1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Đổi
      EDIT: VÂN TÍCH
      NGUỒN: http://donjuaninlove94.wordpress.com/


      Ta ở nhà trọ hai ngày. Thực ra là vì có cách nào lên núi để thăm dò tình huống, nên ta mới phải nằm chết dí ở đây.

      Diệp Hoa Đường trước khi thề son sắt với ta là tuyệt đối để xảy ra chuyện gì, chỉ vì muốn xem cuộc sống thường ngày của muội muội trong trường mà thôi. Làm ca ca mà , phải lo lắng cho muội muội mới đúng, vạn nhất trong trường có tên háo sắc nào có mưu đồ với ta, cả ngày ôm ôm ấp ấp phải làm sao?


      Ta thầm nghĩ, hình như Mã Văn Tài cũng đối với ta ôm ôm ấp ấp, vì thế nên tuy là đồng ý hai ngày tới hỗ trợ ca ca ta, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy nặng nề, vạn nhất tên kia đột nhiên cáu kỉnh khống chế được, ở trước mặt ca ca ta đập bàn đập ghế, rất đáng sợ nha…

      A a a, quá rắc rối rồi. Ca ca còn bảo ta có thể ở đây tận hưởng hai ngày du sơn ngoạn thủy, nhưng mà ta làm gì có tâm tình này ! Hơn nữa, hai ngày gần đây, con của chủ nhà lúc ngẫu nhiên đưa cơm, vừa nhìn thấy ta lập tức liếc mắt đưa tình, ám chỉ liên tục, khiến da gà của ta cũng mọc đầy thân, cho nên cũng dám ở lại nhà trọ này ăn cơm, đến giờ ăn lại phải chạy sang quán rượu bên cạnh

      Mộc Cận cũng trở lại, mà ở lại trong trường, phụ trách giúp ca ca hằng ngày trang điểm cũng như chỉ cho biết chỗ học và người này người kia. Bất quá, nha đầu Mộc Cận kia cũng ở lâu trong trường, đối với số ít học sinh còn biết tên, nhưng mà tính cách bối cảnh nàng cũng biết nhiều. Ta vốn định cẩn thận qua lượt cho , kết quả ai ngờ ca ca ta căn bản cho ta thời gian, ném lại câu “Ca ca cái gì cũng biết rồi.” sau đó vội vàng phe phẩy quạt luôn. mới đến đây được ngày, biết cái quỷ gì a!

      Ta cứ đợi mãi ở nhà trọ suốt ngày, ca ca cũng xuống núi, chỉ đến lúc chạng vạng, Mộc Cận mới chạy tới đây chuyến, mang cho ta bộ quần áo khoác ngoài, là Mã Văn Tài Mã công tử nhờ nàng mang theo, bởi vì lúc ta khá vội vàng nên mang theo nhiều quần áo, sợ ta mình ở bên ngoài bị lạnh.

      Ta nghĩ tới Mã Văn Tài thế nhưng lại tranh thủ lúc rảnh rỗi lại thu thập quần áo của ta, khiến ta cảm thấy vô cùng cảm kích. Nhưng đó hiển nhiên phải là vấn đề quan trọng nhất!

      “Đại công tử ở núi thế nào rồi?” Ta thèm quan tâm đến những lời dặn dò linh tinh về cơm áo gạo tiền của Mộc Cận, lo âu cầm lấy cổ tay nàng hỏi luôn. Mộc Cận hé hé môi, bộ dạng phi thường rối rắm, ánh mắt đảo như rang lạc hồi lâu, rốt cục lắp bắp : “Tiểu, tiểu thư, người đừng nên hỏi nữa…”

      Ta sao có thể hỏi! Hơn nữa, nghe Mộc Cận như vậy, ta khỏi càng thêm lo lắng: “Chẳng lẽ bị người khác bắt nạt? Là Mã Văn Tài bắt nạt phải ?”

      , phải…” Ánh mắt Mộc Cận tiếp tục dao động, ta vò vò tóc, lại nghĩ tới lúc ta mới ở núi cũng từng gặp phải số chuyện, liền hỏi tiếp:

      “Như vậy…Hay là lạc đường? Lúc qua rừng để ý cành cây nên té bị thương? Hay là ăn bánh nướng quen nên bị nghẹn, sau đó nôn ra được? Hay là lúc ở giảng đường nghe giảng bài bị Trần phu tử mắng?”

      , cũng phải, tiểu thư, xin người đừng đoán nữa…” Mộc Cận bị ta hỏi đến mức biết trả lời thế nào, vội vàng phủ nhận. Ta lại gãi đầu, đột nhiên nhận ra vấn đề, khỏi sợ hãi : “Chẳng lẽ đống bài luận ta viết bị tìm thấy!”

      , , , đều phải, ta xin tiểu thư, ngươi cũng đừng đoán mà, phải cái đó…” Mộc Cận buồn bực , “Tóm lại là đại công tử ở trong trường cũng quá tệ. Mã Văn Tài công tử rất chiếu cố cho , chuyện ta kịp chuẩn bị cũng giúp rất nhiều. Bất quá lại , là rất kỳ quái, Mã Văn Tài công tử dường như cũng là đổi người khác hay sao đó, làm việc ân cần chu đáo, chút cũng nhìn ra là người bá đạo, đại công tử còn khen ngừng. Ngay cả thư đồng nhà , cũng cả ngày chạy trước chạy sau, đối với chúng ta phi thường cung kính. có mùi mưu, tiểu thư ngươi xem, chủ tớ bọn họ tại sao đều kì lạ như vậy? phải là định hãm hại đại công tử chứ?”

      “Hẳn là… thể nào?” Ta cũng cảm thấy buồn bực. Mộc Cận lại : “Mã Văn Tài tại buổi tối đều chủ động ngủ ở trường kỉ, đại công tử mời ngủ giường cũng chịu, còn bản thân trời sinh chính là thích ngủ ở ghế dài. Đại công tử còn lén bảo ta khen tiểu thư chọn bạn tốt, còn bảo về sau nếu rảnh rỗi nhớ đến Thái Nguyên chơi…” Mộc Cận xong vỗ vỗ đầu, mặt lộ ra thần sắc khó hiểu:

      “Tiểu thư, Mã Văn Tài này, trước kia phải là luôn chiếm giường, bắt tiểu thư phải ngủ ở trường kỉ sao? Sau đó lại ép tiểu thư ngủ cùng giường với , vậy sao tại lại thành thích ngủ trường kỉ? Cá tính người này quá kì quái , bất quá như vậy cũng tốt, đỡ cho sau này tiểu thư phải chịu khổ.”

      Mộc Cận xong lại trở nên cao hứng, hai mắt sáng lấp lánh nghĩ đến viễn cảnh tương lai. Ta đưa tay che đầu, trán nổi lên hắc tuyến. Mã Văn Tài tên kia thoạt nhìn hình như là muốn lấy lòng ca ca ta, biết định rắp tâm làm gì? phải bởi vì nghĩ đó là muội muội của ta, nên định dụ dỗ chứ?

      Nghĩ đến lúc trước Mã Văn Tài ở trong phòng đối với ta làm ít việc xấu, ta khỏi rùng mình, tên kia cáu kỉnh táo bạo , nhưng hành vi cầm thú kia là khiến người ta giận sôi máu (Mã Văn Tài: này, ta làm hành vi cầm thú gì chứ?). Tóm lại, ta phải nhắc nhở ca ca ta cần cẩn thận cao độ với người này mới được!

      Nghĩ như vậy, ta khỏi lại chú ý tới chuyện khác, liền kinh ngạc hỏi Mộc Cận: “Đúng rồi, tại sao chỉ có mình ngươi, đại công tử sao cùng? chẳng phải hôm nay về đây sao?”

      Hôm qua ca ca ta đến trường, tính cả ngày hôm nay qua hai ngày, chúng ta trước ấn định quay trở lại đổi ca với ta. Huống hồ, ta cũng sắp chịu nổi nữa rồi, biết lúc trước đối với tiểu nương ở nhà trọ kia làm cái gì, mà giờ vì ta luôn trốn tránh nàng, nha đầu kia ánh mắt nhìn ta trực tiếp thăng cấp thành phiên bán oán phụ, làm cho ta mỗi ngày ra ngoài ăn cơm đều nơm nớp lo sợ, là hận thể trốn khỏi đây, nhưng vì trả trước nửa tháng tiền phòng, thể lấy lại tiền, ta chính là luyến tiếc số vàng a.

      “Này, này…” Mộc Cận lại rối rắm, do dự chút, rốt cục dằn lòng cho ta, “Đại công tử, đại công tử cảm thấy cuộc sống ở trường cũng tệ, rất thú vị, còn muốn ở thêm vài ngày, vì vậy chịu xuống núi, Còn tiểu thư ngươi nên chơi, muốn đâu bảo ta đưa , cần lo lắng cho .”

      Ta: “…”

      Diệp Hoa Đường, em ngươi chết , khổ thân ta còn ở trong này lo lắng cho , kết quả ngươi ở trường vui quên cả trời đất, cái chỗ kia có gì mà thú vị chứ? Tại sao ta ở đó mấy tháng mà phát ra!

      A, đúng, ta vừa rồi mắng câu gì nhỉ? == Em Diệp Hoa Đường, phải là ta sao?

      “Tóm lại, mọi chuyện là như thế này. Đại công tử tạm thời xuống núi.” Mộc Cận dè dặt thận trọng xem sắc mặt của ta, thấy ta tinh thần sa sút dựa vào lan can, lại vội vàng an ủi, “Tiểu thư, người đừng lo lắng, đại công tử có chuyện gì lớn, cho dù có chuyện, này, cũng phải là chuyện đặc biệt quan trọng, dù sao thanh danh của vốn rất xấu…Cũng thể xấu hơn.”

      “Hả? Thanh danh gì?” Ta có chút khó hiểu, còn muốn hỏi lại. Mộc Cận lại liên tục xua tay, sau đó tỏ ý phải về trường. Trước khi , nàng còn dặn dò ta buổi tối ngủ nhớ phải đóng cửa sổ, nửa đêm có người gõ cửa được cho vào, sau đó vội vội vàng vàng chạy . Ta hiểu ra sao, cẩn thận nhớ lại những điều người bên ngoài về thanh danh của Diệp Hoa Đường, suy nghĩ lâu, rốt cục cũng nghĩ tới điều.

      == Người này…Nghe khi ở Thái Nguyên chuyện ác nào làm, nam nữ đều tha, trong nhà chỉ có mười tám tiểu thiếp, mà còn thích nhất là trêu ghẹo nam sủng…

      , ở trong trường vui quên cả trời đất, chẳng lẽ là…coi trong nương xinh đẹp trong trường? Hay là…rất có khả năng…là học sinh cùng trường…

      Cẩn thận nghĩ lại, trong trường nương xinh đẹp cũng chỉ có Vương Lan, gần đây có thêm Cốc Tâm Liên, nhưng nam sinh đẹp trai trong trường thiếu. Ít nhất là mấy người tương đối thân thiết với ta, Lương Sơn Bá này, Tuân Cự Bá này, tất cả đều là mỹ nam. Chúc Đài càng cần , vốn là nương giả trang, còn có thể xấu sao?

      Trong những người này, Lương Sơn Bá nghiêm túc lại mang theo phúc hậu, Tuân Cự Bá tướng mạo đoan chính nhưng tính hơi trẻ con, Chúc Đài dung mạo thanh tú nhưng thiên hướng mềm mại, thiếu khí khái nam tử, hơn nữa, công bằng mà , muốn đến người đẹp trai nhất, hình như chính là Mã Văn Tài. Tuy rằng thời điểm bình thường bởi vì ánh mắt của vừa lợi hại vừa hung ác nham hiểm, tướng mạo bề ngoài cũng rất hung hăng khiến cho người ta xem tướng mạo của , nhưng thể , người này bộ dạng rất dễ nhìn, cho dù là lúc trừng mắt nhìn người khác, cũng toát ra đầy khí thế.

      Ta giờ chỉ còn cầu mong cái vị ca ca thích tô son điểm phấn của ta, đừng có mang tâm tư kì quái với Mã Văn Tài… == hi vọng là do ta nghĩ nhiều, Mã Văn Tài người này khí thế toàn thân phát ra cũng đủ để người ta phải lùi lại ba bước, ca ca ta hẳn ngốc như vậy, chủ động tìm cái chết…

      Lại rối rắm ngày, ngay cả sách ta mang từ núi xuống quyển cũng đọc được, đành phải buồn bực chờ Mộc Cận tiếp tục mang tin tức mới đến. , ta cuối cùng cũng cảm thấy loại chuyện này diễn ra nửa tháng thôi, chừng đến lúc ta trở lại trường, mái tóc trắng như tuyết, có thể trực tiếp chống gậy giả làm đạo sĩ xem tướng cho người khác rồi.

      Nhưng mà Diệp Hoa Đường lại lần nữa giữ lời hứa.

      Thằng nhãi này còn chưa ở trường đến hết ngày thứ hai, bị Mộc Cận dìu về nhà trọ, khuôn mặt bầm dập, chỗ xanh chỗ tím. Ta bị vết thương mặt của dọa cho phát khiếp, lúc đầu còn tưởng có con gấu trúc đột biến nào xông vào phòng của ta. Diệp Hoa Đường mới vào cửa ôm lấy ta, khóc rống lên, trường học đáng sợ, bao giờ ở lại đó nữa, muội muội, vẫn là để ngươi học , ca ca ở bên ngoài thắp hương cầu nguyện cho ngươi. làm cho ta hết cách luôn, thể an ủi hồi lâu, để trấn an linh hồn yếu ớt của vị ca ca luôn đa sầu đa cảm này.

      Nhưng đến lúc ta hỏi bị ai đánh, vì sao lại đánh, Diệp Hoa Đường liền ngậm chặt miệng, câu cũng . Cuối cùng chỉ là do may bị ngã xuống bậc thềm nên bị tảng đá đập vào, ta mới tin tảng đá đập vào lại có thể thành nguyên hình bàn tay như thế! Bất quá, nhìn xem bộ dạng này của , ta cũng khỏi hoài nghi tính chân của lời đồn, những người đó khẳng định là quá khóa trương rồi, ta tin kẻ ngày ngày ở đường cường bạo dân nữ, ác bá có tiếng như vậy, mới chỉ bị người ta đánh chút chạy về ôm muội muội khóc lớn. Tin tưởng ta , muốn chèn ép nam nữ, ít nhất trình độ cũng phải tương đương Mã Văn Tài.

      An ủi ca ca lát, bởi vì còn bị thương, nên cũng thể lập tức trở về Thái Nguyên, còn phải ở đây tĩnh dưỡng cho tốt khoảng thời gian. Ta mặc lại đồng phục, chịu đựng mùi hương nồng nặc tỏa ra từ áo ngoài, mình lặng lẽ ở về trường. Mộc Cận được sai ở lại thu dọn toàn bộ hành lý rồi mang về trường cho ta, cũng là làm khó nha đầu kia.

      Thời điểm ta trở lại trường, trời chạng vạng tối. đường về phòng, bắt gặp mấy học sinh, bọn người kia vừa thấy ta liền túm tụm lại, lén lút gì đó. Tuy rằng trước kia cũng thường xuyên bị người vây xem, nhưng mà lần này ta phá lệ cảm thấy rất thoải mái, chạy vội về phòng. Bởi vì chân bị thương cũng chưa lành hẳn, nên Mã Văn Tài mấy ngày nay đều bắn cung và chơi bóng đá, chỉ cả ngày trốn ở trong phòng. Lúc này, nằm giường, mà dựa vào trường kỉ, vừa thấy ta bước vào, liền lười nhác ưỡn thẳng người lên, chào hỏi: “ trở lại?”

      Ta liến cái, trả lời, lập tức bước vào trong. Mã Văn Tài lại : “Định coi ta là khí?”

      Ta suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, hầm hầm quay đầu nhìn . Mã Văn Tài lại nở nụ cười, từ trường kỉ đứng dậy đến bên cạnh ta, cẩn thận nhìn từ xuống dưới, miệng : “Tại sao sắc mặt có vẻ tốt? quen ngủ nhà trọ?”

      Hả, phát ra ta trở về sao? Ta lúc nãy còn tưởng nhầm ta là ca ca. Nhưng mà làm sao nhận được ra ta nhỉ? Ta hình như cũng để lộ ra sơ hở gì mà, vậy mà cũng phát ra, thực rất kỳ quái.

      Ta căm giận liếc cái, xoay người vào trong phòng, nhìn xung quanh vòng, nhìn giá sách, lại nhìn cái giường, kiểm tra trường kỉ, cẩn thận tìm xem trong hai ngày nay, lúc ta ở trong phòng xảy ra chuyện gì. Mã Văn Tài biết từ lúc nào trèo lên giường, lười biếng duỗi chân, rất hứng thú nhìn ta chạy loạn khắp phòng.

      Ta tìm tìm lúc, bản thân cũng cảm thấy rất mất mặt, dứt khoát ngồi xuống ghế, ta còn chưa kịp há miệng hỏi, Mã Văn Tài : “Mấy ngày nay ta đều ngủ ở trường kỉ, cũng có đối với ngươi…muội muội ngươi năng lung tung, ngươi có thể yên tâm.”

      “Có phải ngươi đánh hay ?” Lúc trước ta muốn hỏi bị Mã Văn Tài xen vào, còn cách nào, đành trực tiếp hỏi thẳng. Ai ngờ, Mã Văn Tài lại xua tay, phải đánh, căn bản biết có chuyện này. Vừa rồi định cùng ăn với Diệp Hoa Đường xong cả hai trở lại trở lại đọc sách, nhưng sau đó vị kia lại muốn ra ngoài dạo xung quanh, kết quả mãi thấy về, lại sau đó nữa, bước vào cửa chính là ta.

      Ta biết thèm lừa dối người khác, cũng hỏi thêm chuyện này nữa, mà tập trung hỏi mấy ngày vừa qua “muội muội” của ta làm những gì. Mã Văn Tài nghe xong, mày cũng nhăn lại, mặt lộ ra vẻ hứng thú, với ta là muội muội của ta kì nhân, tất cả tin tức mấy hôm nay trong trường, đều là về .

      Ta càng nghe càng thấy tốt, sốt ruột hỏi chuyện gì xảy ra. Mã Văn Tài lại vội trả lời, mà là đứng dậy đóng kín cửa phòng và cửa sổ, sau đó mới chậm rì rì, thong thả cho ta biết, muốn kể cũng được thôi, nhưng phải có điều kiện. Ta còn sốt ruột, cũng thèm quản, với muốn thế nào cũng được, mau đừng nhiều lời vô ích. Mã Văn Tài liền ôm ta cùng ngồi giường, bàn tay còn lặng lẽ vuốt tóc ta, chầm chậm kể cho ta nghe chuyện mà Diệp Hoa Đường trải qua mấy ngày vừa rồi, kể cả ít chuyện hằng ngày, như là lúc lên lớp, lúc ăn cơm, lại cả lúc ngủ buổi tối.

      Mã Văn Tài ra rất biết giữ chữ tín, mấy ngày qua luôn tuân thủ ước định, ngủ ở trường kỉ, còn với ta vì vậy mà chân mãi khỏi hẳn, ý tứ chính là muốn ta bồi thường cho .

      Ta cũng ngủ trường kỉ và chân bị thương có quan hệ gì, nhưng chỉ cần ca ca bị phát là tốt rồi, những cái khác cũng quan trọng.

      Chính là trong câu chuyện của Mã Văn Tài, ta thường xuyên thấy xuất cụm từ như là “Sau đó ra ngoài lát”, “ cảm thấy XX rất thú vị, liền tự mình qua làm quen lúc”, làm cho ta có chút kinh hồn khiếp đảm.

      Cuối cùng, Mã Văn Tài chốt lại câu: “Bất quá A Đường này, muội muội của ngươi, rất là hoạt náo nha.”

      “Cái gì? Hoạt náo cái gì?” Ta có chút khó hiểu. Mã Văn Tài nhếch môi cười, đôi mắt sắc bén như chim ưng híp lại, với ta: “Đêm qua, trước lúc ngủ, chúng ta có hàn huyên vài câu về phong cảnh con người ở Hàng Châu, kết quả đột nhiên hỏi ta, lầu xanh nổi tiếng nhất thành Hàng Châu là ở chỗ nào?”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Suy nghĩ
      EDIT: VÂN TÍCH
      NGUỒN: http://donjuaninlove94.wordpress.com/


      Lầu, lầu xanh?

      “…” Ta bị tin tức này đả kích đến mức độ lúc sau vẫn được gì, chỉ thấy Mã Văn Tài bộ mặt thản nhiên vô tội, trong lòng thể tin cái này là .


      = = thực tế mà , ta cảm thấy vị ca ca kia, thực rất có khả năng làm loại chuyện này.

      Nhưng ra Mã Văn Tài hình như chờ ta phủ nhận, thấy ta phản ứng cũng rất thất vọng. Kế tiếp tùy tiện hỏi thăm số thứ, ta cảm thấy trong lời này của Mã Văn Tài dường như cố ý che giấu rất nhiều thông tin, chỉ mấy thứ râu ria, nhưng ta cũng có tâm tình truy cứu, dù sao ca ca làm ra chuyện gì, đợi ngày mai lúc học, nhìn phản ứng của mọi người cũng biết. Ít nhất như Mã Văn Tài cứ cố giấu Đông giấu Tây.

      Bất quá, cho dù Diệp Hoa Đường có làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của ta, ta cũng thể oán giận , bởi vì đây vốn là quyền lợi của .

      Ta chiếm thân phận của , còn chiếm cả thân thể muội muội của , dùng tiền bạc của gia đình bọn họ, hơn nữa còn được cả nhà họ thương chăm sóc. Làm gì có tư cách ngăn đến trường?

      Ta nghĩ, Mộc Cận và Diệp Hoa Đường, đều là lòng đối tốt với ta. Ta cũng nguyện ý lòng báo đáp, cho dù ta quá am hiểu biểu đạt tình cảm.

      Ta làm tốt những chuyện ta có thể làm được, thực ra cũng chỉ cần nỗ lực đọc sách, ở trong cuộc thi nắm được thứ hạng cao, để cho ca ca có được chức quan bổng lộc hậu hĩnh. Ta nhìn ra được ca ca chẳng phải là người thích xử lý chính , nếu như làm được, vậy lúc đó ta cùng giúp đỡ cho . Nếu có thể làm quan tốt, vậy ba năm sau ta đến nhà tranh ở trong núi của Đào Uyên Minh, mỗi ngày câu cá trồng hoa, còn có thể nuôi lợn nuôi gà, khai khẩn đất hoang để trồng chút rau dưa, cũng rất tự tại nhàn nhã. Dù sao cư trong núi, hẳn cũng thể bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến tranh giành quyền lực này.

      Ta miên man tính chuyện tương lai, bỗng nhiên cảm giác có cánh tay vỗ cái nặng lên đỉnh đầu ta, sau đó thanh của Mã Văn Tài vang lên:

      “Sao ngươi gì, có phải lại nghĩ lung tung gì ?”

      “Hả? nghĩ lung tung cái gì cả.” Ta cảm thấy nếu ta với ta nghĩ sau này trồng rau nuôi gà nhất định bị khinh bỉ, vì thế liền phủ nhận. Mã Văn Tài cũng gì, chỉ ôm ta đứng tại chỗ lát, ta có chút buồn ngủ, tự nhiên dựa đầu vào lòng , nhắm mắt lại gục luôn. Mã Văn Tài bị động tác này của ta làm cho sững sờ, biết nghĩ gì lại ho tiếng, : “Diệp Hoa Đường, ngươi sao lại dựa gần vào ta như thế?”

      A? phải là vừa rồi là ngươi kéo ta qua đây sao, chẳng lẽ bây giờ thấy nóng?

      Ta hiểu rồi, nên định đứng lên rời , kết quả lại bị Mã Văn Tài đè lại, trong thanh cũng có chút quỷ dị , mở miệng : “Ta hỏi ngươi mà, trốn cái gì? Thành trả lời cho ta, tại sao lần này ta chạm vào ngươi, ngươi lại phản kháng? Chẳng phải bình thường ngươi nam tử nên làm như vậy hay sao? Vì sao tự nhiên lại thành nghe lời, phải lại có ý đồ xấu gì chứ?”

      tuy như vậy, nhưng ánh mắt lại sáng quắc, mắt cũng nháy cái, cứ như vậy nhìn chằm chằm ta. Cơn buồn ngủ của ta bị làm như vậy liền bay sạch, thân thể cũng khỏi lạnh run, nhưng giờ phút này bị kiềm chế, muốn thoát cũng thoát được. Bàn tay đặt bên hông ta cũng có chút nóng lên, cánh tay chặt chẽ ôm ta, theo bản năng, ta cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng lại thoát ra được, đành phải cố ý vươn vai cái, ngáp:

      “Ta có ý đồ xấu gì cả, chẳng qua tự nhiên muốn nhớ lại hồi , cha cũng ôm ta như thế này.”

      “Ngươi đem ta trở thành cha ngươi?”

      Mã Văn Tài sắc mặt trầm xuống, thân mình hơi lùi về phía sau, hình như rất mất hứng. hít hơi sâu, thèm để ý đến ta nữa, quay người trở về giường của , tự vùi đầu vào chăn mà ngủ. Ta cũng hé răng gì, chỉ cởi áo khoác cùng giầy, sau đó kéo chăn lên ngang người.

      Ta biết, với trình độ cáu kỉnh của Mã Văn Tài, ta như thế nhất định tức giận. Nhưng mà, ngoại trừ chọc cho tức giận ra, ta cũng biết bản thân mình phải làm cách nào nữa.

      ra là ta lừa . Trong trí nhớ của ta, cha ta hình như chưa từng ôm ta bao giờ, mẹ ta cũng vậy. Bọn họ đều là thành phần trí thức luôn vùi đầu vào nghiên cứu, bình thường luôn chỉ bắt ta học cái này cái kia, rất ít khi tỏ ra ôn hòa với ta, ngay cả ở thời điểm kia, xung quanh cuồn cuộn khói bay mịt mờ, đám cháy vẫn bừng bừng, bọn họ vẫn rất bình tĩnh, để tâm ta gào khóc, nghiêm túc ra lệnh cho ta chạy mau, cần lo cho bọn họ, cứ việc chạy . Cha mẹ như vậy, làm sao có thể cùng ta có cái gì gọi là giao lưu tình cảm? Ngay cả khi bọn họ cười với ta, cũng rất nhạt nhòa, giống như đại ca ở võ quán.

      Từ lúc trước kia tranh cãi đến bây giờ hòa thuận, ta và Mã Văn Tài hình như bất tri bất giác đều có chút biến đổi. Nhưng mà khi thấy thái độ của đối với ta thay đổi, lại khiến ta trở tay kịp, cũng có chút cảm thấy khó có thể thừa nhận.

      Ta khó có thể thừa nhận người khác đối tốt với ta, còn có, số thứ khác ta cũng . Ta hiểu được ta sơ hở ở đâu, nhưng Mã Văn Tài luôn cảm thấy ta có thể là con , cho nên nếu vẫn còn tiếp tục đối xử với ta thế này, ta sợ ta thể ở trong trường lâu được nữa.

      Đóa hoa dẫu có xinh đẹp bao nhiêu, ngày nào đó nhất định cũng phải héo tàn. Kẻ từng được hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, tất nhiên sau này thể chấp nhận bóng tối bao phủ cuộc đời.

      Chỉ có người có được bất cứ cái gì, mới phải sợ ngày nào đó mất .

      Cửa sổ biết từ lúc nào bị thủng lỗ, gió lạnh hiu quạnh theo cái lỗ tiến vào phòng, quanh quẩn trước giường của ta, xuyên qua lớp chăn mỏng manh. Ta lặng lẽ cuộn mình lại, lẳng lặng ôm lấy gối đầu.

      Ngày mai, vẫn là đến phòng Tuân Cự Bá đọc sách tập viết .

      Ôm ý tưởng vĩ đại này, biết lúc nào ta tiến vào mộng đẹp. Ngày hôm sau, thằng nhãi Mã Văn Tài này hình như quên phứt chuyện tối ngày hôm qua, vẫn như trước lôi kéo ta cùng ăn cơm.

      Hả, sao lại thế này, ta nhớ người này trước kia thù lâu nhớ dai, ít nhất cũng phải qua hai ngày, tại thế nào mà mới đêm tốt rồi? Dọc theo đường , học sinh nhìn thấy ta vội vàng chạy dạt ra xa, chỉ có cái vị quan công chính kiểm tra đánh giá Vương Trác Nhiên Vương đại nhân lúc nào cũng y như thái giám, lúc nhìn thấy ta phi thường cao hứng chào hỏi, còn vỗ vai ta, cảm ơn ta tặng đúng huân hương mà thích nhất, hơn nữa còn buổi chiều nếu có thời gian, nhớ đến chỗ chơi.

      Ta bị phấn mặt rơi đầy người, trong lòng sợ run mà tỏ vẻ học sinh hôm nay còn bận rộn nhiều việc, vẫn nên để ngày khác đến phụng bồi đại nhân. Vương Trác Nhiên nghe xong, mặt lập tức biến đen, hừ tiếng rồi quay đầu thẳng, Trần phu tử luôn luôn theo sau cũng mắng ta “ biết điều”, sau đó lại như cái đuôi cun cút chạy theo. Ta thở hắt ra, mới định tiếp tục bước vào phòng ăn, bỗng nhiên thấy Chúc Đài cùng Lương Sơn Bá tới, khỏi kích động chạy qua chào hỏi:

      “Sơn Bá huynh, Chúc huynh, hai người đến rồi.”

      Ai ngờ, Chúc Đài vừa nhìn thấy ta, liền vội vàng rụt lùi ra phía sau, đứng xa xa chỉ chỉ cái mũi của ta, : “Diệp Hoa Đường, ta cho ngươi biết, ngươi còn dám lại gần, đừng trách ta khách khí!”
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: dối
      EDIT: VÂN TÍCH

      Ta nghe thấy vậy, hơi hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Lương Sơn Bá bước từng bước lại đây, mặt hơi áy náy, với ta: “Diệp huynh, ngại quá, ngày hôm qua là đối…”


      “Chúc Đài, khẩu khí kia của ngươi là kiểu gì? Ngươi cho là ngươi chuyện với ai?” Mã Văn Tài đột nhiên tiếng lên, che trước mặt ta, hơn nữa còn cắt ngang lời của Lương Sơn Bá. Chúc Đài sắc mặt tái nhợt, liếc mắt nhìn ta cái, khuôn mặt lộ lên vẻ nghi hoặc, nhưng cũng gì cả.

      Chỉ thấy Mã Văn Tài nhìn thẳng vào Chúc Đài, lông màu nhướn cao, hừ lạnh tiếng: “Muốn chỉ trỏ chúng ta, dựa vào ngươi, cũng xứng sao?”

      “Văn Tài huynh…” Ta thấy trong lời của “Chúng ta”, đáy lòng khỏi dâng lên cảm giác kì lạ. Chúc Đài chính là người trước tiên nhận ra lời này đúng, liền gân cổ lên:

      “Mã Văn Tài, ta là với Diệp Hoa Đường, liên quan gì đến ngươi? Đừng có chuyện gì cũng chõ mồm vào, ngươi quản quá rộng rồi!”

      “Hừ!” Mã Văn Tài lạnh lùng ngẩng cao đầu, khinh thường , “Chuyện của Diệp Hoa Đường là chuyện của ta, ngươi trách móc Diệp Hoa Đường cũng là mắng Mã Văn Tài ta, cái này cũng gọi là chõ mồm vào sao?” Thời điểm , tay túm tay của ta, hề e dề để mọi người thấy quan hệ thân mật của chúng ta. Ta thực hiểu gì cả, lại thấy phía đối diện, Lương Sơn Bá sắc mặt trắng bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ Mã Văn Tài nắm lấy!

      Ta bị hành động của làm cho giật mình, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Mã Văn Tài lại chặt chẽ nắm lấy buông, Chúc Đài thèm nghĩ nhiều, chỉ phẫn nộ quát Mã Văn Tài: “Mã Văn Tài, đừng có tự cho mình là đúng, muốn ta sao, hai người các ngươi quả thực là cùng giuộc, đều là đồ ra gì!”

      Đài!” Lương Sơn Bá đột nhiên kêu tên Chúc Đài, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn , lại mím môi, hồi lâu cũng phát ra tiếng, mãi sau mới , “ Đài, đừng như vậy, đừng Diệp huynh như thế.”

      “Ngươi thế nhưng đứng về phía !” Chúc Đài mở to hai mắt, thể tin được, “Ngươi có biết hôm qua đối với ta…”

      “Có lẽ là hiểu lầm rồi…” Lương Sơn Bá ngừng khuyên ca, ta nghe họ cũng dần hiểu ra, nhanh chóng từ phía sau bước ra, hướng về phía Chúc Đài : “Ngươi vừa rồi còn chưa hết, vừa rồi ngươi ta làm gì ngươi?”

      Chúc Đài mặt đột nhiên ửng đỏ, căm giận dậm chân, mắng: “Vô sỉ!”

      Lời vô sỉ này, …Ta nhớ đến mặt ca ca ràng có vết bàn tay, lại nhìn Chúc Đài nắm chặt tay, thầm đem so sánh chút, cuối cùng xác định, hoàn toàn trùng khớp.

      Vì thế, phải là người hành hung Diệp Hoa Đường hôm qua, thể nghi ngờ chính là Chúc Đài. Bất quá, để cho chắc chắn, ta còn nghiêm cẩn hỏi nàng: “Chúc Đài, có phải hôm qua ngươi đánh ta phải ?”

      Chúc Đài sửng sốt, ánh mắt tự chủ được nhìn thẳng vào mặt ta, ta lúc này mới nhớ ra mặt mình có bị sưng phù như ca ca, khỏi vội lui về trốn sau lưng Mã Văn Tài, lại hỏi: “Cái kia, Chúc Đài, tại sao ngươi lại đánh ta?”

      Chúc Đài lộ ra vẻ mặt “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi sao”, phẫn nộ muốn chạy lại đánh ta, Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá thời khắc này lại đồng thời ra tay, người chặt chẽ che chắn cho ta, người kia vội vàng nắm chặt hai tay của Chúc Đài, lo lắng : “ Đài, ngươi đừng đánh Diệp huynh nữa! giống với chúng ta.”

      “Đương nhiên là giống rồi, chính là cái tên háo sắc!” Chúc Đài tức giận kêu to, “Mệt cho ở nơi này phải giấu diếm lâu như vậy! Hừ, giống chúng ta? Căn bản chính là tên vô liêm sỉ, biết xấu hổ!”

      “Ngươi mới vô liêm sỉ!” Ta nghe nàng càng càng hăng, khỏi cũng tức giận, vì vậy phản bác lại câu. Ca ca kia của ta tuy rằng cũng có chút vô sỉ, nhưng cũng thể tùy tiện để người ngoài mắng chửi, huống hồ đối nàng làm được cái gì chưa, người cần đánh đánh rồi, bản thân cũng tổn thất, việc gì phải mắng đến mức này?

      == Được rồi, ta thừa nhận ta đây chính là bao che khuyết điểm. Xem ra ca ca của ta cũng dám làm nhục Chúc Đài, phỏng chừng có thể là thấy người này mi thanh mục tú, nhịn được đùa giỡn chút, kết quả liền như vậy, bị Chúc Đài đánh dọa chạy mất dép. Nhìn vết thương mặt , chừng phải tĩnh dưỡng vài ngày, cũng biết người có bị thương nữa.

      Ca ca cũng là, muốn đùa người ta, tại sao chọn Lương Sơn Bá a, việc gì lại phải dây vào Chúc Đài, người ta là con , đối với việc này thực rất để ý. Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, như vậy cũng là may rồi, ít nhất có ngu ngốc trêu chọc Mã Văn Tài, phải biết là tên kia mới chân chính là họa sát thân a.

      Thấy ta còn dám phản bác, Chúc Đài càng thêm tức giận, ta ra cũng rảnh rỗi cùng nàng đấu khẩu, vì thế xoay người muốn chạy. biết từ nơi này, tiểu nha hoàn Ngân Tâm của Chúc Đài lại nhảy ra, chỉ vào mũi ta mắng ta vô sỉ bẩn thỉu, hơn nữa còn bảo công tử nhà nhất định báo cáo với phu tử và hiệu trưởng, để bọn họ định đoạt. Ta nghe xong lời này, khóe miệng cong lên, dừng bước chân với nàng: “Ngân Tâm.”

      “Ngươi gọi ta làm gì!” Ngân Tâm lùi về phía sau từng bước, cảnh giác trừng ta. Ta lại tiếp tục : “Ngươi vừa , muốn đem việc này báo cho phu tử và hiệu trưởng?”

      “Đúng vậy!” Ngân Tâm ưỡn ngực, khuôn mặt nhắn bặm lên, lớn tiếng . “Loại người háo sắc như ngươi, vốn xứng được học! Mệt cho công tử chúng ta lúc trước còn muốn kết giao với người, hừ, ta còn muốn nhắc lại, loại người bại hoại như ngươi, vốn nên bị đuổi xuống núi ngay từ đầu!”

      Ta cười nhạt: “Nào, được rồi, vậy ngươi có thể cho ta, ta làm chuyện gì?”

      “Ngươi động chạm vào người công tử nhà chúng ta, hủy danh dự của người!”

      “Chứng cứ đâu?”

      “…Ngươi!” Ta vừa ra, Ngân Tâm liền nghẹn họng nhìn trân trối, tay chỉ vào ta, ra lời. Ta hơi hơi vươn cao đầu, hướng về xung quanh hỏi nhóm học sinh vây xem: “Các bạn, Ngân Tâm ngày hôm qua Diệp Hoa Đường ta có hành vi đúng mực với công tử nhà nàng, còn muốn đuổi ta khỏi trường, chuyện này phải chuyện có thể đùa được. Vì thế ta muốn hỏi các vị, có ta nhìn thấy ta sờ soạng Chúc Đài hay , bởi vì ta có chút… nhớ lắm?”

      Học sinh bốn phía vây quanh ít, đều là xem náo nhiệt, thấy ta như vậy, đều có chút chần chờ, sau đó châu đầu ghé tai vào nhau bàn luận. Lúc này, Mã Văn Tài trừng mắt, quát lớn:

      “Miệng các ngươi đâu! đám đều câm điếc hết sao? Rốt cuộc là có ai thấy ?” Thằng nhãi này hổ là nhân vật phản diện, vừa mở miệng làm mọi người run rẩy, sau đó ào ào mở miệng: “, thấy”. “Khẳng định là Chúc công tử nhìn nhầm rồi, Hoa Đường huynh làm sao có thể là kẻ háo sắc được… ”. “Ta cũng thấy, việc này căn bản là có khả năng xảy ra…”

      Nhìn ra được tầm ảnh hưởng của Mã Văn Tài, vì thế nên vừa mở miệng, mọi người lập tức dám nhiều lời, tất cả đều Diệp Hoa Đường là người trung trực chính nghĩa, tuyệt đối có khả năng làm ra chuyện này. Mã Văn Tài vừa lòng quét mắt nhìn đám người kia, sau đó quay đầu lại, thầm với ta:

      “Thấy được rồi chứ, đây là sức mạnh của quyền lực, chỉ cần ngươi có vũ lực tuyệt đối, đen cũng có cãi thành trắng. Thế nào, theo ta, ta bạc đãi ngươi chứ?”

      bạc đãi, vì hành vi và phản ứng của những người đó, lại làm cho ta cảm giác có chút gì đó ra được.

      Trước mặt, Chúc Đài và Ngân Tâm mặt đều tức đến xanh mét, Mã Văn Tài tỏ lập trường, vì thế những người xung quanh vội vàng rút chạy. Lương Sơn Bá gì, trong ánh mắt nhìn về phía ta có chút nghi hoặc, lại chút khó hiểu mà càng nhiều hơn là thất vọng.

      Nếu lúc nãy ta còn muốn chặn họng Chúc Đài, thay ca ca xả giận, bây giờ, ý niệm này hoàn toàn, hoàn toàn bị thay bằng tự trách.

      Ta làm sao có thể…Làm ra chuyện quá đáng như vậy…

      Chuyện này, cho dù thế nào cũng vẫn là do ca ca ta sai! Ta làm sao có thể vì tư lợi bản thân, cứ làm càn đổi trắng thay đen, trốn tránh trách nhiệm?

      “Hừ, Chúc Đài dám làm như vậy với muội muội của ngươi, quả thực chính là để A Đường của ta vào mắt. Có muốn ta với phu tử, nhân cơ hội này tố cáo bọn họ năng bừa bãi, xấu thanh danh của ngươi, khiến bọn họ bị phạt đến mức sau này còn dám chống lại chúng ta nữa hay ?” Mã Văn Tài như trước, vô cùng hưng phấn thầm vào tai ta, ta lại lắc đầu, túm lấy cánh tay của : “Quên , chúng ta thôi.”

      “Ngươi định cứ như vậy mà ?” Mã Văn Tài có chút thể tin nhìn ta, nghe khẩu khí của , tựa hồ còn muốn tiếp tục nháo thêm trận nữa. Ta lắc đầu, lại : “ thôi.” Liền túm lấy Mã Văn Tài đến phòng ăn. Mã Văn Tài lộ ra bộ dạng “Thực hết cách với ngươi.”, sau đó cũng theo ta. Chúc Đài đứng ở đằng xa tức giận đến dậm chân dậm tay, hình như la hét ầm ĩ cái gì với Lương Sơn Bá, mặt khác những học sinh trong trường cũng vội tránh xa, hoàn toàn coi chúng ta như thiên tai địch họa. Vì thế lúc ăn cơm, chung quanh ta và Mã Văn Tài trong phạm vi cái bàn ai dám ngồi, thoạt nhìn rất giống như chúng ta là ôn dịch ==

      Bất quá, ta có thể thấy được Mã Văn tài rất cao hứng khi mọi người làm như vậy. bên theo thói quen đem tất cả thịt cho ta ăn, bên lại hỏi ta làm sao đột nhiên lại so đo nữa, có phải là vì Lương Sơn Bá hay ? Ta lắc đầu, cho là vì ta cảm thấy như vậy tốt, vốn là ta làm sai, có lập trường vu cáo ngược lại người ta.

      “Hừ, là lòng dạ đàn bà.” Mã Văn Tài cười lạnh, “ đời này vốn phân đúng sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.” Nhưng cũng sâu vào đề tài này nữa, chỉ cúi đầu nhìn là khay đồ ăn, sắc mặt vui , “Sao lại gắp lại, ngươi phải rất thích ăn cá sao? Ta thấy trước kia Lương…”

      “Ta rất thích ăn a.” Ta vừa thấy định nổi giận, vội vàng cắt ngang lời , dùng chiếc đũa chỉ chỉ món cá mà phải mấy ngày nhà bếp mới làm lần, : “Loại cá này rất bổ cho thân thể, chân ngươi còn bị thương chưa lành, đừng kén cá chọn canh, ăn nhiều chút mới tốt cho sức khỏe.”

      Mã Văn Tài lập tức câm nín luôn. xoay đầu , cũng biết là nghĩ cái gì, suy lúc lâu mới : “Nếu ngươi có lòng tốt như vậy đem cá của ngươi cho ta .”

      “Nhưng mà ta ăn được nửa rồi…”

      “Ta cần biết ngươi ăn bao nhiêu, đưa đây!” Mã Văn Tài để cho ta phân trần liền giơ tay đoạt đĩa cá ta ăn dở, bộc lộ phong thái bá vương cần nghi ngờ. Ta tự nhiên ngây thơ đoạt lại đĩa cá, vội vàng ăn cho xong bữa sáng rồi lên lớp, sau khi học xong lén lút xuống núi, đến nhà trọ tìm ca ca.

      Lúc ta rời , Mã Văn Tài tựa hồ vừa ý, bất quá vẫn để Mã Thống yểm trợ cho ta. Mộc Cận bị ta bắt ở lại trong trường, để nếu có xảy ra chuyện gì cũng kịp thời xuống núi thông báo cho ta.

      Thời điểm xuống đến nhà trọ, ca ca chờ đến phát điên rồi, vừa thấy ta đến liền nhảy dựng từ giường lên, làm rớt cả túi nước đá chườm mặt. Ta vốn định hỏi giữa và Chúc Đài có chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy mặt vết ứ bầm còn chưa tan, lại khỏi đau lòng, cũng có trách cứ cùng bạn bè trong trường xung đột lung tung, mà vội vàng lấy ra chỗ thuốc mà lúc nãy ta nhờ Vương Lan điều chế riêng bôi lên mặt cho .

      Ca ca người sực nức mùi thơm, ta bị hương vị kia làm ngứa cái mũi, khỏi hắt xì hơi mấy cái, ca ca lại giật mình, túm lấy cánh tay của ta, vội vàng hỏi: “Muội muội, muội muội ngoan, lúc ngươi xuống núi có mang theo vàng ?”

      “A? Có mang a…” Ta bao giờ lúc xuống núi cũng có mang theo chút tiền để phòng thân, giờ phút này vừa nghe , liền lấy túi tiền ra, hỏi cần bao nhiêu, ca ca do dự chút, muốn lấy hai mươi hai lạng vàng.

      Ta lần này xuống núi cũng chỉ mang theo mười hai lượng, căn bản có nhiều vàng như vậy, cho rằng có việc gấp gì, vốn định quay về lấy thêm, ca ca liền bảo thôi mười hai cũng được, thuận tay cầm lấy túi tiền của ta, ngược lại hỏi ta có biết mọi chỗ trong thành Hàng Châu , muốn du ngoạn.

      Ta liền hỏi muốn đâu. Ở trong trường Ni Sơn lâu như vậy, những danh thắng nổi tiếng ta cũng biết, nếu phải là địa phương đặc biệt hẻo lánh ta cảm thấy ta đều có dẫn đường cho . Ca ca cần, vị bằng hữu đến Hàng Châu, muốn cùng du ngoạn, ta chỉ cần cho bọn họ biết vị trí là được rồi, hơn nữa với ta tên của chỗ này, gọi là quán bánh nướng nhà họ Trương.

      == Ta còn tò mò biết ngài mang bằng hữu ăn bánh nướng làm gì…Đừng cho là ta biết bên cạnh hàng bánh nướng kia chính là lầu xanh nổi tiếng nhất thành Hàng Châu – Chẩm Hà lầu.
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Tái ngộ
      EDIT: VÂN TÍCH

      Ca ca ta lại muốn dối.

      Ta cũng định vạch trần lời này của . = = Loại chuyện này, cùng với loại địa phương đó, có gì đáng bàn luận, nếu muốn cứ .


      Ta cảm thấy ta vẫn nên dẫn đường, bỏ hai lạng bạc nhờ tiểu nhị trong nhà trọ hỗ trợ dẫn , đương nhiên, còn phải cẩn thận để để con ông chủ nhìn thấy. Mỗi lần bé nhìn thấy chúng ta cười tươi tắn như gió xuân, cũng biết ca ca rốt cuộc với nàng cái gì về ta.

      Bất quá ta cảm thấy, nếu để nàng biết ca ca ta chuẩn bị đến chỗ rất gần Chẩm Hà lầu…quán bánh nướng nhà họ Trương tin tưởng, sắc mặt nàng nhất định đẹp mắt chút nào.

      Nghe ta muốn giúp tìm người bằng hữu kia, ca ca ta tất nhiên là cao hứng, tại cũng chỉ chờ vị bằng hữu mà nghe là rất tri kỷ tới đây. Chúng ta ở trong phòng đợi khoảng nửa tiếng, chợt nghe thấy bên ngoài khách điếm, tiểu nhị dẫn vị công tử trẻ tuổi bước vào. Ta vừa định tiến lên nghênh đón, lại nhìn thấy khuôn mặt đối phương, nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Ca ca ta thế nhưng lại rất cao hứng, hào hứng bừng bừng lôi kéo tay ta ra giới thiệu: “A Đường, vị này là Vương Huy Chi Vương huynh, chính là bằng hữu tốt nhất của huynh.” Tiếp theo lại quay sang giới thiệu cho đối phương, “Huy Chi huynh, vị này là em trai ta, giwof học tại trường Ni Sơn, ta lần này có việc từ Thái Nguyên đến Hàng Châu, là vì yên lòng với nên mới đến xem…”

      Ta nghẹn họng nhìn trân trối, ra lời. Vương Huy Chi ra lại để ý, chỉ gập lại quạt xếp trong tay, mặt cũng lộ ra tươi cười, chắp tay với ta: “Diệp hiền đệ, nhiều ngày gỗ, Vương mỗ rất mong nhớ.”

      “Các ngươi từng gặp nhau?” Ca ca vừa nghe thấy lời này, sắc mặt chợt trầm xuống. Vương Huy Chi lại coi như thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm ta, miệng cười :

      “Ta và Diệp hiền đệ quen biết từ lâu, cũng hợp ý lẫn nhau, còn từng vì mình dạy mấy ngày ở trường Ni Sơn. Chỉ tiếc sau đó Diệp hiền đệ lại có việc xuống núi, rời vội vàng, cho nên mới thể tách ra. nghĩ tới, hôm nay lại có duyên gặp lại, là làm tại hạ vui sướng thôi.” xong ánh mắt nhìn khắp người ta, đột nhiên dừng ở bàn tay của ta bị ca ca nắm lấy, kinh ngạc : “Diệp hiền đệ, tay ngươi sao lại bị thương?”

      Ta nghe vậy cũng cúi đầu nhìn, phát móng tay bị gãy lúc rơi xuống núi giờ vẫn chưa mọc dài lại hoàn toàn, xung quanh cũng vì bị đá mài nên để lại vết sẹo. Vương Huy Chi vội vội vàng vàng muốn xem bàn tay của ta, lại bị ca ca ta dùng thân thể ngăn lại, ôn hòa : “Thương thế của em ta ta xử lý, phiền huynh phải quan tâm.” Tiếp theo lại quay đầu nhìn vết thương của ta, mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Huy Chi nóng lòng muốn kiểm tra tay ta xong, liền thay đổi chủ ý, mệnh lệnh:

      “A Đường, nơi này có chuyện của ngươi, trở về trường đọc sách .”

      biết vì sao, khí thế người ca ca ta đột nhiên thay đổi, loại tình cảm yếu đuối chợt biến mất, ràng vẫn là tên tiểu bạch kiểm, vậy mà người hiểu sao lại mang theo vài phần uy nghiêm, khiến cho người khác khỏi có chút áp lực.

      Xem ra lời đồn ở Thái Nguyên về người này chuyện ác nào làm, nam nữ tha cũng nhất định là giả, ta thầm nghĩ vậy. định chạy về, lại nghe thấy Vương Huy Chi đột nhiên mở miệng: “Diệp huynh quá khách khí rồi, tiểu hiền đệ cũng đến đây, vì sao còn bắt phải chứ? bằng theo chúng ta đến phía trước, tiêu dao phen, như thế nào?”

      Sắc mặt của ta và ca ca cùng biến đổi, ca ca lập tức phủ quyết: “Đừng có làm loạn! A Đường là học sinh, sao có thể vô dụng như ta vào nơi đó lêu lổng? Huy Chi huynh đừng năng lung tung!” Ta cũng vội chắp tay cáo từ, tỏ vẻ ở trường còn có chuyện quan trọng phải làm, tiểu đệ xin phép về. Vương Huy Chi thấy ta muốn , có chút nóng nảy, khỏi nôn nóng : “Diệp huynh! Ta tại sao nhớ rằng nhà ngươi vốn chỉ sinh được nam nữ, ngươi từ nơi nào nhảy ra người em trai giống như đúc vậy!”

      Ca ca nghe vậy động tác liền dừng lại, Vương Huy Chi nhân cơ hội này, túm ta cho ra ngoài, lại đem ta kéo vào trong phòng. Ca ca chạy lại gạt tay ra, gương mặt cau lại, cả giận : “Vương Huy Chi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì!”

      Ta sắc mặt cũng vui, nhìn chằm chằm Vương Huy Chi, dùng ánh mắt để bộc lộ bất mãn của ta. Người kia bị ta trừng động tác có chút mất tự nhiên, bưng chén trà lên uống ngụm, sau đó khụ tiếng : “Này, Diệp huynh…”

      “Đừng có nhảm! Muốn cái gì thẳng ra, ngươi , ngươi định lấy cái gì để uy hiếp ta?” Ca ca nheo mắt lại, khí thế sắc bén, người hoàn toàn thấy chút yếu đuối vô dụng nào của mấy ngày trước. Nhưng Vương Huy Chi cũng bị khí thế của chèn ép, chỉ là lúc bị ta trừng có chút mất tự nhiên, sau đó lạnh nhạt tiếp tục uống trà, khoan thai mở miệng :

      “Học trò tất nhiên là muốn cái gì, chỉ là đối với thành viên trong nhà Diệp huynh có chút tò mò thôi. Nếu Diệp hiền đệ là em trai ngày, tất nhiên để ý cùng chúng ta tiêu dao nơi son phấn kia, nhưng thấy Diệp huynh khẩn trương như vậy, thể khiến học trò hoài nghi, liệu có phải người trước mặt ta đây, chính là Diệp tiểu muội, đóng giả trai đến Hàng Châu chăng?”

      hươu vượn! Muội muội của ta ở trong nhà, làm sao có thể đến đây! Vị này là Tam đệ của ta, cơ thể từ hay sinh bệnh, cho nên bên ngoài cũng ai biết mà thôi. Huy Chi huynh đừng nên đa nghi.” Ca ca xong, dùng sức xiết chặt tay ta, ý bảo ta đừng lo lắng, ca ca lý luận với Vương Huy Chi đến cùng. Nhưng là lúc này, Vương Huy Chi cứ quyết buông tha chủ đề này, càng hỏi kĩ hơn, ta cũng có thể nhìn ra được ca ca ta đọc sách nhiều lắm, làm sao có thể lại được người học rộng biết nhiều như Vương Huy Chi. thoáng sau, mặt ca ca đỏ bừng, khiến ta thực nhìn được nữa, nhíu mày đứng dậy : “Vương Huy Chi, cần nữa, ta cùng các ngươi là được!”

      phải chỉ là cái lầu xanh thôi sao, vào đó làm sao chứ? Coi như là uống rượu hoa . Chính là qua việc này, ấn tượng tốt đẹp của ta đối với Vương Huy Chi giảm rất nhiều. Tuy rằng biết vì sao cứ cố ép ta đến Chẩm Hà lâu, nhưng khẳng định phải có ý tốt. Ca ca ta thoạt nhìn phi thường ủ rũ, thầm lặng lẽ với ta: “A Đường, ca ca thực xin lỗi ngươi, để ngươi bị người khác nắm thóp. Ngươi nếu như để ý, coi như đây là mở mang tầm mắt . Nếu ngươi thích, ca ca liền lập tức tìm người đến đánh cho người này trận, đảm bảo đánh xong thể nhớ ra tìm gặp ngươi.”

      Nghe ý tứ trong lời của , hình như đây cũng phải lần đầu tranh luận với Vương Huy Chi. Bất quá ta với ca ca, chuyện đánh ngươi vẫn nên quên , =.= dùng bạo lực giải quyết là hành vi tốt, chúng ta phải dùng lời và hành vi để chứng minh bản thân trong sạch mới là thượng sách.

      Ca ca nghe xong liền gật đầu lia lịa, khen là A Đường quả nhiên vẫn ôn nhu văn nhã như vậy, lại an ủi bảo ta cứ yên tâm, bọn họ chỉ là đến nơi “tương đối đặc biệt”, chỉ là muốn đến nơi nhiều con chút, ngồi trong quán rượu ăn ít, chủ yếu chỉ là nghe nhạc, cần phải lo lắng.

      Ta cũng phải mấy tiểu thư khuê các cổ đại, dám bước chân khỏi nhà nửa bước, có gì phải lo lắng chứ? Bất quá chính là sau khi đến quán rượu “tương đối đặc biệt” xong, sau đó xảy ra chuyện đặc biệt gì, chỉ sợ ngươi trước cho ta thôi.

      Quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ, Vương Huy Chi thế nhưng thản nhiên, thấy ta nhìn còn vung quạt ra, trừng mắt nhìn lại.

      Sau đó, khuôn mặt bị ca ca dùng thân thể che khuất.

      Lại sau đó nữa, đoàn người chúng ta dưới dẫn đường của dân bản địa, chậm rãi tới Chẩm Hà lầu. Lúc này mà còn nhắc đến quán bánh nướng của nhà ông Trương khỏi chính là già mồm cãi láo. Chẩm Hà lầu ngoài cửa náo nhiệt tưng bừng, rất nhiều nữ tử mặt hoa da phấn, xiêm áo trễ nải đều đứng ở đây đón khách. Nhìn ta được ca ca ta thấy cảnh tượng kia, người cũng chịu được, chỉ muốn lập tức xông vào, nhưng bởi vì ta còn cùng, cũng dám quá trớn, đành kiềm chế bước chân, để tú bà tiếp đón chu toàn, bảo nàng đưa chúng ta lên phòng thanh nhã, chúng ta muốn nghe khúc đàn, hơn nữa ca ca thuận tay dúi cho nàng khối vàng nho .

      Này là khối vàng đó a! Cũng chỉ là vào lầu xanh thôi, sao hào phóng như vậy! Ta đau lòng đến nỗi tay cũng muốn rút gân luôn, còn tú bà mừng rỡ cười đến sái quai hàm, liên tục được được, còn khen chúng ta diện mạo tuấn tú, ngay cả phải đến tìm nương, cũng nhất định nương chủ động lên tiếp chuyện nha. Ta nghe lời khen càng lúc càng đúng, vội vàng bảo nàng mau chuẩn bị phòng, đừng có ở chỗ này nhiều lời. Tú bà lại hỏi chúng ta muốn nghe nương nào đàn, ta thuận miệng đáp: “Ngọc Vô Hà!”

      Ta vừa ra lời này, cả ba người chúng ta đều sửng sốt, ca ca và Vương Huy Chi đều kinh ngạc nhìn ta, bản thân ta cũng có chút sững sờ, biết tại sao lại thốt ra cái tên này. Tú bà lại vỗ tay cười : “Ai nha, vẫn là vị công tử này biết hàng, Ngọc nhi nhà chúng ta là đầu bài ở đây đó nha, vừa vặn hôm nay nàng chưa tiếp khách, nhất định lát nữa xuống đây hầu đàn các vị. Bất quá, chừng này vàng chỉ đủ để nghe hát, còn nếu muốn bao qua đêm, còn phải thêm chút nữa.”

      “Được rồi, lo chuyện của ngươi , chúng ta hôm nay chỉ muốn đến đây nghe hát.” Ca ca kiên nhẫn quát lớn câu, kéo ta lên lầu. Vương Huy Chi cũng theo sát chúng ta, ánh mắt nhìn về phía ta dường như rất hứng thú nghiên cứu.

      vào phòng rồi, ca ca lập tức hỏi ta: “A Đường, ngươi làm sao biết hồng bài của Chẩm Hà lầu tên là Ngọc Vô Hà? Ngươi điều này cho ngươi?”

      “Ta cũng nhớ , hình như là trong trường từng nghe đến.” Thấy ta nhức đầu, ca ca cũng hỏi nữa, bảo ta và Vương Huy Chi ngồi xuống, liền ngồi ở giữa ngăn cách hai người chúng ta, lại sai người mang vào vài mâm hoa quả, sau đó chờ đợi Ngọc Vô Hà kia đến ca hát. Lúc đường, hai lần Vương Huy Chi muốn tìm cơ hội chuyện với ta, đều bị ca ca ta cản lại. Khiến cho ánh mắt nhìn chúng ta càng thêm ai oán, giống như nàng dâu mới về nhà bị mẹ chồng ngược đãi.

      Ta có hứng thú để ý đến , chỉ phi thường phấn khởi đánh giá lầu xanh trong truyền thuyết, từ vật trang trí cho đến mâm đựng hoa quả. Có lẽ là do tác dụng của khối vàng mà ca ca ném ra, cho nên mâm hoa quả mà tú bà bảo mang lên cho chúng ta đều là hoa quả tươi ngon, ở trong trường rất ít khi được ăn.

      lâu sau, Ngọc Vô Hà liền bước vào.
      thomap thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54: Mật đàm
      EDIT: VÂN TÍCH

      Người con này rất xinh đẹp, da thịt mềm mại, khuôn mặt tú lệ, mắt hạnh mày liễu, cằm hơi nhọn có điểm giống hồ ly tinh. Nàng vừa thấy chúng ta liền đặt tay lên hông, khom người nũng nịu thi lễ, câu “Ngọc Vô Hà xin ra mắt các vị công tử”. Động tác nhã nhặn lễ độ, tư thế rất chuẩn mực, nếu phải bộ quần áo hở hang và gương mặt đầy phấn son kia, có vài phần bộ dạng tiểu thư con nhà khuê các.


      Ca ca quá quen thuộc với chuyện chào hỏi rồi, liền khoát tay ý bảo nàng đứng dậy. Vốn ca ca còn định bước lên dùng cây quạt khiêu khích nàng chút, nhưng thấy ta liếc mắt nhìn cái, lại thay đổi chủ ý, bảo Ngọc Vô Hà mau hát giải khuây cho chúng ta, cũng kéo ta ngồi xuống lần nữa, ân cần gọt hoa quả cho ta. Ta lắc đầu, để ca ca giúp, ngược lại gọt quả đào đưa cho . Ca ca mừng rỡ cười toe toét, Vương Huy Chi cũng nhìn về phía ta, tỏ vẻ cũng muốn quả, lại bị ca ca trừng mắt, đẩy cả mâm hoa quả sang cho thích ăn gì tự gọt lấy.

      Vương Huy Chi phẫn nộ xoay , hé răng. Ta thấy buồn cười, nhưng cũng rảnh rỗi gọt đào cho , mà là nghiêm túc đánh giá Ngọc Vô Hà.

      biết vì sao, ta vẫn cảm thấy cái tên này ta nghe qua ở đâu đó, nếu cũng đến Chẩm Hà lầu nhớ đến tên nàng. Này, rốt cuộc nàng là ai nhỉ…

      Cau mày suy nghĩ, trong đầu ta chợt lên cái tên.

      — Tần Kinh Sinh!

      Đúng vậy, Tần Kinh Sinh, chính là Tần Kinh Sinh. Người kia, vào cái buổi tối mà Mã Văn Tài vẩy mực lên mặt ta, từng với ta lần về chuyện Ngọc Vô Hà, đầu bài của Chẩm Hà lầu. Hình như còn nhờ ta mang thư giao cho Ngọc Vô Hà, sau đó vì ta đồng ý đến nơi phấn son này, việc này cũng giúp được , vì thế mà tên kia cứ mãi hận ta. Chính là biết Ngọc Vô Hà này, có quan hệ gì với cái tên phế vật Tần Kinh Sinh kia?

      Ta còn ở bên cạnh ngờ vực vô căn cứ, Vương Huy Chi lại thấy ta tập trung, khỏi cười khinh bỉ: “Thế nào, Diệp hiền đệ, hay là ngươi thích vị nương này? Có muốn vi huynh trả giá cao mua về nhà cho ngươi ?”

      Ca ca nghe thấy vậy, dùng sức trừng mắt với Vương Huy Chi, lại liếc ta ý bảo từ chối. Nhưng ta thèm để ý, liền : “Tốt, vậy đành phiền Huy Chi huynh chi tiền thôi.”

      Vương Huy Chi: “…”

      Ca ca: “A, A Đường, ngươi …muốn vị nương này?” Thanh của có điểm run rẩy, tự hỏi có phải là bản thân tốt để cho ta ở trong trường cùng với nam nhân quá lâu, giới tính liền có vấn đề. Trong bụng ta muốn cười chết thôi, nhưng mặt vẫn phải cố nghiêm trang trả lời: “ phải, ta thấy vị nương này rất xinh đẹp, muốn mua nàng về làm thiếp cho ca ca.”

      Ca ca nhàng thở ra, sờ sờ đầu ta, tỏ vẻ cần, ca ca có rất nhiều thê thiếp, mang về nhà thêm nữa cha giết . Bên kia Vương Huy Chi vẫn còn có chút sợ hãi, vậy mà còn cố làm ra vẻ tán thưởng, ta là em trai ngoan, tại sao lại có em trai tốt như vậy chứ, là đáng tiếc. Lúc này Ngọc Vô Hà nâng đàn, ngón tay ngọc thon thon ở dây đàn gẩy gẩy thử, tạo ra chuỗi thanh thanh thúy.

      Ta thấy cái đàn cổ kia chạm rồng khắc phượng, xung quanh lại treo rất nhiều minh châu ngọc thạch, nhìn hoa lệ lạ thường. Lại thấy nàng gẩy ra vài thanh, thanh thúy dễ nghe, khỏi nhớ tới bản thân lúc học đàn ở trường phải dùng cây đàn gỗ cũ, nhịn được xuất khẩu thành thơ, khen:

      “Thất tuần phượng hoàng vòng ngô đồng, Tam Hoàng tước đồng tương ngọc lung; dao trì sĩ bạn phi thiên vũ, tiên vòng lương phủ dao cầm.”

      Bài thơ này lúc ta ở thời đại từng nghe, trước đây hiểu ý của nhà thơ, nhưng giờ phút này thấy được tình cảnh ấy, khỏi ngâm lên. Ca ca và Vương Huy Chi nghe xong, cả hai đều nao lòng, Vương Huy Chi xếp quạt thêm điều gì, ca ca hai mắt lại sáng lên, cao hứng khen ta ở trường có lười đọc sách, cứ cố gắng như vậy nhất định sau này có thành tựu. Nhìn thấy cao hứng như vậy, ta cảm thấy cũng hơi hơi vui mừng, thầm thề ba năm sắp tới nhất định phải học tập cho tốt, vì ca ca kiếm chức quan to, thể phụ lòng tốt mà dành cho ta.

      Ngọc Vô Hà ở đối diện chúng ta thấy chúng ta chuyện xong rồi, cũng thức thời quấy rầy, liền bắt đầu đặt tên lên đàn bắt đầu khúc nhạc. Lúc đầu nàng chọn khúc hát ca từ ngả ngớn, vừa mới đàn được câu đầu tiên ca ca cho nàng đàn tiếp, bắt nàng xướng khúc hát. Ngọc Vô Hà kinh sợ dừng lại, mở lớn hai mắt nhìn ta, hình như nhìn ra điều gì đó, lập tức khuôn mặt nghiêm túc lại. Lần thứ hai khi nàng đặt tay xuống đàn, sắc trở nên trầm thấp, trong gian phảng phất ai oán trùng trùng.

      Ca ca sắc mặt lại trầm xuống, vừa muốn mở miệng, ta liền cản lại, tỏ vẻ muốn nghe bài này. Ca ca liền gì nữa, tùy Ngọc Vô Hà chơi đàn. Khi Ngọc Vô Hà cất tiếng, giọng của nàng cũng trầm thấp thê lương, trong lời hát lại chứa nỗi bi thương nên lời, nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng dễ nghe, khiến lòng người rung động, khiến ta lần nữa phải nhìn lại nàng.

      Ta mơ hồ cảm thấy, cuộc đời nàng chính là câu chuyện

      khúc nhạc qua , dư còn đọng lại mãi. Ta cầm quạt trong tay đập lên bàn, chỉ tay vào nàng: “Ngươi, hát lại lần nữa.”

      Ngọc Vô Hà lên tiếng đáp ứng, lại lần nữa chơi đàn, trong ánh mắt mang theo chút buồn man mác, mở miệng hát:

      chén rượu thương tâm, hai dòng lệ tương tư

      Để đến bây giờ, nhìn kính vạn hoa chỉ còn thấy con người tàn lụi

      Chớ hỏi người thiếu nữ kiều diễm đeo ngọc lục bảo năm xưa

      Chỉ trách kẻ nối tơ duyên chắp nhầm uyên ương

      Ai chẳng sắc đẹp thanh xuân, song chỉ mình chàng có thiếp

      Nào ngờ hoa rụng, phấn rơi, ngọc châu phân tán

      Đợi đến ngày mái tóc pha sương buông xõa xuống bờ vai

      Quay đầu nhìn lại tri kỷ năm xưa nay đâu rồi.

      (Lăng Hoa Kính)

      Ta chú ý tới, lúc ca ca nghe bài hát này, thần sắc cũng nặng nề, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Vô Hà cũng mang chút đồng cảm. lúc này cản nàng đàn nữa, cũng ghét bỏ bài hát này điệu quá mức bi thống vui, chính là đến khi Ngọc Vô Hà hát xong câu cuối “Quay đầu nhìn lại tri kỷ năm xưa nay đâu rồi” đột nhiên hỏi:

      “Ngươi tên là gì?”

      “Dạ, thưa ngài, ta tên là Ngọc Vô Hà.” Ngọc Vô Hà cầm đàn đứng lên, cười mím chi lại gần, khom mình hành lễ. Ca ca trầm ngâm lát, vẫy tay ý bảo có chuyện của ngươi nữa, có thể ra ngoài, lại sai tú bà chuẩn bị chút rượu và thức ăn, thuận tiện tìm chút vũ nữ lại đây múa hát, cũng nhấc tay vung cho nàng khối vàng. Tú bà thấy nhiều tiền như thế, mừng rỡ cười toe toét, vội vội vàng vàng sai người mang rượu và thức ăn lên. Trong lòng ta đau lòng xót của khôn xiết, lại thể gì, định để đến lúc mang rượu và thức ăn lên cố ăn nhiều chút. Lại nghe Vương Huy Chi kia rượu này là rượu hoa đào, vì thế cũng uống hai chén.

      Ai ngờ rượu này vừa uống vào, lại làm hỏng chuyện. Trước kia cho tới giờ ta chưa từng say rượu, mà bình rượu hoa đào nào lại ngọt ngào như nước hoa quả, vì thế bất tri bất giác uống thêm, uống đến nỗi đầu cũng có chút choáng váng, chống đỡ liền ngã vào cái ghế dựa bên cạnh. Ca ca vội vàng đỡ lấy ta, ta liền thuận thế gã vào trong lòng , ngủ gục. Có lẽ là do chảy cùng dòng máu, nên lúc tựa vào ca ca ngủ, ngoài ý muốn ta cảm thấy rất yên bình, có chút nào thoải mái hoặc là thích ứng.

      Cảm giác hoàn toàn giống với lúc ta tựa vào Mã Văn Tài…Đối với ca ca, ta chút nào cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, mà cũng phải thêm là, ta luôn luôn cảm thấy thằng nhãi này so với ta còn giống con hơn ấy…

      Dù sao, cứ như vậy là tốt rồi. Trước cứ đánh giấc rồi

      Cũng biết ta ngủ được bao lâu, sau đó cảm thấy đầu cũng bớt choáng váng hơn. Bình rượu hoa đào kia hình như độ rượu cũng quá cao, cho nên lúc tỉnh lại cũng cảm thấy đầu đau đầu bụng, cho nên, cũng chỉ có thể là do tửu lượng của ta quá kém cỏi.

      Xem ra sau ngày vẫn nên uống rượu. Nhớ lúc trước kia ở võ quán, đại ca cũng hay dụ dỗ ta uống nhiều rượu hoa quả, sau đó, ngày hôm sau tỉnh lại ta luôn thấy cổ có những điểm đỏ rất kỳ quái. Ta nghĩ có thể là do thể chất của ta sau khi uống rượu xong rất thu hút muỗi, cho nên sau đó chỉ dám uống rất ít rượu hoa quả, khiến cho đại ca thường xuyên ai oán.

      Bất quá, tại tuy là đầu óc tỉnh táo, nhưng mí mắt vẫn như cũ nặng trịch mở ra được. Ta mơ hồ cảm giác được bản thân vẫn được ca ca ôm trong lòng, tay còn ngừng vuốt dọc lưng ta, hình như sợ ta thoải mái. Tư thế này giống như ru con, trong lòng ta cảm thấy rất thoải mái, liền lười biếng nằm im trong lòng . Lúc này đột nhiên nghe được tiếng của Vương Huy Chi ở bên cạnh vang lên:

      “Này, ta nha, Diệp Hoa Đường, ngươi bế lâu như vậy rồi, cánh tay mỏi sao? Để ta bế hộ lát cho!”

      “Mơ đẹp nhỉ!” Ca ca hừ tiếng, “Đây chính là muội muội của ta, ngươi muốn ôm, đợi đến kiếp sau nhá!”

      Ta kinh hãi. Vương Huy Chi biết ta là con ? Ca ca sao lừa nữa?

      Thấy bộ dạng kia của bọn , ta lờ mờ cảm giác được hình như ca ca lại gạt ta, để ta biết là Vương Huy Chi biết ta là con . Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì? Làm như thế nhằm cái gì chứ?

      Tâm tư của ta thay đổi liên tục, lại nghe ca ca thở dài, với Vương Huy Chi: “Tử Du huynh, ta thấy A Đường ở trong trường rất vui vẻ, ngươi ta nên làm gì bây giờ? Có cần phải theo kế hoạch trước kia, đổi lại rồi bắt nàng về nhà hay ?”

      “Nếu như nàng thích, để nàng ở lại cũng rất tốt mà. Ngươi cũng thấy rồi đấy, nàng căn bản có chuyện gì, thế cũng được rồi. Huống hồ nữ tử tính cách tiêu sái phóng khoáng như vậy, nếu cứ nhốt mãi trong phòng cho nhìn thấy mặt trời, chắc khác nào phá hỏng mệnh trời.” Vương Huy Chi ở bên khẽ cười , tựa hồ còn muốn đưa tay sờ đầu ta, lại bị ca ca dùng quạt quật mạnh vào tay, thanh phát ra ngay cả ta cũng nghe mồn . Vương Huy Chi thế nhưng cũng kêu đau, chỉ là rút tay về:

      “Nhưng mà cha ngươi nha, rất là ngoan cố. Ông ấy chẳng phải đòi sống đòi chết bắt ngươi phải đem muội muội trở về sao? Ngươi định làm sao bây giờ?”

      “Làm sao ta quản được chứ, dù sao cũng nhất định có cách.” Ca ca , “Huống hồ cái tên tiểu tử nhà họ Vương, hình như cũng là theo học ở trường này, ta sợ lòi đuôi, thế nên mới vội vàng xuống núi. Còn chưa kịp thử cái tên kia, nếu là phế vật, ta cũng nhất định bằng lòng giao muội muội cho !”

      Tiểu tử nhà họ Vương?

      Lỗ tai của ta nhất thời dựng thẳng lên nghe ngóng, lại thấy Vương Huy Chi :

      “Cha ngươi cũng cổ hủ. Vì sao nhất định phải là nhà họ Vương ở Thái Nguyên? Chẳng lẽ chúng ta là nhà họ Vương ở Lang Gia lại xứng sao?”
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :