1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 8
      <bản chỉnh sửa>

      Thời điểm người phụ trách thành phố dẫn người tới, nhóm cho vay nặng lãi kia tất cả đều bị Chu Khởi chất thành đống mặt đất.

      Hứa Nùng ở bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, thể kinh ngạc đến ngây người, nhưng cũng bị thân thủ của làm cho sửng sốt.

      Nhóm đàn ông kia sau khi chứng kiến đại ca của mình bị đập cho thành như vậy, đều đồng loạt xông tới, gương mặt mỗi người ảm đạm thầm chửi rủa, xong lại nhìn sắc mặt Chu Khởi.

      Cả quá trình Hứa Nùng biết nên thuật lại như thế nào, tóm lại vào lúc còn chưa kịp phản ứng, những người đó nằm đầy mặt đất. Hơn nữa, Chu Khởi xuống tay dường như đặc biệt tàn nhẫn, những người đó nơi bị thương nguy hiểm đến tính mạng đổ máu, nhưng mỗi người đều là vẻ mặt thống khổ đau đớn.

      Lúc người phụ trách thành phố điện ảnh và truyền hình chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

      ngược lại là kinh ngạc, bởi vì trước kia từng nghe qua, trong mấy huynh đệ của Đại Boss bọn họ, thân thủ tốt nhất cũng hỗn độn nhất là Chu Khởi. Lúc còn học, hình như còn từng đánh hắc quyền cùng người ta, trận đấu đánh đến đối phương nửa cái mạng cũng sắp còn.

      Có điều, mặc dù hiểu biết nhiều như vậy, người phụ trách vẫn là nghĩ mà sợ.

      Dù sao ông lớn này đến địa bàn của , lỡ như có cái gì sai sót, vậy Đại Boss bọn họ người khác tìm, có thể khẳng định kẻ xui xẻo đầu tiên chính là !

      Vì thế, lúc này cũng lo lắng cái gì khác, nhanh chóng tiến lên chuẩn bị quan tâm hai câu, nào biết lời này còn chưa ra miệng, Chu Khởi ở bên kia ra câu trước.

      "Lãnh đạo, tôi giúp giải quyết cái phiền toái lớn này rồi, tháng này nên cho tôi thêm trăm đồng tiền thưởng ?"

      Người phụ trách: "? ? ? ?"

      có chút mơ hồ, sau khi đối điện ánh mắt nhàn nhã phóng túng lại mang theo ít nguy hiểm kia của Chu Khởi, ngược lại là phản ứng cực nhanh.

      "Thêm thêm thêm, khẳng định thêm." xong, biểu tình cẩn thận lại hỏi, "Vậy tôi đem những người này. . . giải trước?"

      Chu Khởi liếc nhìn về bên phía Hứa Nùng, thấy còn có chút trạng thái hoảng hốt, nhận thấy được cái gì bất thường, liền gật gật đầu với người phụ trách.

      Sau khi nhóm người kia bị bảo an mà người phụ trách mang đến túm , Chu Khởi vước hai bước đến trước mặt Hứa Nùng.

      dùng ngón giữa búng vào má Hứa Nùng, "Ngốc? Nghĩ cái gì vậy?"

      Hứa Nùng nhìn , muốn lại thôi, nhưng ánh mắt đảo qua mu bàn tay , lúc phát chỗ da bị trầy, điều muốn liền thay đổi.

      có chút áy náy, chỉ chỉ vào chỗ bị thương, " bị thương rồi."

      xong, nâng mắt lên nhìn về phía , ánh mắt có chút dịu dàng, mang theo thăm dò.

      "Hay là tôi mua ít thuốc, giúp xử lý chút nhé?"

      Chu Khởi tùy ý nhìn lướt qua vết thương gần như đáng kể mu bàn tay, lại nhìn vẻ mặt của Hứa Nùng chút, lúc sau, lười biếng đáp.

      "Được."

      ——————————————

      Lúc hiệu thuốc mua thuốc, Hứa Nùng ở phía trước, cho nên vào cửa trước.

      Bởi vì Chu Khởi vẫn luôn theo ở phía sau, có chút tự nhiên, vậy nên tốc độ đường có chút nhanh.

      Trong hiệu thuốc chỉ có ông lão mang kính viễn thị, vốn nhàn nhã đọc báo, nhìn thấy Hứa Nùng "Vội vã" tiến vào, nhanh chóng hỏi: "Sao thế bé, bị thương chỗ nào sao?"

      Ông lão mới vừa hỏi xong, cửa hiệu thuốc lại lần nữa bị đẩy ra, Chu Khởi sau tiến vào.

      Ông lão là người từng trải, nhìn Chu Khởi sau khi tiến vào ánh mắt vẫn luôn rời khỏi Hứa Nùng, liền biết hai người khẳng định là cùng nhau.

      "Là ai bị thương nha?" Ông lão cười tủm tỉm hỏi.

      Hứa Nùng chỉ chỉ người phía sau, "Mu bàn tay ấy có chút trầy da."

      Ánh mắt ông lão hướng về bên phía Chu Khởi nhìn nhìn, nhìn vài lần cũng nhìn thấy có chỗ nào trầy da.

      "Này liền nghĩ vết thương nhìn thấy, cũng khiến cho cháu sốt ruột thành như vậy nha?" Ý cười của ông lão càng sâu, ý vị thâm trường nhìn Chu Khởi, "Nhóc con, có phúc à."

      Hứa Nùng vừa nghe thế biết ông lão này hiểu lầm, trong nháy mắt hai gò má nóng lên.

      " phải đâu ông. . ."

      Nhưng Hứa Nùng lời còn chưa hết, tiếng của Chu Khởi vang lên ở sau lưng——

      "Đâu chỉ có phúc ạ, là tam sinh hữu hạnh."

      Hứa Nùng theo bản năng quay đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt trầm ngâm của , nhất thời mặt càng nóng.

      cúi đầu lại để ý tới lời trêu chọc của hai người, chọn mấy thứ xử lý miệng vết thương, có rượu sát trùng, nước tiêu độc, cao hạ sốt cùng gạc và băng y tế.

      Lúc muốn tính tiền, Hứa Nùng mới vừa muốn trả tiền, bàn tay bé đột nhiên bị người từ phía sau giữ chặt.

      quay đầu, phát Chu Khởi lặng yên tiếng động đứng ở phía sau.

      Ngực và sống lưng gần như chút khoảng cách, người mang theo hơi thở đặc biệt kia, cũng nháy mắt tản ra xung quanh .

      "Băng gạc băng dính cũng cần đâu." Giọng Chu Khởi vang lên ở phía đỉnh đầu , "Tôi chỉ là bị trầy da, phải là bị thương đổ máu."

      Hứa Nùng ban đầu vốn bởi vì đột nhiên tới gần mà có chút căng thẳng, lúc này nghe xong, càng cảm thấy xấu hổ, trong khoảnh khắc cũng hiểu được bản thân phản ứng có chút quá mức.

      cố gắng bình tĩnh với ông lão chủ hiệu thuốc: "Ông đổi giúp cháu băng gạc cùng băng dính thành băng dán cá nhân Tieba ạ."

      Sau khi thanh toán xong, Hứa Nùng đẩy Chu Khởi ra chạy ra khỏi hiệu thuốc trước. Người phía sau giống như là có việc gì, hai tay đút túi, bên miệng treo nụ cười chậm rì rì ra ngoài.

      Ông lão nhìn dáng vẻ Chu Khởi như vậy, là người từng trải, lắc lắc đầu, "Ôi, thằng nhóc này, tại bắt nạt người ta như vậy, có ngày cháu hối hận. Giờ người theo đuổi được rồi, có sợ hãi gì nữa, chờ đến lúc người ta để ý đến cháu nữa, để xem cháu làm sao?"

      Chu Khởi thèm để ý chút nào, thậm chí ý cười bên miệng còn nhiều hơn.

      "Vậy lại theo đuổi lần nữa."

      ——————————

      Địa phương vắng vẻ ở thành phố điện ảnh nhiều lắm, qua lại toàn là người.

      Hứa Nùng đầu đội nắng, dễ dàng gì mới tìm được chỗ có bậc thang râm mát.

      xoay người nhìn về phía Chu Khởi, chỉ chỉ bên đó, "Ngồi kia nhé?"

      "Cũng được."

      Hứa Nùng thấy từ chối, liền dẫn đầu tới bên đó. lấy ra túi khăn giấy, lôi ra hai tờ, chia ra phủ lên bậc thang.

      Hai tờ khăn giấy cách nhau khoảng cách còn khá xa, Chu Khởi rủ mí mắt, nhìn thoáng qua.

      "Ngồi ở đây bôi thuốc cho tôi à?"

      Hứa Nùng gật gật đầu, có chút nghi hoặc, vừa nãy phải đồng ý sao? Đột nhiên vì sao lại hỏi như vậy?

      "Em cách tôi xa như vậy làm thế nào mà bôi thuốc?"

      Hứa Nùng nhìn thoáng qua hai tờ giấy bậc thang, trong đầu có chút do dự, xa sao? Rất tốt ?

      Có điều, cũng muốn bởi vì loại chuyện này mà bắt bẻ , cong eo xê dịch trang giấy sang bên cạnh, đại khái cách hai ba cm khoảng cách .

      Tiếp theo cũng quan tâm phản ứng của nữa, trực tiếp ngồi xuống.

      "Được rồi, giờ cách xa nha, lại đây ngồi ."

      Giọng của Hứa Nùng nhàng mềm mại, giọng điệu kia càng giống như là dỗ dành đứa bé giận dỗi, Chu Khởi nghe được hai mắt híp lại.

      sải đôi chân dài bước về phía trước, đá tờ khăn giấy còn lại kia đến bên cạnh, khom lưng xuống trực tiếp ngồi ở bên cạnh Hứa Nùng, chân khẽ chạm vào chân .

      Tiếp theo, liền thấy ngả về phía sau, hai khuỷu tay đặt bậc thang cao hơn sau lưng.

      "Lúc này mới được gọi là cách xa."

      ". . ."

      Hứa Nùng cảm thấy dáng vẻ như vậy rất vô lại, chỉ muốn nhanh chóng bôi xong thuốc rồi quay về, cũng nhiều, chỉ hơi hơi xê dịch chân mình sang bên cạnh.

      "Đưa tay qua đây."

      Bởi vì tư thế của Chu Khởi, Hứa Nùng sau đó chỉ có thể nghiêng người qua bôi thuốc cho .

      giơ tay lên, Hứa Nùng cố gắng hết sức trực tiếp đụng vào làn da tay , mà là cầm rượu sát trùng chà lau từng chút , sợ lau sạch, lại cầm bông vải sạch dính ít nước tiêu độc để lau.

      Khi nước tiêu độc tiếp xúc với miệng vết thương, có bọt khí màu trắng nổi lên, nhìn mà cũng thấy khó chịu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn , hỏi: "Đau ?"

      Chu Khởi liếc nhìn vết thương có cảm giác gì mu bàn tay, "À."

      Lại nhìn xuống Hứa Nùng, lời muốn ban đầu trong miệng lại thay đổi, lát sau, lấy đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng, cười đến có chút hư hỏng, "Rất đau, bạn học thổi thổi cho tớ ?"

      ". . ."

      Hứa Nùng nhìn điệu bộ của như vậy, chỉ biết lại trêu chọc mình.

      Sau đó, cố nén để ý đến ánh mắt của , kiên trì thay xử lý xong miệng vết thương.

      Khi làm xong, thở ra, đứng dậy liền muốn .

      Kết quả cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, ở phía sau mở miệng: "Vội vã như vậy làm gì? xem, hôm nay xảy ra chuyện gì?"

      Hứa Nùng lúc này đứng lên, cúi đầu nhìn xuống cổ tay bị nắm chặt của mình, theo bản năng vùng vẫy, lại thoát ra được.

      Mắt cũng liếc nhìn , cứ như vậy rủ mí mắt hỏi: "Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"

      Chu Khởi cho cơ hội giả ngu, trực tiếp : "Vì sao xuất ở chỗ đó, lại vì sao gặp qua bọn thu nợ đó?"

      Hứa Nùng trả lời, mà là im lặng vài giây, sau đó lần nữa ngồi trở lại bậc thang, nhìn .

      "Nếu như muốn tôi trả lời vấn đề của , trả lời tôi hai vấn đề trước ."

      Chu Khởi đầy hứng trí nhướng lông mày, có chút ngoài ý muốn.

      "Được, em hỏi ."

      "Điều thứ nhất, rốt cuộc có phải họ Chu ?"

      Chu Khởi do dự, "Đương nhiên."

      Dường như sợ tin, lại bổ sung câu: "Cần tôi lấy căn cước cho em xem ?"

      xong, làm bộ muốn thò tay vào túi.

      Hứa Nùng thấy thế nhanh chóng ngăn cản, hai tay bé trắng noãn sốt ruột đè cánh tay của lại, sau khi lòng bàn tay chạm vào nhiệt độ làn da của , ngay lập tức kịp phản ứng lại, được tự nhiên thả tay ra.

      "Tôi phải tin, tôi chỉ là muốn xác nhận lại chút."

      Chu Khởi đưa mắt nhìn chỗ tay vừa mới bị chủ động đè lại kia, lại nhàn nhã ngước mắt nhìn , "Ừm, xác nhận xong rồi, sau đó ?"

      "Sau đó. . . Chính là vấn đề thứ hai."

      Hứa Nùng mấy khi, vào lúc đối mặt , vẻ mặt có chút nặng nề cùng nghiêm túc.

      "Người mà nhóm cho vay nặng lãi kia muốn tìm phải là ?"

      Chu Khởi cũng có gì do dự, gật gật đầu, "Đúng, phải tôi."

      "Lúc trước, lúc tôi tìm , vì sao ?"

      còn chủ động "Giúp" , còn đống lời vô dụng như vậy. Ở trong mắt , có phải đều trở thành trò cười hay ?

      Chu Khởi bình chân như vại, ngồi dựa vào bậc thang, tư thế nhàn nhã, "Cái này được tính là vấn đề thứ ba?"

      Hứa Nùng nghẹn lại, nghĩ tới cái này, nhất thời mặt có chút nóng, cũng muốn lại tiếp tục hỏi nữa, lần nữa đứng dậy muốn .

      Chu Khởi dường như nhận ra ý tứ của , lần này trước tiên kéo chặt tay .

      "Gấp cái gì? Tôi có trả lời em sao?"

      Hứa Nùng đỏ mặt trốn tránh, vẫn là thoát ra được, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, khi nhìn , ánh mắt có chút "Hung ác" .

      "Vậy rốt cuộc có hay !"

      Chu Khởi có chút buồn cười, trong lòng nghĩ, đây là dọa người, hay là quyến rũ người đây?

      giây sau, mở miệng: "Người mà bọn họ muốn tìm quả phải tôi. Tôi cũng thiếu nợ bọn họ, nhưng tôi thiếu người khác."

      Hứa Nùng ngẩn ra, hoàn toàn nghĩ tới nghe được loại đáp án này, nhất thời kịp phản ứng.

      "Cái gì?"

      Chu Khởi nhìn , mở mắt láo.

      " phải em cho là tôi trời sinh liền có thân thủ lợi hại như vậy chứ? Đều là trốn nợ mà ra. So với những người mà tôi nợ tiền, hôm nay đều là trẻ con. Đám người thu nợ kia đều là trực tiếp chặt tay chặt chân, động đao động súng."

      Hứa Nùng có chút nhận thức mới mẻ, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên lâu khép lại, hơn nửa ngày mới ấp úng phun ra vài chữ.

      "Vậy trong nhà. . . ai quản sao?"

      " Quản thế nào được? Bọn họ thiếu tiền còn nhiều hơn tôi."

      ". . ."

      "Bạn bè cũng vậy, có người em bị đòi nợ, đòi ba năm ăn hai cái chi giả, cánh tay cái chân."

      ". . ."

      Chu Khởi bất chợt cúi người qua, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt Hứa Nùng, cười có chút khoa trương có chút hư hỏng.

      "Cho nên, bạn học , bạn xem tớ đáng thương như vậy. . ."

      Khi chuyện, hô hấp mang theo vị thuốc lá tản ra xung quanh chóp mũi , vô ý mang theo hơi thở xâm lược.

      "Có muốn hiến tặng cho chút tình thương hay ?"
      Last edited: 16/8/19
      Chalychanh, Thu Hằng82, Yoororo9 others thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Nùng Nùng coi vậy mà phải dễ bị bắt nạt đâu nha. =D

      ~~~~~~~~~~~~
      Chương 9
      <bản chỉnh sửa>

      Nếu Trần Tiến ở đây, nhất định để ý tình huynh đệ, mắng chết Chu Khởi con sói đuôi to này.

      dối cũng cần bản nháp, há mồm liền ra, nhưng lại biên soạn có hình có dạng.

      Hứa Nùng cho tới giờ đều là trải qua cuộc sống sinh viên, chuyện phức tạp nhất gặp được cũng chỉ là bạn học gây gổ nhau, cho nên lúc này nghe Chu Khởi , đương nhiên cũng tin.

      Có điều tin , đáng thương chuyện, nhưng mà đại biểu cho việc có thể chịu đựng lại tâm tính bại hoại cợt nhả mình.

      Vì thế, khi bị trêu đùa đến câu kia "Có muốn cho chút tình thương hay ", Hứa Nùng nhìn khuôn mặt tuấn tú của tới gần, nhất thời vươn đôi tay bé ra, hung hăng ấn mặt đẩy cái về phía sau.

      Lòng bàn tay đập vào sống mũi của Chu Khởi, sức lực rất lớn, mặt Chu Khởi cũng quả bị đẩy lui về phía sau, nhưng. . . Chỉ là ngờ được, nơi bị ấn vào, bất thình lình liền chảy ra máu mũi.

      ". . ."

      Lần đầu tiên trong đời bị ăn vạ Hứa Nùng có chút luống cuống, bận rộn tay chân muốn lấy khăn giấy lau cho , lại ở khoảnh khắc tới gần kia, cổ tay bị Chu Khởi đè xuống.

      rủ mí mắt nhìn cái xuống phía dưới, nhìn thấy cái gì, nhưng có cảm giác nóng ướt.

      Vươn ngón cái ra cọ chút, ngón tay trong nháy mắt biến thành đỏ, nhìn vết máu kia, cười phóng túng.

      "Lợi hại nha, làm cho tôi đổ máu chuyện này những kẻ thu nợ đó cũng làm được, ngược lại là làm được dễ dàng."

      ". . ."

      Hứa Nùng muốn bịt miệng lại, cũng biết bình thường chuyện với người khác có phải đều như thế hay , như vậy rồi, vậy mà còn có tâm tư trêu chọc nữa!

      " tự mình chặn cái mũi lại !" lại rút ra tờ khăn giấy mới, đưa tới.

      Chu Khởi bật cười lơ đãng, cũng quá để ý, tiếp lấy khăn giấy, trước tiên xoa xoa máu mũi chảy ra, sau đó vặn tờ giấy thành hình trụ, chặn lỗ mũi lại.

      Hứa Nùng thấy ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngược lại có điểm được tự nhiên.

      Nhìn muốn lại thôi nửa ngày, cuối cùng giọng lẩm bẩm câu: "Xin lỗi."

      Chu Khởi thấy nghiêm túc như vậy, cũng chút để ý cười cười, nghiêm chỉnh đáp: "À, có gì."

      Hứa Nùng muốn ở mình cùng nữa, vội vàng đứng lên, ném ra câu "Tôi trước" rồi .

      Lần này Chu Khởi ngăn cản nữa, ánh mắt mang theo ý cười lười biếng vẫn luôn dõi theo sau lưng , thẳng đến khi bóng dáng của biến mất thấy, vẻ mặt của mới dần dần trấn tĩnh.

      Điện thoại di động vừa nãy ở trong túi áo vào lúc này vang lên, lấy ra nghe.

      Từ đầu bên kia truyền đến tiếng người phụ trách thành phố điện ảnh và truyền hình, "Chu. . . Chu thiếu, cái đó, mấy người lúc trước ngài đạp thành đống kia, tôi nên xử lý như thế nào?"

      Chu Khởi im lặng giây lát, đứng thẳng người.

      "Chờ tôi quay về."

      ——————————

      Nhóm người cho vay nặng lãi kia bị nhốt lại chỗ trong nhà kho của thành phố điện ảnh.

      ra người phụ trách trước khi gọi điện thoại cho Chu Khởi, hỏi qua Đại Boss của bọn họ, Thẩm Mộ Ngạn, trước.

      Đương nhiên, loại nhân vật cấp bậc như có cách nào trực tiếp liên hệ với Đại Boss. chỉ là thuật lại mọi chuyện thư ký của Đại Boss, sau khi thư ký truyền đạt, lại cho lời chỉ đạo.

      Cũng biết là do thư ký theo bên người Đại Boss quá lâu, khi chuyện, giọng điều còn có vài phần tương tự như Đại Boss, đều là kiểu lạnh như băng, người đừng đến gần.

      "Thẩm tổng , để Chu thiếu tự mình xử lý."

      Người phụ trách có được đáp án này, đương nhiên cũng an tâm, cho nên mới lại gọi điện thoại cho Chu Khởi.

      Sau khi điện thoại kia thông đại khái qua hai mươi mấy phút, Chu Khởi mới bước chân đến kho hàng.

      Sau khi vào, người của nhóm cho vay nặng lãi kia cảm xúc ràng càng kích động, tuy rằng tay chân bị cột, miệng bị bịt kín, nhưng từng người đều nằm mặt đất dùng yết hầu phát ra thanh , uốn éo thân thể, hung ác trừng Chu Khởi.

      Chu Khởi tùy tiện kéo cái ghế qua, ngồi trước mặt bọn họ.

      nghiêng đầu châm thuốc, sau khi hút hơi tùy tiện chỉ chỉ người trong đám quỳ đất.

      "Lôi băng dính miệng xuống."

      Người chỉ, là gã đại ca trước đó làm khó Hứa Nùng.

      Lúc này băng dính được xé mở, gã đại ca kia cũng giống như bọn thuộc hạ khách khí với Chu Khởi.

      cảm nhận sâu sắc tình cảnh bọn họ tại, cũng rất thức thời.

      Muốn trách chỉ trách bản thân lúc trước quá mức khinh người, vì người đàn ông này mặc thân trang phục bảo an liền coi là bảo an thành phố điện ảnh và truyền hình. tại xem ra, khí chất khiến cho người nào có thể xem cùng cường thế quanh người kia, căn bản thể chỉ là gã bảo an!

      Mệt còn cảm thấy bản thân gặp rất nhiều người, người gì thân phận gì đánh mắt cái liền có thể nhận ra.

      Nghĩ đến đây, lại nhìn thái độ của người phụ trách thành phố đối với người đàn ông kia cung kính lấy lòng, liền có chút nghĩ mà sợ.

      Nếu đoán sai, đây là mang theo huynh đệ đắc tội nhân vật lớn rồi.

      khó khăn mở miệng, muốn vãn hồi ít cục diện, "Người em, mọi người đều là người rộng lượng. Cậu xem bọn tôi cũng là vì sống qua ngày, làm khó dễ con cậu cũng hoàn toàn là hiểu lầm. Cậu có thể thương xót, cho bọn tôi cơ hội hay , thả chúng tôi ?"

      Chu Khởi để ý lời , đưa tay gẩy gẩy tàn thuốc, hỏi : "Ai cho các người biết, ấy quen biết người thiếu nợ?"

      Người kia vừa nghe, cho rằng Chu Khởi muốn "Oan có đầu nợ có chủ", vì thế hưng phấn nhanh chóng mở miệng: "Là con nhóc! Tôi nghe trong lời của ta là rất quen thuộc với con , khẳng định là người quen bên cạnh. Hơn nữa sắp tới cũng tuyệt đối làm việc ở tại thành phố điện ảnh này! Tôi lần này phải lần đầu nhìn thấy ta!"

      Nhắc tới cái này, trong lòng đại ca kia cũng bốc hỏa. Mẹ nó, đều tại cái con nhóc kia! Nếu phải ta tìm đến, bọn họ làm sao có thể bắt đứa bé kia, lại làm sao có thể làm đến tình cảnh tại!

      Chu Khởi nghe xong lời , biểu cảm cũng có thay đổi gì, người kia nhìn cũng biết suy nghĩ gì, nhất thời lại có chút thấp thỏm.

      "Người em, . . . phải bọn tôi muốn làm khó dễ con . hẳn cũng là người biết thông cảm, cũng hiểu tính toán sổ sách hẳn là phải tìm ngọn nguồn. Hôm nay thả bọn tôi, sau ra ngoài chúng ta chính là bạn bè. Này đường nhiều người hỗn loạn, nhiều thêm bạn so nhiều thêm kẻ địch càng mạnh hơn. có phải hay ?"

      Từ trong lồng ngực Chu Khởi bật ra tiếng cười, biểu tình cũng làm cho người có chút thể nắm bắt.

      "Kẻ địch nhân như mấy người, lại nhiều thêm trăm thằng cũng có thể bỏ qua."

      Giống như là lười lại tự mình ra tay, Chu Khởi chút để ý gẩy gẩy tàn thuốc xuống đất, thuận miệng phân phó: "Thu thập trận, bồi thường bao nhiêu tôi đều trả, đánh cho tàn phế tôi chịu trách nhiệm."

      Người phụ trách thành phố điện ảnh ngẩn ra chút, ý của Chu đại thiếu là tận lực đánh? sợ mọi chuyện trở nên nghiêm trọng sao?

      nhớ lúc trước có từng nghe ai đó , vị đại thiếu gia của Chu thị này bình thường tuy rằng bát nháo, nhưng chuyện quan hệ đến bản thân đều lười để ý.

      Vừa mới rồi, cũng nghe gần như mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối. Là đám người kia muốn trói cái đeo kính mắt lại, muốn đòi người khác món nợ.

      Nhưng. . . Bọn họ biết, người phụ trách lại khác.

      Cái gì mà con của Chu đại thiếu, đến thành phố điện ảnh ở ngần ấy ngày, cũng chưa từng thấy bên cạnh có phụ nữ.

      Hơn nữa bé kia thoạt nhìn. . . Cũng giống như là loại đại thiếu gia vừa ý.

      Chỉ là nếu phải bởi vì ta, cũng tìm thấy lý do khác, để vị đại thiếu gia này đem loại chuyện này làm lớn lên a! Đây ràng là đụng phải vảy ngược của mà!

      Có điều, việc này cũng liên quan đến . cũng có tư cách tò mò. Cho nên lúc này nghe xong Chu Khởi , hướng về phía thuộc hạ phất tay cái.

      quá vài giây đồng hồ, bên trong kho hàng vang lên từng đợt tiếng kêu rên thống khổ.

      —————————————

      Lúc Hứa Nùng trở về, cả người tỉnh táo lại.

      sắp xếp lại lần chuyện xảy ra hôm nay, lúc vào phim trường, biểu tình có chút nặng nề.

      Mà giống đồng dạng biểu tình quá vui vẻ, còn có Mạnh Tư Ngữ.

      Hứa Nùng đón cái diễn viên khách mời đón hết buổi sáng, những chậm trễ tiến độ quay phim, mà còn dựa vào Bạch Hiểu tăng thêm công việc cho ta.

      Trước kia loại chuyện tập diễn với diễn viên này đều là Hứa Nùng làm, Bạch Hiểu tuy rằng cũng có thể, nhưng Mạnh Tư Ngữ lại quá tín nhiệm.

      Hôm nay, Hứa Nùng chậm chạp trở lại, ta sắp xếp lại phân cảnh cần khách mời kia, nhưng phía sau, cảm giác nhân vật chính phối hợp diễn đều quá đúng, làm ta NG mấy lần cũng xong.

      Chờ mãi chờ mãi cũng đợi được Hứa Nùng, ta đành phải tự mình ra.

      Bạch Hiểu cũng vẫn luôn ở trước mặt ta líu ríu linh tinh về Hứa Nùng. ta rất phiền chán, nhưng lại thể cái gì, dù sao ngày hôm qua ta gõ cửa phòng mình, vừa hôm nay muốn tráo đổi công việc với Hứa Nùng, vừa đưa cho mình bộ hộp dưỡng da.

      Vậy nên, sau khi Hứa Nùng trở về, lửa giận của Mạnh Tư Ngữ tích góp non nửa ngày, rốt cuộc có chỗ phát tiết.

      ta lạnh mặt, trực tiếp mở miệng hỏi Hứa Nùng: "Xảy ra chuyện gì?"

      Hứa Nùng chưa kịp đáp lại, Bạch Hiểu ở bên cạnh trước.

      "Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, chị, em phải cũng với chị rồi. Hứa Nùng căn bản đón người! Nam minh tinh em mời tới đợi ở cửa thành hơn nửa ngày, là chờ được rồi mới . Em cũng oan ức chết được, vẫn còn ở bên ngoài chuyện thuê ngoại cảnh với người ta, kết quả cuộc điện thoại, bị mắng đến máu chó đầy đầu nè!"

      Bạch Hiểu vừa , vừa hướng về phía Hứa Nùng châm chọc khiêu khích.

      "Em thấy, Hứa Nùng chính là cố ý. ta chính là nhìn được em vì đoàn phim làm nhiều việc, sợ em đoạt nổi bật của ta, cho nên mới cố ý làm hỏng chuyện này!"

      Mạnh Tư Ngữ đương nhiên biết lời này của Bạch Hiểu có chút cường điệu, nhưng lại quá ảnh hưởng tới ta, thậm chí càng có lợi cho ta kế tiếp chèn ép Hứa Nùng.

      "Hứa Nùng, hẳn là ràng, nhóm chúng ta. . ."

      "Chị."

      Tiếng của Hứa Nùng tại lúc này đúng mực vang lên, cũng là lần đầu tiên, cắt ngang lúc Mạnh Tư Ngữ chuyện.

      "Chuyện hôm nay em chịu trách nhiệm. Nhưng trước khi chịu trách nhiệm, em muốn làm chuyện trước, chị có thể cho em chút thời gian ?"

      Mạnh Tư Ngữ ngẩn người, ta nhìn Hứa Nùng, cảm thấy hôm nay rất khác trước kia.

      Hơn nữa khí thế quanh người giống như cũng thay đổi. . .

      đợi ta cho phép, Hứa Nùng liền có động tác.

      Chỉ thấy rảo bước chân về phía trước, biểu tình bình tĩnh lại mang theo tia lạnh lùng, cuối cùng, trực tiếp dừng lại bên cạnh Bạch Hiểu.

      Vào lúc mọi người ở đây chưa kịp phản ứng, nâng tay lên, hung hăng tát cái lên mặt Bạch Hiểu!

      —— "Bốp!"

      giây kia, phim trường rơi vào an tĩnh quỷ dị.
      Last edited: 16/8/19
      Chalychanh, Thu Hằng82, Yoororo7 others thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 10
      <bản chỉnh sửa>

      khí trong trường quay dường như đông cứng lại.

      Ánh mắt mọi người ở đây đều dám tin nhìn về phía Hứa Nùng, dường như ai dám tin chuyện vừa mới xảy ra là .

      ra tới cũng là, Hứa Nùng từ lúc ban đầu thành lập tổ, ấn tượng để lại cho mọi người chính là có gì nổi bật, dễ bị bắt nạt.

      Lâu dần, ấn tượng của mọi người đối với liền củng cố, đều cảm thấy là bánh bao mềm.

      tại, bánh bao mềm cứng lên, hơn nữa lại còn động tay, cái này sao có thể làm người kinh ngạc. . . , là kinh hoảng.

      Bọn họ đều tự chủ được suy đoán, nàng này có phải điên rồi hay ? Lẽ nào là bị chèn ép xa lánh thái quá, cho nên đột nhiên quan tâm gì nữa?

      Người đầu tiên phản ứng lại chính là Mạnh Tư Ngữ, ta cũng trương ra cái mặt lạnh giống như lúc trước. Môi đỏ mọng hơi hơi dẩu lên kinh ngạc nhìn Hứa Nùng, sau lúc lâu, mới : "Cái đó, Hứa Nùng . . ."

      Lời chưa hết, Bạch Hiểu cũng hoàn hồn.

      ta vừa rồi bị Hứa Nùng đánh đến nửa khuôn mặt gần như đều tê rần, lúc này chấn động qua , cảm giác nóng bừng bừng đau đớn trực tiếp đánh úp lại.

      ta nghiêng đầu nhìn Hứa Nùng, nghiến răng nghiến lợi, "Hứa Nùng, mày điên rồi hả! ! !"

      Vừa vừa giống như người đàn bà chanh chua, giương nanh múa vuốt nhảy bổ về phía Hứa Nùng.

      Điều kiện của gia đình Bạch Hiểu tệ, trong nhà lại chỉ có ta là con , từ cơ bản là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Cha mẹ rất nuông chiều ta, lúc trước ở trong trường bị giáo viên quở trách, mẹ ta đều tìm giáo viên cãi lộn.

      Cho nên lớn như vậy rồi, ta cũng chưa từng bị ai đánh lần.

      tại vậy mà bị đánh! Lại là bị đứa nhà quê mà ta vẫn luôn cười nhạo khinh thường đánh!

      Cái này đơn giản là nhịn được!

      Suy nghĩ của Bạch Hiểu rất đơn giản, Hứa Nùng hại ta mất mặt, vậy ta muốn trả về gấp hai gấp ba thậm chí càng nhiều hơn!

      Vậy nên, động tác ta gần như đều dùng rất nhiều lực, trước tiên là vươn tay muốn túm tóc Hứa Nùng, kéo chặt sau đó lại hung hăng cho vài cái bạt tai!

      Ai có thể ngờ, bàn tay của Bạch Hiểu mới vừa đưa qua, liền trực tiếp bị Hứa Nùng chặn đứng giữa trung.

      Hứa Nùng gần đây ở phim trường làm những việc vặt đó cũng phải làm , sức lực so với bọn con bình thường cũng lớn hơn.

      Giờ phút này hung hăng nắm lấy cổ tay của Bạch Hiểu. Vào lúc đối phương cùng tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đưa tay lại quạt bàn tay về phía mặt của Bạch Hiểu!

      —— "Bốp!"

      Cũng biết có phải là do cảm xúc trong lòng còn chưa phát tiết đủ hay , bàn tay của Hứa Nùng tát xong, lại quay lại, lấy mu bàn tay nặng nề đánh cái lên mặt bên kia của ta!

      Hai tiếng "bốp bốp" gần như là liên tiếp vang lên. Đầu Bạch Hiểu nghiêng bên trái chút, nghiêng bên phải chút, giờ này khắc này chỉ cảm thấy bên tai ong ong, tai cũng ù . Vừa khiếp sợ lại có chút mơ hồ, hoàn toàn tại rốt cuộc là cái tình huống nào.

      Hai bàn tay kia đánh đến vô cùng mạnh, tiếng vang cũng lớn, tuy vậy cũng là do lúc trước bàn tay làm nền, lần này hai cái cũng làm những người khác ở phim trường kinh ngạc.

      Nam chính trong tổ phản ứng lại trước tiên, lúc này đứng chung chỗ với Lý Hướng Nam, nhìn thấy hành động vừa rồi của Hứa Nùng, nhịn được, kém chút nữa chạy đến trước mặt Lý Hướng Nam.

      giọng hỏi: "Cậu và Hứa Nùng là bạn học cùng lớp ? ta ở trong lớp cũng như vậy hả? Bình thường im hơi lặng tiếng, sau đó gặp được chuyện gì lại đột nhiên bùng nổ?"

      Lý Hướng Nam ra so với ai khác cũng sửng sốt hơn.

      Hứa Nùng lúc trước ở trong trường, kỳ cũng là mặt ngoài bình thản, chân chính tiếp xúc lại là có chút lạnh lùng.

      Nếu là trước kia, loại người này cũng để ý quá nhiều, nhưng có lần từng thấy ở bên ngoài trường cứu ông lão. Ông lão kia ngã vào trong ngõ , xung quanh có người để ý, người qua đường ngang qua cũng có mấy người, cũng chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, quay đầu xem lời cầu cứu của ông.

      ra có thể lý giải, tại ăn vạ đích thực nhiều lắm, mọi người lạnh lùng chút chính là xuất phát từ việc tự bảo vệ mình.

      ngờ ở chỗ này, vẫn cho rằng, người bạn học Hứa Nùng kia có nội tâm rất lạnh lùng, thế nhưng hề nghĩ ngợi liền tiến lên giúp đỡ.

      có lẽ biết ông lão bị thương chỗ nào, dám tùy tiện trực tiếp nâng dậy, mà là trước tiên xác nhận vài câu cùng đối phương, tiếp đến lại gọi hai cuộc điện thoại.

      cuộc là 120, cuộc là trong điện thoại của ông lão.

      Sau đó xe cứu thương tới, ông lão được đưa lên xe, lại đưa điện thoại của ông lão cho nhân viên cứu hộ.

      Chuyện này ra ở trong lòng Lý Hướng Nam khơi dậy gợn sóng lớn . Sau đó vẫn chưa hết, quá vài ngày, người nhà ông lão tìm tới trường.

      Hóa ra con trai ông lão kia là bạn tốt của lãnh đạo nhà trường, hơn nữa còn là tổng giám đốc của công ty giải trí, biết cha của mình được sinh viên của đại học B cứu, liền muốn biểu đạt chút lòng biết ơn.

      Hàm ý trong lời này mọi người đều hiểu, cho nên giai đoạn đó trường học cực kỳ náo nhiệt. Rất nhiều người đều mặt dày mày dạn nhận cái "Phần thưởng người tốt " này, nhưng đáng tiếc ông lão mơ hồ, cũng nhớ kỹ người cứu mình lớn lên thế nào, cho nên tới người từ chối người.

      Hứa Nùng từ đầu đến cuối cũng xuất , chuyện này sau đó cũng giải quyết được gì.

      Cũng là từ lúc đó bắt đầu, Lý Hướng Nam đối với Hứa Nùng có thay đổi, bắt đầu cố ý vô ý tiếp cận , tâm muốn kết bạn với .

      Càng tiếp cận cảm thấy cảm giác thần bí người Hứa Nùng càng nhiều. Ví dụ như mặc dù ở khoa biểu diễn, nhưng bình thường ngoài việc đúng hạn hoàn thành bài tập ra, cũng có biểu có cỡ nào nhiệt tình thương đối với biểu diễn. Khi lên lớp phân tổ luyện tập, thường xuyên chọn nhân vật người khác chọn thừa lại hoặc là nhân vật người khác ghét bỏ.

      từng lén lút hỏi vì sao, đáp lại cũng rất bình tĩnh, là có thể tôi luyện kỹ thuật diễn.

      Lý Hướng Nam biết lời với mình, cũng tiếp tục truy hỏi nữa. Thẳng đến về sau bắt đầu khoa đạo diễn học ké, sau đó bắt đầu thể ra cố chấp đối với mảng đạo diễn chuyên nghiệp, mới có chút hiểu ra ——

      tranh đoạt là bởi vì quan tâm, khi gặp được chuyện để bụng, đều cường ngạnh chấp nhất hơn so với ai khác.

      Chuyện khác cũng thế, Hứa Nùng ở trong tổ vẫn luôn im hơi lặng tiếng, dáng vẻ nhìn dễ bắt nạt, nhưng chỉ có Lý Hướng Nam hiểu, biểu trước đó của , ra đều là bởi vì những chuyện đó còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của , khi chạm đến, hẳn liền bạo phát.

      Cho nên hành động của Hứa Nùng hôm nay, ngược lại là cảm thấy thế nào. Ngoài ý muốn chính là, Bạch Hiểu cái kẻ ngu xuẩn kia rốt cuộc là làm việc gì nghiêm trọng, khiến Hứa Nùng bị chọc thành như vậy.

      Vấn đề này những người có mặt ở đây cũng rất tò mò, sau khi Hứa Nùng lại đánh Bạch Hiểu mấy bàn tay, Mạnh Tư Ngữ ngồi yên được nữa, tiến lên kéo hai người ra.

      "Hứa Nùng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì! sao có thể vừa lên liền đánh người!"

      Mạnh Tư Ngữ trong ngày thường quen làm "Đại gia trưởng", đối người trong đoàn phim đều là thái độ cường thế dễ chọc, cũng cực ít có thời điểm khống chế được bản thân. Cho nên lúc này khí bị Hứa Nùng làm thành như vậy, ta làm sao có thể còn nhịn được.

      Huống hồ Bạch Hiểu này vốn dĩ cũng là ta đưa vào, trong ngày thường lại thường xuyên đưa cho ta quà cáp đắt tiền. Người sáng suốt đều nhìn ra được Bạch Hiểu là người của mình, Hứa Nùng đánh ta cũng tương đương với gián tiếp đánh lên mặt mình rồi!

      Về công về tư, ta cũng thể dễ dàng bỏ qua chuyện này!

      Nhưng hôm nay Hứa Nùng cũng có giống với người thường ngày bị ta "Chèn ép".

      Biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, rất đúng mực, hoàn toàn nhu thuận trước kia.

      "Chị, hôm nay em dựa theo cầu của Bạch Hiểu, đến cửa sau thành. Nhưng em cũng chờ được diễn viên khách mời kia, ngược lại là chờ được những người cho vay nặng lãi lúc trước đến đây.“

      ngừng chút, khi lại đưa mắt nhìn qua, đáy mắt mang theo chút lạnh lẽo.

      "Mà những người đó , có người cho bọn biết, từng thấy tôi và người bảo an thiếu nợ kia có tiếp xúc thân mật, chỉ cần bắt được tôi, sợ bảo an kia xuất ."

      Câu chữ của Hứa Nùng ràng, giọng lớn, nhưng đủ để cho mọi người ở bên trong phim trường đều nghe thấy.

      Nhất thời, khí biến chuyển có chút kỳ diệu.

      Bình thường gây gổ chút mọi người đều cảm thấy có việc gì, nhưng nếu trở thành vấn đề an toàn cơ thể, vậy còn là trò đùa nữa, mà là tội ác.

      Bạch Hiểu cũng hoàn toàn ngờ tới Hứa Nùng ra mọi chuyện trực tiếp như vậy. ta nghĩ là, lợi dụng những người cho vay nặng lãi đó hù dọa Hứa Nùng, nếu như có thể trực tiếp khiến rút lui khỏi tổ là tốt nhất, nếu là thể, ta liền lén lút lại cho Hứa Nùng chút ám chỉ, khiến biết những người đó ra là chính mình tìm đến thu thập .

      Như vậy Hứa Nùng khẳng định sợ hãi, đến lúc đó lại đề xuất khiến rời xa Lý Hướng Nam chút, hoặc là cầu lăn ra khỏi đoàn phim liền càng dễ dàng hơn.

      ta cảm thấy bản thân làm chuyện này cũng coi như giọt nước lọt. ta lợi dụng chuyện diễn viên khách mời thuận lý thành chương khiến Hứa Nùng lơ là cảnh giác, lại lợi dụng Mạnh Tư Ngữ khiến Hứa Nùng thể .

      Sau đó ta với Hứa Nùng là cửa sau, nhưng ra với diễn viên khách mời kia là cửa chính.

      Đến lúc đó cho dù người khác có hỏi, ta cũng có thể chắc chắn Hứa Nùng là nghe lầm, hoặc là vì trốn tránh trách nhiệm mà dối.

      Nhưng ta ngàn tính vạn tính, nhưng là tính đến cái con hàng này trực tiếp làm mọi chuyện!

      ta trước kia phải cực dễ bắt nạt sao! Dù bị bắt nạt thế nào đều phản kích sao! Như thế nào chuyện này lại khí phách như vậy!

      Hiển nhiên Bạch Hiểu còn chưa ý thức được, chuyện này có cái gì khác những chuyện trong quá khứ. Nhưng ta cũng hiểu, thể để cho người khác đều tin tưởng lời của Hứa Nùng!

      ta phản ứng cũng còn xem như đủ nhanh, nghe xong lời Hứa Nùng trực tiếp liền kéo chặt cánh tay Mạnh Tư Ngữ, : "Chị, ta đổ oan cho em! Em làm sao có thể làm loại chuyện này chứ, hơn nữa em lại quen những người cho vay nặng lãi đó!"

      Mạnh Tư Ngữ tại ở trong lòng cũng có chút chắc chắn. ta bên cảm thấy Bạch Hiểu quả ghét Hứa Nùng đến trình độ nhất định, làm ra chuyện gì cũng đều có khả năng.

      Nhưng bên ta lại cảm thấy, Bạch Hiểu nhìn tuy rằng hư, nhưng là giới hạn ở gây gổ . . . Hơn nữa tuổi tác ta cũng lớn, mới đại học năm ba mà thôi, còn chưa ra khỏi xã hội học sinh, hẳn là đến mức ác độc như vậy .

      Cho nên ta suy nghĩ trong chốc lát, rồi mở miệng: "Hứa Nùng, tôi cũng cảm thấy chuyện này có phải có cái gì hiểu lầm hay ? Bạch Hiểu ấy. . ."

      "Em có ghi ." Hứa Nùng bình tĩnh cắt lời Mạnh Tư Ngữ, "Những người cho vay nặng lãi đó chỉ ra và xác nhận Bạch Hiểu. Em có ghi ."

      Lúc này mặt Bạch Hiểu lập tức liền trắng bệch, Mạnh Tư Ngữ nhìn thấy phản ứng của ta, còn có cái gì nữa.

      Nhưng cho cùng vẫn là câu kia, Bạch Hiểu là do ta đưa vào tổ. ta lại thu nhiều quà cáp của đối phương như vậy, cho nên dù thế nào, Bạch Hiểu đều được che chở.

      "Cái đó, Hứa Nùng, tôi cảm thấy Bạch Hiểu khẳng định cũng là hiểu lầm, loại chuyện này. . ."

      "Chuyện này em tạm thời truy cứu." Hứa Nùng dừng lại. Khi lại mở miệng, trong giọng ngấm ngầm mang theo chút uy hiếp, "Nhưng là ghi em cũng xóa. Nếu Bạch Hiểu sau này lại làm chuyện vô dụng gì, như vậy mọi người cũng bình yên vô . Nếu ta lại làm cái gì quá đáng, vậy em cũng quan tâm bất luận mặt mũi người nào. Báo công an cùng thông báo cho trường, em đều làm."

      "Có chuyện tôi có thể nhịn, là bởi vì còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của tôi. Tôi cảm thấy cần so đo. Nhưng nếu cân bằng này bị phá vỡ, tôi nhẫn nhịn nổi nữa, vậy có lẽ tôi phải xin lỗi trước rồi."
      Last edited: 16/8/19
      Chalychanh, Thu Hằng82, Yoororo9 others thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 11
      <bản chỉnh sửa>

      Hứa Nùng năng phen có khí phách, nghe vào trong tai Mạnh Tư Ngữ, luôn cảm thấy ta như là với Bạch Hiểu đồng thời, cũng ám chỉ với mình cái gì.

      ta muốn ám chỉ cái gì? Ám chỉ tại đối với mình nhẫn nại là vì ký danh phó đạo diễn? khi mình cho, vậy ta nhẫn nhịn nữa à?

      Mạnh Tư Ngữ muốn cười, ta nhịn xuống có năng lực làm gì chứ?

      ta chẳng lẽ cho là mình giống như Bạch Hiểu, có nhược điểm gì bị ta nắm được, sau đó ngu ngốc bị ta uy hiếp?

      Nhất thời, Mạnh Tư Ngữ vốn muốn vì chiếu cố Bạch Hiểu, mà có ý muốn tìm cách dàn xếp ổn thoả cũng còn, ánh mắt nhìn Hứa Nùng cũng càng ngày càng lạnh.

      "Được rồi, chuyện này xem như việc riêng của hai người các , muốn giải quyết như thế nào các tự mà giải quyết với nhau. tại tôi chỉ muốn biết, nam diễn viên khách mời buổi chiều tôi muốn dùng giờ phải làm như thế nào đây."

      Mạnh Tư Ngữ bắt đầu tránh nặng tìm , cố ý khó xử Hứa Nùng, "Việc riêng của các nếu tôi quản được, vậy tôi cũng quản. Nhưng tôi còn ở đây, hôm nay nhiệm vụ của hai người tráo đổi, phụ trách tiếp đón nam diễn viên khách mời, Bạch Hiểu phụ trách phim trường ngoại cảnh và trang phục. Nhiệm vụ của ta hoàn thành rồi, mà của lại xảy ra sai lầm."

      Hứa Nùng gật gật đầu, cũng cảm thấy bị làm khó dễ, thẳng: "Công việc em làm xong, chỉ là có lẽ cần Bạch Hiểu đưa điện thoại của nam diễn viên kia cho em, nếu em có cách nào liên hệ."

      Bạch Hiểu vốn là bị Hứa Nùng chuyện ghi làm cho sững sờ, lúc này vừa nghe còn muốn liên lạc với nam diễn viên khách mời, nhất thời càng kinh hoảng.

      Nam diễn viên kia vốn là ta giới thiệu, bỏ tiền trong nhà ra trả giá cao mời tới.

      Sở dĩ nhất định phải để người khác đến, cũng là bởi vì sợ Hứa Nùng sau đó trở mặt, muốn để ở cửa trước trường cái mặt ra, như vậy bảo an có ấn tượng, vậy Hứa Nùng khẳng định là dối.

      Nhưng bị cho leo cây ở cửa thành lâu như vậy, sớm chờ đến phát cáu, gọi điện thoại cho mình cũng vô cùng khách khí. tại loại tình huống này, nếu để Hứa Nùng liên hệ với , đây chẳng phải là đưa vào tay Hứa Nùng càng nhiều chứng cứ có sẵn việc mình dối sao?

      Vì thế Bạch Hiểu nhanh chóng mở miệng: " muốn cái gì đây? Người ta bị cho leo cây lâu như vậy, làm sao có thể còn đến đây nữa? ! Nằm mơ !"

      Giọng điệu ta chuyện với Hứa Nùng vẫn là thói quen châm chọc khiêu khích. Hứa Nùng nhàn nhạt nhìn ta cái, lười đáp lại ta, chờ Mạnh Tư Ngữ tiếp.

      " cũng nghe thấy rồi đấy, nam diễn viên kia thể tới làm khách mời. Nhưng mà tôi cũng làm khó , tôi cho thời gian ngày. Vào thời gian này trưa mai, tôi quay vài cảnh cần diễn viên khách mời. tại thời gian này, chỉ cần tìm được người có điều kiện phù hợp đến đây là được."

      Hứa Nùng nhíu mày, cảm thấy Mạnh Tư Ngữ có khả năng bỏ qua cho mình nhàng như vậy.

      Quả nhiên, sau đó Mạnh Tư Ngữ lại bỏ thêm điều kiện: "Tôi biết thời gian ngắn ngủi như vậy tìm nam diễn viên có kinh nghiệm lại được nhiều người thích là có khả năng. Như vậy , liền tìm người ngoại hình tương tự như Thư Lãng của tổ chúng ta, dự toán... loại nổi tiếng kia, chỉ có thể tính là diễn viên quần chúng. Cái này hẳn khó ? là phó đạo diễn tạm thời hẳn là có thể làm được?"

      Mọi người ở đây nghe xong đều ở trong lòng kìm được cảm thấy Mạnh Tư Ngữ dối trá.

      Cái này còn bảo là khó? ? ! !

      loại chuyện lấy giá cả diễn viên quần chúng tìm người, đơn giản lấy Thư Lãng làm chuẩn.

      Thư Lãng là sinh viên được công nhận đẹp trai của đại học B, bây giờ vẫn chưa chính thức ra mắt ít người hâm mộ, còn có trạm cá nhân của chính mình. Dáng người và khí chất đều là thượng đẳng, thậm chí còn soái khí dễ nhìn hơn rất nhiều ngôi sao trong giới.

      Lấy để so sánh, cái này hiển nhiên là làm khó Hứa Nùng rồi.

      Tìm người cùng sánh ngang với nam sinh điển trai, còn muốn chi nhiều tiền...

      Đương nhiên, người khác nghe ra được, Hứa Nùng cũng nghe ra được.

      Nhưng thể cự tuyệt, cho dù cự tuyệt Mạnh Tư Ngữ cũng có các loại lý do khiến làm chuyện này.

      Cho nên cuối cùng, chỉ suy nghĩ lúc, liền bình tĩnh : "Được."

      —————————

      Lúc ra ngoài phim trường, bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Hứa Nùng rốt cuộc buông ra, lòng bàn tay ướt sũng mảnh.

      Trái tim mới rồi vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, nhịp tim đập cũng từ từ vững vàng hơn.

      ra nhìn vừa rồi bình tĩnh lại trầm ổn, nhưng thực tế có bao nhiêu căng thẳng và sợ hãi chỉ có tự biết.

      Cùng Bạch Hiểu chuyện, những cái ghi gì gì đó, căn bản đều là giả.

      Lúc ấy khẩn trương như thế, những người cho vay nặng lãi đó nhiều như vậy, chỉ lo lắng cho an nguy của mình cùng người đàn ông kia, nào còn nghĩ đến chuyện gì khác.

      Sau đó người phụ trách thành phố lại vội vàng tới, cũng hoàn toàn chưa cho Hứa Nùng thời gian phản ứng.

      Mà sở dĩ những cái đó, hoàn toàn là muốn đánh đòn phủ đầu, trước đánh cho Bạch Hiểu mơ hồ, sau đó vào lúc ta chưa tỉnh táo lại, ném ra cái điểm kiềm chế.

      làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng là thể nào nhịn nổi nữa.

      có thể chịu đựng lời lạnh nhạt, có thể chịu đựng nhàm chán trào phúng, nhưng nhịn được người khác vì trêu cợt, lấy an nguy của ra đùa!

      Hôm nay nếu như có người kia trùng hợp qua, bản thân là cái kết quả gì, ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ.

      ... ...

      Sau đó Hứa Nùng giây cũng dám trì hoãn, trực tiếp tìm đến vài "đầu đàn" trong thành, muốn hỏi bọn họ có thuộc hạ thích hợp hay .

      Hứa Nùng theo lời Mạnh Tư Ngữ chỉ cho chút tiền diễn viên quần chúng. trực tiếp mở miệng cho thêm tiền, chỉ cần tuyển được người thích hợp, tiền phải là vấn đề.

      Nhưng người ta nghe xong cầu của , cũng rất khó xử.

      trưởng nhóm với : "Em , đây phải là vấn đề tiền. Nam nhân vật chính tổ các tôi thấy qua. Chậc, lớn lên so ra cũng kém nam chủ phim thần tượng có vốn đầu tư của tổ bên cạnh ? tìm theo tiêu chuẩn của , đây phải là làm khó chúng tôi sao? Có tiêu chuẩn kia, ai tới làm diễn viên quần chúng nữa? sớm ký với công ty lấy tài nguyên cố định, nghĩ làm thế nào để nổi tiếng rồi!"

      Đạo lý kia Hứa Nùng đương nhiên hiểu, chỉ là tình huống trước mắt khẩn cấp, chỉ có thể trước đem hy vọng gửi gắm ở chỗ này.

      Biểu tình của thập phần thành khẩn, vẻ mặt nhờ vả: "Chú, cháu rất cần trợ giúp. Chú xem chú có thể giúp cháu liên hệ ? Cháu biết trong tay chú khẳng định có rất nhiều lý lịch sơ lược của diễn viên. Chú cảm thấy có chút điểm phù hợp cầu đều có thể mang đến gặp cháu. Van cầu chú!"

      Trưởng nhóm có ấn tượng tệ với Hứa Nùng, bình thường ngoan ngoãn lại lễ phép, so với phó đạo diễn của đoàn phim khác thái độ tốt hơn nhiều. Trong lòng cũng rất muốn giúp , nhưng có cách nào.

      "Chúng tôi ở đây có người thích hợp. sao đến trường hỏi chút , trong khoa biểu diễn soái ca hẳn là rất nhiều ."

      Hứa Nùng im lặng, đương nhiên biết trong trường có rất nhiều người thích hợp. Nhưng trước đây luôn luôn cố gắng giấu mình, bình thường cơ bản ngoài việc học ra, đều là có giao lưu gì cùng bạn học.

      Duy nhất bạn học nam tương đối quen biết, chính là Lý Hướng Nam người chủ động tiếp cận .

      Nghĩ đến đây, Hứa Nùng nhất thời có lại chút ảo não.

      Sau đó lăn qua lăn lại đến buổi tối, cũng thể liên hệ được người thích hợp.

      đường quay về khách sạn, Lý Hướng Nam gọi điện thoại cho , hỏi bên này tiến triển như thế nào.

      cũng khoa trương, trực tiếp thực, cuối cùng, Lý Hướng Nam ở đầu kia điện thoại thử thăm dò hỏi: " Người đàn ông lúc trước sao? Tớ thấy điều kiện của cũng được nha. Phần diễn cũng nhiều lắm, cũng có lời kịch gì, cần có kỹ thuật diễn chuyên nghiệp, chỉ cần ở phía sau làm cái bình hoa quét qua màn ảnh hai cái là xong."

      Lời này gần như câu đánh thức Hứa Nùng, cũng quan tâm gì nữa, trực tiếp quay lại con đường vừa rồi, lại lần nữa về tới thành phố điện ảnh và truyền hình.

      Lúc này Chu Khởi hẳn là ở ký túc xá rồi. hỏi thăm nhân viên trực ban vị trí ký túc xá bọn họ, sau khi hỏi ràng phát là tòa nhà thấp tầng ở gần cửa sau thành.

      Trách được trùng hợp như vậy xuất ở gần đó... Hóa ra là ở tại chỗ kia.

      Hứa Nùng vừa về hướng bên đó, vừa suy nghĩ nên làm thế nào với chuyện làm khách mời.

      thoạt nhìn quá đáng tin, hơn nữa lại thích trêu chọc mình, cũng biết lần này chủ động cầu , có thể lại lung tung cái gì đó để chọc hay .

      miên man suy nghĩ, bước chân liền bước đến gần ký túc xá bảo an thành phố điện ảnh.

      Ký túc xá là tòa nhà thấp tầng, mới cũ, cửa ra vào ở trong ngõ hẻm.

      vòng quanh tìm lượt, muốn vào cửa, lại ở vào lúc vào ngõ , ngoài ý muốn trực tiếp phát bóng dáng của Chu Khởi.

      Lúc này dựa vào bức tường ở sâu trong ngõ , đỉnh đầu đối diện với đèn đường, dưới ánh sáng mờ nhạt đỉnh đầu phát ra vòng hào quang, toàn bộ thân thể cũng bởi vì vấn đề góc độ, sáng tối đồng nhất.

      Bên miệng ngậm điếu thuốc, lúc này nghiêng đầu châm thuốc. Ngọn lửa màu lam đỏ bùng lên, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt nghiêng của , đường nét càng thêm thâm thúy, lại càng nhiều thêm phần khí chất vô lại, lưu manh.

      Nhưng ngoài ý muốn, sau khi Hứa Nùng nhìn thấy , bước chân dừng lại.

      vì cái gì khác, mà là bởi vì đối diện lúc này đứng mỹ nữ với khí chất thượng thừa.

      Nhất thời, Hứa Nùng chỉ cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn.

      Vốn tưởng tượng hết thảy khả năng cùng những điều muốn , tất cả đều nghẹn ở trong lòng, ngăn ở trong cổ họng.

      chỉ im lặng ở tại chỗ ngừng hai ba giây, tiếp theo tia do dự, xoay người rời .

      ... ...

      đường trở về, trong đầu Hứa Nùng lên vô số lần hình ảnh vừa mới rồi.

      thấy biểu tình của Chu Khởi, nhưng thấy được kia vẫn luôn cười.

      Nghĩ đến khí giữa hai người lúc trước hẳn là sai ...

      Hứa Nùng nhìn trời, cảm thấy trong đầu xuất loại tâm tình biết sao.

      Còn chưa kịp miệt mài theo đuổi, liền bất tình lình đụng đầu vào trong ngực người khác.

      Giọng lười biếng quen thuộc vang lên phía đỉnh đầu ——

      "Chạy cái gì?"
      Last edited: 17/8/19
      Chalychanh, Thu Hằng82, Yoororo9 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chu thiếu này giống như binh á nhỡ, lù lù xuất , bám dai như đĩa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :