1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỒ VÔ SỈ (PHẦN 1) - BẠCH ĐỒNG

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9 - THƯƠNG TÂM

      Phản bội,

      Tựa như lưỡi dao sắc bén,

      Lột mở áo ngoài tín nhiệm,

      Cắt đứt tình tố dầy đặc,


      Đâm thẳng vào khiến máu ngừng cuộn chảy.

      「 Ách......」 Vũ Dung ngủ khẽ ngâm, chỗ mắt cá chân cảm giác hơi ngứa , tê tê, xê dịch thân mình tiếp tục ngủ say, nhưng cảm giác ngưa ngứa kia, lại từ mắt cá chân chậm rãi di chuyển lên phía ......

      thoải mái! say mê trong mộng đẹp, thỉnh thoảng phát ra tiếng than dễ chịu.

      Ngải Hoành Kì liên tục dùng đầu lưỡi nóng ẩm liếm hôn cổ chân bạch ngọc của , còn bất chợt giương mắt nhìn biểu tình mềm mại đáng tựa như ảo mộng mặt .

      Dưới bề ngoài lạnh lùng của , khiến chỉ có tia ý muốn quý trọng trái tim yếu ớt kia cả đời, còn chôn dấu cỗ nhiệt tình làm mắt mờ thần mê, khiến như si như cuồng, còn là chính mình.

      đưa ngón tay thon dài tham tiến lối vào mềm nhẵn, hơi nhàng xoay chút.

      「 A!」 Vũ Dung thân thể mềm mại chấn động, run run mở mắt ra, mắt đẹp bịt kín tình dục chống lại ánh mắt nóng cháy của .

      là tên háo sắc! Mỗi ngày giữa trưa đều chạy về đánh lén .

      「 Bảo bối, em nóng, nhiều nước......」 Ngải Hoành Kì cúi thấp lẩm bẩm, ngay lập tức đem cái lưỡi nóng rực chụp lên cánh hoa của ...... (=.=')

      「 Ưm......」 Vũ Dung thân mình đỏ bừng kìm được khẽ rung.

      Thấy toàn thân nổi lên màu đỏ ửng mê người, Ngải Hoành Kì say mê nâng cao thân mình, cùng đối diện.

      「 Có phải muốn em hay ?」 Lồng ngực kịch liệt phập phồng của vẫn ngừng cọ xát lên ngực sữa của , dục vọng to lớn cũng vuốt ve mật huyệt của .「 Có phải , bảo bối?」

      「 A!」Vũ Dung bị trêu chọc tới thể khống chế bản thân, ngượng ngùng vùi đầu vào dưới cổ .

      「 Ngoan! 『 Hoành Kì, em 』!」 khàn khàn cổ họng nhàng dụ dỗ , lấy động tác kích thích khiêu khích .

      Nhìn ngày thường còn tính như người đàn ông dịu dàng săn sóc, nhưng ở giường lại lập tức biến thành tình nhân bá đạo! Từ sau khi bị 「 đắc thủ 」 , cầu của với càng ngày càng nhiều , mỗi hồi đều chỉ ép phải vài câu mắc cỡ muốn chết, nếu , cũng chịu bỏ qua.

      「 Hoành, Hoành Kì, em......」 thở dốc kiều .

      Ngải Hoành Kì thỏa mãn than tiếng.「 Vũ Nhi, em, mãi mãi...... Mãi mãi......」

      Cùng với lời ngọt ngào, sâu tham nhập trong cơ thể , dịu dàng triền miên giữ lấy .

      Mây mưa qua , Ngải Hoành Kì bưng bàn ăn lên giường, sau đó ôm ngồi lên đùi mình, từng miếng từng miếng dỗ dành ăn cơm trưa, còn bất chợt cưng chiều hôn môi .

      đừng ôm chặt như vậy được ?」 sắp thở nổi .

      hận thể có thể đem em nhập vào thân thể của chứ! Ngoan! Để cho ôm cái!」

      chuyện quá buồn nôn! Nhưng lại nhịn được cảm thấy ấm áp, ngọt ngào.

      ba giờ rồi, cần làm sao?」 Ngoại trừ ngày đó phát sốt, cũng chưa từng thấy nghỉ ngơi qua, ngay cả thứ bảy, chủ nhật cũng như vậy.

      「 Hôm nay bốn rưỡi mới có hội nghị.」 nháy nháy mắt với mà tỏ vẻ 「 còn có thời gian 」, tuy rằng nhận được cái liếc mắt xem thường, nhưng lại cười đến càng vui vẻ .

      「 Buổi tối có chút việc phải cùng với Anson, thể ăn cơm cùng em, em ở đây ngủ lát đến khi nào tỉnh dậy, tự mình gọi đồ ăn. Ngoan ngoãn ở trong phòng chờ , đừng nơi nơi chạy loạn , biết ?」

      Từ ngày đó biết chạy ra bên ngoài lại bị người ta đuổi theo, sau khi trở về còn chọc cái tên Tần Tử Dục 「 họa thủy 」 (*) kia, để cho mình ra ngoài khách sạn nữa.

      (*)Họa thủy: Kẻ gây tai họa, mầm họa...

      「 Nhưng mà, bận rộn nốt đêm nay, có năm ngày nghỉ có thể cùng em chơi khắp nơi .」 Đây là rất vất vả mới xếp được vài ngày nghỉ thôi!

      「 Chúng ta trước tiên Disney Land chơi hai ngày, sau đó đến bãi biểnSanta Monicachơi, được ? Chúng ta có thể suốt năm ngày đều dính cùng chỗ! Em vui chứ?」 dán vào gò mó non mịn của hỏi, bản thân lại vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười.

      「 Vâng! Rất vui.」 Vũ Dung gật gật đầu, nở nụ cười để lộ ra lúm đồng tiền kiều.

      「 Nếu vậy càng vui vẻ .」 Thấy cười đến ngọt ngào như vậy, Ngải Hoành Kì bàn tay to lại bắt đầu hạnh kiểm xấu lên.

      「 Đừng! Người ta vẫn rất mệt!」 làm nũng.

      giúp em mát xa lát.」 thương tiếc khẽ hôn chút, sau đó đặt nằm giường, từ bả vai bắt đầu mát xa.

      Vũ Dung thả lỏng chính mình hưởng thụ chăm sóc, mấy ngày nay, vừa thấy mệt , giúp mát xa như vậy.

      「 Có phải dùng lực mạnh quá ?」 Thân hình của hết sức mảnh mai, người lại mấy lượng thịt, mỗi hồi Ngải Hoành Kì đều sợ nắm chặt làm đau da thịt mềm mại của .

      có! Thủ pháp mát xa giống như rất thuần thục, từng học qua sao?」 thuận miệng hỏi.

      「 Ừ! phải từng với em, khoảng thời gian từng làm thuê khắp nơi, chính là học vào khi đó .」

      Vũ Dung kinh ngạc nghiêng đầu nhìn , mắt đẹp mở to giống như con dấu lớn.「 ...... làm......Namlang mát xa......」

      có đâu!」 Ngải Hoành Kì vội vàng :「 từng làm việc trong phòng khám của nhà khí công. Em có biết , đây chính là người gặp người thích, nhà khí công kia vừa thấy a!~ Ha ha...... thẳng rất có năng khiếu, là trăm năm khó gặp, luyện khí công rất có tài, cũng là bà ấy đợi người có duyên cả đời, cho nên cả ngày quấn quít lấy , đem toàn bộ bản lĩnh xuất chúng đều dạy cho .」

      Người này mỗi lần có cơ hội, tự biên tự diễn, khiến cho người ta chịu nổi! Vũ Dung nhịn được trừng mắt .

      「 Nhất định là phải ?」 mười phần mười là lấy khuôn mặt kia cùng cái miệng lừa người chết đền mạng kia dụ dỗ người ta dạy mình.

      Nghe vậy, Ngải Hoành Kì đôi mắt đen tặc tặc sáng ngời.「 Vũ Nhi, em thần thông! còn chưa , em biết.」

      「 Vậy nhất định chắc chắn lại đem người ta......」 Hừ, quỷ háo sắc! Vũ Dung hậm hực lẩm bẩm.

      「 Ai nha nha!~ Em nghĩ thành dạng người gì vậy? cùng bà ấy phân thầy trò, làm cái loại chuyện『 loạn luân 』 này!」 Lúc này, lại giống như chính nhân quân tử giữ nghiêm đạo đức luân thường, còn chậc chậc lên giọng giáo huấn .「 Trong đầu em toàn dưa vàng như vậy, thể chấp nhận được , cho em học cái xấu đó!」

      「 Hừ!」 Làm trộm còn la bắt trộm (*), đầu người nào mới toàn màu vàng? Mệt lại đến ai khác.

      [(*)Làm trộm còn la bắt trộm: Tương đương Vừa ăn cướp, vừa la làng ]

      Ngải Hoành Kì vui vẻ ha ha cười ngừng, dán tại bên tai xấu xa :「 Vũ Nhi, bộ dáng lúc em ghen đáng !」

      Nghe vậy, Vũ Dung thiếu chút nữa xấu hổ chuyển thành giận dữ từ giường nhảy dựng lên.「 Ai ghen? Mới có đâu!」 đầy mặt đỏ bừng trừng mắt cái, lại chống lại đôi mắt lóe sáng của , vì thế lập tức giống như đà điểu, ngượng ngùng vùi mặt vào gối.

      「 Còn có? Hì hì!」 Ngải Hoành Kì tâm tình tốt trêu đùa , sau lúc lâu, mới kéo dài giọng tiếp tục :「 Có điều! Dấm chua này em ăn phải trả tiền , thầy của năm nay sáu mươi tám tuổi , nếu em tin , ngày mai liền đưa em gặp bà ấy.」

      Lần này là hổ thẹn lớn! Vũ Dung kéo mép gối che lỗ tai, muốn nghe tiếng cười đáng giận kia của .

      Ngải Hoành Kì cười lớn, vừa mát xa, vừa giảng giải tên các huyệt đạo, bắt đầu nghe giống như thực có chút tài năng, chỉ chốc lát sau, liền xoa bóp cho Vũ Dung cả thân thể cảm thấy thư sướng, giống con mèo lười biếng nằm lỳ ở giường.

      「 Thoải mái sao, bảo bối?」

      「 Ừm! thoải mái, Hoành Kì, giỏi !」 Vũ Dung thở dài lẩm bẩm, vẻ mặt giống như đứa trẻ được thương cưng chiều, chút cảm giác được, chính mình dưới bộ dạng cá tính cởi mở ngay thẳng của hun đúc, càng ngày càng có thói quen ra tâm ý của mình.

      sao?」 Ngải Hoành Kì nở nụ cười, đôi mắt đẹp lập tức trộm trượt quay vòng lên, cúi đầu ở bên tai đứng đắn :「 Đêm nay khi làm tình, cũng muốn em như vậy.」

      Vũ Dung nghiêng đầu lườm cái.「 thể có ngày nghĩ tới『 cái kia 』 sao?」

      「 Đương nhiên có thể.」 lập tức đứng đắn trả lời.「 mỗi tháng đều có...... Ách! Hai ngày nghĩ...... , phải là 『 nghĩ nhưng làm 』 !」

      Cái này mới là lạ! Chiếu theo kinh nghiệm mấy ngày nay của đến xem, mỗi khi muốn, nhưng cũng chẳng phân biệt được thời gian, giống như tinh lực mãi mãi dùng hết vậy.

      Di! Chẳng lẽ là mùng , mười lăm mới muốn giữ thân mình chay tịnh chứ? Ừm! Nhất định như thế, bằng còn có giới luật gì có thể khiến ngừng lại được?

      Khen cho tên háo sắc kia, lại còn học người ta ăn chay, nhưng lại mỗi tháng chay tịnh hai ngày? Vũ Dung nhịn được 「 phốc xích 」 tiếng bật cười.

      「 Vũ Nhi, em cười cái gì? Cười đến vui vẻ như vậy sao?」

      「 Em...... Em cười...... Cười ...... Thế nhưng lại...... Lại ăn chay!」 Người này cũng hài hước quá !

      「 Ai ...... A! Em cho là......」 Ngải Hoành Kì cũng chỉ vào cười to.「 Ngốc...... Vũ Nhi ngốc, ..... Là quan tâm đến kỳ sinh lý của em, mới thả em hai ngày, cho nên mới gọi là...... nghĩ nhưng làm, hiểu ?」

      ha ha cười cho đáp án.

      Vũ Dung tươi cười nhất thời cứng đờ.

      「 Nhìn em thân mình yếu ớt như vậy, nhất định có sinh lý đau đúng ? Về sau đừng sợ , có phương pháp mát xa có thể tiêu trừ sinh lý đau, về sau đến thời gian hành kinh của em, mỗi ngày giúp em mát xa vài lần, năm sau, sinh lý đau của em hoàn toàn biến mất.」 cười nhìn , vẻ mặt giống như rất đa tài phải 」.

      「 Gạt người!」 Có ai hiểu được sinh lý đau là thể trị tận gốc ? cũng sợ khoác lác quá mức sao!

      「 Vậy em cứ thử xem! Để cho kiểm tra...... Ách! Nhấn cái, cam đoan em thấy rất dễ chịu. cho em nghe! Mỗi trẻ có rất nhiều bệnh vặt gây đau nhức, đều là bởi vì thời gian hành kinh đều đặn dẫn đến, cứ để cho đôi bàn tay thần diệu của giúp em hồi phục, cho em sau này bách bệnh tiêu trừ, tinh thần sảng khoái.」 trơ mặt ra cười .

      Người từng học qua năm khoa nhi, nửa năm khoa phụ sản, lại dám ba hoa dùng 「 Bàn tay thần diệu 」?! Nếu thực để cho tốt nghiệp, hành nghề, chẳng phải tự thổi phồng chính mình thành Hoa Đà tái thế sao?

      「 Em mới tin đâu!」 mới tin nổi 「 mật y 」(*) này.

      (*) Bác sĩ mặt dày :))))

      「 Em nàng này làm sao lại ngoan cố như vậy. Quên , về sau em biết lợi hại của .」 lơ đễnh .

      thực giúp mát xa hồi lâu, mới dịu dàng hôn dĩ nhiên thoải mái chìm vào trong mộng đẹp.

      Vũ Dung bị tiếng điện thoại đánh thức, ra là Tần Tử Dục gọi tới mời cùng ăn cơm.

      nhớ tới buổi tối ngày đó là quá thất lễ, hơn nữa Tần Tử Dục cũng ở dưới nhà ăn chờ , nếu xuống, tốt lắm.

      Ăn qua bữa cơm, Vũ Dung vẫn rất ít lên tiếng, phần lớn thời gian đều là Tần Tử Dục chuyện.

      「 Tại sao lại liên tục xem đồng hồ? Phải trở về gấp sao?」

      Vũ Dung ngượng ngùng cười cười.

      「 Chúng ta thôi!」 Tần Tử Dục đành phải gọi người đến tính tiền.

      Vũ Dung lúc này mới thở dài nhõm hơi, phát giác cho dù biết Tần Tử Dục đối với chỉ có thiện ý, mà có bất cứ địch ý gì, vẫn cảm thấy khẩn trương bất an, mà đời này người duy nhất khiến cho có loại cảm giác này, cũng chỉ có mình Ngải Hoành Kì mà thôi.

      Nghĩ đến Ngải Hoành Kì, trong lòng đầu nhất thời cảm thấy ấm áp dễ chịu .

      Sau khi lời từ biệt với Tần Tử Dục ở trong đại sảnh, quay lại về phía thang máy.

      Đột nhiên, bước chân của dừng chút, thất thần nhìn bên cửa thang máy chậm rãi khép lại.

      Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, lại thấy ràng –

      Bên trong là Ngải Hoành Kì cùng người phụ nữ tên Judy kia, mà cũng thấy , bởi vì nghiêng mặt nghe Judy chuyện, tay còn thân mật quàng qua bả vai Judy, mà Judy lại ngẩng đầu lên si mê nhìn , hai tay vòng qua thắt lưng , hai người giống như đôi tình nhân trong tình cuồng nhiệt.

      Vũ Dung thân mình tự giác run lên, khiến gần như thể đứng vững, đành phải tựa lưng vào vách tường.

      Qua lúc lâu sau mới lảo đảo vào thang máy, thang máy dừng lại ở tầng bốn mươi chín, đờ đẫn cất bước, lập tức lại do dự chút, mới vươn tay ấn nút lên tầng năm mươi– vừa rồi khi gặp Ngải Hoành Kì bọn họ dừng lại ở tầng kia.

      Sau khi cửa mở ra, nhìn cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn lộng lẫy phía bên tay trái, khỏi có chút mờ mịt, tầng này thoạt nhìn dường như chỉ có phòng duy nhất, giống tầng mà ở lại, có vài cánh cửa đánh số phòng được sắp xếp.

      Lúc này, có mặc trang phục bồi bàn đẩy toa ăn từ chỗ rẽ tới.

      Nhìn thấy Vũ Dung, lập tức nở nụ cười, lễ phép tính dùng tiếng hỏi mấy câu, lại nhìn thấy Vũ Dung mờ mịt lắc đầu, lại dùng tiếng Trung hỏi lần.

      「 Tiểu thư, có phải lên nhầm tầng hay ? Nơi này là tầng năm mươi, chỉ có gian phòng tổng thống...... Ách, xin lỗi, xin hỏi có phải muốn tìm Ngải tiên sinh ?」

      Vũ Dung nhìn thấy toa ăn có chai Champagne, còn có bó hoa hồng lớn, màu đỏ chói mắt kia khiến cho ánh mắt của cảm thấy đau đớn, cũng giống như trong lòng ào ạt chảy máu.

      lắc đầu, xoay người ấn nút xuống thang máy, chầm chậm đợi thang máy lên.

      Phía sau truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng mở cửa, tiếp theo, trong phòng liền truyền đến thanh kinh ngạc cùng mừng rỡ của người phụ nữ.

      「 Hoành Kì, đẹp quá! Vì sao biết em thích nhất là hoa hồng nhung?」

      đương nhiên biết, ai bảo biết tất cả mọi thứ về em chứ ? Thực xin lỗi, đêm đó......」

      Cửa thang máy mở ra, Vũ Dung đờ đẫn vào, ngay cả chính mình làm thế nào trở lại phòng cũng biết.

      ~~~~~*..*~~~~~

      biết qua bao lâu, mới phát giác hai gò má của mình sớm đầy nước mắt lạnh buốt.

      lau lau nước mắt, đến trước tủ quần áo, từng cái từng cái thu thập quần áo của mình.

      ra, đêm kia gặp lại Tần Tử Dục, cũng hề nhìn lầm, thân ảnh đôi nam nữa kia chính là Ngải Hoành Kì và Judy.

      Bọn họ đại khái từ sau ngày đó quen biết ở khách sạn, ngay lập tức ở cùng nhau?

      Vậy vì cái gì còn muốn đến trêu chọc ? Vì cái gì còn , thương chứ? Vì cái gì muốn gạt ? Vì cái gì? (T____T)

      , là tự lừa chính mình!

      Đều là quá khát vọng có người , thương , quá chờ mong loại cảm giác hạnh phúc này, cho nên mới tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của , mới có thể nhìn ra đó là kỹ xảo mà hoa hoa công tử chuẩn bị sẵn!

      muốn chẳng qua là thân thể của mà thôi, mà những lời đó, chẳng qua chính là thủ đoạn nhanh nhất có được .

      Khó trách nên lời tới lý do , bởi vì căn bản là hề !

      ngu xuẩn, sớm nên dự đoán được !

      dựa vào cái gì nghĩ đến có người đây? chỉ là bé mồ côi nơi nương tựa, dựa vào cái gì nghĩ đến gia tài bạc triệu, phong lưu phóng khoáng như lại ?

      Ở trong mắt , thậm chí giá trị hơn bó hoa hồng, chỉ cần vài câu lời ngon tiếng ngọt, là có thể đem đùa bỡn ở trong lòng .

      , cứ si ngốc như vậy mặc cho chính mình sa vào......

      ra, người lưà gạt là chính , làm cho chính mình bị người khác coi rẻ cũng là chính ! (>"<)

      Đây là 「 chân tướng 」 cỡ nào tàn nhẫn, bi ai chứ!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409

      CHƯƠNG 10 - KẾT


      Tin tưởng

      Trầm xuống suy nghĩ hỗn độn,

      Lắng nghe tiếng lòng,

      Tin tưởng

      em.


      Vũ Dung ngồi sô pha trong đại sảnh đợi Tần Tử Dục tới đón , vừa rồi khi muốn gọi taxi, mới nhớ tới người mình có bao nhiêu tiền, ngay trong lúc hết sức tuyệt vọng, nhìn thấy danh thiếp của Tần Tử Dục, vì thế vội tóm lấy cơ hội.

      「 Vũ Nhi, em làm cái gì vậy?」 Ngải Hoành Kì hổn hển chạy lại , nhìn thấy quả nhiên giống như lời của Anson mang theo hành lý.

      「 Em muốn đâu? Vì cái gì từ mà biệt? Em mau!」 Thấy xoay người để ý tới , lại phen tóm lấy cổ tay .「 Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em !」

      「 Mời buông tay, Ngải tiên sinh.」 Vũ Dung lạnh lùng .

      「 Ngải tiên sinh? Em chọc tức sao?」 Ngải Hoành Kì nheo mắt đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của .「 Em tức giận cái gì?」 Buổi chiều phải vẫn tốt đẹp sao? Đây là chuyện gì vậy?

      chuyện với em đó! Nếu chưa cho giải thích hợp lý, em xem tha thứ lý do từ mà biệt của em thế nào!」 Mặc kệ là nguyên nhân gì, hành vi muốn vụng trộm rời của thể tha thứ !

      Vũ Dung vẻ mặt lạnh lùng thoáng nổi lên nét cười nhạt.「 Tôi muốn phải giải thích với cái gì, lại càng cần tha thứ! Tóm lại, từ nay về sau, chúng ta còn liên quan.」

      「 Từ nay về sau còn liên quan?」 Ngải Hoành Kì đôi mắt đen bình thường ôn hòa thoáng chốc phát hỏa, bị chọc giận.「 Em... này đáng giận! lại muốn nhìn, em cùng đời này tại sao còn có thể liên quan gì tới nhau!」

      kéo tay tới phía trước, nhưng cũng liều mạng giãy dụa, mặt trầm xuống, phen khiêng lên vào thang máy, thẳng đến sau khi trở về phòng mới thả xuống.

      「 Giải thích!」

      Vũ Dung mím chặt môi lên tiếng.

      「 Vì cái gì phải ?」 Ngải Hoành Kì cố gắng áp chế tức giận, thay đổi phương thức hỏi.

      Vũ Dung bướng bỉnh hất cằm.

      ? Tốt lắm! Chúng ta liền cả đời dây dưa như vậy !」 Ngải Hoành Kì đặt mông nặng nề ngồi xuống trước cửa, trợn mắt trừng , bày ra bộ dạng muốn cùng nháo tới cùng.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên thực chói tai, lâu sau, bọn họ vẫn căm tức đối phương, ai có ý định tiếp điện thoại.

      Vũ Dung đột nhiên nhớ tới, có khả năng là Tần Tử Dục đến cũng trông thấy , cho nên mới gọi lên , vì thế chạy tới tiếp.

      「 A! đến rồi...... làm ơn chờ em chút, em sắp xuống .」

      Nghe vậy, Ngải Hoành Kì nheo mắt lại, chờ buông microphone, lập tức tới gần , trầm giọng chất vấn:「 Là tên họ Tần kia đúng ? Em muốn cùng ?」 Kỳ , đáp án rất ràng , ở chỗ này ngoại trừ tên kia ra, có nửa người quen.

      liên quan chuyện của , xin tránh ra.」

      liên quan chuyện của ? Em dám như vậy? Em là người phụ nữ của ! Em muốn cùng người khác, còn liên quan đến chuyện của sao?」 Ngải Hoành Kì tức giận quát to.

      「 Tôi phải người phụ nữ của !」 Nhiều nhất cũng chỉ là trong những người phụ nữ của , Vũ Dung lại cảm thấy như bị đâm thẳng vào tim đau đớn tê buốt, mạnh mẽ hít hơi mới tiếp tục :「 Tôi rồi, tôi và còn liên quan.」

      cũng dám phủ nhận?!

      cũng dám phải người phụ nữ của ?!

      đáng giận! Nếu phải do nỡ, chắc chắn đánh mông trận!

      Ngải Hoành Kì tức giận đến cả người phát run, đời này, chưa từng có kẻ nào từng dám chọc giận đến như vậy.

      cảnh cáo em, phát hỏa rồi! Em rốt cuộc hay , em vì cái gì muốn rời cùng người khác?」

      Vũ Dung mím chặt môi, tiếng, sợ khi mở miệng, chính mình khóc mất, để cho sau này có cơ hội đến với người phụ nữ khác lại khoe khoang, từng có ngốc vì khóc chết sống lại!

      「 Bướng bỉnh sao? Đến giờ phút này, em còn dám bướng bỉnh với , hửm?」 Ngải Hoành Kì khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, trong ngực kịch liệt phập phồng .「 Em cho rằng có biện pháp trị em?」

      Ngay khi Vũ Dung giật mình nhận thấy ý đồ của mà muốn chạy trốn, cũng còn kịp rồi, bị phen chặn lại xách lên tới bên giường, lập tức giống như ác lang nhào lên.

      ......」

      Ngải Hoành Kì rất nhanh ngăn chặn cái miệng nhắn của , hung hăng hôn , kéo xuống cravat trói chặt hai tay của , sau đó tay phải tiến vào trong nội y của , bao lại tiêu nhũ của , tùy ý vuốt ve, tay trái lại tiến vào làn váy của , kéo quần lót của xuống.

      Vũ Dung liều mạng giãy dụa, nhưng lại giãy thoát khỏi môi lưỡi nóng cháy cùng hai tay chứa ma lực của .

      Ngải Hoành Kì cường thế mở ra hai chân của , bàn tay to chính xác tìm được ngay trước hoa hạch cao vút, kỹ xảo tính khi lôi kéo, khi gảy , chỉ chốc lát sau, liền cảm giác được bắt đầu ẩm ướt.

      Vũ Dung liều mạng muốn tiếp tục bảo trì thờ ơ đối với khiêu khích phiến tình của , nhưng lại khống chế được trong cơ thể dâng lên đợt sóng lớn, càng khống chế được thân mình bất giác run rẩy.

      Ngải Hoành Kì biết thành công khơi mào ham muốn của , khẽ liếm bên vành tai mẫn cảm của , lại thỉnh thoảng thổi hơi bên trong tai của .

      Vũ Dung gắt gao cắn môi dưới, phòng ngừa bản thân nhịn được kêu ra tiếng.

      「 Nhìn xem, em sớm ướt đẫm rồi!」 Ngải Hoành Kì thở hổn hển khàn giọng , thực vừa lòng thân thể của nhanh chóng nổi lên phản ứng nhiệt liệt với mình, nhưng ý định kháng cự của lại khiến cho cực kỳ bất mãn.

      Chính loại ý định kháng cự này làm tức giận đến cực điểm!

      xem em kêu hay !」 nảy sinh ý tà ác , bỗng dưng đưa ngón tay dài tiến vào trong hoa hạch của , ở bên trong nơi ẩm ướt của hung ác quấy nhiễu.

      cẩn thận che chở , dùng hết toàn bộ tình của mình cưng chiều , thương , lại dám động chút nghĩ chạy trốn?!

      rất đáng giận!

      hôm nay nhất định phải lần hành động công phá phòng tuyến của , muốn đem bản thân hề giữ lại giao cho , bằng , khó có thể chữa lành trái tim của tới phát đau.

      Rút ra, đâm vào, xoay tròn...... chuyên tâm lặp lại liên tiếp những hành động khiêu khích.

      Vũ Dung cả người rơi vào bể dục, động tác của tuy rằng thô lỗ hơn so với ngày thường, nhưng hề làm đau , ngược lại trêu chọc so với trước kia càng thêm như si như cuồng.

      「 Ưm......」 tiếng kiều rốt cục bật ra, thân thể mềm mại của tự chủ được run rẩy.

      Nhưng vào lúc này, Ngải Hoành Kì lại ác ý rút ngón tay ra, mặc cho thần trí trống rỗng lơ lửng.

      「 Vì cái gì muốn chạy trốn? !」 ngang ngược mệnh lệnh.

      Vũ Dung mở mắt, đột nhiên tỉnh táo lại.

      Vì cái gì biết chính là lừa gạt , đùa bỡn , thân thể của vẫn làm trái với lòng mình vì mà run rẩy, làm cho người đàn ông xem như đồ chơi này lại có cơ hội nhục nhã chứ?

      Tôn nghiêm của chẳng lẽ cứ mặc cho giẫm lên như vậy sao?

      nghiêng đầu, trong lòng chua xót nước mắt theo đó ngừng xuống gối đầu.

      「 Vẫn muốn ? Được! Vậy chúng ta tiếp tục lại lần!」 Ngải Hoành Kì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. này quá ngoan cố, ngay cả thánh nhân đều bị bức điên!

      Nhưng vào lúc này, thấy những giọt nước mắt cùng vẻ mặt tuyệt vọng đau thương của , đây là lần đầu trông thấy rơi lệ, khiến hô hấp như cứng lại, trong lòng bất chợt cảm thấy đau đớn.

      muốn ôm lấy , hôn lên những giọt nước mắt của , xoa dịu đau thương của , nhưng vừa vươn tay lại lập tức dừng lại ở giữa trung. hạ quyết tâm cho chính mình, lúc này tuyệt đối thể mềm lòng!

      , cho nên nguyện ý dung túng , cưng chiều , nhưng tính tình của dù cho có tốt hơn, cũng tuyệt đối cho phép tùy tâm sở dục nghĩ muốn rời khỏi rời khỏi !

      Vậy tôn nghiêm đàn ông của ở chỗ nào?

      Vũ Dung thừa dịp thất thần, chân dùng lực đá cái, khiến ngã lăn, vội vàng chuồn xuống giường chạy về phía cửa.

      Ngải Hoành Kì phát ra tiếng gầm .「 Lục Vũ Dung! cảnh cáo em, em còn dám tiến lên phía trước bước, xem đánh gãy chân em mới lạ!」 tức giận đến bừa uy hiếp , lại còn sức xuống giường đuổi theo , bởi vì bụng dưới của bị trong lúc vô ý kia cước kia đạp rất vừa vặn, đau đến nỗi chỉ có thể mạnh hít từng hơi khí lạnh.

      dám?」 Vũ Dung vừa dùng sức tháo dây cravat trói cổ tay ra, vừa cãi lại.

      Ngải Hoành Kì hừ tiếng mạnh, thấy như cũ quần áo chỉnh, trong khoảng thời gian ngắn còn trốn thoát, liền thoáng thở phào.

      hung hăng hít sâu mấy hơi, bụng đau đớn rốt cục chậm rãi lui .「 phải dám! cho em biết, chỉ luyến tiếc. thích chúng ta mỗi khi làm tình, đôi chân dài của em đều có thể kẹp chặt , nếu phế chân của em, sau này có thể thiếu ít lạc thú !」

      Ông trời ơi! đời này đại khái người đàn ông nào khi cãi nhau, còn có thể lo lắng chu đáo đến lợi ích「 tính phúc 」của mình sau này như thế.

      ...... Hạ lưu!」 Vũ Dung tức giận đến quay đầu trừng mắt , thấy tay che hạ thể, mặt mồ hôi lạnh ứa ra tái nhợt.

      「 Cũng độc ác bằng em! Đáng chết! Em thiếu chút nữa phế , chẳng lẽ em muốn cả đời sống góa bụa sao?」 Ngải Hoành Kì cũng hung hăng trừng mắt .

      Vũ Dung thấy bộ dạng đau tới thể động đậy, trong lòng tự giác dâng lên – cảm giác áy náy, nhưng lập tức hạ quyết tâm .「 ...... xứng đáng!」

      「 Hừ! Cho dù phế , vẫn như cũ có biện pháp có thể khiến em trở thành phục phục thiếp thiếp !」

      ...... ...... ...... Hạ...... Hạ lưu!」

      「 Đổi cách mới mẻ hơn !」 cố ý trêu chọc.

      biết xấu hổ!」

      đủ khó nghe!」 Thấy tức giận đến phùng hai má, Ngải Hoành Kì vẫn ung dung thưởng thức.

      vô sỉ!」

      có ý mới!」 Miệng bất giác nhịn được hơi hơi giơ lên, tức giận tiêu hơn phân nửa.

      ...... ......」

      Ngay khi chỉ biết kêu「 .... 」 ra lời, Ngải Hoành Kì đau đớn biến mất hơn nửa, nhịn đau nhảy xuống giường, nhanh chóng bắt được xoay người muốn chạy trốn.

      cho biết, vì cái gì muốn chạy trốn?」 trầm giọng hỏi.

      「 Buông! Để cho em !」

      giúp cởi bỏ trói buộc cổ tay, lại để ý giãy dụa, mạnh mẽ kéo vào trong ngực.

      「 Em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ! Ở điểm này, càng cố chấp hơn so với em!」

      ...... hỗn đản! ...... vì cái gì muốn bắt nạt em?」Vũ Dung đau khổ giãy dụa có hiệu quả rốt cục sụp xuống khóc thành tiếng, vung nắm tay cố sức đánh .「 Chẳng lẽ...... Bởi vì...... Em chỉ là nhi cha mẹ...... Nên đáng để...... Mặc bắt nạt sao...... Ô......」

      Tiếng khóc đau khổ như thế khiến trái tim Ngải Hoành Kì cảm thấy đau thắt lại.

      「 Bảo bối, làm sao vậy? cho biết, rốt cuộc làm sao vậy?」 đau lòng vỗ lưng .「 ...... làm sao có thể bắt nạt em chứ? làm sao bỏ được đây? Vừa rồi...... Vừa rồi là vì...... Được rồi! Vừa rồi là sai, thực xin lỗi, có được ? Nhưng đó là bởi vì em......」

      thanh thanh bi thiết khóc, giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực , thực còn cách nào mà đầu hàng mọi mặt.

      gạt em! ...... Căn bản...... em! vì...... Vì cái gì...... Ô...... Muốn gạt em...... Ô...... Vì cái gì muốn gạt em......」 Vũ Dung cuồng loạn kêu gào.

      「 Đến bây giờ em còn nghi ngờ tình của ?」 Ngải Hoành Kì nhịn được cao giọng, có loại cảm giác vô lực nên lời.「 Vũ Nhi, em muốn bao nhiêu lần?」

      「 Em bao giờ tin tưởng nữa! là hoa hoa công tử...... cùng Judy...... Đều ......」

      Judy? Ngải Hoành Kì rốt cục bắt được trọng điểm, cuối cùng thở dài nhõm hơi, lại cảm thấy biết nên khóc hay cười.

      「 Vũ Nhi, em hiểu lầm rồi, em hãy nghe ...... Nào, ngoan! được xoay tới xoay lui , lúc này khôi phục bình thường đó!」 dán vào cọ xát, để cho biết 「 hùng phong 」 hoàn toàn phấn chấn, khiến quả nhiên dám tiếp tục 「 Làm bừa 」.

      「 Chuyện là thế này , thương trường có địch thủ, gọi Lưu Dụ Cường, là lão hồ ly, mỗi lần đều dùng tất cả biện pháp muốn cướp việc làm ăn của , nếu liền phá hoại mối làm ăn của . Trước kia cũng nghĩ để ý tới nhiều lắm, nhưng lần này muốn cho ít giáo huấn, khiến cho đừng làm phiền nữa.

      lần này muốn dùng mỹ nhân kế, cũng chính là Judy kia!Anson đề xuất biện pháp cho , cái gì tương kế tựu kế, còn phải muốn tự thân xuất mã, bằng lão hồ ly kia tin tưởng .

      Cho nên, giả bộ có tình ý với Judy, dẫn ta trở về phòng, sau đó lại làm bộ say mèm, để cho ta có cơ hội nhìn thấy từ ngăn kéo của phần tư liệu khảo sát giả mạo kia, bọn muốn cho lão hồ ly kia tin là , lấy giá gấp đôi mua xuống khối đất vô dụng kia.

      「 Còn nhớ việc đêm đó tìm em chứ? vốn đưa Judy ăn xong, dẫn ta về khách sạn , nhưng mà nửa đường lại nhận được điện thoại của Anson, cậu ta em cùng người đàn ông uống cà phê, cho nên, liền bỏ lại ta lập tức trở về, thế nên đêm nay mới phải xã giao ta lần nữa.

      Nhưng mà, vừa mới 『 say mèm』 tới vài phút, Anson lại gọi điện thoại đến cho biết, em mang theo hành lý ngồi ở trong đại sảnh, cho nên liền lao xuống tìm!」

      phút trước đó còn say tới bất tỉnh nhân , phút tiếp theo lại sinh long hoạt hổ lao ra khỏi phòng, nếu Judy đủ thông minh mà , hẳn là biết giả bộ. Xem ra, kế hoạch này hoàn toàn thất bại ! Có điều, quan trọng nhất là, để cho Vũ Nhi trốn thoát , muốn giáo huấn lão già hồn bất tán kia, sau này vẫn còn cơ hội.

      ...... đều là...... sao?」 Vũ Dung rất muốn tin tưởng , nhưng lại muốn dễ dàng khuất phục.

      còn câu kia, tin tưởng em có khó khăn như vậy sao?」

      Vũ Dung được tự nhiên tránh khỏi đôi mắt sáng ngời có thần của .

      Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, hiển nhiên , hẳn là người chờ đợi hồi lâu Tần Tử Dục.

      Vũ Dung ra cửa, Ngải Hoành Kì nhắm mắt theo đuôi , giúp sửa sang tốt quần áo vừa rồi xả loạn, thuận tay thân mật vòng qua ôm thắt lưng của rồi mới mở cửa phòng.

      「 Vũ Nhi, đây......」 Tần Tử Dục thấy thế, khỏi ngẩn ra.

      「 Em...... Đúng, thực xin lỗi...... Em......」

      Vũ Dung xấu hổ biết nên cái gì mới tốt, trong ba người ngược lại Ngải Hoành Kì lại thoải mái nhất.

      「 Tần tiên sinh, Vũ Nhi vừa rồi có giận dỗi với tôi, nhưng lúc này hai chúng ta càng 『 ân ái 』 , ngượng quá, khiến chuyến tay .」 ngoài cười nhưng trong cười thong thả .

      ...... sao!」 Tần Tử Dục trong lòng lại lạnh nửa.「 Em chừng nào về Đài Loan? Trước khi cho biết tiếng, được ?」

      「 Vâng!」 Vũ Dung gật gật đầu.

      chúc em vui vẻ, hạnh phúc.」 thành tâm .

      「 Cám ơn !」

      「 Vậy...... trước!」

      「 Cứ vậy !」 Ngải Hoành Kì trực tiếp đóng cửa lại, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng để cho Vũ Dung kịp .

      Vũ Dung trừng mắt nhìn , theo thường lệ da da cười ngừng, dùng sức hôn lên má của cái.

      「 Vũ Nhi, em tin tưởng , em rốt cục tin tưởng , vui mừng!」 chưa cùng tên kia khỏi, chứng minh tin tưởng . hưng phấn mà ôm lấy , xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.

      Vũ Dung nhịn được thét chói tai, bị xoay chuyển đầu óc choáng váng.

      đột nhiên hiểu được, chỉ vì Ngải Hoành Kì mà rung động, phải bởi vì nguyện ý , thương , cũng phải bởi vì có bề ngoài xuất sắc, hoặc là gia thế hiển hách.

      mà rung động, đơn thuần chỉ bởi vì là chính !

      Đến giờ, thể tin tưởng người, có thể phải bất cứ lý do gì!

      「 Vũ Nhi! Vũ Nhi! Vũ Nhi......」 Ngải Hoành Kì vẫn hưng phấn mà la hét, cuối cùng mới đem thả xuống.

      điên rồi sao!」

      「 Nhưng mà, em tên điên là , phải sao?」 Ngải Hoành Kì đắc ý dào dạt nở nụ cười.「 làm sao lại biết? Lấy tính tình của em, em nếu chút cũng , em làm sao có thể để cho hôn em, lại làm sao có thể đem bản thân giao cho chứ?

      「 Có điều, cũng biết em sợ hãi, sợ hãi tình của được em tín nhiệm, cũng sợ hãi mình cuối cùng lại bị thương tổn, cho nên, em luôn luôn tự mình đấu tranh, cũng vẫn đối với có phần giữ lại, đúng chứ?」 tại sao có thể hiểu hơn so với chính ? Vũ Dung nhịn được sâu rung động.

      「 Nhưng tại cảm thấy đủ ! Vũ Nhi, quá em, thể chịu đựng được chỉ có thể có được phần tình từ em, muốn toàn bộ tình của em, giống như giao cho em vậy! Em có thể tin tưởng em, như vậy nên tiếp tục giữ lại, tự mở lòng mình, cùng nhau cả đời, được ?」

      muốn cùng nhau cả đời? Vũ Dung tim đập loạn, cổ họng nghẹn ngào nên lời, chỉ có thể xúc động gật gật đầu.

      em nguyện ý, Vũ Nhi, muốn nghe chính miệng em !」 Ngải Hoành Kì đôi mắt chứa đựng nồng đậm thương.

      「 Em nguyện ý!」 rốt cục có thể hiểu được vì cái gì có người khi vui mừng cũng rơi nước mắt, ra đó là bởi vì mỗi tế bào trong cơ thể đều phình lên vì quá nhiều mừng rỡ.

      「 Hoành Kì!」 ôm lấy cổ .

      Ngải Hoành Kì thương nâng lên khuôn mặt nhắn của , tinh tế liếm những giọt nước mắt như hạt trân châu của , sau đó, hết sức dịu dàng triền miên hôn .

      Nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt, ôm ngồi ở mép giường, thuận tay mở ra túi giấy tờ, từ bên trong lấy ra vài thứ.

      「 Nghe được những lời này của em yên tâm rồi. Thế nào! Mấy thứ này có thể trả lại cho em, đừng cả ngày theo hỏi nữa.」

      Nhìn những thứ đùi , Vũ Dung khỏi mở to mắt.

      「 Giấy chứng minh của em, hộ chiếu cùng ví tiền, tại sao lại ở chỗ ?」

      Ngải Hoành Kì làm mặt quỷ.「 Ngày đó phải vỗ vai em cái sao? Là thừa cơ lấy ! Em chút cũng phát sao? Chiêu thức này của đúng là xuất quỷ nhập thần, đạt tới đỉnh cao, đúng hay ? Ngay cả Ngạn ca đều trò giỏi hơn thầy, có phải rất giống thần đúng ?」 nhịn được lại bắt đầu đắc ý.

      「 Thần cái đầu đó!」 Vũ Dung tức điên.「 có biết người ta lúc ấy rất lo lắng, lại rất bàng hoàng, cũng biết nên làm cái gì khi đó mới tốt hay !」

      「 Dù sao nhất định chăm sóc cho em! Em ngẫm lại xem, nếu dùng đến chiêu này, em có thể ngoan ngoãn theo sao? Như vậy, chúng ta làm sao có thể nhanh như vậy tương thân tương ái chứ, đúng ?」 năng hùng hồn đầy lý lẽ, bộ dạng 「 trộm tốt, trộm hay 」 , chút cũng chột dạ.

      「 Hừ! rất đáng giận ! lại còn hù dọa em, làm cho em dám tới đồn cảnh sát báo mất đồ, lại gạt em có bạn có thể giúp em xử lý hộ chiếu...... Nếu em lúc ấy tin bịa chuyện ma quỷ kia, kiên trì chạy tới báo cảnh sát, chẳng lẽ sợ bị người ta bắt ngồi tù sao?」 Tên to gan lớn mật, ngay cả chuyện phạm pháp cũng đều dám làm!

      Ngải Hoành Kì hì hì cười.「 xem em rất đơn thuần, nhất định tin tưởng !」

      Hay cách khác, khẳng định chính là 「 biết chuyện gì 」.

      Nhưng mà, quay đầu suy nghĩ chút, quả rất ngu ngốc! sớm nên nghĩ đến nước Mĩ là quốc gia trọng nhân quyền như vậy, làm sao có thể tùy tiện giam người chứ? Hơn nữa, làm hộ chiếu tại sao thể tự mình làm? lại tin tưởng chuyện ma quỷ kia của !

      là bị tình làm cho hôn mê rồi !

      「 Đừng nóng giận, ngoan!」 Ngải Hoành Kì khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng cong lên vì tức giận của .「 Kỳ , cũng bất đắc dĩ thôi! Ở máy bay, đối với em tốt như vậy, nhưng em vừa xuống máy bay nghĩ qua sông đoạn cầu, đem ném còn mảnh, em có biết em lúc ấy nghiêm trọng thương tổn lòng tự trọng của thế nào ?」 có phần rầu rĩ .

      Cái gì qua sông đoạn cầu? như vậy giống như người vô tình vô nghĩa, quá khó nghe a!~

      「 Vì thế, trong lòng nghĩ, miễn cưỡng hạnh phúc, để em ! Nhưng khi nhìn bóng dáng của em, đột nhiên cảm thấy tâm tính thiện lương đau đớn...... Bóng dáng của em thoạt nhìn đơn lẻ loi như vậy, luyến tiếc để em mình. giây kia, liền quyết định muốn cùng em đến cuối cuộc đời này!」

      Cho dù Vũ Dung trong lòng còn có tia nghi ngờ, cũng vì lời này của mà toàn bộ tiêu tán .

      Có lẽ, ông trời để cho mình độc mấy năm nay, vì cho người như thế, hiểu , thương , trở thành người đàn ông của , làm cho càng thêm quý trọng sao?

      biết trộm giấy chứng nhận của em, đem em cột vào bên cạnh , là có phần quá quang minh chính đại! Nhưng tuyệt đối vì điều này mà giải thích với em đâu! còn là cảm thấy hẳn là nên làm như vậy!」

      đó!」 Chưa thấy qua người nào dùng thủ đoạn trộm cắp, còn đúng lý hợp tình như vậy . Vũ Dung buồn cười đấm đấm ngực .「 Vậy sau này còn có thể gạt em nữa hay ?」

      có!」 chút do dự trả lời, nhìn thấy trừng lớn mắt đẹp, khỏi mỉm cười.「 Là lời dối thiện ý! Nếu cho em đời này cũng nửa lời dối với em, kia mới chính là lời dối! muốn em phiền lòng, cho nên, có khi khó tránh khỏi vài lời dối có hại gì, nhưng mà, chỉ cần em hiểu được vô luận làm cái gì cũng đều bởi vì em, em trách , đúng ?」

      lại ngụy biện!」 Vũ Dung lườm cái, lại mím cái miệng nhắn cười đến ngọt ngào.

      「 Như vậy, em tin tưởng đời này cũng cố ý làm ra chuyện thương tổn đến em, đúng hay ?」

      「 Vâng! Em tin tưởng .」 Vũ Dung lười biếng tựa vào trong lòng .

      「 Bảo bối Vũ Nhi của ngoan!」 Thấy hoàn toàn tháo bỏ phòng bị với , lại tín nhiệm như thế, Ngải Hoành Kì mặt vui mừng trở lại bắt đầu những lời buồn nôn hề hề .

      「 Thế này mới đúng! Có số việc nhất định phải gạt em, em có phải hay ? cuối cùng tốt thành cho em, ngày đó ở máy bay, thừa dịp lúc em ngủ, vụng trộm hôn em, lại sờ soạng bộ ngực của em...... Ừm! Ngực em nóng ấm lại mềm mại , vừa bắt đầu sờ khiến cho thiếu chút nữa nín được .

      Em cũng biết lúc ấy bao nhiêu thống khổ! Nhưng mà, tay của vừa mới phủ lên, biết em là 32B. Oa! Em có phát giác hay mỗi ngày đều giúp em mát xa hai bên......」

      xong, vươn tay đến trước hai bên ngực ấn ấn .「 Đây là loại phương pháp mát xa kích thích bộ ngực lớn lên, em tại cũng sắp tới 32C rồi! Em có vui hay mất hứng! cho em biết! Con 36, 38 cũng chưa phải đúng, quan trọng nhất là cup size, ràng! Quá tốt, quá lớn cũng tốt.

      thích em có Dcup, phỏng chừng tiếp tục ấn ba, bốn tháng nữa là được! Thế nào? Em phải cảm thấy hai tay này của thần kỳ đúng ? cho em, còn có càng......」

      Mỗi lần vui vẻ bắt đầu thao thao bất tuyệt, tựa hồ trở thành 「 chứng bệnh 」, mà lúc này, đứng bên trong trạng thái mừng rỡ như điên, tự nhiên càng thêm năng lộn xộn, do vậy, nên tất cả đều ra.

      Vũ Dung rốt cục từ trong tức giận phục hồi tinh thần lại.

      ...... Ngải Hoành Kì, đồ vô sỉ này! ...... lại dám......」 Khi đó vừa mới quen biết được vài giờ, thế nhưng lại vụng trộm chiếm tiện nghi của , còn ở nơi công cộng!

      Ngải Hoành Kì lúc này mới giật mình thấy mình lỡ miệng, vội vàng nhảy xuống giường mà chạy.

      đừng chạy! Em...... Em muốn đánh chết !」 Vũ Dung nhảy dựng lên đuổi đánh khắp phòng.

      Đến cuối cùng, hai người tự nhiên là xoay thành đoàn, thân mật lại nóng bỏng triển khai đoạn kích tình khác......

      [ Toàn thư hoàn ]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :