1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đồng hồ tình yêu – Thủy Táp Táp (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 20.
      Edit: Đầm♥Cơ


      “Thiểm Tây.”



      “Hửm?”



      “Thiểm Tây, Cam Túc, Tân Cương còn có thảo nguyên Mông Cổ ── phải cậu hỏi tôi đâu sao?” Chu Lâm gãi gãi tóc thằng nhóc, ý bảo tóc còn chưa khô đừng áp sát vào.


      Đoan Mộc Thanh Lỗi hơi ngẩng đầu lên, câu “Gạt người.”



      phải là nhìn thấu lời dối mà chỉ trích, trong giọng thằng nhóc còn có thành phần kinh ngạc, mặc dù trái tim hơi đập chậm lại nhanh, Chu Lâm liếc chân giường, nhún vai cái sau đó :



      “Ừ. Vì vốn chỉ muốn phương Bắc du lịch bụi, cho nên tôi nghĩ cuối cùng lại nhiều nơi như thế. . . . . .”



      “Du lịch bụi?”



      “Ừm, chính là tự mình sắp xếp lịch trình rồi tự chi trả để , dọc đường tự tại thăm cổ tích du lãm phong cảnh. . . . . . Có thể hiểu như vậy.” Chu Lâm giải thích, trong lòng hơi hơi lo lắng với Đoan Mộc Thanh Lỗi bây giờ có phải hơi xa vời rồi hay .



      Nhưng điều thằng nhóc để ý phải chỗ này, tựa đầu vào vai Chu Lâm lần nữa, tiếp tục hỏi:



      “Chẳng qua là chỉ những chỗ đó thôi. . . . . . Tại sao lại lâu như vậy?”



      “Bởi vì đến nửa đường hết tiền.” Bị sợi tóc lạnh như băng dán lên nên thoải mái, nhưng rất nhanh, hơi lạnh liền bị nhiệt độ thân thể của thằng nhóc xua đuổi rồi. Chu Lâm thể làm gì mà thở dài, :



      “Bởi vì có tiền, cho nên ở Tây An chừng hai tháng để làm công. Lúc trở về Bắc Kinh, lại ở chỗ bạn ba tháng. . . . . .”



      Chuyện du lịch nghe qua có chỗ sơ hở, đó là vì chính mình trải qua chuyện như vậy. Vào kỳ nghỉ hè năm 3 đại học vì tâm huyết dâng trào, Chu Lâm xác thực từng cùng bạn học phương Bắc. Khi đó tâm tràn đầy khẩu hiệu muốn tham quan sơn hà tổ quốc tráng lệ, kết quả vì hề có kinh nghiệm cũng khảo sát trước lộ tuyến du lịch, kỳ nghỉ hè năm ấy khiến cho hai người ăn chút khổ. Mặc dù như thế, chim mới bay chí khí hào hùng, vì mới được mở rộng tầm mắt chiêm ngưỡng nền văn hóa cổ đại lâu dài mà vui vẻ sợ hãi than, lần đầu tiên nhìn thấy thảo nguyên vô tận cảm động muốn rơi lệ, cảm xúc lúc đó cũng khắc sâu vào trong trí nhớ.



      Sau đó lại vài kiến thức kinh nghiệm du lịch, Chu Lâm vỗ vỗ tay thằng nhóc hỏi còn vấn đề gì . Đoan Mộc Thanh Lỗi suy nghĩ chút, buồn buồn hỏi:



      “Tại sao gọi điện thoại hay viết thư về?”



      “À, chuyện đó, tôi quên điện thoại và địa chỉ.”



      “. . . . . .” Thằng nhóc im lặng chút, thầm câu “Tôi biết mà”, sau đó tiếp tục hỏi:



      “Lúc ấy đột nhiên quyết định du lịch sao?”



      “Hả? Ừ. người bạn đột nhiên muốn , ngày hôm sau liền mua xong vé xe.”



      “Vậy xế chiều hôm đó tới tìm tôi, sau đó lập tức phải sao?”



      “Ừ. . . . . . ừm.”



      ngày trước đó sao?”



      “Hửm?”



      ngày trước tại sao tới xem trận bóng? Là bận bàn bạc chuyện du lịch với bạn cho nên tới?”



      ── đúng rồi, còn có chuyện này.



      , phải.” Theo bản năng chối bỏ cách của thằng nhóc, Chu Lâm chần chờ chút, do dự , “Là, là vì có chút chuyện. . . . . .”



      Muốn tiếp tục láo qua loa tắc trách, nhưng lại tìm được bất kỳ lý do có thể chấp nhận được cho chuyện này. Chu Lâm im lặng chút, :



      xin lỗi. Ngày đó xem trận bóng.”



      Khiết Văn, hối hận sao?”



      thấy được biểu cảm của thằng nhóc nhưng lại cảm thấy vòng tay ôm mình lại siết chặt. Chu Lâm cười khổ cái, ra suy nghĩ chân của mình:



      “Hối hận. Vô cùng hối hận.”



      Tất cả đều là mình tự làm tự chịu, cho nên nếu nhất định bị trừng phạt mình cũng thể gì hơn. Chu Lâm nghĩ như vậy, chờ đợi thằng nhóc trách cứ, hồi lâu sau, lại cảm thấy thằng nhóc ngồi sau thở dài.



      “Thôi .” , nhàng cọ bả vai Chu Lâm, “Chuyện này tôi để ý nữa, bởi vì tôi biết chỉ cần có cơ hội xem qua tôi thi đấu rồi, ngày nào đó hối hận ── giống như hôm nay vậy.”



      “. . . . . .”



      nhịn được muốn nhéo mặt thằng nhóc cậu có phải quá tự tin rồi hay , nhưng lúc xoay lại lại thấy được biểu cảm khác ──



      Đoan Mộc Thanh Lỗi hơi cúi đầu, mặt có chút cam lòng, cũng có chút đưa đám.



      “Tôi. . . . . . Cũng rất hối hận. . . . . .” , “Nếu như ngày đó giận dỗi tốt rồi. . . . . . Nếu để vào tốt rồi. . . . . .”



      “. . . . . .”



      “Ít nhất, có thể đưa điện thoại và địa chỉ cho , để mang . . . . . .”



      “. . . . . .”



      Muốn đó phải lỗi của cậu, thậm chí ngay cả chút xíu lỗi cũng hoàn toàn có, nhưng hành động lại mau hơn ngôn ngữ, lúc chính Chu Lâm cũng phản ứng kịp đưa tay ôm lấy thằng nhóc ──



      Là cảm thấy dễ thương cũng tốt, đau lòng cũng tốt, hoặc chỉ đơn thuần muốn an ủi cũng tốt, tóm lại giờ khắc này nếu làm như thế, có lẽ bị thiên lôi đánh.



      Thân thể thằng nhóc ban đầu thoáng cứng ngắc, ngay sau bình tĩnh lại, nhắm mắt an tâm tựa đầu vào vai Chu Lâm.



      “Đúng rồi, trở lại. . . . . .” giọng thầm như vậy, Đoan Mộc Thanh Lỗi ôm chặt lấy Chu Lâm.



      Khiết Văn, tiếp tục làm gia sư chứ?”



      “Ừ.” có cách nào từ chối lời mời tựa như mệnh lệnh ở bên tai, Chu Lâm gật đầu cái. Ngực bị cảm giác chua xót kỳ lạ chiếm hết đồng thời lại cảm thấy ngọt ngào vì có thể cảm nhận nhiệt độ thân thể dưới bàn tay.



      ── Kỳ lạ. . . . . .



      Chu Lâm ngẩng đầu lên nhìn trần nhà có chút xuất thần.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      21.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Lúc thi đấu khẩn trương, đêm trước khi công bố kết quả cuộc thi khẩn trương, xem phim đến thời khắc mấu chốt khẩn trương, công việc xảy ra sai lầm tưởng chừng như bị đuổi việc khẩn trương. . . . . . Từ đến lớn, những thể nghiệm khẩn trương cứ tưởng rằng đến đây chấm dứt, vậy mà gần đây Chu Lâm lại phát , nếu bị người nhìn lâu, cảm giác này cũng làm cho người ta khẩn trương thôi.


      ── A, đủ rồi. Chu Lâm tựa vào mép giường để sách lịch sử xuống, gõ gõ đầu thằng nhóc vẫn chớp mắt nhìn mình:



      “Trọng điểm hầu hết rút ra rồi, học thuộc hết là được.”



      Cho là có thể kết thúc như vậy, vậy mà thằng nhóc lại giống như chuẩn bị xong, rút ra quyển tài liệu đưa tới, đoan chính ngồi gần trong gang tấc, nhìn như ôn lương vô hại cười:



      “Này, Khiết Văn, giúp tôi xem bài này .”



      Vẫn chưa xong sao? Chu Lâm tiếng động thở dài ở trong lòng, nhìn thằng nhóc nằm lỳ ở giường bên cạnh mình, bất đắc dĩ lật sách ra.



      Mấy ngày trước vì say rượu phạm sai lầm, chờ phản ứng kịp quá khứ trôi qua thời gian dài ── đối với mình mà chẳng qua chỉ ngắn ngủn mấy phút, nhưng đối với người đợi lại là nửa năm sáu tháng khá dài.



      Mặc dù được thằng nhóc tha thứ nhưng khoảng thời gian mất có cách nào bù lại được, Chu Lâm vừa đau lòng vừa tự trách, mà trừ bộ phận áy náy ra còn có loại cảm xúc khác chẳng biết lúc nào tiến vào chiếm giữ trái tim, vì lần lại lần nhịp tim đập nhanh bất thường mà bị phát .



      ── Nên sao đây? Miêu đầu đúng sao?



      Chu Lâm yên lòng vươn tay lật đề mục, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay phải bị bắt được, liếc cái phát giác là Đoan Mộc Thanh Lỗi ── vừa đọc sách đồng thời bắt đầu vô ý thức chơi đùa tay của mình.



      ── Nhìn, chính là như vậy.



      Chu Lâm thoáng nâng cao quyển sách chút, che giấu mặt của mình. Bàn tay bị thằng nhóc nắn lấy, cầm lấy, có lẽ là muốn so sánh tay ai to hơn, lòng bàn tay mở ra áp với lòng bàn tay.



      Chẳng qua chỉ là hành động vô thức của đối phương, ra có thể hoàn toàn để ý. Vậy mà vì “đối phương” là thằng nhóc đó, thế nên khiến mỗi giây thần kinh đều vô cùng căng thẳng.



      Cảm thấy vuốt ve bắt đầu phát triển về phía ngón tay Chu Lâm chợt rút tay về, thuận thế lật tới trang sách. Nhìn vẻ mặt có chút bất mãn của thằng nhóc vì thứ nắm trong tay đột nhiên bị rút ra khiến y cảm thấy dễ thương đến khiến cho người ta muốn dùng lực ôm lấy.



      Dĩ nhiên chỉ là muốn mà thôi, ôm , trừ khi lý trí và hành động tách rời, cũng vì. . . . . . Ngày đó ôm đủ lâu ──



      Mới đầu chẳng qua chỉ xuất phát từ bản năng ôm lấy thằng nhóc buồn, sau lại vì cảm thấy thoải mái mà muốn buông tay, chờ phát mình sắp ngủ nên cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại phát giác thằng nhóc tựa vào ngực mình ngủ rồi.



      Thế là cứ như vậy nhìn thằng nhóc ngủ, vừa chơi game vượt qua hai giờ còn dư lại. Trước khi cuối cùng thằng nhóc cũng tỉnh lại, nắm lấy tay Chu Lâm hỏi có thể ở lại qua đêm hay .



      Dĩ nhiên đáp ứng , nhưng lại đồng ý lên cấp ba tuần có thể dạy kèm lên bốn năm buổi ── trung học phổ thông mặc dù cũng phải tự học, nhưng bài tập lớp mười nhiều nên chưa đến mức thể , cho nên Đoan Mộc Thanh Lỗi nhõm liền xin đặc quyền ở nhà tự học.



      Sau này mọi chuyện liền khôi phục bình thường, trừ nội dung và số lần học thay đổi, hai người vẫn dùng hình thức cũ để chung sống theo.



      Nhưng mà, tâm của mình lại hoàn toàn khác!



      Chu Lâm nghĩ như vậy, thả tay phải trở lại vị trí cũ, lát sau, tay của thằng nhóc lại chuyển tới, day , chạm sau đó lại ngón ngón bò lên, tiếp tục chơi đùa ngón tay Chu Lâm ngừng nghỉ.



      ── Bạn xem, chính là như vậy. Bắt đầu để ý rồi.



      Tứ chi, ngôn ngữ, càng ngày càng nhiều chi tiết bắt đầu bị chú ý tới ── đối với thằng nhóc – hoặc giả chẳng qua chỉ xem mình là người nhà nên biểu thân mật, mà mình lại càng ngày càng có cách nào tự nhiên tiếp thu.



      Nguy rồi, tiếp tục như vậy nữa . . . . . .



      “Aiz. . . . . .” Chu Lâm nghĩ đến, bất giác thở dài.



      Ngay sau đó bị Đoan Mộc Thanh Lỗi ở bên nghe, tự tay lật cuối tuần Lâm che ở trước mặt sách ──



      Khiết Văn, có nghe tôi đọc đó?”



      Nhìn biểu cảm vui vì mình thất thần của thằng nhóc, Chu Lâm vội xin lỗi: “A, xin lỗi, suy nghĩ chút chuyện.”



      “Thế nào?” đôi mắt nghiêm túc nhìn lại .



      “Hơi. . . . . . suy nghĩ buổi tối cậu vẫn đến trường học có . . . tốt lắm hay ?”



      “Cái này à, yên tâm . Giáo viên dạy buổi tối, có cũng chỉ làm tác nghiệp viết thư xác nhận, hiệu suất còn cao bằng ở nhà tự học.” Thằng nhóc bò dậy, xê dịch về phía tựa vào đầu giường nắm song song với Chu Lâm.



      Cảm giác được bả vai của thằng nhóc dán tới đây, Chu Lâm thoáng xoay mặt qua bên, tiếp tục :



      “Tôi cái này. Ý của tôi là, nếu buổi tối cứ tự học, có thể bị bạn học tách ra khỏi vài hoạt động sinh hoạt lớp hay . . . . . .”



      Khiết Văn, lo lắng ở trường tôi bị bạn học bắt nạt sao? Yên tâm , cấp ba mọi người đều lo học, ai rãnh rỗi làm chuyện như vậy.”



      phải bắt nạt, nghe tôi xong .” Chu Lâm gãi gãi tóc của Đoan Mộc Thanh Lỗi, “Tôi thấy cậu quá quan tâm hay nhắc đến bạn học, nhớ thời trung học cơ sở cậu vẫn hay chơi với hai người bạn mà.”



      “À, chuyện này sao.” Thằng nhóc mặc cho Chu Lâm bắt loạn tóc của mình, thuận thế tựa vào người Chu Lâm, “Chưa tới học kỳ, nhanh quen thuộc như vậy.”



      “Hê.” Bản ý muốn thử dò xét chút xem có thể moi ra chút ấn tượng của mình với thằng nhóc thời trung học phổ thông hay , nhưng ngay cả cạnh góc cũng dính nổi a. Chu Lâm khẽ cười cười, chế nhạo : “Cậu hướng nội như thế sao?”



      Cái tên quơ tay múa chân chút khách khí với mình lúc vừa bắt đầu làm gia s là ai?



      “Dĩ nhiên, tôi rất xấu hổ.”



      Có lẽ là ở chung lâu với mình, thỉnh thoảng thằng nhóc này toát ra mấy câu lạnh đến thể lạnh hơn nữa. Chu Lâm vừa định bày tỏ mình bị đông lạnh đến run lẩy bẩy lúc quay đầu lại lại đối mặt với ánh mắt bất thường của thằng nhóc.



      ── nên là bị mê hoặc sao?



      Trước kia cảm thấy chân mày của thằng nhóc tương đối cao, ánh mắt có vẻ thâm thúy phảng phất như có thể hút chặt lấy tầm mắt của người đối diện, mà lần này vừa chống lại liền bị sa vào, cặp mắt kia phảng phất như có ma pháp, làm cho trái tim người ta nảy lên, trong nháy mắt đó ngay cả linh hồn cũng bị cướp rồi. . . . . .



      “A, a, này, cái đó, chúng ta tiếp đọc sách . . . . . .”



      Trong nháy mắt phát giác mình sắp có thuốc nào cứu chữa, Chu Lâm nhanh chóng phản ứng kịp quay đầu hốt hoảng lật quyển sách tay, vậy mà sau giây cọng cỏ cứu mạng liền bị rút ra khỏi tay──



      Sau đó gáy bị nhàng nâng lên, đồng thời xảy ra màn khiến người ta thể tin được, môi cùng môi ma sát, chạm .

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      22.
      Edit: Đầm♥Cơ


      ── Đây là thế nào?



      Đột nhiên xuất đụng chạm, đôi môi dán lên lại chợt rời , Chu Lâm còn suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, hơi có chút mờ mịt nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi ở trước mặt mình.



      “Cậu. . . . . .”


      “Đây là trừng phạt.”



      “Hả?”



      Vừa muốn há mồm chuyện, nhưng bởi vì câu trách móc chẳng ra làm sao của thằng nhóc mà giật mình. Đoan Mộc Thanh Lỗi thừa cơ lại hôn lên môi Chu Lâm cái nữa rồi : “Đây là trừng phạt vì thất thần.”



      ── Có thể đùa kiểu đó sao!



      giây trước còn có chút ý loạn tình mê, giờ khắc này chỉ còn lại tức giận, Chu Lâm túm lỗ tai thằng nhóc kéo ra, giọng nghiêm nghị : “Đừng dùng phương thức này trêu chọc người khác, rất quá đáng.”



      phải là trêu!”



      Mới vừa đứng dậy, lại bị thằng nhóc kéo về ấn ngã giường, biến thành cục diện ngửa mặt giằng co với .



      phải là trừng phạt, xin lỗi, tôi giỡn .” Vội vả giải thích như vậy, Đoan Mộc Thanh Lỗi lộ vẻ hối hận vì sai rồi.



      Là ảo giác ! Cảm thấy gần đây biểu cảm của thằng nhóc này phong phú. Chu Lâm cười cười ở trong lòng, cho dù còn tức giận nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc nhìn :



      trừng phạt là giỡn, hay việc làm vừa rồi là giỡn? Rốt cuộc cậu việc nào?”



      trừng phạt là giỡn. . . . . .” như vậy, biểu cảm của thằng nhóc từ từ khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhìn Chu Lâm thẳng tắp, lại bắt đầu cách nhìn dường như muốn hút lấy hồn phách.



      thể bị thất thần. Chu Lâm hơi hơi quay đầu , tiếp tục hỏi: “Vậy mới vừa rồi, tại sao hôn tôi?”



      Nghĩ thầm nếu thằng nhóc “Cảm thấy chơi khá” liền hung hăng nhấc chân đá xuống , kết quả Đoan Mộc Thanh Lỗi lại đột nhiên đỏ mặt, im lặng chút sau đó giọng :



      “Bởi vì muốn hôn. . . . . .”



      Là cảm thấy đáp án ngoài dự đoán? Hay là vì thấy thằng nhóc xấu hổ mà thất thần? đầu Chu Lâm trống , nhất thời làm thế nào cũng nên lời.



      “Này, Khiết Văn, ghét sao. . . . . .”



      Bên tai nghe câu hỏi thào ấy, thân thể từ ngực bắt đầu nóng lên. Chu Lâm dời ánh mắt vẫn đối mắt với thằng nhóc, câu: “. . . . . . Nhưng mà. . . . . .”



      Nửa sau câu đều bị nuốt vào trong miệng Đoan Mộc Thanh Lỗi. Thằng nhóc áp miệng lên, hơi cố gắng mút lấy môi Chu Lâm.



      Chỉ mới đầu tránh né chút, sau lại vì thằng nhóc kiên trì mà buông lỏng để tự do hôn môi, theo sau bởi vì thằng nhóc chỉ mút mút liếm liếm hôn là ngây ngô, cảm thấy dễ thương nên cắn cắn môi dưới của .



      Đoan Mộc Thanh Lỗi khẽ run lên, hơi ngẩng đầu nhìn Chu Lâm cái, lại tiếp tục hôn xuống, có lẽ cảm thấy còn có chút đủ, bắt đầu trở nên gấp gáp hơi thô lỗ.



      Kỹ thuật kém. Chu Lâm nghĩ đến, bắt được đầu thằng nhóc rồi sau đó nhắm mắt lại chủ động vươn đầu lưỡi qua, mang theo đầu lưỡi của dây dưa.



      nhàng phớt qua hàm răng, lại liếm vòm , hô hấp của thằng nhóc trở nên hơi dồn dập, nhưng đầu óc của người này tốt, lực lĩnh ngộ cũng tương đối mạnh, Đoan Mộc Thanh Lỗi rất nhanh học được cách hôn Chu Lâm, bắt đầu thử phản kích.



      Hôn càng lúc càng sâu, lâu sau ngay cả Chu Lâm cũng cảm thấy có chút khó thở. Thân thể thằng nhóc dần dần áp tới đây, che ở người Chu Lâm.



      Đột nhiên, Đoan Mộc Thanh Lỗi giống như phát điều gì đó mà cắt đứt nụ hôn, dùng cánh tay chống thân thể lên. Chu Lâm có chút mất mác cảm giác được thằng nhóc rời khỏi, mở mắt ra mờ mịt nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi mặt đỏ bừng, lại thuận ttheo tầm mắt của nhìn về phía hạ thân của ──



      Cương lên. Mặc dù mặc quần thể thao nhưng vẫn có thể thấy vị trí hạ thể bị chống đứng lên ── thằng nhóc vì hôn mình mà cương lên.



      Nhất thời khí trong phòng liền trở nên có chút khẩn trương, Chu Lâm dời tầm mắt cùng nhìn nhau với Đoan Mộc Thanh Lỗi, hai người lúng túng im lặng chút, Đoan Mộc Thanh Lỗi đứng dậy liền muốn rời khỏi.



      Trong nháy mắt nhìn thấy biểu cảm như sắp khóc mặt thằng nhóc, Chu Lâm theo bản năng kéo tay thằng nhóc lại, lôi trở về. Thằng nhóc ngã trở về, vì kịp dùng cùi chỏ chống đỡ nên thân thể áp lên có chút nặng, vị trí lửa nóng kia đỉnh ngay đùi Chu Lâm.



      “Cảm thấy mất mặt sao?” Kề sát bên tai thằng nhóc hỏi như vậy, Chu Lâm đè đầu của . Đầu thằng nhóc tựa vào cổ Chu Lâm, buồn bực lên tiếng gật gật.



      có gì mà mất mặt, cậu bây giờ ở… tuổi có sức sống nhất.” Chu Lâm cười khẽ, nhéo nhéo lỗ tai Đoan Mộc Thanh Lỗi.



      Vẫn như cũ có được câu trả lời, sau đó lại bị thằng nhóc chặt. Chu Lâm nuốt ngụm nước bọt, mặc dù biết như vậy có bình thường hay nhưng vẫn từ từ đưa tay xuống phía dưới.



      Khi bàn tay nhàng dán vị trí cộm lên quần thể dục thân thể thằng nhóc run lên, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn Chu Lâm. Chu Lâm cười cười, kéo xuống tựa như an ủi mà hôn lên. Bàn tay tăng thêm chút lực độ, có thể tinh tường cảm giác được nhiệt độ lửa nóng bất thường.



      Xuôi theo vị trí nổi lên dưới xoa bóp trận, Chu Lâm đưa tay duỗi vào quần thể dục, xuyên qua quần lót chạm được thứ trừ của mình ra chưa bao giờ sờ qua.



      là có sức sống. Chu Lâm vừa hôn thằng nhóc vừa nghĩ như vậy. Ngón tay hơi có chút ý xấu mà chạm trêu đùa rồi cầm lấy.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi giọng hừ tiếng, nhắm mắt nhíu mày.



      Nên làm thế nào mới có thể khiến thoải mái đây? Nhìn thằng nhóc lộ ra biểu cảm động tình, tâm Chu Lâm nhất thời cuồng loạn, do dự chút sau, dưới khuấy động thay thằng nhóc.



      “Khiết, Khiết Văn. . . . . .” Đoan Mộc Thanh Lỗi thở dài gọi Chu Lâm, mở mắt ra bắt đầu chủ động hôn trả Chu Lâm, sau nụ hôn sâu đột nhiên duỗi tay xuống, đặt ở giữa hai chân Chu Lâm.



      “Cậu. . . . . .” Bị động tác của thằng nhóc dọa sợ hết hồn, Chu Lâm nhìn . Sau đó phát giác chẳng biết lúc nào đối phương khôi phục bộ dạng tự cho mình là siêu phàm, lộ ra nụ cười đắc ý xấu xa:



      Khiết Văn, cũng cương lên rồi.”



      Dưới tình huống này có phản ứng mới bình thường ? Bởi vì thằng nhóc vậy mà có chút thích, Chu Lâm dùng sức nắm lấy lửa nóng trong tay.



      “Đau .” Thấy thằng nhóc bị đau, lúc này y mới phát giác mình có lẽ mình hơi làm quá liền đứng dậy xem có bị thương nhưng lại bị thằng nhóc giành trước đè lại dây lưng.



      “Chúng ta cùng nhau. . . . . . Có được ?” thằng nhóc vừa dùng giọng khàn khàn hỏi ý kiến vừa kéo khóa kéo xuống, sau đó đợi Chu Lâm trả lời liền nhanh chóng cởi quần của y ra.



      Quần lót cũng bị kéo xuống vật trung tâm liền rất có tinh thần nhảy ra ngoài, thằng nhóc nghiêm túc nhìn vị trí kia, cẩn thận nghiên cứu chớp mắt.



      “Ngu ngốc, đừng xem.” Nhất thời có chút dở khóc dở cười, Chu Lâm níu lỗ tai thằng nhóc lại kéo xuống, hạ thân hai người khoảng cách áp vào chỗ, giác quan kích thích nhất thời vô cùng mãnh liệt.



      nhàng thở dốc, thằng nhóc bắt đầu lay động phần eo của mình, lửa nóng cùng lửa nóng ma sát lẫn nhau làm Chu Lâm khó nhịn vô cùng.



      Dùng bàn tay đồng thời bao lấy hai người, Chu Lâm tăng nhanh tốc độ lên xuống khuấy động, tay của thằng nhóc cũng bọc lên, theo tiết tấu của Chu Lâm cùng nhau xoa bóp.



      Dần dần, mặt thằng nhóc lại lộ ra biểu cảm động tình, Chu Lâm nhìn, đầu ngón tay lặng lẽ bò lên mắt đỉnh của thằng nhóc ──



      Gãy lấy phần đỉnh, cuối cùng thằng nhóc cũng chịu nổi mà rên rỉ lên tiếng, thân thể rung động kịch liệt trận rồi bắn vào trong tay Chu Lâm.



      Khiết Văn. . . . . . Thích . . . . . .” Thằng nhóc thở dốc áp lên người Chu Lâm, hơi có chút thất thần mà nỉ non như vậy, rồi nhàng cắn lỗ tai của y.



      A, chính là điều này!



      ngờ nghe được thằng nhóc tỏ tình ở giờ phút này, trái tim mãnh liệt nhảy lên đồng thời khoái cảm cũng lên đến đỉnh núi. Chu Lâm đè nén kêu theo tiếng, giống nhau mà phóng thích trong tay Đoan Mộc Thanh Lỗi.



      Dư vị chưa qua, hai người dán chặt nằm song song cùng nhau.



      Chu Lâm ngửa mặt nhìn trần nhà quen thuộc, cảm giác thằng nhóc lần lại lần sờ mó bụng của mình. có gì khác, chỉ đơn thuần là vuốt ve.



      nhịn được nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi nhắm mắt nằm ở bên cạnh mình ── mặc dù có nét trưởng thành nhưng dù thế nào cũng chỉ là thằng nhóc ở tuổi thanh xuân. . . . . .



      như vậy, tại sao lại làm cho mình mê luyến dứt?



      có cách nào suy tư, cũng có cách nào tìm được đáp án, trong lòng chỉ có vui mừng nên lời vì được thông báo, cùng đó là chút bất an biết từ đâu mà đến.



      chút bất an đó, tại đêm đó sau khi về nhà, rất nhanh tìm được căn nguyên.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      23.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Chào từ biệt với thằng nhóc rồi lấy xuống đồng hồ đeo tay về đến nhà là tám giờ, hôm nay vẫn còn lần xuyên . Chu Lâm do dự chút, bởi vì nhớ tới chuyện vừa rồi mới làm, nhịn được cười khúc khích đồng thời lại quyết định buông tha cho lần thứ ba xuyên .


      Cũng phải là muốn gặp, ngược lại, Chu Lâm vô cùng muốn bây giờ, lập tức, lập tức được nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhưng vừa rồi mới cùng làm chuyện xoa xoa dính dính như vậy, bây giờ nên dùng biểu cảm như thế nào để đối mặt với thằng nhóc lần nữa đây?



      ── giả bộ ra vẻ người lớn trưởng thành như có chuyện gì xảy ra? Hay là như thiếu niên mới nếm trái cấm mặt đỏ tới mang tai gặp ? Dù là loại nào cũng cảm thấy giống chính mình ?



      Chu Lâm đứng ở trước gương trong phòng tắm mà suy nghĩ, bởi vì tưởng tượng ra cảnh thể biết trước mà xuất thần lần nữa, thậm chí có đoạn thời gian đầu óc cách nào suy tư, trước mắt lặp lặp lại cảnh Đoan Mộc Thanh Lỗi phách lối cười đắc ý, có lẽ muốn ──



      Khiết Văn, si mê tôi !



      Đúng vậy, chỉ có si mê mà còn mê rất thảm. Lầm bầm lầu bầu trả lời như vậy, Chu Lâm mở ra vòi hoa sen, nước nóng vọt xuống đánh vào thân thể hơi có chút mệt mỏi cảm giác dị thường thoải mái.



      Tắm xong nhàng khoan khoái rất nhiều. Bởi vì tâm tình mà đầu óc nóng lên cũng thoáng khôi phục chút lý trí. Chu Lâm vào phòng bếp nấu nước sau đó vô mở TV xem.



      TV chiếu cái gì y cũng lắm, bởi vì tế bào não vẫn bị thằng nhóc Đoan Mộc Thanh Lỗi chiếm cứ ── tiếp tục như vậy trí thông minh giảm xuống ? Chu Lâm ngốc ngốc nghĩ như vậy, tầm mắt có mục tiêu lướt quanh phòng khách.



      “Hửm?” Tầm mắt dừng lại, có lẽ có thứ gì đó đáng để để ý đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt, lúc này phích nước nóng cũng kêu to, Chu Lâm đứng dậy vọt vào phòng bếp rút ổ điện, lại ra ngoài tầm mắt liền định ở nơi khay trà trong phòng khách.



      khay trà có đống đồ đống đồ, sách, báo, cùng với giấy thu tiền điện nước linh tinh, mà ở trong đó, còn có góc giấy mời màu đỏ lộ ra ── lúc phản ứng kịp đó là thứ gì Chu Lâm lại đột nhiên bật cười tiếng ──



      Quên mất, mấy ngày qua vẫn luôn quên mất, mình nhận được thiệp mời đám cưới của Đoan Mộc Thanh Lỗi vào năm 08.



      đùa sao? Sao lại thế? ! Chu Lâm thu lại nụ cười tới, rất thiệp mời ra khỏi đống sách báo, mở ra lần nữa xác nhận chú rễ tên là Đoan Mộc Thanh Lỗi liền im lặng ngồi trở lại ghế sa lon.



      ── Cảm giác bây giờ là thế nào? Giống như hưng phấn đến độ quơ tay múa chân lại bị người giội lên đầu thau nước lạnh? , thực tế thiếp mời sớm tồn tại, là mình đắc ý hơi quá, quên mất chuyện quan trọng như thế.



      Chu Lâm lật người nằm ngửa ra ghế sa lon, tay giơ cao thiếp mời, đưa mắt nhìn tên thằng nhóc phía , tĩnh táo suy tư.



      Cho dù thích, nhưng tương lai vẫn thay đổi, thiếp mời nhận được vẫn tồn tại như cũ, mà chưa tới tháng nữa người muốn kết hôn cũng cử hành hôn lễ ── điều này cuối cùng hai người đến được với nhau sao?



      ràng vừa rồi vẫn còn vui vẻ vì mình và thằng nhóc đều thích nhau, sau lại lập tức biết được tương lai có kết cục ── chuyện như vậy, nên cảm thấy buồn cười sao? Hay là cảm thấy tức giận vì bị đùa giỡn?



      thực tế, tâm tình cười lạnh và tức giận đều có, nhiều hơn chính là cảm giác vô lực biết nên làm sao. Chu Lâm tin chắc đến nay bất cứ chuyện gì mình làm đều là mình tâm muốn vậy, tại sao kết quả lại ngược lại với hy vong?



      “Haiz ──” Chu Lâm thở dài, vỗ thiếp mời cầm tay lên trán, nhắm hai mắt lại.



      Từ năm 97 đến năm 08, hơn mười năm này biến cố có thể sinh ra nhiều đến đếm hết, cho dù mình vẫn lấy hình thức xuyên để nhau với thằng nhóc nhưng ai có thể thích này có ngày nào đó lặng yên tiếng động biến mất hay ?



      Hay là cảm giác bây giờ vốn phải tình , chỉ là a-đrê-na-lin phân bố quá nhiều nên ngộ nhận cảm giác nhịp tim đập nhanh đó là thích.



      Ngu ngốc! Chu Lâm đụng đầu vào cạnh ghế sa lon, hung hăng mắng mình câu. Sao lại bi quan nghĩ tiêu cực như vậy, tuyệt giống như mình, thay vì nằm ở nơi này nghĩ mấy chuyện chưa biết có xảy ra , còn bằng suy nghĩ chút chuyện khác xảy ra .



      Quyết định chủ ý, Chu Lâm nhảy ra khỏi ghế salon vọt vào phòng ngủ mở máy tín. Vì có số điện thoại di động, mà trực tiếp gọi điện thoại đến nhà thằng nhóc lại hơi mạo hiểm, thế là Chu Lâm quyết định thông qua Internet lấy thân phận Chu Lâm bây giờ thử dò xét liên lạc với Đoan Mộc Thanh Lỗi.



      QQ vẫn có danh bạ bạn học trung học phổ thông, vì có rất ít người lên tiếng nên có lẽ mọi người sửa tên. Chu Lâm tìm trận trong đống ID hoặc văn nghệ hoặc bỉ ổi hoặc đơn giản ràng, do dự chút đánh vào tên người là “Tam sinh bô-rác”.



      Nhận định đây là Đoan Mộc Thanh Lỗi, trừ kết quả đoán chữ, còn dư lại chỉ là trực giác. Chu Lâm nhìn khung chuyện phiếm ra, phát giác là khung tạm thời đối thoại tâm tình hơi có chút phức tạp:



      ràng từng thân mật với thằng nhóc như thế, nhưng thực tế lại xa lạ đến ngay cả bạn tốt QQ cũng phải, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển như vậy khiến cho người ta đưa đám.



      ── Phảng phất như tuyên bố tương lai của liên quan gì đến mình vậy.



      Chu Lâm cười khổ cái, gửi ra lời mời thêm bạn tốt.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      24.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Lời mời được gửi , sau đó đoạn thời gian im lặng, lúc Chu Lâm cảm thấy chắc đối phương online máy tính lại truyền tới có thanh có tin tức.



      Lẫn nhau đồng ý, nhìn avatar chim cánh cụt nhảy vào danh sách bạn tốt, nhịp tim của Chu Lâm hơi tăng nhanh. Nhưng sau khi kích vào avatar mở ra khung đối thoại, nhìn mảnh ghi chép trống , Chu Lâm lại chần chờ.


      ── hỏi thế nào đây? Có thể gì đây?



      Lúc này mới phát giác biết nên từ từ nơi nào, Chu Lâm bởi vì chuẩn bị sẵn mà ngồi ngây ngô, hồi sau,chỉ đánh câu:



      “Là Đoan Mộc Thanh Lỗi sao?”



      Gửi rồi, ngoài ý muốn nhận được tin phục hồi vô cùng nhanh, khung đối thoại nhảy ra dòng chữ hề hoa lá cành, cực kỳ đơn giản giống tác phong thẳng thắn cuả thằng nhóc:



      “Phải, bạn là?”



      ── a, nhanh .



      Nhìn màn hình, trong đầu nhảy ra mấy chữ như vậy, vừa nghĩ tới bây giờ mình đối thoại với Đoan Mộc Thanh Lỗi trưởng thành, Chu Lâm đột nhiên có cảm giác thể hiểu nổi.



      “Tôi là Chu Lâm, còn nhớ tôi sao?”



      Có lẽ hỏi câu hơi nhảm, nhưng cũng coi như là thử dò xét. Đợi hồi, đối phương trả lời:



      “Dĩ nhiên nhớ, bạn học trung học phổ thông. lâu gặp, có chuyện gì sao?”



      Ngay cả phong cách khai môn kiến sơn cũng giống như thằng nhóc. Chu Lâm khẽ cười cười, lại vì kế tiếp phải trả lời vấn đề thế nào mà có chút khó khăn.



      Từ đôi câu đó xem ra, thằng nhóc, hoặc nên là Đoan Mộc Thanh Lỗi, đến bây giờ vẫn còn biết Chu Lâm chính là Chu Khiết Văn, như vậy phải hỏi thăm từng bước, nhưng nên sao? Đồng dạng, mình muốn biết điều gì?



      ── hỏi chuyện giữa và Chu Khiết Văn? Hỏi và Chu Khiết Văn ở chung chỗ bao lâu? Hỏi hai người kết thúc lúc nào? tại sao lại kết thúc? Sau đó hỏi tại sao lại kết hôn? Hỏi người bây giờ, người muốn kết hôn bây giờ là ai?



      Nhiều vấn đề liên tiếp lên la liệt trong đầu Chu Lâm. Chu Lâm nghĩ đến đủ loại chuyện có thể xảy ra mà ngực bắt đầu cảm thấy đau đớn, kết quả cuối cùng vẫn đánh ra câu như vậy:



      “Cái đó, tôi nhận được thiệp mời rồi.”



      Chần chờ chút, lại thêm câu: “Chúc mừng!”



      Sau khi gửi lẳng lặng chờ đợi, thế là lâu sau liền thấy hàng chữ như vậy:



      “Cám ơn. Lúc ấy nhất định phải đến đó.”



      Haiz.



      Kế tiếp nên thế nào?



      Chỉ đôi ba câu hàn huyên mới lạ với đối phương có thể khẳng định Đoan Mộc Thanh Lỗi phải kết hôn thể nghi ngờ, tin tức thực tế tàn khốc đó đánh thẳng vào tim chịu nổi rồi, còn cần xác nhận những chuyện khác nữa sao?



      Trăn trở hồi, Chu Lâm trái lương tâm trả lời khuôn mặt tươi cười rồi tắt QQ, bởi vì nhận ra thể nghi ngờ, chút hi vọng trong lòng đều bay hết sót lại chút gì, chỉ có thể ngồi trước máy tính mờ mịt xuất thần hồi.



      đêm lăn lộn khó ngủ suy tư có kết quả, ngày hôm sau vẫn nhịn được muốn gặp thằng nhóc, tan làm về nhà nghỉ ngơi sơ sơ, Chu Lâm liền bắt đầu xuyên .



      Cầm lấy chìa khóa trước đây lâu mẹ Đoan Mộc đưa cho mở cửa, vào phòng khách liền có thể thấy thằng nhóc mặc tạp dề bận rộn ở trong phòng bếp. Chu Lâm im lặng lên tiếng tựa vào cửa phòng ăn, xuyên cửa kiếng lẳng lặng nhìn xào thức ăn.



      Đổ dầu, cho món ăn vào, lật sao, lên dĩa ── mấy động tác bình thường đến thể bình thường hơn nữa, ở trong mắt Chu Lâm lại đẹp trai đến trình độ còn gì để .



      Sau này chắc chắn là người đàn ông tốt ? Chu Lâm nghĩ. Rồi sau đó lại phát giác cho dù biết tương lai thằng nhóc thuộc về mình, tình cảm của mình đối với vẫn có cách nào giảm bớt.



      ── hoàn toàn xong rồi.



      Chu Lâm vô lực tựa đầu vào cửa, than thở lần thứ ba mươi mấy trong ngày.



      Đưa món ăn lên bàn, cuối cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng phát Chu Lâm đứng cách tầng thủy tinh nhìn mình lâu. Cũng lập tức phản ứng, thằng nhóc chỉ dừng động tác trong tay lại nhìn thẳng vào mắt Chu Lâm. Món ăn mới lên diã còn nóng hôi hổi bốc khói, thằng nhóc cứ bưng lấy đứng như vậy, sau đó đột nhiên phản ứng kịp xoay người đặt dĩa vào bên bếp, cẩn thận đụng phải cái chảo nóng làm rớt cái xẻng, lại giơ tay trái ngừng thổi hơi.



      Bị nóng sao?



      Bởi vì cực ít nhìn thấy thằng nhóc luống cuống tay chân như vậy, Chu Lâm cười cười tới kéo cửa ra, cúi người nhặt cái xẻng rơi mặt đất lên.



      “Buổi tối ăn gì vậy?” vừa ném cái xẻng vào trong chậu nước, Chu Lâm vừa hỏi như vậy. Đoan Mộc Thanh Lỗi chần chờ chút, hồi đáp:



      “Bún thịt lá sen.”



      “Gì?” Hơi có chút kinh ngạc, Chu Lâm nhìn thằng nhóc, “ phải cậu biết làm sao?”



      “Bởi vì muốn ăn, cho nên tôi hỏi cách làm.” Thằng nhóc xoay người dọn dẹp bếp, lỗ tai hồng hồng đồng thời vẫn bình tĩnh bổ sung câu: “ ra rất đơn giản .”



      “Khiêm tốn chút .”



      Túm túm lỗ tai của , ra chỉ chạm vào mà thôi. Chu Lâm đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của , trong lòng yên lặng lặp lại ──



      Dù biết kết quả, cũng có cách nào bắt mình thôi thích , như vậy, vậy đến cùng , vẫn cùng thằng nhóc đến khi lớn lên, trưởng thành, sau đó tìm được người muốn kết hôn.



      ── ra là mình là loại thánh mẫu như thế. Tự giễu cười cười, Chu Lâm bưng món ăn làm xong vào phòng ăn, sau đó gắp lên đũa lớn nhét vào trong miệng, phồng má chế nhạo thằng nhóc vừa vào:



      quá mặn, cũng tệ lắm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :