1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 127:

      Những câu chữ đều quá mức chính thức, quá mức ấm áp, giữa những hàng chữ đều tràn ngập hương vị hướng tích cực.

      Hẳn là trợ lý của Sở Thế Tu viết thay .

      Tuyệt có khả năng là Sở Thế Tu viết, liếc mắt cái có thể nhìn ra được.

      Sở Thế Tu từ chính là như vậy, mặt ngoài ôn hòa, nhưng nội tâm lại cố chấp, rất cố chấp, thực thích đem mình giấu , để ý tới toàn bộ thế giới. . . . . .

      người độc phía sau ánh mặt trời.

      "Cố tiểu thư, truyền dịch xong rồi."

      vệ sĩ đến trước mặt , thay đem kim truyền dịch bỏ ra.

      "Ừ." Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, chuẩn bị đóng trang của Sở Thế Tu lại, bỗng nhiên bài đăng xông vào tầm mắt của .

      【 mơ héo rũ, ngựa tre già , từ nay về sau người giống em. 】

      câu vô cùng đơn giản nhưng công kích mạnh mẽ trái tim Cố Tiểu Ngải.

      Xem thời gian bài viết rất lâu rồi, hiểu, đây là Sở Thế Tu viết, hay là trợ lý của tùy ý viết.

      Mơ héo rũ, ngựa tre già , từ nay về sau người giống em.

      Lương Noãn Noãn giống sao?

      Ý thức được mình nghĩ cái gì, Cố Tiểu Ngải vỗ vỗ mặt chính mình, làm cho mình tỉnh táo chút.

      Cố Tiểu Ngải, ngươi suy nghĩ gì? Ngươi chờ mong cái gì?

      Chỉ là bài viết bình thường thôi, đều có ý nghĩa gì. . . . . .

      Ngươi lại miên man suy nghĩ cũng có kết quả gì.

      Ngươi thể chờ mong!

      Chời đợi. . . . . . chỉ có thất vọng mà thôi.

      Tâm tình nhất thời buồn bực lên, Cố Tiểu Ngải đóng trang của Sở Thế Tu lại. Xóa bỏ sạch lịch sử lên mạng của mình, đưa điện thoại di động trả lại cho vệ sĩ Vũ Giang, "Tôi mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi."

      "Vâng, Cố tiểu thư."

      Vũ Giang cầm di động, phụ giúp đẩy xe lăn của đến phòng bệnh.

      *************************

      Lúc Lệ Tước Phong trở lại phòng bệnh là đêm khuya, Cố Tiểu Ngải ngủ say. Bỗng nhiên cả người bị ôm lấy, ngay sau đó quần áo bị cởi bỏ sạch cảm giác mát làm cho mơ mơ màng màng tỉnh lại.

      "Đừng. . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải phát ra tiếng ngân vụn, trong bóng đêm người mình còn mảnh vải.

      "Cố Tiểu Ngải, nhớ tôi ?"

      Giọng Lệ Tước Phong gợi cảm mất tiếng trong đêm tối vang lên.

      " có." Cố Tiểu Ngải vừa tỉnh ngủ ý thức vẫn tỉnh tỉnh mê mê , nghe được hỏi liền thành thực trả lời, môi lập tức bị ngăn chặn, "Đừng. . . . . . Ưhm. . . . . ."


      Lệ Tước Phong cường thế hận thể đem miệng đều nuốt vào, bàn tay của người trần trụi của mọi nơi vuốt ve, kích thích chọc hỏa.

      Cố Tiểu Ngải suy nghĩ dần dần tỉnh lại.

      Trong bóng tối, tay mang theo loại ma lực đặc biệt, ở người tận tình đốt lửa.

      "Cố Tiểu Ngải, nhớ tôi ? !" Lệ Tước Phong rời khỏi môi của , bá đạo lại hỏi lần.

      ". . . . . . đừng. . . . . ."

      Môi lại bị chiếm lấy, Cố Tiểu Ngải nhất thời thanh tỉnh hơn phân nửa. Lệ Tước Phong nằm ở người quấn quýt si mê hôn , da thịt tiếp xúc, quanh quẩn ra loại bầu khí mập mờ.

      có bật đèn, trong phòng bệnh mảnh tối đen.

      Lệ Tước Phong hôn đường theo môi của xuống, dây dưa ở cổ trắng nõn của , vùi đầu vào nơi đẫy đà liếm.

      Cố Tiểu Ngải bị hôn thân mình trận run rẩy.

      hơn nửa đêm trở về chính là ép buộc cho ngủ? !

      "Lệ Tước Phong, đừng. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhịn xuống thân ngâm kích thích, nằm ở giường có chút cầu xin tha thứ , " muộn rồi, tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ."

      "Cố Tiểu Ngải, chuyện này chẳng phân biệt được trễ hay ."

      Mặt Lệ Tước Phong trở lại trước mặt , cúi đầu hôn môi của , lưỡi liếm liếm môi hương vị lại cuồng vọng kiêu ngạo bỏ thêm câu, "Chỉ nhìn tôi ý vui."

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải nên lời, tùy ý ôm, hôn.

      cần bật đèn, cũng biết tại người lại dày đặt dấu hôn của . . . . . . . . .

      nóng rực kề sát , làm cho cảm giác được khát vọng mãnh liệt của .

      Dục vọng của kéo tới.

      "Tôi thoải mái. . . . . . Lệ Tước Phong, tôi thực thoải mái, đè chân của tôi." Giọng Cố Tiểu Ngải mềm yếu , lại bắt đầu bài giả sinh bệnh.

      nhanh tắm nước lạnh , nhanh . Buông tha cho .

      Lại buông tha lần. . . . . . , có thể tránh được lần lại lần.

      "Hôm nay được? Ưhm. . . . . ." Lệ Tước Phong bỗng nhiên thét lớn tiếng, trầm xuống thân mình thẳng tiến vào thân thể mềm mại của .

      nghĩ tới mấy ngày này vẫn cực lực khắc chế Lệ Tước Phong bỗng nhiên mạnh mẽ tiến vào thân thể của , Cố Tiểu Ngải có chút thích ứng cắn môi, nhịn xuống hơi hơi đau đớn.

      Lệ Tước Phong rất cẩn thận tách ra hai chân của , làm cho mình đè nặng đến chân của .

      Lập tức, Lệ Tước Phong bắt đầu nhanh chậm chuyển động, cúi thấp đầu xuống hôn , giọng khàn khàn, tràn ngập chuyện dục vọng, "Cố Tiểu Ngải, tôi muốn năm ngày sau châu Âu, năm ngày này ngoan cho tôi."

      . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải cả kinh, " châu Âu với tôi sao? Ách. . . . . . chút."

      thanh đo là loại rên rỉ tinh tế.

      "Ừ, tôi còn có chút chuyện." Lệ Tước Phong tận lực dịu dàng giữ lấy , chính là đến cuối cùng càng ngày càng chưa đủ, mỗi lần đều bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

      Nghĩ đến năm ngày thấy được nha đầu kia, liền trận thoải mái.

      gặp được.

      Sờ được.

      Hôn đến.

      Lệ Tước Phong cúi đầu truy đuổi lại hôn môi , Cố Tiểu Ngải bị hôn thần chí có chút hỗn loạn.

      tay còn có chút chuyện?

      tại, nguy cơ của Sở thị được giải trừ, tình thế cũng khá hài lòng, duy trì như thế nữa rất nhanh còn ai nhớ “Chuyện trốn thuế”.

      Công ty quốc tế Sở thị có thể chậm rãi lên.

      Nhưng muốn Lệ Tước Phong tiếp tục đả kích công kích Sở thị nữa, vậy thành đấu tranh thương mại, phải bằng hai bản thảo tin tức của chó săn như có thể xoay chuyển được.

      được, nhất định phải theo sát Lệ Tước Phong. . . . . .

      " tôi cũng ." Giọng Cố Tiểu Ngải mềm nhũn , tay chủ động ôm lấy cổ của , có chút quần lấy người.

      Nghe vậy, Lệ Tước Phong tà mị cười, "Vì sao?"

      "Dù sao tôi cũng ." Cố Tiểu Ngải cố ý giống như làm nũng , trong bóng đêm ngẩng đầu lên chủ động hôn môi mặt của .

      "A." Lệ Tước Phong lại cười, hôn môi của , giọng điệu gợi cảm mà ai bì nổi, "Cố Tiểu Ngải, còn phải tôi?"

      Lúc trước Nhật Bản phản ứng gì đều có.

      Lúc này đây, châu Âu, lại muốn cùng.

      Nha đầu kia. . . . . . Còn phải ?

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 128:

      Lần này là Cố Tiểu Ngải cố ý dẫn dụ . Cho dù như thế nào nữa, mình ở bên cạnh Lệ Tước Phong, ít nhất có thể thay Sở Thế Tu theo dõi hành động của , có gì thích hợp, cũng có thể thông báo cho Sở Thế Tu.

      Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải bắt đầu đáp lại Lệ Tước Phong hôn nồng nhiệt, đôi môi dây dưa, lưỡi cùng lưỡi quấn quanh, kéo trằn trọc.

      "Lệ Tước Phong, tôi châu Âu."

      "Nghe lời nào." Lệ Tước Phong ở người dong đuổi, tay nhéo nhéo vành tai của , giọng khêu gợi mang theo dụ dỗ, "Năm ngày sau tôi liền bay qua."

      Ai biết trong vòng năm ngày phát sinh chuyện gì?

      "Vậy tôi chờ cùng nhau . Ách. . . . . . Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải hơi hơi sợ run giọng của mây mưa thất thường.

      "Đau sao?" Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi, chậm rãi rời khỏi thân thể của .

      Cố Tiểu Ngải rất muốn đau, rất muốn làm cho dừng lại, nhưng cuối cùng lại lắc lắc đầu, " có."

      Chịu ủy khuất chút để đổi lại thù lao tương ứng.

      tại, đây là điều duy nhất có thể làm .

      Nghe vậy, Lệ Tước Phong gợi lên môi, lập tức lại tiến công thân thể của , vô độ đòi lấy.

      "Lệ Tước Phong. . . . . . Ưhm. . . . . . còn chưa đáp ứng tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải thừa dịp lý trí đến hơi thở cuối cùng tiếp tục , thân thể thừa nhận sức nặng của lần lượt đè đến.

      Lệ Tước Phong cười nhạo tiếng, "Cố Tiểu Ngải, làm gì mà còn nóng vội hơn so với cả tôi. Chỉ có năm ngày, ngoan."

      hề cho có cơ hội chuyện, Lệ Tước Phong ngưng tụ chắn, lấp, bịt môi của .

      Thần thái Cố Tiểu Ngải rất nhanh dần dần đánh mất cảm giác va chạm, tùy ý Lệ Tước Phong ta cần ta cứ lấy. . . . . .

      đợi đến Lệ Tước Phong phát tiết xong, Cố Tiểu Ngải liền ở trong lòng ngực của trầm lắng ngủ thiếp .

      Người phụ nữ này mất hứng.

      Nha đầu kia thể lực được mà.

      Xem ra chờ sau khi chữa khỏi bệnh bao tử của , nhất định huấn luyện thể lực cho , thể nhiều lần bị mất hứng như vậy.

      Bật đèn lên, Lệ Tước Phong vào phòng tắm mở nước ấm vào bồn, để điều hòa ở độ ấm áp nhất định, mới ra ngoài bế Cố Tiểu Ngải trần như nhộng từ giường lên, vào phòng tắm cẩn thận bỏ vào trong bồn tắm.

      Cố Tiểu Ngải nằm ở trong bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền, xà phòng nảy lên thân thể trắng nõn của , có chút giống sóng biển tập cuốn thân thể của .

      Xương quai xanh của , vai, nơi đẫy đà đều có nhiều dấu hôn, là do để lại.

      Hình này dẫn dụ mắt của , làm cho mắt sáng lên lại tràn ngập dục vọng, đầu ngón tay nóng rực mơn trớn thân thể của , giống như vuốt ve tác phẩm nghệ thuật.

      Giống như sợ ngứa, Cố Tiểu Ngải rụt lui thân mình, cả người thiếu chút nữa lọt trong nước.

      Lệ Tước Phong ôm cổ mới làm cho ngã xuống.

      Di động ở bên ngoài vang lên, lần lại lần.

      Để Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong bồn tắm, Lệ Tước Phong ra cửa cầm di động tiến vào, tay thay Cố Tiểu Ngải chà lau tay cầm di động , "Hủy toàn bộ lịch công tác của tôi vào ngày mai."

      "Sao ạ? Nhưng ngày mai tập đoàn tài chính châu Âu phái người đến kiểm tra, ngài ở đây, nếu tin này lão gia biết được lại tức giận." Thư ký Vương Chiêu kinh ngạc cực kỳ.

      Lại là lão gia. . . . . .

      "Các ngươi tiếp đãi trước, tôi bay qua châu Âu rồi trở về."

      Lệ Tước Phong ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn, đầu ngón tay mơn trớn nơi nào đó mềm mại của Cố Tiểu Ngải, xúc cảm làm cho nhíu mày.

      "Sao ạ? !" Thư ký hét càng quỷ dị , châu Âu phái người đến, Lệ tổng lại muốn Châu Âu? Làm cái gì vậy?

      "Ngoài ra, thay tôi đặt ngàn cái bong bóng, sáng mai tôi cần." Liếc liếc mắt Cố Tiểu Ngải ngủ say mặc chà sát, Lệ Tước Phong lại thêm câu.

      " ngàn cái bong bóng? !" Thư ký lại muốn thét chói tai, nhưng tính chất vốn chuyên nghiệp nên nhịn xuống, hỏi chuyện công việc, "Muốn hình tròn hay hình tim ạ?"

      Hình tròn?

      Hình tim?

      Lệ Tước Phong cúi đầu dừng ở nhan sắc ngủ của Cố Tiểu Ngải, ràng bị giữ lấy dạy dỗ rất nhiều lần, nhưng khuôn mặt này hoạt nhìn vẫn là thanh thuần, sạch .

      Giống như nhuốm bụi trần.

      Sau lúc lâu, Lệ Tước Phong tay vuốt ve mặt Cố Tiểu Ngải, vào di động trầm thấp, "Hình tim."

      xong, Lệ Tước Phong muốn gác điện thoại, như là nghĩ đến cái gì, mắt trầm xuống, bỗng nhiên lại thêm câu, "Bong bóng thực lãng mạn sao?"

      ". . . . . ." Phía bên kia thư ký chuyên nghiệp trầm mặc lâu, cuối cùng dùng khẩu khí thực kiên định , "Lãng mạn! Nhất là ngàn cái bong bóng. . . . . . Đối với phụ nữ rất có lực sát thương."

      Lực sát thương?

      Muốn có lực sát thương mới được.

      Cúp điện thoại, Lệ Tước Phong ném điện thoại bên, chuyên tâm thay Cố Tiểu Ngải tắm rửa.

      *************************

      Ngày hôm sau mới sáng tinh mơ, bảo mẫu cũng đem hành lý của tới cửa.

      Cố Tiểu Ngải ngồi ở giường ảo não muốn đánh nhau với chính mình. Tối hôm qua, làm sao lại có thể ngủ chứ? Hôm nay tỉnh lại, Lệ Tước Phong ở đây.

      bị bắt Châu Âu, như vậy liền thể ở lại bên cạnh Lệ Tước Phong tìm hiểu tin tức.

      Nếu Lệ Tước Phong vẫn đối với Sở thị công kích, làm khó dễ lúc trước làm phải phí công rồi sao?

      Phiền chết . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải ủ rũ ngồi ở giường, sống chết cũng chịu xuống giường.

      Bảo mẫu đứng ở cửa lại bắt đầu thúc giục, "Cố tiểu thư, đừng như vậy, Lệ tiên sinh cũng là có việc công ty mới thể cùng , có bảo mẫu cùng thôi. . . . . ."

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 129:

      Vấn đề phải ai cùng .

      Nếu ai có thể chuẩn xác cho biết, Lệ Tước Phong còn ác ý công kích Sở thị nữa, lập tức bỏ gánh nặng Châu Âu.

      cũng phải luyến tiếc Lệ Tước Phong. . . . . .

      Tổn hại nhất là đêm qua bị Lệ Tước Phong ăn làm mạt tịnh, kết quả ngay cả chút cầu cũng chưa làm cho đáp ứng.

      Hay là muốn bị đưa Châu Âu.

      Tối hôm qua, làm sao có thể ngủ chứ. . . . . .

      "Tôi ." Cố Tiểu Ngải quyết định lì lợm ở giường, chết sống bệnh viện Piere ở Châu Âu gì gì đó.

      "Ai nha, Cố tiểu thư, bảo mẫu biết luyến tiếc Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh cũng là vì tốt cho , bác sĩ chuyên nghiệp ở bệnh viện Pierre cũng cho người liên hệ được rồi."

      phải là luyến tiếc Lệ Tước Phong. . . . . .

      "Tôi , tôi muốn ."

      Cố Tiểu Ngải biết tại chính mình có vẻ thực có phẩm hạnh, nhưng cũng thể làm gì khác hơn.

      "Lệ tiên sinh đặc biệt cho người mua máy bay riêng, về sau trong nước hay nước ngoài bay tới bay lui thực tiện."

      mua phi thuyền vũ trụ cũng còn hứng thú. . . . . .

      "Bảo mẫu, tôi muốn ."

      "Cố tiểu thư, chúng ta tại xuất phát, đến đây, bảo mẫu mặc quần áo cho ." Bảo mẫu xong bước đến trước giường, cầm lấy quần áo ân cần mặc người Cố Tiểu Ngải. . . . . .

      . . . . . .

      Gừng càng già càng cay.

      tại đây lì lợm nửa ngày, bảo mẫu trực tiếp lên thay lớn như vậy mặc quần áo, còn lì lợm như thế nào được nữa. . . . . .

      Đến cuối cùng, Cố Tiểu Ngải vẫn là chính mình mặc quần áo tử tế, ngồi xe lăn, được bảo mẫu đẩy ra bệnh viện, bốn vệ sĩ kéo hành lý theo sau các .

      Hành trình châu Âu vốn thể tránh né được.

      Chỉ mong Lệ Tước Phong có thời gian nhàn hạ đối phó Sở thị.

      "Cố tiểu thư, tôi lấy xe." vệ sĩ đeo kính mặt biểu tình , xoay người rời .

      Nhìn Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn khuôn mặt u sầu, bảo mẫu bắt đầu an ủi , "Cố tiểu thư, xem, hôm nay mặt trời tốt. . . . . . cũng đừng vẻ mặt đau khổ nữa."

      Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ cười khổ.

      Cầm di động bấm số gọi Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải nghe bên trong truyền đến tiếng vang, lâu. . . . . . Đều có người nghe.

      *************************

      Lệ Tước Phong. . . . . . Là hạ quyết tâm chịu để cho ở lại bên cạnh .

      chiếc xe màu đen dài chạy nhanh vào bệnh viện tư nhân, đứng ở trước mặt bọn họ, phía sau xe chậm rãi hạ xuống bậc thang.

      Bảo mẫu phụ giúp lên phía trước, Cố Tiểu Ngải nhìn bậc thang chút, nhân tiện , "Tôi tự lên xe được, mọi người cũng lên xe ."

      "Được, Cố tiểu thư cẩn thận chút."

      "Dạ."

      Cố Tiểu Ngải ấn xe lăn chạy nhanh vào trong xe.

      Trong phòng xe cao cấp được trang bị đầy đủ mọi thứ phương tiện, TV LCD, ghế dựa sô pha, quầy bar, quầy rượu. . . . . . Quả thực giống nhà ăn xa hoa di dộng.

      Phòng xe rất dài, Cố Tiểu Ngải đem xe lăn ấn lên phía trước.

      Xe chậm rãi khởi động chạy nhanh , lại có nhìn thấy bảo mẫu lên xe, Cố Tiểu Ngải có chút kỳ quái hỏi, "Bảo mẫu bọn họ ngồi ở chiếc xe khác sao?"

      Vừa dứt lời, bên ngoài xe liền truyền đến tiếng la thất thanh đầy lo lắng của bảo mẫu, "Cố tiểu thư! Cố tiểu thư! Nhanh xuống xe! Đây phải là xe của Vũ Giang, nhanh xuống xe!"

      Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, Vũ Giang cùng ba vệ sĩ khác bay nhanh chạy tới, ý đồ đuổi theo xe.

      Tốc độ xe bắt đầu nhanh hơn, chỉ chớp mắt, chạy nhanh ra khỏi bệnh viện tư nhân.

      Tại sao có thể như vậy?

      Cố Tiểu Ngải có chút kinh hoảng nhìn về phía trước, chỉ thấy ghế tài xế và ghế phụ đều lộ ra đầu người, khỏi lớn tiếng , "Cho tôi xuống xe! Các người là ai?"

      ngờ bị dụ dỗ lên xe!

      phải là kẻ thù của Lệ Tước Phong đến bắt cóc chứ? Giống như kinh doanh lớn như vậy, tác phong thủ đoạn đọc ác, thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, kẻ thù nhất định thể thiếu.

      Người ngồi ở ghế tay lái phụ đứng lên, hơi hơi khom lưng, áo sơmi sạch trang bị caravat nhạt màu, áo khoác dài màu cà phê nhạt, khí chất ôn hòa, đôi mắt nâu giờ phút này thế nào bình tĩnh nhìn , môi nhợt nhạt mở ra, "Là , Ngải Ngải."

      Sở Thế Tu.

      "Ba ——"

      Bộ điều khiển xe lắn rơi xuống sàn.

      Cố Tiểu Ngải mặt tái nhợt, đôi mắt ngơ ngác nhìn , chữ cũng được.

      Vì sao. . . . . . Sở Thế Tu muốn dụ lên xe?

      Sở Thế Tu theo phó giá tòa kia đoan hơi hơi loan thon dài thân thể hướng tới, ở trước mặt chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt điều khiển xe lăn dịu dàng bỏ tới tay .

      để tóc ngắn nhuộm màu cây đay, làm cho cả người có vẻ càng thêm ôn hòa, để ý đời thường.

      cứ như vậy ngồi xổm trước mặt , tay chậm rãi chạm vào chân vẫn còn băng bó, mày hơi hơi nâng lên, trong giọng có chút đau lòng, "Tại sao có thể như vậy?"

      Mắt giống như ngôi sao.

      chút ánh sáng lên.

      Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn ngơ ngác nhìn , , lâu mới tìm quay về giọng của mình, "Vì sao?"

      Mắt Sở Thế Tu buồn bã, mất sắc thái bình thường.

      Qua vài giây, Sở Thế Tu mới nâng mắt lên nhìn chăm chú vào mặt của , giọng có chút chua sót, "Hai ngày trước, nhìn thấy em, đúng ?"

      ". . . . . ."

      "Vì sao chịu để ý ?" Sở Thế Tu hỏi, dịu dàng lại mang theo cố chấp, cố chấp phải để hỏi ra cái kết quả.

      Sở Thế Tu cá tính bướng bỉnh có người nào có thể chống đỡ được.

      Mắt của giống như có thể thấu trong lòng của .

      Cố Tiểu Ngải hai tay để đầu gối, nắm chặt thành quyền.

      *************************

      chiếc xe phong cách thể thao màu đỏ chạy nhanh ở đường, Lệ Tước Phong tay để lên tay lái, tay chống ở cửa kính xe, gió lớn thổi tóc đen ngắn tuấn.

      Ngũ quan ràng, khuôn mặt tuấn hoàn mỹ, môi mỏng khêu gợi hơi hơi gợi lên.

      Cố Tiểu Ngải kia nhất định cho là mình cùng Châu Âu.

      nghe điện thoại của , cho bất cứ hy vọng nào.

      Như vậy, lúc xuất , nhất định nhào vào trong ngực của .

      Phụ nữ. . . . . . thích nhất ngạc nhiên vui mừng.

      Ánh mắt thâm thúy nhìn đến điều khiển bên cạnh, Lệ Tước Phong khóe môi ý cười càng thêm thâm thúy.

      "Lệ tổng, bong bóng cũng an bài tốt, ấn nút điều khiển bong bóng toàn bộ bay lên . Tôi lại cam đoan lần nữa, có phụ nữ nào lại thích màn lãng mạn phô trương như vậy."

      Thư ký Vương Chiêu trong điện thoại lần nữa cam đoan, làm cho Lệ Tước Phong tâm tình càng thêm hào hứng.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 130:

      "Đúng rồi, Lệ tổng, Lam Du tiểu thư đến công ty vài lần, ấy là ngôi sao chụp ảnh bikini rất xinh đẹp ở Hongkong. tại có rất nhiều fan, có kinh nghiệm đóng vai quần chúng. ấy muốn casting cho vai nữ chính trong phim《 giết 》." Giọng của thư ký dừng chút, lại , " ấy muốn hẹn ngài khi nào ăn bữa cơm."

      Ngôi sao chụp bikini xinh đẹp sao?

      phải cũng chỉ là ngôi sao thoát y thôi sao?

      Ăn cơm? Ăn cơm là thứ yếu, quan trọng: nhảy lên giường của mới là trọng điểm.

      tại, chỉ có hứng thú với phụ nữ thanh thuần, chẳng hạn như —— Cố Tiểu Ngải, từ đầu tới đuôi chỉ thuộc loại phụ nữ của .

      "Cho ta biến !"

      Lệ Tước Phong trực tiếp cắt đứt giọng của thư ký, cúp điện thoại, tay cầm lấy cái điều khiển màu xanh lục, ngón cái vuốt ve ở mặt, trong mắt ý cười ràng.

      Di động lại lần nữa vang lên, là bảo mẫu gọi.

      Cố Tiểu Ngải có phải thấy được chịu hay ? !

      Lệ Tước Phong mang tai nghe điện thoại nhận cuộc gọi, tay còn cầm cái điều khiển màu xanh lục .

      "Lệ tiên sinh! tốt rồi! Cố tiểu thư bị người ta bắt cóc !" Giọng bảo mẫu hoảng hốt từ trong điện thoại truyền tới.

      "Sao——"

      Xe thể thao cấp tốc dừng lại đường.

      Đầu ngón tay run lên, đè xuống nút điều khiển, toàn bộ bong bóng bay lên trong nháy mắt. . . . . .

      Xe thể thao chắn ngang đường, Lệ Tước Phong trừng mắt phía trước đường, nụ cười mặt biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      "Còn mau tìm? !"

      Lệ Tước Phong rống lớn , giữa trán gân xanh nổi lên.

      Trái tim đập hỗn loạn.

      Cúp điện thoại trực tiếp bấm số Cố Tiểu Ngải gọi, ảnh đại diện cuộc gọi là ảnh của chụp hồi trung học, khi còn là thanh thuần, mắt mở to mang theo khí chất cao ngạo quý tộc.

      Tiếng chuông vang lên lâu.

      ai nghe.

      "Cố —— Tiểu —— Ngải!"

      Lệ Tước Phong cắn răng, mau nghe, Cố Tiểu Ngải!

      Ngay sau hồi chuông, di động bị cắt đứt liên lạc.

      "Khốn nạn!"

      Lệ Tước Phong quyền đánh ở tay lái, người nào biết sống chết, dám bắt cóc phụ nữ của !

      Đá văng ra cửa xe, Lệ Tước Phong vừa xuống xe vừa bấm số thư ký.

      "Lập tức triệu tập người vây mạng lưới ở C thị! Tìm cho ra Cố Tiểu Ngải cho tôi!"

      Khốn kiếp!

      Lệ Tước Phong hung hăng kéo kéo caravat, nới cúc áo ra, mặt đầy vẻ lo lắng.

      Bắt cóc phụ nữ của !

      chết !

      *************************

      Trong xe yên tĩnh, Sở Thế Tu ngồi xổm trước xe lăn Cố Tiểu Ngải, lẳng lặng nhìn chăm chú vào .

      "Ngải Ngải. . . . . ."

      tiếng của Sở Thế Tu trầm thấp, điện thoại trong túi Cố Tiểu Ngải bắt đầu vang lên. . . . . .

      Di động của có người nào khác gọi, chỉ có Lệ Tước Phong.

      Chuông điện thoại di động làm cho Cố Tiểu Ngải tỉnh táo chút, có nghe, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Sở Thế Tu, "Cho em xuống xe."

      " được." Sở Thế Tu cự tuyệt, giọng điệu cố chấp.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 131:

      " thể." Sở Thế Tu cự tuyệt, giọng điệu cố chấp.

      "Sở Thế Tu. . . . . ."

      "Là bạn trai em sao?" Sở Thế Tu nghe tiếng chuông vang lên ngừng, hướng mở ra bàn tay, " cùng chuyện, cho em thời gian ngày."

      Cố Tiểu Ngải ngây người.

      còn chưa biết bạn trai của chính là Lệ Tước Phong sao?

      Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong trò chuyện?

      Lệ Tước Phong là người có thù tất báo, là sao còn có thể buông tha cho Sở thị.

      Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, lập tức kiên nhẫn , "Sở Thế Tu, cho em xuống xe, chúng ta trong lúc này có gì để , nên em cũng ràng."

      Sở Thế Tu trong mắt xẹt qua chút đau thương, giây tiếp theo hướng lộ ra nụ cười ôn hòa, giọng điệu còn cố chấp, "Từ đầu tới đuôi, đều là em , còn có."

      . . . . . .

      Trong nháy mắt, lòng chợt rung động .

      : từ đầu tới đuôi, đều là em , còn có.

      Cũng như vậy, còn muốn cùng cái gì?

      Tiếp cận , đối với có chỗ tốt gì, có hiểu hay ?

      "Ngải Ngải, cho di động."

      Tiếng chuông điện thoại của vang lên lần lại lần, tay Sở Thế Tu muốn từ trong túi lấy điện thoại.

      muốn cho Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong chuyện, muốn cho Sở Thế Tu nhìn thấy số điện thoại di động . . . . .

      Cố Tiểu Ngải có chút hoảng hốt đem bàn tay bỏ vào trong túi tắt máy.

      Tiếng chuông đột nhiên ngừng lại.

      Bên trong xe mảnh im lặng.

      Sở Thế Tu nhìn động tác của lộ ra tươi cười.

      là vì mới tắt điện thoại của bạn trai sao?

      ở trong lòng vẫn có trọng lượng, phải sao?

      Sở Thế Tu ngẩng đầu vuốt vuốt tóc dài mềm mại của , "Vài ngày thấy, em tiều tụy rất nhiều."

      phải cũng giống vậy sao, mặt giấu được vẻ mỏi mệt.

      Gần đây, . . . . . . tốt sao?

      Thân thể bác Sở tốt hơn nhiều rồi.

      "A?"

      Giọng giật mình của tài xế phía trước đột nhiên truyền đến.

      Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải nghe tiếng đồng thời nhìn qua, tài xế nở nụ cười tiếng, "Thiếu gia, xem bầu trời kìa, thiệt nhiều bong bóng. Hôm nay có ngày lễ gì sao?"

      Bong bóng?

      Nhớ tới tối hôm qua xem phim thần tượng Hàn Quốc, Cố Tiểu Ngải đè xuống cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn phía bên ngoài, từ gần đến xa, toàn bộ thành thị có rất nhiều bong bóng hình tim bay lên, rất là đồ sộ. . . . . .

      "Ngải Ngải, cẩn thận chút."

      Sở Thế Tu kéo từ cửa kính xe trở vào trong, lần nữa đem cửa kính xe đóng lại, "Vài cái bong bóng mà thôi, em thích mua cho em."

      Tâm, vì từng từ của mà rung động.

      ra nhiều chuyện tuyệt tình như vậy, vì sao còn muốn cố chấp như vậy.

      Đừng tốt với . . . . . .

      Đừng tốt với nữa. . . . . .

      Cái mũi có chút chua xót, Cố Tiểu Ngải đem xe lăn ngã về phía sau, khoảng cách xa chút, có chút khẩn cầu , "Sở Thế Tu, bỏ em xuống xe, chúng ta lần sau tìm cơ hội gặp mặt được ?"

      " được." Sở Thế Tu nhìn động tác rút lui, nụ cười mặt nhịn được, "Ngải Ngải, thể mỗi lần đều lưu cho bóng dáng, được ?"

      Ngữ khí của so với càng cầu xin. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải nắm thành quyền, móng tay sâu rơi vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho mình tỉnh táo chút, lại tỉnh táo chút. . . . . .

      Đừng đắm chìm trong vẻ điềm đạm của .

      "Thiếu gia, phía sau có xe đuổi theo."

      Tài xế bỗng nhiên lo lắng .

      Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương nhìn lại, Sở Thế Tu nhíu nhíu mày, "Có phải vệ sĩ nhà em nghĩ đến em bị bắt cóc hay ? Muốn xuống xe giải thích cùng bọn họ hay ?"

      ". . . . . ."

      Đây phải là vệ sĩ nhà , là vệ sĩ của chủ nhân .

      sớm là thiên kim nghèo túng.

      hai lần gặp Sở Thế Tu người ăn mặc đều tốt lắm, tay còn mang nhẫn " em lợi chi lệ", mới có thể làm cho có loại hiểu lầm này.

      Nếu như bị bọn vệ sĩ phát xe của Sở Thế Tu liền xong đời.

      dám tưởng tượng Lệ Tước Phong nảy sinh ác độc đến cái tình trạng gì.

      Nghe được Sở Thế Tu , tài xế bắt đầu đem xe chạy thong thả, "Thiếu gia, có cần dừng lại chờ bọn hay ?"

      "Sở Thế Tu, để cho em xuống xe được ?"

      "Tăng tốc ."

      Sở Thế Tu nhìn mặt Cố Tiểu Ngải bỗng dưng , cho cơ hội, cho chỉ chừa lại cái bóng dáng cho . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :