1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đồng hồ tình yêu – Thủy Táp Táp (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 5
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ
      “Lỗi Lỗi, xem ai tới!”

      Người đàn bà – hay đúng hơn là mẹ của Đoan Mộc Thanh Lỗi – nhiệt tình người nào ngăn nổi, cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi xem TV quay đầu qua ánh mắt lạnh lùng tạo thành hai vùng đối lập.

      Nhưng ánh mắt kia trong tích tắc, phát giác người tới là Chu Lâm liền rất nhanh chuyển biến, cậu buông bút trong tay đứng lên, vậy mà lại dùng khẩu khí vô cùng bình tĩnh, kêu Chu Lâm tiếng “Chú út”.

      __ Tôi phải họ Chú tên Út, lại càng phải là chú út của các người!

      Mẹ con hai người trước sau như làm Chu Lâm rất muốn hò hét phát tiết, nhưng y chỉ mới há miệng phát liền bị mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi đoạt lấy. Bà chụp lên bả vai Chu Lâm :

      “Ha ha, cậu xem, chị biết Lỗi Lỗi nhìn thấy cậu vui vẻ mà. Đứa này đầu tuần đột nhiên lục ra ảnh chụp của cậu, còn gặp được, hỏi tôi chú út làm gì, ở nơi nào… Nhiều năm gặp như vậy, tôi cũng biết, vừa lúc hôm nay gặp được, chú út cậu ngồi trước , tâm với Lỗi Lỗi , chị pha trà.”

      , cần phiền toái, tôi ngồi chút…” còn phải

      Còn chưa dứt lời, mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi cười dài rời khỏi phòng khách. Chu Lâm xấu hổ thu hồi cánh tay, quay đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi, giả bộ người lớn thành thục, hoà ái cười.

      “Cậu kêu Lỗi Lỗi phải ? Xin chào.”

      “Chào chú út.” Đoan Mộc Thanh Lỗi lễ phép gật đầu, nhưng khuôn mặt hoàn toàn chút gì gọi là vui vẻ.

      “Cái đó, tôi nghĩ là hiểu lầm rồi… Tôi phải chú út của cậu.” có cơ hội giải thích với người lớn, vậy làm với đứa . Chu Lâm dùng ngữ khí áy náy .

      Đoan Mộc Thanh Lỗi lại lắc đầu.

      “Tuy mẹ nghe người ta , thậm chí ngay cả tên chú út cũng biết, nhưng mẹ nhận sai người. Đầu tháng nhìn thấy chú cháu thấy có chút quen rồi, tuy rằng chú là tình cờ gặp, nhưng cháu vẫn cảm thấy lúc từng gặp qua, lúc về lục lại ảnh chụp của chú, hỏi mụ mụ mới biết chú chính là chú út.”

      “Có lẽ là người giống người?” Chu Lâm bị nhận định đơn phương này làm cho có chút dở khóc dở cười, “Tôi phải chú út của cậu.”

      phải là chỉ nhớ có họ hàng, thậm chí luận theo tuổi mà cũng có khả năng, phải biết mình bây giờ là mình của 13 năm sau, dựa theo lời mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi, chú út kia phải hơn ba mươi tuổi vào năm 94 rồi.

      Nhưng tất cả dù thế nào cũng thể ra, Chu Lâm chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ khó xử, biểu đạt tâm tình bức thiết cần được giải toả hiểu lầm.

      Nhưng mà tâm tình này, vẫn là bị làm lơ, Đoan Mộc Thanh Lỗi dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định đáp:

      “Mẹ chú út là loại người rất hay quên, thân thích rất lâu gặp quên sạch, cho nên qua nhiều năm như vậy cũng liên lạc với chúng tôi. Chú út, phải chú mới chú thực dễ quên sao? Nhất định là nghĩ ra. Nhưng sao, trí nhớ của cháu tốt hơn mẹ nhiều, cho dù chú quên, cháu cũng nhớ cùng chú để giữ quan hệ, để chú mình độc chết già.”

      Tạm bỏ qua đoạn lời chủ nghĩa duy tâm chủ quan đặc thù, câu cuối cùng kia, mặt Đoan Mộc Thanh Lỗi ràng lên tia cười xấu xa.

      ___Nhóc con này là cố ý . Mình mà là loại người độc sống suốt quãng đời còn lại sao? , đúng, trọng điểm phải ở đây, thể bị dắt mũi.

      “Ha ha ha ha, là vậy sao, như vậy à…”

      Chu Lâm trả lời qua loa đối phó, tranh thủ cho mình chút thời gian suy nghĩ, mới hiểu được___ bây giờ dù giải thích thế nào đều vô phương thay đổi kết luận trong lòng đối phương__ khi vậy, chi bằng đơn giản thừa nhận cũng phủ định, chỉ cần sau này mình và Đoan Mộc Thanh Lỗi tận lực bảo trì khoảng cách, hơn nữa nếu “chú út” trong truyền thuyết kia xuất , cũng xảy ra vấn đề quá lớn.

      Đương nhiên, cho dù đồng chí “chú út” có xuất cùng sao, cùng lắm chơi trò xuyên nữa, đối với mình cũng phải tổn thất gì quá lớn.

      Nghĩ thông suốt rồi, Chu Lâm bận tâm đến vấn đề “chú út” này nữa, đồng thời cũng muốn chấm dứt đề tài này, thế là bắt đầu dời chú ý của đối phương:

      “À, lúc nãy cậu làm gì vậy? Hôm nay thầy giáo có ra bài tập về nhà sao?”

      Dời đề tài có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng may mắn Đoan Mộc Thanh Lỗi chỉ kỳ quái chuyển tầm mắt liền thành trả lời:

      “Từ vựng tiếng , còn có bài tập Toán.”

      “À, từ vựng sao, vừa xem TV vừa học làm sao nhớ được.”

      Thoáng dùng giọng điệu trưởng bối vài lời, đối phương liền nhăn mày, có vẻ thích người ta chỉ dạy phương pháp học tập, bởi vậy có chút bất mãn.

      Như vậy mới ra dáng học sinh trung học chứ.

      Chu Lâm ngừng cười thầm, thừa thắng xông lên lại thêm câu: “Muốn chú giúp cháu làm bài tập Toán ?” Ai ngờ lời vừa dứt, phía sau đột nhiên “Ai nha” tiếng___

      Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi cầm ly trà hoa quả đứng ở lối vào phòng khách, vẻ mặt hưng phấn:

      “Đúng rồi, chú út tốt nghiệp đại học ! Nếu bình thường buổi tối có rãnh, đến làm gia sư cho Lỗi Lỗi !”

      , này…” Chu Lâm trong lòng ngừng Orz___ (*)

      (Orz – các bạn có thấy giống hình gì ? Giống hình người quỳ, chống hai tay xuống đất; ý nghĩa là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”. )

      Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi này, phát triển có phải hay quá nhanh rồi…

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 6
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ
      Tuy là giúp làm bài tập, nhưng phảng phất giống như đối phương tức khắc xem mình là thầy giáo___ chuyện đùa như vậy, cần quá chân ?

      Nhưng cho dù ”, Đoan Mộc Thanh Lỗi ở bên cũng tỏ vẻ phản đối, nhưng mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn thuỷ chung bảo trì nhiệt tình với đề nghị này.

      “Tiếng của Lỗi Lỗi tốt lắm, hôm nay giáo với chị, nhưng chị chỉ tốt nghiệp tiểu học, chưa từng học qua tiếng nên thể dạy nó, nhưng chú út chắc chắn thành vấn đề. tuần đến đây chừng ba bốn buổi tối xem qua là được rồi. Chú út là tiểu thuyết gia, thời gian viết sách chắc cũng tự do ? Nếu có thể đến đây viết cũng được…”

      “Mẹ, con cần gia sư.” Đoan Mộc Thanh Lỗi thuần thục bắt lấy khe hở giữa tràng lời của mẹ cậu để chen vào, “Lần này thi Tiếng tốt, lần sau con chú ý luyện từ vựng. Hơn nữa chú út cũng phải làm, nơi làm việc ở gần vùng này cho nên chắc có thời gian rãnh đâu.”

      Lời vừa , mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi liền giật mình nhìn Chu Lâm, “Chú út viết văn nữa sao? Sao vừa rồi nghe cậu tới? tại làm gì, có bận hay ?”

      ___ phải, cho dù lúc nãy có muốn phủ nhận việc viết sách, cũng cho tôi cơ hội mở miệng mà.

      Chu Lâm kêu gào trong lòng, rồi mới bắt đầu lo lắng nên công việc gì tốt. Nhớ phụ cận trừ khu dân cư cùng chợ rau cũng chỉ có cái bệnh viện cùng trường trung học S, cũng chỉ có thể mình bán đồ ăn hay tộc SOHO (*) suốt ngày ở nhà. Thời này có cái nghề đó chưa nhỉ?

      (*: bộ tộc SOHO (Small Office Home Office): Làm việc tại nhà, ý chỉ những người làm nghề tự do: tự do sáng tác, tự do thiết kế, người gia công đồ mỹ nghệ,. . . bị thời gian và địa điểm gò bó, bị hạn chế gian làm việc giống như những người làm trong công ty. SOHO bộ tộc là những người tự do, làm việc tùy hứng. Đây là kiểu làm việc hấp dẫn ngày càng nhiều người tham gia.)

      Lần trước dối mình làm ở gần đường Kế Quang, bao giờ nghĩ tới tình huống này, vốn tưởng đó là câu trả lời tốt nhất ai ngờ lại có trăm ngàn chỗ hở.

      Đành phải căng da đầu, dùng càng nhiều lời dối để che dấu:

      “Tôi, tôi gần đây làm phục vụ, ví dụ quét tước vệ sinh sửa sang phòng ốc, thông ống dẫn nước linh tinh… Bởi vì tôi muốn thể nghiệm cuộc sống để có thể viết về công việc ngành dịch vụ, thực ra là tiểu thuyết… tại cũng nổi tiếng lắm…”

      ___Aiz, biết chính mình gì luôn.

      Chu Lâm xong liền bắt đầu tự giễu, nghĩ lấy lý do này mà thoái thác vô cùng khó khăn. Kết quả mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi oa tiếng, rất chân thành khen ngợi: “Chú út quả lợi hại! Là trải nghiệm cuộc sống sao? Quả có cảm giác của tác giả! Chú út quả rất giỏi, Lỗi Lỗi phải học tập chú út đó.”

      “……..” Đoan Mộc Thanh Lỗi giương mắt lên tiếng.

      Bị ca ngợi trắng trợn như vậy, Chu Lâm chỉ có thể chột dạ “Ừm ừ” đáp trả, mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi có phát tâm tình phức tạp của Chu Lâm, sờ sờ nếp nhăn nơi khoé mắt tiếp tục :

      “Nhưng mà làm phục vụ quả thực vất vả. Chị cũng coi như người trong ngành___ tuy rằng tự mình mở cửa hàng bán giày. Mùa ế hàng có chút nhàn nhã, nhưng lại kiếm được tiền; lúc vội vàng về được nhà, chỉ có thể để Lỗi Lỗi ở nhà mình. Lỗi Lỗi lại hướng nội, sau giờ học đâu chơi, trước kia chị còn lo lắng nó có bị người ta bắt nạt hay , đêm cũng ngủ được ngon giấc…”

      Cảm giác áy náy khó hiểu tràn ngập trong lòng, Chu Lâm nhất thời nghẹn lời.

      “Nhưng bây giờ có chú út còn lo lắng nữa! Lúc có chị cậu có thể bồi Lỗi Lỗi. Phương diện học tập đứa này rất chăm chỉ nhưng giáo bắt được trọng điểm, chú út là sinh viên, dạy bảo nó dùm chị với, tương lai Lỗi Lỗi có tiền đồ, quên ân của chú út.”

      Kết quả đề tài quanh co lại trở về chủ đề chính, hơn nữa có vẻ tiến thêm bước, rất có ý tứ “ cậu thể”

      “Tôi, cái đó… công việc…”

      “Đúng vậy đúng vậy, dạy học cũng chính là nghề phục vụ. Như vậy phải vừa lúc sao. Về phần thù lao bạc đãi chú út đâu, tuy là thân thích nên chú út để ý chút tiền ấy, nhưng có là em cũng phải tính toán ràng. Bình thường giờ cơm tối chị có ở nhà, nhưng Lỗi Lỗi làm cơm, chú út nếu ngại cùng Lỗi Lỗi dùng cơm . Đồ ăn chị mua sẵn để ở trong bếp, muốn ăn gì có thể trước ngày cho chị biết …”

      Bất giác, chuyện tiến triển đến bước lập kế hoạch cụ thể ràng, mà Đoan Mộc Thanh Lỗi từ đầu tỏ vẻ phản đối biết vì sao bây giờ lại lời, có vẻ quyết định phục tùng.

      Chu Lâm cảm thấy đau đầu muốn tìm lý do để khoái thác, lúc ngẩng đầu lại thấy đồng hồ màn hình TV – sắp 10 giờ!

      Nhớ lần này xuyên đến hình như khoảng 7 giờ, ba tiếng sắp trôi qua rồi, nếu tiếp tục nán lại ở đây, có thể bị cưỡng chế trở về trước mặt mẹ con bọn họ – ràng người ngồi trước mắt lại đột nhiên biến mất, loại kích thích này quá sức chịu đựng rồi.

      “Cái đó, xin lỗi, tôi đột nhiên mót quá, chuyện làm gia sư để sau , tôi có thể mượn phòng WC trước được ?”

      Bởi vì thể lập tức chấm dứt câu chuyện mà rời , chỉ có thể ra hạ sách này, Chu Lâm làm bộ dáng quá mót, ngăn lại mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi thao thao bất tuyệt.

      “A, có thể có thể, thực xin lỗi chị chú ý, chị mà liền dừng được, Lỗi Lỗi cũng hay chê chị nhiều. WC ở bên kia, bên cạnh bồn rửa mặt, cậu vào thấy ngay.”

      “Được, tôi biết.”

      Chu Lâm gật đầu, vội vàng vào nhà vệ sinh kế phòng khách, đóng cửa lại, lúc vừa cài chốt xong, đồng hồ cổ tay liền cạch tiếng rơi xuống.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 7
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ
      ____ An, toàn, về, rồi!

      Nhìn gian hẹp nháy mắt biến thành phòng khách nhà mình, Chu Lâm tựa vào tường xả giận:

      May mắn vừa rồi chú ý tới thời gian, kéo thêm chút nữa e xảy ra chuyện.

      Nhưng mà tình huống tại cùng có gì tốt hơn, kế tiếp mình “ vào WC” còn phải trở ra lần nữa, tiếp tục đề tài gia sư với mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi.

      ___ Khi đó thái độ nhất định phải kiên quyết, lý do từ chối mình có kinh nghiệm, lo lắng dạy tốt mà còn làm kết quả tệ hơn. Ừ, có vẻ có sức thuyết phục. Vậy thực ra buổi tối còn bận làm việc khác? Nghe giống như cho có lệ, tìm lý do để khoái thác… Có thế nào là tốt nhất đây?

      “Haiz___ phiền!” Chu Lâm đứng thẳng hít hơi sâu, co duỗi các đốt ngón tay chút, vào buồng vệ sinh rửa mặt.

      Nước ấm phả mặt cảm giác thoải mái, Chu Lâm cứ như vậy đắp luôn khăn mặt nóng hôi hổi, ngửa đầu nhắm mắt tạm nghỉ.

      Thân thể chậm rãi thả lỏng, trong đầu cũng trở nên trống rỗng… muốn nghĩ tìm lý do này nọ, cứ thẳng ra với đối phương, đối với mình việc làm gia sư cho Đoan Mộc Thanh Lỗi chính là chuyện phiền toái nhất…

      ___ Khoan? Từ từ!

      “Ba.” Khăn mặt do cử động bất ngờ mà rơi xuống đất, Chu Lâm vẫn đứng ngốc tại chỗ buồn nhặt. Nhìn chằm chằm biểu cảm trong gương, càng thêm rối rắm.

      ___Nguy rồi, quên địa điểm xuyên là tuỳ ý!

      Tuy rằng thời gian có thể chế, nhưng khi quay lại nhất định là WC nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi, nếu bị hỏi “Vì cái gì vào WC, mà lại xuất từ chỗ khác?” làm sao mà trả lời đây?

      Chẳng lẽ mình còn kiêm thêm nghề ảo thuật gia sao?

      Haiz ___ giờ càng muốn quay lại!

      Chu Lâm hận thể lấy đầu đập xuống đất, nhưng giờ trong nhà vệ sinh, ngồi xổm mặt đất lo lắng hồi, vẫn nhặt lên khăn mặt, tẩy tẩy rồi trực tiếp ngủ___

      “Quên , có chuyện gì ngày mai sau, dù sao tuỳ thời có thể xuyên mà… Nhưng mà, hôm nay hoàng lịch viết, đại khái là nên xuyên … gì đó .”

      Trước khi rơi vào giấc ngủ, Chu Lâm nghĩ như vậy.

      Nhớ đến bộ truyện tranh từng xem qua trước đây, trong đó có nhân vật thằng nhãi việc gì cũng thích kéo dài, hay nhất câu, chính là “Để mai tính…”

      Chu Lâm sâu sắc cảm thấy, mình chính là thằng nhóc kia.

      _________

      Cách lần xuyên rất nhiều ngày, Chu Lâm vẫn chưa thu dọn rắc rối mà mình để lại 13 năm trước, chỉ ngừng nghĩ: hôm nay có tâm tình, vẫn chờ ngày mai rồi .

      Thế là “Minh nhật phục minh nhật, minh nhật hà kỳ đa”(*), lờ lời dạy của người xưa, đảo mắt tới đầu tháng mười.

      (*: Minh nhật ca – bài thơ của Văn Trưng Minh, đại ý khuyên mọi người nên biết quý trọng thời gian, đừng để hoang phí. Chi tiết xem phía dưới.)

      Đầu tháng mười theo pháp định có kỳ nghỉ bảy ngày, đa số người làm xa đều nhân cơ hội này trở về thăm gia đình. Chu Lâm cùng mấy người bạn trung học suốt năm bôn ba đông tây hẹn nhau, ngày ba tháng mười cùng nhau tụ họp tại quán trà.

      Người khỏi xướng họp mặt là “Thu Hương” lâu chưa gặp, bởi vì hồi trung học luôn làm động tác Lan Hoa Chỉ(*) mà vờ hờn dỗi, thế là bị người đặt cho “nghệ danh” này, thân hình kỳ cao lớn thô kệch doạ người, nên khi làm bộ Lan Hoa Chỉ lực sát thương càng thêm vô địch.

      (*: động tác ngón giữa chạm ngón cái, tạo hình như hoa lan, chi tiết xem bên dưới.)

      Tới lúc kéo ghế ngồi xuống, Chu Lâm mới phát giác, cái gọi là em tụ họp đều là giả, đại hội “khoe khoang” mới là thật___

      Thu Hương hai tháng trước vừa quen bạn đầu tiên, thế là khẩn cấp muốn dẫn về nhà khoe với bạn bè gia đình!

      Mà bạn học chung lại ngoài dự đoán của mọi người là người đẹp xinh đáng hiền thục___ Nhìn tiểu bạch thỏ thuần khiết cùng cẩu hùng thở hổn hển như trâu ngọt ngào như mật rúc vào nhau, tất cả em có mặt đều kiềm được co giật khoé miệng.

      Thế là kế tiếp, “Bông hoa lài cắm bãi X trâu” trở thành câu có tần suất được đề cập đến nhiều nhất. Người từng được các nữ sinh phong cho hai chữ “dễ nhìn” Đấu Văn Dực Tô chụp tay lên bả vai “Thu Hương” cảm khái: “Cuối cùng cậu cũng thành cục X trâu, tốt.”

      khí tụ họp sôi nổi ngớt đề tài, làm Chu Lâm hoài niệm tới khoảng thời gian trung học___

      Khi đó mỗi ngày dường như đều có hàng giờ cùng bọn họ, cùng nhau ồn ào học, tan học đá cầu, ngẫu nhiên còn có núp trong phòng lấy súng bắn nước phun tung toé vào các bạn nữ, kết quả bị nữ sinh phẫn nộ cùng nhau báo giáo viên chủ nhiệm, thế là xếp thành hàng dài quỳ gối hành lang chịu phạt…

      Người ngang qua lại ánh mắt đều mang ý cười, có thiện ý cũng có vui sướng khi người gặp hoạ, ngẫu nhiên có vài ánh mắt mang ý cười, mà chính là hâm mộ___

      Mà trong đó, có Đoan Mộc Thanh Lỗi trầm tính ít hay ?

      biết vì sao, hoài niệm trung học lại biến thành tìm kiếm hình ảnh Đoan Mộc Thanh Lỗi. Khi nhận ra Chu Lâm có phần hoảng sợ. Nghĩ đến chuyện còn chưa được giải quyết kia, nên tiềm thức mới thực để ý như vậy. (Tiểu Khiết: phản đối, nguỵ biện)

      ___ Đúng rồi, có nên nhân dịp này hỏi mọi người ấn tượng về Đoan Mộc Thanh Lỗi hay ?

      Chu Lâm nghĩ vậy. Rồi lại cảm thấy như thế có chút đường đột. Nhưng trong lòng vẫn thuỷ chung để ý, cuối cùng chính bản thân cùng biết mình muốn như thế nào.

      Kết quả chính là Thu Hương đem đề tài dời về phía Chu Lâm mong muốn:

      “Đúng rồi, hỏi chút, còn nhớ Đoan Mộc Thanh Lỗi ? Nghe tết năm nay kết hôn, các cậu có ai nhận được thiệp mời ?”

      có.”

      .”

      quen, có.”

      “Nhấc tay.”

      “Có… Hửm?”

      Duy chỉ có hai người nhìn nhau. Chu Lâm và Tề Chỉnh liếc mắt cái, đồng thời thốt lên:

      “Vì sao cậu lại có?”

      Có nghi vấn này cũng lạ, bởi vì thời trung học Đoan Mộc Thanh Lỗi hẳn cũng chơi thân với ai, Chu Lâm nghĩ trong cả bọn chỉ có duy nhất y là từng học chung tiểu học nên mới nhận được thiệp mời mà thôi.

      “À…” Y nghiêng đầu, thành trả lời, “Đại khái tôi cũng coi như bạn học tiểu học của .”

      “À, vậy khó trách, tôi là bạn học trường cấp 2.”

      “Hả?!” Ngoại trừ Chu Lâm, tất cả mọi người ở đây đều cùng nhau trợn tròn mắt, đồng thời nhìn Tề Chỉnh, “Cho tới bây giờ cũng chưa nghe cậu nhắc tới đó.”

      “Tới bây giờ các cậu cũng đâu có hỏi.” vẻ mặt Tề Chỉnh là biểu cảm khinh bỉ“có gì mà kinh ngạc”, lần lượt đáp lễ mọi người. Đấu Văn Dực Tô trừng mắt nhìn, quay về dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm câu “Vậy mà cũng ”.

      “Như thế sao” Thu Hương tuỳ ý buông câu, nhân tiện muốn đáp trả mối thù X ngưu khi nãy, “Nếu phải tên có trong danh sách, tôi cũng quên mất là bạn học. Tề Chỉnh thuộc giống người nguyên thuỷ, hoàn toàn chung cảnh giới với Đoan Mộc Thanh Lỗi nha, ai nghĩ họ lại cùng lớp chứ.”

      “Tôi biết, tôi và cậu còn chung được cảnh giới mà, nguyên thuỷ X ngưu.” Tề Chỉnh cãi lại.

      Thế là hội bạn nhanh chóng biến thành cuộc chiến “đến tột cùng ai mới là X ngưu” thành ra nước miếng tung bay.

      Bởi vì còn phải về nhà ăn cơm, tụ họp đến năm giờ liền giải tán. Chu Lâm lấy cớ muốn mua đồ vật này nọ, cùng Tề Chỉnh về hướng ngược đường về nhà.

      khí như vầy có phần dễ dàng mở miệng hơn, Chu Lâm dùng giọng điệu chuyện phiếm hỏi Tề Chỉnh:

      “Đoan Mộc Thanh Lỗi khi học cấp 2 có tích gì kỳ quái ? Kể chút nghe xem, khi kết hôn chúng ta phải bôi xấu với dâu.”

      tích kỳ quái à, hình như có… chính là loại người quá thu hút, người khác muốn ăn hiếp cũng tìm loại như .”

      “À, vậy sao.”

      “Ừ, nhưng mà, nhớ năm nhất cũng từng có lần… Hình như là lúc thi giữa kỳ, trong lớp có tên lưu manh giở tài liệu bị giáo bắt được gian lận, mà lần đó Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi ngay phía sau , nên nghĩ Đoan Mộc Thanh Lỗi ám chỉ với giáo viên nên mình mới bị bắt, liền mang theo đám người chặn đường bao vây vào ngõ gần trường…”

      “Đánh trận?”

      . Nghe thân thích của ngang qua thấy được, mới đánh bay đám người kia … Hình như bác hay là chú út gì đó…”

      Chu Lâm trong lòng giật mình, “Bác hay… chú út?”

      “Đúng vậy. Sau đó tên kia cũng hay đến trường học, hai tháng sau liền bị đuổi, góp phần làm theo con đường lưu manh luôn…”

      “Này, Tề Chỉnh…”

      “Hả?”

      “Cậu có từng gặp qua bác hay… chú út của Đoan Mộc Thanh Lỗi ?”

      “Ừm… Ngẫm lại … Hình như từng gặp qua, bởi vì tôi nhớ từng có lần họp phụ huynh tôi ở lại quét dọn phòng học, nên mới nhìn thấy…”

      “Hửm? Vậy bộ dáng người nọ thế nào, có còn nhớ ?”

      “Làm sao mà tôi nhớ được? Chính cảm thấy tuổi còn rất trẻ, chắc bằng chúng ta bây giờ, ngồi giữa rừng dù chú bác quả thực nổi bật, nên ấn tượng rất sâu sắc. Sau đó tôi bị giáo tha rồi, về nhà còn vì kết quả thi mà bị mẹ đánh cho trận… Lại , lần đó họp phụ huynh quả là cơn ác mộng!”

      Tin nguy! còn tâm tư nghe Tề Chỉnh cảm khái, Chu Lâm trong đầu rối thành đoàn___

      Chẳng lẽ thân thích của Đoan Mộc Thanh Lỗi trong lời Tề Chỉnh chính là mình sao? Hay thân thích kia là người khác? Hay sau này Đoan Mộc Thanh Lỗi tìm được chú út thực ? Nếu chính là mình, chẳng lẽ sau này đáp ứng làm gia sư? Còn lấy thân phận chú út ở bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lỗi? Thậm chí thay họp phụ huynh?

      ràng chỉ là ký ức vụn vặt trong miệng người khác, nhưng đối với mình lại là những lời tiên đoán cho tương lai___

      Loại cảm giác thần kỳ này, ước chừng cũng chỉ Chu Lâm có thể trải qua.

      _______

      Minh nhật ca – Khúc hát ngày mai [Văn Trưng Minh]

      Minh nhật phục minh nhật, minh nhật hà kỳ đa?

      Ngã sinh đãi minh nhật, vạn thành tha đà!

      Thế nhân nhược bị minh nhật luy, xuân khứ thu lai lão tương chí.

      Triêu khán thủy đông lưu, mộ khán nhật tây trụy.

      Bách niên minh nhật năng kỷ hà? Thỉnh quân thính ngã 《 minh nhật ca 》.

      Tạm dịch:

      Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai sao mà nhiều?

      Cuộc sống đợi ngày mai, vạn phí hoài!

      Thế nhân nếu bị ngày mai luỵ, xuân đến thu rồi già.

      Sớm ngắm nước chảy về đông, chiều nhìn nắng tắt về tây.

      Trăm năm có được bao nhiêu ngày mai? Thỉnh quân nghe khúc “minh nhật ca”.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 8
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ
      Từ nơi Tề Chỉnh đón xe trở về, đồng hồ di động qua 6 giờ rưỡi.

      Đêm nay vốn tính về nhà ăn cơm, nhưng mà buổi chiều mẹ có gọi điện đến, cùng bạn bè chơi bài, cho nên huỷ luôn bữa cơm này.

      Thế là Chu Lâm chỉ có thể nhận mệnh lấy mì gói ra, kèm quả trứng gà, trước tiên giải quyết vấn đề dân sinh đại kế.

      tô mì sợi lót dạ, cùng nước trà hoa quả buổi chiều cũng làm cho bụng có cảm giác no căng. Bao tử no, đầu óc cũng được hưởng sung túc, cảm giác huyết khí dâng trào, làm cho bao nghi ngờ cùng băn khoăn còn quan trọng.

      Dường như ngay lập tức, Chu Lâm quyết định giải quyết vấn đề nhiều ngày còn dang dở.

      Cũng vậy, dù thế nào, xuyên trước rồi tính___

      Vấn đề nơi xuyên , vấn đề gia sư, đợi lúc đối đáp, tuỳ cơ ứng biến.

      Thừa dịp nhiệt huyết làm là làm, Chu Lâm thay bộ quần áo lúc xuyên lần trước, xuất ra đồng hồ điều chỉnh thời gian.

      “Chắc là mười giờ… năm phút ?”

      Nhìn kim đồng hồ từ từ chỉnh đến đúng chỗ, Chu Lâm hít vào hơi, cảm giác tim mình thoáng đập gia tốc.

      Khi đồng hồ tiếp xúc với làn da, có giác mát lạnh quen thuộc. Chu Lâm chần chờ chút, rồi mới nhắm mắt lại, biểu cảm hiên ngang lẫm liệt, đóng chốt dây đồng hồ.

      ___cẩu thỉ… vận a!(*)

      (*: vận cờ – hó a~)

      Nháy mắt mở mắt, trong đầu Chu Lâm liền hện lên hai chữ bất nhã kia.

      Tuy rằng chỉ kịp liếc mắt cái, nhưng Chu Lâm xác định thể ngờ rằng mình lại rơi vào WC nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi___ nơi lần này xuyên thay đổi, vẫn là chỗ rời .

      như thế, vốn lo lắng về địa điểm quả hồi sợ bóng sợ gió rồi. Chu Lâm nhìn bồn cầu cảm thán, rồi làm bộ dùng qua WC, còn cố ý dùng xà phòng rửa tay.

      Hai phút sau, Chu Lâm chính thức từ WC ra, sau đó vẻ mặt trấn định bước vào phòng khách, gặp lại hai mẹ con lâu thấy.

      Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi lúc này gọt táo, vừa nhấc đầu liền thấy y, vội vàng gọi y ngồi lên ghế sô pha.

      “Chú út ăn táo chứ?”

      cần, cảm ơn.” Mỉm cười từ chối ý tốt của đối phương, Chu Lâm đem mình an trí ở bên phải sô pha. Bên trái xa là Đoan Mộc Thanh Lỗi, vừa ăn táo vừa xem TV.

      Có lẽ cảm giác được sô pha lõm xuống, liền quay đầu lúc Chu Lâm vừa ngồi xuống, nhìn y cái. Rồi mới thần thần bí bí nhích lại gần, đến bên tai Chu Lâm giọng :

      “Chú út, thận của chú tốt à?”

      “Hả” biết vì sao đối phương lại đưa ra nhận xét này, Chu Lâm kỳ quái nhìn .

      “Bởi vì WC lâu…”

      “Tôi, tôi vừa mới vào mà.”

      “Hửm? Mười phút phải là lâu sao?”

      ___Nhóc… nhóc con chết tiệc! Mười phút mà thôi, lại dám mình vào lâu, làm mình còn tưởng chỉnh sai thời gian.

      Chu Lâm cảm thấy dây thần kinh giật lên vài cái, tức giận trả lời:

      được sao?”

      , có gì.”

      Đối phương quay người lại, tiếp tục gặm táo, quai hàm theo nhịp nhóp nhép, mắt nhìn thẳng vào TV, giằng co trong chốc lát, đột nhiên phốc nở nụ cười.

      Chu Lâm thừa biết nụ cười đó kỳ phải do nội dung trong TV, y nhướng mắt, dựa lưng vào ghế, hai tay khoát lên thành ghế.

      Thực tế mà lần này hao phí thời gian cùng tinh lực cho cái chuyện WC này, thực ngờ còn bị nhóc con cười đến kiêu ngạo. Quên , tạm thời thèm so đo với , bây giờ trước mắt phải chấm dứt vụ gia sư để còn rời .

      nghĩ, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi___ chỉ thấy bà gọt dở trái táo, ngơ ngác nhìn về phía mình.

      “A, chị, xảy ra chuyện gì vậy?” bị nhìn chăm chú có chút bất an, Chu Lâm sửng sốt, lên tiếng hỏi.

      “À, có gì có gì.” Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi dường như giật mình bừng tỉnh, ha hả cười rộ lên, “Chị chỉ là lâu rồi chưa thấy Lỗi Lỗi thân thiết với ai như vậy, cũng lâu nó chưa nở nụ cười… Đứa này từ trầm tính, đến khi học lại càng khép kín… Mà chị cũng là, chưa bao giờ ở nhà bồi nó, luôn để nó mình…”

      Đến đây trong giọng có chút thương cảm. Chu Lâm từ trước đến nay đều bó tay biện pháp với loại tình huống này, chỉ có thể thương cảm theo mà :

      “À… Chị cùng có việc phải làm, đừng tự trách mình… Tôi, tôi sau này thường xuyên đến chơi với nó…”

      Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Lâm phát giác mình bị lừa___ đôi mắt mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi giây trước còn hoe đỏ, ngay sau đó liền lộ ra nụ cười tươi sáng của chủ tiệm giày:

      “Đúng vậy, sao chị lại quên, chú út giờ là gia sư của Lỗi Lỗi. Hôm nay bắt đầu học e là muộn rồi, thôi ngày mai bắt đầu . Lỗi Lỗi, ngày mai con ra ngoài học nhóm với bạn phải ? Mẹ mua thịt và đồ ăn, buổi tối con cùng chú út ăn lẩu nha. Ngày mai chú út nhớ tới sớm chút, Lỗi Lỗi đứa này nấu cái gì cũng đều ngon cả…”

      Mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn còn blah blah blah dặn dò đủ thứ, Chu Lâm dùng vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Đoan Mộc Thanh Lỗi, đối phương đáp trả bằng ánh mắt “chú út, chú còn quá non” liền quay đầu tiếp tục xem TV.

      ____làm bậy rồi…

      Chu Lâm thống khổ rống lên trong lòng, đáng tiếc người nghe thấy. Chỉ có tiếng rít gào tê rống của ma giáo giáo chủ từ TV ngẫu nhiên truyền đến, cũng là tiếng lòng của y.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 9
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ
      Thuở thiếu thời, Chu Lâm cũng phải thuộc dạng học sinh ưu tú. phải do năng lực, mà do quá sức ham chơi.

      Ham chơi, cho nên bao giờ tĩnh tâm đọc sách, mỗi ngày đều suy nghĩ xem tan học bày trò gì, hoặc cuối tuần cùng bạn bè đâu giương oai giễu võ… Khi học cũng thường thường còn chưa ngồi nóng mông, tâm bay đến ngàn dặm bên ngoài, thầy giảng cái gì cũng theo tai trái ra tai phải, khá lắm là vào đầu được nửa.

      Nhưng mà ngay cả khi như vậy, thành tích của Chu Lâm vẫn giữ vững ngôi vị giữa bảng, nửa là do may mắn đoán trúng đề thi, nửa là do vài lần tâm huyết dâng trào cố gắng học tập___ Nhưng dù là lúc nhiệt huyết trào dâng, Chu Lâm cũng có thể đem học tập thành trò chơi, rồi mới hưng trí tăng vọt mà đụng vào sách vở, nhưng bao lâu lại chán.

      ___ Mình như vậy mà làm gia sư, thực có sao ?

      Chu Lâm tự hỏi, dù thế nào cũng vô pháp tưởng tượng bộ dáng mình gương mẫu, cuối cùng đem vấn đề cùng thịt dê cho vào trong lẩu, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng.

      Bây giờ là ngày 15 tháng 10 năm 1994, 6 giờ 3 phút tối, Chu Lâm ngồi ở bàn ăn nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi, hạnh phúc khuấy đũa vào nồi lẩu dê.

      “Cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn”(*) phải là Chu Lâm chưa từng nghe qua, nhưng tối hôm đó quay về suy nghĩ suốt hai ngày, Chu Lâm nghĩ thông suốt, cúi đầu trước vận mệnh cũng phải chuyện gì xấu___Ít nhất 7 năm sau Đoan Mộc Thanh Lỗi và mình đều bình an vô sống tốt, điều này chứng tỏ mình xuyên cũng gây ra phiền toái gì đáng kể. (Tiểu Kiết: mới là lạ)

      (*: dịch nghĩa là ăn cái gì của người ta miệng phải ngắn, cầm cái gì của người ta tay phải mềm, ý lấy của ai cái gì phải có thái độ tử tế nhã nhặn…)

      Hiểu ra rồi Chu Lâm còn sợ đầu sợ đuôi nữa, lại nhớ tới mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi từng đề cập qua ăn lẩu, thế là lợi dụng cơ hội chực cơm, gần 5 giờ chiều xuyên đến ngõ vắng người dưới nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi.

      tới gõ cửa quả nhiên ngửi được mùi hương quyến rũ, Đoan Mộc Thanh Lỗi quấn tạp dề ra mở cửa, để Chu Lâm tiến vào sô pha trong phòng khách, phun ra chữ “Ngồi”.

      Tuy rằng là bạn học nhưng bây giờ lại là nhóc con trung học 13 tuổi, Chu Lâm đương nhiên thể yên tâm thoải mái khoanh tay đứng nhìn, nhưng sau khi chen vào phòng bếp đụng tay làm rơi ống đựng đũa, nhân tiện vấp chân đập thêm quả trứng, y thành thành quay về phòng khách xem TV.

      5 giờ 56 phút, tất cả đều hoàn tất, Đoan Mộc Thanh Lỗi cởi tạp dề, kêu Chu Lâm ngồi vào bàn.

      Nồi nước lẩu sôi trào hồi lâu, Chu Lâm bỏ thức ăn vào, trước dùng thìa thử ngụm. Hương vị thơm ngon tan ngay đầu lưỡi, làm Chu Lâm hò hét tán thưởng trong lòng!

      Trong khoảng thời gian ngắn liền đối thay đổi cái nhìn khác xưa với nhóc con ngồi đối diện, nhóc con lại chú tâm vớt những thứ mình thích ăn trong nồi, chút cũng quan tâm đến biểu cảm khâm phục của Chu Lâm.

      ___Ừm, tìm chút chuyện gì .

      Vốn quen giữ im lặng khi ăn với người khác, Chu Lâm nghĩ như vậy.

      Nhưng mà, cái gì được? Học sinh trung học thường hứng thú với đề tài gì?

      Trò chơi? truyện tranh? Lúc này cũng quá lưu hành. Học tập sao? bàn cơm nhắc tới chuyện này quả nhẫn tâm với hệ tiêu hoá. Nữ sinh thầm mến? Tuy rằng là “chú út”, nhưng cũng quá thân thiết đến mức hàn huyên chuyện này… Như vậy kể chút chuyện cười ?

      Hạ quyết tâm, Chu Lâm gắp đũa thịt dê, nghiêm trang :

      “Xưa có người kêu Tiểu Dương…”

      Đoan Mộc Thanh Lỗi ngẩng đầu nhìn y.

      được chú ý, Chu Lâm cười thầm trong lòng, chậm rãi bỏ thịt dê bỏ vào trong nồi, tiếp tục :

      “Có ngày, bị người ta nhúng lẩu.”

      “…”

      đoán trước được, Đoan Mộc Thanh Lỗi thế nhưng bảo trì im lặng nhìn Chu Lâm. Chu Lâm xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh chần thịt dê, đột nhiên nhớ tới kiểu truyện cười này rất nhiều năm sau mới thịnh hành.

      ___Aiz, là rất lạnh!

      Trong lòng rống lên, Chu Lâm cứng ngắc thu đũa trở về. Thịt đũa rơi rụng hơn nữa, chỉ còn sót lại miếng chừng hai ly, đơn nằm trong chén.

      “Chú út, chú… vừa mới kể chuyện cười sao?”. Cuối cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng phản ứng lại, kinh ngạc hỏi.

      Bị hỏi như vậy quả là thất bại của thất bại. Chu Lâm cười khổ: “Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên thuận miệng thôi, có ý gì đặc biệt đâu, ha ha ha…”

      Cười xong vành tai lại nóng đỏ lên, vội vàng thay đổi đề tài:

      “Đúng rồi, sau này đừng gọi tôi là chú út, có chút quen. Cảm giác là lạ.”

      “Vậy kêu thế nào?”

      “Ừm… Kêu tôi là … Kỳ tôi cùng lớn hơn cậu bao nhiêu…”

      Đoan Mộc Thanh Lỗi trừng mắt nhìn.

      “Vậy chú vốn kêu là gì?”

      “Hử?”

      “Tên.”

      “À! Cái đó, tên tôi à___” đại não cyả Chu Lâm bắt đầu vận chuyển kịch liệt, trong đầu lướt qua vài cáu tên bạn bè, nháy mắt nhảy ra cái tên giả:

      “Chu Khiết Lôn, phụt___”

      Lời vừa ra khỏi miệng chính mình phun trước. Đoan Mộc Thanh Lỗi hiểu sao, nhìn Chu Lâm vừa uống canh vừa ho khan, lập lại lần nữa:

      “Chu Khiết Văn?”

      ___ Cậu nghe thế nào chính là thế ấy !

      Chu Lâm ho sặc sụa ra nước mắt nghĩ như vậy, bất cứ giá nào cũng gật gật đầu.

      “Như vậy, sau này kêu là Khiết Văn.”

      Thế là, danh hiệu Chu Lâm dùng trong quá khứ, cứ như vậy mạc danh kỳ diệu qua loa mà quyết định.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :