1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Bằng Chứng Thép] Chỉ yêu anh thôi - Cẩn Tâm Nguyệt. (c23) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12, Gặp lại …

      Sáng sớm Tâm Nguyệt mặc Bộ tây trang, bấy giờ đứng trước tòa nhà của những nhân vật trong phim. Nhìn tòa nhà vô cùng quen thuộc trong trí nhớ, lòng của giờ rất sợ, biết ấy đó, muốn gặp , nhưng lại sợ rằng quên từ lâu.

      Ai………, phiền chết , mặc kệ.

      Tâm Nguyệt hít sâu vào, hồi phục tâm trạng, ung dung tiêu sái bước vào tòa nhà.

      tầng dành cho Bộ pháp chứng, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, trong lòng Tâm Nguyệt có phần kích động, nhưng biết những người trước mắt này còn là nhân vật hư cấu trong phim, mà họ tuyệt đối thực tồn tại.

      Bấy giờ, Mạc Thục Viện (Yvonne) nhìn thấy Tâm Nguyệt đứng trước cửa phòng Bộ pháp chính, bước qua chào hỏi.

      “Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho ?”

      Tâm Nguyệt nghe thấy lời chào hỏi khách sáo của Mạc Thục Viện, trầm ổn trả lời: “Tôi tìm Tim Sir, Cao Ngạn Bác.”

      “Tim Sir?” Mạc Thục Viện lộ ra vẻ nghi hoặc.

      Mà lúc này Cao Ngạn Bác vừa vặn từ trong văn phòng ra, thấy Tâm Nguyệt đằng trước cửa, vừa qua vừa giang tay ra làm vẻ chào mừng “Xin chào, hoan nghênh tới đây, tôi là Cao Ngạn Bác, chuyên gia xét nghiệm cao cấp.”

      Tâm Nguyệt bắt tay Cao Ngạn Bác, “Xin chào, tôi là Lâm Tâm Nguyệt.”

      Nhìn thấy thái độ của Cao Ngạn Bác, tất cả mọi người bắt đầu chú ý Tâm Nguyệt, cuối cùng là ai mà có thể khiến cho chuyên gia cao cấp của Bộ pháp chứng thận trọng đối đãi như vậy?

      Cao Ngạn Bác vỗ vỗ tay, khiến cho mọi người chú ý, thận trọng giới thiệu Tâm Nguyệt với họ: “Mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người chút, đây là chuyên gia xét nghiệm đến từ Bộ pháp chứng Mỹ - Lâm Tâm Nguyệt. Tôi nghĩ mọi người biết cổ là ai rồi, từ hôm nay cổ gia nhập bộ pháp chứng của chúng ta, cùng nhau hỗ trợ cảnh sát phá án.”

      Cao Ngạn Bác vừa xong, người bên dưới liền ồ lên, người nào có thể biết, nhưng thân là nhân viên bộ pháp chứng, cái tên Lâm Tâm Nguyệt này có thể là như sấm bên tai. Mới 19 tuổi trở thành chuyên viên xét nghiệm ít tuổi nhất ở bộ pháp chứng Mỹ. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, sử dụng khả năng phân tích tâm lý học và kỹ thuật xét nghiệm của , giúp chính phủ Mỹ phá ín án tử, tự thân dùng thực lực khiến mọi người phải tin phục, mà bây giờ Tâm Nguyệt dường như thành thần tượng trong lòng rất nhiều người.

      Thấy cấp dưới kích động, Cao Ngạn Bác tỏ ý kêu Tâm Nguyệt chào hỏi xã giao với mọi người vài câu. ra đừng là họ, ngay cả thời điểm Cao Ngạn Bác nhận được tin Tâm Nguyệt chuyển từ Mỹ về HongKong, chính cũng bị kích động, mọi người nên hiểu lầm, chỉ vì thấy có thể tiếp cận với phương pháp phá án mới nên kích động thôi.

      Tâm Nguyệt phải lần đầu gặp phải trường hợp như vậy, thấy ý bảo của Cao Ngạn Bác, bình tĩnh tiến lên “Mọi người khỏe chứ, tôi rất vui vì có thể làm cộng với mọi người, sau này tôi chính là đồng nghiệp với mọi người, nếu có vấn đề gì cùng nhau trao đổi nhé, ngoại trừ đề tài tình đó nha.” Nhóm người Cao Ngạn Bác và Mạc Thục Viện đều bị cách nghịch ngợm của Tâm Nguyệt mà cười phá lên, nhất thời bộ pháp chứng tiếng cười rần rần.

      Xem ra thần tượng rất dễ gần, rất điềm tĩnh, cũng tới nổi khó ở chung – đó là tiếng lòng của toàn thể bộ pháp chứng. (Tác giả: Bị lừa rồi, nàng đóng kịch, là đóng kịch.)

      “Tốt lắm, thời gian giải lao hết, mọi người tiếp tục làm việc.”

      “Yvonne, trước dẫn Tâm Nguyệt đến văn phòng của ấy, sau đó giới thiệu cho cổ sơ sơ hoàn cảnh của bộ pháp chứng chúng ta.” Cao Ngạn Bác ra lệnh.

      “Biết rồi, Tim Sir.”

      “Tôi còn có việc, tôi nhờ đồng nghiệp đưa đến văn phòng trước.”

      sao, cứ tiếp tục làm việc .”

      Cao Ngạn Bác xong trở về văn phòng của mình, còn Tâm Nguyệt giống như được đại xá, thở ra hơi. Đó chính là đại Boss của " Bằng chứng thép " a, khí thế kia phải giả đâu. Tuy mình ở Mỹ tường xuyên tiếp xúc với mấy người như vậy, nhưng Cao Ngạn Bác chính là thần tượng của Tâm Nguyệt trong " Bằng chứng thép ". ta bác học đa tài, luôn bình tĩnh, lý trí, rất mạnh mẽ, tinh thần làm việc “công chính vô tư” khiến khỏi khâm phục. Nếu hỏi trong bct hâm mộ ai nhất, tôn thờ ai nhất, khẳng định trả lời là Cao Ngạn Bác, cho nên tận mắt nhìn thấy , khó tránh có chút khẩn trương, đương nhiên ngoài mặt vẫn tươi cười thản nhiên.

      Mạc Thục Viện biến những suy nghĩ trong đầu Tâm Nguyệt, đến trước mặt Tâm Nguyệt, giới thiệu: “Xin chào, tôi là Mạc Thục Viện, có thể gọi tôi là Yvonne, trước tiên tôi đưa xem văn phòng của .”

      “Vâng, cám ơn, chị có thể gọi em là Tâm Nguyệt.”

      Cả ngày hôm nay, trừ bữa cơm trưa ăn mừng người mới với mọi người, Tâm Nguyệt cũng chưa bước ra khỏi văn phòng của mình. rất muốn gặp , nhìn thế thời gian sắp tan tầm, định nhờ Cao Ngạn Bác đưa tham quan chỗ làm việc của Cổ Trạch Sâm. Còn Cổ Trạch Dao, ra cảm thấy có lỗi với chị, biết chị gặp tai nạn giao thông, cả người bị liệt nhưng có cách nào giúp chị. Kỳ , ba năm trước có nhờ người xem chừng Cổ Trạch Dao, nhưng thể biết được chính xác ngày nào xảy ra tai nạn. chỉ có cách cho người luôn kè bên Cổ Trạch Dao nhưng cuối cùng vẫn ngăn được bi kịch xảy ra. Vì thế luôn cảm thấy áy náy với Cổ Trạch Dao. Dù sao tình cảm đối với Cổ Trạch Dao trước đây phải là giả, mà chị còn là người thân duy nhất của Cổ Trạch Sâm. Ray rứt này mãi chôn ở trong lòng, nghĩ thế miệng khỏi cười khổ.

      Sắp xếp lại tâm trạng, Tâm Nguyệt gõ cửa văn phòng của Cao Ngạn Bác.

      ‘Cốc, cốc, cốc.’

      “Mời vào.”

      lần nữa bày ra nụ cười, mở cửa ra, Tâm Nguyệt vào văn phòng của Cao Ngạn Bác, “Tim Sir, phiền chứ?”.

      có, mời ngồi, ngày đầu tiên làm ở đây có quen chưa?” Cao Ngạn Bác buông bút tay xuống, hỏi thăm.

      “Cám ơn, ra công việc trong pháp chứng ở đâu hầu như ở đâu cũng giống nhau, trừ bỏ hoàn cảnh là mới, mặt khác đều thua kém, vốn là tôi định …” Tâm Nguyệt vừa tính hỏi chuyện của Cổ Trạch Sâm, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tưởng là mấy người Mạc Thục Viện có việc tìm Cao Ngạn Bác, định đứng dậy tránh .

      ngờ người đứng ngoài cửa lại chính là người muốn gặp nhất, từng nghĩ ra biết bao tình huống gặp lại , nhưng chưa từng nghĩ đột ngột như vậy, khiến trở tay kịp.

      Cổ Trạch Sâm vừa mới nhìn thấy Tâm Nguyệt giật mình, phút chốc tươi cười khựng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Nếu phải trong đôi mắt ánh lên vui vẻ, còn ngỡ rằng ảo giác. Nhìn người con trước mắt, sớm còn là bé trong trí nhớ, trưởng thành, tại càng xinh đẹp hơn trước kia, tự tin hơn.

      lâu gặp.” Giọng điệu hơi rối rắm khiến Tâm Nguyệt cảm thấy nhõm.

      Con người chính là như vậy, cho dù có cách xa bao lâu, liếc mắt cái vẫn có thể nhận ra đối phương, dẫu cho Cổ Trạch Sâm bây giờ còn chưa biết ở trong lòng Tâm Nguyệt, chiếm vị trí quan trọng thế nào.

      thay đổi, còn nhớ mình, tốt.

      lâu gặp.” Buông tảng đá trong lòng xuống, Tâm Nguyệt giương lên nụ cười tươi.

      “Hai người biết nhau?” Chứng kiến cuộc đối thoại giữa họ, Cao Ngạn Bác tỏ thái độ thắc mắc mối quan hệ giữa em vợ kiêm người em của mình với đồng nghiệp mới.

      “Mười mấy năm trước chúng tôi biết nhau, sau ấy Mỹ nên còn liên lạc, nghĩ tới ấy lại chính là vị cộng mới từ Mỹ mà . phải muốn bệnh viện thăm chị sao, còn mau lên.” Cổ Trạch Sâm làm bộ nhìn thấy ánh mắt bà tám ‘Các người biết nhau’ của Cao Ngạn Bác, giải thích sơ.

      bệnh viện thăm chị?” Tâm Nguyệt làm bộ nghi vấn.

      “Tôi quên kể cho em, ấy và chị mấy năm trước kết hôn với nhau, nhưng ba năm trước chị gặp tai nạn giao thông nên bị liệt toàn thân, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện.” Cổ Trạch Sâm giải thích cho Tâm Nguyệt nghe.

      “Cái gì?” Tâm Nguyệt lập tức làm ra vẻ khiếp sợ, “Tại sao có thể như vậy, chị Dao bây giờ ra sao rồi?”

      Thực xin lỗi, Sâm, em giúp được chị Dao.

      “Vẫn vậy thôi, em có muốn cùng bọn thăm chị ? Chị rất nhớ em.” Cổ Trạch Sâm vờ như hỏi ý Tâm Nguyệt.

      “Được, em cũng lâu rồi gặp chị, để em thu dọn đồ đạc trước, đợi em chút.” , đương nhiên , vất vả lắm mới gặp được , em mới nhanh như vậy tách khỏi , hơn nữa em cũng muốn thăm chị Dao. LTiểu Nguyệt lập tức gật đầu đồng ý, trở về văn phòng của mình thu dọn tài liệu.

      “Cậu chắc chắn hai người các cậu là biết, biết, mà …” Cao Ngạn Bác nhấn mạnh mấy chữ sau cách mập mờ.

      “Từ khi nào mà nhiều chuyện như vậy? Còn , chị còn đợi đấy.” Cổ Trạch Sâm hoàn toàn để ý tới quan tâm nồng nhiệt của Cao Ngạn Bác, bởi vì lúc này có số thứ ngay cả bản thân cũng ràng cho mấy.

      ~~~~~~~~~~~~ Bệnh viện ~~~~~~~~~~

      Lâm Tâm Nguyệt ngồi xe Cổ Trạch Sâm theo họ đến bệnh viện.

      Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác trước dẫn đường đến phòng bệnh, Cổ Trạch Sâm ra vẻ thần bí hỏi Cổ Trạch Dao: “Chị, chị đoán xem là ai đến thăm chị đây?”

      “Ai vậy?” Cổ Trạch Dao nghi vấn.

      “Chị xem xem.”

      “Chị Dao.” Tâm Nguyệt vào, khẽ gọi.

      “Tiểu Nguyệt? Chị nhìn lầm chứ? Có là Tiểu Nguyệt trở lại ?” Cổ Trạch Dao thể tin được là Tâm Nguyệt đứng trước mặt mình.

      “Chị Dao, em trở về rồi.” Tâm Nguyệt đến bên giường Cổ Trạch Dao, nhìn sắc mặt tái nhợt và dáng người gầy yếu của , lòng của Tâm Nguyệt ảm đạm. “Xin lỗi chị Dao, đến bây giờ mới tới thăm chị.” Xin lỗi vì cứu được chị, xin lỗi.

      ngốc này, tự nhiên tự trách mình là sao?” Cổ Trạch Dao hơi buồn cười nhìn Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt kể cho Cổ Trạch Dao vài chuyện ở Mỹ, còn có chuyện bây giờ và Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm là cộng . Cổ Trạch Dao nghe thấy bây giờ cùng làm việc với ông xã và em trai mình rất vui vẻ, còn nhắc Cao Ngạn Bác phải chiếu cố tốt.

      Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Dao tâm hồi lâu, Cổ Trạch Sâm bị chị nhất quyết bắt phải đưa Tâm Nguyệt về nhà an toàn.

      đường về Cổ Trạch Sâm gì, khiến cho Tâm Nguyệt vốn rất vui vẻ vì lần gặp lại dần dần nguội lạnh. đợi thêm chút nữa, đợi Cổ Trạch Sâm mở miệng, nhưng mà tới cửa nhà của , Cổ Trạch Sâm vẫn gì, mà chính lại nhịn được, chủ động phá vỡ trầm mặc.

      “Chẳng lẽ có gì muốn với em sao?” Tâm Nguyệt mong đợi câu trả lời của Cổ Trạch Sâm.

      “Chào mừng em trở về.”

      “Có như vậy thôi sao?”

      “Còn có cái gì nữa sao?” Cổ Trạch Sâm tỏ vẻ hiểu.

      có gì, em phải lên rồi, tạm biệt.” Tâm Nguyệt chưa từng nghĩ … nghĩ cứ như vậy ngốc nghếch, mở cửa xe bước xuống, thèm nhìn Cổ Trạch Sâm lần nào rồi vào nhà. Rốt cuộc mình hy vọng điều gì? Tâm Nguyệt cố gắng gạt bỏ cảm giác đau nhói trong lòng, nụ cười đầy chua chát.

      Ánh mắt Cổ Trạch Sâm phức tạp nhìn bóng dánh Tâm Nguyệt vào, biết suy nghĩ cái gì.

      Mà bên kia, Cổ Trạch Dao lại vui vẻ trò chuyện với Cao Ngạn Bác, tám về chuyện em trai của mình.

      Đêm nay, có người vui nhưng cũng có người buồn.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13, đổi thay …

      Về tới nhà, thần sắc Tâm Nguyệt là chua xót, nhìn tới dáng vẻ vừa rồi của Cổ Trạch Sâm, lòng của rất đau. biết là quên ước định năm nào, hay là bởi vì thực lời hứa trở về mà khiến tức giận.

      Còn có chị Dao, nhìn thấy chị như vậy, cảm thấy khổ sở, rất áy náy.

      “Chị, tại sao lại đứng ở cửa vậy? Sắc mặt còn khó coi như thế, có phải có chuyện gì xảy ra ?” Lâm Thinh Thinh từ trong phòng ra, nhìn thấy sắc mặt Tâm Nguyệt tái nhợt, hoảng hốt, lập tức chạy qua hỏi thăm.

      Nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Lâm Thinh Thinh, Tâm Nguyệt muốn lo lắng: “ có gì đâu, công việc hôm nay hơi nhiều, có chút mệt”, Tâm Nguyệt hơi mệt trả lời.

      “Ừm, chị cũng thiệt là, ngủ sớm chút .”

      ~~~~~~~~~~~~~ Ban đêm ~~~~~~~~~~~

      Cả đêm, Tâm Nguyệt cứ lăn qua lộn lại ngủ được, trong đầu ngừng lên rất nhiều hình ảnh: quan tâm, thương , lo lắng của Cổ Trạch Dao, còn có mặt mũi tái nhợt, toàn thân tê liệt.

      Tâm Nguyệt từ giường ngồi dậy, lẳng lặng ngồi.

      ra trong lòng rất những chuyện mình có thể làm làm hết rồi. Chỉ duy nhất biết ba năm trước Cổ Trạch Dao gặp tai nạn giao thông, nhưng thời gian, địa điểm chính xác trong phim , chỉ đành nhờ người năm 365 ngày, 24 tiếng đồng hồ theo chị, tuy rằng cố tình can thiệp nhưng mọi chuyện vẫn xảy ra như cũ.

      nhớ lại trong phim vì ra của Cổ Trạch Dao mà Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm đau đớn biết bao nhiêu. muốn họ đau khổ như thế. Cổ Trạch Dao đối với Cổ Trạch Sâm mà , đó là người thân duy nhất của , với Cao Ngạn Bác mà , đó là người ấy . Tổng lại Cổ Trạch Dao rất quan trọng với hai người họ, hơn nữa td còn xem như em ruột thịt. Nhưng tin chắc mình có thể thay đổi vận mệnh, có thể ngăn cản bi kịch tiếp theo hay .

      Chẳng lẽ mình chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Trạch Dao như vậy? Chứng kiến chị chết sao? , , có khả năng, mình phải làm sao bây giờ?

      Tâm Nguyệt co người lại, úp mặt xuống đầu gối.

      hồi sau, Tâm Nguyệt cầm lấy di động, ấn vào dãy số quen thuộc.

      ‘Tút, tút.’

      “Nguyệt Nguyệt?” Từ trong điện thoại truyền ra giọng trầm thấp.

      , em phải làm sao đây?” Giọng điệu Tâm Nguyệt như khóc nức nở, vẻ mặt mơ màng.

      “Sao vậy? Ai ăn hiếp em? cho nghe!” Giọng trong điện thoại hơi hấp tấp.

      , em biết phải làm sao bây giờ, ràng là muốn thay đổi, nhưng đến cuối cùng vẫn làm được, bây giờ em rất rối, biết nên làm cái gì.”

      “Trước tiên hãy bình tĩnh chút, nghe , tuy là biết em chuyện gì, nhưng nếu xảy ra rồi, vậy hãy nghĩ cách sửa chữa cho tốt bằng hết khả năng của em. Hơn nữa với , chỉ cần em cố gắng hết lòng, bất kể em làm gì, em đều là em thương nhất.”

      Đúng vậy, tai nạn của chị Dao là chuyện rồi, nếu , vậy sửa chữa nó, bây giờ có áy náy cũng vô dụng, vậy cố gắng thay đổi chuyện tiếp theo tốt hơn.

      Chợt Tâm Nguyệt thở phào nhõm hơi.

      , cám ơn .”

      “Khờ quá, với mà còn khách sáo? Nghe được em có chuyện gì, cũng yên tâm, hơn nữa nhớ bên đó là nửa đêm đúng ? Còn mau ngủ.”

      “Dạ! ngủ ngon!”

      ~~~~~~~~~~~~~~ Nước Mỹ ~~~~~~~~~~~~

      Lâm Nhã Nguyệt có chút đăm chiêu nhìn chiếc điện thoại, mở miệng sai người bên cạnh.

      điều tra tình hình ở HongKong của tiểu thư.”

      “Vâng.”

      ~~~~~~~~~~~~~ Phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~

      Sáng sớm hôm sau, Tâm Nguyệt tính tính giờ bên Mỹ để gọi điện thoại.

      “Cho hỏi ai vậy?”

      Phong, là em, Tâm Nguyệt, em có chuyện muốn nhờ giúp đỡ.”

      “Tâm Nguyệt, chuyện gì vậy?” Giọng trong điện thoại ràng có vui mừng.

      “Là vầy, bạn của em bị tai nạn giao thông, bây giờ cả người bị liệt, em định mời đến HongKong chữa trị cho chị ấy.”

      “Đương nhiên là thành vấn đề, vài ngày nữa bay qua, lúc đó nhớ đến đón .”

      “Em nhớ rồi, vậy phiền .”

      “Với mà phải khách sáo như vậy sao?”

      có.”

      Tâm với Nam Cung Phong hồi, Tâm Nguyệt tắt điện thoại.

      Nhìn điện thoại, Tâm Nguyệt lắc đầu cười khổ, nếu có thể mong phải làm phiền đến Nam Cung Phong, nhưng ta là người phù hợp nhất, vì nên mà tận lực chữa trị cho Cổ Trạch Dao.

      đến Nam Cung Phong, ấy là bạn học hồi đại học với Lâm Nhã Nguyệt, cũng là bạn thân của trai. lòng, ban đầu Tâm Nguyệt ngờ người trai nghiêm khắc, lạnh lùng của mình vậy mà có được người bạn thân nhã nhặn, dịu dàng như thế. Cho đến khi nhận ra cái gì gọi là tiểu lí tàng đao, cái gì gọi là phúc hắc, mới hiểu được cụm từ ‘vật hợp theo loài’. Nếu Lâm Tâm Nguyệt là truyền kỳ trong giới pháp chứng Nam Cung Phong chính là thiên tài trong giới y học. Tuổi còn trẻ nhưng đứng ra quản lí cả bệnh viện của gia đình, bởi vì có mối quan hệ với Lâm Nhã Nguyệt, mới biết được Nam Cung Phong. Mà Nam Cung Phong cũng chính là người khác giới duy nhất được Lâm Nhã Nguyệt cho phép tiếp cận . Thời gian ba năm, mới hiểu con người Nam Cung Phong, đồng thời nhận ra tình cảm của , nhưng thể đáp lại phần tình cảm ấy được.

      Mấy ngày nay, có thời gian rãnh rỗi Tâm Nguyệt cùng Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao. Sau đó Cổ Trạch Sâm đưa về nhà, vì để có thêm nhiều thời gian bên nhau, viện lí do mua xe. Nhưng quan hệ tại của nhiều nhất chỉ có thể gọi là bạn, có đôi lúc muốn bổ đầu Cổ Trạch Sâm ra kiểm tra, ràng thể rất ràng, tra án khôn khéo như vậy nhưng sao tình cảm lại thô đến mức đó?

      ra cũng chẳng thể trách Cổ Trạch Sâm, bây giờ Tâm Nguyệt quá xuất sắc, hơn nữa bản thân vẫn chưa quyết đoán, cho nên dám tiến tới với Tâm Nguyệt.

      Hôm nay vẫn như mọi ngày, sau khi thăm bệnh Cổ Trạch Dao xong, Cổ Trạch Sâm chở về. Nhưng hôm nay Tâm Nguyệt muốn về sớm, thái độ mấy ngày qua của Cổ Trạch Sâm khiến hơi bực bội, hơn nữa, mai Nam Cung Phong tới, cần phải suy nghĩ làm sao để đối mặt với ấy cho tốt. Vì thế, nửa đường đòi dừng xe, cần phải bình tĩnh suy nghĩ chút.

      “Dừng xe!”

      “Sao vậy?” Tấp xe vào lề đường, Cổ Trạch Sâm thắc mắc nhìn Tâm Nguyệt.

      có gì, em định tự bộ về, về trước .” Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm, cởi dây an toàn, mở cửa bước xuống xe.

      Cổ Trạch Sâm nhìn Tâm Nguyệt rời , cũng xuống xe, đuổi theo Tâm Nguyệt, “Vẫn nên để đưa em về , buổi tối con mình an toàn.”

      “Vậy xe của sao?”

      sao, chút nữa quay lại lấy là được.”

      “Vậy tùy .”

      Dọc đường hai người rất ít chuyện với nhau, lúc này từ con hẻm bên cạnh chạy ra người đàn ông thái độ rất lén lút, trong tay còn vác túi lớn, đồng thời trong con hẻm vang lên tiếng la hét “Bắt ăn trộm!”, Cổ Trạch Sâm vừa nghe thấy, lập tức đuổi theo, Tâm Nguyệt thở dài hơi, mình có nên làm thanh niên tốt nhỉ? Thế là cũng đuổi theo.

      Khi Cổ Trạch Sâm định tóm lấy ăn trộm, ngờ gã cầm con dao quay lại đâm tới, thấy Cổ Trạch Sâm lùi lại mấy bước, gã liền quay người chạy về phía Tâm Nguyệt.

      “Cẩn thận!” Cổ Trạch Sâm nhanh chóng chạy đến chỗ Tâm Nguyệt, ngờ nghe thấy tiếng ‘leng keng’ của kim loại rơi xuống đất. Cổ Trạch Sâm trợn mắt, há hốc miệng nhìn Tâm Nguyệt ra thế đòn khống chế gã ăn trộm, lúc hồi phục tinh thần lại nằm bẹp đất.

      Giao tên ăn trộm cho cảnh sát, Cổ Trạch Sâm cảm thấy rất bất ngờ nhìn Tâm Nguyệt, “ ngờ võ thuật của em lại tệ, chưa từng nghe em kể chuyện này.”

      “Học từ hồi còn ở Mỹ, lại từ lúc em trở về đến giờ, có lúc nào cùng em chuyện đâu.” Tâm Nguyệt hơi giận dỗi nhìn Cổ Trạch Sâm.

      “Vậy bây giờ em ngại kể cho nghe chứ?” Cổ Trạch Sâm dịu dàng nhìn .

      Dọc đường về, khí vô cùng ấm áp.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14, Nam Cung Phong …

      Sau buổi trò chuyện đêm qua giữa Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, quan hệ của họ trở nên gần gũi ít.

      ‘Cốc, cốc, cốc.’

      “Tâm Nguyệt, cùng ăn trưa ?” Cổ Trạch Sâm gõ cửa văn phòng Tâm Nguyệt, mỉm cười.

      “Được.” Tâm Nguyệt buông xấp tài liệu tay xuống, vui vẻ đồng ý.

      Với tự nguyện gần gũi của Cổ Trạch Sâm, có là bất cứ hình thức nào Tâm Nguyệt vẫn vô cùng vui vẻ chấp nhận.

      ~~~~~~~~~~~~ Nhà ăn ~~~~~~~~~~~~~~

      “Hôm nay sau khi thăm chị hai, có muốn cùng nhau ăn tối hay ?” Cổ Trạch Sâm nhìn Tâm Nguyệt mong đợi, có thể vì khoảng cách bị phá vỡ nên bây giờ đối xử với Tâm Nguyệt thoải mái hơn trước rất nhiều.

      “Hửm?” Tâm Nguyệt có chút khó tin nhìn Cổ Trạch Sâm, ảnh mời mình ăn cơm tối? Là đúng ? (Tác giả: con của ta bị Cổ Trạch Sâm lạnh nhạt quá lâu, ta con à, bây giờ phải ngươi ngồi ăn cơm với ta rồi sao?, Mỗ Nguyệt: Cái đó làm sao giống, đây chính là lần hẹn hò đầu tiên của ta và ảnh mà, *tung hoa* )

      “Ngại quá, chiều nay em có việc thể thăm chị Dao, em với Tim Sir, lần sau nha.” Tâm Nguyệt xong lòng đau như cắt, hẹn hò, lần hẹn hò đầu tiên của mình và Sâm cứ vậy mà tan tành, hiu hiu … Tâm Nguyệt khóc thầm, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thường, rất tao nhã.

      “Vậy để lần sau.” Giọng điệu của Cổ Trạch Sâm hơi thất vọng.

      khí bàn cơm hơi ngượng ngập, khó khăn mới ăn hết bữa cơm, Tâm Nguyệt vội vội vàng vàng chạy ra phi trường.

      ~~~~~~~~~~~~~~ Phi trường ~~~~~~~~~~~~

      Nam Cung Phong vừa bước ra cổng là thấy ngay Tâm Nguyệt, em vẫn dễ dàng chiếm lấy tầm nhín của người khác như vậy, bước nhanh đến gần Tâm Nguyệt.

      “Tâm Nguyệt, lâu gặp.” Vẻ mặt Nam Cung Phong cười dịu dàng.

      lâu gặp, Phong, phiền chuyến rồi.” Tâm Nguyệt vui vẻ chào hỏi với Nam Cung Phong.

      “Chỉ tại Tâm Nguyệt thèm cho số điện thoại, nếu phải có việc, chỉ sợ Tâm Nguyệt cũng nhớ tới .” Nam Cung Phong cười rạng rỡ.

      “Ha ha …, còn chẳng phải em sợ làm phiền sao?” Còn Tâm Nguyệt cười đến thực gượng gạo.

      Mình đắc tội vị đại thần này từ hồi nào vậy cà? Năm năm trước đâu có ngờ ta lại là láng giềng đâu, kết quả là bị chỉnh cũng hay biết, cái người này chính xác là con hồ ly mặt cười, bụng dạ đen tối.

      “Phải ? như vậy, còn phải cám ơn Tâm Nguyệt em rồi.”

      “Khỏi khỏi khỏi…” Có ai cứu tôi ?

      Nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Tâm Nguyệt, Nam Cung Phong nhớ lại lời Lâm Nhã Nguyệt với trong điện thoại đêm qua.

      ~~~~~~~~~~~~ Nhớ lại ~~~~~~~~~~

      “Nghe mấy ngày nữa cậu HongKong, là Tâm Nguyệt đề nghị đúng ?”

      “Cậu làm sao biết?”

      “Chuyện này cậu cần quan tâm, vậy cậu có biết Tâm Nguyệt nhờ cậu chữa cho ai ?” Lâm Nhã Nguyệt quan tâm đầu bên kia trầm mặc, “Em ấy nhờ cậu cứu chị của tên kia, hơn nữa bây giờ Tâm Nguyệt dường như luôn ở cùng chỗ với tên đó.” Lâm Nhã Nguyệt xong cũng chẳng đợi Nam Cung Phong trả lời cúp máy, hai người họ đều tên kia là ám chỉ cái người có ‘lời hứa mười năm’ với Tâm Nguyệt.

      Lâm Nhã Nguyệt cất điện thoại, nhìn xuống tài liệu mà cho người điều tra. Thằng khốn, ai cho phép cậu tiếp cận em của tôi. (Tác giả: Hình như là em nhà ngươi tiếp cận người ta phải.), tuy đồng ý Nam Cung Phong có tình ý với em bảo bối của mình, nhưng vẫn đỡ hơn cái tên chưa từng gặp mặt. Quen biết nhau lâu, hiểu tính Nam Cung Phong tốt hơn rất nhiều.

      Mấy người định làm gì? Dám có chủ ý gì với em tôi, biết sống chết, Lâm Nhã Nguyệt cười thâm sâu khó lường, cho nên , vợ thực đáng sợ mà.

      ~~~~~~~~~~~~~~ Chấm dứt nhớ lại ~~~~~~~~~~~~~~

      Biết Lâm Nhã Nguyệt lâu như vậy, làm sao biết cậu ta muốn cái gì, phải bản thân mình cũng phụ tay đuổi bớt ruồi bọ xung quanh em cậu ta sao? Nhưng mà mình cũng rất tự nguyện làm mà thôi. Nam Cung Phong khỏi cười khổ. Hồi đầu cảm thấy rất tò mò người em bảo bối trong miệng bạn thân, đến khi quen biết cảm thấy thích, rồi bây giờ chính là . dễ dàng bỏ cuộc! Ánh mắt Nam Cung Phong sáng lên.

      “Được rồi, thôi.” Nam Cung Phong vỗ vỗ đầu Tâm Nguyệt, nắm tay , cùng nhau ra ngoài.

      “Hửm?” Gì vậy chứ? Tâm Nguyệt ngơ ngác nhìn Nam Cung Phong.

      Nhìn thấy bộ dáng đáng của Tâm Nguyệt, áp suất cực thấp quấn theo Nam Cung Phong từ mấy bữa trước cũng chịu phân tán bớt, tâm trạng cũng tốt lên hẳn.

      Cảm nhận được tâm trạng Nam Cung Phong khôi phục bình thường lại, Tâm Nguyệt thở phào nhõm, tuy hiểu gì hết, nhưng đại thiếu gia vui vẻ là tốt rồi, tuyệt đối là, tôi nên bị chỉnh là được.

      Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khiến Tâm Nguyệt mất tự nhiên, muốn giãy dụa khỏi bàn tay của Nam Cung Phong, nhưng ngờ ta cầm chặt hơn.

      “Này, Phong …” Tâm Nguyệt mất tự nhiên khẽ gọi tên Nam Cung Phong.

      “Có chuyện gì?” Nam Cung Phong tươi cười như gió xuân phơi phới, Tâm Nguyệt nhìn thấy lại cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, cả người nổi da gà.

      có gì, có gì, ha ha … ha ha …” Tâm Nguyệt cười gượng, vớ vẩn, bị nhìn như vậy tôi còn dám gì nữa hả? Tôi còn muốn giữ cái mạng này nhiều lắm.

      Nam Cung Phong cười, gật đầu tỏ ý rất hài lòng câu trả lời của Tâm Nguyệt.

      Tâm Nguyệt đưa Nam Cung Phong đến căn hộ thuê riêng cho .

      “Thấy sao? Đây chính là em đặc biệt thuê cho á, bên trong mọi thứ trang bị đầy đủ cả, đồ dùng hằng ngày em chuẩn bị sẵn cho rồi, chờ xếp xong hành lí chúng ta ăn cơm.” Tâm Nguyệt vừa dẫn Nam Cung Phong vào nhà vừa giới thiệu.

      ngồi nghỉ chút trước, em pha cà phê giúp .” Cử chỉ Tâm Nguyệt như rất quen thuộc vào phòng bếp, lấy cà phê ra, bắt đầu pha.

      Lúc còn ở Mỹ, Tâm Nguyệt có thói quen lúc rãnh rỗi hay pha cà phê cho Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong, thói quen này mãi đến khi Tâm Nguyệt trở về HongKong cũng chưa bỏ.

      Ngồi sô-pha nhìn bận rộn trong phòng bếp vì mình, Nam Cung Phong có cảm giác hạnh phúc, thực muốn cứ cả đời như vậy.

      Thời điểm Tâm Nguyệt cầm tách cà phê ra nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu của Nam Cung Phong.

      “Sao vậy?” đưa cà phê cho Nam Cung Phong, Tâm Nguyệt hiểu vì sao Nam Cung Phong lại nhìn mình quái dị như vậy.

      có gì, chỉ là thắc mắc rốt cuộc là ai mà có năng lực khiến em phải mời đến.” Nam Cung Phong uống cà phê, vờ như lơ đãng chuyển chủ đề.

      Tay Tâm Nguyệt hơi run chút, cúi đầu làm bộ uống cà phê.

      Phong, thực xin lỗi.

      Nam Cung Phong tự cười khẩy, đột nhiên cảm thấy cà phê trong miệng rất đắng.

      khí xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Nam Cung Phong thấy dáng vẻ khó xử của Tâm Nguyệt, có chút đau lòng, thở dài, biết phải làm gì này nữa.

      “Chúng ta ăn cơm .” Nam Cung Phong dịu dàng đề nghị với Tâm Nguyệt, giống như người vừa tự cười khẩy phải là .

      “Hở?” Tâm Nguyệt phản ứng hơi chậm, chuyện đổi chủ đề cũng nhanh quá .

      Nam Cung Phong nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Tâm Nguyệt, khỏi thấy buồn cười.

      “Nếu chịu , vẫn có thể đợi em.” Cứ thế khẳng định, Tâm Nguyệt, dễ dàng buông tay đâu.


      ~~~~~~~~~~~ Ở bệnh viện ~~~~~~~~

      Td thấy hôm nay thiếu người thăm bệnh, thắc mắc “Ngạn Bác, tại sao hôm nay Tâm Nguyệt với hai người đến?”

      ấy hôm nay ra sân bay có việc riêng, nên thể đến thăm em.”

      “Có việc riêng? Ai vậy ta? Đừng là bạn trai nha?” Cổ Trạch Dao nhìn phớt qua Cổ Trạch Sâm, cố tình hỏi.

      cũng đoán vậy, chừng đúng rồi, thấy Tâm Nguyệt rất khẩn trương.” Cao Ngạn Bác phối hợp cùng Cổ Trạch Dao song ca.

      Cổ Trạch Sâm bất đắc dĩ nhìn chị và rể song ca trước mặt mình, nghe tới mấy chuyện này, bảo để ý đó là lừa người. Ngay cả cũng dám khẳng định có bạn trai hay , huống hồ người khác.

      “Chị em trai à, Tâm Nguyệt giỏi giang như vậy, em nếu biết nắm bắt, đến lúc đó, Tâm Nguyệt bị người khác cưa đổ, em cũng đừng có hối hận nhé.”

      Đúng vậy, chẳng lẽ đợi đến lúc đó rồi mới biết hối hận sao? ! Lúc này đây, để em rời khỏi thêm lần nữa.

      “Chị yên tâm, em như vậy.” Cổ Trạch Sâm dường như hạ quyết định, rất nghiêm túc .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15, Tình địch…
      khí buổi sáng sớm dường như mang theo mùi hương trong trẻo nhàn nhạt, ánh nắng ấm áp bắt đầu bao phủ cả vùng trời, những con đường vắng vẻ cũng trở nên nhộn nhịp hẳn lên.

      Nhưng mà cảm giác của Tâm Nguyệt giờ giống như đặt mình trong trời đông giá rét, mồ hôi lạnh ứa ra nhìn chằm chằm hai người đàn ông tuấn tú trước mặt. Bầu khí giữa hai người lúc đó đích thị là thủy hỏa bất dung, tràn ngập áp thấp nhiệt đới cực cao, khiến phạm vi bán kính mười mét chỉ còn lại có mỗi Tâm Nguyệt, nhưng hai người kia từ đầu chí cuối vẫn như cũ: người cười đến trăm hoa đua nở, người cười đến đường quan rộng mở.

      Vì sao lại có cái tình huống thế này?

      Kể lại sáng sớm hôm nay, Nam Cung Phong ngủ say sưa bị Tâm Nguyệt lôi từ trong ổ chăn ở căn hộ mới thuê ra ngoài, trực tiếp đóng gói đưa đến bệnh viện, mặt khác nhờ Cao Ngạn Bác gọi cho Cổ Trạch Sâm, bảo họ sớm đến bệnh viện thương lượng chút việc.

      Mà Nam Cung Phong mơ mơ màng màng bị đánh thức lôi đến bệnh viện gặp bác sĩ chính của Cổ Trạch Dao, xem bệnh án của xong, Nam Cung Phongp dựa vào tường, đánh cái ngáp, “Đây là lí do mới sáng sớm mà em đánh thức …”, còn giơ tay chỉ vào bệnh án.

      Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nam Cung Phong, chút cũng chẳng giống bác sĩ vốn rất ôn hòa, ưu nhã. Tâm Nguyệt nhịn được trợn trắng mắt rủa thầm trong bụng, nhưng mặt vẫn nịnh nọt bảo rằng: “ phải là em muốn giúp nắm được vấn đề của bệnh nhân hay sao, hì hì…”

      “Đừng tưởng là biết em nghĩ cái gì, em này cái nha đầu.” Nam Cung Phong nhéo nhéo mũi Tâm Nguyệt.

      Bản thân Nam Cung Phong cũng vì sao trước mặt hai em nhà Tâm Nguyệt lại có thể thoải mái bỏ xuống mặt nạ ôn hòa, ưu nhã của mình. Có lẽ bọn họ là người giống mình, hoặc có lẽ họ là người đầu tiên buông lòng phòng bị với , cho nên … Lâm Nhã Nguyệt mới có thể trở thành bạn tốt của , còn Tâm Nguyệt trở thành người con đặt ở trong lòng.

      thôi.”

      đâu vậy?” Tâm Nguyệt méo mặt tỏ vẻ khó hiểu.

      “Tiểu thư, phải em muốn sớm hiểu bệnh tình của bệnh nhân sao?” Nam Cung Phong khó xử trợn trắng mắt.

      “Nhưng mà còn chưa có ăn sáng mà.”

      “Khám xong rồi ăn, cũng mong bị em gán cái danh bác sĩ vô lương.” Dáng vẻ tươi cười của Nam Cung Phong có vài phần nghiền ngẫm.

      “Em, em đâu.” Con mắt Tâm Nguyệt nhìn qua nhìn lại, dám nhìn Nam Cung Phong, có vẻ bị chột dạ.

      Bộ dạng tươi cười của Nam Cung Phong càng xán lạn hơn.

      Lúc Tâm Nguyệt thay Nam Cung Phong giới thiệu với nhóm người Cổ Trạch Dao, Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm, nghe được tin tốt Cổ Trạch Dao có khả năng hồi phục, bất luận là Cao Ngạn Bác hay Cổ Trạch Sâm đều cảm thấy rất kích động, chắc bởi vì họ bị thất vọng quá lâu rồi. Thấy họ tươi cười, tràn đầy cảm kích, Tâm Nguyệt cảm thấy làm vậy đáng giá.

      Nhưng mà Tâm Nguyệt chỉ tập trung lực chú ý lên người Cổ Trạch Dao nên biết ánh mắt Nam Cung Phong chợt lóe lên trong khi Cổ Trạch Sâm nhìn thấy được. Từ khoảnh khắc Nam Cung Phong theo Tâm Nguyệt vào, Cổ Trạch Sâm cảm thấy người đàn ông này đối với có địch ý, ngay từ đầu hiểu vì sao, cho đến khi phát ra ánh mắt Nam Cung Phong nhìn Tâm Nguyệt đầy cưng chiều và say đắm, mới hiểu được.

      Rồi sau khi bàn xong tình, Tâm Nguyệt lôi kéo Nam Cung Phong vội vàng lấp đầy cái bụng, vì thế mới bỏ lỡ ánh mắt khiêu khích của Nam Cung Phong dành cho Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Sâm vì lo lắng cho chị mình nên chỉ có thể nhìn bóng dáng hai người họ rời , siết chặt nắm tay.

      Tâm Nguyệt và Nam Cung Phong ăn xong bữa sáng, lúc định ra về thấy Cổ Trạch Sâm đứng đợi bọn họ trước cửa bệnh viện.

      “Bác sĩ Cổ, tại sao ở cùng chị phòng bệnh, ngược lại chạy đến đây làm thần giữ cửa vậy?” Nam Cung Phong dịu dàng hỏi cứ như bạn bè thân thiết, nhưng mà lời ra phi thường sắc bén.

      “Chị rể chăm sóc, tôi còn có việc phải làm, tôi biết Tâm Nguyệt có lái xe, sở dĩ đặc biệt chờ ở đây là đợi Tâm Nguyệt để cùng về.” Cổ Trạch Sâm nhấn mạnh vế sau, ý bảo là mình đợi Tâm Nguyệt, dính dáng tới tên ngốc nào mát mẻ bên kia.

      “Phải rồi, nhưng Tâm Nguyệt có tôi chở là được, cần phiền phức người khác, hơn nữa cũng tiện đường, có đúng , Tâm Nguyệt?” Nam Cung Phong cười đến nghiệt, tay còn vuốt lọn tóc vai Tâm Nguyệt vào nếp, dụng ý chọc tức Cổ Trạch Sâm.

      “Hì hì…” Tâm Nguyệt cười gượng nhưng có trả lời, ngực lại căng cứng.

      Mình đắc tội vị đại thần này hồi nào, gì chớ tự nhiên làm mấy cái động tác tà đạo với mình, đồ mắc dịch.

      Thấy hành động thân thiết của họ, đố kỵ đó là gạt người, Cổ Trạch Sâm nhịn xuống ý định đánh người nào đó, tươi cười chớ kích động.

      “Tôi nhớ lầm bác sĩ Nam Cung bây giờ là bác sĩ chính của chị tôi, phải nên ở lại bệnh viện hay sao, mà tôi và Tâm Nguyệt lại làm việc chung tòa nhà, rất thuận đường.”

      Đây là phản đòn dành cho tình địch, khiến ngươi phải đỏ mắt.

      Nhìn Cổ Trạch Sâm và Nam Cung Phong cuộn trào phong ba, tia lửa điện xẹt xẹt tứ phía, Tâm Nguyệt hận thể tìm ra chỗ nào để nấp.

      Ai đó cứu mạng với, ai đó tới cứu tôi với, mọi người ơi trái đất quả thực rất đáng sợ, chắc mình nên trở về sao Hỏa, hu hu…..

      Tâm Nguyệt ngừng vái lạy trong lòng, cầu thượng đế Như Lai Phật tổ, cầu chúa Jesus, thế nhưng lão Thiên gia dường như muốn sỉ vào mặt “Nước tới chân mới nhảy” là vô dụng rồi.

      “Tâm Nguyệt, em , em muốn ai đưa em ?” Khí thế Nam Cung Phong rất có dáng vẻ ‘Em dám , xem làm sao trừng trị em’.

      “Tâm Nguyệt, em xe , khỏi để bác sĩ Nam Cung chạy tới chạy lui.” Vẻ mặt Cổ Trạch Sâm là ‘ nên làm phiền người khác’ nhìn Tâm Nguyệt.

      Bị hai đại soái ca nhìn chằm chằm như vậy, Tâm Nguyệt bi áp lực rất lớn.

      “Chuyện này, Phong, Sam cũng đúng, em cùng xe với ảnh là được, cũng cần phải chạy qua chạy lại vất vả đâu.” Tâm Nguyệt cẩn trọng nhìn thái độ Nam Cung Phong.

      Trong ánh mắt Nam Cung Phong lên vẻ đau xót, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường, vờ như thoải mái “Nếu Tâm Nguyệt thương lo lắng cho vất vả như vậy, vậy phiền Bác sĩ Cổ lần.” Cho dù bị thương cũng được tỏ ra yếu kém, cho dù biết thất bại cũng được từ bỏ, đây chính là lòng kiêu hãnh của Nam Cung Phong.

      Phong?” Xin lỗi, Tâm Nguyệt muốn nhưng nhìn rồi thôi.

      “Chúng ta thôi.” Cổ Trạch Sâm phức tạp nhìn thoáng qua Nam Cung Phong, đưa Tâm Nguyệt cùng nhau rời khỏi.

      Nhìn người ngồi ở bên cạnh, Cổ Trạch Sâm biết nếu vô dụng để lỡ chút thôi, mất , bởi vì hiểu Nam Cung Phong là người dễ dàng buông tay.

      “Tâm Nguyệt, hôm đó em rảnh là vì rước bác sĩ Nam Cung phải ?”

      Ảnh đố kị với người khác, vì mình mà ghen sao? Như vậy có thể cho rằng ảnh thích mình rồi ? Thực nha.

      Tâm Nguyệt càng nghĩ càng thỏa mãn, vô thức khóe miệng cong lên, mặt cũng lên màu hồng nhạt.

      “À? Ừ, phải.” Vốn Tâm Nguyệt bị hành động khác thường của Cổ Trạch Sâm ngày hôm nay nên tư tưởng sớm bay đâu, nghe thấy câu hỏi của Cổ Trạch Sâm, phản ứng hơi bị chậm chạp.

      Cổ Trạch Sâm dừng đèn đỏ, nhìn của mười năm trước thẫn thờ, ra xuất của Nam Cung Phong mà tính khí cũng thay đổi, vội đổi chủ đề.

      “Vậy tối hôm nay chắc là rảnh, chúng ta cùng ăn cơm nha.”

      “Nhưng mà Phong…” Tâm Nguyệt hơi do dự, tuy lòng nàng hận thể lập tức đồng ý.

      nghĩ Bác sĩ Nam Cung hôm nay có khả năng rảnh được đâu, vừa nghe bác sĩ trước của chị , tối nay bệnh viện mời Bác sĩ Nam Cung cùng ăn mừng, để giao lưu y học.” Giọng điệu Cổ Trạch Sâm mang theo chút giảo hoạt, mời có nghĩa là , xem tính cách người kia nhất định từ chối, nhưng người Trung Quốc chúng ta có câu “Tiên hạ thủ vi cường”, còn có “Lễ thượng vãng lai”, còn ghi hận tên Nam Cung Phong giở trò trước cửa bệnh viên với Tâm Nguyệt. (Tác giả: Tiểu Cổ, ngươi phúc hắc quá.)

      [Michelle: Xin giải thích cho bạn nào chưa ở đây nhé, “Tiên hạ thủ vi cường” có nghĩa là ra tay trước chiếm được lợi thế, còn “Lễ thượng vãng lai” là “có qua có lại mới toại lòng nhau”, hoặc “bánh ít , bánh quy lại”]

      “Như vây , được đó.” Tâm Nguyệt hài lòng đồng ý rồi.

      “Tan sở đón em.”

      “Ừm.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16, Khẳng định…

      Thời gian đối với người có tâm trạng hạnh phúc bao giờ cũng đặc biệt trôi mau, Tâm Nguyệt rất nhanh thu dọn mọi thứ ổn thỏa, đợi Cổ Trạch Sâm đến đón.

      Lúc này trong túi xách vang lên tiếng nhạc dương cầm, Tâm Nguyệt lục lấy điện thoại ra.

      “A lô?”

      “Tâm Nguyệt tan sở chưa, đến đón em.”

      “Hửm, sao Sam hôm nay cùng với mọi người trong bệnh viện ăn tiệc mừng sao? Em có hẹn rồi.” Tâm Nguyệt hơi thắc mắc.

      “Vậy sao, là hẹn với bác sĩ Cổ sao?” Chết tệt, bị tên đó đâm nhát sau lưng.

      “Ừm, cho nên hôm nay cần tới đón em đâu.” Giọng của Tâm Nguyệt có vẻ hớn hở.

      “Được rồi, Tâm Nguyệt nhớ về nhà sớm nha.”

      Tắt máy xong Tâm Nguyệt mới phát Cổ Trạch Sâm đứng ngoài cửa, “Sam? đến lâu chưa? Em để ý, tại nãy nghe điện thoại.”

      sao, cũng tới chưa lâu.” Cổ Trạch Sâm biết người gọi cho Tâm Nguyệt hẳn là Nam Cung Phong rồi, nhưng bao giờ chủ động nhắc tới tên ngời đàn ông nào khác trước mặt mình thích, nhất là tên có rắp tâm như vậy.

      Bầu khí bữa ăn giữa Cổ Trạch Sâm và Tâm Nguyệt vô cùng hòa hợp, đương nhiên trừ những lúc cách 10 phút Nam Cung Phong gọi điện tới, bữa cơm càng phi thường hoàn hảo.

      Sau khi xong bữa ăn, Cổ Trạch Sâm đưa Tâm Nguyệt về gần nhà, cùng từ từ tản bộ về nhà.

      Nhiệt độ buổi tối hơi thấp, Tâm Nguyệt nén được dùng hai tay vuốt cánh tay mình, lập tức có chiếc áo khoác choàng lên người của .

      “Buổi tối hơi lạnh, phủ thêm cho ấm hơn.” Cổ Trạch Sâm nhìn Tâm Nguyệt lạnh đến run người, cởi áo khoác, cẩn hận phủ lên cho .

      “Cám ơn.” Tâm Nguyệt hơi lưu luyến mùi hương áo khoác của , ngại ngùng lời cảm ơn.

      “Câu kia bây giờ còn có hiệu lực ?” Cách của Cổ Trạch Sâm có phần khẩn trương.

      cái gì?” Tâm Nguyệt bị Cổ Trạch Sâm khiến cho hồ đồ.

      “Câu “em thích ” có còn hay ?” Cổ Trạch Sâm chuyển mắt nhìn Tâm Nguyệt, trong giọng chăm chú và chờ mong đáp án của Tâm Nguyệt.

      “Còn, bất kể là quá khứ, hay tại, thậm chí là tương lai, vẫn còn hiệu lực.” Hiểu được ý Cổ Trạch Sâm hỏi, Tâm Nguyệt vội vàng đáp lại.

      “Chuyện đó… Ưm, ưm…” Tâm Nguyệt còn định gì đó, thể tin được nhìn thấy khuôn mắt tuấn tú phóng lớn trước mắt, còn cảm giác được có vật gì đó ấm áp trụ môi, mình bị hôn, mình bị Sam hôn…

      Tâm Nguyệt mở to hai mắt ra nhìn, vô thức mở miệng để tìm hơi thở đầu lưỡi linh hoạt tiến vào khuấy động trong miệng , lúc có cảm giác hít thở thông, đầu óc trống rỗng, dường như sắp mất khả năng suy nghĩ Cổ Trạch Sâm mới rời khỏi Tâm Nguyệt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , bấy giờ ra vài phần quyến rũ, luyến tiếc buông tay, vì thế ôm lấy chặt, cuối cùng mới ra lời mình chôn giấu tự đáy lòng.

      thích em, em có đồng ý làm bạn của ?”

      Bên tai truyền đến giọng quen thuộc, ý tứ trong lời khiến Tâm Nguyệt vui mừng vô cùng, đôi mắt thoáng rưng rưng.

      “Em đồng ý, em đồng ý…”

      Tâm Nguyệt chìm đắm trong hạnh phúc nên biết chiếc xe cách đó xa, có đôi mắt đầy phẫn nộ, lạnh lẽo và cam tâm.

      Nam Cung Phong biết Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm có hứa hẹn, cho nên mới dùng mọi cách để phá rối họ, càng muốn chờ đợi mất cả buổi tối dưới lầu Tâm Nguyệt, ngờ lại nhìn thấy hình ảnh mình muốn nhìn thấy nhất, nhất thời lửa giận bừng bừng trong lòng, muốn bước ra đập vỡ tan tành cái hình ảnh chướng mắt kia, nhưng người con tươi cười hạnh phúc đó lại khiến chần chừ, tươi cười đó từng dành cho , thế mà bây giờ lại đem nụ cười đó dành cho người khác ngoài .

      quá muộn sao? Thực cam tâm, ràng người ở bên cạnh bầu bạn với mấy năm qua là !

      Nam Cung Phong nhìn hai người ôm lấy nhau cách đó xa, siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay rồi nhưng bản thân chẳng hay. (Tác giả: con à, ngươi hại người quá chừng à.)

      Tâm Nguyệt vào cửa lâu rồi nhưng vẫn còn mê mẩn, suy nghĩ về chuyện kia, tay bất giác sờ lên đôi môi, vừa cười khúc khích vừa đờ đẫn ra.

      Đến khi phục hồi tinh thần lại mới thấy đôi mắt nhìu chuyện của Lâm Thinh Thinh nhìn chằm chằm vào .

      “E hèm, gì chớ, tự nhiên nhìn chằm chằm chị.” Tâm Nguyệt lập tức khôi phục trạng thái bình thường, làm bộ như có chuyện gì, nhàn nhã bước vào trong nhà, ngồi sô pha đổi giày.

      Lâm Thinh Thinh lập tức lẽo đẽo theo, ngồi bên cạnh Tâm Nguyệt, bắt đầu “thẩm vấn” .

      cần giả bộ, em cái gì cũng thấy hết rồi, mau, người kia rốt cuộc là ai, hai người bắt đầu từ khi nào, nhanh chóng khai tội.”

      Trình độ bà tám của Lâm Thinh Thinh bất kể là trong phim hay tai đều được Lâm Bái Bái và thỉnh giáo qua hết rồi, nếu giờ mà , khẳng định đêm nay đừng hòng ngủ được.

      Bây giờ Tâm Nguyệt chút cũng lo giữa Lâm Thinh Thinh và Cổ Trạch Sâm có gì xảy ra, xác định quan hệ nhất định phải tin tưởng Cổ Trạch Sâm, về phần Lâm Thinh Thinh, vài chục năm ở chung, biết nàng là người rất đơn thuần, tin tưởng Lâm Thinh Thinh có cái ý tưởng giành người của chị mình đâu.

      Lâm Thinh Thinh kể từ đầu chí cuối tình sử của mình với Cổ Trạch Sâm lần, đương nhiên là tỉnh lượt lí do vì sao mình liều chết buông rồi.

      ra là thế, thực lãng mạn.” Lâm Thinh Thinh ngưỡng mộ .

      Tâm Nguyệt thở dài hơi, bởi vì biết bé này mơ mộng đoạn tình như vậy rồi.

      “Chị vẫn chịu Nam Cung Phong là có nguyên nhân gì, hay là ảnh tốt?”

      Nghe thấy Lâm Thinh Thinh nhắc đến Nam Cung Phong, đôi mắt Tâm Nguyệt buồn bã, biết tấm lòng của Nam Cung Phong đối với , tự hứa với lòng khiến phải buồn, bởi vì ngoại trừ lời “Xin lỗi” có cách gì để đáp ứng .

      “Chị, nếu Nhã Nguyệt biết chuyện hẹn hò giữa chị và cái Cổ Trạch Sâm kia sao?” Lâm Thinh Thinh chợt nhớ tới cái người cuồng luyến em kia, ngưng trọng hỏi.

      Cả người Tâm Nguyệt cứng đờ, xém chút quên cái người trai luyến muội tính phúc hắc rồi, nếu như để ảnh biết và Cổ Trạch Sâm hẹn hò, biết ảnh làm gì Cổ Trạch Sâm, quên chuyện này trước đây khiến Lâm Nhã Nguyệt tức giận thế nào, thậm chí Nam Cung Phong cũng có cách tránh khỏi, có thể thấy trai phúc hắc nội công thâm hậu thế nào.

      được, tạm thời thể để cho ảnh biết, nếu như biết được, Sam nhất định thảm.

      Lâm Thinh Thinh quay sang khẩn cầu Lâm Thinh Thinh, “Thinh Thinh, đồng ý với chị, chuyện này tạm thời đừng để trai biết.”

      “Yên tâm , chị, em giữ kín bí mật!” Lâm Thinh Thinh nghịch ngợm trợn trừng đôi mắt to giảo hoạt với Tâm Nguyệt.

      Cái này Tâm Nguyệt yên tâm ít, cũng may trai biết về Hương Cảng là vì Sam, còn có lời hứa mười năm với Sam. Chỉ cần Thinh Thinh , biết chuyện hẹn hò của và Sam, sau đó chờ thời điểm thích hợp với .

      Thế nhưng Tâm Nguyệt quên mất người nắm chuyện này còn có ông nội của , hơn nữa dựa vào tính tình thương của Lâm lão gia, chuyện của Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm sớm đem bán cho Lâm Nhã Nguyệt nghe từ lâu, hơn nữa quên béng Nam Cung Phong, dù cho Lâm Thinh Thinh , Nam Cung Phong cũng đơn giản ngồi yên để Cổ Trạch Sâm có được , thậm chí quên mất năng lực nắm được tình hình của trong bàn tay từ người trai đáng mến, bởi vậy mới , con khi chỉ số minh mẫn giảm xuống phanh quả nhiên chính xác.

      ~~~~~~~~~~~ Phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      “Nhã Nguyệt, tôi thấy người đó… cường… hôn… Tâm Nguyệt rồi.”

      Trầm mặc……

      “Rầm ― cậu… … cái… gì?”

      “Nhã Nguyệt, tuy rằng rất cam tâm, nhưng tôi thể câu, Tâm Nguyệt ở chung chỗ với rất hạnh phúc, lâu lắm rồi tôi thấy được Tâm Nguyệt thoải mái như vậy.”

      “Hửm? như vậy là cậu buông tay?” Giọng điệu điềm tĩnh từ bên kia truyền sang, đúng là hổ tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lâm, nhanh như vậy hiểu được ý đồ của , tỉnh táo lại.

      “Cậu xem, tôi cho rằng chuyện dễ buông tay như vậy.”


      ~~~~~~~~~~~~~~ Phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~

      Từ khi cùng Cổ Trạch Sâm xác định mối quan hệ, mỗi ngày hai người đều như keo sơn dính lấy nhau, hầu như toàn bộ tây Cửu Long đều biết hai người họ quen nhau, đương nhiên là thái độ mỗi người mỗi khác.

      khó khăn lắm mới có đại mỹ nhân tới, lại bị Bác sĩ Cổ cưa đổ mất tiêu, thiên lý bất công mà ~~~~ Đây là tiếng lòng của nhân viên bộ pháp chứng.

      hổ là Bác sĩ Cổ, nhanh như vậy mà đem mỹ nữ đến tay ~~~~~ Đây là suy nghĩ đầy tự hào của bộ pháp y.

      Hai vợ chồng Cổ Trạch Dao và Cao Ngạn Bác thấy Cổ Trạch Sâm và Tâm Nguyệt trở thành người trong lòng họ đều vui vẻ, hạnh phúc cho đôi trẻ.

      Đương nhiên, cũng hẳn ai cũng vui vẻ như vậy, chẳng hạn người trước mắt đây.

      Nam Cung Phong nhìn hai người họ tay trong tay, cảm thấy thực vô cùng chướng mắt, nụ cười của càng xán lạn hơn bình thường, sau lưng lại là bình hoa bách hợp nở rực rỡ. [Michelle: gì đây, dễ hiểu lầm chết người :)) ]

      Tuy rằng Nam Cung Phong cười rất xán lạn nhưng ý cười đạt tới đáy mắt, nó lạnh lùng cảnh báo mọi người: Tâm trạng của tôi tốt, là vô cùng tốt.

      “Bác sĩ Cổ ngày nào cũng chạy vào bệnh viện, phải là có bệnh gì chứ?”

      “Bây giờ chị của tôi đổi bác sĩ chính, là em trai làm sao đến quan sát chứ.”

      quan sát chị mình như vậy, có cần phải mang theo Tâm Nguyệt chứ? Em ấy và chị của đâu có mối liên hệ gì.”

      “Nhưng bây giờ Tâm Nguyệt là… bạn… … của tôi, thăm chị tôi hẳn có vấn đề gì.”



      Tâm Nguyệt nhìn hai người kia mỗi ngày kiểu đối thoại, từ hồi đầu còn kinh ngạc tới giờ là thành thói quen, biết phải gì, hai người kia sáp vào nhau là cứ như hai đứa trẻ to xác, chẳng ai nhường ai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.