1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đồng hồ tình yêu – Thủy Táp Táp (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 15.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Sau vì thăm bệnh, ngày 7 tháng 10 năm 1995 Chu Lâm xuyên về lần, dĩ nhiên thời gian là 2h chiều, khi đó Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng tỉnh lại rồi.



      Bởi vì phải là ngày dạy kèm tại nhà nên trước khi đến có báo trước, cho nên lúc Đoan Mộc Thanh Lỗi mặc áo ngủ mở cửa nhìn thấy Chu Lâm liền sửng sốt chút, hiển nhiên nghĩ Chu Lâm tới đây.


      Chu Lâm cũng ngẩn ngơ, vào cửa liền nhìn vào trong, hỏi : “Mẹ cậu đâu?”



      “Đến quán rồi. Hắc —— xì. buổi tối về sớm chút.”



      “Sao lại nhảy mũi rồi hả ? Vẫn còn sốt à?” Chu Lâm dừng lại động tác đổi giày, sờ sờ trán Đoan Mộc Thanh Lỗi, xác nhận sốt lên mới ra lệnh cho : “, lên giường nằm nghỉ .”



      “Tôi ngủ cả ngày. . . . . .” giọng lầm bầm câu, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngoan ngoãn trở về phòng bò lên giường, chỉ là có nằm xuống, mà khoác áo tựa vào đầu giường, cầm sách để ở bên bắt đầu dùng gối đầu làm bàn mà làm bài tập.



      “Ngã bệnh sao còn làm bài tập.” Chu Lâm tới rút cây bút thằng nhóc cầm, tay ấn vào trong chăn.



      “Ngủ được!” Bị chăn chôn đến chỉ còn dư nửa cái đầu, Đoan Mộc Thanh Lỗi núp ở bên trong mở to mắt tức giận nhìn Chu Lâm.



      “Vậy tôi đọc sách cho cậu nghe.” Chu Lâm xong rút ra quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》từ giá sách ngồi ở mép giường, tùy ý lật tờ hề có điệu mà đọc lên.



      “Khó nghe!” Đoan Mộc Thanh Lỗi nghe hồi, lấy tay lật góc chăn kháng nghị .



      đọc cho nghe còn ngại đông ngại tây.” Chu Lâm trừng cái, lại chôn về, nhìn kháng nghị tiếp tục đọc.



      Lại nghe hồi cuối cùng thằng nhóc cũng bộc phát, làm thế nào cũng lời, trực tiếp vươn chân ra khỏi chăn đá lên mông Chu Lâm cái.



      Chu Lâm tay mắt lanh lẹ nhảy dựng lên né ra, đứng ở mép giường nhìn cái, sau đó nở nụ cười ha ha ——



      tóm lại, người thích trêu đứa bé bản thân cũng là đứa bé. Mặc dù Chu Lâm biết điều này nhưng vẫn nhịn được muốn trêu chọc .



      “Còn có khí lực đá tôi, xem ra bệnh đỡ nhiều lắm ~” như vậy, Chu Lâm quá bắt được chân Đoan Mộc Thanh Lỗi.



      Chưa kịp thu hồi, chỉ có thể mặc cho người khác tại đâm tới đâm lui trong lòng bàn chân mình, sau đó đột nhiên giống như là bị chọc vào chỗ đau, Đoan Mộc Thanh Lỗi nhe răng rụt chân lại.



      “Đau ?” Cảm giác chân thằng nhóc khẽ rụt cái, Chu Lâm hỏi, sau đó ý xấu ấn lên hột nước nho phồng lên ở nơi nào đó.



      “Đau a, đau !” Thằng nhóc kêu thành tiếng, rút chân ra, lật chân của mình lên để nhìn ——



      “Đây là sao? Bệnh thuỷ đậu? Sao lại mọc ở chân. . . . . .”



      Nghe Đoan Mộc Thanh Lỗi giọng lầm bầm lầu bầu, Chu Lâm hiểm hiểm cười ra tiếng ——



      Muốn cho biết sao? đây ra là tỏi làm hại? Ừ, vẫn để sau , nhìn bối rối rất hài. . . . . .



      Kết quả cứ vậy quên mất. Sau đó Chu Lâm hỏi Đoan Mộc Thanh Lỗi có đói bụng hay , tiếp dùng nồi áp suất nấu chút cháo, lại hâm thức ăn hôm qua mua, hai người xem như trà chiều cùng nhau ăn bữa.



      Ăn no Đoan Mộc Thanh Lỗi khôi phục chút tinh thần, vọt vào tắm nước nóng xong lại bò lên giường, tựa đầu vào đùi Chu Lâm nhìn y chơi game.



      Chu Lâm ngồi xếp bằng theo, đột nhiên phát giác đùi nhiều ra cái đầu tóc mượt mà, lại thấy thằng nhóc còn nhìn chân mình, mấy câu rồi kéo chăn đắp lên cho . Kết quả quên tạm ngừng game, nhân vật liền bị rớt cái mạng , Chu Lâm mắng tiếng, vò rối tóc Đoan Mộc Thanh Lỗi.



      “Kỹ thuật kém.” ràng là bị thằng nhóc làm hại, lại còn bị như vậy, Chu Lâm nhéo lỗ tai của , gọi đứng lên PK.



      muốn, đầu choáng váng.” Đoan Mộc Thanh Lỗi , ôm chặt đầu gối Chu Lâm, làm thế nào cũng chịu ngồi dậy. Chu Lâm lôi hồi có kết quả, đành phải theo .



      Là ảo giác sao? Cảm giác thằng nhóc này đột nhiên trở nên có chút dính người . . . . . .



      Là vì ngã bệnh? Hay là di chứng của việc mẹ tái hôn?



      —— đúng rồi, còn biết kiện kia sao rồi.



      Chu Lâm suy nghĩ chút, mặt chơi game, mặt thử dò xét :



      “Đúng rồi, ngày hôm qua phiếu điểm giáo viên phát tôi giao cho mẹ cậu rồi.”



      “À.” Thằng nhóc chỉ trả lời chữ ngắn gọn, hoàn toàn nghe ra bất kỳ tâm tình gì.



      Chu Lâm lại :



      “Cái đó, chuyện nhờ họp phụ huynh tôi cũng với mẹ cậu. Tôi vì cậu lo lắng chị ấy bận rộn. . . . . .”



      “À.” Vẫn chỉ có chữ, nhưng từ ngữ khí của xem ra, thằng nhóc hẳn tức giận ?



      Chu Lâm suy nghĩ chút, tiếp tục hỏi:



      “Ừm. . . . . . Cái đó, mẹ cậu. . . . . . Sau đó gì với cậu à?”



      “Có, mẹ bảo tôi cần lo lắng. . . . . . này, mau nhảy, nhảy BOSS lại tới.”



      “Cái gì? Đâu có?”



      Liền tranh thủ tập trung lại vào game, đợi hồi lại nhìn thấy con rùa chầm chập bò qua. Chu Lâm vừa định nhóc con chơi nên lung tung, đột nhiên nghĩ chẳng lẻ vừa rồi xấu hổ?



      Nghĩ như vậy Chu Lâm len lén liếc xuống cái, mặc dù nhìn thấy mặt Đoan Mộc Thanh Lỗi nhưng có thể thấy lỗ tai của đỏ lên, dù như vậy vẫn cố ý giả bộ chuyên tâm nhìn game, với nhân vật trong màn hình “ tệ tệ “.



      Tại sao thằng nhóc này lại dễ thương như thế?



      Trái tim nảy lên nhịp, Chu Lâm cẩn thận vươn tay muốn đụng vào vành tai hồng thấu này, lúc sắp đụng phải bị thanh Game over trong trò chơi dọa sợ thu tay lại, tâm hoảng ý loạn câu:



      “Có bản lĩnh cậu tới đánh . . . . . .”

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 16.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Lên năm ba, bọn học sinh bắt đầu bị cầu đến trường tham gia học bổ túc. Bởi vì còn năm phải thi lên cấp ba nên lịch học càng ngày càng nhiều, bài tập như núi áp xuống, lượng bài luyện tập mỗi ngày cũng đạt tới trình độ kinh người.


      Theo chiều hướng phát triển, số lần Chu Lâm dạy kèm tại nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi liền từ mỗi tuần ba lượt giảm xuống mỗi tuần hai lần đến —— Chủ nhật biến thành ngày duy nhất hai người có thể gặp mặt, còn thường thường vì hoạt động của trường hoặc cuộc thi mà bị hủy bỏ vội vả.



      thực tế vì tần số xuông thay đổi cho nên Chu Lâm có bao nhiêu cảm giác với những thay đổi này, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi lại có vẻ hài lòng lắm, chẳng qua ngại thiên chức học tập của học sinh có cách nào bộc trực biểu bất mãn, chỉ có thể bắt đầu dính người lúc ở cùng Chu Lâm.



      Biểu cụ thể của dính người ra chỉ là chút chuyện : ví như sau khi cơm nước xong hề về phòng học tập trước, mà đợi ở phòng bếp rửa chén cùng Chu Lâm; lại ví như nếu nhận được bài tập, nhất định phải ngồi bên cạnh Chu Lâm làm, nghe như vậy tập trung dễ hơn. . . . . . Có phải vậy hay Chu Lâm biết, nhưng hiệu suất làm bài của thằng nhóc từ trước đến nay rất cao, vì vậy cũng quá để ý.



      —— đại khái là lên trường học căng thẳng rồi cho nên lúc ở bên cạnh mình muốn thả lỏng chút ?



      Thỉnh thoảng có lúc Chu Lâm nghĩ như vậy.



      Tóm lại ngày cứ như vậy trôi qua. Chu Lâm lấy lại tinh thần là tháng 1 năm 97—— thằng nhóc bắt đầu nghỉ đông năm cuối cùng trung học cơ sở.



      Mùa xuân tất yếu phải trở về quê nhà đón tết, nhưng trước đó còn phải đá xong trận đấu bóng cuối cùng của lớp. Ngày Đoan Mộc Thanh Lỗi kết thúc cuộc thi cuối kỳ liền bắt đầu luyện tập, có lẽ hết sức mong đợi cuộc tranh tài cuối cùng thời trung học cơ sở này.



      Khó gặp được thằng nhóc có hứng thú với chuyện gì ngoài bài vở và bài tập, Chu Lâm cũng hứng thú dồi dào lên, chẳng qua đề nghị làm bồi luyện bị từ chối ngay vì kỹ thuật quá kém.



      Kỹ thuật đá bóng cách nào cưỡng cầu, nhưng bị từ chối thẳng như vậy tâm tình đúng là phức tạp. Chu Lâm buồn bực chơi game chờ Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn còn tắm dội, nghĩ tới nghĩ lui lại tự an ủi mình:



      Ít nhất đá banh trong game cho tới bây giờ thằng nhóc này thắng nổi mình.



      Khiết Văn, muốn uống sữa tươi ?” Sau khi tắm xong, chuyện đầu tiên Đoan Mộc Thanh Lỗi làm là vào bếp rót sữa tươi, nghĩ thằng nhóc này trong giai đoạn cao lên, Chu Lâm lắc đầu cái, trả lời câu “Cậu uống nhiều chút.”



      “Ừ.” Thằng nhóc gật đầu, bưng lấy ly sữa tươi tới, tóc ẩm ướt vẫn còn giọt nước, cứ như vậy ngồi bên cạnh Chu Lâm.



      lau khô trước.”



      Chu Lâm lấy tay trái đẩy đẩy bả vai , thằng nhóc đáp tiếng cũng tránh ra, mà đưa tay bắt lấy cánh tay còn chưa kịp thu hồi của Chu Lâm, kéo cổ tay qua nhìn.



      “Cái đồng hồ này vừa cũ vừa xấu. Vẫn muốn hỏi, tại sao Khiết Văn cứ mang theo nó vậy?”



      “À, cái này hả?” Chu Lâm đưa mắt nhìn, nhìn như quan tâm lắm :



      “A: dùng để xuyên ; B: biến thân; C: trang sức; D: tất cả đều phải. Cậu chọn cái nào?”



      “D, tất cả đều phải. Tôi nấu cơm đây.” Có lẽ cảm giác mình bị đùa, Đoan Mộc Thanh Lỗi buông tay ra đứng dậy, tùy tiện lấy cái khăn lông khoác lên đầu tới phòng bếp. lát sau giống như nhớ tới điều gì, lại lộn trở về hỏi Chu Lâm:



      “Chủ nhật tuần này, Khiết Văn có rãnh ?”



      “Ừ, có. Chuyện gì?”



      “Cái đó, trận bóng. . . . . . tới xem ?”



      “Hả?” Dười chú ý ra khỏi game, Chu Lâm ngẩng đầu nhìn .



      Bởi vì khăn lông ngăn cản nên có cách nào nhìn vẻ mặt của Đoan Mộc Thanh Lỗi. Dù vậy, Chu Lâm vẫn biết thằng nhóc này xấu hổ ——



      Đại khái là lần đầu tiên mời người khác xem mình tranh tài ?



      Trước kia mẹ Đoan Mộc cũng từng tâm huyết dâng trào khi Đoan Mộc Thanh Lỗi được chọn vào đội banh muốn xem con trai tranh tài, nhưng luôn bị thằng nhóc dùng mấy lý do “Trung học cơ sở tranh tài gì để xem” linh tinh từ chối, cộng thêm thằng nhóc này ràng là loại hình muốn bị bôi xấu trước mặt người nhà, cho nên Chu Lâm vẫn cho rằng trừ bồi luyện hoặc len lén chạy đến trường học ra, mình có cơ hội gặp Đoan Mộc Thanh Lỗi đá bóng.



      Nếu mẹ Đoan Mộc còn chưa từng có đãi ngộ này, bây giờ có cơ hội, Chu Lâm dĩ nhiên bỏ qua, thế là chỉ dứt khoát đáp ứng tiếng, còn bắt đầu len lén tính toán ngày đó mặc gì dáng vẻ thế nào lấy thân phận gì mới tốt.



      biết đứng ở trước mặt bạn học của dùng nhũ danh của hô to “Lỗi Lỗi cố gắng lên”, có cảm thấy xấu hổ hay ?



      Chỉ cần nghĩ đến đây, Chu Lâm cảm thấy mong đợi vô cùng ——



      A, a ~ nếu phải số lần xuyên hôm nay đạt đến ba lượt, là muốn xuyên luôn bây giờ!

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 17.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Sau đó lúc về lại bị cố ý dặn dò lần “Thứ bảy được quên.” lần nữa —— khó được thằng nhóc dài dòng như thế, Chu Lâm cảm thấy mới mẻ.



      Trở lại chỗ ở điện thoại di động biểu thời gian là 17: 33 phút, thực tế chưa tới 6 giờ 27 phút nữa là qua năm 2008. Chu Lâm thu dọn phòng, leo lên mạng mở QQ ra.


      Chào hỏi những người bạn tốt mạng trước rồi phát tin nhắn “Năm mới vui vẻ”, vừa xong cái avatar “Dr. Ba đao lưu” liền nhảy lên, Chu Lâm thấy tên người tới là “Prince tìm chết tìm chết (┘ ̄ ^  ̄)┘╋” liền lật lật ghi chép cuộc chuyện mới nhớ tới đây là Lục Phong ngồi sau mình thời trung học cơ sở.



      “Dục, soái ~ ca vui vẻ ~\\(^ω^)//”



      “Năm mới vui vẻ! ^ ^”



      lâu gặp, gần đây vẫn còn ở chỗ cũ sao(? (? )? )”



      “Ừ, có hứng ăn máng khác, ổ mọc rêu luôn rồi.”



      “Rời ổ rêu của chú , soái ca ~ ngày mai có rãnh (>o< ) ┘?”



      “Làm gì?”



      em chúng ta uống rượu (^////^ )~ ?”



      —— tụ hội sao? Cùng Lục Phong mấy người kia … rất lâu rồi gặp nhau.



      Chu Lâm suy nghĩ chút, đáp lại “Ừ” .



      Lập tức định ra rồi thời gian địa điểm gặp mặt, lại hàn huyên chút mới chơi game, sau hồi lâu Chu Lâm ngáp tắt Computer, gọi điện thoại cho cha mẹ vừa lên đường Phương Bắc thăm người thân ít ngày trước, sau đó chưa tới 7 rưỡi bò lên giường.



      Sức khỏe hơn tài lộc! Lúc nhắm mắt lại Chu Lâm nghĩ như vậy, khóe miệng tự chủ được treo lên nụ cười.



      Buổi sáng hôm sau, Chu Lâm xử lý tốt bản thân từ đầu tới đuôi xong, đúng hẹn chạy tới quán cơm gặp mặt. Lục Phong Tề Chỉnh mấy người lục tục tới, ngồi cùng nhau ở trong phòng bao đặt từ sớm.



      Bởi vì lần trước gặp mặt Lục Phong có chuyện đến được nên lần này tán chít chít oa oa nhảm nhiều nhất, đề tài cứ chuyển cứ chuyển biết tại sao lại chuyển tới trận đấu lúc trung học cơ sở——



      “Năm đó tôi ở trong đội bóng cũng được coi là thành viên trụ cột, nếu phải thành thích khoa tự nhiên của tôi quá tốt, phụ huynh nhà tôi bắt tôi thi kiến trúc chừng bây giờ tôi sớm là cầu thủ nổi tiếng rồi.”



      “Cậu cứ chém gió . Sao tôi nhớ cậu vẫn luôn ngồi ở bên ngoài trong đội dự bị.”



      “Đội dự bị là năm lớp mười mới vào được ! Cậu thấy có thằng nào lớp mười mới vào đội được chính thức đấu hả!”



      “Có, tôi nhớ lớp chúng ta có người được đấu mà, phải sao?” Thu Hương theo, quay đầu nhìn về phía Tề Chỉnh, “Này, cậu có nhớ người nào trong lớp chúng ta vừa vào đội banh ra sân đấu ?”



      “Cậu Bùi Dương hay là ‘ Lão đại ’?”



      , phải Bùi Dương, mặc dù cậu ta cũng. . . . . . Tôi nhớ còn có người nữa.”



      “Còn có người nữa? để tôi nghĩ xem. . . . . . à, đúng rồi!” Tề Chỉnh vỗ bàn bồm bộp, “Đoan Mộc Thanh Lỗi!”



      “!” Nghe đến đó trong lòng Chu Lâm giật mình, vễnh tai đưa tới.



      “Đúng rồi, Đoan Mộc Thanh Lỗi!” Thu Hương vứt cho Lục Phong cái nháy mắt sấm người, “Sao nào, tìm mà ra hai.”



      Bị nháy mắt công kích tổn thương ít nhất nửa máu, Lục Phong run rẩy:



      “Đó là bởi vì trận đấu niên cấp tôi có tham gia! Ai ngờ được trận đấu đối kháng lúc mới nhập học nửa tháng là để chọn ra người tham gia cuộc so tài, hơn nữa xế chiều hôm đó còn là sinh nhật tôi, tôi lười tham gia. . . . . . Nếu như tôi tham gia á, chậc chậc, đội bóng sớm là thiên hạ của tôi.”



      “Xì!” đám người tập thể hừ, thay nhau đè lên bắt Lục Phong uống rượu. Sau đó đề tài lại chuyển hướng, tất cả đều là chút chuyện liên quan dính dáng gì nhau.



      Tửu lượng của Chu Lâm xưa nay rất kém cho nên gặp mặt đều chú ý lượng sức mà uống. Nhưng hôm nay tâm tình cùng tinh thần đều phá lệ tốt, trong lúc vô tình liền bị chuốc uống nhiều mấy chén.



      Rượu cồn xuống bụng phát huy hiệu dụng, thân thể thoáng có chút phiêu phiêu. Gặp mặt kết thúc tan cuộc về nhà, Chu Lâm đường nhìn dòng người lui tới, nghĩ đến cuộc sống của phần lớn người đều chỉ có thể tuân thủ quy tắc xuôi theo quỹ tích thời gian, mà mình lại có thể tự do xuyên giữa quá khứ và tại liền có cảm giác thần kỳ ngay cả mình cũng hiểu nổi.



      Cứ như vậy lâng lâng về đến nhà, lâng lâng soi gương chỉnh sửa lại quần áo tóc tai, lâng lâng điều chỉnh tốt thời gian đồng hồ đeo tay, Chu Lâm lại lần nữa bắt đầu xuyên ——



      2: 25 ngày 26 tháng 1 năm 1997, Chu Lâm đứng ở con đường quen thuộc nhìn chung quanh, mờ mịt ngây ngẩn cả người.



      Cuộc thi đấu bắt đầu vào 2: 30, theo đạo lý bây giờ thằng nhóc phải ở sân vận động của trường, mà mình nên xuyên tới gần sân vận động, tại sao bây giờ lại ở cửa nhà Đoan Mộc?



      Chẳng lẽ thằng nhóc ngủ quên? Hay là cuộc thi đấu sửa thời gian? Chu Lâm nghĩ nghĩ lại vẫn , dứt khoát lên trước gõ cửa hỏi.



      Gõ nửa ngày, bên trong cuối cùng cũng có đáp lại. Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa với ra “Tới” vừa mở cửa, lúc nhìn thấy Chu Lâm liền giữ động tác đưa tay khoác lên tay cầm cửa đứng ở tại chỗ.



      giờ này, sao nhóc. . . . . .” còn ở nhà? đến nửa liền nuốt xuống, Chu Lâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đoan Mộc Thanh Lỗi, trong lòng mơ hồ có cảm giác “Có chuyện nguy rồi”.



      khí trở nên có chút khẩn trương giải thích được, Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn cứ đứng ở cửa, có ý muốn cho Chu Lâm vào, hai người giằng co mấy giây, Chu Lâm vẫn còn chóng mặt nghĩ rốt cuộc chỗ nào đúng Đoan Mộc Thanh Lỗi đột nhiên mở miệng :



      “Ngày hôm qua tới.”



      “Hả?”



      lập tức hiểu ý của những lời này, Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi trừng lớn mắt, giây sau liền nghe “sầm” tiếng —— thằng nhóc này dám đóng cửa nhốt mình ở bên ngoài.



      Trợn mắt há hốc mồm lúc sau, Chu Lâm khôi phục như cũ tiến lên tiếp tục gõ cửa, bên trong có nửa điểm phản ứng, cho dù Chu Lâm “Có gì cũng phải để tôi vào rồi hãy ” cũng vô ích.



      Cũng muốn buông tha kêu cửa, ở dưới lầu lại có người tới, ngang qua dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tới đây khiến Chu Lâm cảm thấy có chút thoải mái.



      Tiếng bước chân người đường dần dần biến mất, cửa vẫn mở như cũ, Chu Lâm hơi có chút tức giận, dùng sức gõ cửa lần nữa rồi đặt mông ngồi xuống bậc thang bên.



      Có lẽ quả do có chút say nên chỉ đầu có chút ngất, cảm xúc cũng bị phóng đại rồi. Chu Lâm ôm đầu của mình ngồi hồi, chờ bình tĩnh lại lúc này mới bắt đầu suy tư rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Đoan Mộc Thanh Lỗi ngăn mình ở ngoài cửa như vậy.



      —— đúng rồi, trước khi đóng cửa hình như câu.



      Chu Lâm cố gắng suy nghĩ, trong đầu đều là giọng của Đoan Mộc Thanh Lỗi trước khi đóng cửa, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ nhìn đồng hồ cổ tay:



      Ngày 26 tháng 1 năm 1997, ngày 26 tháng 1 năm 1997. . . Ngày hôm qua lần cuối xuyên tới là thứ năm ngày 23 tháng 1, thằng nhóc mời mình thứ bảy đến xem cuộc thi đấu, thứ bảy là hai ngày sau, hai ngày sau, hai ngày sau ngày 23 tháng 1——



      Cho nên ngày thi đấu phải là ngày 25 tháng 1 sao? !



      —— bây giờ! Quá xui xẻo rồi!



      Chu Lâm che mặt của mình, chán nản than hơi.



      Cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao, kết quả là do mình lầm thời gian ——



      Đầu heo a! là! Chẳng qua chỉ là bài toán cộng lớp 1! Thế là chỉ xem thi đấu, còn muộn suốt ngày mới xuất . . . . . . Thằng nhóc tức giận là điều đương nhiên, nếu như mình gặp chuyện như vậy, đoán chừng phẫn nộ tuyệt giao với đối phương ?



      A, dĩ nhiên tuyệt giao, nhưng lạnh lùng là điều tất nhiên, nếu như có lý do đáng để tha thứ, đại khái cứ như vậy. . . . . . Thanh xuân chính là vậy, chỉ cần có chút xíu hiểu lầm cuối cùng biến thành tuyệt giao. . . . . .



      Chu Lâm tựa đầu vào tường, bởi vì tác dụng của cồn nên bắt đầu suy nghĩ miên man:



      Nhưng muốn bị thằng nhóc kia xa lánh a, ràng ngày hôm qua vẫn còn cùng nhau ăn cơm. . . . . . Thằng nhóc nhất định rất mong đợi, mong đợi có thể thi đấu tốt thể tốt ở trước mặt mình. . . . . . Mình cũng rất mong đợi a, muốn nhìn dáng vẻ uy phong chạy tới chạy lui sân cỏ của , sau đó dùng biểu cảm cũng chỉ thế chế nhạo ——”Cũng tệ lắm nha, có thể chấp nhận .”



      —— thảm, lại có chút muốn khóc, chẳng lẽ là do uống rượu say nên tuyến lệ tương đối mẫn cảm sao?



      Chu Lâm mơ hồ nghĩ, đột nhiên cảm thấy thể cứ đưa đám như vậy mãi, thế là hít hơi sâu rồi đứng lên, lại bắt đầu gõ cửa nhà Đoan Mộc.



      “Thanh Lỗi, mở cửa.”



      xin lỗi, là tôi sai rồi.”



      “Tôi cố ý đến, là vì hôm qua có chút việc. . . . . .”



      Lấy cớ chỉ được cái mở đầu lại có cách nào bịa tiếp, Chu Lâm chỉ có thể gõ cửa lần lại lần xin lỗi. Đoan Mộc Thanh Lỗi ở bên trong có nghe hay y biết, y chỉ muốn sớm nhìn thấy thằng nhóc, sau đó nghĩ hết tất cả phương pháp xin lỗi, để tức giận nữa.



      Hơn mười phút sau vẫn như cũ có bất kỳ phản ứng nào, đầu lâng lâng mất năng lực phán đoán bình thường, Chu Lâm bắt đầu cảm thấy mình bị chán ghét triệt để rồi.



      Làm sao đây? Làm sao mới có thể khiến cho nhóc tha thứ mình? Chu Lâm tựa đầu ở cửa, dùng Logic của người say suy nghĩ——



      Thằng nhóc tức giận là vì mình xem cuộc thi đấu của , như vậy nếu mình xem tức giận nữa, nhưng lần thi đấu này qua, có cách nào xuyên trở lại lần, như vậy có thể xuyên xem lần thi đấu kế tiếp, chỉ cần xem, hết giận ?



      có cảm giác kết luận của mình có chỗ nào đúng, Chu Lâm nhanh chóng lấy xuống đồng hồ tay trở lại ngày 1 tháng 1 năm 2008, sau đó cầm điện thoại bàn gọi cho Lục Phong, ép hỏi ngày sinh nhật của .







      “Alo, tôi là Lục Phong. . . . . . Hả? Hỏi ngày sinh nhật của tôi làm gì? . . . . . . Đại ca, bây giờ cậu có muốn đưa quà sinh nhật cũng kịp, qua nhiều tháng rồi. . . . . . Này, xảy ra chuyện gì? Có phải say đó? . . . . . . được được, tôi biết, tôi với cậu đây, ngày 12 tháng 9. . . . . .”



      Vừa nghe thấy ngày sinh Chu Lâm lập tức cúp điện thoại, đưa đồng hồ lên chỉnh thời gian đến buổi chiều 1: 00ngày 12 tháng 9 năm 1997. Liên tục xác nhận có lỗi gì xong, Chu Lâm cẩn thận đeo đồng hồ lên tay, lẳng lặng đợi lát sau đó giương mắt quét nhìn bốn phía ——



      Vườn hoa quen thuộc lại xa lạ, tượng đá tạo hình khác nhau, cùng với khóm trúc trước nhà vệ sinh khiến Chu Lâm xác nhận lúc này mình xuyên đến mảnh đất trống bên cạnh sân vận động trường học cũ. Trong khí hỗn tạp theo bụi bậm cùng mùi hơi nóng, mãi cho đến tháng chín dư từng đợt gió nóng của mùa hè còn chưa tản , trận trận thổi vào mặt Chu Lâm.



      Phát người mình còn mặc quần áo mùa đông, Chu Lâm nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, mới gấp áo vào khuỷu tay đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong nhà vệ sinh.



      —— Thanh Lỗi sao?



      Theo bản năng nhìn về phía có tiếng nước, quả nhiên là thằng nhóc mặc đồng phục đá banh rửa tay, nhìn xăn ống tay áo, vẫn trong giai đoạn làm nóng người trước khi đá ? Lần này xem ra chắc chắn bỏ lỡ!



      Chu Lâm nghĩ thế liền muốn lên tiếng gọi , Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt xoay người nhìn thấy Chu Lâm đứng ở ngay phía trước xa, mặt nhất thời kinh ngạc.



      Sao có vẻ đúng? Chống lại tầm mắt của thằng nhóc, Chu Lâm ngẩn ra, miệng vốn muốn mở lại khép lại.



      —— Tại sao cảm thấy thằng nhóc này nhìn như lớn hơn rất nhiều, ràng phải nhìn xuống tại sao bây giờ lại có vẻ còn cao hơn mình?



      Còn có, kiểu tóc đó là thế nào? cắt kiểu đó vào lúc nào? Đây phải là kiểu tóc của vào cấp ba sao?



      —— Đúng rồi, cấp ba! Bây giờ là cấp ba!



      Chu Lâm phản ứng kịp, trong nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa, toàn thân rét run đồng thời ý thức được đây là thực tế mà phải nằm mơ, như vậy vừa rồi mình mới phạm vào sai lầm lớn thể tưởng được——



      Cứ như vậy chào hỏi liền tùy tiện xuyên đến hơn nửa năm sau?



      Đột nhiên biến mất thời gian dài như vậy lại đột nhiên xuất , nhất định rất kỳ quái ? Chu Lâm hiểu nguyên nhân vẻ mặt kinh ngạc của thằng nhóc vào lúc này. Y khẩn trương đứng tại chỗ, trừ nhìn thẳng đối mắt với Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhất thời biết nên làm thế nào mới phải.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi sững sờ quá lâu, thấy người trước mắt đúng là Chu Lâm liền mở miệng kêu tiếng:



      . . . Khiết Văn?”



      —— oa oa oa, ngay cả giọng cũng thay đổi! tháng 1 đến tháng 9 cũng tầm 8 tháng, thằng nhóc này sao lại đổi giọng thành thấp trầm rồi! !



      Vào giờ khắc này xuất phát từ bản năng Chu Lâm xoay người chạy trốn, mặc dù biết tại sao mình muốn chạy, nhưng dưới chân có cách nào dừng lại, trong lòng ngừng nghĩ:



      muốn khóc! Sao mình lại chạy chứ! Quá quá khôi hài rồi !”



      Kết quả mười giây sau liền bị người đuổi theo phía sau bắt được —— Đoan Mộc Thanh Lỗi níu Chu Lâm lại, đổ dồn y lên mặt đất trống, sau đó kịp đợi Chu Lâm phản ứng lại ôm cổ y, ghé vào lỗ tai y ngừng :



      “Đừng chạy, Khiết Văn, đừng chạy. . . . . .”

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 18.
      Edit: Đầm♥Cơ


      “Đừng chạy. . . . . .”



      Giọng của thằng nhóc như thôi miên lặp lặp lại bên tai, thân thể Chu Lâm dần dần yên tĩnh lại, nhịp tim đập nhanh vì chạy trốn cũng bình phục, đầu óc bắt đầu khôi phục suy nghĩ bình thường.


      Cảm thấy người trong lòng từ từ bình tĩnh lại, Đoan Mộc Thanh Lỗi buông lỏng tay ra, lui về phía sau nửa bước, bảo trì cự ly vi diệu chớp mắt nhìn Chu Lâm.



      —— đây là chờ mình giải thích sao?



      Thằng nhóc im lặng và ánh mắt của khiến cho Chu Lâm bắt đầu hơi bất an, y đối mắt với Đoan Mộc Thanh Lỗi mấy giây sau, hơi có chút chột dạ dời ánh mắt .



      xin lỗi và giải thích là điều nhất định, nhưng với trạng huống bây giờ, đến tột cùng nên từ nơi nào trước đây?



      “Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . .”



      “Đô —— đô!”



      Chần chờ mở miệng, lại bị tiết còi bén nhọn sân đấu truyền tới cắt đứt. Đoan Mộc Thanh Lỗi nhíu mày cái, đợi Chu Lâm tiếp tục tiếp, đột nhiên bắt lấy tay của y hướng y xác nhận :



      “Hôm nay đến xem cuộc đấu !”



      “A? Ừ. Tôi. . . . . .”



      theo tôi.”



      Nghĩ đến xem cuộc thi đấu trước rồi giải thích sau cũng tốt, cánh tay căng ra, rồi lại bị Đoan Mộc Thanh Lỗi kéo lấy chạy.



      Hửm? Xảy ra chuyện gì? Muốn đâu? A, chẳng lẽ sắp bắt đầu thi đấu?



      Nghĩ đến tiếng còi, Chu Lâm bừng tỉnh ra. Trong quá trình chạy nhìn thấy vẻ mặt của Đoan Mộc Thanh Lỗi, vì suy nghĩ tìm cớ nên cứ bảo trì tư thế nắm tay bị kéo , cùng phóng tới sân banh.



      nghĩ sai, đó chính là tiếng còi. Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa thủ thế với giáo viên gọi vừa mang theo Chu Lâm chạy tới góc bên ngoài sân banh, chờ y đứng ngay ngắn mới dặn dò y:



      “Ở chỗ này nhìn tôi!”



      xong quay đầu liền chạy vào giữa sân banh, lúc vào hàng hình như bị giáo viên khiển trách mấy câu, sau đó xếp đến sau chót đội ngũ.



      “Phụt.” nên cười, nhưng vẫn bật cười. Bởi vì hồi tưởng lại vẻ mặt nghiêm túc của thằng nhóc vừa rồi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy dễ thương chịu được——



      Ở chỗ này nhìn tôi!



      Bình thường rất ít người dùng kiểu như ra lệnh này mời người khác xem cuộc thi đấu của mình ? Đơn giản như khiêu khích tuyên bố: cuộc thi đấu này bị tôi bao, là mình tôi thi đấu biểu diễn, cho nên chỉ cần nhìn mình tôi là đủ rồi!



      Đến tột cùng tự tin từ nơi nào mà đến? là vô tâm thuận miệng thôi sao?



      Chu Lâm ràng ý tưởng trong lòng thằng nhóc, nhưng nếu thằng nhóc dặn như vậy —— đứng ở bên hết sức chăm chú, chỉ nhìn theo mình .



      Kết quả ——



      Người mù cũng nhìn ra được, cuộc thi đấu này chính là mình thằng nhóc biểu diễn!



      người tự mình giữa hai cầu thủ, hiệp trợ đồng đội cho vào bóng, kết thúc hiệp tất cả nữ sinh trong lớp sân vận động đều hưng phấn thét chói tai. Ủy viên thể dục ôm bảy tám bình nước suối, vừa hô to vừa chạy vào giữa sân banh.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi nhận lấy bình nước đưa đến trước mắt, mở ra uống hớp, lại tưới hơn phân nửa lên đầu, sau đó vỗ vỗ vai với Bùi Dương bên cạnh rồi quét nhìn bốn phía vòng, tìm được vị trí của Chu Lâm.



      Bốn mắt giao nhau Chu Lâm phất phất tay, kết quả thằng nhóc liền giống như được gọi, lập tức chạy tới.



      Khiết Văn. Thấy sao?”



      Thằng nhóc chạy đến trước người liền đứng lại, nhưng hơi nóng người vẫn đánh tới như cũ. Nhìn tóc bị nước làm ướt xốc xếch dựng lên, chẳng biết tại sao tim Chu Lâm lại bắt đầu đập rộn lên, nhưng ngoài miệng lại dễ dàng tiết lộ ý tưởng trong lòng mình:



      “Cũng, cũng tạm chấp nhận được.”



      Vừa như vậy, thằng nhóc liền xệ mặt xuống nhìn Chu Lâm, giọng bất mãn chất vấn:



      Khiết Văn, nghiêm túc xem sao?”



      ——thằng nhóc thối, sao lúc này lại tự đại như thế? !



      “Được rồi, được rồi, rất tuấn tú nữa, đẹp trai chết luôn!” như vậy, Chu Lâm gãi gãi mái đầu ướt nhẹp trước mặt, sau đó vì nhìn thấy thằng nhóc lộ ra nụ cười, mà tim đập gia tốc lại nảy lên nhịp.



      “Đô!” Thể dục còi nữa lại vang lên, Đoan Mộc Thanh Lỗi uống nước còn dư lại rồi đưa cái bình cho Chu Lâm, câu “Kết thúc chờ tôi” rồi xoay người chạy ra sân banh.



      Nhìn xa rồi, Chu Lâm ngồi xỗm xuống đất, đầu tựa vào áo vẫn ôm trong tay, khuôn mặt vì phơi ánh mặt trời tháng chín mà bắt đầu nóng lên —— xong rồi, cảm giác cứ tiếp tục như vậy suy tim mất.



      Sau khi bình tĩnh lại, Chu Lâm ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng dáng Đoan Mộc Thanh Lỗi, lúc tìm được rồi lại thấy đối phương cũng nhìn về phía mình ——



      A, đó là vẻ mặt lo lắng sao?



      Chu Lâm sửng sốt chút đứng lên, thủ thế ra hiệu yên tâm với thằng nhóc đứng trong đội ngũ, rồi cười cười với .



      Kết quả ngoài dự đoán của mọi người chính là, thằng nhóc lại ngây dại, mãi cho đến khi bị giáo viên phát mới chợt quay đầu , sau đó bị giáo viên gọi ra dạy bảo.



      Trước kia cũng trải qua khóa học của ông thầy thể dục ma quỷ đó cho nên đại khái cũng đoán ra bây giờ thằng nhóc bị giáo huấn có nội dung là “Đừng tưởng rằng đá bóng tốt mà có thể kiêu ngạo” , “Con nít con nôi bây giờ biết khiêm tốn” linh tinh ——



      Cũng tốt, thằng nhóc tự đại như thế nên bị giáo dục.



      Chu Lâm nghĩ như vậy, cười ha hả lên, trong tay cầm lấy bình nước suối Đoan Mộc Thanh Lỗi uống, từ lòng bàn tay truyền tới từng trận lạnh lẻo khiến y cảm thấy dị thường thoải mái ở trong trời chiều có chút nóng rang này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 19.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Cuộc thi đấu kết thúc vào 50 phút sau, khi tiếng còi kết thúc vang lên Đoan Mộc Thanh Lỗi đá trái banh dưới chân sang bên cạnh, vỗ vai ăn mừng thắng lợi với đồng đội xong rồi cùng trở lại lớp học nghỉ ngơi. Nhanh chóng thay quần áo thu dọn đồ đạc, lại vài câu với ủy viên thể dục, cuối cùng cũng kết thúc hết thảy, Đoan Mộc Thanh Lỗi mang túi sách chạy tới chỗ Chu Lâm.


      Nhìn thằng nhóc hào hứng, Chu Lâm trước tiên câu chúc mừng, Đoan Mộc Thanh Lỗi khách khí gật đầu cái, tiếng “ thôi” , mang theo Chu Lâm đến bãi giữ xe của trường.



      Trường học cách nhà Đoan Mộc khá xa, vì vậy khi lên trung học Đoan Mộc Thanh Lỗi liền bắt đầu đạp xe học. Hai người mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng túm được xe đạp ra từ nhà xe chật chội.



      “Cầm lấy.” Còn suy nghĩ nếu hai người ngồi cùng chiếc xe cuối cùng ai là người chở thằng nhóc cởi túi sách vai đưa tới trong tay Chu Lâm.



      ── vậy là muốn mình ngồi sau sao?



      Chu Lâm cười cười, xách theo túi sách thuận theo ngồi lên. Vì từ sau khi làm rất ít khi đạp xe đạp nên bây giờ được người ta chở khỏi có cảm giác hoài niệm.



      Cả đường lời nào, Đoan Mộc Thanh Lỗi chở Chu Lâm băng băng về nhà. Nghĩ đến thằng nhóc vừa mới đá bóng xong, Chu Lâm khỏi cảm khái thể lực của học sinh trung học là tốt đến đáng sợ.



      Sau khi về đến nhà, vì cả người thằng nhóc đầy mồ hôi bẩn nên chỉ có thể vọt vào phòng tắm tắm trước. Khi trong phòng tắm có tiếng nước chảy vang lên Chu Lâm nhìn đồng hồ treo trong phòng khách chút, quyết định để chắc ăn phải xuyên về trước rồi quay về chuyến.



      tới phòng khách mở cửa ra, cẩn thận chèn cho nó đóng chặt, Chu Lâm ghi nhớ thời gian rồi tháo đồng hồ đeo tay xuống. Chờ chung quanh biến thành phòng khách quen thuộc nhà mình thoáng thở phào nhỏm, cũng vội xuyên trở lại mà ngồi ghế sa lon cho tỉnh táo hoàn toàn lại .



      Tỉnh lại liền cho ra kết luận là “Uống rượu hỏng việc” ── Chu Lâm quyết định sau này uống rượu nhất định phải nghiêm khắc khống chế trong vòng ba chén. Dĩ nhiên nếu chuốc Lục Phong uống rượu ngoại lệ, bởi vì thằng nhãi kia chắc chắn ngã xuống trước mình, hơn nữa trước khi ngã xuống còn có thể nhảy cha cha cha. . . . . .



      “Đông!” Chu Lâm đập đầu lên ghế sa lon, nhất thời cả người vô lực.



      ── trọng điểm của vấn đề phải ở đó! Mình dĩ nhiên biết, nhưng bây giờ có thể làm sao?



      Xuyên qua thời gian mất hiệu lực, dù muốn bổ khuyết 8 tháng vắng mặt này đến thế nào mình cũng có cách nào trở lại trước ngày 12 tháng 9 năm 97. . . . . . Thằng nhóc cũng vậy, từ học sinh trung học cơ sở biến thành học trung học phổ thông, cao hơn, giọng cũng thay đổi rồi. . . thay đổi nhiều như thế ──



      Nếu như hối hận chắc chắn là gạt người!



      Chu Lâm xoa xoa trán, đứng lên.



      Chuyện có cách nào bổ túc, cũng chỉ có thể tiếc nuối mặc nó trở thành quá khứ. Chuyện kế tiếp phải làm chính là giải thích lý do biến mất 8 tháng này cho thằng nhóc.



      Từ phản ứng vừa rồi xem ra, tức giận nữa rồi? Chu Lâm điều chỉnh tốt thời gian đồng hồ đeo tay, hơi có chút thấp thỏm cài dây đồng hồ.



      Xuyên trở lại bên ngoài đường, Chu Lâm thầm may mắn mình dự kiến trước được mà để cửa. Bước vào, Chu Lâm xoay người cẩn thận đóng cửa.



      Lúc khóa cửa nút bấm phát ra tiếng tách nhưng đương nhiên lớn đến mức người ở trong phòng tắm cũng có thể nghe được, Chu Lâm an tâm thở dài tiếng, lúc quay đầu lại bị người đứng phía sau dọa sợ hết hồn ──



      Chỉ thấy thằng nhóc toàn thân xích lõa đứng ở cửa phòng tắm, cả người ướt nhẹp còn giọt nước, cứ như vậy nhăn mày nhìn Chu Lâm, hỏi:



      “Bây giờ phải sao?”



      , phải!” Phản ứng kịp Chu Lâm liền vội vàng lắc đầu, giải thích là vì cảm thấy cửa khóa chặt cho nên cố ý tới kiểm tra.



      Vừa như vậy, thằng nhóc liền yên tâm gật đầu cái, sau đó vào phòng ngủ lấy quần áo sau đó trở về phòng tắm lần nữa bắt đầu tắm dội.



      ── ra là vừa rồi vào vội quên cầm đồ. . . . . .



      Chu Lâm yên lặng trở về phòng ngủ ngồi xuống bên mép giường, nghĩ đến bộ dáng trần trồng lo lắng của thằng nhóc lúc nãy, khỏi vừa cười .



      ràng rất phiền não, nhưng sau khi thấy được lại cảm thấy sao ── biết thằng nhóc có cảm giác giống mình hay ? Chu Lâm suy đoán, cũng chỉ được đến đáp án “Có lẽ”.



      Từ sau khi say rượu rồi tỉnh táo đến bây giờ, ước chừng qua 4 giờ, chờ đợi là chuyện dễ dàng làm cho tinh thần thư giản nhất, để chống lại cơn buồn ngủ Chu Lâm quyết định chơi game hồi.



      Vừa bắt đầu có chú ý, chờ chơi rồi mới phát giác cái chuôi điều khiển hơi bất đồng, nhìn kỹ lát phát giác máy chơi game có lẽ được đổi mới, chỉ vì giống như kiểu cũ cho nên để ý kỹ thể nhận ra.



      Là cái cũ hư cho nên đổi cái mới sao? Thoáng lại chốc tiếng trò chơi bắt đầu vang lên, Chu Lâm nhìn chằm chằm nhân vật chiến đấu màn ảnh, tiếp tục tra cứu nữa.



      thực tế ván còn chưa kết thúc, Đoan Mộc Thanh Lỗi tắm xong ra. Cho là giống bình thường tựa đầu gối đến đùi, Chu Lâm thoáng xê dichg về giữa giường.



      Kết quả thằng nhóc bò lên giường, nhưng có lập tức nằm xuống, ngồi ở trung gian xoa xoa tóc, sau đó từ phía sau ôm lấy Chu Lâm.



      Bởi vì lưng đột nhiên bị lồng ngực ấm áp dán lên, Chu Lâm chần chờ chút quay đầu lại xem thằng nhóc. Hai người kề sát nhìn nhau hồi, thằng nhóc đột nhiên vùi đầu xuống, mái tóc lạnh ẩm ướt dán lên cổ Chu Lâm.



      Trầm mặc hồi, vấn đề sớm muộn phải nhắc tới đó, cuối cùng cũng phải đối mặt ──



      Khiết Văn. . . . . . Trong khoảng thời gian này đâu?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :