1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 21
      <bản chỉnh sửa>

      "Trước tiên đừng cử động, phía sau có dấu ấn quả dâu tây."

      Khi Chu Khởi xong, Hứa Nùng đầu tiên là kịp phản ứng. Đợi qua hai ba giây đồng hồ sau, đầu óc hoạt động trở lại, rốt cuộc khi hiểu "Quả dâu tây" mà là cái gì...

      Trong nháy mắt, hai má đỏ bừng.

      Phản ứng đầu tiên của chính là thoát ra khỏi trói buộc của Chu Khởi.

      Quá xấu hổ mà! Hứa Nùng cũng biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình tại của bản thân, nếu có thể, rất muốn trực tiếp biến mất.

      Chu Khởi vốn có cảm giác gì lớn, cả người lười biếng chỉ muốn trêu chọc .

      Nhưng nào ngờ này bỗng nhiên ngoan, ở trong ngực ngừng cọ loạn, làm hô hấp của vốn ổn định, giải thích được bắt đầu tăng nhanh.

      "Đừng lộn xộn!"

      Chu Khởi lần nữa mở miệng, ngữ khí có chút nặng nề hơn lúc đầu, Hứa Nùng nghe ở khoảng cách gần, luôn cảm thấy trong giọng của cũng nhiều hơn chút trầm khàn mà lúc trước có.

      Hứa Nùng biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có thể cảm giác được thay đổi của , thậm chí cánh tay vòng trước người cũng chặt hơn trước, thể nào thoát ra được, cho nên động tác chỉ có thể dần dần chậm lại.

      Chu Khởi ôm trì hoãn tại chỗ hồi lâu, khô nóng trong lồng ngực mới dần dần lắng xuống.

      rủ mắt đánh giá trong ngực chút, nhìn thấy mặt, nhưng đôi tai xinh đẹp trắng nõn, lúc này cũng là nhuộm màu đỏ ửng.

      Chu Khởi nhếch môi cười, cằm còn đặt ở vai Hứa Nùng, mở miệng hỏi: "Vừa rồi giãy dụa cái gì? phải tôi phía sau có cái gì sao."

      Hứa Nùng lúc này ngược lại bình tĩnh hơn chút, tuy rằng vẫn cảm thấy xung quanh tràn đầy xấu hổ, nhưng là đến mức khiến xấu hổ đến khống chế được.

      cố nén, giọng thăm dò hỏi câu: "Rất... Rất ràng sao?"

      "Em xem?" Chu Khởi giật giật cằm, ở vai xê dịch vị trí, "Tôi cách xa như vậy cũng nhìn thấy, em xem có ràng hay ?"

      Hứa Nùng lúc này lại có chút gấp gáp, cũng phải cái gì khác, chính là cảm thấy nếu quả như Chu Khởi , vậy lát nữa làm thế nào quay về khách sạn đây!

      tại thời gian còn xem là quá muộn, bên trong phim trường đều là người lại lại, cái Siêu thị này lại cách khách sạn xa như vậy, chẳng phải là bị vây xem đường sao? !

      Càng nghĩ càng tuyệt vọng, mà bụng dưới lúc này lại thầm truyền đến cảm giác đau đớn, còn kèm theo cảm giác trào ra ở phía dưới, khiến lông mày càng nhăn chặt lại, tay cũng tự giác che lấy bụng dưới.

      Động tác này của bị Chu Khởi nhìn thấy, rủ mắt nhìn , giọng đứng đắn hơn vừa mới rồi rất nhiều, "Rất khó chịu sao?"

      Hứa Nùng lúc này cũng quan tâm Chu Khởi có phải người khác phái hay , chuyện này cùng có xấu hổ hay , theo bản năng gật gật đầu, "Ừ."

      Giọng có chút rầu rĩ, thanh vừa thấp vừa mềm mại, dường như kẹp giữa khó chịu cùng ủy khuất, Chu Khởi nghe xong liền chịu được.

      trì hoãn nữa, tuy rằng rất muốn ở chỗ này ôm nhiều hơn lát, nhưng thấy như vậy, càng nhiều hơn là đau lòng.

      Lặng im lát, Chu Khởi mở rộng đồng phục người, hai cánh tay trái phải kéo đồng phục đến trước người Hứa Nùng, giây sau, kéo đồng phục lại cùng nhau, bọc cả người lại trong ngực mình.

      " thôi, chúng ta quay về khách sạn."

      Hứa Nùng chớp mắt hai cái, có chút kịp phản ứng, "Cứ như vậy trở về?"

      "Nếu sao?"

      "..."

      Nhưng bị ôm trở về như thế này sao! Giống như trước rất làm người khác chú ý a!

      đúng, bị ôm trở về như vậy, cảm giác cùng với mang theo... nơi bị bẩn trở về, càng làm người khác chú ý hơn.

      Chu Khởi vừa cao vừa đẹp trai, diện mạo dáng người đều nổi trội, qua lại khẳng định hấp dẫn càng nhiều ánh mắt.

      Huống hồ vẫn là dưới tình huống ôm mình, đến lúc đó người lén lút đánh giá bọn họ khẳng định càng nhiều, lỡ như hiểu lầm quan hệ của bọn làm sao đây?

      Hơn nữa... Đến lúc đó nếu lại đụng phải người quen trong tổ...

      Hứa Nùng dám lại nghĩ tiếp.

      Chu Khởi đoán được trong lòng suy nghĩ cái gì, thèm để ý chút nào mở miệng: "Đụng phải người quen thế nào? Em nhưng là ở trước mặt mọi người phát uy, còn để ý ánh mắt người khác như vậy sao?"

      "..." phải là để ý ánh mắt người khác, chỉ là muốn khiến người khác hiểu lầm thôi!

      Chu Khởi vẫn ôm , thấy lại chậm chạp chuyện, bổ sung câu:

      "Huống hồ, em quên rồi sao? tại người cả tổ đều biết tôi theo đuổi em, cho dù chúng ta làm cái gì, bọn họ cũng tự chủ được mà nghĩ nhiều."

      "Cho nên, đừng băn khoăn nhiều như vậy, nhanh lên, trai đưa em trở về."

      "..."

      Hứa Nùng yên lặng, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh bị ôm trước người, về hướng khách sạn.

      đường trở về quả nhiên như Hứa Nùng nghĩ, người lui tới trong thành phố điện ảnh, ánh mắt đại đa số đều hướng lên người bọn họ.

      Trong mắt mọi người đều mang theo tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, dường như suy đoán quan hệ của hai người, cũng suy đoán thân phận của Chu Khởi.

      Dù sao trong thành phố điện ảnh và truyền hình này đại đa số lớn lên xinh đẹp đều là trong vòng minh tinh, mà Chu Khởi lại so với ngôi sao nam càng đẹp trai soái khí hơn, khí chất quanh người cũng cao hơn bọn họ rất nhiều, mọi người hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên.

      Hứa Nùng ra quá để ý ánh mắt người khác, nếu cũng thể vác cái dáng vẻ quê mùa này lăn lộn ba năm cuộc sống đại học.

      Chẳng qua... tại tình huống hoàn toàn giống, muốn khắc chế thèm để ý cũng khắc chế nổi a!

      Hứa Nùng cúi đầu xuống càng thấp, thậm chí hận thể lấy xuống dây cột tóc đầu thả tóc mái xuống, lại hối hận vì sao ra ngoài vội vã như vậy, ngay cả kính mắt cũng quên mang!

      Càng nghĩ càng cảm thấy sốt ruột, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.

      Chu Khởi nhận ra vội vàng của , lười biếng ôm lấy , cũng quá để ý, tốc độ sải chân cũng nhanh hơn chút, theo bước chân của .

      Sau đó dễ dàng gì vào trong thang máy khách sạn, Hứa Nùng thấy ai theo, trước là lặng lẽ thở phào, tiếp theo cũng để ý chuyện gì, hung hăng dùng sức, trực tiếp thoát ra từ trong ngực Chu Khởi.

      Đuôi lông mày Chu Khởi nhếch lên, cà lơ phất phơ với câu: "Tớ này bạn học , quá đáng mà, qua sông đoạn cầu cũng nhanh như bạn nha."

      Hứa Nùng muốn đế ý , lúc này xung quanh chỉ có hai người bọn họ, xấu hổ kia lần nữa quét qua trong lòng, yên lặng lùi lùi sang bên cạnh, lại lui về phía sau hai bước , đứng ở phía sau Chu Khởi.

      —— "Đinh."

      Cửa thang máy lên tiếng từ từ mở ra, Hứa Nùng lần này phản ứng vô cùng nhanh, hai tay bé đưa về phía sau, nắm chặt túi đồ che ở sau người.

      Sau đó vài bước lao ra ngoài, cũng đợi Chu Khởi.

      Tuy vậy Chu Khởi chân dài, mặc dù bị bỏ rơi vài bước, cũng vẫn đuổi kịp mà còn vượt qua .

      Khi đứng ở cửa căn phòng, Hứa Nùng vừa vặn quét thẻ phòng vào bên trong, Chu Khởi chậm rì rì chuẩn bị cùng vào.

      Nào biết, sau khi Hứa Nùng bước vào, lập tức đưa tay đẩy cái.

      Lần này lực đẩy của rất lớn, Chu Khởi có phòng bị gì, nhưng là bị đẩy lui về phía sau .

      Tiếp theo, cũng cho cơ hội phản ứng, trực tiếp hung hăng đóng cửa phòng lại.

      Chu Khởi mắt mở trừng trừng nhìn ván cửa đóng trước mắt mình, chóp mũi thiếu chút nữa cũng bị đập trúng, lui về phía sau hai bước, sau lúc lâu, bật cười.

      nàng này những muốn qua sông đoạn cầu mà, còn muốn qua cầu rút ván?

      Thế nào? Hôm nay muốn cho ngủ ở đây sao?

      Đại khái qua mười mấy giây, Hứa Nùng ở bên trong dường như cũng nhận thấy được hành động của mình có chút đúng, lại lặng lẽ mở cửa.

      tựa người vào khe cửa thấy Chu Khởi vẫn đứng tại chỗ chưa , hiểu sao thở phào.

      Nghĩ đến hành động vừa rồi của bản thân, Hứa Nùng có chút ngại ngùng, cũng dám đối diện Chu Khởi, trực tiếp giọng mở miệng : "Cái kia... trước tiên mua đồ dùng sinh hoạt , mua xong rồi quay lại."

      xong, cũng đợi Chu Khởi trả lời, lại lần nữa đóng chặt cửa phòng.

      Chu Khởi ngược lại cũng để ý, rất nghe lời lại xuống lầu, tùy tiện mua vài thứ mà bản thân dùng được xong lại về phía khách sạn.

      Chẳng qua, khi lần nữa gõ cửa, lúc nhìn thấy Hứa Nùng, hiểu sao cảm giác sắc mặt có chút đúng lắm.

      "Làm sao vậy?" Chu Khởi vừa thuận tay đóng cửa, vừa ở sau lưng hỏi.

      Hứa Nùng vốn muốn nhẫn nại chịu đựng, nghe chủ động mở miệng, nhất thời lại có chút nhịn được nữa.

      yên lặng đứng tại chỗ, nhìn hai ba giây, khuôn mặt nhắn yên tĩnh, hỏi : " vừa mới rồi... Chắc chắn chính mình nhìn thấy ràng?"

      "Nhìn cái gì?"

      "..." Hứa Nùng bị câu hỏi của làm cho nghẹn lời, lại an tĩnh hai giây, tiếp theo hít sâu vào hơi, giọng có chút máy móc mở miệng, "Quả dâu tây!"

      Chu Khởi nhíu lông mày, "Nếu sao?"

      Hứa Nùng bị dáng vẻ đương nhiên này của làm cho phát hỏa, vài bước về phía phòng tắm, từ bên trong lấy áo khoác vừa mới cởi mang ra.

      Tiếp theo, chỉ chỉ vị trí phía sau áo, " quả dâu tây, là cái này sao? ? !"

      Ánh mắt Chu Khởi lười biếng đặt mặt áo, nhìn cái, quá để ý đáp: "À."

      "..."

      Đây tính là dâu tây gì? ! Đây ràng là mẫu thêu đằng sau áo khoác của mà! Vị trí quả có chút dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, nhưng màu sắc này cũng kém nhiều lắm !

      Hứa Nùng vốn dĩ bị làm cho xấu hổ chịu được, lúc này ngược lại chỉ còn lại xúc động muốn đánh người.

      Chu Khởi thấy dáng vẻ thở phì phì, chỉ cảm thấy trong lòng lại bị cào cho phát ngứa.

      nhàn nhã mở miệng, giọng điệu vô cùng thản nhiên: "Tôi nhìn lầm rồi sao? Quả rất giống..."

      Hứa Nùng sợ lại ra lời lẽ gì kinh thiên động địa, nhanh chóng cho xong lời phía sau, đưa tay đè lên miệng .

      "Được rồi! Đừng nữa! Chuyện này dừng ở đây!"

      lúc này nhìn hung dữ, nhưng nhìn từ góc độ của Chu Khởi, lại chỉ còn lại thanh nhã quyến rũ người.

      Ánh mắt Chu Khởi trở nên sâu thẳm, môi còn bị tay của bịt lại, vừa thơm vừa mềm, bỗng nhiên có chút muốn mở miệng.

      Hứa Nùng cũng nhận ra động tác này có chút thân mật, sau khi phản ứng lại xấu hổ chầm chậm buông tay xuống, bàn tay còn cầm áo khoác của mình, đầu ngón tay nhàng gãi gãi ở mặt áo, sau lúc lâu, giọng : "Dù sao, đừng lại nhắc đến nữa."

      Chu Khởi lười biếng nhếch môi, cười có chút lưu manh hư hỏng.

      "Được, em cái gì là cái đó."

      ————————————

      Ngày hôm sau lúc Hứa Nùng tỉnh lại, Chu Khởi vẫn còn ngủ.

      Sau khi rửa mặt xong, thấy thời gian còn sớm, liền cầm thẻ phòng cùng ví tiền xuống lầu, chuẩn bị mua đồ ăn sáng trở về hai người cùng nhau ăn.

      Lúc ra đại sảnh khách sạn, vẫn cúi đầu, yên lòng suy nghĩ chuyện tối hôm qua.

      Đột nhiên, xa xa vang lên giọng ấm áp dễ nghe ——

      "Nùng Nùng."

      Thân thể Hứa Nùng cứng đờ, có chút cứng ngắc ngẩng đầu nhìn qua.

      Quả nhiên, người mấy ngày hôm trước vừa mới xuất tiêu đề của các trang giải trí lớn, Bùi Ngọc, lúc này đứng ở nơi đó, xa xa mỉm cười nhìn Hứa Nùng.
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21094 others thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 22
      <bản chỉnh sửa>

      ra tại thời điểm Hứa Nùng đóng cửa rời , Chu Khởi cũng tỉnh.

      Nhưng cũng phải lúc trước giả bộ ngủ, chỉ là thời gian có chút trùng hợp.

      Khi tỉnh lại mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là cái giá treo quần áo có ròng rọc ở cạnh giường.

      . . . Nên là, ở giữa hai cái giường.

      Phía giá áo treo rất nhiều trang phục diễn của đoàn phim cùng quần áo mà Hứa Nùng bình thường vẫn mặc, của đều là áo phông dài rộng cùng quần bò dày nặng, màu sắc cũng đều là loại trầm tối nhìn có sức sống, còn về váy vóc gì gì đó, cái cũng thấy.

      Lại nghĩ đến ngày hôm qua khi Hứa Nùng đẩy cái giá treo đầy quần áo này đến giữa hai cái giường, Chu Khởi suýt bị chọc cười.

      cũng kiêng dè, trực tiếp thẳng vào vấn đề hỏi: "Sao thế? Coi tôi là lang sói phải đề phòng hả?"

      ra lời này của Chu Khởi rất có lương tâm, tự mình biết, nhưng vẫn là nhịn được mở miệng.

      Hứa Nùng ở đầu bên kia yên lặng, sau đó ở phía bên kia giá áo lườm cái, cách đống quần áo giọng lẩm bẩm: "Đề phòng mang quay trở lại rồi."

      Sau đó Hứa Nùng cũng quân tâm có tâm tình gì, trực tiếp cởi giày bò vào trong ổ chăn.

      Trước khi ngủ còn dặn dò Chu Khởi: "Tôi mua mì ăn liền và sandwich, lát nữa tự mình xử lý ."

      Lúc ấy bụng rất đau, rất khó chịu, hoàn toàn có cảm giác muốn ăn, cũng có tâm tình giúp .

      Chu Khởi lúc ấy cũng trêu chọc nữa, thấy xong an tĩnh lên tiếng nữa, lặng im ngồi ở giường của mình đợi trong chốc lát.

      Đại khái qua mười mấy phút đồng hồ sau, bên phía Hứa Nùng truyền đến tiếng hít thở đều đặn.

      Chu Khởi đứng lên, cũng là lần đầu tiên trong đời, bởi vì sợ ảnh hưởng đến người khác, cố ý thả bước chân cùng động tác.

      Lúc Hứa Nùng ngủ rất ngoan, còn ngoan hơn lúc ban ngày.

      Đầu gối lên cánh tay, người hơi hơi cuộn lại, tóc rối tung rải rác ra trải giường, có mấy sợi dính ở bên môi, lộn xộn quấn quanh, lại thêm phần ngây thơ gương mặt .

      ra Chu Khởi vốn muốn nhìn, đứng dậy là chuẩn bị ra ngoài hút điếu thuốc rồi lại quay trở về, nhưng khi ngang qua bên giường , nhìn thấy dáng vẻ kia của , bước chân liền tự chủ mà dừng lại.

      An tĩnh đến trước giường của , nửa ngồi nửa quỳ, mượn ánh sáng ở đầu giường, Chu Khởi lại tỉ mỉ đánh giá Hứa Nùng.

      ra cũng rất tò mò, bản thân như thế nào liền gục trong tay bé như vậy.

      Những điều thích thể được, hành động cũng nhanh cách kỳ lạ, thậm chí quá trình đối với từ có hảo cảm đến để ý, lại đến nhìn được người khác ức hiếp , cũng nhanh chóng đến thể giải thích được.

      Chu Khởi miêu tả được cảm giác này.

      Trước kia chỉ thích đua xe, thêm nữa, cũng thích những thứ có tính kích thích, ở phương diện này cùng mấy người em khá giống nhau.

      Cho nên nếu đổi lại là tháng trước, đánh chết cũng tin, chính mình khuất phục vì mềm mại yếu ớt như vậy.

      Nhưng Chu Khởi lười lười, khi có chút cảm giác lại cũng dài dòng dây dưa.

      Dùng cách của Trần Tiến để hình dung chính là, Chu Khởi bình thường giống như con cáo lười biếng nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, hai chân bắt chéo vểnh lên, trong miệng lại ngậm cọng cỏ, dáng vẻ lười biếng vô hại.

      Nhưng khi xác định con mồi, vậy giăng ra thiên la địa võng bắt người vào địa bàn của mình.

      Cho nên sau khi xác định tâm tư của bản thân, Chu Khởi chút do dự cũng có, liền thuận nước đẩy thuyền giả nghèo lấy được cảm thông cùng cơ hội gần gũi.

      suy nghĩ rất đơn giản, trước tiên làm cho này loại bỏ cảm giác xa lạ đối với mình, sau đó lại chậm rãi đối với mình sinh ra ấn tượng tốt, còn những cái khác? Kia đều là vấn đề sau này.

      Chu Khởi lúc ấy vừa nghĩ vừa nhìn khuôn mặt nhắn của Hứa Nùng, ánh mắt lia từ cái trán của đường xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở môi .

      Miệng Hứa Nùng rất , hình dáng đôi môi cũng vô cùng xinh đẹp, lúc này bởi vì mặt áp ở cánh tay, đôi môi hơi hơi chu ra, giống như là chờ ai đó tới thân mật.

      Chu Khởi có chút nhịn được, chầm chậm cúi đầu, đôi mắt dán đến trước mặt , khuôn mặt tuấn tú vào lúc chỉ cách đôi môi còn có hai cm, chợt ngừng lại.

      Lúc ấy ánh sáng phát ra từ đèn bàn bị che hơn phân nửa, bên mặt chìm trong bóng tối, có ánh sáng nhàn nhã tràn ra giữa hai người, chiếu sáng đỉnh đầu Hứa Nùng, cũng nhuộm lông mi Chu Khởi màu sáng bóng rạng rỡ.

      Chỉ thấy ở tại chỗ dừng lúc lâu, cuối cùng nhìn vẻ mặt say ngủ của Hứa Nùng, yên lặng nghĩ ——

      Thôi, vẫn là chờ cam tâm tình nguyện .

      Đương nhiên, hết thảy những chuyện này Hứa Nùng đều biết, nếu chừng buổi sáng thức dậy điều muốn làm phải là xuống lầu mua bữa sáng, mà là trực tiếp lôi ra khỏi chăn ném ra ngoài.

      ...

      Bên này, Bùi Ngọc đến mang cho Hứa Nùng bất an cùng sợ hãi .

      Lòng tràn đầy ý muốn lui về phía sau, nhưng bước cũng dám động, chỉ đứng tại chỗ im lặng nhìn đối phương.

      Tuy vậy cũng may lúc này vẫn còn sớm, khách sạn bên này có ai, Bùi Ngọc lại ăn diện khác hẳn lúc bình thường, xe lái cũng phải chiếc thường xuyên lộ diện trước truyền thông, cho nên cơ bản có người nào nhận ra .

      yên tĩnh đứng ở bên đó, sau khi gọi tiếng "Nùng Nùng", làm gì nữa.

      Nhưng đợi nửa ngày, cũng thấy Hứa Nùng qua, lại mỉm cười hướng về phía vẫy vẫy tay.

      "Nùng Nùng, lại đây, qua đây với trai."

      Hứa Nùng toàn thân cao thấp đều tràn ngập kháng cự, liếm môi cứng ngắc đứng tại chỗ hồi lâu, mới máy móc sải bước chân về phía Bùi Ngọc.

      Dây cột tóc đầu Hứa Nùng chưa lấy xuống, tóc mái cũng thả, nhưng kính mắt cùng áo phông dài và quần bò người lại giống dáng vẻ lúc bình thường, vì thế nhìn qua như cũ quê mùa xấu xí.

      Đợi sau khi đến gần, Bùi Ngọc vẻ mặt cưng chiều chạm vào chóp mũi .
      .
      "Lại nghe lời rồi? Đây là lén lút giấu dì nhận diễn của người quen hả?"

      Bùi Ngọc chỉ gọi người tra vị trí của Hứa Nùng, cũng có tra cụ thể làm cái gì. Mà Hứa Nùng bình thường ở trường học khi ra gặp , đều là thay đổi quần áo trước, sau đó lại lặng lẽ lẻn ra từ cửa sau.

      Cho nên Bùi Ngọc chưa gặp qua dáng vẻ như vậy của Hứa Nùng, cho rằng đây là trong tạo hình diễn viên.

      Hứa Nùng bởi vì đụng chạm của mà cảm giác da đầu tê rần, khi trả lời, giọng điệu bất an lại cứng nhắc.

      ". . . Bùi, sao lại đột nhiên tới tìm em vậy?"

      ra Bùi Ngọc và ông Bùi thậm chí bà Tạ đều chỉ lần đề cập qua, bảo Hứa Nùng cần gọi Bùi Ngọc xa lạ như vậy, nhưng Hứa Nùng lại nhiều lần hàm hồ đáp ứng, nhưng lần sau vẫn là chịu trực tiếp gọi Bùi Ngọc là " trai".

      Thậm chí Bùi Ngọc cũng có thể nhận ra, khi đối mặt với mình cảm giác có nhiều phần khẩn trương cùng xa cách.

      Nhưng cũng để ý.

      cảm thấy Hứa Nùng tại với bản thân mà , là vật nắm ở trong lòng bàn tay.

      Người đàn bà mà cha lấy về coi trọng cuộc sống Bùi gia đến mức nào, so với ai khác đều nhìn thấu. Chỉ cần người đàn bà họ Tạ kia rời khỏi Bùi gia ngày, vậy Hứa Nùng ngày thoát khỏi thế giới của .

      Đây cũng là nguyên nhân vẫn luôn để Hứa Nùng ở bên ngoài học tập, cho tới bây giờ tìm người giám sát .

      cảm thấy bản thân nắm chắc mệnh môn quan trọng nhất của , chỉ cần có người đàn bà họ Tạ kia ngày còn ở đó, liền cần tự mình tận lực thúc dục cái gì, bà ta trực tiếp gián tiếp thay mình làm được hết thảy.

      Đối với những người khác, bao gồm thái độ của Hứa Nùng đối với . . . với Bùi Ngọc mà , phải là rất quan trọng.

      Giai đoạn trước mắt này, chỉ muốn người, cái khác? Cùng lắm từ từ dạy.

      Cho nên lúc này Bùi Ngọc cũng theo thói quen xem xưng hô của đối với mình. khẽ mỉm cười, đáp lại : "Đương nhiên là nhớ Nùng Nùng rồi.”

      Hứa Nùng nhìn dáng vẻ thoải mái nhàng của , chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh. tận lực làm cho biểu cảm của mình tự nhiên lần nữa mở miệng: "Vậy. . . làm sao tìm được chỗ này?"

      Bùi Ngọc cũng quá để ý, thuận miệng đáp: " có người bạn quay phim ở đây, xem qua ảnh chụp của em, ở gần đây nhìn thấy em, liền cho ."

      Hứa Nùng vừa nghe liền biết dối, tuyệt đối là lại tìm người tra vị trí của !

      Bạn bè gì chứ, nếu như là có người bạn đúng dịp ở chỗ này nhìn thấy mình, làm sao có thể biết mình ở trong tổ làm phó đạo diễn chứ?

      Tuy vậy những lời này Hứa Nùng ngốc đến mức giáp mặt chất vấn, ra cũng là gián tiếp vạch trần bản thân.

      chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, thể chậm trễ thời gian hơn nữa.

      Vì thế nhanh chóng hỏi: "Vậy, Bùi. . . có chuyện gì ?"

      "À, nhớ em thôi, dì cũng muốn gọi em về nhà ở hai ngày, cho nên liền lại đây đón em."

      Hứa Nùng vừa nghe lời này, liền theo bản năng muốn cự tuyệt.

      Nhưng khóe mắt nhìn về phía cửa khách sạn bên kia, cũng biết có phải ảo ảnh hay , cảm thấy cửa thủy tinh phản chiếu thân ảnh của Chu Khởi dần dần đến gần, lập tức sắp ra.

      bị dọa đến thót tim, nếu là Chu Khởi, vậy ắt hẳn đến tìm mình.

      Đến lúc đó Bùi Ngọc nhìn thấy bên người đột nhiên xuất người đàn ông. . .

      Hứa Nùng dám nghĩ tiếp, động tác rất nhanh về phía ghế lái phụ, vừa vừa chuyện: "Vậy chúng ta nhanh !"

      Bùi Ngọc nghĩ tới dễ dàng đáp ứng như vậy, nhất thời còn có chút ngoài ý muốn.

      Nhưng mặt lại thể ra, cười cười cùng ngồi vào trong xe.

      Sau khi hai người lên xe, Chu Khởi vừa vặn tới cửa lớn của khách sạn. Ánh mắt Hứa Nùng theo bản năng liền liếc về hướng bên đó, thấy ngậm điếu thuốc đứng ở ngoài cửa, cũng nhìn qua bên này, nhõm thở phào.

      Hành động của Bùi Ngọc đều nhìn thấy, mắt cũng thản nhiên liếc về phía bên đó, tiếp theo dịu dàng hỏi : "Sao vậy Nùng Nùng?"

      Đầu óc Hứa Nùng nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ trong chốc lát, liền bịa ra cái lý do.

      "À. . . Em chỉ là nghĩ có cần quay về khách sạn đổi bộ quần áo khác hay , hay là lát nữa ở đường mua."

      Sau khi xong, lại nhanh chóng bổ sung: "Nhưng mà em cũng nhớ ra, lúc tới đây mang mấy cái váy bình thường vẫn mặc, cho nên vẫn là lát nữa ở đường mua bộ thay . . ."

      Bùi Ngọc đưa tay xoa xoa đầu , mặt tất cả đều là sủng nịnh, "Được, chút nữa mua cho em."

      Hứa Nùng chịu đựng cảm giác chán ghét, đường theo Bùi Ngọc trước tiên trung tâm thương mại, mua bộ váy phong cách thục nữ bình thường bà Tạ hay chọn cho .

      Sau đó an tĩnh ngồi ở ghế lái phụ, theo Bùi Ngọc cùng nhau về Bùi gia.

      Xe đường chạy thẳng tới khu biệt thự mới mở của Bắc thành, cuối cùng dừng ở trước cửa biệt thự Bùi gia.

      Hứa Nùng xuống xe trước, lúc chuẩn bị sải bước vào trong sân, có chút do dự biết có cần chờ Bùi Ngọc hay .

      Nào biết Bùi Ngọc nhưng là hành động trước, cũng xuống xe, chỉ hạ cửa kính xuống, lộ ra khuôn mặt ấm áp như ngọc.

      "Nùng Nùng, em vào trước , đỗ xe vào ga ra."

      Hứa Nùng nghe Bùi Ngọc xong, cũng có nghi ngờ gì, gật gật đầu tự mình vào trước.

      Bùi Ngọc nhìn bóng dáng rời , nụ cười dịu dàng mặt dần dần biến mất.

      giây sau, lấy điện thoại ra, khuôn mặt vô cảm ấn nút gọi cho người liên lạc.

      "Thay tôi điều tra người."
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21096 others thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 23
      <bản chỉnh sửa>

      Sau khi Chu Khởi ra khỏi khách sạn, nhìn thấy bóng dáng Hứa Nùng nhưng cũng gấp, trực tiếp ở cửa đốt thuốc chờ .

      Có lẽ qua hơn nửa giờ, cũng thấy Hứa Nùng quay về. lúc này mới cảm thấy có điểm thích hợp, cau mày suy đoán nơi có thể , nghĩ xem có muốn tìm vòng hay .

      Vừa vặn lúc này Mạnh Tư Ngữ mang theo ít người trong tổ từ lầu xuống, trực diện đối mặt Chu Khởi, ta còn rất ngoài ý muốn kinh ngạc lại vui mừng.

      Hôm qua ta và nhà đầu tư mở cuộc họp, cơ bản phần 2 của bộ phim chiếu mạng bàn xong ý định hợp tác.

      Những gì nhà đầu tư muốn là câu chuyện với phong cách tương tự, nhưng nhân vật chính xuất tiếp theo phải hoàn toàn khác.

      Thời điểm dự tính ứng cử viên cho nam nhân vật chính, Mạnh Tư Ngữ ngay lập tức liền nghĩ tới Chu Khởi.

      Cho nên lúc này ở đây gặp được , ta đương nhiên vui mừng.

      ta tiến lên vài bước, khó có khi có dáng vẻ cao lãnh giống bình thường, rất thân mật cười với Chu Khởi, "Xin chào, còn nhớ tôi ? Tôi là đạo diễn của phim xx, hôm qua chúng ta gặp mặt."

      Chu Khởi lười biếng nâng mắt, liếc ta cái, xong tùy tiện đáp "Ừm".

      "Là thế này, có kế hoạch tiếp tục ký hợp đồng hay , bộ phim này của chúng tôi trước mắt. . ."

      Chu Khởi có chút kiên nhẫn ngắt lời ta, "Có chuyện gì cùng nàng nhà tôi , ấy đồng ý chính là tôi đồng ý, tôi chỉ nghe lời ấy."

      ". . ." Sắc mặt Mạnh Tư Ngữ có chút cứng ngắc, nguyên bản hứng trí bừng bừng muốn ra, toàn bộ nghẹn ở trong cổ họng.

      Chu Khởi lười lại phản ứng ta, đứng thẳng người vừa muốn , bỗng nhiên, điện thoại di động tại lúc này vang lên.

      nhìn tên người gọi điện thoại ấn nghe.

      Trong khoảnh khắc, thần sắc vốn nhàn tản chậm rãi trầm xuống, qua vài giây đồng hồ, trầm giọng đáp lại bên kia: "Ừm, tôi bây giờ qua."

      xong, cũng lại cho Mạnh Tư Ngữ cơ hội chuyện, sải chân dài, cất bước rời .

      Mạnh Tư Ngữ nhìn bản thân từ đầu tới cuối bị triệt để lờ , nhất thời tâm trạng khó chịu.

      ta thầm cắn chặt răng, hỏi người phía sau: "Hứa Nùng đâu?"

      ————————
      Hứa Nùng kỳ sau khi trở lại Bùi gia, liền vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin nghỉ phép với Mạnh Tư Ngữ.

      Nhưng biết làm sao, sau khi vào biệt thự bà Tạ liền vẫn luôn rời khỏi , ngừng lôi kéo đông tây, căn bản tìm thấy cơ hội thích hợp.

      "Cuối cùng cũng có thời gian, nếu phải trai con đón con, mẹ thấy con vẫn là tính về nhà ."

      Bà Tạ và Hứa Nùng ngồi ở chỗ, ông Bùi ngồi ở đối diện hai người, nhìn mẹ con hai người thân mật chuyện phiếm, mặt ông ta cũng tràn ngập sung sướng, cười vui vẻ vừa uống trà, vừa nhìn hai người.

      Hứa Nùng có chút chịu nổi, khi chỉ có hai người bà Tạ rất ít có vẻ mặt ôn hoà như vậy đối với , đại đa số đều là dặn dò phải chịu thua kém, phải nỗ lực, căn bản nghiêm khắc giống người mẹ, càng giống như là cấp .

      Bùi Ngọc lúc này từ bên ngoài vào, mặt còn treo nụ cười ôn hòa, khi đến gần hỏi bọn họ: " chuyện gì vậy?"

      Ông Bùi cười tủm tỉm, "Dì Tạ con Nùng Nùng học rồi thích về nhà nữa."

      Ý cười mặt Bùi Ngọc càng sâu, vừa cởi áo khoác tây trang người ra giao cho người giúp việc, vừa : "Kia quả nên em ấy, quả có chút có lương tâm, có bạn học liền quên mất người trong nhà."

      Bà Tạ nghe vậy, cũng cười, còn vươn ngón trỏ ra chỉ chỉ vào trán Hứa Nùng, "Đúng là, cái đứa có lương tâm."

      Hứa Nùng lúc này ngược lại có căng thẳng cùng sợ hãi khi đơn độc ở chung với Bùi Ngọc, đối mặt người nhà, nhưng dưới đáy lòng cũng vui vẻ nổi.

      Nhất là nhìn đến bà Tạ ở trước mặt hai cha con cố ý tỏ ra thân mật với mình, trong thân thể Hứa Nùng ỷ trào ra bài xích cùng chán ghét.

      Cũng may người giúp việc lúc này tới, vô cùng cung kính với bà Tạ: "Phu nhân, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, bà có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."

      Bùi Ngọc giống như có chút kinh ngạc, hỏi: "Chuẩn bị gì? Dì muốn làm cái gì?"

      Ông Bùi ở bên cười tiếp: "Dì Tạ con phải thấy các con đều về nhà, liền muốn tự mình làm bữa cơm cho các con ăn sao."

      Bùi Ngọc nghe xong, cũng cười với bà Tạ: "Vậy là vất vả cho dì rồi."

      Bà Tạ vội vàng lắc đầu, "Nên như vậy, phải con ở nước ngoài đoạt giải sao? Dì muốn thay con chúc mừng."

      rồi, lại quay sang dí dí vào trán Hứa Nùng, "Còn có đứa bé có lương tâm này, dì xem nó mấy ngày này cũng gầy, khẳng định là ở trường ăn uống tốt , khi còn bé nó chỉ quen ăn đồ ăn dì làm."

      Hứa Nùng trầm mặc phản bác, nhưng ra chỉ có biết, bà Tạ trước kia ở nhà căn bản biết nấu cơm, xuống bếp vẫn luôn đều là cha .

      Mà khả năng nấu nướng của bà Tạ, cũng là tháng thứ hai sau khi đến Bùi gia, khẩn cấp học.

      . . .

      Sau đó bà Tạ phòng bếp bên kia, trong phòng khách chỉ còn lại có cha con Bùi gia cùng Hứa Nùng ba người.

      Bùi Ngọc cũng tìm Hứa Nùng chuyện, vẫn luôn hỏi chuyện trong công ty ông Bùi. Sau đó xong, dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên gọi dì giúp việc tới.

      " Cậu chủ Bùi, cậu có việc gì phân phó?" Người giúp việc .

      " pha cốc trà táo đỏ lại đây, bỏ thêm nhiều đường đỏ."

      Người giúp việc lĩnh mệnh vào phòng bếp chuẩn bị trà.

      Ông Bùi có chút ngạc nhiên, hỏi Bùi Ngọc: " phải con thích uống ngọt sao?"

      "Là cho Nùng Nùng uống."

      Bùi Ngọc lập tức cũng quay đầu nhìn về phía Hứa Nùng, khuôn mặt là dịu dàng, cùng tự trách.

      "Xin lỗi, Nùng Nùng, trai mới vừa trở về cũng nhìn thời gian, quên mất mấy ngày này hàng tháng em thoải mái. Lát nữa uống trà xong, em lên lầu ngủ chút , lúc ăn cơm kêu em xuống."

      ". . ."

      Cùng loại tình, Hứa Nùng giờ này khắc này hoàn toàn có xấu hổ cùng khó xử như khi đối mặt Chu Khởi đêm qua, toàn thân cao thấp chỉ còn lại có kinh hoàng cùng cứng ngắc.

      Cái người này. . . Ngay cả loại chuyện này của cũng nhớ ràng.

      Hứa Nùng dám nghĩ thêm nữa.

      Nhưng hành động này của Bùi Ngọc, ở trong mắt ông Bùi lại là chuyện tốt.

      Ông ta nhìn Hứa Nùng cười ha ha, lại nhìn Bùi Ngọc, : "Nhìn thấy quan hệ của các con tốt như vậy, cha và dì Tạ con cũng vui vẻ."

      Bùi Ngọc mỉm cười rót cho ông Bùi thêm chén trà, chuyện.

      Sau khi dì giúp việc bưng trà táo đỏ tới, Hứa Nùng lập tức uống, sau đó liền hướng về phía hai người đàn ông trong phòng khách gật gật đầu, nâng bước lên lầu.

      Lúc lên cầu thang, vẫn có thể cảm thấy có ánh mắt mãnh liệt nóng rực luôn chăm chú dán vào lưng mình, im lặng, dưới chân bước chân càng nhanh.

      vào phòng ngủ của mình ở Bùi gia, sau khi khóa kỹ cửa, Hứa Nùng mới lặng lẽ thở ra.

      Trùng hợp, điện thoại di động của tại lúc này chợt vang lên.

      Cầm lên liền thấy, là điện thoại của Mạnh Tư Ngữ.

      Hứa Nùng cho rằng Mạnh Tư Ngữ gọi điện thoại đến mắng mình, dù sao vô cớ biến mất, cũng chưa xin phép.

      Nhưng sau khi nhận điện thoại, thái độ của Mạnh Tư Ngữ tại đầu kia, có chút kỳ lạ xem là quá ác liệt.

      Khi hai ngày này có lẽ muốn xin nghỉ, Mạnh Tư Ngữ cũng gì, giọng điệu cũng xem như bình tĩnh.

      " có thể đến, nhưng là cái nam diễn viên khách mời lúc trước sao? Sau khi , cũng theo luôn rồi."

      Hứa Nùng sửng sốt, Chu Khởi rồi?

      " vẫn luôn đến đoàn phim sao? Có thể nào còn chưa thức dậy hay ?"

      " đâu, tôi cùng người trong tổ gặp ở cửa khách sạn, sau khi hàn huyên được hai câu nhận cuộc điện thoại, liền vội vàng bỏ . có rảnh nhanh chóng liên hệ với chút, bên này còn thiếu hai cảnh diễn của đó."

      Hứa Nùng bình tĩnh lên tiếng trả lời, sau đó lại giao phó với Mạnh Tư Ngữ ít công việc trong đoàn phim rồi cúp máy.

      Sau khi cuộc gọi kết thúc, trong đầu Hứa Nùng vẫn là kinh ngạc, bên lại bất ngờ về thái độ hôm nay của Mạnh Tư Ngữ.

      cảm thấy phản ứng này quá giống Mạnh Tư Ngữ, nếu ta nghe chuyện mình thu thập Bạch Hiểu, hình như cũng đến mức thay đổi lớn như vậy ? Lúc trước cho Bạch Hiểu kia mấy bàn tay, Mạnh Tư Ngữ cũng vẫn là biểu rất cường thế mà.

      Về phương diện khác. . . Chính là kinh ngạc về Chu Khởi.

      Mạnh Tư Ngữ vội vàng bỏ , là có việc gì gấp sao?

      Hứa Nùng tự chủ liền nghĩ tới chuyện lúc trước thiếu khoản nợ, trong đầu bất chợt có chút lo lắng.

      Muốn gọi điện thoại cho hỏi chút, rồi lại phát bọn họ căn bản còn chưa kịp trao đổi số điện thoại.

      Hứa Nùng trầm mặc, nghĩ lát nữa ăn cơm xong, nhất định phải tìm cái lý do nhanh chóng quay về phim trường mới được.

      ————————

      Động tác của bà Tạ rất nhanh, quá giờ đồng hồ, liền làm bàn mỹ thực bê ra.

      Thịt cá phối hợp đầy đủ, hơn nữa mỗi đĩa đồ ăn cũng đều được bày biện vô cùng tỉ mỉ, đánh mắt nhìn qua, ngược lại giống như là đồ đóng gói từ nhà hàng mang về.

      Ông Bùi gọi người mở chai rượu đỏ, rót cho mỗi người ly, tiếp đó dẫn đầu nâng ly, "Nào, trước chúc mừng cậu chủ Bùi của chúng ta, lại giành được cái ảnh đế."

      Bùi Ngọc và bà Tạ đều cười chạm ly cùng ông Bùi, Hứa Nùng cũng đưa tay tượng trưng cùng bọn họ đụng cái, tiếp theo do dự có nên nhấp ngụm rượu hay , Bùi Ngọc ở bên đè cổ tay của xuống.

      "Thân thể thoải mái đừng uống rượu, bảo dì ngâm cho em ly trà táo đỏ."

      xong liền muốn mở miệng hô tiếng dì.

      Hứa Nùng thấy thế, nhanh chóng ngăn cản, " cần đâu, em ăn cơm có thói quen uống nước."

      "Vậy được." Bùi Ngọc nghe xong, cười xoa xoa đỉnh đầu , "Vậy chờ ăn cơm xong lại gọi người thay em chuẩn bị."

      Bà Tạ ở bên cạnh nhìn bọn họ tương tác, mặt nổi lên ý cười vui mừng, bà ta quay đầu với ông Bùi: " xem hai đứa trẻ cảm tình tốt."

      Ông Bùi vội vàng gật đầu, "Vừa nãy cũng lời này đó."

      Hứa Nùng nghe bọn họ , trầm mặc ngồi yên ghế, lời gì nữa.

      Sau đó, Bùi Ngọc thừa dịp giữa lúc gắp đồ ăn cho Hứa Nùng, đột nhiên với bà Tạ: "Đúng rồi, dì Tạ, buổi tối con chuẩn bị mang theo Nùng Nùng ra ngoài chơi chút, gặp gỡ mấy đứa bạn nối khố của con."

      Bùi Ngọc vô cùng biết làm việc, cũng biết cách nắm lấy điểm yếu của người khác.

      Lời này của ra theo lý hẳn là phải hỏi Hứa Nùng trước, nhưng lại trực tiếp lướt qua hỏi bà Tạ, giống như chỉ cần bà Tạ đồng ý, tình liền có thể xác định.

      Mà bà Tạ nghe xong lời này đương nhiên vui vẻ, bạn chơi từ của Bùi Ngọc cũng đều là công tử hoặc là thiên kim nhà giàu, Hứa Nùng cùng gặp bọn họ, đối với tương lai, chỉ có lợi mà có hại.

      Bà ta mới vừa muốn gật đầu, liền nghe Hứa Nùng ở bên cạnh mở miệng trước: " ngại quá, Bùi, buổi chiều em có khả năng muốn quay về. . ."

      Lời của Hứa Nùng còn chưa dứt, Bùi Ngọc liền thân mật cúi xuống bên tai , thấp giọng cười : "Nùng Nùng, chính là giúp em giấu diếm, em nếu lần này cho mặt mũi, có lẽ phải ở trước mặt dì vạch trần chuyện em lén lút theo đoàn phim diễn à."

      Khi chuyện, hơi thở phả vào vành tai Hứa Nùng, chỉ cảm thấy da đầu từng đợt run lên, theo bản năng liền muốn trốn về phía sau.

      Bùi Ngọc cũng thèm để ý, đem lời đối với Hứa Nùng cho hết, liền lại với bà Tạ: "Dì, dì đồng ý ? Con vẫn luôn muốn mang Nùng Nùng ra ngoài chơi chút."

      Bà Tạ nhìn thấu ý tứ muốn phản bác vừa mới rồi của Hứa Nùng, nhưng bà ta cũng để ý chút nào, tại ở trong mắt bà ta, chuyện của Hứa Nùng đều là bé đáng kể.

      Cho nên bà ta đáp ứng chút do dự: "Đương nhiên."

      xong còn nhìn về phía Hứa Nùng, : "Lát nữa lên lầu mẹ chọn cho con bộ quần áo đẹp, cùng trai con ra cửa, cũng thể làm mất mặt."

      Hứa Nùng thầm đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, trầm mặc lời nào nữa.

      ... . . .

      Bởi vì Bùi Ngọc uống chút rượu, tuy rằng say, nhưng chung quy nên lại tự mình lái xe.

      Cho nên buổi tối khi ra ngoài, ông Bùi phái lái xe theo bọn họ.

      Cũng biết có phải là do có người ngoài hay , sau khi lên xe, Bùi Ngọc ngược lại so với lúc trước an tĩnh hơn ít. Ngoại trừ khi mới vừa lên xe hỏi Hứa Nùng câu "Điều hòa có thấp ", đường cũng lại mở miệng.

      Thân thể Hứa Nùng kề sát lên cửa xe ở bên kia, mặt hướng ra cửa sổ, tầm mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.

      Xe đường vững vàng tới địa chỉ Bùi Ngọc ——

      quán bar trong trung tâm thành phố.

      Hứa Nùng có phản ứng gì lớn, vốn dĩ muốn trực tiếp an tĩnh theo Bùi Ngọc xuống xe, nhưng tại lúc này, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ của bỗng nhiên khựng lại.

      Phía trước cách xe của bọn họ xa, chiếc xe thể thao khoa trương đột ngột dừng lại. Thân xe toàn màu đen, trong đêm tối, lại càng nhiều thêm thần bí.

      Chỉ thấy lúc này cửa xe của chiếc xe sang trọng kia mở ra, người đàn ông dáng người thon dài cao ngất từ trong xe bước ra.

      Sắc trời quá tối, Hứa Nùng thấy mặt của đối phương, nhưng nhìn bóng lưng lại hiểu sao thấy có chút quen thuộc.

      nhìn lầm rồi sao? Người đàn ông này. . . Như thế nào có chút giống Chu Khởi?
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21097 others thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 24
      <bản chỉnh sửa>

      Ở giữa những người bạn lớn lên từ với , Bùi Ngọc từ trước đến giờ luôn là nhân vật trung tâm được mọi người xoay quanh.

      Thứ nhất là bởi vì lăn lộn trong giới giải trí, danh tiếng được lan truyền khắp cả nước, cùng với những thiếu gia tiểu thư chỉ có chút tên tuổi ở Bắc thành là giống nhau.

      Thứ hai, cũng là bởi vì từ khi bắt đầu học, là đối tượng mọi người sùng bái theo đuổi, mọi người cũng quen rồi, vẫn luôn đem trở thành trung tâm mà tâng bốc.

      Cho nên khi thấy Bùi Ngọc dẫn theo người tới, ánh mắt của mọi người đều lập tức tập trung lại đây.

      Ở đây có mấy người từng tham gia hôn lễ của ông Bùi và bà Tạ, nhưng khi đó Hứa Nùng mới lên cấp 3, nhoáng cái cũng qua vài năm, Hứa Nùng từ bé con lúc ấy lắc mình hoàn toàn thay đổi.

      Nhất là lần này bà Tạ lại đặc biệt trang điểm ăn diện cho , mái tóc dài màu đen với đuôi tóc cuộn sóng, nhàng phân tán vai. Trang điểm đậm, nhưng là màu son môi đậm hơn so với bình thường, càng đỏ mọng hơn.

      người mặc chiếc váy liền quai màu đen, cổ lộ ra xương quai xanh tinh xảo, da thịt bả vai ở trong hoàn cảnh mờ tối của phòng bao trong quán bar, trắng sáng nổi bật.

      Trang phục của Hứa Nùng hôm nay, ngoài mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ ra, còn nhiều thêm chút chín chắn và quyến rũ.

      Cho nên có mấy người bạn nối khố của Bùi Ngọc trước kia từng gặp qua vài lần, lúc này cũng nhận ra , thậm chí còn có chút hiểu lầm.

      "Ơ, Bùi Ngọc, đây là mang theo chị dâu tới gặp chúng ta sao?"

      người trong đó cười hì hì trêu chọc câu, tiếp theo trong phòng bao liền vang lên tiếng ồn ào cùng tiếng huýt sáo. Vẻ mặt Bùi Ngọc dung túng, cười cười nhưng ngăn cản bọn họ.

      Đợi bọn họ đều ầm ĩ đủ rồi, sau đó dần dần an tĩnh lại, mới cười dịu dàng, câu: "Đừng bậy, đây là em tôi."

      xong, còn xoa xoa đỉnh đầu Hứa Nùng, "Nùng Nùng, chào hỏi các chị ."

      Hứa Nùng nhịn xuống chán ghét cùng kiên nhẫn, nhếch môi hướng vào trong phòng bao gật gật đầu, tiếp đó giọng câu: "Chào mọi người."

      Lưu Khải, người em thân thiết nhất của Bùi Ngọc phản ứng lại trước, nhảy lên chạy đến trước mặt Hứa Nùng, " là em Nùng à? Này thay đổi cũng quá nhiều , dáng người cũng cao lớn ít nha, cũng nhận ra nữa."

      Bùi Ngọc ra bình thường đều rất dung túng ít hành động bốc đồng của Lưu Khải, nhưng lúc này thấy muốn tiếp cận Hứa Nùng, thản nhiên chắn trước người .

      "Được rồi, con bé dễ dàng gì mới đáp ứng theo tớ ra ngoài, cậu đừng dọa nó."

      Lưu Khải "Chậc" tiếng, nhìn thái độ che chở này của Bùi Ngọc, trong lòng nghĩ, này đãi ngộ đối với thích cùng với người khác quả giống nhau à, khác biệt cũng lớn.

      Chỉ là, Lưu Khải là ở trong số ít người biết Bùi Ngọc thích Hứa Nùng. lúc đầu cũng quá tán thành, bởi vì ấn tượng của đối với bà Tạ tốt lắm, cảm thấy đứa bé mà loại phụ nữ như vậy dạy dỗ ra cũng có chỗ nào tốt.

      Nhưng là Bùi Ngọc chính thức chuyện với , lúc đó Lưu Khải mới biết được, tâm tư của Bùi Ngọc đối với Hứa Nùng sâu nặng bao nhiêu, cho nên sau đó thêm gì nữa.

      Tuy vậy lần này gặp lại Hứa Nùng, ngược lại cảm thấy Bùi Ngọc có chút ánh mắt.

      bé mấy năm trước nhìn có gì nổi bật, nhưng tại vừa thấy, khi đó căn bản là khối ngọc chưa mài dũa, tốn chút tâm tư người , liền biến thành vật thu hút ánh mắt người ta.

      Nghĩ đến đây, Lưu Khải lại thể bội phục ánh mắt bạn tốt.

      . . .

      Bùi Ngọc vì để Hứa Nùng chơi thoải mái, sắp xếp cho ở giữa đám con , trước khi rời còn nhắc nhở mấy kia chiếu cố Hứa Nùng.

      Những nàng này phần lớn đoán được thân phận của Hứa Nùng, cũng có tâm tư làm khó , huống hồ các mỗi người đều cảm thấy rất hứng thú với Bùi Ngọc, qua lại với em của , chỉ có trăm lợi mà hại.

      Cho nên sau khi Bùi Ngọc rồi, mấy nàng này đều rất nhiệt tình với Hứa Nùng. Có người lấy cho hoa quả, có người lấy cho đồ ăn vặt, còn có vài người thậm chí trước mặt mọi người lấy điện thoại di động ra muốn trao đổi nick WeChat với .

      thanh trong phòng bao rất lớn, Hứa Nùng vốn là bị đập cho có chút đau đầu, giờ phút này lại bị nhóm phụ nữ vây quanh, người mỗi người các đều phun ít nước hoa, vài loại mùi hương nồng nặc trộn lẫn cùng nhau, càng làm cho dây thần kinh hai bên huyệt thái dương của nhảy lên thình thịch.

      cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp bị tiêu hao hết, tê liệt nhẫn nại.

      Vừa vặn lúc này lại có người có mắt nhất định phải đưa cho ly rượu ngọt, lễ phép cự tuyệt lần, đối phương hết hy vọng, còn khuyên nhủ: "Em , đừng sợ, chị lừa gạt em đâu, rượu này rất dễ uống, cũng say. Nào, nếm thử."

      Người kia xong liền trực tiếp đưa cốc rượu tới, Hứa Nùng theo bản năng đưa tay ngăn cản, muốn cự tuyệt. nghĩ tới tay hai người ngoài ý muốn đụng vào nhau, rượu trong cốc lập tức sánh ra hơn phân nửa, toàn bộ thấm vào váy của Hứa Nùng.

      khí trong nhất thời có chút xấu hổ, nhưng Hứa Nùng lại hiểu sao cảm thấy nhõm.

      nhếch nhếch khóe miệng, cười với vừa mời rượu kia, " có việc gì, tôi toilet xử lý chút."

      Chuyện xảy ra đột ngột, Bùi Ngọc cũng biết tình huống bên này thế nào, đợi sau khi Hứa Nùng ra ngoài, mới giọng hỏi hai câu.

      Biết được chuyện xảy ra, nhè nhíu mày, biểu tình ngược lại thay đổi quá nhiều, chỉ mặn nhạt hỏi câu: "Người là ai mang đến?"

      Người phụ nữ kia Bùi Ngọc cũng quen biết, cho nên khẳng định là bạn mới của tên bạn nối khố nào đó.

      Vốn là mọi người vẫn chưa cảm thấy gì, liền vì câu hỏi này của Bùi Ngọc, khí đột nhiên liền có chút khó hiểu.

      . . .

      Hứa Nùng có tâm tư để ý tới tình huống trong phòng bao phát triển như thế nào, dễ dàng gì mượn lý do xử lý váy trốn ra ngoài, suy nghĩ toàn bộ đều là cuối cùng cũng có thể thở ra hơi.

      Tầng hai của quán bar hoàn toàn khác tầng , trong hành lang cũng người lại, mà tầng náo nhiệt hơn rất nhiều, trong sàn nhảy tràn đầy thanh niên nam nữ cuồng nhiệt nhảy nhót, ghế dài cũng ngồi đầy người vừa chơi vừa uống rượu.

      Hứa Nùng trước tiên là toilet xử lý cái váy của mình chút, sau khi ra, tự hỏi nên nhắn tin cho Bùi Ngọc thế nào để tìm lý do về trước.

      vừa nghĩ, vừa sải bước chân hướng về chỗ ngoặt phía trước. Đợi khi thân thể qua chỗ ngoặt, vài bóng người nhảy vào trong tầm mắt của .

      tự chủ trừng to mắt muốn nhìn cho ràng chút. . .

      Xảy ra chuyện gì, bóng dáng này tại sao lại có chút giống Chu Khởi?

      . . .

      Hoa Tí ra đoán được, Đại ca của kiêm ông chủ Chu Khởi, sau khi biết người kia xuất , phản ứng vô cùng kịch liệt.

      Nhưng là ngờ, phản ứng của Chu Khởi kịch liệt như vậy.

      Lần này người kia đã bị đánh cho trận, hốc mắt thâm đen, khóe miệng cũng rách toác tràn ra vết máu.

      Nhưng người kia dường như cũng nhìn thấy lửa giận của Chu Khởi, bộ dạng như vậy, vẫn hiểm cười khiêu khích Chu Khởi.

      Hoa Tí cùng mấy huynh đệ khác yên lặng đứng ở bên, ở trong lòng bắt đầu mặc niệm cho .

      Chu Khởi mới vừa giáo huấn xong trận, lúc này châm điếu thuốc ở bên cạnh hút. từ cao nhìn xuống người nằm úp sấp mặt đất, giống như là nghe thấy khiêu khích trong miệng người kia, đột nhiên cười.

      Tiếp theo, liền thấy từ từ ngồi xổm xuống, mặt mang theo vẻ bất cần đời rồi lại có nụ cười khiến người khác run sợ.

      mở miệng : "Tao phải cho người của mày nhắn cho mày sao, mày nếu muốn trốn, tốt nhất trốn cả đời, đừng lại để tao tìm được?"

      rồi, đầu tàn thuốc cũng từ từ hướng về mu bàn tay của người kia ấn xuống, vào lúc tàn thuốc cách làn da mu bàn tay người này chỉ có mấy mm, phía sau đột nhiên vang lên giọng ——

      "Chu Khởi?"

      Thanh mềm mại lại có chút quen thuộc, Chu Khởi sững người, có chút chắc chắn chầm chậm quay đầu lại.

      Đèn tường của quán bar thắp lên ánh sáng lờ mờ, thanh điện tử ở tầng trộn lẫn với tiếng la hét của nhóm thanh niên nam nữ trong sàn nhảy truyền đến, tràn ngập ở xung quanh.

      Ánh mắt hai người Chu Khởi và Hứa Nùng gặp nhau, xa xa nhìn nhau, giờ phút này đáy mắt đều là ngạc nhiên.

      Hứa Nùng ngạc nhiên vì xuất ở đây, cùng với lạnh lùng cùng tàn bạo quanh người tại khiến người ta sợ hãi... Lúc trước đối mặt với nhóm người cho vay nặng lãi kia, cũng có đáng sợ như vậy.

      Thời gian yên lặng hai ba giây, tiếp theo, khí thế quanh người Chu Khởi dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng rút xuống.

      Chỉ thấy từ từ đứng dậy, chân dài sải bước, vững vàng về phía Hứa Nùng.

      người lúc này còn lưu lại ít lệ khí chưa tan hết, nhưng là hiểu sao, Hứa Nùng cũng sợ hãi.

      dường như từ trong đáy lòng liền tin tưởng, người đàn ông này bất kể thế nào, cũng tuyệt đối thương tổn tới .

      Loại cảm giác này rất kỳ lạ giải thích được, nhưng cũng rất kiên định.

      Hoa Tí là người cực kỳ có nhãn lực, sau khi nhìn thấy thay đổi của lão đại nhà mình, vội vàng gọi huynh đệ xung quanh kéo người đất , bản thân cũng theo vào trong phòng bao.

      Hứa Nùng còn hơi sững sờ, tại khi đứng lại trước mặt mình còn có chút kịp phản ứng.

      Chỉ thấy Chu Khởi dường như là rất mệt mỏi, cúi người xuống, đặt trán lên vai Hứa Nùng.

      Cái váy Hứa Nùng mặc có quai, đầu vai lộ ra hề che đậy, trán của Chu Khởi tiếp xúc với làn da vai , hô hấp như có như phả vào làn da , làm cho có chút ngứa, lại có chút cứng ngắc biết làm sao.

      giây sau, Chu Khởi mở miệng.

      "Bạn học ."

      ". . . Ừ?"

      "Tôi bị bắt nạt thê thảm mà."

      ". . . ? ? ?"

      "Vừa mới rồi người kia thiếu chút nữa đánh chết tôi, nếu phải là tôi cực lực phản kháng, em có lẽ cũng gặp được tôi nữa rồi."

      ". . ." chắc chắn?

      ràng nhìn thấy là thu thập người khác nha. . .

      Suy nghĩ lúc này của Hứa Nùng bị làm cho rối tung lên, trong đầu lát là hình ảnh đầy người tàn bạo, trong chốc lát lại là giọng bi thảm của .

      lúc lâu sau, mới chủ động mở miệng: "Vậy. . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Chu Khởi vẫn luôn chờ hỏi những lời này, cho nên lúc này nghe mở miệng, mơ hồ khóe miệng phía dưới tự giác nhàn nhạt nhếch lên.

      lười biếng đứng thẳng người, có chút bi thảm cùng : "Chuyện tôi thiếu tiền em cũng biết ?"

      ". . . Ừm."

      "Ông chủ nợ kia tìm được tôi, có thể cho phép tôi cần trả tiền lại, nhưng phải làm việc cho . Cho nên hôm nay tôi liền theo người an bài đến đòi nợ."

      ". . . Sau đó, liền đánh người ta?"

      Mặt mày Chu Khởi tất cả đều là lười biếng, "Là đánh tôi trước, tôi thuộc loại phòng vệ chính đáng."

      xong, còn duỗi tay tới trước mặt Hứa Nùng, chỉ ra chỗ trầy da xương ngón tay.

      "Nhìn , tôi bị chảy máu đây này."

      Hứa Nùng: "..."

      "Đau quá ."

      Hứa Nùng: "... . . ."

      cảm thấy tình có chút thích hợp, trong đầu lại nhớ tới thân ảnh nhìn thấy lúc trước bên ngoài cửa quán bar, từ chiếc xe sang xuống, tiếp đó lại bình tĩnh đánh giá chút quần áo người .

      Liếm liếm môi, rốt cuộc nhịn được, mở miệng hỏi: "Cái đó, . . ."

      Nào nghĩ, còn chưa xong, chỗ ngoặt kia truyền đến giọng mơ hồ.

      "Nùng Nùng?"

      Là Bùi Ngọc!

      Hứa Nùng hoảng sợ, bao nhiêu nghi ngờ cũng để ý nữa, lập tức lôi kéo Chu Khởi trốn vào trong bóng tối của bức tường bên cạnh.

      "Nùng Nùng? Em ở bên kia sao? Nghe thấy trả lời trai tiếng."

      Chu Khởi bị Hứa Nùng đè ở phía dưới, nghe thấy giọng cách đó xa, cùng với chữ " trai" phía sau, đuôi lông mày tự chủ hơi hơi nhếch lên.

      cúi mặt, tiến về phía Hứa Nùng, thấp giọng hỏi câu: "Người nhà của em à?"

      Hứa Nùng lúc này chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, cũng muốn giải thích cái gì nhiều, chỉ có thể hơi hơi gật đầu.

      Sau khi có được đáp án, Chu Khởi thấp giọng cười cái.

      Tiếp theo, cúi người xuống, môi mỏng dán vào bên tai Hứa Nùng, điệu bộ lười biếng dựa vào , thân mật .

      "Bạn học , sợ bị người trong nhà hiểu lầm là sớm à?"
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21096 others thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 25
      <bản chỉnh sửa>

      Hứa Nùng và Chu Khởi trong bóng tối ở góc tường. Bên kia, tiếng bước chân của Bùi Ngọc từ từ tới gần.

      Trái tim vẫn luôn căng thẳng, lời của Chu Khởi ở bên tai quanh quẩn vòng, cũng có tâm tư để ý tới.

      Chỉ im lặng trong chốc lát, khẽ giọng phân phó: "Lát nữa tôi qua trước, cần làm gì cả. Chờ chúng tôi xa rồi, hãy rời , biết chưa?"

      dám chuyện lớn tiếng, giọng vốn dĩ mềm mại, lúc này càng giống như được bọc lớp kẹo bông xốp mềm, từng câu từng chữ đánh vào trong lòng Chu Khởi.

      Vừa ngọt vừa mềm.

      Chu Khởi chỉ cảm thấy ngực giống như bị cái gì đó phất qua, cụp mắt cẩn thận nhìn hai má trắng nõn tinh xảo của , còn có đôi con ngươi đen bóng nghiêm túc nhìn mình ——

      Chậc, muốn mạng mà.

      Tiếng bước chân ở bên kia càng ngày càng gần, Hứa Nùng cũng có tâm tư lại để ý xem Chu Khởi có hiểu ý tứ của mình hay . đứng thẳng người, trước khi quay còn cho ánh mắt, cảnh cáo được làm loạn.

      Chu Khởi nhìn dáng điệu khẩn trương của , quá để ý nhếch khóe miệng, có chút lười biếng mỉm cười.

      Hứa Nùng ra khỏi chỗ ngoặt trước, bước từng bước về phía bên kia, khi mở miệng, tận lực khiến cho giọng của mình nghe được tự nhiên.

      " Bùi, em ở bên này."

      Chu Khởi ngược lại chưa từng nghĩ khiến Hứa Nùng phải khó xử, lúc này rất nghe lời còn trong bóng tối ở góc tường.

      Chẳng qua. . .

      Đuôi lông mày Chu Khởi hơi hơi nhếch lên, Bùi sao? Vừa mới rồi người đàn ông kia phải tự xưng là " trai" sao? Như thế nào Hứa Nùng bên này lại có cảm giác xa lạ như vậy?

      Bùi Ngọc nhìn thấy Hứa Nùng xuất , ý cười mặt càng sâu hơn.

      Vốn là muốn hỏi Hứa Nùng có phải tức giận chuyện vừa rồi hay , nhưng ánh mắt đảo qua phía bên kia, ở nơi mới vừa nhìn thấy Hứa Nùng xuất , mặt đất còn có bóng người, lời Bùi Ngọc ban đầu muốn đều dừng lại.

      Có điều, ngạc nhiên trong đáy mắt cơ hồ là lóe lên, trong khoảnh khắc liền điều chỉnh tốt biểu tình, mỉm cười với Hứa Nùng.

      "Nùng Nùng, là gặp bạn sao?"

      Hứa Nùng sửng sốt, hiểu Bùi Ngọc hỏi cái này là có ý gì. Chẳng lẽ vừa rồi nhìn thấy Chu Khởi? !

      nhất thời có chút căng thẳng, còn chưa kịp hỏi cái gì, thấy Bùi Ngọc hướng về chỗ ngoặt bên kia : "Là bạn của Nùng Nùng sao? Nếu ngại qua đây cùng chơi .“

      Trái tim Hứa Nùng lập tức vọt lên cổ họng, quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc, liền thấy Chu Khởi chậm rì rì từ chỗ ngoặt ra.

      Hai mắt Bùi Ngọc theo bản năng nheo lại, nếu nhìn nhầm, người đàn ông này, chính là người buổi sáng nhìn thấy ở thành phố điện ảnh? Là người mà lúc trước Nùng Nùng vẫn luôn nhìn kia?

      Trong lòng hắn xẹt qua tia thô bạo, nhưng mặt lại ngụy trang rất tốt, chút cũng có cảm giác khác thường, thậm chí còn chủ động tiến lên, đến gần Chu Khởi.

      Hứa Nùng hoàn toàn hiểu mọi chuyện làm sao lại phát triển thành ra thế này, giờ phút này cảm xúc của khẩn trương đến chết lặng, mắt mở trừng trừng nhìn hai người đàn ông chậm rãi đến gần nhau.

      Lúc Bùi Ngọc về phía Chu Khởi, ánh mắt vẫn luôn ung dung thản nhiên đánh giá .

      Áo phông cùng quần dài màu đen chất lượng thấp, cổ tay đeo bất luận đồ vật gì, đầu ngón tay kẹp thuốc lá. . . khói thuốc mù mịt bay ra mùi vị rất cay rất hắc, tuyệt đối cũng là hàng rẻ tiền.

      quan sát xong, lại yên lặng đem ánh mắt quét qua khuôn mặt Chu Khởi.

      Đối phương ngược lại là lớn lên có gương mặt mê hoặc người, khí thế quanh người cũng là biếng nhác cùng nhàn nhạt cường thế. Nhưng Bùi Ngọc ở trong đầu cẩn thận lục tìm phen, sau khi xác định bản thân chưa gặp qua người này trong giới thượng lưu Bắc thành, thô bạo trong lòng chậm rãi bị khinh thường thay thế.

      Nếu đoán sai, người này hẳn chỉ là bạn học của Nùng Nùng ?

      sinh viên nghèo toàn thân cao thấp chỉ có cái mặt có thể nhìn.

      Ý cười mặt Bùi Ngọc càng sâu, khi đến trước mặt Chu Khởi dừng lại, dẫn đầu vươn tay, biểu ra bộ dáng rất có thiện chí.

      "Là bạn của Nùng Nùng sao? Xin chào, tôi là trai của ấy, Bùi Ngọc."

      Chu Khởi bình thường chú ý nhiều đến giới giải trí, bạn bè quan hệ tốt cũng chỉ có mấy người, còn lại công tử ở Bắc thành cơ bản để ý, thậm chí gặp qua cũng rất ít.

      Cho nên Bùi Ngọc cái người này, với rất xa lạ.

      Mí mắt hạ xuống, rủ mắt nhàn nhạt nhìn bàn tay đưa qua của Bùi Ngọc, lúc lâu, mới lười biếng đưa tay ra.

      Dáng vẻ của hai người đàn ông lúc này hoàn toàn khác nhau, người thân sĩ ôn nhuận, kẻ lười biếng bất cần đời, hai phe gặp nhau, khí cũng hiểu sao tăng thêm cảm giác căng thẳng.

      Nhưng Hứa Nùng lúc này hoàn toàn cảm thấy được địch ý của bọn họ dành cho nhau, điều sợ hãi chính là Bùi Ngọc phát có tiếp xúc cùng người khác phái, cho dù gì, khẳng định cũng lén lút cho bà Tạ.

      khi bà Tạ biết, đây tuyệt đối là cái phiền toái lớn.

      Hứa Nùng dám nghĩ thêm nữa, bước chân vội vàng về phía bọn họ, trước lúc Chu Khởi còn chưa kịp mở miệng, liền giành trước thay .

      " Bùi, người này. . . Là bạn học của em."

      Tiếng "Bạn học" này làm đuôi mắt Chu Khởi giương lên, ánh mắt liếc về phía Hứa Nùng.

      Ánh mắt hai người gặp nhau, đáy mắt Hứa Nùng tràn ngập thâm ý, quá ràng, nhưng Chu Khởi nhìn ra được, bảo mình phối hợp.

      Trong khoảnh khắc, Chu Khởi mặt mày lười biếng mở miệng: "Phải, tôi là bạn học của Hứa Nùng."

      Sau khi xác định thân phận của Chu Khởi, Bùi Ngọc dường như cảm thấy cần thiết phải biết tên của .

      trước là buông tay hai người nắm ra, tiếp đó cười ôn hòa với Chu Khởi, "Nếu là bạn học của Nùng Nùng, vậy bằng lên chơi cùng chúng tôi , tôi và mấy người bạn bao phòng ở bên cạnh."

      Người có chút thân phận ở Bắc thành đều biết, ông chủ đứng sau quán bar này có bối cảnh rất cường ngạnh, tuy rằng mọi người vẫn luôn chậm chạp chưa từng gặp qua thân phận của ông chủ thần bí này, nhưng từ việc những cậu ấm của vài gia tộc lớn đều thường xuyên đến ủng hộ, cùng với việc chưa từng có người nào dám ở chỗ này gây rối thấy, liền đủ để nhìn ra thực lực cùng bối cảnh của ông chủ này mạnh thế nào.

      Mà nhóm người đến tiêu tiền ở quán bar này cũng được phân chia rất ràng, tầng là nhằm vào đại chúng, có tiền liền có thể vào, tầng hai lại là nhằm vào khách hàng sang trọng cao cấp, người đến tiêu tiền đều là người có bên trong thẻ vip lưu trữ hơn 7 chữ số.

      Bùi Ngọc biết Chu Khởi vì sao có thể xuất ở tầng hai, nhưng cũng cảm thấy đối phương là người có tiền có thể tới tiêu xài.

      Vậy nên đơn giản tiếp câu, mục đích cũng là vì để Chu Khởi hiểu, thế giới của và Hứa Nùng cách nhau rất xa.

      Mà Hứa Nùng sau khi nghe xong Bùi Ngọc , phản ứng đầu tiên chính là muốn thay Chu Khởi cự tuyệt, ai có thể có thể dự đoán được, còn chưa kịp cái gì, Chu Khởi liền đoạt trước.

      Chỉ thấy hơi hơi dương cằm, lười biếng nhếch nhếch môi.

      "Được thôi."

      —————————

      Lúc Bùi Ngọc ra ngoài tìm Hứa Nùng, khí trong phòng bao quá tốt.

      Lưu Khải hung hăng quở trách người bạn mang theo bạn kia tới, sau đó lại bảo đối phương dẫn người nhanh chóng cút , lúc này mới đem tình bình ổn.
      hiểu rất Bùi Ngọc, người này nhìn ấm áp dịu dàng, dáng vẻ rất lạnh nhạt chấp nhất, nhưng thực tế là ngoan lại bao che khuyết điểm.

      xử lý đối phương trước, ra cũng là lưu lại cho đối phương con đường sống, chuyện này nếu là để Bùi Ngọc ra tay, biết náo loạn thành bộ dạng thế nào nữa.

      Lưu Khải cho rằng xử lý sạch chuyện phiền phức này rồi, chờ Bùi Ngọc mang theo Hứa Nùng quay lại liền có thể an ổn chút.

      Ai có thể có thể ngờ được, những mang Hứa Nùng quay lại, còn mang về . . .người đàn ông? ?

      Lưu Khải nhận thấy cái gì đó sai sai, trước là nhìn thoáng qua Bùi Ngọc, hai ánh mắt gặp nhau, hiểu sao nhìn ra thâm ý khác thường từ trong mắt Bùi Ngọc.

      Ý nghĩa này vừa xoay vòng trong đầu, Lưu Khải lại nhìn Hứa Nùng theo phía sau bọn họ, đột nhiên liền hiểu ra.

      Hóa ra người đàn ông này là tình địch của ông bạn ?

      Sau khi Lưu Khải có cái ý nghĩ này, cũng giống như Bùi Ngọc, đầu tiên là liếc nhìn quần áo người Chu Khởi.

      Hừ, từ xuống dưới, tất cả đều là đồ giá rẻ ngay cả thương hiệu cũng thể nhìn ra, tên quỷ nghèo.

      Chậc, chỉ cái bộ dạng này còn muốn tranh giành vợ với người em của sao?

      Lưu Khải trong nháy mắt liền ở trong lòng đứng về phía Bùi Ngọc, tiếp đến cũng giả bộ hỏi: "Bùi Ngọc, mang huynh đệ mới tới à? Người em này là ai vậy? Giới thiệu chút ?"

      "Là bạn học của Nùng Nùng, vừa lúc gặp được, tớ liền làm chủ gọi tới cùng chơi."

      Theo lý thuyết giới thiệu đối phương làm quen, là phải đề cập tên. Nhưng là Bùi Ngọc biết tên Chu Khởi, cũng dường như quá để ý, tình huống này ở trong mắt mọi người, liền có chút tế nhị.

      Người ở đây đều mơ hồ đoán được, Bùi Ngọc đối với người đàn ông mới tới này, thái độ cũng hữu hảo giống như bề ngoài.

      Vốn dĩ trong lòng Lưu Khải vẫn còn lại vài phần hoài nghi, lúc này cũng hoàn toàn bị xua tan.

      Nhìn phản ứng của Bùi Ngọc liền biết, người này khẳng định là mang tới thu thập chuẩn bị đánh đòn phủ đầu mà, vì thế cũng lại cố kỵ gì nữa.

      tiến lên phía trước, dáng vẻ em tốt ôm bả vai Chu Khởi, "Được, bạn học của Nùng Nùng chính là em của chúng ta, nào nào, mời chú uống rượu."

      Chu Khởi nhàn nhạt nhìn lướt qua cái tay của Lưu Khải đặt ở đầu vai của mình, lên tiếng.

      Hứa Nùng trong lòng gấp gáp lo sợ, muốn ngăn cản, nhưng mà Chu Khởi cũng vào sâu trong phòng bao cùng Lưu Khải.

      còn cách nào, đành phải theo sát ở phía sau, nghĩ nếu lát nữa xảy ra chuyện gì, có thể ngay lập tức giúp đỡ.

      Lưu Khải kéo Chu Khởi đến chỗ sâu trong phòng bao, đá đá người ngồi ở sô pha, "Đứng dậy, đứng dậy, nhường chỗ cho tớ cùng người em này nào."

      Mấy người ở đối diện nhường ra vị trí sô pha cho bọn , sau khi Lưu Khải ngồi xuống, đầu tiên lấy hai cái cốc bắt đầu rót rượu.

      Tiếp theo, giơ tay về phía Chu Khởi, "Nào, người em, gặp nhau chính là duyên phận, kính chú ly."

      xong, cũng cho Chu Khởi cơ hội phản bác, ngửa đầu uống cạn cốc rượu trước.

      rót chính là rượu có nồng độ cồn rất cao, bên trong quán bar dung lượng cốc rượu cũng rất lớn, rót xấp xỉ hơn nửa cốc, lúc này mắt cũng chớp cái uống hết, ngược lại giống như là cho Chu Khởi đủ mặt mũi.

      Mặt mày Chu Khởi nhàn nhạt, liếc mắt nhìn đối phương, tiếp theo, cũng cầm lấy cốc rượu của mình

      ngửa đầu đưa cốc rượu tới bên miệng, yết hầu hơi hơi chuyển động, đường nét khuôn mặt nghiêng nghiêng trong hoàn cảnh u tối của phòng bao, càng là góc cạnh ràng.

      Vài người phụ nữ ở xung quanh, ánh mắt lúc này đều tự chủ được hướng về phía .

      ra Bùi Ngọc cũng đẹp trai, nhưng người đàn ông này so với Bùi Ngọc, ngoại trừ soái khí cùng tuấn lãng, người còn thêm phần ngang ngược cùng lưu manh vô lại.

      Cho nên đem ra so sánh, người này càng bắt mắt hơn.

      Hứa Nùng nhìn Chu Khởi cũng bắt đầu uống rượu, trong lòng tràn đầy lo lắng. mấp máy môi, đầu óc xoay chuyển, cuối cùng, đem bàn tay bé lén lút sau người, sau đó lôi kéo mép áo phông của Chu Khởi.

      Chu Khởi ngay lập tức cảm nhận được, bàn tay cũng thản nhiên nắm chặt tay .

      Hai người ngồi cạnh nhau, đối diện có ai, mà Bùi Ngọc lúc này là ngồi ở phía bên kia của Hứa Nùng.

      Cho nên động tác của bọn họ, gần như có ai phát .

      Hứa Nùng bị động tác nắm tay của làm cho sững sờ, vốn dĩ lòng tràn đầy lo lắng, lúc này ngược lạ hiểu sao cảm thấy có chút khẩn trương nóng mặt.

      lặng lẽ rút tay ra, nhưng thành công, Chu Khởi nắm rất chặt, nếu như lại dùng sức, khẳng định bị Bùi Ngọc ở bên cạnh phát ra.

      cau mày, an tĩnh lại có hành động gì nữa.

      Mà bên kia, sau khi Lưu Khải nhìn thấy Chu Khởi ngoan ngoãn nghe lời uống rượu, ở trong lòng thầm đánh giá.

      Rượu kia vô cùng mạnh, rót cũng rất nhiều, theo lý thuyết người bình thường đều đưa đẩy cự tuyệt, nhưng đối phương lại trực tiếp uống hết.

      Có thể thấy là nhân vật dễ bắt chẹt.

      Nghĩ đến đây, Lưu Khải có bất luận cái gì cố kỵ, lại rót hai cốc rượu, trừ loại vừa rồi ra, bên trong còn trộn lẫn thêm hai loại nồng độ cao hơn.

      đẩy cốc rượu mặt bàn về phía Chu Khởi, tiếp theo cười hì hì : "Người em, chúng ta uống rượu thế này cũng có thú vị, vậy , nếu chúng ta chơi bài ?"

      Lưu Khải hơi hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay duỗi ra, cầm lấy bộ bài tú-lơ-khơ ở giữa bàn trà.

      vừa xào bài, cũng nhìn Chu Khởi, vừa lại mở miệng : "Nhưng chơi bài đặt cược điểm cũng có ý nghĩa, nếu như vậy , chúng ta chơi 36 điểm, lát nữa ai thắng, liền uống hết hai cốc rượu này, a. . . Sau đó lại gọi đối phương là cha? Giúp vui cho mọi người, thế nào?"

      Lưu Khải này ràng là gây khó dễ, ở đây ai mà biết, chơi 36 điểm lợi hại nhất, gần như trong cái vòng luẩn quẩn này ai có thể thắng được .

      tại lấy cái bản thân am hiểu nhất so với tiểu soái ca mới tới, còn ra loại đặt cược kia. . . Ý tứ phía sau cũng quá ràng .

      Chu Khởi vốn còn lén lút nắm tay Hứa Nùng, đối với lời Lưu Khải quá để ý.

      Nhưng khi đối phương ra loại đặt cược ác ý kia, lực chú ý của Chu Khởi mới dần dần đặt ở người .

      Mí mắt hơi hơi nhấc lên, con ngươi mang theo ý cười nghiền ngẫm, trong khoảnh khắc, nhếch môi ứng chiến: "Được."

      36 điểm Lưu Khải gần như là trong giới có đối thủ, cũng am hiểu quan sát sắc mặt người chơi bài cùng mình, tính bài rất tinh tường.

      Cho nên lúc này rất tự tin, liền chờ lát nữa tên này thua, thay thằng bạn nối khố Bùi Ngọc cho đối phương đòn phủ đầu.

      trước tiên lật lá K cùng lá A, Chu Khởi theo sát lật lá 2 cùng lá Q, hai phe kém nhiều lắm, nhưng là so với Lưu Khải, giữa lông mày của Chu Khởi dường như càng nhiều thêm mấy phần nặng nề.

      Lần này trong lòng Lưu Khải càng chắc chắn, suy đoán trong tay Chu Khởi khẳng định có bài lớn, vì thế muốn đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp bày toàn bộ bài chưa lật trong tay ra.

      6 lá bài, phân biệt là hai lá J, ba lá 10 cùng lá 2.

      rất tự tin, cũng cảm thấy bài trong tay Chu Khởi tuyệt đối qua được mình.

      Nhưng nào ngờ, giây sau, Chu Khởi cũng bày toàn bộ bài trong tay ra.

      6 lá bài, ba lá A! Ba lá 2!

      Người có mặt đều rất ngoài ý muốn, đây. . . Đây là bắt được bốn lá 2 sao? ! Đây là thiên bài nha, có thể trực tiếp hô thắng! Thế nào còn. . .

      Lưu Khải cũng ngây người, trừng hai mắt, thể tin nhìn bài của Chu Khởi mở ra bàn.

      Biểu tình của Chu Khởi ngược lại có thay đổi gì, khóe miệng như trước lười biếng nhếch lên.

      Chỉ thấy cúi người, đưa tay đẩy chén rượu bàn trước mặt mình qua.

      Tiếp theo, khóe mắt khẽ nâng, lười biếng mở miệng với Lưu Khải.

      "Nào, gọi cha ."
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Xuxu2109, susu5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :