1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 83: Về nhà
      EDIT: VÂN TÍCH


      Ta cảm thấy bệnh tình của ca ca hề thuyên giảm.


      Lần trước ca ca đến, tuy rằng có chút uể oải, nhưng thân thể vẫn còn tương đối khỏe mạnh. Tại sao lần này đến, lại gầy như vậy? Nhìn thấy khiến cho người ta đau lòng. Bởi vì chuyện của ca ca mà khiến ta cả ngày rầu rĩ vui, đến buổi chiều lại nghe Tâm Liên nương lặn lội từ Tây Hồ mang cá đến cho ta, lại bị Mã Văn Tài ngăn ở bên ngoài, liền vô cùng tức giận, chạy lí luận với Mã Văn Tài. Người kia cư nhiên nghiêm trang với ta, ta nghe lầm rồi, chẳng có ai đến tìm ta cả.



      Tên khốn nạn này, tưởng ta biết luôn đề phòng Tâm Liên nương sao? Đừng tưởng ta biết làm những gì lúc có mặt ta. Có lần, thừa lúc ta chú ý, lén bỏ vào trong chăn của ta hơn mười con cá chạch, làm ta sợ đến mức cả đêm dám mò lên giường ngủ, ai, chuyện buồn này càng nhắc càng làm ta nản, tóm lại hơn năm nay ta đều bị bắt nạt thảm hại, càng liều mạng phản kháng cuối cùng người chịu thiệt vẫn là ta, cụ thể chi tiết có thể đề cập đến. Bất quá, tuy là Mã Văn Tài thích ôm ôm ấp ấp ta, nhưng cũng làm chuyện gì quá đáng, cho nên ta mới có thể tha thứ cho nhiều lần như thế, nếu , phỏng chừng ta cũng thể bình an chung phòng với lâu như vậy.



      hơn năm rồi, trong trường cũng có thay đổi gì lớn, duy nhất có chuyện thay đổi, đó là Tô An nửa năm trước bị đuổi khỏi trường. Cái tên khốn nạn Vương Lam Điền biết tại sao lại đánh mất vàng, số vàng này lại ở trong phòng của Tần Kinh Sinh, mà trùng hợp là ta lúc trước có vào phòng của Tần Kinh Sinh để tìm Tuân Cự Bá. Tô An biết tại sao lại hùa theo đám người Vương Lam Điền, là ta ăn trộm vàng của Lam Điền huynh.



      Ta cũng hiểu tại sao vị đầu bếp đôn hậu lương thiện này lại mực khẳng định ta lấy trộm, lúc đầu còn tưởng là có hiểu lầm. Kết quả Tô An chịu nghe ta giải thích, cứ khăng khăng ta là hung thủ. Em ngươi, ca ca ta cho ta vàng ta còn chưa tiêu hết đâu, việc gì phải trộm của tên khốn kiếp nào đó?



      Dám động thủ đầu thái tuế, chính là tự tìm cái chết. Kỳ thực trong vòng năm này, tính kiêu ngạo cáu kỉnh của Mã Văn Tài bị hạn chế rất nhiều, nhưng đối với loại chuyện này, chút lưu tình lựa chọn sử dụng vũ lực và tiền tài để giải quyết. Ta biết Vương Lam Điền và Tô An thỏa thuận gì với nhau, nhưng rất hiển nhiên Vương Lam Điền kiên quyết chịu nhận là vu vạ cho ta. Còn Tô An lại bị Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá liên hợp vạch trần chân tướng, thủ phạm trộm vàng bỏ vào phòng Tần Kinh Sinh chính là , sau đó lại muốn giá họa cho ta, mưu đồ muốn ta và Tần Kinh Sinh đều bị đuổi ra khỏi trường.



      Nhưng chuyện này rất cổ quái. Tô An nếu muốn hãm hại ta, vậy tại sao dứt khoát giấu vàng vào phòng ta, lại mang đến phòng của Tần Kinh Sinh làm gì?



      đợi ta kịp điều tra chân tướng, Tô An và mẹ bị đuổi ra khỏi trường Ni Sơn. Mã Văn Tài vuốt tóc ta , tiếp tục điều tra chuyện này cũng có ý nghĩa gì, Tô An nếu dám can đảm hãm hại ta, Mã Văn Tài nhất định cho phép tên đầu bếp ti tiện đó ở lại trong trường. Lúc này mới chỉ là trộm đồ giá họa, nếu về sau, Tô An lại hạ độc vào trong đồ ăn phải làm sao bây giờ? Có số chuyện khó lòng đề phồng, bằng thẳng thắn phá hủy. Về phần nguyên nhân Tô An hãm hại ta, lại do dự chịu , thẳng đến khi ta đe dọa, mới chậm rãi đáp lại: “Là vì Cốc Tâm Liên.”



      Bởi vì Tâm Liên nương?



      Ta nhíu mày khó hiểu. Nhưng Mã Văn Tài lại chịu giải thích gì thêm cho ta, chỉ ta về sau nên duy trì khoảng cách với Cốc Tâm Liên, còn nương kia lòng dạ bất chính, nếu tiếp xúc nhiều khi nguy hiểm cho bản thân.



      Ta hiểu ý của lắm, bất quá quả , từ sau khi Tâm Liên nương trở về Tây Hồ, Tô An thường hay chạy tới đó thăm nàng. Nhưng mỗi lần trở về, thường hồn bay phách tán mất thời gian, mà ánh mắt nhìn ta cũng có thêm phần tàn nhẫn. Ta vốn muốn biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, lại mơ hồ cảm thấy nên hỏi , bất quá như bây giờ, cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, ít nhất hai mẹ con nhà họ Tô cũng bị đưa lên quan, coi như là ta hết lòng quan tâm giúp đỡ.



      Chuyện Ngọc Vô Hà rời khỏi Chẩm Hà lầu cuối cùng cũng đến tai Mã thái thú, ông ta cũng viết thư gửi tới hỏi Mã Văn Tài, liền thẳng thắn thừa nhận người là do chuộc ra, cha định thế nào. Mã thái thú tự nhiên là hết cách, đành phải bảo Mã Văn Tài tiếp tục học tập cho tốt.



      Bởi vì hai bên biết thân phận lẫn nhau, cho nên quan hệ giữa ta và Chúc Đài cũng còn căng thẳng như dạo trước, tuy rằng bởi vì chuyện quá khứ mà trong lòng vui, nhưng cũng đến mức thể nhìn mặt nhau, chí ít nhìn thấy cũng có thể gật đầu cười. Ta cũng biết làm sao Chúc Đài nhận ra ta là con , mà nàng cũng có giải thích, chỉ xin lỗi ta về chuyện hiểu nhầm ta là kẻ háo sắc. Thực ra chuyện này với ta có tổn hại gì, chỉ là ca ca ta chịu tội phen. Tuân Cự Bá tính cách tiêu sái, vẫn là bạn tốt của ta, chỉ có Lương Sơn Bá dần dần tỏ ra xa lạ. Ta cảm thấy khó hiểu, còn từng lén hỏi nguyên nhân, nhưng Lương Sơn Bá chỉ cười mà , còn bảo ta mau về phòng đọc sách, chốc lát nữa Văn Tài huynh lại mất công ra ngoài tìm. Sơn Bá huynh như thế, ta cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải cáo từ.



      Phía sau núi trồng rất nhiều đào, chúng đều trưởng thành, thành vườn đào nho . Chỉ là biết Ngũ liễu tiên sinh Đào Uyên Minh, có còn ở trong chốn đào hoa ấy ? Kỳ thực ta lòng rất muốn cư trong vườn đào, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, lúc thấy cảnh đào giấc mộng ngày xưa sớm còn, mà tương lai trước mặt lại mờ mịt khôn cùng.



      Nắm trong tay thư ủy nhiệm, ta thầm nhíu mày, triều đình cho ta chức quan, là quan huyện cửu phẩm, cai quản huyện Mậu, huyện này tuy , nhưng ra ở rất gần nhà của Lương Sơn Bá. tại ở trường mới được hai năm, ta được triều đình cắt cử, cũng hiểu tại sao lại sớm như vậy. Ta còn vì chuyện này mà tìm người ra ngoài tìm hiểu, mới biết Huyện lệnh nơi đó vừa mới mất, mà tình hình trong huyện bất an, cho nên triều đình mới vội vàng cử Huyện lệnh mới.



      Tình huống bất an…thực vấn đề đấy. Ta vốn muốn để ca ca đến chỗ tiêu dao tự tại, chứ phải để chịu khổ a.



      Ta tự nhận thấy bản thân ở trong trường từ đầu cho tới giờ, kết quả phải ngay từ đầu đứng đầu, nhưng mà sau đó cũng dần dần vươn lên, ít nhất cũng nằm trong số năm người đứng đầu, tại sao chỉ cho ta làm quan huyện cửu phẩm nho ? Ta cảm thấy chuyện này nhất định là có vấn đề. Bất quá ủy nhiệm ban bố, nên cũng còn cách nào khác, chỉ còn hai tháng là phải đến đó nhậm chức, ta cũng phải thu dọn hành lí, chuẩn bị về nhà.



      Trong trường nhiều học sinh thấy ta lưu luyến rời. Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá càng cần phải , Hiệu trưởng và sư mẫu cũng đều lo lắng, dặn ta phải cố gắng làm vị quan tốt, ngay cả Vương Huệ luôn chống đối ta thế nhưng cũng chạy đến tặng ta hộp son do nàng tự làm, còn xụ mặt là để ta mang tặng cho tiểu thiếp trong nhà. Ta bị hành động của nàng chọc cho bật cười, liền trêu nàng bảo hộp son chia thế nào, ít nhất cũng phải đưa ta mười tám hộp a. Vương Huệ nghe xong lại oán hận trừng ta cái, sau đó quay đầu bỏ chạy, nha đầu kỳ quái.



      Những người khác cũng lục tục tặng quà chia tay cho ta. Vương Lan nương tặng ta quyển sách thuốc do chính nàng sưu tầm và viết lại. Chúc Đài và Lương Sơn Bá, hai người phân biệt tặng ta cây trâm ngọc và bộ tranh chữ. Tuân Cự Bá tặng nghiên mực Đoan Khê, chỉ có Mã Văn Tài cái gì cũng tặng cho ta.



      chỉ cho ta cái hứa hẹn.



      “A Đường, chờ ta.” Trước đêm ta , thầm vào tai ta như vậy. “Hai tháng sau, ta mang sính lễ đến nhà ngươi. Nhất định phải chờ ta, được gả cho người khác.”



      “Được.” Ta nhàn nhạt mỉm cười, ta ở nhà chờ ngươi. Bởi vì ta biết, người trước mặt ta, cho tới bây giờ bao giờ thất hứa.



      Sáng hôm sau, ta và Mộc Cận liền bắt đầu hành trình. Mã Văn Tài cũng đến tiễn ta. Gần đây cuộc sống bất ổn, lại sắp sửa đến kì tốt nghiệp, cho nên trường nghiêm cấm nếu có chuyện quan trọng được phép xuống núi, ta cũng muốn để Mã Văn Tài làm trái quy định này, cho nên cho tiễn. theo ta hỗ trợ khiêng hành lý ra bến đò, chỉ có hai người Mộc Cận và Mã Thống mà thôi.



      Cái tên mập mạp Mã Thống này, vừa vừa khóc nức nở, mặt tèm lem nước mắt nước mũi. Ta trông thấy bật cười, liền bảo Mộc Cận đưa khăn tay cho . Mộc Cận thể bỏ hành lý xuống, bên ném khăn tay cho Mã Thống, bên véo thắt lưng mắng: “Cái tên mập mạp chết tiệt này, khóc cái gì mà khóc? Định theo ta và công tử nhà ta mà được , phải ? Chúng ta còn chưa khóc đâu, ngươi khóc cái gì chứ!”



      “Ta…Ta…” Mã Thống lấy khăn lau mặt cho sạch , sau đó khụt khịt mũi, lớn tiếng , “Ta chỉ nghĩ đến sau này còn được gặp lại ngươi….các ngươi, trong lòng cảm thấy khổ sở, khóc chút cũng được sao?”



      “Ai gặp chứ…Cái tên mập chết tiệt này!” Mộc Cận biết vì sao hốc mắt cũng đỏ lên, nàng lại giơ tay véo Mã Thống cái, mắng được khóc, được khóc! Ta vội vàng nắm tay bọn họ, cũng nhìn ra được tình cảm của hai kẻ kia tầm thường, lại an ủi bọn chúng vài câu, trong lòng cũng hiểu vì sao dâng lên chút phiền muộn. Ta khe khẽ thở dài. Mộc Cận thấy ta vui, định gì đó, lại chợt nghe Mã Thống lớn tiếng kêu lên:



      “Công tử, Diệp công tử, ngươi mau nhìn xem! Kia là cái gì?”



      “?”



      Ta nghe được liền quay đầu lại, liền thấy trong trung, biết từ khi nào con diều chim ưng màu đen bay cao, ngừng chao liệng trong gió.



      “Là công tử!” Mã Thống cao hứng kêu lên, “Diệp công tử, là công tử nhà chúng ta đấy, cái diều này là của công tử nhà chúng ta, ta từng tận mắt thấy công tử tự tay làm!” đến đây, đột nhiên lại chần chừ, quay đầu nhìn ta cái, , “Nhưng mà…Công tử nhà chúng ta tại sao lại đột nhiên muốn thả diều?”



      “Ai biết được.”. Môi ta khẽ cong lên, tâm tình vốn buồn phiền lại lập tức vui vẻ, quay đầu với Mộc Cận, “Mộc Cận, chúng ta thôi.”



      “Công tử…” Mộc Cận cắn môi nhìn ta cái, do dự , “Ngươi chờ Mã công tử đến tiễn người sao? Kỳ thực chỉ cần Mã công tử muốn, gác cổng có lẽ cũng phải là vấn đề lớn…”



      tiễn rồi.” Ta cầm gói đồ lên, sau đó xuống núi.



      Ở bến đò ven sông từ biệt Mã Thống, ta và Mộc Cận thuê cái thuyền , bắt đầu chuyển đồ lên thuyền. Lúc này về nhà, cũng biết phải mất bao nhiêu lâu, chúng ta cũng chuẩn bị ít đồ ăn, để dành đường. Nhưng ngay lúc thuyền sắp rời bến, Mộc Cận đột nhiên nắm lấy ống tay áo của ta, kinh ngạc : “Tiểu thư, người xem bên kia, người kia, phải là Vương Lam Điền sao! Tại sao cũng xuống núi!”
      thomap thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 84: Dị tượng
      EDIT: VÂN TÍCH

      Cái gì?

      “Ngươi nhìn nhầm phải ?” Ta có chút kinh ngạc, Mộc Cận liền dùng tay quay đầu ta, ý bảo ta ngẩng đầu nhìn xem. Kết quả vừa liếc mắt cái, ta liền thấy Vương Lam Điền phe phẩy cây quạt đê, còn thư đồng của khiêng đồ cố sức theo sau.


      Ta lập tức sửng sốt. Mộc Cận còn ở bên ngừng kéo tay ta lay lay.

      “Tiểu thư người xem, tiểu thư người xem, ta có nhìn nhầm, quả là Vương Lam Điền, Vương Lam Điền cũng xuống núi!”

      “Được rồi, ta biết, ta biết rồi.” Ta vội đẩy Mộc Cận cái, ý bảo nàng nhà thuyền đừng rời bến vội, sau đó nhanh chóng nhảy từ trong khoang thuyền ra, chạy tới chỗ Vương Lam Điền. Bởi vì bến tạm thời chưa có cái thuyền khác, cho nên hai người kia cũng thể lại lại đê chờ thuyền mới đến. Sau khi nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập lại gần, Vương Lam Điền vừa quay đầu lại liền thấy ta, nhất thời ngẩn ra, còn lén lút lùi về phía sau bước.

      Ta làm bộ như thấy được bộ dạng sợ hãi của , há mồm hỏi: “Vương Lam Điền, sao ngươi cũng xuống núi vậy? Ta hình như có nghe ngươi cũng nhận được điều động của triều đình a?”

      “Hừ, trong nhà bản công tử có việc, cho nên tạm thời phải về. Loại người bị điều động sớm như ngươi, cho dù có làm huyện lệnh cũng có khả năng làm được chức vụ tốt!”

      Tạm thời về nhà? Hả, trường cho phép hoãn học sao?

      Ở trong trường gần hai năm nay, trừ bỏ hai ngày được nghỉ ra, ta chưa từng thấy Hiệu trưởng có cho phép ai về nhà thăm người thân. Đương nhiên, ngoại trừ các phu tử.

      “Công tử…Công tử, phải rồi!” Mộc Cận ở trong khoang thuyền kêu lên. Ta thấy có hỏi Vương Lam Điền tiếp cũng thu được kết quả gì, bèn dứt khoát để ý đến nữa, lập tức quay trở về thuyền. Nhà đò sớm sốt ruột, thấy ta lên thuyền liền lập tức xuất phát, ngay cả nửa phút cũng chịu lưu lại. Ta ngồi trong khoang thuyền, nhìn Ni Sơn càng ngày càng xa, trong lòng chan chứa cỗ cảm xúc biết tên, khỏi thở dài:

      “Thanh sơn hoành bắc quách

      Bạch thủy nhiễu đông thành

      Thử địa nhất vi biệt

      bồng vạn lý chinh

      Phù vân du tử ý

      Lạc nhật cố nhân tình

      Huy thủ tự tư khứ

      Tiêu tiêu ban mã minh.”

      (Bài thơ Tiễn bạn – Lý Bạch

      Dịch: Xuân Lộc

      Núi xanh chắn cửa bắc

      Sông trắng lượn thành đông

      Đây – chốn chia tay bạn

      Bay muôn dặm cánh bồng

      Mây trôi – lòng kẻ vắng

      Chiều xuống – tình người trông

      Tay vẫy chào ly biệt

      Ngựa kêu, tiếng não lòng!)

      Mộc Cận lúc này lại có thời gian buồn thương, nàng còn vội vàng kiểm tra lại hành lý của ta, thuận tiện lấy từ bên trong ra ít trái cây và bánh ngọt để ăn thuyền. Lúc này nghe thấy ta ngâm thơ, khỏi hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư, người đọc thơ gì vậy? Cái gì mà cửa bắc thành đông chiều xuống ngựa kêu? tại ràng là giữa trưa mà, hơn nữa chúng ta thuyền, cũng phải là ngồi xe ngựa!”

      “Ta biết.” Ta có chút bất đắc dĩ, vội lảng sang chuyện khác. Tiểu thư nhà ngươi nhất thời muốn ngâm thơ ly biệt, nhưng bản thân lại có tài bảy bước làm bài thơ, vì vậy tùy tiện mượn tạm của Lý Bạch lão tiên sinh để biểu lộ niềm thương nhớ! Thơ chủ yếu là vì muốn thể ưu thương của ta, ngươi quản ta bên trong có chiều với ngựa làm gì! là tiểu nha đầu hiểu biết. Ta mơ hồ cảm thấy bản thân bị cái nha đầu chết tiệt này xem thường, vì vậy nhất thời nghẹn trong chốc lát, sau đó lại ngâm khúc từ:

      “Nhớ người

      Ngàn dặm khói sóng

      Mây chiều trĩu nặng Sở Thiên mênh mông

      Đa tình tự cổ ly biệt đau thương

      Làm sao chịu được tiết thu vắng vẻ…”

      Mộc Cận: “Tiểu thư, người nghĩ đến tiết thu rồi sao? Tiết thu còn lâu mới đến, ít nhất cũng phải chờ đến tháng chín, bây giờ vừa mới qua tiết thanh minh lâu, gần nhất bây giờ chỉ có tiết đoan ngọ thôi mà.”

      Cái nha đầu chết tiệt này! Ta bị nàng hoạch họe làm cụt cả hứng ngâm thơ, có chút buồn bực xếp quạt lại, cũng đứng ở đầu thuyền nữa, mà quay lại ngồi ngay ngắn trong khoang thuyền, thuận tay lấy cái bánh phù dung tô nhét đầy mồm. Thấy Mộc Cận trừng mắt nhìn ta, lại nhớ đến mấy ngày trước đó ta nỗ lực luyện tập cử chỉ lời cho ra dáng thục nữa, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng lên, điểm tâm cắn từng miếng từng miếng . Mộc Cận thấy thế mới thở phào nhõm, ánh mắt nhìn ta vừa cảm thông vừa thương xót, cúi đầu : “Tiểu thư, ở trong trường lâu như vậy, là khổ cho người rồi…”

      “Là khổ cho ngươi mới đúng.” Ta sờ đầu Mộc Cận, cười an ủi nàng. Mơ hồ cảm thấy Mộc Cận đối với chuyện quay về Diệp gia dường như cũng quá hưng phấn. Lúc trước ở trong trường bảo nàng gửi thư về nhà còn cảm giác được, nhưng lần này cùng thuyền về, ta nhận ra Mộc Cận hình như rất sợ về nhà.

      Dựa vào những gì sau khi “mất trí nhớ” thu thập được, ta cũng biết được đại khái tình hình ở Diệp gia. Diệp gia trong nhà cơ bản cũng chỉ có ta và ca ca, ngoài ra còn vị em trai, là do tiểu thiếp của cha sinh. Ca ca ta vốn từng đính hôn với người, nhưng hiểu sao sau đó người kia lại chết bất đắc kỳ tử, mà ca ca cũng đồng ý nhà người khác cầu hôn, mà chỉ nạp rất nhiều tiểu thiếp vào cửa, cả ngày ăn chơi đàng điếm. Việc này, ca ca cũng chưa từng kể cho ta, cho nên ta cũng biết trong đó có uẩn khúc gì .

      Ta bên thầm nhớ lại những tin tức này, bên tiếp tục ăn bánh ngọt. Lại chợt thấy trong miệng có cái gì cưng cứng, cắn mãi được, suýt nữa làm gãy cả răng của ta. Ta liền vội nhổ nó ra, thấy đó là tờ giấy bản được gói lại, bên trong có tờ giấy, chữ viết giấy lại vô cùng quen thuộc.

      Kích cổ kỳ thang, Dũng dược dụng binh.

      Thổ quốc thành Tào, Ngã độc nam hành.

      Tùng Tôn Tử Trọng, Bình Trần dữ Tống.

      Bất ngã dĩ quy, Ưu tâm hữu sung.

      Viên cư viên xử, Viên táng kỳ mã.

      Vu dĩ cầu chi, Vu lâm chi hạ. (*)

      Thơ chỉ viết đến đây, mặt sau chỉ còn thấy nét mực mơ hồ. Ta thầm cắn môi, nắm chặt tờ giấy, sau đó nhắm hai mắt lại.

      Bài thơ này, lúc chúng ta ở trường từng học qua, phu tử khi giảng bài này, còn với chúng ta, đây là bài thơ về sĩ khí của người chiến sĩ, còn bảo chúng ta thể dùng góc độ tư tình nhi nữ thông thường mà hiểu nó, phải hoàn toàn bài trừ cái tư tưởng ân ân ái ái vớ vẩn. biết Văn Tài huynh có phải cũng nghe theo lời của Trần phu tử , mà ghi tiếp hai câu tiếp theo.

      Tử sinh khiết thoát, Dữ tử thành thuyết.

      Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.

      Hu ta khoát hề! Bất ngã hoạt hề!

      Hu ta tuân hề! Bất ngã thân hề!

      “Mộc Cận.” Ta đột nhiên giơ tay lên, nhàng mà vỗ vai tiểu nương này. Nha đầu kia chớp mắt ngẩng đầu nhìn ta, ta cười cười, giọng hỏi nàng:

      “Bây giờ rời , có còn muốn sau này gặp lại Mã Thống ?”

      “Ai, ai muốn gặp cái tên mập mạp chết tiệt kia chứ!” mặt Mộc Cận lập tức đỏ lên, thiếu chút nữa ném cái đòn gánh vai . Ta vội vàng đỡ lấy đòn gánh, tiếp tục cười : “Nếu ngươi thích , ta với Văn Tài huynh, bảo Mã Thống đến đem ngươi cưới về nhà, được ?”

      được được!” Mộc Cận vội lắc đầu, “Ta sau này muốn cùng tiểu thư. Tiểu thư nơi nào, Mộc Cận liền nơi đó, ta mới vì cái tên mập mạp kia mà vứt bỏ tiểu thư đâu! Nếu ta rồi, về sau tiểu thư gả vào Vương gia, vạn nhất bị cái tên xấu xa kia bắt nạt sao!”

      “Vương gia!” Ta nhíu mày, Vương Lam Điền phải viết thư về nhà xin giải trừ hôn ước hay sao? Hơn nữa cha cũng việc hôn nhân do ta tự quyết mà. Mộc Cận thấy ta nghi hoặc, liền , “Tiểu thư, người phải biết rằng, lời của lão gia vốn đáng tin. Lúc trước ngài ấy cũng bảo cho phép đại công tử thăm người vợ chưa cưới bị bệnh, kết quả sau đó liền đột nhiên muốn giải trừ hôn ước, hại tiểu thư nhà kia nôn ra máu mà chết. tại lại người phải gả cho Vương công tử, kết quả người xem, phải ngươi vừa , cái tên Vương Lam Điền kia cũng về theo sao? Ta nghĩ chuyện này tuyệt đối có vấn đề!”

      (*) Những câu thơ này là trong bài thơ “Kích cổ” (Đánh trống) của Bội Phong trong Kinh thi.

      Dịch thơ:

      Tiếng trống đánh thùng thùng vang dậy. Đứng lên binh khí hãy cầm mau,
      Đắp thành xây cất ấp Tào, Riêng ta chinh chiến vào miền Nam.

      Theo Tử Trọng đại binh hùng dũng, hợp cùng Trần Tống giao hoà.
      Trở về e chẳng cùng ta, Đau sầu rười rượi xót xa nỗi lòng.

      Tại nơi ấy mà dừng ở lại. Chiến mã cùng nơi ấy mà mất .
      Kiếm tìm mà đến mấy khi, Ở trong rừng núi tìm được ngay.

      Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.
      Cầm tay nàng hẹn mấy lời: “Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.

      Ôi lời hẹn trước khi xa cách, Đành phụ nàng ta thác từ đây!
      Đáng tin lời hẹn bấy nay, thi hành được mảy may với nàng.

      Người dịch: Tạ Quang Phát (Thi Viện)
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 85: Trúng độc
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Vương Lam Điền trở về làm được gì?”


      Ta khẽ nhíu mày, tuy rằng bản thân cũng lo âu, nhưng vẫn an ủi Mộc Cận, với nàng là có việc gì, cần lo lắng. Mộc Cận gật gật đầu, thấy ta bình tĩnh, nàng liền thở dài, như thể làm như vậy trút được gánh nặng trong lòng. Ta áp tờ giấy trong tay lên ngực, nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, xem nước chảy róc rách, gì nữa.

      Ba ngày sau, ta và Mộc Cận trở về Thái Nguyên.

      Tuy là cùng ở Thái Nguyên, nhưng vì cùng thuyền, cho nên ta và Vương Lam Điền cũng cùng xuất . Huống hồ căn bản ta cũng muốn cùng xuất với loại người này.

      Ca ca tất nhiên là ngồi xe ngựa đến bến đò đón ta. Ngoài ra, còn có người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, vừa thấy ta liền khóc, ngừng lấy khăn lau nước mắt, lại kéo tay ta, ta dạo này đen gầy , lâu nay ở trong trường chắc phải chịu khổ. Ta cảm thấy người phụ nữ này nhìn qua rất quen, sau đó nhớ tới nàng từng xuất trong đoạn trí nhớ của thân thể này, nếu ta đoán sai, hẳn là mẹ của ta. Ta thử thăm dò kêu tiếng mẹ, khiến cho bà ấy vốn ngừng khóc lại bắt đầu rơi lệ, kéo tay ta lời nào. Ta cũng cảm thấy xót xa, sau đó theo nàng và ca ca lên xe. Mộc Cận bởi vì là người hầu, liền gánh đồ lên ngồi ở chiếc xe khác.

      Xóc xóc nảy nảy mấy canh giờ, chúng ta cuối cùng cũng về đến Diệp gia. Ta đối với Thái Nguyên quen thuộc, suốt cả đường về liền cố ghi nhớ, còn phải trả lời người mẹ mới này đủ thứ chuyện, chủ yếu là về cuộc sống trong trường. Ta đương nhiên dám với nàng là ta ở cùng phòng với người con trai suốt hai năm, cũng tin tưởng ca ca cũng kể chuyện này cho mẹ, liền lừa gạt bà, ta ở trong trường là mình phòng, các điều kiện sống khác cũng rất tốt. Kết quả học tập cũng luôn đứng trong tốp đầu, lúc này lại bị triều đình điều động ra làm quan, cũng biết là có chuyện gì xảy ra, ta vốn cho rằng có thể được chức quan cao hơn chút.

      Ca ca ngồi bên lại xua tay, cười có việc gì, vừa vặn thích làm quan to, cũng muốn đến cái trấn làm huyện lệnh để rèn luyện. Ta thấy ca ca sắc mặt bình thường, hai bên gò má so với lần trước nhìn thấy càng lõm xuống nhiều hơn. Ta vốn muốn hỏi, lại ngại có mẹ ta ở đây, nên cũng dám nhiều.

      Diệp gia ở Thái Nguyên cũng coi như là nhà giàu, ruộng tốt được ngàn mẫu, người làm ruộng vô số, trong nhà đình, đài, lầu, các cũng đều có. Ta tự nhiên cũng có cái khuê phòng thuộc về bản thân. Mộc Cận mang theo ta về phòng thay quần áo nữ, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, liền đến phòng chính bái kiến cha.

      Cha ta là người tuổi cũng trung niên, thoạt nhìn so với mẹ ta lớn tuổi hơn nhiều, ông để chòm râu dài, bộ mặt giận tự uy. Tuy rằng ông từ quan nhiều năm, nhưng trong hơi thở vẫn mang theo uy quyền của kẻ làm quan, nhìn người cũng luôn là bộ dạng quan ban lộc cho kẻ dưới.

      Ta , lần gặp mặt này, thực giống cha và con , mà giống như thăng đường thẩm vấn phạm nhân hơn. Cha ta thấy ta thỉnh an , cũng biểu đặc biệt gì, chỉ nhàn nhạt ừ tiếng, lại tùy tiện hỏi vài câu về cuộc sống trong trường, sau đó ta về phòng nghỉ ngơi.

      Cha ta với ta, vì ta thay ca ca hoàn thành học tập ở trường, cho nên tính toán chuyện ta trốn nhà , còn ta về sau phải chú ý, được tái phạm nữa, phải ở nhà theo nhũ mẫu học tập quy củ, học thêu thùa khâu vá, đem những thói quen trong trường tất cả chỉnh đốn lại.

      Này, tại sao lời này lại khác xa với trước vậy! Ta nhớ lúc cha ta viết thư nhà gửi tới cũng phải là ý tứ này, là, nếu ta giúp ca ca ta kiếm được chức quan, can thiệp chuyện hôn nhân của ta, mặc cho ta làm chủ cơ mà. Tại sao tại lúc ta trở về, lại đột nhiên biến thành “ tính toán chuyện ta trốn nhà ”?

      Nhưng cha ta hiển nhiên cho ta thời gian phản kháng, khoát tay bảo ta xuống. Bởi vì vẫn chưa thẳng ra được đính hôn với Vương gia là vinh dự của ngươi a, ngươi nên nhanh ở nhà thêu đồ cưới a, nên ta cũng tiện lấy phong thư kia ra trở mặt, chỉ đành tạm thời về phòng, tính toán lại mọi chuyện. Thấy ta trở về, ca ca ta rất cao hứng, đuổi người hầu , mạch chạy đến phòng ta cẩn thận xem ta có gầy . Thức ăn ở trường cũng phải quá kém, ta cũng có gầy , chỉ là vì thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, nên đen ít. Ca ca có chút đau lòng, từ trong phòng mang đến ít thứ kỳ quái bảo ta bôi vào, là có thể tẩy trắng, cũng vội trộm là do lấy từ trong tay đám thị thiếp, nên ta ngàn vạn lần đừng có lộ ra ngoài để cho các nàng biết. Mấy nữ nhân này như sư tử Hà Đông, nếu nghe được tin này, ăn sống nuốt tươi mới là lạ.

      Ta cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy đống chai chai lọ lọ này, sau đó hỏi ca ca thân thể có phải có vấn đề . Ca ca cười có việc gì, ta lại chú ý tới hốc mắt của sâu hoắm, nhìn kiểu gì cũng giống như bình thường. Nhưng mặc kệ ta hỏi thế nào, ca ca cũng nhất định chịu cho ta, chỉ là ta lo nghĩ nhiều rồi. Ta biết có tiếp tục tra hỏi cũng có kết quả, dù sao tại cũng về nhà rồi, thầm hỏi thăm có khi lại tìm được câu trả lời, mà được lại quấn quít vo ve bên tai ca ca hỏi.

      Về vấn đề hôn , ca ca vẫn bảo ta đừng lo lắng, hết thảy lo. xong lời này, lại ho khan vài tiếng, bộ dạng có chút tiều tụy, sau đó vội vàng cáo từ chạy , dám ở lại lâu thêm giây nào.

      Ta cảm thấy lo lắng, thầm sai người chú ý chuyện ăn uống của ca ca, quả nhiên phát vào buổi tối lén lút sai người sắc thuốc uống. Mộc Cận giúp ta trộm được bã thuốc rồi đem ra ngoài hỏi đại phu, liền thu được kết quả là thuốc này chứa lượng độc lớn, ăn lâu trúng độc , còn có thể nguy hại tới tính mạng người dùng.

      Ta lập tức nôn nóng, liền lập tức cầm phương thuốc trong phòng tìm ca ca hỏi cho ra lẽ, hỏi tại sao phải uống thuốc độc! Ca ca biết thể gạt được ta, liền cho ta phần chân tướng . ra từ rất lâu bởi vì nguyên nhân nào đó trúng phải loại độc , luôn luôn tiềm trong cơ thể, sau đó lại bởi vì nguyên nhân nào đó, độc này lại phát ra, lại bởi vì nguyên nhân nào đó, biết được phương thuốc này, thể lấy độc trị độc, cuối cùng chính là như bây giờ.

      = = Hừ, nguyên nhân nào đó, ngươi cho rằng ta biết phương thuốc kia là Vương Lan nương đưa cho ngươi sao? thế giới này thần y còn có ở những chỗ khác, cần tiếp tục uống thuốc độc làm hại đến thân thể a!

      Nhưng ta lại chẳng phải là bác sĩ. Ngoài việc làm như vậy, ta cũng còn cách nào khác. Ở Diệp gia ngây người hai tháng, cũng có ai trong nhà nhắc ta tới chuyện hôn với Vương gia. Nhưng mà hai tháng qua , ca ca khởi hành đến huyện Mậu trước, mà gia nhân nhà họ Mã, lại thủy chung thấy đến.
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 86: Rời nhà
      EDIT: VÂN TÍCH

      Chờ đợi, là cuộc sống bị phán tù chung thân.


      Đối với ta mà , Diệp gia giống như nhà tù. Ta có thói quen sống cuộc sống nơi nhà cao cửa rộng, cơ bản trừ đồ ăn tồi ra, những thứ khác chẳng có gì đáng để ta lưu luyến.

      Ta cự tuyệt lời đề nghị của ca ca mang ta cùng huyện Mậu, cũng chỉ là vì muốn ở đây chờ . Nhưng mà lại đến, cũng phái người đến.

      Ta nghĩ, có lẽ có chuyện xảy ra rồi.

      Trong nháy mắt, lại tháng nữa trôi qua, cách rất xa khoảng thời gian ta và Mã Văn Tài từng ước định. Ta muốn ở lại trong nhà ngồi chờ nữa, liền tính toán lén lút rời nhà trốn , thu thập hành trang xong có thể là tìm ca ca hoặc là trở về Hàng Châu thăm dò tình hình. Nhưng đúng lúc này, huyện Mậu bên kia lại gửi đến phong thư, cha ta xem xong thư liền biến sắc, cũng chịu nội dung, chỉ đem bản thân mình khóa trong phòng, ngày hôm sau liền phát bệnh.

      Cha ta vừa ốm, trong nhà nhất thời hoảng loạn, ta cũng khỏi hoảng hốt, cảm thấy có thể là ca ca xảy ra chuyện, thừa dịp nửa đêm lẻn vào phòng của cha trộm thư, mở ra xem, phát phong thư này là do thư đồng của ca ca viết. Bên trong tuy rằng có đề cập đến độc người ca ca, bất quá nội dung còn tệ hơn.

      Trong thư thư đồng , ca ca đến huyện đúng lúc lũ lụt nghiêm trọng, dân chạy nạn khắp nơi tràn đến, quan tiền nhiệm đem cướp đoạt hết mồ hôi nước mắt của nhân dân sau đó bỏ chạy, để lại cho ca ca cục diện rối rắm.

      Ca ca ta sau khi đến vội vàng bỏ vàng ra đổi lấy lương thực, phân phát cho dân trong huyện.

      Kết quả là, mấy ngày trước dẫn theo vài người ra ngoài xem xét tình hình lũ lụt, ngoài ý muốn lại bị đám sơn tặc bắt được, sau khi mọi người tìm, ở bờ sông phát thi thể của hai gã sai dịch cùng ca ca, còn ca ca tung tích.

      Ca ca… nơi nào? Bị giết chết sao?

      , nếu chưa tìm được thi thể, cũng có khả năng ca ca ta chưa chết. Có thể mục đích của sơn tặc là tiền hoặc là cái gì đó khác. Bọn họ giết chết hai sai dịch, nhưng lại giết ca ca, như vậy nhất định là muốn dùng ca ca ta để đổi lấy cái khác.

      Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải đến huyện Mậu chuyến.

      thể chờ triều đình phái người đến bình định dân loạn. Ta nhất định phải tự mình chuyến, thuyết phục sơn tặc thả người, nếu có Văn Tài huynh ở đây tốt rồi…

      ở đây tốt rồi.

      Nhưng mà bây giờ sao? ở đây, ta lại thể dựa vào người khác. Dù thế nào, cha ta nhất định đồng ý, tuy rằng ông ấy quan tâm đến con mình, bất quá thân phận tại của ta dù sao cũng là con Diệp gia, theo suy nghĩ của ông ấy, chính là phải thành thành rời nhà bước, cho đến tận lúc lập gia đình. Về những chuyện khác, thể làm, cũng nên làm.

      Nhưng mà ta phải .

      Nhất định phải .

      Nhưng chuyện này tóm lại là ta nên nhắc đến, ta mới chỉ thoáng qua với mẹ, bà ấy lại chỉ biết lau nước mắt, muốn ta cùng nàng cùng nhau đến Phật đường quỳ lạy dâng hương, thỉnh cầu Bồ Tát mở lòng từ bi, thả cho ca ca trở về. Sau đó bà ấy lại trách cứ ta ở trường học hành tử tế, vì thế mà ca ca mới có chức quan tốt, làm hại bị phân công đến địa phương đó, bị sơn tặc bắt , hết thảy là tại đứa con vô dụng là ta.

      Người mẹ kích động ngừng rơi lệ mà ta thấy lúc mới về nhà chẳng còn. Con trai bà ấy mới là quan trọng nhất. Ta cũng muốn biết bọn họ vào lúc ta có mặt ở đây định đem ta trao đổi lấy cái gì. Cho nên ta nhất định phải rời khỏi đây, để họ vĩnh viễn bắt được ta.

      Mấy ngày sau, ta để lại phong thư, cưỡi con ngựa gầy trơ xương, mang theo vàng, vũ khí và lương khô, lén lút bỏ . Bởi vì nơi đó nguy hiểm, ta cũng mang theo Mộc Cận, mà trước đó bảo nàng mang theo thư tay của ta, giúp ta chuyến đến Hàng Châu.

      Nếu nàng biết ta muốn đến huyện Mậu, nhất định sống chết đòi cùng. Nhưng mà vì ta muốn để nàng , nên mới phải dùng biện pháp này đuổi nàng. Cũng thuận tiện báo cho Mã Văn Tài ta tại ở Diệp gia nữa. Lúc trước, ta có với mẹ về việc tìm người cứu ca ca, sau hiểu sao lại truyền đến tai cha. Tuy rằng ta cũng tự mình , xong vẫn đề phòng, cẩn thận sai thêm nhiều người trông chừng ta.

      Cũng may mà ca ca còn có nhóm thị thiếp, các nàng vừa nghe ca ca ta sinh tử , đại đa số đều la hét phải rời khỏi đây, cũng biết ca ca từ nơi nào tìm ra đám nữ nhân này, xem đến xem cũng phải là loại tử tế, ở trong Diệp phủ hoàn toàn chính là lũ sâu mọt. Cha ta sớm xem đám thị thiếp này vừa mắt, tại thấy các nàng nháo nhào đòi , dứt khoát kêu người đến, đem bọn họ bán hết ra ngoài, khiến cho bên trong Diệp phủ hỗn loạn. Nhân cơ hội ấy, ta liền lặng lẽ chuồn , người ngựa rong ruổi chạy đến huyện Mậu.

      Tin tức ca ca mất tích bị dân bản xứ báo cáo lên triều đình, huyện Mậu loạn nay lại càng loạn hơn, nếu có gì bất ngờ, triều đình sớm điều động người mới đến. Còn nhân lúc Huyện lệnh mới chưa tới, ta phải cố nắm chắc thời gian này, miễn cho đến lúc đó bị ngăn cho vào.

      đường thẳng đến huyện Mậu, cùng với lần trước bằng đường thủy hoàn toàn khác biệt, lần này bởi vì bằng đường bộ, nên đường khắp nơi nhìn thấy nạn dân, bọn họ quần áo tả tơi, kết thành từng đội người lại đường lớn, cũng biết định đâu. Trong số đó có ít người thoạt nhìn tương đối cường tráng, khi thấy đường có con nhà giàu có qua, mở to mắt nhìn chằm chằm người đó, khiến cho những người này hoảng sợ vội vàng chạy, dám lưu lại lâu.

      Ta cưỡi con ngựa già gầy trơ xương, quần áo người cũng là đồ vải thô chuẩn bị trước, bên tầng tầng lớp lớp miếng vá, lưng mang gói đồ , cũng chỉ dùng vải bố bọc lại, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ nghĩ là người sa cơ lỡ vận. Cho nên ánh mắt của nạn dân dù có nhìn ngựa của ta mấy lần, nhưng cũng có gây khó dễ, điều này làm cho ta thầm thở phào nhõm.

      Tuy rằng đại bộ phận nạn dân đều là người nông dân chất phác, nhưng mà thấy vàng nảy lòng tham, ở chỗ này mà biểu ra là người có tiền có lương khô, kia phải là kêu người ta đến cướp sao? đường nạn dân thực là rất nhiều, ta cũng dám lấy lương khô ra ăn. Nhưng thấy quá nhiều người đói lả , ta cũng nỡ nhìn thấy bọn họ chết đói, đành tìm chỗ ít người lén lút đưa cho tiểu nương gầy yếu và mẹ của nàng hai cái bánh nướng.

      Hai người kia nhìn thấy bánh, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, lại bị ta ngăn lại. Ta cũng có bản lãnh, thể cứu được nhiều người, chỉ hy vọng với số lương khô ít ỏi này có thể giúp số ít người vượt qua cơn đói.

      Ba ngày sau, ta tới huyện Mậu.

      Trong huyện nơi nơi hỗn loạn, tiếng kêu khóc vang khắp đất trời.

      Những cửa hàng đều tan hoang, trong thành mọi người quần áo tả tơi, mặt mày xám ngoét, cũng có ít ngươi còn có chút gia sản, nhưng cơ hồ tất cả đều chạy nạn, toàn bộ huyện tựa như tòa thành trống, bên trong là vô số hồn dã quỷ.

      Ta cầm cương ngựa, vòng qua những đám dân chạy nạn nằm la liệt mặt đất, từng bước từng bước hướng đến huyện nha. đường ta nhìn thấy khắp nơi, hoặc là bảng hiệu đổ xuống, hoặc là cửa sổ bị phá, chung toàn bộ nhà đều bị đập nát. Ta chầm chập đến cửa huyện nha, liếc mắt cái liền nhìn thấy tấm biển treo ngược, bên đề bốn chữ “Huyện nha huyện Mậu” bị cỏ lan đến nửa, còn dính ít phân chim.

      bên cửa huyện nha để cái trống minh oan, nhưng bề mặt của nó thủng lỗ lớn, phỏng chừng có cố sức mà đánh cũng ra tiếng.

      Ta thầm thở dài, nhìn thấy nơi này cũng có ai trông coi, dứt khoát giục ngựa vào trong. Vừa mới vào cửa chính, bỗng nhiên thấy đám nha dịch mặc quần áo màu lam đậm từ trong nhà chạy ra, tất cả đồng loạt chạy theo hướng. Mà phía trước bọn họ có con vật màu xám liều mạng trốn, ta tập trung nhìn kĩ, hóa ra là con chuột!

      Ta khẽ nhíu mày, há mồm hỏi vị đại thúc chạy sau cùng: “Đại thúc, các ngươi cố sức đuổi theo con chuột làm gì? Nó ăn vụng lương thực của các ngươi sao? Vì sao mua con mèo để nó bắt, chạy như vậy phí sức sao?”

      “Mua mèo?” Đại thúc kia ngẩng đầu nhìn ta cái, lắc đầu , “Cơ hội này làm sao có thể dâng cho mèo? Vả lại bây giờ làm gì còn lương thực để chuột ăn, chúng ta bắt con chuột chính là vì muốn ăn nó!”

      “A? Ăn con chuột?” Ta suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Đại thúc thấy vậy liền dùng ánh mắt kỳ quái liếc ta.

      “Đói bụng rồi có cái gì thể ăn a? Có con chuột là tốt lắm rồi!” xong lời này, lại thấy con chuột kia chạy qua bên phải, đám nha dịch liền chạy theo nó, mặc ta có tiếp tục gọi thế nào, cũng mặc kệ. Ta bất đắc dĩ, dứt khoát buông gói đồ vai xuống, mở ra, từ bên trong lấy ra mấy cái bánh, cố ý lớn tiếng :

      “Được rồi, nếu các ngươi muốn ăn con chuột đó, ta đây liền ăn bánh nướng vậy. Này, nơi này có có hai miếng thịt phơi khô, lại còn con cá ướp muối, phải làm sao bây giờ, mình ta hình như ăn hết được…”

      “Là, là bánh nướng!”

      “Sao có thể là bánh nướng? Nhất định là tảng đá hơi giống cái bánh nướng thôi, tiểu tử này nhất định là cố ý gạt chúng ta!”

      , là bánh nướng, là bánh nướng, ta ngửi thấy mùi của bánh nướng, còn có thịt, có mùi thịt, là thịt!”

      đám nha dịch nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, ào ào vây quanh ta, nhìn chằm chằm ta bày đồ ăn lên phiến đá, như thể sói đói thấy mồi. Những người này mặc dù đói đến ngấu nghiến, nhưng ai tiến lên cướp đoạt, chỉ là nhìn chằm chằm ta. Vị đại thúc vừa nãy do dự chút, : “Vị tiểu huynh đệ này…”

      “Các vị đại ca cần giữ lễ tiết, muốn ăn cứ ăn .” Ta cười , ý bảo bọn họ ngồi ăn cùng. Những người đó nghe xong nhất thời dường như phát điên, vội vàng xông lên, ngừng nhét thức ăn vào đầy miệng.

      Vị đại thúc cướp được miếng thịt phơi khô, vừa ăn vừa hỏi ta: “Tiểu huynh đệ, ngay cả thịt cũng lấy được, ngươi giỏi a! Thử xem, ngươi trộm bánh bột ngô ở đâu vậy?”

      “Trộm?” Ta hơi nhíu mày. Đại thúc thấy vậy liền nhếch miệng cười, lớn tiếng : “Ai nha, liên quan, bần cùng sinh đạo tặc, cũng coi là trộm được. Ngươi mau cho ta biết, thứ này rốt cuộc là lấy từ đâu, có thể hay lại trộm thêm ít nữa a?”

      Ta lắc đầu thở dài, cười : “Các ngươi sợ bị quan huyện biết sao?”

      “Quan huyện?” nha dịch miệng còn đầy bánh, cười vang, “Quan huyện mới còn chưa đến nhậm chức đâu. Lâu như vậy còn chưa đến, chừng, chết đói đường rồi! Ha ha ha ha.”

      “Lại có vị quan huyện nữa đến sao?” Ta cố ý hỏi, “Ta nhớ là tháng trước vừa có vị đến rồi mà? Sao lại thay người khác nhanh như vậy? Vị quan trước kia đâu rồi?”

      “Vị quan trước kia a. Vị ấy đúng là số khổ, yên lành có chuyện gì lại nằng nặc đòi xem tình hình lũ lụt, kết quả vừa tới đây lâu, bị sơn tặc giết, còn kéo theo hai huynh đệ của chúng ta!” nha dịch lắc đầu thở dài, tiếp lời, “Ngươi nhìn xem, huyện Mậu đến nước này rồi, có kiểm tra tình hình lũ lụt phỏng có ích gì? Có thể mang đến lương thực cho chúng ta sao? Con người của vị quan kia tồi, ít nhất khi ở đây chúng ta còn có đồ ăn. Bất quá chính là bộ dạng nhìn thấy xúi quẩy, ràng là đại quan mà gầy nhẳng, mà hình như, sắc mặt còn tái nhợt, trắng đến dọa người, ngươi coi…Quái, ta sao cảm thấy bộ dạng của tiểu huynh đệ rất quen a?”

      sao? Ngươi cảm thấy ngươi quen ta à?” Ta lạnh lùng cười, “Có phải chỉ là quen mặt, mà cả việc cho các ngươi đồ ăn, cũng rất quen thuộc, phải ?”

      “Ngươi là…Ngươi, là huyện lệnh!” Đám nha dịch kia toàn bộ đều ngẩn người, sau đó người gào lên, miếng bánh bột ngô liền từ trong miệng của cả đám ào ào rơi xuống. Sau đó bọn chúng thấy ta hừ lạnh tiếng liền vội quỳ rạp xuống, dập đầu bản thân có mắt như mù, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng nhận ra. Ta tuy rằng tức giận, nhưng nhìn bộ dạng của bọn họ cũng đành bất đắc dĩ bảo bọn họ đứng lên. Bọn nha dịch vội vàng hỏi ta làm sao thoát khỏi tay bọn sơn tặc, lại hỏi có phải ta chết siêu thoát nên về đây báo mộng cho bọn , ta biết phải trả lời thế nào, liền thẳng ta phải là huyện lệnh Diệp Hoa Đường của họ, mà chỉ là đệ đệ của ngài ấy mà thôi.

      Ta cũng thể ta là muội muội của Diệp Hoa Đường được? Dù sao bây giờ ta cũng mặc quần áo của nam.

      Sau khi biết chân tướng, những người này mới thở phào nhõm, hóa ra trong bọn họ phải ít người nghĩ ta là hồn ma trở về. Ta cũng có tâm tình nhiều lời với họ, liền hỏi thẳng ca ca ta mất tích ở chỗ nào, khi nào mất tích. Có lẽ bởi vì có đống đồ ăn vừa rồi, nên bọn nha dịch mới trở nên thân thiết với ta, kể lại cặn kẽ mọi chuyện. Ca ca ta mất tích trong cái động núi gần huyện Mậu, lúc trước nơi này cũng nghe có sơn tặc, bất quá bởi vì huyện Mậu quá nghèo, nên sơn tặc cũng thèm ghé thăm nơi này, vì thế nên mọi người cũng đề phòng, ngờ lần này vừa mới rời khỏi huyện, tri huyện bị bắt .

      Đám nha dịch còn chuyện kì quái khác. Theo ý bọn họ, tri huyện hôm đó xuất môn, quần áo cũng mặc khác gì đám nha dịch. Nhưng sau đó, hai vị huynh đệ của bọn chết oan uổng, còn tri huyện thấy đâu, quá kỳ lạ. Bọn họ ra ngoài cũng mang theo bất kì tài sản gì, lại cùng tri huyện, tại sao sơn tặc lại chỉ giết mình họ, còn tri huyện lại thả ra chứ?

      Ta nghe trong lời của bọn họ lộ ra vẻ nghi ngờ ca ca ta bán đứng người khác, bản thân đào tẩu, khiến ta rất tức giận, bọn họ sao có thể như vậy? Ca ca ta phải loại người đó! Huống hồ ca ca thị sát chuyện lũ lụt, là vì muốn tốt cho dân chúng huyện Mậu, tại sao bọn họ những chịu hiểu, lại còn hoài nghi !

      Mặc kệ bọn họ, ngày mai ta nhất định phải đến nơi đó chuyến. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ta nhất định phải đem ca ca mang về!
      thomap thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 87: Trà trộn
      EDIT: VÂN TÍCH

      Tuy là như vậy, nhưng muốn trà trộn vào trong núi, cũng phải tốn khá nhiều công sức. Ta phải là tướng quân, trong tay có binh lính, cũng có bản lĩnh dẫn theo dân trong huyện lên núi truy bắt sơn tặc, cho nên chỉ có thể tận lực tìm cách trà trộn vào.


      Đến huyện Mậu, người ta vốn mang theo ít vàng, tại xem ra tạm thời chưa biết dùng thế nào, nên tìm chỗ kín đáo, chôn vàng xuống dưới đất để dự phòng về sau. Về phần lương khô, ta giữ lại ít cho bản thân, phần còn lại đều để cho bọn nha dịch ăn. Hi vọng là có đồ ăn rồi, bọn họ có thể chống đỡ đến lúc ta cứu được ca ca hoặc là tri huyện mới nhậm chức đến, mà bị chết đói.

      Hỏi thăm dãy núi bị bọn sơn tặc chiếm đóng xong, mặc cho bọn nha dịch nỗ lực giữ lại, ta vẫn quyết định đem giầy vải đổi thành giầy rơm, lại ở mặt bôi lên ít bùn đất, nỗ lực làm cho khuôn mặt của bản thân trở nên mơ hồ , sau đó nắm lấy con ngựa già vì mấy hôm nay chỉ được ăn cỏ khô mà càng gầy hơn, người ngựa thẳng hướng tới “Hắc phong sơn”.

      Ngọn núi này cũng phải là núi cao hiểm trở, cho nên ta đoán đám cướp này cũng là mới lập nên. Ta giục ngựa , mới vừa đến chân núi, có vài người cầm vũ khí trong tay, khuôn mặt hung ác vây quanh ta, quát lớn: “Người nào? Đến đây làm gì!”

      Ta giả bộ bị họ dọa cho sợ hãi, lùi ngựa lại phía sau mấy bước, sau đó cả người run rẩy, lắp bắp , ta là nạn dân còn nhà để về, muốn theo đại vương các ngươi, hi vọng các đại ca thương xót, cho ta cùng tham gia cướp với họ để có cơm ăn.

      “Ngươi muốn làm cướp?” nam tử hoài nghi nhìn ta, ta vội vàng túm ngựa, với họ con ngựa này chính là do ta cướp trong tay người nhà giàu lúc chạy nạn, đặc biệt mang đến dâng tặng cho đại vương của họ, hi vọng có thể cho ta lên núi. Hai người kia thấy ngựa, trong lòng liền dao động, nhưng vẫn chịu buông tha, ngừng hỏi ta, chẳng lẽ từ người tên nhà giàu kia, mi chỉ lấy được mỗi con ngựa già này thôi sao?

      Ta hiểu được ý của bọn họ, thoáng do dự, mắt thấy hai người kia bắt đầu kiên nhẫn, lúc này mới run run lấy gói đồ ở vai xuống, đổ ra đống tiền. Hai tên lâu la kia nhìn nhau cái, sau đó đột nhiên ra tay cướp cái bao buộc ở bên hông ta! Ta giả bộ nhất thời cả kinh, định cầm lại túi tiền kia, lại bị hai kẻ đối diện dùng ánh mắt lộ ra ý dám đòi lại chỉ còn nước mất mạng, liền cắn răng :

      “Mong hai vị đại ca thông báo giùm tiếng…”

      Hai tên sơn tặc kia đem số tiền lấy được người ta chia nhau, bộ dạng thoạt nhìn rất vừa lòng, sau đó tên gầy hơn : “Ngươi, theo chúng ta đến đây.” Ta vội vàng làm ra bộ dạng sợ hãi, nơm nớp theo sau bọn họ.

      Hai người kia cũng thèm lục soát người ta, phỏng chừng là vì màn biểu diễn khi nãy của ta qua mắt được họ, làm cho bọn họ cảm thấy người ta cũng chỉ có chừng này tiền, nên kiểm tra xem ta có mang vũ khí theo , cứ như vậy đưa ta lên núi.

      Kỳ thực số tiền này, vốn chính là đồ ta chuẩn bị để hối lộ đám sơn tặc canh núi. Lúc trước chuẩn bị là tiền cho năm người, tại chỉ chia đều cho hai, nên vô cùng hậu hĩnh. Bất quá đương nhiên số tiền ta đưa họ chỉ là ít tiền đồng, còn vàng sớm được giấu cẩn thận trong người, bằng , nếu để bọn người này nhìn thấy, phỏng chừng kế hoạch bị phản tác dụng.

      Cẩn trọng dè dặt theo hai vị đại ca lên đỉnh núi, ta kinh ngạc phát núi cùng với chân núi tình huống hoàn toàn giống nhau. Dưới núi mảnh tan hoang, núi lại xây cất nhà ở tử tế, trong đó còn có số nơi có phi thường hoa lệ, vừa nhìn biết phải sớm chiều mà dựng nên. Chẳng lẽ đám sơn tặc này chiếm cứ nơi đây lâu rồi.

      Hai tên sơn tặc kia đưa ta đến trước cửa gian phòng lớn. Sau đó tên cầm lấy ngựa của ta, thẳng vào bên trong, sau chừng khoảng nửa nén hương ra, hướng ta khoát tay, :

      “Lão đại của chúng ta muốn gặp ngươi, vào . Nhớ được ăn lung tung, bằng cẩn thận cái đầu của ngươi phải chuyển nhà đó!”

      “Đa ta đại ca nhắc nhở.” Ta cúi đầu, tỏ vẻ sợ hãi trả lời, lại hơi cảm thấy đau đớn khi chủy thủ bên hông cà vào bụng, liền cũng vững tâm hơn sau đó bước vào trong phòng. Xốc lên mành che làm bằng da hổ, trong phòng tối om, hai bên đầy những người là người. Ta mơ hồ nhìn thấy ở cuối phòng có bày cái ghế, đó người ngồi ngay ngắn, hai cây đuốc bên cạnh chiếu vào mặt chỗ sáng chỗ tối, khiến ta thấy được khuôn mặt của người này. Ta cúi đầu về phía trước hai bước, lại nghe được có người hô dừng, mới nơm nớp lo sợ dừng lại, vừa ngẩng đầu lên muốn chuyện, ta liền lập tức kinh ngạc.

      Người ngồi ghế sắc mặt cũng thay đổi, đứng bật dậy, lớn tiếng : “Diệp Hoa Đường! Ngươi tại sao lại ở đây? Ngươi phải là…”

      “Tô An? Ngươi là thủ lĩnh sơn tặc?”

      Hai người chúng ta trông thấy nhau đều ngẩn người. Ta sâu sắc nhận thấy chuyện Tô An kinh ngạc giống với của ta, sau đó liền hiểu ra tới ca ca ta, khỏi tiến lên phía trước vài bước, với : “Tô An, ngươi cho ta, ca ca ta có phải bị ngươi bắt ? Ngươi rốt cuộc làm gì ca ca ta rồi?”

      “Làm càn! Dám bất kính với thủ lĩnh của chúng ta!” Có tên sơn tặc thấy ta ăn lỗ mãng, liền rút trường đao bước ra, lại bị Tô An vẫy tay bảo lui, lạnh lùng :

      ra tên kia là ca ca của ngươi. Ta còn băn khoăn hiểu tại sao người này lại quá giống? Hóa ra là hai huynh đệ! Người đâu, bắt lại cho ta!”

      vừa dứt lời, liền có vài tên sơn tặc nhảy lên, chuẩn bị bắt ta. Ta thấy tình thế ổn, liền rút chủy thủ ở bên hông ra, giơ chân đá ngã lăn mấy tên sơn tặc, sau đó nhảy lên, kéo Tô An vào trong lòng, dùng chủy thủ kề cổ , đe dọa: “Ai dám lại đây? Còn dám tiến thêm bước ta liền giết !”

      Những tên sơn tặc thấy thủ lĩnh bị bắt làm con tin, vội vàng lùi lại. Ta lạnh lùng mở miệng :

      “Tô An, khi chúng ta còn ở trong trường Ni Sơn, ta tự thấy bản thân đối với ngươi tệ. Ngươi vì sao phải năm lần bảy lượt mưu hại ta? tại rơi vào hoàn cảnh này, ta cũng muốn cùng ngươi ôn lại chuyện cũ. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao lại đối với ta như vậy?”

      Tô An hừ tiếng.

      “Đúng vậy, Diệp Hoa Đường, ngươi đối với ta tệ, thậm chí còn có ân với ta. Ta cũng biết chuyện ta làm là phải với ngươi. Nhưng là thù cướp vợ đội trời chung, ngươi nếu làm ra chuyện như vậy, đừng trách ta bất nghĩa!”

      “Thù cướp vợ?” Ta hiểu, ta và Tô An sao có thể có thù cướp vợ đây? Hay là…Chẳng lẽ là, người ái mộ, là Mã Văn Tài sao?

      Ta bị ý nghi của mình làm cho sợ đến mức toàn thân nổi da gà. Mã Văn Tài tính cách như vậy, có thể có con thích cũng phi thường kì quái rồi, kết quả, kết quả, cư nhiên lại có con trai ôm tình si với , chẳng lẽ Tô An ra là tên cuồng ngược sao? Bất quá như vậy cũng rất kỳ quái, cái tên Mã Văn Tài này, nghĩ thế nào cũng làm vợ được, phải là chồng mới đúng…Chết tiệt, ta rốt cuộc suy nghĩ lung tung gì vậy =.=.

      May mắn giây tiếp theo Tô An chứng minh suy luận của ta là sai bét bè be rồi. Bởi vì nổi giận đùng đùng : “Ngươi là đồ cầm thú, đối với Tâm Liên làm ra chuyện cầm thú còn dám giả bộ biết!”

      ra người đến là Cốc Tâm Liên. Bất quá, ta lúc nào đối với Tâm Liên nương làm ra chuyện bằng cầm thú a? Đừng có lăng nhăng, muốn làm gì cũng phải có bằng chứng.

      Vì thế sau đó, nhân chứng xuất rồi.

      “Diệp công tử! Ngươi tỉnh lại lúc nào vậy?” Sau tiếng gọi vui mừng, cái người vốn được cho là bị ta làm chuyện cầm thú, Cốc Tâm Liên từ cửa chạy vào, thấy ta và Tô An như vậy, khỏi nhíu mày quát lớn:

      “Các ngươi còn ở trong này làm gì? Còn mau lui ra cho ta!”

      À, lời này là với bọn sơn tặc cấp dưới a.

      Những người này thấy chúng ta có quen biết, lại bị Cốc Tâm Liên quát lớn vài câu, liền nhanh chóng lui ra ngoài. Thẳng đến khi trong phòng còn người ngoài, Cốc Tâm Liên mới tươi cười tới, muốn ta buông Tô An ra, còn thề son sắt đảm bảo gây ra chuyện bất lợi cho ta. Tô An nhìn thấy Tâm Liên nương như vậy, cũng khỏi có chút ủ rũ, ta cũng buông ra, bước sang bên, thuận tiện hỏi Cốc Tâm Liên chuyện của ca ca. Cốc Tâm Liên nghe xong liền kinh ngạc, hiển nhiên cũng nhầm lẫn ta và ca ca. Bất quá nàng rất nhanh có phản ứng, chạy lại kéo tay ta muốn mang ta gặp ca ca. Ta thấy Tô An sắc mặt khó coi, liền rút khỏi tay nàng, làm bộ chắp tay sau lưng, lững thững theo bọn họ ra ngoài.

      Đến phòng tương đối sạch , ta liếc mắt cái liền thấy Tô đại nương ngồi nệm ở chính giữa phòng, bà ngồi đối diện với pho tượng Phật, ngừng niệm kinh. Mà ca ca ta lại nằm ở cái giường bên trong, mặt xám ngoét, người đắp cái chăn bông rất dày.

      Ta nhìn thấy như vậy, nổi điên chạy tới giường của ca ca, thấy sắc mặt ràng là sắc mặt của người trúng độc, hoảng hốt đến nỗi tay chân đều luống cuống, nên lời. Tô An đứng bên, có chút vui sướng khi người gặp họa, lạnh lùng : “Chuyện này liên quan đến ta. Chính tự mình nuốt độc dược, là thà chế cũng muốn bị sơn tặc bắt , kết quả cũng chết, còn khiến chúng ta phải tốn tiền mua thuốc treo mệnh cho . Huynh đệ các người giống như nhau, đều dùng khuôn mặt quân tử để lừa người…”

      “Câm miệng!”

      Người là Cốc Tâm Liên, nàng hung hăng trừng mắt với Tô An. Tô đại nương cũng đứng dậy, mặt mang theo vẻ áy náy, : “Tô An, đừng như vậy, vẫn là do chúng ta tạo nghiệt. Diệp công tử cũng là người tốt, cho dù có làm như vậy đối với Tâm Liên, cũng là chuyện của quá khứ rồi, ngươi tội gì cứ phải canh cánh trong lòng?”

      “Ta làm cái gì?”

      Ta hít hơi sâu, xoay người lại nhìn mấy người kia. Cốc Tâm Liên lại tránh ánh mắt của ta, : “Diệp công tử, người đừng nghe bọn họ lung tung, có chuyện gì cả…”

      “Sao lại có!” Tô An hung tợn trừng mắt, “Nếu phải lúc ở trong lầu xanh làm như vậy với ngươi, ngươi vì sao lại cứ đau khổ chờ đợi mà nhẫn tâm cự tuyệt ta!”

      “Mặc kệ Diệp công tử thế nào, ta đều cam tâm tình nguyện chờ !” Cốc Tâm Liên liền quyết tâm đánh canh bạc, với ta, “Diệp công tử. Ta ở bên cạnh Tây Hồ mực đau khổ chờ đợi ngươi, nhưng mãi cho đến khi chiến loạn nổi lên, nhà cửa bị hủy, ngươi cũng tới đón ta . tại, ta chỉ muốn hỏi ngươi câu, ngươi nguyện ý mang ta sao? Nếu có thể theo ngươi, dù có chỉ để làm nô tì, Cốc Tâm Liên ta cũng hối hận! Cầu xin ngươi, hãy dẫn ta .”

      “Tâm Liên!”

      “Thôi.” Ta nghe xong liền hiểu , ra Tâm Liên đối với ta luôn mang tâm tư khác. Ta thở dài, quyết định đem toàn bộ chân tướng cho bọn họ.

      Ta thể mang nàng . Cũng chưa từng đối với nàng làm điều gì đúng, lại càng làm chuyện cầm thú.

      Bởi vì ta cũng là con . Cứ cho là ta muốn làm, ta cũng có bản lĩnh đó.

      Ta vừa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Bao gồm Cốc Tâm Liên, cũng bao gồm cả Tô An. Tô An ràng là thở phào nhõm, mà Cốc Tâm Liên lại run rẩy, sau đó như nổi điên mà bỏ chạy. Tô An do dự đứng tại chỗ trong chốc lát, dường như muốn xin lỗi ta, ta liền lắc đầu với , người xin lỗi phải là ta mới đúng.

      Nếu ta sớm phát tâm tư của Cốc Tâm Liên, sớm chặt đứt ý niệm đó của nàng, Tô An cũng bởi vì vậy mà hận thù ta để bị đuổi ra khỏi trường, mà chuyện hôm nay cũng phát sinh.

      Nhưng mà có thể làm gì nữa đây, hết thảy đều quá muộn.

      “Ca ca của ngươi, quả là bản thân tự nuốt độc dược, liên quan gì đến chuyện ta hiểu nhầm ngươi…Những củ nhân sâm này ngươi cầm , cố gắng còn có thể kéo dài tính mạng được nửa tháng nữa. nay dưới núi rất loạn, chi bằng ngươi cứ ở đây vài ngày. Hay là để ta sai người dùng xe ngựa đưa ngươi về, dù sao nghe huyện lệnh huyện Mậu cũng thay người mới, ngươi ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa…”

      Sau khi biết thân phận của ta, Tô An lập tức trở nên thân mật hơn rất nhiều, nhưng ta cũng nguyện ý nhận giúp đỡ của . Ta muốn xe ngựa, cũng muốn ở lại đây, về phần nhân sâm tuy rằng vì ca ca mà miễn cưỡng nhận lấy, nhưng đổi lại, ta cũng đem vị trí chôn vàng cho . Tô An luôn miệng động đến chỗ vàng đó, để cho ta mang , nhưng ta nghĩ, có lẽ ngay sau khi ta rời khỏi đây, đào lên.

      Con ngựa gầy cũng trả lại cho ta. Ta đem ca ca hôn mê nằm vắt ngang lưng ngựa, sau đó dắt ngựa từng bước , gian nan xuống núi.

      Trong thành vẫn như trước là đống hỗn độn. Ta dắt ngựa chầm chập về hướng huyện nha, tính toán ở đó nghỉ ngơi chút, rồi tìm biện pháp đưa ca ca về nhà. Ai ngờ giữa đường, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên của ta. Ta vừa quay đầu lại, thấy Lương Sơn Bá và thư đồng của . Lương Sơn Bá thấy ta rất cao hứng, bên vẫy tay bên kêu to “Diệp huynh”, rồi vội vàng chạy tới.

      “Sơn Bá huynh!” Ta thấy cũng rất cao hứng, kéo ngựa quay lại, có chút kỳ quái hỏi: “Tại sao các người lại tới đây?”

      “Công tử nhà ta nghe ngươi bị bắt ở trong núi, sống chết nên vô cùng lo lắng. Vừa mới nghỉ học liền vội vàng mang ta tới đây thăm dò tình huống. Kết quả ngờ quá gian khổ, thiếu chút nữa chết đói giữa đường.” Thư đồng Tứ Cửu vai gánh đòn gánh hướng về phía ta vừa chạy vừa , trong giọng có chút bất mãn. Lương Sơn Bá liền trừng mắt nhìn cái, ý bảo im miệng, sau đó hỏi ta:

      “Diệp huynh, thư đồng nhà ta hiểu chuyện, ngươi đừng nghe lung tung. Ta chính là vì nghe tin huyện Mậu lũ lụt nghiêm trọng, dân gặp nạn ở đây rất đông, lo lắng ngươi mình vất vả, lại nghe đồn chuyện sơn tặc, cho nên vừa vặn sau khi nghỉ học có chuyện gì làm, mới tới đây thăm hỏi. tại thấy ngươi có chuyện gì, tốt quá.”

      “Cảm ơn.” Ngoài hai chữ này ra, ta cũng biết phải cái gì, do dự chút, ta vẫn nhịn được hỏi thêm, “Sơn Bá huynh, ngươi trường Ni Sơn cho học sinh nghỉ học? phải là còn nửa năm nữa mới hết thời gian học sao? Tại sao bây giờ lại cho nghỉ rồi?”

      “Mọi chuyện là thế này, giờ giặc giã nổi lên bốn phía, Hiệu trưởng cảm thấy ở lại trường rất nguy hiểm, vì vậy liền cho nghỉ học, các học sinh hốt hoảng rời khỏi trường, ngay cả Hiệu trưởng cũng đem theo người nhà lên núi cư rồi. Bây giờ người ở Ni Sơn trôi giạt khắp nơi, sống chết biết, ta cũng đem mẹ mình đến nhà bà con thân thích ở tạm, ở nhà ta bây giờ cũng an toàn, vừa vặn nhớ tới ngươi làm Huyện lệnh ở ngay huyện Mậu này, nên tính toán đến đây xin nương tựa. ngờ được nửa đường lại nghe ngươi gặp chuyện bất trắc, vì vậy vội vàng đẩy nhanh tốc độ. tại thấy ngươi có chuyện gì, là quá tốt rồi.”

      “Mọi người đều nghỉ học rời trường rồi?” Ta chấn động, vội vàng hỏi lại, “Vậy Văn Tài huynh đâu, thế nào rồi? đâu? có chuyện gì xảy ra với chứ?”

      “Văn Tài huynh, sao hết.” Lương Sơn Bá lộ ra vẻ mặt “Ta biết ngươi nhất định hỏi thăm mà”, làm cho ta có chút ngượng ngùng, sau đó Lương Sơn Bá tiếp tục , “Văn Tài huynh được triều đình ban chức Thượng thư bộ binh, hàm ngũ phẩm, sau đó phái dẹp giặc. Nghe mấy tháng trước, có đến Thái Nguyên chuyến, sau đó mới đem binh dẹp loạn, ta nghĩ nếu biết ngươi ở đây, nhất định tới giúp quét sạch lũ sơn tặc.”

      đến Thái Nguyên ư?” Ta chấn động, đến khi nào, tại sao ta lại biết!
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :