1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Inuyasha] Chỉ yêu Sesshoumaru (Hoàn, 40c + 2 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 37. Lặng lẽ chờ đợi

      Trời cao thăm thẳm, mặt đất mênh mông.

      Ánh nắng phản chiếu từ những giọt sương đọng cỏ, ánh lên tầng tầng màu vàng theo gió mà lay động, bầu trời trắng sáng nhưng vẫn có vẻ ảm đạm, thấy nét tươi đẹp của ánh mặt trời, giống như tâm tình nàng lúc này, hỗn loạn, u ám.

      thân ảnh đơn bạc đứng sừng sững đón gió, gió nhàn nhạt nổi lên, thổi bay mái tóc dài mềm mại, cùng với vạt tay áo rộng. Bộ y phục vu nữ hơi hơi lay động, giống như ngọn lửa hòa với băng tuyết, ràng là hai màu sắc đối lập lại ngoài ý muốn khiến người khác ngạc nhiên vì hài hòa của nó.

      biết qua bao lâu, chìm đắm trong hồi ức, lý trí cùng tình cảm giãy dụa ngừng khiến nàng rốt cuộc cũng chống đỡ được, hai mắt nhắm lại, rớt từ lưng ngựa xuống, thảo nguyên mênh mông, nàng lăn vài vòng cỏ mới ngừng lại, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhúc nhích.

      Con ngựa bất an củng củng đầu vào tay nàng, phát ra thanh , tựa hồ muốn chủ nhân nhanh chút đứng lên, bởi vì nhóm tiểu vẫn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu mò đến đây, tiếng chuông đồng còn tác dụng đuổi tà nữa. Tuy rằng quanh thân chủ nhân phát ra linh lực khiến chúng dám đến gần, nhưng kết giới đó, bởi vì dao động của nàng mà trở nên bất ổn, tùy thời có thển biến mất bất kì lúc nào.

      Mà nằm mặt đất, mơ hồ bị bụi cỏ che lấp, kỳ thực Tiêu Lăng Nguyệt có hôn mê, ràng thanh tỉnh, nhưng chỉ là nàng muốn nhúc nhích.

      Chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Tất cả hình ảnh kia đều là ảo giác mà thôi, Tiêu Lăng Nguyệt, ngươi thể để ảo giác mê hoặc...

      Nàng yên lặng an ủi bản thân, cũng chỉ có chính nàng mới biết giờ khắc này nỗi niềm thể thành lời trong lòng nó thê lương đến mức nào, phảng phất như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, có người để nương tựa, có nơi để trở về, trong trời đất bao la này, chỉ có mình nàng.

      A...

      Đột nhiên, nàng tiếng động nở nụ cười, như đóa hoa sen trắng lẳng lặng nở rộ, chỉ là nước mắt biết vì sao chịu khống chế chảy ra, bao nhiêu năm, nàng chưa từng khóc, dũng khí từ đáy lòng cũng theo nước mắt chậm rãi trôi .

      số việc, nàng muốn suy nghĩ, chính là hôm nay gặp được lại làm nàng thể hồi tưởng. Kỳ thực, nàng luôn luônbiết, bản thân trở về được, cho dù là có tìm được ngọc Tứ Hồn hoàn chỉnh, cũng thể quay trở về, nàng sớm biết kết thúc của câu truyện này phải sao? Chỉ là theo bản năng cứ muốn lãng quên mà thôi.

      Nàng là người bị trời xanh vứt bỏ, ngay cả dấu vết thời gian cũng keo kiệt muốn lưu lại người nàng dù chỉ chút.

      độc... tịch mịch vĩnh hằng kia phảng phất như muốn rót vào tận xương tủy nàng.

      Nàng nhịn được sợ run cả người, tự ôm lấy chính mình, cuộn thành đoàn.

      Trong lòng mỗi người đều có dục vọng, quỷ nhện vì muốn cơ thể có thể cử động bình thường mà trao linh hồn cho quái, khắc được Kikyo chăm sóc 50 năm trước như giấc mộng muốn lãng quên, Inuyasha vì bản thân chỉ là bán mà tự ti, cứng đầu muốn chứng tỏ bản thân, vì cam lòng mà dòng máu quái trong người trỗi dậy cũng ngập đầy ác ý…

      Mà nàng, khát vọng của chính mình vĩnh viễn thể đạt được…

      Kết giới mỏng dần, có lúc sáng lúc chợt tối, mà ngọc Tứ hồn hấp dẫn rất nhiều tiểu tới, vây xung quanh, bọn chúng đều chuẩn bị sẵng sàng, tùy thời mà xông vào cướp ngọc.

      Bản thân biết nhưng lại thể vực dậy nổi tinh thần để để ý đến đám tiểu đó, giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy rất mệt, rất mệt, chỉ là thân xác, ngay cả linh hồn cũng mệt mỏi. Vì muốn về nhà, nàng bất chấp tất cả mà tìm kiếm nhưng hôm nay lại còn cái dũng khí ngày xưa nữa. Nếu mệt mỏi, có phải nàng có thể buông tay hay ? Lãng quên, có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất…

      bình tĩnh nhiều năm qua giờ khắc này như tan rã. Đám tiểu vây quanh bắt đầu rục rịch, hứng phấn hò reo đứng lên.

      Ai tới cũng được, nàng muốn nghĩ gì cả…

      Nàng nhủ thầm có ai đó tới giúp nàng lúc này đều được cả…

      khí dày đặc bắt đầu tụ tập đỉnh đầu nàng, ánh sáng kết giới yếu ớt chút nữa biết mất, tựa hồ ngay sau đó đám khí màu đen đó kéo nàng vào vực sâu địa ngục, nơi đó, trọn đời nhìn thấy ánh mặt trời, ai cũng thể đến cứu nàng.

      Nếu thần từ bỏ ta, ta cũng muốn từ bỏ tín ngưỡng của mình…

      Dùng chiếc chìa khóa đen kia, khóa lại cánh cửa tâm hồn…

      Từ nay, cầu nguyện…



      … Hi vọng…

      chiêu thức hoa lệ mang theo hàn quang lướt qua, theo đó là lực lượng thể chống đỡ, xé rách cả chân trời, đám tiểu xấu xí hétlên thảm thiết rồi biến thành từng mảnh vụt, từng điểm lấm tấm, chậm rãi biến mất.

      kiếm, quét cả ngàn quân!

      khắc kia, nàng cho rằng bản thân từ bỏ, nhưng cảm giác được luồng ánh sáng xẹt qua, theo bản năng nàng vẫn mở mắt. Trong mắt nàng ánh lên tia hi vọng mà chính bản thân mình cũng biết.

      Nghiêng đầu, thoáng nhìn màu tóc bạc bay theo gió còn chưa hạ xuống cùng với hàn kiếm sáng rọi.

      Đó là nam tử trẻ tuổi, tựa như thần, thân hình cao ngất, quần áo hoa lệ, tay cầm trường kiếm tựa như nắm trong tay quyền sanh quyền sát!

      hình ảnh phong hoa tuyệt đại như vậy trong nháy mắt liền khắc sâu vào trí óc của nàng, phải vì quá đẹp, cũng phải vì khí tức quá cường đại của , mà chính là cảm giác quen thuộc thể hiểu nổi kia làm hốc mắt nàng đỏ ửng.

      “Mất trí nhớ liền ngay cả phòng vệ cơ bản nhất nàng cũng quên sao?”

      giọng lạnh lùng truyền tới, kèm theo đó là thân ảnh tuyết sắc với cước bộ tao nhã bước lại gần, giống như hình ảnh trăm ngàn lần luôn xuất trong giấc mộng, chỉ là chưa bao giờ lại ràng đến thế, chân đến thế.

      “…” có tiếng trả lời, chỉ là theo bản năng muốn người trước mắt nhìn thấy mình chật vật như vậy, Tiêu Lăng Nguyệt nhàng đứng dậy, đôi mắt đen như mực ra mảnh mơ hồ, khuôn mặt tuấn mỹ đó cũng phản chiếu trong mắt nàng.

      Mắt vàng, tóc bạc, khuôn mặt đẹp như chạm ngọc, lạnh lùng như ánh trăng, hai bên gò má nổi bật hai vệt văn đỏ sậm, mảnh trăng khuyết treo giữa trán, vừa tuấn tú lại vừa cao quý, giống như thần tiên trời, từ lúc khai thiên lập địa, làm người khác dám tới gần.

      Chỉ là tròng mắt vàng kia giờ phút này có vẻ sâu thẳm, quanh thân phát ra lửa giận theo từng bước chân của bước tới mà tràn vào lòng nàng.

      Nàng run lên, dùng sức cố chớp chớp đôi mắt mông lung đẫm lệ để có thể nhìn đối phương được ràng hơn, nhưng nghĩ tới nước mắt càng lúc càng nhiều.

      Là chàng, đúng ?

      Người luôn mực lặng yên bảo vệ bên người ta là chàng, đúng ? mực yên lặng mà thủ hộ ở bên cạnh nàng đó là , đúng ?

      Bởi vì biết tồn tại của , nàng mới có thể cần cảnh giác, bởi vì, có tồn tại nên nội tâm sắp chìm vào đêm tối mới nhìn thấy ánh sáng hi vọng.

      Cũng biết xuất phát từ cảm giác quen thuộc tận sâu trong trí óc hay là vì cái gì khác, nàng trước giờ vẫn luôn bình tĩnh thong giong giờ phút này quan tâm gì khác mà vọt tới ôm lấy , đôi tay mở ra, ôm chặt lấy thân hình nam có chút cứng ngắc.

      Ngày đó, là cứu nàng sao?

      thể có ai có thể so sánh với lại khiến nàng an tâm hơn trong thời khắc tuyệt vọng này!

      “Sesshoumaru…” thanh nức nở từ trong lòng truyền ra, vẻ mặt người nào đó vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có kim châm, hơi đau đau, thân thể vốn cứng ngắc cũng dần dần buông lỏng.

      Mặc dù cực kì có thói quen thân mật như vậy nhưng có biện pháp cự tuyệt. Tuyết y nam lẳng lặng đứng đó, lời, chỉ là theo tầm mắt buông xuống có thể thấy được dung túng cùng với ôn nhu. biết nội tâm nàng sợ hãi, nhưng là quái, hiểu như thế nào là an ủi. Chỉ biết dùng bàn tay với những vệt văn đỏ sậm kia nâng cằm nàng lên, trong khi ánh mắt nàng vẫn còn ngây ngốc mờ mịt, đôi môi lạnh băng hạ xuống khóe mắt nàng, hôn lên những giọt nước mắt trào ra.

      Chua sót, hóa ra nước mắt có vị như vậy.

      Nàng trừng lớn hai mắt, đứng chết lặng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, nhất thời thốt nên lời. Bờ môi mềm mại, hơi lạnh kia có chút trúc trắc, nhưng những đụng chạm đơn giản mà chân thành này lại như dòng nước ấm chảy vào cõi lòng nàng, nháy mắt xoa dịu nỗi đau của nàng.

      cần bất kể từ ngữ nào, nàng cũng hiểu được là an ủi nàng, vỗ về nàng.

      Sesshoumaru...

      --------------------------------------------

      Trong tòa tháp cổ, tuyệt thế nam tử với thân long bào đỏ rực nhàn nhã, lười nhác nâng ly rượu, tựa vào ghế ngồi phía sau.

      Đột nhiên, đôi môi mọng đỏ nhấm nháp rượu hơi ngừng lại, đôi mắt màu tím của nhìn về phía khoảng xa xa, khóe môi giương lên độ cong đẹp mắt.

      Ồ, phong ấn bị phá bỏ…

      --------------------------------------------------------

      Dưới bầu trời đầy hoa cỏ, là đôi nam nữ ôm nhau, ấm áp lặng lẽ lan tỏa.

      “A, a… Sesshoumaru đại nhân cùng Lăng Nguyệt tỷ tỷ ôm nhau, xấu hổ, xấu hổ!” Trốn trong bụi cỏ nhìn trộm ra, tiểu nương vội vàng che kín mắt. Chỉ là ngay sau đó nhịn được, lại theo khe hở giữa các ngón tay vụng trộm nhìn thêm vài lần.

      Hình ảnh đẹp như vậy khiến người ta nhịn được mà khẽ cười, đồng thời cũng hâm mộ, đáy lòng lặng yên chúc phúc.

      “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!” Tiểu lục sắc trưng ra khuôn mặt già nua kì quái quay sang bên, sau đó vỗ vỗ đầu hắc mã, “Ha ha, ngươi thế mà thông minh, còn biết trốn đến chỗ này cùng chúng ta?”

      thể tưởng được, thể tưởng được. Sesshoumaru đại nhân cũng có ngày biết lãng mạn như vậy, chẳng lẽ là đến thời kì động dục? Cũng đúng, tại mới là mùa thu…

      thầm cười trộm trong lòng, tiểu quay đầu, ánh mắt xấu xa nhanh chóng chuyển hướng về phía chủ nhân nhà mình, cũng biết tại sao lại khéo gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của tuyết y nam phóng tới. Vì thế tươi cười quỷ dị mặt nháy mắt trở nên vặn vẹo.

      Hu hu hu… Sesshoumaru đại nhân, tiểu nhân sai lầm rồi, tiểu nhân quên mất rằng tiểu nhân cùng ngài tâm ý tương thông, cái này, cái này tuyệt đối, tuyệt đối là tiểu nhân có trêu đùa ngại đâu! Sesshoumaru đại nhân…
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, Tiểu yêu tinhhonglak thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      cuối cùng buông bỏ dc cố chấp để đến với ty.happyyyyyyyyyy
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    3. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 38. Đón nhận

      Màn đêm buông xuống, màu đen bao phủ khắp lục địa, ánh trăng mờ ảo, quá chói lóa, e lệ lấp ló sau rặng mây muốn lộ mặt. Chân trời, vài đám mây nhàng dạo chơi, theo gió đêm trôi về phương xa.

      Trời khuya.

      Tại đây, gần vách núi bên bờ biển, mơ hồ nghe được sóng vỗ vào nham thạch phát ra thanh “ào ào”. Trời vào thu, ban đêm, sương lạnh rơi xuống giày đặc. Tránh trong hang động kín gió, bên tai là tiếng ngáy đều đều, Tiêu Lăng Nguyệt lẳng lặng nhìn đống lửa cháy bập bùng mà xuất thần. Ánh sáng của ngọn lửa phản chiếu lên dung mạo lạnh lùng của nàng, phủ tầng sắc màu ấm áp, khiến người ngồi đó cũng trở nên nhu hòa hơn.

      Hóa ra, buông tay cũng khó khăn như nàng tưởng. Cho dù buồn bã, cho dù tiếc nuối, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác nhõm như trút được gánh nặng.

      Nàng luôn biết bản thần mình luôn cố tỏ ra kiên cường, tập thói quen bình thản đối với cuộc sống, ở nơi hoàn toàn xa lạ như vậy, thời đại của ma quỷ quái hoành hành, nếu có khát vọng, có mục tiêu để hướng về phía trước, nàng sợ bản thân mình thể chống đỡ đến lúc tìm được đường về.

      Nàng mê mang, nàng như lạc vào mê cung luôn khát vọng tìm kiếm lối ra, kết quả như thế nào ngay chính bản thân nàng cũng quên, nàng chỉ biết còn cách mục tiêu đề ra rất xa…

      Nhưng tại, có thể trở về hay còn quan trọng nữa, bởi nàng còn khát vọng trở về như trước nữa, hi vọng vào điều xa vời bằng quan tâm đến cuộc sống tại. Ngay cả mất trí nhớ cũng thể xóa sạch điều quan trọng nhất trong tim nàng…

      Đêm yên tĩnh, mọi thanh dần dần tắt, giờ phút này, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập đều đặn của mình trong màn đêm, càng lúc càng ràng, nghe kĩ chút, có tiếng vang hòa với nhịp đập của con tim, từ trong đêm tối vọng lại.

      Là ai gọi nàng?

      Ôm ngực, nàng lặng lẽ đứng dậy, theo cảm giác của trái tim mà chậm rãi bước tới.

      Nơi đó, là chỗ này sao…

      -------------------------------------------------

      Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, làm mấy đám mây trôi dạt, bầu trời, trăng tròn lộ rọi sáng khắp nơi.

      Dươi ánh trăng, mơ hồ có thể thấy được những đầm ôn tuyền(hồ nước nóng) tự nhiên lớn lớn sau sơn cốc, cái nối tiếp cái. Dòng nước suối nóngấm từ cao tràn xuống, chảy về phía dưới càng làm cái đầm thêm rộng hơn, hơi nước bốc lên tạo thành sương mù lượn lờ, cảnh tượng lên mờ mờ ảo ảo như cảnh mộng.

      “Rào rào...” tiếng nước vang lên, đột nhiên từ trong mặt nước tĩnh lặng, bọt nước bắn tung tóe, thân ảnh trắng nõn từ trong nước xuất ,mái tóc bạc kết hợp với những bọt nước được ánh trăng phản chiếu giống như sao băng xẹt qua bầu trời, muôn vàn vì sao lấp lánh.

      Mái tóc bạc ướt nhẹt, nửa dính lưng, nửa còn lại nhàng lay động trong nước, giống như đóa hoa sen trắng nở rộ.

      Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ kia càng thêm vẻ phong tình, nước đọng mặt chảy xuống theo đường cong của gò má, tụ lại dưới cằm, sau đó lại yên lặng theo đường cong hoàn mỹ của mà chảy xuống cổ, uốn lượn qua xương quai xanh gợi cảm, chảy xuống bộ ngực trần rồi biến mất trong làn nước. khó tưởng tượng, dưới ao trì là lại hình ảnh mê người thế nào.

      ràng hề có động tác, lại vô hình tạo ra dụ hoặc trí mạng, khiến người khác muốn đui mù.

      Dưới trăng, là mỹ nam đẹp như thần...

      “...”

      Bởi vì có người đột nhiên xâm nhập, cặp mắt vàng kia chợt khép hờ, dưới ánh trăng phát ra tia nhìn bén nhọn, tiếng động thể đe dọa.

      “A!” tiếng thét kinh hãi, phá vỡ bầu khí ngưng trọng. Đắm chìm trong cảnh đẹp đến thể tự kiềm chế, nữ tử bị ánh mắt đầy sát khí của nhất thời dọa sợ, kế tiếp trượt chân, thẳng tắp hướng tới mặt ao mà đáp xuống.

      Tiêu Lăng Nguyệt, nàng... sắc nữ này!

      Nàng nhắm hai mắt, trong lòng ai oán thôi, trong lúc nhất thời cảm thấy biết phải đối mặt như thế nào với người nọ.

      Chỉ có thể đổ thừa là nàng bị hình ảnh quá mức xinh đẹp đó...

      Lúc mặt nàng chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt nước cánh tay nhanh chóng đưa ra, ôm lấy vòng eo của nàng, theo đà, nàng ngã vào lồng ngực kiên cố.

      “Nàng làm gì ở đây?”

      Vốn tưởng rằng có kẻ địch, ngờ lại là nữ tử này. Cũng bởi vì người nàng phát ra hơi thở giống như của , mới có thể khiến nhất thời phòng bị.

      “Ta...” Nghe được giọng bên tai nhàn nhạt mang theo bất đắc dĩ, nàng chợt hoàn hồn, ngầng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời phía , trong đôi đồng tử màu vàng, mặc dù lạnh như băng nhưng phản chiếu ràng khuôn mặt của nàng. Ở đó, trừ bỏ nàng, tìm thấy bất kì điều gì khác.

      Tiêu Lăng Nguyệt ngây ngẩn cả người, từ sâu thẳm trong linh hồn có loại cảm xúc dâng trào, thất thần...

      Phảng nhất như trăm ngàn lần quay đầu nhìn lại, cũng chỉ vì cái liếc mắt này mà thôi.

      Trí nhớ bị mất dần dần ra, mỗi hình ảnh xuất đều là đoạn kí ức ngọt ngào, bởi trong những thời khắc quan trọng nhất của nàng đều có mặt của quái này.

      A, tại nghĩ đến, mới biết ngay từ đầu, ở trong lòng nàng rồi...

      Thế nào lại như vậy?

      Sesshoumaru nhìn nữ tử nào đó lại bắt đầu ngẩn người có chút bất đắc dĩ, dưới đáy lòng thở dài.

      Nữ tử này, khi kiên cường như bàn thạch, khi lại yếu ớt mong manh như lưu ly, mâu thuẫn là càng tiếp cận, lại càng thể bỏ mặc. Đợi đến khi phát ra, còn lý do để vứt bỏ nàng.

      Tự nhiên cũng muốn vứt bỏ.

      như vậy, liền đặt nàng dưới cánh chim của ...

      từ trước đến giờ luôn độc, giờ nhiều thêm người tồn tại có lẽ tương lai phía trước khó mà đoán được phấn kích đến thế nào.

      Tiêu Lăng Nguyêt bị hơi nước trong ao làm quần áo ẩm ướt, dính sát vào cơ thể, lộ ra những đường cong duyên dáng, cổ áo biết từ khi nào rộng mở, cảnh xuân lộ cả ra ngoài.

      “Nguyệt...”

      Đôi mắt vàng lặng lẽ nhiễm màu dục vọng nhàn nhạt, giọng khàn khàn khiến tâm nàng trong nháy mắt mềm mại, đôi con ngươi màu đen còn lạnh lẽo nữa, ở nơi đáy mắt chứa đựng quyến luyến cùng với tình tràn đầy, hề đè nén, hề che giấu, hoàn toàn bày ra trước mắt .

      Có thể nào nhẫn tâm để người cao quý như mai, lạnh lẽo như tuyết giống chàng cứ thế mà độc sống đời?

      Xem ra, trời xanh cũng luyến tiếc cho chàng, sợ chàng cả đời tịch như vậy, mới có thể đem ta tới bên cạnh chàng ?

      trở về nữa sao?” Cúi đầu, nửa gương mặt nam khuất dưới ánh trăng, giấu trong màn đêm nhìn biểu cảm.

      tất nhiên biết vì khát vọng trở về, nàng phải nỗ lực bao nhiêu, trả giá bao nhiêu.

      Nhưng hôm nay nàng từ bỏ, cũng có gì tốt, phượng hoàng dục hỏa trùng sinh...

      “Vâng, về nữa.” Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời.

      Dùng 40 năm thời gian để theo đuổi khát vọng, đủ rồi. Từ giờ, nàng muốn sống cho chính mình.

      “Sesshoumaru, chúng ta ở cùng nhau ...” Sống cùng bầu trời, chết cùng xuống hoàng tuyền, để cho nàng cứ như vậy lặng lẽ ở bên cạnh , được ?

      Nếu đối tượng là nàng, như vậy cũng tính là nhân loại nhỉ.

      “Được.” lâu sau, mới nghe thấy trả lời.

      lại còn lo lắng quái cùng nhân loại chỉ có bi kịch.

      Ai... Sesshoumaru, chàng có phải quên rồi chăng, nàng từ sớm được coi là con người.

      sinh ra ở thế giới này, già , nằm ngoài vòng xoáy của thời gian.

      Nàng khẽ cười, dâng lên đôi môi mềm, dán lên bờ môi , có cắn mút, có mài niết, chỉ như chuồn chuồn khẽ lướt nước.

      Dưới ánh trăng, thẹn thùng trở nên ràng hơn.

      có cự tuyệt nàng đụng chạm, cánh môi mỏng thình lình cong lên, đôi mắt vàng lạnh lẽo bỗng nhiên sáng ngời, càng trở nên thâm thúy, đáy mắt còn như lóe tinh quang.

      Tiêu Lăng Nguyệt, nhớ kỹ, đây chính là nàng lựa chọn!

      nhận định , như vậy thể rời , cũng cho nàng cơ hội rời !

      “Được!”

      tiếng này vừa là kiên định, vừa xen lẫn vui sướng nhàn nhạt, ngay cả khóe mắt ngày thường bao giờ biến hóa giờ cũng thoáng giơ lên. tươi cười như thiên thần, có tạp chất, như bông hoa mai lặng yên nở rộ giữa trời đông giá rét, thanh nhã nhưng khiến người khác phải choáng ngợp trước vẻ đẹp đó.

      Sesshoumaru chưa từng sợ điều gì, tương lai cũng như vậy.

      Bị nụ cười chợt lóe kia mê hoặc, Tiêu Lăng Nguyệt có chút sững sờ, lại càng si mê thể kiềm chết. biết từ khi nào, đôi môi mỏng lành lạnh phủ lên môi của nàng, nhàng miết lấy, nhàng cắn. Thân thể nàng bắt đầu trở nên vô lực, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, nguyên bản đôi mắt bị hơi nước bốc lên cản trở tầm nhìn, nay lại càng thêm mờ mịt, tâm theo ngón tay di động mà run run, hai chân càng trở nên có sức lực chống đỡ sức nặng của cơ thể, chỉ có thể bám hai tay vào cổ , cố gắng ổn định thân hình sắp trượt ngã.

      Gió dịu dàng, đêm cũng rất đẹp.

      Bàn tay vốn đặt bên hông kia càng lúc càng nâng lên, tựa hồ muốn tiến tới đôi gò bồng đảo kia. Nhiệt độ cơ thể kề sát càng lúc càng nóng, làm Tiêu Lăng Nguyệt cũng nóng theo, đầu lưỡi có chút thô ráp từ miệng nàng tiến vào thám hiểm, thân thể nàng khỏi chấn động, nhưng có phản kháng, tùy ý để tiến thêm bước xâm lược.

      Cho tới bây giờ, thể tưởng tượng được quái lúc nào cũng lạnh như tảng băng này lại có lúc cảm xúc mãnh liệt như vậy, nụ hôn đó vừa vội vàng, vừa bá đạo, như cho phép cự tuyệt. Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng đầu lưỡi của tiến quân thần tốc, cuốn chặt lấy lưỡi nàng, dây dưa dứt, như muốn hấp thụ cả linh hồn nàng vậy, ở trong miệng nàng ngừng mút vào, tàn sát bừa bãi...

      Hai mắt nàng mê loạn, hoảng hốt, đáy mắt chỉ còn phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt. Bên tai hai người còn vang lên tiếng tim đập kịch liệt, nhưng lại hòa nhịp tựa như thể.

      Hóa ra, từ trước tới giờ, trong tâm ta đều là chàng, Sesshoumaru...

      Nụ hôn chút kĩ xảo, lại hơi dư thừa lực xuống, theo gò má, xuống xương quai xanh, ngực... liếm, cắn, mút, miết, hơi hơi đau đớn nhưng lại khiến thân thể nàng có cảm giác kì lạ, tự chủ mà nhàng run rẩy, làn da trơn bóng rất nhanh phủ màu phấn hồng, dấu hiệu chứng tỏ nàng cũng động tình...

      Nàng nhắm lại mắt. Trái tim hoảng hốt theo từng nụ hôn nồng nhiệt của mà đập càng mãnh liệt hơn.

      Như vậy, cứ như vậy trầm luân ...

      Trong màn sương mờ ảo, truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ, cùng với tiếng rên rỉ mơ hồ, hai thân ảnh cuốn lấy nhau phá vỡ tĩnh lặng của mặt nước, bọt nước kích động bắn lên bốn phái. Sợi tóc đen và trắng ở trong nước quyện lại với nhau phân được, trong bóng tối lặng lẽ có đóa hoa nở rộ…

      Đêm khuya, đêm cũng còn dài…
      Last edited by a moderator: 6/4/15

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Bạch Xà còn 2c nữa à, hoàn nhanh nhanh thôi Bạch :3
      honglak, Tiểu yêu tinhBạch Xà thích bài này.

    5. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 39


      Đêm tối nhanh chóng tan , ban ngày nhanh nhẹn tiến tới. Thời điểm đen và trắng giao thoa, vạn vật hết thảy đều trở nên mờ ảo, mơ hồ

      Bên trong tòa thành được kết giới bao phủ, khí màu tím đen tràn ngập khắp nơi, bên trong dù ở đâu cũng bất chợt thấy được những khô lâu(bộ xương khô) mặc áo giáp, nhóm khô lâu tốp năm tốp ba đứng lại thành cụm, cùng với trường mâu, đao, kiếm và số loại binh khí khác cùng nhau tùy ý phô bày, xương trắng cùng với binh khí phản chiếu ánh sáng trắng mờ, thoạt nhìn vô cùng u khủng bố, có cảm giác giống như ở đưới địa ngục…

      Ở trong này, hề nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ hoặc là tiếng chuyện, ngẫu nhiên chỉ thấy chướng khí lượn lờ bay qua bay lại rồi biến mất trong bóng tối.

      Xung quanh đại điện là khoảng trống lớn. Nơi đó khí dày đặc như cố kìm nén, nhóm tiểu có sức mạnh đều dám bước đến gần, nơi đó, là trung tâm địa ngục…

      Trong đại điện trống trải yên tĩnh khác thường, có nam tử tuấn mỹ với những lọn tóc dài màu đen cuộn sóng, lười nhác mà cao ngạo tùy ý quỳ ngồi tấm thảm trải giữa sàn, tựa như, từ trước tới này, đều mình độc duy trì cái tư thế như vậy, chưa từng thay đổi.

      Mỹ nam tử ở trong bóng tối hơi nghiêng đầu, đôi mắt đỏ như máu lẳng lặng nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu qua tấm gương được tiểu nương nâng trước ngực, yên lặng nhìn chăm chú, cũng biết là nhìn bao lâu…

      Bên trong gương là hình ảnh mờ mịt ràng, hơi nước bốc lên gặp phải khí se lạnh của buổi sớm mà ngưng tụ lại, tạo ra càng nhiều sương mù bốn phía vây quanh lấy ôn tuyền, ai có thể nhìn cảnh tượng bên trong, chỉ mơ hồ thấy bờ là đống quần áo, trong đó có mảnh đá hơi lóe sáng khiến vô số quái thèm dãi, Ngọc Tứ Hồn. Mặc dù nhóm quái đó nấp xung quanh nhưng dám tiến lên, cũng dám tranh đoạt. Bởi vì trong màn sương mờ ảo kia là đại quái mạnh mẽ đủ khiến cho bọn chúng biến mất dấu tích kể cả khi ngủ. Vì vậy, dù thèm khát nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể đứng nhìn, dám tới gần.

      Kagewaki, ngươi hẳn là rất vui vẻ, nàng quả nhiên chưa chết…

      khẽ nhếch khóe môi, tạo thành nụ cười trào phúng…

      là Naraku, đến từ địa ngục nhưng vĩnh viễn thể trở thành chủ nhân của địa ngục…

      “Naraku” có quá khứ, có tương lai, tất cả những gì sở hữu đều là những thứ đoạt được từ người hoặc quái tạo nên, thậm chí, ngay cả cảm xúc cũng phải là cảm xúc chân chính thuộc về “Naraku”. Đến cuối cùng, ngay cả bản thân cũng cắn nuốt người khác, hay là bị đồng hóa.

      Giống như khuôn mặt này, ràng có thể lựa chọn vẻ mặt khác thể được sức mạnh, được ngoan độc nhưng lại biết vì sao thể làm như vây.

      Cái thân xác này, những phần thân thể kém cỏi ngừng bị đào thải, bị vứt vỏ, chỉ có khuôn mặt này, thế nhưng qua bao lần lột xác vẫn thay đổi…

      Là ngươi muốn được nhìn nàng nhiều thêm vài lần sao, Kagewaki?

      Bàn tay theo thói quen xoa nắm cổ tay trống rỗng, Naraku khẽ mở đôi mắt đầy tà khí, khuôn mặt rất “người” nhưng lại toát ra hơi thở nhân loại, chỉ có máu tanh, khí hắc ám lạnh lẽo.

      Ha…

      cười tà mị, giống như bông hoa túc nở rộ, rực rỡ mà nguy hiểm. Đôi mắt màu máu như hai luồng xoáy ốc bắt đầu khởi động, mà cảm xúc trong đó, ai có thể nắm bắt… dù thế nào nữa, đều thầm nghĩ, muốn làm “Naraku” của riêng mình mà thôi…

      Chỉ là Naraku

      Chẳng lẽ cũng có khát vọng hèn mọn như nhân loại, chỉ có thể hy vọng xa vời như vậy sao?

      ……

      Hành lang trong đại điện bỗng vang lên những tiếng bước chân linh hoạt…

      Chủ nhân của tiếng vang từ xa lại gần, xuyên qua dãy hành lang tinh xảo, khúc khuỷu, cuối cùng dừng lại ở cửa điện chủ, nơi ngập tràn tà khí với im lặng quỷ dị…

      Đó là nữ với bộ dạng xinh đẹp, tai nhọn, eo , chân trần, dáng người mềm mại, trong tay cầm chiết phiến, mái tóc đen dài búi cao, đầu cắm chiếc lông chim trắng muốt, ánh mắt màu đỏ sáng lấp lánh đứng ở ngoài cửa yên lặng nhìn chăm chú vào bên trong nhưng nàng nữa mặc kimono đó lại bĩu môi khinh thường, lộ ra vài phần phản nghịch…

      ràng là tín nhiệm nhưng lại luôn luôn bắt nàng làm những nhiệm vụ quang trọng, giống như là mèo vờn chuột, nên nàng chưa từng lơi là cảnh giác, Naraku tuyệt đối bỏ qua cho nàng…

      Hừ! ngày nào đó, nàng tự do, tự do như cơn gió…

      Bàn tay nắm chặt lấy chiết phiến như tự cổ vũ bản thân, nữ bước vào trong nội điện u chút ánh sáng. Thân ảnh nàng tiến vào, chìm vào trong bóng tối, chỉ lên đôi mắt đỏ như hai đốm lửa, như muốn thiêu đốt bóng tối tĩnh mịch trong này.

      “Kagura, mang ngọc Tứ Hồn về đây.” Giọng điệu bình tĩnh nghe ra cảm xúc, nhưng hiểu sao nàng lại cảm thấy rét run. Đôi mắt màu đỏ vụng trộm đánh giá khuôn mặt chăm chú nhìn vào tấm kính kia, nhưng cuối cùng cũng nhìn ra được điều gì.

      biết.” Dưới ánh mắt lạnh lẽo của , Kagura căng thẳng thu hồi tầm mắt, nỗ lực áp chế bất mãn trong lòng, hề cung kính cúi đầu lĩnh mệnh ra ngoài.

      Nếu phải vì nắm giữ trái tim nàng, nàng sống hèn mọn như vậy!

      ...........................................................................

      Mặt trời lên cao, vẻ u ám mấy ngày nay liền được ánh nắng tươi đẹp gột rửa.

      thân ảnh quỳ gối ngồi dưới bóng núi, hai tay cầm cung tiễn chống lên mặt đất, giờ phút này, ánh mắt nàng vô hồn nhìn phía dưới.

      Dưới đó là thảm cỏ vàng, giống như sóng biển dập dờn cuồn cuộn, vài bông hoa theo gió tung bay, giống như cảnh cổ tích.

      Mấy đóa hoa nghịch ngợm cứ vờn trước mắt nàng, nhàng cọ cọ vào sườn mặt rồi lại lặng lẽ chạy , theo gió cuốn về phương trời xa. Đôi mắt vô thần cuối cùng cũng có tiêu cự. Nàng trừng mắt nhìn, vì sao lại mình chạy tới nơi đây? Chẳng lẽ vì nghĩ lại chuyện hôm qua mà đủ kiên cường, hay là vì nghĩ tới tương lai mịt mờ, nhưng tuyệt nhiên nàng thừa nhận là bởi vì bản thân xấu hổ, mới có thể ở thời điểm tất cả mọi người ngủ say lặng lẽ chuồn

      ra cũng cần thiết phải xấu hổ, bởi quái so với nhân loại thẳng thắn hơn nhiều. Nhưng lần đầu tiên biết khiến nàng trong lúc nhất thời sợ hãi, biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt. Chờ đến lúc ý thức được nàng ở chỗ này rồi… Như vậy có nghĩa là nàng lặng lẽ rời lời từ biệt…

      Cổ nhân : nhân vô thập toàn, bất phụ Như Lai bất phụ khanh*. Có số việc luôn làm cho người ta khó có thể lựa chọn, nhưng lại thể lựa chọn. Chung quy lại có tiếc nuối, nhưng cho dù tại có cơ hội được quay trở về, nàng cũng tiếc nuối khi phải rời bỏ nơi này, hơn nữa, hai tay nàng giờ dính đầy máu tươi, mặc dù nhìn trắng trẻo sạch , nhưng cũng che dấu được việc vấy bẩn…

      Tâm lãnh khốc như vậy, bản thân đầy tội nghiệt như vậy sớm còn thích ứng được với lối sinh hoạt bình thản ở đại, tất cả thói quen ở nơi này, khi trở về, khiến bản thân nàng biến thành ngoại tộc…

      Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm mà bất giác thở dài!

      xin lỗi những người thân thời khác!

      có nàng, ít nhất còn có em trai của nàng chống đỡ, nhưng nếu nơi này có nàng, kẻ khác nhưng quyết tha thứ cho phản bội. vì nàng rời mà điên cuồng, kiêu ngạo xoay lưng mà tiếp bước, dùng lạnh lùng che dấu vết thương, nhưng từ nay về sau, bao giờ mở rộng tấm lòng của chính mình lần nữa! đại quái lại dịu dàng như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm mà tổn thương ?

      Sesshoumaru…

      Sesshoumaru…

      Giờ ngay cả gọi tên cũng khiến cho nàng nhớ thương đến muốn rơi lệ. phải vì đau buồn, phải vì vui sướng, mà là vì may mắn có bỏ qua

      Đúng vậy, đây quả thực là điều may mắn, ai có thể giống như nàng xuyên tới thời này, ai có thể giống như nàng có đủ thời gian để chờ đợi người trong định mệnh của mình…

      Hóa ra ông trời cũng rất nhân từ, mà nàng, người từng rất thống hận vận mệnh của bản thân… mà nay, cuối cùng lại cảm thấy tốt khi chúng ta có lướt qua nhau…

      Sesshoumaru, nếu chàng là thanh kiếm sắc bén, vậy ta nguyện vì chàng, làm chiếc vỏ kiếm lặng lẽ bảo vệ bên người!

      ……………………..

      * Nhân vô thập toàn: ai hoàn hảo, ai có thể tròn vành vạnh.

      * Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh: bài thơ của Thương Ương Gia Thố.


      Phiên :

      Tự khủng đa tình tổn phạm hành

      Nhập sơn hựu phạ ngộ khuynh thành

      Thế gian an đắc song toàn pháp

      Bất phụ như lai bất phụ khanh,

      Dịch thơ (Ẩm Vũ dịch)

      Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang

      Vào núi tu hành, bóng Người mang

      Đời này cách nào trọn vẹn cả

      phụ Như Lai, chẳng phụ nàng ?

      Ý : nhân vật chính trong bài thơ luôn luôn bị mâu thuẫn giằng xé, biết bản thân thuộc về nơi cửa phật hay là thuộc về người phụ nữ mà ông say đắm.

      Trong truyện này có nghĩa là: nữ chính của chúng ta biết thể lựa chọn đồng thời việc cố gắng tìm đường trở về và ở bên Sess. Quyết định vấn đề này đồng nghĩa với việc bỏ qua vấn đề kia.
      Last edited by a moderator: 6/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :