1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Bánh bao
      EDIT: VÂN TÍCH

      Hả, là kỳ quái, rốt cuộc bọn họ cái gì?

      Ta thoáng có chút kinh ngạc, ca ca lúc trước chưa từng với ta về chuyện này. Hơn nữa, nghe ý tứ của lúc vừa rồi, hình như là lần này đến, vốn là vì cha ta muốn đem đổi ta trở về? Nhưng cũng chưa từng với ta nha. Còn có cái gì họ Vương ở Thái Nguyên, ta chỉ biết Vương Huy Chi là thuộc dòng họ Vương ở Lang Gia. Họ Vương ở Thái Nguyên và họ Vương ở Lang Gia, tuy là cùng chung họ, nhưng lại thuộc về hai nhánh gia phả khác nhau. Hơn nữa lúc ca ca đến họ Vương ở Thái Nguyên, ta cũng cảm thấy cái tên này rất quen tai, lại nghĩ ra từng nghe ở đâu.


      Ca ca dừng tay lại, ta còn tưởng phát ta tỉnh, sợ đến mức khỏi cuộn mình lại chút. Lại nhanh chóng cảm giác được ca ca vội vàng đưa tay vuốt sống lưng ta, trong miệng cũng dỗ dành, ngoan đừng sợ. Ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng nhân lúc vuốt ve chậm rãi liền duỗi thẳng ra, lần nữa thoải mái nằm ngủ, bên tai chỉ nghe Vương Huy Chi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Có phải ngươi ôm thoải mái ? Nếu để ta làm thay tốt hơn nhiều.” Nghe lời của , hình như rất nóng lòng muốn thử.

      “Đừng lung tung, hẳn là A Đường lại mơ thấy ác mộng.” Ca ca tức giận mắng câu, tay đưa lên vén tóc cho ta, trong thanh có chút trầm thấp, : “Lúc A Đường còn , đặc biệt yếu ớt, hòa thượng là nàng hồn phách được đầy đủ, ba hồn thiếu hai, cần phải dọa cho hồn phách sợ mà trở về, cha mẹ nghe xong sai người giả thần giả quỷ dọa nàng, kết quả hồn phách bị dọa trở về, ngược lại chính bản thân nàng lại ốm liệt giường. Từ đó đến giờ liền hay mơ thấy ác mộng, rất khổ cho nàng.”

      “Lại là lũ lừa ngốc hại người.” Vương Huy Chi hừ tiếng, “Người ta đều người có ba hồn bảy vía, ba hồn kia là hồn của trời, hai là hồn của đất, ba là hồn của số mệnh. Hồn của trời đất thường ở bên ngoài, chỉ có hồn của số mệnh là ở trong cơ thể. Cho nên căn bản là có thiếu hồn phách gì cả, hòa thượng này tuyệt đối là muốn lừa chút tiền nhang khói mà thôi. Bất quá lại , Diệp huynh thực khiến ta giật mình.” Vương Huy Chi trong lời có chút chế nhạo, “Diệp huynh xưa nay phóng đãng biết kiềm chế, ác danh lan xanh, ngay cả ta gọi là ngụy quân tử cũng sánh bằng. Nhưng ngờ ngươi lại có thể chiếu cố muội muội đến như thế, xứng với thanh danh của mình nha.”

      “Thanh danh của ta đúng là thối ngửi được, bất quá ta cũng chỉ có duy nhất muội muội, tự nhiên là mong muốn nàng được bình an sung sướng. Lúc trước nàng muốn đến trường đọc sách, ta mới đưa cho nàng thẻ tên chứng minh của mình, chỉ nghĩ làm nàng vui vẻ là tốt rồi. thể ngờ đường nàng lại gặp phải sơn tặc, may mà nàng có việc gì, ta có chết cũng hết tội”

      “Mọi chuyện qua rồi, cần nhắc lại.” Vương Huy Chi cười, “Hôm nay trời cũng tốt rồi, tiểu sinh đành phải cáo từ, lần này được gặp muội muội của huynh, cũng là uổng đời. Bất quá, việc hôn ước, Diệp huynh nhất định phải cố gắng lo liệu, Tử Du cũng dám bừa, chỉ cần Diệp huynh câu đồng ý, Tử Du lập tức bẩm báo với cha mẹ, mấy ngày sau đến cầu hôn. như vậy là để Diệp huynh liệu đường suy nghĩ, hai nhà đều họ Vương, cũng đừng bên trọng bên khinh chứ?”

      “Tử Du huynh lại quá lời rồi. Việc này ta vẫn chưa quyết, tại mà còn quá sớm.” Ca ca mặt thay đổi đáp lại, Vương Huy Chi thấy thế gì nữa, liền cáo từ rời . Ta ở bên cạnh bởi vì nghe thấy hai chữ “hôn ước” mà trở nên mơ hồ.

      Bọn họ hôn ước? Là hôn ước của ai, của ca ca hay là của ta? Ta nhớ lúc cha gửi thư nhà cho ta có viết, chỉ cần ta có thể thay ca ca học xong ba năm, họ nhúng tay vào chuyện ta cưới ai, bởi vậy hôm nay ca ca về hôn ước chắc hẳn phải của ta chứ? phải đâu?

      Ta cảm thấy do dự, lúc này ca ca nhàng đẩy ta, ý bảo ta đứng dậy, ta cũng dám giả bộ ngủ nữa, đành dụi dụi mắt đứng lên, sau đó theo ca ca ra khỏi Chẩm Hà lầu. Chúng ta ăn chút điểm tâm ở quán rượu rồi ta trở về trường. Ca ca cũng sắp tới về Thái Nguyên, lần này gặp ta, cũng tương đối an lòng.

      Ta vốn còn nghĩ ở lại đây mấy ngày, ca ca lại trong nhà mười tám vị tiểu thiếp kia còn nóng lòng chờ trở về, nếu quay lại chỉ sợ các nàng cắm sừng . Nghe xong, ta ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng, cũng dám về đề tài này nữa, ngược lại hỏi ca ca bao giờ khởi hành. Ca ca cũng trả lời, chỉ thúc giục ta mau về trường, hình như sốt ruột chuyện gì đó. Ta cảm thấy kì quặc, sau khi chia tay, giả bộ bước về trường, nhưng rất nhanh sau đó lộn lại lén nhìn ca ca định làm gì. Hóa ra, tên kia thấy ta rồi, rất nhanh lần nữa lại chui vào Chẩm Hà lầu, phỏng chừng là tìm nương .

      == Khó trách tại sao cứ luôn miệng đuổi ta. Chỉ là ta cũng biết cái tên Vương Huy Chi kia có phải cũng giả bộ rời rồi sau đó mới quay lại đây tiêu dao khoái hoạt nữa?

      Bên ngoài sắc trời quả tối, ta tùy tiện dạo xung quanh, tiền người cũng còn được bao nhiêu, liền đến cửa hàng mua mấy cái bánh bao nhân thịt, rồi mang bánh bao lặng lẽ trở lại trường.

      Lúc trở về đến nơi, trời tối thui, ta chạy vội về phòng, lại phát Mã Văn Tài ở bên trong, Mã Thống cũng thấy đâu, chỉ có mình Mộc Cận ngồi góc may vá quần áo cho ta. Thấy ta trở về, nàng vô cùng cao hứng đứng lên, vội vội vàng vàng rót cho ta chén trà, hơn nữa còn tò mò hỏi ta chuyện hôm nay.

      Thấy ta cứ ngừng nhìn xung quanh, Mộc Cận nhân tiện hỏi: “Tiểu thư, ngươi tìm Mã công tử à? Mã công tử vừa rồi ra ngoài rồi, còn là ra cổng trường đón tiểu thư. Lạ , tiểu thư thấy sao?”

      A?

      Mã Văn Tài đứng ở cổng trường chờ ta?

      cách khác, cái bóng ma đen thui bị ta sợ hãi đá cho cái chẳng phải là…

      Bát trà trong tay ta nghiêng cái rồi rơi cạch lên bàn. Bên kia Mộc Cận còn băn khoăn: “Tiểu thư, người thực gặp được Mã công tử sao? ra ngoài từ sớm mà, có lí nào mà bây giờ vẫn chưa đến cổng trường?”

      …Này, nếu ta đoán sai, Mã công tử tại ngã dúi dụi trong bụi cỏ.

      Ta có chút đứng ngồi yên, vội vàng đuổi Mộc Cận ra ngoài, bản thân vội vã quay lại cổng trường tìm người, mới chưa được vài bước thấy Mã Thống dìu công tử nhà trở lại. Mã Văn Tài sắc mặt xám xịt, đầu cổ bám ít cỏ dại. Mã Thống cũng biết công tử tâm tình tốt, sợ chuốc họa vào thân, sau khi đỡ vào vội lấy cớ mà chạy trốn, để ta lại mình trong phòng với Mã Văn Tài. ngực Mã Văn Tài in dấu chân ràng, khiến ta sợ hãi dám lại gần.

      Mã Văn Tài hừ tiếng, hề khách khí, : “Diệp Hoa Đường, ngươi dám đá ta!”

      == Theo lý thuyết, thời điểm gọi đầu đủ cả tên lẫn họ của ta, tức giận bốc khói đầy đầu rồi. Ta nhìn cả người đầy cỏ, cũng rất ngại ngùng, lúc ấy ta cũng có dùng hết sức, ai biết đâu được lại ngã nhào vào bụi cỏ, mặt còn có mấy chỗ giống như bị cỏ cào xước.

      Thấy ta cứ lùi dần lùi dần, Mã Văn Tài cả giận : “Trốn cái gì, lại đây cho ta! Cư nhiên ngay cả bản công tử còn nhận ra, mắt của ngươi là dùng làm gì hả!”

      “Thực xin lỗi…” Ta cúi đầu , vội vã lấy bánh bao nhân thịt còn nóng hôi hổi từ trong ngực ra, như dâng vật quý cho , hi vọng có thể nể mặt cái bánh bao mà tha cho ta . Quả nhiên, ánh mắt hung ác của Mã Văn Tài sau khi thấy bánh bao tốt hơn nhiều, lười nhác vươn tay ý bảo ta mang qua đây. Ta nhanh như cắt liền mang bánh bao dâng cho Mã công tử, lại theo thường lệ trước tiên chê bai chất lượng bánh bao, bất quá đến lúc cầm trong tay rồi, ánh mắt cũng toát ra ý cười.

      Tốt rồi, thích là tốt rồi. Tuy là bánh bao cũng phải là đồ ăn ngon lắm, nhưng so với thức ăn trong trường, cũng vẫn ngon hơn tẹo. Thực ra rượu và thức ăn linh tinh trong Chẩm Hà lầu rất ngon, nhưng mà ta tiện đóng gói mang về.

      Ở thời điểm Mã Văn Tài ăn bánh bao, ta cố gắng lấy lòng , đưa tay phủi sạch đám cỏ dại còn sót lại áo. Tuy là lúc ở cổng trường, ta thấy mình đá hều, cho nên hi vọng đừng có bị thương nữa a. Ta đá chẳng qua là vì tưởng là con gấu thôi mà…Các ngươi cứ nghĩ mà xem, đột nhiên nhìn thấy cái bóng đen to đùng chạy thẳng về phía mình, các ngươi có sợ hả! Nhất là ta đối với con gấu còn có tâm lí bóng ma nha…

      Có thể thấy được Mã Văn Tài vẫn còn tức giận vì chuyện này, ta thể cố gắng giải thích. Vốn tưởng rằng sau khi nghe xong càng thêm tức giận vì ta dám giống con gấu, ai ngờ, thằng nhãi này chính là dừng lát, rồi lại nắm tay ta, : “Chuyện trước kia, là ta đúng, ngươi đừng sợ, nhất định có lần sau.”
      Ta sửng sốt trong chốc lát, mới hiểu ra cái lần ta giết gấu trước đây, ràng biết ta bắn cung chuẩn, nhưng vẫn ép ta tự làm mình. ra đối với chuyện này, ta cũng thèm tính toán nữa, ngờ vẫn luôn day rứt. Chuyện cũng xảy ra rồi, cũng để lại hậu quả gì, còn gì để nhớ nữa.

      Bởi vì rơi vào bụi cỏ, cả người lấm lem, nên sau khi ăn xong bánh bao, Mã Văn Tài liền rửa mặt rồi thay quần áo. Ta mượn cớ ra ngoài đổ rác, để tránh thay quần áo trước mặt ta. Đợi đến lúc ta trở về, Mã Văn Tài thay bộ mới, tóc cũng thả xuống, buộc thành túm sau đầu, cũng khoác áo ngoài, cả người thoạt nhìn trở lại sạch phong độ như xưa. thấy ta trở về, liền ôm ta đặt xuống ghế dựa, bản thân ngồi sát bên cạnh, sau đó lại vòng tay tiếp tục ôm lấy ta, hỏi ta hôm nay ra ngoài cùng muội muội làm những gì.

      Ta tất nhiên thể với là chúng ta vào Chẩm Hà lầu, đành tùy tiện ra tên của hai thắng cảnh. Mã Văn Tài cũng ý kiến gì nữa, dựa đầu vào bả vai của ta, càng lúc càng sát, ta cũng hiểu lời ta có lọt câu nào vào tai . Cằm nhọn, tì vào khiến vai ta đau nhức, vì thế ta liền dùng sức đập lên tay . Mã Văn Tài lúc này mới dừng lại, hơi chun chun mũi, dí sát vào gò má ta bắt đầu ngửi ngửi, rồi khẳng định:

      “Ngươi uống rượu.”

      Này, thực ra cũng chỉ là uống chút rượu hoa đào, mùi rượu rất nhạt, vậy mà cũng phát ra được.

      Ta có chút xấu hổ, bất quá đây cũng phải chuyện xấu xa gì, liền thản nhiên thừa nhận.

      “Ta trước kia hình như chưa từng thấy ngươi uống rượu.” Mã Văn Tài . Ta gật gật đầu, với là do tửu lượng của ta tốt, uống chút rượu say rồi. Mã Văn Tài nghe xong hơi trầm tư chút, cũng thêm điều gì. Lúc này ta đột nhiên nhớ tới câu chuyện mà ca ca với Vương Huy Chi, liền thuận miệng hỏi:

      “Đúng rồi, Văn Tài huynh, họ Vương ở Thái Nguyên, ngươi có biết ?”
      thomap thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Điều tra
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Họ Vương ở Thái Nguyên?”

      Mã Văn Tài hơi ngừng lại, trong lời có chút kinh ngạc, : “Ngươi là người Thái Nguyên, bản thân biết hay sao mà lại hỏi ta?”

      “Này, thôi quên .” Ta bị làm cho xấu hổ, bèn muốn rút lại câu hỏi. Mã Văn Tài lại cười khẽ, xoa đầu ta, cả giận : “Hừ, ta biết là ngươi ngu ngốc có đầu óc mà. Họ Vương ở Thái Nguyên, chẳng phải trường ta cũng có người là Vương Lam Điền sao. Yên tâm, có ta ở đây, ngươi cần sợ . Bất quá, tại sao ngươi lại hỏi cái này?”

      có gì, chỉ là tự nhiên nhớ đến, liền hỏi chút, lúc trước nghe qua thấy rất quen, chỉ là nhất thời nhớ ra mà thôi.” Nghe Mã Văn Tài nhắc tới, ta lúc này mới nhớ ra, họ Vương ở Thái Nguyên, chẳng phải chính là Vương Lam Điền hay sao. là hỏng bét hết rồi, làm sao chuyện này lại liên quan đến đây? Cũng hiểu ca ca định làm cái gì.

      Ta lờ mờ cảm thấy ca ca dối gạt ta chuyện gì đó, bất quá, nếu muốn , vậy ta đành đổi phương pháp khác để biết vậy…

      Vương Lam Điền…

      Ta càng nghĩ lại càng thấy bất an trong lòng. Trước mắt tự nhiên lại lên đoạn trí nhớ của thân thể này.

      Đáng chết, hôn ước này, đừng là giữa ta và Vương Lam Điền chứ…

      Ta bị ý nghĩ của chính mình dọa đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Mã Văn Tài bên kia mắt ưng híp lại, nhìn chằm chằm ta. Ta cũng muốn để người này biết chuyện ta nghĩ, vì vậy thẳng ra ngoài tìm Mộc Cận, thăm dò nàng mấy câu, kết quả tiểu nha đầu này vốn biết chuyện gì. Ta khỏi có chút thất vọng, liền sai nàng múc nước giúp ta rửa mặt rồi dọn giường ngủ.

      Mộc Cận theo lệ thường liền xếp chồng sách đặt giữa ta và Mã Văn Tài, Mã Văn Tài hừ tiếng, có vẻ mất hứng, nhưng cũng phản đối, hai người chúng ta vì thế đều ăn ý đề cập tới chuyện này. Ngày hôm sau lại theo lịch buổi sáng đến phòng ăn, đường , cả Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá, hai người đều lần lượt muốn chuyện riêng với ta, lại bị Mã đại gia chặn lại. Mà bản thân ta cũng đau đầu chuyện với Vương Lam Điền, cũng muốn giải thích cho bọn họ, nên cũng để mặc cho Mã Văn Tài tự tung tự tác.

      Thời điểm lên giảng đường, ngoài ý muốn ta lại gặp Cốc Tâm Liên. Tâm Liên nương lúc đó xách thùng nước đầy, lặc lè bước về phía phòng giặt, nàng thấy ta liền vui mừng chào: “Diệp công tử, món đồ lần trước ngươi nhờ ta khâu, ta khâu xong rồi, có cần ta mang vào phòng cho công tử ?”

      “A?” Khâu? Ta hơi hơi sửng sốt, ta nhờ này khâu đồ cho ta lúc nào nhỉ? Bất quá Cốc Tâm Liên cũng phải là dối, ta nghĩ có lẽ là ca ca nhờ nàng giúp, ai, cái tên ca ca này, lại mang thêm phiền toái cho ta rồi, Tâm Liên nương cứu mạng ta, làm sao ta có thể làm phiền nhờ nàng khâu đồ cho ta nữa chứ?

      “Vậy ta đành phải làm phiền Tâm Liên nương rồi, như vậy , đợi lát nữa ta học xong, ngươi cứ giao cho…”

      “Ngươi giao cho Mộc Cận là được. là thư đồng của Diệp công tử, ngươi giao cho cũng khác gì giao cho Diệp công tử cả.” Mã Văn Tài đột nhiên chen ngang câu, đồng thời khoác vai ta, ý nhắc thời gian còn sớm, đến lúc phải lên lớp rồi. Ta đành cười cười xin lỗi Tâm Liên nương, cho nàng vị trí phòng của Mộc Cận, sau đó nhanh chóng chạy theo Mã Văn Tài lên giảng đường. Lúc quay đầu lại còn thoáng thấy Cốc Tâm Liên có chút buồn bực, đứng tại chỗ giậm chân rồi quay người thẳng.

      Hôm nay người dạy chúng ta phải là Trần phu tử, cũng phải là Đào Uyên Minh hôm qua mới trở về, mà là vị quan chuyên kiểm tra đánh giá, Vương Trác Nhiên Vương đại nhân. Trần phu tử đứng bục giảng, thao thao bất tuyệt kể công mời Vương đại nhân đến dạy chúng ta, lại chúng ta rất may mắn. Vương đại nhân sau lời giới thiệu khoa trương liền vung quạt lên bục, kiêu căng :

      “Hôm nay bản đại nhân tự mình dạy các ngươi chút, để các ngươi chân chính hiểu được chương đầu tiên của Nam Hoa chân kinh, Tiêu Dao du ( cuốn sách của Trang Tử). tại, các ngươi đọc đồng thanh toàn bộ lần trước .”

      Ai, ta ghét nhất là những buổi học đọc thuộc lòng bài luận thế này. Ta nhịn được liền che miệng ngáp cái, lại bị Mã Văn Tài nhéo đùi nhắc nhở phen, lập tức lấy lại tinh thần, dựng thẳng lưng cầm sách lên đọc theo mọi người:

      “Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành”.

      Ta nghêu ngao đọc theo, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy người, trong tay cầm lẵng hoa, lén lút đứng bên ngoài giảng đường nghe chúng ta đọc sách. Buổi sáng nay sương khá dày, nên trời hơi lạnh, người kia nhịn được lặng lẽ chà xát lòng bàn tay vào nhau, ngờ lại gây ra tiếng động, Vương Trác Nhiên lập tức lấy khí thế sét đánh kịp che tai xoay đầu tìm kiếm, mở cây quạt trong tay ra, gắt giọng:

      “Là ai?”

      Thân ảnh kia vội trốn , Vương Trác Nhiên thấy đối phương định chạy, liền cáu lên, lại : “Đứng lại, bước ra đây cho ta!”

      Người nọ nghe xong, liền rụt rè bước ra, chính là Cốc Tâm Liên. Vương Trác Nhiên phe phẩy cây quạt trong tay, lớn tiếng hỏi nàng là ai, lén lút ở đây làm gì, còn nơi này là chỗ đọc sách của nam tử, đâu phải là chỗ mà đàn bà con các ngươi muốn đến là đến? Cốc Tâm Liên bị chửi, cúi đầu sâu, biết phải làm thế nào. Ta thấy tình huống này liền muốn đứng lên biện hộ cho nàng, nhưng Mã Văn Tài lại giữ tay ta lại, khẽ lắc đầu, ý bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.

      Lúc này, Vương Lam Điền ngồi bỗng mở miệng:

      “Đại nhân, ta từng gặp nàng, nàng là người bán hoa ở Tây Hồ! Cũng biết tại sao lại lọt được vào đây.”

      “Hừ, chỉ là đồ bán hoa ti tiện, lại dám làm ô uế nơi giảng đường thần thánh, rốt cuộc ai cho ngươi cái gan ấy hả? Ai cho ngươi đến nơi này!” Vương Trác Nhiên bẻ gãy cây quạt, làm cho Cốc Tâm Liên bị dọa đến khóc nấc lên, lắp bắp : “Ta, ta biết lại nghiêm trọng như vậy, ta chỉ là muốn đến đọc sách…”

      “Câm mồm!” Vương Trác Nhiên trừng mắt, “Trường học là con đường để nam tử tiến thân, mai sau làm quan tạo phước cho muôn dân, đừng ngươi chỉ là đứa con ti tiện, ngay cả ngươi có là con nhà quan lại, nơi này cũng cho phép phụ nữ đến làm ô uế!”

      Phụ nữ…Phụ nữ…Tên khốn, ngươi mới là đồ đàn bà ý!

      Ta ở dưới tức đến phát run, Mã Văn Tài lại dùng sức đè chặt tay ta, muốn ta tỉnh táo lại. Đúng lúc này, Vương Trác Nhiên lại sai học sinh ngồi bàn đầu: “Ngươi lại đây, đem nàng kéo ra ngoài cho ta, đưa lên quan để xử lý nghiêm khắc!”

      “Vương đại nhân!”

      Ta rốt cuộc kiềm chế được, liền đứng phắt dậy. Lúc này, Tần Kinh Sinh và Vương Lam Điền đứng lên kéo Cốc Tâm Liên ra ngoài, ta muốn ngăn lại, Vương Trác Nhiên hỏi ta:

      “Diệp Hoa Đường, ngươi lại muốn cái gì?”

      Mã Văn Tài ở phía dưới dùng khuỷu tay huých ta cái, ta thể tỉnh táo lại, quy củ hành lễ với Vương Trác Nhiên, miệng : “Vương đại nhân, Tâm Liên nương tuy rằng hiểu quy củ, nhưng nàng cũng là vì muốn đọc sách học lễ nghĩa. Trường học chính là nơi ở của đức thánh hiền, Vương đại nhân lòng dạ bao dung, khoan hồng độ lượng, lúc này xin ngài hãy mở lòng từ bi, tha cho Tâm Liên nương .”

      “Hừ.” Vương Trác Nhiên hừ lạnh tiếng, “Người đọc sách, quan trọng là để biết dưới, tôn ti trật tự. Nay Cốc Tâm Liên đến đây, là phá hỏng quy củ, nếu trừng phạt nàng, nếu sau này con chó con mèo cũng dám thò chân đến đây, chẳng phải trăm tội đều đổ lên đầu Vương Trác Nhiên ta!”

      “Đại nhân…” Lương Sơn Bá ngồi sau hình như muốn gì đó, lại bị Mã Văn Tài bước lên chắn trước mặt , ngăn cho .

      “Vương đại nhân. Cốc Tâm Liên này cũng là mới đến nơi này, hiểu quy củ, ngài đại nhân đại lượng, cũng nên so đo với nàng, việc đưa lên quan, theo ý kiến của học trò, bằng cứ tạm thời trì hoãn lại. Tuy nhiên, trừng phạt tất nhiên vẫn phải trừng phạt, biết ý Vương đại nhân thế nào?”

      “Được, nếu Mã công tử như vậy, ta đương nhiên nể mặt ngươi. Vậy ngươi và Diệp Hoa Đường nhớ giáo huấn cái con tiện nữ kia, đừng để nàng sau này lại lởn vởn ở đây!” Vương Trác Nhiên hừ lạnh. Ta thấy rốt cục làm căng chuyện nữa, vội vàng chạy ra cửa, đuổi theo Tần Kinh Sinh và Vương Lam Điền. Tần Kinh Sinh thấy ta lại gần, biết là tình có biến, vội vàng trốn, vì thế ta liền nhảy lên túm cổ Vương Lam Điền.

      Cốc Tâm Liên bị dọa được câu nào, thấy ta đến, khỏi giọng nức nở gọi Diệp công tử, nước mắt rơi như mưa, bộ dạng điềm đạm đáng . Bất quá đáng thương đáng thương , chỉ tiếc ta phải con trai, ngoại trừ đồng tình ra cũng có thương hoa tiếc ngọc, chỉ an ủi nàng vài câu, có chuyện gì, rồi bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, dặn nàng sau này đừng đến giảng đường nữa.

      Lúc này, Cốc Tâm Liên mới lưu luyến cáo từ. Sau khi nàng rồi, ta liền giơ tay túm chặt Vương Lam Điền định giãy dụa đào tẩu, kéo đến góc khuất.

      Vương Lam Điền hình như biết quan hệ giữa ta và Cốc Tâm Liên bình thường, khỏi sợ đến mức cả mặt trắng bệnh, mặc dù sợ ta như sợ Mã Văn Tài, nhưng giờ phút này cũng khẩn trương nuốt nước bọt, gân cổ :

      “Diệp, Diệp Hoa Đường, ngươi lôi ta đến đây làm gì? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đánh ta, ta báo với Hiệu trưởng và phu tử, để bọn họ đuổi ngươi ra khỏi trường!”

      “À này, ai ta muốn đánh ngươi chứ, ta chỉ muốn tán gẫu với ngươi thôi mà.” Ta ho tiếng, tỏ vẻ phi thường hiền hòa. Vương Lam Điền kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên tin lời ta , ta cũng biết phải dịu dàng dụ dỗ tên ác bá này ra sao, ngẫm nghĩ lúc, liền bắt đầu hỏi quanh co:

      “Vương Lam Điền, nghe ngươi mấy ngày trước trêu đùa Tâm Liên nương, còn muốn đem nàng về nhà làm tiểu thiếp?”

      , có đâu! Ngươi nghe ai lung tung, làm gì có chuyện này!” Vương Lam Điền hình như sợ ta tính sổ, vội vàng thề thốt phủ nhận. Ta cũng muốn so đo chuyện này với , chỉ cảnh cáo sau này tránh xa Cốc Tâm Liên ra, rồi tiếp tục : “Lam Điền huynh, trong nhà ngươi thực ra có mấy tiểu thiếp rồi?”

      “Ngươi hỏi cái này làm gì!” Vương Lam Điền mặt mơ mơ hồ hồ. Ta sờ chóp mũi, cười ngượng ngùng, lại gần dùng sức vỗ vai : “Lam Điền huynh đừng khách sáo, mọi người đều là nam nhân mà, hỏi câu thôi có ngại gì? Mau ?”

      Thấy ta nắm chặt vai , Vương Lam Điền cũng nhìn ra ta ra oai, nhăn mặt khó chịu, rầu rĩ : “Hai tiểu thiếp, thông phòng nha đầu.”

      “À, vậy còn chính thê?”

      “Tạm thời chưa có. Cha chờ ta học ở trường xong, lúc trở về cưới chính thê cho ta.”

      Đợi học xong mới cưới chính thế? Tại sao lại khéo trùng hợp vậy chứ?

      Ta lòng ta cả kinh, thấy Vương Lam Điền vẻ mặt ngây ngô, vội vàng đánh rắn giữa khúc, tiếp tục : “ biết nhà Lam Điền huynh định thông gia với nhà nào vậy? Trong vùng Thái Nguyên, danh gia vọng tộc nhiều, nhà huynh lại giàu có quyền lực, Lam Điền huynh nếu muốn tìm vợ môn đăng hộ đối, chỉ sợ là phải lấy vợ xa?”

      “Cha ta , gả cao cưới thấp, cũng chỉ là cưới vợ thôi mà, tự nhiên cần nghĩ nhiều, ngay ở Thái Nguyên tìm nhà tương đối khá giả là được rồi!”

      Đáng chết, tại sao ta càng nghe càng thấy ổn!

      Ta còn muốn hỏi tiếp, lại cảm thấy có bàn tay nắm cổ áo ta, kéo ta lùi ra sau. Ngay sau đó chợt nghe thấy Mã Văn Tài thanh trầm thấp ở phía sau vang lên:

      “Hai vị, khéo. Tại sao hôm nay lại đột nhiên hứng thú đến chuyện cưới xin thế này?”
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57: Thẳng thắn
      EDIT: VÂN TÍCH

      Mã, Mã Văn Tài!

      đột nhiên cắt ngang câu như vậy, làm ta rùng mình, theo bản năng định chạy trốn. Ai ngờ Mã Văn Tài tay nắm chắc cổ áo, tay kia ôm lấy thắt lưng của ta. Mặt của gí sát lại, dán ở bên tai ta, nghiến răng nghiến lợi :


      “Tại sao nữa, hả? Tiếp tục chứ, tiểu thiếp rồi đến chính thê, môn đăng hộ đối, còn gì nữa? Nhà họ Vương ở Thái Nguyên là rất tốt nha.”

      Ta bị làm cho tay chân lạnh ngắt, đột nhiên có ảo giác làm chuyện xấu bị bắt gian. Vương Lam Điền thấy tình thế ổn, thừa dịp Mã Văn Tài chỉ chú ý đến ta, vắt chân lên cổ mà chạy. Chỉ còn ta vừa vặn bị Mã Văn Tài túm được, hiểu sao có chút chột dạ, vừa định mở miệng giải thích, cả người bị nhấc lên, đẩy sát vào tường.

      “Ngươi giỏi nha, Diệp Hoa Đường. Bản công tử chạy xuôi chạy ngược vì ngươi chuẩn bị hết thảy mọi thứ, vừa quay đầu lại thấy ngươi khẩn cấp muốn gả cho Vương Lam Điền, gả cho cái tên khốn kiếp kia có gì hay! Ngươi coi ta là cái gì!”

      “Ai, ai bảo ta muốn gả cho Vương Lam Điền!” Ta vội vàng phản bác, : “Là ca ca của ta, ca ca của ta muốn…”

      “Thế nào, chẳng lẽ ca ca của ngươi muốn gả cho Vương Lam Điền?” Mã Văn Tài hừ lạnh tiếng, ta đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng rồi, vội vàng đính chính: “ , là muội muội của ta, muội muội của ta muốn gả… đúng, ai muốn gả cho ! Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, là thuận miệng mà!”

      “Ngươi!” mặt Mã Văn Tài lộ ra vẻ kỳ quái, vừa giống như tức giận, lại giống như có chút bất đắc dĩ. Ta cũng ý thức được mình lại sai nữa rồi, nhất thời thất kinh, cố gắng giãy ra, lại bị Mã Văn Tài áp cả người lại gần, đẩy ta dán hẳn lên tường, gương mặt gí sát lại, trong đôi mắt hẹp lóe lên chút ánh sáng nguy hiểm.

      “Là ca ca hay là muội muội, ràng cho ta.” Thanh của Mã Văn Tài vang lên bên tai ta, hơi thở của phả vào vành tai, khiến cả người ta nóng lên, mơ hồ cảm giác được ngón tay của Mã Văn Tài ở thắt lưng chậm rãi sờ soạng lên phía , di động từng chút từng chút, đầu ngón tay nóng bỏng chạm vào lớp quần áo mỏng manh khiến ta cảm thấy như bản thân mình khỏa thân đứng trước mặt .

      “Ta, ta là con trai, ngươi mau buông tay ra!” Ta có chút sợ hãi, nhưng trốn được, hô hấp cũng dồn dập hơn. Mã Văn Tài hừ lạnh bên tai ta tiếng: “Nếu là con trai, ngươi sợ cái gì chứ, phải ? Chẳng lẽ ta còn có thể phá hủy danh dự của ngươi ư, Diệp tiểu muội?”

      “Ta, ta phải…A, ngươi…” Cơ thể của ta đột nhiên chấn động, Mã Văn Tài thế nhưng cắn vành tai của ta. Mã Văn Tài thấy ta kêu gào đau đớn, liền nhả ra, liếm liếm môi dưới, cười lạnh: “Thế nào, bây giờ mới biết đau? Vậy mà lúc hỏi người khác việc chuẩn bị cưới xin là mau lẹ nha.”

      “Ngươi!” Ta bị làm cho tức đến thốt nên lời, cố gắng đẩy ra để chạy trốn, nhưng thằng nhãi Mã Văn Tài thực quá khỏe, mặc ta làm gì vẫn cứ đem ta ôm chặt vào trong ngực, giống như cái gọng kìm bằng sắt, ta muốn cử động cũng cử động nổi. Ta vừa vội vừa tức, lại sợ có người nhìn tới, liền nghiêng đầu nhìn qua vai , kết quả giây tiếp theo bị giữ chặt lấy đầu xoay lại, mặt cũng đầy tức giận: “Nhìn cái gì, nhìn nơi nào? giờ ngoài nhìn ta ra cái gì cũng được nhìn! Dám ở trước mặt ta mà bàn chuyện cưới xin với người khác, giáo huấn ngươi sau này ngươi trèo lên đầu ta hả?”

      “Ta là ta có mà!” Ta giải thích được, gấp đến muốn giơ chân đá người, Mã Văn Tài lại thèm để ý, tay túm cằm ta, miệng mơ hồ câu “Bản công tử nhất định phải trừng phạt ngươi”, sau đó liền cắn môi của ta!

      Tên khốn nạn này! trăm phần trăm là cố ý làm như vậy!

      Ta vội vã đẩy ra, nhưng mà Mã Văn Tài tốn chút sức nào dùng tay nắm lấy cả hai tay của ta, còn tay kia của vòng ra sau gáy ta, vừa liếm vừa mút đôi môi của ta, động tác mặc dù có chút trúc trắc, nhưng khí thế tuyệt đối bức người, từng bước áp sát!

      Thực …Quá đáng giận…Trốn được a…

      Ta lúc đầu còn cắn chặt môi để chiếm lợi, ai ngờ tên kia lại ác ý cắn môi ta cắn, khiến ta đau đến kêu thành tiếng, nhân lúc đó đầu lưỡi của liền xông thẳng vào, thô bạo liếm toàn bộ khoang miệng, tựa hồ như muốn đánh dấu sở hữu của bản thân. Ta bị hôn đến thở được, liền cắn cái! Mã Văn Tài phát ra tiếng kêu đau đớn, hơi hơi buông ta ra, khóe môi còn dính chút vết máu.

      “Ngươi dám cắn ta!” Mắt đột nhiên sâu hơn, trừng trừng nhìn ta, còn ta sau khi vất vả cố gắng mới có được khe hở, vội vàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, vênh mặt : “Ta cắn sao, ngươi còn dám chạm vào ta, ta liền cắn chết ngươi!”

      “Vậy ngươi cắn , có bản lĩnh cắn chết ta cũng được.” Mã Văn Tài liếm liếm môi, lại định áp lại gần, ta cuống quít giãy giụa, nghiêng đầu tránh , thừa dịp chưa chuẩn bị liền dùng đầu mình đập mạnh về phía trước. Mã Văn Tài vội lùi lại chút, ta nhân cơ hội này dùng sức đẩy mạnh ra, bản thân lùi ra xa , bên dựa lưng vào tường, hít lấy hít để khí. Lúc này đột nhiên ta nghe thấy cách đó xa có tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu, lại phát Vương Sơn Bá và Vương Lan đứng gần gốc cây, vừa chuyện phiếm vừa tiến lại gần nơi này.

      hay rồi, có người tới!

      Ta kinh hoàng định đào tẩy, lại bị Mã Văn Tài ở phía sau dùng sức kéo áo, ngờ khiến áo ngoài của ta rách toạc, kêu xoẹt tiếng! Việc này gây ra tiếng động quá lớn, khiến Vương Lan và Lương Sơn Bá nghe thấy đều vội vàng chạy tới. Mã Văn Tài hiển nhiên cũng nghĩ có người tới đây, trong tay cầm mảnh áo của ta đứng sững sờ tại chỗ.

      Lần này rất mất mặt rồi. Ta thầm cảm thấy may mà hai người kia bây giờ mới tới, nếu chỉ cần sớm hơn chút, thanh danh của ta ở Ni Sơn hoàn toàn mất rồi. Tuy rằng tình cảnh bây giờ cũng làm ô uế thanh danh, nhưng vẫn là ít bi kịch hơn a!

      Đều là tại Mã Văn Tài!

      Ta nghiêng đầu, hung hăng trừng cái, kẻ gây họa lúc này khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt đem cất mảnh áo rách kia vào trong ống tay áo, lại túm cổ tay ta, thèm nhìn hai người kia, chỉ “A Đường, về phòng”, sau đó liền kéo ta ra ngoài.

      = = Này, thực bây giờ muốn là có thể sao? Tạm thời đề cập đến Sơn Bá huynh luôn lấy việc cứu vớt chúng sinh là lý tưởng cuộc đời, nhưng vị còn lại là con Hiệu trưởng đó, chúng ta quần áo chỉnh tề đòi bỏ , việc này có phải hơi mơ tưởng rồi hay ?

      Quả nhiên, sắc mặt Lương Sơn Bá liền thay đổi, vội vàng bước lên trước ngăn cản Mã Văn Tài, đồng thời kéo tay của ta ra khỏi tay của Mã công tử, vẻ mặt chính nghĩa, dứt khoát kéo ta ra sau người, chất vấn Mã Văn Tài: “Văn Tài huynh, ngươi vừa rồi làm gì Diệp huynh?”

      Vương Lan sau đó cũng kéo ta qua, kinh ngạc hỏi: “Diệp công tử, xảy ra chuyện gì? Quần áo của ngươi sao lại…”

      , có gì, Vương Lan nương. Ta chỉ là cùng Văn Tài huynh đùa giỡn thôi, có chuyện gì đâu.” Có cho ta mười lá gan ta cũng dám là vì Mã Văn Tài kia vì phi lễ bất thành mà phẫn nộ xé quần áo của ta, việc này mà làm căng, nhất định chỉ ảnh hưởng đến danh dự của riêng , mà cả phẩm trạng của ta cũng tong luôn!

      Vương Lan tuy là hoài nghi, nhưng cũng gì thêm, ngược lại Lương Sơn Bá lại tin, chính nghĩa với ta, nếu Mã Văn Tài làm gì ta, cứ cho , nhất định đòi lại công bằng cho ta. Tuy là ta biết có lòng, nhưng mà loại chuyện này, ngươi bảo ta phải sao? là…

      Ta ôm chặt đầu, lắc đầu nguầy nguậy. Bên kia, Mã Văn Tài còn đấu khẩu với Lương Sơn Bá, tỏ vẻ bổn đại gia thích làm gì làm, ngươi quyền xen vào! Diệp Hoa Đường cũng thích thấy ngươi, ngươi đừng có tự cho là đúng mà xen vào chuyện của người khác. Ta thấy hai người dường như sắp sửa gây gổ, cảm thấy sốt ruột, vội vã với Lương Sơn Bá là ta sao, bảo cần lo lắng, sau đó vội vàng túm Mã Văn Tài lúc này hăng máu chạy về phòng, dọc theo đường vô cùng hoang mang rối loạn, những người đường nhìn thấy ta kích động như thế vội né tránh, sợ bị va chạm vào.

      Lúc ngang qua dược xá, vừa vặn Vương Huệ lên phòng thuốc, thở hổn hển trèo lên từng bậc thềm. Nàng vừa nhìn thấy chúng ta, liền nữa, lớn tiếng hỏi ta mấy hôm trước sao dám phi lễ Chúc công tử, sau đó chạy xuống cản đường, ý đồ muốn ta dừng lại. Ta chạy nhanh như vậy, vốn tưởng đụng phải nàng, kết quả bị nàng nhảy ra chắn ngang đường như vậy, kịp chuyển hướng, lập tức đụng té nàng! Chỉ nghe thấy Vương Huệ kêu lên tiếng, té ngã dúi dụi, sau đó giống như quả bóng lăn tròn lăn tròn vào trong bụi hoa.

      = = Được rồi, tuy rằng nên làm vậy, nhưng giờ ta quả có chút ý niệm nào phải đỡ nàng dậy…Vì thế ta cũng làm như vậy, chỉ mặc niệm câu nương xin bảo trọng, sau liền tiếp tục kéo Mã Văn Tài chạy thẳng về phòng. Mã Văn Tài được cái cũng nghe lời, dọc theo đường hề phản kháng, tùy ý để ta kéo chạy, ngay cả đến lúc về phòng, cũng thoải mái mặc cho ta đẩy lên giường.

      Mã Thống và Mộc Cận thu dọn trong phòng, thấy chúng ta hùng hổ nhào đến, khỏi giật nảy mình. Ta chút khách khí gân cổ quát Mã Thống ra ngoài, lại bảo Mộc Cận cũng ra ngoài trước, lại dặn nàng trông cửa cẩn thận, đừng cho ai vào. Mộc Cận thấy ta ngồi phần giường của Mã Văn Tài, lại thấy ta bộ dạng phẫn nộ, khỏi có chút khó hiểu, gãi gãi đầu, nhưng nàng tuyệt đối nghe lời ta, liền vỗ ngực tỏ vẻ dù là con ruồi nhất cũng lọt vào! Sau đó chạy ra ngoài trông cửa cho ta.

      Ta cảm động đến muốn rơi lệ, Mộc Cận nương rất tốt a…Nàng thậm chí còn hỏi ta tại sao áo ngoài lại chỉ còn lủng lẳng tay…

      Ta vội khoác cái áo khác vào, rồi đem cuốn Nam Hoa chân kinh còn kẹp dưới nách để lên giá sách. Mã Văn Tài vẫn ngồi giường đợi ta, thấy ta nửa ngày có hành động gì khác, liền từ giường nhảy xuống, đến bên cạnh ta, tay định giơ ra ôm ta, thấy ta chạy nhanh sang chỗ khác, trừng to mắt, kêu lên:

      “Ngươi muốn làm gì!”

      làm gì cả, chỉ là muốn làm nốt chuyện vừa nãy. Ngươi vội vã kéo ta về như vậy, hẳn là vẫn chưa tận hứng , Diệp tiểu muội?”

      Diệp tiểu muội…

      “Mã Văn Tài, ngươi rốt cuộc muốn thế nào!” Bị Mã Văn Tài gọi như vậy, ta nhất thời nhớ lại mục đích bản thân sốt ruột kéo về, lại lùi về phía sau từng bước.

      “Sao, rốt cục phản bác nữa sao?” Mã Văn Tài cười lạnh tiếng, “Lần này sao ầm ĩ ngươi là nam nhân nữa?”

      Trời mới biết rốt cục làm thế nào thấy được sơ hở của ta, cả ngày cứ nắm thóp ta buông, còn…Còn năm lần bảy lượt làm ra loại chuyện này, là quá đủ rồi!

      “Đúng vậy, ta là con , ta thừa nhận, ta là giả nam đến trường Ni Sơn, thế nào, tại ngươi vừa lòng rồi chứ?” Ta tức giận cắn môi, rút ra quyển sách ném vào đầu ! Mã Văn Tài giơ tay bắt được sách, cười cười, lại : “Đúng vậy, ta rất vừa lòng. Bất quá ta còn muốn hỏi thêm câu, Diệp tiểu muội, vì sao ngươi muốn giả trai, đến trường đọc sách vậy?”

      “Ngươi đừng có quản tại sao, tóm lại là phải là đến để cho ngươi khinh bạc!” Ta lại rút quyển sách khác ra ném, Mã Văn Tài nghiêng đầu tránh, “Này cũng thể trách ta nha, ai bảo ngươi cứ lén lén lút lút với Vương Lam Điền, còn hỏi về tiểu thiếp về chính thê, bản công tử cũng chỉ là muốn giáo huấn ngươi trận mà thôi, để ngươi đừng có cả ngày nghĩ đến người khác.”

      “Vậy tại sao phải đứng ở chỗ ấy mà làm chuyện đó với ta? Nếu như bị đám người Lương Sơn Bá nhìn thấy, ta làm gì còn mặt mũi ở lại trường!” Ta tức giận đến nỗi lựa lời. Mã Văn Tài lại đột nhiên nhếch khóe môi, nhíu mày:

      “Vậy ý ngươi là trách ta nên làm chuyện đó ở bên ngoài phải , cách khác, chỉ cần làm ở chỗ người là được rồi?”

      “A?” Này, ta rút cục khi nãy lung tung gì vậy.

      “Ngươi a…” Mã Văn Tài liên tục thở dài, cuối cùng giơ hai tay lên cao ngang đầu như kiểu đầu hàng, bất đắc dĩ : “Được rồi, A Đường, A Đường, đừng nóng. Vừa rồi là ta sai rồi, nên chạm vào ngươi, bất quá ngươi cứ yên tâm, bọn họ nhất định là chưa thấy gì hết. Ngay cả có thấy được nữa, ta cũng có biện pháp khiến chúng phải câm miệng, ngươi cứ an tâm .”

      Ta cũng biết bọn họ có thấy! Nhưng mà trọng điểm phải là chỗ này, được chứ?

      “Tốt lắm, A Đường, đừng giận mà. Ta lúc ấy cũng chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, quan tâm đến cái chỗ kia có an toàn . Mà thực ra chúng ta cũng đâu phải là lần đầu tiên làm như vậy a, về sau, lúc thành thân rồi, ngày nào cũng như vậy, ngươi sớm muộn gì cũng phải tập thành thói quen .”
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58: Thổ lộ
      EDIT: VÂN TÍCH


      Người này chuyện là càng lúc càng vô liêm sỉ.

      = = Ai muốn cùng ngươi thành thân chứ hả? Ai ? Ta chẳng qua mới chỉ thừa nhận ta là con thôi, khi nào thành thân!


      Ta trừng to mắt nhìn thẳng vào Mã Văn Tài, hầm hầm hỏi ta muốn thành thân với lúc nào, Mã Văn Tài bị ta trừng có chút xấu hổ, đưa tay sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng: “Này, tóm lại là chuyện này sớm muộn cũng đến, ngươi cần để ý, dù sao, chờ đến lúc ngươi học xong ra khỏi trường tự nhiên biết.”



      Ra khỏi trường?



      Ta giờ sợ nhất chính là ba từ “ra khỏi trường” đó, ta sợ người trong nhà đem ta gả cho Vương Lam Điền a… là đau đầu, chuyện kia còn chưa kịp hỏi , bị Mã Văn Tài kéo tới chuyện này, ta còn tâm trí mà ầm ĩ với , khiến xoay lưng lại thèm nhìn, miệng : “Dù sao chuyện hồi nãy đối với ngươi cũng có ảnh hưởng gì, về sau cần nhắc lại nữa.”



      “Làm sao có thể có quan hệ gì với ta?” Mã Văn Tài nhíu mày, “ có quan hệ với ta, chẳng lẽ lại có quan hệ với tên Vương Lam Điền!”



      “Cũng quan hệ gì tới ! Ta muốn thành thân.”



      “Chuyện này ngươi vốn tự quyết định được.” Mã Văn Tài hừ tiếng, đến bên cạnh ta, nghiêng đầu nhìn, lại đưa tay chạm vào mặt của ta, bị ta lắc người tránh ra, khỏi : “Ngươi trốn cái gì, đừng có lộn xộn nữa! Để ta xem chút. Dù sao ngươi cũng đâu có muốn thừa nhận ngươi là nữ?”



      “Ta có phải là nữ liên quan gì đến ngươi!” Ta mở miệng ra liền phản bác, đồng thời giơ tay gạt tay , lại bị người kia nắm lấy tay, lại giữ chặt ta, có chút tức giận:



      “A Đường, ta thực hiểu, ngươi thẳng thắn cho ta thân phận của ngươi, vì sao còn muốn trốn tránh ta? Trong lòng ngươi rốt cuộc có ta hay ?”



      “Ngươi…” Ta nghĩ tới lại thẳng toẹt ra như vậy, nhất thời biết phải phản ứng thế nào. Mã Văn Tài nhân cơ hội này liền ôm ta đặt vào lòng , miệng : “A Đường, dù sao chuyện nên làm chúng ta cũng làm rồi, ngươi còn sợ gì nữa đây? Ta đối với ngươi thế nào, trong lòng ngươi biết . Ta biết ngươi là con , nên cũng muốn quanh co lòng vòng nữa. Ta là lòng thích ngươi, muốn cùng ngươi kết làm phu thê, chỉ cần ngươi phản đối, học xong ở trường ba năm sau, ta nhất định trở về bẩm báo cha ta, để đến nhà ngươi cầu hôn, ngươi thấy như vậy có được ?”



      “Ngươi, ngươi bậy bạ gì vậy!” Ta bị lời của làm cho hoảng sợ, vội vàng đẩy ra, chạy đến núp sau giá sách, hoảng loạn , “Cái gì, cầu hôn cái gì, ngươi được lung tung!”



      “Ta lung tung, Mã Văn Tài ta xưa nay lời giữ lời. Ta biết, ngươi cũng thích ta, đúng ?”



      “Mã, Mã Văn Tài, ngươi đừng lung tung nữa!” Ta hoảng đến biết làm sao, sốt ruột muốn chạy khỏi cửa, kết quả chân còn chưa qua cửa, liền té ngã mặt đất, đầu đập vào cửa, đánh rầm tiếng, kinh thiên động địa.



      “A Đường!”



      “— công tử!”



      đợi Mã Văn Tài lại gần, Mộc Cận đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào xem, nhìn thấy ta ngã sõng xoài mặt đất, vội vàng chạy qua nâng ta dậy, lo lắng: “Công tử, công tử, xảy ra chuyện gì?”



      có việc gì hết, công tử nhà ngươi chẳng qua chỉ là trong lúc chạy may vấp ngã thôi, đừng có chuyện bé xé ra to.” Mã Văn Tài bước tới, đưa tay muốn dìu ta, lại bị ta lùi ra xa, : “Ngươi trước , có việc gì sau này hẵng , bây giờ cứ cách xa ta chút là được.”



      “Được rồi, ta nghe người hết, ngươi thế nào được thế nấy.” Mã Văn Tài nghe xong cười , quả thực lùi lại phía sau mấy bước, duy trì khoảng cách với ta. Ta cố gắng chế ngự những suy nghĩ trào dâng trong lòng, nỗ lực nở nụ cười với Mộc Cận, :



      “Mộc Cận, ngươi cứ ra ngoài , ta cùng Mã công tử muốn chuyện riêng, muốn để người khác biết, ngươi cứ ra ngoài đừng để ai lai vãng lại gần.”



      “Dạ, được. Công tử, người yên tâm, con muỗi cũng lọt qua được mắt ta đâu!” Mộc Cận vỗ ngực cam đoan, ta sờ sờ đầu nàng, ý bảo nàng ra ngoài, đến lúc khép cửa lại, đối mặt với Mã Văn Tài, trái tim còn có chút chịu khống chế của ta mà nhảy loạn cả lên.



      Mã Văn Tài chỉ nhìn ta, cũng mở miệng chuyện. Ta đứng ở cửa rối rắm lát, cuối cùng tình nguyện bước từng bước lại chỗ đứng, cắn cắn môi, mở miệng :



      “Ta…”



      “Ngươi đừng hòng đổi phòng!”



      Mã Văn Tài há mồm khiến những lời ta muốn lại nuốt ngược trở lại, đôi mắt sắc như dao của hề e dè nhìn chằm chằm mặt ta, từng bước áp sát, : “A Đường, đừng đánh trống lảng, ta muốn ngươi cho ta câu trả lời thuyết phục. Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc Mã Văn Tài ta giữ vị trí gì, ta muốn nghe ngươi chính miệng ra.”



      “Loại chuyện này, ngươi bảo ta phải thế nào!” Ta cũng nóng nảy, thèm giữ ý nữa, quát: “Ngươi lại ép ta, ta phải tìm ca ca đổi lại, cùng lắm ta đọc sách nữa!”



      “Ai, đừng, A Đường, ngươi đừng vội mà. Ta cũng có ý ép ngươi.” Mã Văn Tài nghe ta như vậy, liền biết phải làm gì nữa, khẩu khí cũng mềm , “Được rồi, là do ta quá nôn nóng. Bất quá ngươi cũng thể cứ mãi trốn tránh thế này, có số việc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, ta chỉ muốn biết suy nghĩ của ngươi, ta chỉ muốn biết trong mắt ngươi, địa vị của ta có khác bọn Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá hay thôi?”



      “Ta biết!” Ta nghẹn họng, căm giận quay lưng lại, ý đồ cho có lệ. ngờ, Mã Văn Tài vậy mà vẫn tức giận: “Ngươi sao lại biết? Ta giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi làm sao có thể đối với ta giống những kẻ khác?”



      “Ít nhất những người khác cũng giống như ngươi, chẳng phân phải trái liền động tay động chân với bạn cùng trường!” Ta cũng phải trời sinh để người khinh bạc, hừ, suốt ngày ôm rồi lại ôm, ta cũng đâu phải là gối ôm!



      “Ngươi tức giận vì chuyện này?” Mã Văn Tài nhất thời nghẹn lời, giật mình, mặt hiểu vì sao lại hơi ửng đỏ, cũng quay đầu chỗ khác, “Nếu như ngươi thích, cùng lắm sau này ta chạm vào ngươi là được, ai bảo ngươi bao giờ chịu nghe lời, chọc ta tức giận?”



      “Ta lúc nào chọc giận ngươi hả, ràng là ngươi luôn áp bức ta!” vừa như vậy, ta lại nghĩ đến những hành động mấy ngày nay của thằng nhãi này, trong đầu khỏi bốc lên lửa giận, khách khí liền chỉ trích. Mã Văn Tài về sau có thể tùy tiện chạm vào ta, nhưng mà nhất định phải biết, ta có ý gì với .



      = = Ta có thể có ý gì với chứ, tuyệt đối có ý gì.



      Quả nhiên, lúc ta ra điều này, Mã Văn Tài vừa tức vừa vội, chỉ hận thể túm cổ áo ta mà lắc, hỏi ta tại sao lại có ý gì với . Nhưng mà ta cũng biết phải trả lời thế này, ta lớn như vậy rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị người ta thổ lộ, tuy rằng đối tượng lại là người kia…Hơn nữa vừa mở miệng đề cập đến chuyện hôn nhân, cho nên tuy là ta có ghét , nhưng mà, nhưng mà cũng tới mức muốn bàn chuyện hôn nhân với mà…



      Chuyện này rất, rất theo xu hướng cổ tích thần thoại rồi…Tóm lại thành thân hay thành thân gì chứ, tại chuyện này vẫn còn quá sớm, bây giờ còn là học sinh, hẳn vẫn nên coi việc học là việc quan trọng hàng đầu, thể cứ suy nghĩ vẩn vơ chuyện khác được.



      Ta thử với những lời này, đại ý là ta muốn chuyên tâm học tập, cũng bảo hãy tạm thu hồi cái ý nghĩ biến thái này lại, có chuyện gì cứ để sau khi tốt nghiệp lại bàn, tại hẳn nên lấy việc học làm đầu, vân vân và vân vân. Mã Văn Tài cũng được, nhưng cầu.



      “A Đường, nếu ngươi trực tiếp mở miệng cự tuyệt ta, cách khác, trong lòng ngươi cũng có ta. Ta có thể chờ ngươi ba năm, nhưng bây giờ, ta có cầu, hi vọng ngươi có thể đáp ứng.”



      “…” ra ta là uyển chuyển cự tuyệt mà, hiểu sao?…Vì thế ta đành rầu rĩ , “Ngươi , có cầu gì?”



      “Ta thề về sau tùy tiện chạm vào ngươi, nhưng mà bây giờ, để cho ta ôm chút.”



      “…Cút .”



      thomap thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 59: Thử
      EDIT: VÂN TÍCH

      Rất nhanh sau khi thỏa thuận xong hiệp nghị, ta liền gọi Mộc Cận vào. Mã Văn Tài vốn còn muốn thêm, nhưng nhìn thấy Mộc Cận bước vào liền ngậm miệng lại.


      Thời điểm có người ngoài, vẫn tương đối quy củ. Dù sao trường học cũng giống những nơi khác, có thể để mặc cho muốn làm gì làm.

      Sau khi thổ lộ rồi, đầu óc ta cứ luôn quay cuồng, trạng thái này kéo dài cho đến tận khuya cũng chuyển biến tốt đẹp. Bất quá nếu có việc ta nhất định phải làm, đó nhất định là vào lúc ngủ buổi tối, Mã Văn Tài lại có ý đồ trèo lên giường cùng ta chung chăn chung gối, bị ta điên tiết đẩy xuống. mặc dù tình nguyện, nhưng cũng dám nhiều lời, thức thời mang chăn gối ra trường kỉ ngủ.

      == Trước kia coi như tính, tại ta bị ngươi ép phải thừa nhận bản thân là nữ, ít nhất cũng nên có ý thức phòng bị nam nữ . Tuy rằng lúc trước, bởi vì đủ loại nguyên nhân, bị thằng nhãi này chiếm ít tiện nghi, nhưng ta vẫn là con nhà gia giáo nha…cho nên, Văn Tài huynh, sau này phải làm phiền ngài nhiều rồi, hãy cứ tập làm quen với trường kỉ .

      Về phần mấy chuyện thành thân với thích hay thích gì đó…

      Vò đầu.

      Trước mặc kệ nó

      Ta ra chán ghét Mã Văn Tài, đây là thực. Muốn ta có thích , được rồi, cũng có chút chút. Nhưng mà đến thành thân, chuyện này khỏi quá xa rồi, ta vốn tính toán sau khi học xong đến nhà gỗ của Đào Uyên Minh, tự mình dựng nhà để ở, mỗi ngày chèo thuyền câu cá.

      Mà dùng đầu ngón chân suy nghĩ ta cũng biết Mã Văn Tài khẳng định nguyện ý theo ta cư, là con nhà giàu có, làm sao chịu được cuộc sống kham khổ? Nhưng mà ta cũng thích cuộc sống nhà cao cửa rộng, suốt ngày tranh đấu, con người ta quá thông minh, cho nên cũng muốn lãng phí tế bào não vào chuyện này, nếu như có thể sống cuộc sống đơn giản vô âu vô lo đương nhiên là tốt nhất.

      Huống hồ ta cũng phải là Diệp Hoa Đường chân chính, ta thể giống các khuê nữ cổ đại. Cầm kỳ thi họa biết, may vá thêu thùa cũng vậy. tại, mặc dù ở trong trường nỗ lực học tập, nhưng ở nhiều phương diện, vẫn thể đuổi kịp những kẻ sinh ra có tài này.

      Bất quá, kẻ lợi hại như Mã Văn Tài, hẳn phải thích loại con mảnh mai ôn nhu chứ? Vì sao lại là ta? Ta nghĩ thế nào cũng thông, dứt khoát lăn qua lộn lại trong bóng đêm, lại quay đầu nhìn trường kỉ kia cái, phát Mã Văn Tài sớm chìm vào giấc ngủ.

      biết vì sao, thấy ngủ ngon như vậy, ta cảm thấy có điểm ghen tị. Ta còn trằn trọc yên, người này lại cư nhiên nhanh như vậy ngủ rồi, khiến người ta vô cùng khó chịu. Nhưng mà ta lại nghĩ tự mình lay dậy, vì thế cố ý ở giường đập tay đập chân, khua khoắng ầm ĩ.

      Mã Văn Tài vẫn có phản ứng gì.

      Ta lại đập mạnh thêm chút, rồi chút, chút nữa. Nhưng mà trước sau như hề có phản ứng gì, sau đó ta lại rối rắm cắn chăn suy nghĩ có nên đánh thức hay , cuối cùng quyết định, thôi quên .

      Vì thế ta lại tiếp tục trở mình. Xoay xoay người lúc, rốt cục nghe thấy thanh kiên nhẫn phát ra từ bên kia: “A Đường, nếu như muốn ta lên giường ngủ, thẳng là được rồi.”

      Hự, ta phải là có ý này…

      “Rốt cuộc là có chuyện gì, ? Nếu lát nữa giường bị ngươi đập gãy mất.” Mã Văn Tài chống tay ngồi dậy, xa xăm nhìn ta. Ta phẫn nộ quay đầu nhìn , do dự chút, :

      “Văn Tài huynh, người lần trước đổi cho ta kia, kỳ thực phải là muội muội của ta, mà là ca ca.”

      “Ừ, ta biết. Người kia mới là Diệp Hoa Đường chân chính, đúng ? Diệp tiểu muội?” Mã Văn Tài nở nụ cười, cũng biết là nhớ đến chuyện gì. Ta lại nhấp miệng, : “Bên ngoài mọi lời đồn đều ca ca ta ở trong nhà nuôi mười tám tiểu thiếp.”

      “Ừ, chuyện này ta cũng biết. Còn nghe lệnh huynh chỉ mỹ nữ, mà còn thích cả mỹ nam. Bất quá, ngươi cứ yên tâm, hai ngày ở cùng ta đều rất quy củ, tuy rằng hai người các ngươi rất giống nhau, nhưng giữa chúng ta có phát sinh chuyện gì.”

      == Ai muốn hỏi ngươi cái này chứ…Ta cũng cảm thấy ca ca có khả năng làm gì được ngươi, loại người như cũng chỉ dám trêu chọc người như Chúc Đài thôi, động vào ngươi trừ phi là chán sống rồi.

      “Lời đồn bên ngoài ra có chút khoa trương. Trong nhà của ta cũng có khả năng nuôi nhiều tiểu thiếp như vậy, bất quá tuy có mười tám người, nhưng ba bốn người vẫn có, nha hoàn cũng ít.”

      “Ừ? Ngươi muốn cái gì? A Đường, mọi chuyện cứ thẳng mới giải quyết được, cần quanh co lòng vòng với ta. Ngươi cứ yên tâm, mặc kệ ngươi muốn hỏi cái gì, Mã Văn Tài ta nhất định thành thực trả lời.” Có lẽ trình độ vòng vèo của ta quá kém, Mã Văn Tài lập tức nghe ra ta có ý khác, trực tiếp mở miệng bảo ta thẳng luôn.

      Này, được rồi.

      “Cái này, biết trong nhà Văn Tài huynh, nạp bao nhiêu thiếp rồi?”

      “Hừ, ai dám nạp thiếp cho ta!”

      Mã Văn Tài đột nhiên vung tay, đánh đổ cây nến sáng ở gần đó, tức thời trong phòng ánh sáng giảm mạnh. Ta bị hoảng sợ, còn hiểu tại sao lại giận như vậy, lại nghe thấy Mã Văn Tài khẽ thở dài, đứng dậy nhặt cây nến lên rồi thắp lại, tiếp theo hướng chỗ ta tới, chút khách khí ôm lấy ta, trong miệng : “Ngươi vừa rồi cả tối suy nghĩ, chính là vì cái này?”

      “Chỉ là tò mò tò mò thôi, thuận miệng hỏi thăm chút ấy mà.” Ta vội định xoay người tránh ra, lại rất nhanh bị ôm lại, nghiêm cẩn với ta:

      “Mã Văn Tài ta từ đến lớn, trong nhà vốn thiếu tiểu thiếp thông phòng, nhưng người ta cũng cần. Với ta mà , thê tử chỉ cần là đủ rồi, ta tuyệt đối giống như cha ta, mang về nhà đống nữ nhân vô dụng, khiến cho thê tử phải thương tâm khổ sở!”

      “Nhưng mà Văn Tài huynh, ta nghĩ ta phải là người phù hợp với ngươi.” Ngẩng mặt lên nhìn người này, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, khiến trái tim của ta khống chế được mà đập loạn, ta nghĩ nghĩ lát, vẫn quyết định đem tình hình thực tế cho .

      “Tuy rằng ta xuất thân từ nhà họ Diệp ở Thái Nguyên, cũng coi như là nhà danh giá, nhưng kỳ thực ta đủ tư cách làm tiểu thư khuê các. Ta biết thêu hoa, cũng biết vẽ tranh, biết chơi đàn, chữ viết rất khó nhìn, lại hiểu tam tòng tứ đức, cũng thể giúp chồng dạy con, thậm chí ngay cả thi cử văn chương ở trong trường cũng là xếp thứ hai từ dưới lên. Mã Văn Tài huynh thành tích lúc nào cũng đứng đầu, chẳng lẽ ngươi thấy, hai người chúng ta…kỳ thực rất thích hợp sao?”

      “Bởi vì thi cử ngươi đếm ngược thứ hai, cho nên ngươi chỉ hợp với cái tên Vương Lam Điền đếm ngược thứ nhất sao?” Mã Văn Tài khách khí cắt lời của ta.

      Chuyện này rốt cuộc liên quan gì đến Vương Lam Điền chứ? Tại sao lại kéo vào a!

      Ta định há mồm phản bác, Mã Văn Tài lấy tay bưng kín miệng ta, ghé sát vào gần, thấp giọng : “Đừng nghĩ có hợp hay hợp. Ngươi tính cách thế nào, ta sao lại biết? có gì là thích hợp hay thích hợp, từ giờ về sau ta từ từ dạy ngươi, giờ cứ nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì để mai lại .” xong bỏ tay ra, lại thuận tay giúp ta vuốt lại tóc cho thẳng thớm, ngón tay lại khẽ véo má ta cái, sau đó buông ra, bản thân tự trở về trường kỉ, nằm xuống ngủ.

      Trong lòng ta cảm xúc mãnh liệt, trong lúc nhất thời suy nghĩ kĩ, xa xăm nhìn Mã Văn Tài vùi người trong tấm chăn gấm màu lam, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.

      Mấy ngày tiếp theo, ta bắt đầu cố ý tránh né Mã Văn Tài, tuy là đổi phòng, nhưng cho dù ở trong phòng nhìn thấy , cũng đột nhiên biết gì cho phải. Đá bóng cũng dám , cùng đám người Lương Sơn Bá cũng trở nên có chút xa cách, trong lúc nhất thời trong cái nhìn của mọi người ta liền trở thành kẻ quái dị. Đào Uyên Minh còn vì thế mà cười nhạo ta phen, trốn trong núi cư, còn Diệp huynh đệ ngay trong trường cũng có thể cư được, lão phu tự nhận bằng.

      Ta bị làm cho xấu hổ, cũng biết đại thúc là thấy ta phiền lòng, vì muốn khuyên giải ta nên mới vậy, phi thường cảm kích, vì thế cũng dần dần khôi phục lại thái độ bình thường. Chỉ là lúc ở Mã Văn Tài ở chung vẫn vô thức cảm thấy thoải mái. Mã Văn Tài cũng có tiếp tục dùng lời bức bách ta, hành vi cử chỉ cũng chú ý rất nhiều, chỉ khư khư cứ kiên trì mỗi ngày cầm ta giúp ta luyện chữ, mà ta bởi vì có giúp đỡ chữ cũng viết tốt lên rất nhiều, nên cũng có cự tuyệt.

      Mấy ngày nay tới giờ, trong trường xảy ra ít chuyện, trong đó đáng nhắc tới nhất chính là Vương Trác Nhiên Vương đại nhân bị nổi mẩn đỏ toàn thân.

      Kỳ thực theo như ta thấy, nổi mẩn cũng chỉ là loại viêm da mà thôi, nếu mà ở đại, hoặc là bệnh viện xin thuốc, hoặc là vào tiệm thuốc mua chút thuốc mỡ về bôi là khỏi. Nhưng mà ở cổ đại, nó lập tức trở thành bệnh nặng có thuốc chữa! Ngay cả Trần phu tử lúc nào cũng như cái đuôi lẽo đẽo theo sau Vương đại nhân, lúc này cũng chạy rất xa, chỉ sợ bản thân bị lây bệnh. Nhưng bản thân sợ hãi thôi, biết tại sao lại muốn ra oai, lệnh cho ta và Lương Sơn Bá chăm sóc Vương đại nhân, sắc thuốc bôi thuốc cho .

      Mã Văn Tài muốn để ta , sợ bệnh kia lây cho ta, còn có ý định dùng vũ lực bức bách học sinh khác thay ta chăm sóc Vương Trác Nhiên. Nhưng ta lại cự tuyệt ý tốt của , phần là vì cảm thấy Vương Trác Nhiên rơi vào tình cảnh này rất đáng thương, phần khác là vì muốn khiến người khác khó xử, vì thế kiên trì cùng Lương Sơn Bá chăm sóc Vương Trác Nhiên. Mã Văn Tài khuyên ta được, cuối cùng thế nhưng định tự mình thay cho ta, khiến cho mọi người đều kinh hãi.

      Tối hôm đó, Tâm Liên nương lo lắng ta bị lây bệnh, bèn mang tới cho ta lọ hạt tiêu, nghe là có thể chữa được bệnh này. Vương Trác Nhiên vì cảm thấy đây là đồ dân đen dùng, vì vậy sống chết cho ta bôi, cuối cùng ta và Lương Sơn Bá Chúc Đài phải đè ra bôi thuốc, sau khi chữa khỏi đưa rời khỏi trường. Đến tận lúc trước khi , Vương Trác Nhiên còn trách mắng chúng ta dùng đồ của dân đen hãm hại tính mạng của , hơn nữa còn cho dù có chết, cũng xuống địa ngục làm ác quỷ, tuyệt đối tha cho chúng ta.

      Danh gia vọng tộc cùng dân chúng bình thường, khác biệt đến như vậy sao?

      Ta mơ hồ cảm thấy, Mã Văn Tài và Vương Trác Nhiên, tuyệt đối là cùng loại người. Ngay cả khi cố ý giấu cao quý của mình ngạo mạn khinh thường vẫn toát ra từ xương tủy, thể nào che giấu được.

      Điểm này, lâu sau ở cuộc thi săn bắn, rốt cục lại lần nữa mạnh mẽ biểu ra.
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :