1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỒ NGỐC! ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO ANH! - LEE JUNG MI

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      -Uây, xinh thế. Chị kiếm ở đâu đấy.



      -Hỏi nhiều làm gì, cho tụi bây chơi free đấy, muốn làm gì làm,nhưng phải lôi nó nơi khác.



      -Chị Vân muôn năm



      Cả bọn la lên thích chí, rồi thằng trong số đó bế .




      ***


      Hạo Kì cảm thấy có gì đó ổn. bước vào bar. hoàn toànbiến mất.


      - ta đâu.- nhìn Vân trong sửng sốt.


      -Làm sao em biết được- Ả tỏ vẻ giận dỗi


      - !em làm gì với ta rồi!!!- Hạo Kì túm lấy Thúy Vân gào lêngiận dữ


      Ả nhìn cười nhếch mép:


      -Sao thế? Cảm thấy hối hận hả, muốn cứu nó à, còn nó lắm chứ gì,hết hứng trả thù rồi hả? thành người tốt khi nào thế? Tôi thách rời khỏiđây đấy, thử .



      Hạo Kì chẳng thèm nhìn ả lấy cái chạy thậtnhanh ra khỏi bar. Cuống quit, dáo dác,vội vã, hấp tấp…………Aish, phát điên mất thôi, tối quá, nhìn thấy gì cả, côđang đâu………..sao tim lại đau thế này……. được, đây phải là lúcyếu lòng phải tìm được , tìm được Tiểu Mi, mau lên…………………………….


      ***


      Phía sau bar XO
      đám trâu ngựa vây quanh , tên có lẽ là hai trong đám,quay lại với mấy tên còn lại, chúng hậm hựng bỏ , chỉ còn . Đôimắt sáng rực lia khắp người . Bỗng……….




      Bốp




      chiếc ghế sắt từ đầu bay tới. tới dùng thắt lưng da quấttới tấp vào nó cách thương tiếc……….Sau khi trút tất cả những bức bối trong lòng quay ra túm tócnó, nở nụ cười đáng sợ:




      -Có đau thế???Chắc là đau lắm nhỉ? Nhưng lần sau nếu có táiphạm chắc cần phải mất nhiều thời gian thế này đâu!Chỉ cần nhátthôi! Hiểu chưa?- đập mạnh đầu tên đó xuống đất, phủi quần áo đứnglên tiến về phía Tiểu Mi.




      Khuôn mặt ướt đẫm, khóc sao? chờanh phải ? Họa Kì ôm lấy , lấy ngón tay lau những giọt nước mắt mặnchát. Lần này, có lẽ, quá xa rồi. Họa Kì bế lên, rúc vào anhnhư con mèo , đúng rồi, là mùi hương của , vòng tay của , ấm áp,thân quen……………
      Tiểu Mi thức dậy , ánh nắng buổi sớm chiếu rọi vào phòng , nhìnsang bên cạnh , trống trải………Vậy là đêm qua, về nhà. dọn dẹp thứcăn thừa của đêm qua, cho hết công sức mò mẫn của mìn trong buổi tối hôm qua vàothùng rác. Hôm qua, hôm kia và cả những ngày trước nữa… vẫn luôn chờ ,nhưng đáp lại chỉ là nỗi đơn, trống trải đến đau lòng. Thu dọn xong mọithứ nhanh chóng tới trường.





      gặp ở hành lang, muốn tránh nhưng sao cứ chạm mặt thếnày. Làm ra vẻ bình thản nhất có thể , lướt qua . kéo tay lại.



      -Đợi chút


      - …………


      - Tan trường đợi tôi ở cổng. Nhớ đúng giờ đó




      quay lưng bước vội. đứng sau lặng lẽ nhìn bóng dầnrời xa mình. Đưa tay níu giữ, nhưng thứ níu được chỉ là khí. Giờ đây, biết mình là rẻ tiền trong mắt . Nhưng làm sao được, biết mình đãcó lỗi, có lỗi nhiều với , chấp nhận bị hành hạ, chà đạp miễnsao hạnh phúc, làm tất cả mọi thứ vì dù biết sớm muộn gì mình cũng bịanh vứt bỏ.




      -Lý trí: Mày bị điên à? Có biết nhục ? ta rẻ rúng, xem thườngmày lắm mà.



      -Con tim: , được Mi à, cái đó là điều tối thiểu có thểlàm cho , chỉ cần được ở bên , có thể làm bất cứ điều gì mà………….



      Lý trí và con tim cứ thay nhau dằn vặt Tiểu Mi, giữa tình vàlòng tự trọng phải chọn cái gì đây?


      Reng…reng…reng



      Reng rồi, làm sao đây, có nên đến đó ? nhớ đến lời củaanh: “ Tôi có tính kiên nhẫn đâu” , càng rối hơn. chạy như bay đếncổng trường, vậy là con tim thắng lý trí rồi , con người ta khi ngumuội, mù quáng chạy theo những ảo tưởng mà con tim tự tạo nên. Vì nên khôngcần tự trọng, nhiều nhưng hãy xem nhận lại được bao nhiêu? Người ta sẽmãi yếu đuối như vậy sao? nực cười khi ai đó rằng: Thượng đế tạo racon người là để nhau……



      đến nơi rồi, may quá còn chưa tới , nhìn đồng hồ giờ học đãqua được năm phút rồi, mới năm phút mà, chắc đến. Hôm nay trời khá lạnh,gió bỗng nhiên thổi mạnh và nhiều hơn. kéo cao chiếc khăn len quanh cổ, chỉnhlại áo khoác………



      10 phút………. sao chắc thầy giữ lại để giảng bài


      15 phút………..sắp tới rồi , chờ thêm chút nữa

      30 phút…………chờ thêm tí xíu nữa thôi, đến mà

      1 tiếng………………

      1 tiếng 30 phút……..

    2. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      3 tiếng 45 phút……...



      Mưa, trời bắt đầu mưa, lạnh quá, thích dưới trời mưa nhưngmưa bây giờ cứ như ông trời trêu vậy, trêu cái ngu muội của khichờ người chỉ xem như món “ đồ” hơn kém. Sân trường vắnglặng, ai nấy ra về từ lâu, thỉnh thoảng có người chạy vội qua tìm chỗ trúmưa, họ nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, có con điên đứng dưới mưa. Ừ chắc côđiên rồi.



      “ Vương Hạo Kì xấu xa, tốt nhất em đếm từ 1 đến 1000 phải xuấthiện” lầm bầm trong miệng, nhưng chiều giờ đếm cả trăm lần 1000 rồi.



      Kìa cũng đến, biết thế nào cũng đến mà, chắc bận gìrồi nên giờ mới tới được, sao, tập làm quen với nó. Khi , conngười ta lố bịch, luôn ép mình làm những điều mà mình hề muốn.




      mình, cùng Thúy Vân. cầm áo khoác ngoàiche cho ả, sợ ả bị ướt mà quên rằng chính mình cũng bị ướt như chuột lột. quan tâm ả ta quá nhỉ, chắc ả lắm phải ? Hạo Kì đưa Thúy Vânvào xe, ngang qua , có nhìn thấy ?
      Hạo Kì quay lại, nhìn thấy , cũng may vô hìnhtrong mắt .



      -Sao về , đứng đây làm gì………………………….? À tôi quên mất, tôi bậnviệc đột xuất, em về ………



      -Ít nhất cũng phải xin lỗi em chứ


      -Em về


      - xin lỗi em trước


      Bỏ ngoài tai tất cả những lời của Tiểu Mi, lên xe, bỏ lại mộtmình ở đó, giữa trời mưa buốt lạnh. Tiểu Mi hướng mắt nhìn theo , chiếcxe vẫn đều đều chạy, chạy mãi, rồi khuất dần trong màn mưa. Tiểu Mi chết lặngtrong vài giây, muốn, bất giác cắm đầu đuổi theo xe của Hạo Kì.


      -Hạo Kì à , đừng ………………….



      hét trong nghẹn ngào , nước mắt biết lúc nào tuôn rơi. chạy theo như điên dại, chạy theo như con khờ. muốn níu lại, Hạokì à, hãy ở lại với nhưng chiếc xe cứ lăn bánh, rồi khuất hẳn trông màn mưa. ngại bô từ trường về nhà đâu, bao năm rồi vẫn bộmà nhưng muốn được bên , dù chỉ chút thôi, cũng được. hứa vàanh cũng thất hứa, mãi mãi cũng chỉ là kẻ chạy đằng sau với khoảng cáchngày càng xa dần, cho đến khi biến mất, còn cứ chạy theo trongvô vọng, chạy mãi, chạy mãi………….




      Ngồi trong xe, nhờ kính chiếu hậu, có thể thấy được tất cả. Anhđịnh dừng xe lại ả lên tiếng:


      -Thử dừng lại , chết với tôi


      …………………………………….



      Tiểu Mi bước di thổn thứctrong mưa, nhìn bây giờ thảm hại toàn thân ướt sũng, lạnh, sợlạnh, cái lạnh da thịt thấm gì với cái lạnh cào cấu, dày vò tâm hồn ,đau đến xé lòng. Từng giọt mưa liên tục tát vào mặt rát buốt, Tiểu Mi nhớ tớinụ cười của , nhớ nụ hôn ngọt ngào của dưới ánh hoàng hôn…..


      à, chỉ là mơ thôi phải , khi em tỉnh lại lại ở bên em và nở nụcười ấm áp chứ?”
      ***




      Ngày…tháng…năm.



      Trời lại mưa rồi, có gì để làm, ra ngồi gần cửasổ, vừa uống cà phê vừa ngắm mưa. Mưa lớn quá nhỉ, mưa lại nhớ tới rồi. HạoKì à, là đồ xấu xí, biệt tăm biệt tích chẳng với em tiếng nào, chỉ đểlại tờ giấy với dòng ngắn gọn:” Tôi có việc sang Paris vài tháng”. Trướckhi chỉ được với em thế thôi sao? đúng là người khô khan. Anhkhông thể viết thêm nổi mấy dòng để an ủi em sao, đại loại là bảo em đừng buồnanh về sớm thôi. Viết thêm gần đó sợ tốn mực hả?...Cà phê uống cũng hếtrồi mưa vẫn còn nặng hạt lắm, ngồi ngắm mưa thêm chút nữa. Tiếng mưa nghe vuitai quá, mưa cứ rơi, đừng ngừng lại, mình muốn nghe tiếng lòng mình thổnthức vì

      Ngày…tháng…năm


      Hạo Kì à, làm gì vậy? Nhớ quá , tuần rồi đó, sao chẳng chịu gọi điện về thế, gọi cho chỉ nhận được tín hiệu máy bận. hư quá , mai mốt về nhà em nấu cơm cho ăn nữa luôn đó. Hi hi giỡnthôi, ai lại nỡ bỏ đói bé Pi của em, Mi Pi nhất mà, làm gì em cũng thacho . Mưa rồi, vẽ trái tim tặng đó [mặc dù trái tim em bị cướp lâu rồi,nhưng em vẫn muốn tặng nó cho ].

      Ngày…tháng…năm


      Mưa nữa rồi, vậy thôi, mình thích mưa mà, mưa bao lâu tùythích. Trời mưa, người ta chạy hối hả để tìm chỗ trú. Wao, ngưỡng mộ hai ngườiđó , lãng mạn quá . Mình ở trong nhà còn chưa chắc ấm bằng họ. Nụ hôn đókéo dài bao lâu nhỉ, 5 phút hay 10 phút…Ui sao mình vô ý thế, cứ nhìn họ chằmchằm, chắc họ nhau lắm đây, đến nỗi chẳng để ý gì tới cơn mưa lạnh buốthay những cái nhìn khó chịu từ những người xung quanh, chỉ biết có nhau. Mìnhhiểu cảm giác đó mà, mình và cũng từng như vậy, ở trạm xe bus, ngày hômđó mưa rất lớn, hệt như ngày hôm nay…Tại sao mình lại muốn khóc vậy nhỉ….Hạo Kìxấu xa, sao chưa chịu về, muốn em chết vì nhớ mới chịu phải ?
      Ngày … tháng…năm



      Hạo Kì dấu, vẫn nhớ nhiều lắm. Em thích mưa lắm, em thườngmơ ngày nào đó, em và nắm tay nhau dưới mưa. Trong những giấc mơchập chờn , em luôn thấy mình bé và đơn, co rúm trongcơn mưa, rồi xuất , bàn tay mạn mẽ và ấm áp của nắm lấy tay em. Emkhông còn sợ, còn run rẩy nữa vì có , em ước mình đừng bao giờ tỉnh lại nữa,em muốn mình mãi chìm vào trong giấc mơ ấy, dù biết đó chỉ là mộng mị…..

      Ngày…tháng…năm…


      Tên ngốc kia, có biết là bao lâu rồi ?Nhớ quá, ngủ được, lang thang khắp nhà, hiểu saolại bước vào phòng . tới chiếc giường ngủ của , úp mặt dưới gối, thơmquá, có mùi của chồng. Chồng xấu xí, nệm êm thế này mà chịu về. Mới 6h25,trời còn chưa sáng hẳn, nằm thêm chút nữa. Lăn tới lăn lui, chẳng chợp mắt thêmđược tí nào. khí buổi sớm lành lạnh hòa cùng thanh réo rắt của mưa, mộtbản nhạc nhàng cho ngày mới. Lại thêm ngày vắng nhà.

      Ngày … tháng…năm


      Chú ý, chú ý, hôm nay là sinh nhật Hạo Kì, thế mà Hạo Kì vẫn chưachịu về. Em tự nhủ lòng mình là cứ để mặc cho thời gian trôi, ngồi chờ ,nhưng thể được, em biết mình dối lòng vì từng ngày trôi qua cũng làlúc nỗi đau trong em càng ngày chồng chất. Tính cả hôm nay, được 27ngày rồi. Đừng với em là nhớ sinh nhật mình nha!!! Em trangtrí nhà cửa đẹp rồi, vừa mới học cách làm bánh kem dâu ngon lắm đó. Àquên, em có mua quà tặng . Em phân vân rất nhiều, chẳng biết nên tặng cáigì…Cuối cùng cũng suy nghĩ ra, em tặng cây dù. Đừng có coi thườngcây dù của em nhá, rất ghét mưa đúng , có nó, lo bị ướt,chưa hết, nó còn có màu xanh ngoc bích, màu ưa thích của đó, thấy em tâm líchưa? Lệnh cho phải xuất trong vòng 3 giây, em nhắm mắt lại và bắt đầuđếm nha: 1………2………3. Mở mắt ra, ui, sao chẳng có ai vậy nè. sao, đợi chútnữa, hôm nay là sinh nhật , biết đâu về…………….Kì à, về,em mình ăn hết ổ bánh ngon lành này đó. Đáng ghét, khuya rồi, đợi mà ngủquên luôn, được rồi, em ăn hết cái bánh này, chừa cho đâu, ủa saothế, khi nãy mình cho nhiều đường lắm mà, sao tự nhiên thấy mặn………………



      Ngày…tháng…năm

    3. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      nằm ngủ mơ màng, nghe tiếng xe, quen lắm, có phải vềkhông? Phóng như điên xuống nhà, chạy ra mở cửa, à……………… phải, đó làchiếc xe của người hàng xóm mới về, em thấy cánh cửa ngôi nhà đối diện, người vợmừng rỡ đón người chồng về. Trước khi cánh cửa đóng lại, em còn nhìn thấy nụ cườirạng rỡ của ấy. À, vậy là chồng về với ấy, hạnh phúc quá. Em đứng vậyrất lâu, chẳng hiểu sao mắt cứ dán chặt vào ngôi nhà đối diện, rồi em lại nhìnvề phía chân trời nhạt nhòa trong mưa, mong chờ bóng hình quen thuộc, đáp lạichỉ là màn đêm não nề, đèn đường hiu hắt và cơn mưa xối xả tát vào mặt lạnhbuốt. Vào nhà lúc này chỉ càng cảm thấy hiu quạnh hơn, có lẽ em chờ thêmmột chút nữa………………………





      Ngày …tháng…năm…



      Trời mưa rồi, may mà mình có mang theo dù. Mưa lạnh quá, muốn tắmmưa lắm nhưng sợ bị cảm lên lại thôi. Pi đáng ghét, vợ vẫn nhớ chồng da diết. biết vì sao em lại thích mưa ? Vì dưới mưa, em được là chính em, khôngcần phải che đậy cảm xúc của mình nữa, dưới mưa , ai biết em khóc,nước mắt hòa cùng với mưa mặn chát. Mưa lạnh buốt, từng giọt , từng giọt thấmvào áo xoa dịu phần nào cơn đau trong em. Nhưng em biết, rồi mưa cũng tạnh,cơn đau lại tiếp tục dày vò, bóp nát trái tim em chừng nào ở bên.
      Ngày…tháng …năm

      Ắt xì…Bị cảm rồi, đứng suốt đêm ngoài mưa cảm mới lạ. Em nghenói lúc người chồng xa, nếu người vợ đặt lọ hoa ngay trước cửa sổ chồngyêu nhanh chóng trở về với mình. Em học cái này ở mạng, chẳng có cơ sởkhoa học nào hết nhưng em cứ làm theo, cũng đâu có mất gì….bình hoa thứ năm rồi nhá, em hái gần hết hoa sau vườn rồi, màcòn chưa chịu về….Năn nỉ mà, mau về …………..
      Ngày…tháng…năm…
      Hình như em mắc bệnh tự kỉ rồi, đêm muốn ngủ, cứ muốn rangoài đứng chờ . Vậy là 2 tháng 10 ngày rồi, sáng em có gọi điện liên tụcnhưng chịu bắt máy, em lại dùng điện thoại công cộng gọi cho , quảnhiên, có người bắt máy. Nhưng phải , đó là giọng nữ, em biết giọngnói đó nhưng thôi, em muốn nhắc đến, em muốn suy diễn lung tung, sang Paris vì công việc, tập đoàn Venus lớn mạnh còn chờ gánh vácmà, chồng của em, là the best em nhiều lắm, xong việc nhớ về sớm vớiem nhé…



      Ngày…tháng…năm


      Hôm nay là đúng 3 tháng rồi, tại mà em xuống mất 4 ký, khi về hỏitại sao em ốm là em đánh liền đó, vì chứ ai…..Trời lại mưa, mưa bắn từnggiọt vào tấm kính, còn thấy gì ngoài kia nữa. Nước mưa làm khung cảnhcàng trở nên mờ ảo hay chính những giọt nước mắt biết rơi từ lúc nào củaem khiến cho em còn nhìn thấy mọi thứ nữa. Nhạt nhòa, nhạt nhòa…………phảichăng mọi thứ chỉ là hư vô. Có thể vì quá khát khao thương nên thấy vô vọng…………..

      End pov


      Tiểu Mi gục đầu xuống, che những giọt nước mắt của chính mình.

      “Cạch”

      Là tiếng mở cửa, có phải vì nhớ quá nên tự tạo ra ảo giáckhông? đúng, nghe tiếng chân, tiếng hành lí đặt xuống đất. nghe rõràng tiếng mở cửa rồi kế đó là tiếng sập cửa. Là , Hạo Kì, về.
      Tiểu Mi mở to mắt hết cỡ khi nhìn thấy Hạo Kì từ cửa bước vào, là sao, có phải nằm mơ , lấy ngón tay bấm mạnh vào tay mình, đau, phải mơ rồi. chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy thôi. Hạo Kì nhìn , đôi mắt vẫn lạnh lùng , bước ngang qua , lời. Ba tháng xa nhau những tưởng đối xử tốt với chút, nào ngờ vẫn cứ lãnh đạm như vậy. Tiểu Mi ngửi thấy mùi rượu bia thoang thoảng khi bước qua , nhìn theo dáng của đúng là có vẻ lảo đảo của người say.





      Hạo Kì vào phòng, Tiểu Mi mang đống hành lý của xếp vào góc. Hôm nay nhìn lạ lắm có vẻ rất buồn, lại còn say nữa chứ. Tiểu Mi chần chừ đứng trước cửa phòng hồi lâu, rụt rè gõ cửa, đẩy cửa bước vào. Phòng tối om, bật đèn, mò mẫm trong bóng tối. va phải , hai người đứng bên cửa sổ, khi đứng gần cái mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến khó chịu. tia chớp lóe lên, khuôn mặt lờ mờ ra.



      Tiểu Mi vô thức lùi lại phía sau, sao bỗng nhiên thấy sợ, khẽ hỏi:



      -Hạo Kì à, sao bật đèn lên, ăn gì chưa, em làm gì cho ăn nhé

      -………………..

      - mới uống rượu phải , người toàn mùi rượu…….

      - …………



      Đáp trả lại chỉ là im lặng đến nặng nề, khiến càng thêm bối rối. Ánh chớp vẫn thi thoảng lóe lên, tiếng mưa rào rào,hơi thở gấp gáp, con tim đập thình thịch sợ hãi, Tiểu Mi lí nhí:



      Chắc mệt rồi, em ra ngoài cho nghỉ nhé. Chúc ngủ ngon.

      Tiểu Mi nhanh chóng hướng ra cửa, nếu còn nấn ná ở đây, sợ mình thể thở được nữa, sắp ngạt thở rồi. Thình lình, nắm lấy tay , siết mạnh ở cổ tay.

      Kì à, đau quá, nắm chăt quá……….



      đẩy tay ra nhưng chỉ làm siết mạnh hơn, Hạo Kì kéo Tiểu Mi lại gần, dùng tay vuốt ve khuôn mặt , ngượng ngùng cúi mặt xuống, nâng cằm lên, đặt lên môi nụ hôn nồng nàn say đắm…………



      Vân à, lại đây với

      là đồ khốn. ở với ta chưa đủ sao, buông ra, tôi phải là Vân của .



      Tiểu Mi thấy nhói, nụ hôn nồng nàn lúc nãy phải dành cho vì nó chưa bao giờ là của . luôn khát khao nụ hôn của , nhưng hơn bao giờ hết, ngay lúc này đây, cảm thấy nó tởm lợm.



      Bất ngờ lao đến, lần nữa chiếm lấy bờ môi . Nụ hôn còn nhàng như lúc nãy nữa, nó thô bạo, đầy thú tính. ra sức giãy giụa, cố dùng hết sức mình đẩy ra, muốn đón nhận nụ hôn của . Nhưng vẫn cứ siết chặt lấy , thô bạo như con thú hoang vồ lấy con mồi. Hình như muốn ngừng thở.



      cảm thấy mình sắp ngất lịm vì thiếu ôxi, Tiểu Mi cắn mạnh vào môi , khiến nó bật máu. Môi vẫn lì lợm ép vào môi , dòng máu tanh tưởi hòa lẫn với mùi rượu, nụ hôn càng thêm mặn đắng. lại tiếp tục cắn mạnh vào môi , bất chợt, buông ra, nhận được cái tát đau điếng từ . Tiểu Mi lảo đảo ngã xuống giường, cái tát trời giáng lúc nãy khiến còn đủ tỉnh táo nữa.





      Đêm động phòng của sau suốt 2 năm chung sống, cái cảm giác được gần gũi bên sao mà khác xa quá so với những gì tưởng tượng, hề ấm áp mà trái lại chỉ thấy lạnh lẽo luồn vào. Mưa, bên ngoài vẫn mưa, sao vẫn thấy đau, nước mắt chảy trong giấc mơ, hòa lẫn vào mưa.



      Tiểu Mi giật mình thức giấc bởi tiếng sấm ầm ĩ ngoài kia……….. thức giấc với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, từ lúc nào ngay cả trong mơ, vẫn thể thoát khỏi nỗi đau. Hạo Kì ôm trong vòng tay nhưng sao thấy xa cách quá, còn cảm nhận được hơi ấm của nữa. Tại sao càng cố gắng gần nhau chỉ càng đẩy nhau ra xa hơn? Tại sao càng cố gắng thương nhau chỉ càng làm tổn thương nhau.



      Tiểu Mi gỡ cánh tay của Hạo Kì ra, nhàng ngồi dậy tay nắm tay lại. trong mơ màng.



      em…………….

      Em, là Thúy Vân hay Tiểu Mi?



      Ranh giới giữa tình và thù hận dường như rất mong manh.



      nhắm chặt mắt lại, sợ, nếu nhìn lúc này, có lẽ hận và giết mất.



      Tôi bao giờ tha thứ cho .

    4. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Tiếng điện thoại reo lên. lờ mờ tỉnh dậy. Có tin nhắn được gửi tới



      From: Thúy Vân

      - tới nhà em . Nếu tới, em biến mất ngay trước mặt

      Hạo Kì mặc, ném chiếc điện thoại sang bên rồi lại vùi mặt vào chiếc chăn ấm, rất buồn ngủ chợt tiếng điện thoại reo lên lần hai, số lạ, quen nghe điện thoại của người lạ, nhưng hiểu sao, lại bắt máy.

      -Alo

      - Cậu Hạo Kì à, tôi là người giúp việc của Thúy Vân, cậu à, cậu đến nhanh Vân tự tử rồi!

      - Sao cơ!???????????

      - Vân cắt cổ tay tự tử rồi, ấy nhất định chịu đến bệnh viện, cậu mà đến chắc ấy chết mất!

      - Được rồi, tôi tới ngay.

      bật dậy mặc lại quần áo rồi lao xe tới căn hộ của Thúy Vân,lòng nóng như lửa đốt, tại sao lại có hành động như thế được đâu phải là con người yếu đuối, nhưng tất cả các suy nghĩ đều bị gạt qua bên, chiếc xe BMV phóng với vận tốc chết người khuôn mặt giờ trở nên căng thẳng các cực độ.

      Chiếc xe nhanh chóng được dừng trước căn biệt thự của Vân. lao vào bên trong, cửa nhà khóa. Thúy Vân nằm giường

      Lúc đó là 4 giờ sáng, mệt mỏi lái xe về nhà để thu xếp đồ dùng cá nhân vì rất có thể ở lại viện chăm sóc Thúy Vân, ngoài trời mưa, mưa rất to mưa khiến tầm nhìn của kém và cơn buồn ngủ kéo đến, muốn ngủ. Mà mệt cũng phải thôi đêm qua uống nhiều rượu lắm mà! Khoan ! Có cái gì đó, đúng rồi, chắc chắn đêm qua có chuyện xảy ra. cãi nhau với Thúy Vân rồi về Việt Nam, về rồi vào bar uống rất nhiều rượu và về nhà trong tình trạng say mềm, khi về nhà cùng với……

      “Đêm hôm qua, đó là ………….Tiểu Mi……….. hay…….. Thúy Vân.?”



      LÀ ĐỒ KHỐN! Ở VỚI NÓ CHƯA ĐỦ SAO???....BUÔNG TÔI RA TÔI PHẢI THÚY VÂN CỦA !!!!!!!”



      về nhà, mở cửa phòng mình,tìm đến bếp… ko có ở đây, tìm tới phòng khách… có gì. sang phòng , bên trong tối om, có tiếng nước xả trong phòng tắm.



      Cạch! Tiếng mở cửa khô khốc vang lên. mùi tanh xộc vào mũi khiến buồn nôn, ngồi đó tựa lưng vào tường với ánh mắt đờ đẫn, dòng máu đỏ tươi, bật ra những thanh ràng trong cổ họng, khuôn mặt ngu ngơ, trông chẳng khác nào con búp bê ma sàn nhà tắm xung quanh là những vệt máu li ti, trong bồn tắm máu khẽ rỉ ra, máu và nước trộn lẫn vào nhau.

      với tay ra bật đèn phòng ngủ, hình ảnh kinh hoàng khác đập vào mắt , máu vương *** loang lổ sàn, nền gạch trắng chỗ li ti những chấm máu , chỗ đỏ thẫm vệt máu chảy dài, tường bê bết những mảng máu mà đoán là do dùng tay quệt lên. Có cảm giác như nơi đây vừa xảy ra cuộc thảm sát

      M...Mi à!!!!!!!!!!!

      chạy sang phòng tìm quần áo cho rồi trở lại và rồi….. phải đưa nhanh tay lên bụm miệng mình lại vì cảnh trước mặt bây giờ quá đỗi hãi hùng)

      Bàn tay đẫm trong máu, đưa nó lên miệng, mút mát, liếm láp những đầu ngón tay, máu dính đầy xung quanh miệng, dính lên mặt. Từng giọt, từng giọt, máu chảy vào miệng , để chừa giọt nào, hứng máu cách thèm thuồng, vòm miệng giờ đỏ thẫm đầy máu, thanh chóp chép vang lên tiếng mút mát từng đầu ngón tay, cái mùi máu tanh tưởi cứ xộc vào mũi . trây trét máu ra khắp cánh tay, và mặt. Rồi dùng đôi bàn tay đầy máu tươi quệt mảng máu lớn lên tường, lấy tay vò mái tóc rối … những tiếng cười bật ra, những thanh ràng, tiếng gió gào rú, tiếng cành cây đập vào cánh cửa, tiếng sấm chớp ngoài kia, tiếng mưa rơi lộp bộp, tiếng nước chảy từ vòi sen, những thanh bật ra khi mút ngón tay, tiếng khóc… bản nhạc ghê rợn vang lên trong đêm tối, những thanh ma quái, những nốt trầm bổng vang lên như dìu dắt người ta vào cõi chết……………..

      Đừng Mi à, đừng liếm nữa em thấy máu tanh à?

      thể chịu thêm cảnh tượng trước mắt, Hạo Kì tiến lại gần , tắt vòi nước, cầm lấy tay , cho mút ngón tay nữa

      -Ư… ư… ư… ư… ư... ư…….. hưc…hưc-Tiểu Mi co rúm người lại, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, úp mặt vào đầu gối, những tiếng khóc thút thít, sợ

      - Mi à……….…………

      sững sờ khi nhìn thấy bàn tay đầy máu của dòng máu dài túa ra từ vết cắt sâu hoắm cổ tay , máu… giữ chặt cổ tay để cầm máu…nhưng càng giữ máu càng tuôn ra thêm…máu vấy đầy người và nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi mặc chỉ trong chốc lát. xé vội cái khăn mặt rồi băng cổ tay lại ngăn cho máu chảy ra nữa. khẽ nhăn mặt, chắc là rất đau



      Đau, biết có đau ? Có lẽ mất cảm giác rồi chăng, biết, sợ, chỉ đơn giản là thấy sợ thôi. Sợ rằng vì quá nên hận , hận nên chỉ muốn thuộc về mình, hận nên chỉ muốn giết chết . nhiều lắm nhưng cũng ít lần bị dày vò, hành hạ. , muốn ở gần bên , chăm sóc cho , càng muốn gần chỉ càng bị ruồng rẫy, gần để biết rằng ******** tới mức nào, sợ, cảm thấy ghê tởm……………………



      tìm thấy con dao gấp được vứt lăn lóc nền gạch loang lổ máu và nó cho thấy ai khác ngoài tự hành hạ bản thân mình còn lí do tại sao

      ***

      Trưa hôm sau:



      Tiểu Mi tỉnh dậy, xung quanh căn phòng toàn màu trắng, tiếng chim hót nhè nắng nhạt qua khe cửa, hình như đây là bệnh viện. Toàn thân mỏi như và bàn tay tê buốt, ở phía cổ tay được băng kín mít. đưa mắt nhìn khắp xung quanh phòng rồi khẽ thở dài, că phòng trống trải và người mong đợi xuất hề có mặt ở đó. tới. Bất chợt, cánh cửa bệnh viện bật mở. người phụ nữ mặc áo blue trắng xuất :



      -Hà Huyền Mi đến giờ băng lại vết thương rồi.

      -Uhm! dạ, à mà chị ơi tôi bị làm sao mà phải vào đây vây? Ai đưa tôi đến đây thế chị có biết ạ?

      -Uhm mà 4 giờ sáng hôm qua, có cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi đưa vào đây! tìm cậu ta mà cảm ơn , nghe đâu cậu ta có người nhà nằm phòng 204 đấy

      -Vâng

      Tiểu Mi mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, tại sao chỉ đêm ngủ mà thương tích đầy mình như thế này, càng cố nhớ lại càng thấy đau lòng,mưa, những nụ hôn, nước mắt và máu.Mí mắt từ từ khép lại muốn ngủ, ngủ để bao giờ tỉnh dậy nữa.



      Flashback

      2:00 am:

      lao nhanh ra khỏi nhà, vì lo lắng về Thúy Vân của .



      - được Hạo Kì à! Đừng mà, quay lại nhìn em , em ở ngay sau này, quay lại ! Chỉ bước nữa thôi!!!!!!!!!!



      Cánh cửa đóng sầm lại, còn mình với bóng tối, độc. Bóng tối bủa vây như nuốt chửng và nỗi lòng tan nát của .

      - Hạo Kì à! đừng nữa………

    5. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      nhìn theo bóng hình tan biến dần trong màn đêm mà bật khóc, khóc thành tiếng, nó nghẹn ngào nơi cổ họng

      Hạo Kì à! Đừng nữa, làm ơn, em xin , em muốn như thế này đâu, tại sao lại đối xử với em như thế…………………taaaaaaaaai saooooooo?

      Tiểu Mi tiến đến chiếc ghế nơi góc phòng, nhấp nhè từng ngụm rượu vang đắng chát…Chắc gì nó đắng hơn giọt nước mắt của lúc này.Bó hoa hồng bị vứt chỏng chơ dưới đất. toan phớt lờ bó hồng, phớt lờ nỗi ê chề ghẹn ứ trong lòng . Nhưng cuối cùng bị khuất phục bởi màu đỏ đầy mời gọi của bó hồng . lục tìm chiếc lọ pha lê đẹp nhất của mình rồi nhặt bó hồng cắm ngay ngắn vào trong lọ…. ngồi đờ đẫn ngắm bó hoa hồng mặc hai má ướt đẫm những giọt mặn chát….Giá mà những giọt nước mắt của có thể làm phai tàn màu máu đỏ của những cánh hồng và biến chúng thành màu trắng trong như tình dành cho ……….

      Và vào lúc đó….

      quyết định tự giải thoát cho mình.



      ***

      mở mắt ra, ánh nắng nhạt buổi chiều khiến khẽ nhíu mắt lại. Tiểu Mi gắng gượng ngồi dậy, người đau ê ẩm , đau đầu khủng khiếp, loay hoay mãi mới có thể ngồi ngay ngắn lên, lưng tựa vào thành giường. thiên đường màu trắng ở trước mắt …. ra vẫn ở bệnh viện, nhìn sang bên trái thấy nằm ngủ ghế sofa, nhìn , nhớ đến , rồi cái kí ức kinh hoàng ấy lại về. Từng dòng kí ức như thước phim quay chậm dần dần nét, cái đêm kinh hoàng ấy, cái đêm mà nghĩ nó phải là đêm hạnh phúc nhất đời , cái đêm nhận được thái độ hờ hững đến tàn nhẫn từ . vãn còn nhớ cảm giác hạnh phúc thế nào khi hôn , rồi đến nỗi nghẹn ngào khi nghe gọi tên Vân, khóc rất nhiều. thức dậy giữa đêm gối ướt đẫm nước mắt, và lại gọi tên Vân. Sau đó nhận được điện thoại có liên quan đến ta, lao nhanh ra khỏi nhà.

      Nghĩ đến đây Tiểu Mi bật khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào hòa cùng những giọt nước mắt tủi nhục đắng cay. khóc vì cái gì? Khóc khi mình bị người mình đùa cợt hay khóc khi người mình nhẫn tâm quay lưng bỏ khi cần ta nhất. khóc rồi lại mỉm cười chua chát, cười mình ngu ngốc, cười mình khờ dại, cười khi mình quá mong chờ vào tình rồi lại khóc.

      Đừng khóc! Chỉ đơn giản là muốn em đừng khóc thôi, hãy cứ cười lên em nhé! Và hãy cứ nghĩ rằng chúng mình sinh ra là để dành cho nhau

      Hạo Kì nhắm đôi mắt, ngay lúc này muốn chạy nhanh đến bên rồi ôm chặt vào lòng , nhưng hình như giữa cả hai người vẫn còn có khoảng cách rất lớn khoảng cách mà chính hai người tự tạo ra để tránh làm mình tổn thương nhất.

      Tại sao lại khóc ?!

      ……………………….- mở đôi mắt to tròn ậng nước nhìn về phía

      Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! có biết rằng tôi ghét thế nào ? – bất chợt, vơ lấy chiếc gối ném về phía , ngay lập tức nắm chặt tay đè xuống nệm mặt lạnh lùng phun ra từng chữ

      - phải là tôi lắm sao? Tôi muốn phải ở bên tôi cho tới lúc chết! đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ trốn hay là tự tử ở đây, nếu còn muốn sống ngoan ngoãn mà nghe lời, còn đừng trách tôi tàn nhẫ - khẽ nhếch môi cười rồi quay

      là đồ tồi!

      Hạo Kì bỏ quay đầu lại, đôi môi khẽ nhếch nụ cười, nụ cười khiến con người ta ớn lạnh.

      Và rồi khi cánh cửa kia đóng lại người ta còn thấy là Vương Hạo Kì lạnh lùng và tàn nhẫn nữa, chút lạnh lùng vừa thể chợt tan hết. đâu đủ để làm người có trái tim sắt đá, thờ ơ! cũng biết khóc,biết đau như bao người bình thường khác.

      Hạo Kì đưa tay đấm mạnh vào tường… dòng máu dài tứa ra từ tay , nhưng mặc , những giọt lệ nặng nề vương hàng mi buồn và đen láy

      …xin…lỗi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :