1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đồng hồ tình yêu – Thủy Táp Táp (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      30.1
      Edit: Đầm♥Cơ


      Về đến nhà, bởi vì cam lòng nên Chu Lâm thử chỉnh đồng hồ nghĩ dù chỉ có thể trở về lần nữa cũng được, nhưng đồng hồ nể tình mà hoàn toàn rũ xuống trong lúc điều chỉnh.



      Tuyệt vọng xuông đồng hồ xuống, toàn thân Chu Lâm vô lực ngã xuống giường, đầu óc bị mệt mỏi xâm nhập trở nên mơ màng. Hỗn độn thể tiếp tục suy nghĩ, Chu Lâm theo bản năng ôm chặt áo khoác ngoài mình mang về còn dính hơi thở của Đoan Mộc Thanh Lỗi, cứ như mất tri giác mà ngủ.


      Sau đó biết bao lâu, vì cách nào nhịn được cơn đau nữa, Chu Lâm từ trong bóng tối hư vô khôi phục lại ý thức. Dần dần nhớ tới chuyện xảy ra, Chu Lâm nằm ở giường mở mắt ra, mò tới quần áo có hơi thở của thằng nhóc ở bên, lần nữa kéo qua ôm vào trong ngực.



      lâu sau điện thoại di động vang lên, chần chờ phát là mẹ. Trước tiên năm mới vui vẻ, sau đó bắt đầu dài dòng dặn dò Chu Lâm phải chăm sóc mình tốt. Chu Lâm vâng dạ đồng ý, lại giả bộ bâng quơ có chuyện gì xảy ra hàn huyên với cha mấy câu, lại lần nữa năm mới vui vẻ mới cúp điện thoại.



      Xem xong tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhận được trong lúc mình ngủ, lại nhìn đồng hồ điện thoại, thế mới biết lúc này vẫn là hai giờ sáng mùng . Do dự chút, Chu Lâm giãy dụa đứng dậy tìm áo khoác, tĩnh táo lấy bảo hiểm thân thể và sổ khám bệnh tới bệnh viện gần đây nhất.



      Tìm được bác sỹ ở phòng trực, Chu Lâm cho đối phương biết mình bị xe tông, sau đó bắt đầu thể thức hóa kiểm tra toàn thân: chẩn đoán chính xác đầu tiên là chân phải bị trật, sau khi chụp X quang xác nhận cánh tay tay trái có vết nứt xương , những khác thân thể còn có bầm tím ứ động trình độ bất đồng, tất cả đều do lúc rơi xuống đất đụng phải.



      ── tai nạn xe cộ mà chỉ bị vậy tính tệ. Bác sỹ khoa thần kinh như vậy, Chu Lâm nhìn tay trái băng bó thạch cao cười khổ cái.



      Kéo đến buổi sáng cuối cùng cũng được về nhà, Chu Lâm tay xách theo đống thuốc, bị dặn dò phải ở nhà tĩnh dưỡng hai tuần lễ.



      tháng sau hủy thạch cao, mà để phục hồi hoàn toàn như cũ cần thời gian dài hơn ── xem ra tay trái thể sử dụng trong thời gian tương đối dài, điều này làm cho Chu Lâm rơi vào trạng thái sinh hoạt độc thân cảm thấy tiền đồ thảm đạm.



      Dĩ nhiên tâm tình cũng thảm đạm như vậy.



      Khi phát mình và thằng nhóc tách ra là chuyện định trước, cho dù phản kháng cũng làm gì được Chu Lâm bắt đầu động bất động liền ngẩn người nhìn đồng hồ đeo tay, thỉnh thoảng nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ khi xuyên ở cùng thằng nhóc, tâm tình trừ nỗi buồn khổ vì mất còn có cảm giác tương tự hối hận chua xót.



      Đến tột cùng là hối hận điều gì, Chu Lâm có cách nào , điều muốn bù đắp hoặc muốn sữa chửa quá nhiều, nếu như có cơ hội nữa, Chu Lâm nhất định ôm chặc lấy thằng nhóc, lần lại với rằng “Tôi cậu”, cho đến khi thằng nhóc mặt đỏ tới mang tai chịu nổi tránh thoát mới thôi. . . . . .



      ── đúng rồi, khi xảy ra tai nạn xe cộ cũng bị thằng nhóc thấy được mình xuyên ?



      Đột nhiên nghĩ đến điểm này khiến nhịp tim của y tăng nhanh, Chu Lâm ngồi dậy giường, hô hấp vững vàng rồi mới suy đoán phản ứng của thằng nhóc:



      hoảng sợ sao? Hay chỉ đơn thuần là giật mình? Cứ thế nhìn thấy người ở trước mặt đột nhiên biến mất, chắc phản ứng đầu tiên là dám tin . Nhưng đối phương là thằng nhóc đơn giản như vậy, hoặc giả thiết là sau đó phát mình là người ở tương lai xuyên về, bị xe đụng xe sau đó xuyên đến những thời khác. . . . . .



      ── tóm lại, dù lúc ấy có như thế nào bây giờ cũng còn quan trọng. Bởi vì người càng quan trọng tồn tại. . . . . .



      Nghĩ như vậy, Chu Lâm vùi đầu vào gối. Bên gối để là cái áo được gấp cẩn thận của thằng nhóc, nghĩ đến áo khoác của mình bị để quên ở quá khứ, Chu Lâm lại xuất thần nhìn thứ tồn tại giống như là tín vật này.



      Ở nhà ngơ ngơ ngác ngác qua bốn ngày, cuối cùng cũng vì vấn đề thiếu hụt lương thực mà thể đối mặt với thực tế. Chu Lâm thoáng lấy tinh thần dạo siêu thị vòng, về nhà lại trải qua quá trình gian khổ dùng tay tắm gội, giải phóng thân bốc mùi nấm mốc cùng mùi thuốc, cuối cùng y cũng thoát khỏi trạng thái nửa chết nửa sống.



      ── kết quả như thế, thế giới vì mình và thằng nhóc ở chung chỗ mà hủy diệt, là người phải sống, quả nhiên vẫn là điều kiện vật chất quan trọng hơn. Chu Lâm cố để ý trái tim ê ẩm đau, lừa mình dối người mà nghĩ như vậy



      Thiệp mời cùng quà tân hôn bị lấy ra đặt chung chỗ. Mỗi lần ánh mắt quét Chu Lâm đều bắt đầu suy tính có nên tham gia hôn lễ hay ── muốn gặp nhưng lại dám gặp, Chu Lâm lo lắng đến lúc đó mình vô pháp khống chế tâm tình, xúc động làm chuyện cướp chú rể ngay tại lễ cưới.



      qua nhiều năm như thế, cho dù thằng nhóc vẫn thích mình, nhưng liệu bỏ lại người bây giờ mà chạy trốn với mình sao?



      , . Chắc chỉ hơi kinh ngạc và phức tạp, rồi sau đó dùng thành thái độ của người đàn ông trưởng thành nhìn thấy mối tình đầu, bình thản tự nhũ tiếng “ lâu gặp”.



      Ngoài ra, thằng nhóc còn biết mình là Chu Lâm ── nếu khi đó vạch trần điểm này, thằng nhóc chắc giật mình hơn chút. Chuyện xuyên là chuyện bình thường như chợ mua thức ăn, nếu có thể lợi dụng điểm này khiến thằng nhóc để ý mình nhiều hơn chút, hình như cũng tồi.



      ── bắt đầu từ thủ đoạn rồi, ha. Chu Lâm tà ác nghĩ đến các phương thức cướp chú rể từ tay dâu, nhưng mỗi khi phát thực tế mình có thế nào cũng làm được tâm tình lại ngã vào thung lũng tối tăm lần nữa.



      Thay vì bị ngay mặt tố cáo vạch trần, bằng để cho Chu Khiết Văn vĩnh viễn sống trong ký ức của Đoan Mộc Thanh Lỗi . Chu Lâm bi tráng nghĩ như vậy, cuối cùng quyết định lấy thân phận Chu Lâm đơn thuần tham gia hôn lễ lần này, sau đó lấy điều kiện tiên quyết là bị phát giác, đứng xa xa liếc nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi trưởng thành rồi lưu lại quà tặng liền rời .



      ── níu kéo a níu kéo, điển phạm của tiêu sái.



      Tự giễu cười cười, Chu Lâm quay đầu nhìn bầu trời u có lẽ sắp bắt đầu hạ tuyết ngoài cửa sổ, sau liền bị đơn bao quanh tứ phía.



      Buổi sáng 8 giờ 15 phút ngày 12 tháng 2 năm 2008, Chu Lâm cố ý đợi đến gần giờ cử hành hôn lễ mới đến khách sạn. dâu chú rễ như nhau dự đoán rời khỏi đại sảnh, nơi đó chỉ còn lại vài nhân viên phụ trách tiếp đãi khách.



      Lúc đưa thiệp mời đối phương còn nghi ngờ nhìn Chu Lâm cái. Chính bản thân y cũng hiểu trang phục của mình hơi có chút biến thái, Chu Lâm kéo xuống khăn quàng cổ dường như che đến mắt kính, cười hết sức thành ý.



      Lúc tới chỗ ký tên y ngoài ý muốn phát trong các chữ ký của khách có đống chữ ký của các đơn vị truyền thông như “tờ báo mỗi ngày” , “Radio 11″ linh tinh hỗn tạp. Y thầm nghĩ chẳng lẽ trong những công việc của người này là bên truyền thông vai đột nhiên bị người dùng sức vỗ cái.



      Bị đau quay đầu, y thấy Tề Chỉnh cười hết sức rực rỡ, theo sau đó “Sao vậy nhóc, nhóc cũng đến chậm à”. Lúc thấy cách tay bó bột Chu Lâm giấu ở dưới áo khoác lộ biểu cảm khoa trương hỏi thăm “Cậu lại làm chuyện xấu gì thế?”.



      Mình bọc kín từ xuống dưới như cái bánh chưng mà vẫn bị Tề Chỉnh nhận ra, Chu Lâm cảm thán mắt cá chết quả nhiên là mắt cá chết. cho Tề Chỉnh mình bị xe tông mới biến thành như vậy, Tề Chỉnh cười ha ha vỗ vỗ vai Chu Lâm, câu “Đại nạn chết tất có phúc ngày sau”.



      Hai người ký tên xong đồng thời đưa tiền mừng, nhân viên thu lễ nhận lấy bao tiền lì xì xé góc lại trả trở về. Chu Lâm và Tề Chỉnh hai mặt nhìn nhau, giọng thảo luận đây có thể là phong tục của địa phương thu tiền mừng liền hề nghi ngờ mà vào đại sảnh.



      qua cách cửa kết hoa tím hết sức hào hoa trong lòng Chu Lâm thấp thỏm hồi, ánh mắt quét qua đại sảnh có chút náo nhiệt, do dự dừng lại lễ đài nhưng tìm được bóng dáng tương tự thằng nhóc.



      Còn chưa bắt đầu sao? Chu Lâm nghĩ, cùng Tề Chỉnh theo nhân viên hướng dẫn đến góc còn bàn trống ngồi xuống. Ngồi xuống lại nhận ra cùng bàn là mấy người bạn học trước kia, hai bên hàn huyên với nhau hồi, Chu Lâm bi ai phát bàn này đều là học sinh có quan hệ bình thường với thằng nhóc.



      Là vì cần nên tùy ý chọn lựa bạn học đại biểu sao? Chu Lâm cười khổ, bởi vì muốn khiến người bên cạnh nhìn ra điều gì khác thường, thế là y cưỡng bách mình gia nhập vào cuộc tán gẫu của người khác.



      mấy đề tài thông thường như giá cổ phiếu giá thịt linh tinh, mọi người lại bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau người nào người nào có con người nào người nào tìm được công việc béo bở linh tinh. Khi đến phiên Chu Lâm bị hỏi vấn đề có bạn hay bên trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng nhạc, theo người điều khiển chương trình tuyên bố “Hôn lễ bắt đầu”, mọi người an tĩnh lại, cùng nhau nín thở nhìn ra đại sảnh.



      Cuối cùng cũng phải tới.



      Chu Lâm ngừng hô hấp nhìn người đàn ông từ cửa tới, chỉ là, khi thỉnh thoảng quay đầu, trong nháy mắt xa xa bắt gặp đôi mắt kia trái tim của y liền có cách nào bình tĩnh:



      Đúng là thằng nhóc sai, nhưng phải là thằng nhóc. Đoan Mộc Thanh Lỗi 28 tuổi có chững chạc trưởng thành mà thằng nhóc 18 tuổi có, khí chất nội liễm trương dương chút nào khiến cho Chu Lâm nháy mắt cảm thấy xa lạ.



      ── thằng nhóc nhà của chúng ta, ràng luôn cười tự đại a.



      Nghĩ như vậy, Chu Lâm nghiêng đầu, cảm thấy cánh tay trái tự dưng đau đớn đồng thời phát giác giờ khắc này mình gặp phải đả kích còn lớn hơn trong tưởng tượng.



      Nên trở về thôi. Yên lặng tính toán chuyện kế tiếp, Chu Lâm siết chặt quà trong túi còn chưa đưa ra, tiếp sau đó liền nghe Tề Chỉnh bên cạnh hô câu ──



      “Sao dâu?”



      Theo bản năng ngẩng đầu lên, quả nhiên phát giác bên cạnh chú rễ Đoan Mộc Thanh Lỗi dâu tồn tại, thay vào đó là hình chiếu hư ảnh, cùng chú rễ đồng bộ di động thảm đỏ.



      “Này, đây là sao?” Chu Lâm và Tề Chỉnh cùng nhau giọng hô lên.



      Người ở bên nghe đều quay đầu nhìn lại, tập thể đều là biểm cảm “Các người từ sao Hỏa xuống sao”.



      “Ai nha, hai người biết sao?” bạn học cấp hai bu lại, giọng , “Hai người lên diễn đàn sao? Sau tết mọi người đều thảo luận chuyện này. Hôm nay trước khi hai người tới chúng tôi còn mà! mánh khóe này làm lớn.”



      “Mánh, mánh khóe?” hai người hai mặt nhìn nhau.



      “Đúng vậy, đây là hoạt động tuyên truyền của công ty môi giới hôn nhân Hôn Khánh lớn nhất thành phố, mánh khóe chính là kết hôn với đối tượng lý tưởng tồn tại, Đoan Mộc Thanh Lỗi phải là quản lý công ty đó sao, thế là liền bị tổng giám đốc xách ra làm vật hy sinh. Chuyện kết hôn nghiêm túc như thế mà cũng có người đồng ý lấy ra làm tuyên truyền, aiz ~”



      “Đây chính là khác biệt giữa người thành công và người thường, tôi thấy cậu ghen tỵ có.”



      thế! thấy mấy bàn tất cả đều là ký giả sao? Chúng ta ngồi ở đây chỉ là bình hoa làm bối cảnh thôi, tất cả đều là để tuyên truyền quảng cáo.”



      “Đúng vậy. Nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng là kỳ lạ, tuyên truyền tìm người làm bối cảnh còn nghiêm túc như vậy, gọi hết bạn bè thân thích tới. Chẳng lẽ là nước phù sa lưu ruộng ngoài, dùng tiền tuyên truyền của công ty mời mọi người ăn bữa cơm?”



      Mọi người im lặng chút, có lẽ cũng bắt đầu suy tư vấn đề này, có người giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, kích động kêu mọi người xúm lại, thần bí :



      “Đúng rồi đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như có nghe ai đó , hôn lễ này hình như là Đoan Mộc Thanh Lỗi chủ động đáp ứng.”



      “Tại sao?”



      “Cái này chính là lời đồn, mọi người có nhớ cấp ba có đoạn thời gian Đoan Mộc Thanh Lỗi rất suy sụp?”



      có chú ý.”



      “A, tôi biết tôi biết, lúc học cấp ba có lời đồn bạn của cậu ta bị tai nạn xe cộ mà chết.”



      “Hả? Cậu nghe được từ nơi nào. Sao tôi chưa từng nghe qua.”



      “Đúng đó. Tôi là bạn thời trung học cơ sở của cậu ta, nghe cấp ba có bạn .”



      “Ai nha, người ta sớm còn có thể để cho các người biết sao. Dù sao lúc ấy có lời đồn như thế.”



      “Rồi rồi, coi như có, sau đó sao?”



      “Sau đó ── nếu lời đồn kia là phải rất ràng rồi sao. Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn quên được kia, đến bây giờ cũng chỉ thích mình ta, vừa khéo lần này công ty cần, dứt khoát tổ chức hôn lễ cho mình và bạn chết, dùng nó để tỏ tâm ý của mình.”



      thể nào. Từ cấp ba đến bây giờ tám, chín năm rồi, Đoan Mộc Thanh Lỗi si tình như vậy sao?”



      “Cũng rất khó , tôi cảm thấy cậu ta có vẻ rất chung tình. Lúc học đại học mọi người có nhiều scandal như vậy nhưng chưa từng nghe cậu ta có bạn , dáng dấp cậu ta đâu có khó nhìn.”



      vậy rất lãng mạn ── người thương ở Thiên đường, để cho tôi hôn lên dung nhan mỹ lệ của em lần nữa. . . . . .”



      “Cậu đọc nhiều tạp chí ba láp ba xàm quá rồi đó. . . . . . này, Chu Lâm, cậu cười ghê tởm như vậy làm gì?”



      , có, có chuyện gì.”



      Vội vàng lấy tay kéo khăn quàng cổ che mặt, khóe miệng Chu Lâm ức chế được mà kéo tới tận mang tai.



      Mới vừa nghe được bát quái tất cả cảm xúc tuyệt vọng đều xua tan, cho dù lần này hôn lễ của thằng nhóc phải là vì mình mà là cuộc mua bán đơn thuần, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện thuộc về với bất cứ ai ── vui sướng cách nào liền trút xuống toàn thân.



      Thời khắc mấu chốt phải trấn định a trấn định! Lặp lặp lại thôi miên mình, Chu Lâm kềm chế tâm tình kích động, cuối cùng cũng để khôi phục mới biểu cảm bình thường.



      Hôn lễ tuyên truyền còn tiến hành theo từng bước, vì do công ty Hôn Khánh chuyên nghiệp tổ chức, cả quá trình đều tràn đầy kỳ thú cùng ấm áp.



      Tiếp theo là trao nhẫn, Chu Lâm phát ── cho dù là giả, Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn rất nghiêm túc trao nhẫn cho ảo ảnh đối diện. Loại chuyên chú đó, giống như đúc thằng nhóc lúc còn trẻ.



      ── là , nhìn người nào?



      Tim nảy lên, Chu Lâm cảm thấy hô hấp có chút khó khăn .



      thất thần bên tai đột nhiên vang lên trận tiếng vỗ tay, ra biết công ty Hôn Khánh dùng kỹ xảo gì khiến dâu ảo ảnh đeo nhẫn được cho chú rễ. Mọi người sợ hãi than thiết kế chi tiết xảo diệu, khí toàn trường đều bị kéo lên.



      Sau khi trao nhẫn, nghi thức cuối cùng cũng tiến hành đến bước mời rượu, chú rễ dâu và phù rể dâu phụ cùng tới, bàn bàn mời rượu. Mặc dù là giả, nhưng dù sao cũng là hôn lễ dùng để tuyên truyền, mọi người bàn rượu đều có làm khó quá nhiều, đều vội vã mời ly liền cho . Thế là rất nhanh Chu Lâm liền nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi bưng lấy ly rượu, tới bàn mình ngồi.



      Hít hơi sâu, thở ra, Chu Lâm và đám người Tề Chỉnh đứng dậy, bưng ly lên cùng nhau đối mặt với chú rễ. Giờ phút này khoảng cách của hai người chỉ có mét, Chu Lâm tham lam nhìn khuôn mặt người đàn ông trưởng thành trước mắt, phát giác có chút xa lạ, y theo bản năng tìm kiếm dấu vết ngây ngô của thiếu niên từng có. . . . . .



      “Cám ơn mọi người hôm nay tới dự hôn lễ của tôi. Tôi kính mọi người ly.”



      Mỉm cười , Đoan Mộc Thanh Lỗi nâng ly chúc mọi người, lúc quét qua vòng ngoài dự liệu dừng ở chỗ Chu Lâm chút, trong mắt nhanh chóng lướt qua tia kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình thường ngửa đầu uống hơi cạn sạch ly rượu.



      Mọi người được kính rượu mấy lời “Kết hôn vui vẻ” rồi cũng uống hết ly. Lúc Chu Lâm ngửa đầu uống cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, lúc nhìn lại phát giác Đoan Mộc Thanh Lỗi xoay người xuống bàn dưới rồi.



      Sau đó có gì ngoài ý muốn xảy ra. Hôn lễ kết thúc lúc chín giờ rưỡi, buổi tiệc kéo dài đến mười giờ. Mọi người ăn no, chín giờ bốn mươi bắt đầu lục tục rời . Chu Lâm và Tề Chỉnh cáo biệt bạn học ngày xưa, vừa trò chuyện vừa ra ngoài.



      tới cửa khách sạn, Chu Lâm đột nhiên a tiếng, sau đó cho Tề Chỉnh mình để quên đồ, phải vào lại chuyến.



      Đường về nhà của hai người khác nhau, chờ cũng có ý nghĩa, Tề Chỉnh xách theo bánh kẹo cưới phất phất tay tạm biệt Chu Lâm rồi trước bước.



      Mắt nhìn Tề Chỉnh xa, Chu Lâm xoay người trở lại hội trường. ra y chỉ để quên bật lửa, lý do quên đương nhiên là vì. . . . . .



      Khiết Văn!”
      vk đại ca thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      30.2
      Edit: Đầm♥Cơ


      Giọng quen thuộc vang lên, Chu Lâm dừng bước, sau đó quay người lại liền bị lôi vào con hẻm vắng gần đó──



      Nụ hôn làm cho người ta hoài niệm rồi lại mới lạ ấp tới, nhanh chóng cạy ra mở răng cướp lấy hô hấp. Lúc đầu Chu Lâm thoáng sửng sốt, sau đó liền dùng tay bám víu lấy bả vai người nọ, để ý tay trái đau đớn mà ôm chặt lấy .


      ── là của mình, người này còn là mình.



      Mỗi khắc, trong đầu y đều lặp lặp lại cường điệu ý niệm đó, cảm giác mất mà được lại lớn hơn hết thảy, khóe miệng của Chu Lâm tự chủ được cong lên.



      Liên tiếp nuốt mấy nụ cười thầm cuối cùng đối phương cũng ngừng hôn. Người đàn ông bất đắc dĩ dùng trán chống lại Chu Lâm, kêu tiếng:



      “Này. . . . . .”



      xin lỗi.” Chu Lâm theo bản năng nhéo nhéo lỗ tai của , sau lại vì cảnh tượng quen thuộc này mà nở nụ cười lần nữa.



      ── mặc dù thay đổi, nhưng vẫn như cũ là thằng nhóc ấy.



      “Đừng cười, Chu, Lâm.”



      Hoàn toàn bất mãn, Đoan Mộc Thanh Lỗi cắn răng kêu tên Chu Lâm. Chu Lâm hơi ngẩn ra, hỏi :



      “Cậu biết rồi hả?”



      , cái gì cũng biết. Trừ liều mạng nhớ lại Chu Lâm học cùng cấp ba và tiểu học là người mập mạp ra những điều khác tôi đều biết.” Đoan Mộc Thanh Lỗi phẫn hận , ngay sau đó tựa đầu vào vai Chu Lâm, ở bên tai y hạ mệnh lệnh như vậy:



      “Nhanh lên, toàn bộ cho tôi biết .”



      Sau đó theo Đoan Mộc Thanh Lỗi vào khách sạn tạm thời thuê phòng ở tầng 18, mở đèn đầu giường trong phòng ra, Chu Lâm đứng ở cửa sổ sát đất to lớn nhìn cảnh tuyết rơi ở thành phố bên ngoài, vì tình cảnh xa lạ này mà cảm thấy có chút khẩn trương.



      “Nơi này độ ấm rất vừa phải, cởi áo khoác xuống ?”



      sắp xếp lại những chuyện cần tiếp theo trong đầu phía sau vang lên câu như vậy, Chu Lâm xoay người, thấy được Đoan Mộc Thanh Lỗi cởi âu phục chú rể chỉ mặc cái áo sơ mi.



      “À, được.”



      Vừa gật đầu, đôi tay liền duỗi tới dịu dàng cỡi áo khoác cồng kềnh bên ngoài của Chu Lâm, lại vòng vòng thay y cởi ra khăn quàng cổ.



      Thân thể nhất thời nhàng rất nhiều. Chu Lâm vuốt vuốt vai trái có chút sưng lên, tiếng “Cám ơn” đồng thời hỏi câu:



      “Đúng rồi, nơi này vừa đặt à?”



      “Ừ. Mời rượu xong liền cho người đặt.” Đoan Mộc Thanh Lỗi trả lời tiếng, tiếp tục : “Mặc dù khi đó còn chưa xác định, chỉ tưởng là ảo giác hoặc là người tương tự. . . . . . Muốn lập tức xác nhận, nhưng chuyện của công ty còn chưa kết thúc nên thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn. vất vả hôn lễ mới kết thúc, đẩy hết những việc còn lại đột nhiên phát rồi, bị dọa sợ đến mức tôi lập tức đuổi theo ra, may là lại nhìn thấy quay trở về. . . . . . Vốn muốn lập tức dẫn tới, nhưng vừa phát bộ dáng của vẫn như mười năm trước, chút cũng có đổi cho nên dứt khoát muốn thử, gọi ‘ Khiết Văn ’ xem xem. . . . . .”



      đến chỗ này, Đoan Mộc Thanh Lỗi đột nhiên dừng động tác, bắt đầu nhúc nhích nhìn Chu Lâm, nửa ngày sau mới lầm bầm lầu bầu như thầm:



      “Kết quả . . . . . . Giống như nằm mơ vậy. . . . . .”



      Vì giọng kia mang theo thể tin khiến Chu Lâm chần chờ chút, đưa tay phải vuốt vuốt tóc Đoan Mộc Thanh Lỗi: cho dù biết đối phương trưởng thành nhưng vẫn bất giác muốn dùng phương thức này an ủi .



      Ngay sau đó lại phát , Đoan Mộc Thanh Lỗi 28 tuổi còn cao hơn 18 tuổi chút, duỗi tay mới có thể chạm đến, có chút cảm giác mức nước lòng sông chênh lệch mặt biển.



      chỉ là chiều cao, ngũ quan lúc trưởng thành khác biệt rất so với thời thiếu niên cũng lên đầy đủ thời gian trôi qua rất lâu. Tay Chu Lâm thuận theo trán xuống phía dưới, khẽ vuốt khuôn mặt của Đoan Mộc Thanh Lỗi, muốn xác nhận toàn bộ những nơi thay đổi: mi gian, cặp mắt, sống mũi, cùng với gương mặt còn đường cong nhu hòa.



      Kế tiếp, ngón tay chạm lấy đôi môi, lúc y phản ứng kịp Đoan Mộc Thanh Lỗi nhàng ngậm ngón tay y vào trong miệng. Đầu ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp khiến cho sống lưng Chu Lâm tê dại trận. Dừng chút, y liền tuân theo bản năng rút ngón tay ra, hôn lên.



      Trong lúc vô tình, Chu Lâm từ từ bị Đoan Mộc Thanh Lỗi chiếm thế chủ động đẩy ngã giường. Dịu dàng hôn lâu sau, hai người mặt đối mặt nằm cùng nhau, cự ly gần gũi đưa mắt nhìn lẫn nhau. hồi lâu, Đoan Mộc Thanh Lỗi như vậy:



      “Bây giờ , xin , hết tất cả cho tôi biết. . . . . .”



      “Ừ. . . . . .”



      cách nào chống cự giọng mềm mại mang theo tia khẩn cầu này, Chu Lâm nhắm mắt lại suy nghĩ chút, hơi có chút hỗn loạn bắt đầu tự thuật, cố gắng đem toàn bộ kinh nghiệm của chính mình cho người trước mắt này ──



      Từ khi nhặt được đồng hồ đeo tay, đến lần lại lần xuyên .



      Lúc đến mình lục lọi tìm ra quy tắc xuyên của đồng hồ đeo tay vốn tưởng rằng đối phương lộ ra vẻ mặt thể tin được nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi lại chỉ an tĩnh nghe, thỉnh thoảng lấy tay vuốt tóc Chu Lâm.



      “. . . . . . Sau đó, tôi xuyên trở về. Cái đồng hồ đó cũng hỏng, tôi tính ngày mốt đưa đồng hồ sửa xem. . . . . . còn lại, OVER.”



      Giản lược xong mọi chuyện, Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi thủy chung có phản ứng gì quá lớn, chờ đợi đánh giá cuối cùng của . thực tế nghĩ lại kinh nghiệm mấy tháng trải qua, chính bản thân Chu Lâm cũng sinh ra cảm giác thể tin, nếu phải người mình sâu đậm ở trước mặt, dường như y cho rằng đó là giấc mộng Nam Kha.



      ── Vậy sao? Người nằm ở trước mặt mình này tin tưởng những lời hoang đường đó sao? Đồng hồ đeo tay có cách nào làm chứng, có chăng chỉ là lời từ phía của mình, như vậy tiếp nhận đó là lý do khiến mình biến mất mười năm sao?



      cách nào biết ý tưởng của người trước mặt, Chu Lâm bắt lấy tay Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhàng cầm đồng thời cảm thấy thấp thỏm trận.



      “Tôi. . . . . .” im lặng hồi, cuối cùng đối phương cũng đáp lại, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngẩng đầu lên, như vậy:



      “Tôi từng nghĩ cậu là người ngoài hành tinh, cứ mười năm đến trái đất lần.”



      “Hả? !”



      Thoáng sửng sốt chút, Chu Lâm phản ứng kịp liền nở nụ cười, ngay sau đó chợt hiểu vì sao khi nghe thấy chuyện xuyên siêu thực đối phương cũng có thể mặt biến sắc.



      Tâm tình khẩn trương buông lỏng xuống, lập tức bị người bất mãn hôn che miệng, kết quả vui vẻ cười đồng thời hơi thở cũng rối loạn. Đoan Mộc Thanh Lỗi ôm lấy Chu Lâm, phảng phất giống như thằng nhóc con giận dỗi lẩm bẩm:



      cho phép, tôi nghiêm túc nghĩ như thế đấy. . . . . . sau khi cậu biến mất mẹ tôi kể cho tôi nghe chuyện lúc tôi còn bé, bà ấy tôi đừng lo lắng, năm đó cậu cũng đột nhiên xuất lại đột nhiên hề có tin tức như vậy. Hơn nữa. . . . . .”



      “Hơn nữa?”



      “Hơn nữa, trừ điều đó ra, tôi có cách nào tìm được lý do có thể giải thích vì sao cậu lại đột nhiên biến mất. . . . . . Cứ thế, ngay cả gọi cũng kịp, cậu đột nhiên biến mất ở trước mắt tôi. . . . . . Loại chuyện đó, ” giọng chợt có tia nghẹn ngào, Đoan Mộc Thanh Lỗi dừng chút, đầu tựa vào vai Chu Lâm:



      “Loại chuyện đó, xin cậu, đừng làm cho nó xảy ra nữa.”



      Chu Lâm ôm lấy Đoan Mộc Thanh Lỗi. Mặc dù cũng từng tưởng tượng đến phản ứng của thằng nhóc khi mình đột nhiên biến mất nhưng cho tới bây giờ mới có cảm thụ chân thực. Thân thể từ từ bị ôm sát, cảm giác sợ hãi đối phương từng trôi qua truyền tới ràng. Chu Lâm , biến mất nữa”, sau đó thu lại năm ngón tay nắm chặt áo phía sau lưng Đoan Mộc Thanh Lỗi giống như đảm bảo với .



      Bên trong gian phòng an tĩnh trận, hai người chỉ ôm nhau nằm, vốn tưởng rằng cứ kéo dài như vậy tay trái vì giữ nguyên tư thế thời gian dài khiến cơ băng chặt, y bất giác được co tay lại đồng thời cánh tay truyền đến đau đớn cảnh cáo ──



      “Hix.” nhịn được hít hơi, thế là liền bị người đối diện phát .



      “A, xin lỗi, áp phải sao?”



      Vừa hỏi như vậy, cự ly giữa hai người liền kéo ra, y hy vọng ấm áp rời , Chu Lâm liền ngăn lại động tác muốn dời thân thể ra của Đoan Mộc Thanh Lỗi, vội vàng :



      , phải, là tôi giật mình.”



      Nhưng cho dù sao, tầm mắt ân cần vẫn còn lưu lại. Đoan Mộc Thanh Lỗi nhìn cánh tay trái Chu Lâm để ngang trước ngực, nhàng nắm ngón tay lộ ra ngoài thạch cao.



      “Nơi này, bị thương lúc đó sao?”



      “Hả? ừ. . . . . . nứt xương mà thôi, rất nhanh là tốt rồi, đừng lo lắng.”



      Thói quen xoa xoa lỗ tai đối phương lại bị bắt được cổ tay, Đoan Mộc Thanh Lỗi dụi mặt vào lòng bàn tay của Chu Lâm, ánh mắt lộ ra thần sắc hối tiếc, buồn buồn :



      “Những điều khác chưa tính, chẳng qua điều này. . . . . . Sớm biết ngày đó đẩy tên quỷ say lái xe ra ngoài đánh trận.”



      Lòng bàn tay tràn đầy hô hấp ấm áp của đối phương, cảm giác ngưa ngứa cùng giọng cam lòng khiến cho Chu Lâm khẽ cười chút, sau đó phát người này vẫn dễ thương như vậy, chẳng thay đổi chút nào, cảm giác động tâm cũng vì bề ngoài cùng trưởng thành của mà giảm bớt nửa phần.



      Cũng chính là vì vậy mà thời gian bị lãng phí càng làm cho người ta cảm nhận đau lòng. ràng, ràng muốn luôn ở bên cạnh , kết quả lại nhảy qua thời gian tám tháng, sau đó còn để thằng nhóc chờ đợi mình mười năm trong khi hoàn toàn chưa tâm ý của mình. . . . . . Nếu như lần lại lần chờ đợi trong đau khổ là cái giá cao nhất định phải trả để hai người ở chung chỗ tại sao những chuyện này phải do mình chịu đựng?



      “Tôi cũng. . . . . . Muốn đánh gã.” giọng phụ họa theo như vậy, Chu Lâm nâng mặt Đoan Mộc Thanh Lỗi lên dùng sức hôn.



      Chẳng qua là dù có hôn nhiều hơn nữa cũng thể bù lại được, bởi vì thể hối hận vì đối phương cho nên dù xảy ra những chuyện làm cho người ta đau lòng cũng thể hối hận. Chu Lâm cảm thấy hạnh phúc đồng thời cũng nếm vị bất đắc dĩ khổ sở, trong lòng ngừng lặp lặp lại với người đàn ông còn là trẻ con nữa:



      “Tôi bù lại cho cậu, bù lại cho cậu. . . . . .”



      Nụ ôn an ủi thậm chí có chút sầu não, bị đối phương hoàn toàn tiếp thu liền từ từ biến chất.



      Lúc phát giác quần áo người bị người cẩn thận dịu dàng tránh nơi bị thương mà cởi ra. Cho dù trong phòng có mở máy sưởi thân thể vẫn vì bại lộ ở trong khí mà cảm thấy lạnh lẽo, nhưng rất nhanh lại vì người khác hôn xuống mà bị điểm lên ngọn lửa .



      Quả nhiên là người lớn. . . Tay chân đúng là mau a. . . . . .



      Vừa lơ đãng cảm thán nơi bị bầm vai phải bị người nhàng cắn, cảm giác nhói đau truyền đến, hung phạm ngẩng đầu lên nhăn mày thầm câu “Đều là mùi rượu thuốc ” .



      Nhìn vẻ mặt bất mãn kia y nhịn được cảm thấy dễ thương mà cười lên, đôi môi nóng cháy của đối phương nhân cơ hội đánh lén tiến lên công thành đoạt đất, mùi thuốc có chút sáp khuếch tán ở trong miệng.



      “Quả nhiên. . . . . .” lần nữa tách ra, Chu Lâm lè lưỡi chế nhạo : “Ai bảo cậu cắn.”



      được sao?” giọng trầm thấp vang lên bên tai khiến cho Chu Lâm ngẩn ngơ, còn chưa trả lời lỗ tai bị cắn . Nhiệt độ từ nơi bị cắn truyền tới, lan xuống cổ sau đó đến toàn thân.



      “Này. . . . . .” Muốn gì đó nhưng vừa lên tiếng liền dừng lại, bởi vì cái tay vẫn du tẩu ở trước ngực đột nhiên đè xuống nơi nổi lên bên phải, cảm giác quái dị từ nơi đó truyền đến.



      Nơi đó của đàn ông thể đùa, dưới kích thích dần dần có cảm giác thũng trướng tê dại, lúc bị dùng đầu ngón tay nhàng gãi thân thể phảng phất như có điện vọt qua nảy lên hạ xuống, kinh ngạc với thân thể tự chủ được mà phản ứng, Chu Lâm trợn to hai mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi úp sấp người mình.



      “Có cảm giác?” hơi có chút ý xấu hỏi, Đoan Mộc Thanh Lỗi cúi đầu, có lẽ muốn cắn bên kia. Chẳng biết tại sao lại cảm thấy thể để cho làm như thế, Chu Lâm vội vàng lấy tay bảo vệ ngực trái ──



      Hai người đồng thời sửng sốt chút, phản ứng kịp người ở bên liền nhịn được xì nở nụ cười. Bản thân cũng biết phản ứng phảng phất như chống cự sắc lang này là kém, Chu Lâm ngượng ngùng do dự chút dời tay , phát giác mình có cách nào ưỡn ngực câu “Cậu tiếp tục ”, chỉ có thể tức giận vươn tay bắt lấy cổ áo của Đoan Mộc Thanh Lỗi, dùng sức kéo xuống người vẫn còn cười kia xuống.



      Đầu lưỡi đánh vào khoang miệng lần nữa, lần này Chu Lâm chọn lựa tiến công. Cảm giác được hô hấp của người ở bắt đầu rối loạn, Chu Lâm lấy tay mở nút áo sơ mi của đối phương, lặng yên tiếng động luồn tay vào.



      Vuốt ve lấy lồng ngực dầy, cảm xúc ngoài ý muốn tồi, lòng bàn tay xẹt qua điểm nổi lên trước ngực Đoan Mộc Thanh Lỗi dừng lại, đúng lực độ nhéo xuống. Dĩ nhiên, chỉ vuốt ve đủ, muốn trả lại hết những chuyện đối phương làm với mình, Chu Lâm dùng ngón tay kẹp lại nơi trở nên cứng rắn nổi lên, ngón giữa qua lại ma sát lấy.



      “Có cảm giác rồi hả?” Nhận ra thân thể đối phương run rẩy rất , cuối cùng cũng trả lại những lời này, nhưng còn chưa đắc ý bao lâu, thân thể gần trong gang tấc đột nhiên rời , còn suy nghĩ xảy ra chuyện trong phòng vang lên tiếng khóa kéo ── quần dài kể cả quần lót của Chu Lâm đều bị cởi hết.



      Phân thân nửa cương lập tức nhảy ra bại lộ ở trong mắt đối phương, bị đánh lén thành công khiến Chu Lâm có chút áo não cùng xấu hổ, y cảm thấy hơi tức giận: người này chưa cỡi cái gì, dù có mở vài cái nút nhưng chỉ lộ ra lồng ngực mà thôi. Chu Lâm đưa tay đặt ở bụng Đoan Mộc Thanh Lỗi, tự chủ dùng giọng người lớn ra lệnh cho thằng nhóc:



      “Cậu cũng cỡi.”



      Đối phương cười lên, hề phản đối đứng dậy cởi bỏ quần áo, lúc mở ra nịt quần, quần dài tây trang kể cả quần lót đều bị kéo xuống ném , kết hợp với động tác cỡi quần áo hết sức tuấn là thân thể rắn chắc lộ ra khiến cho Chu Lâm nghiến răng trận, sau đó khi nhìn thấy nơi phách lối đứng thẳng thoáng xuất thần ──



      Ngay cả nơi này cũng lớn a. . . . . .



      Theo bản năng nghĩ như vậy, cổ họng đột nhiên có cảm giác khô khốc, lúc muốn hôn liền bị áp trở về hôn lên lần nữa. Hai người xích lõa dán chặt chung chỗ, lấy môi nhiễu loạn hô hấp đồng thời theo bản năng ma sát lẫn nhau.



      “Ưm. . . . . .” Tiếng rên rỉ có cách nào nhịn được tiết ra ngoài, trong thân thể truyền tới cảm giác kích thích càng ngày càng mãnh liệt. Nhưng đủ, còn muốn nhiều hơn nữa. muốn tuân theo ý nghĩ của mình Chu Lâm đột nhiên phát đôi tay vẫn vòng ở thắt lưng mình bắt đầu vòng ra sau thân thể của mình, giống như trêu đùa mà vuốt ve hai đùi rồi lẻn vào giữa đùi.



      “Cậu. . . . . .” Biết ý đồ của đối phương, Chu Lâm đẩy Đoan Mộc Thanh Lỗi ra, ý do chưa hết liếm liếm môi mới vừa bị khẽ cắn qua, hơi nhạo báng :



      “Bây giờ rất nhuần nhuyễn ha.”



      “Ừ, mặc dù biết lúc nào mới có thể gặp lại, nhưng vì thời điểm này tôi phải có chút nghiên cứu chuẩn bị chứ.” Đoan Mộc Thanh Lỗi khẽ liếm lấy lòng bàn tay của Chu Lâm, lẩm bẩm, “Cậu quên tôi là học sinh tốt nhiệt tình thương học tập sao?”



      Vừa nghe như vậy y liền nhịn được dở khóc dở cười nhéo lấy lỗ tai của : “Cậu chuẩn bị là thành lập ~ cơ sở thượng tôi sao?”



      “Cậu muốn ở phía tôi cũng phản đối, nhưng tình huống bây giờ cậu có làm được ?” Đoan Mộc Thanh Lỗi lộ ra ý cười xấu xa, ngay sau đó giống như làm nũng mà áp sát vào tai trái của Chu Lâm kêu tiếng “ Khiết Văn”, sau đó chuyển quan tai phải hạ giọng kêu tiếng “Chu Lâm”.



      Dường như là bại trận ngay lập tức, Chu Lâm nheo mắt lại nhìn người trước mặt ── bởi vì người này, cho nên chỉ cần hy vọng mình đều thể từ chối. Sau này xem ra bị ăn gắt gao, nhưng dù như vậy vẫn cảm thấy tệ. Chu Lâm cong khóe miệng mỉm cười, ngay sau đó chấp nhận ôm lấy cổ Đoan Mộc Thanh Lỗi hôn lên, tựa như cổ động ──



      “Như vậy, đến đây !”



      Bị kích động người ở liền hóa thân thành dã thú mất khống chế, thân thể bị mở ra tiến vào thậm chí trình độ đung đưa kịch liệt vượt qua tưởng tượng. Cho dù hết sức cẩn thận, tay trái vẫn có chút ổn, nghĩ đến ngày hôm sau có nên bệnh viện xem chút kết quả lúc Đoan Mộc Thanh Lỗi dọn dẹp tẩy sạch hai người lại ở trong phòng tắm làm lần.



      Kết quả của làm loạn chính là cả hai đều mệt mỏi bò lên giường nằm cùng nhau. Khí lực toàn thân có lẽ đều bị dùng hết, Chu Lâm mặc cho Đoan Mộc Thanh Lỗi nghiêng người ôm mình vào trong ngực, giống như từng trôi qua, sờ sờ bụng.



      Hai người bắt đầu câu được câu tán gẫu. Mặc dù rất muốn biết mười năm này đến tột cùng đối phương vượt qua như thế nào nhưng vẫn hỏi tình hình gần đây trước .



      Trước hết chính là nghe đối phương giải thích chuyện hôn lễ, quả nhiên là giống như bạn học bát quái, vì tỏ quyết tâm của mình nên mới làm vậy. Tiếp sau đó biết chuyện mẹ Đoan Mộc tái hôn ── nghe thấy mẹ Đoan Mộc cuối cùng cũng tìm được mùa xuân thứ hai hơn hai năm trước, cũng cùng cha dượng của Đoan Mộc Thanh Lỗi di cư sang New Zealand Chu Lâm nửa lật người gãi gãi tóc của Đoan Mộc Thanh Lỗi, giọng hỏi :



      đơn sao?”



      “Ừ.” Thành trả lời như vậy, đối phương chôn đầu xuống, như thằng nhóc làm nũng cọ cổ Chu Lâm.



      Cảm giác thương tiếc tràn đầy cõi lòng, Chu Lâm xoa lấy lỗ tai người thương, hôn lên trán của ──



      Mười năm trôi qua thể bù lại nhưng tương lai mình còn có thời gian dài hơn nữa để cùng với , từ nay về sau chỉ nguyện cùng , mà điều đầu tiên phải làm là tiến sát vào bên tai của câu “Tôi cậu”.



      *********************************

      Hoàn chính văn

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Phiên ngoại
      Edit: Đầm♥Cơ


      Đây là câu chuyện xưa về con sói thương tâm.



      lâu trước kia, ở nơi nào đó trong rừng sâu có con sói con thông minh hiểu chuyện.



      Bởi vì ba ba sói ra từ khi Tiểu Hôi lang còn rất cho nên chỉ còn lại Tiểu Hôi lang và mẹ lang sống nương tựa lẫn nhau.



      ngày, mẹ lang ra ngoài tản bộ mang về con gấu.



      “Đây là chú út nha.” mẹ lang như vậy, từ đó về sau Tiểu Hôi lang có con gấu là chú.



      Gấu là loài động vật nhìn mềm núc ních rất vô dụng cho nên mới đầu Tiểu Hôi lang để chú gấu vào trong mắt.



      Nhưng chú gấu lại bị mẹ lang lôi kéo thường thường đến tìm Tiểu Hôi lang chơi, dần dần, Tiểu Hôi lang liền phát , ra chú gấu biết rất nhiều chuyện mà mình biết.



      Ví dụ như bắt con cua, ví dụ như móc quả hạch, lại ví dụ như ở lội trong dòng suối vừa tắm rửa vừa kiếm thức ăn trong bùn đất ——



      Cơm tối là gà rừng thịt xào hạt dẻ, mặc dù chú gấu là người lớn,nhưng người nấu lại là Tiểu Hôi lang.



      Quả nhiên vẫn rất vô dụng a. Tiểu Hôi lang nghĩ. Nhưng nhìn thấy chú gấu thích ý liếm móng vuốt sau khi ăn xong lại cảm thấy vui vẻ.



      —— bữa sau mẹ bắt thỏ .



      Nhìn cái đuôi mập mạp màu đen trắng xinh đẹp lắc lắc của chú gấu, Tiểu Hôi lang quyết định thực đơn cho bữa cơm tối tiếp theo .



      Hạ thu tới, trải qua đánh nhau, ngã bệnh, giận dỗi với mẹ lang, đủ loại khảo nghiệm, những ngày cùng đồng hành với chú gấu nháy mắt trôi qua. Ngày đầu tiên các bạn cùng tuổi với Tiểu Hôi lang săn, rất nhanh đến.



      “Chú tới xem nghi thức săn của tôi chứ?” Nghiêng đầu hỏi như vậy, chú gấu rắc…rắc…(tiếng gãy vở) gặm cua liền dừng lại lấy móng vuốt gãi gãi đầu, gật đầu cái.



      Mặc dù vui vẻ, nhưng lại muốn biểu lộ ra, sau khi chú gấu về nhà, Tiểu Hôi lang liền chạy lên đỉnh núi ô ô kêu hai tiếng ——



      Tối nay trăng vừa sáng lại lớn lại tròn, phía còn giống như có hình bóng con gấu nghịch ngợm cười với Tiểu Hôi lang.



      Kết quả vào nghi thức săn bắn ngày hôm sau, chú gấu có tới. Mãi cho đến ngày thứ ba mới xuất ở cửa nhà Tiểu Hôi lang, dùng móng vuốt gõ cửa xin lỗi với Tiểu Hôi lang.



      tha thứ, tha thứ. Tiểu Hôi lang cuốn cái đuôi giận dỗi, đến cuối cùng vẫn mở cửa.



      Giận dỗi giận dỗi, ngày hai ngày ba ngày, lửa giận trong lòng từng chút từng chút dập tắt. Nhưng sau đó chú gấu lại thấy tăm hơi, cho dù mỗi ngày mỗi ngày Tiểu Hôi lang đều chờ đợi ở nhà, tiếng đông đông đông gõ cửa cũng vang lên.



      Cho đến lúc thấy mới biết được trân quý. Tiểu Hôi lang đứng ở bên dòng suối có chú gấu, nhìn cá bơi qua bơi lại trong nước, lúc này mới phát giác mình thích con gấu hư trêu đùa người khác đó ——



      Thích cái đuôi mập của nó, thích vành mắt đen của nó, thích bộ dạng ngốc ngốc tắm rửa của nó, thích nó bởi vì mình bị bệnh mà vội vã, thích nó thỉnh thoảng an tĩnh ngồi bên cạnh mình ngẩn người, thích nó cười đắc ý xấu xa sau khi làm chuyện xấu . . . . .



      Thích nó nhiều như vậy, nhưng đến tột cùng nó chạy đâu rồi? Chẳng lẽ là bị thợ săn bắt ? Tại sao lâu như vậy cũng trở lại? Tiểu Hôi lang cúi thấp đầu, dù nghĩ thế nào cũng thông.



      mùa nữa trôi qua. Tiểu Hôi lang dần dần trưởng thành, khi nó có thể phát ra tiếng rống dài như con sói trưởng thành rốt cục chú gấu cũng đột nhiên xuất khi Tiểu Hôi lang săn.



      hớp ngậm lấy cổ của nó, Tiểu Hôi lang mang theo chú gấu nhanh chóng chạy về nhà, dùng cái đuôi nhốt chặt lấy nó, ép hỏi trong thời gian này đến tột cùng nơi nào.



      ngọn núi bên kia, bên kia bên kia nữa.” như vậy, chú gấu lại xin lỗi vì mình đến nghi thức săn bắn.



      ra sớm tức giận, Tiểu Hôi lang dùng đầu cọ vào trong ngực chú gấu, chỉ muốn sau này vĩnh viễn ở chung chỗ.



      Từ này về sau lại luôn dính vào chú gấu, Tiểu Hôi lang thường thường liếm bộ lông xinh đẹp mềm mại của chú gấu, lần lại lần, khắp nơi nhắn nhủ tâm tình của mình ——



      Thích thích thích.



      Chú gấu mặc dù gì, nhưng luôn dùng móng vuốt ôm lấy Tiểu Hôi lang, động tác rất dịu dàng.



      Mình cũng được thích ? Tiểu Hôi lang bất an rồi lại tin chắc như vậy.



      Kết quả ngày hạnh phúc được bao lâu, chia cách lại đến.



      ra chú gấu con gấu mặt trăng, cho nên khi nó rốt cục với Tiểu Hôi lang câu cấm là nó thích mình liền bị bắt trở lại mặt trăng.



      Bên tai còn lưu lại câu “Thích cậu”, bóng dáng nó lại biến mất cực nhanh ở trong bóng đêm ——



      hiểu đến tột cùng làm sai điều gì, ràng chỉ muốn ở chung chỗ mà thôi, Tiểu Hôi lang hướng về phía mặt trăng gào lên, chảy xuống nước mắt thương tâm.



      Từ đó về sau, buổi tối mỗi ngày Tiểu Hôi lang đều lên đỉnh núi nhìn trăng sáng. ngày lại ngày, năm rồi lại năm, cho dù Tiểu Hôi lang trưởng thành, thành thục, thậm chí biến thành con sói xám lớn uy phong lẫm lẫm có thể tự mình chống đỡ phương, nhưng nó vẫn đơn chờ đợi ——



      Chờ đợi có ngày, con gấu thuộc về nó ra khỏi mặt trăng, lần nữa trở lại bên cạnh nó . . . .



      “Đinh ——”



      Tiếng đồng hồ báo thức vang lên người đàn ông liền vươn tay, lục lọi tắt chuông báo thức.



      Người nằm đối diện vì ngại ồn ào mà phát ra tiếng kháng nghị mơ hồ , lắc đầu cái, lại vùi đầu vào trong ngực người đàn ông kia.



      Ý thức được thứ ghim ghim đâm vào trước ngực mình chính là mái tóc mềm mại của người kia, người đàn ông mở mắt, cúi đầu nhìn người tứ chi quấn quít với mình ——



      Mặc dù lúc này chỉ nhìn thấy đỉnh đầu, nhưng lại biết , người ngủ ngọt ngào kia chính là người giống như đúc mười năm trước.



      “Cuối cùng cũng đợi đến cậu.” Hôn cái lên mái tóc người thương, người đàn ông cẩn thận tránh ra cánh tay trái bị thương của đối phương, ôm y càng chặt hơn, rồi sau đó lại lần nữa nhắm mắt lại.



      Cho nên chuyện xưa cuối cùng cũng có kết cục tốt đẹp.



      lần nữa vào giấc mộng, khóe miệng Tiểu Hôi lang treo lên nụ cười

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      PN2
      Edit: Đầm♥Cơ


      Năm nào cũng có ngày gặp mặt, năm nay lại đặc biệt nhiều.


      Nhân kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, lão đại Thu Hương lại triệu tập mọi người ra ngoài gặp mặt, chủ đề gặp mặt trừ bày tỏ thăm hỏi đồng tình với đồng chí Chu Lâm bị xe đụng vào đêm giao thừa ra, còn lạ là tuyên bố tin tức cùng với bạn Tiểu Bạch Thỏ sắp đính hôn.


      Tin tức tuyên bố xong, bên trong phòng bao yên lặng trận, ngoài ý muốn có người nào phỉ nhổ, kế tiếp, người phản ứng lại đầu tiên quyết định lên tiếng —— câu “Đầu heo! Chuyện vui sao sớm chút!” , sau đó chính là tiếng chúc mừng cùng chúc phúc.



      “Cám ơn, cám ơn!” Thu Hương rưng rưng đem dùng sức cầm tay, hất đầu mỗi người trừ Chu Lâm để bày tỏ cái lý tưởng hào hùng với mọi người, :

      “Các đồng chí, phần mộ tình , người em tôi trước bước.” .

      Đắc ý quá … kết quả chính là bị nước miếng bao phủ, lúc mọi người tôi câu câu công kích đến, Thu Hương giãy giụa bên lằn ranh cái chết, vì dời lực chú ý mà rống lên câu:

      “Này, tất cả mọi người đều là người có gia thất, sao mang bạn đến ra mắt !”

      Mọi người lại nhất tề yên tĩnh trong chốc lát, nửa ngày sau, Tề Chỉnh nhìn xa xăm ngoài cửa sổ :



      “Vợ của tôi. . . . . xấu hổ, thích gặp người. . . . . .” .



      “Mỹ nhân nhà tôi. . . . . . bỏ được đưa đến cho các người nhìn.” Lục Phong ngẩng đầu nhìn trời, làm tư thế móc lỗ mũi.



      “Tôi. . . . . .” Đấu Văn Dực Tô dùng động tác hất tóc đẹp trai đến làm cho người ta thét chói tai, rồi sau đó cúi đầu, chỉ ngón tay nhìn sàn nhà, “Tôi trở về thương lượng với ấy chút. . . . . .”

      —— vậy tôi nhìn nơi nào?

      Chu Lâm suy tính chốc lát, học Tề Chỉnh nhìn xa xăm:

      “Vị kia của tôi. . . . . . biết ở nơi nào. . . . . .”

      Người thương sớm hay muộn cũng phải với mọi người, chẳng qua bây giờ còn hơi sớm.



      Như thế như vậy, cuối cùng vẫn phỉ nhổ câu”Bà xã là dùng để thương, tại sao phải mang tới cho cậu xem”, cuối cùng bác bỏ người này khước từ người kia đề nghị.



      “Hô ~” mọi người đều có ý định, nhất tề thở phào nhỏm.





      Cuộc gặp kết thúc vào bốn giờ chiều, bởi vì còn thời gian, Chu Lâm quyết định tới tiệm sửa đồng hồ ở Thành Tây mà người bạn giới thiệu ——



      Đồng hồ đeo tay hư hỏng đến độ làm cho người ta hoàn toàn ôm hi vọng, nhưng ông chú sửa đồng hồ xem qua lại chỉ cần đổi lại mặt đồng hồ vẫn có thể dùng, ôm ngựa chết thành ngựa sống, Chu Lâm để lại tiền đặt cọc cùng đồng hồ bị hư, hẹn với ông chú sửa đồng hồ tuần nữa tới lấy.



      Bây giờ là chủ nhật, vừa đúng bảy ngày.



      cách nào phỏng đoán đồng hồ đeo tay có thể phục hồi như cũ hay , đường Chu Lâm có chút thấp thỏm, kết quả thấy ông chú đưa cái đồng hồ đeo tay nhìn còn mới hơn lúc bị hư Chu Lâm sửng sốt chút, đưa tay ra lại quên đón.

      “Cậu xem, tôi là có thể sửa được mà.”



      xong, ông chú kịp đợi liền trực tiếp đưa tay đeo đồng hồ cho Chu Lâm “, đeo nhìn xem có vấn đề gì nữa .”



      Nút cài dây đồng hồ phát ra tiếng xoạch, lúc phản ứng kịp Chu Lâm hơi kinh hãi, tiếp theo phát cho dù đeo đồng hồ cũng xảy ra bất cứ chuyện gì, tâm tình lại hơi có chút phức tạp.

      Quả nhiên còn cách nào xuyên nữa sao? Chu Lâm nâng tay phải lên nhìn mặt đồng hồ, lịch vạn niên biểu chính là ngày 23 tháng 2 năm 2008, chính là ngày gốc. Chu Lâm do dự chút, len lén chuyển ngày tháng lên trước mười năm, kết quả —— dĩ nhiên vẫn có bất kỳ biến hóa nào.



      “Như thế nào? Có thể dùng chứ?” .

      Hành động lén lút dẫn tới ông chú hỏi thăm, Chu Lâm sợ hết hồn, vội vàng quay người lại bày tỏ có vấn đề gì nữa. Thanh toán còn tiền còn sót lại, nghĩ “Cứ như vậy ” , Chu Lâm cẩn thận đưa tay cỡi đồng hồ ra, bỏ vào túi.



      —— vẫn cảm thấy có chút mất mác . . . .



      Buồn bã mất mác Chu Lâm đứng ở lối bộ, nhìn dòng người vẫn như lui tới ngừng như cũ, thở dài.





      Vốn muốn thuê xe về nhà, nhưng lúc này taxi trong thành phố thay ca, vòng vo hai đầu đường vẫn thấy chiếc xe nào, Chu Lâm đành phải tới chỗ đợi xe buýt gần đây, chen vào trong đám người nhìn bảng số xe chút . .



      Đường 33 có thể ngồi, đường 26 cũng có thể ngồi, nhưng hai đường này rất đông, hay là ngồi đường 12 rồi đổi xe sang đường 45 ?



      Vòng tới vòng lui suy nghĩ lộ tuyến xe , điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, lấy ra liếc nhìn là Đoan Mộc Thanh Lỗi, y vội vàng tìm chỗ vắng người đón điện thoại.



      “Alo, ở đâu vậy?” giọng của Đoan Mộc Thanh Lỗi vang lên bên tai, Chu Lâm nhìn chung quanh, ” ở khu Thành Tây”.



      “Sao lại chạy xa thế?” .

      “Đồng hồ sửa xong, tớ tới đây lấy.”

      “À, sao rồi?”



      “Có thể , nhưng mà. . . . . . chức năng phụ có.”



      “. . . . . .” Đối phương trầm mặc chút, sau đó , “ đáng tiếc, vốn còn muốn tới thời tiền sử hưởng tuần trăng mật với cậu.”



      “Ngu ngốc, làm sao có thể.” nhịn được bật cười, tâm tình thoáng tốt lên, Chu Lâm tựa vào cây cột gần đó, lại hỏi , “Gọi điện cho tớ có chuyện gì ?”



      “Làm thêm giờ sắp xong rồi, gọi hỏi cậu tối muốn ăn cái gì.”



      “Cái này. . . . . .” Chu Lâm suy nghĩ chút, “Thịt nướng.”

      “Hửm?”



      “Tớ muốn ăn thịt nướng. Bên Thành Tây có quán thịt nướng tệ, cậu trực tiếp tới đây với tớ ?”



      Trầm mặc hồi, chờ tới lại là hai chữ “ được”:



      phải bác sỹ kiêng ăn cay sao. Đừng ăn thịt nướng, trở lại tớ hầm canh xương cho cậu.”



      “Lại canh xương. . . . . .” Uống tuần liền, khó tránh muốn oán trách.



      “Vậy đổi hầm cá. Tớ siêu thị, buổi tối làm thịt kho?” .



      “Ừ.” Khóe miệng nhịn được nhướng lên, suy nghĩ chút, lại bổ sung: “Đột nhiên muốn ăn măng xào.”



      “Được.” giọng người rất dịu dàng, “Ngoài ra còn muốn ăn gì nữa?” .

      có.” Cười hì hì, lại bị người đường bên cạnh đụng phải, “A” tiếng trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng hỏi thăm khẩn trương:

      “Sao vậy?”

      có, có gì.” Vừa giải thích đồng thời người thanh niên đụng phải cũng xoay người tiếng xin lỗi, lúc nhìn đến cánh tay băng bó của Chu Lâm hiểu sao người kia lại câu “Rất nhanh tốt thôi”, sau đó liền chạy tới bên người thanh niên khác đứng ở đằng xa.



      đối phương có ý gì, nhưng y cũng quá để ý, Chu Lâm cúp điện thoại, theo dòng người lên xe.

      Đổi xe tốn chút thời gian, lúc tới nhà Đoan Mộc là sáu giờ rưỡi. Móc ra chìa khóa mở cửa liền ngửi thấy mùi thịt kho thơm nức, Chu Lâm khẽ mỉm cười, lắc người vào phòng bếp.

      Người kia vẫn còn bận rộn, nghe tiếng đẩy cửa liền xoay người lại, chiếc đũa vừa đúng kẹp miếng thịt, thuận thế nhét vào trong miệng Chu Lâm:



      “Nếm thử chút có vừa .”



      “Vừa đúng. Nhưng còn hơi cứng.”



      “Vậy tớ nấu lâu chút.”



      “Ừ, tớ xem canh cá.”



      “Được. . . . . . Tớ mua măng tây, xào hay làm kiểu gì?”

      “Bây giờ măng tây già rồi, được non. Xào ” .

      “Măng mùa xuân mà cũng già sao?”

      “Ừ. Lại thêm miếng thịt.”

      “Ừ. . . . . .”

      “A. . . . . .”

      Cuộc đối thoại giống như vợ chồng lâu năm, lúc hai người phản ứng kịp liền rất ăn ý cùng nhau nở nụ cười. Chu Lâm hôn Đoan Mộc Thanh Lỗi cái, ghé vào lỗ tai tiếng “Tớ trở về” .

      “Hoan nghênh trở lại” lời này dĩ nhiên là lấy nụ hôn thay thế, mãi cho đến lúc nồi bay tới mùi hơi cháy, lúc này Đoan Mộc Thanh Lỗi mới nhớ tới cuống quít tắt lửa.

      “Cháy rồi hả ?” Hít hít lỗ mũi, Chu Lâm hỏi.

      Đoan Mộc Thanh Lỗi lật nắp nồi lên, đáp về câu”Có chút.”

      “Tớ xem xem. . . . . .” .

      muốn tiến tới lại bị người lấy môi chận trở về. Người kia buông muỗng nồi xuống, lần nữa vòng lấy Chu Lâm lẩm bẩm :



      “Lửa ở đây còn chưa có tắt đâu. . . . . .”



      Lần tắt này thiếu chút nữa liền tắt vào phòng ngủ. Nếu như phải bụng Chu Lâm phát ra tiếng rột rột cơm tối hôm nay chắc ăn được mất.



      Ăn xong bữa cơm, Chu Lâm có việc gì đứng ở bên cạnh nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi rửa chén, tán gẫu với về cuộc gặp mặt hôm nay. đến đề nghị của Thu Hương Chu Lâm tiếng “ xin lỗi” —— bởi vì thể thẳng thắn quan hệ của mình và Đoan Mộc Thanh Lỗi với bạn tốt, cảm giác có chút uất ức, tình nhân thể lộ ra ngoài ánh sáng.



      sao, tớ để ý.” Đoan Mộc Thanh Lỗi lau khô cái đĩa, hôm lên mặt Chu Lâm chút.

      “Nhưng tớ muốn bù đắp. . . . . .” Chu Lâm đáp lễ xoa xoa lỗ tai của .



      Đoan Mộc Thanh Lỗi cười lên, suy nghĩ chút, : “Như vậy. . . . . . Đột nhiên ra chắc bọn họ cũng tiếp nhận được, sau này chờ tớ đánh vào trong nội bộ địch nhân rồi hãy cho bọn họ ?”



      “Ừ. . . . . . Lần sau gặp mặt cậu với tớ ha? Vừa khéo nửa năm sau Thu lão đại kết hôn, Tề Chỉnh còn đề cử công ty của cậu cho cậu ta nữa đó.”



      “Gì, nhìn ra, Tề Chỉnh là rất tinh mắt nha.”



      “Này này, cũng phải là chỉ có mình công ty của cậu, tự cao tự đại.” cười phỉ nhổ xong, Chu Lâm đụng Đoan Mộc Thanh Lỗi, thân thể tựa vào bếp còn tay phải vô ý thức cho vào túi, sau đó lại phát có điều gì đúng, kinh hô “A” tiếng.



      “Sao vậy?” Đoan Mộc Thanh Lỗi nhanh chóng quay đầu nhìn sang, bởi vì biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt .



      Chu Lâm rút tay ra khỏi túi, trầm mặc chút. .



      “Đồng hồ đeo tay. . . . . . thấy. . . . . .” .



      Túi rất sâu, làm rớt là điều thể nào, nhớ thanh niên đụng phải mình kia, Chu Lâm nhịn được hoài nghi đồng hồ đeo tay là bị trộm .



      Nhưng trong túi ràng còn có mấy tờ tiền mặt. . . . . . Có lấy đồng hồ đeo tay cũng nên lấy tiền luôn chứ. Chu Lâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy khả năng lúc mình rút tiền ra làm rớt.

      “Vậy chúng ta dọc theo đường cũ tìm xem.”



      xong, Đoan Mộc Thanh Lỗi liền cởi tạp dề. Hai người phủ thêm áo khoác cùng nhau ra khỏi cửa nhà.





      Buổi tối đường vẫn ngựa xe như nước. Hai người dọc theo lộ tuyến Chu Lâm trở về vòng, lại lục soắt nơi dừng lại mua đồ đường lần.



      Hỏi thu ngân họ cũng nhìn thấy cái đồng hồ đeo tay nào, nghĩ là có thể rớt ở xe, vì vậy hai người lại gọi điện thoại cho công ty xe buýt .



      Kết quả chắc là tan tầm nên gọi mấy lần cũng có người nhận máy. Chu Lâm cúp điện thoại nhìn về phía Đoan Mộc Thanh Lỗi lắc đầu cái, mục tiêu muốn tìm quá mà phạm vi lại quá lớn, nếu như có kỳ ngộ chắc có kết quả gì .



      Nhưng mình nhặt được đồng hồ cũng kỳ ngộ rồi, cho nên nó biến mất chắc cũng là số mệnh? Nếu là mệnh cách công đức viên mãn nó biến mất cảm giác. . . . . . .



      Nghĩ tới đây, trừ tiếc hận thể giữ làm lưu niệm ra y còn gì tiếc nuối. Nhận lấy ly cà phê nóng Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa mua, Chu Lâm khẽ cười chút, với :

      “Thôi, chúng ta trở về thôi.” .



      tìm?” .



      “Ừ, cảm giác nó tạo phúc cho người tiếp theo.”



      Đoan Mộc Thanh Lỗi cười lên, coi ai ra gì mà áp tới bên tai Chu Lâm câu:



      sao, phúc của cậu, sau này hãy để tớ tạo.”



      “Phụt.” Y vừa bị sặc, đồng thời lỗ tai đỏ bừng lên. Chu Lâm “Cũng vậy” , đưa tay kể cả tay cầm cà phê đều bỏ vào túi áo khoác của Đoan Mộc Thanh Lỗi.



      dạo trở về thôi?”



      “Được.”

      Dưới đèn đường, hai người nhìn nhau cười tiếng.



      Lúc này. Nơi nào đó trong công viên xa.



      “Văn Cận, đồng hồ này chơi rất khá, chúng ta đừng trả lại cho Lâm Lãnh được ~” thanh niên ngồi ở ghế dài trong công viên, vuốt vuốt đồng hồ mượn gió bẻ măng được tới trong tay.



      “Đó là pháp khí của Kim Linh quân, phải là để cho em chơi. Còn nữa, đừng dùng ‘ chúng ta ’, mà là ‘ tôi ’.” thanh niên tên Văn Cận nhìn tờ báo trong tay, mắt cũng thèm nhìn.

      “. . . . . .” Thanh niên kia trầm mặc chút, đứng dậy vỗ vỗ cái mông, “ về về, bụng đói, xe buýt Tiên giới còn chưa tới, chúng ta gọi xe ”.

      “Giá khởi hành Taxi Tiên đạo là 150 Thiên Nguyên, tới Thiên cung ước chừng 300. Tháng này tài chính của Vương phủ eo hẹp, em muốn gọi xe, nhiều nhất chỉ chi trả được 50 Thiên Nguyên, 250 còn sót lại, xin tự bỏ tiền túi .”

      “Văn, Văn Cận. . . . . .” .

      Thanh niên ngồi ở trong công viên đón gió rét hít hít nước mũi, hướng về phía bầu trời đầy sao, ——.

      “Người ta phải là đồ ngốc ~~~~~~~” >_<.

      “. . . . . . ╬” .

      — Toàn văn hoàn —

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :