1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Bằng Chứng Thép] Chỉ yêu anh thôi - Cẩn Tâm Nguyệt. (c23) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17, Bộ phim bắt đầu.

      Trải qua hai tháng, ngày của Tâm Nguyệt cũng có gì khác, lúc rảnh rỗi cùng Cổ Trạch Sâm hẹn hò hoặc thăm Cổ Trạch Dao. Dưới điều trị của Nam Cung Phong, bệnh tình của Cổ Trạch Dao tiến triển rất tốt, vẫn hơn trong phim suốt ngày chỉ có thể nằm ở giường, bây giờ Cổ Trạch Dao có thể dùng tay nạng để lại.

      Tuy rằng mỗi lần Cổ Trạch Sâm và Nam Cung Phong gặp nhau có vài câu tranh cãi nhưng vẫn có thể nhận ra ấy rất biết ơn Nam Cung Phong.

      Cho nên đàn ông rất kì lạ, ban đầu hai người đối chọi gay gắt, nhưng vẫn rất tỉnh táo phương diện công việc, vấn đề này Tâm Nguyệt thiệt có gì để .

      __________ Ở nhà Cổ Trạch Sâm ___________

      Cổ Trạch Sâm vào phòng thấy bạn mình dời mắt khỏi vi tính nhìn mình lần.

      làm gì đó?” Cổ Trạch Sâm từ đằng sau ôm lấy Tâm Nguyệt, đầu gác lên hõm vai của .

      xem tập truyện tiếp theo của đó, ừm, ngờ bạn trai em lại có tài văn chương như vậy.” Tâm Nguyệt tựa vào trong lòng Cổ Trạch Sâm, kiêu ngạo .

      “Muốn xem tiểu thuyết của phải là được sao, ở đây có trọn bộ, em muốn xem lúc nào cũng được, em cả ngày ngồi vi tính như vậy, đối với mắt của mình tốt.” Cổ Trạch Sâm tận trách bạn trai quan tâm bạn rồi.

      “Em mà lấy là lấy hết trọn bộ, đến lúc đó đừng có thương tiếc nha.” Tâm Nguyệt nghịch ngợm bảo.

      “Ngốc quá, chỉ thương em.” Cổ Trạch Sâm nựng nựng mũi của Cổ Trạch Sâm, cưng chiều đáp.

      “Vậy, cám ơn bác sĩ Cổ nha.” Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, khẽ hôn cái vào môi Cổ Trạch Sâm.

      “Ta hai người các người cần sáng sớm mà làm chuyện buồn nôn như vậy đâu.” Cao Ngạn Bác vào phòng Cổ Trạch Sâm vừa vặn chứng kiến hết màn này nên cố tình trêu ghẹo.

      Tâm Nguyệt mắc cỡ cúi đầu trốn vào trong lòng Cổ Trạch Sâm, vành tai phiếm hồng, quê chết người mà.

      Cổ Trạch Sâm thấy dáng vẻ xấu hổ của Tâm Nguyệt, quay sang nhíu mày với Cao Ngạn Bác “Bộ biết cái gì là “phi lễ chớ nhìn” hay sao.”

      “À, hiểu rồi, tôi phá rối nữa. Ha ha ha” xong Cao Ngạn Bác ung dung ra.

      Nghe tiếng bước chân xa, Tâm Nguyệt mới bắt đầu trút giận, “Đều tại .” khẽ đẩy Cổ Trạch Sâm.

      “Phải, phải, là tốt, ha ha ha.” Cổ Trạch Sâm kéo vai Tâm Nguyệt vào trong lòng, trêu ghẹo .

      “Em hỏi sao mới sáng sớm lôi em qua nhà làm gì?” Tâm Nguyệt chợt nhớ tới muốn hỏi lí do vì sao mình bị lôi qua đây.

      biết em thích ăn bánh ngọt, người bạn giới thiệu tiệm bán bánh ngọt tệ, nhưng bọn họ rất đắt khách, mới sáng sớm là muốn bán hết, cho nên mới canh sớm như vậy để đưa em mua.”

      sao, thôi.” Tâm Nguyệt mở to đôi mắt sáng lấp lánh, nóng rực nhìn Cổ Trạch Sâm.

      Đối với thái độ của bạn , Cổ Trạch Sâm hết chỗ , Tâm Nguyệt đối xử với đồ ngọt còn thiên vị hơn , có thể là ai cũng biết, kể cả Cao Ngạn Bác mua bánh kem cho Cổ Trạch Dao, nếu như để Tâm Nguyệt biết được, nhất định đòi mua phần.

      Tuy là hết cách, nhưng Cổ Trạch Sâm vẫn cưng chiều , đây hổ là kiểu đàn ông cực phẩm hay sao.

      Lúc này, hai người họ cơ hồ đồng loạt than thở.

      “Xem ra hôm nay chúng ta công cốc rồi.” Ngữ khí Cổ Trạch Sâm hơi thất vọng.

      “Ừm.” Tâm Nguyệt trầm mặc nhìn bốn chữ biển hiệu “Tiệm bánh Tây Cống”, rốt cuộc tình tiết câu chuyện bắt đầu rồi.

      Cổ Trạch Sâm còn cho rằng Tâm Nguyệt bởi vì mua được bánh mà buồn, an ủi : “ sao, lần sau nữa, chúng ta thôi.”

      Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác cùng nhau quay về bộ pháp chứng hội họp với mọi người, lấy dụng cụ, lập tức chạy tới trường án mạng, bởi vì khác tầng, cho nên Cổ Trạch Sâm trước bước.

      Khi bọn họ tới trường có số lớn ký giả và người dân vây quanh. Tâm Nguyệt đánh giá khung cảnh khởi đầu bộ phim, trong ngực vô cùng phức tạp.

      Bắt đầu bộ phim đồng nghĩa người thân của mình và bạn bè vướng vào những vụ án, mình tuyệt đối để mặc cho mọi người bị tổn thương.

      vào thôi.” Nghe thấy tiếng Cao Ngạn Bác , Tâm Nguyệt lập tức điều chỉnh lại trạng thái chuyên nghiệp của nhân viên pháp chứng, bởi vì biết, bất kể là ai cũng biết tầm quan trọng của chứng cứ, để những chuyện khác làm ảnh hưởng tới năng lực phán đoán, đây là trách nhiệm của người làm pháp chứng.

      “Tim Sir, trường vụ án là ở lầu ba, toàn bộ người trong nhà đều bị giết, tổng cộng ba người chết.”

      Nghe lời thoại từa tựa như trong bộ phim, Tâm Nguyệt bây giờ vô cùng bình tĩnh, như mỗi lần phá án, cảnh sát với mình câu cú giống như nhau, chỉ là địa điểm hay đối tượng khác nhau mà thôi.

      Lúc này, Cao Ngạn Bác lẫn Tâm Nguyệt đều chú ý tới chỗ tiếp giáp quân bài có vết máu, liếc mắt nhìn nhau.

      đó còn có người sống, đây là tiếng lòng của Cao Ngạn Bác lẫn Tâm Nguyệt lúc này.

      Tâm Nguyệt dù hơi bị ảnh hưởng của bộ phim, nhưng chủ yếu là nhờ vào kiến thức có được và vài năm kinh nghiệm phá án mà ra.

      “Bác sĩ Cổ tới chưa?” Cao Ngạn Bác hỏi Lăng Tâm Di (Josie)

      tới rồi.”

      “Tốt lắm.”

      Lúc Tâm Nguyệt định cùng Cao Ngạn Bác vào nghe thấy giọng quen thuộc vang lên.

      chết nhiều người như vậy mà còn bảo tốt.”

      Tâm Nguyệt xoay đầu chút thấy Lâm Thinh Thinh mặc đồ thể dục nghi hoặc nhìn.

      Mình xém nữa quên, người đầu tiên phát trường vụ án là Lâm Thinh Thinh, chắc nàng bị hoảng sợ rồi.

      Tâm Nguyệt làm bộ kinh ngạc hỏi: “Lâm Thinh Thinh?”

      Lúc này Lâm Thinh Thinh mới nhận ra Tâm Nguyệt cách đó xa, “Chị, sao chị ở đây?” Tâm Nguyệt trừng lớn con mắt vô cùng kinh ngạc la lên.

      Tâm Nguyệt xoắn, lẽ nào diện của mình bé dữ vậy, bây giờ mới nhìn thấy mình.

      “Câu này chị phải hỏi em mới đúng, sao em ở đây, đây là trường án mạng.” Tâm Nguyệt tuy rằng nội tâm nhức nhối nhưng vẫn quan tâm em này.

      “Đúng rồi, xém nữa là em quên, chị là nhân viên pháp chứng!” Lâm Thinh Thinh thấy thùng dụng cụ tay Tâm Nguyệt mới nhớ tới công việc của , lập tức hiếu kỳ “Chị, chết nhiều người như vậy, vì sao người kia còn là tốt?”

      Tâm Nguyệt định trả lời, chợt nghe tiếng Cao Ngạn Bác lầu gọi .

      “Đợi chút nữa , trước chị làm việc .” Tâm Nguyệt cầm thùng dụng cụ lên lầu.

      Lên tới đó, thấy sàn nhà đầy máu, bên cạnh đó có ba thi thể nằm bất động đằng kia, đôi mắt Tâm Nguyệt đượm buồn.

      Người nhà cứ như vậy mà còn, biết người kia vì sao đành lòng xuống tay, họ đều có chung dòng máu với mà.

      Nhưng tình hình tại cho phép suy nghĩ nhiều, tuy rằng biết người nọ chết, nhưng Tâm Nguyệt vẫn tiến lên hỏi “Người còn lại bị thương thế nào?”

      “Hẳn là sao.”

      ràng kiểm tra qua có hô hấp, làm sao các người có cứu mà biết chết?” Trầm Hùng nghĩ thế nào thấy cũng khó hiểu.

      “Đó là bởi vì người sau khi chết, máu đông lại, nhưng chúng tôi lật lại phát máu đông cũng có.” Cổ Trạch Sâm thay Tâm Nguyệt giải thích với Trầm Hùng.

      “Còn nữa nhìn nhãn cầu của , người sau khi chết, nhãn cầu mất nước trở nên đục , ngược lại, nếu như nhãn cầu đục mờ, cho dù tim có đập đó chỉ có khả năng là bị choáng.” Cao Ngạn Bác bổ sung .

      Tiếp theo nhờ Trầm Hùng giới thiệu sơ mọi người mới biết vụ án này do Madam mới tới phụ trách.

      Tâm Nguyệt biết vị Madam đó chính là Lương Tiểu Nhu, ra Tâm Nguyệt vẫn rất muốn gặp Lương Tiểu Nhu, phim rất bội phục Lương Tiểu Nhu, bất kể là phá án mạnh mẽ, bảo vệ cho người thân và cấp dưới, hay là ngoài ý muốn bị thương nhưng vẫn biểu kiên cường, tất cả đều khiến Tâm Nguyệt bội phục từ trong tâm. Lương Tiểu Nhu trước đây từng làm trong đội đặc nhiệm, nhưng hợp, còn cùng Mã Quốc hợp tác vài lần, so với tác phong phách lối của Mã Quốc , Tâm Nguyệt thích Lương Tiểu Nhu hơn, nhưng tuyệt đối thừa nhận vì chuyện giữa Cổ Trạch Sâm và Mã Quốc trong “Pháp Chứng II” mà giận chó đánh mèo.

      Tâm Nguyệt nhìn Lương Tiểu Nhu đứng gần bức tường khí thế mạnh mẽ, lồng ngực hơi kích động.

      Bởi vì chỉ có cái cửa sổ thôi nhưng bị Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm chiếm mất, có cách nào tự giới thiệu mình với Lương Tiểu Nhu, thể làm gì khác là đợi lát nữa mới làm quen.

      Tâm Nguyệt vô toilet tiếp tục công việc tìm chứng cứ, bao lâu thấy như diễn biến, Lương Tiểu Nhu vào, Lương Tiểu Nhu hay Mã Quốc đều giống nhau, mang vẻ đẹp của người phụ nữ chín chắn.

      Tâm Nguyệt liếc nhìn Cổ Trạch Sâm, nhớ kỹ trong phim, hai người Cổ Trạch Sâm và Lương Tiểu Nhu gặp mặt thế nào. (Tác giả: Con , con cũng đừng quá ghen tuông mà.)

      Cao Ngạn Bác giới thiệu mọi người, song quay sang giới thiệu Tâm Nguyệt, Lương Tiểu Nhu đặc biệt đánh giá lát.

      Lúc Lương Tiểu Nhu ở đội đặc nhiệm có nghe qua tên của Tâm Nguyệt, đối với chuyện của Tâm Nguyệt từ trong miệng mấy người đội đặc nhiệm, vậy mà cảm thấy húng thú, chỉ vì chưa có cơ hội gặp mặt, cho nên bây giờ thấy Tâm Nguyệt, khỏi để ý lâu hơn chút.

      Chỉ tội Tâm Nguyệt hiểu vì sao Lương Tiểu Nhu lại đặc biệt chú ý .

      Sau khi trải qua hồi gian nan thu thập vật chứng, cuối cùng mọi người cũng hoàn thành nhiệm vụ, quay trở về bộ pháp chứng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18, Lại tiếp tục câu chuyện…

      Trở lại bộ pháp chứng, Tâm Nguyệt tắm rửa, thay quần áo, đừng nghĩ kĩ tính quá, tuy rằng có bệnh sạch, nhưng mùi rác đó chịu nổi.

      Mà khi Tâm Nguyệt vừa mới định tiến vào phòng vật chứng thấy Tiểu Cương cầm khối thủy tinh từ trong ra.

      “Chị Tâm Nguyệt.” Lương Tiểu Cương thấy Tâm Nguyệt tới, gương mặt vui vẻ gọi tên, người trong bộ pháp chứng mà Lương Tiểu Cương bội phục nhất, ngưỡng mộ nhất ngoại trừ Cao Ngạn Bác là Tâm Nguyệt. Cao Ngạn Bác cho cảm giác nghiêm túc, bởi vậy mỗi lần đối diện với Cao Ngạn Bác, hơi run sợ, mà Tâm Nguyệt khác, dịu dàng cười khiến Lương Tiểu Cương lần nào cũng cảm thấy thân thiết. (Tác giả: Lại thêm người bị vẻ bên ngoài của con ta lừa gạt tình cảm rồi.)

      “Ừm” Tâm Nguyệt thỏa mãn hưởng thụ vẻ thành và ngượng ngùng của Lương Tiểu Cương, dù sao thời đại này có mấy người đàn ông giống vậy đâu, dù cho quá tự tin, hơi nhát gan, nếu như cậu hơi tự tin hơn chút theo bộ phim, Lâm Thinh Thinh thích cậu, tình cảm thầm mến của cậu cũng bị thất bại như thế.

      Có nên giúp cậu ta hay nhỉ, tác hợp với Lâm Thinh Thinh nhà mình.

      Đôi mắt Tâm Nguyệt đảo vòng nghiền ngẫm, khóe miệng hơi nhếch lên, nếu người nào mà thân với , bây giờ nhất định hét to: Cái người này suy tính gian tà gì rồi. Đáng tiếc ở đây chỉ có cậu cộng ba tháng, tạm thời thể nhìn ra bản chất phúc hắc của Tâm Nguyệt, ngoại trừ người gần nhất, Cao Ngạn Bác.

      Nhìn bóng dáng Lương Tiểu Cương mất, Tâm Nguyệt mới xoay người thấy Cao Ngạn Bác cười như cười nhìn mình, “Nhìn bộ dạng của em, biểu của cậu Cương chắc là tệ.”

      “Cậu Cương biểu phương diện công việc đúng là tệ, đáng tiếc thiếu chút tự tin, ngày nào đó bị người ta đặt nghi vấn, lập tức buông súng, bắt đầu nghi ngờ suy luận của bản thân.” Cao Ngạn Bác ra đánh giá của mình về Lương Tiểu Cương.

      Tâm Nguyệt nghe xong lời Cao Ngạn Bác , tay nâng lên ngang hông, tay kia nâng cằm, “Chính xác, làm nhân viên pháp chứng, giữ vững lập trường mới là việc tốt, nhưng nếu ngay cả suy luận của mình cũng đủ tin tưởng, dám khẳng định phiền phức.” Ngẫm nghĩ chút, tiếp “Nhưng em nghĩ Tim Sir nhất định có cách cải tạo cậu Cương thôi.”

      “Quoa, em chụp cái mũ lớn cho như vậy, làm gì là được rồi.” Cao Ngạn Bác đùa.

      Lúc này Kelvin vào, “Tim Sir, Tâm Nguyệt, tư liệu lần này của tiệm bánh Tây Cống nhập vào máy tính rồi.

      “Phiền cậu rồi.”

      “Cực cho cậu.”

      “Em xem tư liệu trước, đợi lát nữa chúng ta thảo luận tiếp.” Tâm Nguyệt với Cao Ngạn Bác xong quay về phòng làm việc xem tư liệu.

      lâu sau Tâm Nguyệt xuất tại phòng làm việc của Cao Ngạn Bác.

      nhớ rằng em cũng ở Tây Cống.” Cao Ngạn Bác lơ đãng .

      “Đúng vậy, em ở gần khu vụ án xảy ra, người đầu tiên phát vụ án là em của em.”

      “À, là khá hiếu kỳ đó sao.” Cao Ngạn Bác gật đầu, có ấn tượng rất kĩ về bé đó.

      “Ừm, chính là nó, hồi đầu em còn lo rằng nó là người đầu tiên phát vụ án, sợ là bị hù dọa, ai dè con bé chỉ sợ mà còn quan tâm thái quá.” Tâm Nguyệt lắc đầu, biểu tình bó tay.

      Lúc này Mạc Thục Viện gõ cửa, vào.

      “Tắm lâu như vậy mà vẫn còn mùi, nếu …” (Lời thoại trong bộ phim được giản lược.)

      “Chị phải thấy may mắn là chứng cớ bị lôi tới bãi rác, bằng chẳng có tắm chỉ vài lần như vậy đâu.” Tâm Nguyệt vừa cười vừa .

      “Được rồi, trở lại chuyện chính, chúng ta thảo luận vấn đề vụ án lần này chút.”



      Tới buổi tối, có được báo cáo dấu vân tay, Tâm Nguyệt và nhóm người Cao Ngạn Bác lần thứ hai tới trường, tiến hành phân tích dấu vết, trường ngoại trừ có thi thể, những cái khác so với ban sáng có gì khác nhau, tuy rằng sớm quen với công tác như thế này, nhưng mỗi lần tra án vào ban tối, Tâm Nguyệt vẫn nhịn được toàn thân nổi da gà.

      Làm xong phân tích dấu vết, Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác cùng bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao, nhìn Cổ Trạch Dao bắt Cao Ngạn Bác uống nước, Tâm Nguyệt ở bên cạnh khỏi chòng ghẹo: “Nếu như để mấy người trong pháp chứng thấy thủ lĩnh của họ được người ta đút nước, nhất định cười tới chết, hơn nữa hai người đừng quên còn có em làm người sống ở đây, đừng có dây dưa như vậy nha, da gà em đều nổi lên hết rồi.” Tâm Nguyệt còn cố ý run rẩy chà xát cánh tay.

      “Đúng đó, uống nước cũng phải đút, cần buồn nôn như vậy đâu.” Giọng quen thuộc từ cửa truyền vào, Cổ Trạch Sâm tới ôm lấy Tâm Nguyệt.

      “Gì mà buồn nôn chớ, đây gọi là tình thú đó hai người biết chưa?” Cao Ngạn Bác lập tức phản kích.

      “Ai nha, bị trúng tim đen rồi, phản ứng cực liệt quá .” Tâm Nguyệt tựa vào trong lòng Cổ Trạch Sâm nghịch ngợm .

      “Ha ha, em đó. Chị, em cho chị nghe tin tốt, Tế Minh sinh con .” Cổ Trạch Sâm cưng chiều nựng mũi Tâm Nguyệt cái, quay đầu báo cho Cổ Trạch Dao nghe tin tức tốt mình vừa nhận được.

      Nghe xong tin tức của Cổ Trạch Sâm, tất cả đều vì Tế Minh mà hài lòng, lúc này Cổ Trạch Sâm mới để ý tới thần sắc mệt mỏi của Tâm Nguyệt.

      Cổ Trạch Sâm vuốt những sợi tóc trán Tâm Nguyệt vào nếp, biết cả ngày hôm nay đều chạy theo vụ án tiệm bánh Tây Cống mà mệt mỏi, có chút thương xót “Mệt rồi sao, nếu đưa em về nhé.”

      “Đúng vậy, Tâm Nguyệt để Sam đưa em về , chị thấy dáng vẻ của em cũng mệt chết rồi.” Cổ Trạch Dao vừa nghe Cổ Trạch Sâm , cũng kêu Tâm Nguyệt về nghỉ ngơi.

      Tâm Nguyệt biết mình mệt mỏi rã rời nên dối. “Vậy được rồi, chị Dao, chúng em trước nha, chị cũng nghỉ ngơi sớm.”

      “Ừa, cẩn thận chút.”

      ____________ Về nhà ______________

      Ánh mắt Cổ Trạch Sâm dịu dàng, động tác cẩn thận giúp Tâm Nguyệt thắt dây an toàn cho chắc, “Em ngủ lát , tới nơi gọi em.”

      “Ừm” Tâm Nguyệt nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế xe ngủ.

      Nhìn của mình ngủ ngon như vậy, Cổ Trạch Sâm nhếch khóe miệng lên, tốc độ xe thả chậm. (Tác giả: Thiệt ấm áp a.)

      Tới nhà Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm có hơi đành lòng nỡ đánh thức dậy, nhưng biết Tâm Nguyệt về nhà nghỉ ngơi tốt hơn. Vì vậy nhàng gọi Tâm Nguyệt, “Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt, tới rồi, mau dậy thôi em.”

      “Hửm? Tới rồi sao?” Đôi mắt Tâm Nguyệt mông lung hỏi.

      “Ừm, tới rồi, lên tắm rửa, nghỉ ngơi sớm chút, biết .” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, cẩn thận từng li từng tí đỡ ra, cũng quên bạn mình mà chưa tỉnh ngủ có bao nhiêu hồ đồ.

      “Biết rồi, về cẩn thận chút, em lên trước.”

      “Ừm, ngủ ngon.” Cổ Trạch Sâm cúi đầu, khẽ hôn cái lên môi Tâm Nguyệt.

      “Ngủ ngon.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Vụ án

      Về đến nhà, sau khi tắm rửa, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy cảm người đều khoan khoái hơn hẳn, còn mệt mỏi như trước.

      Lâm Tâm Nguyệt vẫn như mọi hôm nằm giường chia sẻ những chuyện trong sinh hoạt thường ngày qua điện thoại với nn. Mới vừa cúp máy, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

      “Vào .”

      Lâm Thinh Thinh rón rén rúc đầu từ ngoài cửa vào nhìn nhìn, khuôn mặt còn bày ra nụ cười lấy lòng, “Chị…”

      Lâm Tâm Nguyệt buồn cười khi thấy dáng vẻ này của Lâm Thinh Thinh “Làm gì mà trốn ngoài cửa hả, còn vào đây.”

      Lâm Thinh Thinh ngồi bên mép giường, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, “Chị, chị có thể kể cho em nghe chút chuyện pháp chính của mọi người được ?”

      “Biết ngay nha đầu em nhất định là kìm lòng nổi rồi.”

      “Chị, .” Lâm Thinh Thinh lắc lắc cánh tay Lâm Tâm Nguyệt nũng nịu.

      “Được rồi, chị chị , chỉ biết nhõng nhẽo.” Lâm Tâm Nguyệt nựng nựng cái mũi của Lâm Thinh Thinh, “Công việc pháp chính chính là truy tìm vật chứng, bằng chứng phạm tội của hung thủ thông qua các chứng cớ để lại trường vụ án, từ đó tìm ra thông tin hữu ích hỗ trợ cho phía cảnh sát phá án, bởi vì con người biết dối, nhưng chứng cứ vĩnh viễn biết dối.”

      “Chị, cái người trông có vẻ rất lợi hại ban sáng là ai thế?”

      “Người em chắc là Tim Sir, ta là chuyên gia xét nghiệm cao cấp của bộ pháp chứng, là nhà bác học cực kì tài giỏi nha…”

      Có khi nào bé bắt đầu có ý định bước vào bộ pháp chứng ta.

      “Quoa, ra ta giỏi như vậy nha.” Vẻ mặt Lâm Thinh Thinh đầy ngưỡng mộ, nhưng khi nàng xoay đầu nhìn thấy đôi mắt híp híp lại của Lâm Tâm Nguyệt, đại khái là “Chẳng lẽ chị của ngươi tài giỏi sao, vậy mà thèm ngưỡng mộ chị đây, chị thực đau lòng lắm.” Lâm Thinh Thinh vội vàng dán sát vào bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, xuôi theo chiều gió “Tất nhiên là chị của em cũng tài giỏi thua gì đâu mà.”

      “Coi như em thức thời.” Lâm Tâm Nguyệt nhìn Lâm Thinh Thinh nghiêm túc, “ hỏi chị về chuyện pháp chính nhiều như vậy, bộ định xin vào bộ pháp chứng sao?”

      “Chị, sao chị biết hay vậy?!” Lâm Thinh Thinh cảm thấy rất ngạc nhiên, mình còn chưa gì mà.

      là, người gì mà suy nghĩ cái gì liền lên hết mặt, còn định chơi trò giấu diếm chị sao.

      “Hôm nay tình cờ chị nghe bên khâu nhân bảo tuyển thêm nhân viên, còn nữa, nha đầu em suốt ngày chạy đông chạy tây, có ý định gì chưa?”

      Lâm Thinh Thinh mong chờ nhìn Lâm Tâm Nguyệt, “Chị, chị nghĩ em có cơ hội được nhận vào pháp chứng hay chị?”

      “Chuyện này chị biết được, hay là em tự tìm Tim Sir mà hỏi ha.” Vẻ mặt Lâm Thinh Thinh đầy rối rắm, Lâm Tâm Nguyệt hiểu được tâm tư của nàng, “Em yên tâm , Tim Sir công tư phân minh, tuyệt đối vì em là em của chị mà nhận vào đâu, hơn nữa dù cho ta cho em vào, nếu em đạt cầu, chị là người đầu tiên đá em văng ra. Được rồi, khuya rồi, ngủ sớm .”

      “Biết rồi, em khiến cho chị thất vọng đâu, thôi em ngủ trước nha.”

      Bất đắc dĩ nhìn em ra ngoài, Lâm Tâm Nguyệt vừa định lăn đùng ra ngủ giai điệu du dương từ điện thoại vang lên.

      “Alo, Sam?”

      “Ừm, chỉ muốn biết em ngủ chưa thôi.” Cổ Trạch Sâm vẫn rất quan tâm bạn của mình.

      “Em chưa có ngủ, vừa mới làm xong trách nhiệm người chị tri tâm tri kỉ nè.” Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy từng đợt tiếng ồn ào truyền tới, “Bây giờ ở đâu thế, sao mà ồn ào quá.”

      ở quán bar, bạn bè gặp chút chuyện, vừa vặn gặp Madam Lương và Trần Hùng điều tra.”

      Quán bar? Điều tra? Đừng là Sam tình cờ gặp Lương Tiểu Nhu, đồng thời cùng với nàng làm màn dối kia nha.

      Tuy rằng nghe trăm người bằng lần tin tưởng bạn trai của mình, nhưng khó người khác có ý gì, bạn trai của có bao nhiêu tốt, bao nhiêu tài hoa, bản thân là người hơn ai hết, hy vọng Lương Tiểu Nhu theo nguyên bản thích Sam của .

      “Vậy nhớ đừng uống rượu nhiều quá nha, sớm trở về chút, ngày mai còn làm nữa đó.” Miễn khiến người ta nặng lòng hơn.

      biết rồi.” Giọng điệu Cổ Trạch Sâm ràng mang vẻ hớn hở.

      Cổ Trạch Sâm vừa cúp điện thoại xong nhận ra hai đôi mắt kì quái dò xét , Lương Tiểu Nhu là tò mò – tò mò người nào ở đầu dây có thể khiến cho vị pháp y này vô cùng ôn nhu, còn Trầm Hùng là nhiều chuyện – muốn biết nội dung câu chuyện giữa Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm.

      Bởi vì Cổ Trạch Sâm vừa mới hỗ trợ nên khiến Lương Tiểu Nhu đối với thêm vài phần cảm kích, cho nên mới tò mò là người nào khiến đối xử đặc biệt như thế.

      “Là bạn của tôi.” Cổ Trạch Sâm chủ động giải đáp thắc mắc của hai người họ.

      “Bạn ?” Lương Tiểu Nhu cực kỳ muốn biết bạn của Cổ Trạch Sâm chính là ai.

      “Madam, chắc là chưa biết rồi, bạn của bác sĩ Cổ chính là nữ xét nghiệm cao cấp Lâm Tâm Nguyệt, họ chính là Kim Đồng Ngọc Nữ nổi tiếng cả Tây Cửu Long của chúng ta đó a.” Trầm Hùng cướp lời Cổ Trạch Sâm thay giới thiệu, dường như sợ người ta biết.

      “À.” ra là ấy, khó trách ta quý trọng như vậy, Lâm Tâm Nguyệt có chút đăm chiêu.

      Mặt khác, vị nương vừa mới tán gẫu cùng bạn trai mình bây giờ chìm vào mộng đẹp mà hay biết mình vừa được giới thiệu rất hoành tráng.

      Buổi sáng ngày hôm sau, Cao Ngạn Bác cùng với Lương Tiểu Cương và Lương Tiểu Nhu tìm chứng cứ từ xe của Văn Địch, sắp sửa bắt Văn Địch nhưng Lâm Tâm Nguyệt theo, từ sớm ở trong phòng xét nghiệm tiến hành xét nghiệm viên thuốc tìm được trong phòng Đàm Lệ Linh, mặt khác nhờ Cổ Trạch Sâm giúp làm cái thực nghiệm.

      đem viên thuốc nghiền thành bột, hòa tan vào dung dịch, sử dụng máy móc tiến hành kiểm tra đo lường, kết quả phát thành phần trong viên thuốc có tới 7 gốc amin. [Michelle: Sr vì đoạn này mình k biết edit thế nào, trong bản CV nó ghi là “乙 酰 氨基 酚”, bạn nào có thể giúp mình chỉnh sửa, mình xin cám ơn http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif ]

      là thuốc hạ sốt, tuy rằng mình biết được nội dung câu chuyện, biết được hung thủ là ai, nhưng mình có cách nào ra, chỉ có thể thông qua đường vòng mà hỗ trợ mọi người, hy vọng cố gắng của mình thành công, sớm bắt cái gã Vĩ Thăng điên rồ kia nhanh chóng kết án.

      Lâm Tâm Nguyệt bây giờ còn hoang mang như ban đầu là chọn khoanh tay đứng nhìn, bởi vì chuyện Cổ Trạch Dao khiến nhận ra rằng mọi người xung quanh , là có tình cảm, có cảm xúc, rồi đến quyết định gia nhập bộ pháp chứng, hòa nhập cùng với họ, và thời khắc quyết định thay đổi vận mệnh của Cổ Trạch Dao, tiếp tục u mê, làm người ngoài cuộc nữa, mà hết sức thay đổi bi kịch này, cố gắng hỗ trợ mọi người.

      Cầm bản báo cáo thuốc hạ sốt, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm lập tức tới tổ trọng án tìm Lương Tiểu Nhu, nhưng ngờ gặp được Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu vừa mới trở về văn phòng sau khi thu thập chứng cứ ở xe hơi.

      “Tim Sir, ở đây đúng lúc, em có báo cáo muốn cho và Madam Lương cùng xem.” Lâm Tâm Nguyệt giao bản báo cáo cho Cao Ngạn Bác.

      Cao Ngạn Bác nghiêm túc xem hết bản báo cáo rồi chuyển nó cho Lương Tiểu Nhu.

      “Thuốc hạ sốt kia là em tìm được trong phòng Đàm Lệ Linh, em xét nghiệm qua, chứng thực là thuốc hạ sốt, mặt khác em còn nhờ Sam giúp em làm thực nghiệm.”

      Cổ Trạch Sâm tiếp lời Lâm Tâm Nguyệt, “Tôi đem lượng thuốc ấy cho chuột bạch ăn thử, sau khi ăn xong, tôi phát tình trạng gan của nó rất giống như của Đàm Lệ Linh.”

      cách khác, suy đoán lúc trước của chúng ta là Đàm Lệ Linh chết sau hai tiếng đồng hồ so với cái chết của cha mẹ kết luận sai lầm.” Cao Ngạn Bác lắng nghe kết luận của hai người Lâm Tâm Nguyệt.

      “Cho dù là như vậy, cũng thể khẳng định Văn Địch giết người, đừng quên ta có chứng cứ vắng mặt tại trường.” Suy luận của mình bị bác bỏ khiến Lương Tiểu Nhu thực cam tâm.

      “Chính xác, vậy phải nhờ phía cảnh sát các điều tra.” Cao Ngạn Bác làm như thấy vẻ bất mãn của Lương Tiểu Nhu.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đồng thời đưa mắt nhìn nhau: hai người kia cương thua gì nhau nhỉ.
      _________________________________

      Ngồi trong xe của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt thực đoán ra bạn trai mình dự định đưa mình đâu.

      chở em vòng vòng, cuối cùng là định đâu đây?”

      “Còn nhớ lần trước ở quán bar gọi điện cho em ? Bạn của bị thất nghiệp, giới thiệu cho làm ở nhà hàng nên bây giờ ta chắc cũng ổn hơn trước, dù sao em cũng chưa ăn cơm, nên tiện thể đưa em cùng xem ta thế nào.” Cổ Trạch Sâm giải thích cho Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt ngước mắt nhìn nhìn Cổ Trạch Sâm nghiêm túc tiếp tục lái xe, có chút dở khóc dở cười.

      Ta chứ kịch bản có phải cường đại quá ? Ăn bữa cơm cũng phải tận dụng để gặp mặt, chẳng lẽ đây gọi là hào quang của diễn viên chính?

      Tới trước của nhà hàng nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, Cổ Trạch Sâm nắm tay dắt vào trong, nhanh chóng chạm mặt ba người ngồi trong bàn ăn chờ từ trước, họ chủ động chào hỏi Cổ Trạch Sâm.

      Sam, tới…” Ba người cùng chào hỏi Cổ Trạch Sâm, nhưng ánh mắt lại tò mò quan sát Lâm Tâm Nguyệt phía sau lưng , dò xét tới lui.

      “Được rồi, cần nhìn, ấy là bạn của tôi, Tâm Nguyệt.”

      “À, bạn , tụi em có được gọi là chị dâu ?” Bạn bè của Cổ Trạch Sâm cố ý hỏi.

      “Có thể.” Lâm Tâm Nguyệt hào phóng nhận, chị dâu, nghe cũng tệ lắm.

      “Chị dâu, em biết Sam định dẫn chị tới, cho nên dặn nhà bếp chuẩn bị thiếu phần, hy vọng chị đừng để ý.” Bân Tử cười cười với Lâm Tâm Nguyệt.

      sao đâu, bất quá cậu bị hụt phần, có sao ?”

      “Chị dâu đừng lo, em ăn cũng sao, em vẫn có thể làm việc tốt.” Bân Tử chuyện với Lâm Tâm Nguyệt, nhưng ánh mắt lại dời phương khác.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn theo tầm mắt của cậu ta trông thấy .

      Lâm Tâm Nguyệt kề sát Cổ Trạch Sâm thầm, “Xem ra cậu ta , có mục tiêu rồi, hẳn cần phải lo lắng cho cậu ấy làm được lâu đâu.”

      Mặt khác, hai người còn lại nhận ra, đều cố tình chọc ghẹo cậu ta.

      Cổ Trạch Sâm cũng thấy được kia, nhưng vẫn còn hơi lo lắng, với Bân Tử “Nhưng cậu có tính toán gì chưa?”

      Sam, chuyện này cần phải lo, em có suy tính ổn thỏa rồi, bữa trước em còn mượn xe của Rắn lớn chở ấy dạo.” Bân Tử vạch ra kế hoạch của cậu.

      “Rắn lớn?” Cổ Trạch Sâm bắt được trọng tâm câu chuyện.

      “Đúng vậy…” Bân Từ giới thiệu sơ lược về Rắn lớn.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nhìn phớt qua nhau, họ đều biết trước đây Lương Tiểu Nhu thẩm vấn Văn Địch, Văn Địch vụ án xảy ra là khi ta lấy lại xe hơi, “Xem ra Madam nghĩ sai cho Văn Địch.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Bệnh tình.

      Dưới nỗ lực của Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt, Văn Địch rốt cuộc được chứng minh có liên quan đến vụ án diệt môn, nhưng điều khiến Lâm Tâm Nguyệt quan tâm nhất nay chính là sức khỏe của Cổ Trạch Dao.Vì muốn khiến Nam Cung Phong nhanh chóng phát ra triệu chứng ung thư của Cổ Trạch Dao, viện cớ dời đợt xét nghiệm của Cổ Trạch Dao từ cuối tháng thành đầu tuần này, Nam Cung Phong tuy là thắc mắc, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Tâm Nguyệt, sửa lại lịch xét nghiệm.

      Nhưng thời gian trôi qua, Nam Cung Phong vẫn phát ra bất kì triệu chứng nào của Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu cảm thấy lo lắng.

      Khó khăn lắm mới quyết định cố gắng thay đổi vận mệnh, chẳng lẽ chị Dao vẫn thể tránh thoát kiếp này hay sao, đâu.

      Mấy ngày nay, dường như Lâm Tâm Nguyệt ngày nào cũng chạy tới văn phòng của Nam Cung Phong, trái cân phải nhắc, lòng chỉ hận thể trực tiếp cho Nam Cung Phong hay: Cổ Trạch Dao bị ung thư, mau mau nghĩ biện pháp để chữa trị sớm cho chị ấy. Nhưng được, bây giờ Lâm Tâm Nguyệt khác gì câm điếc ăn hoàng liên – có lời khó .

      Nam Cung Phong vốn nhìn thấy người mình thương mỗi ngày đều chạy đến gặp mình là chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng nàng trái câu Cổ Trạch Dao, phải cũng câu Cổ Trạch Dao, nếu phải biết Cổ Trạch Dao là nữ, hoài nghi Lâm Tâm Nguyệt có phải là thích Cổ Trạch Dao rồi đấy. Nam Cung Phong nhận thấy hành vi của Lâm Tâm Nguyệt ngày càng kì quái, trước kia cũng rất quan tâm bệnh tình của Cổ Trạch Dao, nhưng có quá lo lắng như bây giờ.

      Cổ Trạch Sâm cũng hiểu được bạn của mình gần đây thực khác thường, dường như mỗi ngày đều đến chỗ Nam Cung Phong báo danh, nếu phải biết tìm Nam Cung Phong là vì bệnh tình của chị mình, nghi ngờ bạn mình có phải là sắp sửa thay lòng đổi dạ rồi .

      Chập tối, vầng thái dương vô cùng bình lặng, đường bờ biển phía xa mang theo ánh chiều tà, cảnh trời chiều tuyệt đẹp.

      Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng tản bộ bờ cát, nhìn thấy dáng vẻ yên lòng của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm dừng lại, Lâm Tâm Nguyệt để ý tới Cổ Trạch Sâm dừng chân, khi lực tay nới lỏng ra hơn trước, mới hồi phục tinh thần lại.

      “Mấy ngày nay thấy em hình như có tâm , có phải xảy ra chuyện gì, kể cho nghe được ?” Cổ Trạch Sâm nắm hai tay của Lâm Tâm Nguyệt, ân cần hỏi.

      Lúc này, Lâm Tâm Nguyệt mới nhìn kĩ vào đôi mắt lo lắng của Cổ Trạch Sâm.

      có chuyện gì đâu, chỉ là hơi lo lắng cho thân thể của chị Dao thôi.”

      “ Ngốc quá, có Nam Cung Phong ở đây, chị sao, chẳng lẽ em tin tưởng y thuật của ta, lại , bây giờ chị có thể tự được, chừng sớm cần ở lại bệnh viện nữa, em đấy, cứ hay lo lắng vẩn vơ.” Cổ Trạch Sâm thở dài nhõm hơi, còn tưởng bạn của mình xảy ra chuyện gì.

      nàng này hay lo xa, thực hết cách với .

      Tuy nhiên Cổ Trạch Sâm có lấy lời an ủi Lâm Tâm Nguyệt, ngược lại khiến tâm trạng Lâm Tâm Nguyệt càng thêm khổ sở. Đó là vì biết tương lai chị Dao đối mặt với điều gì, nếu biết, còn thoải mái như vậy ?

      Lâm Tâm Nguyệt định khiến Cổ Trạch Sâm nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình, muốn để lo lắng, nên tiến đến gần Cổ Trạch Sâm, ôm lấy thắt lưng của , sau đó tựa đầu lên bờ vai , mặt lại nặn ra nụ cười khổ.

      Cổ Trạch Sâm ôm bạn , tận hưởng những giây phút bình yên này.

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên làm hỏng bầu khí, Lâm Tâm Nguyệt nhìn lên dòng chữ hiển thị màn hình điện thoại của Cổ Trạch Sâm, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt.

      Chú ý tới sắc mặt của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm nhíu mày, ôm lấy trấn an “ có việc gì đâu.”

      “Em sao, cứ nghe điện thoại trước .” Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm lo cho mình, nên đánh tiếng với .

      Nhận cuộc gọi, Lâm Tâm Nguyệt chăm chú quan sát nét mặt ngày càng khó coi của Cổ Trạch Sâm, đồng thời nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

      Cổ Trạch Sâm ngắt cuộc gọi, giọng điệu nghiêm trọng với Lâm Tâm Nguyệt “Nam Cung Phong , bệnh tình của chị hai có biến hóa, kêu chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện chuyến.”

      “Vậy mình nhanh bệnh viện .”

      “Ừm.”

      Lúc Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm tới văn phòng của Nam Cung Phong Cao Ngạn Bác có mặt ở đó từ trước.

      Nam Cung Phong thấy Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nhau đến, cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.

      “Ngồi xuống hết , vốn tôi định ngày mai mới báo cho mọi người, nhưng tôi nghĩ mọi người có quyền được biết sớm chút.” Nam Cung Phong đưa phần của bản báo cáo cho Cao Ngạn Bác xem.

      “Lần kiểm tra sức khỏe đợt này, tôi phát triệu chứng ung thư.” Lời Nam Cung Phong thể gây đả kích cho nhóm người Lâm Tâm Nguyệt. Nhưng lời tiếp theo của càng khiến cho Lâm Tâm Nguyệt mở to hai mắt “Tuy nhiên mọi người hẳn cảm thấy may mắn vì dấu hiệu ung thư của Cổ tiểu thư phải là thời kì cuối.”

      , phải là thời kì cuối là sao?” Giọng Lâm Tâm Nguyệt run run, khó xác định được mình mình vừa nghe được gì, mà Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm hết sức lưu ý lời Nam Cung Phong .

      “Nếu mấy tháng trước tôi kiểm tra tỉ mỉ thường xuyên cho Cổ tiểu thư, có thể lúc phát ra triệu chứng là giai đoạn cuối, nhưng do có để ý kĩ lưỡng, cơ thể của có dấu hiệu hồi phục, hơn nữa do thuốc hỗ trợ, khiến tế bào tái tạo ổn định, ngoài ra trong bản báo cáo xét nghiệm cuối tuần qua phát ra sớm tế bào ung thư, chỉ cần sử dụng thuốc kìm hãm tế bào ung thư và kiểm tra định kỳ, căn bản là có vấn đề gì đâu.”

      “Vậy ý dấu hiệu ung thư của chị mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần dùng thuốc để kìm hãm lại khá hơn.”

      “Đúng vậy.”

      Câu trả lời của Nam Cung Phong là khẳng định cho nên khiến Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm cảm thấy nhõm hẳn.

      Tốt quá, chị Dao chết.

      “Cám ơn.” Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác nhiệt tình cảm tạ Nam Cung Phong.

      Nam Cung Phong nở nụ cười “ ra hai người cần cám ơn tôi, người cần cảm ơn phải là Lâm Tâm Nguyệt, nếu nhờ em ấy nhờ tôi dời ngày xét nghiệm lại thứ hai, còn nhắc nhắc lại tôi phải chú ý biến hóa của tế bào trong cơ thể Cổ tiểu thư, tôi e là sớm phát ra bệnh tình của Cổ tiểu thư như vậy đâu, cho nên hai người nên cám ơn em ấy .”

      Cổ Trạch Sâm nắm chặt tay Lâm Tâm Nguyệt, cảm kích và thâm tình trong đôi mắt chút giấu diếm, là lúc này nhìn Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm tình cảm, trong đôi mắt Nam Cung Phong chợt lóe qua bi thương, nhưng ngoại trừ tự an ủi bản thân, đành trách mình vì đem lòng người con vốn có người trong lòng.

      Lâm Tâm Nguyệt nhận ra nỗi buồn của Nam Cung Phong, cho dù có thấy, cũng chỉ biết giữ im lặng mà thôi.

      Cùng Nam Cung Phong trao đổi vài vấn đề liên quan đến bệnh tình của Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt liền cùng mọi người thăm Cổ Trạch Dao, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đầy nghị lực của , trong đầu họ đều xuất suy nghĩ, may mắn vì còn ở bên cạnh mọi người.

      Lúc ra về, đứng ở bãi đỗ xe bệnh viện, Lâm Tâm Nguyệt ôm Cổ Trạch Sâm khóc lớn, nỗi bất an, lo lắng trong khoảng thời gian qua, cùng với sợ hãi khi biết trước mọi thứ, tất cả đều tạo thành áp lực đè lên Lâm Tâm Nguyệt, khiến cảm thấy khó thở. Cho đến khi biết được tin tốt về bệnh tình của Cổ Trạch Dao, cả người Lâm Tâm Nguyệt mới thả lỏng hơn trước, nhưng những gì đè nén bấy lâu trong nay đều có cơ hội được giải tỏa ra ngoài.

      Cổ Trạch Sâm ngỡ rằng chuyện của chị mình khiến Lâm Tâm Nguyệt sợ hãi, đành ôm chặt, để cho thoải mái bộc phát, ra làm sao mà lo lắng cho được, bệnh trạng của chị cứ lặp lặp lại, khó khăn lắm mới có chuyển biến tốt, rồi lại mắc phải ung thư, chị của hiền lành như thế, vì sao hết lần này đến lần khác lại phải hứng chịu đau khổ? may vì còn có em luôn bên cạnh , cám ơn em.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Sinh bệnh…
      Ngồi trong xe Cổ Trạch Sâm khóc hết cả buổi, cuối cùng cảm xúc của Lâm Tâm Nguyệt ổn định trở lại, bắt đầu tỉnh táo nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe hơi, khi trông thấy ngã tư xa lạ, lúc này mới nhận ra đây phải đường về nhà mình.

      mở miệng hỏi Cổ Trạch Sâm: “Sam, đây đâu phải đường về nhà em, định đưa em đâu vậy?”

      lát nữa em biết, em vừa khóc xong, trước hết em nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để đôi mắt nghỉ ngơi chút, bằng ngày mai mắt của em sưng vù đó, khi đến nơi gọi em.” Cổ Trạch Sâm quan tâm săn sóc khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nghe lời nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Áng chừng qua khoảng giờ, Lâm Tâm Nguyệt chợt nghe thấy tiếng tắt máy xe, mở đôi mắt mông lung nhìn xung quanh, chuyển tầm mắt lên người Cổ Trạch Sâm.

      “Đến nơi rồi sao?”

      “Đến rồi.” Cổ Trạch Sâm bên trả lời nghi vấn của Lâm Tâm Nguyệt, bên giúp tháo dây an toàn,

      “Mau xuống thôi.” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, đỡ Lâm Tâm Nguyệt xuống xe, dưới ánh trăng cẩn thận giúp choàng thêm áo khoác của mình.

      “Buổi tối ở đây có chút lạnh, em khoác thêm .”

      “Cám ơn.”

      Nghe thấy tiếng sóng biển cách đó xa, giờ đây Lâm Tâm Nguyệt mới hiểu rằng Cổ Trạch Sâm đưa mình đến bờ biển.

      Cổ Trạch Sâm nắm lấy bàn tay của Lâm Tâm Nguyệt, ra bờ biển.

      Hai người ngồi sóng vai bờ cát, Lâm Tâm Nguyệt thực thắc mắc vì sao Cổ Trạch Sâm lại đưa đến nơi này.

      Nhận thấy được nghi hoặc của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm mở miệng giải thích “Trước kia, cứ mỗi lần gặp chuyện vui, tìm chỗ ngồi ngắm mặt trời mọc, nhìn thấy ánh mặt trời chậm rãi bao phủ vùng trời, xua tan bóng đêm, nhìn vầng thái dương nổi lên từ phía chân trời, ánh sáng ấy như chiếu sáng đôi mắt , khi ấy cảm thấy dường như có chuyện gì là bước qua được.”
      Ánh mắt Cổ Trạch Sâm thâm trầm nhìn về phía xa.

      “Thực xin lỗi, chuyện của chị Dao, so với em càng lo lắng hơn, vậy mà em lại để phải an ủi em.” Em thực phải bạn tốt, trong lòng Lâm Tâm Nguyệt càng áy náy với Cổ Trạch Sâm.

      Cổ Trạch Sâm ôm lấy Lâm Tâm Nguyệt vào trong lòng. “Ngốc quá, em cùng chị hai đối với đều rất quan trọng, chị ấy xảy ra chuyện, rất đau lòng, em vui, cũng lo lắng, cho nên về sau có bất cứ chuyện gì cũng phải kể cho nghe, được tự mình gánh vác, biết .”

      Bạn của mình có bao nhiêu kiên cường, so với ai khác đều biết , trận khóc này của Lâm Tâm Nguyệt khiến cho hoảng sợ.

      “Ừm.”

      Dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt cảm nhận được tin cậy, săn sóc của người đàn ông mình , thầm cảm thấy mình thực may mắn và hạnh phúc.

      Ngày hôm sau, sau khi cùng Cổ Trạch Sâm cả đêm hứng gió biển, cùng ngắm rực rỡ của bình minh xong, Lâm Tâm Nguyệt thực có chút tiền đồ sinh bệnh.

      Lâm Tâm Nguyệt mở to mắt, nhận ra mình nằm giường, chân tay vô lực, toàn thân chút khí lực cũng có, cố gắng chống tay ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, khiến bản thân thanh tỉnh đôi chút.

      Mình làm cách nào ở trong nhà được, nhớ lầm buổi sáng cùng Sam ngắm xong mặt trời mọc liền cảm thấy như bị say xe, rất khó chịu, sau đó lại mơ mơ màng màng được Sam chở về nhà, tiếp theo…

      Trong đầu Lâm Tâm Nguyệt đột nhiên xuất ra khung cảnh hoàng tử bạch mã Cổ Trạch Sâm ẵm công chúa là lên lầu.

      đâu…

      Tuy rằng kiện ấy nếu xảy ra quả thực là chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng bị người nào nhìn thấy, đó lại là chuyện vô cùng mất mặt, thế trong nhà còn nuôi em ưa thu thập chuyện bát quái, bị trêu chọc đến chết mất.

      Oa oa… đời minh của tôi…

      lúc Lâm Tâm Nguyệt còn tự ai oán cửa phòng bị mở ra, Cổ Trạch Sâm tay cầm chén cháo vào. Thấy Lâm Tâm Nguyệt tỉnh dậy, vui vẻ hẳn: “Em dậy rồi.”

      Cổ Trạch Sâm đặt chén cháo xuống bàn, lấy tay kiểm tra độ ấm trán Lâm Tâm Nguyệt, cảm thấy chắc chắn, trực tiếp tiến gần lại , dùng trán của mình chạm lấy trán kiểm tra thêm lần nữa.

      “Tốt quá, hết sốt.”

      Lâm Tâm Nguyệt bị khuôn mặt tuấn tú kề gần làm cho hoảng sợ, ngạc nhiên vì diện của Cổ Trạch Sâm ở trong nhà mình.

      “Sao Sam lại ở trong nhà của em.”

      “Lúc đưa em về, nhà của em có ai, mà em lại bị cảm, lo lắng nên liền ở lại chăm sóc em, tốt lắm, nhanh ăn hết chén cháo này, chút nữa còn uống thuốc.” Cổ Trạch Sâm nâng chén cháo lên, thổi nguội thìa cháo, định đút cho Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt ngượng nghịu, “Sam, hay là để em tự múc .” xong định cướp chén cháo, lại bị Cổ Trạch Sâm tránh được.

      “Người bệnh nên ngoan ngoãn nằm yên đó.”

      Lâm Tâm Nguyệt đành ngoan ngoãn nhìn Cổ Trạch Sâm từng hơi từng hơi thổi nguội thìa cháo, cẩn thận đút cho mình ăn.

      Con loài động vật sống theo cảm tính, nhất là khi mắc bệnh càng dễ bị cảm động, thực tế cho thấy, trước chăm sóc tận tình của Cổ Trạch Sâm, trái tim của Lâm Tâm Nguyệt sớm nhảy tán loạn từ lâu.

      Đút xong cháo, uống luôn cả thuốc, Cổ Trạch Sâm dìu Lâm Tâm Nguyệt nằm xuống cho tốt để dễ dàng ngủ ngon hơn.

      Nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt nằm xong, Cổ Trạch Sâm còn giúp đắp chăn kín rồi hôn lên trán của .

      “Nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Vậy còn ?”

      “Yên tâm, ở cạnh em, cam đoan khi em ngủ dậy là có thể thấy được .”

      Cổ Trạch Sâm tựa vào bên giường, nắm lấy bàn tay của Lâm Tâm Nguyệt, nhìn tiến vào mộng đẹp, mà tay Lâm Tâm Nguyệt cũng nắm chặt có xu hướng kéo lấy tay , miệng mỉm cười ngọt ngào, nhắm lại đôi mắt linh động.

      Lâm Thinh Thinh cả ngày hôm nay theo Cao Ngạn Bác, hỗ trợ điều tra vụ kiện người mẫu bị quấy rối tình dục. Về tới nhà liền phát có đôi giày đàn ông cùng cái áo khoác xa lạ sô pha. Thầm đoán hẳn là chị mang bạn trai về nhà, dự định vào phòng Lâm Tâm Nguyệt hù cái.

      Nhưng chuyện mà thể ngờ tới khi mở cửa phòng ra chính là nhìn thấy người đàn ông mờ ám ôm lấy Lâm Tâm Nguyệt “quần áo chỉnh tề” nằm giường. (Tác giả: chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm)

      Lúc này, Lâm Thinh Thinh chỉ phản xạ theo phản ứng bình thường của bất kỳ người nào, thét chói tai.

      “Á aaaaaa….”

      Cổ Trạch Sâm vốn ngủ sâu, vừa nghe thấy tiếng la thất thanh liền tỉnh lại, nhìn về phía cửa thấy thanh tú, dùng ngón tay run run rẩy rẩy ngừng sỉ vào mặt .

      Cổ Trạch Sâm từng nghe qua Lâm Tâm Nguyệt đề cập về em , hẳn là đây, nhìn Lâm Tâm Nguyệt thấy bị đánh thức, liền làm cái biểu cảm với Lâm Thinh Thinh ý bảo ra ngoài rồi hãy .

      Đương lúc Lâm Thinh Thinh nhìn được ràng khuôn mặt của Cổ Trạch Sâm, mới sực nhớ ta là người bạn trai mà chị mình kể.

      Cổ Trạch Sâm đối mặt với vẻ mặt bát quái, ánh mắt ái muội của Lâm Thinh Thinh, cuối cùng phải đem mọi tình giải thích ràng.

      Nhưng Lâm Thinh Thinh nghĩ là dễ dàng bỏ qua cho chàng, “ là bạn trai của chị tôi, chị bị bệnh, tới chăm sóc chị, vậy tại sao lại nằm ở giường của chị ấy vậy hả, mau, có gì mờ ám?”

      “Bởi vì Lâm Tâm Nguyệt nắm chặt tay của , được nên mới nằm cạnh cùng ấy.”

      “Quần áo còn chỉnh tề kia kìa.”

      “Cho đến lúc em tới, quần áo chỉ là bị nhăn mà thôi.”



      Cổ Trạch Sâm bị Lâm Thinh Thinh tra khảo lắt léo mất lúc, rốt cuộc hiểu vì sao mỗi khi nhắc đến em này, vẻ mặt của Lâm Tâm Nguyệt luôn là vẻ bất đắc dĩ.

      Mà khi Lâm Tâm Nguyệt tỉnh lại, ra phòng khách liền trông thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cổ Trạch Sâm cùng thái độ ái muội cười cười nhìn mình của Lâm Thinh Thinh, bây giờ não của vẫn chưa kịp vận động.

      “Có ai có thể cho tôi biết, xảy ra chuyện gì hay ?”

      Cổ Trạch Sâm lập tức tiến qua đỡ lấy Lâm Tâm Nguyệt sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch ngồi xuống sô pha, song liền giải thích cho nghe.

      Nghe xong Cổ Trạch Sâm kể, Lâm Tâm Nguyệt trở mình nhìn Lâm Thinh Thinh, “ vậy, xem ra hai người làm quen rồi.”

      “Làm quen làm quen, Sam ca là mẫu người đàn ông rất tốt.”

      “Sam ca?”

      Lâm Tâm Nguyệt dùng ánh mắt ám chỉ, { tệ nhỉ, làm cách gì mà thu phục được em này của em rồi?}

      {Cái đó cũng còn phải xem ấy là em của ai} Ý là, cũng bởi nàng là em của em, mới bỏ sức ra thu phục.

      Lâm Tâm Nguyệt cười thực rạng rỡ, tỏ vẻ rất hài lòng.

      Cổ Trạch Sâm về, Lâm Tâm Nguyệt lập tức viện cớ mình vừa cảm xong còn rất mệt, muốn ngủ thêm để tránh thoát bát quái thần chưởng của Lâm Thinh Thinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.