1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đồng hồ tình yêu – Thủy Táp Táp (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 10
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ


      Ăn xong cơm tối, Chu Lâm chủ động cầu rửa chén, rốt cuộc cũng vì bồi lại bữa cơm.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi liếc y cái, thế mà lại thở dài, rất có ý “ cũng chỉ có thể làm chút chuyện ấy”, để lại đôi bao tay cao su dùng để rửa chén rồi ra phòng bếp.



      “…”



      ràng là mình cầu, nhưng loại cảm giác khó chịu này là sao? Chu Lâm buồn bực dùng giẻ rửa chén lau lau cái chén vòng, còn chà cho đáy nồi sáng boong boong, lúc này mới thoả mãn thu tay lại.



      Cởi bao tay để chỉnh tề qua bên, Chu Lâm nhớ tới chuyện hẳn phải làm sau đó, thế là do dự tới phòng ngủ cửa Đoan Mộc Thanh Lỗi, thăm dò nhìn thoáng qua.



      Trong phòng mở đèn rất sáng, trừ đèn đỉnh đầu, đèn bàn học cũng mở. Đoan Mộc Thanh Lỗi đưa lưng về phía cửa ngồi ở trước bàn học, có vẻ vùi đầu viết gì đó.



      Trong khí tràn ngập bầu khí khẩn trương học tập, làm Chu Lâm bất giác nuốt ngụm nước bọt.



      “Tôi đến rồi” giọng bắt chuyện tiếng, Chu Lâm bước tới phía sau Đoan Mộc Thanh Lỗi.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi thẳng, vẫn chưa ngẩng đầu.



      “Làm cái gì vậy?” Vừa hỏi đôi mắt cũng bay đến mặt bàn, thấy là bài tập toán, Chu Lâm chút nghĩ ngợi bật thốt lên rằng; “Muốn tôi giúp cậu ?”



      cần. Tự tôi làm.”Đoan Mộc Thanh Lỗi trả lời, ngòi bút vẫn liên tục viết, còn bản nháp đầy công thức tính toán.



      Nhìn thành thạo sử dụng các công thức, Chu Lâm đột nhiên nghĩ đến cấp ba Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng như mình, đều là học sinh có thiên phú. như thế công thức tính toán là vấn đề, vậy gia sư có phải nên tập trung vào phụ đạo môn văn?



      Văn , mấy môn chính trị lịch sử ở trường cấp 2 thực ra chỉ cần học thuộc những thứ thầy giáo cho chép là được, cần linh hoạt chút chính là môn tiếng . , ngữ văn tiếng xưa nay đều là mấy môn đau đầu nhất, chắc có lẽ Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng nghĩ như vậy?



      “Ách, có thể xem sách ngữ văn và tiếng của cậu ?”Làm ý nghĩ, Chu Lâm hỏi.



      “Hửm? Để làm gì?”



      “Cái đó, tôi muốn xem thử bây giờ cậu học đến đâu rồi, tình huống chút, sau này mới có thể phụ đạo cho cậu…”



      cần.”Đoan Mộc Thanh Lỗi dừng bút, quay đầu lai.



      “Hả? Thế nhưng xem, tôi biết…”



      “Ý của tôi là, cần phụ đạo cho tôi.”Đoan Mộc Thanh Lỗi biểu cảm , “Phải nhớ tôi đều nhớ kỹ, luyện tập có sách. Tôi tự học là được, cần người khác dạy.”



      ── thực là nhóc con biết khiêm tốn.



      Tuy rằng nghĩ vậy mặc kệ, thế nhưng nghĩ đến mẹ Đoan Mộc nhờ vả, nhiều ít cũng phải có trách nhiệm của gia sư đặt ở vai. Chu Lâm vuốt gân xanh toát ra trán, kiên trì rằng:



      “Xem chút tốt hơn, coi như bổ sung lại kiến thức. Hơn nữa mẹ cậu cũng đeẻ tôi giúp cậu môn tiếng …”



      “…”Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi nghiêng người ghế, nhìn chằm chằm Chu Lâm hồi, lại quay người tiếp tục làm bài.



      Khiết Văn ngồi bên kia , chờ tôi làm xong bài tập giúp tôi luyện đọc mấy từ đơn ha.”



      ── đây là bố thí sao? ! Là mẹ cậu nhờ tôi làm gia sư chứ phải tôi cầu xin cậu để tôi dạy!



      Gân xanh trán ngừng nảy lên cũng thể phát tác, nếu đó là tội danh quấy rối học sinh học tập. Chu Lâm phẫn nộ rút ra quyển sách giá sách, đặt mông ngồi ở giường bắt đầu giết thời gian.



      Nhìn sách hồi thấy cũng chẳng có gì, nghĩ thầm buồn chán, biết thế sớm mang theo PSP đến. Nhưng ai đem PSP theo chơi khi làm gia sư ? Hơn nữa thời đại này cũng có thứ đó, mang đến chỉ được cái hỏng việc.



      ── buồn chán buồn chán buồn chán buồn chán…



      Liên tục nghĩ như vậy, khí cũng có vẻ bắt đầu toả ra từ trận khí tức buồn chán. Chu Lâm đơn giản khách khí kéo cái chăn ở bên lên người, nằm xuống chợp mắt chút.



      Bên tai vẫn nghe tiếp lật trang vở và tiếng bút viết giấy, lát sau dừng lại, tiếp theo là tiếng ghế bị kéo ra, rồi lại là tiếng bước chân ma sát với sàn nhà phát ra thanh kẽo kẹt rất , cuối cùng là “Cạch”── đèn tường bị tắt .



      Lại là tiếng bước chân kẽo kẹt kẽo kẹt, Đoan Mộc Thanh Lỗi có vẻ ngồi trở lại vị trí cũ, bắt đầu làm bài lần nữa. Tiếng lật sách vang lên lần thứ hai Chu Lâm mở mắt, nằm ở giường nhìn bóng lưng khéo léo vẫn còn là vị thành niên kia:



      Là vì phát mình ngủ, nên mới cố ý tắt đèn sao? vậy hiểu chuyện… Miệng thối chút nhưng được cái thẳng thắn, để cho người khác dạy đại khái nửa là do lòng tự trọng và nửa là xấu hổ… Nhớ kỹ trước đây mình cũng rất phản đối việc mời gia sư, cứ cảm thấy hỏi họ cái gì như tuyên bố cái ngu dốt của mình ra.





      —— như vậy thể dạy kèm tại nhà rồi!



      Chu Lâm chống đầu cười gian, cái đuôiác ma lộ ra rất nhanh, cứ lắc lắc ở sau mông.



