1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng Kí Ức - Trà Muộn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 17: Tai Họa


      Tác giả: Trà Muộn
      Beta-er: Nhu Bạch



      Trác Thiệu Ninh bế Phó Nghi Ân lên, vững chãi bước , đầu ngả vào vòm ngực rắn chắc, đôi tay nhắn như búp măng vòng qua cổ . Hai người tình cảm thân mật để ý gương mặt biến đen của hai người phụ nữ đối diện.

      Phó Nghi Ân chợt lên tiếng, từ giây phút bị bắt ép đến đây, muốn giải quyết tất cả mọi ân oán, chặt đứt mọi mưu muốn lợi dụng, hủy hoại cuộc đời .

      “Thiệu Ninh, thả em xuống, em có chuyện muốn với họ”

      chần chừ giây lát rồi nới lỏng hai tay, từ từ đặt xuống.

      “Bà nội, dì út…đây là lần cuối cùng tôi gọi hai người như vậy. Trước kia, là tôi ngu muội nên mới để các người lợi dụng, các người nghĩ chỉ cần bắt tôi ở đây là uy hiếp được mẹ tôi sao? Các người xem tôi là cái gì? Tôi cho các người biết xu tôi cũng bao giờ để lọt vào
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 17: Tai Họa (P2)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta-er: Nhu Bạch



      Trác Thiệu Ninh phóng như bay mặt đường, vượt bao nhiêu đèn tín hiệu giao thông, đằng sau là thanh gào rú của xe cảnh sát đuổi theo. bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ, điên cuồng nhắm đến nơi có thể cứu được .

      “rít…..rít”

      Tiếng xe phanh gấp inh ỏi cả góc đường, Trác Thiệu Ninh nhảy xuống xe nhấc bổng Phó Nghi Ân lên, rồi gấp gáp chạy vào phòng cấp cứu, vừa chạy vừa gào lên.

      “Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ đâu rồi? Mau cứu ấy!!”

      “Có người bị thương, nhanh đưa vào phòng” ý tá trực ban lập tức kéo Trác Thiệu Ninh lại, để đặt lên giường.

      “Nghi Ân, Nghi Ân” Mắt thấy người ta đẩy vào trong, muốn rời khỏi khoảnh khắc nào.

      “Thưa , xin bình tĩnh lại, bác sĩ nhất định cứu bệnh nhân”

      khổ sở ôm lấy đầu, đầu tóc rối bời chật vật, hết nhìn xuống nền gạch trắng xóa lại nhìn cánh cửa sắt đóng chặt, trái tim cũng mất nửa.

      ấy sao chứ? nguy hiểm đến tính mạng phải ?”

      tự trách bản thân vì bảo vệ được , tự trách sao người nằm trong kia, người bị thương lại phải là mình.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, quả có sức giày vò con người ta. Trác Thiệu Ninh vô thức trút giận lên vách tường, mỗi cú đấm đều khiến tâm can như vỡ vụn.

      Trà Muộn ~ truyện được đăng *******************

      y tá thấy như vậy, vội vàng khuyên can, thấp giọng an ủi.

      yên tâm, ấy có việc gì đâu”

      Thân thể Trác Thiệu Ninh dính đầy máu, cả người thấm đẫm mồ hôi, hai bàn tay khổ sở ôm lấy mặt, nỗi đau lớn dần giày xéo sâu tận tâm can.

      “Là tôi đáng chết, tôi lại lần nữa suýt mất ấy”

      đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, tôi nghĩ ấy
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 18: Choàng tỉnh(P1)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch


      Bỗng nhiên phía chân trời nhá lên tiếng sấm rền vang, xé toạc màn đêm lạnh lẽo. Ánh bình minh như bỗng khuất xa dần, Phó Nghi Ân dùng hết sức bình sinh, xô ngã lão già, hớt hải bỏ chạy. Nhưng càng chạy đến gần, ánh sáng mong manh kia càng yếu , hoang mang tột độ, mọi thứ trước mắt nhòa dần vào bóng tối.

      Tếng gào rú như con thú dữ bị thương văng vẳng bên tai, Phó Nghi Ân cảm thấy hơi thở gớm ghiếc của lão gần kề, trán mồ hôi nhễ nhại, tay chân rụng rời, hơi thở dần trở nên yếu ớt. với tay về phía trước mặt, cố sức thều thào.

      “Đừng!...Xin đừng bắt tôi!”

      Ngay trước thời khắc sắp ngất lịm , Phó Nghi Ân nhìn thấy bàn tay gân guốc gầy xanh của lão già đặt lên cần cổ lạnh buốt của . Lại lần nữa, nhắm nghiền đôi mắt, chìm trong nỗi tuyệt vọng.


      “Ầm !” Tia chớp xoẹt lửa đột nhiên đánh thẳng xuống đất, hất tung lão lên trung, Phó Nghi Ân khiếp sợ lồm cồm bò dậy, há hốc nhìn lão già quằn quại như con rắn mất đầu, con ngươi đục ngầu của lão trợn ngược lên. Từ lòng bàn tay gầy gò của lão bốc lên sương khói nghi ngút, lão đau đớn gục ngã, bàn tay vốn trơ xương nay biến thành những đốt xương đen ngòm. Lão ta như bị sức mạnh nào đó khống chế, Phó Nghi Ân đứng yên bất động, dám thở mạnh, sợ đến mức ngừng rơi nước mắt, cố hết sức lê đôi chân run rẩy của mình.

      Trong đầu lúc này chỉ có suy nghĩ duy nhất: “Chạy trốn! Cách xa những mối hiểm nguy càng xa càng tốt!!”

      Dùng chút sức lực cuối cùng, nhấc chân lên chạy thục mạng, bỏ lại sau lưng tiếng thét thê lương. Vừa mới nãy, bình minh ràng ở ngay trước mắt, nhưng giờ đây, bóng đêm nuốt chửng mọi thứ. Bốn bề lúc này tĩnh mịch đến ghê rợn, xa xa vang lên những tiếng than khóc não lòng xen lẫn những tiếng cười the thé. Bước chân gấp gáp đến nỗi hai chân quýnh
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 18: Choàng tỉnh(P2)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch

      Phó Nghi Ân gào khóc vùng vẫy mong thoát khỏi kìm hãm của quỷ dữ, cả người đổ ập về phía trước, cố níu kéo tia hi vọng mà nức nở.

      “Mẹ! Mẹ!”

      Quỷ dữ bám riết tha, cổ chân bị nó nắm chặt, tay cố vươn về phía ánh sáng. Ngay giây phút chạm được đến vệt sáng, nghe thấy tiếng gào rú của thú dữ, nó lăn lộn cuồng loạn, tròng mắt đen ngòm sắp lọt ra khỏi hốc mắt đen sẫm.

      “Grừm…..”

      Phó Nghi Ân toát mồ hôi hột, chống người gượng dậy nằm nhoài dưới làn hơi ấm áp.

      “Có phải nơi này là thiên đường ? Tại sao lại ấm áp như vậy?”

      “Ân ngoan của mẹ! Con phải rồi” Mái tóc dính đầy bùn đất hãy còn ẩm ướt của đột nhiên có bàn tay khẽ đặt lên, ân cần dịu dàng gợi nhớ đến kí ức thời ấu thơ. Là mẹ, chính là bàn tay quen thuộc của mẹ!

      Khóe môi Phó Nghi Ân cong lên, đôi môi nhợt nhạt khô nứt vô thức lẩm nhẩm mang theo ý cười.

      “Mẹ! may quá! Mẹ rời bỏ con”

      “Con phải sống tốt!”

      Trong phút chốc, hơi ấm bỗng dưng biến mất, Phó Nghi Ân nghe quanh tai tiếng gió rét lạnh, choàng mở mắt, run rẩy vì sợ hãi, phía dưới là khoảng gian trống rỗng, cả người rơi xuống.

      Phó Nghi Ân cảm thấy linh hồn của mình bị nhấn chìm xuống đáy vực sâu thẳm. Vô lực buông lỏng hai tay, từng trải qua cái chết, với , nơi có mẹ, đều giống nhau cả. còn quan trọng nữa rồi! thà chấp nhận an bài của số phận, chỉ mong kiếp sau có thể bù đắp lỗi lầm, bù đắp những tổn thương mà mình gây ra.

      “Mẹ, tạm biệt!”

      Nhắm mắt lại là màu đen huyền ảo, nhắm mắt lại che giấu nỗi bi thương. Đời này lỡ, xin đành hẹn ở kiếp sau! Từ khóe mắt Phó Nghi Ân chảy xuống dòng lệ nóng hổi, ý thức chìm vào ảo ảnh hư vô.

      Nhớ đến những mảnh kí ức mơ hồ trong lúc trở thành linh hồn côi cút, thân thể Phó Nghi Ân run bần bật, đôi mắt chưa đầy vẻ hoảng hốt, sợ sệt nhìn bốn phía tối đen như
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 19: luôn ở bên em(P1)

      Tác giả: Trà Muộn
      Beta: Nhu Bạch

      Kết thúc nụ hôn mãnh liệt, hai trái tim như cùng hòa chung nhịp, Phó Nghi Ân nép vào lồng ngực phập phồng hơi thở của . Hơi thở trùng trùng điệp điệp phả lên chóp mũi đỏ ửng của Phó Nghi Ân, thẹn thùng len lén ngước nhìn gương mặt đẹp trai cách mặt mình chưa đầy gang tay. Dường như hai người đều có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, trái tim vẫn còn rung rinh xúc động vì nụ hôn quá ư nồng nhiệt, cũng kém phần dịu dàng của . Bỗng chốc hai gò má nóng ran, ôm lấy mặt nũng nịu sà vào lồng ngực ấm áp.

      Trác Thiệu Ninh bình ổn hơi thở, vòng tay ôm siết lấy người con nhắn, cằm tì lên đỉnh đầu . Hơi ấm thân nhiệt của truyền sang cơ thể lành lạnh của , Phó Nghi Ân chớp chớp mi mắt, cảm giác có chút buồn ngủ.

      Thấy người trong lòng gì, khẽ thầm.

      “Nghi Ân?”

      “Ưm…” Phó Nghi Ân ưm tiếng rất khẽ, hai tay dụi dụi mắt.

      “Em sao vậy?”

      “Thiệu Ninh, em buồn ngủ quá!” cựa mình, tìm kiếm chỗ dựa êm ái vòm ngực rắn chắc của .

      Trác Thiệu Ninh hốt hoảng nắm chặt hai bên bả vai lay , sờ lên cái trán nhẵn mịn nong nóng, sợ lại tiếp tục ngủ say giống mấy ngày hôm trước.

      được! Em đừng ngủ!”

      “Nhưng mà...”

      phủi cái gối
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :