1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 95:

      "A."

      Lệ Tước Phong cười tiếng, nữ nhân này có thù với Liễu Tử Mật sao?

      Lệ Tước Phong vòng qua hông của , cúi đầu dán vào lỗ tai của hôn, đầu lưỡi liếm vành tai, tiếng khêu gợi ở bên tai vang lên, "Tôi thích nghe kêu."

      Kêu cái gì?

      Kêu chết sao?

      Cố Tiểu Ngải trong lòng thầm oán thầm.

      Lỗ tai của thực mẫn cảm, Lệ Tước Phong phát giác điểm này sau mỗi lần hôn lỗ tai của , mỗi lần đều làm cho cả người sợ run.

      Ngồi ở đùi , Cố Tiểu Ngải bất an xoay thân mình, Lệ Tước Phong lập tức ôm chặt eo của , cho động đậy.

      "Cố Tiểu Ngải, là tiện nhân!"

      Liễu Tử Mật bị Cố Tiểu Ngải ràng trắng ra sửng sốt, nửa ngày mới ở đầu dây bên kia tức giận chửi ầm lên.

      mới là tiện nhân!

      E sợ cho thiên hạ có tiện nhân sao!

      Cố Tiểu Ngải mắng ra thành lời, chỉ cầm di động lạnh lùng hỏi, " biết sau khi Liễu tiểu thư bị đuổi ra E. S còn có thể ở trong làng giải trí sao? Hay là nên đổi nghề?"

      ". . . . . ." Liễu Tử Mật lại là sửng sốt.

      "Tôi khuyên Liễu tiểu thư câu, đổi nghề là tốt nhất, bởi vì xác thực diễn được, từ đầu tới đuôi, cũng chỉ rên rỉ mà thôi."

      xong, Cố Tiểu Ngải đợi Liễu Tử Mật đánh trả, đem điện thoại cắt đứt.

      là hết giận.

      Đem điện thoại đưa về phía Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải khỏi hỏi, " vẫn cần còn dùng ta làm nữ nhân vật chính của《 giết 》sao?"

      vừa mới chỉ lo chính mình phát tiết tức giận, cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.

      Nếu Lệ Tước Phong muốn kịch tổ gặp tổn thất lớn, hay là muốn dùng Liễu Tử Mật làm nữ nhân vật chính của phim《 giết 》, Liễu Tử Mật kia có năng lực sắt.

      "Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong trả lời, chỉ liếc cái bàn bên cạnh, "Tính tình của đều vượt qua những thứ này."

      Cố Tiểu Ngải nhìn theo ánh mắt của xem qua, chỉ thấy đến bàn đầy đủ các loại hạt tiêu cay. . . . . .

      Tính tình của giống hạt tiêu sao?

      cho là mình thuộc loại bất trị rồi . . . . . .

      luôn luôn là người đánh ta, ta đánh người.

      "Ăn cơm , đồ ăn đều nguội rồi." Cố Tiểu Ngải bĩu môi , muốn từ chân Lệ Tước Phong đứng lên.

      "Đừng nhúc nhích." Lệ tước đè lại thân thể của , tay cầm di động, đầu ngón tay vuốt vuốt, đem ảnh vừa mới chụp đều truyền ra ngoài.

      " truyền tới nơi nào?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc hỏi.

      "Computer trong nhà." Lệ Tước Phong xong, cầm lấy điện thoại di động quăng vào sọt rác, "Số điện thoại cá nhận bị lộ rồi, ăn cơm chiều xong tôi dẫn mua điện thoại di động."

      . . . . . .

      Số điện thoại di động bị tiết lộ thôi mà, có tất yếu phải bỏ luôn cả điện thoại .

      "Dẫn tôi mua điện thoại di động sao?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên hỏi, ý tứ này của là muốn theo mua điện thoại di động, hay là cho mua điện thoại di động.

      "Cũng mua cho cho thành bộ."

      ". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cảm thấy vui vẻ, đây là muốn khôi phục tự do của sao ? !

      Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc cái, nhanh chậm câu, "Kết nối với điện thoại của tôi cùng trò chuyện."

      ". . . . . ."

      Vừa dâng lên đến vui sướng nhanh chóng bị dập tắt.

      Kết nối, đó phải là phụ thuộc di động của mà thôi?

      Chỉ có thể cùng bạo quân này trò chuyện điện thoại. . . . . . tình nguyện cần.

      Tầm mắt khỏi hướng về sọt rác, Cố Tiểu Ngải có loại tâm tư khác. . . . .

      ", ăn cơm."

      Lệ Tước Phong ôm đứng lên, đến bàn ăn.

      bộ phác họa ở góc bàn ăn, Lệ Tước Phong buông ra qua cầm phác hoạ lên.

      Là hình đứng nghiêng bên trong phòng bếp nấu cơm, ngòi bút phác họa đơn giản nhưng tạo được cảm giác, giản lược cũng qua loa. . . . . .

      bức phác hoạ đẳng cấp.

      " vẽ trộm tôi?" tầm mắt Lệ Tước Phong từ bức tranh phác hoạ thu hồi về, chế nhạo nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.

      . . . . . .

      Lệ Tước Phong ánh mắt tựa như : nhìn xem, tôi biết tôi mà.

      Bộ dáng thực chắc chắn.

      Vốn chỉ là nhất thời ngứa tay phác hoạ bức tranh, bị loại ánh mắt này của soi mói, giống như đối với giống như nghĩ vậy. . . . . .

      "Tôi tùy tiện vẽ tranh." Cố Tiểu Ngải bị nhìn xem trong lòng sợ hãi, tay lấy lại bản phác hoạ, người bị Lệ Tước Phong lập tức kéo vào trong lòng.

      trán bị in lại nụ hôn sâu.

      "Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong cười ra tiếng, giọng điệu đắc ý cực kỳ, " nhanh như vậy liền tôi? !"

      Quả nhiên.

      chỉ biết tự đại bá đạo phương thức tự hỏi nhưng lại khẳng định và xuyên tạc ý của .

      Chỉ là bức tranh phác hoạ mà thôi, có thể nghĩ đến sâu xa như vậy sao?

      Vậy nấu cơm cho ăn, có thể cho rằng ? Cho nên tiếc tự mình xuống bếp? là buồn cười.

      "Tôi còn vẽ phác họa cho bảo mẫu nữa."

      Cố Tiểu Ngải vẻ mặt thản nhiên , đoạt lấy bức tranh phác họa ôm vào trong ngực, thương , trừ phi đầu óc bình thường lắm.

      "Vẽ cho bảo mẫu?"

      Lệ Tước Phong sắc mặt nhất thời trầm xuống, dùng sức đem bức phác họa trong lòng cướp về, đến bên tường ấn xuống điện thoại nội bộ, "Bảo mẫu, đem bức phác họa ấy vẽ cho xé ngay. Lập tức! Lập tức!"

      . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải gì nhìn .

      xong, Lệ Tước Phong xoay người lại hướng giơ giơ lên bức tranh phác họa tay, " tại chỉ có bức này."

      . . . . . .

      Cho dù chỉ còn lại có bức tranh phác họa của , có năng lực chứng minh cái gì?

      Điều này có thể chứng minh sao?

      Bởi vì chết sống lại, cho nên thế nào cũng phải cho bức tranh phác hoạ? !

      "Ăn cơm."

      muốn tiếp tục cuộc chuyện nhàm chán này, Cố Tiểu Ngải đẩy ghế dựa ngồi xuống ăn cơm.

      *************************

      Ăn xong bữa tối siêu cay, thừa dịp Lệ Tước Phong tắm rửa, Cố Tiểu Ngải lén lút tiến vào trong phòng ăn, nhặt điện thoại bị vứt bỏ trong sọt rác lên.

      vào phòng ngủ khác, Cố Tiểu Ngải dùng khăn tay lau vết bẩn điện thoại di dộng, sau khi lau khô lại biết nên làm cái gì.

      đặc biệt muốn khôi phục tự do, nhưng thực biết nên gọi cho ai.

      Bạn tốt Chu Chỉ Nghi nhất định là ở cùng bạn trai, cậu cũng khẳng định ở nhà ăn cơm. . . . . . Trừ bỏ hai người này ra, nghĩ ra số của ai mà có thể gọi.

      đúng, còn có ba dãy số. . . . . .

      Thời gian từng giây từng phút qua.

      Cuối cùng, Cố Tiểu Ngải bấm số điện thoại di động Sở Thế Tu lưu cho , nghĩ đến gọi điện thoại cho ta, nghĩ tới nhanh như vậy. . . . . . liền gọi qua.

      Tiếng chuông của Sở Thế Tu đều là nhạc Piano Chopin.

      Tiếng Piano trầm thấp vang lên bao lâu được tiếp nhận, giọng Sở Thế Tu ôn hòa trong di động truyền đến, "Alo, tôi là Sở Thế Tu."

      Cố Tiểu Ngải cầm di động đứng ở trước cửa sổ, nghe như thế khỏi hiểu ý cười.

      Lời dạo đầu của Sở Thế Tu cùng giống nhau như đúc.

      Mở miệng muốn chút gì, đến bên miệng Cố Tiểu Ngải mới phát yết hầu chính mình bị tắt ách, chữ đều được.

      Bất quá là vài giây trầm mặc.

      Sở Thế Tu giọng điệu khẩn trương hỏi, "Là Ngải Ngải sao?"

      Sở Thế Tu bên kia thực im lặng, im lặng đến mức đều có thể nghe được ta hô hấp có chút dồn dập, giống như cấp bách.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 96:

      "Khụ. . . . . ." Cố Tiểu Ngải ho tiếng mới ra tiếng, "Vâng, là em."

      Sở Thế Tu ràng nhàng thở ra, "Ngải Ngải, em rốt cục cũng gọi cho ."

      Giống như là xúc động.

      Rốt cục cũng đợi được giây phút này. . . . . .

      ấy. . . . . . luôn luôn chờ điện thoại của sao?

      "A Tu. . . . . . Sở Thế Tu." Cố Tiểu Ngải thay đổi xưng hô cách khó khăn.

      Sở Thế Tu trầm mặc hai giây, giọng mang theo ý chua sót, "Ngải Ngải, quen em gọi là A Tu rồi ."

      A Tu, em tìm được rồi.

      A Tu, tại sao lại trốn mình ở nơi này.

      A Tu, muốn trốn cũng đừng trốn xa, em tìm thấy .

      . . . . . .

      A Tu, A Tu, trong trí nhớ của , Cố Tiểu Ngải liền luôn như vậy gọi mình, sớm thành thói quen rồi.

      bảo chớ xa, tìm được.

      có trốn xa, lại trốn mất chín năm, tại mới tìm được .

      Ngay cả chỗ ở của cũng chịu cho biết.

      Bọn họ trong lúc này. . . . . . xa lạ đến mức độ này sao?

      ". . . . . ." Cố Tiểu Ngải trong di động lặng im, tay trái ở cửa sổ thủy tinh vẽ vời cách vô ý thức.

      Quen gọi là A Tu sao?

      "Ngải Ngải, giọng của em giống như nghe qua ở nơi nào rồi." Sở Thế Tu bỗng nhiên .

      Cố Tiểu Ngải ngây người, lúc trước dùng điện thoại Lệ gia chuyện với . . . . . . cư nhiên nhận ra giọng của ?

      Bị lộ rồi sao?

      Sở Thế Tu sau khi xong cũng gì nữa, ho tiếng, giống như vui đùa , " giọng em giống người khác sao?"

      Sở Thế Tu ở bên kia cũng mỉm cười, " có, Ngải Ngải giọng của em đặc biệt nhất."

      Ngải Ngải giọng của em đặc biệt nhất.

      Ngải Ngải bộ dạng em tốt nhất, xinh đẹp nhất, đáng nhất.

      Ngải Ngải tương lai nhất định là đạo diễn xuất sắc nhất.

      Ngải Ngải cái gì cũng tốt, ai cũng đều thích em. . . . . .

      Từ , luôn luôn được Sở Thế Tu khuyếch đại lên, ở trong mắt Sở Thế Tu, có khuyết điểm gì, cái gì cũng đều tốt nhất, có người nào có thể sánh bằng.

      Còn , tính tình có chút kiêu căng, ba thường , tính tình của là do mẹ cùng Sở Thế Tu nuông chiều mà ra.

      Có thể gặp được người đàn ông luôn luôn nuông chiều mình quả thực dễ. . . . . . Đáng tiếc, bỏ qua.

      Người đàn ông dịu dàng khó soi mói này thuộc về .

      Vĩnh viễn cũng. . . . . . thuộc về .

      lâu, Sở Thế Tu dịu dàng mở miệng, "Ngải Ngải, ra gặp mặt ."

      Ngải Ngải, ra gặp mặt . . . . . .

      Ngón tay vẽ cửa sổ thủy tinh nhất thời dừng lại, người có tự do, được Lệ Tước Phong cho phép, ngay cả biệt thự Lệ gia này đều thể ra. . . . . .

      "Em. . . . . ."

      Giọng của chần chờ.

      Muốn cự tuyệt đến thế sao?

      "Đừng nhanh như vậy cự tuyệt , Ngải Ngải." Sở Thế Tu có chút cấp bách cắt đứt giọng của .

      cố ý đè nén giọng mình tới mức thấp nhất giống như bên tai vậy. chút chút đều sợ đau lòng.

      Cố Tiểu Ngải trầm mặc lâu, mới như có việc gì trong di động , "Em tại ở C thị, lần sau tìm cơ hội ."

      chưa từng lừa gạt Sở Thế Tu, từ đến lớn, lần đều có. . . . . .

      tại đối với cũng lừa gạt.

      Còn như vậy nữa, người còn lại bao nhiêu phần chân ?

      "Phải ?" Sở Thế Tu thất vọng hỏi lại.

      "Dạ." cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng mất mát đứng lên hơi hơi cúi mắt, cực kỳ giống đứa lạc đường.

      "Ngải Ngải, mấy năm nay. . . . . . em sống có tốt ?"

      Sở Thế Tu bên người thực im lặng, im lặng chỉ còn lại có tiếng hô hấp, chỉ còn lại có cẩn thận lại thân thiết hỏi.

      Cố Tiểu Ngải mũi lúc trận chua xót.

      như thế nào lại muốn hỏi vấn đề này, muốn trả lời. . . . . .

      Lặng im chỉ chốc lát, Cố Tiểu Ngải rốt cục cũng ra mục đích của cuộc gọi này, giọng của nhàng, "Chuyện Sở thị trốn thuế có khá hơn ?"

      Vốn nghĩ tới hỏi cái này, Sở Thế Tu dừng hai giây, mới nhàng mà ừ tiếng, "Ừ, em xem tin tức rồi?"

      Chuyện trốn thuế của Sở thị là chuyện huyên náo.

      cho thư ký điều tra các đài truyền hình nổi tiếng, tin tức công kích Sở thị đều là tập đoàn Á Thái phát .

      Lệ Tước Phong.

      người đàn ông số trong giới truyền thông.

      Lần này lại lựa chọn đả kích Sở thị, hành động kiêu ngạo ai bì nổi.

      Sở thị cùng E. S chưa bao giờ làm ăn với nhau, càng thân thiết.

      Hành động công kích của E. S quả thực làm người ta nghỉ ra.

      "Dạ, nghiêm trọng sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

      "Có chút." muốn giấu giếm , Sở Thế Tu thản nhiên , "Sở thị gần hai năm kế hoạch là đầu tư phòng điền sản, phía sau bị người khác ác ý công kích, đối với hình tượng của Sở thị rất tổn hại, làm cho cổ phiếu xuống giá, đối với tương lai phát triển của công ty điều gây trở ngại."
      Chương 97:

      Lệ Tước Phong giết người thấy máu, dù chỉ là chuyện trốn thuế của Sở thị đều khiến cho Sở thị bị đả kích lớn.

      Nghe qua. . . . . . Sở Thế Tu so với trong tưởng tượng của vẫn còn phiền não.

      "Cơ quan điều tra điều tra ràng chuyện trốn thuế rồi sao?"

      "Cơ quan điều tra cũng bị đối phương mua chuộc rồi, xét duyệt kết quả chậm chạp, mọi người đùn đẩy nhau."

      Sở thị bị áp lực dư luận lớn như vậy, cơ quan điều tra lại chịu kiểm tra kết quả, chỉ biết làm cho danh dự Sở thị trước công chúng càng ngày càng đánh mất.

      Lệ Tước Phong tại sao lại ác như vậy, phải làm cho Sở thị sụp đỗ sao?

      "Sở Thế Tu." nhàng gọi tên.

      "Sao?"

      "Sở thị cùng. . . . . . vị hôn thê đối với , người nào quan trọng hơn?"

      Chỉ cần đưa ra lựa chọn, biết làm sao.

      quan tâm nhất là quan trọng nhất, nhất định vì ra sức thực .

      ". . . . . ." Sở Thế Tu trầm mặc , sau lúc lâu mới nghi hoặc hỏi, "Ngải Ngải, vì sao hỏi như vậy?"

      " trả lời em được ? Cái gì đối với mới là quan trọng nhất ?" Cố Tiểu Ngải kiên trì hỏi.

      "Tìm được em."

      Giọng dịu dàng cần nghĩ ngợi trả lời.

      "Phanh ——"

      Di động trong nháy mắt từ trong tay rơi xuống, rơi mạnh mặt đất.

      Cố Tiểu Ngải khiếp sợ che miệng mình, dám tin mở to hai mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.

      , tìm được mới là cái quan tâm nhất.

      quan tâm nhất, phải chuyện Sở thị, phải vị hôn thê Lương Noãn Noãn, mà là tìm được .

      chưa bao giờ biết, Sở Thế Tu nhớ thương nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm như vậy, thậm chí, việc tìm được là chuyện quan trọng nhất. . . . .

      "Ngải Ngải. . . . . . Ngải Ngải?"

      Giọng Sở Thế Tu lo lắng từ trong di động truyền đến.

      Cố Tiểu Ngải xoay người nhặt di động lên, lau quệt nước mắt lung tung, giọng có chút nghẹn ngào trong cổ họng , "Dạ, em đây."

      "Em khóc sao?" Sở Thế Tu kinh ngạc.

      " có, gần đây em bị cảm mạo nên cổ họng tốt lắm." Cố Tiểu Ngải vuốt vuốt cổ, làm cho giọng mình nghe bình thường chút.

      "Làm sao lại bị cảm mạo? Gặp bác sĩ chưa? Uống thuốc chưa? Ăn được ? Em bị cảm mạo liền thích ăn này nọ, có chút đồ ăn tốt, trăm ngàn lần đừng ăn bậy có biết hay ?"

      Sở Thế Tu lập tức khẩn trương lên, dường như có chút năng lộn xộn.

      "Dạ, bác sĩ rồi, nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi." Cố Tiểu Ngải , sợ tiếp tục hỏi nhanh sang chuyện khác, "Chuyện này chấm dứt, Sở thị nghiêm trọng tới mức độ nào?"

      "Liên tục lỗ lã, hậu quả lường được." Sở Thế Tu .

      Xu hướng của đài truyền hình cùng báo chí lần này đều nhằm vào “Chuyện trốn thuế” để phát tin tức công kích, nhất thời Sở thị thể lộ diện trước tầm mắt công chúng.

      Sở thị lại là công ty mới thành lập, đều phải nhờ vào quảng cáo trước công chúng.

      Tiếp tục như thế nữa, Sở thị thiệt thòi tổn hại nhất định là nghiêm trọng nhất.

      "Kia nếu. . . . . ."

      "Cố Tiểu Ngải! chạy đâu rồi? ! Cố Tiểu Ngải!" tiếng Lệ Tước Phong gọi đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, gần như nổi giận, giống như người đứng cạnh cửa.

      Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, kích động tắt điện thoại, nhưng quá muộn.

      Giọng Sở Thế Tu có chút cứng ngắc vang lên, "Bạn trai em sao?"

      có thể phải sao?

      chỉ là chủ của mà thôi, là vật phát tiết độc chiếm của .

      "Dạ." lát sau, Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng.

      "Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!" Ngoài cửa lại truyền đến tiếng Lệ Tước Phong rống giận.

      Cố Tiểu Ngải hiểu được nếu ra ngoài, Lệ Tước Phong có thể đem cửa đạp bể, sau đó đem trút giận . . . . . .

      "Sở Thế Tu, nhớ kỹ lời của em, nếu có ngày người khác công kích vị hôn thê của , nhất định nên tin. cùng ấy rất xứng, phải tin tưởng đối với người ."

      "Cái gì?" Sở Thế Tu ngạc nhiên.

      Nghe tiếng Lệ Tước Phong ngoài cửa, Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng đối với di động , "Em có việc, cúp máy trước, lần sau lại gọi cho ."

      "Ngải Ngải. . . . . ."

      "Đô —— đô —— hao ——"

      ngay cả tạm biệt cũng chưa kịp câu, Cố Tiểu Ngải cúp điện thoại.

      Người kia là bạn trai của ấy sao?

      Làm sao có thể dùng giọng điệu tệ như vậy kêu ?

      là hòn ngọc quý tay Cố gia, từ đến lớn, mỗi người đều xem giống như viên ngọc quý đặt trong lòng bàn tay, cái gì ủy khuất cũng chưa chịu qua, làm sao có thể bị người ta dùng cái loại giọng điệu này kêu?

      Trong phòng Tổng giám đốc của công ty quốc tế Sở thị, cảnh đêm C thị ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, phòng tổng giám đốc im lặng có bật đèn, đêm hương vị dày đặc.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 98:

      Nhìn điện thoại di động bị cúp máy, Sở Thế Tu ngồi ở trước bàn làm việc, hơi hơi cúi đầu, bóng dáng có chút đau khổ.

      lần gặp lại, lần điện thoại. . . . . .

      Cộng lại mới được mấy câu.

      Mỗi lần đều nhanh như nháy mắt.

      mỗi lần đều có rất nhiều điều muốn hỏi , nhưng lần nào cũng đều kịp hỏi, liền vội vàng biến mất.

      muốn hỏi sống có tốt ; muốn hỏi chuyện của Cố gia năm đó, như thế nào tới được nơi đây; muốn hỏi có cần hỗ trợ . . . . . .

      vẫn là được che chở lớn lên như công chúa, lo lắng chịu nổi đả kích tan cửa nát nhà.

      Trong chín năm qua, có vô số lần gặp ác mộng, đều là mơ thấy ôm búp bê đứng ở trong góc vụng trộm khóc, muốn đến nắm tay . . . . . .

      Nhưng trong giấc mộng kia rất dài, như thế nào đều thể đến trước mặt . . . . . .

      Chờ đến lúc gian khổ đến trước mặt lại tỉnh giấc.

      Mở mắt ra vĩnh viễn là người nào, tiểu nương mặc váy công chúa đứng ở trước mặt , cười với : A Tu, em lại tìm được rồi.

      "Thùng thùng."

      Cửa phòng tổng giám đốc bị gõ vang lên.

      "Vào ." Bị chặt đứt suy nghĩ, Sở Thế Tu mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm lên tiếng.

      Thư ký đẩy cửa ra vào, thuận tiện mở đèn lên, phòng tổng giám đốc to như vậy lập tức sáng ngời, "Tổng giám đốc, sao lại mở đèn?"

      Sở Thế Tu trả lời, chỉ để tay lên điện thoại.

      Sở Thế Tu tuy rằng bề ngoài ôn hòa, nhưng có những lúc chỉ thích mình, ai gì cũng để ý, giống như nhắm mắt vậy.

      Thân là thư ký phải biết điều này, vì thế có hỏi nhiều, thư ký đưa tư liệu tới bàn, báo cáo, "Cổ phiểu Sở thị ổn định ở mức ba mươi bảy đồng. Theo kinh nghiệm, có người ở trong bóng tối chèn ép cổ phiếu Sở thị."

      Nghe vậy, Sở Thế Tu nâng mắt lên, mở văn kiện tư liệu ra nhìn thấy dãy số lạnh như băng.

      cần suy nghĩ nhiều, Sở Thế Tu cũng hiểu được là E. S thầm giở trò quỷ.

      Lệ Tước Phong.

      Tổng giám đốc E.S thần bí nhất trong giới truyền htoong lại nhìn chòng chọc Sở thị. . . . . .

      "Tổng giám đốc, cổ phiếu tạm thời ổn, về nghỉ ngơi , luôn ở văn phòng suy sụp mất thôi." Thư ký thấy Sở Thế Tu khóa mi bộ dáng nhịn được .

      Nhạc Piano Chopin trong di động bỗng nhiên vang lên.

      Mắt Sở Thế Tu ảm đạm đột nhiên sáng ngời, nhìn cũng nhìn liền bắt máy, khóe miệng vui sướng gợi lên, muốn chuyện chợt nghe giọng Lương Noãn Noãn vui vẻ trong di động trong truyền tới.

      "Thế Tu, là em."

      Mắt phát sáng lại ảm đạm lại.

      Là điện thoại của Lương Noãn Noãn, phải của . . . . . .

      Lặng im vài giây, Sở Thế Tu mới mỉm cười , "Noãn Noãn, ăn cơm chưa?"

      "Chờ mời em." Lương Noãn Noãn làm nũng cười rộ lên, "Em ở khách sạn Aer, cho cơ hội mời vị hôn thê này cùng ăn tối, săn sóc vị hôn thê như vậy rất khó tìm nha."

      Vị hôn thê.

      Vị hôn thê của , tương lai sống cùng người phụ nữ này cả đời.

      "Noãn Noãn, gần đây Sở thị xảy ra chút chuyện, muốn tăng ca." Sở Thế Tu đè lại mi tâm ôn hòa , "Lần sau cùng em ăn cơm được ?"

      " được." Lương Noãn Noãn có chút oán giận lên tiếng, "Em còn muốn thấy phải làm suốt đêm ở công ty, sợ mệt bị bệnh."

      "Chờ Sở thị vượt qua nguy cơ lần này, mới có thể ở cùng em." Sở Thế Tu dịu dàng , mắt lẳng lặng nhìn nhẫn kim cương ngón áp út của mình.

      Là vật đính hôn của cùng Lương Noãn Noãn.

      cùng Cố Tiểu Ngải là thanh mai trúc mã, lúc ấy chỉ là hai nhà hứa hẹn, bọn họ lúc đó. . . . . . ngay cả tín vật trao đổi đều có.

      "Quên , cần đâu, lo việc của ." Giọng Lương Noãn Noãn tức giận trong di động truyền đến, "Em ăn mình!"

      Lương Noãn Noãn tức giận.

      Lương Noãn Noãn từng nhất là tính tình ôn hòa của , bao nhiêu công tử trong xã hội thượng lưu đều có chút tự cho mình là siêu phàm, tự cho mình thanh cao, ai có thể giống đối đãi với mọi người đều dịu dàng.

      Cho nên, mỗi lần đáp ứng cầu của Lương Noãn Noãn luôn hoặc làm nũng hoặc tức giận, nhất định phải làm cho đáp ứng mới thôi.

      Đây là bất đồng lớn nhất giữa Lương Noãn Noãn cùng Cố Tiểu Ngải.

      Cố Tiểu Ngải người tuy rằng cũng có tính tiểu thư nhà giàu kiêu căng, cũng có động chút là tức giận.

      Hơn nữa, từ lúc quen biết cho tới bây giờ, cũng chưa giận dỗi bao giờ.

      Sở Thế Tu liếc mắt cảnh đêm ngoài cửa sổ, lúc lâu mới cười áy náy , "Đừng nóng giận, cho tài xế tới đón em."

      "Dạ. Đây mới là chồng tốt của em. Bye bye, chút nữa gặp."

      Lương Noãn Noãn đổi giận thành vui, trong di động gửi cho cái hôn gió, vui vẻ cúp điện thoại.

      Chấm dứt trò chuyện, Sở Thế Tu nụ cười mặt dần dần nhạt , vẻ mặt trắng ngần đau buồn im lặng.

      Chồng.

      Người đăng ký kết hôn với là Lương Noãn Noãn, mà phải —— Cố Tiểu Ngải.

      "Sở Thế Tu, nhớ kỹ lời của em, nếu có ngày người khác công kích vị hôn thê của , nhất định nên tin. cùng ấy rất xứng, phải tin tưởng đối với người ."

      . . . . . .

      Ngải Ngải làm sao có thể lời như vậy?

      cùng Lương Noãn Noãn xứng đôi sao?

      nghĩ, người có thể xứng đôi với chỉ có người là Cố Tiểu Ngải, mà xứng đôi với Cố Tiểu Ngải, cũng chỉ có Sở Thế Tu.

      Trải qua nhiều năm, hai người bọn họ còn là của nhau, việc thay đổi rồi.

      Người đàn ông kêu tên . . . . . . Tính tình nhất định tốt.

      làm sao lại thích loại đàn ông này?

      *************************

      "Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!"

      Tìm thấy Lệ Tước Phong rống giận.

      Cố Tiểu Ngải đứng ở trong phòng bối rối đưa điện thoại di động tắt máy, sau đó nhét vào trong túi.

      Vỗ vỗ hai má, sau khi hít thở sâu hơi, Cố Tiểu Ngải làm bộ như thong dong mở cửa phòng ra ngoài, hai mắt nhìn về phía chính sảnh, "Ai kêu tôi?"

      người giúp việc hỗ trợ tìm . . . . . .

      Giống như xảy ra chuyện lớn vậy.

      May mắn, còn có lục soát phòng .

      "Cố Tiểu Ngải! điếc sao? !" Lệ Tước Phong ở bên cạnh cửa mới mở, nghe được giọng của lập tức rống lên.

      kêu nhiều lần như vậy, cư nhiên chút phản ứng đều có? !

      Nhìn Lệ Tước Phong hướng đến, vẻ mặt giống như ăn thuốc nổ.

      Đây là muốn đánh người sao.

      Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn tránh, mắt chuyển động, che miệng ngáp cái, "Buồn ngủ quá, vừa mới ở phòng kia mơ mơ màng màng muốn ngủ, nếu ngươi bảo ta, ta còn ngủ đâu."

      . . . . . .

      biểu mặt tràn đầy buồn ngủ.

      Cảm mạo phát sốt người tinh thần suy yếu, dễ dàng ngủ là tượng bình thường.

      Lệ Tước Phong giơ lên nắm tay lại hạ xuống, đến trước mặt nhìn từ xuống dưới người áo ngủ, " tắm rửa?"

      Nữ nhân này đem lời của vào tai này ra tai kia sao?

      buổi tối mang ra ngoài mua điện thoại di động, ngay cả tắm cũng chưa tắm, là muốn cho ngồi chờ tắm rửa xong.

      Cố Tiểu Ngải xoa mắt, "Vốn là muốn tắm, kết quả rất mệt nhọc, liền nằm ở giường ngủ hồi. Tôi đây tại tắm. . . . . ."

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 99:

      Thấy mắt muốn mở lên, lời Lệ Tước Phong ác độc thế nhưng nên lời, chỉ lạnh giọng , "Đừng tắm rửa nữa, hồi lại ngủ ở phòng tắm rồi chết đuối, lên lầu ngủ ."

      xong, Lệ Tước Phong liền lôi kéo .

      Gì chứ? Ngủ? !

      Cố Tiểu Ngải bị kéo lên lầu, nghi hoặc , " phải mua điện thoại di động sao?"

      " mua nữa!"

      Lệ Tước Phong tức giận hừ lạnh tiếng, sinh bệnh lại tổn hại đức hạnh này, buổi tối phải làm thế nào.

      Bây giờ ngủ?

      tại, ngủ đối với Cố Tiểu Ngải giống như là đại tra tấn, so với trước kia càng thay đổi, lúc trước Lệ Tước Phong phát tiết xong liền im lặng ngủ.

      tại nghe lời bác sĩ chịu nhịn, nhưng mỗi đêm đều vừa ôm vừa kích thích.

      Chỉ có làm bước cuối cùng thôi, người mỗi tấc đều bị vuốt ve qua, còn các loại hôn môi triền miên nữa, tra tấn đến nỗi nếu cầu xin tha thứ căn bản bỏ qua.

      còn dám đây phải là kịch liệt vận động. . . . . . phải vận động giường.

      Cố Tiểu Ngải cũng đều hiểu, ở trong mắt Lệ Tước Phong, rốt cuộc cái gì mới được cho là vận động giường? Làm đến bước cuối cùng mới đúng sao?

      Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải rút tay lại, lui từng bước về sau.

      Bọn họ hôm nay cơm chiều được ăn sớm, sớm như vậy liền ngủ, Lệ Tước Phong nhất định ngủ ý. . . . . .

      ngủ người chịu tội đúng là rồi.

      cũng muốn nửa tỉnh nửa ngủ, còn chứng kiến người hôn môi. . . . . . cảnh tượng kia rất quỷ dị.

      "Như thế nào?" Thấy lui về phía sau, Lệ Tước Phong quay đầu nhíu mi hỏi.

      "Ách. . . . . ." Cố Tiểu Ngải chần chờ nghĩ lấy cớ, giả bộ bộ săn sóc , "Tôi còn phải cùng mua điện thoại di động, ban ngày làm có thời gian."

      . . . . . .

      Những từ như thế này xem như có lỗ hỏng ?

      Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm , bỗng dưng đem kéo đến trước mặt mình, ở mặt hung hăng hôn cái, tà khí mị hoặc , "Cố Tiểu Ngải, tôi có thể cho thư ký mua, bất quá nghĩ như vậy giúp tôi. . . . . . Tôi đây ủy khuất phục vụ cho ."

      . . . . . .

      Nam nhân này tư duy vẫn là trước sau như .

      Cố Tiểu Ngải ngoài cười nhưng trong cười nhìn , "Là là là, Lệ tổng ủy khuất, Lệ tổng đặc biệt ủy. . . . . . Ưhm. . . . . ."

      đến nửa, người liền bị Lệ Tước Phong kéo vào trong lòng.

      Mặt của thẳng bức xuống dưới, triền miên hôn lên môi của , lưỡi ở trong miệng giảo hoạt, tay để ở lưng của chống đỡ thân mình yếu ớt của .

      "Ưhm. . . . . . A. . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải muốn cuối cùng đều thành vụn thân ngâm, nhóm người làm trong đại sảnh thấy thế, đều yên lặng làm chuyện của mình. . . . . .

      Nam nhân này luôn chẳng phân biệt được trường hợp, mặc kệ có người bên cạnh nhìn hay . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải mặt lập tức đỏ, tức giận tới mức đánh lên vai .

      lâu, Lệ Tước Phong mới ý vẫn còn chưa hết buông ra, bên môi gợi lên tươi cười, "Cố Tiểu Ngải, tôi còn có thể lại ủy khuất giúp tắm rửa."

      "A. . . . . ." Cố Tiểu Ngải cười gượng nhìn , "Vậy nhọc phiền Lệ tổng , ngồi chút, tôi lập tức tắm là được rồi."

      xong, để ý tới tầm mắt Lệ Tước Phong tràn ngập chuyện tình dục, Cố Tiểu Ngải chạy nhanh lên lầu.

      Phía sau lập tức truyền đến giọng Lệ Tước Phong cười đắc ý.

      Chạy đến trong phòng, Cố Tiểu Ngải lấy quần áo tắm rửa, nhớ tới điện thoại vừa mới giấu , nhìn mọi nơi xung quanh tìm kiếm nơi giấu.

      Suy tư lát, Cố Tiểu Ngải nhìn tới góc cái bình hoa.

      Đó là vị trí tuyệt hảo, bình hoa chỉ đặt trong đây làm cảnh, Lệ Tước Phong bình thường chạm vào, người hầu quét quét dọn cũng chỉ lau bên ngoài cùng miệng bình, cố ý nhìn trong bình hoa có cái gì. . . . . .

      Trước khi đưa điện thoại di động bỏ vào bình hoa, Cố Tiểu Ngải gọi điện cho cậu, "Cậu, bản thảo thứ hai con đưa cho cậu dùng nặc danh gửi cho 《 khởi đầu st》, nếu cậu ngại có thể cho Chỉ Nghi làm."

      Chu Chỉ nghi là bạn tốt nhất của , để lộ ra IP nặc danh, cái đó Chu Chỉ Nghi đều biết.

      "Tốt. Bản thảo thứ nhất đăng ở tạp chí 《ak》của chúng ta phải ?" Cậu rốt cục nghĩ thông suốt.

      ", chờ 《 Khởi đầu st》 phát bản thảo thứ hai , để bọn họ đăng tin trước."

      Theo trình tự như vậy thể sai, nếu 《 khởi đầu st》 chấp nhận phát, chỉ phát ra chuyện xấu của Lương Noãn Noãn, đây chẳng qua là cho Sở Thế Tu họa vô đơn chí mà thôi.

      "Được, cậu biết rồi."

      Cúp điện thoại, giấu di động xong, Cố Tiểu Ngải thế này mới nhàng thở ra.

      Di động này là phương tiện liên hệ bên ngoài duy nhất khi bị nhốt ở Lệ gia.

      Sau khi vội vàng tắm rửa xong, Cố Tiểu Ngải vào phòng giữ quần áo tùy tiện chọn lựa quần áo.

      Phòng giữ quần áo này tương đối lớn, bên trong chứa quần áo, quần, giầy dép, túi xách, thậm chí trang sức, đều là hàng hiệu sang quý.

      Được phân ra loại, phân biệt nhãn hiệu, nhìn qua tựa như vào shop quần áo.

      Theo như lời của bảo mẫu, mỗi lần nhập vào đều là mới nhất quý nhất được chuyển vào phòng này.

      Lúc trước, biệt thự Lê gia chỉ lấy đồ nam. Từ lúc ở đây, Lệ Tước Phong cũng chuẩn bị cho phòng giữ quần áo.

      Bình thường đều ở trong biệt thự nên có thói quen mặc đồ ngủ thoải mái, căn bản còn chưa vào phòng giữ quần áo này.

      Tùy ý chọn bộ váy màu tối, bên ngoài mặc áo khoác màu đen dài chấm đất, phối hợp giày da cổ cao.

      Cố Tiểu Ngải đứng ở gương to, tay chống nạnh, nhìn mình trong kính có vài phần nữ tính.

      Cũng tệ lắm, luôn luôn mặc áo lông cùng váy giống như trắng trong thuần khiết.

      Lệ Tước Phong ngồi ở đại sảnh dưới lầu gọi điện thoại.

      Cố Tiểu Ngải im lặng qua, còn chưa có tới gần sô pha ngồi chợt nghe đến giọng Lệ Tước Phong lạnh lùng vang lên.

      "Ngày mai trước khi trời sáng, đem cổ phiếu Sở thị hạ xuống ba mươi mốt đồng."

      Sở thị.

      Cố Tiểu Ngải ngẩn ra, đứng nguyên tại chỗ.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 100:

      hiểu chuyện thương trường đấu đá nhau lắm, nhưng câu đơn giản này cũng đủ làm cho hiểu được, Lệ Tước Phong chỉ có tạo dư luận chèn ép Sở thị, mà còn có ý định làm loạn giá cổ phiếu Sở thị.

      " cần đề cập tổn thất với tôi, tốn bao nhiêu tiền ngày mai báo cáo lên." Giọng Lệ Tước Phong chuyện công việc vô cùng lạnh lùng, "Còn nữa, nếu ngày mai tôi xem thấy cổ phiếu Sở thị ở mức ba mươi mốt đồng, tôi phế ."

      . . . . . .

      Ảnh hưởng đến tiền của mình cũng muốn làm giá cổ phiếu của Sở thị hạ xuống?

      Lệ Tước Phong nhằm vào Sở thị để yên ?

      còn công kích như vậy nữa, chỉ dựa vào dư luận của xoay chuyển quần chúng đối với hình tượng Sở thị thể dùng được . . . . .

      Cố Tiểu Ngải cau mày đứng ở đàng kia, trong lòng quẩn bách.

      Lệ Tước Phong nhằm vào thập phần ác ý, biết còn có biện pháp gì giúp được Sở Thế Tu, bảo vệ Sở thị.

      Năng lực của quá .

      "Ba ——"

      Lệ Tước Phong đem điện thoại kiểu dáng cung đình Tây Âu đặt xuống, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, mặt lạnh lùng nhất thời có chút kiên nhẫn, giương giọng kêu, "Bảo mẫu, phòng tắm. . . . . . Quên !"

      Chính gọi nữ nhân kia, xem có phải ngủ gật chết trong phòng tắm rồi !

      Lệ Tước Phong vẻ mặt buồn bực từ sô pha đứng lên, quay người lại, liền nhìn thấy Cố Tiểu Ngải đứng ở phía sau cách đó xa.

      "Cố Tiểu Ngải! xuống lầu sao lên tiếng? !"

      Lệ Tước Phong nhíu mi gầm tiếng, giây sau, mày nhanh chóng buông ra.

      Cố Tiểu Ngải hôm nay tựa hồ. . . . . . có chút giống thường ngày.

      giống phong cách sinh viên thanh thuần trong trắng như thường ngày, cũng mặc trang phục thấp ngực thuần thục, hai người trong lúc này có loại hương vị khác, tao nhã lại lộ ra thanh khiết. . . . . .

      Trang điểm vàng nhạt lại càng tôn lên nước da trắng nõn của .

      Áo khoác ngoài đen dài, hai vớ chân màu đen càng làm đôi chân dài thẳng tắp.

      Trước mắt ra bộ dáng mặc áo sơmi của , tràn ngập cố ý mê hoặc đắc ý.

      thể , nữ nhân này tự trang điểm so với các nhà tạo hình trước kia càng phù hợp hơn, giản lược mà mất vẻ khí phách trong mắt người khác.

      Quan trọng hơn là, vô cùng phù hợp với khẩu vị của .

      "Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong từ sô pha tiến đến gần , tầm mắt ràng dừng ở cặp đùi xinh đẹp của , môi mỏng khẽ mở, "Phụ nữ mang vớ dài màu đen đối với đàn ông là loại dẫn dụ."

      Cố Tiểu Ngải cúi đầu liếc liếc mắt hai chân mình cái, bình thường vô cùng.

      "Chỉ có tư tưởng người tà ác mới có thể đem toàn bộ thế giới nghĩ thành tà ác." Cố Tiểu Ngải giọng điệu thản nhiên phản kích, tầm mắt nhìn về điện thoại bên cạnh sô pha.

      làm như thế nào mới có thể giúp được Sở Thế Tu. . . . . .

      Nhờ vào ảnh chụp của Lương Noãn Noãn cùng người nước ngoài ôm nhau chỉ sợ đủ. . . . . .

      Nghe vậy, Lệ Tước Phong giận ngược lại cười, tay nâng lên người của , khiến cho ngửa ra sau.

      "Cố Tiểu Ngải, tôi chỉ là tư tưởng tà ác, đây so với ai khác đều ràng." Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt của chữ chữ .

      đương nhiên ràng.

      chỉ tư tưởng tà ác, từ trong ra ngoài, từ xuống dưới chút gì sạch .

      Mặt người dạ thú, đây là mô tả đúng nhất con người .

      Lo lắng vừa muốn ở trong này đối với thế nào, tay chỉa chỉa đồng hồ cổ tay , thiện ý nhắc nhở, "Chúng ta nên xuất phát."

      "Tôi thay quần áo." Lệ Tước Phong rút tay về, người còn mặc áo tắm dài, tay vỗ vỗ mặt của sau đó xoay người rời .


      Cố Tiểu Ngải lại nhìn về phía bộ điện thoại kia, nhớ tới Lệ Tước Phong ở trong điện thoại phân phó chèn ép Sở thị, nhịn được lên tiếng hỏi, " tại còn muốn đối phó với Sở thị sao?"

      Lệ Tước Phong dừng bước, quay đầu nhìn , " sao?"

      "Vậy muốn đánh bại bên kia?" Cố Tiểu Ngải hỏi, cố gắng làm cho giọng của mình nghe qua bình thường, giống như chuyện này quan hệ tới mình.

      "Phải xem tâm tình của tôi thế nào ."

      Lệ Tước Phong đương nhiên , thấy đôi mắt như suy tư cái gì, nhíu mày hỏi, "Như thế nào, có hứng thú sao?"

      " có gì."

      Cố Tiểu Ngải bình thản .

      có hứng thú với chuyện đánh bại cộng ty khác, chỉ muốn biết phải làm như thế nào, Sở Thế Tu mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

      Chương 101:

      Mỗi ngày ở bên cạnh Lệ Tước Phong cẩn thận sinh hoạt, Lệ Tước Phong hỉ nộ vô thường, biết mở miệng cầu bỏ qua cho Sở Thị, Lệ Tước Phong hành hạ thay vì đồng ý. . . . . .

      "Nếu có hứng thú, tôi có thể dạy như thế nào để đem công ty tầm quốc tế chơi đùa trong lòng bàn tay."

      Lệ Tước Phong với khẩu khí ai bì nổi, xoay người rời .

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng , nên lời chán nản.

      Có lẽ, Lệ Tước Phong còn muốn chán ghét Sở thị, thống hận Sở thị . . . . . .

      Nếu biết đêm đó sau khi gọi điện thoại cầu cứu Lệ Tước Phong phát sinh nhiều chuyện liên tiếp như vậy, tuyệt đối gọi điện thoại như vậy.

      tình nguyện mình bị giam ở ngục thất, giam cả đời cũng được.Chỉ cần đừng liên lụy đến Sở Thế Tu, đừng liên lụy đến người đàn ông…………. .

      *************************

      Xe Ferrari màu đen chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự Lê gia, Cố Tiểu Ngải ngồi ở phía sau, nhìn về phía người đàn ông ôm mình. . . . . .

      Lệ Tước Phong thay quần nam dài cùng áo gió, hai cái cúc áo màu vàng nhạt nho nhã.

      Vàng nhạt là loại màu sắc ấm áp, làm cả người toát lên ít vẻ ngang ngược.

      Hiển nhiên, cùng màu với áo khoác người , đồ tình nhân sao?

      Nam nhân này cố ý sao?

      như thế nào biết còn có hứng thú cùng mình mặc trang phục tình nhân?

      Tay ôm hông của , Cố Tiểu Ngải gì quay đầu nhìn cảnh đêm thành thị bên ngoài, phồn hoa mà náo nhiệt, các đôi tình nhân tay trong tay bên đường dựa sát vào nhau, thỉnh thoảng cúi đầu thầm, thỉnh thoảng cùng nhau cười ra tiếng. . . . . .

      Như vậy mới là tình nhân chân chính.

      phải giống như bọn họ thế bày, hai người tuy ở gần nhưng tâm tư khác nhau.

      Bọn họ tuyệt đối tính là tình nhân, bởi vì này trong lúc đó đại biểu cho tiền tài khúc mắc, có tâm, có cảm tình, chỉ có mối quan hệ giao dịch lạnh như băng.

      đôi tình nhân nào quan hệ vặn vẹo như vậy.

      "Tại sao lại mang vòng cổ?" Lệ Tước Phong ôm ngồi ở chỗ ngồi phía sau, đưa tay sờ sờ cổ , có chút hờn giận hỏi.

      cố ý mua cho vòng cổ, lần cũng mang trước mặt .

      "Tôi đeo nhẫn." Cố Tiểu Ngải nâng lên tay của mình, làm cho nhẫn hình giọt lệ ngón áp út tiến vào tầm mắt Lệ Tước Phong.

      " em lợi chi lệ" là vòng cổ Sở Thế Tu đưa cho Lương Noãn Noãn.

      mang vòng cổ của Sở Thế Tu trao cho nữ nhân khác, đối với nữ nhân khác hứa hẹn.

      Như vậy quá nặng . . . . . .

      Nặng đến . . . . . . mang nổi.

      Ferrari dừng lại ở ngã tư phồn hoa nhất, tài xế xuống mở cửa xe, cung kính xoay người cúi đầu, "Lệ tiên sinh, đến rồi."

      Ban đêm ở C thị náo nhiệt hơn so với ban ngày, đám đông chen lấn ở trước cửa khu mua sắm, tiếng vang tương đối ồn ào.

      Cố Tiểu Ngải vừa bước xuống xe bị Lệ Tước Phong nắm tay kéo thẳng đến cửa hàng bán di dộng.

      Dung mạo Lệ Tước Phong vừa xuất nổi tiếng ở đầu đường, lập tức lại khiến cho trận sôi động.

      Tình huống như vậy phải là lần đầu tiên.

      Còn chưa tiến vào cửa hàng bán di dộng, Cố Tiểu Ngải cũng cảm giác được từng đợt ánh mắt khác nhìn mình.

      "Wow, thấy thấy , thanh niên kia rất đẹp trai a. . . . . ."

      " phải rất đẹp trai, mà còn giàu có nữa! xem quần áo bọn họ mặc người kìa , tất cả đều là hàng hiệu ở e. s, tôi bán cả nhà cũng mang nổi chiếc vớ a!"

      "Hàng hiệu của e. s sao? ! đáng ghét, ghét nhất là loại khoe khoang."

      "Ít nhất người ta xinh đẹp hơn so với . . . . . . Nhìn xem khí chất người ta , làm sao so bì được?"

      "Gì chứ, cho tôi mặc đồ hàng hiệu thử xem, tôi cũng xinh đẹp hơn rồi!"

      . . . . . .

      thanh hỗn độn ngừng truyền tới, Cố Tiểu Ngải khỏi cười khổ, hóa ra người còn có khí chất sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :