1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đồng hồ tình yêu – Thủy Táp Táp (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      25.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Cơm nước xong Chu Lâm bắt đầu rửa chén, thằng nhóc vẫn như thường ngày bồi ở bên, câu được câu tán gẫu chút đề tài râu ria với Chu Lâm.



      Hai người ai cũng chuyện đêm hôm đó, giống như có chuyện gì xảy ra kéo dài cho đến khi hết giờ dạy học. Xem thời gian đồng hồ đến lúc, Chu Lâm khép sách lại đứng dậy, với Đoan Mộc Thanh Lỗi còn học thuộc từ vựng:


      “Tối nay như vậy thôi, tôi trước.”



      Trong nháy mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, Đoan Mộc Thanh Lỗi đứng dậy nhìn Chu Lâm phủ thêm áo khoác, lời đưa đến bên cửa phòng khách bên.



      Đưa tay chuẩn bị mở cửa đồng thời phía sau lại truyền tới tiếng kêu “ Khiết Văn”, Chu Lâm quay đầu lại đáp tiếng “Hả?” ── trước mắt tối sầm lại, bị thằng nhóc đánh lén hôn lên.



      Nghĩ thầm quả nhiên là nhịn được, Chu Lâm cười cười ở trong lòng, có bất kỳ phản đối nhắm mắt lại trao đổi nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước với thằng nhóc. Nụ hôn êm ái dần dần biến chất, khi thằng nhóc vòng tay ra phía sau Chu Lâm hai người bắt đầu hôn sâu dài.



      Môi dây dưa khiến cho Chu Lâm nghĩ đến kỹ thuật hôn trúc trắc của thằng nhóc ngày hôm qua, nghĩ thầm ra bây giờ cũng coi như trả bài ngày hôm qua a, nhịn được lại bật cười vì ý tưởng này.



      “Này!” ràng cảm thấy được Chu Lâm xuất thần, thằng nhóc dừng lại động tác, hơi có chút não dùng trán đánh tới. Chu Lâm mỉm cười xoa xoa lỗ tai của , tiếng xin lỗi.



      xin lỗi xong thằng nhóc liền hết giận, tựa đầu im lặng hồi lại tiến tới bên tai Chu Lâm dùng giọng trầm thấp dò hỏi:



      “Tối nay về được ?”



      ── Giọng như vậy từ nơi nào học được? Chu Lâm buồn cười nghĩ, nhưng lỗ tai nóng lên làm cho y phát giác ra mình mình rất thích như vậy.



      Nhưng mặc dù trong lòng đáp ứng, ngoài miệng vẫn câu “ được” . Thằng nhóc nghĩ bị từ chối dứt khoát như thế, thoáng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Chu Lâm, nhíu mày:



      “Tại sao?”



      “Cậu còn chưa làm xong bài tập đúng ?”



      “Chỉ còn mấy bài thôi, làm rất nhanh.”



      “Địa lý sao? Còn chưa xem qua ?”



      “Chờ chút rồi xem.” như vậy, thằng nhóc ngoài ý muốn trẻ con thầm câu, “Dù sao ngày mai đâu có học.”



      “Ngày mai học xem sao? Thái độ học tập gì vậy hả!” Cố tình nghiêm mặt nhéo nhéo lỗ tai của , nhưng rất nhanh lại dãn ra vì biểu cảm xem thường mặt thằng nhóc.



      dọa được sao? Nghĩ như vậy, Chu Lâm thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn thằng nhóc, :



      “Nhưng tôi ở đây gây ảnh hưởng đến cậu ?”



      !”



      Thằng nhóc phản bác nhanh chóng. Chu Lâm nhìn thẳng vào mắt của , im lặng chút, hơi chất vấn :



      “Vậy tối hôm nay tôi phải dành thời gian để dò bài là sao?”



      ── từ trước đến nay Đoan Mộc Thanh Lỗi xem trọng học thuộc lòng nhưng thái độ hôm nay lại khác thường. chỉ lúc đọc lịch sử lắp ba sai hai ba lần, còn nhầm mấy chỗ trọng điểm trả lời ông gà bà vịt. Mặc dù rất nhanh liền phát mình sai rồi sửa lại, nhưng vẫn có thể thấy được phân tâm.



      “Chỉ nhớ chậm chút. . . . . . đâu có sao.” như vậy, thằng nhóc xoay đầu qua bên, có lẽ có chút chột dạ nên giọng càng ngày càng .



      Khó gặp phải thằng nhóc tự đại lộ ra dáng vẻ này, khóe miệng Chu Lâm bất giác cong chút, nhưng dù trong lòng ngừng nghĩ “ muốn hôn” vẫn nhịn xúc động nhào tới, tiếp tục nề nếp nghiêm chỉnh :



      “Vài ngày nữa có bài kiểm tra đúng ? Nếu tiếp tục như vậy. . . . . . Tôi thấy, tôi nên tới hơn.”



      Uy hiếp như vậy, cuối cùng thằng nhóc cũng im lặng. lát sau hai cánh tay buộc chặc, chán nản tựa đầu tựa vào vai Chu Lâm.



      Khiết Văn.”



      “Hửm?”



      “Tôi thích .”



      ── tôi biết, tôi biết.



      biết tâm ý của thằng nhóc nhưng lần nữa nghe tỏ tình tâm vẫn nhảy lên ngừng. Chu Lâm nhàng xoa lỗ tai thằng nhóc, đáp tiếng “Ừ.”



      được ‘ ừ ’.” Bất mãn với phản ứng bình thản như vậy, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngẩng đầu lên, cặp mắt cho phép người nào có thể trốn tránh nhìn thẳng vào Chu Lâm, trong ánh mắt tràn đầy cố chấp cùng nghiêm túc ──



      “Tôi muốn nghe thích tôi.”



      Tiếp theo đôi môi lại áp tới, môi răng cuồng loạn, phảng phất như mê hoặc, ở bên khóe miệng Chu Lâm thấp giọng nỉ non:



      Khiết Văn, thích tôi .”



      “. . . . . .”



      Hôn hay ôm, làm đến tình trạng này mà vẫn còn bất an vì chưa nghe được mình minh xác tỏ thái độ sao? Cho nên thằng nhóc đúng là thằng nhóc, nếu như bất an luôn lo sợ hoài.



      Cười khổ, Chu Lâm ôm chặc Đoan Mộc Thanh Lỗi, tim đập nhanh dứt đồng thời cũng cảm thấy khổ sở.



      Trầm mặc hồi, qua loa :



      “Chờ cậu trưởng thành rồi hãy . . . . . .”

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      26.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi gần trưởng thành, người ở độ tuổi này luôn hi vọng có thể được đối đãi như người trưởng thành, nhất là những đứa trẻ trưởng thành sớm như Đoan Mộc Thanh Lỗi, vừa mới bắt đầu cho mình là người lớn. Nhưng với số tuổi của thằng nhóc vẫn như cũ là thằng nhóc Vị Thành Niên ── khi bị người chỉ điểm này, để ý cũng là điều có thể lý giải .


      Cho nên khi Chu Lâm ra mấy lời “Chờ cậu trưởng thành. . . . . .” thằng nhóc ngẩn người, cho dù trong lòng bất mãn vẫn buông lỏng tay ra, sau đó dùng phương thức cho là chín chắn bình thản câu: “Tôi biết.”



      Đúng là để ý, nhưng lại cậy mạnh địa muốn biểu ra. Mâu thuẫn như vậy nhưng lại là điều mà thằng nhóc thường thường khiến cho mình cảm thấy dễ thương.



      ──Chắc là hiểu lầm rồi, thôi, tạm thời cứ như vậy .



      Cuối cùng Chu Lâm xoa xoa lỗ tai thằng nhóc, ngủ ngon với rồi mở cửa.



      Ngày sau đó có quá nhiều thay đổi. Làm tình cảm rồi, thời gian ở chung chỗ luôn làm cho người ta cảm thấy chưa đủ.



      Nhưng mà, vì biểu mặt chín chắn của mình nên Đoan Mộc Thanh Lỗi hề dính lấy Chu Lâm nữa. Lúc chơi trò chơi thằng nhóc ít dính vào bên cạnh làm cho người ta cảm thấy hơi có chút tịch mịch.



      mặt khác, hôn lại biến thành hạng mục thể thiếu, nhất là buổi chiều ngày có khóa thể dục, thằng nhóc rong ruổi ngày trong thao trường về đến nhà thân mồ hôi nhễ nhại nhưng lại đặc biệt hưng phấn, nụ hôn thường kịch liệt hơn ngày thường khiến cho Chu Lâm gặp nạn.



      Nhưng mà ── chỉ chút đó liền dừng, là hai người ăn ý. Dán chặt lẫn nhau lấy tay tự an ủi chỉ có số lần, nhưng lúc đó cho dù tới gần lằn ranh cũng tiếp tục nữa. Nguyên nhân, thằng nhóc là phải tự kiềm chế đúng mực cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, còn với Chu Lâm lại xuất phát từ tâm tính khiếp đảm tương tự con rùa rút cổ.



      thể thừa nhận là sợ, bởi vì biết mình có thể bồi đến khi nào. Nếu như vừa bắt đầu liền vùi quá sâu, có phải kết thúc càng sớm hay ?



      Nghĩ đến những thứ này, Chu Lâm vì lo lắng nên ngay cả hôn cũng có chút trù trừ, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi thể nhận ra bởi vì thằng nhóc còn có việc cần phải phiền não.



      thoáng như vậy qua hơn ba tháng trong quá khứ, thời gian tiến vào năm 98, còn tại là tháng 2 năm 08.



      Năm 08, thành phố chỉ có mưa tuyết rất mà còn có bão tuyết lông ngỗng, trong trí nhớ của y chưa từng gặp cơn bão nào to như vậy. Mấy ngày liên tục bầu trời đều là mảnh trắng xóa mờ tối, làm cho người ta có cảm giác cả vùng đất bị vùi trong chăn lông dầy.



      Ngay cả như vậy, khi làm hay dạo đường phố, khí vui mừng khi gần tới tết vẫn lan rộng. Nhà hàng quán ăn hay khu dân cư đều bắt đầu treo đèn lồng màu đỏ.



      Ngày nghỉ đến, xóm của thằng nhóc rất là náo nhiệt, đường thường thường thấy cảnh bọn nhóc ở bên cạnh đốt pháo ── điều này làm cho Chu Lâm cảm thấy dù là quá khứ hay tại đều như nhau, cho nên dần dần có lỗi giác quá khứ và tại bắt đầu hòa vào nhau.



      Mùa xuân năm 98, Đoan Mộc Thanh Lỗi cần về quê bởi vì ông bà đều được đón đến nhà bác trong thành phố, cho nên năm này nhà Đoan Mộc liền chuẩn bị đón tết ở trong thành phố.



      Thân thích ở quê theo tới ít, nhân số quá nhiều mà đồ dùng lại ít, bác của Đoan Mộc liền tâm huyết dâng trào kêu mọi người ra nhà hàng ăn tất niên. Vì thế thằng nhóc nhìn có vẻ vui vẻ, dưới hiệp trợ của mẹ Đoan Mộc, hai người vừa đấm vừa xoa mời Chu Lâm cùng .



      Nghĩ đến tết năm 08 cha mẹ vẫn còn ở Bắc Phương nên chắc chỉ có mình ăn tết, Chu Lâm nghĩ cùng đón tết năm 98 với thằng nhóc quả tồi. Thời gian dần trôi qua, hơi điều chỉnh chút thời giờ là có thể khiến giao thừa hai năm trùng trong cùng ngày.



      Lại qua năm rồi sao? Mùng sáu tết năm 98 chính là ngày Đoan Mộc Thanh Lỗi trưởng thành, vào năm 08 cũng là ngày kết hôn. Nếu có thể, Chu Lâm hi vọng mùa xuân này vĩnh viễn cần đến.



      ── Nhưng nên tới thể tránh, như vậy, vẫn nên quý trọng mỗi giờ mỗi phút ở chung với thằng nhóc .



      Tâm tình phức tạp đáp ứng mời, vì thế Đoan Mộc Thanh Lỗi càng thêm tích cực chuẩn bị cho tết năm nay, Chu Lâm nhân ngày nghỉ bắt đầu dạo chọn lựa quà tết, cùng với, quà tân hôn cho thằng nhóc.



      ngoài ý muốn, trừ tịch cứ như vậy lại tới.



      Từ ngày 6 tháng 2 năm 08 xuyên đến 4 giờ 20 phút chiều ngày 28 tháng 1 năm 98, Chu Lâm ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài cửa nhà hàng gặp được hai mẹ con Đoan Mộc mới từ taxi xuống.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi mặc bộ tây trang cho dù dùng mười năm sau nhìn vẫn cảm thấy mới mà mẹ Đoan Mộc chọn lựa, mái tóc mới vừa chỉnh sửa nhìn nhàng khoan khoái, đứng ở bậc thang trước nhà hàng mở cửa xe cho mẹ Đoan Mộc, giơ tay nhấc chân đều đẹp trai.



      ── Tại sao lúc trung học phổ thông phát đẹp trai như thế?



      Dường như bị giây sát – Chu Lâm nghĩ như vậy. Vậy mà giây sau thằng nhóc nhìn thấy Chu Lâm mất hết khí thế, hơi có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, cho đến khi bị mẹ Đoan Mộc kéo lên bậc thang.



      “Chú út tới sớm, đợi lâu rồi sao?”



      có, tôi cũng vừa tới. Chị hôm nay xinh đẹp.”



      “Ha hả, thiệt là, miệng của chú út càng ngày càng ngọt rồi.” mẹ Đoan Mộc cười lên, túm Đoan Mộc Thanh Lỗi đẩy lên phía trước, “Lỗi Lỗi, phòng bao ở lầu ba, con để phục vụ mang hai người vào ngồi trước. Mẹ qua giúp bác con đón khách, con cứ lên trước với chú út , ngoan.”



      Dặn dò như vậy xong, mẹ Đoan Mộc liền xoay người rời . Chu Lâm và thằng nhóc liếc mắt nhìn nhau, hết sức ăn ý cùng vào cửa nhà hàng.



      Sóng vai , bả vai thỉnh thoảng đụng vào nhau, lúc đến khúc cua nơi hàng lang phòng bao có ít người lui tới, Chu Lâm cảm thấy đầu ngón tay bị nhéo, là thằng nhóc nhàng dắt lấy.



      “Hôm nay đẹp trai.”



      Thằng nhóc tiến tới bên tai như vậy, Chu Lâm nở nụ cười, nghĩ thằng nhóc này đúng là khéo miệng, thế là trở tay nắm lại.



      “Cậu cũng vậy. Lần đầu tiên thấy cậu mặc như thế, mặc dù quen, nhưng rất thích hợp.”



      Khích lệ như vậy, trong nháy mắt thằng nhóc lộ ra biểu cảm xấu hổ lại vui vẻ, nhưng rất nhanh lại làm bộ để ý, ồ tiếng sau đó nhàng xoay đầu .



      “Ha hả.” Thu hết thảy vào trong mắt, Chu Lâm nhịn được liền cười ra tiếng, sau đó lúc thằng nhóc hỏi “Cười gì thế?” hai người tìm được phòng bao phục vụ sinh chỉ, nhàng đẩy cửa vào.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      27.
      Edit: Đầm♥Cơ


      bữa cơm ăn hết sức náo nhiệt.



      Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng thân thích nhà Đoan Mộc đều nghi ngờ thân phận của Chu Lâm, lẫn nhau hàn huyên khách sáo mấy câu liền cùng ngồi vào vị trí, vì nghênh đón xuân mới năm 98, cố gắng lấp đầy bụng của mình.


      Bởi vì ngồi gần thằng nhóc, dưới bàn liền nhiều ít động tác . Chu Lâm nhéo thằng nhóc! Nắm lấy tay nhét vào đó hộp quà chuẩn bị từ trước, rồi sau đó ghé vào lỗ tai giọng câu: trở về rồi mở.



      Trong lúc ăn Chu Lâm rời khỏi chỗ ngồi lần, tìm nơi có người xuyên về rồi tới lần, trở lại phòng bao tiếp tục ăn cơm, bất hạnh là vừa lúc ăn vui vẻ bị bác của thằng nhóc nhìn thấy, cầm chai rượu tới muốn mời rượu.



      Biết mình thể uống cũng dám uống, Chu Lâm chỉ có thể từ chối, đáng tiếc từ chối vô dụng, cuối cùng vẫn bị đổ gần nửa chén.



      biết uống rượu thế nào mà dạ dày liền oanh tiếng nổi hỏa, Chu Lâm choáng váng cháy sạch, hoa đầu chóng mặt. Chốc lát sau Chu Lâm ngã sấp ở bàn rượu, trong lòng còn mơ hồ nghĩ xem ra mình lại lập kỷ lục say rượu rồi.



      Mơ mơ màng màng bị người đẩy hai cái, bởi vì muốn động mà lười đáp lại, sau đó liền bị kéo vào trong ngực người khác, mặt bị vỗ mấy cái có kết quả lại bị lôi túm đưa đến nơi an tĩnh nằm xuống.



      Mặc dù nhắm mắt, trực giác lại biết ở bên cạnh chính là thằng nhóc. Chu Lâm cười khúc khích thầm câu “Hôn tôi , thế là giây sau liền bị hôn.



      Men rượu tới cũng nhanh mà cũng nhanh, bị hôn đến hít thở thông cuối cùng cũng bắt đầu thanh tỉnh, bởi vì đột nhiên nhớ tới bây giờ ở nhà hàng, Chu Lâm chợt mở hai mắt, chỉ thấy khuôn mặt phóng đại của thằng nhóc.



      “Khá hơn chút nào ?” Phát giác Chu Lâm tỉnh lại, môi thằng nhóc liền rời , xoay người lấy chén nước ở khay trà bên, đưa đến bên cạnh miệng Chu Lâm.



      “Ừ.” Thuận theo địa uống hớp, Chu Lâm nhìn chung quanh chút, phát giác ở trong gian phòng có người nào khác, có chút nghi ngờ.



      “Đây là nơi nào?”



      “Phòng nghỉ bên cạnh phòng bao.” Thằng nhóc trả lời, sau đó giống như giễu cợt : “Tửu lượng của Khiết Văn kém.”



      “Đó là sở trường riêng. Có ý kiến sao?” Sớm bị bạn bè như vậy dưới mười mấy lần, Chu Lâm hết sức hào sảng hỏi ngược lại.



      Thằng nhóc cười lên, để chén nước xuống ngồi lên ghế sa lon, nghiêng người nhàng đặt người Chu Lâm.



      có. Chẳng qua là cảm thấy uống say rất dễ thương.”



      Trong lòng phỉ nhổ “Cậu thấy quỷ say dễ thương ở chỗ nào?” Chu Lâm đưa tay muốn gãi gãi tóc của Đoan Mộc Thanh Lỗi. Đầu ngón tay còn chưa đụng tới lại bị thằng nhóc bắt được cổ tay. Theo sau đó là nụ hôn.



      Cho dù biết cửa phòng nghỉ có thể bị mở ra bất cứ lúc nào, người trong phòng bao cũng tùy thời có thể vào nhưng hai người lại có tâm lực dư thừa để lo lắng mấy chuyện này. Vừa kết thúc nụ hôn dài, thằng nhóc gối lên trán Chu Lâm, nhàng :



      “Tôi muốn đốt pháo. . . . . . Chúng ta về trước .”



      cho mẹ Đoan Mộc trước bước, Chu Lâm giả dạng có chút say rượu mà tựa vào người thằng nhóc, để dìu ra khỏi nhà hàng. Cho dù là tối 30 tết nhưng đường vẫn có nhiều người qua lại như cũ, hai người đón chiếc taxi, vài phút sau về tới nhà Đoan Mộc.



      có lên lầu mà trực tiếp lấy pháo hoa mua từ sáng sớm cất ở trong sân ra, hai người ôm đống, tới mảnh đất trong bên cạnh khu dân cư.



      “A, có lửa.” đặt pháo hoa xuống, thằng nhóc mới đột nhiên nhớ tới, thốt lên như vậy. Chu Lâm sờ sờ người cũng tìm được tung tích của bật lửa. Thế là đành phải bỏ pháo hoa lại chạy về nhà lấy bất kỳ thứ gì có thể nhóm lửa.



      Tìm được cây hương, đặt ở bếp cho đỏ rồi mang ra mảnh đất trống. Sau đó, trong gió lạnh thằng nhóc đốt phóng quả pháo hoa thứ nhất.



      Khi pháo nở rộ trong bầu trời đêm khí chấn động mãnh liệt kèm theo tiếng động lớn làm cho chó trong xóm sủa ầm lên. Đoan Mộc Thanh Lỗi cầm cây hương trong tay cắm xuống bồn hoa , chạy đến bên cạnh Chu Lâm đứng cùng .



      Mười ngón tay giao nhau xua tan hơi lạnh, thân thể dần dần ấm lên. Chu Lâm và thằng nhóc cùng nhau cười lên trong chớp mắt ngắn ngủi pháo hoa nở rộ sáng ngời. Theo sau lại nghe được tiếng pháo trúc từ đàng xa truyền tới như đáp lại.



      Sau đó càng ngày lại có càng nhiều tiếng “! ! Bành bạch” lục tục vang lên, từ bốn phương tám hướng bắt đầu hội tụ. Khu phố vốn yên tĩnh phảng phất như thức tỉnh, mùa xuân còn chưa tới náo nhiệt vô cùng.



      Chu Lâm dùng bả vai đụng thằng nhóc cái. Thằng nhóc lại đụng trở về, hai người rút ra toàn bộ pháo trúc trong túi, xếp thành hàng rồi từng bước từng bước châm lửa.



      Cứ như vậy chơi đến hơn chín giờ, đầu tóc hai người bị gió thổi xốc xếch cuối cùng cũng lưu luyến về nhà. Bởi vì dự tiệc cho nên Chu Lâm mặc quần áo, bây giờ lại ăn khổ, ngồi ở trong phòng làm ấm thân thể đồng thời hắt xì.



      “Tôi nấu canh gừng.” Lấy thảm để cho Chu Lâm phủ lên, thằng nhóc như vậy rồi chui vào phòng bếp. Chu Lâm chán đến chết nhìn TV hồi, đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên.



      Nhận liền nghe được tiếng của mẹ Đoan Mộc, là cơm nước xong rồi muốn qua nhà bác Đoan Mộc đánh bài, hỏi thằng nhóc và Chu Lâm có muốn cùng đón giao thừa hay . Chu Lâm hỏi với vào phòng bếp tiếng, lấy được câu trả lời của thằng nhóc liền chuyển cáo cho mẹ Đoan Mộc, sau đó bị dặn dò nếu nhớ đốt pháo vào đúng 0 giờ và cầu cho cả nhà năm mới thuận lợi an khang.



      Đáp ý rồi cúp điện thoại, Đoan Mộc Thanh Lỗi mang theo hai chén canh gừng ra. Chu Lâm ngửi thấy hương vị gừng xưa nay ghét nhất liền nhăn mặt cau mày, “Cạn chén” với thằng nhóc liền nhắm mắt hơi rót hết vào trong bụng.



      Uống vào bụng mới phát giác mùi vị tốt hơn so với tưởng tượng, lục phủ ngũ tạng trong thân thể cũng bắt đầu ấm áp, Chu Lâm chép miệng, hồi vị với thằng nhóc: “Thêm chén nữa.”



      “Gì? phải ghét nhất là gừng sao? Còn chưa tỉnh rượu à?”



      Thằng nhóc kinh ngạc đưa tay ra sờ sờ trán Chu Lâm. Trong lòng nghĩ “Cậu có sờ trán cũng thể biết được tôi có say hay “, Chu Lâm đột nhiên nhìn ra ý cười xấu xa từ khuôn mặt cố làm ra vẻ giật mình trước mắt.



      ── xong rồi, thằng nhóc này bị mình dạy hư rồi.



      Ý niệm này thoáng lướt qua, Chu Lâm nhào tới, hai người cắn xé lăn thành đoàn ở ghế sa lon cho đến khi bị tiếng pháo lớn biết từ đâu tới làm giật mình cùng nhau ngã xuống ghế.



      “Ha, ha ha ha. . . . . .”



      Phản ứng kịp, hai người cùng nhau chật vật cười lên rồi sau đó bò lại ghế sa lon ngồi đàng hoàng, chỉ tựa vào cùng nhau nhìn TV. Tiết mục bắt đầu là lời chúc mùa xuân cùng lời nhận xét tốt xấu năm qua.



      Chừng 10 giờ Chu Lâm Điệu Hổ Ly Sơn đuổi thằng nhóc vào bếp nấu điểm tâm, còn mình nhanh chóng tới lui xuyên , sau đó lại thể nhét mười mấy cái bánh chẻo vào cái bụng có chín phần no dưới cái nhìn soi mói của thằng nhóc. Đánh xong trận chiến này y liền co quắp ghế sa thể động đậy, mặc cho thằng nhóc sỗ sàng vừa hôn vừa sờ.



      Cứ ngồi như vậy đến 12 giờ, nghe bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng pháo kinh thiên động địa, cuối cùng hai người cũng nhớ tới nhiệm vụ mà mẹ Đoan Mộc giao cho, cùng nhau bật dật khỏi ghế salon. Chu Lâm bị thằng nhóc buộc thay áo khoác dầy xuống lầu, lấy ra cây gậy trúc cột chắc pháo rồi đứng lối bộ dưới lầu.



      Khiết Văn, tôi *******”



      Trong mảnh hỗn loạn, Đoan Mộc Thanh Lỗi gì đó, nhưng tiếng pháo gần trong gang tấc, đầy tai chỉ có tiếng “Bạch bùm bùm” hỗn loạn. Chu Lâm quay đầu nhìn thằng nhóc, mở to cổ họng kêu lên:



      “Cậu gì?”



      “*******”



      Vẫn như cũ nghe , Chu Lâm ngoắc tay ý bảo thằng nhóc đến gần chút, thằng nhóc thuận theo đưa mặt tiến tới bên tai Chu Lâm, rồi sau đó trong nháy mắt tiếng pháo trúc đột nhiên dừng lại, Chu Lâm nghe được câu như vậy:



      Khiết Văn, trở thành người của tôi .”

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      28.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Ngẩn ra, ngay sau đó cười lên, Chu Lâm gãi gãi tóc thằng nhóc, hời hợt :



      “Cậu còn .”



      “Tôi trưởng thành rồi.”


      “Gì?” Chu Lâm ngẩn ra, “Lúc nào?”



      “Mới vừa rồi.” Trả lời như vậy, mặt thằng nhóc lộ ra nụ cười đắc chí vừa lòng, “Tôi mười tám tuổi rồi.”



      “Hả? Sinh năm 81, đến năm nay cũng mới có 17 tuổi thôi mà?”



      “Ai tôi sinh năm 81?” Thằng nhóc hơi nhíu mày, “Tôi sinh năm 80. Khiết Văn biết sao?”



      ── dĩ nhiên biết. Vẫn cho là Đoan Mộc Thanh Lỗi cùng tuổi với mình, đây là lần đầu tiên nghe , ra thằng nhóc còn lớn hơn mình tuổi. . . . . . Cũng khó trách thằng nhóc chờ đợi năm mới như thế, là vì được danh chánh ngôn thuận trở thành người lớn sao?



      Chu Lâm lắc đầu cái, ngay sau đó bị thằng nhóc ôm vào trong ngực, “Tóm lại tôi trưởng thành” , cũng thèm để ý có bị người đứng ban công xung quanh đốt pháo nhìn thấy hay , cứ như vậy chút kiêng kỵ hôn xuống.



      Đẩy ra cũng muốn đẩy ra, Chu Lâm để mặc như vậy. Cứ thế bị thằng nhóc ngừng đẩy lui, lâu sau đầu đụng phải song sắt ở bên.



      “Đau !” Y kêu thành tiếng rồi ôm lấy đầu, Đoan Mộc Thanh Lỗi luống cuống tay chân buông lỏng tay ra, vừa xoa giúp Chu Lâm vừa xin lỗi.



      sao.” Ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc lo lắng mặt thằng nhóc, Chu Lâm trấn an cười cười, rồi sau đó xoa xoa lỗ tai của :



      “Nhưng đừng nghĩ có thể ăn gian. Pháp định tuổi trưởng thành là 18 tuổi tròn ? Sinh nhật của cậu ràng là vào mùng 6.”



      sao. Có mấy ngày.” Thằng nhóc bất mãn thầm câu, bắt được tay Chu Lâm đưa tới bên miệng, đôi mắt nghiêm túc lập lại lần:



      Khiết Văn. . . . . . Trở thành người của tôi .”



      “. . . . . .”



      ── đến tột cùng còn bị giảo loạn đến trình độ nào nữa?



      có cách nào khống chế nhịp tim, đầu óc bị cưỡng chế tĩnh táo. Chu Lâm nhìn thằng nhóc, nheo mắt lại.



      Giả bộ ngu dùng được, lấy cớ dùng được, bởi vì cặp mắt kia nhìn thẳng vào hai mắt của mình, lời dối cũng có cách nào ra khỏi miệng. Muốn dứt khoát được, cũng muốn cho biết mình cũng thích , nhưng ý tưởng xám xịt ngày nào đó nhất định mất lại níu bước y. . . . . .



      Chu Lâm cong ngón tay, dùng đốt ngón tay nhàng ma sát lấy đôi môi của thằng nhóc, sau đó bị nhàng cắn cái, thấp giọng hỏi:



      “Cậu xác định chứ?”



      “Ừ.” Đôi môi nóng bỏng từ từ để sát vào.



      hối hận sao?”



      Động tác áp sát ngưng lại, Đoan Mộc Thanh Lỗi kỳ quái nhìn Chu Lâm.



      “Tại sao lại hối hận?”



      có gì, chẳng qua đột nhiên suy nghĩ biết tương lai thế nào, ví như mười năm sau linh tinh . . . . . .” Chu Lâm cười sờ sờ đầu thằng nhóc.



      Bén nhạy nhận ra khác thường, Đoan Mộc Thanh Lỗi tránh được tay Chu Lâm, im lặng trận lại hỏi Chu Lâm:



      Khiết Văn. . . . . . cảm thấy mười năm sau tôi hối hận vì thích ?”



      Dù quả bị nhìn thấu nhưng khắc lúc nghe thấy câu hỏi này vẫn khiến cho Chu Lâm hơi sửng sờ, dừng chút sau đó thuận miệng :



      “A, . Chẳng qua là, dù sao, bây giờ cậu chỉ có 18 tuổi.”



      Lời này vừa ra khỏi miệng liền lập tức hối hận, nhưng vẫn kịp bổ túc trước khi thằng nhóc đổi sắc mặt.



      “Vậy thế nào? Bởi vì tôi còn là thằng nhóc nên thể tin sao? Hay Khiết Văn vẫn cảm thấy đây cũng là trong những việc gia sư phải làm, khi nào cũng có thể kết thúc?”



      phải!” Dĩ nhiên phải! Vấn đề phải là tuổi tác, mình chưa bao giờ hoài nghi thằng nhóc có nghiêm túc hay , chẳng qua kết quả ở tương lai đặt ra trước mặt, mình nhát gan đến ngay cả câu thích cũng dám đáp lại. . . . . .





      Vào giờ khắc này Chu Lâm hiểu ra ──



      Trước đó mặc dù từng suy tính đủ loại nhân tố có thể khiến hai người tách ra, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới có lẽ do mình vẫn luôn trốn tránh mới khiến cho thằng nhóc cách xa mình?



      Nếu như vậy, muốn ở chung chỗ phải tỏ tình phải sao? Thản nhiên cho thằng nhóc biết mình thích , cho biết mình muốn ở chung chỗ, cho dù mười năm hai mươi năm cũng muốn tách ra. . . . . .



      “Thanh Lỗi.”



      Bắt được thằng nhóc muốn quay đầu rời vì tức giận, Chu Lâm mở to miệng ra lại khép lại, bởi vì đột nhiên nghĩ nếu đúng như mình suy nghĩ, tỏ tình xong lịch sử cũng bị thay đổi, trong đầu nhanh chóng thoáng qua cảnh trong phim từ rất sớm trước kia từng xem qua: nam chính ngừng thay đổi lịch sử cuối cùng có thể tìm được lựa chọn tốt nhất, đó là cùng người lạ nữ chính. . . . . . Như thế như vậy, khiến cho Chu Lâm có cách nào phán đoán làm thế nào là đúng thế nào là sai. . . . . .



      Đúng lúc này ánh mắt của thằng nhóc chuyển lại đây, lửa nóng, mong đợi, cùng với nghiêm túc từ đầu đến cuối chưa bao giờ dao động ──



      Mặc kệ! Thay đổi lịch sử sao? Nếu lịch sử vốn là tương lai mà con người lựa chọn, thay vì tham gia hôn lễ chó má của thằng nhóc rồi hối hận, còn bằng vừa bắt đầu liền nắm chắc buông tay!



      Nghĩ thông suốt Chu Lâm liều lĩnh kéo thằng nhóc tới, ôm chặt, cảm giác được thằng nhóc cũng ôm chặt mình liền hít hơi sâu, ở bên tai :



      xin lỗi, tôi thích cậu. . . . . .”



      Nhưng chưa kịp hết câu những lời kế tiếp bị Chu Lâm nuốt chửng vì bị hai ánh đèn xe cấp tốc tiến tới chiếu thẳng vào mắt. Y trừng lớn đôi mắt.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      29.
      Edit: Đầm♥Cơ


      ── đụng vào!



      Trước khi bị ánh sáng chói mắt bao trùm toàn thân, những lời này lướt qua trong đầu Chu Lâm, sau đó y chỉ kịp dùng sức đẩy thằng nhóc qua bên.



      Kế tiếp dường như là mặc cho ánh sáng trắng phủ kín toàn thân, trước khi cảm giác đau đớn ập đến, trong mắc chỉ còn lưu lại hư ảnh thế giới. Sau khi hư ảnh cũng tiêu tán, thế giới đồng thời biến mất trọng lực, trong nháy mắt Chu Lâm cho rằng mình lơ lửng ở trong trung.


      Cảm giác từ đám mây rơi xuống cũng rất nhanh đến, lưng bên phải vì va chạm mãnh liệt mà cảm thấy đau đớn đồng thời bên tai vang lên tiếng nổ vang ong ong, cảm giác cuối cùng mình cũng dừng lại mặt đất, Chu Lâm thanh tỉnh muốn mở mắt nhưng lại phát giác trong khoảng thời gian ngắn y có cách nào nhìn .



      Bởi vì tin chắc mình còn sống, khắc sau khi xảy ra cố ngoài ý muốn y lại buông lỏng cảm giác. Chu Lâm nhắm mắt lại, thư giản nằm ở nơi biết là nơi nào, chờ đợi giọng của thằng nhóc vang lên bên tai.



      Đợi hồi lại phát giác đúng, quanh mình hết sức an tĩnh, ngay cả tiếng pháo nổ cũng có.



      Chẳng lẽ vừa rồi xuyên trở về nhà? Nhưng ở tại cũng giao thừa, thể nào có tiếng pháo vang.



      Còn có, xuyên qua mí mắt mình cũng có thể cảm giác được có ánh sáng là sao? Ánh sáng này giống như bây giờ là ban ngày. . . . . .



      Nghĩ đến đây, Chu Lâm kinh sợ cố mở hai mắt ra lần nữa, phát giác có thể thấy vật thể, y kinh ngạc trừng mắt nhìn bốn phía:



      Tường màu trắng mặt đất màu xám tro nhìn có chút trầm, cùng với hai cái giường bệnh đặt ở bên đường ──



      Nơi này là hành lang bệnh viện?



      Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong nháy mắt vừa rồi xảy ra chuyện gì đó, đưa mình xuyên đến thời khác? nhưng chẳng phải số lần xuyên hôm nay hết rồi sao?



      Chống đỡ ngồi dậy, cánh tay tay trái truyền đến cơn đau khó có thể tưởng tượng, Chu Lâm theo bản năng giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn, khiếp sợ phát mặt ngoài đồng hồ đeo tay vỡ vụn.



      Là do tai nạn xe cộ vừa rồi sao?



      Sau khi cưỡng chế bản thân khôi phục bình tĩnh, Chu Lâm lý trí nhìn đồng hồ đeo tay xem xét tình huống tổn hại.



      Lúc này kim chỉ giờ vặn vẹo, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra nó dừng vào lúc hai giờ hai mươi mấy phút; vị trí biểu năm và ngày vỡ tan, nửa mặt đồng hồ dường như là lõm xuống, có cách nào thấy ngày chính xác.



      ── bây giờ là tình huống nào?



      Chu Lâm nhíu mày sau đó nghĩ đến: nếu địa điểm xuyên nhất định là ở xung quanh thằng nhóc . . . . . . Chẳng lẽ tai nạn xe cộ vừa rồi thằng nhóc tránh thoát, bây giờ ở trong bệnh viện? !



      quan tâm toàn thân đau nhức, Chu Lâm bò dậy tập tễnh hai bước ──



      Chân phải rất đau, hẳn là bị trật do vừa rồi đụng phải mặt đất nhưng làm trở ngại cho việc lại, chỉ cần cắn răng cái vẫn có thể sử dụng như cũ. Phiền toái có lẽ là cánh tay trái, lúc phát nhiệt độ tăng cao y cởi bỏ quần áo có thể cảm thấy toàn thân đều đau đớn, nhưng bây giờ y có tâm tình để ý chuyện đó. Chu Lâm dùng tay phải ôm quần áo, thích ứng với hoàn cảnh kỳ dị xung quanh chút rồi theo trực giác về phía trước.



      Lúc ngang qua mỗi phòng bệnh đều liếc mắt nhìn nhưng nhìn thấy bóng dáng thằng nhóc đâu. Nghĩ chẳng lẽ mình đoán sai rồi, Chu Lâm do dự tới cuối hành lang.



      Cuối khúc ngoặt có cánh cửa nho , căn cứ vào kinh nghiệm về kết cấu kiến trúc thông thường, Chu Lâm đoán phía sau cửa sắt chính là sân thượng của tầng lầu này. Thằng nhóc thể nào ở nơi nào ? Chu Lâm suy nghĩ chút, muốn rời lại nghe thấy bên kia cánh cửa truyền tới tiếng kêu nhàng:



      “Mẹ.”



      Mặc dù là tiếng của trẻ con rất trong trẻo thanh thúy nhưng theo trực giác y biết đó là Đoan Mộc Thanh Lỗi. Chu Lâm chợt đẩy cửa, phát giác nó bị thế chặn lại có cách nào đẩy ra liền dùng sức đụng vào.



      “Lạch cạnh” Cửa mở ra, cái gậy chặn cửa lại rơi xuống đất phát ra tiếng động. Bởi vì phòng bị, Chu Lâm mất thăng bằng ngã ngồi mặt đất, lúc nâng đầu lên phát giác sân thượng có hai cặp mắt nhìn mình ── là người mẹ trẻ tuổi dắt lấy đứa con ba, bốn tuổi của mình.



      Cho dù là cách mười mấy năm nhưng Chu Lâm nhìn cái liền nhận ra đó là mẹ Đoan Mộc và Đoan Mộc Thanh Lỗi, thế là song phương đều ngây ngẩn cả người.



      ── đây là sao?



      Chu Lâm hồi thân trước, y đứng lên khập khễnh tới. Mẹ Đoan Mộc trẻ tuổi cũng kịp phản ứng lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ đồng thời kéo Đoan Mộc Thanh Lỗi nho lới gần mình, tới bên lan can sân thượng.



      Lan can sân thượng rất thấp, điều này làm cho Chu Lâm nhìn chăm chú mẹ con hai người kêu tiếng ổn trong lòng. Mơ hồ đoán được ý đồ của mẹ Đoan Mộc khi mang theo thằng nhóc tới nơi này, Chu Lâm dừng bước, sau đó ngồi xổm người xuống, mỉm cười nhìn tiểu Thanh Lỗi của mình:



      “Lỗi Lỗi, bây giờ là thời gian ngủ trưa, em ở nơi này làm gì vậy?”



      Bị hỏi tới vấn đề có cách nào trả lời, khuôn mặt nho của thằng nhóc lộ ra vẻ nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình chút lại nhìn Chu Lâm chút, ngây ngốc lắc đầu cái, sau đó túm lấy ống quần mẹ mình, tựa như hỏi thăm mà “Mẹ, mẹ”.



      Cảm giác cảnh tượng này giống như từng quen biết, Chu Lâm nhớ tới hình như mình từng mơ thấy giấc mộng tương tự. Mẹ Đoan Mộc ở bên thay vì là kinh ngạc bằng là hoảng sợ chất vấn Chu Lâm:



      “Cậu là ai? Tại sao biết tên con tôi?”



      “Em là chú của Lỗi Lỗi nha, vì là bà con xa nên chị dâu chưa từng thấy em cũng kỳ lạ.” dối như vậy, Chu Lâm đứng dậy cẩn thận di chuyển từng bước về phía trước.



      Mẹ Đoan Mộc có vẻ tin điều này nên buông phòng bị, nước mắt chảy xuống.



      “Cậu đến thăm ấy lần cuối cùng sao? Nhưng ấy rồi. . . . . . ràng ngày hôm trước còn khỏe, còn muốn mang Lỗi Lỗi công viên chơi. . . . . . Cứ như vậy bỏ chúng tôi rồi, thầm liền . . . . . .”



      ── cho nên mang theo con trai đến sân thượng là muốn theo chồng sao?



      Chu Lâm nhíu mày, tiếng động về phía trước từng bước, bởi vì biết thế nào mới làm cho đối phương kích động, chỉ có thời thời khắc khắc chú ý nhất cử nhất động của mẹ Đoan Mộc, chuẩn bị tùy thời xông lên.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi còn biết xảy ra chuyện gì, thấy mẹ khóc liền khóc theo, bắt chước mẹ cũng bắt đầu gọi ba ba.



      “Lỗi Lỗi, Lỗi Lỗi, muốn ba ba sao?” Nghe tiếng khóc của con, mẹ Đoan Mộc cúi người xuống, sờ mặt con trai dịu dàng hỏi: “Mẹ dẫn con tìm ba ba có được ?”



      “Dạ, dạ.” Nức nở gật đầu đáp ứng, Đoan Mộc Thanh Lỗi nho liền bị bế lên. Mẹ Đoan Mộc ôm con trai liền muốn tới bên lan can.



      Dường như là đồng thời, Chu Lâm xông lên phía trước ngăn cản người mẹ xúc động, đoạt lấy thằng nhóc ôm vào trong ngực, sau đó Chu Lâm nhìn mẹ Đoan Mộc bị mình đẩy ngã ngồi mặt đất, hề kỷ xảo trấn an:



      “Chị dâu chị đừng xúc động. Lỗi Lỗi như thế nào có hiểu gì, chị nên suy nghĩ cho nó. . . . . .”



      “Ô ô ô ô, có. . . . . .”



      “Chị, chị dâu?”



      có nữa rồi, ba ba nó thích nhất còn ở đây. . . . . .” mẹ Đoan Mộc che mặt khóc rống lên, “Ba ba có ở đây. . . . . . tại sao Lỗi Lỗi theo ba ba chứ? ràng thế giới này còn ai thương nó nữa rồi. . . . . . Tôi vừa nghĩ tới sau này bao giờ … có thương Lỗi Lỗi nữa, cảm thấy đáng sợ. . . . . .”



      “Em thương nó!”



      Dùng hết khí lực toàn thân, Chu Lâm rống lớn theo. Mẹ Đoan Mộc ngưng khóc thút thít, giật mình ngẩng đầu lên nhìn Chu Lâm.



      “Em thương nó!” Lại lặp lại câu đó, Chu Lâm ôm chặt lấy thằng nhóc bị kinh sợ mà run rẩy trong ngực. Là bị tâm tình bi thương tuyệt vọng của mẹ Đoan Mộc cảm hóa? Hay là vì thân thể đau đớn? Hoặc giả là vì có cách tỏ toàn bộ nỗi lòng với thằng nhóc mà cam lòng. . . . . . nước mắt Chu Lâm xuống, giọt giọt vào mặt đất bị mặt trời chiếu có chút nóng lên.



      ── thích , thích đến nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho , vậy mà đồng hồ đeo tay lại hỏng, vô pháp thay đổi tương lai. . . . . .



      Mà lúc gặp hai mẹ con Đoan Mộc khi còn trẻ, Chu Lâm đồng thời hiểu được tất cả đều xuôi theo quỹ đạo vận mệnh định trước ── thoát khỏi chi phối của thời gian tự do xuyên là giả, lựa chọn thay đổi tương lai là giả , cuồng vọng cho rằng có thể thay đổi lịch sử càng giả. . . . . .



      Chỉ có tình , nhưng nó bị mai táng trong thời gian mười năm mà vô pháp phản hồi.



      Cảm xúc bi quan tiêu cực tràn ngập khiến cho ba người đứng sân thượng khóc thành đoàn. Khi tâm tình phát tiết đến tận cùng y tá trực nghe được tiếng chạy tới, hung hăng khiển trách hai người lớn trận rồi đuổi xuống sân thượng.



      Dỗ dành thằng nhóc nho ngừng khóc thút thít, mẹ Đoan Mộc từ từ bình tĩnh lại đột nhiên hỏi Chu Lâm có thể mang thằng nhóc công viên chơi hay .



      “Bây giờ sao?”



      “Ừ, bởi vì Lỗi Lỗi vẫn muốn ba ba đưa nó chơi cầu bập bênh.”



      “Được.” Vẫn còn hơi nức nở, Chu Lâm dời ánh mắt sung đó nhìn lại, mặc dù biết mẹ Đoan Mộc khôi phục lý trí nhưng vẫn lo lắng hỏi câu: “Chị, còn chị sao?”



      “Yên tâm. Tôi nghĩ thông suốt. . . . . . Vì Lỗi Lỗi, tôi nỗ lực cố gắng.” Mẹ Đoan Mộc tỉnh táo lại cười cười, sờ sờ cái trán con trai, như vậy:



      “Tôi chỉ muốn gặp ấy lần cuối. . . . . . Còn có chút chuyện muốn với ấy.”



      Hiểu đây mới thực là lời muốn trước khi sinh ly tử biệt, Chu Lâm mang theo Thanh Lỗi nho tới công viên phụ cận, nhưng vì biết đồng hồ bị hỏng có thể kéo dài lần xuyên này bao lâu nên y chỉ cùng thằng nhóc chơi cầu bập bênh và thang trượt, nhìn bật cười vui vẻ liền chạy về bệnh viện gặp mẹ Đoan Mộc.



      Bởi vì ở công viên có người chụp ảnh, thằng nhóc thấy mẹ liền rầm rì muốn chụp hình. Mẹ Đoan Mộc tiếng được, mang theo thằng nhóc và Chu Lâm tìm tiệm chụp ảnh gần bệnh viện.



      Máy chụp hình cũ kỹ là loại dùng miếng vải đen dầy che lấy máy, ánh đèn loang loáng sáng lên, Chu Lâm thấy hoa mắt, trước mặt mấy thiên thần mọc cánh xoay quang lộn xông đỉnh đầu mình.



      ra tiệm chụp ảnh, Chu Lâm nhìn đồng hồ treo trong quán mới phát giác hơn năm giờ. Trực giác lần xuyên cuối cùng đến đây là kết thúc. Chu Lâm bình tĩnh tạm biệt với mẹ Đoan Mộc và thằng nhóc.



      “Chú phải về nhà sao?”



      Bị hỏi như vậy, Chu Lâm lắc đầu cái, sau đó khẽ cười : “Em là tác gia viết văn, muốn thể nghiệm cuộc sống. . . . . . chắc du lịch bên ngoài đoạn thời gian. . . . . . Tóm lại ngày gặp lại hai người.”



      lời từ biệt xong, Chu Lâm liếc mắt nhìn Thanh Lỗi nho lần cuối, thằng nhóc nằm ở vai mẹ mệt mỏi ngủ.



      Tương lai gặp lại . Trong lòng yên lặng , Chu Lâm quẹo vào con hẻm ngược hướng mẹ con Đoan Mộc . Chỉ mới vào vài bước, đồng hồ đeo cổ tay trái phát ra tiếng cạch, cuối cùng cũng rớt xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :