1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 88: Huyện Mậu
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Đúng vậy.” Lương Sơn Bá kỳ quái nhìn ta, “Ngươi biết sao? Hai tháng sau khi ngươi , Văn Tài huynh cũng rời khỏi trường.”


      , đến Thái Nguyên sao? lúc nào?



      Bất quá nhìn vẻ mặt Lương Sơn Bá cũng mờ mịt, ta đoán cũng chuyện này. Quên , tại cũng phải thời điểm để hỏi kĩ cái này. Quan trọng nhất bây giờ, là phải cứu ca ca ta về.



      đường , ta liền hỏi Lương Sơn Bá về các học sinh khác. Lương Sơn Bá Tuân Cự Bá cũng tới đây, Cự Bá huynh xuất phát từ sớm, hẳn phải đến rồi, lại hỏi ta có nhìn thấy Cự Bá . Ta lắc đầu, trong lòng thầm hi vọng tên kia gặp chuyện bất trắc giữa đường.



      tới lui, biết làm sao đề tài lại chuyển tới Chúc Đài. Kỳ thực ta muốn hỏi thăm về nàng, bất quá Lương Sơn Bá hiển nhiên biết, Bát ca của Đài hiểu có chuyện gì mà còn chưa tốt nghiệp hùng hổ kéo Đài về nhà. tới đây, Lương Sơn Bá lại , Đài trước khi , để lại cho bài thơ rất khó hiểu, dặn nhất định phải đọc kĩ, là khi nào hiểu được hàm ý của thơ, phải tìm . Nhưng mà Lương Sơn Bá cho tới giờ vẫn hiểu thơ có ý gì.



      Ta có chút tò mò, liền hỏi bài thơ thế nào, Lương Sơn Bá liền bảo Tứ Cửu mở gói đồ ra, từ bên trong lấy ra tờ giấy điệp đưa cho ta. Ta nhận lấy, tập trung đọc:



      Người và người ở

      rồi người nhớ lại

      Hồng hồng ánh nến chiếu

      Nhan sắc người biết chi.



      = = Ta Sơn Bá huynh a, ngươi là xem hiểu hay giả đây. Bài thơ này phải là chữ đầu và chữ cuối sao, ràng viết “Người hồng nhan, người ở chiếu chi.”. Tên chữ của Lương Sơn Bá phải là Lương Chiếu Chi sao? nương nhà người ta là muốn gả cho ngươi a!



      “Gì, A Đường, ngươi vừa nhìn hiểu sao? Trong thơ rốt cuộc là viết gì vậy, có phải là ngầm viết địa chỉ gia đình của Đài hay là sở thích của cha mẹ ?” Lương Sơn Bá mở to mắt, trông ngóng nhìn ta. Ta bất đắc dĩ ném tờ giấy lại cho , thản nhiên : “Tự ngươi xem !”



      Chúc Đài gặp phải tên này, cũng là thảm. Nhưng mà loại chuyện này, dù sao cũng phải để chính giải ra mới có ý nghĩa.



      Lương Sơn Bá thấy ngựa của ta còn có người nằm vắt ngang, hỏi thăm xong giật mình, vội vàng kiểm tra bệnh tình. Ta vốn định giục ngựa , nhưng thấy Lương Sơn Bá bắt đầu bắt mạch, đành phải dừng ngựa lại. Người này ra, mới biết chút ít y thuật, tuyệt đối có khả năng vừa đường vừa chẩn mạch.



      Bất quá, Lương Sơn Bá quả nhiên cũng học được ít tài năng của Vương Lan nương, rất nhanh chẩn đoán được là ca ca trúng độc, sau đó liền bắt đầu lục trong rương lấy ra quyển sách thuốc, ngồi xuống ngay tại chỗ lật xem. Ta và Tứ Cửu đều sửng sốt, ngờ rằng lại hề bận tâm đến gian xung quanh la liệt nạn dân.



      Dưới khuyên nhủ của Tứ Cửu, Lương Sơn Bá rốt cục nhận ra nơi này thích hợp để đọc sách, vội vàng theo chúng ta trở về huyện nha. Bọn nha dịch thấy chúng ta trở lại, liền thu dọn căn phòng sạch , rồi đưa ca ca vào nằm nghỉ. đường xuống núi vào thành, ngựa xóc liên hồi, ca ca cũng có tỉnh lần, lúc thấy ta liền vui vẻ, tựa hồ muốn gì đó, nhưng lại chỉ nôn ra ngụm máu đen rồi ngất , khiến ta vô cùng lo lắng.



      Lương Sơn Bá sau khi tìm kiếm trong sách xong, liền có kết quả. với ta, ca ca ta là do trước đây bị trúng loại độc lạ, độc vào đến xương tủy, vốn thọ được bao lâu, nhưng sau đó bản thân lại trúng loại độc mạnh hơn, tóm lại là, người trúng cả hai loại độc đó, cho dù có dùng nhân sâm ngàn năm chữa trị, cũng thể kéo dài được bao lâu.



      Ca ca…



      Tuy rằng chỉ là sau khi ta đến thế giới này mới biết ca ca, hơn nữa thời gian thực ở chung với nhau cũng dài, nhưng mà ta có thể cảm nhận được, lòng dạ đối tốt với ta. Cho tới bây giờ, ta còn nhớ lần đầu tiên đến trường thăm ta, phải giả con , rồi cả chuyện đám thị thiếp của , ra người cũng chưa từng chạm vào.



      đưa những người này về nhà, chỉ là vì muốn cứu các nàng thoát khỏi bể khổ. Ta cuối cùng cũng biết chuyện này. Lần này đến huyện Mậu, cũng là do nhờ Tạ Đạo Uẩn với Tạ thừa tướng, chủ động điều đến chỗ này trị thủy, nhưng tại sao lại bị trúng thêm loại độc nữa? Chẳng lẽ còn cách nào để cứu sao…



      “A Đường…”



      lát sau, ca ca ta lại tỉnh, liền gọi ta vào phòng, nắm chặt tay ta, đôi môi tái nhợt cố gắng cho ta, nhất định phải giúp , cai trị huyện Mậu cho tốt.



      “A Lan từng với ta, quê nàng, chính là ở huyện Mậu…” Ca ca thanh khàn khàn, trong mắt bất tri bất giác phủ đầy nước mắt, “Đáng tiếc ngươi cũng chưa từng gặp mặt đại tẩu…A Đường, hứa với ta, nhất định phải giúp mọi người ở đây, giúp họ sống sót. Chỉ tiếc ca ca thể tận mắt thấy ngươi yên bề gia thất…Huy Chi huynh bị thánh thượng hạ chỉ, ép cưới quận chúa…Nếu phải như vậy, ca ca sớm đem ngươi gả cho , ít ra so với các tên tạp chủng họ Vương kia, tốt hơn vô số lần…”



      “Mọi người nơi này nhất định sống sót, ta sống sót, ca ca cũng sống sót.” Ta lặng lẽ cắn chặt môi, đem dược để sẵn đầu giường bưng lại đây, từng thìa từng thìa đút cho ca ca uống. Mặc kệ nó có tác dụng hay , sống được ngày là thêm ngày hi vọng, mà trách nhiệm của huyện Mậu, ta cũng thay ca ca gánh vác.



      Ngay ngày hôm sau, ta liền thay ca ca mặc quan phục của Huyện lệnh ngồi ở công đường, khiến cho đám nha dịch vô cùng kinh ngạc.



      Sau đó, Huyện lệnh mới nhậm chức đến…



      Ta ngồi công đường, cùng kẻ đứng dưới công đường mắt to trừng mắt . Triều đình đùa giỡn chúng ta sao? Huyện lệnh mới của huyện Mậu, lại là Vương Lam Điền.



      Hiển nhiên, Vương Lam Điền đối với việc triều đình phái đến cái huyện Mậu chó ăn đá gà ăn sỏi này cũng hài lòng, vừa trông thấy ta liền oán giận, hùng hùng hổ hổ chất vấn ta tại sao yên lành lại truyền tin tức giả ra ngoài, là bản thân bị sơn tặc bắt , làm hại bị điều tới cái chỗ chết tiệt này, còn luôn miệng muốn tâu với triều đình về việc ta báo cáo láo, để triều đình trừng trị tội khi quân của ta, chém đầu cả nhà ta. Ta tâm tình tốt, hai lời từ ghế Huyện lệnh bước xuống, cước đá Vương Lam Điền ngã lăn quay, khiến cho thư đồng Vương Bát Đức của sợ tới mức suýt nữa ném hành lí , sau đó vội vàng quỳ xuống xin tha mạng.



      Vương Lam Điền vốn còn mạnh miệng, bị ta đá cho mấy cái liền bắt đầu ngoan ngoãn lại. Ta ỷ vào việc còn chưa biết ta là con , lại thêm nơi này xa xôi hẻo lánh, rất khó truyền tin tức ra ngoài, nha dịch cũng sớm bị ta dùng đồ ăn mua chuộc, liền bắt đầu uy hiếp Vương Lam Điền, bảo nếu muốn sống ở huyện Mậu này, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, có chuyện gì cũng phải xử lý theo ý ta. Bằng ta làm cho vào sống, ra chết.



      Thằng nhãi Vương Lam Điền này chính là tên vô dụng, vừa bị ta dọa như vậy, dám ho he gì, chỉ vội vàng ngừng gật đầu. Lương Sơn Bá còn sợ ta đánh , cũng bước lên can ngăn, mọi người đều là học sinh cùng trường, có chuyện gì từ từ , kết quả ngược lại chính lại bị Vương Lam Điền đạp cái. Ta cũng thèm quản chuyện này, chỉ bảo Tuân Cự Bá tối hôm qua mới tới giúp ta trông chừng Vương Lam Điền. Tuân Cự Bá tất nhiên là vỗ ngực đồng ý.



      Trong thành phần lớn là dân gặp nạn, chúng ta người có vàng, lại cũng thể trơ mắt nhìn những người dân này chết đói. Cuối cùng, còn cách nào khác, chúng ta thể nghĩ ra chiêu.



      Đó là, sử dụng quân lương.



      Quân lương là lương thực dùng để dự bị dành cho quân đội dùng trong thời chiến, nếu như dân thường dám cướp quân lương, đó là tội lớn.



      Nhưng đống quân lương này, cho dù có đặt trong kho, nhưng sớm muộn cũng mốc meo. Vì sao lại thể phân phát cho dân đây? Chẳng lẽ lại muốn thấy những người này chết đói?



      còn cách nào khác, ta và Lương Sơn Bá vụng trộm thương lượng, đều nghĩ tới phải sai người giả làm cướp, xông vào kho quân lương, sau đó đem lương thực phát cho dân chúng ăn, để họ tạm thời có cái gì nhét vào bụng chống đói. Mặt khác, chúng ta cũng cần bắt đầu nghiên cứu phương pháp trị thủy.



      Chúng ta vốn cho rằng chuyện này thần biết quỷ hay, cũng hiểu tin tức này làm sao lại bị truyền ra bên ngoài, đến tai triều đình. Lại cũng ngờ triều đình lại có thể bỏ qua để ý đến đám sơn tặc cường đạo và giặc giã, lập tức sai quan binh đến điều tra việc này. Chuyện này khiến chúng ta trở tay kịp, đại quân triều đình bao vây ngoài thành, còn dựng cả chỗ đóng quân.
      thomap thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 89: Giải


      Làm sao bây giờ?


      Vương Lam Điền sợ tới mức né sang bên, luôn miệng mọi chuyện liên quan đến , hơn nữa còn định ngầm sai tên thư đồng là Vương Bát Đức lén lút ra khỏi huyện Mậu để mật báo, nhằm đem hết trách nhiệm đổ lên đầu ta và Lương Sơn Bá.



      cái tên thế này mà cũng đáng mặt làm quan sao? Thực là hiểu tại sao triều đình lại phái đến huyện Mậu, là bởi vì ca ca xảy ra cố bất ngờ, cho nên mới tìm tạm người lấp chỗ trống ư? Nghĩ đến Vương Lam Điền kia vốn cũng đâu có muốn làm quan, lúc ở trong trường cũng từng nguyện vọng đời này là sống sung sướng, có vợ đẹp thiếp xinh, cả ngày hạnh phúc cười . Kết quả Vương Lam Điền lại bị đẩy tới chỗ nào, phỏng chừng cũng rất buồn bực.



      câu rất đúng thế này: Đối với bạn bè, là ánh nắng mùa xuân ấm áp ôn hòa; đối với kẻ thù, là gió thu cuốn bay lá vàng, tàn khốc vô tình!



      Con người của ta tuy rằng đối với bạn bè cũng quá ấm áp, nhưng đối với kẻ thù tuyệt đối ra tay độc ác, chút lưu tình. Vì thế, ta và Tuân Cự Bá hùa nhau giảm khẩu phần ăn của Vương Lam Điền xuống ngày bát. Người này lúc đến huyện Mậu cũng nghĩ tới nơi này nạn đói liên miên, cho nên cứ nghĩ mang theo vàng là có lương thực để ăn. Lúc này thức ăn bị cắt xén, mới ngày đói chịu được, kêu gào đòi chết, ngay từ đầu còn định chạy vào phòng bếp cướp đồ ăn, kết quả bên trong trống trơn, ngay cả dầu, muối cũng có. Cuối cùng rốt cục chịu đựng nổi, chủ động xin chúng ta tha thứ, bản thân ngoan ngoãn dâng ấn quan lên, hơn nữa còn bỏ vàng ra để đổi lương thực.



      Ta ra cũng cần vàng của , nên chỉ bắt ký vào tờ giấy, trong đó nội dung ghi thành thạo việc trị thủy, vì vậy khẩn xin Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá đến giúp dân trị lụt chống đói.



      Ta làm như vậy cũng là để phòng ngừa sau này cắn ngược lại chúng ta ngụm, chúng ta thầm đoạt quyền, ức hiếp quan huyện. Dù sao chuyện trị lụt, ta và Lương Sơn Bá cũng bắt đầu xúc tiến. Ta là con , tiện đem tên viết vào, nhưng mà Lương Sơn Bá có vấn đề gì. Vạn nhất về sao trị thủy có công, được phong thưởng gì, cũng được lưu danh sử sách.



      Nhưng những chuyện đó cũng chỉ là chuyện . Chuyện làm ta phiền não nhất là đại quân đóng ở ngoài thành. Bọn họ đến nơi này được ba ngày, nhưng chút động tĩnh gì, cũng vào thành. Vừa rồi Tứ Cửu ra ngoài hỏi thăm, lúc trở về với ta, quân đội kia là được lệnh lên núi truy bắt bọn cướp, nhưng vì bọn cướp bị chúng ta đuổi , nhóm binh lính này bị cướp công nên định làm loạn, tại hướng tới chỗ chúng ta. Mà lạ nhất là, lá cờ được dựng ở đầu quân, phía viết chữ “Mã” rất to.



      “Có thể là Mã công tử ? Nghe bây giờ là Thượng thư bộ binh hàm ngũ phẩm, được sai khắp nơi bình định phản loạn!”



      Giọng của Tứ Cửu biểu lộ vô cùng cao hứng, đám người Lương Sơn Bá nghe xong, cũng vô cùng hưng phấn. Tuân Cự Bá còn mặc dù Mã Văn Tài ở trong trường là người mắt cao hơn đầu, đối với bọn tuy là ôn hòa nhưng cũng nhất định nể mặt. Nhưng mà có Diệp Hoa Đường ngươi ở đây, các ngươi từ trước tới giờ quan hệ rất tốt, Mã Văn Tài nhất định làm khó dễ chúng ta.



      Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có mình Vương Lam Điền nhíu mày, vội vàng khẩn cầu ta giúp mấy lời, đừng để Văn Tài huynh bắt . Xem ra người này cũng biết, mới chính là huyện Lệnh chân chính của huyện Mậu, cho nên khi có chuyện xảy ra, mọi người đều đem tình đổ lên đầu . Đối với cầu xin của Vương Lam Điền, ta tỏ bất cứ thái độ gì, ngược lại, Lương Sơn Bá thấy Vương Lam Điền quá hoảng hốt, liền an ủi có việc gì đừng lo lắng, việc này có thể nào cũng đổ lên đầu . Huống hồ mọi người cũng là vì dân chạy nạn có thể tạm thời no bụng, chỉ cần đến lúc đó tất cả đều khai là do sơn tặc tràn xuống núi cướp bóc lương thực của triều đình, cho dù là triều đình cũng thể giết chết tất cả dân trong thành, cùng lắm chỉ là nghiêm trị chúng ta vì tội cai quản tốt mà thôi, cần quá mức lo lắng.



      Nhưng mà ngay vào thời điểm mọi người đều cho rằng có thể an tâm, đại quân ngoài thành lại phái đội đánh thẳng vào trong thành, bao vây nha môn. Ta và Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá trong lúc ấy còn ở bên trong xem bản đồ và thương lượng việc đắp đê sông, kết quả bút lông vừa mới chấm được vị trí Tứ Cửu vội vàng chạy vào, đụng phải cánh tay của ta, khiến bút lông bị trượt , đường mực màu đen dài xuất bản đồ.



      “Tứ Cửu, ngươi làm gì vậy?” Lương Sơn Bá nhíu mày , “Tại sao lại có phép tắc gì, ngươi xem, bản đồ bị ngươi làm hỏng rồi.”



      “Ta , các vị công tử, các người trước hết đừng bàn chuyện này nữa, bên ngoài xong rồi! Mã Văn Tài…Cái kia, Mã công tử, dẫn binh vào thành!”



      Lời này vừa ra, mấy người chúng ta nhất thời đứng ngồi yên, vội vàng đứng lên ra ngoài cửa. Vừa liếc mắt cái, ta liền thấy Mã Văn Tài cầm trường thương trong tay, vẻ mặt kiêu ngạo.



      Mã Văn Tài người mặc áo giáp bằng đồng, hùng hổ đứng chắn trước cửa, ánh mắt sắc bén như đao.



      Vài tên nha dịch trong tay cầm côn, bị đánh ngã dưới đất, họ trông thấy chúng ta, liền vội vàng lui ra phía sau. người những tên nha dịch này dính đầy đất cát, hiển nhiên là bị thương . Mã Văn Tài hơi hơi nghiêng đầu, hơn mười tên binh lính mũ giáp chỉnh tề hiểu ý, lập tức lùi lại phía sau, xếp thành hàng ngay ngắn.



      “Nơi này ai là huyện lệnh? Ra đây cho ta!”



      Lời này của hiển nhiên rất vô nghĩa. Bởi vì vừa mới ngẩng đầu lên, liền thấy ta đứng ngay ở trước cửa cùng với Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá. Mã Văn Tài nhất thời sửng sốt. Về phần tên Vương Lam Điền kia, vốn cũng biết trốn ở xó xỉnh nào rồi.



      Ta mở to mắt nhìn lại Mã Văn Tài, thấy khuôn mặt cũng sạm đen, người cũng gầy hơn, bàn tay nắm cây thương cũng lờ mờ thấy được những vết sẹo. Thấy vậy, ta tự chủ được liền tiến lên bước, vừa muốn mở miệng hỏi thăm . Nhưng ánh mắt Mã Văn Tài lại nhanh chóng dời khỏi ta, lạnh như băng nhìn Lương Sơn Bá :



      “Thế nào, Lương Sơn Bá, ngươi là huyện lệnh huyện Mậu sao?”



      Ta nhìn lại bản thân mặc quan phục màu lam người, lại nhìn Lương Sơn Bá thân quần áo sư gia màu nâu, khỏi có chút hoài nghi có phải Văn Tài huynh gần đây quá mệt mỏi nên mắt có vấn đề ? Bất quá lời cần vẫn phải , vì thế ta hít hơi sâu, lớn tiếng đáp lại: “Văn Tài huynh, huyện lệnh huyện Mậu là ta, Diệp Hoa Đường. phải là Sơn Bá huynh.”



      “To gan! Huyện lệnh Diệp Hoa Đường ràng là bị sơn tặc bắt , sống chết chưa , tên điêu dân nhà ngươi dám tự tiện giả mạo Diệp đại nhân đến nơi này làm loạn, người đâu, bắt lại cho ta!” Mã Văn Tài vừa ra lệnh tiếng, lập tức có hai tiểu binh từ đằng sau lưng bước ra, trái phải túm lấy cánh tay ta, bẻ ngoặt ra đằng sau. Ta khỏi giận dữ, vừa muốn thoát ra, bỗng nhiên chú ý tới hai người này chính là Mã Thống và Mộc Cận. Mộc Cận ngừng nháy mắt ra dấu với ta, sau đó ngừng kéo ta . Nàng túm rất nhanh, ta sợ nếu dùng sức giãy giụa làm bị thương nàng, liền hơi hơi thả lỏng cơ thể, rất nhanh bị Mộc Cận kéo xuống dưới thềm, đưa sang bên.



      Hai người Lương Tuân thấy ta bị bắt, khỏi gấp gáp muốn cứu ta, lại bị vài tên lính cầm trường thương tiến lên chặn lại. Mã Văn Tài coi như nhìn thấy ta, đối mặt với Lương Sơn Bá vẫn lạnh lùng :



      “Triều đình chỉ , ngươi cướp đoạt quân lương, kích động dân chúng làm loạn. Lương Sơn Bá, ngươi biết tội chưa?”



      “Mã Văn Tài, ngươi đừng ngậm máu phun người, chuyện này liên quan gì tới Sơn Bá? Huyện lệnh huyện Mậu bây giờ ràng là Vương…”



      “Cự Bá!” Lương Sơn Bá khoát tay chặn lời Tuân Cự Bá, lững thững xuống cầu thang, lớn tiếng , “Lấy quân lương cứu tế nạn dân, là chủ ý của ta, liên quan đến A Đường và Lam Điền huynh. Ta cùng ngươi gặp thánh thượng, làm trắng đen.”



      “Công tử! Mọi chuyện đều là chủ ý của Diệp công tử, phải lỗi của ngươi, ngươi làm sao có thể cùng gặp thánh thượng được? Vạn nhất thánh thượng tâm tình tốt, chẳng phải người mất đầu sao!” Tứ Cửu khỏi lo lắng phản bác. Mã Văn Tài lặng lẽ lườm ta cái, sau đó : “Đừng có dài dòng, bắt lại cho ta!” Sau đó lại có vài tên lính tiến lên bắt Lương Sơn Bá.



      Ta lập tức nóng nảy, dùng sức hất tay Mã Thống ra, lại bị Mộc Cận gắt gao bám chặt, kêu lên: “Công tử, người thể lại đó, thể lại đó!” Những người khác cũng muốn lên cản lại, lại bị Mã Văn Tài giơ cao cây thương, quát to: “Ai dám bước lại nửa bước, ta liền tử hình Lương Sơn Bá tại chỗ!”



      Động tác của mọi người đều dừng lại. Lương Sơn Bá nghe thấy Tứ Cửu kêu gào phía sau, bèn thở dài, : “Các ngươi yên tâm. Ta tin tưởng triều đình hiểu cho dân chúng, ta bình an trở về ”



      “Nhưng mà công tử…” Tứ Cửu còn muốn nữa, ta thừa dịp này giật khỏi tay Mộc Cận, khẽ cắn môi nhìn ánh mắt cầu xin của tiểu nha hoàn này, bước lên phía trước :



      “Ta cũng tin tưởng triều đình hiểu cho dân chúng. Huống hồ huyện lệnh huyện Mậu tại là ta, muốn gặp thánh thượng cũng chỉ có thể là ta , có đạo lí nào lại bắt sư gia về kinh thay cho Huyện lệnh!”



      Mã Văn Tài lập tức thay đổi sắc mặt, phẫn nộ quát: “Làm càn! Huyện lệnh huyện Mậu Diệp Hoa Đường sớm bị sơn tặc bắt , ngươi là người phương nào, dám ở đây giả mạo mệnh quan triều đình!”



      “Hạ quan đích từng bị sơn tặc bắt , nhưng vì mấy hôm trước nhân lúc bị chúng sơ ý nên chạy thoát được. Mà Huyện lệnh mới đến Vương Lam Điền lại đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, tạm thời nhận chức nên, chỉ cố sức đem mọi chuyện giao cho Diệp mỗ cai quản. thời để xảy ra sai lầm, tự nhiên cũng nên để Diệp Hoa Đường ta mình gánh chịu, Mã công tử nếu muốn tìm huyện lệnh huyện Mậu, tự nhiên là nên tìm ta, chứ phải ai khác.”



      Mã Văn Tài nắm chặt nắm tay, hung hăng cắn răng. Ta nhìn , trong ánh mắt hề sợ hãi. Ta biết muốn bắt Lương Sơn Bá làm kẻ chết thay. Nhưng đây là chủ ý của ta, huyện Mậu lại đối với ca ca rất quan trọng, ta thể đùn đẩy trách nhiệm cho người khác!



      Mộc Cận đứng ở bên sợ tới ngây người, hai mắt ướt sũng nhìn ta. Mã Thống qua định an ủi nàng, ngược lại bị nàng đá cho cái. Ta mỉm cười với Mộc Cận, vốn tưởng là an ủi nàng, bảo nàng cần lo lắng ai ngờ lại khiến nước mắt nàng tuôn rơi như suối. Ta lắc đầu, đành quay lại với Lương Sơn Bá: “Sơn Bá huynh, ca ca ta đành nhờ cậy ngươi chăm sóc.”



      “A Đường, ngươi…”



      “Chúng ta thôi.” Ta mở miệng cắt ngang lời của Mã Văn Tài, để gì nữa. Mã Văn Tài trừng ta cái, rốt cục từ trong hàm răng rít ra hai chữ:



      “Giải !”
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 90: Tranh chấp
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Đại nhân!”

      “Công tử!”


      Sau lưng Mã Văn Tài, tiếng mọi người kêu gào như hòa làm . Mã Văn Tài trừng mắt đảo qua, hai gã binh lính định xích ta lại vội buông lỏng ta. Hơn nữa cũng dám xích nữa, mà thay bằng dây thừng. Sau đó liền giải ta .

      Kỳ thực ta cho rằng, triều đình có khả năng biết Huyện lệnh là chủ mưu vụ cướp quân lương, trước hết việc này chỉ có số ít người biết, đại bộ phận quần chúng nhân dân đều là nhân cơ hội này vào hôi của. Huống hồ, người bình thường cũng có khả năng mật báo, cho nên trong chuyện này nhất định có vấn đề.

      Huống hồ, ngay từ đầu Mã Văn Tài cũng muốn bắt người, cũng triều đình có lệnh gì cả, mọi chuyện chỉ xuất khi nhìn thấy Lương Sơn Bá, chừng người này là muốn trả thù. cách khác, cho dù có muốn bắt người, cũng chỉ có thể là ta hoặc là Vương Lam Điền, nghĩ thế nào cũng thể liên quan tới Lương Sơn Bá, ngay cả quần áo mặc cũng phải quan phục. Mã Văn Tài làm như vậy, khả năng là do ý của .

      Có lẽ Mã Văn Tài đối với Lương Sơn Bá chính là trời sinh hợp nhau? ra cũng phải là vì Chúc Đài mới như vậy. Trong khi ta miên man nghĩ lung tung, rất nhanh bị bọn họ mang ra khỏi phủ và tiếp tục hướng về cổng thành. Nhưng mà Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá cũng có nghĩ lung tung như ta, mà lẳng lặng theo đoàn binh lính. cùng với bọn còn có ít dân chúng, khiến cho đoàn người kéo thành chuỗi dài. Mã Văn Tài ngồi lưng ngựa, thong dong dẫn đầu, cũng gì, chỉ là quay lại trừng ta cái, trong ánh mắt đều là lên án “do ngươi hết.”

      Dân chúng theo càng lúc càng đông, trong số những người đó, ngoài những người già trẻ em từng được ta phân phát lương thực, còn có cả ít nam tử cường tráng, dường như chạy ra ngoài thành. Cái này cần phải kể thêm chút. Là do sau đưa ca ca về huyện nha, bởi vì huyện Mậu rất nghèo, mọi thứ đều bị Huyện lệnh trước kia vơ vét, nên sau đó ta cũng lặng lẽ số vàng chôn ở dưới núi lên, may mà Tô An thực dùng. Lợi dụng số vàng đó mua ít lương thực, trước tiên phân phát cho số người dân. Sau đó vàng cũng tiên hết, bên ngoài lại thấy có người bán lương thực, nên chúng ta mới đành phải lấy quân lương.

      Đám nạn dân này ít nhiều đều là những người từng được ta phát cho cháo hoặc bánh bột ngô, hơn nữa đối với thái độ của bọn họ dành cho ta, ta cũng có thể cảm giác được họ đối với ca ca là lòng kính trọng. Chỉ lát sau, có vô số người đuổi theo hô Diệp đại nhân, trong hành động còn có ý muốn phá vòng vây của đám binh lính, đem ta cứu về.

      “Diệp đại nhân!” tên thiếu niên choai choai trong tay cầm theo gậy gộc, bởi vì chưa cao, cho nên cứ phải ngừng nhảy lên hô to, “Diệp đại nhân, ngươi đừng bỏ mặc chúng ta! Người là vị quan tốt, triều đình tại sao quan tham ô bắt, mà nhất định phải bắt thanh quan?”

      Thiếu niên này tên là Hổ Tử, trong nhà có mẹ già cần nuôi dưỡng, vì thế mỗi lần phân phát đồ ăn, ta đều cho nhiều hơn chút. Bất quá thiếu niên này trời sinh tính tình cao ngạo lạnh lùng, luôn hờ hững với ta, ta cũng để ý, nhưng ngờ hôm nay lại chủ động giúp ta.

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Ngay sau đó có rất nhiều người tiếp lời, “Thả Diệp đại nhân,” “Thả Diệp đại nhân!”

      “Diệp Hoa Đường.”

      Mã Văn Tài quay đầu lại nhìn ta, trong mắt thoạt nhìn vô cùng mất hứng. Ta còn cho rằng quay lại quát đám dân, ngờ thằng nhãi này cũng chỉ trừng ta cái rồi lại quay đầu .

      thể muốn ta làm gì sao? Phải biết dân ở đây cũng đâu phải ai cũng biết nghĩ gì chứ. Bất quá, dù sao sống với nhau lâu như vậy, ta cũng biết ý của , vì vậy đành bất đắc dĩ quay đầu khuyên nhủ đám dân chúng bất bình:

      “Mọi người đừng gấp, hãy nghe ta . Ta muốn theo Mã tướng quân vào triều gặp thánh thượng, rất nhanh trở về. Các ngươi ngàn lần vạn lần đừng chống đối triều đình, ta tin tưởng triều đình rất công bằng, cũng rất nhân từ, tuyệt đối để người tốt bị oan uổng!”

      “Đại nhân, đại nhân! Đừng bỏ chúng ta, Diệp đại nhân, đừng bỏ chúng ta!” ngờ cái tên Hổ Tử kia thế nhưng len lỏi xuyên qua đám đông, vọt tới bên cạnh ta, nắm lấy quần áo của ta buông. Tay chân ta đều bị dây thừng trói, cũng có cách nào đẩy ra, chỉ đành an ủi, : “Các ngươi phải nghe lời của sư gia và Lương đại ca, trị thủy cho tốt, nhớ phải chăm chỉ canh tác, đừng có vì chút đói, ngay cả mầm lương thực cũng ăn…Nếu có tiền, tìm vị Vương công tử kia, hù dọa chút cũng sao…Dù sao mọi người đừng lo lắng, ngươi cũng nên mau trở về .”

      “Diệp đại nhân…” Thiếu niên tên Hổ Tử ánh mắt hồng hồng, cứ túm chặt quần áo của ta. Lúc này Mã Văn Tài phía trước bỗng nhiên kìm cương lại, quay đầu lạnh lùng :

      “Kéo ra cho ta!”

      Tên lính kia nghe lệnh liền dùng sức kéo Hổ Tử ra, khiến ngã lăn quay mặt đất. Kết quả vì động tác quá mạnh, ta lại tiện hành động, vì vậy trường thương trong tay tên lính đó lập tức đánh trúng cái trán của ta, nhất thời làm ta lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, trước mắt đều là sao bay bay.

      mau!” tên lính khác thấy ta đứng lại, liền dùng thương đập ta cái, ý bảo ta mau bước. Ta còn có chút hoảng hốt, mơ hồ nghe thấy Mã Văn Tài mắng câu gì đó, hơn nữa còn nhảy từ ngựa xuống, tựa hồ muốn tới xem ta làm sao. Nhưng lúc này, dân chúng xung quanh thấy hai tên lính kia dám đánh ta, trong lòng liền đầy căm phẫn. Trong đó Hổ Tử là hăng hái nhất. bên cầm gậy đập, bên lớn tiếng hô:

      “Cái tên cẩu quan này, bằng vào ngươi cũng dám đánh Diệp đại nhân! Ngươi cấu kết với triều đình hãm hại quan tốt, để mọi người chúng ta được cơm no áo ấm, ngươi phải là ngươi, mà là súc sinh! Mọi người, mau đánh chết tên súc sinh kia, đánh chết !”

      Hưởng ứng lời kích động của Hổ Tử, đám người sau cũng phẫn nộ, ào ào xông lên. Ngay cả bọn lính có đầy đủ vũ khí cũng chống lại được dòng người. Nhìn thấy đám dân chúng liều mạng kêu to thả Diệp đại nhân, khiến ta khỏi áy náy. Ta biết trị thủy, cũng biết trồng trọt, chẳng qua chỉ là phân phát ít lương thực mà thôi — ta cũng chỉ làm được ít việc trong bổn phận của ta. Ta có tài đức gì, lại có thể được mọi người tôn kính và bảo vệ như vậy!

      Nhưng cảm động cảm động, ta cũng muốn dân huyện Mậu có xung đột với Văn Tài huynh, nên khỏi lớn tiếng ngăn cho mọi người tiếp tục phản kháng, nỗ lực bảo mọi người trở về, đừng làm như vậy nữa. Nhưng những người đó dù ta có thế nào cũng chịu nghe, Hổ Tử còn liều mạng lấy thân mình ngăn cản cây thương đâm tới!

      Mã Văn Tài thấy vậy, hít hơi sâu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua ta, lạnh lùng : “Các ngươi muốn tạo phản sao?”

      , Văn Tài huynh, bọn họ có…”

      “Đúng vậy, chúng ta muốn tạo phản, muốn tạo phản!” Hổ Tử lại cắt ngang lời của ta, bên dùng sức rút cây thương cắm vào người ra, la lớn, “Người nào muốn hại chết Diệp đại nhân, ta liền liều mạng với kẻ đó!” xong, lại ỷ vào bản thân thấp bé, linh hoạt chui qua tầng tầng lớp lớp thương giáo, hướng về phía Mã Văn Tài, nhưng khi khoảng cách chỉ còn hai bước, chỉ thấy Mã Văn Tài vươn tay ra, sau đó cây thương của xuyên qua người Hổ Tử, đầu thương máu tươi còn ngừng nhiễu xuống từng giọt.

      “Mã Văn Tài! Ngươi sao có thể tùy tiện giết người!” Ta tức giận đến mức dùng hết sức giật dây thừng buộc hai tay ra, dây thừng kia vốn buộc chặt, nên bung ra ngay. Sau đó ta xông thẳng về phía Mã Văn Tài, thấy rút thương lại, lại duỗi chân đá bay Hổ Tử , lạnh lùng nhìn ta :

      “Thế nào, giết người của ngươi, ngươi đau lòng sao?”

      cũng chỉ là trẻ con non nớt, ngươi biết là ta cam tâm tình nguyện theo ngươi, nhất định trốn, ngươi vì sao còn tha cho ?”

      “Ta buông tha cho , ai buông tha cho ta!” Mã Văn Tài đột nhiên , nhìn ta cái, rồi quay đầu , lạnh lùng , “Diệp Hoa Đường, mệt cho chúng ta cùng trường ba năm, ngươi chút cũng hiểu ta.”

      “Hiểu cái gì?” Ta vội vàng chạy qua kiểm tra vết thương của Hổ Tử, liền sẵng giọng hỏi lại . Mã Văn Tài đưa lưng về phía ta, cây thương tay vẫn còn đẫm huyết, trầm giọng :

      “Ai dám cản đường ta, ta liền giết kẻ đó.”
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 91: Dịch hạch
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Mã Văn Tài, tên điên này!”


      Lương Sơn Bá đứng phía sau gào lên, định chạy lại đây, cũng biết Hổ Tử. Nhưng nửa đường lại bị binh lính cản lại. Ta hơi hơi xiết chặt nắm tay, lại mở ra, đứng dậy nhìn Mã Văn Tài, sau đó cúi đầu :



      “Văn Tài huynh…”



      Mã Văn Tài mím môi lại, quát: “Chúng ta !” Tiếp đó liền xoay người lên ngựa, lại nghe thấy trong đám dân chúng có người gầm lên giận dữ:



      “Tên cẩu quan này, ngươi giết nhiều người chúng ta như vậy sao?”



      Tiếng gầm này tựa như hồi kèn hiệu lệnh, lập tức rất nhiều dân biết từ đâu ào ào lao đến, trong tay cầm theo gậy gộc, cuốc xẻng. Mã Văn Tài lần này vào thành, mang theo nhiều người, mất hai người làm việc áp giải ta, kết quả là hai bên lực lượng cân bằng, nhất thời khiến ngăn chặn được. Mặc cho ta nỗ lực bảo dân chúng lùi lại, nhưng đám người này loạn, cuối cùng Mã Văn Tài bị Mã Thống và mấy tên thủ hạ khác mạnh mẽ kéo ra ngoài thành, nhất định để cho trực tiếp dùng vũ lực đối kháng với dân chúng. Sau đó quan binh cũng dần rút ra khỏi thành.



      Sau khi cửa thành ầm vang lên tiếng đóng cửa, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô. Ta thở dài, khoát tay với Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá, ý bảo bọn họ là ta sao. Lương Sơn Bá vẫn như trước, vẻ mặt đau khổ, vội vã muốn chạy qua xem Hổ Tử thế nào, ta liền qua trước, dùng hai tay vả mạnh vào gò má của Hổ Tử.



      Ba tiếng, thiếu niên kia lập tức ngồi dậy, sắc mặt mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, khiến mọi người đều giật nảy mình.



      cần nhìn, chết, vừa rồi chỉ là bị hôn mê.”



      Thấy mọi người ánh mắt kinh dị, ta vội vàng giải thích. Còn câu nữa, thủy chung vẫn thể ra “Các ngươi hiểu lầm Văn Tài huynh”. Hổ Tử phát mình chết, mà đám quan binh bị đuổi ra khỏi thành, khỏi cao hứng hoan hô, lớn tiếng ông trời có mắt để tên cẩu quan kia giết ! Những người khác cũng phi thường cao hứng, chỉ có trong lòng ta có chút thoải mái. Ngoài việc vì bọn họ đánh Mã Văn Tài, còn là vì, cứ như vậy chống đối triều đình, vấn đề rắc rối.



      Nhưng chống đối cũng chống rồi, bây giờ có làm chuyện gì cũng hòa giải được. Ta thể cùng mọi người quay vào trong huyện nha, bàn bạc đối sách khác. tường thành cũng cắt cử người trông coi, để nếu đại quân bên ngoài có động tĩnh gì, bên trong chúng ta lập tức biết.



      Sau khi dịch bệnh xảy ra, trong thành lại càng có nhiều nạn dân xin lánh nạn, trong đó còn có cả Trần phu tử. Người này cũng là bởi sau khi chiến loạn xảy ra, có chỗ nương thân, tiền người lại bị cướp , cuối cùng còn cách nào, đành theo đoàn người đến xin ở nhờ huyện Mậu. Chúng ta tất nhiên cũng thể để ông ấy tiếp tục lưu lạc bên ngoài, bèn cùng nhau mời Trần phu tử vào trong huyện nha. Trần phu tử trông thấy chúng ta liền trách tại sao lại đắc tội với Mã Văn Tài, nhưng bản thân ông ấy cũng nghĩ ra biện pháp gì khác, chỉ cứ lải nhải mãi vài câu như vậy. Chúng ta nghe xong cũng chỉ cười trừ.



      Hai ngày sau đó, Mã Văn Tài sai người đến truyền lệnh, muốn ta, Lương Sơn Bá và Vương Lam Điền tự động đầu hàng, sau đó mở cửa thành để đại quân vào, cũng muốn chúng ta giao ra những kẻ lần trước dám chống đối quân lính, xử trảm thị chúng. cầu này có chút quá đáng, bèn truyền tin lại, ta muốn cùng hòa giải, bảo lui binh, ta cùng về kinh, đem trình báo thánh thượng. Mã Văn Tại lại giận dữ đáp, chúng ta đầu hàng giết toàn thành!



      thể , cứ như vậy chúng ta cũng còn cách nào. Huống hồ đây là huyện Mậu trọng yếu nhất đối với ca ca, ta tất nhiên thể để Mã Văn Tài giết cả thành. Chúng ta cứ giằng co như vậy, Mã Văn Tài cũng có trực tiếp đem binh tấn công, mà chỉ ra lệnh bao vây toàn thành. Mà trong thành lương thực cũng còn bao nhiêu, Lương Sơn Bá vốn tính tìm Chúc Đài để mua ít lương thực, kết quả Mã Văn Tài bây giờ làm như vậy, cái gì cũng thể làm.



      Trong thành đồ ăn càng ngày càng ít, bởi vì hầu hết lương thực đều phát cho dân chúng, nên trong huyện nha hầu như cũng chẳng còn gì để ăn. Nơi này lại có thêm nhiều người như vậy, chuyện ăn uống của chúng ta cũng xảy ra vấn đề. Vương Lam Điền kiên trì là quan huyện, mua lương thực là tiền bỏ ra, nếu cắt xén đồ ăn của nếu phối hợp với chúng ta nữa. Ta cũng có cách khác, đành phải đem đồ ăn của mình nửa đưa cho , nửa còn lại đưa cho ca ca. Ca ca ta ngày cũng được ăn đủ, đói đến mức cả người gầy yếu phờ phạc.



      Tuân Cự Bá thấy vậy, định sẻ đồ ăn của cho ta, thấy ta chịu, liền đưa ra chủ ý, là muốn bắt chim để ăn. Nhưng mà đầu năm nay thiên tai liên miên, trời bóng con chim cũng nhìn thấy, đừng đến bắn xuống được. Cuối cùng, Tuân Cự Bá đành , vậy bắt chuột ăn. Thời gian trước có lương thực, biết từ đâu chạy tới rất nhiều chuột, chúng cắn trộm biết bao nhiêu lương thực. Huống hồ lâu rồi mọi người được ăn thịt, bằng làm thịt con chuột ăn cho đỡ thèm.



      Ta có chút lo lắng, cảm thấy người con chuột mang theo rất nhiều mầm bệnh, vạn nhất rửa hết được, để bệnh vào người hỏng bét. Nhưng Tuân Cự Bá lại có việc gì, thấy ta chịu, liền tự mình bắt chuột, kéo theo cả đám nha dịch to gan. Trần phu tử buổi tối ăn cháo cảm thấy đủ no, cũng chạy lại giúp vui, vừa ăn vừa hỏi thịt gì mà thơm như vậy, kết quả nghe Tuân Cự Bá là con chuột, làm ông ta sợ đến mức ói hết ra, bị người khác trách là lãng phí.



      Bệnh tình của ca ca càng ngày càng nghiêm trọng, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Sư gia , vẫn là mau chóng chuẩn bị hậu , phỏng chừng cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Ta trong lòng khổ sở, cho phép bất kì kẻ nào chuẩn bị quan tài, bản thân tự mình sắc thuốc cho ca ca uống, chỉ hy vọng kỳ tích xuất , ca ca có thể hồi phục. Hai ngày này, sắc mặt ca ca cũng tốt hơn, thỉnh thoảng còn có thể đứng lên lại, nhưng ta lo sợ, đó chỉ là do hồi quang phản chiếu.



      Ca ca cũng với ta rất nhiều chuyện, nhiều nhất chính là thay đổi của ta. khi chúng ta còn , hiểu chuyện, thường xuyên bắt nạt ta, làm cho ta rất xa lạ với , sau này có muốn tốt với ta, cũng bị ta hờ hững quay . Lần đến trường kia, vốn là chính muốn học, nhưng vì thân thể này của ta muốn trốn tránh hôn , nhất định muốn giả trai thay học. Hơn nữa còn chịu mang theo tiền của , nửa đường lại lén bỏ trốn mình, kết quả lại gặp sơn tặc, may mà có chuyện gì.



      Ta tự nhiên thể với , cái vị muội muội kiêu ngạo bướng bỉnh kia của cũng biết bây giờ ở đâu, tại ngồi ở đây chỉ là linh hồn đến từ thế giới khác. Có số chuyện, chung quy cũng nên ra.



      Nhưng mà trong thành lại bùng lên dịch hạch.



      Những người đầu tiên nhiễm bệnh là vài tên nạn dân, rất nhanh cũng có vài tên nha dịch nhiễm bệnh, trong đó bao gồm cả Tuân Cự Bá và Trần phu tử. Huyện Mậu lại chìm đắm trong sợ hãi. Đại phu đến xem bệnh, liền bệnh này chưa có thuốc chữa, sau đó vội vàng ra khỏi huyện nha, nhất định chịu quay lại. Sau đó lại có thêm người nhiễm, rồi Vương Lam Điền và ca ca cũng nhiễm bệnh. Thư đồng của Vương Lam Điền sợ lây bệnh vào người, suốt đêm chạy trốn khỏi huyện, bỏ mặc chủ nhân của mình đau đớn ở trong phòng rên rỉ.



      Ta và Lương Sơn Bá gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bọn nha dịch còn khỏe mạnh cũng sợ chết khiếp, ào ào muốn đem tất cả những người bị bệnh hỏa thiêu, chừa ai, nhưng mà những người đó, có ai phải là người thân hay bằng hữu của chúng ta, làm sao chúng ta có thể hạ thủ! Ta và Lương Sơn Bá trong đêm cơ hồ nghĩ đến bạc đầu, hoảng loạn lo lắng, may nhờ Tứ Cửu nghĩ ra quyển sách thuốc của Vương Lan nương, vội vàng tìm, muốn thử xem trong sách có viết cách chữa dịch hạch hay . Kết quả bên trong thực có ghi chép về dịch hạch, bao gồm triệu chứng bệnh lí và cách trị liệu, nhưng trong đó có câu, cần có loại độc để làm trung hòa thuốc, như vậy thuốc chế ra mới thành công chữa được dịch hạch.



      Nhưng mà loại độc này phi thường hiếm thấy, giờ huyện Mậu lại rối ren, căn bản có thời gian tìm loại độc này. Mà ngay cả cứ cho là chúng ta có thể ra khỏi huyện Mậu, phỏng chừng đến lúc tìm được loại độc đó dân trong huyện cũng chết sạch rồi!



      “Diệp…Diệp công tử. ra loại độc này, ta nhớ là trong huyện Mậu chúng ta, phải có.” Tứ Cửu thấy chúng ta lo lắng, liền đứng ở bên cạnh dè dặt ra câu như vậy. Ta và Lương Sơn Bá lập tức ngẩng đầu nhìn . Tứ Cửu có chút khẩn trương:



      “Ta nhớ đại phu từng qua, ca ca của Diệp công tử, hình như chính là nuốt độc này. Lúc ấy ta còn , hổ là công tử nhà giàu, ngay cả uống thuốc độc cũng phải chọn độc hiếm…Ta nghĩ, dù sao cuối cùng cũng chết, chi bằng bây giờ dùng máu của để cứu sống người trong huyện …”



      “Hồ đồ!” Lương Sơn Bá giận dữ, liền răn dạy Tứ Cửu. Tứ Cửu có chút ủy khuất, : “Cũng phải là lấy hết máu của mà, chỉ cần chút làm thuốc dẫn thôi…”



      “Ngươi còn dám !” Lương Sơn Bá có chút tức giận, muốn đuổi Tứ Cửu ra ngoài. Ta lại ngăn Sơn Bá huynh lại, trong lòng thầm cân nhắc. Ca ca quan tâm đến huyện Mậu như vậy, khẳng định để ý việc phải lấy máu mình để cứu người. Nếu dùng lượng máu nhiều lắm, cũng vẫn có thể được. Nhưng mà ca ca lúc trước cũng bị trúng độc, giờ lại nhiễm dịch hạch, trong cơ thể độc tố quá nhiều, nếu làm thuốc dẫn liệu có gây ra bệnh khác hay



      Đúng lúc này, sư gia lại từ bên ngoài chạy vào, báo cho chúng ta, Tuân Cự Bá và Trần phu tử sắp chết rồi!



      Mạng người quan trọng. Ta dám chần chừ nữa, vội vàng chạy đến phòng của ca ca, hỏi có nguyện ý hay dùng máu cứu người. Ca ca hai lời, còn tỏ vẻ nếu cần, lấy hết máu của cũng được. Bởi vì đại phu sợ hãi chịu tới gần, cho nên Lương Sơn Bá phải tự tay lấy máu, máu của ca ca chảy ra đều là màu đen, thoạt nhìn rất ghê rợn, nhưng mà với tình trạng bây giờ mà , hết thảy cũng chỉ là để cứu ngựa chết thành ngựa sống mà thôi. Tất cả đều phải xem ý trời.



      ngờ máu của ca ca phối với thuốc, lại thực có hiệu quả. Mặc dù có bộ phận sau khi uống thuốc bệnh tình nặng lên rồi chết, nhưng đại bộ phận mọi người đều còn sống. Chúng ta sau đó cũng tổ chức đem toàn bộ chăn và gối đầu có khả năng chứa mầm bệnh thiêu, lại giết sạch chuột trong thành, cuối cùng dịch hạch trong thành cũng coi như hết.



      Nhưng dịch hạch chỉ bùng nổ ở chỗ của chúng ta.



      Quân của Mã Văn Tài đóng ở ngoài thành, may cũng bị nhiễm dịch hạch.
      thomap thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 92: Kết thúc
      EDIT: VÂN TÍCH


      “Ngoài thành, quân của nhà họ Mã cũng có rất nhiều người mắc bệnh, là ông trời có mắt, khiến cho bọn họ bị vây ở đây, hừ, cầu cho dịch hạch giết hết tất cả bọn chúng !”


      Tứ Cửu cầm giỏ trúc, nghe thấy chuyện đó liền kích động chạy tới thông báo tin tức. Nhưng thấy ta thần sắc tốt, liền im miệng kể nữa. Lương Sơn Bá khẽ nhíu mày, nghiêm khắc răn dạy : “Tứ Cửu, ông trời đức hiếu sinh, ngươi làm sao có thể tùy tiện nguyền rủa người khác?”



      “Nhưng mà bọn …”



      “Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, có ai nguyện ý xa nhà, chết ở nơi đất khách quê người đâu?” Ta lắc lắc đầu, Tứ Cửu cũng biết bản thân sai rồi, liền dừng chút, sau đó nhịn được tiếp, “Mặc kệ ra sao, thừa dịp tất cả quan binh của bọn họ đều bệnh nặng, chúng ta vừa vặn có thể đánh đuổi bọn họ . Những người này đều phải người tốt, dám đem người chúng ta cử ra ngoài mua lương thực giết chết! Nhất định phải để bọn chúng cũng phải chịu cái giá đắt! Diệp công tử, người đừng vì có quan hệ thân thiết với Mã Văn Tài, mà tha cho bọn họ, vừa rồi ta thấy ngươi lén sai người thu thập thảo dược. Ta cho ngươi biết, ngươi cũng phải suy nghĩ cho vị huynh trưởng ốm yếu của ngươi, mất nhiều máu như vậy, lại còn phải cứu mấy binh lính ngoài thành, mạng của , chỉ sợ cũng giữ được đâu!”



      “Tứ Cửu!” Lương Sơn Bá nhíu mày. Ta nghĩ tới hành động của bản thân lại bị Tứ Cửu bắt gặp, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ. Lúc này, lại thấy Tuân Cự Bá từ trong phòng ra, sắc mặt tuy rằng vẫn còn tái nhợt, nhưng bệnh tình cũng thuyên giảm nhiều. lại gần vỗ vai ta, cao hứng :



      “Hoa Đường, ca ca của ngươi, thế nhưng vừa tỉnh lại rồi! Vốn đại phu trong người tích tụ nhiều độc tính, mấy ngày qua luôn hôn mê, sợ rằng qua khỏi. Nhưng vừa rồi ta có xem qua, cảm thấy lại khá hơn nhiều, chẳng lẽ thuốc của Vương Lan nương phát huy công hiệu? Ngươi nếu tin vào xem chút?”



      Ta vừa nghe xong câu của Tuân Cự Bá, vội vàng bỏ lại Lương Sơn Bá và Tứ Cửu, vọt vào trong phòng. Ca ca lúc này ăn, cũng biết là ai đưa cho cái bánh nướng vừa khô vừa cứng, lúc này cố sức mà cắn. Thấy ta vào, liền buông bánh nướng xuống, hỏi ta:



      “A Đường, ngươi sao vậy, đói bụng à? Ca ca có cái bánh này, lại đây ăn.”



      Ta gì, chỉ bước đến gần ca ca, cẩn thận nhìn sắc mặt của , tuy cơ thể vẫn gầy yếu, nhưng mà khí đen mặt cũng giảm , khôi phục lại chút hồng nhuận. Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu? Trong lòng ta trận khổ sở, nhịn được ôm lấy ca ca, muốn cái gì đó, lại nghẹn ở trong cổ họng, ra nổi thành lời. Ca ca thở dài, giơ tay vỗ vỗ đầu ta, khàn khàn :



      “Tốt lắm, có chuyện gì nữa rồi, yên tâm, độc được giải, ta chết. Đừng khóc, A Đường ngoan, đừng khóc, ca ca sao nữa rồi…”



      “Độc được giải?” Ta vội vàng đứng lên, kinh ngạc , “Sao lại như vậy? Độc làm sao được giải? Chẳng lẽ ca ca, huynh tìm được Thiên Sơn tuyết liên rồi?”



      “Là dịch hạch.” Ca ca lại vỗ đầu ta, “Có lẽ là dịch hạch trung hòa với hai loại độc kia, hơn nữa mấy hôm trước các ngươi lấy máu của ta, cho nên độc tố trong cơ thể cũng theo đó mà ra ngoài, sau đó ta cảm thấy thân thể ấm dần lên, đêm qua cũng nôn ra ít máu đen, hôm nay liền phát thân thể dần hồi phục. Vừa rồi đại phu cũng có đến khám, để lại cho ta phương thuốc, là nếu uống theo phương thuốc này, cùng với chậm rãi điều dưỡng hoàn toàn hết bệnh.”



      “Làm sao có thể…” Ta có chút kinh ngạc sững sờ, làm sao có thể, dịch hạch lại cứu mạng ca ca…Làm sao có thể…



      “Có lẽ đại tẩu ngươi đột nhiên thay đổi ý kiến, muốn ta cùng nàng. Có lẽ nàng thấy ngươi ở đây, biết ta an tâm…” Ánh mắt ca ca nhìn về phía cửa sổ, nhìn chằm chằm những đám mây trắng trôi, ngẩn người vài giây rồi rất nhanh khôi phục tinh thần, giọng :



      “Chuyện ở đây, giao cho ta . Chuyện gì ngươi muốn làm cứ làm, đừng để tâm người khác nghĩ thế nào. Huyện Mậu tuy quan trọng, nhưng chuyện mà ngươi muốn làm, ta nghĩ cũng rất quan trọng với ngươi. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta chịu trách nhiệm.”



      cần ca ca chịu trách nhiệm, chỉ là, ta muốn xin ca ca thêm ít máu nữa.” Ta cắn môi, “Ta muốn cứu người, tại phải .”



      Ca ca hai lời, định cầm chủy thủ rạch đường lên cổ tay. Ta vội vàng ngăn cản , sau đó sai người mang tới cái chén , cắt lấy ít máu ở mao mạch, rồi lại băng bó cẩn thận cho ca ca. Thảo dược sớm thu thập đầy đủ, bởi vì bây giờ ta còn cầm quyền ở huyện Mậu, những người khác cũng bàn nhiều, lẳng lặng nghiền nát thành thuốc bột, sau đó vốn định chuyển ra ngoài thành cho quan binh. Ai ngờ Mã Văn Tài lại ra lệnh cho quân lính được nhận bất kì thứ gì của dân huyện Mậu.



      Bởi vì dịch hạch mà nhiều người trong đại quân tử vong, bây giờ ràng có thuốc chữa, tướng quân lại cho bọn họ dùng, vì vậy ít binh lính của Mã gia bắt đầu có ý đồ làm phản. Chúng ta nhân cơ hội đó đem gói thuốc cột chắc vào thân mũi tên, rồi bắn về phía doanh trại. Mã Văn Tài lại ra lệnh đem thiêu hủy tất cả số dược đó, kết quả bản thân cũng bị nhiễm dịch hạch, hôn mê bất tỉnh. Vì thế nên mấy ngày kế tiếp, ta và Lương Sơn Bá dốc hết sức đánh bại quân ngoài thành. Toàn bộ người trong quân doanh cơ hồ đến nửa là nhiễm bệnh, số binh linh còn lại vô cùng hoảng sợ, vội vàng cầm lấy thuốc của chúng ta nuốt vào, cũng vây thành nữa.



      Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá rốt cuộc tìm được cơ hội, vội vội vàng vàng ra khỏi thành liên hệ với Chúc Đài để mua lương thực, mà ta ở trong quân doanh tìm được Mộc Cận. Tiểu nương đáng thương này tuy bị mắc dịch hạch, nhưng luôn phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, vừa nhìn thấy ta liền khóc lớn. Ta an ủi nàng chút, sau đó nhanh chóng đến đại doanh của chủ soái tìm Mã Văn Tài.



      Mã Văn Tài còn hôn mê bất tỉnh, quân sư bên cạnh sớm vào lúc dịch hạch bùng phát bỏ chạy, cho nên chỉ còn Mã Thống ôm mũ giáp ngồi trong doanh trại chăm sóc . Nhìn thấy ta đến, Mã Thống khỏi thở phào, cảm kích nhìn ta, sau đó theo Mộc Cận ra ngoài. Mã Văn Tài mới mắc dịch hạch, cần phải nhanh chóng trị liệu mới tốt, vì thế ta liền trực tiếp mang thuốc sắc cẩn thận bưng đến giường, định dùng ống tre đổ thuốc vào trong miệng của . Ai ngờ vừa mới đặt vào, Mã Văn Tài lại tỉnh giấc, giãy giụa đẩy ta ra, mặt tái nhợt :



      “Ngươi vào đây bằng cách nào?”



      “Đương nhiên là vào.” Ta kỳ quái nhìn cái, cầm chén thuốc lên, “Được rồi, Văn Tài huynh, những lời thừa thãi cần phải , trước uống thuốc .”



      “Đây là thuốc gì! Ai cho ngươi vào!” Mã Văn Tài vừa tỉnh lại cáu giận, đẩy ta ra. Ta nghĩ tới ốm mà vẫn còn sung sức như vậy, lại chỉ lo thuốc bị đổ, cho nên cả người bị đẩy ngã lăn xuống đất, đầu thiếu chút nữa đập vào chân ghế dựa. Mã Văn Tài thấy thế càng tức giận, lớn tiếng trách móc ta có đầu sao chịu suy nghĩ, thấy người ta đẩy cũng né tránh! Ta cảm thấy cùng người hiểu lí lẽ như chuyện quá phí thời gian, vì vậy cố sức đứng lên, hai lời đẩy ngã xuống giường, lạnh mặt :



      “Uống thuốc cho ta!”



      “Ta mới uống thuốc do bọn dân đen làm!” Mã Văn Tài môi tím tái, nhưng vẫn mạnh miệng , “Diệp Hoa Đường, ta cho ngươi biết, người đừng mơ tưởng dùng thuốc này để uy hiếp ta. Ta nhất định bắt bọn Lương Sơn Bá về kinh, ngươi nếu trong lòng còn có ta, đừng có ngăn ta, ta tuyệt đối thông đồng làm loạn với các ngươi!”



      “Ta sao lại muốn uy hiếp ngươi, lại vì sao muốn ngăn ngươi?” Ta thở dài, đem thuốc đặt sang bên cạnh, với , “Ta chính là Huyện lệnh huyện Mậu, ngươi muốn bắt người, tự nhiên là phải bắt ta. Nhưng mà với tình trạng giờ của ngươi, làm sao có thể mang ta về kinh gặp hoàng thượng đây? Cho nên trước tiên phải uống thuốc, đợi cho đến khi sức khỏe hồi phục, lại tiếp những chuyện khác cũng muộn.”



      “Ngươi làm sao có thể là Huyện lệnh? Ca ca ngươi ràng bị sơn tặc bắt , tung tích, Huyện lệnh nhất định phải là Lương Sơn Bá mới đúng! Ta nghe Vương đại nhân , triều đình vốn chính là định an bày chức vụ đó cho , lại hiểu vì sao chuyển thành ngươi, nhất định là Lương Sơn Bá lén lút gì đó với Tạ thừa tướng.”



      Mã Văn Tài giãy giụa ngồi dậy, nắm lấy tay của ta, vội vàng , “A Đường, ngươi đừng giúp , ngươi mặc kệ . Chỉ cần bây giờ chúng ta bắt Lương Sơn Bá về, chiếm được công trạng, ta có thể được thăng chức. Cha ngươi , chỉ cần chức quan của ta cao hơn ngũ phẩm, đem ngươi gả cho ta, đến lúc đó, ngươi chính là tướng quân phu nhân, ngươi muốn làm gì tùy ngươi, nhưng mà bây giờ đừng tùy hứng, chúng ta nhất định phải bắt Lương Sơn Bá về. giờ những nơi loạn lạc cơ bản đều bình định rồi, ta cũng lập tức về kinh, bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau nó xuất nữa!”



      cần thăng quan.” Ta lẩm bẩm , “Ngươi yên tâm, cần quan tâm đến cha ta. Ngươi bắt Lương Sơn Bá cũng có vấn đề gì, mọi chuyện đều sao hết.”



      Ta nghĩ sau kiện này, cha ta hẳn cũng thể lại ép gả ta cho Vương Lam Điền. Chuyện hôn , tất cả đều giao cho ca ca quyết định.



      Nhưng Mã Văn Tài chịu uống thuốc, khiến ta tức giận thôi, liền gọi Mộc Cận vào, hai chúng ta liền trực tiếp cậy miệng ra rồi đổ thuốc vào. đợi đến lúc hoàn toàn hồi phục, triều đình cũng hạ ý chỉ, bởi vì Huyện lệnh huyện Mậu trị bệnh có công, cho nên miễn tội tranh mua quân lương, hơn nữa còn lệnh cho Huyện lệnh Diệp Hoa Đường, Vương Lam Điền trở về nhà, tiếp tục chờ lệnh. Mã Văn Tài cũng nhận được mệnh lệnh lập tức phải dẫn binh về kinh, tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Huyện lệnh huyện Mậu nữa.



      Ý chỉ này truyền xuống dưới vô cùng nhanh, khiến ta hoài nghi biết triều đình có phải có thiên lí nhãn hay . Nhưng mọi chuyện cũng như vậy mà vượt qua sóng gió. Chúc Đài từ Chúc gia vận chuyển đến phần lương thực, triều đình cũng đưa tới phần, thiên tai ở huyện Mậu cơ bản xem như hết, nhưng Lương Sơn Bá lại quay lại. Nghe là Tô An dẫn bọn sơn tặc đến Thượng Ngu Chúc gia trang, cho nên Lương Sơn Bá muốn hỗ trợ nhà họ Chúc chống cự, nhất thời chưa thể quay về huyện Mậu, chỉ bảo Tuân Cự Bá mình áp tải lương thực về. cùng với còn có Vương Lan nương, hai người đó vành tai và tóc mai chạm nhau, tình chàng ý thiếp nồng thắm.



      Bệnh tình của ca ca ngày càng chuyển biến tốt, bắt đầu có thể đứng ra xử lý ít công việc lớn trong huyện. Tình hình bệnh dịch cơ bản được khống chế, Vương Lan nương lại tìm được loại dược thảo mới thay thế cho loại độc lạ kia, cũng đem phương thuốc trị bệnh này truyền ra ngoài, vì thế cứu được rất nhiều mạng người. Tình hình chiến loạn cũng ổn định, nên sau khi trở về, triều đình ép Mã Văn Tài nộp lại ấn tướng, mặt khác lại phái làm quan ở quận khác. Lại đến ta và ca ca phối hợp lừa gia đình, là Mã gia có thuốc có thể trị được bệnh của ca, cha ta nghe xong liền đồng ý hôn của ta và Mã Văn Tài. Ông ấy vội vàng đưa ta đến nhà họ Mã chỉ vì muốn đổi lấy bình an cho ca ca, nên hôn cũng tổ chức qua loa. Mã Văn Tài đối với chuyện này phi thường bất mãn, là về sau nhất định tổ chức lại cho ta hôn lễ long trọng khác.



      Điều đáng nhắc tới là Tô An trong quá trình tấn công vào Chúc gia trang, người bị trúng mấy mũi tên, trước khi chết còn dùng thân thể để bảo vệ Cốc Tâm Liên. Sau đó Cốc Tâm Liên đào vong trở lại huyện Mậu, biết thế nào lại lưu lạc đến bên cạnh ca ca ta, trở thành thiếp của ca ca. Mà Bát ca của Chúc Đài vì đánh chết người, bị quan huyện bắt vào đại lao, cũng biết khi nào được thả ra. Nghe người bị đánh chết phải ai xa lạ, mà chính là người học cùng trường với chúng ta, Tần Kinh Sinh, lại cũng biết vì sao cái tên mộng du đó chọc tới ca ca của Chúc Đài để rồi mất mạng. Quả là nhân sinh như giấc mộng.

      Lúc rời khỏi Hàng Châu, ta liền kéo Mã Văn Tài đến vườn đào ở Tây Hồ. Nơi đó vẫn như trước, hoa đào nở rộng, ngập tràn trong gian là sắc hồng, nhưng ngôi nhà gỗ chẳng còn người ở nữa, trống rỗng tịch liêu. Mã Văn Tài nhìn thấy cái nhà gỗ kia lại nổi cáu, còn muốn dùng cây đuốc tay thiêu rụi căn nhà. Cái tính cáu kỉnh này của , cũng biết bao giờ mới hết được.

      Thôi, có muốn làm gì, cũng sao hết.

      Dù sao chỉ cần còn sống, còn có tương lai.


      TOÀN VĂN HOÀN
      2 Phiên ngoại các bạn vô: http://www.megafileupload.com/en/file/496087/Ma-Van-Tai-nguoi-dang-danh-don-A342FD6E-prc.html
      để đọc nhé, bên nhà VÂN TÍCH k có đăng.
      Last edited: 13/9/14
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :