1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng Kí Ức - Trà Muộn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 19: luôn ở bên em(P2)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch

      vừa hỏi han, ngón tay vừa mơn trớn khóe môi , ánh mắt chất chứa thâm tình, cưng chiều vô hạn chỉ dành cho mình . Phó Nghi Ân thẹn thùng đẩy ra, đúng lúc này thanh ọc ọc dưới bụng réo lên, xấu hổ xoay mặt hướng khác.

      bật cười thành tiếng, chống tay ngồi dậy.

      “Đói bụng rồi phải ? Ăn chút cháo nhé!”

      “Dạ”

      mở nắp bình giữ nhiệt, vừa khuấy đều vừa thổi cháo cho nguội bớt. Người nửa nằm nửa ngồi giường rất muốn : “Em có thể tự ăn được”

      đỡ ngồi dậy, dùng gối nệm chèn sau lưng, đưa thìa cháo trước miệng , ân cần dỗ dành giống như là trẻ .

      “Ngoan, há miệng ra”

      Phó Nghi Ân nhăn mặt, hai gò má phiếm hồng vì thẹn thùng, lại liếc nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của , đành ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống.

      Chén cháo nhanh chóng vơi nửa, Phó Nghi Ân sờ bụng, cảm giác muốn ăn nữa nhưng đành lòng từ chối tấm chân tình của . Ăn xong, đặt cái chén sang bàn bên cạnh, dùng khăn thấm ướt lau xung quanh khóe môi của .

      … Trà Muộn ~truyện được đăng ~ d đ le quy don

      “Cạch”

      thanh nắm khóa cửa bật mở khiến Phó Nghi Ân giật mình quay sang, thấy mẹ gấp gáp cầm theo hai cặp lồng cùng túi đựng quần áo màu lam, bước vội đến bên cạnh giường, cầm lấy tay .

      “Con cảm thấy thế nào? Còn đau ở đâu ?”

      “Mẹ! Con sao” Phó Nghi Ân nghẹn ngào ôm chầm lấy mẹ mình, hốc mắt ươn ướt.

      “Còn đau phải , được giấu diếm có nghe ?” Mẹ vuốt mái tóc rối bời, bàn tay gầy gò sờ lên vết thương gò má trái của .

      “Dạ... Nhưng sao mẹ ở nhà nghỉ ngơi?”

      “Mẹ đỡ hơn nhiều rồi!”

      Trác Thiệu Ninh đứng dậy bước ra khỏi phòng, trả lại gian riêng tư cho hai mẹ con tâm tình.

      Im lặng lát, xúc cảm trong lòng dịu dần, Phó Nghi Ân lau vội nước mắt.

      “Mẹ, con cố ý đến nhà họ mà chưa báo cho mẹ biết”

      Phó Nghi Ân nhìn gương mặt dần trở nên lạnh tanh của mẹ khi nhắc đến gia đình nhà họ Phó, rất hận họ, hận tham lam, hận vô tình tàn nhẫn của Phó Lưu. Hẳn là trong lòng mẹ cũng cảm thấy dễ chịu chút nào, rất sợ mẹ nghĩ rằng còn vương vấn tình cảm với gia đình họ, rất sợ mẹ cam tâm giao cho Phó Lưu. Kiếp trước, chính bởi vì cứng đầu bướng bỉnh của , hại mẹ mất số tiền dành dụm, hại mẹ bệnh tật ai lo lắng thuốc thang. lqđ

      Quay ngược thời gian, bản thân trở về thời điểm này chưa tròn năm, ngoài việc hàn gắn mối quan hệ với mẹ vẫn chưa làm được điều gì lớn lao. Ngày hôm đó, nếu có Thiệu Ninh đến cứu, chắc có lẽ thể lành lặn nằm ở đây. Phó Nghi Ân cuống quýt nắm chặt lấy tay mẹ mà thút thít, nước mắt thi nhau rơi xuống.

      “Con xin lỗi, con nên đến nhà bà nội, con nên làm cho mẹ đau lòng...huhu con sai rồi!”

      “Mẹ, mẹ đừng giận con nha...”

      Mẹ lặng lẽ xoa tấm lưng run lên
      [​IMG]

      Chương 20: Liệu hạnh phúc có dài lâu(P1)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch


      Hình như phòng bệnh chỉ có giường này là phòng cao cấp ở bệnh viện. Phó Nghi Ân lật chăn bước xuống vệ sinh, nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của mình qua tấm kính đặt bệ rửa mặt, cảm thấy vô cùng chán nản, vỗ vỗ băng gạt trắng toát đầu.

      “Ân, con làm gì vậy?” Mẹ bất chợt vào, nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của con .

      “Đâu có, con định xem đầu còn đau ” Phó Nghi Ân lè lưỡi, bẽn lẽn đáp.

      “Đến giờ uống thuốc rồi đó” Nghe vậy, mẹ bèn thở dài kéo tay ra ngoài.

      Yên vị ngồi giường, Phó Nghi Ân ngáp ngắn ngáp dài, nhìn hàng loạt gần mười viên thuốc trắng đỏ li ti, chưa uống ngửi thấy mùi đăng đắng, vuốt cổ, hết nhìn thuốc tay rồi lại ngước lên nhìn mẹ. Cuối cùng, Phó Nghi Ân lấy hết can đảm nốc hớp nước cùng liều thuốc đắng nghét kia. Trả lại ly nước lên bàn, nằm bẹp xuống giường giả chết, mặt nhăn như chú khỉ con, từ trong cuốn họng cuộn lên cảm giác buồn nôn khó chịu. phải nhắm nghiền mắt, tự thôi miên bản thân để nghĩ đến nó nữa.

      Đóng khóa cửa, tắt đèn, mẹ cũng nằm xuống chiếc giường xếp đặt ngay bên cạnh. Phó Nghi Ân xoay mặt lại liền lên tiếng gọi.

      “Mẹ lên đây ngủ với con !”

      “Chật lắm! Mẹ ngủ dưới này được rồi”

      Phó Nghi Ân cương quyết lắc đầu, mở chăn chân trần dưới nền gạch lạnh giá, kéo mẹ mình lên ngủ chung cho bằng được.

      “Cái con bé này, mau ngủ !” Mẹ mỉm cười, đặt bàn tay ấm áp lên trán .

      “Mẹ, ngủ ngon”

      “Ừm...Ngủ !”

      Phó Nghi Ân sáp lại gần, gối đầu lên tay mẹ, ý cười nồng đậm khóe môi. thủ thỉ vào tai mẹ.

      “Mẹ đồng ý cho con với Thiệu Ninh quen nhau rồi ạ?”

      Trong bóng đêm, Phó
      [​IMG]

      Chương 20: Liệu hạnh phúc có dài lâu(P2)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch


      Phương Nhạc gật đầu cám ơn rồi nhanh nhẹn chạy vào thăm bạn, Phó Nghi Ân vui mừng khôn xiết khi thấy bạn thân, liền reo lên.

      “Phương Nhạc!”

      “Tớ nghe cậu bệnh phải nằm viện, mà sao đầu lại quấn băng vậy?” Phương Nhạc chạy đến nắm lấy tay , ngạc nhiên nhìn chằm chằm rồi lo lắng hỏi.

      “Mình bất cẩn bị té ngã, sợ cậu lo nên dám !” Phó Nghi Ân bẽn lẽn giải thích, lí do cũng vô cùng hợp lí.

      “Làm người ta lo lắng muốn chết! Mấy ngày nay cậu đến trường cũng thèm liên lạc với tớ. Tớ chỉ còn cách đến nhà cậu hỏi, nghe dì Tuyết cậu ở bệnh viện”

      “Xin lỗi cậu...” áy náy nhìn bạn, thành khẩn hối lỗi.

      “Đùa cậu chút thôi mà! Có muốn ăn trái cây ? Hái từ vườn nhà tớ đấy!”

      Phó Nghi Ân thích thú túm lấy cái ba lô sau lưng Phương Nhạc, túi táo căng mọng xanh tươi kích thích tuyến nước bọt của chảy ròng ròng. Nhưng chưa được ba mươi giây bị người khác giật lấy, Trác Thiệu Ninh nhíu mày giơ mấy trái táo lên xem xét, rồi mang . *******************

      “Em muốn ăn táo?”

      phải chứ? Ngay cả ăn uống cũng phải trải qua quá trình xét duyệt nghiêm ngặt.

      Phương Nhạc che miệng cười, vỗ vai an ủi.

      “Có bạn trai chăm sóc tốt, tớ cũng muốn tìm người bạn trai toàn năng”

      “Hừ...Đến khi cậu bị cấm đông cấm tây hiểu được cảm giác của tớ thôi!”

      “Theo tớ thấy Ninh đúng là cưng chiều cậu quá rồi!”

      “Đáng ghét! Cậu toàn theo phe ấy ức hiếp tớ!”

      Phương Nhạc cười khì khì, chọc chọc vào eo , lém lỉnh .

      “Đương nhiên là tớ theo phe ấy, Ninh chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng của tớ”

      Phó Nghi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 21: Chuyện bất ngờ(P1)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch

      Phó Lưu bị đánh nằm lê lết dưới sàn, thế nhưng thái độ vẫn hống hách xem ai ra gì. Ông ta nhăn mặt chùi nước bọt dính hai bên mép, oán hận trừng mắt nhìn Lâm Minh Tuyết. ngờ lại có ngày những Phó Nghi Ân chống đối lại ông, mà Lâm Minh Tuyết, người phụ nữ trước kia luôn coi ông ta là trời, giờ đây, lại dám sỉ nhục ông ta trước mặt bao nhiêu người. Nhìn hai ba người mặc đồng phục bảo an đến gần, Phó Lưu ăn vạ ngồi sụp xuống đất gào la.

      “Lâm Minh Tuyết! Tôi lấy lại quyền nuôi con, con tôi mang họ Phó, nó phải được dạy dỗ theo cách của chúng tôi!!”

      “Phó Lưu! Ông vô liêm sỉ, còn đến quyền giám hộ với tôi sao? Ông đừng quên khi li hôn ông ký kết gì với tôi!” Lâm Minh Tuyết cảm thấy nực cười, bà lạnh lùng liếc nhìn người chồng cũ.

      !” Phó Lưu sưng sỉa cả mặt, còn lời gì để phản bác lại. Bản ký kết toàn quyền nuôi dưỡng đối với Phó Nghi Ân, Lâm Minh Tuyết dùng đến mảnh đất mà mẹ bà để lại mà trao đổi. Bởi vì lúc đó, con khóc nháo đòi đến nhà cha, nhà bà nội, chịu sống cùng với mẹ. Bà muốn nhìn thấy cảnh con mình bị mẹ kế ức hiếp, nên cắn răng thỏa hiệp với nhà họ Phó, giao lại mảnh đất đó cho ông ta sở hữu để đổi lấy những ngày được ở bên con , bù đắp lại những tháng năm bà bận rộn lo toan cuộc sống bên ngoài.

      Nhưng những năm đó, bà tài nào chợp mắt nổi, con bài xích, muốn ở bên mẹ, nhiều lần nghe những câu lạnh lùng, hỗn hào mà bà chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong.

      Cũng may, ông trời có mắt, bỏ mặc lời cầu khẩn chân thành của bà mà mang con bé bỏng trở lại. Con bé thay đổi, ngày càng quấn quít lấy mẹ, bà vui mừng rơi nước mắt, dường như tâm nguyện bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng thành thực.

      Tuy nhiên, mối hỗn độn này chưa giải quyết xong, kẻ phiền phức khác lại đến. Lòng Lâm Minh Tuyết rét lạnh khi thấy bóng dáng lả lướt của Trương Ngọc Nhã tới.

      Lưu, trời ơi! Ai dám đánh chồng tôi ra nông nỗi này?” Trương Ngọc Nhã hấp tấp chạy đến đỡ cánh tay Phó Lưu, giọng điệu chua ngoa, liếc nhìn lượt mọi người rồi oa oa muốn tìm thủ phạm.

      biết khôn đem ông chồng quý hóa của về nhà !!
      [​IMG]


      Chương 21: Chuyện bất ngờ(P2)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch

      Trác Thiệu Ninh hừ tiếng, rất tự nhiên vòng qua cuối giường, cầm lấy chén của , múc thêm nước canh thịt hầm. Phó Nghi Ân phụng phịu nhìn chằm chằm chén canh tay .

      “Em uống rồi!”

      ?”

      mà! hỏi cậu ấy xem” Phó Nghi Ân nhướng mày, nháy mắt với Phương Nhạc.

      “Cậu ấy uống...nửa chén rồi ạ” Phương Nhạc cười tủm tỉm đáp.

      “Ừm, vậy uống thêm nửa chén nữa” Trác Thiệu Ninh đặt chén canh trước mặt . Xem ra, trốn thoát khỏi tầm mắt của , Phó Nghi Ân bi phẫn cúi đầu, giống như bị bắt ép làm việc vô cùng kinh khủng, hai tay bưng chén lên uống từng ngụm .

      Uống ngang lưng chén, Phó Nghi Ân quẹt miệng, trả lại cho . Chẳng phải, chỉ cần nửa thôi sao, đắc ý mỉm cười nhìn .

      Nhưng đến lúc Trác Thiệu Ninh bình tĩnh bưng chén canh uống dở đưa lên miệng, Phó Nghi Ân mới cảm thấy vô cùng hối hận, mặt đỏ đến tận mang tai, hai gò má phiếm hồng trông rất đáng .

      Buổi tối, nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời ảm đạm, Phó Nghi Ân bèn nhắc bạn về kẻo muộn.

      “Phương Nhạc, cũng tối rồi, để Thiệu Ninh đưa cậu về”

      cần đâu, tớ đón xe bus được rồi” Phương Nhạc lắc đầu , rồi lấy trong ba lô ra mấy quyển tập đưa cho Phó Nghi Ân, dặn thêm.

      “Tớ chép bài mấy môn quan trọng cho cậu rồi! Chiều mai tớ lại đến thăm cậu”

      “Cám ơn cậu, về cẩn thận nha!”

      Trác Thiệu Ninh tiễn Phương Nhạc ra cổng, vừa trở vào đập vào mắt là cảnh tượng hết sức đau lòng. Tim thắt lại, nhanh chóng bước đến ôm lấy an ủi, ngẩng đầu thấy dáng vẻ lóng ngóng của dì Tuyết, bèn thấp giọng.

      dien dan le quy don

      “Từ , ấy thích bị kim chích. Dì đừng lo lắng”

      “Thiệu Ninh, em đau quá!” Phó Nghi Ân vùi vào ngực , cơn đau
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 22: Tuyệt đối buông tay(P1)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch

      Phó Nghi Ân dám tin được chuyện vừa mới xảy ra. Dì Nguyệt thấp giọng an ủi hồi lâu, trong giọng chứa đựng kiên nhẫn và quyết tâm. Nếu như, đồng ý chia tay, có lẽ, ân cần này biến mất. nhìn mãi theo bóng lưng khuất sau tán cây, thẫn thờ trôi vào dòng suy nghĩ mông lung.

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, giống như bản án chờ ngày xét xử. Phó Nghi Ân mệt mỏi ngồi sụp xuống, hai chân trở nên tê cứng, lại cảm thấy khóe mắt cay cay, nước mắt ướt đẫm hai gò má tự bao giờ. Đối diện với gian tĩnh mịch là trái tim vô cùng rối loạn.

      “Nghi Ân!”

      Nghe thấy tiếng gọi, Phó Nghi Ân vội vàng lau sạch nước mắt. cố tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể. Tiếng bước chân vội vã đến gần, đỡ ngồi dậy, sắc mặt tái mét.

      “Em sao vậy? Sao lại ngồi ở đây?”

      đến rồi! Cùng em hít thở khí trong lành , ở mãi trong phòng em sắp mốc meo lên rồi”

      “Nghi Ân! Em khóc hả?” nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt vẫn còn sưng đỏ của .

      “Đâu có” Phó Nghi Ân gạt tay ra, xoay mặt hướng khác, lúng túng lắc đầu.

      “Nhất định là em vừa mới khóc”
      [​IMG]



      Chương 22(P2)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch

      Ánh mắt như ngọn lửa của xoẹt qua người , chằm chằm nhìn vào khiến khẽ run rẩy. dứt câu, đôi môi nóng hổi của dán xuống môi , dịu dàng liếm chỗ bị cắn sưng đỏ lúc nãy, hành động thành khẩn giống như hối lỗi.

      “Đau em?”

      Phó Nghi Ân ngước lên nhìn sâu trong con ngươi đen láy, bàn tay nới lỏng mơn trớn gương mặt . Ánh mắt long lanh ánh lên những giọt nước mắt nóng hổi, nhắm mắt lại để giọt lệ lặng lẽ lăn dài hai gò má đỏ ửng.

      đau...” Giọng nghẹn ngào xúc động.

      xin lỗi”

      cắn môi, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp. Trác Thiệu Ninh siết chặt bên hông , ôm nằm người mình, vùi vào mái tóc mềm mại của , thanh trầm ấm vang lên, xoa dịu trái tim tê tái của Phó Nghi Ân.

      “Đợi em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn”

      Phó Nghi Ân e ấp nép vào người , da mặt mỏng phủ tầng ửng đỏ. Người đàn ông này, đây là cũng là lời cầu hôn sao? Hừ! xấu xa, luôn biết cách khiến người khác sao từ chối được. *************** bật cười khanh khách, chống tay ngồi dậy. “Kết hôn cái gì chứ? Người ta còn muốn học đại học”

      “Em cứ việc học, cản trở, còn việc kết hôn lo liệu. Năm sau, em chỉ cần chuẩn bị tốt làm dâu của

      “Ai nha... Em chịu đâu!”

      “Nghe lời”

      “Hừ! Đây chẳng phải là ép hôn sao?”

      lập tức lật ngược tình thế, đè cơ thể bé của dưới thân.

      “Em xem, là tự nguyện hay là ép buộc?”

      “Chán ghét!”

      bắt lấy bàn tay , khẽ cắn , ánh mắt sâu hun hút như muốn nuốt chửng lấy . Phó Nghi Ân nằm dưới với tư thế hoàn toàn khuất phục, hơi thở hòa cùng nhịp đập trái tim, sống mũi thẳng tắp của cọ cọ vào gò má phiếm hồng. Giây phút cánh môi áp xuống, thẹn thùng nhắm mắt lại, để mặc bá đạo đoạt lấy hơi thở, đầu lưỡi trơn tru luồn vào quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của , chất lỏng trong suốt ứa ra khóe miệng, chẳng mấy chốc bị ăn sạch.

      “Thiệu Ninh...Em thở được” Đầu lưỡi của bị cắn đến tê dại, cả người run lên, cố sức đẩy ra.

      “Khụ khụ...Xin lỗi làm phiền” Tiếng ho khàn khàn của ai đó khiến Phó Nghi Ân giật nảy mình, xấu hổ chẳng dám quay đầu lại, nhào khỏi ngực , tay rối rắm chỉnh lại đầu tóc rối loạn.

      Trác Thiệu Ninh phản ứng nhanh lẹ hơn, bật dậy, vẻ mặt chẳng mấy biến đổi.

      “Cần kiểm tra gì sao?”

      Ninh...À lúc nãy quên nhắc, khoảng hai giờ chiều, đem đơn thuốc này lấy thuốc nha”

      “Cám ơn chị, tôi
      [​IMG]



      Chương 23: Bi kịch sống dậy

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch

      ngày dài đằng đẵng lặng lẽ trôi qua, có quá nhiều thứ ngổn ngang trong tâm trí, nhưng Phó Nghi Ân hiểu được, cần bận tâm, người đàn ông của nhất định thay gánh vác. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ đè nặng đôi vai , nào là việc ở công ty, nào là chăm sóc . cẩn thận từng li từng tí đến nỗi mẹ phải thỏ thẻ vào tai rằng: “Thiệu Ninh lo cho con còn kỹ hơn mẹ, nhớ lúc con còn , mẹ có thời gian bên con, may nhờ có nó”

      Phó Nghi Ân cười ngây ngô, tuy những kí ức dần trôi vào lãng quên nhưng từng giây từng phút, từ khi trở về đều nhắc nhớ lại chuyện xưa.

      Mỗi lần nhớ lại những mảnh kí ức xưa cũ, từng hành động, từng cử chỉ thương, bảo bọc trong vòng tay của , bỗng lớn dần lên, tình cảm đó biến thành tình , biết mình từ lúc nào, cũng chẳng biết bản thân rung động trước từ bao giờ. Tình cảm đối với giống như loại mưa dầm thấm đất, càng thấm cảm xúc càng mặn nồng, đến mức thể sống thiếu đối phương.

      “Nghi Ân, con nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”

      Tâm trí lẩn quẩn vòng rồi bị tiếng gọi của mẹ kéo về thực tại. lắc đầu, định lên tiếng cánh cửa đột nhiên mở ra. Bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của hai người bước vào, lòng chùng hẳn xuống, mẹ vỗ vai , niềm nở chào hỏi.

      “Chị Nguyệt, chị cũng đến à? Đây là...?”

      Dì Nguyệt đưa bó hoa hồng đỏ rực cho mẹ rồi tươi cười đáp.

      “Nghe hôm nay Nghi Ân xuất viện nên em cùng Mỹ Ngọc đến thăm”

      “Cám ơn chị, cháu là Mỹ Ngọc à? Cám ơn cháu đến thăm con bé!”

      “Dạ, chào dì, ngại quá! Hôm qua con mới hay Nghi Ân phải nằm viện nên giờ mới đến thăm em ấy được” Nguyễn Mỹ Ngọc đáp lời, ánh mắt khẽ lướt qua rồi mỉm cười gật đầu chào.

      sao, cám ơn cháu!”

      “Chị Tuyết, hai chị em mình ra ngoài chuyện để bọn trẻ có gian chuyện trò” Dì Nguyệt cao hứng , ánh mắt dịu hiền lướt qua nhìn Nguyễn Mỹ Ngọc, rồi mỉm cười với .

      “Ừm, vậy cũng được”

      Nguyễn Mỹ Ngọc bước đến gần, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười chuẩn mực nhưng lại mang đến cảm giác được tự nhiên, đẹp nhưng thiếu sức sống.

      kê gối dựa vào thành giường, ngần ngại mở lời thăm hỏi.

      “Chị Ngọc vừa về đây ạ?”

      Nguyễn Mỹ Ngọc vén lọn tóc qua vành tai, cúi đầu che giấu vẻ mặt ngượng ngùng.

      “Chị chuyển công tác về đây”

      “Vậy sao? Chị làm việc ở thành phố này?”

      “Ừm, chị xin thuyên chuyển công tác”

      Phó Nghi Ân ngạc nhiên quá đỗi, suy nghĩ vu vơ phá vỡ sóng ngầm trong lòng, thầm phán đoán nguyên nhân chị ấy về đây, là muốn ở gần bên cạnh sao? Suy nghĩ đó khiến lòng khó chịu.

      Đối với tình địch, bất kì người phụ nữ nào cũng chẳng thể bình tĩnh mà đối đãi thân thích, Phó Nghi Ân khâm phục nghị lực của bản thân, đến bây giờ còn giả vờ vui vẻ, hân hoan chào đón.

      “Sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi”

      Dường như nhận thấy bất thường gương mặt hơi tái của , Nguyễn Mỹ Ngọc hăng hái, thân thiết nắm lấy tay .

      Phó Nghi Ân trầm thở dài, rất tiếc những người có duyên gặp gỡ nhưng lại thể làm bạn. và chị ấy gặp nhau ở tình huống này, định sẵn kết cục mấy vui vẻ. Nếu phải tổn thương người, đành lòng, nhưng nếu phải tranh đấu vì tình , nhân nhượng. Hi vọng, chị ấy biết khó mà lui, lún sâu vào thứ tình cảm có kết quả.

      Tuy nhiên, mong muốn của như dự liệu, Nguyễn Mỹ Ngọc bắt lấy bả vai , kề bên tai thầm.

      “Em có biết nơi mà Ninh hay đến ?”

      “Chị hỏi ấy sao lại hỏi em?” chớp mắt đáp tỉnh queo.

      Nguyễn Mỹ Ngọc thẹn thùng e lệ, cuống quýt xua tay.

      “À… Em cũng biết rồi đó! Chị thích ấy, hỏi trực tiếp hơi kì cục. Em giúp chị nha, sau này chị nhất định quên ơn em!”

      “Chị Ngọc, em xin lỗi… Em cũng lắm, em thấy chị nên trực tiếp với ấy”

      Giọng áy náy, ai biết được từng cuộn sóng lớn dạt dào trong lòng.

      Nguyễn Mỹ Ngọc nghe vậy liền giấu nổi thất vọng, nhưng cũng làm khó , bèn lắc đầu cười trừ.

      sao, chị biết mà...”

      Hôm nay là ngày được xuất viện, đúng ra tâm trạng của phải vui vẻ mới phải, nhưng mà xuất của số người lại kéo cảm xúc của tuột dốc thảm hại. Chưa tiễn vị khách này vị khách mời khác chân trước chân sau chạy đến phá rồi. Cả hai người bị tiếng cãi vã inh ỏi ngoài cửa thu hút chú ý, liền tò mò ra. Đập vào mắt là cuộc giằng co nảy lửa của
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :