Đồ nhi vô lại, cưng chiều ngươi đến nghiện! - Lâm Tịch Thảo Ương (7/160) + 1NT

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11: Thà đắc tội quân tử cũng nên đắc tội lão đại

      Edit: Gió


      Bên trong Phồn Tinh các “ Ngươi cho nàng biết?” Vừa nãy nhìn thấy Dạ Sở vội vàng chạy đến bên cạnh Vân Dật cũng biết là nàng hỏi ai là kẻ chủ mưu trong chuyện này.

      có, dù gì người kia cũng là muội muội thân sinh của thê tử chưa qua cửa của ngươi, chuyện này tất nhiên phải cho ngươi trước.” Vân Dật cười xấu xa, trong lời mang theo trêu chọc.

      là nàng.” Chỉ câu có hạ ngữ, tâm trí lại như nhớ về chuyện gì đó từ rất lâu trước đây, phiền muộn lúc lâu : “Ti Ngữ rốt cuộc là nàng chạy đâu?”

      “Vẫn biết là ngươi chưa quên được nàng, nhưng mà cũng đúng, ngươi ưu tú như vậy lại bị nàng vứt bỏ, trong lòng nhất định có cách nào buông bỏ được.” Vân Dật na hồ bất khai đề na hồ*. Ngẫm lại, bọn họ vẫn còn cái cọc hôn nhân lão gia tử trước khi lâm chung cứng rắn quyết định năm ấy, hai người đính ước khi mới tám tuổi, ngươi tình, ta nguyện, còn vì chuyện này mà đánh nhau trận lớn, nhưng cuối cùng vẫn lay chuyển được lão gia tử, cứ như vậy, định hôn cho hai kẻ đội trời chung.

      Thoáng cái mười mấy năm trôi qua, hai người sớm qua tuổi cưới hỏi, nhưng đến ngày hôm nay, Ti Ngữ vẫn mất tích.

      “Cút ra ngoài.” Dạ Tùy Phong trừng mắt liếc , muốn bịt cái miệng của lại, quá nhiều.

      “Được, được, ra ngoài, ra ngoài, làm phiền ngươi nhớ đến nàng.” Vân Dật thấy thay đổi sắc mặt, lập tức trốn mất dạng, nhưng trước khi vẫn quên đả kích .

      Đình Phong viện.

      Dạ Sở vừa mới trở lại, nghe thấy tiếng Tiểu Hỉ kêu rên khổ sở: “Xin lỗi Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ bỏ qua cho ta lần này , ta cố ý làm hỏng y phục của tỷ, van cầu tỷ, van cầu tỷ, a ____, Ngọc Nhi tỷ tỷ tha mạng, a _____”

      Nghe tiếng Tiểu Hỉ kêu thảm tuyệt, Dạ Sở liền nổi giận, Ngọc Nhi này cho rằng Ti Nhu trở thành đảo chủ phu nhân của bọn họ, lại ỷ vào mình được lòng Ti Nhu, nên ở trong phủ diễu võ giương oai, đúng là cái thứ chó cậy thế chủ, khi thiện phạ ác.

      “Dừng tay!” Dạ Sở bước nhanh về phía trước, giọng điệu lạnh như băng, cả giận .

      Mọi người nghe thấy thanh lạnh thấu xương, khỏi run rẩy cái, đều sợ sệt ngừng , nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Dạ Sở, phần khẩn trương, sợ hãi vừa rồi liền biến mất, còn tưởng là ai? Hóa ra là tiểu thư bao cỏ* của bọn họ, các nàng vốn cảm thấy lần này Dạ Sở trở về dường như thay đổi, nhưng mấy ngày nay, ngày nào nàng ta cũng cùng dã nam nhân kia lêu lổng bên ngoài, xem ra, vẫn là đồ não ngắn, chút cũng thay đổi.

      (*) Bao cỏ: chỉ người ngu ngốc, vô dụng, bất tài, …

      “Tiểu thư, Tiểu Hỉ quá đáng, vậy mà lại xé rách hết quần áo của chúng ta, sau này chúng ta biết mặc cái gì đây?” Tiểu Ngọc nhìn thấy tiểu thư, bộ mặt tức giận lập tức trở thành đau khổ, tổn thương, bao cỏ này từ trước đến nay thị phi bất phân, chỉ cần nàng thêm mắm dặm muối, hôm nay, Tiểu Hỉ chắc chắn thoát được trận đòn độc.

      “Phải ? Nhưng có chuyện ta hiểu, tại sao quần áo của các ngươi lại chạy vào tay Tiểu Hỉ?” Đúng là khi dễ người đến trình độ biết xấu hổ.

      “Cái này, chúng ta …” Vốn Tiểu Ngọc vẫn còn đắc ý, nghĩ tới Dạ Sở như vậy, lời thoại chuẩn bị tốt cũng thể dùng, bây giờ chỉ có thể lắp bắp, ấp úng, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp khác.

      “Cái này cái gì? Để ta cho các ngươi biết là chuyện gì xảy ra. Là các ngươi lại tiếp tục bắt nàng giặt quần áo. Gia quy quy định thế nào? Ngươi đọc thuộc lại cho ta lần.” Dạ Sở cười hiểm, chậm rãi đến gần Tiểu Ngọc, chậm rãi gằn từng câu từng chữ .

      bậy, cãi vã hai mươi đại bản.”

      “Lấy nhiều khi ít ba mươi đại bản.”

      “Tự tiện rời khỏi vị trí làm việc bốn mươi đại bản.”

      “Lười biếng, hãm hại người khác năm mươi đại bản …” Tiểu Ngọc run run rẩy rẩy, càng càng .

      “Được rồi, cần đọc tiếp nữa, mỗi người các ngươi, tự mình lĩnh năm mươi đại bản.” Dạ Sở nằm xích đu, hai chân bắt chéo, nhàn nhã, tự đắc .

      “Tiểu thư, chúng ta sai ở đâu, sao lại phạt chúng ta năm mươi đại bản?” Tiểu Ngọc lớn tiếng cãi, nhân tiện ra hiệu cho những người khác cùng nhau “chất vấn” Dạ Sở, năm người các nàng cùng nhau chất vấn, nàng cũng tin tiểu bao cỏ nhát gan này lại sợ.

      “Dật Hiên, đem các nàng lôi ra ngoài cho ta, ___ đánh ___, nhưng phải năm mươi đại bản.” Mấy người nghe Dạ Sở vậy thầm đắc ý, cũng biết nàng có gan đánh các nàng, nhưng câu cuối cùng lại làm cho các nàng sợ vỡ mật, “Là sáu mươi đại bản.” Đối với mấy nữ tử nhu nhược mà , sáu mươi đại bản phải là muốn lấy mạng các nàng sao.

      người trong đó thấy nàng giống như muốn làm . Vì vậy vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư…” Ngoài nàng, ba người nữa cũng rối rít cầu xin, chỉ có Tiểu Ngọc vẫn đứng yên phục.

      “Được rồi, bốn người các nàng, mỗi người giảm mười đại bản, người khác tăng thêm mười đại bản cho ta.” trị được ngươi, ta coi như sống uổng hai đời.

      “Tiểu thư, tạ ơn người, nhưng người đối xử với các nàng như vậy, sợ, sợ…” Trong lòng Tiểu Hỉ vẫn còn sợ hãi, cũng vì chuyện này mà vui vẻ, ngược lại càng sợ hãi hơn, sợ các nàng mang thù ngày càng hãm hại tiểu thư trầm trọng hơn.

      “Các nàng” Dạ Sở suy nghĩ chút tiếp “tính cái rắm.”

      “Tiểu thư, người…” Sao tiểu thư lại có thể ra những lời thô tục như vậy.

      khắc sau, Dật Hiên trở vào báo, “Lão đại, tất cả ngất rồi, làm sao bây giờ?”

      “Tạm thời tha cho các nàng, chờ vết thương tốt hơn chút đánh tiếp cho ta.”

      “Tuân lệnh.” Khóe miệng Dật Hiên run rẩy, lão đại thực là quá độc, vết thương nặng như vậy, tối thiểu phải nửa tháng mới khá hơn, nếu lúc đó đánh tiếp, chính là đổ thêm dầu vào lửa, phải ít nhất tháng các nàng cũng xuống khỏi giường được, xem ra, tháng này các nàng đều phải sống trong đau đớn, kiềm chế làm rách lớp da non ngứa ngáy.

      “À, đúng rồi, mỗi ngày các nàng đều phải làm việc giống như trước đây, việc cũng được bớt.” Cuối cùng, Dạ Sở bồi thêm câu.

      Ài, có câu thế nào nhỉ, thà đắc tội quân tử cũng nên đắc tội tiểu nhân, nhất là loại tiểu nhân vô lại như lão đại.

      Hôm nay, Dạ Sở dậy sớm, tới Phồn Tinh các, đây là lần đầu tiên nàng tới chỗ của sư phụ, nhìn căn lầu ba tầng ưu nhã, tráng lệ, cùng đình viện nhã trí di nhân*, thanh tân thoát tục trước mắt, Dạ Sở cảm khái: “ hổ là thủ phủ ngũ quốc.”

      (*) Nhã trí: lịch tao nhã. Di nhân: vui vẻ, thoải mái

      Dọc theo cầu thang, Dạ Sở leo lên lầu ba, lại chạy thẳng về phía căn phòng trong đó, ngẩng đầu nhìn hai chữ “Nguyệt hạ” đỏ chót, to đùng cửa, gật đầu cái , “ sai, chính là căn phòng này.” May là trước khi tới đây, Dạ Sở nghe thấy có người sư phụ ở trong phòng ngủ, nếu , nhiều phòng thế này, tìm thôi cũng đủ mệt chết nàng.

      Trước khi tới nàng nghĩ kỹ rồi, mấy ngày tới, nàng theo sư phụ mọi lúc mọi nơi, lấy lòng sư phụ, canh giữ bên cạnh sư phụ nửa bước dời, nàng tin, làm đến như vậy mà sư phụ lại mang nàng cùng Đông Lăng.

      tới trước cửa, Dạ Sở lén lút nhòm qua khe cửa, biết giờ này sư phụ thức dậy chưa, dù sao loại thủ phủ như rất biết hưởng thụ cuộc sống, ngủ nướng cũng là bình thường, nàng tùy tiện vào, biết đâu lại phá vỡ mộng đẹp của lão nhân gia, chọc mất hứng.

      Nhìn lớp giấy che cửa sổ, Dạ Sở dùng ngón tay đâm thủng lỗ, liếc trộm vào trong.

      “Ngươi làm gì vậy?” Dạ Tùy Phong vừa ra đến cửa phòng, liền thấy nàng khom lưng, ghé sát vào cửa.

      “A! Sư phụ, ta thấy cửa này thực rất đẹp, nhịn được nên nhìn nhiều mấy lần.” Mẹ nó, là ai sư phụ ở phòng này hả, lát nữa trở về, nàng nhất định phải tìm người nọ tính sổ.

      “Đẹp sao? Ta lại thấy cửa này rách tả tơi rồi.” Dạ Tùy Phong liếc chỗ rách cửa, hứng thú .

      Theo ánh mắt của sư phụ, Dạ Sở nhìn lỗ hổng lúc nãy nàng vừa đâm thủng: “Sao giấy cửa sổ này lại rách vậy? Dù sao, ngay cả ngọc còn có vết, sư phụ nên mau mau gọi người đến sửa chữa, làm mới lại .”

      Nghe được lời của nàng, Dạ Tùy Phong chắt lưỡi, nàng đúng là giỏi ngụy biện, chính tận mắt nhìn thấy nàng lấy tay chọc thủng cửa sổ mà.

      —–Hết chương 11—–
      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12: Hũ nút

      Edit: Gió


      “Sư phụ, người muốn đâu, làm gì?”

      ăn sáng.” Dạ Tùy Phong nhàn tản dạo đường phố.

      “A.” Dựa vào, ăn sáng. Từ lúc nào phải ra ngoài ăn sáng vậy. Chắc chắn có điều mờ ám. Cũng may là lần này nàng theo, nếu , lén lút Đông Lăng, chẳng phải nàng lỗ lớn sao.

      Nhưng hôm nay, Dạ Tùy Phong thực ăn sáng. Đến Thiên Hạ Vô Song, leo thẳng lên gian phòng riêng của ở tầng ba. lúc sau, chưởng quầy Nhạc cười hì hì bưng điểm tâm và sổ sách lên. “Đảo chủ, doanh thu tháng này tăng gần thành so với tháng trước.”

      Nhìn qua sổ sách chút, Dạ Tùy Phong gật đầu, “Ừ, sai, lát nữa ta phân phó xuống, tiền công tháng này của ngươi tăng hai thành.”

      “Ha ha, đa tạ đảo chủ, đa tạ đảo chủ.” Chưởng quầy cười thấy tổ quốc đâu. Đảo chủ là sáng suốt mà.

      Sư phụ đúng là người có năng lực lãnh đạo, thưởng phạt ràng, hai thành tiền công của chưởng quầy so với thành doanh thu của tửu lâu này cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với dân chúng bình thường mà đấy chính là tiền chi tiêu cho cả gia đình trong vòng nửa năm, nửa năm đấy! Chẳng trách thuộc hạ, ai nấy cũng bán mạng làm việc cho .

      Nhận lấy phần cơm sáng, nhưng Dạ Sở cũng vội ăn mà cầm sổ sách, kiểm tra cẩn thận. Ròng rã mấy ngày ra sức học tập, nàng nhận biết được ít chữ. sổ sách, trừ tiền lấy hàng, tiền lương nhân công, và số khoản chi tiêu lặt vặt khác, tháng này sư phụ nàng lãi hai vạn lượng. Có lầm ! trăm lượng là tiền chi tiêu trong vòng hai năm của gia đình bình thường rồi. Đây những hai vạn lượng phải tiêu đến mấy đời mới hết hả?

      Hơn nữa, đây chỉ là lợi nhuận của tửu lâu. Mà sư phụ nàng lại có nhiều cửa hàng như vậy. Dạ Sở tính sơ sơ, con số cuối cùng khiến nàng cả kinh, trợn mắt há mồm. Dựa vào, có lầm , kiếm nhiều tiền như vậy có thể tiêu hết được sao?

      Mỗi động tác, nét mặt của Dạ Sở đều rơi vào mắt Dạ Tùy Phong. Đầu tiên là hưng phấn, sau đó là kinh ngạc, còn bây giờ là căm hận. Chắc là, nàng tính toán lợi nhuận của . Nhưng biết nàng tính bằng cách nào, vì nàng đặt bút, cũng dùng bàn tính.

      Thực ra, đây là công lao của gia đình Dạ Sở ở kiếp trước. Nàng sinh ra trong gia đình làm ăn buôn bán, đối với việc tính nhẩm mà , đạt tới trình độ mà phải người nào cũng làm được.

      “Ngươi cứ từ từ ăn, ta trước.” Dạ Sở vừa để sổ sách xuống chuẩn bị ăn. Dạ Tùy Phong lại đột nhiên ném ra câu, những thế luôn.

      “Aizzz, sư phụ, người chờ ta chút.” Mỹ vị trước mặt tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Dạ Sở nuốt nước miếng cái, đành lòng đuổi theo.

      “Sư phụ, người muốn đâu?” biết là sư phụ quá nhanh hay do thân thể này quá yếu, lúc Dạ Sở đuổi kịp Dạ Tùy Phong hổn hển thở ra hơi.

      “Tùy tiện dạo thôi. Nếu ngươi mệt cứ theo.” Thấy Dạ Sở há miệng thở dốc, khóe miệng Dạ Tùy Phong cũng muốn co rút. Mới được mấy bước mà nàng thở gấp như vậy, thân thể cũng quá yếu rồi.

      sao. Sư phụ đâu, đồ nhi theo đó.” Muốn cắt đuôi sao, hừ, có cửa đâu.

      Nửa ngày tiếp theo, Dạ Tùy Phong thực chỉ dạo lung tung. chỉnh nàng sao?

      “Ngươi thấy mệt nhỉ.” Nhìn Dạ Sở mệt đến muốn lả , Dạ Tùy Phong “quan tâm” .

      mệt, mệt.” Dạ Sở dối lòng . mệt, dựa vào, mệt mới là lạ. Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng chưa từng phải bộ tới hai mươi phút. Hôm nay lại phải liền lúc hai canh giờ.

      “Ừm, ngươi đói bụng.” Dạ Tùy Phong cười yếu ớt, vẻ mặt nghiêm túc, .

      đói.” Ngoài miệng đói, nhưng dạ dày muốn réo ầm lên rồi.

      “Ừm, đói là tốt rồi. Ngươi cứ tiếp tục dạo . Ta đói rồi, cùng nữa.” Dạ Tùy Phong huýt sáo cái. Mấy giây sau, con hãn huyết bảo mã từ trong đám đông thần tốc chạy tới.

      “Sư phụ, người đâu a?” phụ là quá tốc độ mà, dắt ngựa, lên ngựa, nhanh lắm chỉ mất đến giây để xa, làm cho nàng muốn nhờ cũng kịp.

      “Trở về phủ.” Dạ Tùy Phong ngồi bảo mã cười mỉm, đầu cũng quay lại, .

      “Bà nó, phải về phủ sao ngươi sớm.” Thấy sư phụ xa, Dạ Sở tức giận chửi bậy, người có nhân tính.

      Ngồi tuấn mã, Dạ Tùy Phong lẩm bẩm “Dựa vào!” Từ này có nghĩa là gì? Nàng rất hay từ này. Mặc dù biết nó có nghĩa gì nhưng đoán chắc chắn phải là từ hay ho gì.

      Trở về Dạ phủ, việc đầu tiên mà Dạ Sở làm là chạy tới Phồn Tinh các. biết sư phụ trở về chưa? Nhưng vừa chạy đến cửa Phồn Tinh các được báo là sư phụ có ở đây. Dạ Sở tức đến giậm chân. là đáng giận mà, sao nàng lại biết cưỡi ngựa chứ? Nếu , lúc ấy có liều mạng nàng cũng phải đuổi kịp . phải sư phụ Đông Lăng rồi đấy chứ? Nhưng mang theo đồ đạc gì, nên chắc chắn vẫn phải trở về phủ .

      “Họ Dạ kia, là quá đáng mà, cái đồ vắt cổ chày ra nước, mang ta Đông Lăng cùng ta có thể tiêu hết tiền của ngươi hả? …” Dạ Sở đói chịu được nữa đành sai người chuẩn bị cơm trưa. Nàng quyết định vừa ăn vừa chờ, thể để cho bụng mình chịu đói oan uổng được.

      “Ngươi ta sao?” Dạ Tùy Phong vừa bước vào cửa nghe thấy câu kia. A, họ Dạ, vắt cổ chày ra nước, …

      “Sư phụ, người về. Cả Nhu tỷ tỷ cũng tới à? Bảo sao hôm nay sư phụ cứ vội vội vàng vàng như vậy, hóa ra là tìm Nhu tỷ tỷ.” Dạ Sở thấy sư phụ trở về vội vàng đứng lên chào đón, biết sư phụ có nghe thấy câu vừa rồi ?

      “Sáng nay ta có chút việc đến dạy học cho muội được. Bây giờ mới được rảnh chút.” Ti Nhu rất “quan tâm” vuốt tóc Dạ Sở, bộ dáng vô cùng cưng chiều.

      “Nhu tỷ tỷ cực khổ rồi.” mặt Dạ Sở nở nụ cười nhưng trong bụng lại tràn đầy khinh bỉ, cái quái gì mà tới tìm ta, ràng là nhớ sư phụ có. Cắt, thích là thích, mỗi lần nhìn thấy sư phụ cười híp mắt lại còn phải là thích sao.

      “Ngươi có thời gian vậy dạy nàng học .” cho người dạy dỗ Ti Nhu rồi, tin tưởng nàng dám làm hại Sở Sở nữa. Chuyện lần trước bỏ qua cho nàng, nếu nàng còn dám làm hại Sở Sở, nể mặt Ti Ngữ nữa, nhất định “dạy bảo” nàng cẩn thận.

      “Sư phụ, Phồn Tinh các cách Đình Phong viện xa quá, bằng để Ti Nhu tỷ tỷ dạy ta ở đây .” Nàng theo sát tấc rời. đừng mơ bỏ rơi nàng lần nữa.

      “Tùy ngươi.” Dạ Tùy Phong nằm lên xích đu, yên ổn đọc sách.

      Lần này, Dạ Sở làm cho có lệ nữa mà nghiêm túc học tập. Nàng hiểu điều, biết gì về thời đại này làm sao mà làm ăn lớn được. Vì vậy, nàng thề, nàng nhất định phải nghiêm túc, nỗ lực học tập, nhận biết chữ.

      Dạ Sở có khuyết điểm. Đó là chỉ cần nàng khao khát học cái gì đó, lập tức học được ngay. Mà quá trình học rất tập trung, để ý đến xung quanh. Cho nên, đến lúc học bài xong, trời tối đen, sư phụ cũng thấy đâu. Nhưng cũng may là sư phụ chỉ ăn cơm.

      tới phòng ăn, Dạ Sở cười đùa , “Sư phụ, xin lỗi mượn Ti Nhu tỷ tỷ của người lâu như vậy. Bây giờ, ta đem Nhu tỷ tỷ trả lại cho người. Hắc hắc. Buổi tối chính là thời gian thích hợp nhất để hẹn hò. Ta quấy rầy hai người nữa.”

      “Sở Sở, chớ lung tung.” Ti Nhu thẹn thùng lấy khăn che mặt. Tuy là trách cứ nhưng ngữ điệu lại vô cùng ôn nhu. ràng là rất hưởng thự lời vừa rồi của Sở Sở.

      Mà Dạ Tùy Phong nghe thấy cũng chỉ thờ ơ, tiếp tục ưu nhã ăn cơm.

      Thấy phản ứng của sư phụ như vậy, Dạ Sở khỏi cảm khái, sư phụ đúng là cái hũ nút. Người ta vì mà giật dây bắc cầu, lại biết nắm lấy cơ hội.

      Ban đêm, Dạ Sở lệnh cho Dật Hiên giúp nàng canh chừng Dạ Tùy Phong, có chuyện quan trọng. Nàng quay về viện lát, nếu bên này có tình hình gì phải lập tức thông báo cho nàng ngay.

      -----Hết chương 12-----

      Chương 13: Ai là kẻ chủ mưu?


      Edit: Gió


      Ra khỏi Phồn Tinh các, Dạ Sở thẳng về biệt viện của mình. Hôm nay, nàng nhất định phải hỏi ra ai là kẻ chủ mưu. Tới hậu viện, bọn nha hoàn vẫn làm việc. Vì sợ vết thương vừa kết vảy lại rách ra, động tác của các nàng so với ốc sên còn chậm hơn.

      "Nghỉ chút , đừng để mình mệt quá." Giọng Dạ Sở bình tĩnh, nghe ra hỉ nộ.

      Mấy người vừa nhìn thấy Dạ Sở, nhất là Tiểu Ngọc, trong mắt toát ra hận ý. Nhưng nghe thấy lời nàng , trong mắt lại lóe lên đắc ý, hừ, cũng biết nàng ta thực dám làm gì các nàng. , mình cũng là người của Ti Nhu nương. Mấy ngày trước, Ti Nhu nương còn đích thân tới thăm mình, chỉ vậy còn lên kế hoạch mưu lại nàng ta lần nữa. Lần này, Ti Nhu nương tìm sát thủ cao cấp nhất, nhất định ra tay thành công.

      Dạ Sở đương nhiên nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt các nàng, hừ, đừng vội đắc ý, ", là ai lệnh cho các ngươi hạ độc thủ với ta?" Ánh mắt sắc bén, giọng băng lãnh, Dạ Sở thẳng vào vấn đề. Hôm nay, nàng nhất định phải lấy được kết quả. Tin tưởng sau trận đòn lần trước, các nàng cũng sợ mình mấy phần. Cho nên, nàng quyết định hạ độc khẩu, đe dọa các nàng, hy vọng các nàng ra thủ phạm phía sau màn. Dù sao, mùi vị trận đòn lần trước cũng đủ cho các nàng khắc cốt ghi tâm rồi.

      "Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi ra kẻ chủ mưu phía sau, mọi lầm lỗi trước đây của các ngươi, ta bỏ qua. Nếu như các ngươi cũng sao, ta có biện pháp khiến các ngươi phải . Mùi vị này biết "thoải mái" hơn ăn đòn biết bao nhiêu lần đây?" Dạ Sở cười nhạt, thanh nhu hòa.

      Mặc dù nàng cười, giọng cũng rất nhàng, nhưng bọn nha hoàn nghe thấy khỏi run lên, thực là cười còn kinh khủng hơn so với cười. Nội tâm các nàng ngừng đấu tranh, rốt cuộc là hay đây. cửa này khó qua, nhìn nàng giống đùa giỡn, mấy ngày trước các nàng vừa mới bị ăn trận đòn no nê rồi. Nếu như , các nàng cũng dám khai ra Ti Nhu nương. Đừng thấy bình thường nàng ta nhu nhu nhược nhược, bộ dáng lương thiện, so với người khác, nàng ta còn độc ác hơn gấp mấy lần.

      "Thế nào, nghĩ xong chưa?" Dạ Sở lạnh lùng nhắc nhở.

      "Chủ mưu phía sau cái gì, chúng tôi hiểu tiểu thư gì? Tiểu thư vu hãm chúng tôi, cẩn thận chúng tôi bẩm báo với đảo chủ đấy." Tiểu Ngọc phục, nàng tin nàng ta có gan xử lý các nàng lần nữa.

      "Nghe hiểu phải ? Tốt, rất tốt." Dạ Sở cười lạnh, nghiến răng , cho ngươi mạng ngươi lại muốn, vậy đừng trách nàng tuyệt tình.

      Dạ Sở lấy từ trong ngực ra gói thuốc bột. Đây là thuốc mấy ngày trước nàng đặc biệt nhờ Vân Dật phối. Dứt lời, liền đem toàn bộ thuốc bột đổ vào bên trong áo Tiểu Ngọc. " biết đúng ? Được, vậy trước tiên cho ngươi nếm thử phấn ngứa. Nếu như vẫn biết, tiếp theo vẫn còn thứ lợi hại hơn." Lúc này, Dạ Sở hoàn toàn còn là kẻ cà lơ phất phơ, du thủ du thực như ngày thường nữa, ánh mắt trở nên băng lãnh, từng câu từng chữ đều nghiến răng nghiến lợi .

      "Ngươi là đồ đê tiện. A, ngứa quá a. Ngứa chết mất. Dạ Sở, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng lấy giải dược ra đây. Cứu mạng. Ngứa chết ta. Ngươi, các ngươi mau nghĩ biện pháp ." Tiểu Ngọc ra sức cào cấu từng tấc da người, nhưng nàng gãi còn đỡ, càng gãi càng ngứa, còn cách nào khác chỉ có thể xin giúp đỡ của đồng bọn. Nhưng những người khác nhìn thấy nàng khó chịu như vậy đều sợ đến chết ngất, việc này khác gì khiến cho người ta sống bằng chết.

      Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Ngọc những khá hơn tẹo nào mà ngược lại càng ngứa hơn, cơ thể vốn hoàn hảo giờ máu chảy đầm đìa, từ đầu đến chân, chỗ nào là có dấu năm đầu ngón tay.

      Nhìn nàng ta ngừng kêu la thảm thiết, Dạ Sở đứng bên cạnh có chút hả hê, còn "hảo tâm" nhắc nhở "Đừng gãi nữa, vừa rồi quên cho ngươi biết, phấn ngứa này có tính ăn mòn, ngươi thể gãi được, nếu vết cào xước thể nào chữa trị được."

      "Ngươi..." Tiểu Ngọc co quắp khóe miệng, nghiến răng căm hận. Nàng ta ràng là cố ý, bây giờ mới còn tác dụng gì nữa chứ.

      "Các ngươi nghe có hiểu ?" Dạ Sở để ý đến Tiểu Ngọc chửi bới như chó điên , quay lại hỏi mấy người kia.

      Bây giờ, thấy được ngoan tuyệt của Dạ Sở, các nàng rối rít quỳ xuống đất cầu xin tha thứ "Tiểu thư, đều là do Ti Nhu, là nàng ta thèm muốn quan tâm của đảo chủ đối với người, thèm muốn dung mạo của người, cho nên mới cho chúng ta tiền để chúng ta làm khó người khắp nơi, bảo chúng ta hạ độc người, tiểu thư tha mạng, bọn nô tỳ muốn nhưng nàng ta , nếu chúng ta hạ thuốc, nàng ta tuyệt đối bỏ qua cho bọn nô tỳ."

      Nghe xong lời của các nàng, Dạ Sở cũng giật mình, bởi vì nàng sớm hoài nghi là Ti Nhu bởi vì các nàng cũng tiếp xúc với nhau rất nhiều. Hai bàn tay dần siết chặt. Dạ Sở thề, nàng nhất định khiến nàng ta phải trả lại gấp bội lần. Nhưng vừa mới chuẩn bị tìm nàng ta tính sổ, bước chân Dạ Sở lại ngừng lại. Nàng ta là người thân của sư phụ còn mình lại muốn cầu cạnh sư phụ. Nếu bây giờ mình động thủ, phụ biết được chắc chắn nổi cáu với mình, chứ đừng gì đến chuyện Đông Lăng.

      Nhưng báo thù, trong lòng lại thoải mái. Cuối cùng, Dạ Sở quyết định tạm tha cho nàng ta, chờ Đông Lăng về tìm nàng ta tính sổ.

      Thu thập xong chỗ này, Dạ Sở chạy như bay về Phồn Tinh các. Hoàn hảo, Ti Nhu vẫn chưa rời . Nàng nhất định phải cho nàng ta đẹp mặt. Dạ Sở biết, muốn báo thù phải tìm sát thủ giỏi nhất, nhưng tiền thuê sát thủ thực quá đắt. Vì vậy, nàng bảo Dật Hiên tìm mấy dã phu thô lỗ cho nàng ta biết tay.

      Nửa đêm, bốn người kiệu, vội vàng khiêng đường cái bóng người. Kiệu vừa ra khỏi khúc quanh liền thấy bốn, năm tráng hán xếp thành hàng che kín con đường vốn rỗng rãi gì.

      "Dã phu ở đâu ra đây? Còn mau cút , chớ cản đường tiểu thư nhà ta." gã kiệu phu giọng điệu bất thiện .

      "Ai ui, khẩu khí nha. Mau mau xuống xe cho lão tử cướp sắc nào." người trong đó ràng rất phản cảm với lời của kiệu phu. Dã phu sao, nông dân thô lỗ sao, ngươi cũng chỉ là thằng đầy tớ nịnh hót chứ hơn chó gì.

      Cướp sắc, Ti Nhu vừa nghe thấy lập tức sợ đến choáng váng, đúng là nên về trễ như thế này. Nhưng đảo Thái Bình từ trước vẫn luôn yên ổn, sao hôm nay lại có cường đạo đánh cướp chứ. Hơn nữa, hộ vệ đảo chủ phái luân phiên canh gác chạy đâu rồi? Chẳng lẽ, mấy người đàn ông to như trâu thế này mà ai nhìn thấy sao?

      Mấy kiệu phu vừa nghe thấy vậy cũng dám làm bậy. Phải làm sao bây giờ? Bên kia có năm tráng hán, bốn người bọn họ làm sao có thể đối phó được đây. Ngộ ngỡ tiểu thư xảy ra chuyện gì, bọn họ biết ăn thế nào với lão gia đây.

      "Đứng lại, các ngươi dám tiến lên đừng trách bọn ta khách khí. Các ngươi biết người trong kiệu là ai ? Đây chính là đảo chủ phu nhân tương lai." Mấy người chỉ có thể mượn danh đảo chủ liều mạng. Dù sao, uy danh của đảo chủ cũng lan xa, dân chúng đảo Thái Bình ai cũng quý.

      "Hừ, ngươi cho rằng nàng ta là ai? Ha, đảo chủ phu nhân, nàng ta mà cũng xứng sao?" Mấy lời đe dọa như thế này căn bản là vô dụng với bọn họ. Bởi vì, người Dật Hiên tỉ mỉ chọn lựa đều là địa bĩ lưu manh*, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng dám làm.

      (*) chung là côn đồ, lưu manh, du côn.

      Mấy tráng hán từ từ về phía trước chiêu đãi đám kiệu phu trận no đòn. người tiến lên xốc màn kiệu, thấy Ti Nhu ở bên trong, kinh ngạc muốn rớt quai hàm. Trong sơn thôn, chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, ném mọi lời cảnh cáo của Dật Hiên ra sau đầu, nhịn được sờ soạng khuôn mặt bé của Ti Nhu "Tiểu nương tử, ta đến chơi đùa với nàng nha?"

      "A, cứu mạng a." Từ sống trong nhung lụa, Ti Nhu chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, hoảng sợ hô to gọi , hai tay ngừng khua loạn.

      "Kẻ nào lại dám giở trò lưu manh ở đây?" Vân Thiên nghe thấy tiếng hét lập tức dẫn người chạy tới xem xét tình hình.

      Mấy kẻ du côn thấy tình hình ổn vội vàng bỏ chạy, nhưng vẫn bị Vân Thiên tóm gọn cả lũ.

      " to gan, lại dám chặn đường cướp bóc đảo Thái Bình. Các ngươi chán sống rồi đúng ?" Vân Thiên chĩa trường kiếm vào đám lưu manh, lạnh lùng .

      "Tiểu gia tha mang, tha mạng a, là có người sai chúng tôi làm vậy." Mấy người lo giữ được tính mạng nên toạc ra, sớm biết nhận tiền làm chuyện này.

      "Ngươi, báo với đảo chủ tiếng." Vân Thiên chau mày, là ai lớn gan muốn hại Ti Nhu nương?

      -----Hết chương 13-----

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :