1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn - Mặc Giản Không Đường (92C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 75: Mộng du
      EDIT: VÂN TÍCH


      Muốn đối phó người, phải chỉ dựa vào nắm đấm là được.


      Đạo lý này, trước kia ta hiểu, cho tới gần đây mới bắt đầu ngộ ra. Mà Mã Văn Tài, tuy là biết, nhưng mà với khả năng của càng thích lấy nắm đấm ra giải quyết vấn đề.



      Ai, vì cái đạo lý này, cho nên lâu nữa mới xảy ra loạn lạc phải ? ra nhiều lúc, kẻ nào nắm đấm to là kẻ mạnh. Bất quá tại còn ở trong trường, vẫn phải cẩn thận hơn, cái tên Vương Lam Điền kia giống với Mã Văn Tài, đích thực là kẻ tiểu nhân, so với kẻ luôn nịnh nọt như Tần Kinh Sinh còn đáng sợ hơn nhiều, cho nên, muốn chế , ngoài dùng vũ lực ra, còn cần có cái khác.



      Ta trước tiên cần tìm Lương Sơn Bá. Lúc này, Lương Sơn Bá cùng Chúc Đài ở trong phòng đọc sách, đường gặp ta liền vội vàng hỏi ta chuyện sáng nay Vương Lam Điền có phải là hay . Ta với là bản thân ta cũng , nhưng mà ta nhất định tìm cách biến cho nó thành thực. Lương Sơn Bá thở dài, gì nữa, phỏng chừng cũng biết, với năng lực của bản thân , muốn giúp cũng chẳng thể giúp được gì. Ta cũng thèm để ý, dù sao việc này muốn giúp cũng phải có gia thế lớn, có lòng ta cũng cảm kích rồi.



      Ta sở dĩ muốn tìm , là vì tờ giấy bán mình của Cốc Tâm Liên. Nếu ta đoán sai, tờ giấy đó có lẽ là do Vương Lam Điền viết ra, sau đó lừa Cốc Tâm Liên ký vào, cho nên trong đó nhất định phải có chữ viết của . Đến lúc ta nắm trong tay tờ giấy này, nhất định có thể uy hiếp Vương Lam Điền, buộc viết thư về nhà cầu hủy bỏ hôn này.



      Bất quá Lương Sơn Bá cũng cầm tờ khế ước bán mình kia, nên bảo ta tìm Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá lúc đầu cũng định bơ ta, bảo ta về mà tìm Mã Văn Tài, là ta giờ bị Mã Văn Tài làm hư, bọn họ chẳng dám trèo cao nữa. Ta biết Tuân Cự Bá còn vì chuyện ngày ấy ta quát câm miệng mà tức giận với ta, nhưng ta tự cảm thấy bản thân sai, cũng cần phải giải thích, vì thế hòa nhã với vài câu, Tuân Cự Bá lại tỏ vẻ muốn nghe ta gì hết, tờ khế ước cũng ở trong tay , muốn lấy tìm Cốc Tâm Liên.



      còn tức giận, ta cũng còn cách nào khác. Bất quá Tuân Cự Bá người này tính cách cũng rất phóng khoáng tiêu sái, phỏng chừng qua vài ngày nữa bình thường trở lại.



      Đáng nhắc tới là, Tuân Cự Bá và Tần Kinh Sinh lại ở chung phòng, cho nên ta chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau người kia vội vàng đuổi theo, lén lút hỏi ta, “Diệp huynh, nghe các ngươi hôm nay đến Chẩm Hà lầu có phải ?”



      Chuyện này lan truyền khắp trong trường, cho nên ta cũng phủ nhận nữa, chỉ gật đầu. Tần Kinh Sinh lại hỏi ta, cảm thấy các nương trong Chẩm Hà lầu thế nào. Ta cảm thấy rất thú vị, nhớ đến rất lâu trước đây từng hỏi ta về lầu xanh, nghĩ tới lần này lại hỏi tiếp, vì vậy cũng ràng với : “Những nương khác cũng có gì đáng , bất quá đầu bài dung mạo tệ, tên là cái gì, cái gì…”



      “Ngọc Vô Hà!” Tần Kinh Sinh mắt sáng lên, há mồm liền gọi tên nàng. Ta nhất thời cười lạnh, giương mắt nhìn : “Ai, xem ra Tần huynh đối với chuyện trong Chẩm Hà lầu như lòng bàn tay.”



      “Ha ha, chỉ là có dịp nghe qua, có dịp nghe qua thôi.” Tần Kinh Sinh phát ra mình lỡ lời, liền vội cười cười, cố gắng sửa chữa sai lầm. Đáng tiếc ta lại nhớ rất thằng nhãi này trước kia từng với ta về Ngọc Vô Hà, tại lại lần nữa nhắc đến, khẳng định là có quan hệ tầm thường với nương này. Là ân nhân? Hay là cái khác? Ta có chút nghi hoặc, bất quá loại chuyện này, cũng có quan hệ gì đến ta, cho nên ta cũng muốn hỏi nhiều. Tần Kinh Sinh hiển nhiên cũng vì bản thân lỡ lời mà ảo não, vội vàng cáo từ với ta rồi chạy về phòng, ngay cả mục đích bản thân chạy ra cũng đến.



      Ta thấy sắc trời cũng trễ, nếu chờ đến tối xuống núi được, vì thế vội vàng chạy đến nhà của Cốc Tâm Liên. Tô An và Tô đại nương lúc này cũng ở trong nhà của Cốc đại nương, thấy ta đến khỏi lại rối rít cảm ơn. Ta cũng muốn quanh co, trực tiếp kéo Cốc Tâm Liên qua, hỏi nàng có mang theo tờ khế ước đó người . Mọi người xung quanh đều sửng sốt, Tô đại nương định lên ngăn ta lại, nhưng bản thân Cốc Tâm Liên lại hai lời lập tức rút tờ giấy đó ra, thậm chí cũng hỏi ta cần làm gì. Nàng rút ra rất nhanh, cho nên mọi người đều chưa kịp chạy đến ngăn lại tờ khế ước nằm trong tay ta.



      nương này làm việc quả là quả quyết a. Bất quá tính tình như vậy, thực rất dễ dàng bị người ta lợi dụng. Ta thở dài, thấy mấy người trong nhà ánh mắt nhìn ta đều mang theo nghi hoặc và bất quá, liền dứt khoát vươn tay, xé phần giấy có dấu vân tay của Cốc Tâm Liên.



      “Cứ như vậy , bây giờ tờ khế ước còn tác dụng với Tâm Liên nương. tại các ngươi có thể yên tâm rồi.” Ta chìa tờ giấy ra trước mặt mọi người, ràng nhìn thấy bọn họ trong nháy mắt đều thở phào. Cốc Tâm Liên đối với chuyện mọi người nghi ngờ ta có chút bất mãn kêu lên: “Mẹ, các người làm sao vậy? Nếu phải Diệp công tử cứu con, chỉ sợ con biết tại ra sao nữa rồi! Cho dù công tử ấy có muốn khế ước bán mình của con, cũng tuyệt đối phải vì muốn gây bất lợi cho con đâu, làm sao mọi người có thể đề phòng công tử?”



      “Tâm Liên, hiểu. Loại chuyện này, ngay cả người thân quen, cũng thể dễ dàng tin tưởng…Ai, quên , chúng ta còn phải cảm tạ Diệp công tử cứu tính mạng của Tâm Liên, ta thay Tô An, cảm tạ ngươi!”



      Tô đại nương xong, liền khom người cúi xuống hành lễ với ta, ta vội vàng xua tay ý bảo nàng cần phải làm như vậy, hơn nữa còn ta còn có chuyện muốn cầu xin nàng, hi vọng nàng đừng từ chối. Tô đại nương và Cốc Tâm Liên đều hỏi ta là chuyện gì, ta liền với các nàng, ta muốn mượn phòng bếp của Tô gia dùng chút.



      “Chuyện ấy có gì khó, làm sao có thể để Diệp công tử tự làm được, ngươi muốn ăn cái gì, cứ bảo Tô An làm là được!” Tô đại ngươi nghe xong liền vội vàng mở miệng , Cốc Tâm Liên cũng nàng có thể giúp ta nấu cơm, ta muốn ăn món gì cứ bảo nàng. Ta lắc đầu, nhất định muốn tự làm, mặc dù ta cũng biết đồ mình làm khó ăn thế nào, nhưng mà đồ tự tay làm bao giờ cũng giống với đồ người khác làm ra. Huống hồ tuy rằng ta biết nấu ăn ngon, nhưng mà nấu chút cháo rau, cũng vẫn là có thể ăn được.



      Lúc còn ở chỗ của Đào đại thúc, mọi thứ cũng đủ, đại thúc ngày thường chỉ biết uống rượu ăn cá, làm sao có thể giống Tô An nấu nướng nguyên liệu đều đầy đủ. Hôm nay cũng khuya rồi, ta quyết định tạm thời chưa thu thập Vương Lam Điền, trước tiên làm chút đồ ăn cho Mã Văn Tài .



      Lúc ta đến phòng ăn, trời tối đen như mực. Chờ đến lúc nấu xong cháo rau, trăng bắt đầu lên đến giữa trung. Lúc này, trong trường, hầu hết học sinh đều ngủ rồi, chỉ còn ít nơi vẫn sáng đèn, như là phòng ngủ của Trần phu tử, lại như là phòng của ta và Mã Văn Tài.



      Ta ra ngoài lâu như vậy, cũng biết tại Mã Văn Tài thế nào. Nhớ đến lúc ta rời , nhìn thấy khay đồ ăn Mã Thống bưng về cũng được bao nhiêu, tại phỏng chừng Mã Văn Tài đói bụng rồi. Ta thầm nghĩ, sờ sờ khay thức ăn còn nóng hôi hổi, trong lòng hiểu sao tim lại đập loạn, vội vàng nhanh chóng trở về phòng. Ai ngờ ta vừa mới đến trước cửa viện, bỗng nhiên phát cái bóng màu trắng lay động trong ánh trăng, hai tay giơ ngang người, động tác cứng ngắc, bước thẳng về phía ta.



      Trong nháy mắt ta còn tưởng rằng mình xuyên vào trong tiểu thuyết mà trước đây đại ca ở võ quán thường đọc, trong đó có loại quái vật gọi là cương thi, nghĩ tới làm ta sợ đến mức suýt chút nữa trái tim cũng từ trong cổ họng nhảy ra. Sau đó nhìn kỹ lại mới biết đó phải là quái vật, mà là học sinh trong trường. Ta vừa thử tiến về phía trước từng bước , cũng đuổi theo ta, mà từ từ đến cây hoa sau lưng của ta. Đến khi cây hoa ở trước mặt , liền ngắt xuống bông, cầm trong tay, trong miệng ngừng : “Tiểu Ngọc, ta xin lỗi ngươi”, sau đó lại chậm rãi quay đầu lại, tiếp.



      Ta hồi hồn lại phát , người trước mặt phải ai xa, mà đúng là kẻ lúc chiều có hỏi ta về chuyện trong Chẩm Hà lầu, Tần Kinh Sinh!



      tại sao lại ở đây, còn làm động tác quỷ dị như vậy! Ta có chút nghi hoặc, vòng đến phía trước , cẩn thận quan sát, phát ánh mắt của Tần Kinh Sinh vô cùng mê man, trong mắt có mục tiêu, bước cũng lảo đảo, trong miệng ngừng lại lặp lại câu. Hình như cảm nhận được có mặt của ta, đột nhiên chuyển hướng tiến về phía ta, trong miệng lẩm bẩm : “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, ta xin lỗi ngươi. Hoa này cho ngươi, Tiểu Ngọc, ngươi ngàn vạn lần đừng có trách ta…”



      xong liền định ôm lấy ta, muốn đem đóa hoa cắm lên đầu ta. Ta vội vàng chạy trốn, lại thấy Tần Kinh Sinh vòng tay ôm lấy thân cây, sau đó bắt đầu cọ cọ mặt vào đó, rồi cắm bông hoa vào gốc cây. Sau đó mang theo vẻ mặt thỏa mãn về phòng.



      Cái tên như quỷ này, rốt cuộc là có chuyện gì a!



      Ta bị Tần Kinh Sinh dọa cả người toát mồ hôi lạnh. thể nhìn duỗi thẳng cánh tay quờ quạng lại trong đêm khiến người ta kinh hoàng, nếu phải ta tiếc công sức nấu cháo cho Mã Văn Tài, phỏng chừng sớm vung tay đánh tên giả thần giả quỷ kia rồi. Tuy rằng gần đây ta còn hứng thú đánh người, nhưng mà nếu có kẻ nửa đêm dám hù dọa ta, ta mà đánh chết ta phải là Diệp Hoa Đường.



      Bị dọa trận khiến ta chậm trễ ít thời gian, ngay cả cháo cũng nguội rồi. Ta bên vỗ vỗ trái tim nhìn về hướng Tần Kinh Sinh , bên bưng khay, chạy vọt về phòng của ta và Mã Văn Tài.
      thomap thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 76: Chuộc thân
      EDIT: VÂN TÍCH

      vất vả trở lại phòng, ta lập tức nhảy vào trong, vội vàng đem cửa khóa chặt, chỉ sợ Tần Kinh Sinh vào phòng của mình. Trong phòng cũng có người khác, Mã Văn Tài tựa hồ ngủ, ta cũng muốn đánh thức , liền đặt khay ở bàn, lại tìm cái hòm cẩn thận đặt tờ giấy bán mình của Cốc Tâm Liên vào bên trong, chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai cầm uy hiếp Vương Lam Điền.


      Hôm sau phải lên lớp, cho nên ta theo thường lệ lôi Kinh Thi và Luận Ngữ ra đọc, thuận tiện cũng luyện chữ. Sau khi hình thành thói quen viết chữ bằng bút lông, ta liền cố gắng tự mình viết, bởi vì lúc đầu Mã Văn Tài đều tự cầm tay ta mà viết, làm cho chữ viết của hai chúng ta giống nhau như đúc, khiến phu tử còn tưởng là Mã Văn Tài viết hộ ta, sau đó đem bài ra giáo huấn ta trận. Cho nên ta quyết tâm tự mình học viết, cũng làm cho chữ viết mềm mại hơn, để lẫn với chữ của Mã Văn Tài.

      Lúc viết chữ, ta cảm thấy sau lưng có tiếng động nho , ngay sau đó liền có người tới gần, nhanh như chớp ôm lấy vai ta.

      Ta giật nảy mình, giây tiếp theo mới phản ứng được đây là Mã Văn Tài, chứ phải là Tần Kinh Sinh. Đều lại tại tên kia nửa đêm mộng du làm cho ta bị bóng ma tâm lý.

      Mã Văn Tài người này cả ngày có việc gì liền bắt đầu nắm tay nắm chân ta, khiến ta dần dần quen với . Ta thấy cho dù ốm động tác vẫn giống như lúc bình thường.

      “Tại sao trễ như vậy mới trở về.” Mã Văn Tài có chút bất mãn , cằm dựa vào hõm vai của ta, thanh khàn khàn. Ta đem chữ cuối cùng viết cho xong, sau đó buông bút lông xuống, giơ tay muốn đẩy ra, lại bị đối phương giữ chặt tay, thể bên thu dọn bút nghiên, bên cho là ta đến chỗ Tô đại nương.

      Ta đến nhiều chỗ “cấm” như vậy, phỏng chừng ra chọc tức giận, liền chỉ khai ra mỗi chỗ của Tô đại nương thôi.

      Quả nhiên, Mã Văn Tài khẽ nhíu mày, lại hỏi: “Ngươi đến đó làm gì? Buổi tối chưa ăn no sao? Mộc Cận sao lại làm đồ ăn cho ngươi?”

      như vậy mới nhắc ta nhớ đến món cháo, vội vàng đẩy kẻ bám người xuống rồi chạy kiểm tra, phát cháo vẫn còn ấm, liền vô cùng cao hứng bưng tới cho Mã đại gia, kết quả vừa quay đầu liền nhận ra lúc nãy ta đẩy quá mạnh, trực tiếp đẩy ngã Mã đại gia rồi.

      Hậu quả là Văn Tài huynh rất tức giận, cho dù là cháo rau cũng thể làm nguôi cơn tức, phải đến khi ta đem dọn hết đống sách vở vẫn xếp ở giữa giường mới chịu bỏ qua chuyện này.

      Kỳ thực ta cảm thấy, cho dù có chuyện này, cũng tìm cớ khác bắt ta dẹp đống sách đó , dù sao ở cùng nhau lâu như vậy, ta chính là guốc trong bụng , người này cùng lắm cũng chỉ có gan ôm chút mà thôi, làm ra chuyện gì quá đáng. Theo mức nào đó, Mã Văn Tài người này cũng có thể coi như biết giữ lễ, đương nhiên ta cảm thấy nếu tùy tiện áp người ta lên giường hôn hít còn tốt hơn a.

      Đến ngày thứ hai, Mã Văn Tài hết bệnh, kết quả là vui vẻ rồi, còn ta lại bắt đầu sốt, khiến cho Mã Thống và Mộc Cận được nhàn rỗi, cứ phải sắc thuốc cho chúng ta. Mộc Cận còn cảm thấy kỳ quái, còn hỏi ta có phải tại chăn đắp quá mỏng, buổi tối bị lạnh cho nên mới sốt ? Mã Thống và Mã Văn Tài hai người đều ngậm miệng gì, ta cũng ngượng ngùng dám cho nàng ra rất có thể là bởi vì người nào đó tối hôm qua chịu kiêng dè gì, nên đem bệnh lây cho ta. Phỏng chừng nếu để Mộc Cận biết chuyện này, nàng nhất định liều mạng với Mã Văn Tài.

      Bản thân ta cảm thấy ốm chút cũng sao, chẳng qua chuyện với Vương Lam Điền ngày chưa giải quyết lòng ta an tâm được. Tuy rằng Mã Văn Tài thề son sắt với ta, chờ đến khi học xong, bảo cha đến nhà ta cầu hôn, nhưng mà ta vẫn cảm thấy lo lắng, trước tiên vẫn là phải bắt Vương Lam Điền bảo nhà từ chối hôn mới được. Cha ta cũng quá đáng, ngoài miệng nếu ta thay ca ca học tập tốt, việc hôn nhân liền do ta tự quyết định, kết quả lại thầm tìm đối tượng đính hôn cho ta, đây là muốn mũi tên trúng hai đích sao?

      Tìm tìm, lại tìm ra cái tên Vương Lam Điền này, cho dù ta có phải nhảy xuống Tây Hồ cũng tuyệt đối gả cho !

      Sinh bệnh rồi, ta mới phát thân thể của chính mình kỳ thực tốt, lúc trước ít lần bị thương, toàn bộ đều nhân lần ốm này mà tái phát, ước chừng phải nằm vài ba ngày mới đứng lên được. Cố tình trong mấy ngày này lại xảy ra ít chuyện, khiến ta điên cái đầu luôn.

      Chuyện thứ nhất chính là Đào Uyên Minh đại thúc muốn rời , trước khi còn đến phòng hỏi thăm sức khỏe ta chút, dặn ta làm việc thể cậy mạnh, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Kỳ thực ta thấy còn định thầm gì khác, nhưng mà Mã Văn Tài lại canh giữ trong phòng chịu rời nửa khắc, nhất định phải ở bên nghe chúng ta chuyện, hình như sợ là Đào Uyên Minh giáo huấn ta làm điều tốt. Đào đại thúc cũng còn cách nào khác, chỉ ước định trước đây của chúng ta vẫn còn hiệu lực, gian nhà gỗ kia vĩnh viễn hoan nghênh ta đến ở, xong điều đó ông ấy liền rời .

      Đào đại thúc tính tình trung lập, sau đó ta mới biết được, khắp cả trường, ông ấy cũng chỉ từ biệt với mình ta, ngay cả Lương Sơn Bá và Chúc Đài cũng biết, ông ấy chỉ là sợ bọn họ biết rồi buồn. Kỳ thực ông ấy rời , ta cũng buồn a, tuy rằng thằng nhãi Mã Văn Tài xem ra vui chết được.

      chuyện khác chính là, Cốc Tâm Liên cũng rời khỏi trường.

      Nàng đột nhiên như vậy, khiến ta có chút kinh ngạc. Nhớ tới trước đây hai ngày, lúc ta ốm, nàng năm lần bảy lượt tới tìm ta, là mang canh cá cho Diệp công tử, kết quả đều bị Mã Thống ngăn ở bên ngoài cho vào. Lúc ấy ta sốt mơ mơ màng màng, cũng sợ lây bênh cho nàng, nên cũng cho nàng vào. Đương nhiên canh cá lần cũng uống, chỉ ăn cháo. Sau đó biết có chuyện gì, Cốc Tâm Liên đột nhiên nhờ người nhắn lại cho ta câu, sau đó vô thanh vô tức rời , ngay cả cơ hội để ta tiễn nàng cũng có. Sau đó Mã Văn Tài có với ta, sai Mã Thống xem, xác nhận là Vương Lam Điền có phái người bám theo Cốc Tâm Liên, lúc này ta mới hoàn toàn an tâm.

      Cốc Tâm Liên rời , có lẽ là bởi vì mấy ngày nay trong trường đều bàn ra tán vào. Nàng vì muốn giúp ta và đám người Lương Sơn Bá, đem chuyện bản thân bị bán vào lầu xanh, chúng ta vì cứu nàng mới vào lầu xanh kể cho Hiệu trưởng và sư mẫu nghe. Hiệu trưởng biết chân tướng, đương nhiên là khen ngợi chúng ta, còn ở kết quả học tập và rèn luyện cho thêm điểm, nhưng mà chuyện của Cốc Tâm Liên vẫn bị người khác lén lút truyền ra ngoài. Ngay cả Mộc Cận cũng nghe , nàng biết chuyện liền giận ta, bảo ta về sau được đến chỗ đó nữa. Có lẽ Cốc Tâm Liên làm việc trong phòng giặt đồ, cũng chịu được miệng lưỡi thế gian, nên chỉ đành phải rời .

      Có lẽ số trời định cho nàng học chữ, ta đành đợi sau khi khỏi bệnh đến thăm nàng, mang theo chút vàng để nàng còn phải vất vả nuôi sống gia đình.

      Trừ ngày bị ốm đầu tiên ta nhất định chịu ăn cháo, mấy ngày kế tiếp, Mã Văn Tài luôn luôn mang cháo rau đến cho ta, bên trong nếu cho thêm cà tím cũng cho trứng gà, có lúc còn cho cả tổ yến vào, bên trong đều bỏ thêm rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều đường, ta ăn vào thìa suýt nữa hộc máu bỏ mạng.

      == đây là đồ ăn cho người ăn sao…

      Ta tin tay nghề của Tô An lại tệ thế này, Mã Thống cũng nhún vai phải là đánh đổ lọ đường đâu, mà ta lại nhớ lại chuyện lâu lâu trước đây ta từng ăn phải món tay gấu ngọt như chè…Hôm đó, lúc buổi chiều ta thầm gọi Mộc Cận tới, dặn nàng sống chết cũng phải giữ lấy công việc nấu ăn, đừng để cho người nào đó rỗi hơi quá mà hại chết ta.

      Tuy rằng ở cái thời đại mà quân tử xa nhà bếp này, vì ta mà làm đồ ăn, ta rất cảm kích, bất quá nếu cần thiết cũng nên lãng phí đường, ta thực sợ rằng vị giác của ta sau trận ốm này mất cảm giác…

      Chuyện thứ ba xảy ra trong trường là ca ca của Chúc Đài đến. Nghe là Bát ca của nàng, sau khi đến luôn cùng mọi người học, lúc về kéo Chúc Đài ngủ chung phòng. là ta rất hâm mộ nàng, trong nhà có nhiều ca ca như vậy, tùy tiện người nào đến cũng đều có thể nghênh ngang vào trường, giống như ta, chỉ có duy nhất vị ca ca, muốn đến thăm chuyến còn phải hao tâm tổn trí đóng giả con , thậm chí lúc chuẩn bị trở về, ta cũng có cách nào đưa tiễn. Nhắc đến lại biết tại ca ca thế nào rồi.

      Từ lúc ta sinh bệnh tới nay, liên tục phát sinh ba kiện, bất quá đến cùng, cũng có liên hệ quá lớn đến ta. Chân chính làm cho ta để ý là kiện cuối cùng, vừa mới xảy ra, Mã Văn Tài với ta, muốn đem chuộc Ngọc Vô Hà ra khỏi Chẩm Hà lầu.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 77: Uy hiếp
      EDIT: VÂN TÍCH


      định chuộc thân cho Ngọc Vô Hà?



      Ta lúc ấy còn nằm giường, nghe xong đầu óc hỗn loạn ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhìn chăm chú, thản nhiên : “Thế nào, là vì ngày ấy chưa thu phục được hồ ly tinh, cho nên bây giờ hối hận, muốn tìm cơ hội làm lần?”


      “Ngươi lại loạn nghĩ cái gì!” Mã Văn Tài nhíu nhíu mày, cốc trán ta cái, sau đó cũng trèo lên giường ngồi cạnh ta.



      “Bản công tử phải là vì chuyện kia mới chuộc thân cho nàng, ngươi cũng hiểu mà, ta đối với nữ nhân xuất thân từ nơi đó, làm sao có thể hứng thú với các nàng được. Chẳng qua, Ngọc Vô Hà kia, diện mạo rất giống mẫu thân của ta. Cho dù chỉ là bộ dạng giống thôi, ta cũng muốn để nàng sống trong lầu xanh.”



      “Nàng rất giống mẹ ngươi?” Ta lập tức nhớ đến lúc trước ở trong lầu xanh gặp Mã thái thú, nhất thời giật mình. Mã Văn Tài may mà có chú ý thái độ của ta, chỉ cúi người xuống sờ trán ta, tay lạnh như băng thoải mái, vì thế ta liền ngừng dụi đầu vào tay , khiến cho Mã Văn Tài nhếch môi cười khẽ, bàn tay cứ quét qua quét lại mặt ta.



      “Chỉ có lúc này mới thấy ngươi ôn nhu văn nhã chút…” giọng , “Bất quá, vẫn là mau khỏi bệnh .”



      “Ừ.” Ta lên tiếng, “Chờ ta khỏi rồi, liền cùng ngươi đến Chẩm Hà lầu chuộc người. Bất quá sau khi đem nàng chuộc ra, ngươi định làm gì nữa?”



      “Có thể làm gì nữa, tìm cho nàng người lương thiện rồi gả cho, hoặc là bảo nàng rời khỏi Hàng Châu, miễn là để ta nhìn thấy nàng lần nữa!” Mã Văn Tài vẻ mặt có chút phức tạp, ta cũng biết có phải cố tình cho ta nghe hay , bất quá, ta tin cũng có ý khác đối với Ngọc Vô Hà, dựa vào chuyện của Mã thái thú, cũng đủ chứng minh lời Mã Văn Tài hẳn là . Kỳ thực ta rất muốn nên để cha cưới vào phủ tốt lắm, bất quá phỏng chừng Mã Văn Tài khẳng định cho chuyện này xảy ra, dù sao nữ tử chốn lầu xanh lại giống mẹ , loại chuyện này, nhất định vui.



      “Nhưng nếu nàng đồng ý rời ? Người ta tốt xấu gì cũng là đầu bài của Chẩm Hà lầu, phải là có thể .” Ta lại . Ta cũng nhìn ra tú bà rất coi trọng Ngọc Vô Hà, dù sao nàng cũng là cái cây hái ra tiền của bà ta, nhất định bà ta dễ dàng để nàng như vậy.



      “Hừ, ta thèm quản nàng nghĩ thế nào! Mã Văn Tài ta muốn nàng ở đó, ai dám giữ nàng lại!” Mã Văn Tài nhíu mày .



      Này, ra người muốn giữ nàng lại nhất, chính là cha ngươi a. Nếu Ngọc Vô Hà thực giống mẹ của Mã Văn Tài, ta nghĩ lâu nữa cha có khả năng cưới nàng vào cửa. Lại , ta vẫn cảm thấy giữa Tần Kinh Sinh và Ngọc Vô Hà có mối quan hệ , khiến ta cảm thấy rất loạn, mà lại thể .



      “Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa, cứ dưỡng bệnh cho tốt, cả ngày quản nhiều chuyện như vậy làm gì?” Mã Văn Tài xoa đầu ta, “Ngày hôm qua ta thấy Lương Sơn Bá và Chúc Đài chơi thả diều, chờ đến lúc ngươi khỏe rồi, ta cũng làm cho ngươi cái diều bươm bướm đẹp, được ?”



      thích bươm bướm.” Ta khàn giọng cắt ngang lời , “Chúng ta cần bươm bướm, muốn diều chim ưng, cái diều chim ưng màu đen cơ.”



      “Đường đường là nương, sao thích diều bươm bướm, cứ nằng nặc đòi chim ưng là sao?” Mã Văn Tài vỗ đầu ta cái, nhưng mặt có chút nào là vui. Ta cười ngây ngô nhìn , vùi đầu vào trong lòng cọ cọ, lại vòng tay ôm chặt thắt lưng của .



      Mã Văn Tài hơi cứng người, sau đó nghiêng người dựa vào đầu giường, tựa hồ muốn ta dựa vào được thoải mái. Ta giang cả hai tay ôm , chỉ cảm thấy cảm giác an toàn mà trước nay ta chưa từng có.



      Người này, là người ta có thể tín nhiệm, cũng là người mà ta có thể phó thác cả cuộc đời.



      Bất quá cho dù có tín nhiệm thế nào, cũng có vài thứ ta thể cho biết, tỷ như lai lịch chân chính của ta, cũng tỷ như vài thứ khác.



      Mấy ngày tiếp theo, sau mấy lần Mộc Cận muốn ầm ĩ muốn đưa thư hỏa tốc về nhà ta cũng dần khỏi bệnh. Mấy ngày nay ta chậm trễ ít việc học, cũng may Mã Văn Tài mỗi ngày tan học đều sau cầm sách vở về, sau đó giảng lại nội dung học cho ta, nhưng cũng vì vậy mà bản thân lại còn thời gian chơi đá bóng và bắn cung.



      Lần ốm này, Tuân Cự Bá cũng chạy tới phòng hỏi han bệnh tình của ta hồi, nguyên nhân là biết ai với ta sở dĩ sinh bệnh hình như phần là bởi vì cãi nhau với . Ta mơ hồ cảm thấy người này hẳn là Lương Sơn Bá, cũng thể ngờ mấy ngày nay ngừng phải đối phó với Bát ca của Chúc Đài mà vẫn có thời gian quản chuyện của ta và Tuân Cự Bá. Có thể khôi phục quan hệ bạn bè với Tuân Cự Bá, ta cảm thấy cao hứng, mà tâm tình tốt lên bệnh tình cũng nhanh khỏi hơn.



      Mã Văn Tài nuốt lời, làm cho ta cái diều. thể tin được thiếu gia nhà giàu luôn sống trong cẩm y ngọc thực như , cư nhiên cũng biết làm diều, mà khiến ta kinh hãi hơn là, diều thực rất giống như chim ưng thực, khung xương tinh xảo, thân diều đều dùng lụa để căng, thoạt nhìn phi thường xinh đẹp. Bất quá mấy ngày gần đây tương đối bận rộn, chúng ta cũng có thời gian thả diều, cho nên ta cẩn thận cất cái diều kia vào trong rương.



      Sau khi khỏi bệnh, chuyện thứ nhất ta làm, chính là tìm Vương Lam Điền. Ở cùng phòng với kẻ nhát gan, bình thường luôn bị Vương Lam Điền gọi đến đuổi , làm trâu làm ngựa cho , nhưng mà vừa mới thấy ta đến, liền sợ đến mức chạy thẳng ra khỏi cửa dám ngoái đầu lại. Chẳng lẽ ta ở trong trường đáng sợ như vậy sao? Hình như ta cũng chưa từng có động ngón tay nào vào vị học sinh này mà.



      Bất quá rồi cũng tốt, nếu ta lại mất công đuổi người. Vương Lam Điền thấy ta đến, cũng hoảng sợ, cố trấn định hỏi ta tới làm gì, vừa thấy ta vung tay lên, vội nhảy lên giường, chui vào trong chăn trốn.



      Này, ta nâng tay cũng phải là muốn đánh ngươi, ngươi sợ cái gì!



      Ta cảm thấy buồn cười, liền trực tiếp với : “Vương Lam Điền, ngươi cần sợ, hôm nay ta đến đây phải là muốn đánh ngươi, mà là muốn thương lượng với ngươi chuyện. Ngươi thấy đấy, Văn Tài huynh cùng ta mà, cho nên ngươi cần phải trốn, chúng ta hãy cứ bình tĩnh ngồi xuống mà chuyện.”



      “Mã Văn Tài thực đến đây?” Vương Lam Điền hoài nghi nhìn quanh vài lần, xác định Mã Văn Tài hề có mặt xong, lúc này mới an tâm buông chăn ra, ném xuống giường, sau đó thoải mái đến trước mặt ta, hất đầu :



      “Diệp Hoa Đường, tìm ta có chuyện gì? mau.”



      Cái thái độ này, là chuyển biến trăm tám mươi độ a. Thấy ta ngừng đánh giá , Vương Lam Điền càng kiên nhẫn, lạnh lùng : “Diệp Hoa Đường, ngươi tìm ta rốt cục vì chuyện gì? Là đến cầu xin bản công tử sao?”



      Biết Mã Văn Tài có ở đây thái độ liền như vậy sao…Ta khỏi có chút rối rắm cúi đầu nhìn tay của mình, ta đánh cũng đâu có ít, tại sao sợ ta a? Chẳng lẽ là vì bộ dạng của Mã Văn Tài tương đối dọa người sao?



      Ta đối với Vương Lam Điền vì thế cũng còn cách nào khác, liền quyết định thẳng thắn cho , ta hi vọng có thể chủ động viết thư về nhà với cha , muốn cưới con Diệp gia làm vợ.



      “Ngươi quả nhiên là đến vì việc này.” Vương Lam Điền hừ lạnh tiếng, sau đó ngang ngược với ta, muốn cầu ngươi ta giúp ngươi phải có chút bộ dạng muốn cầu người. Nếu muốn sau này muội muội ta gả cho phải chịu tra tấn, tại liền quỳ xuống trước mặt , có lẽ nếu Vương công tử tâm tình tốt, chừng về sau để muội muội ta chịu quá nhiều đau khổ, bằng



      Bằng thế nào?



      “Diệp Hoa Đường, ta cho ngươi biết, ngay cả ngươi có dùng vũ lực uy hiếp ta cũng vô dụng thôi.” Vương Lam Điền thấy ta tức đến nắm chặt hai tay, vội vàng mở miệng . ràng là muốn lấy việc này uy hiếp ta.



      Ta sớm biết người này chịu thỏa hiệp, cho nên, yên tâm, ta đánh người, dù sao bản thân ta cũng vừa mới khỏi bệnh, nên có muốn đánh người, cũng đủ sức. Nhưng mà…



      “Đúng rồi Vương Lam Điền, nghe ngươi rất thích Tâm Liên nương, còn từng nhiều lần đến phòng giặt đồ tìm nàng. Lại nghe chuyện nàng bị bán vào lầu xanh, hình như cũng do ngươi truyền ra, có phải thế ? Xem ra Lam Điền huynh rất có tình ý với Cốc Tâm Liên a.”



      “Nàng có bị bán vào lầu xanh hay , liên quan gì đến ta!” Vương Lam Điền nghe xong khỏi nhíu mày. Ta cũng thèm để ý cái gì, lập tức cho tay vào trong ngực rút ra tờ giấy bán mình của Tâm Liên, quơ quơ trước mặt rồi :



      “Vương Lam Điền, ngươi xem đây là cái gì?”



      Vương Lam Điền nhìn thấy tờ giấy liền bắt đầu sợ hãi, ta lại nhanh chóng rút tờ khế ước này về, cầm ở trong tay đọc to: “Bán mình giá hai mươi lạng vàng, Lam Điền huynh cũng thực biết giá, chữ viết cũng ràng nha. Chỉ là biết nếu tờ khế ước bán mình này rơi vào tay Hiệu trưởng, để biết trong trường mình lại có loại học sinh bại hoại như thế này, biết có chuyện gì xảy ra?”



      “Ngươi, ngươi đừng có mở miệng bậy!” Vương Lam Điền vội la lên, “Ngươi dựa vào cái gì mà tờ khế ước này là ta lừa gạt Cốc Tâm Liên? Nàng chỉ là bán hoa ở Tây Hồ, khẳng định là vì bản thân muốn sống cuộc sống kham khổ nữa, cho nên mới tự bán mình đến cái nơi phong lưu đó, chẳng có quan hệ gì tới bản công tử!”



      Hừ, đây là cái logic gì? Cuộc sống kham khổ, có nghĩa là tự bán mình! Cốc Tâm Liên cho dù xuất thân có hèn mọn, nhưng nàng cũng là dựa vào hai bàn tay mình lao động phụng dưỡng mẹ già, so với cái loại người lúc gặp chuyện chỉ biết kêu cha gọi mẹ như ngươi tốt hơn trăm ngàn lần!



      “Ngươi thừa nhận cũng sao, dù sao Hiệu trưởng và phu tử cũng có rất nhiều bài tập của ngươi, bảo họ tìm xem chữ viết trong khế ước này là chữ của người nào, tùy tiện so sánh chút phải biết sao. Nếu người kia phải là Lam Điền huynh, ngươi vạn vạn lần cần sốt ruột.” Ta xong xoay người muốn , Vương Lam Điền lại vọt tới trước mặt ta, vội vàng cướp lấy tờ khế ước trong tay ta rồi xé nát!



      “Hừ, Diệp Hoa Đường, ta bây giờ rất muốn nhìn xem ngươi tại lấy cái gì chứng minh cho Hiệu trưởng!”



      Vương Lam Điền buông tay, thả những mảnh giấy rơi xuống trước mặt ta, thấy vẻ mặt ta phẫn nộ, khỏi đắc ý cười , “Dựa vào ngươi, cũng đòi đấu với ta. Đúng vậy, Cốc Tâm Liên là bị ta bán vào lầu xanh đấy, lần này nàng được các ngươi cứu, cũng coi như nàng tốt số, bất quá nàng tuyệt đối thoát được khỏi lòng bàn tay ta. chỉ có nàng, ngay cả muội muội của ngươi ta nhất định cũng lấy về nhà, đến lúc đó ta muốn đối với nàng thế nào, người ca ca như ngươi đừng hòng nhúng tay vào được.”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 78: Ngọc Vô Hà
      EDIT: VÂN TÍCH


      “Vương Lam Điền, ngươi!” Ta ngờ thằng nhãi này dám ngang nhiên ngay trước mặt ta mà hủy diệt tang chứng vật chứng, tức giận chỉ vào ra lời. Vương Lam Điền mặt phi thường đắc ý, bộ tiểu nhân đắc chí : “Ta thế nào? Ta chính là đem bản khế ước bán mình này xé, ngươi làm khó dễ được ta sao?”


      Ta oán hận trừng cái, hơi bất đắc dĩ : “Ta đích thực thể làm gì ngươi. Bất quá quên , xé xé, dù sao trong tay ta cũng còn bản. À, quên cho ngươi, tờ giấy vừa rồi là giả.”



      Ta xong liền rút từ trong tay áo ra tờ giấy nhăn nhúm khác, lại cố ý quơ quơ trước mặt Vương Lam Điền, người kia sau khi nhìn thấy liền tái mặt, dám tin : “, có khả năng! Ngươi làm sau có thể còn chuẩn bị tờ khác… kẻ ngu ngốc như ngươi cũng …”



      Này, ngươi có ý gì hả? Định bảo ta ngu ngốc như vậy ngờ cũng biết đề phòng sao? Cư nhiên dám coi khinh ta!



      Cuối cùng Vương Lam Điền đành phải chịu thua, bắt đầu cầu xin ta đừng tìm Hiệu trưởng, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng. Hừ, phải vừa rồi ngươi kiêu ngạo lắm sao? Ngươi phải còn muốn đem ta và Cốc Tâm Liên mang về nhà chơi đùa sao? Ngươi sao nữa!



      thể , người này chính là con cáo đội lốt hùm. Ở trước mặt người khác giống như đại gia la hét quát lác người khác, lúc thấy Mã Văn Tài lại e sợ. tại cũng như vậy, lúc tưởng còn chứng cớ đắc ý khôn cùng, nhưng sau khi biết tờ giấy mình xé là giả, liền…Ta thở dài, vung tay về phía ngoài cửa, : “Vào .”



      Giây tiếp theo, Mã Văn Tài rảo bước vào phòng, trừng mắt nhìn Vương Lam Điền, khiến cho tên tiểu tử họ Vương kia sợ đến mức chân cũng đứng vững, vội vàng lùi về phía sau, lại bị Mã Văn Tài quát tiếng, liền dám cử động nữa.



      Mã Văn Tài cúi đầu nhìn đám vụn giấy rơi mặt đất, gì cả, bước thẳng đến chỗ của Vương Lam Điền, sau đó túm ấn vào bàn, trầm giọng : “Muốn muốn chết, tại viết cho ta.”



      “Viết, viết cái gì?” Vương Lam Điền bị dọa suýt chút nữa ngất xỉu, khẩn trương hỏi lại. Mã Văn Tài trong mắt lóe lên vẻ hung ác, “Ngươi xem phải viết cái gì? Tất nhiên là thư nhà, tại viết cho ta!”



      “Nhà, thư nhà?” Vương Lam Điền bị rống làm cho tỉnh táo, ta cũng khách khí lập tức đem giấy bút đặt trước mặt , : “Ta đọc ngươi viết. viết liền đánh gãy chân của ngươi, sau đó đem tờ giấy bán mình kia giao cho Hiệu trưởng, để ông ấy trục xuất ngươi ra khỏi trường.”



      “Ta viết ta viết, ta tại liền viết ngay!” Vương Lam Điền nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay ta, lại nhìn Mã Văn Tài đứng bên như hổ rình mồi, vội vàng cầm bút lên, tỏ vẻ nguyện ý nghe lời lãnh đạo sai phái. Sớm biết làm như vậy là thành công tốt rồi, đỡ tốn của ta nhiều võ mồm như vậy.



      Mấy ngày sau, chúng ta thu được hồi , cha của Vương Lam Điền tỏ vẻ chuyện này định rồi, thể thay đổi, còn khuyên con ủy khuất chút cứ lấy con Diệp gia , cùng lắm hai năm sau cho con nạp mấy tiểu thiếp xinh đẹp vào cửa. Thư này vừa chuyển về trường bị Mã Thống và Mộc Cận cướp lấy, sau đó mang nộp cho chúng ta. Mã Văn Tài đọc xong thư, hai lời liền đánh cho Vương Lam Điền trận, làm cho tiểu tử họ Vương này sợ run rẩy, vội vàng lại viết phong thư khác gửi về. Lúc này trong thư tràn ngập nước mắt, nhất quyết cầu cha phải đổi nhà khác, Diệp gia này thể dây vào, bọn chúng rất bá đạo.



      Ta thấy phải là Vương gia nhà mới bá đạo chứ, cư nhiên nàng dâu còn chưa vào cửa định nạp thiếp cho con, cha con nhà này rất giỏi.



      Cứ như vậy, Vương Lam Điền liên tục gửi ba phong thư về nhà. Vương gia cuối cùng cũng mơ hồ hiểu được có chuyện hay xảy ra, vội vàng hồi lại đừng lo lắng, chờ quãng thời gian nữa rồi cha cho con câu trả lời thuyết phục. Cũng ngay lúc này, thư nhà của Diệp gia cũng gửi tới, bảo ta cứ ở trường học cho tốt, những chuyện khác cần lo lắng, chỉ cần ta giúp ca ca kiếm chức quan tốt, chuyện cha hứa với ta nhất định ông thực . Đồng thời gửi kèm theo còn có lá thư của ca ca, bảo ta đừng lo lắng việc hôn , ca ca nhất định nghĩ ra cách.



      Nếu ca ca như vậy, ta cũng an tâm phần nào. Vương Lam Điền liên tiếp bị chúng ta thu thập hai lần, trong lòng phục, từng định vụng trộm hãm hại chúng ta, ở trước trận đấu cưỡi ngựa bắn cung ngày hạ thuốc xổ cho ngựa Mã Văn Tài, kết quả bị Lương Sơn Bá thường xuyên cho ngựa ăn phát , vạch trần chuyện này. Sau đó Vương Lam Điền lại bị Mã Văn Tài thu thập lần nữa mới chịu ngoan ngoãn thu hồi tâm địa bất lương của mình lại.



      chuyện khác cũng rất đáng chú ý, Ngọc Vô Hà kia, mấy ngày trước ngoài ý muốn của ta lại tìm tới trường, là muốn tìm người. Ta và Mã Văn Tài còn chưa kịp đến Chẩm Hà lầu chuộc thân cho nàng, nàng lại tới đây, cũng biết có phải là tìm ân nhân hay . Mã Văn Tài phỏng chừng là thấy nàng bộ dạng giống hệt mẹ mình, nhưng lại ăn mặc diêm dúa lẳng lơ như vậy đứng trước cửa trường Ni Sơn, khỏi giận tím mặt, nhất quyết cho nàng bước chân vào trường, rằng đây là nơi đọc sách, thể cho loại người như nàng vào, còn bảo nàng mau cút xuống núi, đừng có xuất ở đây nữa.



      Ngọc Vô Hà bị Mã Văn Tài mắng mỏ có chút bất ngờ, lại có chút bằng lòng, lại thấy học sinh trong trường ùa ra đứng xem hô hào trợ uy cho Mã Văn Tài, khỏi cũng cáu lên, tỏ vẻ người đọc sách thế nào? Có thể vào được Chẩm Hà lầu của ta, có người nào phải là kẻ học rộng biết nhiều? Các ngươi tại được nhìn ta mất tiền, chẳng phải là quá lợi cho các ngươi rồi sao. Lời này của nàng làm cho Mã Văn Tài điên tiết, liền chửi nàng là đồ biết liêm sỉ biết xấu hổ, hùng hùng hổ hổ như chỉ cần nàng dám thêm câu đánh chết nàng.



      Ta thấy tình huống này ổn, vội vàng túm quay lại, bản thân tự mình đến hỏi Ngọc Vô Hà cần tìm ai. Ngọc Vô Hà do dự chút, nàng còn chưa kịp trả lời, người từ trong đám học sinh lao tới, đẩy ta sang bên, túm lấy Ngọc Vô Hà cho nàng cái tát lệch mặt!



      Tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả ta và Ngọc Vô Hà. mặt mĩ nữ đầu bài của Chẩm Hà lầu liền xuất dấu bàn tay đỏ chót.



      Mã Văn Tài nhìn thấy Ngọc Vô Hà bị đánh, khỏi lập tức biến sắc, định chạy qua đập cho người kia trận tơi bời. May mà ta vội vàng dùng sức ôm chặn lấy , chỉ sợ sơ suất làm cho người ta sinh nghi mà đồn thổi. Lúc này, người đánh Ngọc Vô Hà lại lớn tiếng hỏi nàng sao dám ăn mặc như vậy đến nhà của thánh hiền như vậy, chẳng lẽ biết thân phận của bản thân sao? Ngọc Vô Hà bị đánh, nước mắt lưng tròng, cũng cãi lại mà chỉ che mặt, mặc cho đối phương rít gào.



      Người này chính là Tần Kinh Sinh.



      rất kỳ lạ, tại sao lại là Tần Kinh Sinh nha? Đám học sinh xung quanh cũng cảm thấy kì quái, ào ào bàn tán, xì xào Ngọc Vô Hà kia ngay cả Văn Tài huynh cũng dám chống đối, vậy mà thấy Tần Kinh Sinh lại sợ hãi khúm núm, quá lạ rồi. Ta nghĩ tới lúc trước Tần Kinh Sinh từng mấy lần hỏi ta về Ngọc Vô Hà, và cả chuyện trong lúc mộng du cứ kêu Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, trong lòng khỏi lo lắng. Nhưng vì để có thể xác định cho chân tướng, nên ta cũng nhiều chuyện mà xen vào bọn họ.



      Đứng bên cạnh ta, Mã Văn Tài vẫn kích động, ta có thể hiểu được người này cho phép bản thân nhục mạ Ngọc Vô Hà, nhưng lại đồng ý để người khác làm như vậy. Nếu phải ta cố ngăn lại, chừng sớm đánh chết Tần Kinh Sinh rồi. Mà ta sở dĩ ngăn lại, ra phần cũng là muốn giúp nàng ta, dù sao nữ nhân này lúc ở trong lầu xanh cũng từng giở trò quyến rũ Mã Văn Tài. Mặc dù đến cùng nàng làm vậy cũng là vì muốn che chở cho ta và hai người Lương Chúc, ta cũng vì thế mà ghét bỏ nàng, cũng vì nàng giống mẹ của Mã Văn Tài mà ghen tuông, nhưng thực trong lòng vẫn có chút thoải mái. Hơn nữa ta nghĩ, Ngọc Vô Hà đến trường Ni Sơn vốn phải là vì tìm Tần Kinh Sinh.



      Nhưng nếu phải là tìm Tần Kinh Sinh, vậy nàng tới tìm ai? Ánh mắt của ta nhìn khắp đám học sinh. Người kia mặt đầy mâu thuẫn, hốc mắt cũng đỏ lên, bàn tay nắm chặt, phảng phất như cố kìm nén đau khổ tột cùng.



      Người này phải ai khác, mà chính là Chúc Đài!



      Ta chỉ biết, Ngọc Vô Hà, quả nhiên có quan hệ với nàng!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 79: Tư tâm
      EDIT: VÂN TÍCH


      “Cái con tiện nhân này, ngươi tới trường làm gì? Còn mau cút ! muốn chết sao? Sao biết xấu hổ thế!” Tần Kinh Sinh thấy Ngọc Vô Hà cứ dùng dằng chịu , khỏi đẩy mạnh nàng cái, khiến nàng lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, “Xéo! Còn mau cút !”


      Ngọc Vô Hà ôm ngực đau đớn nhìn Tần Kinh Sinh, trong mắt vừa ai oán vừa khó hiểu, nhưng nàng bỏ , mà chỉ kiên định tiến lên phía trước bước, nhìn tất cả đám học sinh chỉ trỏ nàng, lớn tiếng : “, ta . Ta nếu ta gặp được người ta cần gặp!”



      đứng đây cả buổi, rốt cục là muốn tìm ai?” Vương Lam Điền từ trong đám người ra, , “Rốt cuộc ai mới là khách của ?”



      Ngọc Vô Hà ánh mắt quét qua đám người, lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy ta, vội vàng : “Ta muốn tìm Diệp Hoa Đường, Diệp công tử.”



      “Diệp Hoa Đường? Diệp Hoa Đường ở đằng kia kìa!”



      “Sao lại tìm a?” Đám người sôi nổi bàn luận, nhưng cũng có ai dám lớn tiếng ra, ngay cả Vương Lam Điền cũng ngậm miệng chặt, phỏng chừng là mấy ngày nay ăn đòn của Mã Văn Tài nhiều quá nên thành bóng ma tâm lý rồi.



      Chỉ có Tần Kinh Sinh đột nhiên giận dữ, nhìn Ngọc Vô Hà : “Được lắm, hóa ra Diệp Hoa Đường đến lầu Chẩm Hà để tìm !” xong nghiêng đầu trừng mắt nhìn ta cái, lại với Ngọc Vô Hà, “ , rốt cuộc và Diệp Hoa Đường có quan hệ thế nào! Hai người lại với nhau bao lâu rồi?”



      Ngọc Vô Hà lạnh lùng nhìn . “Ta và Diệp công tử mới gặp nhau lần đầu, tình cảm thuần khiết, ngươi đừng ngậm máu phun người.”



      “Quỷ mới tin và Diệp Hoa Đường gặp nhau lần đầu! là đồ đàn bà bỉ ổi vô liêm sỉ!” Tần Kinh Sinh tức đến thở ra khí, tiếp tục xô Ngọc Vô Hà bảo nàng cút. Ngay cả Chúc Đài cũng nhìn ta, bên trong ánh mắt mang theo tia nghi hoặc. Mắt thấy Tần Kinh Sinh bởi vì hoài nghi ta và Ngọc Vô Hà quan hệ đứng đắn mà định động thủ đánh nàng, ta vội trừng mắt nhìn Mã Văn Tài ý bảo đừng hành động gì cả, còn bản thân ta xông lên phía trước, gần như điên cuồng tách Tần Kinh Sinh và Ngọc Vô Hà ra xa nhau!



      “Diệp Hoa Đường!” Tần Kinh Sinh vừa thấy ta đến gần Ngọc Vô Hà, lửa giận càng bốc cao, chỉ thẳng mặt ta mà , “Ngươi có quan hệ với loại nữ nhân này, vậy mà còn dám với hiệu trưởng là đến lầu xanh chỉ để cứu người, đồ tiểu nhân vô liêm sỉ! Ngươi , rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì!”



      “Quan hệ gì? Là loại quan hệ đến mức muốn chuộc thân cho nàng, ngươi xem là quan hệ gì.” Ta lạnh lùng cười, xoay người nâng Ngọc Vô Hà dậy. Tần Kinh Sinh vì câu của ta mà chết lặng, ta cũng giải thích gì, chỉ hỏi Ngọc Vô Hà: “Ngọc nương, nương tìm ta có việc gì?”



      “Diệp công tử.” Ngọc Vô Hà chần chừ chút, rồi vội vàng , “Ta biết công tử là người tốt, ta muốn ngươi giúp ta gọi Chúc công tử ra đây có được ? Là Chúc công tử hiểu lầm ta, công tử ấy chịu gặp ta, nếu…nếu có thể, ta muốn nhờ công tử giúp ta giải thích với công tử ấy, ta phải vì…”



      được lắm, đến cả Chúc Đài cũng kéo lên giường rồi sao!” Tần Kinh Sinh vừa nghe được câu của Ngọc Vô Hà, càng giận hơn, ngay cả ta đứng trước mặt cũng quan tâm, lập tức kéo Ngọc Vô Hà , giơ tay lên định tát nàng! Ta vội vàng tiến lên định ngăn lại, ngờ cũng bị Tần Kinh Sinh đánh tới quyền, trúng vào gò má, khiến cả người đau đến xiêu vẹo. Đến lúc ta đứng vững rồi, Ngọc Vô Hà bị liên tiếp tát vào mặt!



      “Ngươi muốn chết!” Mã Văn Tài vừa thấy ta cũng bị đánh, nhất thời giận dữ, vội vàng chạy lại đỡ ta, nhấc chân lên đá, ta lại ngăn lại, ngừng kéo áo . Mã Văn Tài phẫn nộ chưa tan, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Kinh Sinh cái, rồi nâng mặt ta lên xem xét vết thương. Ta cảm thấy chỗ thái dương hơi đau, nửa bên mặt cũng bị cú đánh này làm cho bắt đầu sưng đỏ lên.



      Lúc này, Lương Sơn Bá và Chúc Đài cũng nhảy từ trong đám người ra, túm chặt Tần Kinh Sinh lại. Chúc Đài còn bước từng bước về phía Tần Kinh Sinh, tát cho cái mạnh, quát to: “Huynh dám đánh ấy? ấy là người huynh có thể đánh sao?”



      Mã Văn Tài cũng : “Tần Kinh Sinh, ngươi chờ đó cho ta, chờ đến lúc quay về trường, ta tuyệt đối tha cho ngươi!”



      Nhìn thấy nhiều người đồng thời nhằm vào như vậy, Tần Kinh Sinh khỏi sợ hãi, lắp ba lắp bắp câu: “Các ngươi, các ngươi cứ nhớ lấy!” Sau đó chạy thẳng về trường dám ngoái đầu lại. Có mấy học sinh cản đường , liền bị mắng tránh ra, rồi đẩy bọn họ dẹp sang bên, rất nhanh Tần Kinh Sinh liền khuất dạng.



      Lúc này, Chúc Đài kéo Ngọc Vô Hà tới chỗ tương đối im ắng, hai người giọng gì đó. Lương Sơn Bá định tới, xem xét vết thương của ta, lại bị Mã Văn Tài gạt tay ta, lớn tiếng : “Nhìn cái gì, có cái gì hay mà nhìn!”



      Lương Sơn Bá lắc đầu, mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vội vàng lùi lại kéo dãn khoảng cách với ta và Mã Văn Tài. Mã Văn Tài lúc này sắc mặt mới khá hơn, lại cố ý nắm tay ta rồi đặt lên vai , làm ra cử chỉ vô cùng thân mật. Người này sao ta nhìn thế nào cũng thấy như muốn thị uy với Lương Sơn Bá a? Ta cảm thấy có chút buồn cười, đẩy tay ra, sau đó với Lương Sơn Bá là ta sao. Mã Văn Tài thấy vậy, rất mất hứng, lại chuyển sang khoác vai ta, trước mặt tất cả mọi người từng câu từng chữ, muốn ta về sau giữ khoảng cách với Lương Sơn Bá. còn chưa xong, đám người lại xôn xao cả lên, chỉ nghe thấy có thanh vang lên ở cổng trường:



      Đài, sao lại tụ tập hết ở đây thế này? Ta muốn gọi ngươi ăn cơm mà chẳng thấy người đâu?”



      Chỉ thấy thanh niên xuất , mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, dung mạo phi thường đoan chính. Ta biết người này, hơi hơi sửng sốt, đúng lúc đó Lương Sơn Bá liền với ta: “A Đường, hai ngày trước ngươi ốm nằm nhà, có lẽ chưa thấy người này. Vị này là Bát ca của Đài, Chúc Tề, đặc biệt từ Thượng Ngu đến trường thăm Đài.”



      ra chính là Bát ca của Chúc Đài. Ta chỉ liếc mắt nhìn người nọ cái, cũng cảm thấy có hứng thú gì liền quay . Lúc này Chúc Đài cũng nghe thấy giọng kia, vội vàng đem Ngọc Vô Hà che ở sau người, luống cuống đáp: “, có việc gì, Bát ca, huynh về trước .”



      Kỳ lạ, sao nàng lại muốn để Bát ca của mình trông thấy Ngọc Vô Hà?



      Chúc Tề hiển nhiên cũng cảm thấy kì lạ, liền về phía trước hai bước, làm cho Chúc Đài sợ hãi, nàng liên tục nháy mắt với Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá hiểu ý, vội cản Chúc Tề lại, : “Bát ca, Đài chuyện, chúng ta về trước chờ .”



      “Hả? Đài chuyện với ai, ta cũng nghe chút.” Chúc Tề xong, lại muốn tiếp, Lương Sơn Bá lại ngăn lại, hơn nữa còn nháy mắt với ta. Mã Văn Tài nhìn thấy liền nhíu mày, nhưng cũng cản ta xuống thay thế vị trí của Chúc Đài, giúp nàng che chắn cho Ngọc Vô Hà. Chúc Đài cảm kích nhìn ta cái, sau đó chạy về phía Bát ca của nàng, cũng biết là gì, ca ca của nàng liền còn hoài nghi nữa, ôm lấy nàng tươi cười trở về trường. Lúc qua cổng trường, Chúc Đài còn quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ta đứng.



      Mà Ngọc Vô Hà đứng bên này, nước mặt rơi đầy mặt, đợi đến lúc thân ảnh của Chúc Đài và Bát ca xa mất, liền khuỵu xuống khóc lóc thảm thiết ngừng.



      Mà đại bộ phận học sinh trong trường cảm thấy chẳng còn trò vui gì nữa, vì vậy cũng tự động giải tán. Chỉ còn lại Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài đứng ở bên cạnh, nhưng cũng có lại gần chúng ta, mà chỉ đứng xa xa biết cái gì. Ta cố nâng Ngọc Vô Hà đứng dậy, lấy trong ngực ra chiếc khăn tay bảo nàng lau nước mắt. Ngọc Vô Hà nghẹn ngào câu cảm ơn, nhưng ta lại lắc đầu tỏ vẻ cần khách khí như vậy, hơn nữa còn trực tiếp hỏi thẳng nàng: “Ngọc nương, ta có chuyện muốn với ngươi. Ta muốn chuộc thân cho ngươi, ngươi có đồng ý ?”



      “Chuộc…chuộc thân cho ta?” Ngọc Vô Hà kinh hãi , “Muội muội tốt, muội đùa ta phải ? Ta có giá trị gì với muội đâu mà muội mới chuộc thân cho ta?”



      Nàng gọi ta muội muội?



      Ta mở to mắt kinh hoàng nhìn nàng, thấy Ngọc Vô Hà lau nước mắt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, cười : “Ngươi cũng là con giả trai, đến trường đọc sách phải ? Lần trước là ca ca ngươi mang người vào Chẩm Hà lầu chơi, ta vẫn còn nhớ. Ta cả ngày ở chốn phong lưu, người nào như thế nào ta đều , làm sao có thể nhìn ra ngươi là tiểu nương đây? Muội muội, ý tốt của ngươi tỷ tỷ xin ghi tạc trong lòng. Nhưng ngươi cần làm như vậy, là tỷ tỷ xứng để ngươi làm vậy đâu.”



      Nàng xong ánh mắt hơi trầm xuống, lại rất nhanh xoay người chui vào trong kiệu. Kiệu sau đó được nâng lên, mấy người phu kiệu quay đầu kiệu lại rồi xuống núi. Ta nhìn theo bọn họ xa, chụm tay lại thành cái loa, rồi hướng tới cỗ kiệu la lớn: “Ngọc tỷ tỷ, tỷ nhất định phải chờ ta!”



      Kiệu rất nhanh sau đó liền khuất dạng. Ta cười , trở lại chỗ Mã Văn Tài đứng, thấy ta liền gật đầu, tỏ ra rất tán thành cách làm của ta.



      Mặc kệ thế nào nữa, Ngọc Vô Hà này, chúng ta nhất định chuộc nàng ra.



      Còn nữa, tên khốn nạn Tần Kinh Sinh, ngươi chết chắc rồi.



      Buổi chiều hôm đó, Tần Kinh Sinh liền bị Mã Văn Tài và Vương Lam Điền ép đến sân bóng. Vương Lam Điền đối với chuyện bắt nạt người khác rất quen thuộc, nên tự động ứng cử xin giúp Mã Văn Tài thu thập Tần Kinh Sinh. ngờ lúc bọn họ vừa động thủ đánh , lại rất may bị Bát ca của Chúc Đài bắt gặp, vì thế vị huynh trưởng đại nhân này liền chõ mồm vào, cứu Tần Kinh Sinh , lại còn trách chúng ta vô duyên vô cớ bắt nạt bạn học. Được rồi, ta thừa nhận là chúng ta có bắt nạt bạn học, bất quá cái loại khốn nạn như , bị bắt nạt cũng là xứng đáng. Nếu ta đoán sai, mười phần chắc đến chín phần là chính cái tên Tần Kinh Sinh kia bán Ngọc Vô Hà vào lầu xanh.



      Ta nhìn ra được, Mã Văn Tài rất để ý chuyện của Ngọc Vô Hà, nhưng lại muốn đối diện với người có khuôn mặt giống hệt mẹ này, vì vậy ta cũng còn cách nào khác, đành phải thay xuất đầu lộ diện. Nửa đêm hôm ấy, ta liền thay quần áo hàng ngày chuồn êm ra khỏi trường, tự mình vào lầu xanh chuyến, cho Ngọc Vô Hà biết quyết tâm và nguyên nhân ta muốn chuộc nàng khỏi lầu xanh, và hi vọng sau này nàng rời khỏi thành Hàng Châu kiếm công việc tử tế ở nơi khác, nếu vẫn còn gia đình, vậy nàng cũng nên về nhà. Ngọc Vô Hà nghe xong lắc đầu, tỏ vẻ nàng còn chỗ nào để dung thân, về phần chuộc thân, nàng còn suy nghĩ, đến tháng sau nhất định cho ta câu trả lời.



      Ta cảm thấy hình như nàng còn có nỗi khổ trong lòng, hoặc là vẫn còn chờ đợi người nào đó. Trong lòng ta cảm thấy kì quái, nhưng cũng có hứng thú quản chuyện của nàng, dù sao đối với ta mà , vấn đề hàng đầu chỉ là giải quyết phiền não của Mã Văn Tài, chuyện của người khác ta còn hơi sức đâu mà quản. Nhưng đúng lúc ta định nhảy qua cửa sổ ra khỏi Chẩm Hà lầu, lại ngoài ý muốn gặp Tần Kinh Sinh!



      Người này thế nhưng dám nửa đêm chạy tới đây tìm Ngọc Vô Hà!



      Khốn kiếp, dám tranh người mà Văn Tài huynh muốn, ngươi chán sống rồi sao!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :