1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 80: Kinh nguyệt
      EDIT: VÂN TÍCH


      Tần Kinh Sinh vừa trông thấy ta, nhất thời cũng choáng váng, đóa hoa cầm trong tay cũng bị ném xuống. Sau đó nhảy qua cửa sổ vào, chỉ vào hai người chúng ta, mắng to: “Được lắm, Diệp Hoa Đường, Hoàng Lương Ngọc, hai kẻ tiện nhân các ngươi, đôi cẩu nam nữ này dám lén lút hẹn hò sau lưng ta! Ta…”


      “Này, ngươi mắng ai là tiện nhân đấy?” Ta nghe lời này thuận tai, liền chắn ngang giữa và Ngọc Vô Hà, chặt chẽ bảo vệ Ngọc Vô Hà ở sau lưng, đồng thời lạnh lùng , “Tần Kinh Sinh, ta nghĩ ngươi cũng nên giải thích ràng cho ta. Để ta nhắc cho ngươi nhớ, bây giờ chúng ta đều là những kẻ nửa đêm phóng đãng chơi lầu xanh, việc này nếu truyền ra ngoài đối với ai cũng có lợi. Bất quá, ta thấy Tần huynh kích động như vậy, có phải vì ngươi và Ngọc nương có bí mật gì mà chúng ta biết chăng?”



      , , có! Ai có quan hệ với loại tiện nhân này chứ!” Tần Kinh Sinh cố tỏ ra bình tĩnh, rất nhanh mở miệng phản bác. vừa ra lời này, trong nháy mắt, sắc mặt của Ngọc Vô Hà trở nên trắng bệnh, dường như còn sức để đứng nữa, phải ngồi xuống ghế tựa.



      “Ta là tới lấy tiền tiêu vặt hàng tháng!” Tần Kinh Sinh , xồng xộc xông vào phòng ngủ, “Con tiện nhân này chưa nộp cho ta tiền tiêu vặt tháng này, Diệp Hoa Đường, ngươi bớt lo chuyện người khác , mau tránh ra!”



      “Nàng nợ tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi sao?” Ta cảm thấy kỳ quái, “Ngươi đùa đấy à? Nàng làm sao có thể nợ tiền tiêu hàng tháng của ngươi?”



      “Cái này liên quan đến ngươi, tránh ra!” Tần Kinh Sinh chỉ thấy có mình ta ở đây, lá gan liền lớn, thế nhưng còn định ra tay đánh ta, lại bị ta túm lấy các ngón tay, bẻ gãy từng đốt, sau đó muốn đạp bay qua cửa sổ, lại nghe thấy Ngọc Vô Hà ngồi ghế đột nhiên mở miệng : “Diệp công tử, ngươi tha cho .”



      Ta nghe thấy nàng như vậy, cảm thấy Ngọc Vô Hà hình như muốn chuyện riêng với tên súc sinh Tần Kinh Sinh kia, vì vậy xen vào chuyện của bọn họ nữa, chỉ dặn nàng cẩn thận rồi rời . Nơi này dù sao cũng là lầu xanh, có nhiều người như vậy, ta tin Tần Kinh Sinh cũng dám làm chuyện quá đáng với nàng.



      Thời điểm trở về trường, ngoài ý muốn ta bắt gặp đôi uyên ương Lương Chúc ngồi ở trong vườn hoa, bên cạnh là dòng suối êm đềm trôi. Hai người họ dựa lưng vào nhau, quấn quít ngọt ngào như mật cùng chơi thả diều.



      == Trời khuya rồi, bọn họ cũng sợ lạnh sao mà còn trốn ra bên ngoài chơi. Ta nhìn chớp mắt vào đôi uyên ương kia, mơ hồ nghe thấy cạch tiếng, hình như là Lương Sơn Bá làm rơi cây sáo buộc diều.



      “Ai, Diệp…A Đường! Ngươi trễ như vậy rồi còn định đâu?” Lương Sơn Bá vội vàng đưa cây diều của mình cho Chúc Đài cầm, chạy lại đây hỏi.



      “Ngươi hỏi ta sao?” Ta giật giật tóc, cũng quyết định giấu diếm , trực tiếp , “Ta đến Chẩm Hà lầu.”



      “Chẩm Hà lầu!” Lương Sơn Bá nghẹn chút, vội vàng túm tay áo của ta, , “Ngươi đến chỗ đó làm cái gì? Tâm Liên nương phải thoát khỏi đó rồi sao, ngươi tại sao còn quay lại chỗ đó? Vạn nhất bị tú bà phát ra rồi bắt ngươi lại phải làm sao bây giờ!”



      “Chuyện nên làm nhất định phải làm.” Ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chúc Đài cái, thấy nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hiển nhiên là nàng biết ta đến Chẩm Hà lầu làm gì, cho nên ta giải thích hơn nữa mà thẳng về phòng ngủ của mình. Mã Văn Tài ngồi ngoài cửa chờ ta, thấy ta bình an trở về, khỏi thở hắt ra. Ta kể cho lúc ta ở trong lầu xanh gặp Tần Kinh Sinh, còn ta nghi ngờ quan hệ giữa tên khốn nạn họ Tần đó và Ngọc Vô Hà. Mã Văn Tài lại phen ôm lấy ta, thấp giọng : “Đủ rồi, A Đường, cần lo nhiều chuyện như vậy. Cứ như vậy như vậy là đủ rồi.”



      == A? Ta làm gì đâu, mới chỉ là truyền tin thôi mà. À, còn nữa cái tên Tần Kinh Sinh còn nữ nhân của ngươi thiếu tiền tiêu vặt hàng tháng đó, Văn Tài huynh, ngươi tức giận sao? Tính khí từ khi nào lại trở nên tốt như vậy?



      “Cái gì gọi là nữ nhân của ta?” Mã Văn Tài có điểm mờ mịt, “Ngươi ai là nữ nhân của ta?”



      “Ngọc Vô Hà đó!” Ta cũng có chút mờ mịt, “Ngươi phải muốn chuộc thân cho nàng sao? Tần Kinh Sinh lại nửa đêm dám trèo qua cửa sổ vào phòng ngủ của nàng đòi tiền, ngươi cũng tức giận?”



      “Ai nàng là nữ nhân của ta! Nàng là nữ nhân của ta, vậy ngươi là cái gì hả?” Mã Văn Tài nhíu mày, giơ tay kéo tai của ta mà rít gào.



      “Ta là người a.” =.= Người này rốt cục muốn hỏi cái gì, ta tất nhiên là người rồi, nếu chẳng lẽ là lợn? Ta có chút khó hiểu, đưa tay kéo tay áo hỏi lại, kết quả lại bị đối phương túm tay ấn lên giường, sau đó liền nằm đè lên ta =.=



      “Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?” Ta phát tình huống có vấn đề, liền bắt đầu khẩn trương, cố gắng dùng chân đá , “Mã, Mã Văn Tài, ngươi đè ta làm gì? Để ta đứng lên! Muốn ngủ về trường kỉ mà ngủ!”



      Mấy hôm trước ta bị ốm, người này sợ ta buổi tối ngủ hay đá chăn bị cảm lạnh, liền ôm ta ngủ. Ta mấy lần cẩn thận bị lây bệnh, cũng nghe. vất vả mới vượt qua hai ngày này, bây giờ ta hết bệnh rồi, tất nhiên có thể đường đường chính chính đuổi ngủ ở trường kỉ, kết quả chẳng được bao lâu, cư nhiên lại trèo lên giường, chẳng lẽ biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân sao?



      “Ngươi tại biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân chắc?” Mã Văn Tài trừng mắt, “Lúc cùng Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá kề vai sát cánh sao nhớ đến? Rồi lúc mình chạy vào lầu xanh nhảy múa sao cũng nhớ phải thụ thụ bất thân?”



      “Ta vào lầu xanh còn phải đều là vì ngươi!” Ta ngẩng đầu lên, gân cổ phản kháng, kết quả lại bị Mã Văn Tài giơ tay vỗ cái, đầu lại rơi thẳng xuống gối.



      “Vì ta? Ta có phải với ngươi, đừng có lo chuyện này, để cho Ngọc Vô Hà kia tự sinh tự diệt là được rồi, ngươi là con , cần mình vào lầu xanh? Kết quả sao? Dám dối ta là tìm Mộc Cận nhờ nàng khâu lại quần áo, sau đó trốn ra ngoài đường vài canh giờ mới về, còn nghênh ngang , ngươi phải giúp nữ nhân của ta chuộc thân, hả? Ngươi cho ta, nữ nhân của ta rốt cuộc là ai hả?”



      “Nữ nhân của ngươi là ai ngươi còn biết, làm sao ta biết được.” Ta lại lần nữa cố gắng ngẩng đầu lên, giây tiếp theo lại bị đập xuống gối. Mã Văn Tài hung thần ác sát gằn giọng:



      “Ngươi rốt cuộc hay !”



      !” biết tại sao đoạn đối thoại của chúng ta lại có xu hướng từ biết hay chuyển thành hay , sau đó Mã Văn Tài tỏ vẻ, bây giờ ngươi , sau này đừng hòng há miệng gì nữa.



      Ta cảm thấy cố tình uy hiếp ta, vì thế cố giãy giụa ngẩng cao đầu, muốn quyết tâm tranh cãi với đến cùng, kết cục là, ngay sau đó, dùng miệng mình bịt miệng ta.



      Cái này là, ràng rất quá đáng, ta có muốn cũng được a!



      Ta bị áp giường, trong lúc giãy giụa cảm thấy ta của Mã Văn Tài biết từ lúc nào trượt xuống bên hông, sờ soạng cởi thắt lưng của ta ra. Ta lập tức hoảng loạn, muốn mở miệng , nhưng miệng bị dùng lưỡi lấp đầy. Trong lúc ấy, ta chợt cảm thấy bụng nhói đau, toàn bộ thân thể lập tức cứng ngắc.



      Bởi vì thấy ta liều mạng giãy giụa đột nhiên lại động đậy nữa, Mã Văn Tài cảm thấy phi thường kỳ quái, hơn nữa sắc mặt của ta nhăn nhó, dường như rất đau đớn. Vì thế vội dời khỏi môi của ta, hơi thở có chút hổn hển, hỏi ngay: “A Đường, ngươi sao vậy?”



      “Bụng…bụng, bụng đau…Ngươi mau đứng lên…”



      Ta dùng tay ôm chặt bụng, sắc mặt chỗ xanh chỗ trắng, đau đến nỗi thở được. Mã Văn Tài vội vàng đứng lên, ta lúc này mới nhận ra cởi ra áo ngoài, phỏng chừng chỉ vài giây nữa, ngay cả áo ngủ cũng cởi nốt!



      Thằng nhãi cũng phát quần áo của mình xộc xà xộc xệch, mặt liền đỏ lên, vội vàng chỉnh trang lại quần áo. Ta đau đến mức còn hơi sức đâu mà trách móc cái tên cầm thú kia, chỉ mực ôm bụng nằm lăn lộn giường, chính trong lúc đó, đột nhiên phát giác ra chuyện ổn.



      Bình thường mà , thân thể này của ta tuy thể lực tốt lắm, nhưng cũng tạm có thể coi là tương đối khỏe mạnh, ngay cả có ngẫu nhiên rượu chè ăn uống quá độ, ăn chín uống sôi cũng bị đau bụng, tại sao hôm nay đột nhiên lại đau như vậy chứ? Hơn nữa, ta cảm thấy có chỗ nào đó, hình như làm sao đó…



      Lúc này Mã Văn Tài quần áo chỉnh tề quay lại giường, thấy ta vẫn còn mặt nhăn mày nhó, liền lập tức khẩn trương, vội vàng chạy lại xem ta bị làm sao. Kết quả, vừa bế ta lên, liền lập tức rít gào: “A Đường, ngươi bị thương ở đâu, tại sao lại chảy máu nhiều như vậy? Đáng chết, rốt cuộc ai làm ngươi bị thương!”



      , phải là bị thương…” Ta mặt đỏ bừng bừng, vội vàng đẩy Mã Văn Tài ra, nhưng lại nhất quyết buông, cứ đè ta lại kiên trì hỏi ai bắt nạt ta? Có phải lúc rời khỏi trường có ai làm gì ta . Ta biết phải giải thích thế nào, gấp đến mức luống cuống tay chân, sau đó hiểu làm sao lại tát cho cái, ôm quần áo rống cút ngay, đừng có tới gần ta! Mã Văn Tài bị ta đánh, liền lùi về phía sau hai bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, hề tức giận mà rất mờ mịt, dường như hiểu chuyện gì vừa xảy ra.



      Mã Văn Tài lúc lảo đảo lùi lại, liền đụng phải chiếc ghế, tiếng ầm ầm giữa đêm khuya vắng lặng rất vang dội. Chưa đầy mấy phút, thấy Mã Thống khoác áo ngoài vội vàng chạy đến, ta hai lời, vội vàng bảo nhanh gọi Mộc Cận đến đây.



      Mã Văn Tài cũng có chút hoảng, thấy Mã Thống còn ngẩn người đứng tại chỗ, liền rống câu, bảo nhanh gọi Mộc Cận. lâu sau, Mộc Cận liền vội vã đến, sau đó nàng bắt cả chủ lẫn tớ nhà họ Mã thu xếp đồ đạc cuốn xéo về phòng ngủ của người hầu, nhất định nếu ai gọi được quay lại đây.



      Cũng may Mã Văn Tài hôm nay cũng có giở trò, bằng nếu sống chết cũng chịu ngủ cùng với Mã Thống ta cũng chẳng còn cách nào. Nhưng mà nếu ra ngoài, thể thu dọn cục diện này được, bởi vì căn nguyên tạo ra hết thảy vấn đề chính là —- ta đến kì hành kinh.



      = = ra lúc ta mới đến thế giới này, cũng thấy lâu như vậy hành kinh, lại cũng thấy Chúc Đài có dấu hiệu gì là nàng có, nên ta lần lại lần cho rằng, nữ nhân ở đây có kinh nguyệt. Kết quả bây giờ mới biết được, hóa ra là do ta chậm kinh mà thôi.



      May mà Mã Văn Tài biết, chỉ nghĩ là ta bị thương, nếu ta cũng biết tìm cái lỗ nào mà giấu mặt vào nữa. Lại cũng may Mộc Cận chu đáo, chuẩn bị sẵn từ nhà vải bông và mấy thứ linh tinh khác, sau đó giúp ta thay đồ, lại thay cả chăn đệm mới. Cuối cùng, nàng nấu cho ta chén chè đường đỏ.



      Cả đêm hôm đó, ta ôm bụng đau, đến tận sáng hôm sau vẫn đỡ chút nào.



      = = là gặp quỷ mà, lúc ở đại ta cũng chưa từng đau đến như vậy, chẳng lẽ bởi vì tích tụ mấy tháng liền có, cho nên lần đến dồn tất cả đau đớn lại?
      thomap thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 79: Tư tâm
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Cái con tiện nhân này, ngươi tới trường làm gì? Còn mau cút ! muốn chết sao? Sao biết xấu hổ thế!” Tần Kinh Sinh thấy Ngọc Vô Hà cứ dùng dằng chịu , khỏi đẩy mạnh nàng cái, khiến nàng lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, “Xéo! Còn mau cút !”


      Ngọc Vô Hà ôm ngực đau đớn nhìn Tần Kinh Sinh, trong mắt vừa ai oán vừa khó hiểu, nhưng nàng bỏ , mà chỉ kiên định tiến lên phía trước bước, nhìn tất cả đám học sinh chỉ trỏ nàng, lớn tiếng : “, ta . Ta nếu ta gặp được người ta cần gặp!”



      đứng đây cả buổi, rốt cục là muốn tìm ai?” Vương Lam Điền từ trong đám người ra, , “Rốt cuộc ai mới là khách của ?”



      Ngọc Vô Hà ánh mắt quét qua đám người, lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy ta, vội vàng : “Ta muốn tìm Diệp Hoa Đường, Diệp công tử.”



      “Diệp Hoa Đường? Diệp Hoa Đường ở đằng kia kìa!”



      “Sao lại tìm a?” Đám người sôi nổi bàn luận, nhưng cũng có ai dám lớn tiếng ra, ngay cả Vương Lam Điền cũng ngậm miệng chặt, phỏng chừng là mấy ngày nay ăn đòn của Mã Văn Tài nhiều quá nên thành bóng ma tâm lý rồi.



      Chỉ có Tần Kinh Sinh đột nhiên giận dữ, nhìn Ngọc Vô Hà : “Được lắm, hóa ra Diệp Hoa Đường đến lầu Chẩm Hà để tìm !” xong nghiêng đầu trừng mắt nhìn ta cái, lại với Ngọc Vô Hà, “ , rốt cuộc và Diệp Hoa Đường có quan hệ thế nào! Hai người lại với nhau bao lâu rồi?”



      Ngọc Vô Hà lạnh lùng nhìn . “Ta và Diệp công tử mới gặp nhau lần đầu, tình cảm thuần khiết, ngươi đừng ngậm máu phun người.”



      “Quỷ mới tin và Diệp Hoa Đường gặp nhau lần đầu! là đồ đàn bà bỉ ổi vô liêm sỉ!” Tần Kinh Sinh tức đến thở ra khí, tiếp tục xô Ngọc Vô Hà bảo nàng cút. Ngay cả Chúc Đài cũng nhìn ta, bên trong ánh mắt mang theo tia nghi hoặc. Mắt thấy Tần Kinh Sinh bởi vì hoài nghi ta và Ngọc Vô Hà quan hệ đứng đắn mà định động thủ đánh nàng, ta vội trừng mắt nhìn Mã Văn Tài ý bảo đừng hành động gì cả, còn bản thân ta xông lên phía trước, gần như điên cuồng tách Tần Kinh Sinh và Ngọc Vô Hà ra xa nhau!



      “Diệp Hoa Đường!” Tần Kinh Sinh vừa thấy ta đến gần Ngọc Vô Hà, lửa giận càng bốc cao, chỉ thẳng mặt ta mà , “Ngươi có quan hệ với loại nữ nhân này, vậy mà còn dám với hiệu trưởng là đến lầu xanh chỉ để cứu người, đồ tiểu nhân vô liêm sỉ! Ngươi , rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì!”



      “Quan hệ gì? Là loại quan hệ đến mức muốn chuộc thân cho nàng, ngươi xem là quan hệ gì.” Ta lạnh lùng cười, xoay người nâng Ngọc Vô Hà dậy. Tần Kinh Sinh vì câu của ta mà chết lặng, ta cũng giải thích gì, chỉ hỏi Ngọc Vô Hà: “Ngọc nương, nương tìm ta có việc gì?”



      “Diệp công tử.” Ngọc Vô Hà chần chừ chút, rồi vội vàng , “Ta biết công tử là người tốt, ta muốn ngươi giúp ta gọi Chúc công tử ra đây có được ? Là Chúc công tử hiểu lầm ta, công tử ấy chịu gặp ta, nếu…nếu có thể, ta muốn nhờ công tử giúp ta giải thích với công tử ấy, ta phải vì…”



      được lắm, đến cả Chúc Đài cũng kéo lên giường rồi sao!” Tần Kinh Sinh vừa nghe được câu của Ngọc Vô Hà, càng giận hơn, ngay cả ta đứng trước mặt cũng quan tâm, lập tức kéo Ngọc Vô Hà , giơ tay lên định tát nàng! Ta vội vàng tiến lên định ngăn lại, ngờ cũng bị Tần Kinh Sinh đánh tới quyền, trúng vào gò má, khiến cả người đau đến xiêu vẹo. Đến lúc ta đứng vững rồi, Ngọc Vô Hà bị liên tiếp tát vào mặt!



      “Ngươi muốn chết!” Mã Văn Tài vừa thấy ta cũng bị đánh, nhất thời giận dữ, vội vàng chạy lại đỡ ta, nhấc chân lên đá, ta lại ngăn lại, ngừng kéo áo . Mã Văn Tài phẫn nộ chưa tan, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Kinh Sinh cái, rồi nâng mặt ta lên xem xét vết thương. Ta cảm thấy chỗ thái dương hơi đau, nửa bên mặt cũng bị cú đánh này làm cho bắt đầu sưng đỏ lên.



      Lúc này, Lương Sơn Bá và Chúc Đài cũng nhảy từ trong đám người ra, túm chặt Tần Kinh Sinh lại. Chúc Đài còn bước từng bước về phía Tần Kinh Sinh, tát cho cái mạnh, quát to: “Huynh dám đánh ấy? ấy là người huynh có thể đánh sao?”



      Mã Văn Tài cũng : “Tần Kinh Sinh, ngươi chờ đó cho ta, chờ đến lúc quay về trường, ta tuyệt đối tha cho ngươi!”



      Nhìn thấy nhiều người đồng thời nhằm vào như vậy, Tần Kinh Sinh khỏi sợ hãi, lắp ba lắp bắp câu: “Các ngươi, các ngươi cứ nhớ lấy!” Sau đó chạy thẳng về trường dám ngoái đầu lại. Có mấy học sinh cản đường , liền bị mắng tránh ra, rồi đẩy bọn họ dẹp sang bên, rất nhanh Tần Kinh Sinh liền khuất dạng.



      Lúc này, Chúc Đài kéo Ngọc Vô Hà tới chỗ tương đối im ắng, hai người giọng gì đó. Lương Sơn Bá định tới, xem xét vết thương của ta, lại bị Mã Văn Tài gạt tay ta, lớn tiếng : “Nhìn cái gì, có cái gì hay mà nhìn!”



      Lương Sơn Bá lắc đầu, mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vội vàng lùi lại kéo dãn khoảng cách với ta và Mã Văn Tài. Mã Văn Tài lúc này sắc mặt mới khá hơn, lại cố ý nắm tay ta rồi đặt lên vai , làm ra cử chỉ vô cùng thân mật. Người này sao ta nhìn thế nào cũng thấy như muốn thị uy với Lương Sơn Bá a? Ta cảm thấy có chút buồn cười, đẩy tay ra, sau đó với Lương Sơn Bá là ta sao. Mã Văn Tài thấy vậy, rất mất hứng, lại chuyển sang khoác vai ta, trước mặt tất cả mọi người từng câu từng chữ, muốn ta về sau giữ khoảng cách với Lương Sơn Bá. còn chưa xong, đám người lại xôn xao cả lên, chỉ nghe thấy có thanh vang lên ở cổng trường:



      Đài, sao lại tụ tập hết ở đây thế này? Ta muốn gọi ngươi ăn cơm mà chẳng thấy người đâu?”



      Chỉ thấy thanh niên xuất , mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, dung mạo phi thường đoan chính. Ta biết người này, hơi hơi sửng sốt, đúng lúc đó Lương Sơn Bá liền với ta: “A Đường, hai ngày trước ngươi ốm nằm nhà, có lẽ chưa thấy người này. Vị này là Bát ca của Đài, Chúc Tề, đặc biệt từ Thượng Ngu đến trường thăm Đài.”



      ra chính là Bát ca của Chúc Đài. Ta chỉ liếc mắt nhìn người nọ cái, cũng cảm thấy có hứng thú gì liền quay . Lúc này Chúc Đài cũng nghe thấy giọng kia, vội vàng đem Ngọc Vô Hà che ở sau người, luống cuống đáp: “, có việc gì, Bát ca, huynh về trước .”



      Kỳ lạ, sao nàng lại muốn để Bát ca của mình trông thấy Ngọc Vô Hà?



      Chúc Tề hiển nhiên cũng cảm thấy kì lạ, liền về phía trước hai bước, làm cho Chúc Đài sợ hãi, nàng liên tục nháy mắt với Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá hiểu ý, vội cản Chúc Tề lại, : “Bát ca, Đài chuyện, chúng ta về trước chờ .”



      “Hả? Đài chuyện với ai, ta cũng nghe chút.” Chúc Tề xong, lại muốn tiếp, Lương Sơn Bá lại ngăn lại, hơn nữa còn nháy mắt với ta. Mã Văn Tài nhìn thấy liền nhíu mày, nhưng cũng cản ta xuống thay thế vị trí của Chúc Đài, giúp nàng che chắn cho Ngọc Vô Hà. Chúc Đài cảm kích nhìn ta cái, sau đó chạy về phía Bát ca của nàng, cũng biết là gì, ca ca của nàng liền còn hoài nghi nữa, ôm lấy nàng tươi cười trở về trường. Lúc qua cổng trường, Chúc Đài còn quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ta đứng.



      Mà Ngọc Vô Hà đứng bên này, nước mặt rơi đầy mặt, đợi đến lúc thân ảnh của Chúc Đài và Bát ca xa mất, liền khuỵu xuống khóc lóc thảm thiết ngừng.



      Mà đại bộ phận học sinh trong trường cảm thấy chẳng còn trò vui gì nữa, vì vậy cũng tự động giải tán. Chỉ còn lại Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài đứng ở bên cạnh, nhưng cũng có lại gần chúng ta, mà chỉ đứng xa xa biết cái gì. Ta cố nâng Ngọc Vô Hà đứng dậy, lấy trong ngực ra chiếc khăn tay bảo nàng lau nước mắt. Ngọc Vô Hà nghẹn ngào câu cảm ơn, nhưng ta lại lắc đầu tỏ vẻ cần khách khí như vậy, hơn nữa còn trực tiếp hỏi thẳng nàng: “Ngọc nương, ta có chuyện muốn với ngươi. Ta muốn chuộc thân cho ngươi, ngươi có đồng ý ?”



      “Chuộc…chuộc thân cho ta?” Ngọc Vô Hà kinh hãi , “Muội muội tốt, muội đùa ta phải ? Ta có giá trị gì với muội đâu mà muội mới chuộc thân cho ta?”



      Nàng gọi ta muội muội?



      Ta mở to mắt kinh hoàng nhìn nàng, thấy Ngọc Vô Hà lau nước mắt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, cười : “Ngươi cũng là con giả trai, đến trường đọc sách phải ? Lần trước là ca ca ngươi mang người vào Chẩm Hà lầu chơi, ta vẫn còn nhớ. Ta cả ngày ở chốn phong lưu, người nào như thế nào ta đều , làm sao có thể nhìn ra ngươi là tiểu nương đây? Muội muội, ý tốt của ngươi tỷ tỷ xin ghi tạc trong lòng. Nhưng ngươi cần làm như vậy, là tỷ tỷ xứng để ngươi làm vậy đâu.”



      Nàng xong ánh mắt hơi trầm xuống, lại rất nhanh xoay người chui vào trong kiệu. Kiệu sau đó được nâng lên, mấy người phu kiệu quay đầu kiệu lại rồi xuống núi. Ta nhìn theo bọn họ xa, chụm tay lại thành cái loa, rồi hướng tới cỗ kiệu la lớn: “Ngọc tỷ tỷ, tỷ nhất định phải chờ ta!”



      Kiệu rất nhanh sau đó liền khuất dạng. Ta cười , trở lại chỗ Mã Văn Tài đứng, thấy ta liền gật đầu, tỏ ra rất tán thành cách làm của ta.



      Mặc kệ thế nào nữa, Ngọc Vô Hà này, chúng ta nhất định chuộc nàng ra.



      Còn nữa, tên khốn nạn Tần Kinh Sinh, ngươi chết chắc rồi.



      Buổi chiều hôm đó, Tần Kinh Sinh liền bị Mã Văn Tài và Vương Lam Điền ép đến sân bóng. Vương Lam Điền đối với chuyện bắt nạt người khác rất quen thuộc, nên tự động ứng cử xin giúp Mã Văn Tài thu thập Tần Kinh Sinh. ngờ lúc bọn họ vừa động thủ đánh , lại rất may bị Bát ca của Chúc Đài bắt gặp, vì thế vị huynh trưởng đại nhân này liền chõ mồm vào, cứu Tần Kinh Sinh , lại còn trách chúng ta vô duyên vô cớ bắt nạt bạn học. Được rồi, ta thừa nhận là chúng ta có bắt nạt bạn học, bất quá cái loại khốn nạn như , bị bắt nạt cũng là xứng đáng. Nếu ta đoán sai, mười phần chắc đến chín phần là chính cái tên Tần Kinh Sinh kia bán Ngọc Vô Hà vào lầu xanh.



      Ta nhìn ra được, Mã Văn Tài rất để ý chuyện của Ngọc Vô Hà, nhưng lại muốn đối diện với người có khuôn mặt giống hệt mẹ này, vì vậy ta cũng còn cách nào khác, đành phải thay xuất đầu lộ diện. Nửa đêm hôm ấy, ta liền thay quần áo hàng ngày chuồn êm ra khỏi trường, tự mình vào lầu xanh chuyến, cho Ngọc Vô Hà biết quyết tâm và nguyên nhân ta muốn chuộc nàng khỏi lầu xanh, và hi vọng sau này nàng rời khỏi thành Hàng Châu kiếm công việc tử tế ở nơi khác, nếu vẫn còn gia đình, vậy nàng cũng nên về nhà. Ngọc Vô Hà nghe xong lắc đầu, tỏ vẻ nàng còn chỗ nào để dung thân, về phần chuộc thân, nàng còn suy nghĩ, đến tháng sau nhất định cho ta câu trả lời.



      Ta cảm thấy hình như nàng còn có nỗi khổ trong lòng, hoặc là vẫn còn chờ đợi người nào đó. Trong lòng ta cảm thấy kì quái, nhưng cũng có hứng thú quản chuyện của nàng, dù sao đối với ta mà , vấn đề hàng đầu chỉ là giải quyết phiền não của Mã Văn Tài, chuyện của người khác ta còn hơi sức đâu mà quản. Nhưng đúng lúc ta định nhảy qua cửa sổ ra khỏi Chẩm Hà lầu, lại ngoài ý muốn gặp Tần Kinh Sinh!



      Người này thế nhưng dám nửa đêm chạy tới đây tìm Ngọc Vô Hà!



      Khốn kiếp, dám tranh người mà Văn Tài huynh muốn, ngươi chán sống rồi sao!
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 80: Kinh nguyệt
      EDIT: VÂN TÍCH


      Tần Kinh Sinh vừa trông thấy ta, nhất thời cũng choáng váng, đóa hoa cầm trong tay cũng bị ném xuống. Sau đó nhảy qua cửa sổ vào, chỉ vào hai người chúng ta, mắng to: “Được lắm, Diệp Hoa Đường, Hoàng Lương Ngọc, hai kẻ tiện nhân các ngươi, đôi cẩu nam nữ này dám lén lút hẹn hò sau lưng ta! Ta…”


      “Này, ngươi mắng ai là tiện nhân đấy?” Ta nghe lời này thuận tai, liền chắn ngang giữa và Ngọc Vô Hà, chặt chẽ bảo vệ Ngọc Vô Hà ở sau lưng, đồng thời lạnh lùng , “Tần Kinh Sinh, ta nghĩ ngươi cũng nên giải thích ràng cho ta. Để ta nhắc cho ngươi nhớ, bây giờ chúng ta đều là những kẻ nửa đêm phóng đãng chơi lầu xanh, việc này nếu truyền ra ngoài đối với ai cũng có lợi. Bất quá, ta thấy Tần huynh kích động như vậy, có phải vì ngươi và Ngọc nương có bí mật gì mà chúng ta biết chăng?”



      , , có! Ai có quan hệ với loại tiện nhân này chứ!” Tần Kinh Sinh cố tỏ ra bình tĩnh, rất nhanh mở miệng phản bác. vừa ra lời này, trong nháy mắt, sắc mặt của Ngọc Vô Hà trở nên trắng bệnh, dường như còn sức để đứng nữa, phải ngồi xuống ghế tựa.



      “Ta là tới lấy tiền tiêu vặt hàng tháng!” Tần Kinh Sinh , xồng xộc xông vào phòng ngủ, “Con tiện nhân này chưa nộp cho ta tiền tiêu vặt tháng này, Diệp Hoa Đường, ngươi bớt lo chuyện người khác , mau tránh ra!”



      “Nàng nợ tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi sao?” Ta cảm thấy kỳ quái, “Ngươi đùa đấy à? Nàng làm sao có thể nợ tiền tiêu hàng tháng của ngươi?”



      “Cái này liên quan đến ngươi, tránh ra!” Tần Kinh Sinh chỉ thấy có mình ta ở đây, lá gan liền lớn, thế nhưng còn định ra tay đánh ta, lại bị ta túm lấy các ngón tay, bẻ gãy từng đốt, sau đó muốn đạp bay qua cửa sổ, lại nghe thấy Ngọc Vô Hà ngồi ghế đột nhiên mở miệng : “Diệp công tử, ngươi tha cho .”



      Ta nghe thấy nàng như vậy, cảm thấy Ngọc Vô Hà hình như muốn chuyện riêng với tên súc sinh Tần Kinh Sinh kia, vì vậy xen vào chuyện của bọn họ nữa, chỉ dặn nàng cẩn thận rồi rời . Nơi này dù sao cũng là lầu xanh, có nhiều người như vậy, ta tin Tần Kinh Sinh cũng dám làm chuyện quá đáng với nàng.



      Thời điểm trở về trường, ngoài ý muốn ta bắt gặp đôi uyên ương Lương Chúc ngồi ở trong vườn hoa, bên cạnh là dòng suối êm đềm trôi. Hai người họ dựa lưng vào nhau, quấn quít ngọt ngào như mật cùng chơi thả diều.



      == Trời khuya rồi, bọn họ cũng sợ lạnh sao mà còn trốn ra bên ngoài chơi. Ta nhìn chớp mắt vào đôi uyên ương kia, mơ hồ nghe thấy cạch tiếng, hình như là Lương Sơn Bá làm rơi cây sáo buộc diều.



      “Ai, Diệp…A Đường! Ngươi trễ như vậy rồi còn định đâu?” Lương Sơn Bá vội vàng đưa cây diều của mình cho Chúc Đài cầm, chạy lại đây hỏi.



      “Ngươi hỏi ta sao?” Ta giật giật tóc, cũng quyết định giấu diếm , trực tiếp , “Ta đến Chẩm Hà lầu.”



      “Chẩm Hà lầu!” Lương Sơn Bá nghẹn chút, vội vàng túm tay áo của ta, , “Ngươi đến chỗ đó làm cái gì? Tâm Liên nương phải thoát khỏi đó rồi sao, ngươi tại sao còn quay lại chỗ đó? Vạn nhất bị tú bà phát ra rồi bắt ngươi lại phải làm sao bây giờ!”



      “Chuyện nên làm nhất định phải làm.” Ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chúc Đài cái, thấy nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hiển nhiên là nàng biết ta đến Chẩm Hà lầu làm gì, cho nên ta giải thích hơn nữa mà thẳng về phòng ngủ của mình. Mã Văn Tài ngồi ngoài cửa chờ ta, thấy ta bình an trở về, khỏi thở hắt ra. Ta kể cho lúc ta ở trong lầu xanh gặp Tần Kinh Sinh, còn ta nghi ngờ quan hệ giữa tên khốn nạn họ Tần đó và Ngọc Vô Hà. Mã Văn Tài lại phen ôm lấy ta, thấp giọng : “Đủ rồi, A Đường, cần lo nhiều chuyện như vậy. Cứ như vậy như vậy là đủ rồi.”



      == A? Ta làm gì đâu, mới chỉ là truyền tin thôi mà. À, còn nữa cái tên Tần Kinh Sinh còn nữ nhân của ngươi thiếu tiền tiêu vặt hàng tháng đó, Văn Tài huynh, ngươi tức giận sao? Tính khí từ khi nào lại trở nên tốt như vậy?



      “Cái gì gọi là nữ nhân của ta?” Mã Văn Tài có điểm mờ mịt, “Ngươi ai là nữ nhân của ta?”



      “Ngọc Vô Hà đó!” Ta cũng có chút mờ mịt, “Ngươi phải muốn chuộc thân cho nàng sao? Tần Kinh Sinh lại nửa đêm dám trèo qua cửa sổ vào phòng ngủ của nàng đòi tiền, ngươi cũng tức giận?”



      “Ai nàng là nữ nhân của ta! Nàng là nữ nhân của ta, vậy ngươi là cái gì hả?” Mã Văn Tài nhíu mày, giơ tay kéo tai của ta mà rít gào.



      “Ta là người a.” =.= Người này rốt cục muốn hỏi cái gì, ta tất nhiên là người rồi, nếu chẳng lẽ là lợn? Ta có chút khó hiểu, đưa tay kéo tay áo hỏi lại, kết quả lại bị đối phương túm tay ấn lên giường, sau đó liền nằm đè lên ta =.=



      “Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?” Ta phát tình huống có vấn đề, liền bắt đầu khẩn trương, cố gắng dùng chân đá , “Mã, Mã Văn Tài, ngươi đè ta làm gì? Để ta đứng lên! Muốn ngủ về trường kỉ mà ngủ!”



      Mấy hôm trước ta bị ốm, người này sợ ta buổi tối ngủ hay đá chăn bị cảm lạnh, liền ôm ta ngủ. Ta mấy lần cẩn thận bị lây bệnh, cũng nghe. vất vả mới vượt qua hai ngày này, bây giờ ta hết bệnh rồi, tất nhiên có thể đường đường chính chính đuổi ngủ ở trường kỉ, kết quả chẳng được bao lâu, cư nhiên lại trèo lên giường, chẳng lẽ biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân sao?



      “Ngươi tại biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân chắc?” Mã Văn Tài trừng mắt, “Lúc cùng Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá kề vai sát cánh sao nhớ đến? Rồi lúc mình chạy vào lầu xanh nhảy múa sao cũng nhớ phải thụ thụ bất thân?”



      “Ta vào lầu xanh còn phải đều là vì ngươi!” Ta ngẩng đầu lên, gân cổ phản kháng, kết quả lại bị Mã Văn Tài giơ tay vỗ cái, đầu lại rơi thẳng xuống gối.



      “Vì ta? Ta có phải với ngươi, đừng có lo chuyện này, để cho Ngọc Vô Hà kia tự sinh tự diệt là được rồi, ngươi là con , cần mình vào lầu xanh? Kết quả sao? Dám dối ta là tìm Mộc Cận nhờ nàng khâu lại quần áo, sau đó trốn ra ngoài đường vài canh giờ mới về, còn nghênh ngang , ngươi phải giúp nữ nhân của ta chuộc thân, hả? Ngươi cho ta, nữ nhân của ta rốt cuộc là ai hả?”



      “Nữ nhân của ngươi là ai ngươi còn biết, làm sao ta biết được.” Ta lại lần nữa cố gắng ngẩng đầu lên, giây tiếp theo lại bị đập xuống gối. Mã Văn Tài hung thần ác sát gằn giọng:



      “Ngươi rốt cuộc hay !”



      !” biết tại sao đoạn đối thoại của chúng ta lại có xu hướng từ biết hay chuyển thành hay , sau đó Mã Văn Tài tỏ vẻ, bây giờ ngươi , sau này đừng hòng há miệng gì nữa.



      Ta cảm thấy cố tình uy hiếp ta, vì thế cố giãy giụa ngẩng cao đầu, muốn quyết tâm tranh cãi với đến cùng, kết cục là, ngay sau đó, dùng miệng mình bịt miệng ta.



      Cái này là, ràng rất quá đáng, ta có muốn cũng được a!



      Ta bị áp giường, trong lúc giãy giụa cảm thấy ta của Mã Văn Tài biết từ lúc nào trượt xuống bên hông, sờ soạng cởi thắt lưng của ta ra. Ta lập tức hoảng loạn, muốn mở miệng , nhưng miệng bị dùng lưỡi lấp đầy. Trong lúc ấy, ta chợt cảm thấy bụng nhói đau, toàn bộ thân thể lập tức cứng ngắc.



      Bởi vì thấy ta liều mạng giãy giụa đột nhiên lại động đậy nữa, Mã Văn Tài cảm thấy phi thường kỳ quái, hơn nữa sắc mặt của ta nhăn nhó, dường như rất đau đớn. Vì thế vội dời khỏi môi của ta, hơi thở có chút hổn hển, hỏi ngay: “A Đường, ngươi sao vậy?”



      “Bụng…bụng, bụng đau…Ngươi mau đứng lên…”



      Ta dùng tay ôm chặt bụng, sắc mặt chỗ xanh chỗ trắng, đau đến nỗi thở được. Mã Văn Tài vội vàng đứng lên, ta lúc này mới nhận ra cởi ra áo ngoài, phỏng chừng chỉ vài giây nữa, ngay cả áo ngủ cũng cởi nốt!



      Thằng nhãi cũng phát quần áo của mình xộc xà xộc xệch, mặt liền đỏ lên, vội vàng chỉnh trang lại quần áo. Ta đau đến mức còn hơi sức đâu mà trách móc cái tên cầm thú kia, chỉ mực ôm bụng nằm lăn lộn giường, chính trong lúc đó, đột nhiên phát giác ra chuyện ổn.



      Bình thường mà , thân thể này của ta tuy thể lực tốt lắm, nhưng cũng tạm có thể coi là tương đối khỏe mạnh, ngay cả có ngẫu nhiên rượu chè ăn uống quá độ, ăn chín uống sôi cũng bị đau bụng, tại sao hôm nay đột nhiên lại đau như vậy chứ? Hơn nữa, ta cảm thấy có chỗ nào đó, hình như làm sao đó…



      Lúc này Mã Văn Tài quần áo chỉnh tề quay lại giường, thấy ta vẫn còn mặt nhăn mày nhó, liền lập tức khẩn trương, vội vàng chạy lại xem ta bị làm sao. Kết quả, vừa bế ta lên, liền lập tức rít gào: “A Đường, ngươi bị thương ở đâu, tại sao lại chảy máu nhiều như vậy? Đáng chết, rốt cuộc ai làm ngươi bị thương!”



      , phải là bị thương…” Ta mặt đỏ bừng bừng, vội vàng đẩy Mã Văn Tài ra, nhưng lại nhất quyết buông, cứ đè ta lại kiên trì hỏi ai bắt nạt ta? Có phải lúc rời khỏi trường có ai làm gì ta . Ta biết phải giải thích thế nào, gấp đến mức luống cuống tay chân, sau đó hiểu làm sao lại tát cho cái, ôm quần áo rống cút ngay, đừng có tới gần ta! Mã Văn Tài bị ta đánh, liền lùi về phía sau hai bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, hề tức giận mà rất mờ mịt, dường như hiểu chuyện gì vừa xảy ra.



      Mã Văn Tài lúc lảo đảo lùi lại, liền đụng phải chiếc ghế, tiếng ầm ầm giữa đêm khuya vắng lặng rất vang dội. Chưa đầy mấy phút, thấy Mã Thống khoác áo ngoài vội vàng chạy đến, ta hai lời, vội vàng bảo nhanh gọi Mộc Cận đến đây.



      Mã Văn Tài cũng có chút hoảng, thấy Mã Thống còn ngẩn người đứng tại chỗ, liền rống câu, bảo nhanh gọi Mộc Cận. lâu sau, Mộc Cận liền vội vã đến, sau đó nàng bắt cả chủ lẫn tớ nhà họ Mã thu xếp đồ đạc cuốn xéo về phòng ngủ của người hầu, nhất định nếu ai gọi được quay lại đây.



      Cũng may Mã Văn Tài hôm nay cũng có giở trò, bằng nếu sống chết cũng chịu ngủ cùng với Mã Thống ta cũng chẳng còn cách nào. Nhưng mà nếu ra ngoài, thể thu dọn cục diện này được, bởi vì căn nguyên tạo ra hết thảy vấn đề chính là —- ta đến kì hành kinh.



      = = ra lúc ta mới đến thế giới này, cũng thấy lâu như vậy hành kinh, lại cũng thấy Chúc Đài có dấu hiệu gì là nàng có, nên ta lần lại lần cho rằng, nữ nhân ở đây có kinh nguyệt. Kết quả bây giờ mới biết được, hóa ra là do ta chậm kinh mà thôi.



      May mà Mã Văn Tài biết, chỉ nghĩ là ta bị thương, nếu ta cũng biết tìm cái lỗ nào mà giấu mặt vào nữa. Lại cũng may Mộc Cận chu đáo, chuẩn bị sẵn từ nhà vải bông và mấy thứ linh tinh khác, sau đó giúp ta thay đồ, lại thay cả chăn đệm mới. Cuối cùng, nàng nấu cho ta chén chè đường đỏ.



      Cả đêm hôm đó, ta ôm bụng đau, đến tận sáng hôm sau vẫn đỡ chút nào.



      = = là gặp quỷ mà, lúc ở đại ta cũng chưa từng đau đến như vậy, chẳng lẽ bởi vì tích tụ mấy tháng liền có, cho nên lần đến dồn tất cả đau đớn lại?
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 81: Đoạn tụ
      EDIT: VÂN TÍCH


      Hôm sau phải lên lớp sớm, sắc mặt của ta tốt, bởi vì cả đêm ngủ, cho nên trong mắt tràn đầy tơ máu. Mã Văn Tài cũng vậy, mắt đầy tơ máu, phỏng chừng là vì quen ngủ ở phòng của người hầu. Ngoài chúng ta ra, Lương Sơn Bá, Chúc Đài và Tần Kinh Sinh ánh mắt cũng đỏ bừng, hình như cũng là thức trắng đêm. Tuân Cự Bá thấy thế liền trêu chúng ta là “Quân đoàn con thỏ ”, còn hỏi có phải chúng ta nửa đêm lén trộm thỏ về nướng, vì thế mà đắc tội với tổ tiên của nó nên giờ mới bị trả thù ?


      Ta ngồi ghế ôm bụng, cũng lười để ý cái tên quỷ sứ ưa hoạt náo kia. Lương Sơn Bá cũng cười đùa vài câu, sau đó đến giờ lên lớp. Bởi vì ta và Mã Văn Tài luôn ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong lớp, cho nên đến lúc Trần phu tử bước vào, nhìn thấy chúng ta liền sợ giật nảy mình, nhanh chóng chạy ra xa, lại ngừng hỏi chúng ta có phải là nhiễm bệnh lạ hay . Bởi vì mấy hôm trước ta bị ốm, cho nên ánh mắt Trần phu tử càng hoài nghi hơn, thái độ đối với ta cũng vì thế mà thay đổi rất nhiều so với trước.

      Ta vẫn như cũ quan tâm đến ông ta, ôm bụng ngồi ghế ngẩn người. Trần phu tử lại biết, cứ bóng gió bảo ta có bệnh được giấu, phải tìm tỷ muội Vương Lan Vương Huệ xem thế nào, ngàn vạn lần đừng để lây bệnh cho người khác. Ta đối với lời phu tử như gió thổi qua tai, nhưng Mã Văn Tài lại chịu nổi, vì thế liền nhắc: “Phu tử, đến giờ lên lớp.”

      Lúc này, Trần phu tử mới chịu cầm sách lên, bên cố gắng duy trì khoảng cách với chúng ta, bên bắt đầu giảng bài. giảng cực độ buồn tẻ vô vị, mà ta tuy cũng rất có gắng vực dậy tinh thần để nghe, nhưng vì tối qua ngủ được, cho nên nghe lúc dựa vào người bên cạnh, ngủ gật.

      Ta khi ngủ liền biết trời trăng gì nữa. Mãi cho đến khi có người ngừng lay ta, ta mới hơi tỉnh tỉnh, hé nhìn thấy Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá gọi tên ta. Mơ mơ màng màng dụi mắt, vừa quay đầu lại, giảng đường sớm còn ai, Trần phu tử cũng thấy đâu, hẳn là tan học từ lâu.

      Ta vừa mới cử động cổ, liền nghe thấy có tiếng than từ phía sau, ra là ta dựa vào bả vai của Mã Văn Tài làm cho tay tê rần. quay đầu nhìn ta cái, hừ lạnh tiếng rồi bám vào cái bàn cố sức đứng thẳng dậy.

      Tuân Cự Bá bọn họ vốn là định hẹn ta sau khi tan học chơi đá bóng, trước kia sân bóng vốn là địa bàn của Mã Văn Tài. Bất quá sau khi quan hệ của chúng ta trở nên vô cùng thân thiết, Mã Văn Tài liền thể lúc nào cũng ra ngoài đá bóng và bắn cung, bởi vì ngoại trừ thời gian luyện tập theo cầu của nhà trường, những lúc rảnh rỗi khác, đều ở bên cạnh giúp ta luyện chữ và đọc sách. Sân bóng cũng vì thế còn do độc chiếm nữa mà thành chốn học sinh nào muốn chơi cũng có thể tùy tiện vào chơi.

      Thân thể ta khỏe, vốn muốn mở miệng từ chối, kết quả ta còn chưa gì, Mã Văn Tài lạnh lùng thay ta cự tuyệt. Tuân Cự Bá thoạt nhìn vẫn luôn bài xích Mã Văn Tài, giờ phút này liền châm chọc Mã Văn Tài quả nhiên quá quan tâm đến chuyện của ta, so với thư đồng Mộc Cận còn giống thư đồng hơn. Mã Văn Tài lại ngoài ý muốn tức giận, ngược lại cố ý giơ tay ôm chặt bả vai của ta, cánh tay của nóng như lửa chạm vào vai ta làm ta hơi khó chịu.

      Nóng quá, kỳ quái, tại sao lại nóng như vậy chứ? Ta thuận tay sờ trán , phát cũng nóng, phải bị ốm, chẳng lẽ là do lúc nãy ta ngủ dựa vào sao?

      “Diệp Hoa Đường!” Tuân Cự Bá đột nhiên giơ tay kéo ta lại phía , nửa đường lại bị Mã Văn Tài đẩy ra. Ta còn sững sờ, Tuân Cự Bá thấp giọng kêu lên, trong giọng đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép:

      “Diệp Hoa Đường, ngươi xem ngươi tại, là cái dạng gì? Ngươi cùng Mã Văn Tài cả ngày quấn lấy nhau, ngươi có biết hay mọi người trong trường đều thầm các ngươi…”

      chúng ta cái gì?” Mã Văn Tài lạnh lùng hỏi lại, ta cũng , vì thế mở to mắt trông chờ nhìn Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá lại xụ mặt , sau đó xoay người bỏ . Lương Sơn Bá cũng thở dài, định theo, lại bị ta túm góc áo, hỏi: “Sơn Bá huynh, sao vậy, có chuyện gì xảy ra? Trong trường mọi người đều ta cái gì?”

      các ngươi là đoạn tụ.”

      Lương Sơn Bá chần chừ muốn mở miệng, vì thế Chúc Đài đột nhiên từ ngoài cửa vào thay trả lời. Mã Văn Tài nghe xong tức giận đập bàn, sắc mặt đen thui, ta vội vàng lách người khỏi vòng tay của Mã Văn Tài, sốt ruột giải thích chúng ta phải là đoạn tụ. Lương Sơn Bá vội vàng an ủi ta, tin tưởng ta, cần phải lo lắng. Chúc Đài đột nhiên trừng ta, lại thấy ta cũng trừng nàng, đột nhiên lại cúi đầu, sau đó ngẩng đầu : “Ngươi yên tâm, ta cũng tin tưởng ngươi đoạn tụ, bởi vì, chúng ta đều giống nhau.”

      Đều giống nhau? Chẳng lẽ ý nàng là, nàng biết ta cũng là giả trai đến trường?

      Ta nghe xong ngẩn ngơ, Chúc Đài và Lương Sơn Bá xong ra khỏi giảng đường, trong phòng chỉ còn lại ta và Mã Văn Tài. Hai người chúng ta im lặng trong chốc lát, bởi vì trong phòng có người, Mã Văn Tài cũng vội chạy hỏi chuyện này, chỉ hỏi ta tối hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì, nơi nào bị thương, có nghiêm trọng hay , vì sao để đưa y xá? Ta làm sao có thể biết xấu hổ với là “dì cả” từ “ngàn dặm xa xôi” đến thăm ta đây, vì vậy định có lệ cho qua. Nhưng mà người trước mặt căn bản chịu buông tha, cư nhiên còn uy hiếp bắt ta phải , còn bảo nếu ta , liền trực tiếp ôm ta đến y xá, để cho Vương Lan bắt mạch, lúc đó chuyện ta cũng biết!

      Cái tên đáng ghét này, Vương Lan y thuật cao siêu như vậy, nàng bắt mạch cũng biết bệnh nhân là nam hay nữ, bảo ta chủ động đưa tay cho nàng bắt mạch, chẳng phải là muốn để người ta phát ra thân phận của ta, sau đó trục xuất ta khỏi trường sao?

      “Như vậy cũng tốt!” Mã Văn Tài nắm vai ta, theo thói quen tựa hồ muốn vuốt tóc ta, nhưng bởi vì hôm nay ta đội mũ màu lam, cho nên chỉ có thể vỗ nhè lên chóp mũ, tiếp tục , “Chờ đến lúc ngươi rời khỏi trường rồi, ta nhất định viết thư cho cha ta, bảo đến Diệp gia cầu hôn, giành cho bằng được ngươi, để xem họ Vương ở Thái Nguyên hay ở Lang Gia còn dám cướp người của Mã Văn Tài ta nữa !”

      Này này, họ Vương ở Thái Nguyên ta còn hiểu được, nhưng liên quan gì đến họ Vương ở Lang Gia chứ? Huống hồ ta cũng thể cứ như vậy rời khỏi trường được, ta còn muốn học tập tốt, đạt được kết quả học tập và rèn luyện cao nhất để tương lai còn giúp ca ca kiếm chức quan nữa. Bất quá lại , sau chuyện này, về sau lúc ở bên ngoài, ta cũng nên duy trì khoảng cách với Mã Văn Tài, vạn nhất mọi người đều cho rằng chúng ta là đoạn tụ, nhưng vậy ảnh hưởng đến thanh danh của chúng ta.

      Mã Văn Tài nghe xong lời khuyên của ta, mặt rất vui, tỏ vẻ ai dám nhăng cuội, liền thu thập tên kia. Sau đó còn , cho phép duy trì khoảng cách với , có muốn duy trì khoảng cách hẳn là phải với bọn Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá mới đúng, à, còn cả Cốc Tâm Liên kia nữa. Ta đối với bá đạo của rất bất mãn, bất quá cảm thấy lực chú ý của với “vết thương” của ta rốt cuộc cũng dời , cho nên cũng tùy theo ý . Bất quá lại tiếp, vừa rồi dựa vào Mã Văn Tài ngủ lâu như vậy, đau bụng cũng giảm bớt nhiều. Lúc trước trong bụng luôn cảm thấy lạnh lẽo, tại lại rất ấm áp, giống như vừa uống vào chén canh cực nóng vậy.

      rất kỳ quái nha, bởi vì ta cho rằng bản thân đau bụng có thể là vì bình thường tay chân luôn lạnh lẽo, nên sai Mộc Cận xuống núi mua cái sưởi tay hoặc là cái gì có thể làm ấm người. Nhưng mà Mộc Cận ràng còn chưa trở về, tại sao cơ thể của ta lại đột nhiên ấm áp như vậy a? Mà lạ nhất là những chỗ khác lại ấm, chỉ ấm duy nhất cái chỗ lạnh kia?

      Quản nó làm gì, đau nữa là tốt rồi. Tối hôm nay về ta quyết định nghỉ đọc sách, mà theo Mộc Cận học tập may vá quần áo. Ngày hôm qua, lúc luyện kiếm, áo ngoài của Mã Văn Tài bị rách, mà nhất quyết bắt ta phải tự tay vá lại, tuy rằng ta hết lời hết nghĩa với việc này hẳn là nên tìm Mã Thống, chứ phải là sai bạn học làm. Bất quá, đợi đến lúc Mã Văn Tài tức đến thở phì phì ra cửa rồi, ta vội vàng đem bộ quần áo này giấu , đến lúc Mã Thống vào tìm quần áo liền lừa là ta vứt nó rồi.

      Dù sao cũng nể tình chúng ta ở chung lâu như vậy, miễn cưỡng ta may vá lại cho ngươi tốt. Hi vọng lần này vá chằng vá đụp hay làm thủng lỗ quần áo của ngươi a…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 82: Dấu hiệu
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Tiểu thư, người định khâu quần áo cho ai?”

      Mộc Cận cũng giống như trước đây, cái gì cũng hỏi, mà trực tiếp hỏi thẳng, nàng hoài nghi nheo mắt. Ta có chút chột dạ, vội vàng : “Đương nhiên là khâu quần áo cho ta rồi.”


      “Quần áo của tiểu thư phải đều giao cho ta khâu hết rồi sao?” Mộc Cận nhướn mày, “Tiểu thư, giờ ở đây có người, tiểu thư vẫn nên . Có phải tiểu thư muốn khâu quần áo cho Mã công tử, phải ?”

      “Đừng linh tinh, có chuyện đó!” Ta quyết định phải chống chế đến cùng, nghĩ nghĩ lát lại thêm: “Quần áo của tất nhiên Mã Thống khâu, việc gì ta phải làm?”

      Mộc Cận lắc lắc đầu, còn muốn mở miệng, ta lại chú ý tới phát quan đầu nàng giống với bình thường, hình thức thoạt nhìn đặc biệt tinh xảo, khỏi kinh ngạc hỏi: “Này, Mộc Cận, ngươi mua phát quan mới lúc nào vậy?”

      “Cái này á. Là Mã Thống tặng cho ta.” Mộc Cận giơ tay sờ sờ phát quan, tuy rằng hình như muốn làm ra bộ dạng chê bai, nhưng khuôn mặt vẫn nhịn được tươi cười, “Cái tên họ Mã chết dẫm đó, ánh mắt kém, tiểu thư người , có phải cái này rất khó coi ?”

      đâu, rất đặc biệt, rất xinh đẹp mà.” Ta cảm thấy buồn cười, thể tưởng tượng được Mã Thống suốt ngày bị Mộc Cận bắt nạt, vậy mà còn có thể mua quà tặng nàng. Bất quá, hôm nay, Mộc Cận quyết tâm chịu dạy ta thêu thùa khâu vá, chỉ ở bên liên tiếp thở dài kể lại năm đó tài thêu thùa của ta xuất sắc thế nào, lại nhắc tới số kỹ xảo, tựa hồ muốn giúp ta khôi phục trí nhớ. Ta bị nàng cho tràng tới mức nhức hết cả đầu, đành trở về phòng ngủ, tính toán tự bản thân tìm tòi làm vậy. Mã Văn Tài cũng ở trong phòng, vì thế ta lấy bộ quần áo kia trong thùng ra, mân mê kim khâu trong chốc lát. ngờ Mã Văn Tài lại đột nhiên trở lại, trong tay còn cầm theo cái hộp gỗ màu đen. Ta theo bản năng đem quần áo giấu ở sau lưng, lại bị người nào đó vốn nhạy bén nhìn ra manh mối, liền nghiêng đầu nhìn sau lưng ta, cười :

      giấu cái gì?”

      có gì.” Ta vội vàng giúi bộ quần áo vào trong chăn. Mã Văn Tài cũng hỏi thêm, chỉ bưng hòm đến trước mặt ta, sau đó mở ra, bên trong hòm là đủ màu đủ dạng điểm tâm ngon lành.

      Ta nhìn thoáng qua điểm tâm, hề cử động. Mã Văn Tài liền đặt cái hòm vào trong tay ta, lại bắt đầu cáu kỉnh: “Như thế nào, thích sao? Vậy ta bảo bọn mua cái khác!”

      phải thích…” Ta có chút rối rắm lấy tay giật tóc, quay đầu nhìn điểm tâm, lại thấy Mã Văn Tài hôm nay ôn nhu hiếm gặp, liền suy nghĩ mà thốt lên: “Phát quan của ta cũ rồi.”

      “Cái gì?” Mã Văn Tài có chút kỳ quái, “ phải ngươi mới mua phát quan tháng trước sao?”

      = = Đúng vậy, quả thực là mới mua chưa được bao lâu…Nhưng mà, nhưng mà…

      “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi sao lại thành ra thế này rồi?” Mã Văn Tài bật cười, theo thói quen liền sờ đầu ta, có ý an ủi, sau đó ta xoay người tránh , kết quả cẩn thận bị lấy được thứ giấu trong chăn. Mã đại gia chút do dự cầm quần áo của mình, mặt lộ ra vẻ kỳ quái : “Cái này phải là quần áo của ta sao? Tại sao ngươi lại vò nó thành thế này?”

      Ta hai lời liền giơ tay đoạt lại quần áo, định đứng dậy chạy trốn. Mã Văn Tài vừa trông thấy thế liền đè ta lại, sau đó giơ tay đỡ lấy hộp điểm tâm suýt nữa bị ta gạt rơi, nhíu mày : “ phải ngươi còn đau bụng sao? Tại sao lại khó chiều như vậy chứ? Ngươi muốn mua phát quan, ta liền sai người xuống núi mua cho ngươi cái là được, có gì đâu. Ngươi , rốt cuộc ủ rũ vì chuyện gì, lại còn cầm quần áo của ta?”

      Ta biết nhìn thấy, cũng giấu diếm nữa, do dự chút, chìa đống quần áo kia ra. Mã Văn Tài nhìn thấy quần áo ngoài của bản thân bị chà đạp thê thảm, khóe miệng giật giật, sau đó vươn tay cầm lấy, giơ lên xem nhưng phát ra có gì mới mẻ cả. Ta thấy thế thể thấp giọng mở miệng :

      “Ta biết khâu quần áo.”

      “Ta biết, nhìn cái hầu bao cũng biết được tay nghề của ngươi.” Mã Văn Tài hề lưu tình trực tiếp thẳng, lại thấy ta buồn bã cúi đầu, liền vội an ủi, “Nhưng mà khâu khâu, ta cũng trông cậy ngươi có thể khâu quần áo cho ta mà, về sau bảo nha hoàn khâu có sao đâu. Dù sao ta cưới ngươi về nhà đâu phải để ngươi khâu quần áo.”

      = = ai thèm cái này? Bất quá ta cũng thể chính xác bản thân buồn bực vì lẽ gì, nhưng ta nghĩ có lẽ chỉ là vì ta biết khâu quần áo. Hoặc là ta cũng biết, chỉ là muốn ra mà thôi.

      Nếu có thể, ta cũng muốn là được như người khác.

      Ngày hôm sau, Mã Văn Tài quả nhiên mua cho ta cái phát quan mới toanh, thực ra ta cũng để ý phát quan mới xấu đẹp thế nào – ta bất quá chỉ lấy nó làm cái cớ mà thôi. Những ngày sau đó trôi qua êm ả, mà Ngọc Vô Hà rốt cục sau tháng cũng trả lời ta, nàng nguyện ý rời khỏi Chẩm Hà lầu, cũng rời khỏi Hàng Châu, vĩnh viễn xuất trước mặt chúng ta nữa.

      Lúc ấy nàng gặp ta, dung mạo vẫn diễm lệ như cũ, nhưng trong ánh mắt còn chút ánh sáng nào cả, giống như nàng còn nhìn thấy bất kì tia hi vọng nào trong cuộc đời nữa. Ta có phép đọc suy nghĩ người khác, cho nên cũng thể biết sau đêm ta rời khỏi Chẩm Hà lầu, nàng trải qua những chuyện gì và Tần Kinh Sinh làm gì nàng. Nhưng tại xem ra, đó phải là chuyện tốt đẹp gì, bằng nàng vô hồn như vậy, quyết tuyệt vứt bỏ lại tất cả.

      Nhưng mặc kệ ra sao, đó cũng là lựa chọn của nàng, con đường tương lai cũng chỉ có thể chính nàng tự . Còn ta, ta phải là Chúc Đài, có liên quan gì đến nàng, cho nên ta lo lắng chuyện của nàng. Về phần vàng chuộc thân, ta và Văn Tài huynh đóng góp đại bộ phận, Ngọc Vô Hà cũng góp chút, hơn nữa Mã Văn Tài lấy chức quan của cha áp chế tú bà, rốt cục cũng đưa được Ngọc Vô Hà ra khỏi lầu xanh. Bất quá, ta nghĩ việc này cũng để lại mầm họa, tin rằng Mã thái thú lần sau ghé vào Chẩm Hà lầu, rất có khả năng biết chuyện này, nhưng dù sao cũng thể vì thế mà từ Mã Văn Tài, cùng lắm cáu giận hồi cũng xong thôi.

      Huống hồ ta thấy sau khi chấm dứt chuyện này, khuôn mặt của Mã Văn Tài mang theo giải thoát, ta biết cũng buông xuống ít tâm vẫn đè nén trong lòng. Ngọc Vô Hà là lầu xanh, tất nhiên Mã Văn Tài thể coi nàng như mẹ mình mà chia sẻ tình cảm, nhưng có thể đưa nàng rời khỏi nơi đó, đối với cũng là chuyện tốt.

      Chúc Đài sau khi Ngọc Vô Hà rời vài ngày mới biết chuyện, vội vã chạy tới hỏi ta đưa Ngọc Vô Hà đâu, ta chỉ im lặng nhìn nàng, rồi cho nàng biết Ngọc Vô Hà đâu là chuyện của ấy, ta chỉ cầu ấy đừng ở lại Hàng Châu nữa, cũng hỏi lại Chúc Đài, nếu ngươi lo lắng cho ấy như vậy, vì sao bỏ tiền chuộc ấy ra rồi đem ấy về nhà? Chúc Đài vẻ mặt buồn bã, rốt cục nhịn được bưng mặt khóc, nhưng dù nàng có làm như vậy cũng chẳng thể thay đổi được gì, cho nên nàng căn vặn ta nữa, sau khi bình tĩnh lại, chỉ khẽ với ta câu xin lỗi. xong lời này rồi, nàng lại trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên lại hỏi, ta có ý kiến gì về con người của Lương Sơn Bá.

      Lương Sơn Bá? À, Lương Sơn Bá là người khiêm tốn, phúc hậu lại thành , là bạn tốt của ta ở trường, cũng là đại ca tốt.

      “Chỉ có vậy thôi sao?” Chúc Đài nhìn ta chằm chằm.

      “Chỉ có vậy thôi.” Ta cũng kì quái nhìn nàng, lời này của nàng là có ý gì, nếu như vậy còn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn ta cướp vai kịch của Văn Tài huynh, có chuyện gì nổi hứng chia rẽ các ngươi, để các ngươi hóa thành hồ điệp sao? Ta và Chúc Đài nhìn nhau hồi lâu, Chúc Đài đột nhiên cười , nhìn ta : “Diệp tỷ tỷ, cám ơn ngươi, chăm sóc ta lâu như vậy. Những chuyện trước kia, hi vọng ngươi đừng để bụng.”

      A? Nàng gì vậy?

      Ta hiểu ra sao, nghe nàng xong đầu óc rối như tơ vò, nhưng mà kịp để ta hỏi lại, Chúc Đài xoay người chạy . Vậy rốt cục, nàng tới đây làm cái gì a? Khởi binh vấn tội? Muốn ta quay về nhà? Hình như đều phải, phiền phức nha, ta này, Chúc đại tiểu thư, rốt cuộc tìm ta làm gì nha? Nàng vì sao lại hỏi ta có cái nhìn thế nào với Lương Sơn Bá, hay là cảm thấy ta định dụ dỗ con mọt sách nhà nàng? Đừng có đùa bỡn ta, ta có tâm tình phá hoại truyền thuyết đâu, hai người các ngươi cứ tự do mà làm đôi bươm bướm .

      Bất quá, tương đối kỳ lạ là, ngày hôm sau Bát ca của Chúc Đà cũng rời khỏi trường. Lúc gần hình như còn cãi nhau với muội muội trận. Mà đúng lúc xuống núi chúng ta lại vừa vặn tan học, vì thế vị Chúc Tề kia liền hung hăng trừng mắt với ta và Mã Văn Tài vài lần, đối với ta sao, nhưng mà Mã Văn Tài thiếu chút nữa nổi bão, vị đại gia này cho tới bây giờ chưa biết từ nhẫn nhịn nó viết thế nào. Bất quá vì Chúc Bát ca bỏ quá nhanh, cho nên Văn Tài huynh tìm được cơ hội hạ thủ, đành phải bỏ qua.

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, thu đông lại, trong nháy mắt, năm trôi qua.

      Chúng ta vẫn như trước mỗi ngày ở trong trường cố định ghé thăm ba nơi. Lại bất tri bất giác, thành tích học tập của ta, cũng dần dần từ thứ nhất thứ hai đếm ngược bắt đầu khởi sắc, thường xuyên có thể đứng phía cùng với đám người Lương Sơn Bá, Mã Văn Tài. Võ nghệ thành tích càng tự nhiên phải , ta trước kia chính là nổi danh từ Võ quán, quyền cước rất tốt, tài bắn cung cùng cưỡi ngựa trải qua kiên trì luyện tập cũng giỏi hơn rất nhiều, thân thể cũng khỏe mạnh hơn. Nhưng ngược lại, thân thể của ca ca ta càng ngày càng ốm yếu.

      Về chuyện này, thư nhà chưa từng bao giờ viết, chỉ là do có lần ca ca vụng trộm chạy đến trường thăm ta, ta mới phát ra chuyện này. Ca ca tuy rằng mặt trát phấn rất dày, quần áo cũng mặc đồ sáng màu sặc sỡ, tựa hồ là muốn tỏ ra tinh thần hưng phấn, nhưng mà ta vẫn thấy hai gò má lõm xuống, đôi mắt vô hồn, rất ràng là sinh bệnh. Nhưng mặc kệ ta có hỏi thế nào, cũng chịu , chỉ cười bảo ta sao cả. Ta có chút lo lắng, liền khuyên về sau đừng trầm mê trong tửu sắc, phải chú ý tới thân thể của chính mình. Ca ca chỉ cười, xoa đầu ta ca ca chú ý, cũng hỏi ta cuộc sống trong trường thế nào, ta cho mọi thứ đều tốt, chỉ còn chờ đến lúc học xong trở về nhà, chờ triều đình bố trí cho cái chức quan rồi để ca ca nhậm chức nữa thôi.

      Bất quá, kỳ lạ là, ta thấy ca ca đối với việc làm quan cũng cao hứng. chỉ ngừng với ta, cần lo lắng, mọi chuyện gánh vác. Sau đó cũng chỉ dám ở lại ngày, ca ca liền vội vàng rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :