1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân HUNTER] Thiên Tuế - Lạnh Hạ Hạ Lạnh (42c) *Đã Hoàn*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 14: Bang Ryodan (2)
      [​IMG]

      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 2/4/2014)


      “Mệt mỏi?” Alluka vỗ vỗ vai tôi, ấy biết tôi thích tình hình như vậy, tuy rằng đối với những người này ngay cả, bạn bè cũng phải, nhưng đoán đến đoán rất hao tổn tâm trí, luôn làm cho người ta sinh ra chán ghét.

      “Phiền,” Tôi thản nhiên phun ra hai chữ, chuyển đề tài luôn,“Nơi này hẳn là di chỉ mà bọn họ muốn tìm .”

      “Đáy nước? à?” Alluka nhìn vào hồ, cũng phải có khả năng, nước hồ này vốn bình thường, bên dưới có khi lại có cái thành phố.

      “Ừ, nhưng mà cảm giác tốt, hơi quỷ dị.” Tôi nhăn mặt nhíu mày, cảm giác vừa rồi ra.

      Khi chuyện, Bạch Ngọc trở lại bên cạnh tôi, đôi mắt loan như hình trăng khuyết chứa ý cười nhìn tôi, xem ra Pakunoda tỉnh.

      “Được rồi, trở về .”

      “Này, có biện pháp làm cho hơi nước bốc lên sao?”

      Sau khi giải trừ nguy cơ chuyện té xỉu, tôi và Alluka chạy tới bên bờ, Shalnark hỏi tôi có cách làm cho hơi nước ở đây bốc lên , tôi rất quyết đoán lắc đầu, thứ nhất là vì muốn làm việc cho bọn họ, thứ hai……

      “Tôi chưa thử qua, hẳn là thể.” Tôi thản nhiên , cùng Alluka nhìn đám người bên bờ và đám người trong hồ bận rộn lục lọi.

      Nếu vương quốc Hacklueis khi dựng quốc có di chỉ ở đây, vậy nhất định có cơ quan nào đó có thể làm cho hồ nước tách ra hoặc là chảy hết ra, như vậy mới có thể ra vào, cho nên bọn họ tìm cơ quan kia, về phần chúng tôi, vì sao đến bây giờ còn chưa rời khỏi, nguyên nhân chỉ có , Machi cho cái trực giác: hai người hữu dụng, sau đó dưới thế công của hai cái mỉm cười xinh đẹp của bang chủ đại nhân và Shalnark cùng với sát khí của những người khác, chúng tôi vẫn đứng ở bên, tiếp tục chuyện phiếm, tiến hành mục tiêu bạo lực vận động.

      Tôi cũng có hoài nghi có phải là bọn họ mơ ước năng lực mà năm đó Alluka triển lãm đột nhiên biến mất, mà phải muốn chúng tôi cùng bọn họ tìm di tích hay , dù sao chúng tôi chỉ là người xa lạ, phải sao? Tâm tư bọn khó đoán.

      “Về Hacklueis, cậu biết bao nhiêu?” Alluka hỏi, hết sức nhàm chán, chuyện phiếm cũng tốt.

      “Từng rất phồn hoa, biết vì duyên cớ gì mà tất cả chết.”

      “Có thể là thời tiết vận động, nham thạch nóng chảy sao?” Có lẽ là thiên tai.

      “À, ai biết được.”

      Tuy phải đặc biệt để ý, nhưng cái loại cảm giác quỷ dị này vẫn làm cho tôi có chút lo lắng, tôi thản nhiên nhìn thoáng qua bên hồ, Shalnark vừa xuống nước giờ lên bờ, hổ là não của bang Ryodan, tìm được cơ quan rồi.

      Trong hồ, nước giảm xuống ít, chính giữa hồ dâng lên hai bình chướng dựng thẳng lên, khiến nước hai bên hồ chậm rãi tách ra, rất thần kỳ, cổ đại xa xôi như vậy nhưng lại có được kỹ thuật như thế, hẳn là vương quốc Hacklueis này hồi đó có khoa học kỹ thuật rất phát đạt, biết vì duyên cớ gì mà mọi người chết hết?

      “Đáy nước có cửa.”

      Feitan, Machi, Pakunoda lúc này nhảy xuống, mà Kuroro cùng Shalnark lại về phía chúng tôi, tính buông tha sao? Tôi và Alluka cử động, xem mấy người làm gì được!

      “Ai nha!” Hai tiếng hô , hai bọn tôi bị nhấc bay lên , bọn họ dám làm như vậy?! Trong tay Kuroro mang theo Alluka, mà tôi bị Shalnark mang theo, là để đề phòng chúng tôi dùng năng lực chạy trốn sao? Hay là chắc chắn rằng chúng tôi chủ động công kích? Đúng là cái nhược điểm đòi mạng, nhưng tôi luôn rất nhanh thích ứng trong mọi tình cảnh, cũng muốn bị mang theo thế này.

      “Ôm.” Tôi thản nhiên chữ, lại vô cùng kiên quyết, Shalnark và tôi nhìn nhau rất lâu, lâu đến mức ở đằng trước, Kuroro mang theo Alluka nhảy xuống đáy hồ, rốt cục sau tiếng thở dài, tôi rơi vào rồi cái ôm ấp ấm áp, tìm được vị trí cố định nằm úp sấp, tôi hơi mỉm cười chút, số lần kiên trì nhiều lắm của tôi chưa bao giờ thất bại đâu.

      Khi Shalnark mang theo tôi nhảy xuống phía dưới, cửa bị mở ra, nhưng có hai cái, người bang Ryodan vây quanh ở bên, thấy chúng tôi, tất cả đều nhìn với ánh mắt nghi hoặc, tôi để ý tới, quay đầu thấy Alluka đứng bên, trong mắt tràn đầy hâm mộ, tôi mỉm cười với ấy, ngụ ý cậu cũng cho vị bên cạnh kia ôm cậu mà, ấy bĩu môi, vẻ mặt như muốn ‘sao có thể!’.

      “Tôi mang đội, Shalnark đội,” Kuroro lấy cái tiền xu ra tung, đỡ lấy, “Đoán trúng theo ta.”

      “Chính.” Pakunoda.

      “Chính.” Feitan.

      “Phản.” Machi.

      “…… Chính.” bên nhìn xem dù có hưng trí Alluka nhấc tay lên tiếng, thấy bọn đều kinh ngạc xem , liền rất vô tội chỉ chỉ chính mình,“Tôi cần chọn sao?”

      theo tôi.” Kuroro ôn hòa xong liền công bố đáp án, là chính.

      Vì thế ta, Shalnark, Machi tổ, Alluka, Kuroro, Feitan, Pakunoda tổ tách ra để vào hai cái cửa, kế tiếp chờ đợi chúng tôi là cái gì đây?

      Đoàn người chúng tôi vào phía sau cửa cầu thang, Machi ở bên cạnh tìm được cái cơ quan khác ở tường, sau khi nhàng chuyển động, cửa liền khép lại, sau đó mơ hồ nghe thấy nước bên lại bao trùm lại, hẳn là hồ nước lại khôi phục nguyên trạng.

      Tôi im lặng dựa vào Shalnark, nghe ràng tiếng bước chân quanh quẩn trong gian tối đen tĩnh mịch, tuy rằng rất tối, nhưng mà ba người ở đây hoàn toàn có thể nhìn mọi vật, đường rất rộng rãi, vách tường có thể thấy được vài bức tranh vẽ cũ, hơn phân nửa là tôn giáo v.v…, có giá trị cất chứa, qua con đường dài, chúng tôi đứng ở trước cái cửa, xuyên thấu qua khe cửa có thể thấy được ánh sáng bên trong truyền ra, bên trong tràn ngập ánh sáng.

      Tôi từ trong lòng Shalnark xuống dưới, đứng song song với , phía sau chúng tôi là Machi, đứng như vậy vừa là tùy ý cũng là cố ý, ít nhất tôi vẫn luôn ở phạm vi công kích và phòng ngự của bọn họ. Đẩy cửa, tràn ngập màu trắng, sau khi đợi mắt thích ứng, dần dần có thể thấy , thành phố cổ từ đầu đến cuối đều bị chôn dấu ở dưới hồ rốt cục ra ở trước mặt chúng tôi.

      Toàn bộ mảnh đất khá sâu, khắp nơi đều là nhà, màu trắng, đại khái là màu người Hacklueis thích, có lẽ cũng là do bọn họ ở núi tuyết Nebaman băng tuyết, ràng bị phong bế mấy ngàn năm, khí lại vẫn tươi mát thần kỳ, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi của tuyết, biết vương quốc này thiết lập thông khí như thế nào, còn có ánh sáng giống mặt trời kia chiếu rọi quốc gia này, từ nơi nào, từ cái gì phản chiếu lại?

      Chủ yếu nhất vẫn là nơi này tĩnh mịch, tôi tùy tay đẩy cửa tòa nhà bên cạnh, mấy ngàn năm chuyển động nhưng trục cửa lại rất nghe lời, giống như kỳ tích vậy, cửa chậm rãi mở, trong phòng ngoài có tầng bụi rất dày, hết thảy đều bình thường, mọi thứ trong phòng đều đứng nguyên tại chỗ, dấu hiệu nào là ngoại tặc xâm nhập hay là chủ nhân xa, giống như chủ nhân của chúng nó chỉ là ra ngoài tham gia tụ hội gì đó, sau thời gian ngắn ngủn trở về, ngay cả các nhà kia cũng đều như vậy, làm cho người ta bất giác thấy có chút quỷ dị, tựa hồ những người này là bị triệu tập, sau đó thấy đâu.

      “Nhưng mà có ai.” Tôi thấp giọng thào, thể tin nổi.

      “Thành này có hoàng cung là trung tâm, các căn nhà còn lại sắp hàng theo kiểu vòng tròn phóng xạ, dọc theo ngã tư đường này đến quảng trường hoàng cung, đến đó xem sao.” Shalnark đưa ra ý kiến, tư liệu về vương quốc Hacklueis này, thu thập đủ, theo tình huống trước mắt, có thể làm cho toàn thể cư dân nơi này hề phản kháng ra khỏi nhà mình chỉ có cái gọi là quốc vương, cho nên đến quảng trường xem sao, có lẽ có phát gì đó.

      Chúng tôi theo ngã tư đường, dần dần tới gần cái cung điện so với căn nhà tầm thường còn cao hơn rất nhiều cũng xa hoa rất nhiều kia, tuy rằng cảm giác được nơi này có ai, nhưng chúng tôi vẫn giữ cảnh giác cao độ như trước, hình như có cái gì đó xảy ra vậy, mà như chứng minh suy nghĩ của chúng tôi.

      Lạch cạch!!!!

      Tôi nhìn đám ‘người’ đột nhiên từ bốn phương tám hướng xuất vây quanh chúng tôi, ách…… Có lẽ thể gọi họ là người, tôi nghĩ đại đa số mọi người đều gặp qua bộ xương khô rồi, mà mấy thứ này rất giống bộ xương khô khoác da người, có hô hấp, có tim đập, người nào cũng trông như bị biến dị, rất dị dạng, bọn họ từng là người, tại lại làm cho người ta cảm giác được tồn tại của họ, nếu phải bọn họ tự động xuất , chúng tôi biết, có vẻ như bọn họ biết suy nghĩ, công kích chúng tôi cũng chỉ là bản năng, bản năng siêu hơn người thường.

      Đáng chết! Rủa tiếng, tôi đánh ngã người, đá bay tên còn lại, cách đó xa, Machi vừa vặn dùng niệm tơ của ấy cắt đám quái vật thành rất nhiều khối có đầu óc lại công kích dũng mãnh kia, Hình như vì là người chết, nên Shalnark dùng con dao biết lấy từ đâu ra, hoàn toàn sử dụng dây anten, làm tôi là đám quái vật kia vì sao đều xông tới vây lấy tôi, mà hai tên kia tuyệt đối có khả năng vươn tay viện trợ, mấy thứ này đánh chết, biện pháp duy nhất chỉ có thể làm là đánh vỡ xương cốt toàn thân bọn họ, nhưng mà phải cắt thành rất nhiều khối, như vậy bọn họ mới thể động đậy, tuy rằng thể tính là chúng còn sống, nhưng bọn họ vẫn khoác da người cử động, nghĩ nghĩ, tôi vẫn giết, chỉ nương khéo léo của mình trốn đông tránh tây, thuận tiện hung hăng dẫm đạp bọn họ vài cái, trút hết giận, tôi cố gắng di chuyển về phía quảng trường, tuy rằng tôi thể trắng trợn dẫn mấy thứ này tới chỗ Shalnark hoặc là Machi, nhưng phải lướt qua bọn họ mới đến được quảng trường, cho nên hết thảy liền phiền toái bọn họ.

      “Này, ngồi yên ngoan ngoãn bên.” Alluka rốt cục xuất , nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với tôi, chia quái vật trước mặt tôi thành mấy đoạn, rồi sau đó phân tán.

      “Cám ơn” Tôi mỉm cười, cũng nghe lời, tiếp tục giúp ấy ‘Vận động’, tôi thể sát sinh, nhưng có nghĩa là tôi thể ‘nối giáo cho giặc’, ách, hoặc là là hỗ trợ giết người, dù sao cú chém cuối cùng kia phải tôi động thủ là được, cho tới nay tôi đều là lý giải nội quy bộ tộc mình như vậy, dù sao ở thế giới Hunter thể sát sinh rất bất tiện.

      “Này, dùng phương pháp gì thế?” Nhìn ấy nhanh nhẹn giơ tay xẹt vài cái, quái vật liền bị chia làm rất nhiều đoạn, chỉ dùng móng tay đấy chứ? Cái dấu hiệu của phương pháp giết người cơ bản của nhà Zaoldyeck.

      “Ne.” Alluka vươn tay nhoáng lên cái ở trước mặt tôi, đường ánh sáng trắng lên giữa hai ngón tay, đồng thời lại phá huỷ vài cái quái vật chặn đường.

      ra là nó, nhiều nhất có thể sử dụng bao nhiêu cái?” Tôi tò mò hỏi, thứ Alluka dùng là lưỡi dao, thuần thục kẹp ở giữa hai ngón tay, nhìn kỹ đúng là biết ấy dùng vũ khí gì, biết kẹp vào tất cả các kẽ ngón tay ra sao?

      “Tớ chỉ dùng cái, vậy là đủ.” Alluka nhìn tôi cái, ánh mắt lại dừng ở chỗ khác, “Cậu muốn đến bên kia sao?”

      “Ừ, có lẽ là ở quảng trường có cái gì đó?” Tôi hỏi, Alluka cùng với bọn Kuroro, ấy chạy đến đây để giúp tôi, còn lại những người đó cho dù đến hỗ trợ, đại khái cũng đến xem náo nhiệt, giờ lại thấy đâu, hẳn là bị cái gì đó thu hút.

      “Có, đống vật thể màu đen bị phá thành mảnh , có thể là thi thể.” Alluka ra suy đoán sau khi nhìn thoáng qua, nó rất cổ quái, giống như là bị phân thây rồi đốt hủy, là cái gì tạo thành, hơn nữa quảng trường còn có vài thứ rất cổ quái, aiz, biết Kuroro lại nghiên cứu ra cái gì.

      “Ồ? Bang chủ nghiên cứu thứ này à, mấy người lấy từ đâu đấy?” Shalnark vươn đầu nòm, thuận đường giải quyết ít tên quái vật bên cạnh tôi.

      “Hoàng cung.” Alluka trả lời, dọc theo đường đến trong vương cung, ‘ thăm’ phen mới ra.

      “Quảng trường còn có vật gì ?” Shalnark hỏi lại, nếu chỉ là thứ có thể là thi thể, bang chủ chú ý đến thế, hẳn là còn có thứ gì đó thú vị .

      “Có vài nhạc cụ.”

      Nhạc cụ?! trong lòng tôi vừa động, tựa hồ lên cái gì, lại bắt được.

      “Nhạc cụ sao? Là loại gì?”

      Alluka quét Shalnark cái, có chút kỳ quái vì sao cảm thấy hứng thú với mấy thứ đó? Còn hỏi là chủng loại nào, hay là nhạc cụ kia có chỗ kỳ lạ?

      “Đàn dương cầm, đàn hạc, đàn violon”

      sai, tôi rốt cục biết rồi, bản xonat hắc ám, nghe là khúc nhạc mà ma vương sáng tác, truyền thuyết khi diễn tấu ra chương nhạc, có thể có tai nạn giáng xuống, là khúc nhạc có năng lượng khủng bố.

      “Còn có ống sáo.” Tôi và Shalnark trăm miệng lời bổ sung, quay đầu nhìn nhau, tôi phát hứng thú đáy mắt Shalnark tựa hồ càng đậm, nhìn.

      “Quả nhiên Chitose rất bác học.” khích lệ.

      “Đâu có, chỉ là vô tình đọc trong sách.” Tôi khiêm tốn.

      “Như vậy cùng xem sao chứ?” mời.

      “Được.” Tôi đồng ý…… Sao lại có thể đồng ý?!

      Nhưng, luôn phải tìm cơ hội chạy trốn, đường cùng bọn họ, bọn họ càng lúc càng có hứng thú với chúng tôi, thể trốn ở thành phố này, có lẽ sau khi ra ngoài chúng tôi bị bọn họ ‘mời’ đến căn cứ làm khách, tôi cầm tay Alluka, ngưng tụ linh lực thành lời truyền vào đầu của ấy.

      “Tìm cơ hội thích hợp để chuồn.”

      Được, Alluka nắm chặt hơn, sớm muốn làm như vậy.

      —————————–

      “Quả nhiên là bản xonat hắc ám.”

      Shalnark gõ ngón tay vào đàn violon, Kuroro đứng đối diện có chút đăm chiêu, những người khác của bang Ryodan đều phân tán đứng ở nơi khác, tựa hồ bọn họ thấy hứng thú với thứ này, thấp giọng chuyện phiếm, tôi và Alluka dạo qua vòng quảng trường, cuối cùng trở về bên cạnh hai đại mỹ nam.

      tìm được khúc phổ đâu cả.” Lúc trước người tên Sarits muốn tìm bản xonat hắc ám hại người rất nặng này, muốn hủy diệt nó, có lẽ bang Ryodan cũng rất cảm thấy hứng thú với nó, khi như vậy, tôi cũng muốn lại tiếp tục đề tài này.

      “All-chan, cậu có biết ánh sáng nơi này là từ cái gì phát ra ?”

      ràng lắm, rất đáng ngạc nhiên.” Alluka lắc đầu, ngay từ đầu muốn biết, rất khó tưởng tượng người thời đó sao lại tìm được ánh sáng thay thế mặt trời như vậy.

      “Vàng đen, loại khoáng thạch kỳ lạ, có thể phát ra ánh sáng giống mặt trời, tại bị khai thác hầu như còn, thứ duy nhất còn lại đại khái chỉ có nơi này.” Giọng ôn hòa tao nhã của Kuroro vang lên, nghĩ tới lại giải thích với chúng tôi điều này, khó có thể tin.

      “Vậy có thể giải thích cho chúng tôi chút thứ này ?”

      Đồng giá trao đổi sao? Tôi cũng dùng rồi, rất công bằng, tôi nhìn tay , lòng bàn tay nắm cái chuông màu vàng, thứ này tôi cũng có, nhặt được ở đây sao? Chẳng lẽ người bộ tộc của chúng tôi cũng từng đến nơi này, còn nghe qua ca khúc kia, cuối cùng chết tại đây?

      “Linh hồn, tên như ý nghĩa, có thể cảm ứng được tồn tại của quỷ hồn hơn nữa phát ra tiếng vang, là công cụ tộc chúng tôi thường dùng.” Tôi chiếu theo phương thức giải thích của để giải thích, như vậy mới bị thiệt, nhiều lời chút tì tôi đương nhiên cũng trả lời nhiều chút.

      “Nó vốn nằm ở phía sau bên phải của .” Nghe xong câu trả lời của tôi, Kuroro lại thêm, hổ là bang chủ, chỉ nghe chút liền thông.

      Tôi gật gật đầu, xoay người về phía gò phía sau tôi, nó có linh hồn, xem ra là của người bộ tộc chúng tôi, hình như giống những người khácở nơi này, cũng khó trốn khỏi lực lượng của bản xonat hắc ám, thậm chí biến đổi thành quái vật, tôi cho rằng căn cứ theo phép tắc ‘khỏe thắng, yếu loại’, chết ở quảng trường hẳn là có lực lượng yếu, nhưng là có thể có được trạng thái linh hồn cũng chẳng khác nào trời sinh có được linh lực, người như vậy sao lại bằng cư dân nơi này chứ?

      “Đinh –”

      Tựa hồ là phủ định cái nhìn của mình, ‘Di dạ địch’ trong tay áo có chuông màu vàng đột nhiên vang lên, tôi cả kinh, giống như bị dọa đến lập tức tránh rất xa vật thể kia, toàn thân đề phòng, người này có trạng thái linh hồn, nhưng tôi lại phát , vậy về trạng thái linh hồn là ác linh sao?

      “Ai?”

      tiếng hô của tôi làm cho người của bang Ryodan nao nao, lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chỉ là tư thế của tất cả đều thay đổi, nhưng khí thế hoàn toàn bất đồng với nhàn tản vừa rồi, quảng trường tràn ngập áp suất thấp

      “Ác linh?” Alluka hỏi, nghi hoặc nhìn bốn phía, cho dù là ác linh cũng chưa thấy Chitose khẩn trương như vậy, là rất khó giải quyết sao?

      Tôi cúi đầu , hai tay bắt đầu nhanh chóng hoàn thành bùa ở trước ngực, kết giới, tỏa ra, trong nháy mắt, năng lượng vô hình bao lấy toàn bộ quảng trường.

      “Dù ngươi là ai, ở trong kết giới của ta có nơi ngươi có thể trốn.”

      “Aiz!” tiếng thở dài truyền đến, trung tâm kết giới rốt cục ra người, tóc dài đến mắt cá chân, người mặc kimono, hai tròng mắt màu xanh lạnh chậm rãi nhìn chung quanh bốn phía, cuối cùng dừng ở người tôi, đáy mắt từ hoài niệm dần dần biến thành lạnh lùng, cừu hận sâu sắc, rồi bình tĩnh, nhìn ra cảm xúc dao động gì.

      ấy có cừu oán với tôi, hoặc là là có cừu oán với toàn bộ tộc của tôi.

      nghĩ tới tôi cố chấp mấy ngàn năm ở nhân gian lại có ngày này, tộc trưởng mấy người ở đâu?” Lời của ấy vang lên trong đầu tôi, nhưng cũng là thuật truyền .

      Tộc trưởng? Tộc Laress tại đời chỉ có mình tôi, nếu tộc trưởng cũng là tôi, nhưng mà ngữ khí của ta tràn đầy cừu hận, ngu ngốc mới có thể thừa nhận.

      qua ngàn năm, cùng ấy có cừu oán gì?” Cho dù cừu hận lớn thế nào, tộc trưởng cũng phải vị hồi ấy, ta muốn báo thù kiểu gì được? Tôi lấy phương thức đồng dạng trả lời ta, trong mắt người bên ngoài chúng tôi trầm tĩnh đối diện.

      qua ngàn năm, qua ngàn năm,” ấy giọng, đáy mắt lại càng bình tĩnh, bỗng nhiên mỉm cười, “ cũng là qua ngàn năm, tôi làm sao có cừu oán chứ?”

      sạo! ta , tôi cũng hỏi lại.

      “Mấy người đến Hacklueis yên lặng nhiều năm này làm cái gì? Có vẻ như phải vì bản xonat hắc ám.” ta xoay người đối mặt Kuroro, rốt cục dùng miệng, trạng thái linh hồn mẫn cảm, lập tức là biết nơi này ai có thực lực và quyền nhất.

      “Nơi này như vậy là do lực lượng củabản xonat hắc ám?” Kuroro đáp hỏi lại.

      “Đúng vậy, năm đó, khi khúc nhạc này được dâng lên hoàng cung, phải là có tên gọi này đâu, mà gọi là……” ấy lâm vào trí nhớ,“A! Gọi là thanh của thần.”

      thanh của thần?”

      “Phải, rất châm chọc đúng , quốc vương Hacklueis nghe thấy tên khúc nhạc này liền triệu tập thần dân cả nước tụ ở quảng trường nghe khúc nhạc này, lấy khúc nhạc này để cúng bái thần minh mà bọn họ sùng bái…..”

      Rất kỳ quái, linh hồn sống nhiều năm như vậy nhưng lại ngoan ngoãn trả lời vấn đề, giống như cừu hận tôi thấy trong mắt ta trong nháy mắt chỉ là ảo giác, tại ta là linh hồn đơn thuần vô hại, ta có ý đồ gì sao? Tôi nhìn Alluka bên cạnh, di chuyển chút, kéo tay áo ấy, ý bảo ấy cùng tôi ngồi xuống, giống như thoải mái cùng nhau nghe câu chuyện này.

      “Tôi là trong những người diễn tấu, diễn tấu ống sáo, đầu tiên là độc tấu đàn dương cầm, khúc vang lên, mọi người say mê trong làn điệu duyên dáng, có ai thấy người diễn tấu có gì dị thường, khúc nhạc này hút lực sinh mệnh của người diễn tấu, còn là người điều khiển diễn tấu khúc nhạc, mà là khúc nhạc điều khiển người ta diễn tấu, từ đàn violon, ống sáo, đàn hạc bắt đầu diễn tấu, người còn sống sân khấu chết hơn phân nửa, ai có thể chạy trốn, toàn bộ chúng tôi bị ép đứng ở tại chỗ, tuyệt vọng trong tử vong nhìn các sinh mệnh biến mất, thứ sống sót cuối cùng chỉ là quái vật mất linh hồn mà mấy người vừa nhìn thấy”

      ấy tự thuật rất bình thản, giống như kể chuyện cổ tích.

      “Lúc ấy sao lại ở đây?” Shalnark hỏi, căn cứ tư liệu phỏng đoán, người vương quốc Hacklueis này phải là bộ tộc hiếu khách, sao lại mời người ngoài đến nơi vương quốc bọn họ cư? Hơn nữa bề ngoài người này, từ trang phục trang sức đến ngoại hình đều rất giống Chitose

      “Tôi sao? Chỉ là vô tình cứu được hoàng tử của vương quốc này mà thôi.” Vì thế bị tôn sùng là khách quý, biết rằng sau khi vào lại bị nhốt ngàn năm quanh quẩn trần gian đến tận bây giờ.

      “Vừa rồi quái vật kia vì sao chỉ vây công mình tôi?” Tôi hỏi.

      “Bởi vì người có mùi khúc nhạc kia.”

      Sao? Cảm giác được người của bang Ryodan lập tức nhìn tôi, da của tôi đầu bắt đầu run lên, tôi rất hoài nghi, ta xác định là ta phải quan báo tư thù* sao?

      (*quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân)

      “Tôi chỉ nghe qua tên khúc nhạc kia, về phần khúc nhạc, tôi là chưa từng nghe qua cũng chưa thấy qua.” Vô nghĩa, nếu tôi nghe qua, sao còn có thể sống được bình thường như vậy, cho nên phải phủi sạch quan hệ, phải phủi còn mảnh bụi.

      “Vậy bây giờ khúc nhạc phổ này ở đâu?” Kuroro hỏi ra mấu chốt, khúc nhạc này cũng là bị cống nạp đến, nhất định có khúc phổ lưu lại.

      “Tại đây.” ta vung tay lên, hai quyển trục trống rỗng dừng ở trong lòng tôi cùng Kuroro, khiến mọi người ở đây hoảng sợ, chưa từng thấy qua ràng như vậy, đưa Kuroro, tôi có thể lý giải, nhưng cho tôi làm cái gì đâu? Có mưu.

      muốn làm cái gì?” Tôi tận lực giữ bình tĩnh mặt ngoài, trực tiếp truyền cho ta.

      “Tôi muốn làm cái gì? Tôi muốn báo thù” giọng vặn vẹo của ta trong đầu tôi vang lên, “Từ khi tôi bị đuổi ra khỏi tộc, cừu hận của tôi vốn chưa hề biến mất, cho dù là tử vong cũng thể xóa hận, nếu…… Nếu có thể giết , tâm của tôi có lẽ bình tĩnh, cừu hận của tôi có lẽ biến mất cũng chừng.”

      Dự cảm tốt, may mắn tôi sớm có chuẩn bị, tôi nhanh chóng cầm lấy cánh tay Alluka, dấu vết nhấn cẳng tay ấy, nháy mắt cảm nhận được con vật cưng Nhược Nhược mà ấy giấu ở trong tay áo, Alluka điều chỉnh tư thế chút, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

      “Hơn nữa, sau khi tôi mới hiểu bản xonat hắc ám này nếu dùng riêng nhạc cụ diễn tấu, đương nhiên mang tai nạn gì cho người diễn tấu, chỉ tiếc khi biết chậm rồi.” giọng của ta rất nhàng, là vì biết bản chất của bang Ryodan sao? Thứ coi trọng nhất định đoạt lấy, mà hai chúng tôi lại tuyệt đối phải đối thủ của bọn họ, kế mượn đao giết người, bang Ryodan mắc mưu hay là tương kế tựu kế đây, dù thế nào đối với bọn họ mà hề tổn thất.

      Mà nhạc cụ theo như lời ta, trong tay áo của tôi vừa vặn có , ‘Di dạ địch’, coi trạng thái linh hồn của ta đương nhiên sớm biết được tồn tại của nó, khó đoán ra chiếc ống sáo này lại là nhạc cụ kia, ta có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, nhưng lại bằng chứng minh xác để ra, nhưng bằng thông minh tài trí của bang Ryodan, muốn điều tra ra cũng phải việc khó, đúng là kế tuyệt hảo đấy.

      “Nếu tôi tôi là tộc trưởng, có vui ?” Tôi đột nhiên mở miệng, ra câu đâu, ít nhất đối với những người khác ở đây mà , bọn họ biết tôi lén cùng u linh này ‘sóng to mãnh liệt’.

      ta sửng sốt, rồi nở nụ cười, “Rất vui vẻ.”

      “Rất vui có thể lấy lòng , vậy ……” Tôi vung tay lên, kết giới vốn bao quanh quảng trường nháy mắt thu hồi lại, bên ngoài có hai ‘Người’ đen trắng bay tới, “Mời yên tâm ra nhé.”

      “Ai nha, tìm lâu như vậy, ra trốn ở đây, làm người ta phiền toái đấy.”

      “Lần này cám ơn ngài, về sau gặp phải phiền toái gì, chúng tôi nhất định hỗ trợ.”

      Hai người đen trắng tiến lên, hoa lệ bỏ qua bang Ryodan, chút cố sức bịt lại năng lực của ta, mang ta lâm vào điên cuồng .

      Hô! Rốt cục thu phục bên, về phần bên kia, nên thực hành kế hoạch chúng tôi muốn làm lâu.

      “Vậy……” Xem diễn xong, Kuroro lên tiếng.

      “Vậy cám ơn các vị chiêu đãi đến tận đây, tạm biệt.” Hai chúng tôi trăm miệng lời, nhanh chóng đánh gãy lời của , vì thế tiết mục biến mất lại trình diễn, nhưng mà lần này là tôi cùng Alluka, phải dưới tay Shalnark mà là dưới tay Feitan đào thoát, tôi còn nhân tiện gõ cái bằng cây sáo, ai bảo tốc độ của nhanh túm tôi như vậy, phí, nhưng nghe người này rất hay mang thù, lần sau gặp mặt hiểu bị thế nào đây.

      “A? Lại bị chạy thoát rồi.” Shalnark tiếc hận .

      gặp lại.”

      câu của Machi lại lần nữa chắc chắn vận mệnh hai người chúng tôi, sao lại hay ho như thế chứ.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 15: Trước cuộc thi Hunter
      [​IMG]

      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com


      Sau rời bang Ryodan, tôi liền chia tay với Alluka, lần này cái gì tôi cũng muốn sống vài năm thanh tĩnh tự tại, tôi về tới rừng rậm Butoto, tu thân dưỡng tính hai năm, bình tĩnh sinh hoạt hai năm, sau hai năm tôi rời , tìm được ma thú có hệ số nguy hiểm được xếp bài danh thứ nhất trong rừng rậm, liền xông luôn vào nó, tôi cần rèn luyện năng lực của tôi, bởi vì từ khi biết mình là hệ cụ hóa, tôi còn chưa quyết định vũ khí mình muốn dùng, đem năng lực này trở thành đồ dùng trong sinh hoạt cũng tốt lắm, vô luận như thế nào vũ khí cụ hóa vẫn là thiết yếu , cho nên cần huấn luyện thực chiến.
      Vì thế lại qua hai năm, cuộc thi Hunter kì 287 rốt cục sắp bắt đầu.
      Tôi tu hành xong, rời nơi tu hành rồi đến thành thị tổ chức cuộc thi: phố Tsubashi đường 2 số 5 tòa 10, bên cạnh tòa nhà cao ngất trong mây xa hoa là gian nhà hàng , tôi rất sớm, khi nhà hàng mở cửa cái là tôi an vị đến cái bàn, kiễng chân chờ đợi, tôi đợi người, chờ người mà từ khi xem phim hoạt hình hết sức muốn gặp, người này là — Tonpa.
      Rốt cục bóng người quen thuộc đẩy ra cửa lớn nhà hàng, tôi chọn trước lúc cùng với ông chủ trao đổi mật ngữ lên nghênh đón.
      “Ngài Tonpa sao?” Tôi cười đến ôn hòa vô hại.
      “Phải, là?” Tonpa vì chính mình đến sớm mà mừng thầm bị tiếng non nớt gọi lại thần, cúi đầu vừa thấy là bé, khoảng sáu tuổi, mỉm cười ngẩng đầu nhìn , đáng tiếc , là người mù a.[ tác giả: Hiển nhiên vị Tonpa ngu ngốc này ngờ người mù sao lại nhìn thấy vào.]
      “Là như vậy, tôi có chút chuyện muốn thương lượng với ngài Tonpa chút, biết ngài có bằng lòng hay ?”
      “…… Được.” giọt mồ hôi lạnh từ cái trán Tonpa chảy xuống, bị người uy hiếp , tuy rằng ngữ khí của đứa này cực kỳ ôn hòa có lễ, nhưng là bên hông truyền đến đau đớn cho giờ phút này bị uy hiếp , đây là chọc ai ?
      “Bác ơi, tôi cùng vị tiên sinh này ra ngoài lát.” Tôi tiếp đón người ra ám hiệu cái, rồi dẫn Tonpa ra ngoài.
      Vừa đẩy cửa ra, liền gặp được Alluka cũng tới tham gia cuộc thi, vẫn như trước là tóc quăn lửa đỏ, thân hưu nhàn phục gọn gàng, bốn năm gặp, ấy cao như vậy, nhìn khoảng cách hẳn là hơn 1.5 thước, ràng cũng mới 12 tuổi, gien của Zaoldyeck gia quả sai đâu, tôi đều sắp 18 a, vẫn là 1.17, khi nào tôi mới có thể phá tan phong ấn đây.
      “A?” Alluka trừng lớn hai tròng mắt màu vàng, cực kỳ có hứng thú ,“ ra là vị này a.”
      “Phải a, có chút việc tư muốn tâm với .”
      “Ồ?” Sau đó Alluka cười đến cực kỳ sáng lạn,“Vừa vặn tớ cũng có chút chuyện muốn tìm vị này đâu, cùng nhau?”
      “Được.”
      Lúc này Tonpa hoàn toàn ngốc, trong trí nhớ của cũng có gì về hai vị tiểu sát tinh này, vốn luôn có trực giác gì nhưng lần này cũng dự cảm được vận mệnh kế tiếp của chính mình.
      Vì thế người qua đường chứng kiến, hai xinh đẹp cùng người nam tử thấp béo quẹo vào cái ngõ , sau đó……
      “Đông!” Tiếng đánh người.
      “Ngô!” Tiếng rên , bởi vì miệng bị che.
      “Bàng!” Tiếng vật nặng tập kích.
      “Choang!” Tiếng cái chảo đập vào đầu.
      ……
      lâu sau, trong ngõ có hai bé xinh đẹp bước ra, hai người đều phủi người tro bụi căn bản tồn tại, người cười đến ôn hòa, người cười đến sáng lạn, làm cho người ta cảm thấy vừa rồi kẻ tạo tạp kia chắc chắn là người khác.
      “Cuối cùng cũng trút được giận.” Quả nhiên đánh người để phát tiết chút cảm xúc là quyết định tương đương chính xác.[ tác giả: Đứa trẻ ngoan trăm ngàn nên học theo.]
      “Nhớ ngày đó khi xem nguyên tác cũng rất chán ghét người này, lúc ấy suy nghĩ nếu bị tôi gặp phải, nhất định phải đánh a.” Lúc bực bội nhất là lúc trước xem xong tập Tonpa lừa đảo liền đột phát bệnh tim, nguyên nhân đương nhiên chính là bị tên Tonpa kia, kết quả, thầy thuốc tịch thu mọi bộ sách cùng truyện tranh trong phòng tôi, nửa năm sau tôi mới được tiếp cầm chúng nó, sau chuyện đó, tôi mới dần dần dưỡng thành tính cách vô hỉ vô lo, nhưng từ khi đến thế giới này, bị trái tim hạn chế, cảm xúc của tôi cũng so với kiếp trước hơn rất nhiều.
      “Bây giờ, cuộc thi Hunter thuận mắt hơn, có Tonpa phiền toái kia.” Alluka và tôi lại ngồi trở lại cái bàn ở nhà hàng , xét thấy vận động kịch liệt vừa rồi, chúng tôi đều mua cơm, cũng vội vã tới sân cuộc thi, hẹn mà cùng xem ông chủ nhà hàng kinh ngạc thoáng nhìn, thẳng tán gẫu cuộc sống bốn năm qua.
      “A, ra cậu về nhà a.” Tôi uống đồ uống, thanh thản vung vẩy chân ngắn hoàn toàn với tới mặt đất.
      “Ha ha, nghỉ vài năm.” Alluka cười cười, thực tế là sợ lại cẩn thận gặp phải bang Ryodan, thể xác và tinh thần đều bị tổn thất a, vẫn là về Zaoldyeck gia trước nghỉ vài năm rồi sau.
      “Về nhà cùng Lua-chan chơi đùa vài năm, nhưng lần này tớ tới đây sớm hơn cậu ta bước, phỏng chừng thằng nhóc này sinh khí.” Alluka cười vui vẻ, thực ra rất thích bắt nạt cậu ta, ai bảo cậu ta sinh ra sớm sớm hơn , sau đó bị biến thành em .
      “Vậy người nhà các cậu lần này tham gia cuộc thi đúng là nhiều.” tính cả Illumi là ba người .
      “Đinh linh!” cửa nhà hàng bị đẩy ra, chúng tôi liền nhìn về phía cửa.
      Trang phục tên hề, mặt vẽ ngôi sao giọt nước cho dù thành heo cũng che dấu được mị hoặc chúng sinh kia, đại khái chỉ dùng keo xịt tóc để cố định tóc màu lam dựng ngược, lúc này đôi mắt xếch bán mị tà tà nhìn lại đây, định trụ, con ngươi màu xám bỗng sáng lên, người này, trừ bỏ Hisoka còn có thể có ai.
      nhìn chúng ta?”
      “Ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn.” Hai cái đầu đỏ bụi dưới cái nhìn chăm chú chúc vào nhau, khe khẽ .
      “Nga ha ha ha ha a……★, quả thực ngây ngô a……◆” tiếng cười bt đặc hữu của Hisoka đại nhân vang lên, kích thích hai cái đầu bàn bên cạnh cửa lại đến gần chút.
      “Khi nào ?” Tôi hỏi, lời ngầm là chúng tôi lúc nào chỗ nào làm gì khiến vị đại nhân cuồng chiến đấu này chú ý tới ?
      ràng lắm.” Alluka lắc đầu, cũng bị chú ý cũng nên là trong quá trình cuộc thi a, sao lại là tại?
      “Ồ, vậy uống đồ uống.” Hai cái đầu lại lần nữa tách ra, tôi mặt chút thay đổi thẳng người lên, liền uống đồ uống trong cái chén.
      “Ha ha a……#9824;.” Hisoka liếm liếm môi, che đậy hưng phấn trong con ngươi biểu lộ lên mặt, vừa rồi màn ở ngõ tối kia, toàn bộ nhìn thấy, là hai cái quả thực ngây ngô a, nhưng còn chưa đến lúc, tại việc phải làm là chờ đợi, tiếp tục về phía trước, trao đổi mật khẩu rồi xuống thang máy, đến hội trường cuộc thi.
      “Này,” Người kia vào cửa, sau đó hai cái đầu lại chụm lại chỗ,“ là số 44, Lualua là 99, còn phải chờ rất lâu nữa.”
      “Đúng vậy,” Alluka mặt nhăn nhíu mày, Killua sao nhanh chút a,“Aiz, lại , giữa Hisoka và bang Ryodan, cậu sợ người nào hơn?”
      “Này a,” Tôi nghĩ nghĩ,“Cảm thấy Hisoka so với bang Ryodan đơn thuần hơn nhiều, vô luận ra sao, hai người tôi đều sợ cả, gặp phải đều là phiền toái.”
      Alluka đầu mặt đen, ra người này phải sợ chết, mà là sợ hai đại bossnày rước lấy phiền toái, quả nhiên là tính cách chỉ thiên tuế mới có.
      “Nhưng tớ cũng rất ngạc nhiên, biết vì sao Hisoka và Illumi lại là đồng bạn được, Illumi sao có thể ở chung với nhỉ, lại bị đuổi theo đánh nhau?”
      Illumi sao? Nghe đến cái tên đó, Alluka cúi đầu bật cười,“ đến sao, cậu liền ngoan ngoãn chờ làm chị dâu nhà của tớ , tớ giao phó trai thân mến mà tớ thích nhất cho cậu .”
      “A?” Tôi khó hiểu, tuy rằng thân phận trước mắt của tôi đúng là vị hôn thê của Zaoldyeck gia, nhưng từ khi rời khỏi nơi đó, tôi chưa hề liên hệ với Illumi a, chúng tôi tại căn bản giống như là vị hôn phu hôn thê, tôi cũng cảm thấy Illumi thích tôi đâu, nhưng sao Alluka lại …… Ái muội như vậy? Ừ, ấy ở sau lưng làm chuyện gì ?
      “Ha ha, tớ giúp đỡ cậu a, dù sao cậu cũng chán ghét trai nhà của tớ mà.” Alluka cười hì hì ngắt lời, ngăn cản của tôi bào căn hỏi để.
      Aiz, hỏi hỏi, chuyện nên quá câu chấp.
      “Aiz, người chúng ta chờ đến rồi.”
      Quả nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, rốt cục Killua xuất .

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 16: Cuộc thi bắt đầu
      [​IMG]

      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

      (Beta ngày: 15/3/2014)



      “Lualua!”

      “Kil-chan!”

      Đứa trẻ tóc hồng nhạt quay đầu lại, nhìn hai bên kia nhiệt tình phất tay, nghĩ tới lúc này là lúc đáng lẽ nên sung sướng ôm nhau cười mà Killua lại… căm tức.

      Căm tức? Muốn trừng cậu nên trừng Alluka nha, dù sao em lừa trai song bào thai là cậu ta cùng nhau rời nhà, tôi chẳng làm gì cả, tôi nghiêng nghiêng đầu, nhìn Killua đến.

      “Chị từng tới nhà em?” Ngữ khí rất khẳng định, giống như hợp tình hợp lý: Tại sao gặp cậu ta? Hm…… Cũng có thể là tại sao mang kẹo cho cậu ta? Nghĩ nghĩ, tình huống sau có khả năng hơn.

      “Chuyện này sao, vội vàng đến vội vàng , Lualua, bồi thường.” Tôi đưa cho cậu ta túi kẹo, may mắn sớm chuẩn bị, thằng nhóc này khẳng định hết giận.

      Quả nhiên kẹo còn có mị lực hơn tôi, Killua lập tức đoạt lấy, chút oán niệm vừa rồi sớm biến bay mất, thế này mới giống đứa trẻ mười hai tuổi chứ

      “Muốn ăn cái gì?” Người đến đủ, chúng tôi liền tìm ông chủ trao đổi ám hiệu.

      “Món ăn bò nướng,” Alluto , lại bổ sung, “Ba phần.”

      Ba phần? Ánh mắt ông chủ tìm tòi nghiên cứu nhìn tôi, tôi lên tiếng đưa ‘thủ dụ’ của Ging cho ta, ai bảo Ging là người nổi tiếng chứ, ta là người chứng minh tôi có thể tham gia cuộc thi, nhưng trời biết tôi vì chuyện này mà truy chặn đường ta bao lâu, ta luôn luôn chạy nhảy khắp nơi, di động cũng thường xuyên tắt máy, hơn nữa đồ đệ ta là Kate còn truy đuổi chặn đường ta, nên càng ngày càng khó tìm ta.

      “Muốn nấu như thế nào?” Ông chủ nhận lấy ‘Thủ dụ’, đương nhiên biết chúng tôi tới để làm gì, nhưng trình tự vẫn phải làm xong.

      “Lửa , chậm nướng.”

      Rốt cục chúng tôi vào thang máy, Killua là số 99, Alluka là số 100, tôi là số 101, chúng tôi tới sớm, nên tùy tiện tìm cái góc ngồi xuống, tôi và Alluka mỗi người bên ngồi cạnh Killua, rồi gặp Chu Công*.

      (*Chu Công: ngủ)

      Hẳn là phải chờ rất lâu……

      “Linh linh linh linh –” Vang lên bốn tiếng, tiếng chuông quái dị chói tai biến thái tới cực điểm này bởi vì nhân tố bên ngoài mà gián đoạn, mọi người phát biết khi nào cái đồng hồ báo thức kia bị cắm hai thanh đao, ách, cụ thể mà là hai cái dao , cái lưỡi dao, cái cắm ở giữa, cái khác cắm ở đầu lưỡi phun ra, cứ như vậy, đồng hồ báo thức bị phá hỏng, đại bộ phận người phát ra hai thứ này là lúc nào có.

      “A, có hai thanh dao!” giọng thanh thúy ở đại sảnh yên tĩnh vang lên, sau đó lại có chút nghi hoặc ,“Hình như là người kia…… Ưm!”

      cần phải , người nọ là Gon, mà người che miệng rộng của cậu ta là Kurapika, ách, đương nhiên còn có Leorio với diện mạo thành thục hơn tuổi.

      Tuy rằng Gon chưa ra là ai, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn là cho mọi người hai cái ‘Đầu sỏ gây nên’ này ở nơi nào, mà bên góc sáng sủa, ánh mắt sát khí của Killua đảo qua mọi người, kích thích mọi người nhát gan vội vàng thu lại ánh mắt, Alluka ngủ cũng tỉnh lại, nhìn đồng hồ trong tay đại nhân giám khảo, chút thành ý cười cười tỏ vẻ xin lỗi, mà tôi vẫn ngủ, quá thoải mái níu quần áo của Killua.

      “A ha ha ha ha ~~~~” tiếng cười độc đáo của Hisoka-sama lại lần nữa tràn ngập toàn bộ gian, dẫn tới từng trận tiếng vang.

      ồn ào!” Tôi ngái ngủ than thở, giơ tay……

      bên, Alluka vội vàng xông lên, phen đè tay của tôi xuống, đùa sao, lần này kẻ tạo tiếng ồn là Hisoka, nếu ném phi đao qua, sát khí của nhất định dây dưa lấy mình dứt, tuy rằng hai tựa hồ bị chú ý rồi, nhưng ở trong mắt vẫn là trái quả ngây ngô mới đúng, nếu làm tức giận, chắc chắn bị giết luôn

      “Khụ!” Đại nhân giám khảo ho tiếng, nhắc nhở mọi người, “Tiếng chuông vừa rồi báo thời gian báo danh chấm dứt, cuộc thi Hunter chính thức bắt đầu……”

      Nghe giám khảo Satotz vừa vừa đống chuyện vô nghĩa, chúng tôi đều đứng lên, tôi chưa hết buồn ngủ, cả người nhìn qua có chút uể oải, đầu thường thường cúi xuống, lại nâng lên.

      “Hay là để Lua-chan cõng cậu?” Alluka thấy tôi tỉnh táo, đề nghị.

      “Lười!” Killua bất mãn hừ , đứa trẻ khẩu thị tâm phi, tuy rằng như vậy, nhưng cậu ta lại đứng lại, nếu tôi cần cậu ta giúp, cậu ta mặc kệ, chỉ là thể thiếu kẹo hầu hạ.

      cần đâu, mmọiấy người chạy trước , tớ theo sau đội ngũ là được rồi.” Tôi cự tuyệt, nếu mà cõng tôi, sao Killua có thể chơi ván trượt rồi quen biết Gon chứ, về phần tôi, loại vận mệnh gặp nhau này từ lúc trong hoạt hình xem qua, tất yếu phải xem náo nhiệt, vẫn nên ở phía sau điệu thấp chút.

      “Chúng tớ trước vậy,” Alluka túm Killua chạy .

      Nhìn Killua rốt cục cùng Gon ‘chắp đầu’, hai người hưng phấn tán gẫu, tôi lại có loại cảm khái rốt cục gặp được thầy, đứa trẻ đáng thương như Killua có lẽ chỉ có thể chơi với Gon mới có thể được sống thoải mái.

      Tôi yên tâm bay ở sau đội ngũ, tiếp tục ngủ gật, hai năm sống trong rừng rậm ma thú, tôi cố ý làm cho bạch ngọc thanh hợp phòng bị bốn phía quanh tôi, tôi muốn rèn luyện tính cảnh giác, thể cứ ỷ vào bọn họ, cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm, phản ứng của tôi chậm nửa nhịp, nửa nhịp này nếu gặp phải cao thủ chắc chắn chết mấy lần rồi, cho nên nương cuộc sống rừng rậm và được bảo vệ, tôi muốn mở rộng phản ứng bản năng đến mức lớn nhất có thể.

      Tôi xê dịch sang bên, bên cạnh tôi đột nhiên xuất người, hơi thở này quen thuộc, nhưng rất cường đại, tôi nên cách xa vẫn tốt hơn, nếu va chạm lại phải giải thích, rất phiền phức, nhưng đối phương thấy tôi trốn xa, lại có thứ gì đó mang theo chút sát khí đập vào mặt, tôi rất nhanh tiếp được.

      “Ai? Làm phiền người khác ngủ , còn ném rác lung tung nữa.” ngủ bị quấy rầy, tôi đương nhiên tức giận, chỉ bắt đầu ồn ào, chỉ tiếc tôi có giọng trẻ con nên có hiệu quả gì, ngược lại nghe còn có ý làm nũng

      “Ha ha…… Quả táo tức giận ~ ~ ~ Vừa rồi ngủ sao?” Hisoka đặt pocker trong tay lên khóe môi, đáy mắt lên ánh sáng khó dò, nhìn lầm rồi, trái quả này hề ngây ngô đâu.

      Là Hisoka? Aiz, phải là lúc trước bị theo dõi trong ngõ rồi sao? Giờ còn thử cái gì? Dù là thử cũng nên lập tức ném cho tôi mấy lá bài nha, đối với điểm giác ngộ trở thành trái quả trong miệng ấy tôi vẫn là có, nhưng cũng tất yếu nhanh bón phân cho tôi như vậy chứ, tôi tốt bụng trả lại pocker cho , miễn cho đến lúc đó giết người lại đủ dùng.

      “Tôi tên là Chitose, tên là quả táo .” Nếu là Newton, tôi rất nguyện ý biến thành quả táo hung hăng đập vào đầu .

      “À…… ra là To To-chan #9829;.”

      Trời! lại còn cho tôi cái nickname như vậy, thôi vậy, tại tôi muốn dây dưa với , phỏng chừng nếu tôi tranh luận với vấn đề nickname này, cũng để ý, nếu biết là vô công, vậy cần làm.

      “Nếu có việc gì……” Ngụ ý có thể cút.

      “Ừ?◆ To To-chan muốn cái gì nha?#9824;” Chỉ tiếc người nào đó hoàn toàn bỏ qua ngụ ý của tôi.

      Quá ngoan! Đối với , tôi có biện pháp đối phó, tôi nhìn quanh bốn phía……! Tìm được rồi, Illumi hoá trang thành cái đầu cái đinh kia, tuy rằng tại diện mạo này thập phần ‘Ngại đất nước’, nhưng trông cũng được.

      “Ôm, 500 vạn.” Tôi mở cái giá lớn, lần trước đến nhà ấy, ấy ôm tôi là kết quả do tôi bị mời đến nhà ấy, lần này là tôi nhờ người ta, chỉ cần trả thù lao, Illumi làm và ý kiến.

      Quả nhiên Illumi tham tiền, tồi vừa xong giá, tôi được cõng lên, hoàn toàn bỏ qua Hisoka, tôi rúc vào người Illumi thỏa mãn ngủ, trước khi hoàn toàn ngủ tựa hồ còn gì đó với ấy phải, càng kỳ lạ là ta cư nhiên trả lời tôi chữ “được”, sau đó ngẫm lại, có lẽ là mơ mơ màng màng nhớ nhầm .

      Nhưng Illumi quả nhiên là người tốt, đường sau đó tôi ngủ rất yên ổn, xem ra Hisoka còn đến quấy rầy.

      Ừ, chung đường vui vẻ nha.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17: Đầm lầy Lừa Đảo
      [​IMG]

      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 10/6/2014)





      Lại tỉnh lại lần nữa, quanh mình toàn sương mù mênh mang, ra khỏi con đường hầm kia, tôi rốt cục cũng ngủ no, có chút tiếc hận vì được thấy chuyện giám khảo giả, dù sao mặt tên kia đúng là rất giống Satotz, tôi vẫn muốn tận mắt nhìn, nhưng bỏ lỡ rồi thôi vậy

      “Đến đầm lầy Lừa Đảo rồi à” tôi có chút ngơ ngác đứng, sau đó thiếu chút nữa quên mất “Ai nha, thiếu chút nữa quên mất nhiệm vụ”

      “Thu linh hồn?” giọng thanh lương của Illumi vang lên bên tai, còn nhớ ấy từng thu linh hồn, hình như đây là công tác của ấy

      “Đúng vậy, tôi vô tư lấy tờ giấy có ghi ý chỉ của đại nhân Minh Vương ra đưa cho ấy xem, rất kỳ lạ, chẳng lẽ là bởi vì ấy là vị hôn phu của tôi sao? Sao tôi lại hoàn toàn phòng vệ ấy, ừ, rất kì lạ, kịp nghĩ , ấy mở miệng

      “Hisoka…” ấy dừng chút “ rất nguy hiểm”

      “Tôi biết, nhưng nhận nhiệm vụ này rồi, phải hoàn thành thôi” Đúng là nhiệm vụ bực mình, mặt giấy có ghi là muốn tôi thu toàn bộ linh hồn của những người mà Hisoka giết chết, thực tế, nghe số người chết trong thế giới này rất lớn, hàng năm khi đến cuối năm, nhóm Hắc Bạch Vô Thường đều tụ lại rút thăm, xác định ra người theo ba nhân vật đặc thù, đó là Hisoka, bang Ryodan, cùng với gia tộc Zaoldyeck, bình thường, những người bốc thăm phải trong ba tên này đều cực kỳ bận rộn vất vả, suốt năm cũng có lúc thảnh thơi, mà lần này công tác của tôi là thay thế họ theo Hisoka, nghe hai vị Hắc Bạch Vô Thường này là tay mới, nhưng lại có quan hệ gì đó với đại nhân Diêm Vương, mới muốn tôi hỗ trợ ở trong cuộc thi thay bọn họ làm công tác, hẳn là cho bọn họ thời gian học tập, nhưng nếu có thể thu gấp đôi tiền lương, tôi vẫn nhận công tác này

      Illumi thấy tôi như vậy, cũng gì nữa, chỉ thả tôi xuống dưới

      biết ở đâu nữa?” Tôi thào lẩm bẩm, muốn tìm ra phải phí chút sức.

      “Tây nam.”

      A? Illumi biết? Lại cẩn thận nghĩ lại, hình như trong cuộc thi Hunter, ấy gọi điện thoại cho Hisoka đường đến địa điểm thi kế tiếp, xem ra giữa bọn họ có quan hệ gì đó đặc biệt.

      “Ừ, cám ơn.”

      Tôi cười xoay người bước vào màn sương mù dày đặc……

      Lúc tìm được Hisoka đúng là lúc phi bài pocker giết người, tôi nghĩ cũng nghĩ, lập tức trốn sang bên, sử dụng phép , giấu kín hơi thở và diện của mình.

      Sau đó nhìn Leorio, Kurapika phân công nhau chạy , sau đó Leorio nóng đầu lại chạy về biết tự lượng sức mình chiến đấu, Gon đúng lúc xuất v.v…, hết thảy theo nguyên tác tiến hành, rốt cục đến lúc Illumi gọi điện thoại nhắc nhở Hisoka nên đến địa điểm cuộc thi, đứng dậy, với Gon vài câu, liền khiêng Leorio mất, trước khi còn có chút nghi hoặc nhìn hướng tôi thân, tuy rằng tôi rất tin tưởng thuật thân của mình, nhưng trực giác bồi dưỡng ra từ chiến đấu của người kia cũng thể khinh thường, uổng công tôi gọi là tên cuồng chiến đấu.

      Hô! Rốt cục rồi, tôi ra khỏi nơi thân, nhìn hồn phách vẫn quanh quẩn bốn phía, khó trách nhóm Vô Thường đều dùng rút thăm quyết định ai theo dõi mấy người này, quả nhiên là tên mà ngay cả quỷ cũng gặp, lượng công việc là siêu lớn.

      “A! Cậu là bạn của Killua đúng ?” Gon mắt sắc phát ra tôi, sớm xem cảm khái sống sót sau tai nạn, khoái hoạt chào tôi, quả nhiên là thiếu niên phái yên vui.

      “Chị là Chitose, chị của Lualua.” Tôi mỉm cười gật gật đầu.

      “Nhưng trông chị hơn em mà.” Quả nhiên đứa trẻ ngoan ăn ngay .

      “Ne, Gon, chị 18 rồi, cho nên đừng nên nhìn bề ngoài để phán đoán người nhé.” Cho lời khuyên nho , nhưng tiểu gia hỏa này có hiểu hay biết, dù sao cậu ấy là hệ cường hóa, lại còn là đứa trẻ đơn thuần mà chấp nhất.

      “À,” Gon gật gật đầu, lại tò mò hỏi, “Chị……”

      “Gon!” Tiếng của Kurapika truyền đến, cậu ấy từ trong sương mù dày đặc chạy ra, gương mặt tinh xảo như trẻ con mang lo lắng ràng, “Em sao chứ?”

      “Kurapika!” Gon xoay ngươi vẫy tay, “Em sao.”

      “Người này là?” ánh mắt Kurapika có chút nghi hoặc lại có chút đề phòng nhìn tôi.

      “Đây là Chitose, là chị Killua, chị ấy 18 tuổi rồi.” Gon giới thiệu thay tôi, tôi vẫn mỉm cười gật gật đầu, nhìn trang phục bình thường người Kurapika, ngẩn ngơ, nhớ trong nguyên tác, cậu ấy mặc trang phục truyền thống của Kuruta, nhưng lúc này lại mặc, có lẽ Alluka giúp cậu ấy giảm bớt chút cừu hận.

      Tôi nhìn Gon chuyện với Kurapika về cảm giác của mình khi đối đầu với Hisoka, xoay người, thừa dịp lúc này nhanh chóng thu linh hồn, triệu tập ra bướm địa phủ để nó đưa những linh hồn kia đến địa phủ, tôi muốn cứ mang theo những linh hồn này bên cạnh, khí của chúng dày đặc.

      “Chị làm gì vậy?” cục cưng tò mò Gon vừa hỏi xong, cậu ấy cảm thấy vài thứ tốt gì đó xuất lại biến mất.

      “Bị muộn rồi, vừa vừa chuyện .” Tôi đẩy Gon lên phía trước, cái mũi linh mẫn của cậu ấy rất dễ dàng giúp chúng tôi tìm được đường đến địa điểm thi thứ hai, tôi cũng bay theo phía sau bọn họ.

      “Bắt quỷ?” Gon nghe xong câu trả lời của tôi, kinh ngạc lên tiếng, ngẫm lại tình cảnh vừa rồi khỏi hơi lạnh cả người.

      “Ha ha, đừng lo lắng, mấy thứ này đối với những người có ý chí kiên định như các em mà ảnh hưởng đâu.” Tôi cười an ủi cậu ấy, còn Kurapika ngoài lúc mới đầu chào hỏi, còn gì với tôi nữa, đại khái là vì còn chưa quen thuộc nhau.

      “Đúng rồi, sao chị lại biết tên của em?” Gon hỏi vấn đề vừa rồi bị Kurapika ngắt lời.

      “Bởi vì Ging có đề cập đến em, bề ngoài của em lai giống Ging đến thế.” Thấy cậu ấy đáng thương có ông bố quái đản chạy loạn khắp nơi vô trách nhiệm như Ging, tôi tốt bụng cho cậu ấy vài chuyện vặt về Ging.

      ……

      Thời gian kế tiếp, tôi hết cho Gon chuyện thám hiểm với Ging, kết quả hai mắt đứa trẻ này tỏa sáng, xem ra đời này cậu ấy sùng bái ông bố mình, nhưng cũng do Ging, Gon thân thiết với tôi hơn mật chút, tựa hồ coi tôi là chị mình, như vậy cũng tệ.

      Sau đó tôi lại hỏi Kurapika Alluka đâu, lúc bắt đầu cuộc thi, tôi nhớ có nhìn thấy Killua và Alluka chào bọn họ, đáy mắt Kurapika ra kích động và thân thiết, cần , khẳng định là Kurapika nhớ Alluka.

      Cậu ấy chỉ bị lạc nhau, đại khái là ở phía trước, giờ tôi mới nhìn kỹ Kurapika, đúng là nhìn biết, vừa thấy là bị dọa nhảy dựng, cậu ấy học được Niệm rồi, ai dạy? Là mẹ cậu ấy sao? Ừm…… Cũng có khả năng, nhớ trong nguyên tác, Ubogin từng bộ tộc bọn họ rất mạnh, có lẽ cũng biết Niệm, xem ra lịch sử do chúng tôi tham gia mà thay đổi rồi, biết Kurapika dùng Niệm làm ra vũ khí gì, tôi hơi liếc tay cậu ấy, có gì cả, có chút tò mò, biết cậu ấy có làm ra cái xiềng xích khóa tim mình hay ?

      Lúc tôi miên man suy nghĩ, chúng tôi chạy tới hội trường cuộc thi phần thứ hai, số người thông qua trận đầu cuộc thi là 149, tôi và Alluka, trong hai chúng tôi thay thế Tonpa vốn sớm bị knockout, tên khác tất nhiên là người nào đó thêm vào.

      Tôi cảm nhận được thân thiết của Illumi…… Ách, tôi nghĩ đại khái là tôi nhìn lầm rồi, ngắn lại, là ánh mắt đến từ Illumi và ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hisoka, tôi vẫn cười với nhóm Gon, cùng với Killua vừa đến và Alluka đứng chung chỗ.

      Cửa kho hàng mở, trận thứ hai của cuộc thi cũng sắp bắt đầu.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 18: Heo và Sushi
      [​IMG]

      Edit: Tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com



      Trận thứ hai của cuộc thi bắt đầu.

      Buhara giống như gò đất cùng với Menchi mặc mát mẻ xuất ở trước mắt các thí sinh, tuyên bố nội dung cuộc thi lần này là nấu nướng, lập tức các thí sinh liên tục oán niệm, nhưng giám khảo tự tác chủ, bao lâu nhóm thí sinh phải ngoan ngoãn vọt vào rừng rậm săn cái heo cuồng kia để làm món ăn mà giám khảo cầu: heo nướng.

      “Phải giết heo đấy.” Loại chuyện này, Alluka hầu như mặc kệ, giơ đánh đầu heo với ấy mà rất tổn hại hình tượng, nếu nhờ những người khác hỗ trợ có vẻ nơi này ngoài giám khảo cũng chỉ có tôi và Alluka.

      “Tớ giết cậu khiêng.” Alluka như đinh đóng cột, giết heo dễ làm, khiêng heo tuyệt đối mặc kệ.

      “Ưm……” Tôi cũng muốn khiêng heo đâu, nhưng có biện pháp, “Cậu giết , tớ nghĩ biện pháp khiêng heo.”

      “Đúng rồi, All-chan, cách kho hàng gần chút, quá xa mệt lắm.”

      Vì thế hai người chúng tôi ngay tại bên cạnh ven rừng rậm bắt hai con heo hay ho, Alluka nhanh chóng rửa sạch, rồi ném luôn lên giàn nướng, dù sao cũng phải chúng tôi ăn, hơn nữa cái Buhara kia cầu cao, ăn được là xong, kế tiếp chính là mang heo .

      Mang thế nào? Alluka trợn to hai mắt nhìn tôi, tiếng động truyền lại tin tức ‘tớ quan sát cậu phen’.

      “Này, cậu đến bên kia kho hàng, bằng khi heo được đưa đến lại có ai chứng minh là chúng ta nướng tốt.”

      Vì thế liền nhìn Alluka hai tay trống trơn chạy qua đám người vác heo vai chạy đến kho hàng, khiến nhiều người đường ghé mắt, bị người nhìn mất tự nhiên, ấy chạy nhanh như chớp, nhảy đến trước mặt Buhara.

      “Heo đâu?” Buhara chảy nước miếng, mười phần nghi hoặc nhìn bé này tóc đỏ tay mà đến.

      “Lập tức đến.” Alluka nhìn phương xa, đợi ‘heo bay’ của tôi.

      Sau đó trong chú mục của mọi người, thành quả cuộc thi của hai chúng tôi theo đường màu trắng bạch phá khí mà đến, lướt qua đỉnh đầu các vị thí sinh, hai con heo cứ thế bay đến trước mặt Buhara, tôi cùng Alluka người hoàn thành đề thi đầu tiên.

      “Đây, của tôi và thí sinh số 101.” Alluka chỉ chỉ hai con heo nướng coi như được, cũng nghe kết quả, cứ thế chạy mất, còn lâu mới muốn bị coi làm khỉ mà bị nhìn mãi đâu.

      Về phần tôi, chạy tới cây mà Satotz ngồi, cùng xem xét ‘Cảnh đẹp’ phía dưới cộng thêm chuyện phiếm.

      Tiếp theo là phần 2 cuộc thi, sushi.

      Vừa nghe đề mục này, các thí sinh lại bắt đầu sôi trào lên, tuy rằng Menchi có tên, nhưng đối với những người nghe cũng chưa từng nghe qua sushi mà quả thực là có cũng như có, nhưng thứ này tôi và Alluka đương nhiên là biết, chỉ là……

      “Mấy người nhìn tôi làm cái gì?” Bên kia truyền đến tiếng Alluka.

      Tôi ngẩng đầu, ra Gon, Killua, Kurapika cùng Leorio đều nhìn ấy, đem đặt hy vọng ở ấy.

      “Mọi người đừng nhìn ấy, All-chan biết làm đồ ăn.” Tôi giải vây giúp Alluka, buồn cười nhìn những người này, “Mọi người cũng đừng cho là nào cũng chính là nữ đầu bếp được ?”

      “Chị phải là nữ đầu bếp à.” Killua mở miệng.

      Tiểu tử này! Tôi hung hăng gõ đầu cậu ta, nhìn cậu ta trốn tránh nên bị tôi đánh trúng cau mày, vui vẻ, địa vị của tôi ở trong lòng đứa trẻ này phân hẳn là đâu, có thành tựu làm chị, nhưng mà bị cậu ta vừa như vậy, ánh mắt những người khác lại tụ tập vào tôi.

      “Tôi làm thứ tôi thích ăn.” Ngụ ý mầy người hết hy vọng , tôi biết làm sushi, “Nhưng……” Gặp ngữ điệu của tôi có biến chuyển, mọi người lại dấy lên hy vọng lần nữa.

      “Chúng tôi có biện pháp.” Alluka tiếp nhận lời của tôi, cười ra chuẩn bị chúng tôi sớm có.

      “Cái gì?! Hai người có biện pháp à!” Leorio lớn giọng khiến cho mọi người chú ý, cái này chết rồi, bị hoàn toàn chú ý như vậy, thấy chúng tôi xem thường, Leorio phẫn nộ sờ sờ cái mũi, lên tiếng.

      “Ừm…… cá, cần có cá.”

      Tôi ra cái tin tức đằng nào mọi người sớm hay muộn cũng biết, sau đó mọi người phi như gió xông ra ngoài, thi nhau bắt cá, về phần những người còn lưu lại như chúng tôi, ngoài Leorio bị Alluka gắt gao bắt lấy ra, còn lại mọi người ở tại chỗ đợi mệnh, ha ha, mọi người đều rất thông minh, biết biện pháp của chúng tôi phải lời vừa rồi.

      “Nào nào nào, mọi người ngồi xổm xuống.” Tôi bảo mọi người ngồi xổm đằng sau bàn bếp, Alluka lấy ra hòm trong ba lô đặt ở trước mặt mọi người.

      được phát ra tiếng gì nhé, ngắn lại, mỗi người nếm thử cái xem, sau đó tự mình bắt cá làm.” Alluka lấy ra sushi của cửa hàng nổi danh độc nhất vô nhị, ngày chỉ bán ba mươi hộp sushi số lượng có hạn, chỉ là thể mua đủ số, chỉ có thể tự mình bắt chước làm, ai bảo vừa rồi Menchi là tự mình làm chứ, nhưng tại ấy phải thèm thuồng nhìn chúng tôi ăn.

      ra To To-chan có chuẩn bị trước……#9824;” điệu quái dị làm cho mọi người ở đây rùng mình cái, sau đó mười phần có ăn ý tản ra, toàn thân đề phòng.

      Hisoka? bắt cá sao? Nhìn nhìn bên cạnh , ràng là Illumi trong hình dạng cắm đinh, mà ánh mắt hai người bọn họ đều dừng tay của tôi, à, đó là cái sushi còn sót lại, nhưng nếu muốn cho hai bọn họ cũng đủ.

      “Mọi người nhanh làm , người này thành vấn đề.” Tôi phất tay bảo bọn họ làm sushi, nhưng phỏng chừng là đỗ, từ lúc chúng tôi lấy sushi ra, ánh mắt Menchi liền chăm chú vào hòm kia, sau đó, khi đám sushi rơi vào trong miệng chúng tôi, lửa giận của ta dần dần tăng lên, ta khi tức giận là ảnh hưởng đến sức phán đoán, xem ra số người đỗ lần này nhân hẳn là 0, dù sao mục đích của tôi phải là làm cho nhóm Killua đỗ, mang sushi đến chỉ là làm cho bọn họ thưởng thức mà thôi.

      Nhìn theo bọn họ rời , tôi mới ngẫm lại nên ứng phó hai người trước mặt như thế nào.

      “Ưm…… Cho vậy,” Tôi đem sushi còn sót lại và cả hòm giao cho Hisoka, “Mời chậm rãi hưởng dụng.”

      “Hm……#9824; To To-chan cho Ill sao?◆” như vậy, Hisoka vẫn tiếp nhận.

      “Cái này ao……” Nhìn gương mặt cười như cười, trong mắt còn có trêu tức ràng, khó chịu, “Chuyện nhà chúng tôi cần quản.” xong, tôi kéo Illumi biến mất ở trước mắt .

      Illumi phản kháng bị tôi kéo ra, nhưng tôi kéo ấy ra làm cái gì nha? Tôi nhìn ấy, ánh mắt ấy tựa hồ dừng ở trường thi xa xa bên kia, lo lắng cuộc thi, dù sao trong những nhiệm vụ lần này là lấy được giấy phép Hunter.

      “Illumi,” Tôi giọng gọi lại lực chú ý của ấy, “Ừm…… cần lo lắng cuộc thi sushi đâu, dù sao mọi người cũng đỗ.”

      Nhìn ánh mắt ấy dừng ở người tôi, tôi tiếp tục : “Nhưng có thi lại, cho nên…… tôi liền đem cái sushi kia cho Hisoka, làm cho bị Menchi mắng cũng tốt.”

      xong, tôi có chút khó hiểu mặt nhăn nhíu mày, ai, tôi làm gì mà phải giải thích với ấy như vậy? là kỳ quái.

      “Sao biết?” Illumi hỏi.

      “Bói toán,” dối càng ngày càng tự nhiên, trời biết tôi căn bản là biết bói toán, “Tóm lại, nhất định Illumi đỗ cuộc thi.”

      Rồi sau đó chúng tôi gì rất lâu, tôi cũng cảm thấy có gì mất tự nhiên, ấy thất thần, tôi đọc sách, thẳng đến khi hội trưởng lão hồ li đại giá quang lâm.

      Thi lại đương nhiên là luộc trứng, xem mọi người nhảy xuống, tôi vốn định dùng dây trắng tùy tiện câu quả lên, nhưng cứ nghĩ đến lão hồ li ở đây, nên lại thôi, cũng ngoan ngoãn nhảy xuống, trong nháy mắt bắt lấy trứng lợi dụng tơ nhện bắn ngược mình về, nhiệm vụ hoàn thành.

      Đến tận đây, cuộc thi trận thứ hai rốt cục chấm dứt, số người đỗ là 43 người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :