1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đồng mệnh tuyệt - Bồng Vũ (10C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9



      Đông Phương Khuynh Quốc ngay từ đầu lười muốn thêm gì, bởi vì Tuyệt Thế điên cuồng như thế nào, đều biết.Nghỉ ngơi hai ngày, Đông Phương Tuyệt Thế cùng Tiểu Cửu đều biết bọn họ phải trở về đối mặt với bà nội cùng mẹ, Bạc Thiếu Quân vừa chết, nguy hiểm tạm thời buông xuống, bọn họ thể trì hoãn, càng thể trốn tránh. Chính là, bọn họ vừa mới xuất phát, di động nhận được tin nhắn của đại ca Đông Phương Phong Hoa. Toàn bộ các thành viên tập hợp, lập tức trở về Đông Phương các.Ngắn ngủn câu, làm cho Đông Phương Tuyệt Thế biến sắc.


      Toàn bộ các thành viên? Chẳng lẽ…… Bà nội cùng mẹ cũng đến đây?


      thôi! Đại ca đợi chúng ta.” Tiểu Cửu nhìn tin nhắn liếc mắt cái, thản nhiên .


      Đông Phương Tuyệt Thế quay đầu nhìn Tiểu Cửu, đôi mắt nhìn hiểu , 48 tiếng vừa qua hai người đều thể chợp mắt.


      đau lòng vươn tay, muốn chạm đến hai má tiều tuỵ của , lại dừng lại đúng lúc.


      Tiểu Cửu trợn to mắt, lông mi khẽ lay động. thể đụng vào a! chạm Tiểu Cửu, đau, mà , nỡ để đau… cho nên, chỉ có thể dừng cách tấc, nhè vuốt sợi tóc , cười khổ: “đúng vậy, tất cả mọi người đợi chúng ta, lại nghe đống ý kiến rồi.”


      Tiểu Cửu đau thương nhìn , chưa bao giờ nhẫn nhịn, đành lòng, đợi, sợ, đố kị, mới giống Tuyệt Thế của a!


      Bạc Thiếu Quân rốt cuộc đem người tra tấn đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua?


      thôi!” nhẫn nại ôm lấy xúc động, dẫn đầu ra ngoài.


      giờ sau, bọn họ trở lại Đông phương các, còn chưa tiến vào đến đại sảnh, Đông Phương lão phu nhân, Đông Phương phu nhân, cùng với Đông Phương Phong Hoa, Triệu Mộ Hiền, còn có Đông Phương Thiên Kiêu cùng Hắc Tĩnh tất cả đều ở đây, hơn nữa Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Trí Lai, Đông Phương gia nhân, như vậy toàn bộ đều đến đông đủ.


      “Tuyệt Thế, vì sao cháu lại làm ra chuyện ngốc như vậy? giết Bạc Thiếu Quân, toàn bộ Đông Phương gia chúng ta phải làm sao bây giờ? Cháu có nghĩ tới hay hả?” Đông Phương lão phu nhân thương tâm lên án mạnh mẽ Đông Phương Tuyệt Thế. năm nay bà trải qua biết bao chuyện, tóc sớm bạc trắng, thần sắc gầy gò, thân hình suy yếu, rốt cuộc chịu nổi đả kích này.


      “Bà nội……” Đông Phương Tuyệt Thế gì mà chống đỡ.


      “Tuyệt Thế! Con sao chứ? Miệng vết thương thế nào? bôi thuốc chưa?” dù sao cũng là mẹ, Đông Phương phu nhân thấy đứa con trai mình mang vết thương mà rầu rĩ, đành lòng trách móc nặng nề, chỉ lo lắng cho thân thể .


      “mẹ, con sao.” nhìn mẹ, trong lòng tự lời xin lỗi.


      “nó có việc gì, nhưng tất cả chúng ta đều có chuyện?” Đông Phương Thiên Kiêu lớn tiếng trách mắng.


      “Thiên Kiêu, bình tĩnh chút.” Đông Phương Phong Hoa quát.


      “em có thể bình tĩnh được sao? Tiểu tử này đem hy vọng của chúng ta huỷ , em cùng Tiểu Tĩnh, thậm chí còn có đứa bé chưa ra đời, đều có khả năng mất mạng.” Đông Phương Thiên Kiêu thống hận .


      Hắc Tĩnh tuy rằng sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn bình tĩnh, vỗ vai Đông Phương Thiên Kiêu, giọng : “đừng khổ sở, Thiên Kiêu, ba người chúng ta có thể cùng nhau , như vậy cũng tốt.”


      Câu “cùng nhau ” này, làm cho tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.


      Triệu Mộ Hiền hốc mắt ửng đỏ, mười ngón tay gắt gao nắm chặt lấy Đông Phương Phong Hoa.


      Đông Phương Khuynh Quốc hiểu ý nhìn Văn Trí Lai.


      Bọn họ, đều từng trải qua tâm trạng như thế! Cùng với sống mình, bằng cùng nhau


      “cái gì cùng nhau ? Các người muốn đem ta cùng mẹ các ngươi bỏ lại sao? Con cháu xấu xa!” bà nội đau lòng mắng to.


      “thực xin lỗi, bà nội, phu nhân, đại ca, hai, ba, đây đều là do em sai.” Tiểu Cửu tiến lên, quỳ gối trước mặt lão phu nhân.


      Cừu Nghĩa theo sau lão phu nhân nhíu lại hàng lông mi nhuốm màu thời gian, nhìn đồ nhi của chính mình, cũng chỉ có thể thở dài.


      “con a… Tiểu Cửu, vì sao khi đó con ngăn cản Tuyệt Thế? Vì sao để cho làm việc ngu xẩu…” lão phu nhân trừng mắt Tiểu Cửu, được nữa.


      “Tiểu Cửu có sai, muốn trách trách con, là con quá Tiểu Cửu, chịu nổi ấy vì Đông Phương gia chúng ta gả cho Bạc Thiếu Quân, nên mới có thể nổ súng.” Đông Phương Tuyệt Thế động thân che chắn trước Tiểu Cửu.


      “câm mồm! được cái gì hay , Tiểu Cửu mang họ Đông Phương, ấy là chị con!” bà nội giận dữ.


      ấy phải chị con, ấy là người con con .” Đông Phương Tuyệt Thế thẳng.


      “con….” Lão phu nhân tức giận đến thân mình gục xuống.


      “bà nội!” mọi người vội vàng đỡ lấy bà.


      “Tuyệt Thế, nữa!” Tiểu Cửu quát bảo Đông Phương Tuyệt Thế ngưng lại.


      “chúng ta nhau, phải cũng do bà nội cùng mẹ tạo thành hay sao? Đem hai đứa bé cùng huyết thống cột chung vào với nhau, từ sớm chiều ở chung, như hình với bóng, hô hấp, tim đập, mạch đập của chúng con cơ hồ đều giống nhau, bọn họ muốn thương lẫn nhau, rất dễ dàng.” Đông Phương Tuyệt Thế nhìn Tiểu Cửu.


      Lão phu nhân càng thêm khó thở choáng váng, Đông Phương phu nhân vội vàng trách mắng: “đủ rồi, Tuyệt Thế, con đừng kích động bà nội con nữa!”


      “mẹ, con thích Tiểu Cửu, mong hai người tác thành cho chúng con.”


      “Tuyệt Thế, em còn dừng lại?” Đông Phương Phong Hoa cùng Đông Phương Thiên Kiêu cùng giận kêu lên oán trách.


      “các có tư cách gì mắng em? phải khi các thương chính người con của mình, cũng phải đều quăng hết vận mệnh của Đông Phương gia chúng ta ra sau đầu sao? Vì sao các tài cán đều vì mà bỏ qua hết thảy, em lại được?” phẫn nộ chống đối.


      “em….” Đông Phương Phong Hoa nhất thời ngậm miệng.


      Đông Phương Thiên Kiêu sắc mặt xanh mét.


      Đông Phương Khuynh Quốc ngay từ đầu lười muốn thêm gì, bởi vì Tuyệt Thế điên cuồng như thế nào, đều biết.


      Tiểu Cửu thấy khí cương lãnh vội đứng lên, giảng hoà : “ mọi người đừng tức giận nữa, toàn bộ chuyện này đều do em gây ra, bà nội, phu nhân, con bảo vệ Đông Phương gia, nhất định để ọi người chịu thương tổn gì, nếu phải hy sinh tính mạng của con, con cũng oán hối hận.”


      “Tiểu Cửu!” Đông Phương Tuyệt Thế rút hơi, sợ nhất đem bất cứ chuyện gì đều chính mình gánh lấy. Tiểu Cửu đè lại tay , dùng ánh mắt cầu đều gì cũng đừng .


      cắn răng cái, đem những lời muốn nuốt vào.


      “nhưng mà Bạc Thiếu Quân chết, phù chú thể giải, tất cả đều cứu được…..” lão phu nhân chính mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm của đám cháu nội khi bị trúng ta, căn bản dám tưởng tượng tiếp theo phát sinh chuyện gì đáng sợ. “bà nội, người đừng vội, con lập tức lăng tẩm chuyến, xem xét tình hình.” Văn Trí Lai ôn nhu trấn an.


      “đúng vậy, bà nội, đến đó trước nhìn xem thế nào, biết đâu lại có biện pháp cởi bỏ tử phù.” Đông Phương Khuynh Quốc cũng chỉ có thể an ủi bà nội như vậy.


      “bốn em chúng ta cùng xem!” Đông Phương Phong Hoa đề nghị.


      được, lăng tẩm giờ phút này đại hung, càng ít người càng tốt.” Văn Trí Lai lắc đầu.


      “như vậy, em cùng chị .” Tiểu Cửu .


      cũng .” Đông Phương Tuyệt Thế lập tức .


      được, con cần phải , để cho Khuynh Quốc cùng Tiểu Cửu chuyến rồi quay lại là được rồi!” lão phu nhân tức giận .


      Đông Phương Tuyệt Thế nghiêm mặt, lúc này bà nội mới muốn cùng Tiểu Cửu tách nhau ra, khỏi cảm thấy buồn cười.


      “vậy lập tức xuất phát! Tử phù có khả năng tuỳ thời bùng nổ…” Văn Trí Lai đột nhiên trong lòng thoáng động, có loại dự cảm bất an.


      Lúc này, Thập Tam vội vàng từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt kinh hoàng.


      “đại thiếu gia, Bạc gia đưa tới bạch thiếp, … giờ Dậu hôm nay, Bạc Thiếu Quân được đem chôn.”


      “cái gì?” mọi người sắc mặt đại biến.


      Giờ Dậu hôm nay? Bạc Thiếu Quân nhanh như vậy đưa tang? Tiểu Cửu đến phía Thập Tam, nhận lấy tấm bạch thiếp kia, quả nhiên, tên viết tấm thiệp là Công Tôn Cửu.


      “tấm thiếp này hẳn là cho ta, ta .” .


      được!” Đông Phương Tuyệt Thế hoảng sợ bắt lấy .


      “em phải , Tuyệt Thế, đây là ân oán trong lúc đó giữa em cùng Bạc Thiếu Quân, nên từ em đến giải quyết.” vặn tay thoát ra khỏi kiềm chế của .


      “muốn , cả hai người chúng ta cùng .” kiên trì.


      “chỉ sợ em làm sao cũng được, tử phù…” Văn Trí Lai đột nhiên trấn động, khuôn mặt tươi cười lạnh lùng.


      Lời còn chưa dứt, Hắc Tĩnh là người đầu tiên ngã xuống, tiếp theo, Đông Phương Phong Hoa, Đông Phương Thiên Kiêu, Đông Phương Khuynh Quốc, Đông Phương Tuyệt Thế đều hét lên rồi nằm gục, thống khổ rên rỉ.


      “Phong Hoa!” Triệu Mộ Hiền khóc ra nước mắt.


      “Khuynh Quốc!” Văn Trí Lai run run ngồi dưới đất ôm lấy Đông Phương Khuynh Quốc.


      “Thiên Kiêu, Tiểu Tĩnh!” Đông phương lão phu nhân vội vàng đến phía Hắc Tĩnh.


      “trời ơi! Các con…” lão phu nhân hạ giọng run rẩy kêu lên.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10



      nó còn 1 đoạn chung khúc nữa, cũng k ảnh hưởng gì đến mạch truyện nên khi nào có ebook ta đăng luôn 1 thế. bây h mọi người chào mừng chương cuối nào. sau bao nhiêu tháng ngày chờ đợi. nhân vật chính lại lên sàn.


      Ba năm sau


      Đoàn người Đông Phương gia xuất ở vùng Tống lăng Hà Nam, toàn gia siêu phàm lỗi lạc diễm lệ tuyệt sắc, làm cho ít khách quan nhìn xem mắt choáng váng. Bọn họ người nhà vây quanh phế tích bị sụp đổ, giống như bái tế cái gì, dâng hương cầu chúc, còn mang lên bức hoạ cổ, cũng số ít nhìn thấy như là bàn từ .


      Người ngoài khó hiểu, nhưng cũng khó có thể lại gần để nhìn trộm, bởi vì, xung quanh bọn họ, có đến mười người hộ vệ, càng tăng thêm vẻ thần bí của bọn họ.


      “nơi này thoạt nhìn thực hoang vắng, cũng giống như ta nghĩ.” Đông Phương lão phu nhân nhìn bốn phía.


      “đó là bởi vì lăng mộ đều ở dưới!” Đông Phương phu nhân giúp đỡ lão phu nhân, hai người vừa vừa tán gẫu.


      Đông Phương Phong Hoa cẩn thận đỡ Triệu Mộ Hiền có bầu, nghiên cứu quan tài nằm trong đống phế tích. Toàn bộ phế tích lăng tẩm đều bị phá huỷ, chỉ có quan tài này thực thần kỳ là tổn hại gì. “cửa lăng mộ này lớn a!” Triệu Mộ Hiền chậc chậc lấy làm kỳ lạ.


      “đúng vậy, đây chính là do những người kiếp trước tạo ra!” Đông Phương Phong Hoa vén mấy sợi tóc của , ôn nhu nhìn .


      “xem ra, tâm tư kiếp trước của em để lại nhiều rắc rối thế nào, ngay cả khi chết cũng có tâm cơ đùa giỡn.” thầm.


      “nhưng mà ít nhiều cũng là tâm cơ của công chúa a!” thở dài.


      “cũng phải sao…. A!” xong bước về phía trước, dưới chân có nhiều đá vụn, trẹo chân chút.


      “cẩn thận!” vội vàng ôm lấy , nhịn được khinh trách: “em nhìn xem, sắp làm mẹ rồi mà còn đểnh đoảng!”


      “con trai hay con , muốn người nào?” ngửa đầu cố ý hỏi.


      chỉ muốn mình em!” cưởi hôn môi .


      Nơi này ân ái, nơi khác cũng thua kém gì, Đông Phương Thiên Kiêu ôm lấy eo của Hắc Tĩnh, em em ngồi ở hòn đá trước lăng tẩm.


      nghĩ tới, lăng tẩm ngàn năm cứ như vậy biến mất!” Hắc Tĩnh dựa vào vai Đông Phương Thiên Kiêu, cảm khái . Tóc của dài ra, dòng suối vừa đen lại vừa dài chảy xuống, xem ra thành thục lại xinh đẹp. “đúng vậy! Tên Tuyệt Thế táo bạo này, động là động luôn, ngay cả sắp chết cũng vậy.” Đông Phương Thiên Kiêu đầu ngòn tay chạm lên tóc đen của , khinh tuỵ. “nhưng mà ít nhiều do bùng nổ lần này, có lẽ bên trong u tối, ông trời đều có an bài, tựa như chúng ta gặp nhau rồi mến nhau.” quay đầu nhìn , đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, quyến rũ động lòng người.


      “đúng vậy, hết thảy, đều là trúng mục tiêu định trước.” khàn khàn xong, cúi đầu hôn sâu.


      Bên phải phía sau cách bọn họ xa, Văn Trí Lai cùng Đông Phương Khuynh Quốc chậm rãi tới, thấy bọn họ thân mật, khỏi mỉm cười.


      hai cùng chị hai thực sụ nhau!” Văn Trí Lai .


      “em hâm mộ bọn họ?” Đông Phương Khuynh Quốc nhíu mi, khẽ liếc cái. Nếu để cho vợ mình hâm mộ người khác ân ái, hẳn nên tỉnh lại.


      phải, em chỉ là thấy là lúc trước bọn họ vốn thù địch sau lại nhau, liền cảm thấy khó có thể tin được.” giải thích.


      đó là sức mạnh của tình thôi! Em phải thường , chỉ có tình mới có thể hoá giải oán hận?” đem kéo lại gần, nắm lấy bả vai mảnh khảnh.


      “đúng vậy! cho dù hận nhiều, oán nhiều, chỉ cần có chút , cũng có thể giải trừ.” nghĩ về công chúa ngàn năm trước, nghĩ đến oán hận của nàng, nghĩ đến tâm nguyện cuối cùng của nàng.


      “tốt lắm, để đầu óc em nghỉ ngơi chút, khi ở cùng chỗ với , chỉ có thể nhìn thấy , nghĩ đến .” nâng lên khuôn mặt nhắn của , hôn ánh mắt của , cái mũi của , môi của . mỉm cười nhắm mắt lại, hưởng thụ sủng ái cùng bướng bính của , trong lòng thầm nghĩ, phải quý trọng bảy năm còn lại, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cùng Đông Phương Khuynh Quốc quyết sống uổng.


      “giờ lành hẳn đến? mọi người nghi thức có phải hay nên bắt đầu?” Đông Phương phu nhân hô.


      Văn Trí Lai vội vàng đẩy Đông Phương Khuynh Quốc, nhìn sắc trời, gật gật đầu : “đúng vậy, nên bắt đầu…”


      Hắc Tĩnh vừa nghe cũng lập tức đứng lên, ánh mắt hướng chung quanh tìm kiếm.


      “muốn bắt đầu, tiểu gia hoả kia đâu?”


      “đừng nóng vội, có Cừu tổng quản trông nó.” Đông Phương Thiên Kiêu cười lười biếng vươn tay thả lỏng thắt lưng, la lớn: “Nhật Xuất! Nhật Xuất! mau tới đây, đến giờ!”


      Lúc này, đứa trẻ xinh đẹp dậm dậm chân vừa chạy vừa nhảy, thẳng hướng Đông Phương Thiên Kiêu.


      Đông Phương Thiên Kiêu khom người, tay ôm lấy đứa trẻ, hôn khuôn mặt nhắn đỏ bừng.


      viếng sao?” Đông Phương Nhật Xuất sắp tròn 3 tuổi thanh non nớt dễ nghe, nhưng ánh mắt mang thần sắc có điểm tinh quái nghịch ngợm.


      “đúng, chờ đến lúc đó từ tay con lấy giọt máu, con thể khóc nha!” Đông Phương Thiên Kiêu cảnh cáo .


      “con khóc, nam tử hán đại trượng phu, khóc.” Hài tử tuổi xong cũng biết học được từ nơi nào lời này, làm cho tất cả mọi người đều cười.


      “mới ba tuổi, nam tử hán a.” Đông Phương Khuynh Quốc bước tới, cười vò loạn tóc Đông Phương Nhật Xuất.


      “Nhật Xuất, chờ chút ngoan ngoãn lại những lời , biết ?” Hắc Tĩnh nuông chiều đứa , là thuộc loại người mẹ nghiêm khắc số .


      “vâng, con hảo hảo bái lạy chú Tuyệt Thế cùng Tiểu Cửu.” Đông Phương Nhật Xuất hai tay vỗ tay, gật đầu.





      “bái lạy cái đầu! tiểu quỷ Nhật Xuất, cháu muốn rủa ta chết hả?” thanh am vang lên, mọi người cùng nhau quay đầu, chỉ thấy Đông Phương Tuyệt Thế cùng Tiểu Cửu tới.


      “oa! ác thúc thúc đến đây!” Đông Phương Nhật Xuất tuy rằng trong miệng kêu chú ác, nhưng mà lập tức tránh khỏi ba chưởng, lùi lại xuống dưới, đánh về phía Đông Phương Tuyệt Thế.


      Đông Phương Tuyệt Thế rất nhanh ôm lấy quẳng ra bên, chọc vật cười khanh khách ngừng.


      Tiểu Cửu nhìn Đông Phương Tuyệt Thế tính trẻ con cùng Nhật Xuất vui đùa chỗ, khoé miệng lên ý cười dịu dàng.


      “các con như thế nào lại chậm vậy?” Đông Phương phu nhân hỏi.


      “đều tại Tuyệt Thế! ầm ĩ mãi ở Thượng Hải muốn thuê máy bay trực thăng, cái gì xe quá chậm, kết quả nửa ngày còn chưa được.” Tiểu Cửu cười giải thích.


      nghĩ Tuyệt Thế muốn đến đây !” Đông Phương Phong Hoa , Tiểu Cửu mỉm cười cho qua, cũng phủ nhận.


      Nơi này đối với cùng Tuyệt Thế mà , là nơi tử vong, cũng là nơi trọng sinh, tuy rằng mang ý nghĩa phi phàm, nhưng dù sao cũng kinh tâm động phách, muốn tới phía trước, trong lòng thể có chút giãy dụa.


      “đoạn trí nhớ này đối với nó, cũng chảy máu đầm đìa ?” Đông Phương Thiên Kiêu cũng .


      “khi đó, chúng ta nghĩ cả hai người đều chết, bởi vì toàn bộ khu lăng tẩm đều bị phá huỷ, căn bản có khả năng có người còn sống…” Đông Phương Khuynh Quốc lẩm bẩm.


      Hồi tưởng lại hôm đó, sau khi bọn họ tới, sắc trời trắng bệch nhìn thấy lăng tẩm công chúa chìm vào biển lửa, biến thành đống gạch ngói vụn, tất cả mọi người đều ngây dại.


      “vốn bọn em cũng muốn cùng chết nằm trong quan tài, nghĩ tới vật liệu làm quan tài kia đặc biệt, có thể nhận lấy uy lực của đại hoả cuồng thiêu…..”


      Đến nay Tiểu Cửu cũng dám tin tưởng, tại thời khắc sinh tử kia chớp mắt cái, đúng là quan tài cứu bọn họ, càng thần kỳ hơn nữa, sức mạnh của lôi hoả kia đánh bay cả quan tài, lật úp quan tài, cũng bảo vệ bọn họ bị lửa làm bị thương. Chính là lúc ấy, bọn họ đều lâm vào hôn mê, cứ như vậy nằm ở trong quan tài, khi được đào lên, cũng là chuyện của ngày đêm sau đó.


      “cho dù như thế, tại trận cháy đó vẫn có thể có khí lưu thông mà chết ngạt, cũng là kỳ tích.” Hắc Tĩnh .


      “phải là có lực lượng thể biết được phù hộ !” Văn Trí Lai liếc nhìn Tiểu Cửu cái, mới có thể mỉm cười nhìn qua quan tài.


      Ai mà biết được, tâm cơ sâu nặng của công chúa Tống thị, trước khi chết còn có tâm nguyện cuối cùng, chính là hy vọng trượng phu cùng nàng chết, cho nên nàng mới có thể bí mật tạo ra cái “song nhân quan” (quan tài cho 2 người)


      Tuy rẳng biết cứ chờ đợi chỉ là vô ích, nhưng ý niệm của vẫn cùng quan tài tồn tại, song nhân quan này luôn luôn cùng chờ đợi, cùng đợi đôi nhau vô cùng sâu đậm sợ chết, cùng nhau tự tử, cùng chết, cùng táng, đồng mệnh tuyệt.


      Cho nên, khi Tiểu Cửu cùng Đông Phương Tuyệt Thế ôm nhau tìm chết, cùng nằm trong quan tài, tâm nguyện của công chúa trải qua nghìn năm, chớp mắt cái, tất cả oán hận, tất cả nguyền rủa, đều được hoá giải, tính cả tử phù bị Bạc Thiếu Quân gia tăng cũng bị tiêu trừ…


      Bởi vậy, cho dù Tiểu Cửu cùng Đông Phương Tuyệt Thế chết, phù chú cũng phải cái uy hiếp gì.


      “đến đây ! Nghi thức cuối cùng này cần phải hoàn thành.”


      Mọi người cùng tiến lên, đứng trước quan tài. Đông Phương Nhật Xuất chích ra giọt máu, tiếng tiểu tử kia oa oa khóc lớn, bức hoạ mỹ nhân, mỹ nhân từ, mỹ nhân chú, theo ngọn lửa thiêu cháy, hoá thành làn khói , phiêu tán vào gian rộng lớn. gió xuân thổi qua, mái tóc dài của Đông Phương Tuyệt Thế bay lên, lộ ra vết sẹo kỳ dị gò má, đó là khi nắp quan tài ở phái , nháy mắt nổ mạnh lửa lớn lan toả gây nên dấu vết mặt .


      Tiểu Cửu biết, khi đó dùng toàn thân ôm lấy , đem ôm nhanh vào trong lòng, nếu , mặt của cũng bị bỏng giống như vậy.


      Chính là, ràng có thể chữa trị, lại muốn, như vậy thực khốc.


      là kẻ ngốc!


      “nhìn cái gì?” thoáng nhìn thấy ánh mắt cười như cười, hỏi.


      “nhìn bộ dạng tốt như vậy.” thân thủ vỗ về mặt , cố ý .


      “có bao nhiêu đẹp mặt?” cầm tay , vết xăm khuỷu tay sớm biến mất, chỉ để lại vết sẹo do đao.


      “mặt đẹp giống nữ nhân!”


      Ngày trước, nghe xong câu này sớm nổi bão, sớm hề tốn nhiều lời lẽ tranh cãi, tại có thể trực tiếp dùng lời đầy sức thuyết phục để từ từ trừng phạt vợ của .


      Sau này, , cũng là , bọn họ, chân chính là đồng mệnh nhân, cùng phúc hoạ, gắn bó như môi với răng, đến chết thôi.


      HẾT

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :