1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 31

      Người có mặt trong phòng học đều sững sờ.

      nàng này vừa mới ta là ai?

      Hứa Nùng sao? !

      Cái người mà cảm giác tồn tại vô cùng thấp, bình thường ăn mặc vô cùng quê mùa Hứa Nùng?

      Vậy nên mọi người đều quá tin tưởng lỗ tai chính mình, cảm thấy vừa rồi khẳng định là nghe nhầm rồi.

      Ngồi ở bên cạnh Hứa Nùng, chàng lúc trước muốn xin WeChat của lúc này phản ứng cực kỳ mãnh liệt.

      "Cậu là Hứa Nùng? ! đùa à! Cậu cận thị, mang kính mắt sao? Còn có cái tóc mái kia. . ."

      xong, cậu chàng dường như cũng ý thức được bản thân khoa trương cùng lễ phép, có chút xấu hổ cười.

      "Cái đó, cậu đừng để ý, tớ chỉ là quá kinh ngạc thôi."

      Hứa Nùng lễ phép cười, thực cũng quá để ý.

      Lúc này, cửa phòng học lại lần nữa bị người đẩy ra, Lý Hướng Nam cầm chồng tư liệu học tập vào.

      Cậu chàng kia nhìn thấy , lập tức hô lên: "Này! Lý Hướng Nam! Cậu mau tới đây!"

      Lý Hướng Nam lí do, mang theo nghi hoặc qua, sau khi đứng lại, ánh mắt cũng vô thức nhìn thoáng qua Hứa Nùng, luôn cảm thấy người này có chút xa lạ lại dường như có chút quen thuộc.

      Nhưng cũng quá để ý, mở miệng hỏi cậu con trai kia: "Sao vậy? Gọi tớ làm gì?"

      Cậu con trai duỗi ngón tay cái vẫn luôn hướng bên cạnh ra dấu, chỉ vào Hứa Nùng, "Hứa Nùng a! ta ta là Hứa Nùng!"

      Lý Hướng Nam sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nùng cũng trộn lẫn rất nhiều ngạc nhiên.

      Cậu con trai kia thấy phản ứng này của Lý Hướng Nam, có chút khoa trương cao giọng : " phải chứ, hai người các cậu phải quan hệ cực tốt sao? Bình thường thường xuyên cùng nhau dàn dựng kịch, sao ngay cả cậu cũng nhận ra ấy? !"

      Khi Hứa Nùng nghe đến từ "Quan hệ tốt", lông mày tự nhủ nhăn lại.

      Lý Hướng Nam dường như nhận ra phản ứng của , nhanh chóng giải vây: "Cậu đừng bừa, mọi người đều là bạn học bình thường cả."

      Cậu con trai kia ở trong lòng hừ tiếng, ràng quá tin tưởng.

      Mọi người đều là bạn học bình thường. . . Sao thấy người khác cũng tốt bụng như vậy liên tục tiếp cận Hứa Nùng nha? ta lúc trước là cái dạng vẻ kia, người bình thường đều là lười tiếp cận tỏ ý tốt.

      Tuy rằng nghĩ vậy, trong lòng chàng trai kia lại có nghi hoặc, lẽ nào lúc trước Lý Hướng Nam biết dạng vẻ của Hứa Nùng? Cho nên mới ở dưới tình huống "Đặc thù" như vậy, còn. . .

      Vừa vặn lúc này giáo viên tiến vào, xấp xỉ gần thời gian lên lớp, cậu con trai kia cũng kịp lại suy nghĩ nhiều, dám tán gẫu nhiều với Lý Hướng Nam và Hứa Nùng, lặng lẽ ngồi về vị trí của mình.

      Lý Hướng Nam im lặng, lựa chọn vị trí ngoài cùng cùng hàng với Hứa Nùng, cách hai cái ghế.

      Đến giờ lên lớp, giáo bắt đầu điểm danh.

      "Từ Uyển."

      "Có."

      "Lý. Bằng ngữ."

      "Có."

      ...

      "Hứa Nùng."

      Hứa Nùng ngồi ở phía trước ngoài cùng bên phải, giọng cao thấp hô “Có".

      giáo theo bản năng nhìn về hướng , đầu mày nhăn chặt.

      "Em kia, lần sau lúc muốn điểm danh thay, nhớ tìm hiểu ràng trước, mặc dù tôi có chút mù mặt, nhưng là đến mức mù thành như vậy đâu. Em khác Hứa Nùng nhiều như vậy, ai cho em can đảm thay ta lên lớp? !"

      Hứa Nùng bất đắc dĩ, trước tiên là lấy thẻ sinh viên của mình ra đưa cho giáo thể chút.

      "Thưa , đây là thẻ sinh viên của em, có cần em đọc số sinh viên ?"

      xong, Hứa Nùng rất thuần thục ra chuỗi con số, sau khi xong, lại nghĩ chút, mở miệng: "Nếu vẫn tin, em có thể lại ra vài nhân vật từng tập luyện lớp."

      Lần này giáo tin tưởng cũng phải tin. ta lại cẩn thận đánh giá Hứa Nùng phen, sau đó gật gật đầu, "Này là được rồi, sinh viên học khoa biểu diễn, chú ý nhiều hơn tới hình tượng của bản thân là tốt. Về sau đều ăn diện như vậy ."

      Hứa Nùng có cảm giác dở khóc dở cười, vốn cho rằng bản thân thay đổi cách ăn mặc, người xung quanh phản ứng quá lớn, ai có thể ngờ được bây giờ ngay cả giáo viên cũng đều lời như vậy.

      . . .

      Sau khi giáo viên điểm danh hoàn tất, bắt đầu chính thức lên lớp.

      khí lớp vẫn rất hài hòa, giáo này nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng giảng bài cũng là nổi danh thú vị dễ hiểu. lớp có nhiều lần, ta nêu ví dụ giải thích chọc cho cả lớp bật cười, mà ngay cả Hứa Nùng cũng mím môi cười.

      Lý Hướng Nam tự chủ được dùng khóe mắt đánh giá , rung động dưới đáy lòng lâu có tiêu tan.

      Rất dễ dàng chịu đựng được đến lúc nghỉ giữa giờ, Hứa Nùng ở dưới cái nhìn chăm chú của bạn học, đơn giản thu thập chút tư liệu, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài mua chai nước rồi lại quay về học tiết sau.

      Lý Hướng Nam hai bước đuổi theo, ở bên cạnh Hứa Nùng, kiềm chế lại thân mật hỏi : " siêu thị à?"

      Hứa Nùng gật gật đầu.

      "Vậy. . . cùng ? Tớ vừa lúc có chút việc muốn với cậu."

      Hứa Nùng vốn dĩ là muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghe cậu ta những lời này, nghĩ nghĩ chút, gật gật đầu.

      đường đến siêu thị, hai người bị ánh mắt của ít người nhìn chằm chằm, có vài người còn vừa cầm di động vừa nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại di động, giống như là so sánh với cái gì.
      .
      Khi Lý Hướng Nam ngang qua bên người bọn họ, cố ý liếc nhìn hai cái, phát giao diện điện thoại của những người đó dừng ở diễn đàn của trường.

      Cậu ta cũng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở ra mạng nội bộ của trường, vào trong diễn đàn.

      Kết quả sau khi vào trang đầu tiên, liền nhìn thấy bài viết màu đỏ ——

      Kinh! Bình chọn Hoa hậu giảng đường phải có thêm máu mới gia nhập? ? ?

      Chủ đề của bài viết chính là ảnh của Hứa Nùng bị người khác chụp trộm.

      Trong ảnh, Hứa Nùng thân váy dài màu trắng, vòng eo thon , làn da trắng nõn, khuôn mặt càng là xinh đẹp rạng rỡ.

      như thế nào đây, dung mạo của phải loại xinh đẹp có tính công kích, nhưng là lại như trước khiến người nhìn qua khó quên, cũng vô cùng thoải mái.

      Lý Hướng Nam đọc nhanh như gió nhìn bài trả lời phía dưới ——

      Người trả lời 1: Trường khác rồi, trường chúng ta có loại diện mạo này, sớm bị em diễn đàn đào ngược từ dưới lên, làm sao có thể hôm nay mới xuất ?

      Người trả lời 3: Đồng ý với lời của đại ca.

      Người trả lời 4: Bất kể thế nào, này lớn lên quả dễ nhìn nha, hơn nữa nhìn qua ngọt ngào mềm mại, tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ!

      Người trả lời 18: phải trường khác! Vừa rồi tôi có bạn cùng phòng gửi tin, là sinh viên cùng lớp bọn họ!

      Người trả lời 19: lầu cấp tốc giao ra tư liệu!

      ...

      Lý Hướng Nam nhìn tầng tầng thảo luận trong bài viết này, trong lòng có chút thoải mái.

      Im lặng chút, cậu ta đưa điện thoại di động tới trước mặt Hứa Nùng, : "Cái đó, diễn đàn trường có người mở bài thảo luận về cậu, cậu có muốn tìm người quản lý xin xóa hay ?"

      Hứa Nùng đơn giản nhìn lướt qua, đầu lông mày nhăn chặt lại, tiếp đó lấy ra điện thoại di động của mình, sau khi câu "Cám ơn" với Lý Hướng Nam, liền đổ bộ diễn đàn dùng tài khoản của mình gửi tin nhắn cho người điều hành diễn đàn.

      Hai người sau đó đường im lặng đến Siêu thị trong trường, sau khi vào Hứa Nùng cũng vừa vặn giải quyết xong chuyện bài viết diễn đàn, tiện tay lấy bình nước, sau đó hỏi Lý Hướng Nam: "Vừa rồi cậu có việc muốn với tớ? Là việc gì vậy?"

      Lý Hướng Nam liếc mắt nhìn bình nước cầm trong tay, sau đó yên lặng chọn cái cùng loại, tiếp đó cùng xếp hàng tính tiền.

      Cậu ta đứng ở sau lưng , do dự hai giây rồi mở miệng: "Cái đó. . . Bạch Hiểu thôi học, cậu biết ?"

      Lần này Hứa Nùng bị làm cho kinh ngạc, xoay người ngạc nhiên nhìn Lý Hướng Nam.

      "Thôi học? ! ta vì sao lại thôi học?"

      Lý Hướng Nam lắc đầu, "Tớ cũng biết, có vẻ như từ lúc các cậu mâu thuẫn. . . Ờ, chính là sau ngày cậu đè ta vào hộp cơm, gặp lại ta nữa. Sau đó quay lại trường, bọn tớ nghe em cùng phòng thảo luận, bên khoa đạo diễn có bạn học nữ biết phạm phải lỗi gì, đột nhiên liền bị nhà trường xử phạt cho thôi học."

      đến đây, Lý Hướng Nam lại nhìn Hứa Nùng cái, "Cậu biết à?"

      "Tớ làm thế nào mà biết được? Tớ quay về trường còn muộn hơn cậu nữa."

      Hai người tuy rằng quay phim cùng tổ, nhưng là Lý Hướng Nam nam thứ hai phân cảnh kết thúc sớm hơn hai ngày, cho nên về trường sớm, Hứa Nùng còn làm nốt chút công việc cuối cùng mới trở về.

      Lý Hướng Nam ngẫm lại quả đúng vậy, có điều. . .

      nhìn Hứa Nùng, do dự chút, cuối cùng vẫn là hỏi ra suy nghĩ ở trong lòng: "Vậy. . . Có thể là có người nào đó ở sau lưng giúp cậu hay ? Vị lúc trước theo đuổi cậu sao? Chính là cái nam diễn viên khách mời kia."

      Hứa Nùng trực tiếp phủ nhận: " có khả năng."

      Người khác biết, còn biết sao?

      Bản thân Chu Khởi thiếu nợ rất nhiều, Bạch Hiểu kia bình thường ăn mặc, trang phục người có đồ rẻ tiền. Hơn nữa từ trong lời cũng có thể nghe ra được, gia đình ta hẳn là bình thường.

      Người như vậy, người kia xử lý liền xử lý được sao? Nhưng lại làm cho đối phương thôi học, việc này càng là quá có khả năng.

      Lý Hướng Nam thấy phủ nhận nghiêm túc như vậy, cũng lại nghĩ về hướng đó nữa.

      Chẳng qua nhắc đến người đàn ông kia, cậu ta đột nhiên liền lại nghĩ đến tối hôm đó ở đại sảnh khách sạn nhìn thấy màn kia, lúc ấy người đè sô pha, nhìn từ mặt bên, quả có điểm giống người đàn ông kia.

      Nếu là như vậy mà , vậy bên cùng khác làm chuyện ái muội, bên lại giả vờ thâm tình theo đuổi Hứa Nùng. . .

      Lý Hướng Nam có chút do dự, biết có nên đề cập chuyện này với Hứa Nùng hay .

      Hai người mỗi người đều tâm ngổn ngang đường trầm mặc trở về phòng học, ngồi an ổn bao lâu, tiết thứ hai liền bắt đầu.

      Hứa Nùng lúc này bởi vì lời của Lý Hướng Nam, tràn ngập đầu óc đều là hình ảnh của Chu Khởi.

      Sau đó lúc lên lớp, cũng khỏi có chút thất thần, trong lòng suy đoán lung tung, người kia rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, mới có thể đột nhiên rời .

      Miên man suy nghĩ hơn bốn mươi phút, điều giáo viên giảng chỉ nghe lọt được hơn nửa, sau đó dễ dàng gì chịu đựng đến giờ tan học, Hứa Nùng giây cũng trì hoãn, thu thập xong đồ đạc liền ra ngoài.

      Dù sao cũng là người nổi tiếng vừa mới lên diễn đàn trường, Hứa Nùng lúc này lại giữa đám người, ánh mắt quét người càng nhiều hơn lúc trước.

      có chút bất đắc dĩ, cũng có chút phiền lòng, dù sao cũng là người có thói quen làm việc khoa trương, đột nhiên bị trở thành tiêu điểm chú ý như vậy, nhất thời khó tiếp nhận.

      Cúi đầu vội vàng bước , Hứa Nùng lòng dạ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ đông người.

      Nào ngờ, lúc này bỗng nhiên có bóng người ngăn trở trước mặt .

      cho rằng là trùng hợp, vì thế xê dịch bước chân sang bên phải, chuẩn bị qua đối phương, nghĩ đối phương thấy di chuyển, cũng di chuyển theo.

      Hứa Nùng lúc này mới phát điểm thích hợp, cau mày ngẩng đầu.

      Sau giây, khuôn mặt tuấn mỹ lại khoa trương kia in vào đáy mắt .

      Chỉ thấy Chu Khởi cà lơ phất phơ đứng ở trước mặt, khóe môi hơi hơi nhếch, cười đến có chút lưu manh hư hỏng.

      "Bạn học, cho xin chút lửa?"
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21095 others thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 32

      Ánh mặt trời ấm áp quét xuống từ giữa trung, nhàng chiếu lên mặt Chu Khởi, đuôi lông mày cùng đuôi mắt hơi hơi nhếch, trong đôi mắt hẹp dài, giờ phút này thu vào ít tia sáng vụn.

      nhấc cằm, cằm dưới góc cạnh ràng, khóe môi hơi nhếch, trong ý cười mang theo nhàn nhạt bất cần đời.

      Hứa Nùng nhìn , ngẩn người hai giây, tiếp đó theo bản năng liền hỏi: " tại sao lại ở chỗ này?"

      "Tới tìm em nha."

      tới đây, thân thể Chu Khởi hơi hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú thoáng dựa vào gần Hứa Nùng.

      "Vì sao gọi điện thoại cho tôi? Buổi sáng tôi quay về thành phố điện ảnh mới biết, tổ các em quay xong rời rồi."

      Hứa Nùng cảm thấy có chút kỳ quái, trừng mắt nhìn , "Tôi lại có điện thoại của , làm sao mà gọi?"

      " phải là để lại tờ giấy cho em sao? Em nhìn thấy à?"

      im lặng, cẩn thận nhớ lại tờ giấy mà lưu lại kia, phần mực bị nhòe kia. . . Hình như quả chuỗi dài?

      Ờ, nghĩ như vậy, hình như cũng có chút giống số điện thoại.

      Hứa Nùng vốn dĩ trong lòng vô cùng tự tin, nhưng nghĩ đến chỗ này, liền bỗng nhiên có chút chột dạ.

      " có, bị làm ướt rồi, tôi nhìn thấy."

      Chu Khởi nhướng đuôi lông mày, vạn lần nghĩ tới là câu trả lời này.

      Thời điểm quay về xử lý vài việc, vẫn luôn để ý chờ điện thoại của Hứa Nùng.

      ra cũng từng nghĩ về việc lặng lẽ lưu số của trước khi rời , nhưng lại cảm thấy được con mèo cho phép, liền động vào điện thoại của cũng phải cách làm quá thỏa đáng.

      Vì thế, liền đơn giản trực tiếp để lại số của mình.

      Nhưng là vạn lần nghĩ tới, điện thoại di động vẫn luôn im ắng, có dãy số xa lạ gọi tới.

      Chuyện của bên kia gấp gáp, tự mình tiếp nhận xử lý được, cho nên sau khi cảm thấy có điểm đúng, liền nhanh chóng hoàn thành công việc sớm hơn.

      Kết quả nghĩ tới, thời điểm trở lại thành phố điện ảnh, lều nội cảnh của nhóm Hứa Nùng đều dỡ bỏ, có đoàn phim mới tiến vào dựng cảnh chờ đợi bấm máy.

      ngay lập tức tìm đến người phụ trách thành phố, người phụ trách nhóm Hứa Nùng bọn họ quay xong rời , hơn nữa kia trước khi còn lưu lại cho lời cùng năm trăm đồng tiền.

      Chu Khởi cũng nhiều lời, tiếp lấy tiền mà lưu lại, ngay lập tức phái người tra trường học cùng tài liệu của , thuộc hạ mới vừa đưa kết quả điều tra cho , liền tới đại học B.

      Lúc đến nơi, vừa vặn bắt kịp lớp bọn họ tan học, Chu Khởi liền dựa vào trước lan can tầng hai ôm cánh tay chờ .

      biết hôm nay thay đổi cách ăn mặc, nhưng cũng may đối với của mình chưa bao giờ thể nhận ra.

      Cho dù là áo phông dài, quần bò, gọng kính đen, hay là hôm nay váy trắng, khuôn mặt xinh đẹp có bất kỳ cái gì che chắn, với , đều là Hứa Nùng mà thích đến tận xương.

      Cho nên ngay khi xuất liền sải đôi chân dài về phía .

      Mà trong lúc tiến lại gần , Chu Khởi cũng phát , sau khi này biến đổi thành xinh đẹp dễ nhìn, bốn phía ánh mắt chăm chú cũng nhiều hơn ít. Thậm chí còn có mấy nam sinh biết sống chết, cầm di động hướng về phía chụp ảnh.

      Trong lòng Chu Khởi nóng nảy, vạn lần muốn tóm tên nam sinh kia qua đây xử lý phen, nhưng cũng biết, lúc này con mèo còn chưa phải là của mình, cái gì cũng thể làm.

      Cho nên sau đó lúc hỏi, cố ý nghiêng người về phía trước, khoảng cách tuy rằng xem là đặc biệt gần, nhưng cũng như có như tạo ra tia ái muội.

      áp sát vào chuyện trọng điểm là muốn đánh đuổi tình địch tiềm năng, lại nghĩ, ngược lại lấy được đáp án khiến rất ngoài ý muốn.

      "Làm ướt rồi?" Chu Khởi hỏi.

      "Ừ." Hứa Nùng rủ mí mắt, cũng lại nhìn , " phải là đặt ly sữa đậu nành ở phía sao, lúc tôi nhận điện thoại vô ý đụng đổ sữa đậu nành, sau đó tờ giấy liền bị tẩm ướt. . ."

      yên lặng, khi lại mở miệng, giọng so với vừa mới rồi chút: "Khụ, sau đó cũng chỉ còn lại có vài chữ phía trước."

      Ánh mắt Chu Khởi nhàn nhã nhìn , " Vài chữ phía trước?"

      "Ừ. . . Là cái có việc phải rời đó. . ."

      nhếch khóe môi, ý cười mặt càng đậm, khi mở miệng, tràn đầy là giọng điệu cố ý trêu chọc .

      " như vậy, vẫn là lỗi của tôi?"

      ". . ."

      Hứa Nùng tuy rằng quả có nghĩ qua, nếu đặt cốc sữa đậu nành ở đó, phỏng chừng cũng có loại chuyện may này xảy ra. Nhưng như thế nào, chuyện này cũng trách đến đầu .

      Vì thế lắc lắc đầu, : ", là tôi cẩn thận, còn có. . ."

      lần nữa giương mắt nhìn , : "Cám ơn về bữa sáng hôm đó."

      đứng thẳng người, điệu bộ biếng nhác nhàn rỗi.

      "Bạn học , bất kỳ lời cảm ơn nào mà có hành động thực tế đều là đùa giỡn. Lưu. Manh à."

      ". . ." Hứa Nùng sao lại quên mất, cái người này vẫn luôn là được voi đòi tiên! có việc gì cám ơn làm gì a.

      cũng duy trì bộ dáng lễ phép hữu hảo vừa mới rồi nữa, giương mắt "Hung dữ" trừng .

      "Vậy muốn tôi cảm tạ như thế nào?"

      Ánh mắt Chu Khởi lướt qua lan can tầng 2, liếc xuống nhà ăn đầu tiên ở chỗ ngoặt dưới lầu, "Cũng mời tôi ăn bữa cơm ? Nghe nhà ăn đại học B có rất nhiều món ăn ngon, vẫn luôn nghĩ qua nếm thử, nhưng đủ khả năng."

      ". . ."

      Hứa Nùng tin mới lạ, nhà ăn trong trường bọn họ quả giá có chút cao, nhưng là cũng cao đến trình độ đủ khả năng ăn à.

      Tuy vậy cũng lười tranh luận cùng , vừa vặn lúc này vô thức lấy khóe mắt nhìn sang bên cạnh, phát vây quanh hai người bọn họ thiếu bạn học trong khoa, mỗi người đều mang theo ánh mắt bát quái nhìn bọn họ.

      Phản ứng đầu tiên của Hứa Nùng chính là muốn mang Chu Khởi nhanh chóng rời .

      Vì thế vội vàng túm cánh tay của , nhanh chóng xuống tầng dưới, vừa vừa chuyện: "Nhà ăn thôi , tôi biết nhà hàng ăn rất ngon ở ngoài trường, để tôi mời đến đó ăn ."

      . . .

      Lý Hướng Nam vẫn luôn nhìn hai người xuống lầu, lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

      Vừa nãy khi Chu Khởi xuất , cậu ta liền nhận ra người kia, sau đó nhìn thấy tư thế ái muội của chuyện với Hứa Nùng, Lý Hướng Nam vẫn luôn do dự biết có nên qua hay .

      Cậu ta ra rất khinh thường xấu sau lưng người khác, nhưng cậu ta cũng quả dường như là nhìn thấy người đàn ông này từng mập mờ cùng người phụ nữ khác. . .

      Nghĩ đến đây, Lý Hướng Nam ở trong lòng do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là xoay người, theo bọn họ cùng nhau rời .

      ————————

      Nơi Hứa Nùng dẫn Chu Khởi chính là nhà ăn bên ngoài trường, cửa hàng lớn, nhưng là cũng rất phát đạt. Lúc bọn họ vào, đúng dịp có bàn người rời , mới cướp được cái bàn bốn chỗ.

      chủ động nhận nhiệm vụ đặt đồ ăn, cầm thực đơn vừa gạch gạch vẽ vẽ, vừa hỏi Chu Khởi cái này có ăn hay , cái kia có ăn hay .

      Chu Khởi lúc ấy tay chống nghiêng bên mặt, lười biếng dựa vào vách tường đối diện. hỏi câu, đáp câu.

      Sau đó nhìn là vô cùng mệt mỏi, vì thế : "Bạn học , tớ kén ăn, bạn cho ăn cái gì tớ ăn cái đó."

      Hứa Nùng nghe xong câu này, giương mắt trừng , "Cái gì là cho ăn? Là tôi mời cái gì ăn cái đó!"

      Chu Khởi vô cùng dạng vẻ hung dữ này của , ra có bất luận lực chấn nhiếp gì.

      Lười biếng nhếch môi, cười cực kỳ hư hỏng, "À, sai."

      ". . ." Hứa Nùng lại để ý tới , đưa tay đưa tờ đơn đặt món cho người phục vụ ở bên cạnh, tiếp đến với đối phương, "Làm phiền rồi."

      Đối phương lễ phép cười cười với , sau đó xoay người rời .

      Kết quả quá hai bước, người phục vụ chính diện đụng phải đồng nghiệp, trực tiếp mở miệng : "Ôi trời, tôi vừa mới thấy được cặp tình nhân rất xứng đôi, tôi xong rồi, chua chết mất, muốn biến thành chanh tinh."

      Hứa Nùng: ". . ."

      Lời của người phục vụ hiển nhiên Chu Khởi cũng nghe được, đáy mắt lúc này đều đựng đầy ý cười, "Nghe thấy ? Người ta chúng ta xứng đôi đó."

      " ngậm miệng."

      Hứa Nùng cảm thấy mặt mình cực kỳ nóng, vốn dĩ mang đến nhà ăn, chính là vì tránh cho tình cờ gặp mặt bạn học nhiều chuyện. Nhưng ai nghĩ, mang theo người này đến chỗ nào, đều thành tiêu điểm chú ý của người khác.

      miên man suy nghĩ, đột nhiên có hai về hướng bọn họ.

      "Cái đó, ngại quá, có thể ghép bàn ?"

      Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, kết quả ánh mắt nhìn thấy người đối diện, hai bên đều ngẩn người.

      "Hứa Nùng? !"

      chuyện chính là bạn học cùng lớp với Hứa Nùng, cũng là sinh viên học biểu diễn, lúc trước ở lớp, các cũng nhìn chằm chằm vào thay đổi của Hứa Nùng hồi lâu, cho nên lúc này vừa ngẩng mặt, họ liền nhận ra .

      Hứa Nùng vốn là muốn đáp ứng, nhưng sau khi nhìn thấy là bạn học cùng lớp, ngược lại có chút do dự.

      Suy nghĩ giây lát, liếm môi, gật gật đầu, "Được."

      xong, lại nhìn sang Chu Khởi, sau đó chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.

      " đến ngồi bên này."

      Chu Khởi có phản ứng gì lớn, lười biếng đứng dậy, dịch đến ngồi bên cạnh Hứa Nùng.

      Hai người bạn học kia liên tục câu cám ơn, sau khi ngồi xuống, còn tràn đầy ý cười nhìn Hứa Nùng.

      "Cậu quả trở nên xinh đẹp hơn nhiều, lúc trước nếu ăn diện như vậy, hoa khôi giảng đường của trường chúng ta khẳng định chính là cậu rồi."

      chuyện chính là uỷ viên văn nghệ của lớp Hứa Nùng, Trì Sa Sa. rất xinh đẹp đáng , ăn mặc vô cùng thời thượng mỹ lệ.

      Nữ sinh bên cạnh Trì Sa Sa là uỷ viên thể dục, Lưu Ngải, cũng là rất dễ nhìn, chẳng qua so sánh với Trì Sa Sa, thiếu phần dễ thương, nhiều thêm phần khí tràng ngự tỷ.

      Trì Sa Sa xong, Lưu Ngải ở bên cạnh cũng đáp lời: "Đúng vậy, trong lớp có nữ sinh vẫn luôn ghét bỏ cậu quê mùa, lần này có thể xem như làm sáng mắt chó của bọn họ."

      Hứa Nùng xấu hổ cười, biết tiếp lời như thế nào.

      Ngược lại là Chu Khởi ở bên, nghe vậy thong thả hỏi: " nàng nhà tôi trước kia trong lớp thường xuyên bị người bắt nạt sao?"

      Hai ở đối diện nghĩ tới đại soái ca này chủ động mở miệng chuyện với họ, nhất thời có chút cảm giác được sủng ái mà sợ.

      "Nhưng cũng xem là bắt nạt nha, chỉ là có lẽ mọi người cảm thấy Hứa Nùng có chút đặc biệt . . . dễ tiếp cận."

      ra Trì Sa Sa và Lưu Ngải thân là ban ủy của lớp, có nhiều lần muốn tìm cơ hội tiếp cận Hứa Nùng, nhưng đều bị tính cách độc khó tiếp cận của trước kia chấn trụ, vẫn luôn dám hành động.

      Trì Sa Sa xong, đôi mắt to xoay chuyển qua lại người Chu Khởi và Hứa Nùng, tiếp đến, thăm dò hỏi: "Cái đó. . . quan hệ của hai người là gì nha?"

      "Bạn bè!" Hứa Nùng giành trước đáp, như là sợ Chu Khởi lại linh tinh cái gì.

      Chu Khởi ở bên hơi hơi nhíu lông mày, lười biếng nhếch môi cười, nhưng cũng phản bác.

      Hai gật gật đầu, tiếp theo Lưu Ngải lại hỏi: " phải sinh viên trường tôi ?"

      Nếu là trường bọn họ, làm sao khuôn mặt đẹp trai như vậy có thể chưa lần lên diễn đàn trường? Cho nên Lưu Ngải phỏng đoán, tuyệt đối là thuộc trường khác.

      Hứa Nùng rối rắm nên ra thân phận của như thế nào, nghe Chu Khởi chính mình mở miệng.

      "À, tôi là thuộc trường cách vách."

      Lời vừa dứt, Hứa Nùng ở bên cạnh liền ho mạnh tiếng, giống như là có chút bị sặc nước miếng.

      Mà hai ở đối diện, cũng đều ngẩn người.

      "Sao vậy?"

      Chu Khởi nhìn ra phản ứng của các đúng lắm, nghĩ thầm rằng bản thân hẳn là sai , lúc đến quả vô ý nhìn sang phía đối diện, bên kia cũng có sinh viên ra vào.

      Trì Sa Sa phản ứng trước, có chút phức tạp lại có chút do dự nhìn Chu Khởi, : "Nhưng là đối diện. . . Là trường nghề a, là học trường nghề sao?"

      ". . ."

      Lưu Ngải có chút tò mò tiếp: "Nếu là trường nghề, là học cái gì? Đầu bếp hay là làm tóc trang điểm?"

      Hứa Nùng: ". . ."

      Chu Khởi: ". . ."

      Lưu Ngải thấy vẫn luôn đáp, đáy mắt xuất tia sáng khó tin.

      " phải là học đào móc ?"

      Hứa Nùng: "..."

      Chu Khởi: "... ... . . ."
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21096 others thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 33

      Lưu Ngải ở đối diện trí tưởng tượng vô cùng phong phú, sau khi xong "Máy đào móc", dường như quan sát thấy phản ứng của Chu Khởi đúng lắm, lại bắt đầu cân nhắc tới cái chuyên môn khác.

      Hứa Nùng sợ ấy lại ra lời gì kinh thiên động địa, vì thế nhanh chóng tiếp lời.

      " học thi đấu điện tử!"

      Trì Sa Sa "Ồ" tiếng, "Trường khác thành lập chuyên ngành thi đấu điện tử chuyên nghiệp tớ biết, nhưng trường nghề cũng có sao? Theo kịp thời đại như vậy?"

      Hứa Nùng nhớ lúc trước có từng nghe ai đó qua, đội thể thao điện tử của trường đối diện khá mạnh, hẳn là có cái chuyên ngành này . . .

      Nhưng vẫn là theo bản năng nhìn về phía Chu Khởi, ánh mắt mang theo tia do dự cùng xác định, "Có. . . . . ."

      Chu Khởi vốn lười biếng chống nghiêng mặt nhìn linh tinh, lúc này thấy khó xử, ngược lại đành lòng.

      chút để ý gật gật đầu, ung dung đáp: "Ừ, tôi chơi game."

      Trường nghề đối diện có chuyên ngành thi đấu điện tử hay Chu Khởi biết, nhưng nếu của , cho dù có, ngày mai cũng tìm người đập tiền vào để bọn họ thành lập ra.

      Nghe thấy đáp án khẳng định của , hai ở đối diện đều rất hào hứng.

      Lưu Ngải: "Nếu chơi game lợi hại, vậy phương diện khác hẳn là cũng rất mạnh ? Nhìn thân hình thế này hẳn là cũng rất thích vận động ? chơi bóng rổ có tốt ? "

      Hứa Nùng biết làm sao, hai nàng này đều là hỏi cái vấn đề gì đây, tốc độ tay miễn cưỡng có thể lý giải, còn chơi game với chơi bóng rổ lại có cái quan hệ gì?

      đợi Chu Khởi đáp lại, Lưu Ngải ở đối diện lại mở miệng: "Vậy. . . Nếu như có thể chơi bóng rổ, có hứng thú chơi hỗ trợ cho lớp chúng tôi hay , thay lớp chúng tôi đấu giải trong trường?"

      Lưu Ngải là uỷ viên thể dục của lớp, lớp bọn họ lại thừa nữ thiếu nam, duy nhất vài nam sinh mỗi người đều thanh tú yếu ớt, vạn lần muốn tham gia đấu bóng rổ, cảm thấy lãng phí thời gian.

      nàng mấy ngày nay bởi vì kiện này lo lắng đầu cũng cũng muốn rụng hết tóc, vừa đấm vừa xoa mất mấy ngày, cuối cùng mới xác định được ba người, còn thiếu hai chủ lực.

      ta có cách nào, nếu cũng cần nghĩ đến mời trợ giúp bên ngoài.

      Nghĩ đến đây, Lưu Ngải còn sợ Chu Khởi từ chối, nhanh chóng lại bổ sung câu: " Trường chúng tôi lần này thi đấu nội bộ, vì để huy động nhiệt tình của mọi người, chính là dự tính tiền thưởng rất lớn! Chỉ cần đạt được thứ bậc, tiền thiếu nha. Thế nào? Suy xét mà!"

      Hứa Nùng vốn dĩ nghe xong lời Lưu Ngải, liền muốn trực tiếp thay Chu Khởi từ chối.

      Trường học của căn bản chính là linh tinh, còn đến làm cái gì hỗ trợ thi đấu.

      Nhưng vừa nghe Lưu Ngải nhắc tới chuyện tiền thưởng. . .

      dường như có chút ấn tượng, lúc trước khi Lưu Ngải ở trong lớp khuyên bạn học nam tham gia thi đấu, vẫn luôn có nhắc đến, thắng giải này đội có tiền thưởng vạn đồng. Chỉ tiếc bạn học trong lớp bọn họ. . . đều quá thiếu tiền.

      Vậy nên chuyện này đối với bọn họ mà , chút lực hấp dẫn cũng có.

      Nhưng là với Chu Khởi mà . . .

      Ánh mắt Hứa Nùng mang theo do dự nhìn về phía , nghĩ tới cũng vẫn luôn nhìn mình, tầm mắt hai người ngay tức khắc gặp nhau.

      lại lặng lẽ thoáng nhìn về phía đối diện, sau đó tiến lại gần Chu Khởi ở bên cạnh, giọng hỏi : " chơi bóng rổ có được vậy?"

      Đuôi lông mày của Chu Khởi nhếch lên, cũng nghiêng nghiêng người về trước, môi mỏng gần sát bên tai Hứa Nùng, như có như thở ra ái muội.

      "Bạn học , bạn xác định muốn hỏi người đàn ông vấn đề 'Được ' à?"

      Hứa Nùng: ". . ."

      Người này mười câu chín câu đứng đắn, muốn đập vỡ đầu !

      trừng mắt nhìn , "Vậy rốt cuộc có muốn tham gia trận bóng rổ này hay ?"

      "Em muốn tham gia ?"

      Cái gì gọi là muốn hay ?

      Lông mày Hứa Nùng nhăn tít, kiên nhẫn tiếp tục giọng với : " phải vấn đề tôi muốn hay muốn tham gia, phải là thiếu tiền sao?"

      Đáy mắt Chu Khởi xẹt qua tia ngoài ý muốn, hóa ra là bởi vì này cái?

      Ánh mắt đảo qua hai má trắng nõn mềm mại của , qua lúc lâu, mới lần nữa mở miệng: "Được, em cái gì là cái đó, em bảo tham gia liền tham gia."

      Giọng của Chu Khởi lần này có tận lực đè thấp, cho nên hai ở đối diện cũng đều nghe thấy được.

      Lúc này hai người đều hít sâu vào hơi, bộ chống đỡ cảm giác bị thức ăn cho chó nhồi đầy mặt.

      Lưu Ngải vươn tay gõ gõ mặt bàn, mặt đổi sắc : "Tôi này, hai vị, đối diện còn có hai người thở dốc nè, các người có thể suy xét chút cảm thụ của chúng tôi hay vậy?"

      Trì Sa Sa phụ họa mạnh mẽ gật đầu.

      Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, nhưng tại có mặt người khác, lại dám giống như thường ngày lén lút oán giận người kia.

      Vì thế, mặt đỏ bừng bừng thẳng người lên, sau đó chủ động với Lưu Ngải: " tham gia."

      Sau khi xong, lại dường như là nhớ tới cái gì, hỏi câu: "Tiền thưởng kia. . . Là chia đều ?"

      Lưu Ngải gật gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần thắng liền có thể được chia."

      rồi, nàng lại cười hì hì hỏi Chu Khởi, "Cái đó, soái ca, có thể tìm giúp tôi nam sinh hay ? Bạn học, huynh đệ đều được cả! Chỉ thiếu người thôi! Đến lúc đó thắng rồi, tiền thưởng các liền có hai phần nha!"

      Hứa Nùng nghe xong lời Lưu Ngải , ngay lập tức nghĩ tới Chu Khởi từng qua. . .

      "Tôi có người em, bị truy khoản nợ, hai năm ăn hai cái chi giả, cánh tay cái chân."

      yên lặng ở trong lòng nghĩ, để người em của tới mà . . .

      Chống gậy ra sân sao?

      Hứa Nùng sợ tiện từ chối, vì thế mới vừa muốn mở miệng thay gì đó, lại ngờ Chu Khởi ở bên kia, lên tiếng đồng ý trước.

      "Được."

      Ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn sang , khi bốn mắt nhìn nhau, Chu Khởi lười biếng nhếch môi cười, đưa tay nhéo nhéo hai má .

      "Yên tâm , Chu ca ca nhất định làm cho lớp bọn em thắng."

      Hứa Nùng: ". . ."

      Lưu Ngải: ". . ."

      Trì Sa Sa: ". . ."

      . . .

      Ăn xong cơm trưa, Lưu Ngải và Trì Sa Sa rất tự giác trước, gần trước lúc vẫn luôn nháy mắt với Hứa Nùng, giống như "Yên tâm, bọn tôi rất có nhãn lực, làm bóng đèn đâu!"

      Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể kéo lê bước chân ở phía sau cùng với Chu Khởi.

      Khi tới gần cửa đại học B, Hứa Nùng bất chợt xoay người, lòng bàn tay hướng lên , đưa bàn tay bé về phía Chu Khởi.

      Chu Khởi nhướng mày cười xấu xa, "Bạn học , hôm nay chủ động như vậy? Muốn nắm tay có thể trực tiếp . . ."

      rồi, liền cũng duỗi tay ra, nào ngờ lại bị Hứa Nùng tránh, mà còn "Bốp" tiếng, bất ngờ bị đập cái.

      Hứa Nùng bây giờ biết cái tính tình đứng đắn này của , cho nên đối với chút sợ hãi cũng có, thậm chí là muốn làm gì liền làm cái đó, cũng chịu đựng nữa.

      hung dữ trừng mắt nhìn , : "Ai muốn tay chứ, tôi là kêu lấy di động ra."

      Chu Khởi cũng thèm để ý, lôi cái Nokia cũ kia ra giao cho .

      Hứa Nùng nhìn điện thoại di động này, ngược lại có phản ứng gì lớn, đầu ngón tay đặt ở bàn phím, nhanh chóng ấn mấy nút phía .

      Trong khoảnh khắc, trong túi vang lên tiếng chuông, sau khi nghe thấy liền cắt cuộc gọi, sau đó lần nữa trả cái Nokia cũ kia lại cho Chu Khởi.

      " ghi lại số của tôi , về sau chuyện trận đấu bóng rổ có tin tức gì, tôi gọi điện thoại cho ."

      Chu Khởi lười biếng gật gật đầu, cũng quá để ý.

      Hứa Nùng nhìn thời gian, cách giờ lên lớp còn có hai mươi mấy phút, nên rồi.

      Vì thế cuối cùng nhìn cái, : "Vậy tôi trước quay về trường học nha."

      xong, lại thuận miệng hỏi câu: " lát nữa là muốn quay lại thành phố điện ảnh sao?"

      Chu Khởi rủ mắt nhìn , ánh mắt trong nháy mắt thêm sâu, trong tích tắc, giống như quá để ý : "Quay về làm gì? Tôi bị người phụ trách bên kia đuổi việc rồi."

      "Hả?" Hứa Nùng sửng sốt, "Vậy tại liền. . . chuyên môn. . . đòi nợ?"

      Suy nghĩ nhanh chóng ở trong đầu xoay vòng, Chu Khởi lại : "Chuyện thu nợ cũng có, ông chủ kia bị bắt, thuộc hạ đều giải tán hết rồi."

      ". . ."

      Hứa Nùng đột nhiên biết nên cái gì mới tốt, vốn dĩ cũng quá để ý, nhưng nghe xong lời Chu Khởi , lúc này lại nhìn nhìn khuôn mặt , dường như là. . . có chút mệt mỏi?

      Dưới mắt giống như so với lúc trước nhiều hơn ít nhàn nhạt xanh đen a.

      đứng ở tại chỗ muốn lại thôi, Chu Khởi biết mục đích của mình đạt được, vì thế lại nhéo nhéo mặt , "Được rồi, mau lên lớp , tôi lại phải là chưa từng ngủ qua dưới gầm cầu, người lang thang bên đó còn rất tốt, cần bạn học em lo lắng."

      xong, đẩy hai vai Hứa Nùng, xoay người , sau đó ép về phía trước.

      " thôi, tôi nhìn em vào."

      Chu Khởi cũng đến thế này, Hứa Nùng cũng thêm gì nữa.

      khắc chế xúc động muốn quay đầu lại, đường chậm rãi trở về phòng học.

      Sau khi đến phòng học, Lưu Ngải và Trì Sa Sa ngay lập tức chạy tới trước mặt .

      Trì Sa Sa thần thần bí bí mở miệng trước: " Đồng chí Tiểu Hứa, bản nhân ban đêm xem thiên tượng. . ."

      Hứa Nùng có chút bất đắc dĩ : "Bây giờ là ban ngày."

      ". . ." Trì Sa Sa chọc chọc Lưu Ngải bên cạnh, kêu hai câu.

      Vì thế Lưu Ngải tiếp lời: " ấy chỉ là tò mò, cậu và đại soái ca vừa rồi rốt cuộc là quan hệ gì."

      Hứa Nùng tại ở trong lòng tất cả đều là việc Chu Khởi người có đồng nào còn nhà để về, có nhiều tâm tư để ý tới bọn họ nhiều chuyện.

      " chỉ là bạn bè quen biết, sắp lên lớp rồi, các cậu nhanh chóng quay về vị trí của mình ."

      Hai nàng thoáng nhìn nhau, cũng nhìn ra cảm xúc của Hứa Nùng đúng, quấy rầy nữa, dắt nhau quay về hàng sau.

      Sau đó trong giờ học Hứa Nùng vô cùng lơ đãng, ngừng lấy di động nhìn số mới lưu vào ở phía , là số điện thoại của Chu Khởi.

      Tới tới lui lui mấy lần, muốn gửi tin nhắn cho , nhưng cuối cùng đều nhịn xuống.

      Hai tiết học trôi qua, cũng gần 5 giờ chiều, Hứa Nùng có tâm tư gì lại ở lại trường, thu thập túi đồ xong liền ra ngoài.

      đường tới cổng trường, lại lần nữa do dự biết có nên gửi tin nhắn cho Chu Khởi hay .

      Nào ngờ mới bước ra khỏi cổng trường, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy thân ảnh của người kia.

      nhàn nhã đứng ở nơi đó, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.

      Trước mặt đứng hai bé ăn diện rất thời thượng, cầm di động dường như hỏi cái gì.

      Chu Khởi vẫn luôn để ý bọn họ, nhưng lông mày cũng khẽ nhăn, có vẻ rất kiên nhẫn.

      Lưu Ngải và Trì Sa Sa lúc này cũng đến cổng trường, sau khi nhìn thấy màn này, lặng lẽ tiến đến trước mặt Hứa Nùng.

      "Nếu là tớ a, chị em tốt, có người đàn ông tốt phải nắm chặt, đừng lại bạn bè hay bạn bè gì nữa, cậu nếu cố gắng nắm chắc, „Người bạn“ này của cậu sớm hay muộn biến thành bạn trai của người khác." chuyện trước là Lưu Ngải.

      "Chỉ là, con bây giờ rất chủ động." Trì Sa Sa vừa nhìn Chu Khởi bên kia, vừa , "Nhưng mà tôi cảm thấy soái ca kia giống như trước mắt còn chưa động phàm tâm với người khác đâu, thái độ của đối với hai nữ sinh này hoàn toàn giống đối với cậu a, chậc, quả nhiên được thiên vị đều có sợ hãi."

      Hứa Nùng có tâm tư để ý tới trêu chọc của bọn họ, lúc do dự có muốn tiến lên tìm Chu Khởi hay , người ở bên kia lúc này cũng nhìn thấy .

      Trong nháy mắt, kiên nhẫn cùng lạnh lẽo quanh người Chu Khởi toàn bộ biến mất, sải chân dài mang theo thân lười biếng về phía .

      Sau khi đứng lại, cũng thêm gì, trực tiếp nhàng lấy xuống ba lô của , sau đó khoác lên vai mình.

      " thôi, đưa em về nhà."

      Lưu Ngải và Trì Sa Sa rất thức thời lui lại xoay người về hướng ngược lại, Hứa Nùng muốn câu tạm biệt với họ cũng kịp.

      Vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Khởi, lại nhìn hai ở chỗ xa kia, vẫn có chút cam lòng, hỏi: "Nếu . . . giải quyết chút chuyện bên kia trước ?"

      Chu Khởi ngay cả nhìn cũng nhìn bên kia, thuận miệng đáp: " cần, bọn họ lại quan trọng."

      vừa , vừa túm lấy cổ tay Hứa Nùng, kéo về phía trước, "Ngoài em ra, ai đáng giá để tôi lãng phí thời gian."

      Hứa Nùng ngẩn người, đầu óc trong nhất thời rất loạn, thậm chí cũng kịp phản ứng việc dắt mình , cứ như vậy cùng gần hết non nửa đường.

      Nhà trọ thuê cách trường học xa, đại khái mười mấy phút đồng hồ đến.

      Sau đó, khi tới dưới nhà trọ, cũng vẫn luôn mở miệng, nhưng trong lòng liên tục do dự rối rắm.

      Chu Khởi rủ mí mắt liếc , an tĩnh đợi lúc lâu, thấy lên tiếng, liền : " lên , tôi lát nữa lại hút điếu thuốc rồi ."

      Hứa Nùng cúi đầu mím môi, hơn nửa ngày mới nâng mặt nhìn , " buổi chiều vẫn luôn ở bên ngoài trường chờ tôi sao?"

      "Ừ, cũng việc gì, liền muốn chờ em tan học, đưa em về nhà."

      Hứa Nùng do dự, có chút biết mở miệng như thế nào, suy nghĩ nửa ngày, mới hỏi: "Vậy . . . Là có nơi để sao?"

      Chu Khởi lặng im nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười.

      "Thế nào? Bạn học , lại thương xót tớ à?"

      ". . ."

      " thương xót tớ mà , vậy nếu cho tớ nạp chút điện ."

      Hứa Nùng chớp mắt, hiểu lời cho lắm.

      Nạp điện? Nạp điện gì? Nạp điện thoại di động sao?

      Kết quả nghi hoặc còn chưa hỏi ra miệng, liền cảm giác cả người đột nhiên bị dùng lực lôi kéo, cơ thể trực tiếp nhào vào trong ngực .

      người Chu Khởi vẫn là hương vị hỗn hợp của mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi nước giặt quần áo, có hoang dã lại mát lạnh, đầu Hứa Nùng bị ghì trước ngực, bên tai là tiếng tim đập nhịp nhàng mạnh mẽ của .

      Xung quanh rất an tĩnh, xa xa là ráng chiều như lửa.

      Quanh hai người phủ tầng sáng màu cam đỏ, bóng dáng cao thấp, giống như trong tranh vẽ.

      Sau khi Hứa Nùng kịp phản ứng lại, bắt đầu theo bản năng trốn tránh.

      Lực ôm của Chu Khởi ngay lập tức càng chặt, cho chút cơ hội lùi bước.

      "Trước đừng cử động."

      Giọng của giờ phút này đặc biệt trầm khàn, so với bình thường càng thêm từ tính say lòng người hơn

      "Em thương xót, để nạp đầy ."
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21093 others thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 34

      Trong khu nhà trọ lúc này có người lại, bốn phía vô cùng an tĩnh.

      Xa xa ánh nắng chiều nhuộm cả bầu trời thành màu cam đỏ, vạn vật cũng đều lây nhiễm tầng hào quang.

      Hứa Nùng bị Chu Khởi ôm vào trong ngực, bên tai là tiếng tim đập "Thịch thịch thịch", mạnh mẽ có lực, thanh lọt vào tai, cảm thấy trái tim mình cũng từng nhịp từng nhịp, theo nhịp điệu , cùng nhau nhảy lên.

      Hứa Nùng biết bản thân bị ôm bao lâu, sau đó xung quanh lục tục bắt đầu có người tan tầm tan học về nhà, ngừng ngang qua bên người bọn họ, mới cảm thấy thể để tiếp tục nữa.

      Vì thế dùng sức giãy dụa, lần đầu tiên vẫn là tránh thoát thành công.

      "Chờ chút, tại mới tám mươi phần trăm."

      Hứa Nùng vừa xấu hổ vừa tức, nhấc chân hung hăng đạp cái, "Có người nhìn kìa! mau thả tôi ra!"

      Ánh mắt Chu Khởi nhàn nhã quay đầu lại, phát quả dường như có cặp tình nhân, vừa về phía trước, vừa như tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ.

      Ánh mắt nhàn nhạt quét qua người bọn họ, mang theo ý lạnh thể .

      Hai người đối diện lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhanh chóng gia tăng tốc độ lên phía trước.

      Nhưng Hứa Nùng cũng chịu nổi nữa, quan tâm dùng lực lớn, rốt cuộc thoát ra từ trong ngực .

      Chu Khởi thầm "Chậc" tiếng, rốt cuộc làm khó nữa.

      Hứa Nùng chỉnh lý lại váy người cùng với đầu tóc có chút hỗn độn, mặt đỏ bừng bừng, đầu vẫn luôn cúi xuống nâng lên.

      lúc lâu sau, mới lại vươn tay về phía , "Đưa túi cho tôi ."

      Chu Khởi lấy ba lô vai xuống, đưa tay giao cho .

      Hứa Nùng vốn bởi vì chuyện làm vừa rồi vẫn còn có chút tức giận, muốn trực tiếp xoay người để ý tới .

      Nhưng vừa nghĩ tới lời lúc trước, lại ở tại chỗ do dự hồi.

      Qua lúc lâu, ngẩng đầu nhìn về phía .

      " người vẫn còn tiền sao?"

      Chu Khởi nhịn được nhếch môi cười, con mèo này là lòng dạ tốt tới trình độ nhất định mà.

      vươn tay lục tìm trong túi, lôi ra mấy tờ mười đồng cùng mấy tờ đồng, mấy tờ tiền giấy kia lúc này đều nhăn nhăn nhúm nhúm, vo thành đống nằm trong lòng bàn tay .

      "Tiền em cho lúc trước vẫn còn dư chừng này."

      Hứa Nùng còn lời gì để nhìn mấy tờ tiền kia, cuối cùng, từ trong ba lô của mình lại lấy ra hai tờ Mao gia gia.

      "Cái này trước cho dùng , đêm nay tìm chỗ ngủ, còn về cái khác..."

      ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn về phía , "Cái khác, phải dựa vào bản thân rồi."

      ra Hứa Nùng muốn với rất nhiều điều, rất nhiều đạo lý lớn, nhưng lại cảm thấy quan hệ của hai người tạm thời còn chưa tới mức có thể giáo huấn lẫn nhau.

      có thể trợ giúp đối phương, nhưng là thể phán xét hay can thiệp vào lựa chọn của đối phương.

      Mà Chu Khởi , đương nhiên cũng nghe ngụ ý của Hứa Nùng, nhìn tiền tay lúc lâu, cười cười.

      Đẩy bàn tay cái, : "Trở về , nhìn em lên lầu liền ."

      Hứa Nùng có chút ngoài ý muốn từ chối của , cúi nhìn tiền trong tay mình, cuối cùng quyết định tôn trọng lựa chọn của , yên lặng đem tiền thu trở về.

      cũng nhìn nữa, cúi đầu xoay người, vừa vừa : "Tôi đây."

      ...

      Sau khi Hứa Nùng về đến nhà, khống chế xúc động muốn tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

      trước tiên làm cho chính mình đĩa salad, ăn được hai miếng cảm thấy có khẩu vị, lại phòng tắm xả nước chuẩn bị tắm cái.

      Sau khi ngâm cơ thể trong nước nóng, Hứa Nùng vẫn còn lặp lặp lại suy nghĩ, cũng biết Chu Khởi hay chưa, nếu rồi... Lát nữa ở chỗ nào.

      ra theo lý trí mà , cảm thấy bản thân rất kỳ quái.

      Chu Khởi với bản thân chính là người xa lạ mới quen biết bao lâu, nhưng để ý đến vượt xa mức độ nên có.

      mơ mơ hồ hồ đoán được vì cái gì, nhưng là lại cảm thấy rất thể lý giải.

      Càng nghĩ đầu óc càng loạn, Hứa Nùng cảm thấy lại tiếp tục như vậy được, đơn giản trực tiếp thả lỏng, thân thể chìm về phía trước.

      Qua hơn đại khái nửa giờ đồng hồ, Hứa Nùng mới đứng dậy từ trong bồn tắm.

      Sau khi ra tùy tiện choàng lên bộ áo ngủ, sau đó nhìn thời gian, 7:10 tối.

      Nhìn về hướng cửa sổ, tự chủ nghĩ, cách lúc mình lên nhà cũng qua 2 tiếng... Người kia hẳn là rồi .

      Bước chân tự chủ được liền về hướng cửa sổ, nào ngờ mới được nửa đường, toàn bộ đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt, bên trong gian phòng nháy mắt chìm vào bóng tối.

      Hứa Nùng hoảng sợ, lúc này cũng có tâm tư lại nhìn Chu Khởi là cái tình huống gì, luống cuống tay chân ra cửa kiểm tra công tơ điện trong nhà chút, nhìn xem có phải sập cầu dao hay .

      Mới tới cửa, liền cách cánh cửa nghe thấy hai người hàng xóm chuyện, hình như cũng về chuyện mất điện.

      Hứa Nùng lần này bỏ qua, biết phải là vấn đề của mình , mà là cả tòa nhà đều có điện.

      nhớ trong nhà hình như có cái đèn có thể thắp sáng bằng pin, bật đèn pin trong điện thoại di động, sờ soạng mở ngăn kéo ra, lục lọi hơn nửa ngày, rốt cuộc tìm được cây đèn kia.

      Nhưng đáng tiếc, pin bên trong... có điện.

      Hứa Nùng yên lặng cầm vật kia ngồi xổm tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là cam chịu số phân đứng dậy, quyết định xuống nhà mua hai cục pin.

      Lúc xuống, cầu thang rất náo nhiệt, mấy hộ gia đình đều cùng nhau xuống lầu chuẩn bị siêu thị mua đồ.

      Hứa Nùng an tĩnh theo phía sau bọn họ, ngược lại cũng có cảm giác sợ hãi bóng tối.

      Khi đến tầng hai, có đôi bác trai bác từ tầng dưới lên, chính diện chạm mặt với người ở phía trước, dường như là họ quen biết nhau.

      "Ơ, mọi người cũng siêu thị mua nến à?"

      "Đúng vậy, dường như là muốn cắt điện hết đêm luôn, nhà chúng tôi cơm cũng mới ăn được nửa, tối om om thế này được a."

      "Ừ, chúng tôi này cũng mới mua về." Bác đến đây, giống như là nghĩ tới điều gì, "Ôi, đúng rồi, tôi này, dưới nhà có thanh niên biết làm gì, vừa mới hỏi thăm về bé sống trong tòa nhà này, tôi cho biết! Mọi người có biết cũng đừng nha, ai biết làm cái gì, còn gọi điện thoại bên kia ai nhận... Chậc, lớn lên mặt người dạ chó, biết có ý tốt hay !"

      Hứa Nùng vốn dĩ vẫn luôn ở phía sau bọn họ yên tĩnh về phía cầu thang, vừa nghe những lời này, nháy mắt trong đầu cũng lên khuôn mặt của Chu Khởi, theo bản năng nhìn vào điện thoại di động.

      Phía quả nhiên có tin nhắc cuộc gọi nhỡ.

      Đầu óc có chút mơ hồ, sau khi kiểm tra, phát điện thoại di động biết từ khi nào bị chỉnh thành chế độ im lặng.

      Mà thời gian cuộc gọi kia vừa lúc là hai phút trước, chính là thời điểm mới từ trong nhà ra.

      Hứa Nùng cũng quan tâm cái gì nữa, chiếu đèn pin di động, vòng qua vài người phía trước, chạy xuống dưới lầu.

      Khi chạy đến cửa tòa nhà, chính diện liền va phải người đàn ông.

      Bên ngoài có đèn đường, ánh trăng phủ xuống, mặt người kia hơn phân nửa còn trong bóng đêm, nhìn quá ràng, nhưng hơi thở người Hứa Nùng vô cùng quen thuộc.

      Vài người cùng nhau xuống lầu lúc này cũng đều sắp tới cửa tòa nhà, Hứa Nùng sợ hai người chắn đường, liền lôi kéo Chu Khởi trước tiên sang bên cạnh.

      Dưới ánh trăng như mảnh lụa trắng, Hứa Nùng ngẩng đầu, yên tĩnh nhìn Chu Khởi lúc lâu mới nhàng mở miệng: " sao vẫn chưa ?"

      Chu Khởi đứng đối diện , mí mắt rủ xuống nhìn , khi mở miệng, giọng điệu rất nhàn nhã tùy ý.

      "Hút mấy điếu thuốc, liền quên mất thời gian."

      Hút mấy điếu thuốc? Này đều qua hơn hai giờ rồi, là mấy điếu thuốc đây?

      "... Sau đó, quên luôn cho tới bây giờ?"

      "Cũng phải, lúc trước muốn rồi."

      Chu Khởi trong mắt là lười biếng đối diện với , nhưng con ngươi lại tối đen thâm thúy dị thường, "Lúc trước muốn , lại phát tiểu khu bị cắt điện."

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó lo lắng em sợ bóng tối a."

      Giọng điệu của có chút đứng dắn, nhưng từng câu từng chữ đều như đánh vào trong lòng . áp chế nhịp tim đập loạn, lúc lâu, để ý , xoay người về hướng siêu thị ở cửa tiểu khu.

      Chu Khởi cũng vội, bên miệng giữ nụ cười, chậm rì rì theo sau lưng .

      Sau đó tới cửa tiểu khu, Hứa Nùng mình vào siêu thị, Chu Khởi ngậm thuốc lá chờ ở bên ngoài vào.

      trước tiên chọn mấy cục pin mà mình muốn mua, khi quét mã tính tiền, theo bản năng thoáng nhìn ra bên ngoài.

      Thân thể Chu Khởi cao ngất thon dài đứng ở dưới ánh trăng, quanh người phủ tầng sa trắng, hiểu sao mang theo cảm giác trong trẻo cùng suy sụp.

      Hứa Nùng ở quầy thu ngân do dự lúc lâu, cuối cùng nhận mệnh quay người, lại chọn mấy thứ đồ khác.

      Sau khi ra, cũng để ý tới Chu Khởi, xách gói đồ liền trở về.

      Người kia như trước nhàn nhã sải bước chân theo ở sau lưng , hai người trước sau, thân ảnh cao thấp nghiêng nghiêng chiếu mặt đất. Xung quanh có vài người dân trong tiểu khu lui tới ra vào, mọi người vui vẻ cười , khí náo nhiệt mang theo mùi khói thuốc.

      Sau đó khi đến cửa tòa nhà, Hứa Nùng dừng bước, chủ động xoay người.

      trực tiếp giao gói đồ trong tay cho Chu Khởi, sau đó cũng nhìn , tốc độ rất nhanh : "Sau khi vào nhà quần áo đều thay , lúc rửa mặt đánh răng dùng đồ tôi mới mua cho , được dùng lộn đồ của tôi! Cốc mới tôi cũng vừa mua cho , lát nữa chính mình đánh răng lại dùng, còn có..."

      Hứa Nùng dừng chút, giương mắt nhìn , "Ở trong nhà tôi, quan trọng nhất điều, được ở trong phòng hút thuốc."

      xong những điều này, Hứa Nùng cũng cho thời gian đáp ứng hay cự tuyệt, trực tiếp xoay người về hướng cửa tòa nhà bên kia.

      Chu Khởi ở tại chỗ, nhìn gói đồ trong tay chút, phút chốc, đầu lưỡi đặt lên khóe môi, bật cười.

      ...

      Sau khi lên nhà, Chu Khởi ấn theo cầu của Hứa Nùng, khi vào cửa trước tiên thay đôi dép từ trong gói đồ mà chuẩn bị cho .

      Lúc ấy Hứa Nùng ngồi thảm trải sàn trước sô pha lắp pin vào cây đèn, nghe thấy Chu Khởi tiến vào cũng phản ứng, như trước vùi đầu yên lặng làm việc của mình.

      Sau khi Chu Khởi thay đổi dép lê, xoay tay khóa cửa lại, tiếp đến xách đồ qua, đặt cái túi ở bàn trà trước mặt Hứa Nùng.

      ở trước mặt , lấy từng thứ từng thứ mua cho mình ra.

      Có bàn chải đánh răng, áo ngủ, cốc nước, còn có hai bộ áo phông cùng quần dài để thay đổi.

      Lục lọi đến cuối cùng, lại đụng đến vật ngay ngắn trong túi ni lông màu đen, vừa mở túi đồ ra, vừa hỏi: "Đây là cái gì?"

      Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu, mơ hồ mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn đến đồ vật trong tay , trái tim giật thót.

      Gần như ngay lập tức đứng lên, chạy đến trước mặt .

      "Đưa cho tôi!"

      Động tác của quá mạnh, thời điểm bổ nhào qua Chu Khởi chút phòng bị cũng có, lại vừa vặn đứng ở bên rìa thảm trải sàn, bước lui về phía sau bước dép liền mắc kẹt trong khe hở giữa thảm trải sàn và sàn nhà, loạng choạng, thân thể cao lớn liền ngã ngửa về phía sau.

      Mà Hứa Nùng bổ nhào về phía cũng thể may mắn thoát khỏi, thân thể Chu Khởi ngã vào sô pha, mà ngã vào trong ngực .

      tích tắc kia, Hứa Nùng ràng cảm nhận được, khi cơ thể của mình nện lên Chu Khởi, ở phía dưới rên khẽ tiếng.

      Tiếng rên này làm Hứa Nùng có chút xấu hổ, cho rằng là bản thân quá nặng đè lên , đùi tựa hồ cũng ̣m lên gì đó, vì thế luống cuống tay chân nhanh chóng chống tay ở trước người , muốn đứng dậy.

      Bên hông đột nhiên nhiều thêm bàn tay, bàn tay dùng sức đè xuống, Hứa Nùng liền có lực chống cự, lần nữa ngã về trong ngực .

      Bóng tối phóng đại các giác quan, bên tai Hứa Nùng là tiếng hít thở có chút nặng nề của người đàn ông cùng nhịp tim vội vàng lại có lực.

      Chỉ nghe ở bên tai mở miệng, hơi thở mang theo luồng khí mơ hồ xẹt qua vành tai , thanh thô ráp lại trầm thấp, như là cực lực nhẫn nại cái gì, khiến người ta tự chủ mà run rẩy.

      "Em có phải muốn cọ chết hay ?"
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Xuxu2109, SiAm2 others thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 35

      Ngày hôm sau, Hứa Nùng chạy ra khỏi nhà từ rất sớm đến trường.

      Sau khi lẻn ra ngoài, mới lặng lẽ thở phào hơi.

      Quá xấu hổ, việc phát sinh tối hôm qua quả thực quá xấu hổ mà!

      Bởi vì hàng tồn trong nhà có, cho nên lúc siêu thị, nhìn đến băng vệ sinh liền cũng tiện tay mua gói. Sau đó quyết định để Chu Khởi ở lại, lúc chọn đồ dùng sinh hoạt cho , sợ xấu hổ, còn cố ý hỏi xin ông chủ cái túi ni lông màu đen, chuyên để bọc băng vệ sinh.

      nghĩ là về nhà liền nhanh chóng lấy đồ ra, nhưng ngờ đến, chính mình đường trở về, tâm tư hoàn toàn đặt ở chuyện để Chu Khởi ở nhà .

      Nghĩ nên cái cầu gì, cũng nghĩ nên như thế nào bình tĩnh tự nhiên mở miệng.

      Cho nên tự nhiên, bọc đồ kia liền bị tạm thời quên mất.

      Sau đó, Chu Khởi vô ý cầm lên, sau khi phát ngay lập tức cũng nhớ tới lời lúc trước "Dấu quả dâu tây", sợ mở cái gói ra, nhìn thấy đồ bên trong lại ra lời gì kinh thiên động địa, vì thế phản ứng của liền có chút quá khích.

      Có điều đẩy ngã cũng là điều Hứa Nùng nghĩ tới, còn có sau khi đẩy ngã...

      Hứa Nùng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hai má vẫn còn có chút nhịn được nóng lên, cảm giác xấu hổ kia, tựa như còn mơ hồ vây quanh người.

      Chu Khởi với xong được hai phút, liền đỡ đứng lên, tiếp đó thấp giọng hỏi phòng tắm ở nơi nào, sau khi chỉ phương hướng cho , lập tức trầm mặc vào.

      Hơn nữa giống vẻ nhàn hạ phóng túng thường ngày, Hứa Nùng nhìn bóng dáng , luôn cảm thấy có tia... Chật vật?

      Có điều lúc ấy cũng rảnh suy nghĩ sâu xa, sau khi thấy vào, cũng ngay lập tức trốn về phòng mình. Tiếp theo lấy điện thoại di động ra, lên Baidu tra chút.

      Kết quả lần tra hề gì, khi nhìn thấy câu chữ màn hình, xấu hổ đến mức muốn tự bốc cháy.

      Hoá ra đụng tới... Là nơi đó của ...

      Sau đó Hứa Nùng ra khỏi phòng nữa.

      Sau khi Chu Khởi tắm qua, gõ cửa phòng lần. Nhưng Hứa Nùng lấy lý do buồn ngủ, kêu tự xử lý phòng khách thu thập ngủ.

      khó có được giống thường ngày trêu chọc , rất nghe lời tìm nữa.

      đêm này Hứa Nùng ngủ cũng an ổn, gần như vẫn luôn nằm mơ, sau khi tỉnh mộng phản ứng đầu tiên của chính là muốn giáp mặt Chu Khởi!

      Vì thế thừa dịp bên ngoài trời vừa sáng, liền lặng lẽ từ trong nhà chạy ra ngoài.

      Lúc tới trường học, nhà ăn của trường vừa mới mở cửa.

      tùy tiện quẹt thẻ mua bữa sáng, sau khi ăn xong nhìn đồng hồ, còn đến bảy giờ, thư viện trường tám giờ mới mở cửa...

      Vì thế Hứa Nùng nhận mệnh lấy ra tư liệu lúc trước mượn của khoa đạo diễn, đeo tai nghe lên, ở trong phòng ăn bắt đầu xem.

      Cũng biết trải qua bao lâu, trong phòng ăn người dần dần nhiều lên, vị trí đối diện Hứa Nùng cũng bị người chiếm lấy.

      cũng ngẩng đầu, tiếp tục làm việc của mình.

      ngờ, người đối diện bỗng nhiên vẫy tay về phía . theo bản năng nhìn qua, phát ngồi bên kia chính là Lý Hướng Nam.

      Lý Hướng Nam cười mở miệng với : " phải giữa trưa mới có giờ học sao, sao tới sớm như vậy?"

      Hứa Nùng lấy xuống cái tai nghe, đơn giản đáp: "Có chút việc, liền tới trường đọc sách trước thôi."

      Lý Hướng Nam gật gật đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, do dự nửa ngày, : "Tớ nghe Lưu Ngải , người hỗ trợ trận đấu bóng rổ của lớp chúng ta, chính là bạn của cậu? Là nam diễn viên khách mời kia sao?"

      "Đúng vậy."

      Sau khi Lý Hướng Nam nghe được đáp án, động tác ngừng lại, tiếp theo giống như vô ý từ trong khay cơm đặt bát cháo lên bàn, lại đưa tay bóc quả trứng luộc nước trà.

      Vỏ trứng từng chút bong ra, lặng im lúc lâu, sau đó lại lần nữa hỏi: "Các cậu rất thân sao?"

      Nghe được câu hỏi này đầu mày Hứa Nùng nhíu chút, khi biết nên đáp lại như thế nào, Lý Hướng Nam lại mở miệng bổ sung: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ có ý gì khác, chỉ là..."

      Cậu ta dừng chút, tiếp đó lại do dự hồi lâu, mới lên tiếng: "Tớ biết nghị luận sau lưng người khác tốt lắm, nhưng là có chuyện tớ cảm thấy cậu vẫn cần phải biết. Lúc trước hôm cậu xin nghỉ, tớ nhìn thấy người đàn ông kia ở đại sảnh khách sạn thành phố điện ảnh, có cử chỉ rất thân mật với ."

      Hứa Nùng sửng sốt, Lý Hướng Nam hôm đó nhận ra Chu Khởi sao?

      Lý Hướng Nam thấy phản ứng, lại : "Tớ biết ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng tớ cảm thấy bên làm bộ theo đuổi cậu, bên lại..."

      Hứa Nùng nghe tiếp được nữa, theo bản năng liền lên tiếng phản bác: "Cậu hiểu lầm rồi, phải người như vậy, hơn nữa đêm hôm đó người ở cùng với , là tớ."

      Lời này gần như là buột miệng thốt ra, xong liền cảm thấy bản thân quá mức xúc động.

      Nhưng cũng biết, cho dù là lần nữa, cũng vẫn là nhịn được muốn bênh vực Chu Khởi.

      Cảm giác này mãnh liệt lại kỳ lạ thể giải thích .

      Hiển nhiên, sau khi Lý Hướng Nam nghe xong, có chút ngẩn người.

      Tiếp theo vẻ mặt xấu hổ cúi đầu, vừa câu "Xin lỗi", vừa vội vội vàng vàng uống vài ngụm cháo.

      Đại khái chỉ qua nửa phút, liền ném xuống khay cơm đứng dậy chào tạm biệt Hứa Nùng rồi rời .

      Nhìn bóng lưng , Hứa Nùng khẽ thở dài cái, dường như từ lúc Chu Khởi xuất trong cuộc sống của mình, cuộc sống của liền càng ngày càng an ổn.

      ...

      Chu Khởi sau đó gọi cho Hứa Nùng ít cuộc điện thoại, buổi sáng đại khái có mười mấy cuộc. Nhưng Hứa Nùng đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng, vẫn luôn nhận cũng để ý tới.

      Giữa trưa khi tan học, Lưu Ngải và Trì Sa Sa dắt nhau tìm đến Hứa Nùng.

      "Đồng chí Tiểu Hứa, tớ giúp bạn của cậu cùng huynh đệ báo danh rồi nha, nếu cậu bây giờ liên lạc với chút? Để buổi chiều đến tập luyện? Trận đấu là ba ngày sau, như thế nào cũng phải trước tiên tập dượt lần cùng mấy nam sinh của lớp chúng ta mà."

      Hứa Nùng vừa nghe xong lời này, ngồi tại chỗ rối rắm phen, tiếp đến lấy ra danh bạ điện thoại, sao số điện thoại của Chu Khởi cho Lưu Ngải.

      "Tớ cho cậu số điện thoại của , cậu tự liên lạc với ."

      Lưu Ngải vẫn luôn là nhân tinh, lúc này nhìn trạng thái Hứa Nùng đúng lắm, vẻ mặt thần bí hỏi câu: "Đồng chí Tiểu Hứa, biểu tình này của cậu... Có chuyện nha!"

      Hứa Nùng vốn là trong lòng liền sắp xếp chuyện tối ngày hôm qua, có chút chột dạ, lúc này lại bị Lưu Ngải ầm ĩ như vậy, nhiệt độ hai má ngược lại càng ngày càng cao.

      Ánh mắt mờ mịt thu thập đồ của mình, cũng dám nhìn Lưu Ngải, " có chuyện gì cả, chỉ là cảm thấy việc thi đấu, cậu tự mình với tốt hơn."

      rồi, liền nhấc túi lên, chuẩn bị lui ra từ phía bên kia.

      Nào ngờ, Trì Sa Sa bỗng nhiên ở bên kia ngăn lại.

      Trì Sa Sa hôm nay trang điểm hoa đào rất đáng , đôi mắt nhìn vừa to vừa long lanh, chớp hai cái, dáng vẻ có chuyện muốn với Hứa Nùng.

      "Tiểu Nùng Nùng..."

      Hứa Nùng có loại dự cảm tốt, nhưng còn chưa kịp cái gì, liền nghe Lưu Ngải ở bên cạnh : "Ơ, đồng chí Tiểu Hứa, ở cửa là người bạn kia của cậu ?"

      Tiết học này của bọn họ là ở trong phòng học lớn, cửa trước cách cửa sau khoảng khá xa, Hứa Nùng lại ngồi ở hàng cuối cùng vị trí quá dễ thấy.

      Thời điểm nhìn thấy thân ảnh của Chu Khởi, Hứa Nùng lại ngay lập tức cong người xuống, giấu mình ở phía sau bàn học.

      đẩy Trì Sa Sa, cũng ngẩng đầu, giọng : "Cậu trước tránh ra, có chuyện gì về sau lại ."

      Trì Sa Sa chẳng mấy khi rất phối hợp, thế nhưng đứng lên nhường ra vị trí, chẳng qua...

      Khi Hứa Nùng trong chớp mắt nhìn thấy hai cái chân dài xuất ở trước mắt mình, cong người ở tại chỗ im lặng lúc lâu.

      Cuối cùng chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên nhìn thoáng qua, liền trực tiếp đối diện đôi mắt cười như cười của Chu Khởi.

      "Trốn sao?"

      Lưu Ngải và Trì Sa Sa cảm thấy khí giữa hai người có chút tế nhị, thoáng nhìn nhau cái, sau đó giảo hoạt ngồi xuống vị trí gần xa bên cạnh, bộ dáng chuẩn bị ăn dưa.

      Hứa Nùng chậm rì rì ngồi thẳng người, nghĩ chút, chỉ chỉ Lưu Ngải bên cạnh, "Cái đó... ủy viên thể dục lớp tôi muốn bàn chuyện huấn luyện bóng rổ với , ấy vừa mới..."

      "Ôi, tớ gấp, có việc gì có việc gì, hai người chuyện trước , xong rồi lại cho tớ chút thời gian là được."

      Hứa Nùng: "..."

      Chu Khởi nhếch môi cười, thân thể nhè tựa về phía sau, ngồi dựa vào bàn học bên cạnh.

      "Sáng nay sao sớm như vậy? Buổi sáng gọi điện thoại cho em vì sao nghe máy?"

      Hứa Nùng ngồi tại chỗ cúi thấp đầu trợn trắng mắt, vì cái gì sớm như vậy, lại vì sao nhận điện thoại biết?

      Chu Khởi rủ mắt nhìn , thấy vẫn luôn mở miệng, liền lại : “ hôm qua..."

      Hứa Nùng vừa nghe hai từ này nhịn được, lập tức nhỏm người dậy, nhón chân vươn tay che miệng lại.

      Động tác của rất gấp, lúc qua có chút đứng vững, suýt nữa trẹo chân, cũng may Chu Khởi phản ứng cực nhanh, ngay lập tức đỡ eo .

      Lòng bàn tay ấm áp cách lớp quần áo truyền đến làn da bên hông Hứa Nùng, được tự nhiên tránh sang bên cạnh, sau đó hung dữ, hạ giọng với Chu Khởi: " cho nhắc lại chuyện ngày hôm qua! Nghe thấy !"

      xong, dường như là sợ thèm để ý, lại bổ sung câu: " nếu như lại , đêm nay tôi liền cho vào nhà!"

      Chu Khởi bị dáng vẻ hung dữ này của chọc cười, rủ mắt nhìn xuống bàn tay bé của che ở bên miệng mình, sau lúc lâu, đưa tay nắm lấy cổ tay của xê dịch tay ra.

      "Ừm, sợ, ."

      "..." Hứa Nùng nhìn lại là dáng vẻ đứng đắn kia, liền biết láo.

      Nhưng quản như thế nào, nghe lọt lời là được.

      Mang theo túi, cũng để ý cái gì nữa, Hứa Nùng quay đầu lại vội vã với Lưu Ngải: "Cái đó, cũng đến rồi, các cậu trực tiếp giáp mặt bàn chuyện thi đấu nha."

      xong liền xoay người muốn .

      Chu Khởi làm sao có thể thả người, trực tiếp giữ chặt : " cùng sao?"

      bây giờ nhìn thấy đều muốn xấu hổ chết, theo cái gì mà theo.

      Hứa Nùng mới vừa muốn cự tuyệt, Trì Sa Sa ngược lại chạy tới trước.

      "Soái ca, yên tâm, trước tiên huấn luyện với ủy viên thể dục của chúng tôi , tôi giúp xem chừng đồng chí Tiểu Hứa cho. Buổi chiều tuyệt đối mang theo ấy sân bóng rổ tìm mọi người! Hơn nữa chừng còn cho cái bất ngờ thú vị nha!"

      xong, Trì Sa Sa cũng cho Hứa Nùng cơ hội phản bác, lôi kéo ra ngoài.

      Hứa Nùng lúc đầu còn tưởng rằng Trì Sa Sa là vì giúp mình thoát thân, sau khi xuống lầu còn với ấy hai tiếng cám ơn.

      Nào biết, Trì Sa Sa cười hì hì khoát tay, " cảm ơn, cảm tạ gì hết, dù sao tớ cũng có chuyện tìm cậu giúp đỡ."

      Hứa Nùng trong nháy mắt liền nghĩ tới lời thần bí chưa xong của ấy vừa rồi, loại dự cảm tốt kia lại từ trong lòng tràn ra.

      Nhìn biểu tình của , Trì Sa Sa nháy mắt thay đổi sắc mặt.

      "Đồng chí Tiểu Hứa, nếu như sau khi cậu vừa mới nhận được trợ giúp, nghĩ cảm tạ mà , vậy tổ chức nhưng là đối với cậu tỏ vẻ thất vọng nha."

      Hứa Nùng bất đắc dĩ, cùng đối mắt hồi lâu, nhận mệnh hỏi: "Có việc gì?"

      ——————————

      Người Chu Khởi tìm tới là thuộc hạ trong quán bar, Hoa Tí.

      Sau khi Hoa Tí đến đại học B cảm thấy rất mới lạ, đặc biệt là còn nghe lão Đại kêu mình tém tém lại chút, lại ăn mặc bình thường chút.

      cố ý chọn bộ có ống tay dài, che khuất hình xăm lớn cánh tay phải của mình, tóc cũng làm cho giống vẻ lưu manh côn đồ lúc bình thường ở quán bar. tiệm uốn tóc làm cái đầu học sinh, còn nhuộm đầu tóc vàng thành đen.

      Hoa Tí vốn dĩ lớn lên cũng kém, lúc này ăn diện theo kiểu sinh viên, nhìn qua ngược lại còn trẻ ra ít.

      Cho nên sau khi Lưu Ngải nhìn thấy , cho rằng cũng là học trường nghề bên cạnh, câu đầu tiên mở miệng liền hỏi: " cũng thuộc chuyên ngành thi đấu điện tử sao?"

      Hoa Tí có chút mơ hồ, phản ứng kịp, "Hả?"

      Chu Khởi nhàn nhạt liếc cái, thuận miệng thay đáp: " phải, học hàn điện."

      Hoa Tí: "..."

      Lưu Ngải có chút xấu hổ, cũng hỏi nhiều nữa, tiếp đến giao quần áo trong tay cho bọn họ.

      "Đây là quần áo thi đấu của các , lớn hẳn là vừa vặn, lát nữa lúc huấn luyện liền có thể mặc." Tiếp đến chỉ chỉ thùng đồ uống thể thao ở trong góc, "Tôi còn mua nước cho các , nếu khát trực tiếp có thể uống."

      Chu Khởi gật gật đầu.

      Mà đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến trận ồn ào cùng tiếng huýt sáo, hướng tầm mắt về phía bên đó, phát nhóm các mặc đồ cổ vũ bóng rổ về hướng này.

      Các mỗi người đều ăn mặc rất nóng bỏng, áo 3 lỗ tay, quần váy siêu ngắn cùng với vớ thể thao dài tới đầu gối.

      Các của khoa Biểu diễn người so người thân hình càng đẹp, làn da cũng trắng, lúc này đều duyên dáng kiều đứng ở bên đó, cũng khó trách sân vận động các nam sinh thét lên điên cuồng.

      Lưu Ngải cười, vừa nhìn bên kia, vừa : " Trì Sa Sa này động tác ngược lại là rất nhanh nha, hôm qua còn phần nàn với tôi thiếu người, hôm nay..."

      Lời chưa hết, liền thấy Chu Khởi bỗng nhiên từ bên cạnh cấp tốc về phía bên kia.

      vừa , vừa mở áo thi đấu trong tay ra.

      Vài giây đồng hồ sau, trực tiếp vào giữa những cổ vũ bóng rổ đó, đứng lại ở trước mặt Hứa Nùng.

      Hứa Nùng từ sau khi đổi xong quần áo, có chút mâu thuẫn, nhưng nề hà Trì Sa Sa dây dưa, trực tiếp liền bị như vịt xua lên giá, trâu bắt chó cày kéo tới sân huấn luyện.

      Lúc tiến vào, vẫn luôn cúi đầu, vì thế cũng chú ý tình huống phía trước.

      Thẳng đến khi Chu Khởi đứng lại trước mặt mình, mới có chút kịp phản ứng.

      Chầm chậm ngẩng đầu, còn chưa thấy mặt người kia, liền cảm thấy có cái áo rơi xuống từ đầu mình, tích tắc, eo lõa lồ bên ngoài, cùng non nửa đùi, toàn bộ bị che khuất.

      Trì Sa Sa ở bên thấy Chu Khởi đưa quần áo cho Hứa Nùng mặc, theo bản năng "Ơ" tiếng, "Cái đó..."

      Kết quả lời chưa hết, liền thấy con mắt của Chu Khởi quét qua, ánh mắt hờ hững lại mang theo lãnh ý, Trì Sa Sa bị hù dọa, lời muốn đều trực tiếp mắc kẹt trong cổ họng.

      Hứa Nùng mơ hồ, sau khi cảm thấy người nhiều thêm bộ quần áo, liền ngẩng đầu nhìn qua.

      Mặt trời lúc này vừa vặn chiếu vào đỉnh đầu Chu Khởi, biểu tình của có bất cần đời cùng phóng túng thường ngày, quanh người nhiều thêm tia lạnh lẽo, thâm trầm.

      Chỉ thấy cụp mắt nhìn Hứa Nùng, trầm giọng mở miệng với .

      "Bạn học , em ngoan nha."
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Xuxu2109, SiAm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :