1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỒ NGỐC! ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO ANH! - LEE JUNG MI

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      sang Nhật chơi hai tuần, đúng ngày, em đứng chờ trước sây bay. Những tiếng hò reo, những cái ôm siết lấy nhau, những khuôn mặt mừng vui khi gặp lại người thân. Từng đoàn người tấp nập bước ra, em thấy rồi. Vẫy tay như con ngốc vậy, thấy em sao? thẳng tới chỗ khác, đến chỗ xinh đẹp, đặt lên môi ấy nụ hôn nồng cháy. Chắc nhớ ấy nhiều lắm, sao em chỉ có thể câm lặng đứng nhìn từ xa, em sợ khi xuất mình trở thành người thừa………………….

      Ngày… tháng….năm

      Hôm nay là tốt nghiệp rồi, ai cũng có cha mẹ và họ hàng đến chụp hình chung. Mình chỉ biết đứng đơ ra, dù sao cũng được an ủi là mình được nhận vào tập đoàn JK, đúng với ước mơ của mình. à, em kể mà có nghe vậy, sao cứ mãi chụp hình với Vân vậy, biết chụp ăn ảnh rồi nhưng nghe em chút có được ?

      Ngày…tháng…năm

      Kì à, hôm nay em nhận được thư tỏ tình từ người đồng nghiệp, ấy cao và đẹp trai lắm, ấy muốn làm bạn trai của em. Hi hi, em cũng thu hút lắm chứ bộ. Mà nè chịu giữ vợ là vợ ngoại tình đó. Em đùa thôi, biết em trả lời ấy thế nào ? “ Xin lỗi , em có chồng và chồng em đợi em ở nhà, em chồng em lắm”…Nghe mà buồn cười , ở nhà có người chờ mình sao? , hề có đâu……………….

      Ngày…tháng…năm…

      Kì à, hôm nay em có xem bộ phim, tựa là gì em chẳng nhớ. Bộ phim về sống hạnh phúc bên chồng mình ngày kia ấy bị mắc bệnh mất trí nhớ, ấy quên tất cả mọi thứ, từ chồng, người thân, bạn bè, rồi ngay cả chính là ai. Hạo Kì à, em chẳng còn gì để mất, nếu là trước kia, em chẳng ngại gì nếu có ngày em mắc bệnh, thậm trí là vui mừng. Nhưng bây giờ em , em sợ ngày nào đó mình quên , nhìn như kẻ xa lạ. Lúc đó, liệu có níu tay em lại hay hai ta lướt qua nhau như chưa từng quen biết. Hãy níu em lại nhé, nhắc cho em nhớ em là ai và vì ai em biến thành con ngốc, vì ai mà em trở nên mít ướt thế này…………

      Ngày…tháng…năm

      à, hôm nay Thúy Vân đến nhà mình. phải tự nhiên mà em tát ta đâu. chưa hiểu mọi chuyện thế nào ra tát em rồi. đau lòng khi thấy ta bị đánh sao? Em cũng đau mà….. biết ta ? Rằng ấy thương hại em, người đàn ông bên cạnh em ôm và ngủ với người khác em cũng biết. ta bảo rằng chán ghét khi ở bên cạnh em,rằng mỗi đêm muốn về nhà, muốn gặp cục nợ phiền phức. Lần đầu tiên em đánh người khác nhưng em hối hận đâu. ta chỉ bịa chuyện thôi, đúng , em tin ta đâu. à, tát đau quá………………….

      Ngày…tháng…năm

      Hạo Kì à, hôm nay nhận được cuốn phim, ghi tên người gửi. biết nội dung phim là gì ? Cuốn phim ghi lại cảnh nóng giữa… và Thúy Vân…. à, em phải làm sao đây, tìm , đưa cho cuốn phim rồi nhảy dựng lên vì ghen à, đúng kiểu của những người phụ nữ khi biết chồng ngoại tình. Liệu em có tư cách làm vậy khi chồng em trước kia thẳng thừng rằng chưa từng coi em là vợ, chỉ là do em ngu muội chạy theo thôi. Buồn cười , em cứ dán mắt vào những cảnh phim đau lòng ấy. Và em vừa phát ra điều, qua những nụ hôn nồng cháy, những tiếng thở gấp gáp, những cử chỉ vội vã, em biết rằng rất Thúy Vân, rằng khát khao ta đến thế nào, có lẽ chính em mới là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác, chính em là kẻ ngăn tìm hạnh phúc đích thực của đời mình…….

      Ngày… tháng…năm

      à, hôm nay là kỉ niệm năm mình lấy nhau đó, đâu rồi? Gọi mãi mà chẳng chịu bắt máy, đêm qua em năn nỉ mãi mới chịu về sớm. chỉ cần về nhà, ngồi ăn cơm với em chút thôi cũng được. Em làm rất nhiều món ngon đó, bị phỏng ngay mu bàn tay, đứt ba ngón tay, rồi còn bị nước văng trúng chân nữa. Đừng phụ công sức của em chứ …….. quát lên trong máy khi em gọi mãi. bảo em lắm mồm, em phiền phức. Còn hay ho gì khi hứa mà chẳng chịu giữ lời. Em có bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của , em chỉ xin vài giờ ngắn ngủi thôi mà, phải chi lúc đầu đừng hứa, em chẳng phải thức trắng đêm để đợi như thế này.

      Ngày… tháng…năm

      à, em lại nhận được cuốn phim, vẫn là và Thúy Vân , đêm qua, về mà ở cùng ta phải ? ôm ta vào lòng, rất dịu dàng………………

      Ngày… tháng…năm

      Hôm nay là Noel, ngoài đường rộn rã quá, sao mình cảm giác ai cũng có đôi hết. Nhìn sang phải thấy những cậu nhóc đứng hẹn hò dưới cây thông to dưới quảng trường, nhìn sang trái là đôi tình nhân tay trong tay, nhìn trước mặt thấy….. và người ta, môi khóa chặt môi. nhau mãnh liệt tới mức phải chứng minh cho người khác xem giữa công cộng, đến mức cảm thấy khó chịu của những người xung quanh, đến mức biết rằng em cũng là trong số những người rất khó chịu đó.

      Em thử đặt cược ván bài, cá cược rằng đêm nay có về ? Giáng sinh biết đâu tạt qua nhà mấy giây sao, và em thua, thua thê thảm. Cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông cũng lạnh bằng con tim tê tái của em lúc này. Giờ này chắc ấm êm bên người, chỉ còn con ngu đứng chờ .

      Ngày… tháng … năm

      cuốn phim khác , vẫn là………………….

      Ngày … tháng…năm

      Hôm nay là ngày lễ tình nhân, mình đứng suốt 3 giờ đồng hồ trước cửa phòng làm việc của , hứa dẫn mình ăn, biết lúc đó mình vui đến cỡ nào đâu. Mình và ăn ở nhà hàng Hàn Quốc và nhận được điện thoại của Thúy Vân. Dĩ nhiên, mình phải là người được chọn. thanh toán tiền cho nhà hàng rồi cũng mau chóng bước . Chỉ còn mình với bàn bàn ăn thịnh soạn nhưng lạnh lẽo vô cùng. có những ánh mắt thương hại đâu đó nhìn mình, nhưng họ cũng mau chóng quên , hòa vào những phút giây mặn nồng với người . Ước gì mình có can đảm níu tay lại, giữ lại cho riêng mình, chỉ trong đêm nay thôi. Mình chỉ có thể nhìn từ từ rời xa mình….. Chồng à!Vậy là may mắn được ăn chocolate em làm rồi, em ăn mình…………..



      Ngày…tháng…năm

      Hạo Kì à, hôm nay đường, có nhóm người chạy xe môtô ném đá vào người em. Khẳng định điều là em chẳng biết họ là ai nhưng hình như họ biết . Họ bảo em hãy tránh xa ra, đùa à, dù có giết em em cũng chẳng bao giờ làm vậy vì………………Hạo Kì của em rất gọn gàng, luôn thích xếp áo sơmi theo màu, treo ngay ngắn vào tủ, và chỉ mặc khi áo được ủi thẳng thướm, chỉ có em biết được thói quen đó. Vì Hạo Kì của em rất khó tính trong chuyện ăn uống, chỉ có em mới hiểu được thói quen của . Vì Hạo Kì của em rất ít , nếu như có người nhiều chuyện như em ở bên cạnh ai chuyện với cả……………



      Ngày… tháng…năm

      Cuốn phim thứ ba mình nhận được

      Ngày… tháng…năm

      Hôm nay mình thấy khó chịu trong người quá, mấy ngày nay mình thể ăn được gì cả. Em nhớ , à, nếu ở bên cạnh em bây giờ, liệu có chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và mua thức ăn cho em ? Hạnh phúc của em chỉ ngắn ngủi như vậy thôi, nhưng sao lại được hả ?

      Ngày… tháng…năm

      à, em có thai rồi, đáng lẽ em phải vui chứ, nhưng sao em thể cười nổi thế này. Em nhắn tin và gọi điện thông báo với , rồi chỉ nhận được 2 chữ vỏn vẹn “ thế à”…. đúng là khô khan mà, thể với em vài lời đại loạn như em cố gắng ăn uống nhiều vào hay giữ gìn sức khỏe nhớ mặc quần áo ấm. thế sợ tốn thời gian hả ? Mình bỗng dưng tức bụng quá, con à, con ngoan nhé, con nhớ bố phải ? Mẹ cũng rất nhớ bố con. à, con và em nhớ nhiều lắm….

      Ngày…tháng…năm

      Đôi khi chỉ muốn ôm chặt, muốn nah là của riêng mình……….

      Đôi khi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt say ngủ…….

      Đôi khi chỉ muốn chọc giạn, để có thể nghe tiếng la mắng của …..

      Đôi khi chỉ muốn nhắn cho những tin nhắn thương………

      Đôi khi chỉ muốn khóc nhiều vì ………….

      Đôi khi chỉ muốn nghe gọi : “vợ à”………

      Đôi khi chỉ muốn gọi tên to, để quay lại nhìn em…………….

      Đôi khi chỉ muốn được thương dù chỉ giây………………..

      Đôi khi chỉ muốn hiểu được cảm giác và được là như thế nào……….

      Đôi khi nhớ nhiều, dẫu biết rằng người nhớ phải là em………..

      Thôi em cố nhớ nhiều để ngày nào đó có thể quên …………..

      rồi, thể giữ ở lại, bởi vì đó là quyết định của . rồi, sao còn để lại bức thư ủy mị như vậy, ghét điều đó. Sao đem theo cuốn nhật ký vớ vẩn này, ghét nó, vì càng đọc nó càng thấy nhiều hơn những dòng chữ hòa trong nước mắt, tại sao lại khóc, ghét điều đó. Vậy tại sao………………



      Hạo Kì ghét bức thư, bức thư sướt mướt nhưng khi đọc xong xé nó , gấp bức thư cẩn thận rồi nhét vào túi áo.

      Hạo Kì ghét cuốn nhật ký, vứt nó vào thùng rác, ảnh để nó ở đầy giường, đêm đêm vô thức ôm nó vào lòng.



      Hạo Kì ghét , quên , vậy sao đêm nào cùng nhìn lại những bức ảnh của , vô thức gọi tên ………………………



      Hạo Kì càng tự do hơn, dự định những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng cùng người tình bé của mình nhưng luôn là người rời bỏ cuộc vui giữa chừng, chạy vội về nhà, hình như sợ có ai chờ .

    2. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Hạo Kì ghét nhiều, khi ngồi trong phòng khách, quát lên rằng sao hôm nay im lặng đọt xuất, gì. Quay sang mới biết chuyện mình.



      Hạo Kì ghét lạnh, mặc rất nhiều áo, bật lò sưởi, sao vẫn thấy lạnh. Có lẽ tại vì chỉ có mình.



      Hạo Kì ghét mưa, đứng dưới mưa bốn tiếng đồng hồ, thích mưa, biết đâu lại thấy ………..



      Hạo Kì ghét khóc vì lúc đó, chỉ khóc mình, cho biết……………



      Hạo Kì ghét , vì , mới làm những chuyện điên rồ thế này…………

      Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi có em trong vòng tay, tôi siết em chặt và bao giờ buông tay ra. Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối tôi nhìn thấy nụ cười của em thi tôi thà giết chết em để em chỉ thuộc về mình tôi



      -Ngốc……………….

      ***

      Tiểu Mi trở về bãi biển nơi và Hạo Kì trao nhau nụ hôn đầu. Biển vẫn bình yên từng cơn sóng , chỉ có thay đổi. chạy dọc theo bờ biển chơi rượt bắt mình, viết tên trong vòng trái tim, sóng vỗ và cuốn trôi tất cả, đúng rồi hãy cuốn chúng , cuốn chuyện tình chẳng có mở đầu nên cũng có kết thúc



      Cơn mưa ào ạt trút xuống, chiếc xe lao vội vã, dáng người bất ngờ lao ra, thân hình ấy nảy tung lên, máu chảy xối xả…mưa lạnh…máu đỏ thẫm……



      - Kì à! người là rời xa người đó mãi mãi để người đó phải bận tâm về mình nữa



      ***



      - à! Em là kẻ ngốc còn là người thông minh, thể em được.

      -Chẳng phải người thông minh sinh ra là để ở bên cạnh kẻ ngốc sao?

      - đừng cười! đau mà…! Hãy tránh xa em ra. Em nợ kiếp này nhé, kiếp sau em nhất định trả lại .

      - thể

      ***

      Hạo Kì bước vội vã con phố đông người, cố len lỏi theo bóng dáng người con đó. Cái dáng gầy gầy và gương mặt ấy,…lạ lùng…nhưng mang cho cảm giác rất thân quen. tò mò theo cho dù chẳng biết mình bước theo ấy làm gì. ngắm nhìn ấy, rất xa, rất gần, ấy bước ngắm nhìn phố xá hai bên đường, rồi ghé qua sạp báo mua tờ tin tức buổi sáng và ghé vào tiêm cà phê gọi li cappuchino nóng hổi. Đến cả những vật ấy lựa chọn, đều thấy rất thân thuộc. Như là! biết thói quen của ấy.

      Bất giác đến giao lộ, ấy băng sang đường. vội vã theo. ấy vạch trắng, nguy hiểm! Nhưng điều quan trọng nhất, ấy làm như thế, có chiếc xe lao tới, đuổi theo nếp váy xanh, nỗi sợ hãi trào dâng. băng qua giao lộ, đứng ngay sau lưng ấy, vươn tay vừa sắp chạm đến khuỷu tay bất chợt chàng khác từ bên kia đường đưa tay kéo ấy vào, và ấy òa vào vòng tay của người con trai xa lạ phía bên kia giao lộ. Thói quen nhấc bổng đôi chân khỏi mặt đất khi vòng tay ôm, những thói quen này rất quen thuộc… có cái gì đó làm thấy nhói. cảm thấy đau đầu và sụp xuống bên lề đường .Còn ấy khoác tay, dựa vào vai chàng trai xa lạ rồi hòa lẫn vào dòng người…Mọi thứ bỗng chốc quay cuồng

    3. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Ánh nắng buổi sớm luôn là ngọt ngào nhất, quá nhạt cũng quá gay gắt. Sương sớm vẫn còn lảng vảngg âu đây Hoàng Duy tỉnh dậy rồi bước xuống phòng ăn. Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là

      Bột mì trắng bắn tung tóe khắp phòng, và đôi mắt to tròn lấp ló sau cánh tủ. mỉm cười rồi bước tới gần đôi mắt đó

      - Mi làm gì vậy, lại nghịch ngợm nữa sao?- mỉm cười rồi lấy khăn chùi những vết bột lấm lem khuôn mặt

      - ………….- lấy từ phía sau ra quyển lịch có khoanh bằng bút đỏ ngày 28

      - Ah! Hôm nay là sinh nhật , cảm ơn Mi nhé và giờ ngoan nào lại đây ăn sáng - kéo ngồi vào phía bàn ăn

      Ăn sáng xong đến bệnh viện nơi làm việc. Thoáng cái 5 năm, Mi ở bên cạnh 5 năm năm rồi sao? Với mọi thứ chỉ như vừa mới bắt đầu

      Flasback:

      trở về Việt Nam sau vào buổi chiều mưa tầm tã, mưa! ghét mưa, mưa làm thấy buồn. đến bệnh viên nơi chú làm giám đốc, vào tại bệnh viện của ông chỉ là tạm thời, thích bị gò bó trong công việc. thích nghiên cứu hơn là trở thành bác sĩ. muốn tìm hiểu sâu hơn về tâm lý,về thần kinh con người nhưng vì bệnh viện thiếu người và chú năn nỉ quá nên mới chấp nhận làm việc trong thời gian ngắn.

      Ông nhờ mang khay thuốc đến cho bệnh nhân nằm ở phòng 302, giường số 7. Đó là trẻ bị tai nạn giao thông,chú của phụ trách ca này và ông khá lo lắng.

      Bệnh viện tìm mọi cách để liên lạc với gia đình này nhưng được ấy có giấy tờ tùy thân, trong danh bạ điện thoại chỉ có số duy nhất nhưng gọi mãi có người nghe.

      mở cửa rồi rón rén vào, đảo mắt xung quanh. Đó là chiếc giường nằm sát tường, nhàng đến bên và đặt khay thuốc xuống.Người nằn giường là đầu quấn băng trắng. Từ khóe mắt rỉ ra những giọt nước mắt, vậy đây là chú nhắc đến.

      ngồi xuống giường, lau những giọt nước mắt cho . “ ấy có cái gì đó thu hút”, đó là suy nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy . có làn da trắng, đôi môi đỏ hồng xinh xắn, sống mũi cao cao. có gì nổi bật nhưng dứt ra được



      Và rồi cũng nhanh chóng quên vì công việc bề bộn. say mê áp dụng những cái mình học được vào thực tế, đêm đến lại tiếp tục mày mò bên sách vở. Vài ngày sau, tỉnh lại và được giao cho vì sau tai nạn còn nhớ gì và trở nên ngờ nghệch như đứa trẻ.

      chăm sóc dịu dàng, bác sĩ chăm sóc bệnh nhân. Nhưng hình như càng ngày mối quan hệ ấy lại càng trở lên thân thiết hơn

      Hoàng Duy đến phòng vào buổi sáng mưa lất phất, bị hút vào đôi mắt sợ sệt của , đôi mắt to tròn, ngấn nước. Mắt đẹp nhưng sao nó lại buồn vậy nhỉ? Nó như dòng suối nước trong veo tĩnh lặng và có thể tuôn trào ra khỏi mắt bất kỳ lúc nào, vẫn đứng mãi nhìn nếu y tá đến bên lay vai . co rúm bấu chặt lấy chiếc mền mỏng màu xanh, sợ sệt nhìn xung quanh. Những y tá với về tình trạng của , và bảo bọn họ để lại cho .

      Duy đến bên giường, trốn vào chiếc mền màu xanh. mỉm cười cúi xuống, kéo chiếc mền rồi thầm gì đó với rồi từ từ kéo chiếc mền ra, vẫn bấu chặt lấy nó. kiên nhẫn vuốt tóc rồi kéo chiếc mền.

      Khuôn mặt ra, ngồi bật dậy, nép sát vào thành giường. dịu dàng lên tiếng.

      - Chào em, là Hoàng Duy, kể từ hôm nay là bác sĩ riêng của em, em tên gì?

      - …………………………………….

      - Em có nhớ mình là ai , có nhớ tại sao mình ở đây ?

      - …………………………

      cầm chiếc gối gần đó, ném vào . Hơi bất ngờ trước hành động của nhưng cũng lấy gì làm bực mình. Hoàng Duy lấy từ trong túi con cá màu hồng, con cá ấy thu hút chú ý của . đưa con cá ấy sang trái, nhìn sang trái, đưa con cá sang phải nhìn sang phải.

      - Em có thích ?

      - …………….gật gật

      - Vậy cho em nè.

      rụt rè nhận lấy con cá từ tay , ôm khư khư nó vào lòng như sợ lấy lại. cầm con cá mân mê, ngắm nghía nó kĩ. xoay xoay con cá, vẫn chăm chú quan sát từng biểu của , khi ánh mắt gặp trúng ánh mắt , giấu con cá vào lòng bàn tay, trốn sau chiếc mền màu xanh.

      - lấy lại đâu, hứa cho em mà, ra đây .

      lấp ló sau chiếc mền, mỉm cười với . Có tiếng loa mời về phòng trưởng khoa, trước khi quên xoa đầu .

      Ngày hôm sau, lại đến thăm . đem con cá màu trắng, vẫn cứ nhìn sợ sệt. lại tặng con cá đó. Nhìn sắc mặt hôm nay tốt hơn rất nhiều.



      Những ngày tới, có những con cá đủ màu. còn nhìn sợ sệt nữa. sắp xếp những con cá thành đôi, trắng đen, vàng đỏ, hồng nâu, tím xanh lá, vẫn còn con cá màu xanh ngọc bích bị lẻ có cặp. Hôm ấy, vẫn tới như mọi khi. cũng khá hơn, bệnh viện cũng có đoàn thanh tra nên có khá nhiều việc. thể ở lại với quá lâu. Sau khi dỗ uống thuốc, rời . níu lấy vạt áo , nhìn tha thiết

      - Sao vậy?

      - ………..



      - Cứ đừng sợ.

      rụt rè xòe lòng bàn tay cầm con cá màu xanh ngọc bích đưa trước mặt . lắc đầu tỏ vẻ hiểu. chỉ vào những con cá có đôi có cặp được xếp giường, mất mấy giây, hiểu muốn gì.

      - hiểu rồi, ý em là chú cá này chưa có bạn phải ?

      - …………gật gật

      rất thích màu xanh ngọc bích nên muốn nó ghép đôi với màu khác, tí nữa đem con cá màu khác đến.



      Bốn giờ chiều mang con cá màu xanh khác cho . xếp con cá màu ngọc bích với con cá vừa mang đến. thả những con cá vào chậu nước bên cạnh, nhìn chúng nổi bồng bềnh nước rồi từ từ chìm xuống đáy chậu. chuyện điện thoại với ai đó, giật giật tay , xoay lại nhìn . chỉ vào chậu nước với những con cá đủ màu, rồi cười toe, đó là lần đầu tiên cười trong suốt những ngày qua

      - Em thích ?

      - …………….

      mải mê nghịch những con cá trong chậu nước. Nó tung tóe khắp nơi, dùng khăn chặm những giọt nước dính mặt , nhìn chăm chú vào bảng tên gắn ngực áo , chạm vào nó, rồi lại ngước lên nhìn .

      - Cái đó là bảng tên, đó có ghi tên , em cũng có tên đấy, khi nào em nhớ lại làm cái giống thế này cho em.

      Có hai nữ bác sĩ vào phòng, sợ sệt núp sau lưng . mỉm cười xoa đầu rằng bạn tới nên có gì phải sợ.

      - Hoàng Duy, ở đây à, em tìm nãy giờ đó!

      - Có chuyện gì vậy Huyền Mi?

      - À có gì em chỉ muốn hỏi tối nay có rảnh , em có tài liệu tiếng muốn nhờ dịch giúp.

      - Ừ, lát nữa cứ đưa cho .

      - Uhm, thanks nhé!

      nhìn chằm chằm vào hai người chuyện với , xuống giường đến chỗ của hai người đó, nhìn chăm chú vào cái bảng tên.

      - Duy à, ấy muốn gì vậy?

      - Hình như ấy thích cái bảng tên của em đó Huyền Mi, tháo ra , cả Hà Chi nữa!

      - Uhm, đây, cho nè!

    4. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      lay vai , tay cầm bảng tên của vị bác sĩ có tên là Hà Chi, chỉ vào chữ Hà, bảng tên của vị bác sĩ kia chỉ vào chữ Huyền Mi. Hà Huyền Mi ghép lại thành cái tên, lờ mờ hiểu ra được điều gì đó







      - Hà Huyền Mi, Hà Huyền Mi là tên ai vậy nhỉ!

      - ............................................

      - Đó là tên người em quen đúng ?

      - ………………..

      - Em thấy cái tên này ở đâu phải ?

      - ………………

      - Đây là tên em đúng ?



      - ...............Gật đầu



      Hoàng Duy tới thăm trong buổi chiều mưa tầm tã, có ở đó. Các y tá cũng quá mệt mỏi với bệnh nhân điên điên dại dại, chịu trả tiền viện phí, họ biết giường từ nhiều giờ trước, nhưng bệnh viện còn rất nhiều việc để làm, còn nhiều bệnh nhân khác cần họ chăm sóc.

      Duy chạy ra ngoài tìm , thể xa được. băng qua dãy hành lang lầu 3 rồi tiếp tục chạy xuống các lầu dưới. vào tất cả các phòng nhưng thấy . Duy gọi cho các bác sĩ ở những khu vực khác, nếu có bệnh nhân lạc báo ngay cho . Duy chạy ra khu vườn sau bệnh viện , mưa trắng xóa làm hạn chế tầm nhìn của . Vừa , phải liên tục vuốt nước mưa mặt.

      tìm thấy trong bụi hoa gần đó, thân hình bé của gần như biến mất sau cái bụi hoa rậm rạp ấy. đào cái hố mặt đất, đôi tay rớm máu vẫn đều đều xốc đất cát vứt sang bên.

      - HUYỀN MI, EM LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY VÂY?

      Duy hét lớn làm giật mình. nghe tiếng vội vàng đứng dậy, để hai tay ra sau lưng muốn nhìn thấy cái gì đó. sợ sệt cúi gằm mặt, đứng nép sát vào bụi hoa. Còn , vẫn luôn là người điềm tĩnh, hôm nay là lần đầu tiên nổi giận và nạt nộ người khác. Duy tiến đến gần, cầm lấy đôi tay dính đầy đất cát của kéo về phòng.

      Lấy chiếc khăn lau đầu tóc cho . quên rằng mình cũng bị ướt thua gì. rửa sạch đất cát bám tay , chặm những vết thương. vẫn nắm chặt lòng bàn tay, gỡ thế nào cũng chịu buông ra.

      - Em cầm cái gì vây?

      - …………….

      - Ngoan , đừng bướng nữa, tay em bị thương nhiều lắm, nếu cứ thế này bỏ mặc em muốn làm gì làm.

      Duy giả vờ đứng dậy, xoay lưng bước . vội níu áo lại, rụt rè nhìn rồi xòe lòng bàn tay trước mặt , con cá màu trắng bị gãy đôi, do bất cẩn làm rơi sáng nay. rất sợ, suốt buổi sáng ngồi ép chặt hai mảnh vỡ lại với nhau, ép đến đỏ cả các đầu ngón tay nhưng chúng vẫn chịu liền lại.

      Mi trốn vào chiếc mền khi nhìn . Duy thở hắt ra, xoa tóc , có ai ngốc như ?

      - Ngốc quá, gãy thôi, đưa em con khác, ngồi dưới mưa làm gì?

      - ……………….

      - Nếu em cứ trốn mãi dưới đó đó.

      - …………..- lấp ló đôi mắt dưới cái mền

      - Tay em bị chảy máu nhiều lắm, đưa tay cho



      - Em muốn chôn con cá bị gãy vì sợ la phải ?



      - ………….gật



      - Lần sau đừng làm như vậy nữa, tay có đau ?



      - ……….gật



      - Có biết lo thế nào khi thấy em giường ? Khi nãy lớn tiếng xin lỗi nhé.



      - ………….



      - Được rồi, ngủ



      Nghe thấy hơi thở đều đều của , nghĩ rằng ngủ say, kéo lại chăn đắp cho , nhàng rời khỏi phòng, biết rằng mở mắt khi đứng lên. vẫn chưa ngủ, đêm nay lại thao thức, cũng như những đêm trước, với tay lên chiếc đồng hồ bàn, ngồi nhìn những chiếc kim quay, chờ đến buổi sáng lại đến thăm , biết điều đó…………………….



      Duy nằm xuống giường sau khi thay bộ quần áo ướt sũng. Hình ảnh cứ lờn vờn trong tâm trí làm thao thức . Trong bệnh viện, chỉ chăm sóc mình , phần vì muốn làm việc nhiều, phần vì muốn chăm sóc tốt. gắn bó với suốt 3 tháng, khoảng thời gian phải là quá dài nhưng cũng đủ để làm ta lưu luyến ai đó. chưa làm gì cho nhiều, chỉ là mỗi ngày đến thăm , chỉ là những con cá đồ chơi………..



      là bệnh nhân đầu tiên của , rằng làm tốt. Lúc đầu chỉ đơn giản là áp dụng những lí thuyết được học từ trong sách rồi ghi lại diễn biến bệnh tình của từng ngày. Nhưng dần dần thứ cảm giác lạ lẫm len lỏi vào giữa .

      Tháng thứ 1 : Mưa . Những viên thuốc đắng và những cây lollipop vị dâu

      - Em tên là Hà Huyền Mi phải ? chỉ gọi em là Mi thôi nhé

      ……………….

      là bệnh nhân duy nhất của nên cũng bận rộn với công việc lắm, phòng 302 giường số 7, mỗi ngày đều đến đó

      buổi sáng trời mưa khí lành lạnh. đến, dậy từ lúc nào, ngồi nhìn miên man ra ngoài cửa sổ, mưa lớn lắm nhưng thi thoảng vẫn hắt vài giọt nước vào . để hai tay buông thỏng ngoài thành cửa, rồi thi thoảng lại xòe tay đón những giọt mưa.

      - Nhóc dậy sớm thế?

      cảm nhận được bàn tay xoa đầu. Những sợi tóc mềm làm tay khẽ co lại. chống tay vào thành cửa nhìn ra ngoài. Mưa lất phất, chẳng có dấu hiệu gì của ngày mới, trời u tối, những ngọn cỏ phất phơ trong gió. Hơi lạnh luồn vào khiến rùng mình. cầm tay lên, nó lạnh ngắt từ lúc nào.

      - Vào trong Mi, ngồi thế này dễ bị cảm lắm.

      - …………………lắc đầu

      - Em thích mưa à?

      - ……………gật gật

      - Vậy sao? thích mưa, mưa làm mọi vật trở nên ảm đạm. Người ta thường muốn làm việc vào những ngày mưa thế này.

      - ………………

      Lau khô tay , siết chúng, đôi tay nhắn và mềm mại quá. Duy đưa chúng lên miệng, phả vào nó những hơi thở nóng hổi, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn .

      Mưa tạnh dần, leo lên giường, co ro trong chiếc mền màu xanh, lạnh lắm nhưng chỉ vì muốn ngắm mưa nên cứ lì lợm ngồi đó. Tay chơi đùa với những con cá đủ màu. ngồi chiếc ghế gần đó ngắm chơi đùa. Chơi lúc rồi lại lăn ra ngủ, tay vẫn cầm những con cá, mền bị vứt sang bên, đầu chông chênh ngoài mép giường. Dọn dẹp mớ hỗn độn giường, kê đầu lên gối, rồi lấy chăn đắp cho . Mới đó mà nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, giấc ngủ mộng mị. Thế giới của chỉ là những cơn mưa bất chợt, lúc nhàng lúc rả rích, thế giới của những con cá đủ màu,, chơi đùa chán mệt lại ngủ. Phải chi cứ mãi là như vậy…………………….

      như đứa trẻ, mà là đứa trẻ sợ uống thuốc, Duy đến vào buổi chiều, nhiều y tá vây quanh giường , họ cố đè chặt xuống giường nhét những viên thuốc vào miệng, môi vẫn mím chặt, thích, thuốc đắng, vị đắng của nó đọng lại mãi ở cổ họng, có những viên thuốc có mùi tanh. Những y tá chẳng dịu dàng chút nào, nghe lời họ, ngày nào họ cũng lớn tiếng, cũng siết chặt tay làm chúng đỏ ửng cả lên.

      Có hai quy tắc cơ bản mà họ vừa phạm phải. Thứ nhất , được vây quanh người bệnh quá đông, để họ cảm thấy ngột ngạt. Thứ hai , được lớn tiếng với bệnh nhân , đặc biệt là đối với những bệnh nhân có thần kinh ổn định như

      Duy bảo họ rời , nhận lấy khay thuốc từ tay bọn họ. tốt khi hôm nay đem cây lollipop cho

      - Mi phải uống thuốc mới hết bệnh chứ?

      - ……………

      - Sợ đắng phải ?

      - ………..gật

    5. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      - Nếu em uống thuốc cho em cái này

      Duy cầm cây kẹo hươ hươ trước mắt , đưa tay với cây kẹo nhưng chịu đưa. nhìn khó chịu, chán nản nhận chúng từ tay , tần ngần lát rồi cho cả 4 viên thuốc vào miệng

      - Eeeeeeeeeeeee………

      Duy phì cười, khuôn mặt nhăn lại, nhắm tịt hai mắt. tháo lớp vỏ bên ngoài rồi đưa cho . Vị ngọt của kẹo lan dần đầu lưỡi, át vị đắng của những viên thuốc, cười toe toét.

      chỉ uống thuốc khi có bên cạnh, đem đến những cây lollipop khác nhau nhưng chịu ngậm kẹo

      chỉ uống thuốc khi có bên cạnh, đem đến những cây lollipop khác nhau nhưng chịu ngậm kẹo nữa.

      - Sao thế? Em thích kẹo nữa à?

      - ………………..

      - Em chỉ thích lollipop vị dâu thôi phải ?

      - ………..gật gật

      - biết rồi, sau này đem cái khác đến nữa đâu

      Tháng thứ 2: Đôi găng tay màu đỏ. Sữa mật ong nóng

      Mưa vẫn mãi kéo dài, lạnh tê tái, ngoài đường vắng hoe lác đác những bước chân vội vã, mọi người rúc vào những chiếc áo ấm hay những chiếc mền dày.

      Từng đợt gió lạnh ùa vào, lớp áo bệnh viện rộng thùng thình chẳng đủ che chắn cho thân hình bé của . vẫn ương bướng chịu kéo cửa sổ lại, thích nhìn mưa.

      bị sốt do mặc áo đủ ấm. Hôm đó, đến, thấy ngồi bên cửa sổ. tưởng ngủ, khuôn mặt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc, run rẩy dưới cái mền. nhanh chóng lấy khăn chườm lên trán, và gọi người bạn tới khám cho .

      chỉ bị sốt thôi, có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi và giữ ấm là khỏi. đóng cửa sổ phòng, khóa chốt cẩn thận, khi dậy, thế nào cũng lại nhõng nhẽo đòi mở ra. ngồi xuống mép giường, ngủ say quá, chắc là mệt lắm. Nhiều lần nhắc đừng có ngồi miết ở đó nhưng đâu chịu nghe, chưa gặp ai bướng như . Chắc là ngồi với hết suốt hôm nay.

      Chỉ bệnh có hôm mà trông hốc hác thế này. Dỗ uống thuốc khó dỗ ăn cơm còn khó hơn.

      Và cái mà bệnh viện gọi là thức ăn được để bàn nguội lạnh từ lâu. Nếu là cũng chẳng nuốt trôi, rời khỏi phòng mấy phút. Khi quay lại tay cầm li sữa thơm lừng tỏa khói nghi ngút.

      - Cho em này.

      - …………..

      - Đây là sữa mật ong……..uống từ từ thôi nóng lắm đó.

      - ………………

      - Sữa dính mép rồi kìa, ngồi yên cho lau……...Mi phải mau hết bệnh đó.

      - ……………

      Vị ngọt của sữa làm thích thú cười toe toét. uống xong , rồi nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ vì có thuốc an thần. Người cũng dần ấm lại. lấy ra đôi găng tay màu đỏ bằng len, thấy chúng ở cửa hàng nghĩ ngay đến . Khi có ở bên nó thay sưởi ấm cho . Đêm nay ngủ ngon hơn.

      Tháng thứ 3: Người lạ. vắng

      Những y tá thường nhìn khó chịu, chỉ nghe lời mình , rất ương bướng và chẳng chịu trả tiền viện phí.

      Thế giới của chỉ có , cần ai khác. Mỗi ngày đều đến, chỉ là nhĩa vụ mà là cái gì đó rất khó giải thích. muốn thấy khuôn mặt lúc say ngủ, muốn thấy nụ cười ngờ nghệch của .



      - Mi à! Em thích cái gì nhất?

      - …………..

      - Ba mẹ làm kinh doanh, lúc đầu khi biết muốn học y họ phản đối giữ lắm, họ muốn phải vào làm trong công ty của gia đình. Hay ho cái gì trò chém giết thương trường chứ, thích. Và nếu học y và trở thành bác sĩ gặp được em……..



      - Mi à, sau này khỏi bệnh em có nhớ ?



      - …………gật gật



      - Em có hiểu ?



      - …………gật gật



      - Em có phải là đồ ngốc ?



      - ………….gật gật



      - Em đúng là đồ ngốc mà.





      - Nè Mi, hôm nay ba mẹ bắt xem mặt đấy. Người gặp là rất xinh đẹp, phủ nhận điều đó. Nhưng chưa muốn kết hôn. Học hành chưa xong mà bị gò bó rồi, ghét lắm. ta lắm mồm đấy, biết mệt. Nếu cứ im lặng như em thích hơn

      - ……………..

      Kitty là con mèo có tai nhưng có miệng. Bây giờ hiểu dụng ý của người làm ra nó. tâm với rất nhiều, phản ứng gì nhưng luôn chăm chú lắng nghe. Chẳng biết có hiểu gì nhưng luôn chăm chú lắng nghe. Chẳng biết có hiểu gì nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của lắng nghe chăm chú làm phì cười.

      buổi chiều, đợi đến. Cánh cửa mở ra. Người bước vào phải là , là nữ bác sĩ nào đó mà lần đầu tiên gặp mặt.

      - Chào em, em tên là Hà Huyền Mi phải ? Chị tên là Hà Chi, Hoàng Duy bận phải vắng mấy hôm, ấy giao em cho chị chăm sóc.

      Hà Chi là bác sĩ tốt, làm tròn bổn phận của người bác sĩ. Bổn phận của người bác sĩ là hai lần ngày đến khám cho , cho uống thuốc, theo dõi và ghi lại những diễn biến mới. có những cây kẹo đủ màu, thấy khuôn mặt quen thuộc khi mở mắt ra, có những li sữa mật ong nóng…………

      - lì lợm quá , uống thuốc sao hết bệnh được, uống hay tùy , tôi quan tâm.

      Hà Chi mất hết kiên nhẫn bỏ . Nếu là to tiếng như thế với . nhớ tên ấy, gọi ấy là người lạ. Người lạ này dữ lắm hiền như . Người lạ này hay nhìn cách săm soi, thỉnh thoảng lại lấy đèn pin chiếu vào mắt , những điều vô nghĩa gì đó thích nghe. Người lạ hay la lắm, thấy ngồi bên cửa sổ, la, khi thấy nghịch những con cá giường, la, thấy chịu ngủ sớm, la. Giong của người lạ chói tai, trầm và ấm như .



      Trời sáng rồi, nằm rúc dưới chiếc mền màu xanh chịu chui ra, muốn gặp người lạ.

      - Hôm nay đâu có mưa, sao Mi ngủ nướng thế?

      Giọng dịu dàng của , bàn tay xoa tóc . ló mắt nhìn ra ngoài, khuôn mặt quen thuộc. lấy cái gối đầu ném vào , lại rúc dưới mền. nghe tiếng cười.

      - Mi giận à?

      - ……………

      - Tại có việc phải trong tuần, vừa về là chạy đến đây ngay. Mi có nhớ ?

      - Xấu…………………..

      - xin lỗi mà, đừng giận nữa, có mua quà cho em nè.

      con gấu bông màu trắng , tay ôm trái tim màu đỏ, trái tim có ghi 3 chữ I love you. cười toe và nhận con gấu từ tay .

      - Vậy là hết giận rồi nhé.

      - ………..gật

      - Mi cũng ngoan , chịu uống thuốc, lần sau được như vậy nhé. Lại đây, nhớ em quá …………..



      Vì biết rất thích nghiên cứu về khoa thần kinh, ở Nhật có cuộc hội hội thảo lớn, chú được mời nhưng ông nhường lại cho . chỉ là cuộc hội thảo bình thường, nó còn là cuộc nghiên cứu xuyên lục địa, sau chuyến này, chắc chắn kiến thức của được mở rộng rất nhiều. Và rồi, trở về chỉ sau tuần vì lo lắng cho con quen biết, dĩ nhiên, chú khỏi bực mình.

      - Cháu đừng có lo cho con bé ấy làm gì, về Nhật học hành cho tốt , phải ai cũng có thể tham gia cuộc hội thảo đó đâu.

      - Sao chú lại vậy, ấy là bệnh nhân của cháu mà, cháu phải có trách nhiệm chứ.

      - Rồi đây bệnh viện cũng tìm cách tống nó thôi, chẳng lẽ cứ để nó nằm ăn vạ mãi như thế sao? Cháu đúng là ngớ ngẩn .

      - Ý chú là sao? Chú đuổi Mi ra khỏi bệnh viện à?

      - Dĩ nhiên rồi, nếu cứ khoảng 3 người ăn vạ như nó bệnh viện đóng cửa sớm, vì vậy cháu đừng có bận tâm nữa. Vì cháu là cháu của chú nên chú mới nhường đó.

      - Chú à, sau này chú chết chú cũ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :