1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Cảm ơn mọi người like và comment. :)

      ~~~~~~~~~~~~
      Chương 4
      <bản chỉnh sửa>

      Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, trưa hôm sau lúc phát cơm, Hứa Nùng giống như trước chờ tới cuối cùng mới lấy hộp cơm, mà là ngay từ sớm liền lấy phần của mình đến trong góc, mình lẳng lặng bắt đầu ăn.

      Lúc ăn cơm cũng nhàn rỗi, cầm kịch bản quét qua phân cảnh muốn quay buổi chiều, trong lòng ngừng nghĩ đến lúc đó nên đối diễn với diễn viên như thế nào.

      Ăn đến sau cùng cảm giác cái mũi có chút ngứa, thò tay vào trong túi quần muốn lấy khăn giấy ra để lau, lại ngoài ý muốn đụng đến vật dài .

      Lấy ra nhìn cái, liền ngẩn người.

      Là ống mù tạt mà hôm qua người đàn ông kia đưa cho .

      Cái ống có màu xanh lá, phía đề hai chữ to "Sinh tiên", phía dưới là hai chữ "Mù tạt".

      Hứa Nùng cũng biết, bản thân ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhét ống mù tạt này vào túi, lại vẫn luôn để đó cho tới bây giờ.

      sờ sờ cái ống , trong đầu lại lần nữa nhảy ra khuôn mặt của người đàn ông kia.

      Biếng nhác vô kỷ luật, lại có loại khí thế làm cho người nào có thể xem . Mặc dù biết làm gì, nhưng cũng có cách nào khinh thường .

      Hứa Nùng mím môi phồng má, lại bắt đầu nghĩ, đối phương rốt cuộc là làm sao mà đoán được muốn khóc chứ.

      Lúc Lý Hướng Nam qua, liền nhìn thấy dáng vẻ đáng hiếm có của .

      Ặc. . . vẻ mặt này của , dùng từ đáng có lẽ đúng lắm, nên gọi là ngây ngô ngốc nghếch . . .

      Dù sao thấy khó có khi ngẩn ngơ như vậy, cậu ta đầy hưng trí cầm hộp cơm ngồi xuống trước mặt .

      "Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như thế?"

      Hứa Nùng bị xuất đột ngột của cậu ta làm cho giật nảy mình, nhưng mặt lộ ra, chỉ cười lắc đầu.

      Lý Hướng Nam cũng để ý, ngồi ở bên cạnh mở hộp cơm của mình ra. Cậu ta vừa ăn vừa chuyện với : "Hôm nay đàn chị khó có được khen cậu nha, cố gắng của cậu cuối cùng cũng được chị ấy nhìn thấy rồi."

      Hứa Nùng chớp mắt, nhìn về phía cậu ta, "Khen tớ á?"

      ràng là làm việc hết buổi sáng, Mạnh Tư Ngữ câu dư thừa cũng . Lời khen là đến từ đâu chứ?

      Lý Hướng Nam nháy nháy mắt đùa giỡn, đáp: "Chị ấy mắng người chính là biến thành khen người ta rồi!"

      Hứa Nùng vừa nghe thấy thế, bật cười.

      Nhưng cũng là đạo lý này, Mạnh Tư Ngữ mỗi ngày gần như đều phải mắng người, hôm nay mấy khi tâm tình tốt, cảm xúc vẫn luôn ổn định.

      mới vừa nghĩ lại những chuyện này, đột nhiên, cách đó xa truyền đến tiếng thét chói tai.

      Trong lòng Hứa Nùng căng thẳng, thò đầu qua nhìn, chỉ thấy vài gã đàn ông thân hình cực kỳ bưu hãn cường tráng xông vào trong trường quay của tổ bọn họ, biểu tình rất hung ác.

      Mạnh Tư Ngữ lúc này vẫn ngồi ở trước máy giám thị, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng người bên cạnh đều nhìn ra được, đáy mắt ta cũng có chút hoảng hốt.

      "Xin hỏi. . . Các vị có chuyện gì ?" Mạnh Tư Ngữ hỏi.

      " thấy qua Chu X chưa?"

      Cách có chút xa, Hứa Nùng ở bên này nghe cái tên người kia , chỉ nghe thấy cái họ "Chu" gì đó.

      Còn chưa kịp nghĩ nhiều, thấy gã đàn ông vừa mới chuyện kia bị người hung hăng vỗ cái vào ót.

      "Đồ ngu, thằng kia là bảo an của thành phố điện ảnh, đoàn phim ở đây vài ngày lại đổi đứa, ai mà biết gã bảo an tên là gì?"

      Người bị đánh ngượng ngùng, giận mà dám gì, "Đúng đúng, đại ca đúng."

      Tên đại ca kia để ý tới nịnh nọt, so sánh mà , cũng càng thêm trầm ổn hơn ít.

      "Có thằng đàn ông, lớn lên cũng tệ lắm, người cao đại khái mét tám, mặt người mà hành xử như chó, nhưng thiếu bọn tao mông khoản nợ. tại đến ngày trả tiền, cái bóng của cũng thấy. Bọn tao hỏi thăm vòng, nghe đến thành phố điện ảnh và truyền hình bên này làm bảo an. Các ngươi có ai từng gặp qua chưa?"

      Mạnh Tư Ngữ còn xem như bình tĩnh, ngẫm nghĩ chút, hỏi: "Các người có ảnh chụp của ?"

      Đại ca kia sắc mặt trầm xuống, giống như là bị người chạm vào nỗi đau.

      Thằng nhãi thiếu tiền kia rất ranh ma, để lại giấy căn cước giả. Lúc đầu bọn cầm được giấy gán nợ cho rằng có gì lo lắng, cho nên cũng làm chuyện dư thừa.

      Nhưng nào ngờ là lại làm vố như vậy, tại làm cho bọn bị động như vậy!

      Đàn em ở bên cạnh cảm thấy đại ca mình bị mất mặt, vì thế lớn tiếng hô câu: "Con mẹ mày quan tâm nhiều như thế làm gì? Chỉ hỏi mày có nhìn thấy thằng bảo an ẻo lả điển trai hay . Hỏi lắm!"

      Mạnh Tư Ngữ ở phim trường vẫn luôn là kiểu khí thế mạnh mẽ, cơ bản ở bên trong thế giới bé này, ta chính là Lão Đại.

      Lúc này bị tên côn đồ quát cho, sắc mặt cũng có chút giữ nổi nữa, nhưng lại dám va chạm quá mức, chỉ lạnh mặt : " có ảnh chụp tôi cũng biết người mà các người tới là ai, cũng biết bản thân gặp qua hay chưa, xin lỗi thể giúp được mấy người."

      Đại ca kia gì nữa, chỉ vứt cho đàn em ánh mắt ra hiệu. đám huynh đệ bắt đầu tới lui ở phim trường, thỉnh thoảng còn lật lật thùng lớn cùng mặt sau giá áo. Hễ là nơi có thể giấu người đều bỏ qua.

      Mạnh Tư Ngữ lạnh mặt nhẫn nhịn đến cuối cùng, thẳng đến sau khi bọn chúng tìm được người rời , ta mới cắn răng lên tiếng: "Bảo an của thành phố điện ảnh đều là người chết sao! Loại lưu manh này cũng cho vào? !"

      Người bên cạnh đều dè dặt cẩn thận dám nhiều lời, nhưng trong lòng lại ngừng kinh thường: tại người rồi mới khí phách như vậy. Vừa rồi sao thấy ta dám rống lên với đám lưu manh kia?

      ——————————

      Sau khi đám người kia rồi, Hứa Nùng cũng lặng lẽ từ bên cạnh rời theo.

      Lý Hướng Nam hỏi muốn đâu, chỉ vội vàng câu " toilet" sau đó liền chạy.

      Lúc ấy, ngập trong tâm trí đều là khuôn mặt hung thần ác sát của đám người thu nợ vừa rồi. Trong lòng chỉ có ý nghĩ, thể để cho bọn họ tìm được .

      gần như là dùng hết sức lực toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua khắp các góc lớn của thành phố điện ảnh và truyền hình. Nhưng đáng tiếc, có gặp người đàn ông kia.

      Sau đó, cơn mưa trút xuống, nước mưa lạnh lẽo rơi lên mặt, làm giảm chút độ nóng mặt , cũng dội tắt chút kinh hoảng lo lắng tên trong lòng .

      Trong tay còn nắm ống mù tạt mà cho, vừa sờ sờ cái ống, vừa băn khoăn, bản thân đến cùng là vì sao khẩn trương như vậy.

      ràng chuyện liên quan tới . thậm chí người kia là ai, gọi là gì cũng biết. vội vã như vậy làm gì chứ?

      Nghĩ tới đây, dừng lại bước chân vốn muốn tiếp tục rảo bước tiến lên phía trước, chầm chậm xoay người.

      Kết quả, chớp mắt sau, bóng dáng thon dài đập vào mắt , như trước mang theo lưu manh, phóng túng.

      Đối phương ngậm điếu thuốc, khi nhìn , lông mày có chút ngoài ý muốn nhếch lên.

      Ánh mắt hai người gặp nhau, ai cũng chưa kịp mở miệng, liền nghe cách đó xa lại truyền đến tiếng của những người thu nợ kia —

      "Đệch, lại để nó chạy mất."

      "Thằng này cầm tinh con cá hả! Trơn như vậy!"

      . . .

      Hứa Nùng nghe thấy tiếng càng ngày càng gần, cũng quan tâm gì nữa, chạy vài bước đến bên cạnh người đàn ông kia, phen kéo tay chạy như bay vào phía trong.

      Mưa bụi phiêu tán giữa trung, lành lạnh đập lung tung lên mặt hai người. Bên tai có tiếng gió nặng, có tiếng bước chân hoảng loạn, còn có tiếng tim đập càng ngày càng mạnh cùng tiếng hít thở nặng nề.

      Sau đó, lúc dừng lại, Hứa Nùng cảm thấy phổi của mình cũng sắp nổ rồi. Mắt kính do chạy mà có chút xiêu vẹo cũng quan tâm giữ, chỉ ấn người kia, cùng nhau trốn ở trong góc bên cạnh bức tường, sau đó cố sức nghiêng tai nghe xem đám người kia có qua đây hay .

      Lúc này, cũng kiêng dè gì, tay che miệng người kia sợ phát ra tiếng, bàn tay gắng sức chống trước ngực .

      Đại khái qua phút đồng hồ, bên kia cũng có động tĩnh, Hứa Nùng lúc này mới yên tâm.

      "Được rồi, hẳn là sao nữa rồi." xong, thả tay xuống.

      Nhưng đối phương lại cho cơ hội, phen nắm lấy cổ tay của .

      "Chưa có ai với em sao?" Giọng lười biếng vang lên đỉnh đầu của , "Ngực đàn ông thể tùy tiện sờ loạn."

      mở to hai mắt nhìn qua, tầm mắt đụng vào con ngươi tối đen của người kia.

      hơi hơi dùng sức, kéo cổ tay của , đem thân thể hướng về trước người mình. Cơ thể hai người trong nháy mắt chạm sát vào nhau.

      Khuôn mặt tinh xảo có chút khoa trương giờ phút này chỉ cách Hứa Nùng có mấy cm. thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp truyền đến từ chóp mũi , mang theo mùi thuốc lá cùng nhau tản ra , vừa tê vừa ngứa.

      Tiếp đó, chút để ý phun ra vài chữ.

      "Đốt lửa lên, là phải chịu trách nhiệm."

      ". . ."

      Hứa Nùng nghe xong lời của Chu Khởi, trong nháy mắt hai gò má nóng lên, đôi tai cũng bắt đầu nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

      biết nên cái gì, cũng muốn gì, giãy dụa muốn rút cổ tay của mình ra, thoát khỏi kiềm chế của .

      Nhưng ngờ căn bản cho cơ hội, chỉ hờ hững lần nữa mở miệng: "Gấp cái gì? Trước tiên cho ràng mọi chuyện ."

      Giọng của lớn, có cảm giác tùy tiện, nhưng là lại mang khí thế xâm lược làm cho người khác thể xem .

      Vừa mới rồi chuyện quá khẩn cấp, Hứa Nùng nghĩ được cái gì khác, chỉ cảm thấy thể để cho bị những người đó bắt được, cho nên cái gì cũng để ý.

      tại phần cảm giác gấp gáp nghẹt thở kia biến mất, lý trí của dần dần quay lại. Khi dựa sát vào , phần thấp thỏm cùng khẩn trương kia cũng từ từ xuất .

      Mưa phùn bay lất phất, xen lẫn trong gió , tiếng gió, tiếng mưa rơi hòa vào nhau, làm khí yên tĩnh ở xung quanh càng thêm ràng.

      Hứa Nùng cảm nhận được ràng trái tim dễ gì mới đập chậm lại chút của mình, lại lần nữa tăng tốc.

      Thấy cúi đầu lời nào, Chu Khởi cụp mắt nhìn , biểu tình lười biếng, "Hửm?"

      Hứa Nùng hít sâu hơi, ở trong lòng yên lặng cố lấy hết dũng khí, mới giương mắt nhìn , giọng mở miệng, ". . . họ Chu phải ?"

      Lúc nhìn thẳng vào , phần khẩn trương dưới đáy lòng kia càng thêm ràng, ánh mắt lấp lánh, lông mi hơi run run.

      lúc trước ở phim trường hẳn là nghe sai, người mà hội thu nợ muốn tìm gọi là Chu gì đó, từ ở phía sau nghe , nhưng họ của hẳn là Chu sai.

      Chu Khởi lần này có chút ngoài ý muốn, đuôi lông mày hơi giật giật.

      Hứa Nùng nhìn phản ứng này của , liền biết mình đoán đúng rồi.

      do dự suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn là ra điều nên .

      Chẳng qua lúc chuyện, lại cúi đầu xuống, dám tiếp tục nhìn .

      "Những người vừa mới rồi ở bên kia, là bọn thu nợ. Bọn họ người họ Chu thiếu bọn họ rất nhiều tiền, sau đó chạy đến thành phố điện ảnh và truyền hình bên này làm bảo an tránh đầu sóng ngọn gió. . ."

      Lần này, Chu Khởi rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, nơi cổ họng bật ra tiếng cười, cũng phản bác, "À, làm sao mà biết chính là tôi?"

      Hứa Nùng lặng lẽ đánh giá , biết có nên ra những điều mình nghe thấy hay .

      Qua vài giây, Chu Khởi thấy đáp, "Hửm?"

      Hứa Nùng lại do dự lúc lâu, cuối cùng thấy bộ dạng nghe mở miệng dễ dàng bỏ qua, hít vào hơi sâu, giọng lẩm bẩm câu: "Bọn họ là trong đội bảo an của thành phố điện ảnh lớn lên là thanh niên ẻo lả dễ nhìn. . ."

      ra trọng điểm làm rối rắm là vài chữ „thanh niên ẻo lả“ phía sau. sợ ra lời này đối phương nghe xong vui, nào ngờ. . .

      "Cảm thấy tôi dễ nhìn?" Chu Khởi vừa nhướng mày cười vừa , vẻ mặt lưu manh vô lại.

      chút tâm tư trong lòng bị đâm trúng, Hứa Nùng xấu hổ muốn chết. vội vã muốn rời , nhưng người đàn ông này chính là buông tay.

      Nhìn lại im lặng, Chu Khởi cũng rối rắm ở cái đề tài này nữa, hơn nữa lại hỏi: "Vừa nãy vì sao em gấp gáp như vậy?"

      Hứa Nùng có chút biết làm sao, ra, vì sao lại gấp gáp như vậy cũng biết. Có thể là bởi vì ống mù tạt kia, cũng có khả năng bởi vì cái khác. . .

      Nhưng những cái đó lúc này đều phải là trọng điểm ? Vì sao cái người này cũng biết lo lắng chứ? Người đòi nợ cũng đến tận chỗ này tìm . Hôm nay cũng thiếu chút nữa gặp được , làm sao còn thoải mái như vậy chứ?

      Chu Khởi nhìn vẻ mặt như vậy, tùy ý cười.

      "Sợ tôi bị những người đó bắt à? Sợ tôi bị đánh chết sao?"

      Dừng chút, lần nữa mở miệng, giọng điệu biếng nhác đến cực điểm, "Bạn học , có lòng thương người mà."
      Last edited: 16/8/19
      Chalychanh, Jowie, Thu Hằng8211 others thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 5
      Tác giả: Triệu Thập Dư
      Editor: LC

      Chu Khởi trở lại ký túc xá mà người phụ trách sắp xếp cho mình, trước tiên là cởi bỏ thân quần áo ẩm ướt.

      Bộ ngực rắn chắc mà khoa trương phơi bày ra ngoài, bụng thon vẽ ra vài đường cong, giống như là loại được tận lực luyện tập ra kia, nhưng lại càng thêm gợi cảm dễ nhìn.

      thuận tay cầm khăn mặt lên chuẩn bị lau tóc, lúc cúi đầu xuống, vô tình liếc thấy dấu chân mặt giầy.

      Nhớ tới Hứa Nùng trước đó khuôn mặt đỏ bừng, bị chọc nóng nảy "hung dữ" đạp cước, lúc xoay người là bóng người bỏ chạy, nhịn được bật cười.

      Chậc, như thế nào nổi giận cũng mềm yếu như vậy.

      Lấy điếu thuốc lên ngậm trong miệng, còn chưa kịp đốt, điện thoại tại lúc này bất chợt vang lên.

      Giọng của Trần Tiến ở đầu bên kia có chút nóng nảy, "Đệch, Chu Khởi! Cậu nhanh trở về quản lý đàn em trong quán bar của cậu . Gặp tớ là lôi kéo tớ cho , nhất định phải tìm cậu về mới được!"

      Chu Khởi nhấn bật lửa, ngọn lửa bùng lên, nghiêng đầu, châm điếu thuốc.

      Hút hơi, lơ đãng : "Hoa Tí à?"

      "Ngoài ra còn ai nữa! Đm cậu nhanh quay về , ôm đùi tớ chịu buông tay đây này!"

      Chu Khởi nghĩ tới cái hình ảnh đó, có chút vui sướng khi người gặp họa, "Tự mình giải quyết, tớ rảnh."

      "Đệch! Cậu sao lại rảnh! Cậu cả ngày ở thành phố điện ảnh và truyền hình làm gì hả!"

      Trong đầu Chu Khởi lóe lên hình ảnh Hứa Nùng bị trêu chọc đến hai má đỏ bừng, cười, " chuyện đương."

      "... ... ? ? ?"

      Có đùa vậy? ? ?

      ——————————

      Lúc Hứa Nùng về hướng phim trường, hai má còn có chút nóng.

      cố hết sức khống chế bản thân được lại miên man suy nghĩ, chậm rãi ổn định cảm xúc.

      Sau khi vào phim trường, cảm nhận được khí có chút căng thẳng.

      Nhưng ánh mắt của mọi người cũng giống như lúc trước luôn đặt người , điều này khiến bình tĩnh hơn nhiều. Ít nhất cái này đại biểu việc phát sinh hẳn là liên quan nhiều đến .

      Trong lều quay phim, là Lý Hướng Nam và nữ chính đối diễn, NG mấy lần, đều là sai lầm của Lý Hướng Nam, điều này làm cho sắc mặt Mạnh Tư Vũ càng ngày càng kém.

      tiếng "Bộp" vang lên, Mạnh Tư Ngữ trực tiếp đập kịch bản xuống mặt bàn.

      "Ngừng! !" ta lớn tiếng quát lên, giọng vừa dứt, người có mặt trong trường quay đều dám lên tiếng.

      "Lý Hướng Nam! Chúng ta quay chính là phim về học sinh trung học. Cậu biểu có thể trẻ trung chút hay ? Tới tới lui lui nhiều lần như vậy, sao vẫn thể tìm được cảm giác mà tôi muốn chứ! Rốt cuộc cậu có thể diễn hay hả!"

      Biểu trước đó của Lý Hướng Nam cũng tệ, Mạnh Tư Ngữ chưa từng làm khó cậu ta, vì thế lần này nổi cáu trận lớn như vậy với cậu ta, trong nhất thời cậu ta chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng.

      Bạch Hiểu nhìn Lý Hướng Nam cái, đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển qua lại hai lượt, tiếp đó kéo chặt cánh tay Mạnh Tư Ngữ, cười rất thân mật mở miệng: "Chị, chị đừng giận nữa. Tạm thời Lý Hướng Nam tìm ra cảm giác chúng ta trước tiên quay phân cảnh này nữa. Chút nữa em tập diễn với cậu ấy tìm cảm giác là được rồi."

      Lửa giận trong lòng Mạnh Tư Ngữ còn chưa tan, có điều nghe xong lời của Bạch Hiểu, cũng trầm ngâm lúc, sau đó mở miệng: "Quả cần tìm người tìm cảm giác diễn với cậu ta."

      Trước mắt Bạch Hiểu sáng ngời, nhếch khóe môi cười nhìn thoáng qua về phía Lý Hướng Nam, nhưng nào ngờ lại vui mừng quá sớm.

      giây sau, lại nghe Mạnh Tư Ngữ đột nhiên : "Hứa Nùng được ?"

      Sắc mặt Bạch Hiểu cứng đờ. Mạnh Tư Ngữ cũng để ý tới phản ứng của ta, bình tĩnh rút cánh tay của mình từ trong tay ta, sau đó giọng lại nâng cao thêm ít, "Hứa Nùng."

      Hứa Nùng vốn dĩ vẫn luôn mình trong góc nhìn về bên đó, lúc này nghe thấy Mạnh Tư Ngữ gọi mình, nhanh chóng tiến lên phía trước.

      "Dạ."

      Mạnh Tư Ngữ cũng nhìn , đưa tay chỉ chỉ Lý Hướng Nam, ", mang cậu ta ra ngoài tìm cảm giác diễn. Giúp cậu ta tìm ra cảm giác của phân cảnh này."

      Bạch Hiểu ở bên muốn ngăn cản, "Chị. . ."

      Mạnh Tư Ngữ đáp lại ta, bình thường đối với việc Bạch Hiểu làm, bản thân có thể bởi vì ta tặng mấy cái túi và đồ dưỡng da mà mở con mắt nhắm con mắt.

      Nhưng những chuyện quan trọng, Mạnh Tư Ngữ thể lại để mặc ta làm loạn.

      Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Ngữ hướng về phía Hứa Nùng : " , dẫn cậu ta tìm cảm giác cho tốt."

      Lúc sau ra ngoài, Lý Hướng Nam ràng thở phào hơi.

      Cậu ta cười khổ nhìn Hứa Nùng, "Hôm nay xem như tớ biết cậu bình thường có thể nhẫn nhịn bao nhiêu rồi."

      Hứa Nùng thoáng nhìn cậu ta cái, giọng điệu giống như là an ủi, "Cho nên, cậu xem tớ bị mắng nhiều lần như vậy mà vẫn còn đứng ở chỗ này nè, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá."

      nhìn nhìn thời gian, muốn thêm nữa, trước khi Lý Hướng Nam lần nữa mở miệng, : "Thời gian nhiều lắm, chúng ta bắt đầu thôi."

      ………………

      Phân cảnh kia Hứa Nùng đối diễn cùng Lý Hướng Nam mười mấy lần, sau đó cậu ta rốt cuộc tìm được chút cảm giác.

      Lần nữa bắt đầu quay, cậu ta trở nên khác hẳn, Mạnh Tư Ngữ cũng im lặng, chăm chú nhìn màn hình giám sát, lại cũng có giữa chừng hô "Dừng".

      Lúc phát cơm tối, Hứa Nùng đói đến chịu nổi nữa, cũng thèm để ý cái gì, trực tiếp ngồi ở bậc thang bên ngoài khu vực quay bắt đầu ăn.

      Phía sau vang lên trận tiếng bước chân rất , sau đó bên cạnh có người ngồi xuống. nhìn qua, phát là Lý Hướng Nam.

      Cậu ta đưa cho lon cola, cười : "Mời cậu uống."

      Hứa Nùng nghĩ thầm rằng cậu ta hẳn là muốn cảm tạ chuyện mình lúc trước thay cậu ta giải vây, hơn nữa giờ quả có chút khát nước, vì thế cũng từ chối, gật đầu tiếp lấy, "Cám ơn."

      "Phải là tớ cám ơn cậu, buổi chiều. . ."

      " có gì." Hứa Nùng ngắt lời cậu ta, muốn lại dây dưa nhiều về chuyện này. "Tớ là phó đạo diễn tạm thời, giúp cậu tập diễn là trách nhiệm của tớ, về cái khác, cậu cũng cần để ở trong lòng."

      Lý Hướng Nam quen dáng vẻ giải quyết việc chung, cũng giận, nghĩ chút, đưa mắt nhìn vào đôi mắt của .

      " ra mắt cậu rất đẹp. Vì sao cậu suy xét mang cái kính sát tròng nhỉ?"

      Ban đầu Lý Hướng Nam cũng quá chú ý bề ngoài của Hứa Nùng, nhưng xế chiều hôm nay lúc đối diễn, bên trong có vài lời thoại cầu phải luôn nhìn vào mắt của Hứa Nùng.

      Lần này cũng phải lần đầu cậu ta nhìn Hứa Nùng chuyện, nhưng là lần đầu tiên phát , đôi mắt đen bóng cực kỳ đẹp. Thậm chí khiến cậu ta sau đó khi nhìn , còn hoảng hốt lần, trong tim cũng dâng lên loại cảm xúc tự nhiên.

      Cậu ta xong, Hứa Nùng liền lắc lắc đầu, " cần, tớ như vậy cũng quen rồi."

      Lý Hướng Nam biết tính cách của , cũng gì nữa.

      Mở hộp cơm của mình ra, gắp ba khối xương sườn bên trong sang hộp đựng cơm của .

      Hứa Nùng sửng sốt, chớp mắt nhìn về phía cậu ta.

      Lý Hướng Nam ôn hòa cười cười, lộ ra hai cái răng hổ, "Tớ giảm béo, cậu ăn ."

      Đáy lòng Hứa Nùng xẹt qua tia thoải mái, nhưng còn chưa kịp gì, liền cảm thấy trước người phủ xuống cái bóng.

      Đưa mắt nhìn lên, thấy đôi chân dài với ống quần màu đen.

      ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông vừa mới gặp qua lúc trưa, giờ phút này ngậm điếu thuốc đứng trước mặt mình.

      Nét mặt trầm lặng, mặt biểu tình

      —————

      Hứa Nùng lúc này nhìn thấy Chu Khởi, ngập tràn trong đầu đều là ý nghĩ lúc trước đạp cước.

      Lúc ấy quan tâm, cũng cảm thấy thành phố điện ảnh và truyền hình lớn như vậy, hẳn là cũng nhàm chán từng đoàn phim tìm . Hai người tám mươi phần trăm gặp lại, cho nên mới dám. . .

      Nào biết còn chưa qua hết ngày, buổi tối vậy mà gặp lại , hơn nữa còn mang biểu cảm giống như lúc bình thường, vẻ mặt lạnh lùng, cỗ khí thế như có như kia càng thêm mãnh liệt.

      nhìn chằm chằm, vẫn luôn phát ra tiếng.

      Điều này làm cho Lý Hướng Nam ở bên có cảm giác thích hợp. đứng lên chen vào vị trí giữa hai người, che ở trước người Hứa Nùng.

      " là ai? Tìm Nùng Nùng có việc gì?"

      Dáng vẻ của Chu Khởi vốn có chút lưu manh vô lại, đặc biệt là biểu cảm tại còn giống để ý đến cái gì như lúc trước. gương mặt trầm tĩnh nặng nề, thêm vào hơi thở cường thế quanh người , rất khó liên tưởng với phương diện tốt đẹp.

      Hôm nay mặc bộ trang phục bảo an kia, mà là mặc bộ quần đen áo đen lúc đầu, dưới chân còn đôi ủng Martens màu đen, cả người nhìn qua rất khó dây vào.

      Lúc này khoảng cách giữa hai người xa gần, Lý Hướng Nam cảm thấy bản thân cũng thấp, nhưng nào biết đối phương so với mình còn cao hơn nửa cái đầu.

      Chu Khởi nghe xong lời cậu ta , chỉ rủ mí mắt cậu ta . Tiếp đó bên miệng kéo lên nụ cười có ý tứ , ngón tay lại kẹp điếu thuốc gẩy gẩy tàn thuốc lên mặt đất.

      "Cậu là cái gì của ấy hả? Bảo vệ ấy sao?"

      Lý Hướng Nam bị cho có chút ngây người, sau đó có chút khó xử, lắp bắp hai ba giây, mới chậm rì rì ra hai chữ: "Bạn học."

      Chu Khởi cười hắc tiếng, ánh mắt liếc về phía Lý Hướng Nam cũng trở nên hơn, "À, bạn học à."

      Lý Hướng Nam có chút chắc chắn đây là cái phản ứng gì, mới vừa muốn quay đầu nhìn Hứa Nùng, muốn hỏi chút là chuyện gì xảy ra, Hứa Nùng lại tại lúc này đứng lên.

      "Cái đó . . Bọn mình quen nhau." Hứa Nùng cảm thấy bản thân nếu lại gì, hiểu lầm càng ngày càng nghiêm trọng, thế nên quá tình nguyện đứng ra giải thích.

      Vừa nghe thế, Lý Hướng Nam nháy mắt xấu hổ lại quẫn bách, ở trong lòng ngừng chán nản bản thân sao lại đột nhiên thiếu kiên nhẫn như vậy!

      Có điều, người học biểu diễn giống nhau khi lâm trận năng lực phản ứng đều nhanh, tuy rằng lúc này trong lòng cậu ta cảm thấy lúng túng cực kỳ, nhưng mặt lại lộ ra.

      Thậm chí còn vươn tay về phía Chu Khởi, rất khách sáo chào hỏi: "Chào , tôi là Lý Hướng Nam, là bạn học của Hứa Nùng, vừa mới rồi là hiểu lầm, ngại quá, đừng trách."

      Nào biết hành động này của cậu ta đổi lại chính là hoàn toàn bị xem , Chu Khởi trả lời cậu ta, tùy ý để cậu ta xấu hổ duỗi tay đứng ở nơi đó.

      Lý Hướng Nam có chút lúng túng, ngượng ngùng thả tay xuống, muốn xoay người rời , lại hiểu sao muốn để hai người bọn họ đơn độc ở chung.

      Nhưng Chu Khởi căn bản thèm để ý, cúi đầu, nhìn về phía Hứa Nùng hỏi: "Em làm việc ở đoàn phim này à?"

      "Hả. . ." Hứa Nùng xong nhấp nhấp môi, trong con ngươi mang theo thần sắc bất an, "Cái kia. . . có chuyện gì ?"

      Chu Khởi nhả khói, cười, " có việc gì thể tìm em sao?"

      ". . ."

      " tại có thời gian ?"

      Hứa Nùng chớp mắt, "Có có, nhưng. . ."

      Chu Khởi dường như chỉ nghe nửa câu đầu, có được đáp án bản thân muốn liền cho cơ hội cự tuyệt, vươn tay về phía trước, giữ lấy cổ tay của , cho từ chối liền túm ra bên ngoài.

      Ngón tay khớp xương ràng, nhiệt độ trong lòng bàn tay mang theo cảm giác nóng rát, Hứa Nùng theo bản năng trốn tránh, đổi lại là cái liếc từ Chu Khởi.

      "Hửm?"

      Hứa Nùng muốn gì đó, nhưng ở dưới cái nhìn chăm chú của , cái gì cũng ra được.

      ". . . có việc gì."

      Lý Hướng Nam có chút hơi hơi thất thần.

      Tuy rằng trong mắt người khác, Hứa Nùng cực dễ bắt nạt, cũng vô cùng dễ chuyện, nhưng mà cậu ta biết, trong xương tủy vẫn mang theo chút khí phách kiên cường. Mà biểu ngày thường của , tất cả cũng đều là tự nguyện.

      khi đồng ý, bất luận kẻ nào cũng thể ép ấy làm bất cứ cái gì.

      Liền giống vậy cùng cái đoàn phim này mà , tuy rằng cậu ta cũng biết nhất định phải làm phó đạo diễn vì lý do gì, nhưng cậu ta lại hiểu, tất cả nhường nhịn của tại đều là vì vị trí phó đạo diễn.

      ấy càng để ý thứ mà ấy muốn, cho nên liền quan tâm những bất công cùng khinh thị của người ngoài.

      vừa mới rồi cự tuyệt, có phải hay đại biểu cho. . .

      Cậu ta nhìn bóng dáng hai người biến mất trong màn đêm, trong nhất thời trong lòng biết là cảm giác gì.

      Bạch Hiểu lúc này ở phía sau cậu ta lên tiếng, vẫn mang theo giọng điệu trào phúng mà ngày thường quen dùng, "Vẫn còn thích cái đứa nhà quê kia à? Nhìn thấy ta cùng người đàn ông khác, đau lòng rồi?"

      Bạch Hiểu thấy toàn bộ quá trình xảy ra bên này, cũng nhìn thấy chính mặt Chu Khởi, nhưng nhìn bóng dáng cũng có thể nhận ra được, Hứa Nùng là cùng người đàn ông.

      Mà Lý Hướng Nam nghe xong ta , ngay cả ánh mắt dư thừa cũng cho ta, trực tiếp xoay người bỏ .

      Bạch Hiểu nhìn phản ứng này của cậu ta, trong nhất thời oán khí trong lòng càng nhiều.

      Gia cảnh ta tệ, có bối cảnh có tài nguyên, đoàn phim này của Mạnh Tư Ngữ, ta nhất định phải vào, dù sao vừa nghèo vừa , là làm phó đạo diễn, nhưng ra cũng khác gì chơi đùa.

      Nhưng dù cho ghét bỏ, ta cuối cùng vẫn tham gia.

      là bởi vì ta nghe Lý Hướng Nam tham diễn, hai là bởi vì biết Hứa Nùng muốn cái vị trí phó đạo diễn này.

      Cái tên Hứa Nùng trước kia ta từng nghe qua.

      ta thích Lý Hướng Nam, vì thế người trong ký túc xá thường xuyên đến chuyện bát quái của với ta, mà trong những câu chuyện phiếm đó, cái tên Hứa Nùng liên tiếp xuất . Hơn nữa từ ngoài nhìn vào, Lý Hướng Nam đối với đứa nhà quê này vẫn luôn rất chăm sóc.

      Lúc ấy, dưới đáy lòng Bạch Hiểu liền chôn xuống cái gai. Đặc biệt là ta nhiều lần cư xử tốt với Lý Hướng Nam, cậu ta lại nhiều lần bỏ qua, cái gai này lại đâm vào càng sâu.

      Sau đó lần trong lúc vô tình, ta lại nghe được nhóm giáo viên chuyện, trong lời vẫn luôn rất xem trọng ta, thậm chí còn nhắc tới Hứa Nùng, học sinh khoa biểu diễn kia học ké, dường như năng lực nghiệp vụ đều hơn ta.

      Đây thể nghi ngờ là đổ thêm lửa vào trái tim Bạch Hiểu, ta vô cùng tức giận, cũng biết rốt cuộc bản thân có chỗ nào bằng cái đứa nhà quê kia, người ta thích lại gần gũi với nó mà nhìn ta, thậm chí đến giáo viên cũng xem trọng đối phương.

      Cho nên ta thể nào nhịn nổi nữa, tìm cơ hội lấy lòng Mạnh Tư Ngữ, dùng thủ đoạn mà ta am hiểu nhất trà trộn vào đoàn phim.

      Hơn nữa mục tiêu ta vào nhóm cũng rất ràng, là tiếp cận Lý Hướng Nam, hai chính là muốn chèn ép Hứa Nùng, cướp những thứ để ý!

      Cho nên sau khi ta vào nhóm nơi nơi đều đối nghịch với Hứa Nùng, nhưng Hứa Nùng lại giống như đầu đất, đối với những động tác của ta hoàn toàn để ý.

      Nhớ lại thái độ vừa rồi của Lý Hướng Nam đối với mình, trong lòng Bạch Hiểu như bùng lên ngọn lửa.

      ta thầm nghiến răng, trong đầu nghĩ, thể lại bỏ qua như vậy, ta muốn làm gì đó, phải cho Hứa Nùng chút giáo huấn mới được!

      ————————————

      Bên trong thành phố điện ảnh và truyền hình nơi nơi đều là nhân viên đoàn phim, xung quanh cũng thiếu diễn viên quần chúng lại, đương nhiên cũng thiếu trai xinh đẹp.

      Chu Khởi và Hứa Nùng cùng nhau, cái tổ hợp hai người này mặc dù có điểm đúng lắm, nhưng cũng ai nghĩ nhiều, cho là bọn họ là người của đoàn phim nào đó, người mặc cũng là trang phục biểu diễn.

      Nhưng Hứa Nùng vẫn luôn thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cho dù coi như bị người nhìn cũng chẳng sao.

      để ý, là người đàn ông theo bên cạnh.

      Bất an trong lòng bị phóng đại, cảm thấy đêm nay người đàn ông này có điểm giống lúc trước, nhưng giống chỗ nào lại ra được.

      "Cái đó. . ." ở phía sau yếu ớt lên tiếng.

      Chu Khởi nghe thấy, quay đầu lại nhìn cái, "Ừ?"

      Lúc này, bọn họ đứng ở bên ngoài trường quay của đoàn phim, có mấy cái đèn sáng lên ở bên kia. Ánh sáng có chút đột ngột, chiếu vào mặt Chu Khởi, mảng sáng mảng tối phân cách vô cùng ràng, làm cho đường nét ràng mặt càng thêm thâm thúy.

      Hứa Nùng xuyên qua mắt kính nhìn về phía , lúc lâu mới chậm rì rì mở miệng hỏi: " muốn mang tôi đâu?"

      Chu Khởi buồn cười, nhìn : "Cũng đưa em ra xa như vậy rồi, em mới nghĩ tới hỏi lại cái này, có phải quá muộn hay ?"

      Lúc trước muốn hỏi, nhưng cũng cho cơ hội nha.

      Hứa Nùng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là có gan trực tiếp ra, có chút khẩn trương đứng ở tại chỗ, lời nào nữa.

      kẹp điếu thuốc rít hơi, tiếp đến ấn mẩu thuốc ở thùng rác bên cạnh, sau đó ngẩng đầu với : "Lúc trước nhận hai lần giúp đỡ của em, liền nghĩ muốn mời em ăn bữa cơm."

      "Hai lần?" giúp tránh thoát kiện thu nợ kia coi như lần, lần khác là từ đâu?

      Chu Khởi đọc hiểu ý nghĩ trong lòng , lười biếng mở miệng: "Cái bật lửa."

      À.

      Hứa Nùng chớp mắt, hiểu ra.

      " ra cũng tính là chuyện gì lớn. . . cần để ở trong lòng."

      Đuôi lông mày của Chu Khởi khẽ nhếch lên, dễ dàng liền nghe ra ý tứ trong lời của .

      " muốn ăn cơm với tôi à?"

      ". . ." Hứa Nùng nghĩ tới lại trắng ra như vậy, trong nhất thời đáy lòng sinh ra chút ngại ngùng, " phải là muốn, chỉ là cảm thấy mọi người đều rất bận, hơn nữa. . ."

      "Tôi bận." Chu Khởi nhàng nhìn , "Vừa mới rồi cũng hỏi qua, em có thời gian."

      Đôi môi Hứa Nùng khẽ nhếch, muốn lại thôi, nhưng do dự nửa ngày cũng ra câu.

      Chu Khởi thấy như vậy, lần nữa mở miệng, giọng điệu nhàn nhã, "Tôi là cái người thích thử thách, càng là chuyện khó làm tôi càng có cảm giác hưng phấn, cũng càng kiên trì hơn."

      đến đây, cụp mắt nhìn , trong con ngươi thâm thúy là ý cười hàm xúc ý tứ .

      "Cho nên xác định muốn cự tuyệt sao? Bạn học ."
      Last edited: 16/8/19
      Chalychanh, Thu Hằng82, Xuxu21096 others thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 6
      Tác giả: Triệu Thập Dư
      Editor: LC

      Trong siêu thị thành phố, em thu ngân ở quầy tính tiền vẫn luôn như có như quan sát kệ hàng bên kia, ánh mắt thẹn thùng mang theo sợ sệt, muốn nhìn mãi về phía bên đó, lại như là có chút ngại ngùng.

      Chu Khởi dựa vào phía trước cánh cửa sổ bên cạnh giá hàng, cánh tay tùy ý đặt bệ cửa sổ, tay cầm cái bật lửa, lần lại lần gõ vào bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch.

      Thân máy bằng kim loại ở dưới ánh đèn tản ra ánh sáng lạnh, ngón tay để ở phía , càng thon dài dễ nhìn hơn.

      Ánh mắt vẫn luôn đặt người Hứa Nùng, lâu cũng rời .

      Hứa Nùng vẫn luôn ở giá hàng giả vờ chọn lựa thương phẩm, nhưng ra bên tai cũng lặng lẽ lắng nghe động tĩnh phía sau.

      Lúc trước người đàn ông kia đem chuyện thành như vậy, căn bản có cách nào cự tuyệt.

      Ý tứ của ràng chính là, hôm nay đồng ý, còn ngày mai, ngày mai đồng ý, còn ngày kia...

      Hơn nữa, người này cũng biết là người của đoàn phim nào, tìm được càng là rất dễ dàng.

      Nhưng lại cảm thấy cố ý ở trước mặt người khác cái gì, nhưng bản thân vẫn luôn nỗ lực che dấu lộ ra tài năng, hẳn là cũng là biết nội tình.

      Lỡ như lúc nào đó đến đoàn phim, lỡ miệng...

      Hứa Nùng thể để cho chuyện như vậy xảy ra, cho nên sau khi vậy, cam nguyện đáp ứng.

      Bọn họ lúc ấy trước sau được đoạn đường, Hứa Nùng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là dừng cước bộ.

      đứng lại ở trước mặt , ngửa đầu lên nhìn .

      " muốn cảm ơn tôi, mời tôi ăn gì đó, vậy... ăn cái gì có thể do tôi quyết định ?"

      Người đàn ông kia lúc ấy tỏ ý kiến nhướng nhướng mày. Lúc dẫn đến siêu thị, ở phía trước, nghe thấy ràng ở phía sau ta cười tiếng.

      chút nào che dấu, có chút khoa trương, hơn nữa còn là loại thanh từ nơi cổ họng phát ra kia.

      Hứa Nùng có chút phiền muộn, đột nhiên liền hối hận chính mình lựa chọn tới nơi này.

      thiếu nợ thiếu nợ, có tiền có tiền, quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ?

      Dù sao là nhất định phải mời khách, quán ăn trong thành phố này nhiều như vậy, làm chi vì muốn bớt chút tiền mà tới nơi này chứ?

      Nghĩ đến đây, Hứa Nùng liền có chút kích động, tay chọn đồ bắt đầu cố ý đưa về hướng có những đồ ăn vặt nhập khẩu, bao lâu, trước ngực đầy ôm đồ ăn vặt in chữ nước ngoài màu sắc rực rỡ.

      Đồ quá nhiều, ôm có chút cố sức.

      Vừa mới xoay người, phía trước liền bước tới thân ảnh cao lớn.

      Hứa Nùng cho dù cúi đầu cụp mắt, cũng biết người qua đây là ai.

      Hai tay ôm đồ của vô thức siết chặt.

      Người trước mặt chuyển động, vươn tay, muốn tiếp lấy những gói đồ ăn vặt đó.

      "Mấy thứ này trước đưa cho tôi, em lại chọn cái khác ."

      Hứa Nùng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cái, "Hả?"

      Đáy mắt Chu Khởi lộ vẻ lười biếng, giọng cũng mang theo lẽ đương nhiên, "Chỗ này mới mấy túi, hẳn là nên chọn thêm ít nữa?"

      Hứa Nùng quả thực bị dáng vẻ như vậy của đánh bại, tràn ngập đầu óc đều là những điều lúc trước từng nhìn thấy trong TV, vì làm vui lòng bạn , bạn trai dù có tiền cũng muốn phùng má giả làm người mập.

      Tuy rằng tự kỷ cảm thấy là thích mình, nhưng hành động này của ... khác bọn họ là mấy.

      lại lặng lẽ thoáng nhìn cái, phát vẫn còn nhìn mình, nhanh chóng lắc lắc đầu, "Chỗ này là đủ rồi."

      Chu Khởi nghe xong cũng làm khó nữa, xoay người ôm những đồ ăn vặt đó đến quầy tính tiền.

      Trong quầy em thu ngân lúc này nhìn thấy Chu Khởi lại đây, còn có chút khẩn trương, hai má đỏ bừng, vẫn luôn dám đối diện với .

      ra làm việc bên trong thành phố điện ảnh và truyền hình, các kiểu nam minh tinh muôn hình muôn vẻ ta đều gặp qua, đẹp trai có danh tiếng cũng rất nhiều, nhưng là hôm nay vừa thấy Chu Khởi, em thu ngân cảm thấy so với , những người trước đó đều kém điểm lại điểm.

      Nhưng cũng phải là diện mạo, diện mạo của Chu Khởi quả soái khí dễ nhìn, nhưng cũng nổi trội tới trình độ nào.

      Chủ yếu vẫn là loại khí thế như có như người kia, ràng nhìn qua rất lười biếng, có lẽ là lúc giơ tay nhấc chân, lại tràn ngập cường thế cùng hơi thở làm cho người nào có thể xem .

      Em thu ngân ngại ngùng lại miên man suy nghĩ, vẻ mặt rầu rĩ giúp bọn họ quét mã.

      Quét đến cái cuối cùng, Hứa Nùng ở bên bất chợt lên tiếng.

      "Chờ chút!"

      Em thu ngân và Chu Khởi cùng đồng thời đưa mắt nhìn qua, biểu cảm của Hứa Nùng nhất thời có chút cứng ngắc.

      "Cái đó... Tôi có thể trước cầm trả về vài thứ ?"

      Em thu ngân có lẽ là do vừa mới nhìn soái ca, lại bởi vì Hứa Nùng là theo soái ca cùng tới, cho nên lúc này thái độ rất tốt.

      ta hơi mỉm cười : "Đương nhiên có thể, muốn trả lại cái nào? Tôi giúp tiêu mã."

      Hứa Nùng nghe vậy, kiên trì đến cùng, dưới cái nhìn chăm chú của hai người, ôm toàn bộ đồ vật quầy trở về, chỉ để lại hai cây kẹo que.

      Nụ cười của em thu ngân cứng đờ, hai mắt Chu Khởi cũng hơi híp híp lại.

      Hứa Nùng làm xong, cũng băn khoăn cái gì nữa, ngoài dám ngẩng đầu chống lại ánh mắt hai người ra, cũng cảm thấy có chuyện gì.

      nắm hai cây kẹo que kia ở trong tay, đưa về hướng em thu ngân.

      "Hai cái này ."

      Hai cây kẹo que nằm ở trong lòng bàn tay là của hãng Alps, cái vị chuối tiêu, cái vị dâu tây.

      Em thu ngân tuy là người có tu dưỡng chức nghiệp cao, lúc này gương mặt đen sì.

      Vẻ mặt ta lời khó hết, nhìn nhìn Hứa Nùng, lại nhìn nhìn Chu Khởi. Cuối cùng quét mã hai cây kẹo, sau đó khuôn mặt vô cảm : "Hai đồng."

      Chu Khởi chậm chạp có hành động gì, Hứa Nùng nhìn cái, dường như dùng ánh mắt ——

      Trả tiền .

      nhìn chằm chằm, dưới ánh đèn, khuôn mặt được che dấu của Hứa Nùng như trước lộ vẻ quê mùa, nhưng hai con mắt lại đặc biệt đen nhánh dễ nhìn.

      Ánh mắt trong suốt thấy đáy, sáng bóng rạng rỡ.

      Chu Khởi lấy đầu lưỡi đẩy đẩy chân răng, sau hồi khá lâu, ở trong lòng chửi câu ——

      Đệch.

      ... ... ...

      Lúc ra ngoài, hai người sát vai trở về, ai cũng mở miệng trước.

      Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi đường cánh tay cũng suýt nữa chạm được da thịt đối phương. Hứa Nùng dấu vết xê dịch sang bên cạnh, muốn cách xa chút.

      Kết quả lúc này mới bước ra phía ngoài hai bước, phía sau liền đột nhiên vang lên loạt tiếng còi, chiếc xe từ phía sau bọn họ phóng như bay về phía trước. Hứa Nùng còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cơ thể bị người mạnh mẽ lôi kéo.

      Chiếc xe chạy qua bên người, Hứa Nùng mới nhận thấy.

      Cả người bị Chu Khởi kéo đến trước mặt, khuôn mặt nhắn suýt nữa đập vào ngực , cánh tay còn bị hung hăng nắm chặt, chóp mũi cách áo phông của chỉ có đến cm khoảng cách.

      hỗn hợp mùi nước xả quần áo nhàn nhạt cùng mùi thuốc lá khuếch tán ở trước mũi, ngửi thấy, hô hấp cũng lặng lẽ ngừng lại, dám dùng sức.

      Chu Khởi híp mắt nhìn nhìn chiếc xe chạy xa, lát sau, cúi đầu, nhìn đỉnh đầu Hứa Nùng.

      "Em vì sao sang đường bên kia?"

      Giọng có chút lạnh lùng, nhưng cũng phải tức giận với , mà là giận vừa mới rồi trốn đến xe cộ cũng để ý.

      Hứa Nùng tự biết đuối lý, hai má cũng có chút nóng lên, lúc lâu sau, cúi đầu câu: "Xin lỗi."

      Chu Khởi bị làm cho còn cáu kỉnh được nữa, buông tay ra, chủ động vào bên trong hai bước, dựa vào gần như lúc trước nữa.

      "Lại đây , đừng dịch ra bên ngoài nữa."

      Hứa Nùng theo bước chân của , cũng bước vào phía trong hai bước, trong lòng lúc này còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng cảm nhận được ràng vừa mới rồi bản thân làm cái gì.

      Vì thế muốn cữu vãn chút khí, dù sao kế tiếp muốn về trường quay còn có chừng mười phút khoảng cách, người đàn ông này hình như có ý trực tiếp bỏ qua để ý đến , dường như muốn đưa về phim trường.

      Nếu như chừng mười phút vẫn luôn là loại khí này, vậy phỏng chừng muốn xấu hổ chết mất.

      ngẫm nghĩ, bóc ra cây kẹo que vị chuối tiêu, đưa cho Chu Khởi.

      "Ăn ?" giọng hỏi.

      Chu Khởi chút để ý nhìn cái, có ý muốn , "Đây là tạ lễ, em tự mình ăn ."

      Hứa Nùng nghĩ tới còn để ý chuyện này, chẳng lẽ cảm thấy hành động này của làm mất mặt?

      Nhưng hẳn là có gì , quả "Giúp" hai lần, nhưng cũng có trả giá đồ vật gì thiết thực. muốn cảm ơn cũng chỉ cần có ý là được rồi, chỗ nào cần chú ý nhiều như vậy chứ.

      Nghĩ tới đây, đem cây kẹo que bóc kia ngậm trong miệng.

      Đầu lưỡi ở phía liếm vòng, sau khi hương vị ngọt ngào trong khoang miệng tan , lại mở miệng : "Tôi có coi thường ý tứ của , so sánh với tiệm cơm cùng những bữa tiệc lớn gì đó, tôi càng thích ăn kẹo hơn, vì thế mới chọn cái này, cần suy nghĩ nhiều."

      đến đây, chủ động nhìn về phía .

      Ánh mắt sóng sánh tỏa sáng, ở bên đường chỉ có ánh trăng chiếu xuống, vô cùng xinh đẹp.

      “Phương thức cảm tạ tốt nhất chính là làm cho đối phương vui vẻ, tôi ăn kẹo liền rất vui vẻ."

      Chu Khởi nháy mắt nhìn , Hứa Nùng bị nhìn chăm chú hai ba giây có chút chịu nổi, ánh mắt có chút hoảng hốt dịch chuyển .

      Mới vừa muốn lại mở miệng gì đó, bất chợt cảm thấy cánh tay lại bị kéo, tiếp theo, dùng sức, trực tiếp ấn vào trong chỗ tối của góc tường.

      Hứa Nùng cảm giác da đầu của mình cũng sắp rách rồi, bên tai tiếng tim đập "Bịch bịch bịch", tiếng so với tiếng càng to hơn, hô hấp trong nháy mắt cũng khẩn trương hơn.

      "..."

      Lời còn chưa dứt, chỉ nghe lấy ngón tay đè môi lại, sau đó giọng bên tai : "Trước đừng lên tiếng."

      Hứa Nùng biết làm cái gì, nhưng ngay sau đó, liền hiểu chuyện gì xảy ra.

      —— "Lưu tổng, đừng... Đừng ở chỗ này..."

      —— "Tiểu dâm đãng, ở bên ngoài mới kích thích, nào, để trai xem xem em ẩm ướt hay là ..."

      —— "Lưu tổng... Lưu tổng... Xin , em, em tưởng được đầu đề... Nếu bị chó săn phát xong rồi. cũng muốn lại bỏ tiền giúp em gỡ hot search ? Hơn nữa vợ của ..."

      Hứa Nùng cảm thấy giọng này có chút quen tai, lại tỉ mỉ nghĩ lại, đây phải là Tiểu Hoa, nữ chính ở tổ bên cạnh sao!

      vừa nghĩ tới khuôn mặt thanh thuần của Tiểu Hoa kia, trong lòng vạn lần ngờ, vừa mới rồi người uyển chuyển than , ái muội thở khẽ, hóa ra là ta.

      Sau đó, có lẽ là chữ "vợ" có lực chấn nhiếp, vị Lưu tổng kia buông ra.

      Có điều, cũng dễ dàng bỏ qua cho đối phương, dâm đãng sờ sờ eo của Tiểu Hoa, "Muốn thả em ra à? Vậy, kêu tiếng trai nghe chút."

      Tiểu Hoa giận dữ nhìn , cũng ngại ngùng, " trai, trai chúng ta mau trở lại trong xe ."

      kinh ngạc của Hứa Nùng vẫn luôn duy trì đến sau khi hai người rời , sau đó bọn họ mất, nhưng mập mờ ái muội làm người ta xấu hổ hít thở thông kia như là còn phiêu tán ở trong khí.

      sau đó cảm thấy được tự nhiên, nhìn trái nhìn phải, phát hai tay của Chu Khởi còn chống ở tường hai bên đầu .

      cố mạnh dạn ngước mắt lên, khoảnh khắc kia nhìn qua phát Chu Khởi cũng nhìn mình.

      Trong nhất thời, da đầu khẩn trương có chút run lên.

      "Cái đó... Bọn họ rồi, có thể đứng lên."

      Chu Khởi nhìn , lát sau, khóe môi hơi hơi nhếch lên.

      "Muốn ra ngoài?"

      "Ừm..."

      Giọng lười biếng, mang theo chút ý cười vô lại vang lên đỉnh đầu——

      "Vậy, kêu tiếng trai nghe chút."
      Last edited: 16/8/19
      Chalychanh, Thu Hằng82, Yoororo10 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ông nội của lưu manh, kaka

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 7
      <bản chỉnh sửa>

      Ánh trăng trong suốt.

      Tuy rằng vào đêm, nhưng nhiệt độ bên ngoài như trước vẫn rất cao.

      Hứa Nùng bị vây lại trong góc tường, sống lưng dán lên vách tường, vừa nóng vừa bức.

      Thời điểm câu kia của Chu Khởi "Vậy kêu tiếng trai nghe chút" truyền đến, trước là ngẩn ra.

      Tiếp sau đó kịp phản ứng lại, hai má nóng lên, thầm buồn bực nghiến răng lại muốn cho đạp.

      Kết quả lần này có kinh nghiệm, trốn tránh vô cùng đúng lúc, cũng để được như ý.

      "Em cảm thấy tôi để cho em dùng cùng phương pháp đến hai lần sao?"

      Vẻ mặt Chu Khởi nhàn nhã phóng túng, giống như là có chỗ dựa nên lo ngại gì, "Sao? Gọi hay gọi?"

      Hứa Nùng bị bắt nạt sắp điên rồi, vẫn luôn "Hung ác" trừng , nhưng dường như ánh mắt của ở trong mắt Chu Khởi căn bản có bất kỳ tính uy hiếp gì.

      Bốn phía yên tĩnh, cơn gió đêm cũng có.

      liền kiêng nể gì, dùng hai tay chống lên tường, vây ở bên trong. mặt chút ý tứ kiên nhẫn cũng có, giống như là nhất định phải được như mong muốn mới chịu đứng lên.

      Hứa Nùng lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay, trong nháy mắt hạ thấp người muốn từ dưới cánh tay chui ra, nhưng phản ứng của Chu Khởi cũng là cực nhanh, nháy mắt sau, chân dài liền bước bước sang bên cạnh, trực tiếp ngăn cản đường của .

      Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt kia của , miệng mở ra, lại theo bản năng khép lại, lặp lặp lại mấy lần hai cái động tác này.

      Cuối cùng nhịn được nữa, bàn tay bé hung hăng hướng lên ngực đẩy cái.

      "Tôi gọi!"

      Hứa Nùng tuy rằng vóc người , người cũng gầy teo yếu ớt, nhưng cũng bị bắt nạt quá đáng, lúc này vừa xấu hổ lại vừa gấp, sức mạnh bộc phát ra cũng thể đùa được.

      Có lẽ cũng là do Chu Khởi có phòng bị, nghĩ đến con mèo dễ bắt nạt như vậy đột nhiên "Hung" lên, nhất thời đề phòng, ngược lại bị đẩy lui về phía sau hai bước.

      Hứa Nùng thừa cơ trực tiếp chạy , Chu Khởi sững sờ ở tại chỗ hai giây, sau đó bật cười.

      ràng qua, ngực đàn ông thể sờ loạn.

      ——————————————

      Bởi vì Hứa Nùng buổi tối ra ngoài có chút lâu, vì thế đêm hôm đó sau khi kết thúc công việc, Mạnh Tư Ngữ lạnh mặt bảo mình ở lại dọn dẹp.

      Sau khi thu thập xong phim trường, cũng là hơn hai giờ sáng rồi.

      kéo lê thân mệt mỏi về tới khách sạn, cũng có tinh lực ngâm mình, tùy tiện dội nước hai luợt, gội qua cái đầu, sau đó thay áo ngủ nằm xuống giường lớn của khách sạn.

      Cuối cùng trong bóng đêm mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại. Đêm đó vào giấc mộng có rất nhiều người, có Mạnh Tư Ngữ, có Bạch Hiểu, có những bạn học vẫn luôn coi thường xa lánh , còn có mẹ và Bùi Ngọc.

      Bọn họ mỗi người đều mang theo nụ cười dữ tợn đuổi theo sau lưng . ra sức chạy, vừa mệt vừa gấp, dù cố gắng thế nào, gần như đều thoát khỏi bọn họ.

      mệt đến mức sắp bỏ cuộc rồi, ngay tại khi sắp ngã xuống, phía trước đột nhiên xuất người.

      Nhất thời đề phòng, Hứa Nùng đụng vào trong ngực .

      Chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc lá như có như , hai tay vô thức đặt ở ngực , mới vừa muốn ngẩng đầu nhìn, cổ tay lại đột nhiên bị người kia nắm chặt.

      Giọng quen thuộc vang lên ở đỉnh đầu, là giọng điệu của người kia, trong biếng nhác lại có chút lưu manh vô lại.

      "Lần này, nên chịu trách nhiệm ?"

      . . .

      Hứa Nùng bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc mở to mắt vẫn còn có chút mê man.

      Cũng biết là do mới vừa tỉnh ngủ, hay là bởi vì trong mơ cảnh tượng quá mức chân , lúc rời giường rửa mặt, hai má vẫn còn đỏ bừng.

      Lúc này còn chưa ra ngoài, ăn diện ngược lại là tự nhiên hơn rất nhiều.

      Tóc mái được dùng kẹp tóc ép trán, gọng kính màu đen cồng kềnh khó coi cũng mang. Thời tiết rất nóng, khi ngủ cũng dám đặt điều hoà quá thấp, sợ bị cảm lạnh, cho nên chỉ mặc cái áo dây cùng quần cộc.

      Lúc này cánh tay trắng muốt lộ ra trong khí, đường cong hiển ràng.

      nhìn vào gương đánh răng, nhìn bản thân hai má hồng nhuận còn chưa tan hết, trong lúc nhất thời lại nghĩ tới giấc mơ kia.

      lát sau, nhanh chóng lắc lắc đầu, xem ra gần đây là mệt thảm rồi, nằm mơ cũng bắt đầu hỗn loạn rối tinh rối mù.

      ——————————

      Lúc Hứa Nùng xuống lầu, vừa vặn gặp Lý Hướng Nam.

      Cậu ta chủ động tiến lên chào hỏi, "Hứa Nùng, nghỉ ngơi thế nào?"

      "Rất tốt." Hứa Nùng lễ phép đáp lại, sau đó tiếp tục yên tĩnh ra bên ngoài.

      Lý Hướng Nam vừa thấy thái độ này của đối với mình, lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua an tĩnh bị người đàn ông xa lạ kia lôi , nhất thời trong lòng lại có chút biết là cảm xúc gì.

      Có chút kích động, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Cái đó. . . Hôm qua cậu theo người đàn ông kia, là ai vậy?"

      Giọng điệu chuyện của Lý Hướng Nam rất tùy ý, giống như bạn bè bình thường tùy tiện tâm , nhưng chỉ có cậu ta tự mình biết, vấn đề này hỏi ra khỏi miệng rồi, cậu ta cũng thở phào hơi.

      Hứa Nùng muốn nhiều lời, hơn nữa tuy rằng gặp qua mấy lần, nhưng quả ngay cả người đàn ông kia tên là gì cũng biết, chỉ biết là họ Chu mà thôi.

      Vậy nên chỉ đơn giản đáp: "Chỉ là người quen, tớ cũng thân thuộc lắm."

      Lý Hướng Nam hiển nhiên tin, cậu ta có thể cảm giác được người đàn ông tối hôm qua có địch ý với mình.

      " ta thích cậu ?" Lý Hướng Nam .

      Hứa Nùng kinh ngạc nhìn cậu ta cái, "Cậu đừng linh tinh!"

      Người đàn ông kia thích sao?

      thích trêu chọc đúng hơn!

      Ngày hôm qua nếu phải cuối cùng giận nóng nảy đẩy ra, xem liền có thể chọc cho mình phát khóc rồi.

      Nghĩ đến đây Hứa Nùng lại có chút tức giận, chính mình ràng ở trước mặt người khác đều rất bình tĩnh, sao vừa gặp liền giống như thay đổi thành người khác chứ.

      phải thấp thỏm khẩn trương, là bị bắt nạt đến làm gì được.

      Lý Hướng Nam nghe xong , còn muốn lại đáp lại cái gì, đột nhiên bị giọng phía sau chen vào.

      "Nha, phó đạo diễn Hứa của chúng ta ngày hôm qua trở về trễ như vậy, hôm nay tinh thần vẫn tốt nha? Sáng sớm tán gẫu rồi."

      Là tiếng của Bạch Hiểu, vẫn là giọng điệu chanh chua kia, Lý Hướng Nam nghe thấy chỉ an tĩnh quay đầu lại liếc ta cái, tiếp sau với Hứa Nùng: "Vậy, tớ trước."

      Cậu ta lười phải tiếp xúc với Bạch Hiểu, mỗi lần gặp được ta đều rất phiền chán, càng miễn bàn chuyện ta ngày hôm qua đột nhiên cậu ta thích Hứa Nùng.

      Cho nên lúc này, cậu ta vạn lần muốn gặp lại ta.

      Bạch Hiểu thấy mình vừa đến, Lý Hướng Nam liền rảo bước rời , trong thầm càng là thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.

      Nhưng mà ta cũng bình tĩnh lại, hôm nay ta nhưng là còn có việc quan trọng hơn muốn làm, thể bởi vì loại chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm tình.

      ta tiến lên vài bước, đến trước mặt Hứa Nùng, "Này, Đồ nhà quê, chờ lát."

      Hứa Nùng chỉ yên tĩnh giương mắt nhìn ta cái, lên tiếng, chờ ta tiếp.

      Gương mặt của Bạch Hiểu trang điểm rất đậm, lúc này hơi hơi trương ra, hất cằm với Hứa Nùng.

      "Tôi nhớ là hôm nay muốn đổi trang phục diễn, cùng với ngày mai thuê sân để quay ngoại cảnh? Hôm nay tôi muốn vào trung tâm thành phố chuyến, tôi và đổi nhiệm vụ."

      đợi Hứa Nùng mở miệng chuyện, Bạch Hiểu liền : "Tôi thay tổ chúng ta mời tiểu sinh nổi Vương Hiền. đại khái qua nửa giờ nữa đến cửa sau của thành phố điện ảnh và truyền hình. thay tôi đón , sau đó đến đoàn phim báo cáo."

      Chuyện này Hứa Nùng có biết đến, bởi vì Bạch Hiểu hai ngày liền, cơ bản toàn tổ người nào cũng biết, ta vì đoàn phim kéo tới nam diễn viên diễn qua mấy bộ phim làm khách mời.

      ra, nam diễn viên kia nếu phải là Bạch Hiểu vẫn luôn thổi phồng, Hứa Nùng cơ bản lớn lên nhìn thế nào cũng nghĩ ra, sau đó vẫn là lén lút lên mạng tra tư liệu, mới có chút ấn tượng.

      Có điều, Bạch Hiểu vẫn luôn coi trọng chuyện này như vậy, sao hôm nay lại để cho nhiệm vụ đón người này chứ?

      Hơn nữa, so với việc tiếp đón người, việc của vốn mệt hơn rất nhiều, Bạch Hiểu thế nào lại chịu làm?

      Lại còn là chủ động nữa?

      Càng nghĩ càng đúng, Hứa Nùng cân nhắc lúc, mở miệng cự tuyệt: "Vương Hiền là diễn viên mời đến, vẫn là tự đón tốt hơn. Hơn nữa việc hôm nay tôi bàn bạc gần xong rồi, lúc này thay đổi người phỏng chừng người phụ trách hai bên kia đều có băn khoăn."

      Bạch Hiểu nghĩ đến cự tuyệt, cũng để ý, trực tiếp lôi Mạnh Tư Ngữ ra, "Đêm qua tôi với chị Tư Ngữ rồi, chị ấy cũng đồng ý, cũng biết, tổ chúng ta người có thể dùng còn thiếu, cơ bản mỗi người đều có việc của mình. nếu giúp tôi đón người, đợi chút nữa người ta đến lại mất, nhưng là phải vấn đề của tôi rồi."

      Hứa Nùng vừa nghe lý luận vô lại này, nhíu mày cái.

      Vừa vặn lúc này Mạnh Tư Ngữ cũng xuống, nhìn thấy các đứng ở đại sảnh khách sạn , lạnh mặt hỏi các làm cái gì.

      Bạch Hiểu mọi chuyện lần, quả nhiên, Mạnh Tư Ngữ giống như sớm biết.

      "Bạch Hiểu hôm nay quay về trung tâm thành phố có chút việc, ấy thay đổi nhiệm vụ. Huống hồ đón người cũng phải việc gì khó, có cái gì mà thể làm?"

      tình đến tình trạng này, Hứa Nùng còn có thể cái gì?

      Có điều, cũng may chuyện này đúng là Mạnh Tư Ngữ có biết, vốn chỉ là sợ Bạch Hiểu lại lợi dụng chuyện này ở trước mặt Mạnh Tư Vũ uốn lưỡi cái gì.

      Chẳng qua mọi việc đều phải cẩn thận.

      đến cửa sau của thành phố điện ảnh và truyền hình, sau khi đến đúng vị trí ước định, lâu mà đợi được cái người tên Vương Hiền kia, bất an trong lòng cũng càng lớn hơn.

      Khác với cửa trước, cửa sau có bảo an, cửa lớn cũng tùy ý mở ngỏ.

      Hứa Nùng chỉ ở thành phố điện ảnh và truyền hình ngây người chưa được bao lâu, cho nên căn bản biết cửa sau này là tình huống nào. Vừa mới rồi lúc hỏi thăm người tới đây cũng nghe ra cái gì thích hợp.

      Nhưng lúc này xem ra, cửa sau này có chỗ nào là đường sá lại, căn bản tiếp nối là mảnh rừng hoang, ngoài cỏ dại cùng từng tầng tầng cây cối chiều cao đồng đều ra, căn bản có người qua lại.

      biết mình bị Bạch Hiểu đùa giỡn, bất đắc dĩ nhưng càng nhiều hơn là phiền chán.

      Bạch Hiểu này quả thực càng ngày càng nhàm chán, lừa đến chỗ này thế nào? Liền nghĩ ngày nóng bức dày vò chuyến sao?

      Thế nhưng khi quay người lại, chỉ biết, vừa rồi bản thân suy nghĩ đơn giản rồi.

      Phía sau biết từ khi nào đứng mấy gã đàn ông, bọn họ mỗi người đều là dáng vẻ hung ác dữ dằn. Hơn nữa có hai gương mặt, Hứa Nùng cảm thấy nhìn có chút quen mắt.

      . . . Là những người cho vay nặng lãi đó!

      Trong nháy mắt, Hứa Nùng liền hiểu dụng ý của Bạch Hiểu.

      Nhưng mà điều đầu tiên nghĩ đến phải là tình cảnh tại của bản thân, mà là nghĩ có phải Bạch Hiểu biết cái gì hay . Chẳng lẽ ta biết rằng người ngày hôm qua tìm đến mình chính là người mà bọn người này muốn tìm?

      để nghĩ nhiều, mỗi gương mặt những người đó đều treo ý cười lạnh lùng cùng trào phúng, từ từ tới gần .

      Hứa Nùng ngừng lui về phía sau, những người đó cũng vội, giống như là đùa giỡn con mồi, chỉ chờ cho tự mình rối loạn trận tuyến.

      Nhưng biết, càng là loại tình huống này, càng phải bình tĩnh.

      Ngẫm nghĩ chút, dừng bước, cố gắng hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh với bọn họ: "Các người có chuyện gì ?"

      Tên đại ca lúc trước ở phim trường bị Mạnh Tư Ngữ làm khó dễ, giờ nghe xong lời , phản ứng trước tiên.

      " Em , em xem?" tên đại ca kia cười tiếng, "Bọn muốn làm gì, vì cái gì tìm được em, chắc trong lòng em cũng có chút tính toán rồi nhỉ. Bọn cũng phải giảng đạo lý, cũng làm khó dễ em, chỉ cần em tìm ra cái tên họ Chu kia, bọn liền thả em rời ."

      Hứa Nùng hung hăng ấn móng tay vào lòng bàn tay, cảm giác hơi hơi đau đớn làm cho bảo trì chút bình tĩnh.

      "Họ Chu gì chứ? Tôi biết các người cái gì."

      Tên đại ca kia cười cười nhướng lông mày, " như vậy em muốn phối hợp phỏng?"

      ngụ ý cái gì, Hứa Nùng đương nhiên nghe ra được ——

      Nếu phối hợp, vậy đừng trách bọn họ dùng thủ đoạn!

      Trong nháy mắt, Hứa Nùng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, da đầu run lên từng trận.

      liếc nhìn bốn xung quanh cái, cửa bên kia bị đám người đó đứng chắn, chỉ có con đường phía sau rừng cây bên này có thể chạy. Nhưng phía sau rừng cây này thông tới chỗ nào, an toàn hay lại biết.

      Nhất thời, dám tùy tiện hành động.

      Mà bên kia tên đại ca cũng cho cơ hội, bước nhanh về phía trước nắm chặt bả vai , giống như xách con vật , trực tiếp lôi vào bên trong.

      Cách cửa sau xa đỗ chiếc xe bánh mì cũ, nhìn rất bình thường, nhưng giờ này khắc này đối với Hứa Nùng mà , nó giống như răng nanh sắc bén của con dã thú.

      biết, chỉ cần mình bị bọn họ mang lên xe, hết thảy những chuyện kế tiếp, cũng ở trong phạm vi có thể khống chế của bản thân.

      Đừng quen người đàn ông kia, cũng liên lạc được với .

      Cho dù là trùng hợp để biết, bị đám người này bắt rồi, khẳng định đến cứu sao?

      Đám người này nhìn đều là muốn tiền muốn mạng chủ nhân. thiếu nhiều tiền như vậy, nếu rơi vào trong tay bọn họ, kết cục khẳng định so với còn muốn thảm thiết hơn.

      Đầu óc Hứa Nùng trong nháy mắt cực kỳ rối loạn. Trong chốc lát, nghĩ nếu như sau khi biết tin tức có tới cứu mình hay , trong chốc lát lại nghĩ cần đến, nhất định thể lộ diện.

      Cơ thể gầy bị tên đại ca kia cứng rắn kéo đến bên ngoài cửa xe bánh mì. Tay người kia vẫn luôn buông ra, lúc này hung hăng đẩy bả vai Hứa Nùng, quát lên: " lên!"

      Hứa Nùng lảo đảo cái, vẫn chưa phản ứng, giây sau, liền đột nhiên nghe thấy cách đó xa truyền đến giọng ——

      "Buông ấy ra."

      Giọng có chút quen tai.

      Biểu tình của Hứa Nùng trì trệ giây lát, dám tin nhìn qua.

      Thân ảnh thon dài vừa mới lên trong đầu, lúc này xuất ở trong tầm mắt của Hứa Nùng.

      lại mặc thân trang phục bảo an kia.

      Áo sơ-mi màu xanh nhạt bùng nhùng phủ ở người, phía dưới vạt áo rất tùy ý chỉ cắm nửa vào trong quần. Hai chân vẫn là mặc quần màu đen, dưới chân cũng như trước là đôi ủng Martens kia.

      Đầu ngón tay kẹp nửa điếu thuốc, thái độ vẫn phóng túng như trước, nhưng khí thế so với bất kỳ lúc nào trong quá khứ đều làm cho người nào có thể xem .

      Nhóm cho vay nặng lãi nhìn cách ăn mặc của , còn tưởng rằng là bảo an của thành phố này đến xen vào việc của người khác, vì thế mỗi tên đều tràn đầy trào phúng đối với , có ý tốt cười ra tiếng.

      Hứa Nùng lúc này mới kịp phản ứng lại, ánh mắt nhanh chóng ra hiệu cho , lại tiếng động với ——

      Chạy mau.

      biết bản thân tại tự thân khó đảm bảo, nhưng dù thế nào kết cục của cũng nhất định tốt hơn chút. Nếu rơi vào trong tay bọn chúng, tiền lại có mà lấy ra, vậy biết bị tra tấn thành dáng vẻ thế nào nữa!

      Mà tên đại ca vẫn còn nắm bả vai Hứa Nùng kia, vào lúc này cũng mở miệng: "Nhãi ranh, chuyện liên quan đến mày tốt nhất ít quan tâm , tranh thủ lúc tao còn chưa nổi cáu, nhanh cút !"

      Lời này chữ sót truyền vào lỗ tai Hứa Nùng, ngẩn ra, cho là mình nghe lầm.

      Còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, Chu Khởi ở bên kia đột nhiên bật cười.

      Trong khoảnh khắc, miệng ngậm điếu thuốc, chân dài sải bước về hướng bên này.

      Đại khái chỉ dùng hai ba giây, đứng ở trước mặt mọi người.

      Tiếp đó, vào lúc mọi người ở đây đều chưa kịp phản ứng, chân dài duỗi ra, hung hăng đạp cái vào đầu gối của người vừa chuyện kia!

      Giữa trung truyền đến tiếng "rắc", giống như tiếng xương gãy, chỉ thấy người kia ngã lăn xuống đất, trong miệng phát ra tiếng la thống khổ ——

      "Á!"

      Bọn đàn em đứng xung quanh đều thất thần, vào giờ khắc này những người ở đây ai cũng đều kịp phản ứng.

      Chu Khởi từ cao nhìn xuống, nhìn người quỳ rạp mặt đất, đầu ngón tay giật giật, gẩy gẩy tàn thuốc lên mặt người kia.

      "Tao vừa rồi phải rồi sao, bảo mày buông ấy ra?"

      miệng mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại ngập tràn lạnh lẽo khiến người sợ run.
      Last edited: 16/8/19
      Chalychanh, Thu Hằng82, Yoororo8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :