1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân HUNTER] Thiên Tuế - Lạnh Hạ Hạ Lạnh (42c) *Đã Hoàn*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Công việc của ta
      [​IMG]

      [Hunter 'Thiên Tuế'] Chương 5: Công việc của ta
      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 15/3/2014)


      Trong rừng Butoto, ở nơi góc nào đó, nguồn ánh sáng lên rồi lập tức tắt ngóm, lại là hắc ám.

      “Em phải tới sao? Chị mang em làm gì?” Mỗ con mèo giương nanh múa vuốt rống tôi, cậu ta vừa kỳ quái tại sao sau khi ăn xong cơm chiều lại cần cậu ta rửa bát, lại thần thần bí bí kéo cậu ta vào cái phòng, cho cậu ta muốn cùng đến nơi, cũng chờ cậu ta phản ứng, ánh sáng liền bao vây thân thể, rồi thấy mình ở trong rừng này, làm thế nào mà được vậy?

      “A, hình như là lệch múi giờ , nơi này cư nhiên là nửa đêm, nhưng cũng có vẻ nguy hiểm” nhìn Killua lửa giận, tôi ngắm cánh rừng nơi vài năm chưa về, ừm, thay đổi nhiều nha, mấy bạn sinh vật vẫn có thể nhận thấy được có người vào.

      “Này, đây là đâu?” Cậu ta nghe được ba chữ “lệch múi giờ”, hẳn là cách thành thị Feit rất xa [Lời tác giả: lắm đấu trường ở đâu, nên ta tùy tiện đặt cái thành thị.], đúng là năng lực kỳ quái, ràng lớn hơn cậu ta bao nhiêu, nhưng lại lợi hại đến vậy, có chút buồn bực.

      [ tác giả: "Mỗ Lua, con nhà ta hơn ngươi sáu tuổi, hơn nữa......" (cảm thấy sát khí đánh úp lại),* sờ sờ cái mũi* "Ách, ta chưa gì cả]

      “Lualua biết rừng rậm Butoto ?” Tôi hỏi lại.

      “À, trong mười khu rừng nguy hiểm nhất, nó đứng thứ ba, chính là nơi này sao?” Killua hiểu , chả trách vừa tới nơi này liền cảm thấy có cảm giác nguy hiểm, là do thú vật nơi này .

      “Ừ, Lualua muốn đặc huấn ? Nơi này là nơi thích hợp đấy.” Hơn nữa nếu chọc giận đám động vật nơi này, chắn chắn được “chiêu đãi tốt lắm”.

      ra là thế, nơi này quả là nơi thích hợp để huấn luyện, người Killua bắt đầu tản ra sát khí , để lên tới tầng 170, cậu ta phải dùng thời gian gần năm, cảm giác rất khó chịu.

      “Có điều kiện.”

      “Điều kiện?” Ừ, Killua nghĩ nghĩ, trước kia lúc ở nhà huấn luyện, ba ba cũng luôn thể thế này thể thế kia, hẳn là điều kiện kiểu đó .

      thể đánh chết bất cứ thú vật nào nha.” Tôi lắc lắc ngón tay hướng cậu ta.

      “Eh?” Há hốc mồm, điều kiện kiểu gì?

      “Đánh kiểu gì đều được, chỉ là thể đánh chết, như vậy, em ở đây luyện , chị làm việc, tháng sau tới đón em.” nhìn nghi vấn trong mắt cậu ta, tôi xoay người rời .

      Killua, điều kiện được đánh chết động vật nơi này làm khiến cậu khó ứng phó nha, hơn nữa tôi cũng hy vọng nơi tôi ở nhiễm nhiều máu đâu.

      “Hừ!” Đứa trẻ thối thèm để ý tôi, xoay người vào rừng rậm hắc ám.

      “Thanh Hợp”

      “Vâng.” Trong khí truyền đến giọng thản nhiên của hăn.

      “Bí mật theo Killua, bảo vệ cậu ta nếu cậu ta có nguy cơ mất mạng.” biết rốt cuộc Lualua lợi hại đến thế nào, vẫn nên để Thanh Hợp theo, nơi này là rừng Butoto nguy hiểm mà.

      “Vâng.”

      “A, em cũng muốn mà” Thanh của Bạch ngọc vang lên, có oán giận quen thuộc.

      “Loại công tác bảo vệ này thích hợp với Bạch Ngọc đâu, vẫn nên ngoan ngoãn theo chị , hơn nữa, nếu Bạch Ngọc theo, nhóm huyễn thú bồi Lualua chơi.” Vì đều bị cậu ta đánh sợ nha.

      Tiếng chuyện mơ hồ dần dần tiêu tán ở trong gió, người vốn đứng tại chỗ đột nhiên thấy đâu.

      cây, hai cây, ba cây…”

      Ừ, chính là cây này. Tôi đứng ở đỉnh cây nhìn biệt thự bị cháy như lễ rửa tội đằng xa, đêm nay, địa điểm công tác chính là nơi này, mà mục tiêu ở tại biệt thự kia.

      Còn chuyện công tác của tôi là gì sao?

      Sau khi cùng Ging rời rừng rậm, tôi nhận được tin tức của vị Diêm Vương ngơ ngơ kia, là phải phục vụ, hic, coi là thương phẩm sao? Còn phải phục vụ, vậy có nên xin cái bảo hiểm , à, chuyện linh tinh nữa, tóm lại sau khi Diêm Vương đại nhân liên miên cằn nhằn mấy vạn chữ về công việc, tôi sửa sang lại từ ngữ, mới hiểu được tin tức: Trong thế giới Hunter, kẻ phạm tội rất nhiều, tỉ lệ tử vong ngừng tăng lên, Bạch Vô Thường – sứ giả địa phủ đủ, nên muốn tôi ở đây thuận tiện thay bọn họ thu linh hồn, nhìn mười vạn Geny, tôi đành đáp ứng, dù sao tôi thân năng lực ở thế giới kia chỉ là dương sư thôi, có cơ hội có thể thoải mái kiếm tiền tôi vẫn nên buông tha, cho nên ba năm này, tôi thỉnh thoảng nhận được thư của địa ngục, hình như làm sai chuyện là phong cách làm việc của Diêm Vương đại nhân.

      “Gia tộc Greengrass…… toàn diệt sao? Đêm nay công tác thoải mái.”

      Nhìn chút khoảng cách với biệt thự, ân, còn phải đến gần chút nữa, cây, hai cây, chính là chỗ này, khoảng cách này là đủ để phát huy uy lực của pháp thuật, nhưng mục tiêu lần này đúng là toàn diệt sao? Vốn nghĩ đến công việc câu hồn khá thoải mái, nhưng tại xem ra cũng nhàng đâu, có thể toàn diệt gia tộc đó…… Là lữ đoàn Rydan sao? Là bọn họ? Nếu như vậy, việc tôi tùy tiện xuất ở đây chẳng phải là rất nguy hiểm sao, trầm tư-ing……

      Thời gian tử vong là chín giờ tối, tại là mười giờ, mặc kệ là ai vật giết sạch cướp sạch, trước mặt còn ở thiêu cháy sạch, tại hẳn rời khi , như vậy…… làm .

      Hai tay đặt trước ngực rất nhanh kết ấn, miệng thào chú ngữ nhớ kỹ, linh lực trong cơ thể lan tràn, hóa thành dây , đám linh hồn trong lửa kia vẫn quyến luyến thân thể, mãi mới chậm bay đến gần tôi, bi phẫn, cừu hận, cam lòng, tuyệt vọng, giãy dụa, đau thương…… Mọi cảm xúc của những linh hồn sắp chết trong phút chốc mãnh liệt dao động nháy mắt đánh úp lại, tim đập bị kiềm hãm, tôi vũ động ngón tay chút, lập tức biến hóa điều khiển, tạm thời phong bế linh thị của tôi, muốn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc phản đối của bọn họ, bị mấy thứ này bám lấy thoải mái tí nào đâu.

      Aiz, nhưng lại chết nhiều người như vậy, nhìn trước mặt rất nhiều linh hồn, người vô tội hoặc kẻ chết tiệt đều bị giết, thế giới như vậy, tôi vẫn quen được.

      “Ma trơi.” Tôi lắc lắc đầu, xem ý nghĩ miên man của mình.

      Thư mà Diêm Vương đại nhân gửi đến bỗng chốc bị thiêu đốt tay tôi, ngọn lửa xanh chợt lóe ở trong trời đêm, rồi tiêu tán như yên hoa, con bướm màu đen sinh ra từ đám tro tàn, tôi ngưng tụ linh lực bám vào cánh nó, nó dẫn những linh hồn kia bước lên đường hoàng tuyền, nơi đó phải nơi tôi có thể .

      “Phải đưa đến tận nơi nha!” Tôi dặn dò con bướm, “Rồi bắt tên kia trả tiền.”

      A, rốt cục thu phục, phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, tao nhã vươn người, tôi thư hoãn chút, vẫn luôn lo lắng bang Ryodan xuất mà căng thẳng, giờ có thể trở về ngủ.

      Trong bóng đêm, bóng người khéo léo nhàng từ ngọn cây bay vọt .

      bóng người khác lặng yên tiếng động đuổi kịp, trước khi còn cố ý vô tình nhìn thoáng qua cái cây trong rừng.

      nghĩ tới lại có thể thấy chuyện thú vị như vậy.” Người đằng sau cây chậm rãi bước ra, khuôn mặt đáng có nụ cười thân thiết trước sau như .

      ra hết thảy đều ngoài ý liệu của tôi.


    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Té xỉu
      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 15/3/2014)


      Ánh trăng vằng vặc, cao cao trung, bóng đêm thanh lương, ánh trăng mông lung bao phủ rừng cây, bóng người bay vọt trong trung đột nhiên dừng lại ngọn cây, dưới ánh trăng mỏng manh, sắc mặt của trắng trong suốt, ngay cả đôi môi vốn hồng nhạt lúc này lại hơi tái nhợt.

      “Chitose!” giọng của Bạch Ngọc có chút lo lắng, vẫn bị ảnh hưởng sao?

      “Đừng lo.” Tôi nhảy từ ngọn cây xuống, tay đỡ cái trán, đầu có chút choáng váng, thoải mái, là do những linh hồn vừa rồi sao? Có thể sao? Trong gia tộc có ghi lại, nhưng hình như phải là về tình huống bây giờ của tôi.

      Có cảm giác đau thương tự đáy lòng tràn ra, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ tâm của tôi, dần dần, càng nồng lên, là ai đau thương? Của tôi sao? , tôi theo bản năng lắc đầu, tình cảm của tôi chưa bao giờ quá sâu đến vậy, đến mức làm tôi bất giác bám chặt lấy lồng ngực, giống như trái tim thân thể này cũng yếu đuối như kiếp trước, tôi lo nó chịu nổi cảm xúc mãnh liệt như vậy mà ngừng nhảy lên.

      sao chứ?” Bạch Ngọc càng ngày càng lo lắng, tình huống tại của Chitose tốt, linh lực trong thân thể tựa hồ cũng chịu khống chế của , Bạch Ngọc biết làm thế nào cho phải, lúc này Thanh Hợp lại ở đây, nếu có Thanh Hợp, có lẽ có biện pháp chừng.

      sao……” Tôi cật lực ngăn cản linh lực trong cơ thể tiết ra ngoài, nhưng hiệu quả lại rất , thân thể dần dần suy yếu, là vì linh lực toát ra sao? Sắp chống đỡ được,“ sao…… mới là lạ……”

      Thấp giọng thào, linh lực trong cơ thể bị đau thương mãnh liệt lan tràn ra, tôi rốt cục suy yếu ngã ngồi xuống, linh lực có, khí lực cũng có, vốn Triền toát ra cũng biến mất còn, cuối cùng tôi còn tí năng lực nào để liên hệ với Bạch Ngọc, trong hoảng hốt, tôi nhìn thấy gương mặt lo lắng của Bạch Ngọc, tôi giật giật môi, định , nhưng vẫn đủ khả năng ra……

      Rin, nếu là làm gì? Dưới đáy lòng, tôi hỏi người mà tôi gặp đầu tiên khi đến thế giới này, có phải tôi cũng giống động vật, đem người đầu tiên nhìn thấy Rin liền đem thành mẹ hoặc người thân? ràng chỉ mới ở chung năm ngắn ngủn, ràng rất hay trêu cợt người ta, nhưng lúc này tôi lại rất tưởng niệm.

      “Chitose, thân thể của Chitose…… phải vĩnh viễn lớn lên……”

      Là ảo giác sao? Tôi lại nhìn thấy Rin, sau khi mang tôi về rừng rậm, vẫn thích nằm phơi nắng, luôn mang theo nụ cười rạng rỡ, cho tôi hy vọng, cái mà đến bây giờ tôi vẫn hiểu được.

      Vậy sao? phải phong ấn sao? Đáy lòng vang lên câu trả lời của tôi khi đó.

      “Tôi có tham gia quá trình phong ấn, lại nghĩ rằng mẹ ngươi lấy cái chết để hoàn thành phong ấn kia…… Lấy đại giới là tử vong để hoàn thành phong ấn thể phá giải, vốn nghĩ như vậy, nhưng sau khi tôi mang ngươi về nơi này, lại phát linh trí của ngươi vẫn chưa dừng lại, ngược lại lại ngoài dự kiến của tôi…… Ừm, trưởng thành, tôi vẫn rất kỳ quái……”

      Là vì linh hồn của tôi thay thế chủ nhân vốn của thân thể này, ra Chitose chân chính chết, nhưng chuyện này tôi sao có thể cho .

      tại, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ bí thuật này, hơn nữa tham gia của tôi…… nên phong ấn này…… có lẽ hoàn chỉnh……”

      Tôi còn có thể lớn lên, phải ?

      “Phải, tại năng lực của tôi thể giúp ngươi giải phong ấn, cho dù là vào lúc năng lực sung mãn nhất…… cũng thể, nhưng Chitose, tôi để vào thân thể của …… linh lực của tôi……, chỉ chờ cơ hội thích hợp…… có thể…… về sau…… dựa vào chính ……”

      Có thể như thế nào? Hình ảnh của Rin dần dần biến mất, giống như lúc ấy, chết , vẫn chưa xong, còn có thể như thế nào đây? Là có thể trưởng thành giống người bình thường sao?

      Rin, cái gọi là cơ hội thích hợp, là chỉ bây giờ sao? Là cơ hội khi các linh hồn mang cảm xúc đau thương mãnh liệt sao? Nhưng vì sao linh lực trong cơ thể tôi lại xói mòn?

      Vì sao xung quanh tôi tràn ngập nhiều đau thương như vậy? Là do những linh hồn đó sao? giống, đau thương thuần túy như vậy có lẽ chỉ là chất xúc tác, chỉ có mới có thể có tuyệt vọng thâm trầm cùng bi thương như vậy.

      Linh lực mà gieo vào cơ thể tôi rốt cục nẩy mầm sao? Dùng đau thương để xóa bỏ phong ấn trong cơ thể tôi sao? Nhưng Rin, sau đó xảy ra cái gì đâu. Tôi được cởi bỏ phong ấn sao? đơn giản như vậy sao? Hay là……

      tại nghĩ đến điển tịch trong tộc có ghi lại phương pháp cởi bỏ phong ấn, nếu tôi muốn cởi bỏ phong ấn, linh lực của tôi phải vượt qua linh lực dùng để phong ấn, nghe linh lực của mẹ là cường đại nhất trong lịch sử bộ tộc của chúng tôi, mà linh lực của tôi từ lúc phong ấn liền nhất định chỉ có thể dừng lại ở trình độ sáu tuổi, có cơ hội tăng cường.

      Vốn tôi vẫn để ý điều này, tại mới nghĩ đến, Rin, là muốn chỉ cái này sao? Tôi vốn có khả năng tăng cường linh lực. Rin, theo như lời của , chỉ điểm phương hướng cho tôi, còn lại tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Nhưng cho dù là tử vong, mẹ vẫn muốn phong ấn thời gian của tôi, khiến tôi thể trưởng thành, bi thương vĩnh viễn như , chấp niệm mãnh liệt, dù là Rin cũng thể cởi bỏ phong ấn…… Cho dù bây giờ, linh lực của tôi có thể tăng cường, nhưng có thể cường đại hơn sao? Tôi có biện pháp cởi bỏ sao?

      Vẫn !

      Đau thương quanh quẩn xung quanh tôi rốt cục tán , cả người tôi vô lực nằm mặt đất, tình trạng kiệt sức, ý thức cũng bắt đầu tan rã……

      Rin, có biết , tôi tại ở nơi xa lạ, thế giới nguy hiểm như vậy, nếu có gì bảo vệ, té xỉu ở đây, hẳn được nhìn thấy mặt trời ngày mai……

      Trước khi lâm vào bóng tối, tôi tựa hồ nhìn thấy được đôi trân châu màu đen, màu đen thuần như vậy, làm người ta khỏi muốn chạm đến. Tôi nặng nề mê man, tại thế giới nguy hiểm này

      bóng người lẳng lặng đứng ở bên, nhìn mê man, rất lâu sau, hình như hạ quyết định gì đó, xoay người, ôm lấy gáo, nhảy lấy đà sau, biến mất trong bóng đêm.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: hùng cứu mỹ nhân?!
      [​IMG]


      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 15/3/2014)

      Sáng sớm, mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ tầng hai, cửa sổ có bức màn, xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào nằm ngủ giường trong phòng, ánh mặt trời dừng khuôn mặt , hơi hơi nhíu mày, xoay người lại, cúi mặt vào chăn, sau đó tiếp tục ngủ.

      ấy là tôi, nhưng khi tôi vùi đầu vào chăn, lại đột nhiên hề buồn ngủ, rất kỳ quái, tôi vốn ngủ vậy mà bây giờ lại mất ngủ, chuyện này chưa từng xảy ra, tôi dụi dụi mắt, xoay người ngồi dậy, xốc lên chăn xuống giường.

      “A!” Hai chân vừa chạm đất, thân thể liền mềm nhuyễn xuống, tôi lại chút khí lực.

      đôi chân tiếng động đứng trước mặt tôi, là ai? Tôi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt đen tựa trân châu, trong mắt mảnh tĩnh mịch, như hề vướng bận, nhìn chằm chằm tôi.

      Illumi?! Tôi kinh hách, ta lại là người hùng cứu mỹ nhân’ sao? Vì sao tôi lại được ta cứu, còn ở trong phòng của tôi?

      “Đôi mắt kỳ lạ.” giọng thanh lương như ngọc phát ra từ trong miệng ta, người cũng rất kỳ quái, ta vừa mới tản phát sát khí cường đại như vậy, nhưng chỉ là tỉnh lại, tựa hồ hoàn toàn ý thức được tồn tại của ta, hề đúng với thực lực tối hôm qua của

      Cách chuyện của Illumi lạ, tôi cũng biết của mắt của tôi rất kỳ quái, mắt trái xanh lá cây lạnh, mắt phải xanh da trời lạnh, đôi mắt dị sắc trong truyền thuyết, nhưng cũng thấy may mắn là giờ tôi có linh lực, nếu tôi cũng nguyện đối diện với ta.

      ….”

      Tôi nhìn ta hồi liền dời tầm mắt, đối diện với đôi mắt trân châu hề chớp của ta, ánh mắt tôi mệt chết, tôi ngược lại bắt đầu suy nghĩ vì sao ta lại cứu tôi về, bọn họ là những người sinh sống trong thế giới hắc ám, có tâm từ bi, vô duyên vô cớ cứu người quen biết, như vậy, lý do duy nhất chính là tôi có tác dụng đối với ta, tác dụng này chính là……

      “Mấy ngày hôm trước, có người theo dõi tôi, là sao?” Tôi ngẩng đầu mỉm cười, hỏi rất khẳng định. Tuy rằng khi tôi sống cuộc sống bình thường, hoàn toàn có phòng bị, nhưng Bạch Ngọc và Thanh Hợp luôn thay tôi quan sát xung quanh, để phòng ngừa nguy hiểm.

      Quả nhiên, người ta liền xuất sát khí đánh úp lại, nhưng khuôn mặt than siêu việt xinh đẹp vẫn có biểu tình gì, thú vị.

      “Killua ở đâu?” ta được phái tới bảo vệ Killua trong lúc Killua ra ngoài, nhưng ngày hôm qua, Killua bỗng nhiên biến mất tại phòng này.

      “A!” Tôi bừng tỉnh đại ngộ, “ hẳn là người nhà của Lualua được phái tới bảo vệ Lualua , tôi với nha, lấy thực lực tại của Lualua, đả đảo tầng 170 có chút miễn cưỡng, cho nên tôi đưa cậu ta huấn luyện.”

      Con ngươi đen vẫn như trước nhìn chằm chằm tôi, cũng nửa chữ, chỉ chờ của câu trả lời của tôi. Aiz, mệt mỏi quá, cổ của tôi mỏi vì cứng ngắc, cơ thể bắt đầu kháng nghị với tôi

      “À, phiền toái mang tôi lên ghế, để trao đổi, tôi cho Lualua ở đâu.”

      Lặng im, lặng im hít thở thông, tôi cúi đầu, chờ, rất lâu sau, khi gần như muốn ngủ, đôi tay ôm lấy tôi, phương thức giống như ôm trẻ con, sau đó nhanh chóng đặt lên ghế cao.

      “Rừng Butoto.”

      Sát khí nháy mắt đánh úp lại, tập trung vào tôi.

      lừa đâu.”

      Sát khí vẫn khủng bố như trước.

      “Laress, tôi là người bộ tộc Laress.” Ngựa chết cố gắng giãy làm ngựa sống què , hy vọng người lớn nhà bọn họ có nhắc cho ta, lúc trước Rin có với tôi nếu đụng phải gia tộc Zaoldyeck, nếu đánh lại, chỉ cần ra mình là người tộc Laress, bọn họ nhất định hạ sát thủ, tuy lúc ấy Rin cười có chút quỷ dị, tại cũng có thể xem như vạn phần nguy hiểm , tôi cũng muốn bị người ta dùng sát khí nhìn chằm chằm, nhất là tại, trong cơ thể có năng lượng gì cả.

      A, sát khí cả phòng bỗng chốc biến mất, Ill-chan quả nhiên là người hề muốn lãng phí thứ gì

      ra là thế.” ta hơi hơi nghiêng đầu, rồi dùng con mắt đánh giá tôi, xác định tôi có phải giống tộc nhân trong trí nhớ sao?

      “Tước mắt, tôi còn năng lực để mang tìm cậu ấy,” Tôi rất thành thực cho ta rằng giờ tôi trói gà chặt, “Nếu muốn tự mình tìm, tôi cũng có ý kiến gì.” Muốn đến rừng rậm, phải ngồi tàu bay rồi lên thuyền, hẳn phải mất bốn, năm ngày, khi đó, tôi hẳn cũng khôi phục, nếu ta muốn , tôi nhất định mang Lualua về trước khia ta đến nơi, ai bảo ta dùng sát khí khóa tôi. [Tác giả: mọn......]

      “Năng lực của , bao lâu khôi phục?” Câu hỏi đơn giản.

      “Ba ngày.” Đó là thời gian nhanh nhất.

      Illumi cũng gì, xoay người đến giường tôi vừa ngủ, xốc lên chăn, nằm xuống, đắp chăn, ngủ.

      Tôi cứng người ở ghế, đó là giường của tôi, ta cư nhiên hỏi cũng hỏi chủ nhân, cứ thế ngủ, cứ thế ném tôi sang bên, tôi khóc ra nước mắt.

      Tôi gian nan cử động ngón tay, dùng linh lực còn sót lại trong cơ thể vẽ ra tụ linh trận , linh lực bắt đầu thong thả rót vào cơ thể tôi.

      Hai giờ sau

      Rốt cục khôi phục chút thể lực, tôi rời khỏi ghế dựa, bước rời khỏi gian phòng, tuy tôi biết nhất cử nhất động của tôi, đều bị người ngủ giường biết, nhưng vẫn theo bản năng nhàng, đúng là vô lương tâm.

      “Bạch Ngọc.” ra ngoài cửa, tôi triệu hồi cậu ta.

      “Chitose.” Người màu trắng xuất , thẳng tắp bổ nhào vào trong lòng tôi, giọng mang theo nức nở.

      “Ai nha!” Chịu nổi sức nặng, tôi lại ngã ngồi mặt đất, nhưng vẫn ôm tiểu thức thần trong lòng, tính tình Bạch Ngọc cực kỳ trẻ con, tôi cũng coi cậu ta như em trai của mình vậy, lần này làm cậu ta lo lắng, tôi sờ sờ đầu cậu ta, “Chị sao đâu, ngoan, nào có thức thần nào khóc thành như vậy chứ, nhưng… Bạch Ngọc trưởng thành rồi.”

      Tôi nhìn nhìn Bạch Ngọc, cậu ta còn là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa, thoạt nhìn khoảng mười hai tuổi, xem ra tôi đoán đúng rồi, tuy cuối cùng vẫn cởi bỏ được phong ấn, nhưng thức thần biến hóa biểu ra trình độ linh lực tại của tôi, như vậy, kế tiếp việc nên làm chính là cố gắng tu luyện.

      Ngày hôm sau, tôi rốt cục khôi phục hoàn toàn linh lực, mang theo Illumi đến rừng rậm vụng trộm nhìn Killua còn cố gắng, sau đó lại trở lại, nhưng Illumi lại mặt dày, cứ như vậy mà ở lại ngôi nhà của tôi , ta là để giám thị, nhưng ta chỉ có mặt ở nhà buổi tối để ngủ, ban ngày biết tung tích, còn đến khi ăn cơm lại đột nhiên xuất , giám thị tôi kiểu gì? Từng cố gắng suy nghĩ, sau đó đành buông tha, kết luận là người thế giới Hunter hề giống người bình thường tí nào, chỉ bình thường như tôi cũng có thể đoán được.

      May mắn là, tháng lâu sau, đón Lualua trở về, ta cũng thuận lý thành chương khỏi, về phần Killua, cuộc sống tháng ở rừng rậm quả nhiên uổng phí, chỉ dùng thời gian tháng liền đánh tới tầng 190, rốt cục cũng bị mang về, có chút luyến tiếc.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: Bị mời
      [​IMG]

      Edit: Tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com


      Trong phòng bếp, tiếng nước róc rách…

      “Này, có phải Lualua phải ?” Tôi cầm khăn bông màu trắng lau chén đĩa mà Killua rửa đưa, vốn là thức thần làm, nhưng gần đây Lualua đến nhà ăn cơm, tôi liền tự nhiên mà bảo cậu ấy rửa chén, cho đẹp là ‘Cuộc huấn luyện ở nhà trong cuộc sống chơi rông’, thực tế chính là thấy cậu ấy nghiêm túc rửa chén.. ừm… rất thú vị

      “Làm sao chị biết?” Killua cẩn thận dùng rẻ tẩm nước rửa bát, trong lòng nghĩ: vỡ cái đĩa trừ mười hộp Chocolate… cái đĩa mười túi Chocolate….

      “Tuy rằng đến bao giờ, nhưng chị biết bây giờ vẫn chưa đến lúc Lualua lên tầng 200 đâu.”.

      “Hừ!” Killua hừ , có chút căm giận rửa đĩa, lát sau, giọng rầu rĩ truyền đến, “Vì sao?”

      “Ừm…” Có nên cho cậu ấy nguyên nhân ? Hình như trong nhà cậu ấy cho cậu ấy tại sao, phải quyết định có nên làm gì hay đúng là phiền toái, “Bởi vì nơi đó có loại lực lượng mà Lualua còn chưa lớn đến mức có thể học nó.” Sống với Rin lâu, cũng ít nhiều học được kiểu chuyện nửa nửa giả của ấy rồi..



      “Hừ!” Con mèo lại hờn dỗi để ý tới ai..

      “Về sau Lualua có tính toán gì ?” Tôi thuận miệng hỏi..

      “Tính toán?” Killua có chút mê mang nhìn tôi, “ có.” Trong nhà có người quyết định cho cậu, tuy rằng cậu rất thích.

      Sao? Cậu ấy định tham gia cuộc thi Hunter sao? Vậy đến lúc đó phải là gặp được thiếu niên người nghe là ánh sáng cứu vớt cậu ấy ra khỏi bóng tối, là… Tôi dẫn dắt cậu ấy phen vậy.

      (Tác giả: con à, Killua giờ mới tám tuổi, làm sao mà biết cuộc thi Hunter chứ? Đứa trẻ ngơ ngơ ngác ngác này lại xem tuổi của người ta rồi. ).

      “Lualua biết Hunter ?”.

      “Hunter là cái gì?”.

      Là cái gì? Ngẫm lại, tôi bỏ khăn mặt xuống, cố gắng suy nghĩ….

      “Hunter là loại nghề nghiệp, hiệp hội Hunter tổ chức hàng năm, người đủ tư cách nhận được giấy phép Hunter, sau đó sử dụng giấy phép theo ý mình, nhưng chị tối cảm thấy hứng thú nhất chính là có thể miễn phí sử dụng rất nhiều thứ, có thể tiết kiệm được tiền đấy, đây là ưu đãi của người đủ tư cách làm Hunter, nhưng nghe cuộc thi này rất khắc nghiệt, đôi khi có rất nhiều người chết.” Cố gắng nhớ ra, ai bảo lúc trước khi tôi xem phần giới thiệu lại chỉ đảo qua, hoàn toàn tập trung xem

      “Rất khó?” Killua có chút dao động..

      “Nghe bảo đúng là thế, nhưng hình như tuổi bị hạn chế, tuổi thấp nhất được tham gia là mười hai tuổi phải.” Cho nên Lualua em , gặp được nhiều bạn bè rất tốt, ngữ khí của tôi nồng đậm dụ dỗ, hình như trong truyện, Lualua đả thương người nhà rồi trốn , aiz, dạy hỏng trẻ con

      “Vậy à, thế chờ em mười hai tuổi rồi cùng .” Killua biết tính cách lười biếng của người nào đó, giúp làm quyết định.

      “Sao?” Tuy rằng có hứng thú với ưu đãi kia, nhưng ta cũng muốn cho lắm, thà ở nhà ăn rồi ngủ còn hơn, mệt chết.

      Kết quả cậu bé kia hoàn toàn để ý tới tôi, rửa bát xong trực tiếp rời

      Dưới ánh trăng, tôi thoải mái nằm xích đu ban công nhà tôi, đẩy qua đẩy lại, buồn ngủ rồi.. 00ec53c468

      “Chị có nên hay ?” Hỏi hai thức thần bên cạnh

      !” Bạch ngọc… Ừm, xem ý kiến của cậu ấy..

      “Tự suy nghĩ.”.

      Aiz, Thanh Hợp cho ý kiến à? Lại bảo tôi tự suy nghĩ, ừm, đến lúc đó rồi sau, tại… xoay người cái, cầm lấy cốc nước trà ngon, ngắm trăng….

      “Có khách đến.” Từ lúc Illumi thoải mái bước vào nhà tôi, tôi dựng kết giới xung quanh căn nhà, xếp đặt thức thần, chỉ cần là khách tôi chấp nhận bị chặn ở bên ngoài, trong ‘thời loạn’ này cũng dễ chắn trộm v.v…

      Trước mắt mới thôi, người được phép tự do vào nhà tôi chỉ có Killua và Illumi, Lualua mới vừa , vậy chỉ có ta, nhưng ta tới làm gì, bởi vì sắp , cho nên đến chào tạm biệt à? Suy nghĩ trong đầu mới vừa xuất , lập tức bị tiêu diệt, ta tuyệt đối phải người như vậy…

      Tôi cầm chén trà ngồi thẳng lại, tên kia có lần nào là vào bằng cửa lớn như người bình thường cả, lần này là ban công, quả nhiên, ngay sau đó, trước mặt tôi người đứng, ràng là nhảy từ phía dưới lên, lại ngay cả tóc cũng rối chút nào, lợi hại.

      “Có việc gì à?”.

      “Cha bảo tôi mang về.” mặt Illumi chút thay đổi , ngoài lần tỉnh lại sau khi té xỉu, tại ta còn cố ý che dấu tung tích nữa, luôn biết sớm khắc, sau đó chuẩn bị tốt chờ ta, xem ra người rất lợi hại.

      ( Tác giả: con nhà tôi đánh bậy đánh bạ thôi, coi tính cách kia của con bé, có khả năng lúc nào cũng chú ý bốn phía. )

      “Gì?” Tôi nhìn ta, nhưng gương mặt băng sơn hoàn mỹ của ta, tôi nhìn thấy đầu mối gì, hm… Nên hay ? Nghĩ nghĩ thử hỏi: “Có thể ?”.

      “…”

      Aiz, hiểu rồi “Vậy khi nào ?”.

      “Sáng mai.” vậy phải rồi..

      Buổi sáng? Nhưng… “Chờ !” Món quà sắp chia tay Lualua, tôi chuẩn bị đống Chocolate, để em ấy ‘cướp’ về rồi, về phần Illumi, tuy rằng biết ta đến chào tạm biệt tôi, nhưng hôm nay lúc làm bánh trung thu thuận tiện làm thêm phần, hm, lấy nó cho ta vậy

      “Nguyệt quế, lấy thứ đó trong phòng đến đây”

      Chỉ chốc lát sau, mặc ki-mô-nô vàng nhạt có mùi hương hoa quế nhè xuất ở cửa ban công, đưa cho tôi cái hộp rồi hơi xoay người rồi bước trở lại, biến mất trong góc..

      “Hộp này là món điểm tâm ngọt tôi làm, gọi là bánh trung thu, là món quà sắp tạm biệt tặng , tuyệt đối là thực phẩm độc tác dụng phụ.” Đương nhiên nếu đến có đâu, tôi cũng chỉ là bởi vì hôm nay là trăng tròn, nhàn rỗi có chuyện gì làm vừa ngắm trăng vừa ăn, “Nhưng bây giờ thành ăn khuya rồi.” Tôi đưa cho ta, chuẩn bị nếu phút đồng hồ sau ai nhận lấy là lấy về…

      “…” Illumi hơi nghiêng đầu, biết suy nghĩ gì, rốt cục nhận lấy, sau đó bóng người chợt lóe, thấy đâu nữa.

      “Hô!” Thở hơi dài ra, quen giao tiếp với những người như thế này, nhưng ngày mai có nên hay ? Là buổi sáng, dậy được, muốn ..

      “Chitose muốn nhỉ.” Bạch ngọc ra, Thanh Hợp bên cạnh gì, chỉ nhìn tôi, ý tứ đại khái của em ấy, tôi cũng hiểu được, hay quyết định sớm chút..

      muốn, chỉ là thể .” Tôi hơi vô lực đứng dậy khỏi ghế dựa, về phía phòng ngủ, ngày mai phải dậy sớm, vẫn nên ngủ sớm chút thôi, “Gia tộc Zoldyck mời, chết cũng phải

      Bạch Ngọc Thanh Hợp gì, bản lĩnh của gia tộc kia, bọn họ ít nhiều cũng biết, như tôi thường , chuẩn bị tốt là phiền toái.

      Nằm giường mềm mại, trước lúc vào giấc ngủ, ý thức cuối cùng là gần đây mọi chuyện trôi chảy, có lẽ nên ‘Rời nhà trốn ’…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Gặp tộc trưởng
      [​IMG]

      Edit+Beta: tojikachan
      Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
      (Beta ngày: 17/3/2014)



      Mặc kệ! Lần này tôi tuyệt đối kiên trì lập trường, quyết dao động!

      Ngày hôm qua, sáng sớm tôi mơ mơ màng màng dậy, theo người kia ngồi phi thuyền, tôi còn kỳ quái sao thấy Lualua, vừa hỏi mới biết được tối hôm qua Killua bị phi cơ tư nhân của nhà ta mang về, mà tôi là khách lại ngồi phi thuyền , có thiên lý, đường bôn ba, rốt cục hôm nay cũng đến nơi chân núi Kukuro của gia tộc Zaoldyeck, nhưng Illumi lại làm như nhìn thấy xe bus bên cạnh, cứ thế thẳng lên núi, vừa thấy con đường dài nhìn ra cuối, tôi từ hôm qua ăn ngon ngủ yên, rốt cục quyết định đứng yên, tính lười phát tác, hoàn toàn muốn dùng chân để lên núi, vì thế xuất màn sau đây.

      Tôi cảm giác được tầm mắt dừng đỉnh đầu, mang theo chút sát khí, tôi vẫn nhìn thẳng phía trước [Bởi vì rất thấp, phải ngửa đầu lên mới nhìn được người đối diện, mệt chết .] im lặng đứng ở bên đường, kiên định chấp hành chỉ tiêu ‘ bạo lực vận động thừa’.

      Cuối cùng Illumi xoay người, ôm lấy tôi, nhanh chóng lên núi.

      Quả nhiên tôi vẫn là khách, tôi thói quen nằm úp sấp lên vai người ôm tôi, nhắm mắt ngủ.

      Rốt cục đến ‘Cửa Hoàng tuyền’ trong truyền thuyết, nghe nó cũng tên là ‘Cửa thử luyện’, nhớ được cửa kia tổng cộng có 7 phiến, cửa ngoài cùng nặng 2 tấn, sức nặng theo thứ tự mà nhân lên, nếu muốn vào nhà Zaoldyeck phải đẩy được cửa thử luyện này, còn tự hỏi, Illumi buông tôi ra, đẩy phiến môn nhất ra rồi vào, lưu lại tôi ngoài cửa bị gió thổi.

      ra tôi cũng phải tự đẩy cửa ra mới có thể vào, tôi ngẩng đầu, lại ngẩng đầu, cao, nhìn trong phim hoạt hình có cảm giác gì, tại tận mắt nhìn lại khiến tôi cảm thất được đồ sộ của nó, tôi tới gần, đặt tay lên cánh cửa đá khắc hoa văn, có chút lạnh, tôi hơi co rúm lại, có chút buồn rầu nhìn tay mình và cửa, nó nặng 16 tấn đấy, nặng như vậy phải dùng cần cẩu rất lớn mới có thể đẩy ra, tôi có thể đẩy ra sao? Tôi chịu nổi huấn luyện quá nặng, sớm biết thế khi Illumi đẩy cửa hẳn là nên biến ra cây gậy cứng, nếu biết lợi dụng nguyên lí đòn bẩy, việc cậy Trái Đất lên cũng có vấn đề gì, huống chi là mấy phiến cửa nho này, hm…… Quay đầu, bên trong phòng bảo vệ, ông lão cũng kỳ quái nhìn tôi.[ tác giả: Người ta chờ ngươi mở cửa đấy.]

      Kỳ quái? Ai nha, hình như tôi trì hoãn rất lâu, thôi vậy, thử xem sao, nếu đẩy được, có thể về, tốt, người nơi này muốn bao nhiêu quái đản liền có bấy nhiêu, phải hao tâm tốn sức nghĩ cách ứng phó, mệt.

      Đem niệm lực toàn thân chậm rãi tập trung vào tay, sau đó đẩy…… Cửa mở, phiến…… hai phiến…… ba phiến…… bốn phiến…… năm phiến…… sáu phiến chậm rãi mở ra……

      Hù chết! Niệm lực tay nháy mắt trở lại vào cơ thể, cửa ầm tiếng khép lại, tôi mạnh mẽ lui lại, có chút ngơ ngác nhìn tay mình…… rất muốn khóc, tôi thành nữ quái lực, hơn nữa vừa rồi hình như chỉ mới dùng nửa niệm lực, cửa nhà bọn họ là sản phẩm kém chất lượng sao? Hay là tôi rất lợi hại, hình như Lualua khi mười hai tuổi cũng chỉ đẩy ra được 3 phiến…… Nhìn nhìn bác bảo vệ bên kia, ông ta cũng rất kinh ngạc, tựa hồ còn có chút nghi hoặc, ông ta cũng bị dọa đến, [tác giả: An ủi, người ta chỉ là cảm thấy thực lực của kinh người mà thôi, khẳng định phải như nghĩ!] Tôi nhanh chóng đặt tay lên cửa, lần này chỉ đẩy phiến cửa thứ nhất liền vội vàng vào.

      “Quá chậm.” Phía sau cửa, Illumi phê bình câu.

      “Eh? Ừ.” Quả là quá lâu, cúi đầu thừa nhận sai lầm, tôi ngoan ngoãn theo sau ta đến ngôi nhà to kia.

      Nhìn ngôi nhà cách tôi càng ngày càng gần, tôi khẽ thở dài cái, khí chất lạnh lùng trong trẻo cao quý dần dần xuất tôi, khí chất này tôi chưa bao giờ lộ ra, đúng vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, nên hoài nghi tôi là giả bộ, trong trường hợp cực kỳ trang trọng, người tộc Laress lấy trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý để tượng trưng, bởi vì chúng tôi từng là tư tế, nghe hiểu quỷ thần, địa vị siêu việt làm việc cho quốc vương, tôi nhớ khi Rin dạy tôi lễ nghi có như vậy, trắng ra, hẳn là về vấn đề mặt hàng , còn nhớ lúc ấy ngữ khí chuyện của Rin cực kỳ giống phiến tử giang hồ, nhưng ngay sau đó Rin phát ra khí chất làm cho tôi nhịn được bị thuyết phục, giống như là người siêu nhiên, phải làm được như vậy rất khó, may mà kiếp trước, cuộc sống đại tiểu thư của tôi có giúp cho, phải giả bộ cao quý là chuyện cực kỳ dễ dàng, về phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, năng lực đủ dung mạo cứu chữa, dung mạo của tôi giúp tôi rất lớn, ngắn lại, tại tôi phải đả khởi mười hai vạn phần tinh thần để đối mặt chuyện tốt sắp đến.

      Tựa hồ cảm giác được biến hóa của tôi, bước chân của Illumi cũng chỉ hơi ngừng chút, vẫn nhìn phía sau, tiếp tục , mang tôi đến đại sảnh nhà bọn họ, rồi đứng thẳng qua bên.

      Đây là…… ‘Thẩm vấn tại nhà’ trong truyền thuyết sao?

      Đứng ở chính giữa là đương nhiệm gia chủ của gia tộc Zaoldyeck, người có mái tóc sư tử xoã tung, kẻ cơ bắp, Silva Zaoldyeck, phía sau ông ta là tiền nhiệm gia chủ ‘ ngày giết ’ Zeno Zaoldyeck cùng tiền tiền nhiệm gia chủ, mang diện mạo E.T, Maha Zaoldyeck, tôi im lặng đứng ở trong đại sảnh, chờ.

      “A!!!!!” tiếng thét đê-xi-ben cực cao xuyên phá trầm mặc yên tĩnh, “ đáng !!!!!” Sau đó, bóng người nhanh chóng vọt tới chỗ tôi.

      Thiểm! Tinh thần bị vây ở đề phòng cao độ, tôi chút nghĩ ngợi liền né tránh, ai cũng biết người có được giọng ‘Hoa lệ’ như vậy chỉ có thể là vị có sở thích trang điểm khủng bố – Kkkyou Zaoldyeck, nhưng đối phương tựa hồ vẫn muốn bỏ cuộc, tốc độ mau lẹ có thể so sánh với con thú Phong Tê trong nhà tôi, tôi đột nhiên có chút hối hận mặc kimônô, thừa dịp lúc tránh, tôi nhanh chóng quan sát những người khác trong đại sảnh, bọn họ đều…… hưng trí nhìn, đương nhiên ngoại trừ mặt than Illumi.

      Bọn họ muốn làm gì? ‘Quay xong’ lâu, đầu nhanh chóng hoạt động, tuy rằng biết Rin có quan hệ gì với bọn họ, tốt hay là xấu, có thể khẳng định bọn họ muốn giết tôi, vậy , lý do ngăn cản chính là muốn nhìn thực lực của tôi sao? khi như vậy, lần này tôi nhất định phải…… hoàn mỹ. né tránh

      [ tác giả: Hả? phải là nên nghênh diện, đánh với bà ấy hồi sao?

      Chitose: Tôi chưa bao giờ đánh nhau với người khác, cho tới nay cũng chỉ đánh nhau với động vật thôi nha.]

      Hơi xoay chân phải, tôi xoay người tại chỗ, nghiêng về phía sau Kkkyou, ở khoảnh khắc tiếp cận, tôi thản nhiên cười, thào câu, ngay sau đó, bên cạnh Illumi có tôi đứng, trong lòng Kkkyou cũng bế tôi.

      Tất cả mọi người ngẩn ra, ngay cả Illumi tựa hồ cũng hơi hơi chấn động, ha ha, tôi tựa hồ nhiễm thói quen trêu chọc người khác, đúng là chán sống, nhưng may mắn là bọn họ hẳn là giết tôi.

      “Cái kia, phải tôi.”

      Tôi chỉ người trong lòng Kkkyou, bé bị bà ấy ôm bỗng nhiên biến mất, biến thành giấy hình người bay xuống, rơi mặt đất.

      ra là thế, giấy ngẫu thuật sao? Cũng có thể dùng được như vậy”

      Lặng im ngắn ngủi, rốt cục có người chuyện, nhưng người kia lại biết thứ này, tôi nhìn phía giọng phát ra, ra là……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :