1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Bằng Chứng Thép] Chỉ yêu anh thôi - Cẩn Tâm Nguyệt. (c23) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8, thổ lộ…

      Từ sau khi Dương Dật Thăng rời , Cổ Trạch Sâm biết có phải vì cái ‘ước hẹn mười năm’ kia hay mà trở nên nổi loạn hơn trước: Gia nhập xã hội đen, đánh nhau, cùng tranh địa bàn, thậm chí còn quyết sống quyết chết với xã đoàn khác, bất luận Cổ Trạch Dao khuyên như thế nào cũng dừng lại, về phần cái đuôi Lâm Tâm Nguyệt vì sao lại ở bên canh Cổ Trạch Sâm?

      ~~~~~~~~~~~~ Ngăn nào ngăn nào ~~~~~~~~~~

      Bởi vì Lâm Quốc Hùng biết cháu của mình thường xuyên giao du với tên lưu manh cho nên sợ nàng học thói xấu. (Tác giả: Lão gia tử, yên tâm , cháu nhà ông đủ hư rồi, cần học, ta còn lo là nàng dạy hư Tiểu Sâm Sâm nhà ta nữa là!) Cứ vậy màng cấm túc nàng ở nhà, cho nàng ra ngoài nửa bước.

      Lâm Tâm Nguyệt khổng thể ra ngoài nên chỉ có thể hỏi thăm tin tức của Cổ Trạch Sâm qua Cổ Trạch Dao.

      Từ chỗ Cổ Trạch Dao mà biết được hoạt động gần nhất của Cổ Trạch Sâm, mình lo lắng vô cùng. Tuy là biết Cổ Trạch Sâm cuối cùng vì Cổ Trạch Dao mà quay đầu lại, nhưng mình nhớ đó là vì Cổ Trạch Dao màng đến tính mạng của bản thân mà liều cứu Cổ Trạch Sâm, sau đó Cổ Trạch Dao bị thương mới khiến Cổ Trạch Sâm quay đầu lại, mình muốn Cổ Trạch Dao bị thương, lại càng mong thấy Cổ Trạch Sâm gặp chuyện may.

      Mình cũng chẳng nhớ là ngày nào, chỉ có thể thông qua điện thoại mà nhắc Cổ Trạch Dao chú ý Cổ Trạch Sâm hơn, có việc gì lập tức gọi điện.

      Ai da, rầu muốn chết, biết Sâm bây giờ ra sao, đều tại ông nội hết à, thế nhưng để cho mình ra ngoài, còn sợ mình học cái xấu của lưu manh, bổn tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, hoạt bát đáng mà. …… Lại , sau này Sâm trở thành pháp y tài năng, bổn tiểu thư theo ảnh sao mà học cái xấu được?! (Tác giả: Ta , con à, cái ngươi tương lai, ngươi cho là toàn bộ thế giới ai cũng giống như ngươi biết trước hết hả a). Ai da, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào chị Dao coi chùng Sâm thôi, đừng để bản thân bị thương.

      Lúc này, điện thoại Lâm Tâm Nguyệt đột nhiên rung lên, nhìn thấy tên người gọi, lòng của nàng bất an hơn.

      Đè nén bất an mãnh liệt trong lòng, ấn nút nghe điện thoại: “Vâng, chị Dao.”

      “Tiểu Nguyệt, ổn rồi, Tiểu Sâm tối hôm nay muốn sống mái với xã đoàn bên kia, nhưng chị nghe xã đoàn kia cấu kết với xã đoàn bên khu khác nữa, chị sợ bọn Tiểu Sâm trở lại, chị khuyên Tiểu Sâm được, chị nên làm cái gì bây giờ, làm sao đây?” Giọng điệu Cổ Trạch Dao đầy kích động.

      Nghe thấy lời của Cổ Trạch Dao, tay nàng run lên, thiếu chút nữa đến cầm điện thoại cũng xong.

      “Này, Tiểu Nguyệt, em có nghe thấy ? Tiểu Nguyệt ………”

      “Chị Dao, bây giờ chị hãy bình tĩnh nghe em , bất luận như thế nào đều phải ngăn cho Sâm ra ngoài, em nghĩ biện pháp ra khỏi nhà.” Nàng vừa xong cũng chờ Cổ Trạch Dao đáp lời tắt điện thoại, vội vội vàng vàng chạy vào phòng lấy ba lô chạy ra ngoài.

      Nhưng là nàng còn chưa chạy ra khỏi cửa lớn bị quản gia cản lại “Tiểu thư à, xin cháu hãy trở về phòng thôi.”

      “Chú Lâm, bây giờ cháu có việc gấp, xin chú cho cháu ra ngoài .”

      Nghe thấy lời khẩn cầu của Lâm Tâm Nguyệt, trong lòng bác quản gia giãy dụa.

      Ông chủ à, ông muốn làm người xấu, cứ thế đẩy tôi ra làm, ông cũng là a……… Trong lòng quản gia giãy dụa trong oan ức.

      “Tiểu thư à, phải chú Lâm định giúp cháu, mà là ông chủ bảo rằng ông đồng ý, thể để cho tiểu thư ra ngoài, tiểu thư, cháu nên làm khó chú Lâm.”

      Lâm Tâm Nguyệt cũng muốn chú quản gia tình thương mình khó xử, đành phải trở về, dùng ánh mắt ‘cháu biết là chú tốt với cháu, cháu trách chú’ nhìn quản gia.

      Ông chủ, tôi mặc kệ, tiểu thư tấm lòng rất tốt đó, Hu hu…… Trong lòng quản gia lệ tuôn rơi. (Tác giả: Đó là đóng kịch, đóng kịch!)

      Lâm Tâm Nguyệt bị đuổi trở về ở trong phòng lắng quắng lên.

      Làm sao đây, ra được, căn bản giúp chị Dao được.

      Lâm Tâm Nguyệt nghĩ muốn nát óc nhưng quản gia ở đó được.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, màn đêm rất nhanh buông xuống.

      thanh chuông điện thoại phá vỡ yên tĩnh của ban đêm, Lâm Tâm Nguyệt lập tức cầm lấy điện thoại: “Alo?”

      “Tiểu Nguyệt, Tiểu Sâm ra ngoài rồi, chị cản được, chị sợ nó gặp chuyện may nên theo nó.”

      “Vậy bây giờ chị ở đâu?”

      “Phố XX, ngõ XX”

      “Em nghĩ cách lại đó, chị Dao, chị phải cẩn thận.”

      “Được, em cũng vậy.”

      Buông xuống di động, Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy vườn hoa dưới ban công, chết chết , nàng dọc theo gồ bên cạnh ban công, chậm rãi qua. (Tác giả: Con ta hôm nay làm Spider Girl), đến chỗ đứng vững, đổ ập người ngã xuống, khuỷu tay và lòng bàn tay đều bị tróc da, nhưng nàng còn tâm trí quản mấy vấn đề đó nữa.

      Vừa ra khỏi cửa nhà, Lâm Tâm Nguyệt liều chết chạy đến chỗ Cổ Trạch Dao , mà khi nàng tới lại phát người cũng thấy, di động Cổ Trạch Dao cũng gọi được.

      Sâm, chị Dao, hai người rốt cuộc ở đâu, hai người ngàn vạn lần đừng có gì nha.

      Cái gọi là quá quan tâm tất bị loạn, Lâm Tâm Nguyệt lúc này sớm quên mất nội dung câu chuyện, dốc lòng suy nghĩ an nguy của Cổ Trạch Dao bọn họ.

      Ngay tại lúc Lâm Tâm Nguyệt lo lắng vạn phần, hiểu sao nghe thấy giọng của Cổ Trạch Dao vọng ra từ con hẻm tắt “Em, chạy mau!”

      Lâm Tâm Nguyệt chạy đến đầu hẻm thấy Cổ Trạch Dao lôi kéo cánh tay Cổ Trạch Sâm chạy ra ngoài, đằng sau còn có thể nghe thấy tiếng đuổi theo. Nàng vội vàng chạy tới “Chị Dao, Sâm, hai người sao chứ?”

      “Tại sao em lại chạy tới đây, rốt cuộc em có biết chỗ này nguy hiểm như thế nào ?” Cổ Trạch Sâm nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt xuất rất kinh ngạc, nhưng nhiều nhất là lo lắng. Cổ Trạch Dao cũng vậy, ấy ngờ Lâm Tâm Nguyệt chạy đến đây được. Lâm Tâm Nguyệt thấy trong mắt hai chị em đều là lo lắng “Bây giờ phải là lúc lo lắng cho em, nhanh chạy theo em trốn.”. Vội vàng kéo bọn họ núp vào, nghe thấy tiếng đuổi theo mất hút, ba người cuối cùng mới thở phào, thả lỏng tinh thần. Cổ Trạch Dao vội hỏi Cổ Trạch Sâm “Em, em sao chứ?” “Em sao, chị hai.”

      Nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Trạch Dao và Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt cũng xem như yên tâm.

      đúng, mình nhớ , trong nội dung câu chuyện, lưng chị Dao bị chém trúng mà.

      “Chị Dao, chị mau cho em lưng của chị!” xong lập tức kiểm tra lưng của Cổ Trạch Dao, quả nhiên quần áo sau lưng Cổ Trạch Dao bị nhuộm thành màu đỏ hết rồi. “Chị Dao, chúng ta lập tức bệnh viện.”

      “Chị, chị chảy rất nhiều máu.”

      “Chị sao, các em cần lo lắng.”

      “Tại sao chứ, phải em chị cần lo cho em rồi sao.”

      ngày em chịu thay đổi, ngày chị vẫn để mặc em.”

      Nghe thấy nội dung cuộc đối thoại giống như trong phim, Lâm Tâm Nguyệt biết tại khắc này Cổ Trạch Sâm nhất định sửa đổi tốt.

      “Được rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đưa chị Dao bệnh viện, Sâm giúp em chút.” Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nầng Cổ Trạch Dao dậy rồi đưa chị ấy bệnh viện.

      ~~~~~~~~~~~~ Bệnh viện ~~~~~~~~~~~

      Cổ Trạch Dao được đưa vào bên trong băng bó, ngoài hành lang khí im ắng, chỉ có hai người Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm ngồi chờ.

      Cổ Trạch Sâm im lặng ngồi ở kế bên, nhưng thấy tay của run rẩy khiến cho Lâm Tâm Nguyệt biết nội tâm của chút cũng bình yên.

      sợ hãi, bởi vì mất nhiều thứ lắm, muốn mất người chị duy nhất, lại chỉ mới là thiếu niên mười mấy tuổi thôi.

      Lâm Tâm Nguyệt gắt gao cầm lấy bàn tay Cổ Trạch Sâm “Đừng lo quá, chị Dao nhất định sao.” Mặc kệ tương lai ra sao, ít nhất tại đây em làm bạn với . Ánh mắt kiên định của Lâm Tâm Nguyệt khiến trái tim Cổ Trạch Sâm cảm thấy ấm áp.

      ra còn có người quan tâm, có người bạn cảm giác lại tốt như vậy, tốt đến khiến nỡ buông tay, hy vọng có thêm nhiều ấm áp, tay đảo ngược lại nắm lấy tay Lâm Tâm Nguyệt.

      “Ai….” Cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay bị cầm phải truyền ra khiến Lâm Tâm Nguyệt vô thức thốt ra tiếng.

      “Sao vậy?!”

      có gì đâu.” Nghe được câu hỏi của Cổ Trạch Sâm, nàng định rút tay ra, đáng tiếc Cổ Trạch Sâm phát ra động tác của nàng, bắt lấy bàn tay của Lâm Tâm Nguyệt, nhìn thấy rất nhiều miệng vết thương cánh tay bị trầy trụa.

      “Cái này, tại sao có thể như vậy? Làm sao bị thương hả?”

      “Em, em …….”

      !”

      Lâm Tâm Nguyệt bị vẻ mặt trầm của Cổ Trạch Sâm dọa sợ rồi. “Em từ ban công leo ra, cẩn thận bị té mới trầy.”

      Rối rắm nhìn đáng thương vụng về ngồi bên cạnh mình, hỏi “Tại sao lại chạy tới?”

      “Hở?” Lâm Tâm Nguyệt hiểu vì sao đột nhiên đổi đề tài, có chút phản ứng chậm.

      “Tại sao em giống chị , để ý tới nguy hiểm của bản thân mà chạy tới, vì sao muốn cứu ?”

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm từ hôm nay trở thay đổi, ra lời mà bản thân giấu trong lòng rất lâu: “Bởi vì em thích , em muốn nhìn thấy gặp bất cứ chuyện bất trắc nào.” (Tác giả: Con nhà ta thổ lộ rồi.)

      Cổ Trạch Sâm sững người, mặt đỏ lên, lúng túng xoay người sang chỗ khác. “ xin bác sĩ thuốc cho em.” xong bỏ chạy. (Tác giả: Con , con dọa người ta rồi.)[Michelle: Sâm Sâm quá!]

      Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười, thời gian còn nhiều, em tin bắt được .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9, ra nước ngoài.

      Ngay lúc Lâm Tâm Nguyệt còn suy tư làm sao để tóm được tâm của Cổ Trạch Sâm nhà họ Lâm rối loạn. Có thể rối được sao, đại tiểu thư nhà họ Lâm là hòn ngọc quý tay Lâm lão gia. Ban đêm vượt tường, bậy bậy, là từ vách tường lầu hai xuống rồi mới chạy ra. [Michelle: dễ lầm với ‘hồng hạnh xuất tường’ quá :))]

      Nhìn bé chật vật camera, Lâm Quốc Hùng đau xé lòng, đó là hòn ngọc quý tay ông a, là người ông cẩn thận che chở, ông luôn nâng niu tay, sợ bảo bối bị chút thương tổn, bây giờ chỉ vì thằng nhãi ranh nào đó mà dám làm ra chuyện nguy hiểm. Nhất định, nhất định để cho thằng nhãi đó tới gần bảo bối của ta lần nào nữa. (Tác giả: Lão gia tử, ông lầm rồi, là bảo bối nhà ông quấn lấy người ta…)

      “Tiểu Lâm, cậu lấy tài liệu đến đây cho tôi, chuẩn bị cho tôi, thuận tiện báo cho người đó, để cho chuẩn bị chu đáo, mặt khác hồi Tiểu Nguyệt về đưa nó đến gặp tôi.”

      biết, ông chủ.”

      Tiểu Nguyệt, đừng trách ông nội, ông nội cũng vì muốn con được tốt. Nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, tâm của Lâm Quốc Hùng nặng trịch như bị núi đè lên vậy.

      ~~~~~~~~~~~~~~~ Quay trở lại bệnh viện nào ~~~~~~~~~~~

      Mà Lâm Tâm Nguyệt ở bệnh viện hồn nhiên biết mọi phát sinh ở nhà họ Lâm, bây giờ nàng còn ráng quấy rối Cổ Trạch Sâm nữa chớ.

      Vốn là Cổ Trạch Sâm định để Lâm Tâm Nguyệt về trước, ở lại chăm sóc cho Cổ Trạch Dao. Nhưng tại Lâm Tâm Nguyệt mặt quá dầy, sống chết chịu , Cổ Trạch Sâm đành phải giận dữ đuổi nàng trở về, nàng lập tức hai mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn Cổ Trạch Sâm, mà chàng trai trẻ Cổ Trạch Sâm của chúng ta công lực còn quá thấp nên chỉ có thể giơ hai lá cờ trắng đầu hàng.

      ra sau khi Lâm Tâm Nguyệt thổ lộ với Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Sâm vừa nhìn thấy nàng mặt đỏ lựng, sau đó lại tìm cách trốn trốn. Tiếc là phòng Cổ Trạch Dao nằm viện diện tích như vậy, muốn tránh cũng chả tránh được. Còn Lâm Tâm Nguyệt làm sao có thể dễ dàng buông tha cho , khó khăn mới thổ lộ được, làm sao để cho Cổ Trạch Sâm bỏ trốn chớ.

      Nửa đêm Cổ Trạch Dao tỉnh lại, phát em trai mình nhìn Lâm Tâm Nguyệt giống như con chuột cảnh giác nhìn con mèo. liền cười trộm, nhưng vì sợ người nhà Lâm Tâm Nguyệt lo lắng cho nên đề nghị bé về trước.

      “Tiểu Nguyệt à, em tốt hơn về trước , lâu hơn nữa người nhà của em phát em mất tích rất lo lắng đó.”

      “Tại em muốn ở lại với chị.”

      sao đâu, có Tiểu Sâm cùng chị, hơn nữa ngày mai em cũng có thể tới thăm chị mà, lại A Sâm nhà chị cũng biến mất đâu, nếu để chị tặng A Sâm cho em mang về.” Cổ Trạch Dao nhìn em trai khốn quẫn nên chọc ghẹo, ngờ em trai mình và Lâm Tâm Nguyệt đều đỏ mặt.

      “Chị Dao, ghét quá a, thèm quan tâm chị nữa, em về đây, còn có , cần tặng cho em!” Lâm Tâm Nguyệt lườm Cổ Trạch Sâm cái, tuy rằng nàng thổ lộ nhưng bị Cổ Trạch Dao huỵch toẹt ra vẫn mắc cỡ, nàng giẫm giẫm chân chạy ra ngoài. Nếu nàng biết rằng đây là lần cuối cùng mình có thể gặp Cổ Trạch Sâm, nhất định nàng như vậy.

      “Ha ha ha…… em à, em mau cho chị vừa rồi em và Tiểu Nguyệt những gì rồi.” Nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt trở về, Cổ Trạch Dao bắt đầu chọc ghẹo em trai mình.

      nên nhiều chuyện như vậy, nhanh ngủ .”

      “Chẳng qua nha, Tiểu Nguyệt là tốt, nếu em dám ăn hiếp bé, cho dù em là em ruột của chị, chị cũng nể tình đâu.”

      “Biết rồi mà.”

      Lúc này, bất kể là Cổ Trạch Sâm hay là Lâm Tâm Nguyệt, ai cũng ngờ đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.

      Mà khi bọn họ gặp lại nhau là chuyện của mười mấy năm sau.

      ~~~~~~~~~~~~~ Nhà họ Lâm ~~~~~~~~~~~~~

      Lâm Tâm Nguyệt về đến nhà, phát khắp phòng đèn điện sáng ngời, tiêu rồi, ông nội biết, xem ra lại bị cấm túc nữa. Lâm Tâm Nguyệt làm bộ bình tĩnh, thong dong bước vào cửa, quản gia chờ nàng từ sớm.

      “Tiểu thư, ông chủ căn dặn, khi cháu trở về kêu cháu đến phòng sách.”

      “Nga, cháu biết rồi.” Xem ra lần này ông nội thực giận, lần này chết rồi, làm sao đây?

      Lâm Tâm Nguyệt vào phòng sách cảm nhận được khí rất ngột ngạt, nhìn thấy người ông đứng trước cửa sổ, nàng cẩn trọng gọi “Ông nội.”

      [Michelle: Tôi này, ông nhìn camera trước rồi mới tạo dáng hay là đứng vậy từ đời nào chờ bé Nguyệt hở……]

      Nghe thấy tiếng cháu khẽ gọi, Lâm Quốc Hùng cũng nhẫn tâm nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cháu mình, nhưng ông còn lựa chọn nào khác, vì tương lai cháu mình, ông ngại đóng vai kẻ ác.

      “Ngồi xuống .” Lâm Quốc Hùng xoay người, để cho Lâm Tâm Nguyệt ngồi xuống.

      “Con tỉnh lại cũng lâu, đồng thời sắp đến lúc phải học, con xem có thích trường học kia , ông nội liên hệ cho con.”

      “Dạ?” Giọng điệu Lâm Quốc Hùng nghiêm túc khiến cho Lâm Tâm Nguyệt có dự cảm tốt, nàng cầm lấy tài liệu, phát những trường học này đều là ở Mỹ. “Ông nội, tại sao trường học đều ở Mỹ? Tại sao có ở HongKong?” Lâm Tâm Nguyệt nhức đầu, cảm thấy rất hoang mang.

      có trường ở HongKong, mấy ngày nữa con ở trong nhà thu xếp cho tốt, cuối tuần sau cùng ông nội Mỹ.” Giọng điệu Lâm Quốc Hùng kiên định .

      “Tại sao vậy? Là do con nghe lời trốn phải ông nội? Sau này con như vậy nữa đâu.” Lâm Tâm Nguyệt kích động nhảy dựng lên, năn nỉ Lâm Quốc Hùng. Ông chặt đứt hy vọng của Lâm Tâm Nguyệt “Con là vì tên lưu manh mà liều mạng chạy đúng ?!”

      “Ông nội……….”

      “Tiểu Nguyệt, con hận ông cũng được, oán ông cũng được, ông tiếp tục để cho con ở HongKong nữa, cũng cho con gặp cái thằng nhãi đó.”

      Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy đau khổ của Lâm Quốc Hùng, Lâm Tâm Nguyệt nên lời cự tuyệt. Nàng biết ông rất thương nàng, chấp nhận để nàng oán hận cũng phải liều mạng đưa nàng Mỹ, trong lòng ông hẳn cũng rất đau khổ. Mấy ngày này, nàng tự xét lại bản thân ràng có quan tâm đến cảm nhận của ông, nàng rất bất hiếu, nhưng mà nàng thể cứ như vậy mà Mỹ được.

      “Ông nội, Sâm còn là lưu manh nữa, ảnh sửa đổi tốt hơn, hơn nữa ảnh còn , ai biết sau này ảnh như thế nào.” Sau này Sâm chính là pháp y…

      “Cái con đó là chuyện sau này, chuyện đó ai biết được.” Lâm Quốc Hùng dùng lời của Lâm Tâm Nguyệt phản bác lại nàng.

      “Con…….” Mình biết, mình đương nhiên biết, nhưng ông nội biết, mình thể , tất cả chấm hết. “Con tin tưởng ảnh.”

      “Nga? Con tin tưởng nó?” Lâm Quốc Hùng thực nghi vấn vì sao cháu của mình cứ vậy mà tin tưởng cái thằng xấu xa đó, bởi vậy ông mới hạ quyết định “Con tin tưởng nó như vậy, ông cho nó thời gian mười năm.”

      “Cái gì?”

      “Mười năm, chỉ cần sau mười năm thằng nhãi đó trở thành người hữu ích cho xã hội mà con vẫn còn thích nó, ông để cho con trở về.”

      “Ông nội, ông sao?” Rất tốt, tương lai Sâm chính là pháp y, mà nội dung bộ phim cũng gần mười năm sau mới bắt đầu, đến lúc đó trở về là vừa đúng lúc.

      “Ân.”

      “Tuyệt quá, cám ơn ông nội.” Lâm Tâm Nguyệt kích động chạy tới ôm Lâm Quốc Hùng.

      “Con cứ như vậy mà tin nó?!”

      “Phải! Con tin tưởng ảnh.” Người khác biết nhưng mình biết tương lai của Sâm, Lâm Tâm Nguyệt kiên định trả lời.

      Lâm Tâm Nguyệt tin tưởng Cổ Trạch Sâm chi bằng nàng tin tưởng cốt truyện cho rồi. ra chính nàng cũng biết rằng nhờ có nàng mà cuộc đời Cổ Trạch Sâm là Cổ Trạch Sâm mà nàng ngưỡng mộ hay là vì lí do khác, ngay cả nàng cũng chẳng biết.

      Mười năm, bất kể là Cổ Trạch Sâm hay Lâm Tâm Nguyệt, đều là cơ hội, lần được quyết định cho số phận của bản thân.

      ~~~~~~~~~~~~~ Bệnh viện ~ ta có duyên với mi ~~~~~~~~~~~~

      Lâm Quốc Hùng vì ngăn ngừa Lâm Tâm Nguyệt lại gặp nhóm người Cổ Trạch Sâm, lại làm ra chuyện nguy hiểm nên ông phái người ngày đêm canh gác trước cửa phòng Lâm Tâm Nguyệt, đồng thời tịch thu điện thoại của nàng, để cho nàng ngoan ngoãn chờ ở nhà cho đến khi xuất ngoại.

      Lâm Tâm Nguyệt bị nhốt lại cũng biết ông nội bây giờ ở chỗ bệnh viện Cổ Trạch Dao dưỡng thương.

      Lâm Quốc Hùng vẫn muốn tận mắt nhìn cái người khiến cho cháu bảo bối của ông mỗi ngày luôn nhắc ở bên miệng, cho nên sáng sớm mang theo quản gia đến bệnh viện.

      “Cậu chính là Cổ Trạch Sâm.” ràng là câu nghi vấn nhưng Lâm Quốc Hùng lại dùng ngữ điệu khẳng định để hỏi, có lẽ đây là thói quen do ông là thương nhân ~~~ làm chuyện gì mình nắm chắc.

      Cổ Trạch Sâm vốn định mua bữa sáng cho chị hành lang lại bị người ta gọi. Lúc còn ở nhi viện sớm học cách quan sát sắc mặt, cũng học cách phân biệt ra người có cấp bậc khác biệt, mà người đàn ông trước mặt này quần áo bất phàm, cái này gọi là bậc bề lâu ngày khí chất lẫn ánh mắt đều lợi hại. cần ai vẫn biết người đàn ông thoạt nhìn hơn năm mươi này tuyệt đối phải người bình thường, cũng khẳng định bản thân mình biết người này, nhưng hiểu vì sao ông ta lại biết tên của mình.

      Nhận ra nghi hoặc của Cổ Trạch Sâm, Lâm Quốc Hùng rất tự nhiên giới thiệu: “Tôi là ông nội của Lâm Tâm Nguyệt ~~ Lâm Quốc Hùng.”

      Có lẽ ông nội Lâm Tâm Nguyệt ai biết, nhưng cái tên Lâm Quốc Hùng chỉ cần là người có chút kiến thức là biết. Đó là ông chủ bất động sản, tiền nhiều như nước ~~ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào thực lực của chính mình thành lập ra tập đoàn nhà họ Lâm, ai dám kiếm chuyện với ông, ngay cả người trong hắc bạch lưỡng đạo đều phải để cho ông ba phần mặt mũi, Cổ Trạch Sâm cũng rất nể phục, sùng bái ông.

      Cổ Trạch Sâm làm sao cũng nghĩ ra cái đuôi cả này lẽo đẽo theo và Dương Dật Thăng thế mà là cháu của Lâm Quốc Hùng. Trong lòng Cổ Trạch Sâm tuy là rất kinh ngạc nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh.

      Lâm Quốc Hùng tán thưởng nhìn sơ lượt Cổ Trạch Sâm, tệ nha, biết ta là ai mà còn có thể bất động thanh sắc như thế, “Hôm nay tôi đến tìm cậu, thứ nhất vì tôi muốn biết cái người có thể khiến cho bảo bối nhà tôi thích là người ra sao, thứ hai là tôi có vấn đề muốn cho cậu.” Lâm Quốc Hùng vừa quan sát Cổ Trạch Sâm vừa nhàn nhã, tiêu sái đến ghế dựa ngồi xuống.

      “Cậu biết , tôi vô cùng thích cậu.” Lâm Quốc Hùng nhìn phớt qua cánh tay Cổ Trạch Sâm vì nghe thấy ông vậy mà nắm chặt lại. “Tôi thích cậu phải vì tôi xem thường xuất thân của cậu, mà là bởi vì cậu mà Tiểu Nguyệt thường xuyên gặp phải nguy hiểm, thường xuyên bị thương, cho nên tôi mới cấm túc nó. Vốn tôi định để cho nó xuất ngoại, bao giờ … trở về nữa.” Lâm Quốc Hùng nhìn cậu thiếu niên trừng lớn đôi mắt bởi vì lời của ông, ánh mắt tồi, Lâm Quốc Hùng giả vờ như nhìn thấy dáng vẻ gì hết, mặt cứ y như cũ, “Nhưng là vì nha đầu đó mực xin tôi, tìm rất nhiều lí do để thuyết phục tôi, vì thế tôi mới cùng với nó đặt ra giao kèo: Chỉ cần mười năm sau cậu có thể trở thành người có khả năng cống hiến cho xã hội, tôi để cho nó trở về HongKong. Tôi nghĩ rằng như vậy là có thể cắt đứt ý niệm trong đầu nó, ngờ nó rất kiên định với tôi rằng nó tin tưởng cậu, tin tưởng cậu có thể làm được, vậy còn cậu sao?”

      hành lang quả thực rất im ắng, Lâm Quốc Hùng chờ, ông chờ Cổ Trạch Sâm cho ông đáp án thỏa đáng.

      “Tôi đợi em ấy trở về.” câu đơn giản lại bao hàm ba lời hứa, hứa với bản thân , hứa với Lâm Tâm Nguyệt lẫn Lâm Quốc Hùng.

      “Nga, tôi đây liền chống mắt chờ xem.” Xem ra muốn tin lão cũng phải tin, cái ánh mắt kia, lão nhận có sai chứ, thằng nhóc này cũng có ánh mắt giống như mình, mà mình thành công. Xem ra thằng nhóc này trong tương lai cũng đến nỗi làm phế vật, Lâm Quốc Hùng lộ ra tươi cười thỏa mãn rời khỏi bệnh viện. Mà khi Cổ Trạch Sâm nhìn thấy ông rời , trong chốc lát cũng kiên định xoay người tiếp tục mua bữa sáng cho chị.

      Lâm Quốc Hùng và Cổ Trạch Sâm lần đầu tiên giao chiến khiến cho Lâm Quốc Hùng khắc sâu ấn tượng với Cổ Trạch Sâm, đồng thời có cái nhìn mới và khiến cho Cổ Trạch Sâm càng thêm quyết tâm chuẩn bị sính lễ đính hôn.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10, rời

      Mấy ngày nay, Tâm Nguyệt vẫn ở trong nhà, di động, được ra ngoài, cho dù có thể ra ngoài nàng cũng dám , cho dù có điện thoại, cũng dám dùng, bởi vì sợ mình lưu luyến, sợ bản thân muốn nữa, sợ mình yếu lòng đòi ở lại. biết mười năm này là thời gian để Cổ Trạch Sâm trưởng thành, đồng thời muốn suy nghĩ tiếp theo bản thân theo đuổi cái gì, chuẩn bị tốt cho kịch bản trong tương lai.

      Mai chính là thứ hai, Tâm Nguyệt xuất ngoại, tối nay chính là đêm cuối cùng ở HongKong của , nhìn thấy cảnh vật tối om ngoài ban công, bầu trời ánh sao cũng chẳng có, tâm trạng cũng trở nên nặng trĩu.

      Bấy giờ, Lâm Quốc Hùng cầm túi hồ sơ ra ban công, “Ông nội gõ cửa ở bên ngoài, thấy con ra nên tự vào.”

      Lâm Quốc Hùng ngồi bên cạnh Tâm Nguyệt, nhìn cháu trầm lặng, “Còn giận ông nội sao?”

      “Con có giận ông nội, con chỉ giận bản thân mình, từ lúc tỉnh lại tới giờ vẫn chưa từng làm gì tốt cho ông nội, còn khiến cho ông lo lắng.” Tâm Nguyệt mặt ngoài rất bình tĩnh nhưng giọng điệu của rất đau thương, “Hơn nữa, là biết mình sắp phải , nhưng ngay cả dũng khí để lời tạm biệt với chị Dao bọn họ cũng có, ông nội, con thực vô dụng.” nhàng dựa đầu lên vai Lâm Quốc Hùng.

      “Ai dám cháu Lâm Quốc Hùng ông vô dụng, xem ông làm sao dẹp loạn bọn họ.” Lâm Quốc Hùng giả bộ nổi giận, “ chứ chuyện con dám làm, ông nội làm giúp con rồi.”

      “Ông nội, ông cái gì, ông gặp ảnh rồi?” Tâm Nguyệt kích động ngẩng đầu lên, ánh mắt ràng có hy vọng và lo lắng. Lo vì biết ông những gì, còn mong là mong gửi lời gì đó cho mình.

      “Dù muốn thừa nhận, nhưng thằng nhãi này quả thực tệ, có thể thời gian đó thằng nhãi này nhất định trở thành người xuất sắc.”, nhìn thấy vẻ kích động của cháu , ông trêu chọc: “Tuy ông nội già, nhưng mắt nhìn người vẫn còn, nhưng mà ngờ mắt nhìn của Tiểu Nguyệt nhà ông cũng tệ nha.”

      “Vậy ấy có gì hay ông?”

      “Nó với ông câu.”

      gì vậy?” Tâm Nguyệt xoát ánh mắt chuyển lên người ông nội mình, trong đó mang theo mong đợi.

      “Nó , nó chờ con trở về.”

      Nghe được lời này, Tâm Nguyệt biết đây chính là lời hứa dành cho , trong lòng nhất thời cảm thấy được hương vị mật ngọt.

      Nhưng Lâm Quốc Hùng chợt lên tiếng, phá vỡ ngọt ngào trong lòng Tâm Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, lời tiếp theo ông nội định , con nên nghe cho ràng.”, giọng điệu Lâm Quốc Hùng nghiêm túc, khiến cho Tâm Nguyệt khỏi ngồi dậy, “Trước hết con hãy xem sơ nội dung trong túi hồ sơ này .”, Lâm Quốc Hùng đưa túi hồ sơ cho Tâm Nguyệt, mở ra, phát nội dung bên trong thuộc về chàng trai 15 tuổi, từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ.

      “Ông nội, cái này ...” Tâm Nguyệt nhìn tài liệu này, cảm thấy rất mơ hồ.

      “Con đừng vội, ông nội giải thích cho con, vốn chuyện này ông chưa nghĩ tối nay cho con, nhưng bây giờ con sắp phải Mỹ, nên con có quyền lợi được biết mọi thứ.”

      Ánh mắt Lâm Quốc Hùng nhìn về nơi xa, bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.

      ~~~~~~~~~~ Hồi tưởng ~~~~~~~~~~~~~

      [​IMG]


      ra tập đoàn nhà họ Lâm là do Lâm Quốc Hùng và em trai Lâm Uy cùng nhau thành lập, nhưng bởi vì Lâm Uy chỉ phụ trách công việc hậu cần, hơn nữa thích dạng thương trường dối trá khi công ty vừa vào quỹ đạo, Lâm Uy liền mang theo vợ du lịch thế giới, cho nên mọi người đều nghĩ rằng tập đoàn nhà họ Lâm chỉ có mình Lâm Quốc Hùng thành lập.

      Sau đó năm, hai em Lâm Quốc Hùng đều có con, nhưng Lâm Uy sợ con theo hai vợ chồng du lịch khắp nơi có bạn, đơn, vì thế bọn họ mới nhận đứa con nuôi.

      Con của Lâm Quốc Hùng là Lâm Hạo Đông và Dương Tố Mẫn, cũng chính là cha mẹ của Tâm Nguyệt kết hôn với nhau, Lâm Quốc Hùng liền mời cả nhà em trai về dự lễ cưới. Vì thế Lâm Uy mang theo vợ và hai đứa con Lâm Hạo Nhiên và Lâm Hạo Hi trở về HongKong.

      ngờ Lâm Hạo Hi nhất kiến chung tình với Lâm Hạo Đông [Michelle: con nuôi nhất kiến với ba Tâm Nguyệt] , chẳng những sau khi Lâm Hạo Đông kết hôn còn dụ dỗ mà lúc nào cũng khiêu khích Dương Tố Mẫn, dự định phá hỏng tình cảm giữa Lâm Hạo Đông và Dương Tố Mẫn, nhưng Lâm Hạo Đông vô cùng Dương Tố Mẫn, Hạo Đông muốn Lâm Hạo Hi mất mặt nên cứ tránh né.

      Vậy mà Lâm Hạo Hi dám kê thuốc với Hạo Đông, bắt Hạo Đông chịu trách nhiệm, vợ chồng Lâm Uy nhìn con mình làm ra chuyện biết xấu hổ, cảm thấy có lỗi với người Lâm Quốc Hùng, vì thế liền đưa Lâm Hạo Hi Mỹ định cư, còn Lâm Hạo Nhiên ở lại giúp Lâm Hạo Đông quản lý công ty.

      Nào ngờ ở Mỹ, Lâm Hạo Hi mang thai, Lâm Uy nỡ bỏ đứa cháu của trai nên để cho Lâm Hạo Hi giữ cái thai. Lâm Hạo Hi sinh ra đứa con trai, Lâm Uy gọi đứa bé là Lâm Nhã Nguyệt, đồng thời cầu Lâm Hạo Hi được trở về HongKong dây dưa với Lâm Hạo Đông lẫn đứa mới đồng ý để ta nuôi đứa .

      Cùng năm đó, Lâm Hạo Nhiên kết hôn, sinh ra đứa con gọi là Lâm Bái Bái [Michelle: Nghe quen chưa… he he]. Ba năm sau, Lâm Hạo Đông cũng sinh đứa con , chính là Lâm Tâm Nguyệt của chúng ta. Sau đó, Lâm Hạo Nhiên lại sinh thêm đứa con , gọi là Lâm Thinh Thinh. [Michelle: quen chưa, quen chưa …]

      Vốn nghĩ rằng chuyện đến đây là hết, ngờ Lâm Hạo Hi lừa mọi người mang theo Lâm Nhã Nguyệt lén trở về HongKong. Lâm Hạo Hi định dùng Lâm Nhã Nguyệt để đoạt tâm của Lâm Hạo Đông, nhưng Lâm Hạo Đông muốn nhận Lâm Nhã Nguyệt, cũng chẳng muốn nhìn mặt Lâm Hạo Hi.

      Bởi vì nhìn thấy cả nhà Lâm Hạo Đông hòa thuận vui vẻ, Lâm Hạo Hi cuối cùng phát điên, ta lái xe chở Lâm Nhã Nguyệt tông vào xe nhà Lâm Hạo Đông. Vợ chồng Lâm Hạo Đông và Lâm Hạo Hi chết tại chỗ, Lâm Tâm Nguyệt lâm vào hôn mê, còn Lâm Nhã Nguyệt chỉ bị ngoại thương. Bởi vì Lâm Nhã Nguyệt biết mọi chuyện do Lâm Hạo Hi sắp xếp chon nên người họ Lâm có gán tội cho đứa , vì thế Lâm Quốc Hùng đưa cậu bé về nhà họ Lâm.

      Lâm Hạo Nhiên cảm thấy còn mặt mũi ở lại HongKong, càng biết phải đối mặt với Lâm Quốc Hùng và Tâm Nguyệt như thế nào nên ông xin từ chức với Lâm Quốc Hùng, cả gia đình cùng nhau di dân sang Mỹ. Nửa năm sau, Lâm Nhã Nguyệt cũng bị Lâm Quốc Hùng đưa Mỹ du học. Rồi bây giờ Tâm Nguyệt tỉnh lại, chuẩn bị du học luôn, nhà họ Lâm chỉ còn lại mình Lâm Quốc Hùng.

      ~~~~~~~~~~~~~~ Chấm dứt hồi tưởng ~~~~~~~~~~~~

      [Michelle: Tôi này tg, có cần viết ra gia phả rối như thế này … edit mà còn rối, ng đọc sao … làm tôi lo xa phải ngồi mài mò kẻ bảng gia phả =.=]

      “Khi con vừa mới tỉnh lại, ông nội sợ con chịu được đả kích nên dám cho con nghe.”

      Tâm Nguyệt nghe hết toàn bộ câu chuyện cũ, chỉ có ý tưởng: Rất có tố chất của phim truyền hình 8h.

      Dù sao với Tâm Nguyệt mà , những người đó cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Có điều, ngờ mình và Lâm Thinh Thinh là chị em họ, ra thích đơn thuần, hoạt bát, tươi tắn đó, nhưng với điều kiện tiên quyết là ta được có mối quan hệ gì với Cổ Trạch Sâm.

      Bây giờ Tâm Nguyệt rất để ý đến người cùng cha khác mẹ, “Ông nội, trai kia bây giờ ở đâu?”

      “Bây giờ nó ở biệt thự của chúng ta bên Mỹ, ông cho nó biết chuyện con Mỹ, để cho nó chuẩn bị tốt. Đương nhiên, nếu con thích ở cùng chỗ với nó, ông nội có thể kêu nó dọn ra ngoài.” Lâm Quốc Hùng lo Tâm Nguyệt tiếp nhận được Lâm Nhã Nguyệt nên đề nghị.

      “Ông nội đừng lo, con biết mọi chuyện chẳng có liên quan đến hai. Tiểu Nguyệt rất vui vẻ, bởi vì Tiểu Nguyệt chỉ có chị mà còn có .”, tiểu quỷ 15 tuổi, bổn tiểu thư đường đường là thạc sĩ TK21 sợ sao, đùa.

      “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lâm Quốc Hùng cuối cùng buông được tảng đá lớn trong lòng, cười thỏa mãn.

      ~~~~~~~~~~~~~~ Nhà họ Lâm ~~~~~~~~~~~~~

      Hôm sau, Tâm Nguyệt thu xếp hành lý ổn thỏa, nhìn lại lần căn phòng mình bày trí, cảm thấy lưu luyến từ từ đóng lại cánh cửa, rời khỏi.

      Tâm Nguyệt ngồi máy bay, nhìn ngắm cuốn sách Dương Dật Thăng tặng cho , tuy là có ai tiễn, nhưng hiểu được, đó là vì đều sợ phải ly biệt.

      Chiếc máy bay cất cánh, Tâm Nguyệt nhìn xuống sân bay ngày càng thu lại.

      còn gặp lại, chị Dao, Sâm, chờ em trở về nhé.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11, người thân …



      Máy bay rất nhanh đáp xuống sân bay nước Mỹ, chuyện ở HongKong tạm thời đối với Tâm Nguyệt xem như là dĩ vãng. Bây giờ cần phải bắt đầu kế hoạch vì tương lai của mình, cố gắng vì hạnh phúc của chính mình, nếu xác định mình thích Cổ Trạch Sâm, như vậy gắt gao bắt lấy ấy. Nếu ông trời cho sinh mệnh lần thứ hai, vậy sống cuộc sống Tâm Nguyệt cho tuyệt vời.

      Xuống khỏi máy bay, Tâm Nguyệt theo ông nội ra sân bay, lúc này từ xe hơi riêng bước xuống chàng trai trẻ tuấn mỹ.

      Dáng người chàng trai cao ngất, đôi mắt nhìn giống như hai viên chân trâu đen, mũi cao tuấn, đường nét khuôn mặt vô cùng thanh tú nhưng tạo hình đông lạnh, ánh mắt sắc lạnh như băng khiến cho cả người tỏa ra hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Chàng trai đến gần nhóm người Tâm Nguyệt, cung kính gọi Lâm Quốc Hùng tiếng “Ông nội”, tầm mắt chuyển dời đến chỗ Tâm Nguyệt, lạnh nhạt gọi tiếng “Chào em.” rồi tiếp tục quan tâm đến nữa. Nhưng Tâm Nguyệt thèm để ý thái độ của , vô tư đánh giá .

      ra là người cùng cha khác mẹ của mình, thoạt nhìn tệ nha.

      Nếu phải Tâm Nguyệt bắt gặp ánh mắt của lóe lên tia vui sướng tin rằng người này rất chán ghét đó chứ.

      “Ông nội, xe chuẩn bị sẵn, con tới đón ông và em về nhà.”, giọng Nhã Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      “Ừ, quay về .” Lâm Quốc Hùng giống như sớm quen với thái độ lạnh nhạt của Nhã Nguyệt, dẫn đầu ngồi vào xe.

      Mà Tâm Nguyệt lết lại gần Nhã Nguyệt, giọng: “ ngờ trai của em lại suất đến thế này, chỉ là hơi gầy, ôm được thoải mái.” xong còn quét mắt đánh giá thân hình của chàng. (Tác giả: con , con là chòng ghẹo, chòng ghẹo! )

      Hừ, cho cái tội thèm quan tâm bổn tiểu thư, cho nhìn bổn tiểu thư. (Tác giả: Con , con kiêu quá.)

      xong, Tâm Nguyệt ngẩng cao đầu, ưỡn ngực ngồi vào xe.

      Nhã Nguyệt giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng ở đó mãi nhúc nhích, mình mới bị em trêu ghẹo hả, đó là em của mình mà, em sao có thể làm vậy chứ, làm sao đây, mình hóa đá mất.

      Đáng thương cho đồng học Nhã Nguyệt của chúng ta, cứ như vậy bị cái vị a di sói đội lốt cừu đùa giỡn.

      “Em này trai thân mến, xác định muốn tiếp tục làm bức tượng ở sân bay sao, tuy là em cũng ngăn cản chút nào đâu.” Giọng điệu Tâm Nguyệt hơi nghịch ngợm.

      Về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn, trai ạ.

      Lúc này, Nhã Nguyệt cuối cùng có phản ứng, hồi phục lại bản mặt than, ra vẻ bình tĩnh tiêu sái bước vào xe.

      Tâm Nguyệt nhìn thấy biểu của Nhã Nguyệt, ngồi ở trong xe cười trộm. Kiếp trước, nhà mình cũng có người , mà mình luôn bị khi dễ, mà Tâm Nguyệt kiếp này phải báo thù, cho nên, đồng học Nhã Nguyệt thỉnh tự cầu nhiều phúc .

      ~~~~~~~~~~~ Về tới nhà ~~~~~~~~~~~~

      Dọc đường , Tâm Nguyệt nghĩ đủ cách khiến Nhã Nguyệt biến sắc, mà Lâm Quốc Hùng vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy hai đứa cháu cùng trao đổi chơi với nhau. (Tác giả: lão gia tử, ông xác định phải vì muốn nhìn cháu trai biến sắc.) Nhã Nguyệt còn lại là câm điếc ăn hoàng liên ~~~ Có khổ cũng nên lời.

      Sau khi xuống xe, nhìn thấy biệt thư tráng lệ của nhà họ Lâm, vốn nghĩ ở HongKong đủ lớn, đủ hoa lệ, ngờ bên Mỹ càng hoa lệ hơn, Tâm Nguyệt muốn hét lớn câu: Đả đảo người có tiền, nhưng Lâm đại tiểu thư của chúng ta hiển nhiên quên mất bây giờ cũng là người có tiền.

      “Ông nội, trước con mang em phòng của em, nhà bác Hai buổi tối đến đây, bữa tối con phân phó cho phòng bếp rồi.”

      “Ừ.”

      Nhã Nguyệt tiếp nhận hành lý của Tâm Nguyệt, dẫn lên đầu.

      “Phòng là trước đó ông nội dặn chuẩn bị tốt.”, Nhã Nguyệt mở ra cánh cửa màu trắng, “Em xem chút có cái gì thiếu báo cho biết.”

      Bày trí trong phòng tươi mát thanh nhã, chủ đạo là màu xanh nhạt, khiến cho cả căn phòng có cảm giác bình yên, thực thoải mái.

      “Phòng này là do bày trí hả?” Tâm Nguyệt vào phòng, tò mò hỏi.

      “Ừ, em có thích hay ?” Trong mắt Nhã Nguyệt che giấu chờ mong, nhìn Tâm Nguyệt.

      “Vô cùng thích, cám ơn .” Tâm Nguyệt dùng lời chắc chắn trả lời, nở nụ cười tươi khiến cho trái tim Nhã Nguyệt ấm lên.

      phụ em sắp xếp hành lý nhé.”

      “Tốt quá!”

      trai chính là tốt.

      Chờ Nhã Nguyệt và Tâm Nguyệt sắp xếp hành lý xong xuống lầu nhà Lâm Uy tới từ lâu.

      “Tiểu Nguyệt à, lại đây, cho cả nhà bác Hai nhìn xem.” Lâm Quốc Hùng thấy hai người Tâm Nguyệt xuống lầu gọi họ qua, để cho cả nhà Lâm Uy nhìn mặt.

      Nhã Nguyệt kéo Tâm Nguyệt đến trước mặt Lâm Uy, “Tiểu Nguyệt, vị này chính là bác Hai và thím Hai, bên cạnh là chú Nhiên và vợ chú, còn hai người này là chị họ Lâm Bái Bái và em họ Lâm Thinh Thinh.”, Nhã Nguyệt theo thứ tự cấp bậc giới thiệu cho Tâm Nguyệt.

      Bàn tay cảm nhận được ấm áp, Tâm Nguyệt biết Nhã Nguyệt vì biết mình bị mất trí nhớ nên sợ mình biến bọn họ mà khẩn trương, vì thế kéo tay mình, cùng mình bước lại đây.

      Thoạt nhìn người có vẻ ngoài lạnh nhạt này lại là người có nội tâm ấm áp.

      Tâm Nguyệt cầm tay Nhã Nguyệt, cười ngọt ngào “Bác Hai, Thím Hai, chú Hai, mợ Hai, chị họ, em họ, con là Tiểu Nguyệt.”

      “Mau đến đây, để cho bác Hai và thím Hai nhìn xem.”, Lâm Uy kéo Tâm Nguyệt đến gần ông và vợ, “Đứa đáng thương của ông, con có thể tỉnh lại tốt quá rồi.” Thím Hai mắt chứa lệ quang nhìn Tâm Nguyệt, “Được rồi, Tiểu Nguyệt tỉnh lại là chuyện tốt, có cái gì phải khóc chứ.” Trong mắt Lâm Uy đều là dịu dàng.

      Hai vợ chồng Lâm Hạo Nhiên nhìn Tâm Nguyệt cũng đều rất vui vẻ, chuyện năm đó là vì bọn họ xử lý tốt mới gây ra bi kịch, đối với bọn họ mà , Tâm Nguyệt cũng như đứa con mà họ nhìn lớn lên, bọn họ sớm xem là con , từ nay về sau, họ thay thế cha mẹ Tâm Nguyệt mà chăm sóc cho tốt.

      “Tiểu Nguyệt, về sau có cái gì biết có thể tới tìm chị.” Mới tuổi còn chịu đột biến lớn như vậy, cảm thấy thương cho em, nhưng đồng thời rất khâm phục kiên cường của bé, sau này hết sức bảo hộ em họ này. Đây là quyết định của Lâm Bái Bái.

      “Chị Tiểu Nguyệt, về sau Thinh Thinh chơi cùng chị!” Lâm Thinh Thinh đơn thuần dùng cách quan tâm riêng biệt của mình bày tỏ cho Tâm Nguyệt nghe.

      Bởi vì đối với cả nhà Lâm Uy và Lâm Quốc Hùng mà , Tâm Nguyệt chính là người nhà của bọn họ, đối tốt với là chuyện đương nhiên.

      Nước mắt Tâm Nguyệt nén được rơi xuống.

      “Sao lại khóc?” “Đúng vậy, có phải có ai ăn hiếp con ?” “ cho ông nội, là ai ăn hiếp con a?” ……

      Nhìn thấy cả nhà bởi vì nước mắt của mình mà tay chân luống cuống để an ủi , Tâm Nguyệt cảm thấy vui vẻ.

      có gì đâu, Tiểu Nguyệt bởi vì vui vẻ nên mới khóc, bởi vì Tiểu Nguyệt có rất nhiều người thân quan tâm mình.

      “Đứa ngốc.” Nhã Nguyệt sủng nịch khẽ gõ vào trán Tâm Nguyệt.

      “Ông nội, bác Hai, thím Hai, hai ăn hiếp con”, Tâm Nguyệt bỉu môi, chạy về chỗ mấy người Lâm Quốc Hùng làm nũng.

      “Ha ha ha…” Tất cả mọi người đều bị hành động con nít của Tâm Nguyệt làm tức cười.

      Đêm nay, tiếng cười trong nhà họ Lâm vẫn hề ngớt.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện Cổ Trạch Sâm.

      Tôi chưa bao giờ nghĩ con khó chơi như vậy, tôi vốn cho rằng chị tôi đủ khó chơi, ngờ em lại khó chơi hơn.

      Ngày đó tôi nghĩ cách phải thoát khỏi dây dưa của chị hai nên liền quẹo vào hẻm , nhưng tôi nghĩ gặp được em. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em khiến tôi cảm thấy em là nữ sinh rất đáng , tôi nghĩ, tôi gặp lại em nữa ngoại trừ lần đó.

      Nhưng ngờ ‘ lần nữa’ lại đến nhanh như vậy. Tối hôm tôi vừa mới đánh nhau với Đao Tử xong, em xuất , em chẳng những sợ bọn tôi, còn giúp bọn tôi xử lý miệng vết thương, vừa động thủ vừa dùng tài hùng biện, lải nhải lẩm ẩm tràng, tôi mới biết được ra là em hứa giúp chị hai khuyên tôi quay về.

      Sau tối hôm đó, tôi chẳng những có thêm em tốt, tôi còn có thêm cái đuôi . Vốn là tôi rất bài xích thân cận của em, nhưng dần dần, tôi quen luôn có người ở bên cạnh tôi lải nhải lẩm bẩm, giúp tôi xử lý vết thương, giúp tôi giải quyết hậu quả.

      Nhìn thấy em lo lắng, khổ sở vì bọn bị thương, thực đau lòng, ra vô tình em bước vào tâm trí của tôi rồi.

      , Đao Tử, em ba người thường xuyên cùng nhau, bọn đánh nhau, em chăm sóc, đáng tiếc những ngày vui vẻ luôn ngắn ngủi, Đao Tử , cùng nó lập nên ‘lời hứa mười năm’.

      Chỉ là nghĩ, có duyên với ‘Mười năm’ như vậy.

      Tối đó nhìn thấy chị hai vì mà bị thương, rất sợ hãi, thấy em vì mà dám làm ra chuyện nguy hiểm, rất đau lòng, nhưng bao giờ nghĩ rằng em với , “Em thích .” thể phủ nhận sau khi nghe được câu đó, trong lòng rất vui sướng, nhưng có lẽ bởi vì sợ hại em, vì tự ti, thế nên chọn trốn tránh.

      càng nghĩ rằng đó là buổi tối cuối cùng mà được nhìn thấy em. Em Mỹ, nếu phải ông nội em đến tìm , có thể vĩnh viễn cũng biết em và ông nội em có ước định kia, càng biết em làm vậy là vì tin tưởng . Mà chuyện duy nhất bây giờ có thể làm là cố gắng thay đổi chính mình, sau đó chờ em quay về.

      Mười năm trôi qua, em và Đao Tử đều quay về, còn là tên lưu manh ngày nào. Bây giờ chẳng những là pháp y, còn là tác giả, chị hai lập gia đình rồi, cuộc sống rất hạnh phúc, chị vẫn thường nhớ đến em, thường ở trước mặt nhắc đến em. ra, cũng giống chị, rất nhớ em.

      nghĩ lần nữa gặp lại em, em trở thành đồng nghiệp cùng phá án với . Lúc này, để em chạy thoát, cũng để cho em có cơ hội rời nữa.

      Ngoại truyện Lâm Nhã Nguyệt.


      [ Lâm Nhã Nguyệt ]

      Từ tôi chỉ biết mình là đứa có cha thương. Trước đây hiểu vì sao người khác có cha mà tôi có, tôi hỏi mẹ, mỗi lần mẹ trả lời tôi vẫn nghe hiểu, hỏi ông nội, bà nội, họ luôn rối rắm nhìn tôi. Sau tôi tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.

      Thẳng đến năm tôi 15 tuổi, mẹ bí mật cho tôi, muốn dắt tôi gặp cha, chúng tôi rất nhanh có thể là người nhà ở chung với nhau.

      Lúc đó tôi rất vui mừng, ra tôi cũng có cha, khi đó ông nội và bà nội hỏi tôi vì sao lại vui vẻ, tôi cho họ biết. Tôi mực nghĩ nếu lúc ấy tôi cho họ nghe, có phải hay phát sinh bi kịch đó. Đáng tiếc, thế giới này có nếu.

      Mẹ dẫn tôi trở về HongKong, khi đó tôi mới biết tôi là đứa con lén sinh ra, là công cụ mẹ dùng để đoạt cha về cho mình, mới biết ra mình còn người em .

      Nhìn thấy nhà của cha vui vẻ, tôi thực hâm mộ em , hâm mộ em có cha và mẹ thương, hâm mộ em có thể làm nũng với cha, hâm mộ em có gia đình đầy đủ, nhưng tôi nghĩ gia đình của em bởi vì xuất của tôi và mẹ mà tan nát.

      Nhìn thấy em nằm trong vũng máu hôn mê, tôi rất muốn kéo em ra, nhưng tôi kéo cách nào cũng nhúc nhích. Sau đó tôi được đưa đến bệnh viện, cha, mẹ và a di đều chết, bác sĩ em có thể cả đời cũng thể tỉnh lại. Từ đó, khuôn mặt của tôi biến thành vẻ mặt mà về sau em gọi là “mặt than”.

      Tôi muốn mất em , sau khi em được đưa về nhà, mỗi ngày tôi đều canh lúc ông nội biết mà trộm thăm em.

      Nhìn thấy em ngủ giống như công chúa ngủ trong rừng, tôi với bản thân, nếu em có thể tỉnh lại, tôi nhất định bảo vệ cho em tốt.

      Mất nửa năm, em vẫn tỉnh lại, ông nội muốn đưa tôi trở về Mỹ học. Tôi biết mặc dù ông chưa từng nhưng ông muốn nhìn thấy tôi, cho nên lần nữa tôi trở lại Mỹ, mỗi ngày đều cố gắng học tập, tôi muốn để ông nội lo lắng.

      Em tỉnh lại, tuy rằng em mất trí nhớ nhưng tôi rất vui.

      Em muốn tới Mỹ, nhận được tin báo của ông nội, tôi hưng phấn đến mất ngủ cả đêm. Tôi nghĩ rằng mình còn có cơ hội nhìn thấy em tươi cười tràn trề hạnh phúc. Lúc này đây tôi tiếp tục để cho ai phá hủy hạnh phúc của em.

      Thời gian trôi cực nhanh, người em thích đùa dai bây giờ trở thành đại mỹ nhân duyên dáng, kiều. Mà nhiệm vụ số của tôi chính là giúp em đuổi ruồi bọ.

      Bất kể là quá khứ, hay là tương lai, tôi vẫn cố gắng bảo vệ tốt cho em, để cho em cả đời được hạnh phúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.