      Đề toán làm hơn nửa giờ, sau đó đổi quyển sách bài tập, nhìn xa xa, hình như là bài tập ngữ văn trước kia mình cũng làm. Làm sách bài tập hơn hai mươi phút, lại lấy sách ra bắt đầu đọc từ đơn, chắc bình thường mình có thói quen lớn tiếng đọc, chẳng qua bây giờ ngại có mình, chỉ có thể giọng đọc. . . . . .



      Chu Lâm quan sát hồi, tổng kết thói quen học tập của học tập là kiểu học lộn xộn: có lẽ cảm thấy cứ học môn rất nhàm, cho nên cách đoạn thời gian phải đổi môn khác——



      Thói quen học tập này cần thiết thay đổi nữa, như thế nào cũng tốt, chỉ cần thấy thích hợp với mình nhất là được. Nhớ lời mẹ Đoan Mộc giáo bảo bắt được trọng điểm, Chu Lâm lại cảm thấy giáo hiểu học sinh của mình —— tùy theo tài năng mà dạy nha, phải Khổng Tử vậy sao.



      Nhưng mà ra mình cũng có quyền uy lời này, dù sao mình phải chuyên gia phương diện giáo dục, cũng chưa bao giờ là chuyên gia học tập, chẳng qua làm học sinh gần hai mươi năm, ít nhiều vẫn có chút kinh nghiệm.



      Vừa cẩn thận nghe Đoan Mộc Thanh Lỗi đọc từ đơn, Chu Lâm từ giường ngồi dậy, lên tiếng gọi :



      “Này, đọc từ đơn xong chưa? Chúng ta tới chơi trò đối thoại ?”



      “Chơi?” Đoan Mộc Thanh Lỗi để quyển sách xuống, quay đầu, ngược sáng nên thấy nét mặt.



      “Ừ. Tôi cứ nằm ngửa ra như thế cũng rất nhàm chán, cậu đọc từ đơn xong chơi với tôi chút , sau này tôi giúp cậu nghe viết.” huấn luyện khẩu ngữ, lại là cùng chơi, loại mời lấy lui làm tiến này, thằng nhóc trung học cơ sở này chắc là nghe hiểu ?



      Đoan Mộc Thanh Lỗi trầm mặc hồi mới gật đầu, tới bên cạnh cửa lạch cạch tiếng mở đèn lên.



      “Như vậy, chúng ta giả bộ như mới vừa gặp nhau, giới thiệu ? Hello! How do you do!”



      “E. . . . . . How do you do!”



      “Oh! It’s a pleasure to meet you. My name is Chu Khiết Văn. May I have your name, please?”



      “M. . . My name is Đoan Mộc Thanh Lỗi. Nice to meet you, too. En, Where are you come from?”



      “I come from the future.”



      “F, Future?”



      “Ý là ‘ tương lai ’.”



      “Really?”



      “No, Just a joke.”



      . . . . . .

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 11
      Edit: Đầm♥Cơ
      chuyện phiếm hàn huyên tới tám giờ hơn, nghe viết lại dùng chỉ cần khoảng 14 phút. Nghe xong từ đơn cuối cùng, Chu Lâm tiến tới liếc mắt nhìn đáp án Đoan Mộc Thanh Lỗi viết giấy, xác nhận hoàn toàn đúng rồi, nghiêng đầu nhân lúc hề phòng bị liền “Chụt” hôn cái lên mặt .



      “Cạch —— két!” Chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra thanh chói tai, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Lâm.


      “Khen ngợi, là khen ngợi, hoàn toàn là khen ngợi. Khi còn bé nghe lời, phải mẹ đều khích lệ cậu như vậy sao?”



      “Có có, nhưng đó là khi còn bé. . . . . .” Đoan Mộc Thanh Lỗi lẩm bẩm, xoay đầu chỗ khác, có vẻ bài xích cho nên tiếp tục kháng nghị nữa.



      Chu Lâm cười xấu xa dứt ở trong lòng, lúc nãy làm vậy chính là muốn nhìn phản ứng này. Nhớ tới mình từng bị Đoan Mộc Thanh Lỗi học sinh tiểu học hôn cho mặt dính đầy nước miếng, bây giờ là trả thù cho đống nước miếng ấy cùng muốn để cho mình làm dạy kèm tại nhà.



      “Này, tám giờ hai mươi rồi, tiết mục cậu thích cũng sớm bắt đầu. Hôm nay chỉ học đến đây, tôi về trước.”



      như vậy xong, Chu Lâm thả bài thi lại bàn, sờ sờ đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi rồi ra ngoài.



      “Cái đó, Khiết Văn.” Vừa mới tới cửa bị gọi lại, Chu Lâm kỳ quái quay đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn ngồi ở ghế.



      Chỉ thấy tay vuốt tóc mới bị xoa loạn, ánh mắt liếc mặt đất rồi lại nhìn về phía mình, cứ thế mấy lần, giống như quyết định, hỏi: “. . . . . . Lần sau tới lúc nào?”



      “Hửm, lần sau. . . . . . Thứ hai ?” Chu Lâm ngừng cười, nghiêm trang hỏi ý kiến: “Cậu thích ba năm bảy? Hay là hai tư sáu?”



      “Tôi. . . . . . Tùy tiện.” Đoan Mộc Thanh Lỗi rồi đứng dậy, theo Chu Lâm ra ngoài, lao thẳng đến cửa phòng khách tiễn y.



      “Vậy hai tư sáu . Thứ bảy chủ nhật để chơi. Đúng rồi, ” đứng ở ngoài cửa, Chu Lâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi, “Gần đây có kiểm tra gì ? Ý tôi là bài kiểm tra chính quy trường ấy?”



      “Thi? ba tuần nữa có bài kiểm tra tháng. . . . . .” Có lẽ cho rằng Chu Lâm muốn giúp mình học phụ đạo, lại , “Nhưng mà, bình thường tôi đều đọc sách rồi, cần phụ đạo đâu.”



      “À, tôi biết rồi.” Chu Lâm gật đầu, móng vuốt lại duỗi về phía đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, xoa tóc đầu loạn thành đống.



      —— Thằng nhóc chết tiệc, khó được thấy nhóc có chút dễ thương mới nghĩ cứu nhóc khỏi tay đám côn đồ kia, biết cảm ơn!



      Nghĩ như vậy, tiếng gặp lại liền xuống thang lầu, chờ lúc nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng đóng cửa, Chu Lâm thừa dịp bốn bề vắng lặng tháo xuống đồng hồ đeo tay sắp hết thời gian sử dụng.



      là buồn cười.” Đứng mình trong phòng khách, nhớ lại vẻ mặt được tự nhiên “Đừng đụng vào tóc tôi ” của thằng nhóc vừa rồi, Chu Lâm vẫn nhịn được cười ra tiếng, sau đó tâm tình vui vẻ vào phòng đổi quần áo, nhân lúc còn hung phấn xuyên thêm lần nữa.



      Nhân tiện mang theo Tiểu Thuyết Võ Hiệp bản cũ xuất bản trước năm 94, chuẩn bị để tiêu khiển lúc nhàm chán.



      Mọi chuyện chuẩn bị sẵn sàng, Chu Lâm đeo đồng hồ lên tay lần nữa, chẳng qua hình như y quên chuyện, cũng lường được chuyện này có thể sinh ra hậu quả thế nào ——



      Sáu giờ rưỡi ngày 17 tháng 10 năm 1994, Chu Lâm ngồi ở trước bàn thức ăn tràn đầy, khóc ra nước mắt.



      —— Quên cần chuẩn bị cơm tối cho mình. . . . . . T-T



      Hai giờ trước mình vừa mới ăn quá no, cho nên bây giờ nhiều lắm chỉ có thể nhét nửa chén cơm vào bụng. Nhưng giờ mà ăn rồi cho nên ăn nữa có vẻ tốt lắm?



      Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn còn đeo tạp dề đứng ở bên cạnh chút. Lúc mình học trung học cơ sở, vừa tan học chuyện đầu tiên chính là ra ngoài chơi ? Thế mà thằng nhóc này lại về nhà thay mình làm cơm tối. . . . . .



      Vừa nghĩ như thế liền thể cự tuyệt, Chu Lâm hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào mà và từng ngụm từng ngụm cơm.



      Kết quả ăn còn nhiều hơn bình thường chút, sau đó đỡ bụng no cứng đứng lên, tập tễnh theo vào bếp giúp rửa chén tay.



      khó chịu. . . . . .” Chu Lâm ngồi ở giường trong phòng Đoan Mộc Thanh Lỗi nghĩ như vậy, rồi sau đó vì dời chú ý của mình, y bắt đầu chơi đoán số với Đoan Mộc Thanh Lỗi làm xong bài tập, tiếp theo là đàm thoại tiếng và nghe viết từ đơn, cứ như vậy chống đỡ chịu đựng qua hai giờ còn sót lại.



      Vừa xuyên về nhà, chuyện đầu tiên Chu Lâm làm chính là vọt vào nhà vệ sinh nôn mửa, nôn ra hơn phân nửa đồ ăn cứng rắn nhét vào, lúc này mới cảm thấy mình còn sống.



      Lúc nằm ở giường nghỉ ngơi, Chu Lâm rút ra tổng kết về hai lần xuyên của ngày hôm nay ——



      Lần sau nhất định phải chú ý, nếu như xuyên cùng ngày chắc chắn phải báo hủy cơm tối trước!



      Những ngày kế tiếp quả có chút tùy tâm sở dục.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi thi vào thứ năm, hôm đó vốn cần xuyên đến nhưng Chu Lâm trực giác có chuyện phát sinh, kết quả xế chiều 5 giờ rưỡi xuyên đến con hẻm gần trường S, quả nhiên gặp được Đoan Mộc Thanh Lỗi bị người kéo vào trong hẻm.



      Nhưng lúc Chu Lâm chạy tới căn bản cần can thiệp vào nữa, mình Đoan Mộc Thanh Lỗi giải quyết ba nam sinh cùng lứa với , chẳng qua cánh tay và lưng có mấy chỗ bị bầm mà thôi.



      Giả dạng làm thầy giáo trường học phụ cận, khiển trách bốn thằng nhóc bao gồm Đoan Mộc Thanh Lỗi trận, ba tên nhóc liền bỏ chạy. Sau đó nắm lấy tay Đoan Mộc Thanh Lỗi đưa về nhà, mở tủ y tế tìm chai dầu ra bôi cho .



      Để cởi quần áo xuống bôi dầu, Đoan Mộc Thanh Lỗi lại đột nhiên bắt đầu nổi tính khí, kiểu gì cũng chịu. Chu Lâm rống lên câu “Cậu cỡi tôi cho mẹ cậu biết!” lúc này Đoan Mộc Thanh Lỗi mới bất đắc dĩ cởi áo.



      Bị thương cũng quá nghiêm trọng, Chu Lâm tùy ý vuốt vuốt cho , vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mím môi, hỏi tiếng:



      “Xảy ra chuyện gì? hiểu sao lại bị người ta đánh nên uất ức à? Muốn khóc cứ khóc .”



      Vừa như vậy, lỗ mũi của Đoan Mộc Thanh Lỗi liền đỏ, bề ngoài kiên cường hơn lúc rất nhiều, vẫn luôn gắng cho nước mắt chảy ra.



      Nhất thời biết nên an ủi thế nào, Chu Lâm để chai dầu xuống ngồi bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lỗi, lẳng lặng đợi lúc, đột nhiên hỏi thi xong có muốn cùng chơi hay .



      “Hửm, đâu?” Đoan Mộc Thanh Lỗi hít hít lỗ mũi, có vẻ hứng thú.



      chơi game ? từng đến khu vui chơi chưa?”



      “Nơi đó chỉ có con nít mới tới chơi.” Đoan Mộc Thanh Lỗi từ chối, cái giọng thiếu niên cố làm ra vẻ người lớn đó, thoáng chốc lại xuất hình ảnh như lúc ở quán ăn .



      Chu Lâm ngừng cười, cái tát vỗ vào lưng Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhìn “Đau quá” suýt chút nữa xù lông mới xoa đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, :



      “Cậu cũng chỉ là thằng nhóc mà thôi.”



      —— Nhóc con sao đàng hoàng làm nhóc con , quá lo nghĩ bỏ qua rất nhiều niềm vui thú nha.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 12
      Edit: Đầm♥Cơ


      Từ lúc bắt đầu trở nên quen thuộc với Đoan Mộc Thanh Lỗi, Chu Lâm hoàn toàn thấy bản chất của thằng nhóc Đoan Mộc Thanh Lỗi này, dễ đối phó, cũng dễ bị đùa giỡn.



      Nhưng mà lúc đùa bỡn dĩ nhiên thể quá ràng, nếu khi bị nhìn ra, chắc hẳn lần sau dùng được nữa.


      Dĩ nhiên, càng hiểu Đoan Mộc Thanh Lỗi lúc ở chung với thằng nhóc này có càng nhiều niềm vui thú hơn, cứ như đột nhiên có thêm đứa em trai chênh lệch tuổi khá xa, mỗi ngày đều biết mệt mỏi suy nghĩ xem hôm nay nên đùa thế nào, ách, là chơi với .



      Tần suất xuyên lần nữa khôi phục ngày ba lượt như lúc mới đầu. Nhưng có kinh nghiệm, Chu Lâm bắt đầu điều chỉnh thời gian làm việc nghĩ ngơi của mình cho thích hợp với mỗi ngày bỗng nhiều hơn chín giờ.



      Cuối tháng 10 năm 1994, ngoài ý muốn lấy được tiền lương nửa tháng từ chỗ mẹ Đoan Mộc, mặc dù cảm thấy ra mình chẳng làm gì nên từ chối lần nữa, nhưng thủy chung đánh thắng quyết tâm của đối phương, cuối cùng vẫn phải thu 300 đồng. 300 đồng ở thời vật giá tăng cao như bây giờ có lẽ làm được gì, nhưng ở quá khứ vẫn đủ ăn ngon và chơi sang lần. Chu Lâm mang theo Đoan Mộc Thanh Lỗi dạo công viên, sau đó lại khu game tiêu hết số dư còn lại.



      đường Đoan Mộc Thanh Lỗi luôn “Mấy trò trẻ con đó có gì vui đâu mà chơi.” Nhưng lúc ở trong khu game tập trung PK vẻ mặt rất nghiêm túc.



      Lúc chuẩn bị về đột nhiên có giáo viên của trường học chung quanh đột kích kiểm tra khu game, xem có người nào chưa thành niên và vào khu game hay . Chu Lâm phản ứng nhanh, lúc ấy lập tức đội mũ của mình lên đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, sau đó giống như em tốt ôm bờ vai của , nghênh ngang ra khỏi cửa tiệm.



      ra vài mét, hai người giống như làm chuyện xấu mà chạy như điên vào trong ngõ hẻm. Mặc dù sau lưng có người đuổi theo, nhưng vẫn cảm thấy rất kích thích. Cứ chạy đến công viên gần nhà, hai người mới thở hồng hộc dừng lại, sau đó cùng nhau cười lớn.



      Sau đó, thời gian nên học tập vẫn tập trung học tập, thành tích môn tiếng của Đoan Mộc Thanh Lỗi ràng đề cao ít, điều này làm cho mẹ Đoan Mộc có vẻ vui vẻ, trừ tăng tiền tiêu vặt cho , cũng tăng thêm tiền thù lao cho Chu Lâm. Dạo này bà bận làm ăn nên cực ít hỏi tới chuyện của con trai, có lẽ vì gần tới tết nên shop cũng tới mùa đắt khách nhất trong năm.



      Thời gian xuyên trôi qua rất nhanh, bởi vì mỗi ngày trừ làm bình thường trở lại dạy kèm tại nhà, cuộc sống của Chu Lâm phong phú đến khiến y rảnh để thể hội nhàm chán có tư vị gì.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi nghỉ đông phải về nhà ngoại đón tết cho nên lúc này Chu Lâm liền nhảy vọt đến tháng sau. Lúc gặp mặt lại, mặc dù với Chu Lâm chỉ là buổi tối, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi có vẻ hơi hưng phấn.



      Nhưng hưng phấn của nhiều lắm chỉ biểu ở việc nhiều hơn bình thường chút thôi, thỉnh thoảng Chu Lâm hỏi tết có đốt pháo thằng nhóc mới để lộ vẻ mặt tự đắn khoe với Chu Lâm nhà bà ngoại mình đốt bao nhiêu pháo mảnh đất trống trước nhà.



      Khiết Văn, tết sang năm theo tôi cùng trở về . Nhà bà ngoại có rất rộng, chắc chắn có phòng để ngủ.”



      “Tôi đâu phải là thân thích gì của mẹ cạu, làm sao được?” như vậy, nhưng nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi có chút mất hứng, y thể làm gì khác hơn là lui từng bước dụ dỗ, : “Tính sau , dù sao còn năm nữa, đến lúc đó rãnh rỗi tôi . Thuận tiện thể nghiệm cuộc sống nơi đồng quê luôn.”



      “Tùy , ở quê mà thôi, cũng có gì để chơi.”



      —— Oa, thằng nhóc này, biết tại sao càng ngày càng thích mang thù với mình.



      Là mình quá cưng chìu sao? Là lỗi của mình sao?



      Chu Lâm nghĩ vậy. Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi thỉnh thoảng để lộ khuôn mặt tươi cười, vẫn bất giác làm đủ chuyện nhượng bộ.



      —— coi như khi còn bé thiếu bây giờ trả lại , ai bảo khi đó mình thường chọc khóc chứ.



      Thời gian ở tại tiến vào giữa tháng 11 năm 07 (ở tương lai), mà Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng nhanh chóng lên năm hai. tháng sau khi tựu trường, Chu Lâm phát thằng nhóc bắt đầu có chút yên lòng tập trung học hành.



      Lúc chuyện luyện tiếng với nhau, cũng xuất tình hình vì nghe nên cầu lặp lại lần nữa, cảm giác Đoan Mộc Thanh Lỗi cứ luôn phiền não chuyện gì đó. Chu Lâm tìm cơ hội, lúc dùng cơm chuyện phiếm thử dò xét .



      Đề tài đảo quanh vòng chuyện Đoan Mộc Thanh Lỗi mới tham gia đội banh của lớp trước, sau đó mới bắt đầu tán gẫu đến bạn cùng lớp. Khi bát quái đến thành viên trong đội banh tỏ tình với hoa khôi của lớp trong lòng Chu Lâm “Leng keng” hồi, hỏi Đoan Mộc Thanh Lỗi có phải thích nữ sinh nào rồi hay .



      “Gì?” Đoan Mộc Thanh Lỗi giật mình cái, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Cho dù Chu Lâm vừa cho kẹo vừa ra roi thẩm vấn, Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn chịu mở miệng như cũ.



      “Vậy, tại sao gần đây cứ có tinh thần như thế? Ngươi lễ này lạy đơn độc nguyên trắc nghiệm mới chỉ thi hơn bảy mươi điểm ?”



      Dài dòng đến cuối cùng vẫn thể ra, Chu Lâm bày ra tư thế phụ huynh, cố ý nghiêm nghị chất vấn.



      “Đó là! Tôi. . . . . .” Có lẽ muốn giải thích, rồi lại cúi đầu rất nhanh, Đoan Mộc Thanh Lỗi im lặng hồi, trở lại gian phòng lấy tờ giấy mời họp phụ huynh từ trong túi xách, đưa cho Chu Lâm.



      “Họp phụ huynh à?” Chu Lâm xem chút, là cuối tuần này, chỉ là, Đoan Mộc Thanh Lỗi phải kiểu học sinh sợ họp phụ huynh nên y nhịn được hỏi, “Cái này hẳn phải là nguyên nhân khiến cậu tập trung học ?”



      “Tôi. . . . . .” Đoan Mộc Thanh Lỗi lại im lặng hồi, cuối cùng cũng ra cầu của mình, “Tôi muốn Khiết Văn họp dùm tôi.”



      “Hả, ngày đó mẹ cậu bận chuyện gì à?”



      phải vậy. Chẳng qua là. . . . . . mẹ chuẩn bị tái hôn, trong thời gian này tôi muốn gây thêm phiền toái cho mẹ.”



      Trong nháy mắt tưởng như nghe nhầm.



      “Tái. . . . . . hôn?”



      —— tại sao mình biết? Đây là lần đầu tiên nghe !



      “Là mẹ cậu cho cậu? cho cậu lúc nào?”



      Đoan Mộc Thanh Lỗi gật đầu cái, lại lắc đầu, suy nghĩ chút, với Chu Lâm, “Là tháng trước, mẹ mang tôi ra ngoài ăn cơm với người đàn ông, sau đó lúc mẹ wc, người đàn ông kia hỏi tôi có muốn ba ba hay . . . . . .”



      “Là vậy à. Cậu trả lời sao?”



      “Tôi vẫn lên tiếng, sau đó mẹ tôi trở lại rồi.”



      “À, vậy sao. . . . . .”



      Cho nên tháng này mới luôn phiền não như thế sao?



      Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi bắt đầu vùi đầu ăn cơm lần nữa, đột nhiên xúc động muốn ôm vào trong ngực.



      Bình thường luôn biểu tự lập trưởng thành, nhưng khi phát mẹ mình muốn tái hôn, cũng thất kinh rồi. Ngoài miệng muốn gây thêm phiền toái cho bà ấy, nhưng ra còn mang theo mấy phần tức giận trong đó?



      dám trực tiếp hỏi mình có bị vứt bỏ hay , chỉ thân mình lo sợ bất an——



      Cho nên , nhóc con thủy chung vẫn là nhóc con, bây giờ nếu mình vươn tay, chắc tìm được người nào khác để tâm .



      “Này, tôi họp phụ huynh cho cậu.” Chu Lâm gấp giấy mời lại, cẩn thận bỏ vào trong túi quần, sau đó vuốt vuốt đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, thô lỗ rồi lại khỏi dịu dàng :



      “Nhưng nhóc cũng phải chuyên tâm học hành cho tôi, đừng làm tôi mất mặt.”

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 13.
      Edit: Đầm♥Cơ


      Thứ sáu ngày 6 tháng 10 năm 1995. Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, cũng là ngày họp phụ huynh của trường trung học S.



      Lần đầu lấy thân phận phụ huynh tham gia họp phụ huynh, cảm giác “lần đầu là phụ huynh” khiến Chu Lâm có vẻ hưng phấn. Trừ việc ngủ đủ giấc trưa trước khi xuyên , y còn cố ý chọn bộ tây trang hưu nhàn thu đông mới ra năm 07, hợp với mái tóc chái vuốt cẩn thận tỉ mỉ, cố gắng bày ra vẻ chín chắn trưởng thành trước khi đến trường trung học S.


      Họp phụ huynh mời 7 giờ, Chu Lâm xuyên đến dưới lầu nhà Đoan Mộc vào 6 giờ 50 phút, gặp phải Đoan Mộc Thanh Lỗi ra ngoài đổ rác, bị hung hăng cười nhạo ăn mặc giả đứng đắn hồi, vào 7 giờ 05 phút vội vả chạy tới phòng học.



      Kết quả còn quá sớm, phụ huynh từ khắp thành phú còn chưa tới đủ. Chu Lâm ngồi ở vị trí lớp của Đoan Mộc Thanh Lỗi, vừa chờ bắt đầu họp phụ huynh, vừa tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.



      Tùy tiện nhìn cách bố trí của phòng học mấy lần, tiếp theo đó liền nhìn thấy thằng nhóc quen mắt ở phía sau phòng học. Thằng nhóc đó cạo đầu húi cua, tóc rất ngắn, chỉ có mấy sợi đứng sừng sững dường như có thể thấy được da đầu màu xanh, duy nhất chỉ có phần tóc đỉnh đầu để tương đối dài, thế là tóc từ dưới lên đến đỉnh tạo thành cái “Sừng” hơi cong cong —— nhìn tổng thể như củ khoai sọ.



      —— này, đó là kiểu tóc gì?



      “Phụt.” Chu Lâm nhịn được bật cười, phát giác nam sinh đó muốn ngẩng đầu nhìn tới liền vội vàng dời tầm mắt.



      —— đó là. . . . . . Tề Chỉnh!



      Phụt. ra trung học cơ sở như vậy, khó trách chưa bao giờ chịu cho chúng ta nhìn hình trung học cơ sở. . . . . . ừm, họp phụ huynh sắp bắt đầu, thể cười —— mặc dù thể cười. . . . . . Nhưng rất buồn cười. . . . . . Phụt. . . . . . là đáng tiếc, mang theo máy ảnh, lần sau có cơ hội nhất định phải vào trường học chụp ảnh trộm, sau này mang theo trêu chọc Tề Chỉnh. . . . . . Phụt. A, thể cười thể cười, phải chuyên tâm nghe giáo viên giới thiệu. . . . . .



      Cuối cùng cũng dời được chú ý đến chủ đề họp phụ huynh, Chu Lâm vừa khéo bị giáo viên hỏi:



      “Phụ huynh em Đoan Mộc Thanh Lỗi là ai?”



      “A, là tôi. Tôi là phụ huynh của Đoan Mộc Thanh Lỗi.”



      Vội vàng giơ tay tỏ tồn tại của mình, bởi vì động tác quá mau, Chu Lâm cẩn thận đụng ngã bảng tên họ học sinh bàn. Chờ y nhặt lên bỏ lại bàn giáo viên chủ nhiệm đứng ở bục giảng đẩy mắt kiếng cái, hỏi Chu Lâm:



      “Xin hỏi là gì của Đoan Mộc Thanh Lỗi . . . . . .”



      “À, tôi là chú của nó.”



      “Hôm nay mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi đến sao?”



      “Chị ấy, hôm nay chị ấy có chuyện, để tôi học thay.” Lo lắng giáo viên vì mình nhìn trẻ tuổi mà tin mình, Chu Lâm lại bổ sung, “Chị, chị ấy tôi nhớ kỹ chuyện quan trọng, về cho chị ấy biết cũng như vậy.”



      Vừa như vậy, giáo viên hỏi những chuyện khác nữa, tiếp tục điểm danh lần phụ huynh học sinh có mặt rồi bắt đầu tình huống học tập của học sinh trong khoảng thời gian này.



      Phụ huynh ngồi ở bên cạnh Chu Lâm là nhiều, luôn luôn tìm Chu Lâm chuyện phiếm, nhưng lúc chuyện rất khách khí, cho nên cũng làm người ta chán ghét. Biết Chu Lâm là chú của bạn ngồi cùng bàn với con trai mình liền bắt đầu khen Đoan Mộc Thanh Lỗi là đứa tồi, vừa ngoan lại hiểu chuyện, còn biết chăm sóc bạn bè.



      ra phụ huynh chưa chắc biết tình hình giao lưu bạn bè của con mình ở trường, am hiểu chăm sóc bạn học cái gì, tất cả đều là kết luận trừu tượng, phải là ví dụ cụ thể. Mặc dù như thế, nghe đứa trẻ nhà mình được khen ngợi ai cũng cảm thấy vui vẻ. Chu Lâm vui sướng hài lòng nghĩ hồi nữa họp xong vội trở về, mua ít thức ăn ngon cho Đoan Mộc Thanh Lỗi, coi như phần thưởng.



      Cứ như vậy qua nửa giờ, giáo viên phát xong phiếu điểm có viết lời bình liền tuyên bố họp phụ huynh kết thúc. Phụ huynh của học sinh nào có thành tích lót đáy hoặc đặc biệt ồn ào bị gọi tên lưu lại. Chu Lâm cất phiếu điểm cao thứ sau của Đoan Mộc Thanh Lỗi, đắc ý dương dương tự đắc ra khỏi trường học. Ở quán ăn phía sau khu phố mua vài món ăn, vừa hừ hừ hát xa khúc ai cũng nghe hiểu vừa tới nhà Đoan Mộc.



      Bởi vì sắp tới thời hạn 3h, Chu Lâm vốn tính để lại phiếu điểm và thức ăn liền quay về, chẳng qua gõ cửa hồi lâu mới nghe được tiếng đáp lại, chờ cửa mở ra liền phát Đoan Mộc Thanh Lỗi vội tới mở cửa cho mình có gì đó đúng ——



      Khuôn mặt dưới ánh mặt trời nhìn hồng hơn bình thường rất nhiều, hô hấp phập phồng lại dồn dập, cho dù đứng cũng có chút lảo đảo như muốn ngã, ánh mắt thoáng có chút ngốc. Đoan Mộc Thanh Lỗi im lặng nhìn Chu Lâm vào cửa, mặt thủy chung có cảm xúc gì.



      “Xảy ra chuyện gì? Thân thể thoải mái sao?”



      Vội vàng đặt đồ lên tủ giày, Chu Lâm xoay người đóng cửa, sau đó bắt lấy bả vai của Đoan Mộc Thanh Lỗi kéo tới đây, lấy tay dò xét nhiệt độ trán .



      —— hơi có chút nóng.



      Trước khi họp phụ huynh vẫn còn khỏe, sao vậy đột nhiên lại sốt rồi?



      Chu Lâm nhìn lướt qua quần ảo mỏng manh người Đoan Mộc Thanh Lỗi, cùng với chân mang tất, nhíu mày cái. Thằng nhóc này đại khái lại lười tìm quần áo mặc cho nên ban đêm lạnh cũng mặc thêm quần áo cho mình.



      —— cho nên mới ngã bệnh?



      “Cổ họng đau ?” Chu Lâm nắm lấy tay Đoan Mộc Thanh Lỗi, kéo vào phòng ngủ đến giường, kéo chăn đắp toàn thân , ngồi ở mép giường cúi đầu hỏi.



      Đoan Mộc Thanh Lỗi vô lực phản kháng chỉ có thuận theo, đàng hoàng gật đầu cái, “Rất đau.” câu sau đó lại ho .



      “Bị cảm đúng ? Ai bảo cậu mặc nhiều quần áo vào!” Chu Lâm xong nhìn đồng hồ đầu giường chút, quyết định chủ ý. “Chìa khóa đâu? Đưa chìa khóa cho tôi, tôi ra ngoài mua chút đồ, trở lại rất nhanh.”



      “Ở trong túi xách.” Đoan Mộc Thanh Lỗi xong liền muốn đứng dậy, lại bị Chu Lâm ấn trở về.



      “Tự tôi tìm, cậu nằm đó cho tôi, cho phép nhúc nhích.”



      Ra lệnh như vậy, Chu Lâm lấy chìa khóa trong túi xách của Đoan Mộc Thanh Lỗi ra nhét vào túi. Bởi vì thời gian gấp nên thể về trước lần rồi quay lại, lần này xuyên nếu như đúng lúc ở ngoài cửa có chút phiền toái, cho nên phải chuẩn bị chìa khóa để ngừa vạn nhất.



      Trước khi nhân tiện mở cửa sổ phòng khách ra, nghĩ để gió thổi thoáng chút cũng tốt, Chu Lâm ra cửa nhà Đoan Mộc, tháo đồng hồ đeo tay xuống.



      Ở trong nhà tìm chút thuốc cảm mạo và hạ sốt thường ngày hay dùng, xé toang nhãn ngày sản xuất và hạn sử dụng, lại thuận tay cầm lọ Vitamin C, nhớ tới phương thuốc cổ truyền mẹ thường dùng lúc mình sốt khi còn bé, thế là lại vào phòng bếp chuẩn bị mấy tép tỏi. biết uống nước trái cây có tốt hơn , Chu Lâm dứt khoát ra cửa mua táo cùng lê. Đến khi chuẩn bị hết đồ Chu Lâm mới điều chỉnh thời gian đeo đồng hồ lên, xuyên tới cách lúc mình vừa năm phút.



      Móc chìa khóa ra vào cửa mới nhớ tới nếu xuống phố mua đồ phải mất nhiều hơn mấy phút nữa, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi nằm ở giường buồn ngủ có lẽ có khái niệm thời gian, vì vậy hẳn cảm thấy kỳ lạ khi Chu Lâm chỉ cần vài phút ngắn ngủn xách đống lớn đồ trở về.



      Lại dò xét dò nhiệt độ trán của Đoan Mộc Thanh Lỗi, Chu Lâm lấy ra nhiệt kế nhét vào dưới nách của , ba phút sau nhìn chút —— 38 độ hai, đúng là có chút sốt.



      Cũng may nghiêm trọng tới mức phải bệnh viện, như vậy mình còn có thể đối phó. Nghĩ như vậy, Chu Lâm vào phòng vệ sinh múc chậu nước ấm, sau đó ngồi bên giường ôm Đoan Mộc Thanh Lỗi vào ngực mình, cỡi quần áo thay lau thân thể thấm mồ hôi.



      Mới đầu thằng nhóc còn có chút ngượng ngùng, quẩy người liền bỏ qua, ngoan ngoãn mặc cho Chu Lâm định đoạt. Thay mặc quần áo sạch lại để nằm xuống lần nữa, Chu Lâm cầm mấy viên thuốc mình mang đến cùng ly nước ấm đưa cho .



      Đoan Mộc Thanh Lỗi lau xong thân thể nhàng khoan khoái, uống thuốc xong sau lại bắt đầu buồn ngủ. Chu Lâm dùng nước lạnh ngâm khăn lông đặt lên trán của , lại dùng băng gạc đắp tỏi nát vào lòng bàn chân của Đoan Mộc Thanh Lỗi, đắp kín chăn tắt đèn ra phòng ngủ.



      Dùng điện thoại trong phòng khách nhắn tin cho mẹ Đoan Mộc, bởi vì biết lúc nào đối phương trở về nên cứ ngồi ở bên nhìn TV chờ.



      Đợi hồi có hồi , trong phòng Đoan Mộc Thanh Lỗi lại truyền đến tiếng thầm nho , nghĩ có phải gọi mình hay , Chu Lâm mở đèn vào, sau đó phát giác thằng nhóc này ra gọi mẹ trong giấc mộng.



      “Khó chịu sao?” giọng hỏi câu, Chu Lâm lấy khăn lông trán xuống, lại dùng tay đo nhiệt độ, cảm thấy khá hơn vừa rồi chút định thu hồi tay lại bị thằng nhóc theo bản năng bắt được.



      “Mẹ. . . . . .”



      Mắt còn nhắm lại nắm chặt tay Chu Lâm chịu buông, Chu Lâm cười khổ tiếng, đành phải nhét tay của mình và Đoan Mộc Thanh Lỗi vào trong chăn.



      Dịch dịch kín chăn quanh cổ , thằng nhóc này cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Chu Lâm hồi mới kêu tiếng “ Khiết Văn” , lại mơ mơ màng màng ngủ lần nữa.



      Cảm giác thể để nằm mình như vậy, Chu Lâm sờ sờ đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, cứ như vậy bảo trì tư thế nắm tay, nằm ở mép giường.



      Bên tai dần dần vang lên tiếng hít thở đều đều của thằng nhóc khiến Chu Lâm có cảm giác ý thức của mình cũng càng lúc càng phiêu xa. . . . . .

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 14.
      Edit: Đầm♥Cơ


      “Ô ô ô. . . . . .”


      Là ai, người nào khóc?


      Chu Lâm đứng mảnh đất trống ở công viên, tìm kiếm khắp nơi.


      “Ô ô ô. . . . . .”


      A, thấy được. Là đứa bé đứng ở nơi xa, giọng nức nở.


      “Ô ô ô. . . . . .”


      Chu Lâm tới ngồi chồm hổm xuống, sờ đầu cậu bé:


      “Xảy ra chuyện gì? Em là ai? tại sao em khóc?”


      “Ô ô ô, mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .”


      “Mẹ xảy ra chuyện gì? thấy mẹ sao? ”


      Chu Lâm kiên nhẫn hỏi theo.


      Nhưng cậu bé cứ cúi đầu, ngừng ngừng khóc thút thít.


      Muốn lau nước mắt cho nó chút, vươn tay lại thấy nó đột nhiên phát cái gì, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, sau đó xuyên qua thân thể Chu Lâm chạy về phía trước.



      “Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .”



      “Này, đừng chạy, bên kia có đường.”



      Chu Lâm , đuổi theo. Nhưng chạy được mấy bước lại vấp phải tảng đá dưới chân, nặng nề té xuống đất.



      “Mẹ kiếp ——! Đau quá!” Sờ sờ đầu, Chu Lâm từ từ đứng dậy. Còn suy nghĩ tại sao ràng phía trước bị ngã lại là cái ót, đột nhiên tỉnh ngộ ra vừa rồi nằm mơ.



      như thế, cậu bé trong mộng là Đoan Mộc Thanh Lỗi?



      Chu Lâm xoa đầu nhìn chung quanh, trí nhớ trước khi ngủ dần dần khôi phục, lưng liền toát ra mồ hôi lạnh.



      —— nguy rồi, thế mà lại ngủ trong khi xuyên !



      ràng nằm ở bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lỗi, cứ như vậy hề phòng bị xuyên về lại phòng của mình —— như thế nếu bị phát cũng kỳ lạ, hơn nữa nếu xảy ra vấn đề chỉ có thể trách mình. . . . . .



      Dĩ nhiên, bây giờ phải lúc suy tính điều này, đầu tiên phải xuyên về xem tình bên kia thế nào , đồng hồ. . . . . .



      Đúng rồi, đồng hồ đeo tay đâu?



      Chu Lâm lật loạn đống quần áo dơ chất đầy ghế sa lon, cuối cùng cũng tìm được đồng hồ ở giữa khe hở hai cái đệm. Cầm lấy thấy đồng hồ có bất kỳ hư hại gì, Chu Lâm thoáng thở ra, sau đó đứng dậy cầm điện thoại di động bàn nhìn đồng hồ:



      18: 22.



      Như vậy mình xuyên về ít nhất lại qua hai giờ. Chu Lâm tính toán lần thời gian lần trước mình xuyên , chỉnh kim đồng hồ thành nửa đêm 55 phút ngày 7 tháng 10 năm 1995.



      —— Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn còn nằm ngủ giường.



      Thấy màn như vậy cuối cùng Chu Lâm cũng thở phào nhỏm.



      Phòng vẫn xốc xếch như trong ấn tượng, có thể thấy có người nào khác vào—— có gì ngoài ý muốn phát sinh, nhưng cũng đến bây giờ mẹ Đoan Mộc vẫn chưa trở lại. Chu Lâm nhíu mày, như cũ dò xét dò nhiệt độ của Đoan Mộc Thanh Lỗi trước.



      Nhiệt độ giảm chút, cảm giác kém nhiệt độ lúc bình thường bao nhiêu. Hô hấp cũng rất thuận lợi, mũi vốn có chút nghẹt cũng nghe thấy.



      Hạ sốt rồi? Chu Lâm nghĩ vậy. Cúi đầu nhìn thấy băng gạc cuốn nhét tủ đầu giường, ngẩn người liền cuống quít kéo chân Đoan Mộc Thanh Lỗi từ trong chăn ra, cỡi băng gạc quấn phía .



      Cạo lớp tỏi dính vào lòng bàn chân, Chu Lâm lấy chậu nước ấm nữa lau lòng bàn chân của chút, sau đó nhìn nơi đó bắt đầu đỏ lên, vị trí trung tâm còn có điểm bị rộp lên —— hiển nhiên cách bọt nước cũng chỉ bước.



      Quả nhiên để quá lâu rồi. Khi còn bé mình cũng bị mẹ làm chuyện đồng dạng, ngờ dùng ở người người khác cũng phạm vào sai lầm đồng dạng.



      ——mấy ngày sau chắc bàn chân vừa ngứa vừa đau ? biết thằng nhóc này biết chuyện xảy ra cảm kích mình hay hận mình đây. . . . . .



      “Hì.” Vừa nghĩ tới Đoan Mộc Thanh Lỗi mặt vô biểu tình nhảy lò cò bộ cảm thấy buồn cười. Chu Lâm dọn dẹp phòng lần, cầm lấy sách ngồi ở đầu giường, tiếp tục bắt đầu thời gian bồi giường khá dài đêm nay. . . . . .



      Hai giờ sáng, trong hành lang vang lên tiếng bước chân, nghe ra là tiếng giày cao gót Chu Lâm liền xoa xoa ánh mắt mệt mỏi vìđọc sách, ngồi ngay ngắn lại.



      Tiếng lạch cạch càng ngày càng gần, cuối cùng cũng dừng lại ở ngoài cửa. Cửa bị mở ra Chu Lâm đứng dậy ra ngoài đón, gặp được mẹ Đoan Mộc mới vừa về nhà đứng ở trong phòng khách.



      “A, chú út? Hôm nay ngủ lại với Lỗi Lỗi sao?”



      Cho tới bây giờ chưa từng thấy Chu Lâm ngủ lại qua đêm, mẹ Đoan Mộc cỡi giày hơi giật mình đứng thẳng người lại. Chu Lâm lắc đầu cái, vuốt tóc chần chờ :



      “Em nhắn tin cho chị thấy chị trả lời.”



      à? Chị thấy.” xong mở túi xách, lấy điện thoại ra nhìn, xin lỗi , “Hết pin rồi, hèn gì chị cứ nghĩ sao buổi tối an tĩnh thế. Có thế nào chuyện sao?”



      “Vâng, là có, nhưng bây giờ sao nữa. Buổi tối lúc em tới Thanh Lỗi hơi sốt, chắc là bị cảm mạo. . . . . . em cho cậu ấy uống thuốc, ngủ. . . . . . Cái đó, bây giờ tốt hơn nhiều. . . . . .”



      đến sốt mẹ Đoan Mộc bắt đầu vào phòng—— thấy con trai nằm giường liền ngồi ở mép giường, vừa sờ mặt con trai, vừa dùng cái trán dán lên đo nhiệt độ, xác nhận quả có gì đáng ngại, cuối cùng bà mới thở phào nhỏm, quay đầu tiếng cám ơn vào Chu Lâm vào cùng.



      Muốn có gì, nhưng vừa mở miệng lại thể ra mấy lời khách sáo. Chu Lâm nhìn mẹ Đoan Mộc dịu dàng nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi, im lặng hồi, tiếng “Vậy tôi về trước.”



      “Sao phải về? muộn như thế, tối nay ở lại ngủ ?” mẹ Đoan Mộc đứng dậy, vừa giữ lại vừa theo Chu Lâm ra ngoài phòng ngủ.



      được. Em về nhà còn phải viết ít đồ, hai ngày nữa phải nộp. Thanh Lỗi tỉnh lại cậu ấy ăn thêm chút gì đó, em có mua nước trái cây, đặt ở phòng bếp, cậu ấy muốn ăn nên ăn nhiều táo chút. . . . . .” Chu Lâm lại dừng bước, suy nghĩ chút, lấy phiếu điểm từ trong túi ra, đưa tới.



      “Đây là gì?”



      “Là phiếu điểm của Thanh Lỗi. Hôm nay giáo viên phát lúc họp phụ huynh.”



      “Gì? Họp phụ huynh?” mẹ Đoan Mộc giật mình nhận lấy, “Đứa này sao với chịu.”



      “Cậu ấy muốn chị phiền toái.”



      “Sao lại phiền toái? Đứa này là. Từ đến lớn họp phụ huynh phải đều do chị sao, tới bây giờ có vắng bữa nào. . . . . . Hơn nữa lần này còn phiền chú út chuyến.”



      , phiền toái.” Chu Lâm vội vàng lắc đầu, “Em sao. . . . . . Quan trọng là … cậu ấy nguyên nhân muốn chị phiền toái, là vì cho rằng chị sắp tái hôn rồi.”



      “Cho là chị tái hôn?” mẹ Đoan Mộc trừng lớn mắt, sau đó bừng tỉnh cười lên, “Đứa này nhất định là hiểu lầm. Gần đây là có người đàn ông theo đuổi chị, nhưng chị tính tái hôn đâu.”



      “Là vậy sao. Vậy chị nên với cậu ấy chút.” Chu Lâm cười cười, cuối cùng tiếng “Gặp lại” .



      Năm phút sau liền trở lại nhà mình, thân thể thư giản mới phát giác bụng đói chịu được. Ra cửa tùy tiện ăn chút gì đó, Chu Lâm trở lại phòng mở máy tính lên. Hồi lâu lên QQ có rất nhiều thông báo, mà Chu Lâm nhìn chòng chọc mấy thông báo nhảy lên mà ngẩn người.



      Vốn y muốn làm mấy chuyện dư thừa, nhưng trải qua chuyện chiều nay hai mẹ con vẫn phải cần chuyện với nhau lần.



      Trong mộng cậu bé Thanh Lỗi luôn gọi mẹ, ra thực tế mẹ Đoan Mộc cũng luôn luôn nhìn ——



      như vậy, muốn bị bỏ lại cứ mặc cho kệ tất cả, làm nũng với mẹ mình phải tốt hơn sao?



      Chu Lâm thuận tay cầm lấy quyển tạp chí đắp lên mặt, bởi vì tưởng tượng đến bộ dạng Đoan Mộc Thanh Lỗi làm nũng, khỏi cong khóe miệng nở nụ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :