1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 17
      <bản chỉnh sửa>

      ra trong cuộc sống rất nhiều chuyện đều giống nhau, khi mở miệng ra, rất khó quay trở lại như cũ.

      Hứa Nùng muốn gây chuyện, nhưng cũng sợ.

      Huống chi, lúc trước đánh Bạch Hiểu mấy cái bàn tay kia, hình tượng của ở trong lòng mọi người sớm thay đổi.

      Nếu có cách nào lại nhẫn, vậy cũng cần lại nhẫn nhịn nữa.

      Cho nên sau khi đột ngột làm Bạch Hiểu như vậy, cũng có bất kỳ cái gì e ngại hay thấp thỏm.

      Thậm chí tại thời điểm Bạch Hiểu liều mạng giãy dụa muốn ngẩng đầu, Hứa Nùng cũng buông tay.

      "Lúc trước mày nhớ kỹ, tao lại lần nữa."

      Giọng rất , ngữ khí cũng rất nhạt, "Cái tổ này tao tiến vào là muốn nỗ lực làm việc, trước kia nhịn mày có nghĩa là tao sợ mày. Mày nếu như lại thu liễm, vẫn luôn chủ động kiếm chuyện, vậy mọi người đều cần an ổn nữa."

      xong, tay đẩy cái, cả người Bạch Hiểu đều lảo đảo lui về phía sau vài bước.

      Khi lại ngẩng đầu, Bạch Hiểu chật vật cực kỳ.

      Cơm, nước canh dính đầy mặt, cái mũi mí mắt cái trán, thậm chí trong lỗ mũi, cũng treo hai cọng hành, lông mi giả còn có hai miếng ớt.

      Bạch Hiểu để ý gì, đưa tay tùy ý dụi dụi mắt, vốn muốn lau sạch mắt, kết quả lại chạm phải miếng ớt, nhất thời ớt cay lọt vào trong mắt, ta khó chịu vừa khóc vừa la.

      "Hứa Nùng! Tao con mẹ nó muốn để cha tao tới giết mày! ! Mày lại dám làm như vậy với tao! Mày chờ đó! Mày chờ đó cho tao! !"

      Bạch Hiểu vừa mắng vừa híp mắt nhìn bốn phía tìm nước, động tác dồn dập chật vật, cả người nhìn qua giống như người điên.

      Những người có mặt đều lạnh mặt bàng quan quan sát, , đại đa số ra cảm thấy Bạch Hiểu là tự tìm ngược, mà có bộ phận , là bị Hứa Nùng lần nữa làm cho ngây người.

      Trong đó cũng bao gồm Chu Khởi.

      Ánh mắt lâu rời khỏi Hứa Nùng, trong đầu cũng ngừng nhớ lại hình ảnh vừa rồi.

      vạn lần nghĩ tới, con mèo nổi giận lên dọa người như vậy, hung ác như vậy, hơn nữa ra tay cũng hề mơ hồ.

      Vốn dĩ vẫn nghĩ đến cái tổ này giúp tìm cách trả đũa, tại phát ra, bản thân dường như cần động thủ rồi?

      Nhưng mà. . .

      Chu Khởi lấy đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng, ánh mắt mang theo ý cười phóng túng đặt ở người Hứa Nùng.

      Đệch, là muốn mạng mà, càng ngày càng quyến rũ.

      ——————————

      Sau đó Bạch Hiểu nổi điên, Hứa Nùng theo ta nữa.

      ép hơi thở quanh người xuống, an tĩnh ra khỏi phim trường.

      Mỗi khi ngang qua chỗ, đều giống như mang theo khí tràng cường đại, ai còn dám chỗ nào cố kỵ tới gần đùa giỡn giống như lúc trước, cơ bản người có mặt đều tự chủ nhường đường cho .

      Chu Khởi cái gì cũng , chỉ đứng dậy chậm rì rì sau lưng .

      Sau khi hai người bọn họ ra ngoài, khí trường quay vốn đông cứng đột nhiên giống như được thả lỏng chút, trái tim mọi người hiểu sao thắt chặt cũng buông lỏng ra.

      Nam diễn viên chính Thư Lãng lúc này cũng hoàn hồn lại, vẻ mặt khoa trương chọc chọc Lý Hướng Nam bên cạnh.

      "Tớ , bạn học này của cậu tính tình hóa ra lớn như vậy sao? Lúc này mới hai ngày công phu thôi, làm sao mà như thay đổi thành người khác ấy!"

      Lý Hướng Nam ngược lại cảm thấy quá mức kinh ngạc, bởi vì có mấy cái bàn tay lúc trước làm nền, cậu ta biết Hứa Nùng lại nhẫn nhịn nữa.

      Cậu ta nhìn bóng dáng Hứa Nùng và Chu Khởi rời , lại nhìn Bạch Hiểu còn ở chỗ cũ khóc lóc om sòm, mày nhíu lại.

      "Là có người quá ngốc."

      ...

      Hứa Nùng cảm thấy tâm tình của bản thân còn có chút bất ổn, vì thế dọc theo đường vẫn luôn mở miệng chuyện. biết Chu Khởi ở phía sau sải chân dài chậm rì rì theo, cũng để ý.

      đến siêu thị , mua cây kẹo mút, lúc yên lặng tính tiền, quay đầu nhìn về phía Chu Khởi.

      " có muốn cái gì ?"

      Đuôi lông mày của Chu Khởi hơi hơi nhếch. Thế nào? Đây là muốn bắt đầu nuôi sao?

      Tuy vậy biết tại tâm tình tốt, làm bậy giỡn giống như trước, cho nên nhàn nhạt lắc lắc đầu.

      Lúc ra ngoài, Hứa Nùng xé vỏ cây kẹo mút nhét vào miệng, hương vị ngọt ngào lan ra trong miệng, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng kia cũng có chậm rãi tiêu tán, vẫn cảm thấy ngột ngạt như trước.

      ngậm kẹo, đầu cúi xuống vẫn luôn chuyện, biết suy nghĩ gì.

      Nhìn từ góc độ của Chu Khởi, giờ phút này Hứa Nùng giống như con mèo bị người ta bắt nạt, vừa liếm miệng vết thương, vừa khập khiễng trở về.

      nhìn nổi nữa, bàn tay thon dài nâng lên, đặt lên đỉnh đầu .

      Hứa Nùng bị cái động tác đột nhiên này của làm cho hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn , dùng ánh mắt hỏi làm cái gì?

      hạ mí mắt nhìn , " phải đánh thắng rồi sao? Vì sao còn vui?"

      Hứa Nùng biết bản thân lúc này cảm xúc lộ ra ngoài rất ràng, cũng ngạc nhiên về câu hỏi của .

      Đôi môi mím chặt, im lặng lúc lâu, cúi đầu nhàn nhạt : " có gì. . ."

      Chỉ là cảm thấy lựa chọn của trước kia, có phải vẫn luôn là sai lầm hay .

      Lúc vào trung học năm thứ nhất, cha ngoài ý muốn xảy ra chuyện, phải ngồi tù.

      tới nửa năm, bà Tạ liền gặp cha của Bùi Ngọc, hai người vốn dĩ cũng là mối tình đầu của nhau, lúc tuổi còn trẻ bởi vì môn đăng hộ đối cuối cùng thể đến được với nhau.

      Người có được vĩnh viễn chính là ánh trăng sáng trong lòng, huống chi bà Tạ năm đó được ông Hứa che chở rất tốt, ở nhà gần như là mười ngón tay dính nước xuân, ngoài thỉnh thoảng đưa Hứa Nùng dạo phố mua quần áo, hoặc là giám sát học tập ra, cuộc sống của bà giống như người phụ nữ thượng lưu.

      Cuộc sống sau khi kết hôn dễ chịu, có chuyện phiền lòng, tự nhiên già.

      Cho nên sau khi ông Bùi lần nữa gặp lại bà Tạ, gần như trong nháy mắt cũng nhớ tới thời gian hai người lúc tuổi còn trẻ ái mộ lẫn nhau.

      Câu chuyện gương vỡ lại lành vĩnh viễn cũng lỗi thời, huống chi sau mấy chục năm, hai người càng là có bất kỳ trở ngại gì.

      Cha Hứa Nùng ở trong tù, biết đến khi nào.

      Mà mẹ của Bùi Ngọc từ lúc còn rất , bị bệnh qua đời.

      Người trong Bùi gia có thể lên tiếng, hoặc là có năng lực ngăn cản ông Bùi cũng sớm đều còn.

      Vì thế, hai người lại đến với nhau, vô cùng xuôi gió xuôi nước.

      Ông Bùi vì thể thích với bà Tạ, mẹ của Hứa Nùng, thậm chí còn vì bà tổ chức hôn lễ long trọng.

      Sáng sớm hôm đó bà Tạ ở nhà, bên để thợ trang điểm tạo hình cho mình, bên chuyện với Hứa Nùng.

      "Nùng Nùng à, bảo bối của mẹ, sau khi cha con xảy ra chuyện mấy ngày này vất vả cho con rồi. Mẹ biết con khó chịu, nhưng là về sau mẹ tuyệt đối để con có cuộc sống tốt.

      Bùi gia là gia tộc lớn có tên tuổi, có uy tín ở Bắc thành, chú Bùi của con bây giờ là gia chủ, chỉ cần có ông ấy ở đây ngày, mẹ con chúng ta nhất định sống rất tốt.

      Mẹ biết có lẽ trong lòng con có chút thích ứng, có lẽ còn nhớ cha con, nhưng là chúng ta còn sống phải nhìn về phía trước, có phải hay ? Hơn nữa mẹ làm nhiều việc như vậy, tuyệt đại đa số đều là vì con. Mẹ muốn con liên tục theo mẹ chịu khổ. Những thứ trước kia cha con có thể cho con, mẹ tuyệt đối cũng có thể cho con."

      ra lúc đó, cãi nhau với bà Tạ mấy lần. Nhiều lần đều là bởi vì cha , Hứa Nùng cảm thấy cha mới xảy ra chuyện bao lâu, bà Tạ lại đột nhiên tái hôn, chuyện này bản thân hoàn toàn chấp nhận được.

      Nhưng thái độ của bà Tạ rất kiên quyết, có lẽ cũng là sợ sống qua những ngày khó khăn, đột nhiên có người có khả năng cứu mình thoát ra khỏi bùn lầy, bà ta làm sao có thể dễ dàng buông tha.

      Những chuyện này Hứa Nùng đều hiểu, nhưng lý giải lý giải, chấp nhận lại là vấn đề khác.

      Tuy vậy, lúc ấy khi bà Tạ xong những lời kia, Hứa Nùng ngẩng đầu nhìn bà ta cái, trùng hợp khóe mắt thấy được thợ trang điểm quấn tóc, đáy mắt là khinh thường cùng trào phúng.

      Lúc đó, Hứa Nùng lời phản đối cũng ra được.

      Bà Tạ nhìn ngoan ngoãn ngồi ở bên, còn tưởng rằng nghĩ thoáng rồi, vì thế đưa tay sờ sờ đầu , lại với : "Đừng tức giận, mẹ biết con nhớ cha con, nhưng là chú Bùi con đối với con cũng rất tốt phải sao?"

      "Nùng Nùng, mẹ hy vọng cuộc sống của con vẫn luôn nhìn về phía sau. Cho nên đồng ý với mẹ, về sau chúng ta ở Bùi gia sống tốt được ?"

      Hứa Nùng biết nên cái gì, biết tại chính mình vô luận thái độ gì đều đúng.

      Nhưng ngay khi vừa nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của người thợ trang điểm, liền có cách nào lại ở trước mặt người ngoài, chống đối bà Tạ.

      Sau đó hôn lễ kia được tổ chức cũng xem như thuận lợi, cảm xúc của Hứa Nùng buồn vui, mang theo cảm giác tê liệt bất lực.

      Tuy vậy năng lực thích ứng của vẫn luôn rất mạnh, việc thay đổi được liền chấp nhận cũng là đạo lý từ cha dạy cho .

      Nhưng nghĩ tới chính mình vẫn luôn thỏa hiệp nhường nhịn, khiến bà Tạ thay đổi càng ngày càng tệ hơn.

      Cuộc sống trong gia đình giàu có luôn luôn dễ dàng, bà Tạ qua mấy tháng sau liền sâu sắc lĩnh hội. Cho nên bà ta ngừng tự thân thay đổi, còn đối với Hứa Nùng cầu càng ngày càng cao.

      Bà ta biết, tinh trong cái vòng luẩn quẩn này nhiều lắm. Mà Hứa Nùng nếu muốn trở nên nổi bật, kéo theo cho bản thân cũng được vẻ vang, lối tắt hữu hiệu nhất chính là làm đại minh tinh.

      Bùi gia có Bùi Ngọc, người nào cảm thấy làm minh tinh là công việc gì thấp kém. Huống hồ Hứa Nùng diện mạo rất giống bà Tạ, bình thường ăn diện cũng vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, con đường này quá mức đáng tiếc.

      Cho nên vào lúc Hứa Nùng lên năm ba trung học bà Tạ liền chính thức đề cập với chuyện thi vào trường nghệ thuật.

      ra, cho dù bà Tạ , Hứa Nùng cũng muốn thi vào đại học B, chẳng qua phải khoa biểu diễn, mà là khoa đạo diễn.

      Cha trước kia có giấc mơ làm đạo diễn, nhưng thực ép buộc vẫn luôn thực được. từ được cha giáo dục hun đúc, cũng đối với nghề nghiệp đạo diễn này có mong muốn rất sâu.

      Nhưng lúc ấy bà Tạ thay đổi rất nhiều, đối với Hứa Nùng càng là ý muốn hoàn toàn khống chế. Cuộc sống hào môn mấy tháng làm cho bà ta biến đổi càng thêm cường thế, rốt cuộc còn dáng vẻ ngày xưa kêu Hứa Nùng bảo bối dài bảo bối ngắn nữa.

      muốn thay đổi, cũng từng đề xuất ý muốn ra ngoài sống mình, ở lại Bùi gia. Nhưng là bà Tạ phản ứng vô cùng mạnh mẽ, gần như nhiều lần đều là cứng trước mềm sau, thậm chí sau lại có hai lần, bà ta còn bị Hứa Nùng đến tức giận sinh bệnh phải nằm viện.

      Bà Tạ là người mẹ mang theo từ lớn lên, Hứa Nùng cho dù cảm thấy bà thay đổi, cũng thể mở mắt trừng trừng nhìn bà xảy ra chuyện.

      Cho nên lúc đó, Hứa Nùng đối với xếp đặt của bà Tạ, đều nhất nhất nghe theo.

      Thành tích của tệ, thi đậu đại học B là chuyện trong dự kiến.

      Ông Bùi muốn vì tổ chức buổi tiệc long trọng, nhưng Hứa Nùng rất kiên quyết cự tuyệt.

      Trong hai năm trung học, nghe qua rất nhiều người khác ở sau lưng mình nghị luận.

      Có người và bà Tạ đều là hồ ly tinh, kẻ quyến rũ lớn, kẻ quyến rũ .

      Còn cho dù lên đại học cũng vẫn luôn dựa vào Bùi gia, nhất định vẫn luôn làm quỷ hút máu, đứa con riêng.

      Nhưng ra tuy rằng vẫn luôn ăn ở tại Bùi gia, tiền của Bùi gia nếu có thể phân cũng động đến, tiền bà Tạ cho , cũng vẫn luôn để trong thẻ mà ông Bùi mở cho .

      Khi đến trường, tiền đóng học phí cùng tiền tiêu vặt tất cả đều là từ sổ tiết kiệm mà cha trước lúc xảy ra chuyện giao cho , tiền bên trong đủ cho học xong đại học thậm chí còn có thể mua căn hộ. Hơn nữa nhìn qua là cùng bà Tạ đến Bùi gia, nhưng thực tế hộ khẩu vẫn luôn dời .

      Cho nên Hứa Nùng nghe đủ những lời kia, muốn đặt mình vào tâm điểm chú ý của mọi người lần nữa.

      Sau đó lên đại học, liền suy nghĩ giấu diếm quan hệ của mình cùng Bùi gia.

      Bắc thành vọng tộc rất nhiều, nhưng chủ động để con cái học biểu diễn, con đường diễn xuất có mấy nhà. Cho nên Hứa Nùng đến đại học B, gần như cần lo lắng đụng phải người có giao tình với Bùi gia mà lại gặp qua .

      trước là trấn an tốt Bùi gia bên này, sau đó ở trước mặt mọi người đưa ra cầu cùng bà Tạ, lên đại học muốn dọn tới ở bên cạnh trường học. Bà Tạ đương nhiên chịu, nhưng khi đó Bùi Ngọc ở bàn cơm thay chuyện, bà Tạ đối với đứa con riêng này của chồng luôn luôn khoan dung nhu thuận, cho nên cũng liền ỡm ờ đáp ứng Hứa Nùng.

      Khi đó Hứa Nùng bài xích Bùi Ngọc, ngoại trừ bởi vì người ngoài hiểu lầm mình quyến rũ ra, Hứa Nùng còn phát chuyện làm sợ.

      Nhưng cũng dám làm quá ràng, vì thế sau khi Bùi Ngọc thay thuyết phục bà Tạ, còn nhàn nhạt với tiếng cảm ơn.

      cho rằng như vậy cuộc sống đại học của mình liền có thể an tĩnh, yên ả hơn rất nhiều, nhưng nào nghĩ đến Bùi Ngọc tại trước khi nhập học, liền đột nhiên ở lần phỏng vấn đề cập đến chuyện thi đậu đại học B, mà còn là chuyện của em của .

      Cũng là từ lúc đó bắt đầu, số lần ở trước màn ảnh chủ động về càng ngày càng nhiều. Kết quả là tại lúc đưa tin, có người nghe xong tên , hứng trí bừng bừng hỏi có phải là em của Bùi Ngọc hay .

      Thậm chí còn có vài ký giả chó săn, chuyên môn ngồi xổm trước đại học B, đều vì để chụp ảnh độc quyền "Em Bùi Ngọc".

      cảm thấy cứ tiếp tục như vậy được, muốn trải qua những tháng ngày luôn bị người nghị luận lần nữa, cũng muốn lại có bất kỳ quan hệ gì cùng Bùi Ngọc hoặc Bùi gia.

      Cho nên nghĩ tới biện pháp thay đổi hình tượng.

      để những thứ nhãn hiệu cao cấp mà bà Tạ mua cho mình sang bên, lại mua ít quần áo già nua quê mùa, tóc cũng cắt mái, mặt cũng mang cặp kính to. . .

      Tóm lại sau khi lại xuất trong sân trường, toàn thân cao thấp điểm là "Diện mạo ngọt ngào, ngoan ngoãn dễ thương" trong miệng Bùi Ngọc.

      Mà cũng là từ khi đó bắt đầu, làm việc càng nội liễm giữ mình. Bởi vì muốn bị bà Tạ phát chuyện mình khoa đạo diễn học thêm, cho nên trong ngày thường gần như đối với ai cũng là thái độ nhường nhịn, sau lần hai lần, ấn tượng của người ở đó đối với đều được củng cố vững chắc, cảm thấy tính tình mềm yếu dễ bắt nạt.

      quá để ý, nhưng là càng để ý bản thân có thể bình tĩnh vượt qua bốn năm cuộc sống đại học này hay . Cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy nhẫn nhịn cũng có gì.

      Nhưng là Bạch Hiểu xuất khiến đột nhiên cảm thấy, ý tưởng của mình cho tới nay có phải sai rồi hay ?

      giữ mình nhường nhịn, thay đổi bản thân, là những gì muốn sao?

      ... . . .

      Chu Khởi cũng biết trước kia có nhiều chuyện như vậy, nhưng từ thái độ, động tác của , cũng khó đoán ra suy nghĩ gì.

      Mặt mày lười biếng, nặng nhéo nhéo hai má Hứa Nùng.

      "Bạn học , dù bạn nghĩ cái gì, nhưng bạn được thừa nhận. Thế giới này, cho tới bây giờ đều là Kẻ mạnh làm vua."

      Đơn giản bốn chữ "Kẻ mạnh làm vua", làm Hứa Nùng ngẩn ra.

      có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Chu Khởi, giống như là quá tin tưởng lời này từ trong miệng ra.

      Chu Khởi thấy biểu tình của có chút dịu lại, bắt đầu đứng đắn trêu đùa.

      "Thế nào? Bị trai Chu đẹp trai hớp hồn rồi?"

      ". . ."

      "Cho nên, tại giải quyết chuyện khác, có phải nên đến vấn đề của chúng ta hay ?"

      Hứa Nùng lí do, "Vấn đề gì?"

      nhếch môi cúi người xuống, dán đến trước mặt hỏi: "Tối nay tôi tới cùng ở chỗ nào?"

      ————————

      Cùng ngày Mạnh Tư Ngữ vẫn luôn quay về phim trường, cũng đưa ra bất kỳ thông báo nào cho mọi người, cho nên người ở đây sau khi ăn cơm xong, liền cùng chờ ở phim trường.

      Sau đó đến buổi tối, Mạnh Tư Ngữ mới gọi điện thoại cho Hứa Nùng, bảo tổ chức cho mọi người kết thúc công việc nghỉ ngơi . ta còn muốn cùng nhà đầu tư họp, biết lúc nào có khả năng quay về thành phố điện ảnh.

      Hứa Nùng ra những lời của Mạnh Tư Ngữ, chữ sai, truyền đạt lại cho những người có mặt ở trường quay, mọi người đều có chút oán giận.

      Đổi lại là lúc bình thường, khẳng định có mấy kẻ thích đâm chọc mắng mỏ Hứa Nùng, lấy trút giận, nhưng lần này lại ai dám làm loại chuyện này.

      Dù sao. . . Bọn họ thấy qua dáng vẻ tức giận của Hứa Nùng, cũng biết phải là loại dễ bắt nạt, sức chiến đấu của Bạch Hiểu mạnh như vậy cũng bị làm thành như thế, bọn họ cũng cảm thấy chính mình có năng lực như thế nào lại đối nghịch cùng Hứa Nùng.

      Thay đổi của mọi người Hứa Nùng tự nhiên cũng nhìn thấy, ngoài tâm tình có chút phức tạp ra, ngược lại có cái phản ứng gì khác.

      Sau khi kết thúc công việc, ngay lập tức an bài chỗ ở cho Chu Khởi.

      Lúc trước vẫn luôn với chuyện này, là vẫn chưa quyết định.

      Theo , cuộc sống bây giờ của rất thảm, cho nên suy xét chính là rốt cuộc dùng tiền khách sạn đêm mấy trăm đồng, hợp lại ở gần đây thuê cho căn phòng cả tháng, hay là đơn giản chỉ để ý đến vài ngày. . .

      Phần diễn kết thúc, bọn họ liền mỗi người ngả, cũng cần phải lo lắng về chuyện này.

      Nhưng suy nghĩ dây dưa mãi vẫn luôn xác định, đến lúc này, cũng chỉ có thể trước tiên thuê phòng khách sạn cho ở.

      Ai có thể có thể dự đoán được. . .

      . . .

      " còn phòng trống nữa? !"

      Hứa Nùng vốn dĩ mặt có chút ngoài ý muốn chuyển thành kinh ngạc, đây là khách sạn thứ năm tìm rồi, khách sạn có thể ở trong khu vực lân cận thành phố điện ảnh tổng cộng chỉ có mấy cái, còn lại đều là ít khách sạn giá thấp, nhưng là vô cùng bẩn thỉu, hơn nữa rất nhiều nơi đều là chung giường. . .

      luôn cảm thấy tuy rằng coi như tìm công việc làm thêm cho đối phương, nhưng từ ngọn nguồn mà tính, vẫn là người ta giúp mình.

      Nếu tìm cái khách sạn thấp kém, bẩn thỉu cho . . .

      Hứa Nùng ngẫm lại cũng cảm thấy ngại ngùng.

      Lúc ở đầu kia cùng nhân viên phục vụ bàn bạc, Chu Khởi giống như người có việc gì, nhàn nhã dựa ở bên cạnh.

      nắm cái Nokia cũ kia, xoa xoa ấn ấn biết gửi cái gì.

      Nhìn từ góc độ bên cạnh, dáng người cao to, điệu bộ lười biếng. Đồng phục học sinh người cũng chưa đổi, khoá cũng chỉ kéo chưa được nửa, lộ ra cái áo phông màu trắng bên trong.

      Vẻ mặt nhàn nhạt, trong khoảnh khắc, cũng biết người ở đầu kia điện thoại di động gửi cái gì, đột nhiên nhếch nhếch khóe miệng.

      Sau đó đầu ngón tay tới tới lui lui lại ấn mấy phím di động, tiếp đó bấm gửi .

      . . .
      Sau khi Hứa Nùng xác định mấy khách sạn này gian phòng trống, quay đầu lại nhìn dáng vẻ này của Chu Khởi, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.

      Như thể nhận ra ánh mắt của , Chu Khởi lười biếng nhấc mí mắt.

      "Sao thế? Vẫn là có phòng trống à?"

      ". . . Ừm."

      Chu Khởi nhìn dáng vẻ buồn bực muốn lại thôi của , trầm mặc lúc lâu, tiếp: "Nếu tôi quay về ký túc xá ở."

      Vừa , vừa làm bộ làm tịch đứng thẳng người, chuẩn bị ra bên ngoài đại sảnh khách sạn.

      Miệng cũng nhàn rỗi, chân dài sải bước, đồng thời lại nhàn nhạt thở dài bổ sung hai câu: "Cũng biết người bên ấy có phải ném chiếu của tôi rồi hay , nếu có chiếu. . . Tôi có lẽ liền trải cái chăn đơn ngủ. Có điều tôi lần này cho rằng có nơi ở , chăn đơn cũng phân cho đồng nghiệp trước kia rồi, biết bọn họ có thể còn cho tôi hay . . ."

      Càng càng đáng thương, Chu đại thiếu gia chỉ thiếu bản thân thành cây cải trắng.

      Mà đúng lúc này, cánh tay đột nhiên bị người kéo lại.

      Bước chân dừng lại, khóe miệng Chu Khởi tự giác nhấc lên, trong biểu tình biếng nhác còn xen lẫn vẻ thực được chuyện xấu.

      Trong khoảnh khắc, áp chế khóe miệng xuống, quay đầu lại, biểu tình khống chế giữa ranh giới lãnh đạm cùng đáng thương.

      "Ừm?"

      khuôn mặt nhắn trắng mềm của Hứa Nùng, ngập tràn rối rắm cùng do dự.

      lôi kéo cánh tay Chu Khởi hồi lâu, mới giọng hỏi câu: "Cái đó. . . Nếu cùng tôi ở phòng? Phòng của tôi là phòng đôi có hai giường. . ."

      Trong đầu Chu Khởi lúc này kỳ có hình ảnh con mèo rơi vào lưới săn của , nhưng phản ứng lại như trước thể ra tia ngoài ý muốn.

      "Có thể sao?"

      Hứa Nùng lại lặng im giây lát, tiếp đó buông tay ra, xoay người, "Theo tôi thôi."

      . . .

      Chu Khởi theo Hứa Nùng quay về khách sạn nơi ở, đường này hấp dẫn vô số ánh mắt các bé, nhưng lại giống như hoàn toàn nhận ra, theo phía sau Hứa Nùng, tầm mắt vẫn luôn nhàn nhã dừng người .

      Cái Nokia cũ trong túi áo vang lên, lấy ra nhìn tên người gọi, lát sau nhận máy.

      "Ừ." Giọng lười biếng, cẩn thận nghe còn có thể nghe ra trong giọng mang theo vui vẻ.

      Trần Tiến hiểu người em này của , vừa nghe liền ràng chuyện thành.

      Tại đầu kia "Chậc chậc" hai tiếng, Trần Tiến : "Huynh đệ làm việc hiệu suất cao ? Cậu mới giờ, tớ liền phái người lấp đầy toàn bộ khách sạn ở gần đó. Vì để ngừa vạn nhất, tớ còn tìm đám người cũng lấp kín mấy khách sạn có thể ở."

      Khóe miệng Chu Khởi tự giác hướng lên , nhưng giọng vẫn là nhàn nhạt, "Ừ, còn được."

      "Chậc, tớ chính là giúp cậu cái đại ân đó, sau này bọn thuộc hạ kia nếu là tìm tớ mời ăn cơm, cậu phải trả cho tớ gấp mười lần đó."

      Chu Khởi liếc nhìn bóng dáng xinh của Hứa Nùng, thuận miệng trả lời: "Được."

      Đừng gấp mười lần, có thể lừa con mèo này vào tay, gấp mấy trăm lần cũng mẹ nó chịu.

      "Còn nữa." Chu Khởi giống như nghĩ tới điều gì, nhàn nhạt bổ sung, "Vừa mới gửi cho cậu người, điều tra cho tớ."

      ngược lại muốn nhìn xem, sau lưng đứa con xấu xí kia rốt cuộc chỗ dựa là ai, lá gan lớn như vậy, dám bắt nạt đến đầu của .
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21098 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bái phục thiếu gia Chu ha, vì muốn lừa bạn Nùng mà quậy hết mấy khách sạn luôn
      Jowie thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 18
      <bản chỉnh sửa>

      ra lúc chờ thang máy, trong lòng Hứa Nùng có chút hối hận.

      vừa rồi bởi vì nhất thời nhẫn nhịn, đưa ra quyết định trong lúc xúc động.

      Kết quả lúc này mới chưa được hai bước, liền hối hận rồi.

      Cho dù có biện pháp giải quyết, cũng nên đề nghị ở cùng mình mà.

      Nhưng cũng phải sợ làm gì mình, tuy rằng thời gian quen biết người đàn ông này cũng dài, người cũng quá chỉn chu, thoạt nhìn lưu manh vô lại đứng đắn.

      Nhưng đáy lòng Hứa Nùng lại hiểu sao cảm thấy phải là người xấu.

      Bản thân bởi vì Bạch Hiểu hãm hại, thiếu chút nữa bị người của nhóm cho vay nặng lãi kia bắt , ra chung, người và những thứ có liên quan gì, rất ít người để ý.

      Đặc biệt là đối mặt đám người hung ác như vậy.

      Nhưng người đàn ông này đều hề do dự, ngay lập tức liền trực tiếp đến cứu .

      Còn có hôm nay, có thể nhìn ra bảo vệ và chiếu cố mình.

      Tuy rằng... cũng ở trước mặt mọi người trêu chọc mấy lần, cũng quả rất đáng đánh đòn, nhưng nếu mang ra so sánh, Hứa Nùng nhớ gần như tất cả đều là những điều tốt về .

      Cho nên ở trong lòng Hứa Nùng, Chu Khởi ước chừng tương đương người đàn ông tốt.

      Nhưng người tốt người tốt, cũng là đàn ông nha... Cho dù tin tưởng làm gì mình, nhưng hai người đứng ở trong gian khép kín, khí cũng rất xấu hổ .

      Nghĩ vậy, Hứa Nùng ngừng ở trong lòng ảo não, như thế nào liền nhất thời xúc động để bản thân lâm vào loại hoàn cảnh thấp thỏm lại xấu hổ này.

      Màn hình bên cạnh thang máy theo quy luật nhảy từng số, 11, 10, 9, 8...

      Ánh mắt Hứa Nùng vốn luôn nhìn chằm chằm vào mặt đất, lặng lẽ nhìn lướt qua cửa kính cửa thang máy, kết quả, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Chu Khởi.

      dựa người ở bên đó như cười như nhìn , cũng biết là nhìn bao lâu rồi.

      Hứa Nùng thầm hít hơi sâu, chuyển rời tầm mắt, cũng nhìn nữa.

      Cửa thang máy tại lúc này "Đinh" tiếng mở ra, bên trong có hai nhân viên vệ sinh của khách sạn đẩy xe vệ sinh ra, Hứa Nùng dời hai bước sang bên cạnh, nhường đường cho họ.

      dẫn đầu rảo bước tiến vào trong thang máy, Chu Khởi cũng đứng thẳng người chậm rì rì vào trong, sau khi vào, cũng đứng lại, trực tiếp sáp đến bên cạnh Hứa Nùng.

      Cửa thang máy vẫn còn chưa đóng, Hứa Nùng chỉ cảm thấy khí có phần căng thẳng.

      mím mím môi, ở tại chỗ im lặng lúc, cuối cùng vẫn là đưa tay lên ấn nút.

      "Ôi! Chờ chút chờ chút! Xin chờ chút!"

      Bên ngoài cửa thang máy truyền đến giọng , còn có tiếng bước chân lẹp xẹp.

      Động tác của Hứa Nùng thập phần nhanh chóng ấn nút mở cửa, đồng thời, trong lòng còn thầm thờ phào nhõm.

      Chu Khởi nhìn thấy hết thảy, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên.

      Cửa thang máy lần nữa bị mở ra, đám nhóc chen chúc tiến vào. Mỗi người đều cầm thẻ bài tiếp ứng cùng gậy huỳnh quang trong tay, biểu tình đều thỏa mãn pha thêm chút mệt mỏi.

      Người tiến vào rất nhiều, thang máy chật hẹp nhất thời trở nên có chút chật chội. Những bé đó tốp năm tốp ba xô đẩy, thẻ bài tiếp ứng và gậy huỳnh quang trong tay cũng thường thường đâm về phía bên cạnh.

      Cánh tay Hứa Nùng bị góc cứng của thẻ bài tiếp ứng cứa qua hai cái, vừa muốn yên lặng lui về phía sau hai bước, thấy Chu Khởi xoay người cái, an tĩnh chắn trước người .

      Mấy nhóc phía sau vẫn chen lách, Chu Khởi lại dùng thân thể tách Hứa Nùng và bọn họ ra.

      tay đỡ ở vách thang máy, tay đút túi, ngực cách mặt Hứa Nùng rất gần, bên trong đồng phục học sinh lộ ra áo phông trắng mơ mơ hồ hồ dường như sắp chạm vào chóp mũi .

      Hứa Nùng cũng dám cử động, cơ thể dính sát lên vách thang máy.

      Thang máy từ từ đóng cửa lên, cảm giác khí xung quanh càng ngày càng mỏng manh. Nhóm mấy nhóc bên kia vẫn luôn líu ríu bàn tán về thần tượng của mình, thanh , nhưng chẳng biết tại sao, lại cảm thấy những thanh đó cách mình rất xa.

      Bên tai , chỉ còn lại có tiếng tim đập của chính mình và Chu Khởi, giao hòa va chạm.

      vô thức gảy gảy móng tay, mí mắt rủ xuống càng ngày càng thấp, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu chậm lại.

      Chu Khởi lười biếng chống cánh tay đứng ở nơi đó, mắt chớp, vẫn luôn đặt đỉnh đầu .

      Nhìn phản ứng này của Hứa Nùng, ngược lại là rất vừa lòng, biểu tình mặt càng thêm vô lại cùng nghiền ngẫm, khóe miệng khẽ nhếch cũng vẫn luôn hạ xuống.

      Cuối cùng, thang máy đến tầng lầu nơi Hứa Nùng ở, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra kia, đứng thẳng người chuẩn bị ra. Nhưng Chu Khởi lại như trước chống cánh tay đứng ở trước người , động đậy.

      thể ngẩng đầu liếc cái, giọng : "Nên ra ngoài rồi."

      Chu Khởi vẻ mặt nhàn nhã, nghe Hứa Nùng xong, nhếch môi : "À, còn tưởng rằng em ngủ chứ."

      "..." Đây là kháy vừa mới rồi nhúc nhích sao?

      Trong lòng Hứa Nùng thầm tức giận, nhưng rốt cuộc ra.

      Chu Khởi đứng thẳng người sải chân dài ra ngoài trước, từ từ theo phía sau.

      Mấy nhóc trong thang máy nhìn theo bọn họ rời , mỗi người cũng nhịn được buôn chuyện biết quan hệ của hai người là như thế nào, lát Chu Khởi còn đẹp trai hơn nam minh tinh, lát lại Hứa Nùng quê mùa xấu xí.

      Căn phòng Hứa Nùng ở cách thang máy bên này rất gần, hai người quá hai bước liền tới.

      cầm thẻ đứng trước cửa phòng, trong lòng bàn tay ướt tầng mồ hôi mỏng, nâng cánh tay lên, động tác cũng có chút cứng ngắc.

      —— Cạch.

      Thanh cửa phòng mở ra, Hứa Nùng ở phía trước hít sâu hơi, kiên trì đẩy cửa ra.

      Thẻ phòng được cắm vào khe cắm thẻ, đèn trong phòng nháy mắt thắp sáng, Hứa Nùng nhìn vào bên trong, chỉ đứng ở bên cạnh giữ cánh cửa, giọng với Chu Khởi: "Vào ."

      Chu Khởi sải chân dài thong thả vào bên trong, sau khi vào bước chân vẫn dừng lại, trực tiếp tới gian phòng bên cạnh.

      Hứa Nùng lại yên lặng hít hơi sâu, sau đó đẩy cửa, triệt để ngăn cách bên trong phòng với bên ngoài.

      Lúc xoay người nhìn qua, phát Chu Khởi đứng ở bên kia biết nhìn cái gì.

      Trong lòng đột nhiên xẹt qua dự cảm xấu, vừa vào bên trong, vừa mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

      Lúc chuyện, dưới chân bước chân cũng vội vã tới.

      thuận theo ánh mắt của Chu Khởi nhìn qua, kết quả, trong nháy mắt, hai gò má bắt đầu nóng lên.

      Bởi vì bình thường đều ở mình, cũng chú ý cái gì, đặt phòng có hai giường ngoại trừ bởi vì ở cùng tầng với người trong tổ, còn có nguyên nhân để thuận tiện đặt quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt.

      Lúc trước có cảm giác gì, ở trong tổ bận rộn ngày mệt chịu nổi, quần áo thay ra hầu như đều vứt đống giường, chờ buổi tối hôm sau trở về lại giặt.

      Nhưng tại...

      Hứa Nùng nhìn đống quần áo giường, cùng với đồ lót sáng màu đặt ở cùng, đột nhiên có loại mong muốn trở lại 24h trước, xúc động muốn bóp chết chính mình.

      gần như ngay lập tức chạy tới bên giường, phen túm lấy những cái quần áo đó, cấp tốc tìm cái túi giấy nhét hết mọi thứ vào.

      Làm xong hết thảy, lại suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn là cảm thấy như vậy được.

      Từ từ xoay người nhìn về phía Chu Khởi, Hứa Nùng do dự mở miệng:

      "Nếu ở đây , tôi rửa mặt chút rồi về phim trường ngủ."

      Phim trường bình thường có ghế nằm mà nhóm nhân vật chính dùng, bây giờ còn là mùa hè, nhiệt độ cũng thấp, ngủ ở phim trường hẳn là cũng bị cảm lạnh.

      xong trong đầu ra thầm quyết định, vì thế cũng để ý phản ứng của Chu Khởi, quay người bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      Con cáo đến bước này làm sao có thể dễ dàng buông tha con mồi, cho nên Chu Khởi nghe xong, nhàn nhã sải bước chân, đến trước mặt .

      trực tiếp đè lại cổ tay của , ở phía đỉnh đầu của mở miệng: "Ghét bỏ tôi sao?"

      Hứa Nùng sửng sốt, quay đầu lại nhìn .

      Chu Khởi rủ mắt nhìn , sắc mặt quá ràng, "Nếu là ghét bỏ tôi, em cứ thẳng, tôi có thể quay về ký túc xá ở."

      "À, phải..."

      "Tôi tuy rằng nghèo, nhưng cũng phải mặt dày mày dạn, em là con buổi tối lại phim trường bên kia, tôi thể an tâm."

      xong, còn giống như là muốn rời , tuyệt dài dòng dây dưa, trực tiếp xoay người về phía cửa.

      Hứa Nùng lần này xấu hổ hay bất an gì cũng quan tâm nữa, sợ Chu Khởi hiểu lầm mình là bởi vì ghét bỏ mới ra ngoài, nhanh chóng kéo chặt .

      " có! đừng có đoán mò!"

      Chu Khởi cũng quay đầu lại, chỉ để lại cho cái bóng lưng.

      "Tôi biết là em ngại ngùng, sao, hành lang ký túc xá tôi cũng phải chưa từng ngủ qua, dù sao tại mùa hè nóng, có chiếu cũng sao."

      "..."

      Chu Khởi đầu kia còn muốn , giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay Hứa Nùng, nào biết con mèo đột nhiên dùng sức, giọng cao hơn: "Đều phải ghét bỏ mà! ! cần ! Tôi cũng đâu hết!"

      Khóe miệng Chu Khởi tự giác nhếch lên, giữa lông mày là vẻ lười biếng khó kiềm chế, nhưng khi mở miệng, trong giọng còn có do dự cùng xác định, "Cái đó, em..."

      " đừng mà!"

      Hứa Nùng cũng biết là gấp gáp hay là sao, động tác đột nhiên có chút hấp tấp nóng nảy, cũng quan tâm phản ứng của Chu Khởi nữa, cầm lấy quần áo cần giặt vừa mới thu thập, lại lấy khăn tắm cùng áo ngủ, vội vàng về hướng phòng tắm.

      "Tôi rửa mặt trước, tại có rảnh xuống mua chút đồ dùng sinh hoạt cá nhân, lúc trước tôi quên mất cái này."

      xong, như là lại nhớ ra cái gì đó, bước chân dừng lại. đứng tại chỗ lúc lâu, sau đó quay trở lại thả đồ xuống, cầm lấy túi tiền, từ bên trong móc ra ba trăm đồng.

      mặt có biểu tình gì, trực tiếp kéo tay Chu Khởi qua, đặt tiền vào lòng bàn tay .

      "Lấy tiền này mua."

      xong lại vội vàng xoay người, cầm đồ vào phòng tắm.

      Lần này có bất kỳ do dự gì nữa, tiếng "Cạch" vang lên, cửa phòng tắm liền bị đóng lại từ bên trong.

      tích tắc sau, bên phía phòng tắm lại truyền đến tiếng "Răng rắc", là tiếng khóa cửa ở bên trong.

      Chu Khởi liếm khóe miệng cười, là loại tiếng cười phát ra từ lồng ngực kia.

      Con mèo này là xem thành tên trộm mà đề phòng đây mà.

      cũng vội vã ra ngoài, đến bên cửa sổ đem cửa sổ mở ra, thân thể nghiêng nghiêng tựa vào bệ cửa sổ, từ trong hộp thuốc lá lấy ra điếu đặt lên môi.

      tay khác mới vừa muốn tìm cái bật lửa, chợt thấy trong lòng bàn tay ba tờ tiền mà Hứa Nùng vừa mới nhét cho .

      biếng nhác nhếch môi cười, chậc, đúng là muốn bắt đầu nuôi à.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên hồi tiếng đập cửa, Chu Khởi quá để ý, ngậm điếu thuốc thong thả về bên ấy.

      Sau khi đứng lại, mở cửa, kết quả giây sau, khi thấy người đứng ngoài cửa là ai, Chu Khởi có chút ngoài ý muốn nhíu mày.
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Yoororo, Xuxu21093 others thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 19
      <bản chỉnh sửa>

      Bạch Hiểu ra hôm đó ở phim trường sau khi rửa mặt xong, liền lại muốn tìm Hứa Nùng.

      ta từ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng bị khi dễ thành cái dạng này, trước kia cho dù ta làm cái gì cái gì, bạn bè gia đình gần như đều chiều chuộng ta, cung phụng ta như đại tiểu thư.

      Nhưng ta vậy mà bị cái đứa nhà quê bắt nạt hai lần liền!

      Hơn nữa lần so với lần còn quá đáng hơn!

      Điều này làm cho ta căn bản cách nào nhịn nổi! !

      Nhưng lần này ta cũng cảm thấy, Hứa Nùng so với lúc trước có thay đổi rất lớn.

      Trước kia vô luận ta Hứa Nùng thế nào, ức hiếp ra sao, đều phản ứng bình bình, cũng biết là để ta vào mắt, hay là cảm thấy cần thiết phải phản ứng.

      Nhưng từ sau khi ta gọi những người cho vay nặng lãi đó tới dọa Hứa Nùng, cả người đều thay đổi, hơn nữa là cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.

      Đáy lòng Bạch Hiểu ra thầm có chút sợ hãi, ta sợ mình đơn độc kiếm chuyện trả thù, kết quả là bị Hứa Nùng xử lý ác hơn.

      Nhưng ngụm ác khí này trút ra cũng được!

      Cho nên ta kích động trực tiếp tìm Hứa Nùng, mà là công ty của cha ta, khóc lóc kể lể trận với ông ta.

      Cha của Bạch Hiểu luôn luôn cưng chiều đứa con độc nhất này, nghe xong lời Bạch Hiểu ta hôm nay ở đoàn phim bị người ta "ức hiếp" như thế nào, làm sao có thể nhịn được.

      Vì thế gọi trợ lý tìm vài vệ sĩ, mang theo Bạch Hiểu, đường giết đến thành phố điện ảnh.

      Sau khi đến thành phố điện ảnh và truyền hình phát người ở phim trường đều kết thúc công việc, lại bảo Bạch Hiểu dẫn bọn khách sạn nơi Hứa Nùng ở.

      Suy nghĩ ban đầu của ông Bạch là mang người dọa cái con nhóc bắt nạt con mình, dù sao ông ta cũng là người làm ăn, muốn làm cho mọi chuyện quá lớn.

      Đến lúc đó nhìn tâm tình con mình, tâm tình tốt bảo con nhóc kia lời xin lỗi, nếu là con hài lòng, kêu đối phương quỳ xuống tự mình cho hai bàn tay để con hết giận.

      Nhưng là ông ta ngàn tưởng vạn tưởng, cũng nghĩ tới loại khả năng khác. . .

      . . .
      Cha của Bạch Hiểu tay vốn hung hăng gõ cửa dừng ở giữa trung, ông ta nhìn người xuất bên trong cửa, biểu tình trong nháy mắt cứng đờ.

      "Chu chu. . . Chu.. Chu thiếu? ! !"

      Ông Bạch hiển nhiên là sợ hãi, hoàn toàn nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Chu Khởi, đột nhiên có chút hoảng hốt.

      Bạch Hiểu cũng thầm hoảng sợ, cha gọi người đàn ông này là gì? Cái gì Chu thiếu?

      Ánh mắt Chu Khởi nhàn nhạt quét qua, nhìn loạt vệ sĩ áo đen đứng phía sau bọn họ, lại nhìn nhìn Bạch Hiểu cùng ông Bạch đứng chung chỗ, đột nhiên bật cười.

      "Con của ông hả?"

      Ông Bạch có loại dự cảm tốt, biểu tình mặt càng thêm thấp thỏm, "Đúng, đúng vậy. . . Chu thiếu, Bạch Hiểu là con tôi. Cái kia, chúng tôi hình như gõ sai phòng rồi, xin lỗi!"

      " sai đâu, ông muốn tìm hẳn là của tôi. Chẳng qua ấy tại tắm rửa."

      câu " của tôi" này khiến ông Bạch càng kinh ngạc, đầu óc nháy mắt xoay chuyển, cảm giác giống như hiểu chuyện gì xảy ra.

      Này. . . Người mà con mình "Bắt nạt" nó, có quan hệ với Chu thiếu? !

      Thời điểm ý thức được điều này, ông Bạch cái gì cũng dám nữa, ông ta chỉ cảm thấy trán vẫn luôn có mồ hôi lạnh chảy ra, trong đầu ngừng nghĩ các loại khả năng.

      "Chu thiếu, ngài. . ."

      Chu Khởi dùng tay ra hiệu với ông ta, chặn đứng lời ông ta muốn . Tiếp theo quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Hứa Nùng ở bên trong dường như nghe thấy cái gì, liền xoay tay đóng cửa lại ra ngoài.

      Cha của Bạch Hiểu thấy thế, vội vàng mang người theo phía sau .

      Bạch Hiểu ở bên cạnh ông ta còn chưa hiểu ra sao, có chút chuyện gì diễn ra.

      "Cha, người. . ."

      "Con câm miệng cho cha!" Ông Bạch lúc này cũng có dáng vẻ cha hiền của ngày thường, giọng điệu đối với Bạch Hiểu là hấp tấp nóng nảy trước nay chưa từng có.

      Bạch Hiểu có chút ủy khuất, nhưng ta cũng là lần đầu tiên thấy cha nổi giận với mình, cho nên cũng dám lại thêm cái gì.

      Chu Khởi đường vào thang máy, xuống hai tầng lầu, cuối cùng dừng lại tại tầng 7 của khách sạn, tùy tiện tìm căn phòng rồi đưa tay gõ cửa.

      Bên trong là người mà Trần Tiến lúc trước sắp xếp vào chiếm phòng khách sạn, tốc độ đối phương mở cửa rất nhanh, sau khi nhìn thấy Chu Khởi lập tức cung kính, đứng thẳng người hướng về phía cúi đầu, "Chu thiếu."

      Chu Khởi phản ứng gì, giống như là thói quen, gương mặt lạnh nhạt vào trong phòng.

      Ông Bạch lúc này chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, bước chân tiến được lùi cũng xong, ở ngoài cửa dừng lại vài giây, mới kiên trì dẫn người vào.

      Chu Khởi lúc này ngồi ở sô pha đốt thuốc, đầu nghiêng nghiêng, đèn tường phía đỉnh đầu rắc ánh sáng mờ nhạt, lông mi nửa che nửa chắn, bóng mờ mặt sáng tối phân cách thập phần ràng.

      Cả khuôn mặt ngoại trừ khoa trương soái khí, lại thêm phần tà khí hắc ám.

      Bạch Hiểu lặng lẽ ở phía sau ông Bạch đánh giá , trong lòng cũng có chút lo sợ bất an.

      Dáng vẻ tại của người đàn ông này, hoàn toàn giống với ban ngày.

      , như vậy dường như cũng đúng, phải dáng vẻ tại của , cùng với khi đối diện Hứa Nùng, hoàn toàn bất đồng.

      Khi ở bên người Hứa Nùng, người đàn ông này là dáng vẻ bất cần đời, lại có chút lưu manh vô lại, hơi thở mạnh mẽ làm người khác phải e ngại.

      Nhưng giờ phút này hoàn toàn giống, tuy rằng cái gì cũng chưa chưa làm, nhưng chỉ an tĩnh ngồi ở bên đó, quanh người phát ra khí thế cũng đủ để cho người khác thấp thỏm lo sợ.

      Bạch Hiểu lần đầu tiên tỉnh ngộ, bản thân lúc trước có phải làm sai hay .

      Đắc tội Hứa Nùng ngược lại có gì. . . Chẳng qua là nên ở trước mặt người đàn ông này làm Hứa Nùng khó xử à.

      Cha của Bạch Hiểu thấy Chu Khởi vẫn luôn chuyện, bất an trong lòng càng tăng thêm.

      Rốt cuộc có chút thiếu kiên nhẫn, ông ta cẩn thận thử thăm dò mở miệng: "Chu thiếu, cái đó. . . Tôi nghe Bạch Hiểu nhà chúng tôi , nó tựa hồ cùng. . . Ách. . ."

      đến đây, ông Bạch bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Hiểu, giọng hỏi ta: "Con người bạn học kia gọi là gì?"

      Bạch Hiểu há mồm liền muốn ra "Đứa nhà quê", nhưng giương mắt nhìn lên thấy Chu Khởi ở sô pha bên kia, ba chữ kia nhất thời nghẹn ở trong cổ họng dám ra.

      ta cuối cùng vẫn là cam nguyện ra tên Hứa Nùng.

      " ta tên là Hứa Nùng."

      Ông Bạch nghe xong, liên tục gật đầu, sau đó lại hướng về phía Chu Khởi mở miệng: "Đúng đúng, xem trí nhớ của tôi này, Hiểu Hiểu nhà chúng tôi trước kia có đề cập qua với tôi, nó có cái bạn học họ Hứa, vô cùng ưu tú, người cũng đặc biệt tốt, đầu óc tôi này được rồi, vậy mà quên mất!"

      Bạch Hiểu vừa nghe lời này của cha ta, liền tự chủ nhíu mày, nhưng là từ đầu đến cuối cũng dám mở miệng cãi lại cái gì.
      .
      Ông Bạch tới đây, dừng chút, trong lời tràn đầy ý lấy lòng: "Cái đó, Chu thiếu, tôi hôm nay đến, ra là nghe Hiểu Hiểu nhà chúng tôi này, cùng với Hứa tiểu thư náo loạn có chút hiểu lầm, có chút thoải mái. Cho nên liền nghĩ mang nó tới xin lỗi Hứa tiểu thư."

      Chu Khởi miệng ngậm điếu thuốc, mặn nhạt nhìn thoáng qua hàng vệ sĩ áo đen phía sau ông ta, : "Mang theo vệ sĩ đến giải thích?"

      Ông Bạch nghẹn lại, bất an cùng thấp thỏm trong lòng càng tăng thêm, ông ta nhìn Chu Khởi, lòng bàn tay ngừng toát mồ hôi lạnh.

      "Cái đó. . . Chu thiếu, hiểu lầm, là hiểu lầm, tôi mang theo vệ sĩ ra cửa là thói quen, việc này cùng việc tìm Hứa tiểu thư có bất cứ quan hệ nào."

      Chu Khởi lười cùng ông ta nhiều lời vô ích, đưa tay về phía gạt tàn bàn trà gẩy gẩy tàn thuốc, mở miệng: "Tôi hẳn là ông cũng biết, con ông bên ngoài có bao nhiêu hung hăng càn quấy ."

      xong, nhàn nhạt nâng mắt, khi nhìn về phía ông Bạch, trong mắt chỉ còn lạnh lẽo.

      đơn giản phun ra vài từ: "Nên dạy bảo lại ."

      Ông Bạch đương nhiên hiểu ý tứ trong lời này của Chu Khởi, ông ta khẽ cắn môi, chỉ do dự khắc, tiếp theo ——

      Lật tay liền đánh Bạch Hiểu cái!

      tiếng "Bốp" giòn tan vang lên, trong phòng nháy mắt lâm vào an tĩnh quỷ dị, ngoại trừ Chu Khởi, người có mặt đều bị dọa cho giật mình.

      Vì làm cho Chu Khởi vừa lòng, ông Bạch gần như là dùng toàn lực. Bạch Hiểu chút chuẩn bị cũng có, trực tiếp liền bị đánh đến lảo đảo vài bước về phía sau.

      Bạch Hiểu cảm giác hai má trong nháy mắt nóng hừng hực, vừa rát vừa đau, tiếng ù tai ong ong cũng vang lên bên tai, ta bụm mặt, dám tin nhìn ông Bạch.

      "Cha? ! !"

      Ông Bạch cũng đau lòng, đứa con này từ được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, trước kia đừng đánh nó, ông ta chính là ngay cả lời nặng cũng chưa từng qua lần.

      Nhưng tình huống lần này hoàn toàn giống trước.

      ta trước kia đắc tội người đắc tội, Bạch gia có tiền cũng có chút thế lực, bất kể dùng biện pháp gì, đều có thể giải quyết cho ta.

      Nhưng lần này ta đắc tội người của Chu Khởi, này. . . Cái này căn bản giống những chuyện kia!

      Thế lực của Chu gia ở Bắc thành vô cùng rộng, rất nhiều hạng mục của Bạch gia đều là dựa vào Chu gia. Đơn giản mà , trước kia Bạch gia kiếm tiền, đại bộ phận đều là dựa vào Chu gia mới kiếm được.

      Vị thiếu gia Chu Khởi này, bình thường rất ít xuất trước mặt người khác, cũng thường đến Chu thị, nhưng ông Bạch lại trong lúc vô tình gặp qua mấy lần.

      Cũng biết Chu gia coi trọng đứa cháu trai độc nhất này như thế nào, ông cụ Chu lại làm thế nào bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp Chu thị.

      Tuy rằng cũng có tin tức , Chu Khởi muốn tiếp nhận Chu thị lắm, cũng muốn làm cậu chủ gì đó. . . Nhưng, vô luận thế nào, là người của Chu gia là .

      Huống hồ bản nhân cũng phải dễ chọc.

      Ông Bạch thấy qua tận mắt, nhưng lại chỉ lần nghe qua tích của vị đại thiếu gia này.

      Nghe vị Chu thiếu này con đường tầm thường, dưới tay kinh doanh tất cả đều là loại sản nghiệp quán bar với trường đua xe. chỉ như vậy, dưới tay còn nuôi đám đàn em, dường như đều là những người ngoài lề xã hội từng phạm pháp, ra khó tìm việc làm kia.

      Còn có chuyện. . . biết có phải là hay .

      Có lời đồn vị đại thiếu gia này từng vì người em họ mất, đánh người tới phải nhập viện cấp cứu.

      Dù sao từ lúc đó, vị Chu thiếu này ở trong cái vòng luẩn quẩn đó bắt đầu trở nên điên cuồng, cái tên Chu Khởi này, cũng cùng cấp với ba chữ " thể chọc".

      Cho nên hôm nay ngoài ý muốn tình cờ gặp , lại biết người mà con mình đắc tội chính là người của , ông Bạch làm sao có thể còn giống ngày thường bảo vệ Bạch Hiểu nữa? !

      Ông ta dạy dỗ có chút tàn nhẫn, cũng hoàn toàn vì để Chu Khởi vừa lòng, lại có cái hành động gì khác, động đến Bạch Hiểu.

      Nhưng hiển nhiên bàn tay này cũng khiến Chu Khởi có phản ứng gì lớn, mặt mày như trước nhàn nhạt, mang theo chút lãnh ý ngồi ở bên đó hút thuốc.

      Ông Bạch thấy thế, liền biết muốn chỉ như vậy là xong việc.

      Khẽ cắn môi, ông ta túm lấy Bạch Hiểu, ấn ấn bả vai ta, lớn tiếng quát: "Quỳ xuống nhận sai với Chu thiếu cho cha!"

      khiếp sợ mà bàn tay kia của ông Bạch mang đến cho Bạch Hiểu còn chưa tan, đột nhiên lại bị đối đãi như vậy, nhất thời ủy khuất cùng khó chịu đều ùa ra, hốc mắt trong nháy mắt cũng đỏ hoe.

      "Cha, người làm gì vậy. . . Con vì cái gì phải quỳ xuống giải thích! Con làm sai cái gì!"

      Ông Bạch chưa từng có lúc nào hối hận giống như tại.

      Ông ta bỗng nhiên cảm thấy trước kia cưng chiều Bạch Hiểu có phải hại đứa bé này hay , như thế nào cũng đến cái hoàn cảnh này rồi, mà chút nhãn lực cũng có!

      Nhưng ông ta quan tâm cái gì, thấy Bạch Hiểu nguyện ý, liền hung hăng ấn bả vai ta ép xuống, cuối cùng "Bịch" tiếng, ép ta quỳ xuống.

      Bạch Hiểu khóc lóc giãy dụa, nhưng vẫn là địch lại sức lực của ông Bạch, cuối cùng làm sao được, chỉ có thể vừa quỳ vừa khóc.

      ta khóc gần như có thể dùng tê tâm liệt phế để hình dung, từ đến lớn chịu qua ủy khuất, hôm nay tất cả đều chịu đựng qua, Bạch Hiểu làm sao có thể đau lòng? !

      Ông Bạch ở bên cạnh nghe được cũng có chút tan nát cõi lòng, lại vẫn là cứng lòng, buông ta ra.

      Ông ta nhìn Bạch Hiểu, quay đầu nhìn về phía Chu Khởi, "Chu thiếu, ngài xem. . . Bạch Hiểu nhà chúng tôi xin lỗi thế này, ngài có hài lòng ?"

      Chu Khởi nhếch môi cười, dáng vẻ quá để ý, "Được, lời xin lỗi này tôi thay của tôi nhận. Chẳng qua lúc trước còn có chút sổ sách, chúng ta phải tính cho ràng."

      Trong lòng ông Bạch "Lộp bộp" tiếng, tim cũng rơi xuống, ông ta cẩn thận nhớ lại chút chuyện Bạch Hiểu qua với mình, suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ.

      Chẳng lẽ vị đại thiếu gia này chính là chuyện Bạch Hiểu từng lợi dụng nhóm người cho vay nặng lãi đến hù dọa Hứa Nùng? !

      "Đây. . . Chu thiếu, ngài. . ."

      Chu Khởi trả lời ông ta, lấy ra cái Nokia cũ, tùy tiện ấn hai số, tiếp đến liền kẹp ở bên tai.

      Lúc chờ đầu kia được kết nối, lại tiếp tục hút thuốc.

      Hai điếu thuốc nối tiếp nhau, ánh sáng màu đỏ tươi bùng lên rồi tắt, sau khi điếu thuốc thứ hai bên miệng được châm lên, Chu Khởi đặt tàn thuốc cũ vào trong gạt tàn.

      Đầu kia điện thoại được người bắt máy, giọng cung kính truyền ra từ ống nghe: "Chu thiếu."

      "Ừ." Chu Khởi ngậm điếu thuốc, giọng có chút mơ hồ, "Chuyện lúc trước để cậu làm, có thể bắt đầu rồi."

      vừa , vừa nhìn lướt qua ông Bạch và Bạch Hiểu, ánh mắt cũng phiếm lạnh.

      "Tất cả chứng cứ, đều giao cho cảnh sát."

      . . .

      Sau khi cúp điện thoại, ông Bạch vẫn còn có chút mơ hồ, ông ta biết điều Chu Khởi rốt cuộc là có ý tứ gì, nhanh chóng hỏi: "Chu thiếu, ngài vậy là có ý gì? Chứng cớ gì?"

      Giọng Chu Khởi cao thấp, dáng vẻ như là quá để ý, đáp: "Chứng cứ con ông xúi giục người khác phạm tội đó."

      đến đây, ngậm điếu thuốc cười, nhưng ý cười lại làm cho ông Bạch cảm thấy tia khủng hoảng cùng e ngại.

      "Nếu Bạch tổng quản lý tốt con của mình, vậy tôi liền thay ông dạy dỗ."
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, 1900, SiAm3 others thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 20
      <bản chỉnh sửa>

      Chu Khởi ra lúc nào cũng vậy, rất nhiều chuyện đều lười ra tay.

      Bình thường cũng rất ít bày ra dáng vẻ thiếu gia, mặc dù phía sau có Chu gia, nếu có thể điệu thấp liền điệu thấp.

      Mấy người em bên người chỉ lần , nhất là Trần Tiến, thường xuyên mắng , đường đường là Đại thiếu gia của Chu thị, có đôi khi sống tốt bằng trợ lý bên cạnh ông cụ Chu.

      Người ta làm trợ lý ở trước mặt ông cụ Chu ngây ngốc lâu ngày, ở trong cái vòng luẩn quẩn này cũng lăn lộn đến quen mặt, bình thường cho dù đơn độc ra ngoài làm việc, cũng có rất nhiều người nhìn vào Chu gia cho vài phần nhún nhường cùng tôn trọng.

      Chu Khởi ngược lại tốt rồi, bình thường ngoại trừ về nhà cũ gặp người trong nhà ra, gần như xuất ở Chu thị.

      Đương nhiên là, cổ phần công ty Chu thị mà ông cụ Chu cho, cũng nắm ở trong tay, có cái hội nghị gì quan trọng Chu Khởi cũng tham dự biểu quyết đầu phiếu.

      Chẳng qua... so sánh với người thừa kế mà , Chu Khởi quả quá mức lười quá mức mình.

      Cũng may ông cụ Chu tại thân thể còn rất khoẻ mạnh, tuy rằng tiếc nuối cháu trai quá thích làm việc ở trước mặt mình, nhưng mà cũng quản chế .

      Tuy vậy ông cũng chỉ lần ở trước mặt người ngoài, mình coi trọng Chu Khởi bao nhiêu, cũng rất nhiều lần nhấn mạnh rằng, đợi ông ta qua trăm tuổi, Chu thị khẳng định là tới trong tay Chu Khởi.

      Cho nên là, Chu Khởi ở trong mắt người bên ngoài, là nhân vật có chút thần bí khó dây vào, lại thêm những đồn đãi tương đối khoa trương đó, hình tượng của càng là thể động vào.

      Nhưng Chu Khởi cũng để ý tới những lời đồn đãi đó, ra đáy lòng xác định ranh giới rất ràng, rất nhiều chuyện ở trong mắt đều tính là cái gì, cũng so đo.

      Nhưng tương tự, khi để ý, so đo rồi, vậy đối phương liền phải đợi gặp tai họa .

      Chỉ ví dụ như lần này chuyện Hứa Nùng bị bắt nạt.

      ra trước đó cũng gọi người bắt tay tìm chứng cứ, cho dù ông Bạch lần này mang theo Bạch Hiểu tới đây, cũng tìm cơ hội tìm bọn họ.

      ...

      Ánh mắt Chu Khởi lạnh nhạt nhìn lướt qua Bạch Hiểu còn quỳ mặt đất khóc lóc. đứng dậy, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc thong thả ra ngoài.

      Khi ngang qua trước mặt ông Bạch, ông ta nhịn nổi nữa, giữ chặt lấy cánh tay Chu Khởi.

      Ông Bạch vẻ mặt hối hận, trong mắt có khẩn thiết cùng cầu xin, "Chu thiếu... Chu thiếu! Con tôi hiểu chuyện, nó cũng biết Hứa tiểu thư là người của ngài, cho nên nhất thời... Nhất thời mỡ lợn làm mờ mắt! Ngài đại nhân chấp kẻ tiểu nhân, liền nhìn vào tuổi tác của nó vẫn còn , tha cho nó lần được ? Nó còn học, tương lai đường đời còn rất dài, nó thể mang theo vết nhơ cả đời được!"

      ra trong lòng ông Bạch ràng, chuyện đám người cho vay nặng lãi kia, có thể lớn cũng có thể .

      Nếu chuyện đó phải Chu Khởi mở đầu, ông ta hoàn toàn có thể lợi dụng mối quan hệ của mình giải vây cho Bạch Hiểu.

      Nhưng chuyện này là Chu Khởi quản, làm sao có thể cho mình có cơ hội lợi dụng chứ!

      Cho nên tại biện pháp duy nhất, chính là cầu xin Chu Khởi! Khiến hồi tâm chuyển ý!

      Nghĩ vậy, ông ta kéo Bạch Hiểu đứng dậy, túm ta đến trước mặt Chu Khởi.

      "Con nhanh lên! Nhận lỗi với Chu thiếu ! về sau lại làm khó Hứa tiểu thư! Nhanh lên!"

      Bạch Hiểu lúc này cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng ra trong lòng ta vẫn là vạn lần phục.

      ta cảm thấy cho dù những người cho vay nặng lãi đó là ta gọi tới để xử Hứa Nùng thế nào, cuối cùng Hứa Nùng phải là có chuyện gì sao?

      ta nghĩ đến đây, vừa khóc thút thít, vừa : "Chu... Chu thiếu, xin lỗi, tôi trước kia nên làm những chuyện đó với Hứa Nùng... Nhưng... Nhưng ta sợi tóc cũng thiếu phải sao? Cho nên có thể hay nhìn vào..."

      Lời Bạch Hiểu chưa xong, liền bất chợt nghe Chu Khởi cười tiếng.

      Nhưng ý cười kia cũng chạm đáy mắt, ánh mắt như trước chút để ý, ra, lại mỗi từ mỗi chữ đều mang theo tàn ác tinh vi khiến người sợ hãi.

      " quả nên thấy may mắn, của tôi lần đó ngoài ý muốn cũng bị thương, nếu , cho là, chuyện này tôi còn giao cho cảnh sát sao?"

      Bạch Hiểu hiểu lời Chu Khởi , nhưng ông Bạch lại trong nháy mắt nghe hiểu.

      Trong lòng ông ta lúc ấy chỉ còn lại có hai chữ: xong rồi.

      ————————

      Chu Khởi lười lại lãng phí thời gian cùng đôi cha con kia, ngậm điếu thuốc nhàn nhã lại lên lầu.

      tính toán chút, từ lúc bản thân rời đến bây giờ quá giờ đồng hồ, Hứa Nùng lúc này hẳn là tắm rửa xong, chừng buồn bực vì sao ở trong phòng .

      Đưa tay gõ gõ cửa, đợi trong chốc lát cũng thấy người tới, lại gõ cửa hai cái.

      Kết quả... Chu Khởi gõ cửa cũng gần hai phút rồi, bên trong cũng vẫn có người ra. khỏi có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm chẳng lẽ con mèo này ra ngoài tìm mình rồi?

      Nghĩ đến đây, lại nhớ tới chuyện lúc trước Hứa Nùng mình mua đồ dùng sinh hoạt.

      Số tiền này vẫn còn nhét ở trong túi, nếu như tay cũng tốt lắm.

      Ngẫm nghĩ chút, lại xoay người xuống lầu.

      ... ...

      Hứa Nùng quả ra ngoài, hơn nữa cũng là siêu thị .

      tắm rửa được nửa, chợt phát dì cả đến thăm. Vốn là muốn gọi điện thoại hỏi lễ tân khách sạn, gọi các mang lên gói băng vệ sinh, nhưng lại lo lắng đến lúc đó nhân viên khách sạn lại thấy được Chu Khởi.

      Vốn là tại ở chỗ cùng khí đủ xấu hổ, cũng muốn làm cho mình càng thêm quẫn bách.

      Lúc Hứa Nùng ra cửa, còn cố ý chọn siêu thị cách xa khách sạn chút.

      nghĩ Chu Khởi đối với thành phố này quen thuộc như vậy, xuống lầu mua đồ khẳng định tìm nơi có khoảng cách gần, vậy liền xa chút, như vậy để tránh gặp nhau.

      ra ngoài gấp, cũng thay quần áo, người là bộ đồ ngủ cùng áo khoác mỏng.

      Hai ngày này độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong ngày vô cùng lớn, lúc này ban đêm gió lạnh, Hứa Nùng quấn chặt áo khoác quanh người, bước chân lại nhanh hơn chút.

      Vào siêu thị trước chọn hai gói băng vệ sinh nhãn hiệu thường dùng, ngang qua khu vực mì ăn liền và bánh mì, lại nghĩ tới chuyện cơm chiều còn chưa ăn.

      Do dự chút, cuối cùng chọn hai hộp mì ăn liền cùng xúc xích hun khói, cùng với hai cái sandwich.

      Lúc tính tiền, Hứa Nùng lại từ bên cạnh nắm lấy cây kẹo mút, cũng nhìn mùi vị, tùy tiện lấy mấy cây liền trả tiền.

      Bước ra khỏi siêu thị, Hứa Nùng cảm giác bụng dưới buồn buồn bắt đầu có chút khó chịu, c gắt gao quấn chặt áo khoáquanh người, tận lực chắn gió để cho mình bị cảm lạnh.

      Dưới chân bước càng nhanh, lòng chỉ muốn nhanh chóng quay về khách sạn. Trong lúc đó còn thuận tay bóc cây kẹo nhét vào miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, tâm tình ngược lại tốt hơn nhiều.

      Đột nhiên, trước mặt bị bóng người chặn lại.

      Hứa Nùng kịp dừng bước chân, trực tiếp đụng vào trong ngực người kia.

      Giọng Chu Khởi lười biếng ở đỉnh đầu vang lên: "Bạn học , đường phải chú ý chứ."

      "..."

      rất chú ý, ràng là bất thình lình xuất !

      Hứa Nùng lui về phía sau bước , ngẩng đầu nhìn .

      vừa mới tắm qua, người còn mang theo hương thơm nhàn nhạt, hương vị kia có chút ngọt, tựa hồ còn có chút vị sữa.

      Tóc rối tung, nhưng tóc mái được chải chỉnh tề trước trán như trước, mà là dùng dây cột tóc buộc lên.

      Chu Khởi híp mắt nhìn chút, mặt của dây cột tóc kia, dường như... Giống như... Phảng phất... Còn có đôi tai mèo?

      nhếch khóe miệng cười, nghĩ thầm rằng ngược lại là rất phù hợp hình tượng.

      Hứa Nùng ngẩng mặt nhìn , có chút ngờ vực, hỏi: " sao lại ở chỗ này?"

      " phải em bảo tôi mua đồ dùng sinh hoạt sao?"

      ... ràng có cái siêu thị gần chút, , ngược lại vòng qua bên này? !

      Hứa Nùng nhìn vào mắt , lại hỏi: "Vậy vừa rồi làm cái gì? Lúc tôi ra cũng ở trong phòng, đồ cũng chưa mua?"

      Chu Khởi muốn trả lời vấn đề này, trực tiếp chuyển hướng đề tài, mí mắt cụp xuống, nhìn túi ni lông xách trong tay, mở miệng hỏi: "Em mua cái gì?"

      Hứa Nùng bị câu hỏi làm cho xấu hổ, theo bản năng dấu cái gói to ra phía sau, làm xong lại cảm thấy bản thân phản ứng có chút thái quá, vì thế lại yên lặng từ trong túi áo khoác lấy ra cây kẹo que vừa mới mua.

      "Cái đó... Ăn kẹo ?"

      Lời chuyển đề tài này của Hứa Nùng quá cứng ngắc, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, được tự nhiên, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đứng thẳng.

      Chu Khởi là người rất có nhãn lực, chỉ nhận ra thích hợp, thậm chí còn trong nháy mắt đoán được trong cái gói kia là cái gì.

      Chẳng qua, nàng này trắng nõn trắng nà, mềm mại đứng ở trước mặt , cố ý lấy cây kẹo chuẩn bị đút cho , cũng làm cho sinh ra bất kỳ suy nghĩ nào khác.

      nhìn nhìn mấy cây kẹo que được nắm trong bàn tay bé, lại liếc nhìn cái ngậm trong miệng kia, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô.

      Trầm mặc giây, cố ý : " muốn ăn cái vị trong tay em."

      Hứa Nùng ngẩn người, cúi đầu nhìn cái, trong đống kẹo này mùi vị hỗn tạp, vị chuối tiêu, vị nguyên bản, vị việt quất...

      Hơn nữa nếu nhớ nhầm, Chu Khởi lúc trước ở phim trường, ngậm chính là vị chuối tiêu của Alps mà?

      tại lại có hương vị thích?

      Hứa Nùng nhất thời có lời gì để , lát sau, lần nữa ngẩng đầu nhìn .

      "Vậy nếu ... muốn ăn vị gì, tôi lại mua cho ?"

      Lúc chuyện, ánh sáng của đèn đường mờ nhạt đỉnh đầu an tĩnh phả mặt , hai gò má gần như chút tỳ vết cũng có, trắng nõn tinh tế giống như đồ sứ xinh đẹp.

      Có lẽ là trong miệng ngậm kẹo được lát, Chu Khởi chỉ cảm thấy trong hơi thở của , cũng có chút hương vị ngọt ngào.

      Đầu lưỡi liếm hàm răng, trong lòng lúc này tất cả đều là tà niệm.

      Muốn ăn cái vị gì sao?

      Đương nhiên trong miệng là cái vị gì, liền muốn ăn cái vị đó.

      Hứa Nùng đợi nửa ngày, thấy Chu Khởi chỉ yên tĩnh nhìn mình chuyện, cũng có chút nóng nảy.

      Vừa vặn lúc này cảm giác buồn trướng ở bụng dưới lại nhiều thêm, thầm có cảm giác có thứ chảy ra, nhịn nổi nữa, động tác hấp tấp nóng nảy đưa tiền lẻ trong tay cho Chu Khởi.

      "Nè, cho tiền lẻ, muốn ăn cái vị gì tự mình siêu thị chọn, tôi về khách sạn trước."

      rồi, quan tâm phản ứng của , vòng qua người .

      Chu Khởi đoán được tình huống của là gì, cũng ngăn cản.

      Ánh mắt nhàn nhã nhìn về, kết quả chỉ trong chốc lát, ánh mắt liền bỗng nhiên khựng lại.

      Tiếp theo, chỉ thấy sải đôi chân dài, hai bước liền đuổi kịp.

      Hứa Nùng nghe được tiếng bước chân phía sau, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy đột nhiên bị người từ phía sau ôm chặt.

      Cánh tay Chu Khởi vòng qua bả vai, đặt ở trước người Hứa Nùng.

      cảm giác cả người đều bị ôm chặt vào trong ngực, hơi thở có mùi thuốc lá kia vừa xa lạ lại quen thuộc, pha trộn với mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt, vây quanh người .

      Hứa Nùng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn biết người đàn ông này rốt cuộc làm cái gì, mắt chớp chớp hai cái, lúc lâu có phản ứng.

      Gió đêm se se lạnh lướt qua người bọn họ, bên tai có tiếng ve kêu, xa xa còn mơ hồ truyền đến tiếng kết thúc công việc của đoàn phim.

      Chu Khởi từ từ cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú đặt ở vai Hứa Nùng, đôi môi đóng mở, hơi thở ấm áp làm người run rẩy thoảng qua bên tai .

      "Trước tiên đừng cử động, phía sau có dấu quả dâu tây."
      Last edited: 18/8/19
      Chalychanh, Xuxu2109, 19005 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :