1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 132:

      Xe tăng tốc, chạy nhanh .

      Sở Thế Tu giữ xe lăn của lại, cho người lay động do xe đột nhiên tăng tốc.

      Cố Tiểu Ngải trầm mặc hai mắt nhắm nghiền, biết Sở Thế Tu rất cố chấp, có người nào ngăn được.

      Chỉ mong tình thay đổi quá tệ.

      " muốn dẫn em đâu?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

      " nơi. . . . . . Vẫn muốn dẫn em tới đó." Giọng Sở Thế Tu dịu dàng.

      Cố Tiểu Ngải nữa, hai tay căng thẳng nắm thành quyền, trong lòng nên lời bất an.

      "Em ăn sáng chưa?" Sở Thế Tu xoay người đến trước mặt , cưng chìu sửa lại chút tóc của , " cho người nấu cháo cho em được ?"

      Đầu ngón tay của sạch , ấm áp. . . . . .

      Đủ để cho động lòng.

      Cố gắng khống chế tâm tình của mình, Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, , " cần, em đói bụng."

      Thấy phản ứng này của , Sở Thế Tu vén tóc dài của lên, có chút lúng túng hỏi, " mang em như vậy. . . . . . phải em chán ghét chứ?"

      Cố Tiểu Ngải dùng sức rất nhanh xua tay, hốc mắt lại thiếu chút nữa rơi lệ.

      Mỗi lần nhìn thấy Sở Thế Tu, đều thực gian nan khống chế tâm tình của mình.

      đối với ảnh hưởng quá lớn. . . . . .

      thực quá khó khăn để kiềm chế.

      thích , thích đến nỗi. . . . . . Cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể buông tha cho, lại làm sao có thể chán ghét chứ?

      chỉ là sợ. . . . . . chán ghét thôi.

      nghĩ đến tốt như vậy. . . . . .

      muốn phải là Cố Tiểu Ngải ngày xưa nữa rồi, từ đầu đến cuối, cái gì cũng đều thay đổi. . . . . .

      "Ngải Ngải. . . . . ."

      Sở Thế Tu bỗng nhiên thở dài tiếng, cúi thân xuống đến vai của , chỉ là ôm, có tham muốn giữ lấy.

      Toàn bộ thân thể Cố Tiểu Ngải đều căng cứng, cứng ngắc nhúc nhích.

      Đúng lúc hít thở, chỉ nghe hương thơm bạc hà người .

      "Đến đây, ôm em đến ngồi sô pha." lâu, Sở Thế Tu buông ra, muốn ôm đến ghế phụ.

      Cố Tiểu Ngải ngăn tay lại, " cần, lúc trước chân em được chữa trật khớp rồi, có gì trở ngại, có thể tự mình được."

      Ngực của đối với dụ hoặc .

      thể để tình cảm của mình phát triển tùy ý như vậy được, phải phá bỏ nó. . . . . .

      Mi Sở Thế Tu nhàng nhíu lại, muốn lại thôi nhìn , lại kiên trì, dìu dắt giúp đứng lên tới ghế phụ.

      Cố Tiểu Ngải nhảy lò cò từng bước , liền ngồi vào sô pha, phong cảnh ngoài cửa sổ từ từ qua, muốn chạy nhanh ra khỏi C thị.

      Sở Thế Tu đến tột cùng là muốn dẫn đâu?

      Cố Tiểu Ngải nâng mắt lên nhìn qua, chỉ thấy Sở Thế Tu đến quầy bằng thủy tinh, lấy ra hộp chocolate rất đẹp đưa đến trước mặt , "Em em cái gì cũng đều thay đổi, chocolate sao? Còn thích ăn ?"

      Loại chocolate này rất đắt tiền, người thường ngay cả liếc mắt nhìn cái đều xa vời.

      Sở Thế Tu thích ăn loại đồ ngọt này.

      Nhưng xe lại có loại chocolate này, chỉ có nguyên nhân, là vì người phụ nữ khác.

      "Vị hôn thê của thích ăn chocolate sao?" Cố Tiểu Ngải thực khó khăn nở ra chút tươi cười, tay có nhận lấy chocolate.

      Mắt Sở Thế Tu chớp chớp mắt cái, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, từ trong cổ họng ra chữ, "Ừ."

      Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, nữa.

      Tay Sở Thế Tu cầm hộp chocolate dừng giữa trung, có ý thu hồi về.

      rất cố chấp.

      Cố Tiểu Ngải ngầm thở dài, tay tiếp nhận viên chocolate mở ra, bỏ vào trong miệng.

      Hương vị lập tức lan tràn lưu lại trong miệng.

      Sang quý, đắt đỏ, vị ngọt thực thích thú, mùi vị ở trong miệng nháy mắt lan truyền ra.

      "Ăn ngon ?" Sở Thế Tu thấy ăn chocolate, mặt lên nhợt nhạt tươi cười, ngồi sô pha đối diện .

      Hai người cách nhau bởi bàn ăn.

      "Dạ." Cố Tiểu Ngải dùng sức gật gật đầu.

      Lương Noãn Noãn ăn cái gì cũng rất biết thưởng thức.

      Nghe vậy, Sở Thế Tu cười đến rất vui vẻ, ngay cả khóe mắt đều cong như trăng khuyết, lại lột cho viên, ngoài miệng tùy ý hỏi, "Em cùng bạn trai em quen biết nhau bao lâu rồi?"

      Ánh mắt Cố Tiểu Ngải cứng đờ.

      nghĩ tới Sở Thế Tu lại hỏi vấn đề này.

      Cố Tiểu Ngải theo bản năng cắn cắn môi, cùng Lệ Tước Phong gặp nhau bao lâu?

      " đến tháng."

      Hóa ra. . . . . . Ngay cả tháng cũng chưa đến, nhưng vì sao, cảm thấy thời gian dài?

      Lâu đến mức đỡ nổi . . . . . .

      Mới đến tháng? bọn họ cũng chưa thể quen thân lắm.

      Sở Thế Tu đưa tay lột viên chocolate đưa cho , mỉm cười tiếp tục hỏi, " ta đối với em có tốt ?"

      Lệ Tước Phong đối với tốt ?

      Vui buồn thất thường, thâm độc, tính cách thô bạo, từng giúp , cũng từng xúc phạm đến .

      Đoạt lấy trong sạch của , độc chiếm nhốt , thậm chí uy hiếp tiêm vào thuốc phiện. . . . . .

      Nhưng lúc bị nhốt ở nhà trẻ lại chạy xe liên tục 3 giờ liền tới cứu .

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 133:

      bị xe Sở Thế Tu đụng vào cứu cũng là Lệ Tước Phong.

      Cái này xem là tốt. . . . . . hay tốt?

      " ấy. . . . . . thỉnh thoảng đối với em tốt lắm." Cố Tiểu Ngải tiếp nhận chocolate từ tay Sở Thế Tu bỏ vào trong miệng, viên khác mang hương vị cam chua chua, hoàn toàn khác với vị ngọt của viên trước, vị chua làm nhíu mày.

      "Thỉnh thoảng?"

      Sở Thế Tu lập tức nắm bắt điểm mấu chốt trong lời của , thân thiết hỏi, " ta bình thường đối với em tốt sao?"

      là tiểu công chúa được cưng chiều của nhà họ Cố, chưa từng có người với nửa câu nặng nề.

      chọn bạn trai. . . . . . chỉ là thỉnh thoảng đối tốt với sao?

      Loại đàn ông như vậy thể hạnh phúc.

      Cố Tiểu Ngải cười khổ tiếng, " phải đôi tình nhân nào cũng có thể giống cùng vị hôn thê của hạnh phúc như vậy, em thấy. . . . . hai người hoàn hảo."

      Nghe vậy, mắt Sở Thế Tu buồn bã, lập tức gật đầu, "Cha hi vọng chúng tôi kết hôn vào cuối năm nay."

      Cuối năm nay?

      Nhanh như vậy. . . . . .

      kết hôn nhanh như vậy. . . . . .

      " sao, vậy tốt rồi, cũng phải kết hôn." Cố Tiểu Ngải duy trì được nụ cười mặt, mỗi chữ kiên quyết đều từ miệng xả ra.

      "Ngải Ngải, em sao?" Sở Thế Tu hỏi lại.

      ấy cùng bạn trai tại có kết hôn ?

      Khi nào kết hôn, về sau thành vợ người khác, còn có thể cố chấp như vậy dụ dỗ lên xe, dẫn rời ?

      . . . . . .

      sao? Đời này còn có thể kết hôn sao?

      tiếp tục đề tài này, Cố Tiểu Ngải chuyển sang chuyện khác, "Bác Sở có khỏe ? Em xem tin tức ông ấy vượt qua kì nguy hiểm."

      Sở Thế Tu dừng chút mới , "Ông ấy chỉ giả bộ thôi."

      "Cái gì?" Cố Tiểu Ngải sửng sốt.

      "Mấy ngày trước, nguy cơ Sở thị đến thời kì nghiêm trọng, có tạo chí đưa tin về vị hôn thê của cùng người nước ngoài chụp ảnh chung, cha liền mượn chuyện này giả bộ bệnh."

      . . . . . .

      Bác Sở lại có cùng suy nghĩ với , ở trước mặt đại chúng, yếu thế là biện pháp tranh thủ tốt nhất.

      May mắn, Bác Sở phải bệnh tim tái phát thực.

      "Nhưng bác Sở là chủ tịch của Sở thị, phát bệnh như vậy sợ ảnh hưởng đến cổ phiếu của Sở thị sao?"

      "Cổ phiếu của Sở thị là bị người khác ác ý đè thấp, nội bộ Sở thị luôn luôn bảo vệ, tổn thất ít, cha làm như vậy cũng là có biện pháp." Giọng Sở Thế Tu ôn hòa, đáy mắt u.

      Cố Tiểu Ngải hiểu các phương thức chèn ép trong thương trường, nhưng cũng nghe hiểu được bác Sở chỉ dùng để cố tìm đường sống trong chỗ chết, tranh thủ đồng tình của đại chúng, mà dời những soi mói về “Chuyện trốn thuế”. . . . . .

      Chỉ có điều ——

      "Bác Sở cho dối trước mặt truyền thông." Cố Tiểu Ngải nhìn , có chút thay căm giận bất bình.

      Ở trong mắt Cố Tiểu Ngải, Sở Thế Tu là người đàn ông tử tế, từ lúc chưa từng dối.

      Lần này, lại ở trước mặt truyền thông dối cha mình bị bệnh. . . . . .

      Sở Thế Tu có chút bất ngờ nhìn cố Tiểu Ngải, giọng điệu của . . . . . . Là cảm thấy bị bất công tổn thương sao?

      Chẳng lẽ ấy. . . . . . còn ủng hộ , ?

      "Cha với , sớm hay muộn cũng tiếp nhận Sở thị, thương trường thiệt giả lẫn lộn, biến đổi liên tục phải thích ứng."

      Giọng của Sở Thế Tu chua sót.

      Chuyện này thể tránh được, Sở Thế Tu là con trai độc nhất của nhà họ Sở, chỉ có mới có thể gánh vác.

      Cố Tiểu Ngải nữa, chuyển mắt nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ xe lần lượt qua.

      *************************

      Qua thời gian rất dài, xe chậm rãi dừng lại, xe theo phía sau bọn họ sớm bị bỏ lại.

      "Đến rồi."

      Sở Thế Tu xong dìu từ sô pha ngồi vào xe lăn, phụ giúp xuống xe.

      Vừa ra khỏi xe, trận gió biển ấm áp đập vào mặt, mặt trời ấm áp bắt đầu nhô lên cao, cùng ảnh ngược của bầu trời mặt biển.

      Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to mắt, ngây ngốc nhìn bờ cát xa xa cùng biển. . . . . .

      "Về sau chờ em trưởng thành em muốn ở trong biệt thự to gần bờ biển, bên trong em là nàng công chúa xinh đẹp nhất, còn có rất nhiều rất nhiều búp bê. . . . . ."

      Học lớp năm bậc tiểu học, ngồi ở trong phòng đàn nghe Sở Thế Tu đàn Piano, Sở Thế Tu đàn bài về biển, lập tức mà bắt đầu lên giấc mộng của mình đến.

      "Em còn muốn nuôi con chó màu trắng, lúc em đóng phim liền mang nó theo chơi đùa cát. Buổi tối, em ngủ chiếc giường công chúa, nghe thanh của sóng biển mà ngủ. . . . . . Sở Thế Tu, ước mơ tương lai của em đặc biệt hoàn mỹ phải ?"

      "Ừ."

      Sở Thế Tu đàn Piano mỉm cười.

      Cảm giác lúc đó, cảm thấy giấc mộng của mình đều có thể thực hết, tất cả đều có gì khó khăn.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 133:

      bị xe Sở Thế Tu đụng vào cứu cũng là Lệ Tước Phong.

      Cái này xem là tốt. . . . . . hay tốt?

      " ấy. . . . . . thỉnh thoảng đối với em tốt lắm." Cố Tiểu Ngải tiếp nhận chocolate từ tay Sở Thế Tu bỏ vào trong miệng, viên khác mang hương vị cam chua chua, hoàn toàn khác với vị ngọt của viên trước, vị chua làm nhíu mày.

      "Thỉnh thoảng?"

      Sở Thế Tu lập tức nắm bắt điểm mấu chốt trong lời của , thân thiết hỏi, " ta bình thường đối với em tốt sao?"

      là tiểu công chúa được cưng chiều của nhà họ Cố, chưa từng có người với nửa câu nặng nề.

      chọn bạn trai. . . . . . chỉ là thỉnh thoảng đối tốt với sao?

      Loại đàn ông như vậy thể hạnh phúc.

      Cố Tiểu Ngải cười khổ tiếng, " phải đôi tình nhân nào cũng có thể giống cùng vị hôn thê của hạnh phúc như vậy, em thấy. . . . . hai người hoàn hảo."

      Nghe vậy, mắt Sở Thế Tu buồn bã, lập tức gật đầu, "Cha hi vọng chúng tôi kết hôn vào cuối năm nay."

      Cuối năm nay?

      Nhanh như vậy. . . . . .

      kết hôn nhanh như vậy. . . . . .

      " sao, vậy tốt rồi, cũng phải kết hôn." Cố Tiểu Ngải duy trì được nụ cười mặt, mỗi chữ kiên quyết đều từ miệng xả ra.

      "Ngải Ngải, em sao?" Sở Thế Tu hỏi lại.

      ấy cùng bạn trai tại có kết hôn ?

      Khi nào kết hôn, về sau thành vợ người khác, còn có thể cố chấp như vậy dụ dỗ lên xe, dẫn rời ?

      . . . . . .

      sao? Đời này còn có thể kết hôn sao?

      tiếp tục đề tài này, Cố Tiểu Ngải chuyển sang chuyện khác, "Bác Sở có khỏe ? Em xem tin tức ông ấy vượt qua kì nguy hiểm."

      Sở Thế Tu dừng chút mới , "Ông ấy chỉ giả bộ thôi."

      "Cái gì?" Cố Tiểu Ngải sửng sốt.

      "Mấy ngày trước, nguy cơ Sở thị đến thời kì nghiêm trọng, có tạo chí đưa tin về vị hôn thê của cùng người nước ngoài chụp ảnh chung, cha liền mượn chuyện này giả bộ bệnh."

      . . . . . .

      Bác Sở lại có cùng suy nghĩ với , ở trước mặt đại chúng, yếu thế là biện pháp tranh thủ tốt nhất.

      May mắn, Bác Sở phải bệnh tim tái phát thực.

      "Nhưng bác Sở là chủ tịch của Sở thị, phát bệnh như vậy sợ ảnh hưởng đến cổ phiếu của Sở thị sao?"

      "Cổ phiếu của Sở thị là bị người khác ác ý đè thấp, nội bộ Sở thị luôn luôn bảo vệ, tổn thất ít, cha làm như vậy cũng là có biện pháp." Giọng Sở Thế Tu ôn hòa, đáy mắt u.

      Cố Tiểu Ngải hiểu các phương thức chèn ép trong thương trường, nhưng cũng nghe hiểu được bác Sở chỉ dùng để cố tìm đường sống trong chỗ chết, tranh thủ đồng tình của đại chúng, mà dời những soi mói về “Chuyện trốn thuế”. . . . . .

      Chỉ có điều ——

      "Bác Sở cho dối trước mặt truyền thông." Cố Tiểu Ngải nhìn , có chút thay căm giận bất bình.

      Ở trong mắt Cố Tiểu Ngải, Sở Thế Tu là người đàn ông tử tế, từ lúc chưa từng dối.

      Lần này, lại ở trước mặt truyền thông dối cha mình bị bệnh. . . . . .

      Sở Thế Tu có chút bất ngờ nhìn cố Tiểu Ngải, giọng điệu của . . . . . . Là cảm thấy bị bất công tổn thương sao?

      Chẳng lẽ ấy. . . . . . còn ủng hộ , ?

      "Cha với , sớm hay muộn cũng tiếp nhận Sở thị, thương trường thiệt giả lẫn lộn, biến đổi liên tục phải thích ứng."

      Giọng của Sở Thế Tu chua sót.

      Chuyện này thể tránh được, Sở Thế Tu là con trai độc nhất của nhà họ Sở, chỉ có mới có thể gánh vác.

      Cố Tiểu Ngải nữa, chuyển mắt nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ xe lần lượt qua.

      *************************

      Qua thời gian rất dài, xe chậm rãi dừng lại, xe theo phía sau bọn họ sớm bị bỏ lại.

      "Đến rồi."

      Sở Thế Tu xong dìu từ sô pha ngồi vào xe lăn, phụ giúp xuống xe.

      Vừa ra khỏi xe, trận gió biển ấm áp đập vào mặt, mặt trời ấm áp bắt đầu nhô lên cao, cùng ảnh ngược của bầu trời mặt biển.

      Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to mắt, ngây ngốc nhìn bờ cát xa xa cùng biển. . . . . .

      "Về sau chờ em trưởng thành em muốn ở trong biệt thự to gần bờ biển, bên trong em là nàng công chúa xinh đẹp nhất, còn có rất nhiều rất nhiều búp bê. . . . . ."

      Học lớp năm bậc tiểu học, ngồi ở trong phòng đàn nghe Sở Thế Tu đàn Piano, Sở Thế Tu đàn bài về biển, lập tức mà bắt đầu lên giấc mộng của mình đến.

      "Em còn muốn nuôi con chó màu trắng, lúc em đóng phim liền mang nó theo chơi đùa cát. Buổi tối, em ngủ chiếc giường công chúa, nghe thanh của sóng biển mà ngủ. . . . . . Sở Thế Tu, ước mơ tương lai của em đặc biệt hoàn mỹ phải ?"

      "Ừ."

      Sở Thế Tu đàn Piano mỉm cười.

      Cảm giác lúc đó, cảm thấy giấc mộng của mình đều có thể thực hết, tất cả đều có gì khó khăn.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 134:

      nghĩ rằng, nhất định có thể làm đạo diễn nổi danh quốc tế. nghĩ rằng, tương lai của mình nhất định có thể ở trong biệt thự to sát bờ biển. Mỗi đêm, lúc ngủ có thể nghe thanh của sóng biển. . . . . .

      Bây giờ nhớ lại, trước đây mình nên tự tin như vậy.

      Cảm thấy có rất nhiều chuyện khi lớn lên là có thể làm được.

      Nhưng nhiều năm trôi qua, người nào, giấc mộng nào có thể hoàn thành, ngay cả học đạo diễn cũng chưa bắt đầu được.

      Đừng là ở trong biệt thự lớn bên bờ biển, mấy năm nay. . . . . . ngay cả bờ biển đều chưa từng tới.

      "Vù ——"

      Xa xa nước biển đánh xô vào đá, trận bọt nước bắn tung tóe lên, thanh dễ nghe làm cho lòng người ta cảm thấy thích thú.

      "Làm sao có thể nghĩ đến dẫn em tới bờ biển?"

      Cố Tiểu Ngải thắc mắc, còn nhớ thích biển rộng sao?

      Sở Thế Tu giọng cười cười, phụ giúp tới bờ cát, "Hôm nay, phải dẫn em đến ngắm biển."

      Vậy xem cái gì?

      Cố Tiểu Ngải nhìn phía mặt biển yên tĩnh, hải âu giương cánh bay lượn bầu trời. Thỉnh thoảng, phát ra thanh bén nhọn của gió biển mang tới khí làm cho lòng người thoải mái.

      Cố Tiểu Ngải có chút dùng sức hít thở khí biển. Sở Thế Tu bỗng nhiên dừng lại.

      "Tại sao lại dừng. . . . . ." Cố Tiểu Ngải quay đầu vừa định hỏi, trước mặt lại ra biệt thự to màu trắng, lại thể rời mắt, giọng nghẹn lại trong cổ họng.

      Trước mắt, biệt thự màu trắng chiếm diện tích khổng lồ.

      Ngôi nhà màu trắng được tu bổ cây xanh rất xinh đẹp làm cho biệt thự thêm khí lãng mạn.

      Sở Thế Tu tới phía trước, mở hàng rào trắng ra. Ánh mặt trời ở mặt tỏa ra ánh hào quang, khí chất tao nhã, tay giơ lên chỉ về phía biệt thự, nụ cười mặt nhàng, môi nhợt nhạt mở ra.

      "Hoan nghênh đến thăm. . . . . . Dreamhouse của Cố Tiểu Ngải!"

      Tiếng Sở Thế Tu dịu dàng vang lên trong gió.

      Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn bộ dáng vui vẻ của . Nhìn biệt thự màu trắng sau lưng , có phản ứng gì.

      Cho đến khi dòng nước ấm áp rơi hai bên má.

      Cố Tiểu Ngải giơ tay lên sờ soạng, mới phát mình khóc.

      Nụ cười mặt Sở Thế Tu vì những giọt nước mắt kia mà mất , lo lắng nhìn , "Ngải Ngải, em thoải mái sao? Làm sao vậy?"

      ", có."

      Cố Tiểu Ngải nghẹn ngào lắc đầu, bối rối cúi đầu lau nước mắt, nhìn biệt thự nghi hoặc hỏi, "Thế này là sao?"

      "Từ lâu có ý tưởng, muốn thay em xây dựng Dreamhouse." Sở Thế Tu tới phụ giúp đẩy xe lăn của vào trong biệt thự, " nghĩ em sớm xây dựng cho riêng mình biệt thự to cạnh bờ biển, nhưng vẫn muốn dẫn em đến đây xem."

      làm sao có thể xây cho mình biệt thự cạnh bờ biển.

      căn bản có năng lực. . . . . .

      Sở Thế Tu nhấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau cửa lớn được mở ra.

      người quản gia tóc bạc mặc trang phục màu đen cười khanh khách cúi đầu xoay người, "Thiếu gia. lâu trở lại."

      "Ừ, công ty có chút việc." Sở Thế Tu ôn hòa , nhìn Cố Tiểu Ngải phía sau giới thiệu, "Vị này là chú Hách, lúc ở đây đều do chú ấy quản lý biệt thự."

      "Chào chú Hách." Cố Tiểu Ngải lễ phép mỉm cười gật đầu.

      "Chào ." Chú Hách nhìn qua biết là quản gia chuyên nghiệp, là người chu đáo, tiến lên định tiếp nhận xe lăn nhưng bị Sở Thế Tu ngăn lại.

      "Tôi có thể làm được, chuẩn bị cho chúng tôi ít thức ăn." Sở Thế Tu phụ giúp Cố Tiểu Ngải vào biệt thự, bỗng dưng lại thêm câu, "Dạ dày ấy tốt lắm, được làm đồ ăn cay và nguội."

      "Vâng, thiếu gia."

      Chú Hách lên tiếng, liền rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

      vào trong, Cố Tiểu Ngải liền phát cách bố trí của căn biệt thự này giống như nông thôn ở nước Mỹ, Điền Viên mà ấm áp, sạch mà giản lược. . . . . .

      Giống như biệt thự bên bờ biển trong tưởng tượng của .

      Biệt thự màu trắng bên bờ biển, có cửa sổ lớn đón hương vị gió biển, nghe tiếng sóng biển rì rào. . . . . . Là loại cuộc sống hưởng thụ đặc biệt.

      Cố Tiểu Ngải nhìn khắp nơi, bỗng nhiên, thấy chú chó lông xù màu trắng chạy tới bên , là giống chó Samoyed, lông trắng thuần túy.

      “Em còn muốn nuôi con chó màu trắng, lúc em đóng phim mang nó đến bờ biển vui đùa.”

      . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải nhìn kinh ngạc đến ngây người.

      Làm sao Sở Thế Tu có thể nhớ từng câu của như vậy. . . . . .

      đều muốn nhớ đến, thực được giấc mơ, nhưng lại thay thực .

      Chú chó Samoyed nhào thẳng vào trong lòng Sở Thế Tu, Sở Thế Tu cười cười ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, "Bỉ Sóng, đến chào hỏi chủ nào."

      Thân hình Samoyed to lớn ngoan ngoãn ngồi mặt đất, giơ chân phải lên vẫy vẫy trước mặt , biểu cảm đáng có vài phần ngây thơ.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 135:

      Cố Tiểu Ngải vươn tay ra, nắm lấy chân nó, Bỉ Sóng lập tức vươn đầu lưỡi liếm liếm tay .

      "A ——"

      Cố Tiểu Ngải bị liếm ngứa, thở tiếng liền rụt tay trở về.

      "Đừng sợ, Bỉ Sóng tiếp cận em thôi." Sở Thế Tu thấy phản ứng này của nhịn được thấp giọng cười rộ lên, ngay cả mặt mày đều giãn ra.

      Tiếng êm tai như là các phím đàn Piano làm xao động lòng của .

      Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào mặt Sở Thế Tu, nhìn ngây người đến hai giây.

      Rất nhanh lấy lại tâm tình, Cố Tiểu Ngải nhìn về phía chú chó Samoyed ngoan ngoãn ngồi ở kia, nâng mắt hỏi, "Nó tên Bỉ Sóng sao?"

      "Ừ."

      Sở Thế Tu quỳ gối xuống mặt đất, bàn tay mơn trớn lông Bỉ Sóng, giọng nhu hòa "Bỉ Sóng là đời thứ tư, ba đời trước đều bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà qua đời. tốt, Bỉ Sóng cũng đợi được em."

      tốt, Bỉ Sóng cũng đợi được em.

      hiểu vì sao, như là nghe hiểu được ý Sở Thế Tu: tốt, rốt cục đợi được em.

      Trái tim Cố Tiểu Ngải đập nhanh.

      nuôi bốn đời Samoyed, vì có ngày tìm được , dẫn đến đây xem.

      Vì sao. . . . . . làm nhiều việc vì như vậy.

      Cố Tiểu Ngải giơ tay lên sờ sờ đầu Bỉ Sóng, ngại ngùng kêu tên của nó, "Bỉ Sóng."

      Bỉ Sóng lập tức chạy lại lấy lòng liếm liếm tay , lúc này Cố Tiểu Ngải giật tay lại nữa mà để yên cho nó liếm.

      ", lại cho em xem vài thứ nữa."

      Sở Thế Tu đứng lên phụ giúp vào bên trong, Bỉ Sóng lập tức theo hai người. Nó còn nhanh hơn hai người, chạy vọt vào trong phòng to.

      "Ngươi thông minh."

      Sở Thế Tu cười cười, tiến lên vỗ đầu Bỉ Sóng.

      Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn, đây là phòng giữ quần áo. mặt tường có cái gương rất to, hình ảnh hai người bọn họ cùng con chó hiển thị ràng đó.

      Bỉ Sóng là con chó thông minh, chạy đến trước ngăn tủ dùng thân thể mũm mĩm đẩy cửa ngăn tủ ra. . . . . .

      Váy áo kiểu công chúa được sắp xếp trong tủ treo quần áo lọt vào trong tầm mắt của .

      Váy công chúa có nhiều màu sắc, size lớn size , kiểu dáng cũng giống nhau.

      phần là váy công chúa thời còn học trung học, ngay cả kiểu dáng cũng là kiểu dáng của năm đó.

      . . . . . . bắt đầu sưu tập váy áo này bao lâu rồi?

      Từ trong tủ treo quần áo, Sở Thế Tu cầm lấy chiếc váy màu hồng phấn khẽ cười, vạt áo là những đường xếp ly , cái nơ vai, thiết kế đẹp thanh tú.

      "Năm ngoái, nhìn thấy cái này trong cửa hàng." Sở Thế Tu xong liếc liếc mắt có dáng người mảnh khảnh trước mắt, lộ chút tươi cười, "Cái này size hơi lớn, cái hơn trong phòng khác, chút đưa cho em xem."

      Cố Tiểu Ngải giật mình, " mua rất nhiều size sao?"

      Đáy mắt Sở Thế Tu lên chút chua sót, "Bởi vì, trải qua nhiều năm như vậy, biết em cao hay thấp, mập hay gầy."

      Cho nên, mỗi lần tìm thấy bộ váy công chúa mua tất cả các size.

      Như vậy, đợi đến lúc tìm được , luôn luôn có size vừa với .

      "Đúng rồi, còn có đôi giày."

      Sở Thế Tu giống như đứa khoe báu vật của mình, từ trong tủ giày lấy ra đôi giày xăng đan cao gót thủy tinh, "Đây là lúc Milan, nhà thiết kế Mina chuyên thiết kế giày công chúa thiết kế đôi giày này, mua đứt bản quyền, là đôi độc nhất vô nhị thế giới."

      ". . . . . ." Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn, biết cái gì nữa.

      Sở Thế Tu quỳ gối xuống trước mặt , nâng chân bị thương của lên mang chiếc giày vào.

      Chân xinh xắn của mang giày vào nhưng đôi giày lại hơi lớn.

      "Xem ra lại đoán sai nữa rồi." bên môi Sở Thế Tu lộ ra nụ cười chua sót, " gọi điện thoại cho Mina, ấy giúp làm lại đôi giày khác."

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải gì, cúi đầu nhìn chiếc giày xăng đan chân mình, nước mắt nhịn được lại rơi xuống.

      Vì sao lại làm nhiều chuyện cho đến như vậy. . . . . .

      Có phải từ lúc rời khỏi , luôn luôn làm những việc này. . . . . .

      Biết từ thích phong cách công chúa, cho nên mua tất cả những thứ mang phong cách công chúa cao quý cho . . . . . .

      Nhưng ràng, phải là nàng công chúa nữa rồi.

      tại, chỉ là nhân tình của người khác, chỉ là chó săn, là bé lọ lem ăn nhờ ở đậu trong chín năm rưỡi.

      phải công chúa, phải công chúa như nghĩ nữa. . . . . .

      "Lúc mua đồ luôn luôn đoán, tại Ngải Ngải cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, mang giày số mấy . . . . . ." tay Sở Thế Tu cầm đôi giày xăng ̣đan, đôi mắt ảm đạm ánh sáng, "Hóa ra . . . . . đoán sai toàn bộ."

      Nước mắt Cố Tiểu Ngải lại càng rơi nhiều hơn nữa.

      Đúng, đoán sai toàn bộ rồi.

      phải công chúa, phải nàng công chúa được ba mẹ che chở trong vòng tay . . . . . .

      phải nữa rồi……….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :