1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 62

      Trì Sa Sa bình thường lúc có tiết học được nghỉ, cơ bản đều ở bên ngoài làm thêm.

      thiếu tiền, thiếu chính là tài nguyên.

      Mà làm người tiếp tân vừa vặn thường xuyên có thể ở các loại yến hội đụng mặt người trong giới, mặc dù có lúc gặp phải mấy tên râu xanh, nhưng càng nhiều hơn vẫn là có thể gặp được người có thể dựa dẫm.

      Lúc trước, đến tổ sản xuất lớn, diễn vai có lời thoại, chính là tại yến hội nào đó gặp được đạo diễn casting của bộ phim điện ảnh kia, đối phương cảm thấy ngoại hình của tệ có thể thử ống kính, liền cho danh thiếp.

      Mặc dù là nhân vật rất , nhưng lúc ấy người thử vai vẫn rất nhiều. Sau đó Trì Sa Sa đoạt được hạng nhất, thuận lợi vào tổ.

      Từ đó về sau, càng cảm thấy được làm tiếp tân ở các loại kiện lớn là con đường khả thi, nhưng mà sau đó hẹn hò với Hoa Tí, trọng tâm của liền đột nhiên đặt ở chuyện tình cảm.

      Hôm nay, nếu phải là người bạn ở công ty lễ tân bình thường đối xử tốt với bị bệnh, nhờ đến làm thay, còn muốn tới.

      Dù sao. . . Hôm nay chỉ là cái hội thường niên của công ty này, người trong giới thương nghiệp tới tương đối nhiều, căn bản gặp được tài nguyên hữu dụng.

      Người phụ trách của công ty bên này là trai vẻ mặt hiền hòa, sau khi dặn dò các vài câu nên làm những gì, liền vội làm chuyện khác.

      Cách thời gian bắt đầu niên hội còn có mười mấy phút đồng hồ, Trì Sa Sa liền lợi dụng thời gian này, cùng những tiếp tân khác dắt nhau thay quần áo.

      Mới vừa muốn nhét quần áo vừa thay ra cùng với túi vào bên trong ngăn tủ, điện thoại di động của Trì Sa Sa chợt vang lên.

      Cầm lên nhìn cái, gọi điện thoại tới là Hứa Nùng.

      "A lô, bạn học Tiểu Hứa." Giọng Trì Sa Sa giống như lúc bình thường rất vui vẻ, vừa sửa sang sườn xám người, vừa lên tiếng với bên kia.

      "Sa Sa, ta nhớ cậu hôm nay phải thay người ta làm thêm? Nếu tớ nhớ nhầm, cậu nhắc tới WeChat, là tập đoàn Chu thị?"

      Trì Sa Sa ở bên kia "Ừ" tiếng: "Đúng, chính là Chu thị, sao thế?"

      Hứa Nùng ở bên kia chần chờ chút, "Vậy. . . Tớ có thể qua đó tìm cậu ?"

      Trì Sa Sa sửng sốt chút, động tác kéo váy cũng ngừng lại, cảm nhận được Hứa Nùng có chút thích hợp, do dự trong giây lát, đáp: "Được, cậu tới , tớ thấy người phụ trách bên này rất tốt, lát nữa tớ nhìn xem có thể xin ta tấm thiệp mời hay , cậu giả thành nhân viên trà trộn vào hẳn là có thể được."

      Hứa Nùng ở bên kia trầm giọng câu "Cám ơn", tiếp đó liền cúp điện thoại.

      Sau khi cắt đứt điện thoại, đầy trong đầu Trì Sa Sa là cảm giác nghi hoặc.

      Hứa Nùng bình thường tuy rằng chơi cùng các , nhưng cũng rất ít khi chân chính mở miệng cầu các cái gì, và Lưu Ngải từng lén lút tán gẫu, cảm thấy nàng này là kiểu người quá muốn tìm phiền toái cho người khác.

      Cho nên lúc bình thường, các nhìn thấy cái gì có liên quan đến Hứa Nùng, đều chủ động thay làm trước, cần mở miệng.

      Nhưng hôm nay. . . Bạn học Tiểu Hứa người thích gây phiền toái, vậy mà lại chủ động mở miệng với .

      Nếu phải là thời gian gấp rút, tuyệt đối muốn chuyện này với Lưu Ngải.

      Cũng biết Hứa Nùng muốn tới niên hội này làm cái gì nha? Chẳng lẽ là thu được tin tức gì, có đạo diễn lớn nào đó cũng tới tham gia sao?

      cũng tưởng tượng quá nhiều, dựa theo lời vừa mới , tìm người phụ trách kia muốn tấm thiệp mời.

      Quá trình vẫn rất khó khăn, Trì Sa Sa còn dối, muốn tới đây chính là chị của , vốn chính là nhân viên của Chu thị, nhưng bởi vì làm mất thiệp mời, tại biết làm thế nào.

      Lại đáng thương chị kia của bình thường làm việc rất chăm chỉ a, dễ dàng có cơ hội có thể mở mang kiến thức bằng trường hợp lớn này, kết quả lại ngâm nước nóng.

      Người phụ trách kia rất thích Trì Sa Sa, ngược lại cũng gây khó dễ, trực tiếp lấy tấm thiệp mời còn dư cho .

      Cuối cùng, người phụ trách : "Thiệp mời đưa ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại a, tôi xác định cùng bé khác phụ trách rượu ở bên trong, về sau lại cho các hồng bao."

      Trì Sa Sa vừa nghe thế liền cười, nhanh chóng cảm ơn, còn có cơ hội mời người phụ trách ăn bữa cơm.

      Sau đó Trì Sa Sa sợ chậm trễ chính , liền đưa thiệp mời cho bảo vệ ở cửa, cũng tiện thể gọi điện thoại dặn dò Hứa Nùng, qua đây trực tiếp tìm bảo vệ muốn thiệp mời là được.

      Sau khi làm xong mọi chuyện, theo lời người phụ trách, tiến vào hội trường niên hội.

      Lúc này cách thời gian mở màn của niên hội chỉ còn lại có mấy phút đồng hồ, khách khứa lui tới đến hơn phân nửa, Trì Sa Sa bưng khay rượu, về phía trung tâm hội trường, thỉnh thoảng có người lấy chén rượu từ trong khay của , liền mỉm cười đáp lại.

      Rất nhanh, rượu trong khay còn, mới vừa muốn xoay người lại xếp đầy, nhưng vô ý nhìn thấy người.

      Chính xác mà , là người đàn ông đứng ở giữa hội trường được mọi người vây xung quanh.

      Người đàn ông kia thân tây trang màu đen, kiểu dáng là loại đại chúng phổ thông nhất, nhưng là mặc ở người , lại vô cùng gọn gàng phẳng phiu. Hai đùi thu vào bên trong quần tây, thon dài thẳng tắp.

      Trì Sa Sa lúc ấy chỗ đứng vừa vặn là mặt bên của người đàn ông kia, mặt nghiêng của đường nét vô cùng ràng, dưới cằm ở giữa trung vẽ ra đường cong thẳng tắp, đặc biệt tinh xảo dễ nhìn.

      tay cầm ly champagne, tay hơi hơi nâng lên, đồng hồ đắt tiền cổ tay ở dưới ánh sáng của đèn treo ở hội trường, tản ra tia sáng lạnh. Giống như con người , mười phần quý khí.

      Nhưng những cái này đều phải là trọng điểm, trọng điểm là. . .

      Sao lại cảm thấy người đàn ông này nhìn quen mắt như vậy a? ! Sao lại có chút giống vị Chu soái ca kia của nhà đồng chí Tiểu Hứa a?

      Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại cảm thấy có chút đúng, người đàn ông này, bỏ qua hết mọi thứ bên ngoài , chỉ thân phận của .

      Người này ràng là nhân vật lớn, vây xung quanh thiếu người mà Trì Sa Sa gặp qua lúc làm lễ tân trước kia, có vài vị còn là tổng giám đốc của công ty, tuy rằng dùng nịnh nọt lấy lòng để hình dung có chút khoa trương, nhưng là những người đó đứng ở đàng kia, cũng tuyệt đối là lấy người đàn ông kia làm trung tâm.

      Lúc này, có đồng nghiệp gọi Trì Sa Sa tiếng, cho nên kịp suy nghĩ tỉ mỉ, cũng có thời gian lại quan sát nhiều, sau khi có chút nghi hoặc lại nhìn về bên đó cái, liền vội vàng xoay người bận rộn chuyện khác.

      . . .

      Bên kia, Chu Khởi bị ông nội Chu tự mình giới thiệu hồi, người vây ở bên cạnh vẫn luôn dứt.

      dễ dàng gì tán gẫu xong lượt, Trần Tiến cuối cùng tìm cơ hội chen đến bên cạnh .

      "Chậc, người em, đừng a, sau khi cậu ăn mặc nghiêm chỉnh, cũng biến thành hình người nha." Trần Tiến vừa đánh giá , vừa cảm thán, "Lát nữa Hoắc Tam và Thẩm Mộ Ngạn cũng qua đây, đoán chừng bọn họ nhìn đến dáng vẻ của cậu như vậy, cũng giật mình."

      Lời này quả phải giả.

      Cuộc sống trước kia của Chu Khởi, cơ bản tham dự vào các trường hợp trang trọng, cho dù có tránh khỏi, cũng ăn mặc vô cùng tùy tiện.

      Hôm nay, bộ này là mẹ Chu cứng rắn bắt thay, còn ngừng nhắc mãi, nếu muốn lấy thân phận cậu chủ của Chu gia thể , thể lại tiếp tục lông bông, nếu ném chính là bộ mặt của Chu gia.

      Chu Khởi luôn luôn có cách nào với mẹ , cho nên chỉ có thể theo lời bà , thay bộ đồ nghiêm chỉnh tới hội trường.

      Nhưng mà lời của Trần Tiến cũng thể gợi lên gợn sóng gì trong lòng , nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mặt mày lại lên vẻ kiên nhẫn.

      Trần Tiến thấy, có chút ghét bỏ, "Cậu phải chứ, em mới tán gẫu với cậu lát cậu cảm thấy lãng phí thời gian rồi? Ở trước mặt tớ bắt đầu tính giờ? Thế nào? Về sau chuyện phiếm với cậu còn phải thu phí à?"

      Chu Khởi biết nhàn rỗi tìm việc, cho nên lười để ý đến .

      Bản thân sốt ruột chính là cái niên hội này thoạt nhìn thời gian vừa lâu vừa nhàm chán, tuy rằng gửi WeChat cho nàng nhà , sau khi kết thúc lập tức gọi điện thoại cho , sau đó qua đón . Nhưng là bên kia chậm chạp đáp, cũng sợ là nhìn thấy.

      Vì thế lúc này nhìn đồng hồ, là muốn nhìn xem cách thời gian lên đài phát biểu còn bao lâu, xong sớm rời sớm, cũng bỏ được ở trong này chuyện ứng phó người mà muốn ứng phó.

      Lúc này, lại có người về phía Chu Khởi bên này, đúng ra mà là hai người.

      vị lớn tuổi, vị là thanh niên trẻ tuổi.

      Vị lớn tuồi kia là đối tác làm ăn của Chu thị, vài năm trước lúc công ty còn tệ lắm, quan hệ của bọn họ và Chu thị cơ bản là hai bên cùng có lợi. Nhưng những năm này Chu gia phát triển càng ngày càng lớn mạnh, mà công ty của bọn họ bắt đầu dần dần suy yếu, tuy rằng cũng vẫn có thể duy trì lợi nhuận, nhưng là so với Chu gia, là kém hơn đoạn lớn.

      Cho nên về sau Chu thị và ông ta vẫn luôn ngừng hợp tác, trong lòng ông ta ngoại trừ có chút cảm kích ra, bình thường cũng là mang theo ý lấy lòng.

      Lần này biết cậu chủ của Chu gia chuẩn bị tiếp nhận quản lý Chu thị, ông ta liền nhanh chóng tới tham gia niên hội.

      Mà bên cạnh ông ta cũng phải ai khác, là bạn tốt của con trai ông ta, đồng thời cũng là ảnh đế tại rất nổi tiếng ở trong nước, Bùi Ngọc.

      Bởi vì Bùi Ngọc đối với niên hội này rất có hứng thú, ông ta liền mang theo cùng nhau tới đây. Hơn nữa ông ta cũng cẩn thận thầm nghĩ, Bùi Ngọc như thế nào cũng là ảnh đế, loại đại thiếu gia kia như Chu Khởi bình thường hẳn là cũng chú ý tới giới giải trí ? Đến lúc đó ông ta mang theo thanh niên có danh tiếng, cũng có thể chuyện được với vị thiếu gia kia.

      Cho nên lúc này, khi mang theo Bùi Ngọc tới, vị lớn tuổi kia khuôn mặt đầy ý cười.

      "Chu thiếu, xin chào, tôi là ủy viên quản trị của công ty hợp tác với Chu thị , tôi là. . . Đây là danh thiếp của tôi."

      Người lớn tuổi kia vừa vừa đưa danh thiếp về phía Chu Khởi bên kia, nhưng ngờ đến Chu Khởi căn bản ngay cả nhìn cũng nhìn ông ta cái, ánh mắt ngược lại là vẫn luôn lạnh lùng liếc về phía Bùi Ngọc.

      Người lớn tuổi kia cũng là gặp qua rất nhiều người có bối cảnh lớn, người gì thái độ gì ông ta đều gặp qua, cho nên lúc này bị Chu Khởi đối xử lạnh nhạt cũng có phản ứng gì lớn, rất thong dong thu lại danh thiếp, sau đó lại chủ động giới thiệu Bùi Ngọc cho Chu Khởi làm quen.

      "Chu thiếu, vị này chính là cháu của tôi, ngài hẳn là có chú ý tới giới giải trí ? ở trong giới rất nổi, từng đạt được rất nhiều giải thưởng lớn, cũng lấy được vài cái vòng nguyệt quế ảnh đế trong ngoài nước. Lần này đến. . ."

      Sau khi người lớn tuổi kia xong, Chu Khởi vẫn như trước có động tác gì.

      Ngược lại là Bùi Ngọc, thần thái rất tự nhiên lấy từ chỗ người phục vụ hai ly champagne, hơi hơi nhếch môi, mang theo loại ý cười giả dối mà bình thường am hiểu nhất kia.

      "Chu thiếu, ngưỡng mộ lâu."

      Sau khi xong, Bùi Ngọc giơ ly champagne về phía Chu Khởi bên kia.

      Ánh mắt của đại đa số người ở bốn phía giờ phút này đều tập trung ở chỗ này, dù sao hai tiêu điểm bắt mắt nhất trong cả hội trường, hẳn chính là Chu Khởi và Bùi Ngọc .

      Bọn họ người là cậu chủ của Chu gia, người là siêu sao điện ảnh, hơn nữa hai người đàn ông ngoại hình cùng khí chất đều xuất xắc, bọn họ cùng đứng ở nơi đó, muốn bị chú ý cũng khó.

      Mà Bùi Ngọc cũng chính là nghĩ tới điểm này, cho nên mới dám chủ động theo tới.

      cảm thấy bản thân hôm đó bị đánh trận kiêng nể gì như vậy, hoàn toàn là bởi vì xung quanh có người, Chu Khởi mới có thể để ý hình tượng như vậy.

      Nhưng hôm nay, loại ngày này trường hợp này, lại lấy thân phận thiếu gia của Chu gia xuất , cho dù chán ghét mình thế nào, khẳng định cũng phải đối diện cười ba phần.

      hôm nay đến, cũng là vì nhìn xem, lát nữa sau khi Hứa Nùng tới đây, vị đại thiếu gia này muốn kết thúc như thế nào.

      hạ quyết tâm ở đây đến phút cuối, vậy giờ phút này cũng cần thiết che giấu gì nữa, cho nên, chủ động chào hỏi.

      nghĩ đến đây, ý cười mặt càng đầy, tay giơ cốc cũng chậm chạp thả xuống, giống như là chờ Chu Khởi đón lấy.

      Nhưng Chu Khởi chỉ tùy ý nhìn chút, sau đó cằm hơi hơi giương lên, hướng về bên phía người phụ trách ra dấu.

      Người phụ trách nhanh chóng chạy chậm qua, sau khi dừng lại hướng về phía Chu Khởi : "Chu thiếu, ngài gọi tôi?"

      "Ừ." Vừa chuyện, Chu Khởi vừa tùy ý chỉ ngón tay về phía Bùi Ngọc, "Cậu mời tiểu minh tinh tới trợ hứng cho niên hội sao?"

      Khi chuyện, giọng điệu là vẻ rất tùy ý, thậm chí ngay cả nhìn cũng nhìn về phía Bùi Ngọc, giống như là thảo luận vật dư thừa.

      Mà hình dung đối với đối phương nghe cũng rất khinh thường, tiểu minh tinh. . .

      Bùi Ngọc bỏ thân phận của Bùi gia nhắc tới, liền chỉ đến bản thân , ở trong giới giải trí cũng có chút địa vị hết sức quan trọng, tại lại bị vị đại thiếu gia này hình dung thành tiểu minh tinh trợ hứng. . .

      Người ở xung quanh cũng nhận ra tia thích hợp, dựng thẳng lỗ tai càng cẩn thận hướng về phía bên này lắng nghe.

      Người phụ trách kia ràng có chút ngoài ý muốn, nhìn Bùi Ngọc chút, lại nhìn Chu Khởi chút, cuối cùng lựa chọn câu trả lời chung chung, : " Vị này cũng phải công ty chúng ta mời tới."

      " phải là Chu thị mời, các ngươi sao người nào cũng để cho vào hội trường? Xem đây là cái chợ? Người có thân phận gì cũng có thể tiến vào?"

      Lời này khiến cho những người có mặt đều sửng sốt, nhất là người lớn tuổi mang theo Bùi Ngọc tiến vào kia.

      Ông ta nhanh chóng giảng hòa, muốn vãn hồi chút khí.

      "Cái đó, Chu thiếu, ngài hiểu lầm rồi. Tôi vừa nãy giới thiệu nhầm, đứa cháu này của tôi ngoài nghiệp diễn viên, cũng là thiếu gia của Bùi gia, chính là công ty Bùi thị, ngài hẳn là từng nghe ? Hôm nay mọi người làm quen chút, hôm nào đó chừng Chu thị và Bùi thị hợp tác sao!"

      Chu Khởi tay cắm túi quần tây, rủ mí mắt, nhàng liếc cái về phía người chuyện bên kia.

      " Chu gia chúng ta từ trước đến nay hợp tác với công ty có tên tuổi. Công ty Bùi thị?" rồi, Chu Khởi nhìn thoáng qua Trần Tiến ở bên cạnh, "Cậu từng nghe qua sao?"

      Trần Tiến đương nhiên từng nghe qua, chẳng qua lúc này cũng đương nhiên muốn đứng ở bên phía huynh đệ của mình.

      Cho nên đôi mắt hoa đào của phiếm cười, câu: "Chưa nghe a."

      Mấy câu đó, khiến cho những người ở chung quanh đều hít hơi khí lạnh.

      Nhất là vị lớn tuổi mang theo Bùi Ngọc tiến vào kia, ông bây giờ ngược lại cũng muốn lời tốt gì cho Bùi Ngọc nữa, ông ta chỉ sợ dẫn lửa đốt tới người mình.

      "Chu thiếu, ngài nghe tôi , tôi xin lỗi, lần này. . ."

      "Biết có lỗi liền nhanh chóng dẫn người cút ."

      Lúc chuyện, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía Bùi Ngọc, mang theo tư thái người ở cao nhìn xuống.

      "Dù sao cửa của Chu thị chúng ta, phải chó mèo nào cũng có thể tiến vào."
      Last edited: 17/7/19
      Xuxu2109, buithuyngan, Chris4 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      2-0 nghiền về a Chu đại ka

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 63 (1/3)

      Vị lớn tuổi mang theo Bùi Ngọc tới đây, vốn dĩ là tràn đầy tươi cười mà đến, kết quả khi ra khỏi hội trường, sắc mặt nhưng là cực kỳ ảm đạm.

      thương trường lâu như vậy, người người kính trọng , nhưng ít ra cũng giống như hôm nay bị người làm cho nhếch nhác như vậy.

      Vốn tưởng rằng mang theo đại minh tinh Bùi Ngọc này cho bản thân thêm phân lượng, nhưng nào ngờ lại bị liên lụy? !

      "Bùi Ngọc à, cháu đến cùng là thế nào a, cháu từng đắc tội với vị đại thiếu gia Chu gia kia sao?"

      Vị lớn tuổi cho dù lại mơ hồ, cũng có thể nhìn ra được, vị thiếu gia của Chu gia kia là nhằm vào Bùi Ngọc. Nhưng ông ta chỉ là , vị thiếu gia này của Chu gia trước kia gần như lộ mặt trước công chúng, Bùi Ngọc lại hàng năm quay phim ở nước ngoài, hai người này theo lý thuyết hẳn là chưa từng gặp mặt mới đúng, sao lại liền biến thành loại tình huống như bây giờ chứ.

      Hai người lúc này đứng ở bậc thềm bên ngoài hội trường, phía dưới có ít xe sang trọng lần lượt đến rồi .

      Bùi Ngọc nhìn những người đó mỗi người đều mặc trang phục hào nhoáng, vẻ mặt chờ mong qua bên cạnh , bộ dáng lòng dạ tiến vào bên trong hội trường, lửa giận trong lòng lại càng bốc cao hơn.

      có thế nào cũng ngờ tới, Chu Khởi người đàn ông kia lại có thể ở trước mặt mọi người làm cho lúng túng, xuống đài được, ở trước mặt mọi người khiến nhục nhã!

      lúc trước cùng người đàn ông kia giao thủ, biết người đối phương có bản tính côn đồ và ngông cuồng giống với người thường, nhưng Bùi Ngọc có thế nào cũng nghĩ tới, ở loại trường hợp này, đối phương lại có thể hề bớt cuồng ngạo, liền cứ theo tính tình tùy tiện kiêng nể gì như vậy!

      Nhưng tại cái gì cũng thể , cho nên sau khi nghe xong lời của ông chú kia, chỉ khẽ cười, dáng vẻ giống như là có chút bất đắc dĩ.

      "Cháu cũng biết. Nhưng mà nghe cha cháu , trước đó lâu Chu thị đoạt mất vài cái dự án chuẩn bị mở rộng của Bùi thị, theo lý thuyết, loại công ty lớn như bọn họ hẳn là cũng xem thường làm loại chuyện này . . . Có lẽ là Chu gia và Bùi gia chúng ta có hiểu lầm gì đó."

      Ông chú kia vừa nghe, trong lòng càng mơ hồ.

      Lời này của Bùi Ngọc là có ý gì? Ông ta vốn tưởng rằng kết quả ngày hôm nay, chỉ là thù oán cá nhân giữa Chu Khởi và Bùi Ngọc, sao còn dính dáng đến công ty nữa chứ?

      Ông ta càng nghĩ càng thấy thích hợp, cũng càng ngày càng hối hận, sớm biết là như vậy, ông ta làm cái hành động dư thừa này làm cái gì, nên mang theo Bùi Ngọc tới! Vốn muốn để cho bản thân thêm chút mặt mũi, lại lợi dụng thân phận đại minh tinh của , nối sợ dây liên hệ giữa hai bên.

      Đến lúc đó hai bên đều nhớ tới cái tốt của ông ta, có chuyện gì cũng nhớ chút giao tình này mà giúp đỡ phen.

      Kết quả. . .

      Nhưng tại có cái gì cũng muộn, tình xảy ra rồi, bởi vì bản thân sơ ý, đắc tội Chu gia bên kia, nếu lại thêm cái gì, phỏng chừng trong lòng Bùi Ngọc cũng thoải mái.

      Cho nên ông ta thở dài, sau đó vỗ vỗ bả vai Bùi Ngọc, "Chú cũng nghĩ tới hôm nay là cái dạng này, ôi. . . Chú trước đây, cháu có muốn ngồi xe của chú về ?"

      Bùi Ngọc lắc đầu, " cần, cháu tự lái xe tới đây, chú về trước . Hôm nay bởi vì cháu mà làm cho chú thêm phiền toái rồi."

      " có việc gì, chú đây."

      Lái xe đem xe đến ngoài cửa hội trường, sau khi ông chú tạm biệt Bùi Ngọc, liền cất bước lên xe của mình.

      Lúc này ý cười mặt Bùi Ngọc có chút miễn cưỡng, đeo kính râm lên, rảo bước về hướng bãi đỗ xe phụ ở tầng của hội trường.

      Sau khi đến bãi đỗ xe, lập tức lên xe.

      Khi ngồi ổn định ở ghế lái, vẻ mặt của Bùi Ngọc ngừng kéo căng, cắn chặt răng, mặt lên vẻ dữ tợn.

      Từ đến lớn vẫn luôn trải qua là những ngày tháng được người truy đuổi, Bùi gia ở Bắc thành tuy rằng coi là gia tộc lớn, nhưng ít ra cũng được là có uy tín có tên tuổi, bản thân cũng như vậy, từ lúc học chính là tiêu điểm bàn luận của người khác, luôn luôn là mọi người bày tỏ thiện chí với , nhưng mà hôm nay. . .

      Bùi Ngọc chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân vừa mới bị Chu Khởi đối xử khinh miệt như vậy, lại nghĩ đến ánh mắt của người bên cạnh nhìn mình, liền có xúc động muốn giết người!

      Lửa giận chất chứa trong lòng càng ngày càng nhiều, nhịn được, nắm tay hung hăng đập cái lên vô lăng.

      Tiếng còi chói tai vang lên, tại bãi đỗ xe vốn yên tĩnh có vẻ đột ngột dị thường, bảo vệ tuần tra ở bên ngoài nghe tiếng nhanh chóng chạy tới, sau khi đứng lại nhàng gõ cửa sổ xe của Bùi Ngọc.

      Bùi Ngọc muốn phản ứng, nhưng nhân viên bảo vệ kia vô cùng cố chấp, thấy cửa sổ xe hạ xuống, lại gõ hai cái.

      " Người ở bên trong vẫn ổn chứ? Có cần tôi giúp đỡ báo cảnh sát ?"

      Bùi Ngọc còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.

      mặt lại treo lên nụ cười nhạt ôn hòa vô hại lúc bình thường, với bảo vệ: "Xin lỗi, vừa nãy vô ý đụng phải tay lái, có chuyện gì."

      Bảo vệ nhận ra Bùi Ngọc, lúc này nhìn thấy còn rất hào hứng.

      "A, Bùi ảnh đế! là Bùi ảnh đế ! Xin chào, tôi là fan của ! vui hôm nay gặp được , có thể ký tên cho tôi ?"

      Bùi Ngọc nhịn xuống kiên nhẫn, gật đầu đáp ứng, "Đương nhiên."

      rồi, từ trong hộp đựng đồ trong xe lấy ra giấy và bút. Bởi vì lý do nghề nghiệp, trong xe của thường chuẩn bị mấy thứ này, sau khi xoát xoát hai cái rồng bay phượng múa ký tên của mình, đưa tờ giấy ký tên ra ngoài giao cho người bảo vệ.

      Bảo vệ lấy được chữ ký vui vẻ, lại mấy câu với Bùi Ngọc sau đó liền xoay người rời .

      Bùi Ngọc lần nữa nâng cửa sổ xe lên, nụ cười giả dối mặt dần dần phai nhạt, hai tay hung hăng miết lên cạnh bên của tay lái, giống như là cố gắng hết sức khắc chế cái gì.

      lúc lâu, đen mặt, hít hơi sâu, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của bà Tạ.

      muốn hỏi bà Tạ có thành công mang Hứa Nùng tới đây hay , nhưng ngờ đầu kia điện thoại vẫn luôn có người nhận máy.

      Bùi Ngọc tức giận vô cùng, vung tay ném điện thoại lên ghế lái phụ.

      gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, lát sau, vặn chìa khóa khởi động xe, nhấn ga lái xe phóng ra ngoài.

      ————————

      Hứa Nùng tới hội trường xấp xỉ giờ sau khi niên hội bắt đầu.

      theo lời Trì Sa Sa , lấy được thiệp mời ở chỗ người gác cửa, sau khi thành công vào, theo hướng lễ tân chỉ, đường đến đại sảnh hội trường.

      Trì Sa Sa đúng lúc vừa làm xong việc, lúc này muốn cùng người khác thay ca, phòng nghỉ nghỉ ngơi chút.

      Hai trực tiếp đối mặt, Trì Sa Sa dẫn đầu chạy về phía Hứa Nùng trước.

      " Đồng chí Tiểu Hứa, cậu tới rồi!"

      ấy nhìn thấy Hứa Nùng rất vui, tiến lên kéo chặt cánh tay , còn : "Sao cậu đột nhiên nghĩ đến hội thường niên của Chu thị vậy, tớ nhớ cậu phải là ghét nhất cảnh náo nhiệt có liên quan đến bản thân sao, chẳng lẽ là nhận được tin tức gì, ở niên hội này xuất đạo diễn lớn nào đó?"

      Hứa Nùng biết với ấy thế nào, tại cũng có tâm tình giải thích gì nhiều, lại muốn tùy tiện vẽ ra cái lý do lừa ấy.

      nhấp nhấp môi, có chút xin lỗi nhìn Trì Sa Sa, "Sa Sa, ngại quá, chuyện hôm nay chờ tớ sau này giải thích với cậu được ? Cậu có thể mang tớ vào bên trong hội trường trước ?"

      Trì Sa Sa nghe xong lời , lại cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt của , sau khi cảm nhận được giống lúc bình thường lắm, cũng dám thêm nữa, liên tục gật đầu.

      " thôi, bọn mình cùng nhau vào."

      Cửa lớn của hội trường bên trong mở ra, Hứa Nùng và Trì Sa Sa hai người sánh vai vào.

      Đại sảnh nhìn qua xanh vàng rực rỡ, mỗi chỗ đều lộ ra mùi vị của tiền. Đám người tới lui ở bên trong, mỗi người cũng đều mặc lễ phục hoa lệ, cảnh tượng này Hứa Nùng xa lạ, nhưng cũng phải rất quen thuộc.

      Mà lúc này, ánh mắt của những người có mặt đều tập trung lên sân khấu, nơi đó có người phát biểu trước micrô.

      Người đàn ông mặc thân tây trang kiểu dáng hoàn hảo, hơi thở lưu manh, hắc ám tràn ra quanh người lúc trước giờ đây bị che lại hơn phân nửa.

      mặt có ý cười gì, biểu cảm còn mang theo tia lười biếng, nhưng càng nhiều hơn cũng là khí chất lạnh lùng sang quý khiến cho người ta dám tới gần.

      đứng ở nơi đó phát biểu, cái gì Hứa Nùng cũng cẩn thận nghe, chỉ cảm thấy giọng của như là đồng hồ quả lắc, từng từ từng từ rơi xuống, cũng từng từ từng từ đập vào trái tim của .

      Hứa Nùng biết nên hình dung cảm giác của bản thân lúc này thế nào.

      Lời của Bà Tạ tin, nhưng lại khiến sinh ra nghi hoặc đối ít tình trong quá khứ, vì thế vội vàng về nhà tìm cái hộp kia.

      Trước khi mở ra, vẫn luôn nghĩ, là bản thân nghĩ nhiều, nhất định là bản thân nghĩ nhiều thôi.

      Người đàn ông kia có khả năng vẫn luôn giấu mình, cho dù muốn giấu, cũng có khả năng giấu đến bây giờ.

      Nhưng khoảnh khắc cái hộp mở ra, liền biết chính mình hết hy vọng rồi.

      Nhưng là sau khi lật qua lần toàn bộ đồ trong hộp, lại cảm thấy có chút kỳ quái thể . . .

      tại đây xem như là cái gì? vẫn luôn lừa , nhưng lại từng muốn , là tự cho là đúng, khiến cho hai người bỏ lỡ cơ hội thẳng thắn với nhau.

      Nhưng lại cẩn thận nghĩ chút, ràng trước khi bọn họ kết hôn, vẫn có cơ hội tháo gỡ hiểu lầm, nhưng lại vẫn luôn , thậm chí còn dùng thân phận kẻ nghèo khổ, đăng ký cùng .

      biết đến cùng là có suy nghĩ gì, cũng biết bản thân ở chỗ đến cùng là cái dạng tồn tại gì.

      Cho nên Hứa Nùng trong lúc xúc động, liền gọi điện thoại cho Trì Sa Sa, tới niên hội.

      ra, giờ này khắc này sau khi đứng ở đây, Hứa Nùng còn có chút hốt hoảng, biết mình muốn làm cái gì, cũng biết bản thân muốn chứng minh điều gì, mà sau khi chứng minh rồi, lại có khả năng làm gì chứ?

      thể nghĩ thêm nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới, người đàn ông buổi sáng vẫn còn ôm , hôn , chúc sinh nhật vui vẻ, giờ phút này có chút xa lạ đứng ở trung tâm ánh mắt của mọi người, lấy thân phận người ở phía chuyện, liền cảm thấy trái tim mình từng chút từng chút rơi xuống.

      Trì Sa Sa hiển nhiên cũng nhìn thấy Chu Khởi, nhưng dám thừa nhận, dù sao người chuyện sân khấu, và người lúc trước ngồi cùng bàn ăn cơm với các , trạng thái vẻ mặt khác nhau nhiều lắm.

      " Đồng chí Tiểu Hứa, cái đó, cậu nhìn sân khấu, người kia có phải Chu soái ca nhà cậu a. . ."

      ấy vừa vừa vỗ vỗ bả vai Hứa Nùng, đợi nửa ngày cũng đợi được câu trả lời của đối phương, ấy liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn qua.

      Kết quả liền nhìn thấy Hứa Nùng yên tĩnh đứng ở đó, dáng vẻ cùng biểu cảm đều đúng lắm.

      nhận ra mùi vị bất thường, ngẫm nghĩ, ánh mắt lại nhịn được nhìn về hướng sân khấu.

      Lẽ nào. . . người ở sân khấu, là vị kia nhà Hứa Nùng? Nhưng mà lúc trước phải Chu Khởi là sinh viên trường nghề sao? Nhìn cũng giống thiếu gia nhà giàu nha, làm thế nào mà đột nhiên lại có cái thân phận này?

      miên man suy nghĩ , liền phát ánh mắt của người đàn ông sân khấu vô ý quan sát về phía bên này, chớp mắt sau, cách khoảng trực tiếp đối diện với Hứa Nùng.

      Trì Sa Sa được khí khi tầm mắt hai người gặp nhau, ánh mắt của Hứa Nùng có thay đổi gì, ngược lại là người đàn ông ở sân khấu, trong biểu cảm lên tia hoảng loạn. Nhưng cũng may khí tràng của vốn rất mạnh, sang trọng người che lấp rất nhiều thứ, cho nên đại đa số người đều chú ý tới thất thố vừa mới rồi của .

      Chu Khởi bị làm cho kinh ngạc, hoàn toàn ngờ tới nàng nhà đột nhiên xuất chỗ này, hơn nữa còn là vào lúc lấy thân phận cậu chủ của Chu thị, lần đầu phát biểu.

      trơ mắt nhìn sau khi Hứa Nùng đối diện với , xoay người muốn , gấp đến độ biết làm sao, vội vàng lại mấy câu, liền kết thúc.

      Khi xuống, mặt có lo lắng cùng vội vàng mà lúc trước có, người ở phía dưới đều có chút ngạc nhiên, hiểu ra sao suy đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến vị thiếu gia trẻ tuổi trầm ổn này của Chu thị đột nhiên thay đổi như vậy.

      Lúc Chu Khởi ngang qua bên cạnh Trì Sa Sa, vốn là muốn gọi lại hỏi cho ràng, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi Hứa Nùng mình chạy ra ngoài, tò mò của cũng còn, chỉ khi lướt qua vai, câu: " Tâm trạng của đồng chí Tiểu Hứa tốt lắm, hai người cố gắng chuyện nha, cố gắng dỗ dành ấy."

      Chu Khởi qua quýt gật gật đầu, dỗ dành, đương nhiên phải dỗ dành, cho dù lột tầng da cũng phải dỗ vợ lần nữa quay về trong ngực .

      . . .
      Chalychanh, Xuxu2109, buithuyngan6 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chắc cũng dễ dỗ giành thôi mà

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 63 (2/3)

      Sau khi Hứa Nùng ra ngoài đại sảnh của hội trường, đường cúi đầu về phía cửa.

      Tâm trạng của có chút hoảng hốt, đầu óc cũng hỗn loạn, các loại cảm xúc vào giây phút này đều đan chéo vào nhau.

      cảm thấy lồng ngực giống như là bị thứ gì đó đè ép, nặng đến mức có chút thở nổi.

      Dưới chân bước chân có chút , vẫn luôn ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình, đụng phải người.

      Hứa Nùng nháy mắt tỉnh táo lại, cũng nâng mắt, trực tiếp xin lỗi: "Xin lỗi, ngại quá."

      Người ở đối diện là tiểu thư nhà giàu theo cha mẹ tới tham gia hội thường niên của Chu thị, may, ta cũng từng tham gia hôn lễ của ông Bùi và bà Tạ, từng gặp qua Hứa Nùng, thậm chí sau đó còn học cùng trường cấp ba với .

      "Hứa. . . Nùng?" Vị tiểu thư kia bởi vì thấy chính mặt của Hứa Nùng, cho nên lúc này có chút chắc chắn, thử thăm dò hỏi.

      Hứa Nùng nghe thấy người ở đối diện gọi tên mình, theo bản năng ngẩng đầu, sau khi tầm mắt của hai người gặp nhau, sắc mặt dần dần nhạt .

      có ấn tượng rất sâu với người này, trước đây lúc lên cấp ba, ta thường xuyên dẫn đầu chế nhạo , là đứa con ghẻ, theo bà Tạ cùng hút máu Bùi gia, là cặp mẹ con biết xấu hổ.

      biết đối phương vì điều gì mà có thái độ thù địch lớn như vậy với mình, bởi vì ta thích Bùi Ngọc, vẫn luôn coi Bùi Ngọc là nam thần chỉ có thể nhìn từ xa.

      Mà bản thân khi đó, trở thành em của nam thần của đối phương, hơn nữa còn là có bối cảnh hay thân phận gì, ta chắc chắn cam lòng.

      Cho nên những năm đó, bản thân ở trong tay ta trong tối ngoài sáng ăn vô số thiệt thòi, đối với ta chỉ có chán ghét và chán ghét, cơ bản cũng sắp ngang bằng với Bùi Ngọc rồi.

      Lúc này, vị tiểu thư kia sau khi nhìn thấy Hứa Nùng, cũng là có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.

      Nhưng mà lát sau, ta liền ổn định lại tâm tư, giống như khi còn bé, mở miệng liền là châm chọc.

      "Ơ, à? Sao lại ở chỗ này mình nha? Người mẹ đoan trang hiền lành của đâu? đến cùng sao?"

      ta vừa , vừa quan sát Hứa Nùng từ xuống dưới.

      Hôm nay người đến niên hội này của Chu thị, cơ bản ai ai cũng đều ăn mặc trang trọng, nam mặc âu phục nữ mặc váy dạ tiệc.

      Nhưng Hứa Nùng lúc này lại là thân quần áo mặc hằng ngày, thậm chí ngay cả váy cũng mặc, cái áo len đan cao cổ màu trắng rộng thùng thình, phối với cái quần bút chì màu đen.

      Chất lượng quần áo ngược lại còn được, phải hàng vỉa hè tùy tiện, nhưng mặc để tiến vào bên trong niên hội này, có chút quá mức đơn giản khiến cho người ghét bỏ.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt của tiểu thư kia liền tràn ngập khinh thường.

      " vẫn giản dị mười năm như ngày nha? Thế nào? Mẹ của ở Bùi gia lăn lộn nổi nữa sao? Ngay cả tiền để mua cho bộ lễ phục cũng có? Vậy có muốn tôi bạn học ngày xưa này cứu tế chút hay ? Trong nhà tôi ngược lại là có rất nhiều lễ phục mới mặc qua lần, lúc trước cảm thấy ném đáng tiếc, cho nên chuẩn bị kêu bảo mẫu cắt cho mấy con chó trong nhà hai bộ quần áo. Nếu như muốn, tôi cho chó mặc nữa, tặng cho ."

      ta đắc ý , giữa những hàng chữ mỗi câu đều muốn đạp Hứa Nùng xuống đất

      Hứa Nùng nghe xong, mặt lên nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh.

      ", đồ chó mặc qua, tôi có hứng thú."

      "Cái gì mà đồ chó mặc qua? Tôi là muốn cho chó, nhưng là. . ."

      ta rồi , đột nhiên dường như kịp phản ứng lại, giọng lập tức cao lên tám độ, " ai là chó! ! !"

      Tiếp đến, đầu óc nóng lên, cũng để ý xung quanh có phải còn có người khác hay , nâng tay lên muốn chào hỏi mặt Hứa Nùng.

      Hứa Nùng sẵn sàng chặn ta lại chuẩn bị lại lật tay đánh trả, nhưng đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên có người xuất .

      Tay của ta bị người cứng rắn ngăn lại ở giữa trung, tiếp đến, chỉ thấy đối phương hung hăng vung tay sang bên cạnh, ta trực tiếp bị ném ngã mặt đất.

      Chu Khởi ngay cả ánh mắt cũng cho người phụ nữ đó, mà là xoay người nắm lấy bả vai của Hứa Nùng, nhanh chóng hỏi: "Vợ à, có chuyện gì ? Có bị bắt nạt ?"

      Hứa Nùng ban đầu bởi vì ngoài ý muốn gặp được "Người quen cũ" trước kia mà cảm xúc bị ép xuống, lúc này bởi vì xuất của Chu Khởi, lại đồng loạt bùng lên.

      đẩy tay Chu Khởi ra, muốn tách ra khỏi , mà cùng lúc đó, tiểu thư ngồi mặt đất cũng lên tiếng.

      ta vừa rồi bị đẩy quá đột ngột, đầu óc căn bản kịp phản ứng, hoang mang rối loạn đứng lên, lực chú ý cũng hoàn toàn đặt người mình, cho nên nghe thấy xưng hô vừa rồi của Chu Khởi đối với Hứa Nùng.

      Lúc này thấy chỉ quan tâm Hứa Nùng, nhìn mình thành người xấu, trong lòng liền ngừng tủi thân.

      "Chu thiếu, hiểu lầm rồi, phải tôi gây chuyện, mà là người đàn bà này ta mắng tôi trước!"

      ta vừa nãy ở đại sảnh của hội trường theo cha mẹ gặp qua Chu Khởi, cũng biết thân phận của là cậu chủ của Chu thị, vì thế giờ đây đối mặt với người đàn ông này, ta hoàn toàn có hung hăng càn quấy và ngang ngược như khi đối diện với Hứa Nùng lúc trước, cả người nhu nhược cùng vẻ ỏn ẻn điệu đà cố ý biểu ra ngoài.

      "Tôi và vị Hứa tiểu thư này là bạn học cấp ba, vừa rồi chúng tôi gặp gỡ, tôi thấy quần áo người ta thỏa đáng, cũng thích hợp mặc tới trường hợp thế này, vì thế liền có lòng tốt hỏi ta, có phải có tiền mua quần áo mặc hay . Nếu như là như vậy, tôi có thể tặng cho ta mấy bộ lễ phục của mình. . . Nhưng ai biết ta trái lại liền mắng tôi là chó, Chu thiếu, phải công bằng a! thể chỉ bị dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của ta che mắt, bị bắt nạt chính là tôi!"

      ta biết cũng chưa từng nghĩ về thân phận của Chu Khởi và Hứa Nùng, dù sao trước kia vẫn luôn xuất trước mặt mọi người, ta cũng cảm thấy loại người như Hứa Nùng kia có cái gì nảy sinh với .

      ta cho rằng Chu Khởi chỉ là thấy được vừa nãy bọn họ giằng co, bản thân lúc trước quả cũng có chút quá hùng hổ, cho nên tôn lên mảnh mai yếu đuối của Hứa Nùng ít.

      Lúc này tình huống biến thành như vậy, ta đương nhiên muốn nhanh chóng giả vờ đáng thương, dù sao đàn ông phải đều giống nhau sao? Chỉ thích phụ nữ mềm mại yếu đuối, nếu vị đại thiếu gia này thích, vậy ta cũng có thể làm ra.

      Dù sao hôm nay thể để cho Hứa Nùng đứa con kia qua nhàng như vậy được! Lúc học cấp ba, đứa con này vẫn luôn là bại tướng dưới tay mình, hôm nay cũng thể để nó chiếm ưu thế!

      Chu Khởi vốn dĩ còn chưa thèm dành sức gây phiền toái người phụ nữ kia, lúc này nghe thấy ta tự mình mở miệng trước, mà còn nhắc đến nàng nhà , sắc mặt kìm được liền trầm xuống.

      Cùng với khi đối diện với Hứa Nùng hoàn toàn khác hẳn, hơi nhấc cằm, khuôn mặt tuấn tú tại tràn đầy lạnh lùng cùng tàn nhẫn.

      " nàng nhà tôi nếu thích, toàn bộ cửa hàng ở Bắc thành tôi đều có thể dọn sạch mua về nhà, đưa đến trước mặt ấy." ánh mắt Chu Khởi vừa sâu lại lạnh lùng, giống như là nhìn thứ đồ bẩn thỉu nào đó, quét mắt qua tiểu thư kia, " xem là thứ gì? Dám ở trước mặt ấy châm chọc, diễu võ dương oai?"

      tiểu thư kia kinh ngạc, giống như là dám tin tưởng, đôi mắt trợn lớn, bước chân dưới chân suýt nữa cũng loạng choạng.

      Vị vị. . . vị Chu đại thiếu gia này có ý gì?

      quen Hứa Nùng?

      Còn cái gì mà " nàng nhà tôi"?

      đến cùng là cái gì a! Loại thân phận này của sao có thể có quan hệ với đứa con Hứa Nùng kia!

      Xung quanh người lui tới rất nhiều, mọi người đều nhận ra Chu Khởi, cũng nhìn ra khí căng thẳng bên này.

      Trong lúc nhất thời, bước chân của mọi người đều rất ăn ý dừng lại, lặng lẽ quan sát nơi xảy ra chuyện.

      Mà lúc này cha mẹ của vị tiểu thư kia cũng đuổi tới đây, bọn họ biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhìn ra trạng thái của con mình thích hợp.

      Mới vừa muốn che chở mấy câu với đôi nam nữ ở đối diện, kết quả lại phát đứng ở đối diện chính là người vừa mới từ sân khấu chạy xuống, cậu chủ của Chu thị, trong lúc nhất thời, hai vợ chồng quay mặt nhìn nhau, biết nên cái gì cho phải.

      "Chu thiếu, xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Mạn Mạn." Cha mẹ của kia đứng ở bên cạnh ta, trực tiếp biểu lộ thân phận, "Cái đó. . . Có phải Mạn Mạn của chúng tôi làm ra chuyện gì gây ra hiểu lầm hay ?"

      Cha mẹ của vị tiểu thư kia cũng biết nguyên nhân chuyện xảy qua, cho nên chỉ có thể tùy tiện suy đoán, sau đó tận lực khiến chuyện lớn hóa , chuyện hóa có.

      Nhưng Chu Khởi ràng có ý cho qua chuyện như vậy, ánh mắt mang theo ý lạnh, nhàn nhạt nhìn lướt qua cha mẹ của kia.

      " có hiểu lầm gì, chính là ta ức hiếp nàng nhà tôi."

      Chu Khởi chuyện, tay cũng nắm lấy Hứa Nùng bên kia.

      Hứa Nùng có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía , nhưng người đàn ông kia lúc này lại nhìn về phía , mà là vẫn luôn nhìn về phía trước.

      Chỉ thấy Chu Khởi chặt chẽ nắm tay Hứa Nùng, dường như là tuyên bố chứng minh cái gì đó.

      Cha mẹ của vừa nghe thấy tình huống này, cũng cảm thấy ổn. Cho nên tạm thời cũng để ý con có phải oan ức hay , đẩy đẩy cánh tay ta.

      "Nhanh lên chút, nhận lỗi với Chu thiếu! Còn có. . . vị tiểu thư bên cạnh kia!"

      Trong lòng ta tuyệt đối phục, nhưng lúc này cũng dám thêm cái gì.

      ta cắn môi, lúc lâu mới ủy khuất giọng câu: "Xin lỗi."

      Chu Khởi chuẩn bị cứ như vậy tùy tiện tha cho ta, lạnh lùng quét mắt qua người ta, "Vừa nãy người mà hung hăng càn quấy ngang ngược, phải tôi."

      ta nghe , ý của là muốn ta thành thành xin lỗi Hứa Nùng.

      Mà tầng ý tứ này cha mẹ của cũng hiểu, vì thế hai người khẽ cắn môi, lại chạm vào cánh tay của con .

      "Mau xin lỗi vị tiểu thư kia!"

      ta lúc này cũng sắp khóc rồi, ta cảm thấy bản thân chịu sỉ nhục vô cùng lớn, cắn môi nhìn Chu Khởi chút, lại nhìn Hứa Nùng chút, tiếp đó oán hận hướng về phía Hứa Nùng, hô to tiếng: "Xin lỗi! !"

      Hứa Nùng có phản ứng gì, đáp lại cũng gì.

      Mà Chu Khởi sau khi nghe xong kia , cảm thấy cũng nhất thiết lại lãng phí thời gian với những người đó, hơi dừng chút, lát sau lại mở miệng.

      Khi chuyện thanh hơi trầm xuống, nhìn giống như là với cha mẹ của kia, nhưng ra cũng là với những người lặng lẽ quan sát ở xung quanh.

      "Đều nhớ cho kĩ. Muốn lấy lòng tôi, lấy lòng Chu gia chúng ta, về sau phải ràng điểm."

      "Xúc phạm tôi, có lẽ tôi lười so đo với các người. Nhưng nếu xúc phạm vợ tôi. . ."

      Chu Khởi đứng ở đó, quanh người tất cả đều là hơi thở sang quý cùng mạnh mẽ mà người nào có thể xem , mặt mày nhàn nhạt, giọng điệu lại nghiêm túc khiến cho người ta cảm thấy tia sợ hãi.

      "Nếu xúc phạm vợ tôi, vậy phải cân nhắc chút, thế lực phía sau các người, có thể chống lại Chu gia hay ."

      . . .

      Sau đó khi Chu Khởi dẫn người rời , những người đứng ở bên ngoài vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng.

      Nhất là kia cùng cha mẹ ta, ba người đều ngẩn người.

      "Cha, mẹ, vị Chu thiếu gia kia có ý gì? Vợ của ? Đứa con ghẻ Hứa Nùng kia lẽ nào kết hôn với ? !"

      Cha mẹ của ta lúc này nghe thấy con mình đầu đuôi đột nhiên thốt ra câu, đều giật nảy mình.

      Cha ta nhanh chóng bịt miệng ta lại, hạ giọng cảnh cáo.

      "Con câm miệng cho ta! tại là tình huống nào rồi, con còn nhìn ra sao? ! Con ghẻ cái gì? ! Về sau cho phép con lại sau lưng kia!"

      " ta căn bản chính là như vậy! Mẹ ta tham luyến hư vinh gả vào Bùi gia, mang theo ta, đây chính là ! Chẳng lẽ còn thể để cho người ta sao!"

      "Cho dù là , về sau con cũng câm miệng cho ta! Chuyện này quan hệ tới con, con ít dính vào trong đó ! Hơn nữa con nhìn ra sao? Vị đại thiếu gia kia căn bản để ý tới quá khứ của đó, vừa nãy cũng biểu lộ thân phận của ta, bất kể trước kia ta là ai, trải qua cái gì, ta về sau đều chỉ có danh hiệu bà chủ trẻ của Chu gia mà thôi! muốn liên lụy cả nhà cùng con chịu khổ, liền an ổn chút cho ta, cần lại trêu chọc tổ tông kia!"

      Lời này hết, những người vừa mới tò mò đứng xem ở xung quanh, giờ phút này cũng ngừng ở trong lòng gật đầu.

      Tuy rằng cũng có chút kinh ngạc Chu thiếu gia này kết hôn, nhưng là đúng như lời của cha vị tiểu thư kia, Chu Khởi trước mặt mọi người tuyên bố thân phận của kia, hơn nữa trong lời cũng thể bảo vệ và trân trọng với ta, thậm chí quan tâm ta, vượt qua bản thân .

      Trừ phi có ai muốn tìm chết mới có thể dưới tình huống như vậy, lại đụng vào họng súng của ta.

      Nghĩ đến những điều này, mọi người lại kìm được cảm thán, cũng biết kia làm thế nào bắt được Chu thiếu a, tại người đàn ông kia bị ta nắm chặt, nửa đời sau đoán chừng luôn an nhàn.

      ————————
      buithuyngan, seattle, Chris3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :