1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 80:

      ngay cả được Sở Thế Tu ôm cũng xứng. . . . . .

      Nước mắt rơi xuống mãnh liệt, Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi khắc chế thanh nức nở, sau lúc lâu, mới gian nan , "Vâng. . . . . . lâu gặp."

      Bất kể cật lực khống chế được cảm xúc, nhưng thanh nghe qua vẫn là nghẹn ngào.

      Nghe vậy, Sở Thế Tu thân mình chấn động.

      Lời của xa cách vượt quá mức tưởng tượng của .

      So với bé trước kia từng tìm thấy mình, chưa từng chuyện với mình khách khí như vậy.

      Tay chậm rãi buông thân thể ra.

      Cố Tiểu Ngải theo bản năng quay đầu , nhưng nước mắt ràn rụa rơi vào trong tầm mắt Sở Thế Tu.

      Sở Thế Tu ngơ ngẩn, hai tay cẩn thận nâng lên mặt của , lời giọng , "Như thế nào lại khóc? được khóc, đừng khóc Ngải Ngải. . . . . ."

      Tim của đau đều ngấn ở trong mắt.

      Giống như cầm châu báu quý giá, Sở Thế Tu chút chút thay lau nước mắt, dịu dàng dỗ , "Đừng khóc, nhiều năm như vậy gặp, như thế nào vừa thấy khóc."

      Bởi vì ở trong lòng tồn tại suốt chín năm. . . . . .

      Bởi vì trong lòng khắc sâu, chạm vào liền đau.

      Cố Tiểu Ngải gian nan hướng lộ ra tươi cười, đưa tay lau nước mắt.

      Sờ sờ tóc ẩm ướt của , Sở Thế Tu nhợt nhạt nhíu mi, "Như thế nào biến thành như vậy?"

      Cố Tiểu Ngải có chút bối rối cúi đầu, tóc ẩm ướt, mặt tất cả đều là nước mắt. . . . . . tại bộ dáng nhất định rất khó xem.

      "Đến đây." Sở Thế Tu giọng , lôi kéo tay đẩy ra cửa phòng vào.

      Cố Tiểu Ngải cúi đầu, vừa hay nhìn thấy ngón áp út của đeo nhẫn kim cương.

      Biểu tượng cho hôn ước cùng tình .

      Cố Tiểu Ngải cần nghĩ ngợi thu hồi tay của mình, Sở Thế Tu dừng lại động tác, ngạc nhiên nhìn tay mình dừng tại giữa trung.

      Nhiều năm như vậy trôi qua, đối với trở nên xa lạ đến thế sao?

      Ngay cả nắm tay đều trốn tránh?

      "Thực xin lỗi, mạo phạm em sao?" Sở Thế Tu đứng ở cửa giọng , đáy mắt dịu dàng xẹt qua chút đau thương.

      làm sao có thể mạo phạm chứ? làm cái gì đều vĩnh viễn mạo phạm .

      " có." Cố Tiểu Ngải thản nhiên cười cười.

      như vậy thản nhiên đúng rồi, khoảng cách hai người nhất thời lại nhiều lên.

      giống như chính là hơn hai năm thấy mặt bằng hữu bình thường, xấu hổ tìm ra lới thích hợp.

      Hai người đứng ở cửa gian phòng đối diện , Sở Thế Tu nhìn tựa hồ có rất nhiều lời, đến cuối cùng chính là lễ phép nén lại mở cửa ra, "Vào ."

      Giọng của khe khẽ giống như sợ bị dọa cho sợ.

      Ngữ khí trở nên cẩn thận.

      "Vâng." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, theo bên cạnh vào phòng.

      Đây là phòng trong khách sạn, cách bố trí ấm áp mà lịch tao nhã, giường đôi, sô pha, Piano, rèm cửa dài xuống đất . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải có chút tự nhiên ngồi xuống sô pha, Sở Thế Tu vào trong phòng tắm lấy ra cái khăn mặt đưa cho .

      "Cám ơn." Cố Tiểu Ngải lễ phép , cầm khăn mặt lau tóc.

      "Ngải Ngải, đừng có khách khí với như vậy." Sở Thế Tu cười khổ mà , giọng thoải mái động lòng người.

      Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải tâm run lên.

      Bọn họ trong lúc đó. . . . . . Xác thực có chút khách khí.

      Sở Thế Tu có rời , ngồi vào tay vịn sô pha bên cạnh , chân dài bắt chéo, cúi đầu lẳng lặng nhìn chăm chú, thỉnh thoảng lúc lau tóc đẩy ra mặt .

      Cẩn thận như thế, dịu dàng như .

      Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Cố Tiểu Ngải mới phát kỳ cùng trước kia có khác nhau.

      Mặt mày nẩy nở hơn, ngũ quan Sở Thế Tu so với trước đây trở nên sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn so với khí chất dịu dàng trước kia, cùng với người phát ra hương bạc hà làm mê hoặc.

      Hai người đều nữa, trong lòng trống trơn bỗng nhiên trở nên hít thở thông, có chút xấu hổ.

      Cố Tiểu Ngải dùng sức lau tóc, mượn việc này che dấu tim đập loạn nhịp của chính mình.

      Sở Thế Tu tầm mắt vẫn dừng ở người , tinh tế đánh giá.

      hôm nay tuy rằng ăn mặc cũng ổn, nhưng là hình tượng lại tệ hết biết rồi, thảm hại chịu nổi.

      Trầm mặc lâu, Cố Tiểu Ngải rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng. . . . . .

      " sống ổn ?"

      "Em thế nào?"

      Hai người trăm miệng lời, sau đó trong phòng khách sạn to như vậy lại lặng im .

      Sở Thế Tu lại nở nụ cười, khí khái mặt lộ ra cái tươi cười dịu dàng, tay vuốt vuốt tóc , giọng êm tai, " tốt lắm. Em thế nào?"

      tốt lắm, chính là thực nhớ thương em.

      Nhớ thương em quá được , thương trong nhà của em xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể hay lần nữa khôi phục lại.

      Nhìn cách ăn mặc của hôm nay so với thân phận tiểu công chúa trước kia cũng khác biệt lắm.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 81:

      So với trước kia, càng xinh đẹp hơn, hốc mắt phiếm hồng động lòng người, nếu như bức tranh thanh thuần ngũ quan lúc có phá lệ mê người phong thái. . . . . .

      hẳn rất khá, được người nào có tiền nuôi dưỡng sao?

      từng mất mác phải ?

      ". . . . . ." Cố Tiểu Ngải dừng động tác lau tóc lại, chỉ mỉm cười, mở lời hỏi, "Tại sao lại ở chỗ này?"

      Em tốt, chút. . . . . . Cũng tốt.

      tốt nhưng thể mở miệng.

      ". . . . . ."

      Nghe được lời của , nhất thời nụ cười mặt Sở Thế Tu biến mất.

      lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhắn mềm mại của , lần đầu tiên khó có thể mở miệng.

      lâu, mới nghe được giọng có vẻ cứng ngắc của chính mình, " tới đón. . . . . . vị hôn thê của , ấy tham gia tiệc tối trong này."

      . . . . . .

      Vị hôn thê. . . . . .

      Sở Thế Tu vĩnh viễn cũng gạt người khác đâu.

      Đương nhiên, cũng nhất thiết phải gạt người bạn chín năm gặp như , có ý nghĩa gì cả.

      Ngực đau đớn liên hồi, mặt lại còn muốn làm bộ mỉm cười.

      Cố Tiểu Ngải khắc chế được ngực đau đớn, chỉ có thể khoa trương làm bộ dáng như mới nhớ tới, "Đúng, em biết, tivi có phát tin tức này, cùng thiên kim Lương thị trưởng đính hôn, hai người thực xứng đôi, trai tài sắc, chúc mừng chúc mừng."

      Chúc mừng sao?

      Chúc mừng sao?

      Vì sao. . . . . . lại vui sướng khi được chúc phúc.

      ". . . . . ." Nghe được lời chúc phúc của , Sở Thế Tu mặt sắc thái nào, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm mặt của , câu cũng .

      Bộ dáng lời nào làm cho Cố Tiểu Ngải càng thêm biết cái gì.

      khí cứ như vậy trầm xuống, biết còn có thể khống chế được nụ cười dối trá của mình .

      "Hai người khi nào kết hôn?" Cố Tiểu Ngải tùy tiện tìm đề tài, tận lực làm cho mình biểu phong thái trầm tĩnh của người bạn chín năm gặp, "Chỉ chớp mắt chín năm, nghĩ tới lập gia đình. . . . . ."

      "Em xem quảng cáo tìm người của rồi phải ?" Sở Thế Tu cắt đứt lời của , trong mắt ôn hòa lộ ra vẻ quật cường cố chấp, " vẫn luôn tìm em."

      tìm suốt chín năm.

      nhớ thương suốt chín năm.

      Vừa mới ở hành lang, gặp mặt hoàn toàn sợ ngây người, còn tưởng rằng. . . . . . chính mình bị ảo giác.

      Nhưng lúc này đây, uống rượu, nhìn thấy Ngải Ngải, nhìn thấy .

      lúc ấy. . . . . . căn bản có suy nghĩ nữa mà từ sau ôm lấy .

      sợ. . . . . . chỉ là cái bóng hư ảo.

      Cố Tiểu Ngải trước mắt phải ảo ảnh trong tâm , là chân , là trưởng thành duyên dáng kiều. . . . . .

      Trong ký ức chỉ dừng lại ở độ tuổi Cố Tiểu Ngải học trung học cơ sở.

      vất vả mới gặp lại, chút cũng muốn cùng chuyện hôn của mình.

      Trong lòng. . . . . . mâu thuẫn.

      Cho tới bây giờ vẫn quên, lúc tám tuổi cùng đính hôn.

      Tìm suốt chín năm, bề ngoài Sở Thế Tu dịu dàng nhưng nội tâm vẫn rất cố chấp . . . . . .

      Ở xã hội tại này, làm sao còn người si tình tìm người bạn suốt chín năm như .

      Cố Tiểu Ngải làm ra vẻ tự nhiên hỏi, "Tìm em? Em còn tưởng rằng sớm quên em rồi, dù sao nhiều năm như vậy trôi qua. . . . . ."

      " quên em." Sở Thế Tu lại lần nữa cắt đứt lời của , có chút cố chấp nhìn chằm chằm , "Ngải Ngải, em quên sao?"

      Quên?

      cũng muốn quên , nhưng làm sao có thể quên?

      "Đương nhiên có." Cố Tiểu Ngải bộ dễ dàng miệng, vuốt cánh tay của , "Em phải vẫn luôn ngồi cùng bàn Sở Thế Tu nha."

      ". . . . . ." Sở Thế Tu mặt điềm đạm nhất thời mất , chỉ còn lại tái nhợt, giọng như mất tiếng, " vẫn ngồi ở sau bàn em."

      Cố Tiểu Ngải ngây người, hóa ra rất nhiều chi tiết vẫn còn nhớ rất kỹ.

      "À, em giỡn thôi." Cố Tiểu Ngải cười cười, đem khăn mặt để sang bên.

      giỡn?

      Sở Thế Tu nhìn chuyển mắt, nghiêm túc chữ chữ , "Ngải Ngải, Chuyện này đùa được đâu."

      ra vẻ chẳng quan tâm.

      . . . . . . Còn tưởng là .

      Bộ dáng cố chấp, đáy mắt nghiêm túc, mặt tái nhợt sâu sắc kích thích .

      Ra vẻ giả tạo xong, Cố Tiểu Ngải cuống quít quay đầu sang bên, chớp chớp mắt chua xót, tận lực dùng giọng bình thường , "A. . . . . . Thời gian còn sớm, em còn có việc, em trước."

      xong, Cố Tiểu Ngải đứng lên liền hoảng loạn ra ngoài.

      Tiếng bước chân dồn dập lập tức theo phía sau vang lên. . . . . .

      Ngón tay vừa chạm vào cửa, bên hông lại bị Sở Thế Tu từ sau ôm lấy, lúc này đây, Sở Thế Tu có chút cấp bách, giống như sợ chạy mất.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 82:

      "Đừng , Ngải Ngải." Sở Thế Tu có chút lo lắng thốt ra, gần như cầu xin.

      Nước mắt thiếu chút nữa lại chảy xuống.

      Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi, thực thể kìm nén lại được nữa, sợ khống chế được chính mình. . . . . .

      sợ hỏi về cuộc sống của ?

      sợ hỏi tại ở nơi nào?

      sợ hỏi tại có bạn trai chưa? Có học đạo diễn ? Có thực ước mơ của mình ?

      . . . . . .

      Mỗi vấn đề đều thể trả lời, toàn bộ đều thể trả lời.

      Mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có , người càng chạy càng xa. . . . . . Xa đến nổi thể quay về.

      "Em có việc, Sở Thế Tu đừng như vậy." Cố Tiểu Ngải cố nén lệ suy nghĩ , tay muốn mở tay quấn bên hông , thân mình hơi hơi run sợ.

      "." Sở Thế Tu trong giọng lộ ra tính trẻ con quật cường.

      Suốt chín năm, ngày nào ngừng tìm tin tức của .

      Để lần này qua, đến khi nào mới có thể gặp lại ?

      Vội vàng thể thỏa hiệp với được.

      " đừng như vậy. . . . . ." giọng Cố Tiểu Ngải có chút nghẹn ngào, đừng ôm nữa.

      Sức chống cự của lớn để có thể kháng cự lại được. . . . . .

      sợ chính mình khống chế được ôm lại , sợ chính mình khống chế được cho biết, mình thích nhiều năm như vậy. . . . . .

      Sở Thế Tu khí lực rất lớn, ôm chặt lấy , chấp nhất, có ý buông tay.

      Nhẫn ngón tay áp út của cách lễ phục của để hông của . . . . . .

      Giống như dao găm cắt máu thịt của .

      Giống như cảnh báo nhắc nhở , thể khống chế tâm tình của mình, cũng phải khống chế. . . . . . nhất định phải khống chế.

      "Sở Thế Tu, nhẫn của làm đau em ." Cố Tiểu Ngải làm cho giọng có vẻ nhạt nhẻo chút. . . . .

      Giống như mang theo ý nào đó.

      biết Sở Thế Tu nghe hiểu được.

      Sở Thế Tu thân mình chấn động, hai tay lúc này mới buông ra, đứng ở phía sau áy náy , "Thực xin lỗi."

      " sao." Cố Tiểu Ngải đưa lưng về phía lắc đầu.

      Thực xin lỗi.

      sao.

      Thực xin lỗi cái gì. . . . . . sao cái gì. . . . . .

      có chút hiểu .

      "Ngải Ngải, . . . . . ." Sở Thế Tu chấm dứt đề tài này, giọng điệu áy náy cực kỳ, giọng nhu hòa có chút miễn cưỡng , "Thực xin lỗi, nên chưa tìm được em đính hôn."

      là nười đính ước cùng lúc , là người thân cận nhất đối với .

      Hóa ra là xin lỗi về vấn đề này.

      quan hệ, quan hệ.

      có thể nhớ rất vui vẻ.

      Dù sao, lúc này bọn họ cũng có khoảng cách chín năm xa cách . . . . . . Người nào cũng đều thay đổi.

      quan hệ, cũng trôi qua rồi. . . . . .

      Nhưng vì sao, nghe được lời này của , vẫn cảm thấy ngực hoảng loạn, bị cái gì chắn, lấp, bịt giống như thở nổi, ánh mắt mở to cực điểm.

      tìm được đính hôn, cũng còn thủ thân như ngọc. . . . . .

      Cái gì cũng đều bỏ lỡ.

      " sao." Ngải Ngải khó khăn nở nụ cười tươi, biết nụ cười của nhất định vặn vẹo khó coi. Xoay người lại, tay vỗ vỗ cánh tay của giống như an ủi, "Có thể gặp được tốt phải dễ dàng, đương nhiên phải sớm đính hôn với ấy."

      "Ngải Ngải. . . . . ." Sở Thế Tu đau lòng nhìn , biểu tình càng thêm áy náy.

      nhàng mà gọi tên tiếng, nước mắt của nghe lời mà rơi xuống.

      Cố Tiểu Ngải thống khổ liều mạng nháy ánh mắt, khác chế nước mắt rơi, lại cáo biệt, "Sở Thế Tu, em thực phải ."

      "Cho phương thức liên lạc được ?" giọng Sở Thế Tu ôn hòa mà trầm thấp.

      Phương thức liên lạc?

      Có thể tiếp tục liên lạc sao?

      Cúi đầu lau nước mắt, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu cong lên ánh mắt cười , "Điện thoại em tạm thời thể dùng được, cho em số liên lạc, em gọi cho nha."

      Sở Thế Tu sợ run lên, lập tức đưa tay, "Được, em chờ ."

      chút cũng hoài nghi lời của , xoay người đến bàn trong phòng khách sạn lấy cây bút, viết số điện thoiaj của mình giấy.

      Nhìn bóng lưng viết chữ, Cố Tiểu Ngải tham luyến nhìn.

      Muốn nhớ kỹ giờ này khắc này, nhớ hết thảy, nhất cử nhất động, đều sâu khắc vào trong đầu.

      Sau lúc này đây . . . . . . hẳn là phải tạm biệt rồi.

      Lúc Sở Thế Tu đem giấy đưa cho , Cố Tiểu Ngải ràng nhìn đến mặt giấy có ba dãy số, khỏi có chút nghi hoặc hỏi, "Như thế nào có nhiều số như vậy?"

      " số là trong nhà , số là di động, số là văn phòng ." Ngón tay Sở Thế Tu trắng nõn đem giấy xếp lại bỏ vào trong lòng bàn tay của , "Em gọi số nào đều nhận được hết."

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 83:

      Ba dãy số. . . . . .

      sợ thất hứa liên lạc với sao?

      nên cao hứng phải sao? đối với . . . . . . chỉ là đối với bằng hữu chín năm gặp phải sao?

      Ít nhất. . . . . . sợ mất liên lạc với .

      "Dạ, tốt, em đây, bye bye ." Cố gắng tươi cười, Cố Tiểu Ngải xiết chặt mảnh giấy trong tay hướng cáo biệt, chuẩn bị mở cửa rời .

      "Phanh ——"

      cánh cửa lại bị đóng lại.

      Sở Thế Tu vóc dáng rất cao, đứng tựa vào cửa ngăn trở ra, tay đặt tại cửa ngăn lại động tác mở cửa của , tóc ngắn mang chút chút hỗn độn, nhân kim cương ngón áp út tỏa hào quang chói mắt.

      "Làm sao vậy?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn .

      . . . . . . muốn cho sao?

      Sở Thế Tu mặt lộ ra chút xấu hổ, mắt nhìn chăm chú, trầm mặc , "Ngải Ngải, em tại ở nơi nào?"

      . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải ngây người, tại sao lại hỏi đến vấn đề này chứ?

      muốn lừa dối , nhưng có thể trả lời như thế nào?

      Là ở nhà cậu mợ trong tứ hợp viện? Hay là ở Thủy Thiển Loan cùng với Lệ Tước Phong ma quật?

      Vô luận là người nào, đều muốn cho Sở Thế Tu biết, muốn cho điều tra , muốn biết mấy năm nay trôi qua như thế nào, nhất là tại. . . . . .

      nơi nào đều bẩn thỉu, căn bản muốn cho Sở Thế Tu biết ràng.

      "Em tại ở nơi nào?" Thấy buông hốc mắt phiếm hồng xuống trả lời, Sở Thế Tu có chút lo lắng lại hỏi lần nữa.

      Cố Tiểu Ngải nghẹn lời, "Em. . . . . ."

      Nghĩ muốn trả lời, Sở Thế Tu mặt lại nổi lên vẻ xấu hổ.

      lát, Sở Thế Tu cẩn thận giọng , "Ngải Ngải, chỉ muốn biết em ở nơi nào, chờ lúc nào em rảnh đến tìm em, có thể chứ?"

      thể.

      Bởi vì thất vọng về . . . . . .

      thể để cho Sở Thế Tu biết bây giờ loại phụ nữ như thế nào.

      Xiết chặt nắm tay, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu hướng tùy tiện lộ ra nụ cười, "Em có điện thoại của rồi, sau này em gọi hẹn ."

      ". . . . . ."

      Mắt Sở Thế Tu sáng ngời chợt ảm đạm.

      cự tuyệt sao?

      Lúc trước Cố Tiểu Ngải chưa bao giờ cự tuyệt , chín năm sau. . . . . . lại cự tuyệt .

      Chẳng lẽ là bởi vì. . . . . .

      "Ngải Ngải." giọng kêu tên của , nếu như gió lạnh xẹt qua mặt của .

      "Dạ?"

      "Em có bạn trai chưa?"
      ". . . . . ." Cố Tiểu Ngải thân mình nhất thời cứng đờ, mặt tái nhợt, sau lúc lâu mới gian nan kéo kéo môi, "Ách. . . . . . dạ."

      Ngữ khí như vậy phải thừa nhận sao.

      nhìn Sở Thế Tu ánh mắt ảm đạm, ngực lại đau đớn.

      Có bạn trai, cho nên mới cho tìm nhà . . . . . . Sợ quấy rầy đến bọn họ sao?

      Bọn họ ở chung sao?

      "Cho nên, Sở Thế Tu, đừng vì chuyện đính hôn mà áy náy với em." Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng đọc nhấn từng chữ, dùng hết toàn thân khí lực, "Bởi vì. . . . . . cho tới bây giờ em cũng đợi ."

      Bởi vì. . . . . . cho tới bây giờ em cũng đợi .

      Chưa từng chờ. . . . . .

      ". . . . . ." Sở Thế Tu tiếng động nhìn , mặt dịu dàng mất biểu tình.

      Tìm nhiều năm trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ. . . . . .

      tình nguyện hận vi phạm hứa hẹn, mà phải tìm chín năm, lại với , chưa từng chờ . . . . . .

      Có cái gì chậm rãi vỡ thành vụn .

      Làm cho yết hầu thể ra nửa từ.

      "Sở Thế Tu." Cố Tiểu Ngải thấp giọng gọi , hốc mắt vẫn phiếm hồng, khẩn cầu , "Có thể đem chuyện gặp được em cho vị hôn thê của biết ?"

      Sở Thế Tu ngạc nhiên, khó hiểu nhìn .

      Cố Tiểu Ngải xấu hổ kéo kéo khóe miệng, lý do căn bản giải thích được.

      Lương Noãn Noãn biết Sở Thế Tu tìm được , nhất định chủ động nhắc tới .

      Lương Noãn Noãn từ đầu tới đuôi cũng hi vọng Sở Thế Tu tìm được .

      Nhưng nếu biết Sở Thế Tu gặp mặt , nhất định đem chuyện cùng Lệ Tước Phong.

      muốn cho Sở Thế Tu biết điều này. . . . . .

      chút cũng muốn.

      "Có thể chứ?" Cố Tiểu Ngải giọng hỏi, "Có thể giúp em gạt ấy ? Đừng cho ấy biết tìm được em."

      Giọng của mềm mại, tiếng dễ nghe thoải mái.

      là Cố Tiểu Ngải.

      Dựa vào điểm này, liền thể cự tuyệt.

      Sở Thế Tu mỉm cười, "Được."

      Cố Tiểu Ngải cũng mỉm cười theo, lại lần nữa mở cửa ra.

      Sở Thế Tu ngăn trở nữa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ra cửa.

      "Tạm biệt." Cố Tiểu Ngải quay đầu hướng cáo biệt.

      "Tạm biệt."

      Sở Thế Tu cứng ngắc , trong mắt ôn hòa cất dấu ý bỏ qua.

      Từ trong phòng khách sạn ra, đóng cửa lại, Cố Tiểu Ngải mới phát khí lực chính mình đều cạn kiệt hết, suy yếu ngay cả đứng cũng vững. . . . . .

      Nhất thời cả người dọc theo cửa kim loại ngồi xuống.

      Hóa ra. . . . . . Gặp mặt Sở Thế Tu, lại chật vật như vậy.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 84:

      hết sạch khí lực, so với vật lộn cùng Lệ Tước Phong còn muốn vất vả hơn. . . . . .

      Cách cửa, Cố Tiểu Ngải nghe được tiếng Piano mỏng manh từ trong phòng truyền tới, im lặng nghe, tiếng Piano trầm thấp mà thong thả, mỗi nốt đều áp lực đập vào trong lòng người.

      Là bản dạ khúc Chopin số 9.

      Lúc còn , Cố Tiểu Ngải ít lần tìm thấy Sở Thế Tu gảy đàn mình trong phòng nhạc, là bản dạ khúc Chopin số 9 này.

      Tâm tình của tốt đem mình giấu , hưởng thụ người độc.

      , dạ khúc số 9 thực bi thương, đôi khi rất giống .

      Mỗi lần tìm được , Sở Thế Tu liền gảy đàn nữa.

      khi đó rất vui vẻ, nhất định là Sở Thế Tu thấy mình tìm được , cảm thấy bi thương khổ sở . . . . . .

      Xa cách chín năm, lại nghe đàn bản dạ khúc này.

      Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Ngải nghe được Sở Thế Tu đàn bản dạ khúc này bi thương đến thế, kiềm nén đau thương, trầm thấp đến làm người ta thở nổi. . . . . .

      hiểu, Sở Thế Tu vì sao muốn gảy bản dạ khúc này vào lúc này đây.

      Bởi vì nhìn thấy vui vẻ giống như trong tưởng tượng sao?

      Bởi vì nhìn thấy giống như trước kia, lôi thôi nhếch nhác hơn, làm cho thất vọng rồi sao?

      Vì sao muốn gảy bản dạ khúc này. . . . . .

      Trong hành lang, bưng vật đấu giá ngang qua trước mặt , kinh ngạc nhìn .

      Cố Tiểu Ngải thế này mới nhớ tới chuyện tìm nhẫn, vội vàng theo ấy, vừa vừa giải thích tình huống, "Tiểu thư, ngại, tôi là bạn Lệ Tước Phong, lúc nãy tôi đem nhẫn hiến cho. . . . . ."

      Khó khăn lắm mới hủy được lần đấu giá nhẫn bảo thạch, đem nhẫn bảo thạch đổi về. . . . . .

      Trong nháy mắt, nhẫn bảo thạch được đeo ngón áp út của , nhìn giọt lệ mặt nhẫn bảo thạch, Cố Tiểu Ngải rốt cục nhàng thở ra.

      Cuối cùng chọc hỏa Lệ Tước Phong .

      Giây tiếp theo, Cố Tiểu Ngải nhìn ngón áp út mảnh khảnh mình chằm chằm, nhẫn kim cương tay Sở Thế Tu lại lên trước mắt , ngực hơi hơi đau.

      ràng hai người muốn càng càng xa, giống như người lạ.

      Vì sao còn để cho bọn họ gặp mặt?

      Gặp mặt sao, có kết quả gì, kết quả gì cũng có. . . . . .

      thể quay về hội trường bán đấu giá, Sở Thế Tu tới đón Lương Noãn Noãn, ngốc vào làm đôi bên khó xử.

      thang máy xuống tầng trệt khách sạn, ra khỏi khách sạn, tài xế chuyên nghiệp còn ngồi trong xe đợi.

      Cố Tiểu Ngải mở cửa xe ngồi vào, nhìn tài xế xem báo chí thản nhiên , " cho Lệ Tước Phong, tôi có chút mệt, muốn tham gia tiệc tối."

      "Dạ vâng, Cố tiểu thư."

      Lái xe thấy tiến vào sửng sốt, sau đó đem báo chí quăng đến ngoài cửa sổ xe, gọi điện thoại, "Lệ tiên sinh. . . . . ."

      có nghe lái xe nội dung gì, Cố Tiểu Ngải cả người ngã vào chỗ ngồi phía sau, mờ mịt nhìn phía trước, bên tai vang vọng tiếng Sở Thế Tu gảy bản dạ khúc số 9.

      Mở ra lòng bàn tay, giấy ghi số điện thoại được Sở Thế Tu gấp tinh tế bị nắm chặt đến độ nóng lên.

      Nhìn dãy số mặt giấy cố ý nhớ, chỉ là nhìn vài lần, cũng thuộc lòng.

      Chính là số điện thoại của . . . . . . làm sao có dũng khí gọi chứ?

      Gọi qua rồi cái gì?

      Sở Thế Tu, có khỏe ?

      Sở Thế Tu, cùng vị hôn thê khi nào kết hôn? nơi nào hưởng tuần trăng mật?

      chỉ có thể những thứ liên quan như vậy chỉ làm cho tâm đau khổ. . . . . .

      "Phanh ——"

      Cửa xe đột nhiên bị mở ra, tầm mắt nóng rực rơi xuống người .

      cần ngẩng đầu, Cố Tiểu Ngải cũng biết là Lệ Tước Phong, chỉ có tầm mắt của ta mới có thể nóng nảy đến thiêu đốt cắn nuốt hết thảy.

      đợi chuyện Lệ Tước Phong muốn nổi giận rống mở, "Cố Tiểu Ngải, dám để cho tôi chờ? ! Chạy đến phòng toilet nào? !"

      . . . . . .

      Lệ Tước Phong tức giận đến cả lái xe.

      toilet liền hơn giờ, lo lắng gặp chuyện may, xin nữ nhân viên vào trong tìm.

      Kết quả đại tiểu thư chạy đến trong xe ngủ?!

      Có phải hay mỗi lần đều phải dạy dỗ chút mới có thể ngoan ngoãn? !

      Nữ nhân này. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải còn nằm ở chỗ ngồi phía sau nghe Lệ Tước Phong rống giận, ai, vẫn chọc phát hỏa.

      Con ngươi vòng vo chuyển, Cố Tiểu Ngải chậm rãi nhíu mi, tay đặt tại huyệt thái dương lắc lắc từ chỗ ngồi ngồi dậy, bộ dáng suy yếu, ra vẻ thống khổ ho tiếng, "Khụ. . . . . . biết sao lại thế này, đầu tôi choáng váng, trở về được. Thực xin lỗi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :