng hiểu bản thân sai ở đâu, liền chằm chằm nhìn . Hầu bao chẳng phải là dùng để đựng tiền và khăn sao, chẳng lẽ còn có ý gì khác?

      Mã Văn Tài hầm hầm trừng ta lát, cuối cùng hoàn toàn bất lực. lắc đầu thở dài, giơ tay đoạt lấy hầu bao kia, cầm trong tay nhìn cái, khẽ nhíu mày, thò tay vào túi lấy ra khối vàng, ném cho ta, chậc lưỡi:

      “Đây là đồ Vương Lan tặng cho Lương Sơn Bá, vậy mà ngươi cũng biết xấu hổ mà dám lấy, lát nữa theo ta trả nó lại, về sau đừng làm việc có đầu óc như vậy!”

      Ta nhấp nhấp môi, có chút tình nguyện than thở : “Nhưng mà ta có hầu bao dùng a, cái trước kia bị rơi xuống sông…”

      Mã Văn Tài nhăn mặt, đứng ở trước mặt ta, vươn ngón tay cốc cái trán, cả giận : “ có hầu bao dùng, tự mình làm cái ? Ngươi rốt cuộc có phải con hả? Tự mình thêu cái là được!”

      = = Này, đồ ta thêu xong có thể dùng sao…Vẫn là để lúc khác xuống núi mua cái vậy.

      “Còn nữa, bản công tử giờ cũng có hầu bao. Lúc vể phòng ngươi cũng thêu cái cho ta.”

      “A? Ngươi cũng muốn!” Ta sửng sốt. Mã Văn Tài đắc ý thu tay về, lại quên dặn dò, “ được nhờ Mộc Cận thêu, cũng cho phép xuống núi mua! Nhất định phải tự tay làm, có biết hả? Dám lấy đồ người khác làm đưa cho ta, ta nhất định tha cho ngươi!”

      Hả… muốn ta làm sao? Ta cũng phải là người cổ đại, thêu bông sen cũng làm được, tại cư nhiên, muốn ta thêu hầu bao!

      “Hừ, ta cẩn thận trông chừng ngươi, dám làm có lệ ngươi nhất định chết!” Mã Văn Tài thấy ta quẫn bách, càng thêm đắc ý. Ta khẳng định được làm được, liền vô cùng buồn bực, Mã Văn Tài cũng thèm để ý, vươn tay túm ta lại, khuôn mặt kề sát bên tai ta, hơi thở nóng hổi thổi lên vành tai, cúi đầu :

      “Trong vòng ba ngày mà xong, ngươi tự biết hậu quả.” xong liền cười , khiêu khích nhìn ta. Ta bĩu môi, trả lời câu “ biết”, khóe môi nhếch lên, tiếp tục theo .

      Tô An hiểu sao lại có nhà, trong nhà chỉ có mình Tô đại nương. Mã Văn Tài định vênh mặt hất hàm sai khiến người ta nấu cơm, bị ta ngăn lại, nhã nhặn xin hỗ trợ Tô đại nương. Tô đại nương cũng nhiều lời, sảng khoái đáp ứng, xuống bếp nấu cơm cho chúng ta.

      Sau khi nàng rồi, Mã Văn Tài bắt đầu oán trách ta, cần phải đối tốt với dân đen như vậy, là với kẻ hèn ngươi cần cho bọn họ thể diện. Ta nghe lời này có chút mất hứng, nghiêm túc cho , ta cho tới bây giờ quan tâm người khác có phải là dân đen hay , nếu về sau mở miệng ra còn nhắc tới từ dân đen, ta cùng nữa. Mã Văn Tài bất đắc dĩ, xua tay : “Được rồi, được rồi, ngươi muốn thế nào thế đó, cùng lắm về sau ta nữa là được.”

      Ta biết lập tức cầu người kia phải thay đổi thái độ là có khả năng, cũng so đo với nữa, bởi vì Mã Văn Tài ngại phòng của Tô An vừa mục vừa cũ, muốn ăn ở đây, ta liền mang bát đũa chuẩn bị sẵn xếp thức ăn vào, bưng khay theo Mã Văn Tài trở về phòng ngủ. được nửa đường liền đụng phải Tô An, vô cùng cao hứng, trong tay cầm cái hầu bao, đúng là cái mà khi nãy Cốc Tâm Liên muốn tặng ta mà ta nhận.

      “Mã công tử, Diệp công tử.” Tô An thấy chúng ta, liền cười tươi, cúi đầu vấn an. Mã Văn Tài hiển nhiên cũng chú ý tới hầu bao trong tay Tô An, mặt chút thay đổi giật tay ta, ý bảo ta đừng nhắc đến chuyện này. Ta tự nhiên cũng ngốc mà vạch trần, chỉ gật đầu với Tô An, sau đó lại cun cút theo Mã Văn Tài.

      Tuy rằng ta ăn cơm, nhưng bữa tiệc này vẫn bị Mã Văn Tài ép cùng ăn. Người kia cũng hỏi chuyện bản thân trúng độc, chỉ hỏi ta mấy hôm nay ăn gì mà có vẻ gầy . Nhưng ta cũng có cảm thấy ta gầy a, lại gần hỏi Mã Văn Tài liền ấp úng muốn chuyển đề tài, hơn nữa còn đem chuyện ta nhận hầu bao của người khác ra giáo huấn. Buổi chiều theo thường lệ là đọc sách và luyện chữ, Mã Văn Tài hưng trí dào dạt, còn đồng ý chơi cờ với ta, sau khi đánh cho ta thua thảm bại xong cười vui vẻ, châm chọc ta là đồ ngu ngốc vô dụng, cầm kỳ thi họa, thứ cũng biết.

      Ta ghét rồi!

      Ta bị lời này của làm cho tức giận, liền quăng bàn cờ xuống đất rồi ra khỏi cửa. Mã Văn Tài chạy lại túm chặt ta, hề e dè mà chính là thích ngu ngốc. Ta nghe xong liền đỏ mặt, phen đoạt cái hầu bao kia lại, là phải trả cho Lương Sơn Bá, mượn cơ hội chạy mất.

      Lúc ta tìm được Lương Sơn Bá, cùng Chúc Đài cưỡi ngựa ở sau núi. Lúc ta đem trả hầu bao cho , thoạt nhìn có chút mất mát. Chúc Đài cũng vui, tra hỏi Lương Sơn Bá là hầu bao kia ai cho , trong lời có ý muốn trả lại hầu bao cho Vương Lan. Ta thấy bên hông Lương Sơn Bá đeo hầu bao thêu hình đôi hồ điệp, liền biết đó là do Chúc Đài làm, cũng vỗ vai cười cười, thầm hi vọng hai người này tương lai có thể hạnh phúc.

      Ở thế giới này, có Mã Văn Tài ở giữa gây khó dễ, có lẽ bọn họ có thể thành đôi cũng chừng.

      Đêm thất tịch, cũng là lễ thể tài năng. Vào buổi tối, đám con trong trường đều tụ tập ở trước núi, sau khi Hiệu trưởng và phu tử khai tiệc liền bắt đầu hoạt động thi đấu xe chỉ luồn kim. Phần đông học sinh đều tới xem náo nhiệt, riêng ta bị Mộc Cận kéo , vụng trộm mang theo cái hộp , vòng qua núi đá, hướng về sau núi mà .

      Như lời Mộc Cận , thiếu nữ chưa lấy chồng, đêm thất tịch đều phải cúng tế cho Chức nữ nương nương, nếu sau này được hạnh phúc. Ta tuy rằng để ý tập tục cổ đại, nhưng cũng muốn lộ ra sơ hở cho người khác biết, nên mới theo Mộc Cận. Trong hòm trước tiên thả con nhện, là để chúng nó kết mạng, đợi đến năm sau đem hộp gấm mở ra, xem bên trong có mạng nhện hay . Nếu có, chính là nương khéo tay, nếu có, chính là nương phi thường vụng về.

      Sau đó nếu trong lòng có người thương, có thể đem tên và ngày sinh tháng đẻ của mình và người ấy viết ở bên trong, Chức nữ nương nương phù hộ cho bọn họ thành đôi.

      Tuy rằng ta tin, nhưng cũng theo thông lệ bắt con nhện bỏ vào trong hộp gấm, bất quá nếu linh thiêng, e rằng lấy trình độ của ta, trăm năm nữa nhện tiên sinh cũng chịu dệt võng đâu. Do dự lát, ta lại tìm tờ giấy viết tên hai người vào, ngày sinh tháng đẻ của thân thể này ta biết, nên quyết định bỏ qua ghi.

      Cùng Mộc Cận vòng qua núi đá xong, nàng nàng sớm tìm được chỗ kín đáo mà có bàn, có thể lén lút để hộp gấm. Ta vừa khen nàng thông minh lanh lợi, chợt thấy phía trước có bóng người, là hai người rón ra rón rén ra ngoài, phải ai khác, mà chính là Chúc Đài và nha hoàn Ngân Tâm của nàng!

      Ta và Mộc Cận trở tay kịp, liền trực tiếp giáp mặt các nàng. Ngân Tâm liếc mắt, liền nhìn thấy hộp gỗ trong tay Mộc Cận, kinh ngạc kêu lên:

      “Ngươi, ngươi cầm trong tay cái gì vậy!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 64: Hộp gấm
      EDIT: VÂN TÍCH

      Mộc Cận cả kinh, theo bản năng giấu cái hộp ra sau lưng, bĩu môi : “Ta cầm cái gì, liên quan đến ngươi sao? Tóm lại ngươi đừng có quản chuyện của ta!”


      “Được rồi, Mộc Cận.” Ta ở sau lưng khẽ đẩy tiểu nha đầu hùng hổ này cái, cầm lấy hộp gỗ tay nàng, cười :

      “Chúng ta định tặng quà cho Đào tiên sinh. Nghe đêm nay uống say, chúng ta định đưa cho ít thuốc giã rượu.”

      bậy, hòm kia ràng là —”

      “Ngân Tâm!”

      Chúc Đài mở miệng cho Ngân Tâm nữa. Nàng nhìn ta thăm dò, tay đẩy Ngân Tâm cái, Ngân Tâm hiểu ý, lập tức xoay người bỏ . Ta đoán các nàng có lẽ cũng là muốn cúng bái Chức nữ nương nương, tại có lẽ lấy hộp gấm, cũng muốn vạch trần các nàng, liền vẫy tay với Mộc Cận, chúng ta liền cáo từ rồi trở về phòng.

      Lúc về đến nơi, Mộc Cận thấy xung quanh có người, liền với ta: “Tiểu thư, ta cảm thấy Chúc Đài có vấn đề!”

      “Có vấn đề? Vấn đề gì?”

      “Mộc Cận cảm thấy, nơi này khuya khoắt vắng lặng, đèn đóm, hai người bọn họ xem thi tài thêu, thi thả đèn, ngược lại ở đây lén lút, cũng biết là làm gì, chừng cũng giống chúng ta, phải cúng bái Chức nữ nương nương!”

      Mộc Cận cũng nhận ra sao?

      Ta mặc dù trong lòng khen nàng thông minh, nhưng ngoài miệng lại khuyên nhủ: “Loại chuyện này đừng có đoán già đoán non, nếu như ngươi , chẳng phải Chúc Đài và nha hoàn nhà nàng cũng là giả nam học?”

      “Sao lại chứ!” Mộc Cận kêu to. Nàng xong lời này, lén lút chạy ra cửa ngó vòng, lại trở về tiếp tục ghé tai ta :

      “Tiểu thư, ta hoài nghi chủ tớ nhà kia đều là nữ nhân. Người biết chứ, Chúc Đài kia rất yếu ớt, có lần lúc nàng tắm rửa, ta còn thấy Ngân Tâm kia ngắt cánh hoa mà…Mà trong thư viện đều là nam nhân, ai thèm để ý mấy thứ đó, tiểu thư ngươi chăm chỉ học hành, cũng có chú ý, nhưng mà ta lại khác. Mấy ngày nay ta đều cảm thấy chủ tớ nhà nàng ổn, mà Chúc Đài luôn nhằm vào tiểu thư, lúc nào cũng bám khư khư nghĩa huynh, thấy người khác bắt đầu đề phòng. Hừ, chừng còn có tư tình nha…”

      Mộc Cận tới đây, đột nhiên giơ tay bịt miệng lại, kích động nhìn ta. Thấy ta bình tĩnh gì, nàng liền hạ thấp thanh , hối hận : “Ta lắm mồm rồi, làm sao có thể ở trước mặt tiểu thưu năng lung tung, được, đáng đánh!”

      Nàng xong, thế nhưng định tự vả miệng mình. Ta biết nàng chỉ là muốn Chúc Đài có tư tình với Lương Sơn Bá, cho nên vội ngăn nàng lại, hơi hơi lắc đầu, :

      “Đánh cái gì chứ, ra rồi, cũng phải là lỗi của ngươi. Bất quá chuyện này, sau này đừng lại nữa, mặc kệ Chúc Đài có phải con hay , đều liên quan đến chúng ta. Chuyện hôm nay ngươi đừng để trong lòng, về sau nên thế nào vẫn cứ tiếp tục như vậy, cần xen vào chuyện của họ.”

      Mộc Cận nghe vậy gật gật đầu, thấy ta có vẻ gì là tức giận, lá gan cũng lớn hơn, tìm cái giỏ bỏ hộp gỗ vào trong, còn bây giờ có lẽ Chúc Đài rồi, chúng ta nên nhanh nhanh cúng bái Chức nữ nương nương.

      Xem ra tiểu nương này nếu hôm nay cúng bái được Chức nữ nương nương mất ăn mất ngủ, huống hồ ta cũng là vì ta, ta liền mỉm cười đáp ứng, theo nàng ra sau núi. Lúc này quả nhiên đụng phải hai người Chúc Đài nữa, chúng ta an an ổn ổn cúng bái xong, lại đem thuốc giải rượu đến phòng tặng cho Đào Uyên Minh Đào đại thúc, coi như đề phòng chủ tớ Chúc Đài có kiểm chứng lời .

      Làm xong tất cả mọi chuyện, ta thấy Mộc Cận còn háo hức muốn xem hội hoa đăng, liền rộng rãi cho nàng chơi, bản thân chạy ra trước núi xem đám nữ tử trổ tài. Vừa mới chạy đến giảng đường, đụng phải Mã Văn Tài. Mã Văn Tài vốn vội vã chạy về phòng ngủ, vừa thấy ta liền kéo , chất vấn: “ phải bảo ngươi đến trước chờ ta sao, tại sao mãi vẫn tới, làm hại ta mất công chờ.”

      Bởi vì lúc nãy Mã Văn Tài bị phụ thân kéo chuyện, nên có lẽ đến trễ, vì vậy bảo ta cứ ở trước núi chờ . Kết quả lại bởi vì bị Mộc Cận kéo , nên ta quên khuấy mấy chuyện này, lúc này bị phẫn nộ rống mới rụt đầu :

      “Ta phải tới rồi sao, Văn Tài huynh, ngươi xem ta chạy vội ta rồi mà, đầu cũng đầy mồ hôi.”

      “Đổ mồ hôi?” Mã Văn Tài thế nhưng lấy tay sờ trán ta, sau đó tiếp tục xị mặt , “Sao ta sờ thấy?”

      “Chạy mau quá nên gió thổi hết rồi.” Ta tiếp tục dối. Mã Văn Tài lườm ta cái, khóe miệng nhếch lên, túm tay ta kéo . Vừa được hai bước, liền gặp phải Cốc Tâm Liên. Nàng vừa thấy ta đến, ánh mắt lóe sáng, chạy vội lại, lên tiếng:

      “Diệp công tử…”

      “Này, hôm nay là đêm thất tịch, sao Tâm Liên nương tới hội hoa đăng, lại tìm tiểu hiền đệ của ta?”

      Mã Văn Tài cố ý đưa tay khoác vai ta, ngông nghênh với Cốc Tâm Liên. Cốc Tâm Liên nhìn thoáng qua Mã Văn Tài, lại nhìn ta, thấy ta gãi đầu gãi tay, sau đó tươi cười : “Tâm Liên nương, sao vậy? Có chuyện gì ?”

      “Diệp…” Cốc Tâm Liên nhìn Mã Văn Tài lần này, cắn môi, lớn tiếng : “Diệp công tử! Khi nãy…Vì sao có tới xem ta…chúng ta trổ tài?”

      “Hả? Vừa rồi ta tặng quà cho Đào Uyên Minh đại thúc. Sao vậy, Tâm Liên nương hi vọng ta đến xem, chẳng lẽ lúc thi đấu giành được giải nhất?”

      , phải…” Cốc Tâm Liên ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, đột nhiên lại dậm chân, xoay người bỏ . Ta đầu đầy mờ mịt, quay đầu nhìn Mã Văn Tài, cũng nhìn ta, khóe miệng tươi cười : “Ta cũng đâu có xem thi tài, ngươi nhìn ta làm cái gì?”

      “Đúng vậy, nhưng mà ta chưa từng đáp ứng cổ vũ nàng thi đấu, nàng vừa rồi…là tức giận với ta sao?”

      “Đương nhiên. Ngươi là đồ ngu ngốc có đầu óc!” Mã Văn Tài tâm tình đột nhiên chuyển tốt, lấy tay xoa đầu ta, lại cố ý nghiêm mặt :

      “A Đường, ta bảo ngươi làm cho ta cái gì ngươi làm xong chưa?”

      “Cái gì vậy?” —-Người nào đó trí nhớ tốt .

      “Chính là chuyện ban ngày ta , ta cũng có cái kia!”

      A? À, là hầu bao phải . Mộc Cận từng hầu bao tốt nhất là phải tặng vào đêm thất tịch, cho nên buổi chiều ta vội vội vàng vàng làm, làm hầu bao cũng quá khó, chỉ cần lấy vải khâu chập vào nhau, cái khó chính là thêu hoa văn họa tiết đó.

      “Làm làm, nhưng mà Văn Tài huynh…Ngươi xác định là ngươi muốn dùng sao? Cái này phải trước, ta tặng ngươi, nhưng ngươi được trả lại.”

      Tuy rằng chất lượng được tốt lắm, bất quá…Tốt xấu gì cũng là do ta mất cả buổi trưa, khổ khổ sở sở làm ra, nếu ngươi cầm lên xem mà thích lại ném , ta rất đau lòng…

      “Đừng có nhiều như vậy, đưa đây!”

      Mã Văn Tài giật lấy hầu bao người ta, bởi vì tay nghề của ta rất vụng vẽ, vừa giật cái, liền có số chỗ bật chỉ ra, thành cái lỗ thủng lớn. Ta lúc này xấu hổ đỏ mặt, mà Mã Văn Tài lại hình như nhìn thấy lỗ thủng kia, chỉ cầm cái hầu bao lật lên lật xuống nhìn vài lần, hỏi ta:

      “Ngươi thêu cái gì ở bên vậy? Gà mái đen?”

      “Là chim ưng!” Ngươi từng nhìn thấy con gà mái đen rồi sao? Có đời thủa nhà ai lại thêu gà mái hầu bao sao?

      “Ưng?” Mã Văn Tài nhìn ta cái, mỉm cười: “Tại sao lại nghĩ đến thêu ưng? Ta còn tưởng ngươi thêu hoa hoặc là bươm bướm cơ đấy.”

      “Bươm bướm vẫn là để cho Lương Sơn Bá và Chúc Đài , chúng ta cần giống họ, tặng cho ngươi đương nhiên ưng là thích hợp nhất.” Ta thấy cũng chán ghét, trong lòng vui vẻ, hề lưỡng lự liền ra, xong lại ngẩn người, theo bản năng nhớ lại bản thân có phải hay vừa ra điều nên . Mã Văn Tài lại cúi đầu, ngay cả lỗ thủng to chình ình cũng coi như thấy, chỉ thấp giọng :

      “Ưng cũng tốt, bươm bướm cũng vậy, hết thảy tùy lòng người. Ngươi muốn thế nào, vậy như vậy.”

      Ta hơi hơi sửng sốt, thấy Mã Văn Tài cười , cẩn thận giắt hầu bao vào bên hông, nhìn ta : “ thôi, chúng ta cùng xem hội hoa đăng. Hôm nay là đêm thất tịch, bản công tử thèm so đo với ngươi, ta đành cố gắng mà nhận món quà này vậy.”

      xong câu đó, liền kéo ta lôi đến cửa trước núi. Lúc mới vừa rồi còn đông nghịt người, chỉ trong chớp mắt tiệc tàn, người cũng tản , chỉ còn lại chuỗi chuỗi hoa đăng thắp sáng khắp trời.

      Mã Văn Tài thoạt nhìn tâm tình rất tốt, mặt cũng còn mang theo nét cười lạnh đặc trưng, bàn tay cầm tay của ta vừa dày rộng mà lại ấm áp. Ta cũng hiểu sao bản thân vì thế mà cảm thấy cao hứng, theo xem hoa đăng, sau đó trèo lên đỉnh núi cao nhất cùng ngắm sao. Mới tìm chỗ yên tĩnh, chợt nghe thấy phía trước có hai người chuyện, phải người xa lạ, mà chính là Lương Sơn Bá và Chúc Đài.
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :