Chương 27: <img title="37d12f2eb9389b500e25961d8535e5dde6116ea2" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/37d12f2eb9389b500e25961d8535e5dde6116ea2.jpg?w=560" alt="" /> nàng đến bên cạnh Nguyện Ưu ngồi xuống, thổi ra 1 làn gió ấm áp, khối băng cũng dần tan chảy, đôi chân của Nguyệt Ưu cũng được giải thoát khỏi khối băng nhưng do lạnh quá nên thể cử động được, 1 lần nữa làn gió ấm áp thổi tới, Nguyệt Ưu thấy trong người ấm áp lạ lùng, còn cảm thấy lạnh lẽo nữa. 1 lúc sau, đôi chân dần cử động được, Nguyệt Ưu ôm chầm lấy nàng _Văn nương, xin lỗi, nhưng ta lòng muốn cảm ơn _không sao, Như Ý tỷ có là nên làm hại mĩ nhân ah, hihihihihiihi_nàng cười cười Như Ý???Lại là Như Ý, lần trước Như Ý kia cướp Bạch Trường ca đến bây giờ lại bị muội muội của nàng ta cướp 1người xứng đáng làm phu quân của mình. là căm phẫn, nợ cũ chất thêm nợ mới, Văn Thần Huyền mặc dù ngươi cứu ta nhưng ta quyết để yên cho ngươi (oái, sao bà này lại lại……..vơ đũa cả nắm zị) _và bây giờ là phần thi đấu của các vị vương gia quý tộc, mong rằng họ đạt được ý muốn của mình_MC lớn giọng _hừ, các ngươi cứ tiếp tục , nhưng ta trước, cho dù ai thắng ta cũng lấy, dù có bắt ép đến ngày thành thân ta cũng đào hôn thôi rồi nàng thi triển khinh công thượng thừa của mình rời . 5 người cầu hôn nàng thấy nhân vật chỉnh quả quyết như vậy cũng tức khí rời , hướng theo lối nàng vừa mà đuổi theo nhưng chỉ được 1 quãng thấy bóng dáng nàng đâu nữa. ******************** khà khà, cuối cùng cũng thoát khỏi cái chốn hoa lá cành nàng đường đến Xuân Trúc Cung – nơi ở của Trúc Vân tỷ. sau 2 tháng tới mà cảnh vật vẫn thay đổi, hạ nhân ra chào nàng 1 câu, vào chào nàng 1 câu làm nàng khỏi khó chịu _Vân tỷ chậc người chưa thấy đâu mà tiếng vang vào hoa viên trong cung của Trúc Vân. Trúc Vân là luận thơ cùng hoàng thượng, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của nàng hấp tấp bỏ trượng phu ở lại, chạy về phía phát ra tiếng gọi _Huyền nhi???là Huyền nhi phải ??? đúng vậy chính là nàng, 2 tháng nay mất tích, Xuân Trúc cung trở nên buồn chán quá, Trúc Vân ngày đêm mong nhớ nàng con hơn cả mong nhớ trượng phu, Kiệt nhi đêm nào cung “mẫu hậu,khi nào Huyền tỷ lại tới?” 2 nàng ôm hôn thắm thiết nàng chợt thấy hoàng thượng ca ca đừng nhìn mình chằm chằm _oái, hoàng thượng ca ca, phải huynh chủ trì đại hội cầu thân sao????_nàng hoảng quá suýt hét toáng lên _chứ phải muội ở đó sao?_Nam Du hỏi vặn lại _muội…..muội…chỗ đó hợp với muội…hihihihih_nàng gãi đầu cười trừ _còn cười được sao? nghe muội làm loạn ở đại hội??? giờ ta nghĩ nên xử phạt muội thôi_Nam Du nhếch môi cười đểu giả _oái!!!, Vân tỷ, hoàng thượng ca ca ăn hiếp muội_nàng quay sang cầu cứu Trúc Vân _ai, cái này, cái này,….ta thực thể làm chủ cho muội_Trúc Vân lắc đầu _ta nghĩ nên xử muội……….._Du bóp trán ra vẻ suy nghĩ _hồi hoàng thượng, hoàng hậu, tam hoàng tử của ĐạiNamquốc cầu kiếm_1 vị công công bước nào cung kính _truyền hô hô, cứu tinh của nàng đến rầu ah, là đúng lúc, cảm tạ trời đất, cảm ơn chúa cho con đường sống… hử? nhưng nàng vừa nghe thấy j nhỉ??? tam hoàng tử Đại Nam Quốc?? chẳng phải là Vương Bạch Sơn hay sao? ack, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa?? số nàng sao thể tránh được tai kiếp vậy???? _hoàng thượng!!!!! lâu gặp, lần này đến quý quốc chưa kịp vấn an, Bạch Sơn ta có chút thất lễ Vương Bạch Sơn có mối giao tình rất tốt với hoàng đế Bach Vân quốc, thường xuyên hhé thăm, tán gẫu, lần nào đến Bạch Vân quốc liền đến hoàng cung chào hỏi nhưng đặc biệt lần này vì nàng mà chậm chễ, đúng là sức mạnh của phái nữ mà _ha ha ha sao!!dù gì cũng là hạnh phúc cả đời của ngươi mà rồi Nam Du kéo nàng nấp từ sau lưng Trúc Vân ra cười ý_cơ hội tốt đây, đừng bỏ lỡ, chút nữa thôi, tình địch của ngươi tới _ack….chào…chào huynh, chúng ta lại tái ngộ_nàng vẫy vẫy tay cười _sax, nàng việc j mà mà phải nhìn ta với ánh mắt như vậy _ủa nhìn huynh như vậy chẳng lẽ phải như thế này hả?_nàng vừa vừa tinh nghịch chớp mắt _nhìn ta háo sắc thế sao???? hâhhahahahah _đúng vậy, nhìn rất háo sắc, khà khà _điệu cười của nàng gian manh quá _đương nhiên rôi, ta vốn gian manh _vậy sao? giờ ta mới biết _đã quá muộn rồi, khà khà Bạch Sơn nâng chén trà lên nhấp 1 ngụm, nàng khẽ bắn ám khí, với tốc độ kinh khủng Bạch Sơn bắt đk nó nhàn hạ thưởng trà thế rồi hiểu thế nào 2 người chuyển sang luận võ _theo Huynh có ai có thể dùng được cả 5 loại nguyên tố? _chỉ có 1 người _ai? _Độc xà vương _ai có thể dùng được 3 lại? _không có ai _thế còn 2?? _rất ít _ví dụ _ta _… _… những câu hỏi ngắn ngủn chủ ngữ của nàng cứ tuôn ra như dòng thác, còn Bạch Sơn với những câu trả lời thể ngắn hơn đáp lại rất nhanh, dồn dập gấp rút cứ như người tỷ thí võ công thể chậm trễ nếu sơ sẩy 1 chút là toi mạng
Chương 28: <img title="doc nhan" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/doc-nhan.jpg?w=560" alt="" /> Độc Nhẫn _hay lắm, hay lắm, 2 người ở đây đàm đạo mà gọi chúng ta nha trời ah, lũ đỉa đói mò đến đây, phải là do 1 tay hoàng thượng ca ca sắp đặt chứ. kì này hảo hảo dạy dỗ mấy người mấy người biết thế nào là uy lực _đâu có, đấy là tại mấy người nhanh ý đó thôi, Bạch Sơn ca ca cũng chỉ là..ăn may gặp được ta thôi, nên ganh tỵ _Huyền nhi, ta ngờ là muội lại chạy tới đây trốn nha_Bách Chiến nhướn mày khiêu khích, bom nguyên tử được kích hoạt _hơ hơ hơ, làm j có, nếu muốn trốn muội cao chạy xa bay lâu rồi, còn ở đây để mấy người tới bắt sao? _Huyền nhi, lâu gặp ngờ mồm mép muội càng ngày càng tép nhảy nha_An Khang cũng chêm vô đôi lời cho có khí _huynh quá khen, muội đây còn phải luyện tập nhiều để chuẩn bị xưng danh đệ nhất doanh thương, đến khi đó còn biết đường mà phát biểu chứ _thật sao? muội muốn tranh giành vị trí đó với ta? nếu có thể ta xin nhường nha _không đk, quân tử thích nhường nhịn, phải cạnh tranh công bằng mới được – Nam Phong từ nãy đến giờ vẫn đứng 1 chỗ hắc tuyến đầy đầu, nhìn cả bọn oán hận thể 1 cước bọn họ về nước để cùng nàng “hàn huyên tâm ” _Huyền nhi, muội quên soái ca nước chủ nhà rồi_bạch Sơn nháy mắt nhìn tủm tỉm cười _hhihihiih??? quên là quên thế nào??? làm j có chuyện, muội vẫn nhớ mà, chỉ tội là chịu chuyện với muội thôi, phư phư phư _ặc, muội….điệu cười mới của muội đáng sợ quá_Bạch Sơn lè lưỡi _hơ hơ hơ, huynh quá khen, muội xin nhận hết ah _Huyền nhi, nàng xuống dùm ta, lên cao quá là lạnh đó_hắn bây giờ mới chịu phận làm người ngoài cuộc cất tiếng châm chọc _hơ hơ hơ, Nam Phong huynh quá lo rồi, ta trở về mặc thêm áo rồi bay típ _mặc nhiều áo rất nặng ah, rất khó thi triển khinh công, ta sợ nàng lướt gió rơi xuống,. ta kịp đỡ thôi _hơ hơ hơ, Nam Phong huynh, ở đây còn nhiều người mà, chúng ta đỡ dùm huynh_Bạc Sơn cười khoái trá cắt ngang cưộc đấu khẩu của 2 người chợt, Bách Chiến ghé sát tai nàng thầm to gì đấy nàng nghe xong gật đầu đắc ý, phá lên cười _quả là hổ danh Huyền Băng cung, thông tin rất nhanh, ha hah ha_nàng vỗ vay Bách Chiến như vỗ vai 1 người bạn _ha hah ah, có gì _thôi mấy người cứ ở đây mà hưởng phúc, ta có chút chuyện phải trước, hẹn ngày tái ngộ ************************ nhận được tin tức Nhược Bình gửi về Huyền Băng cung, nàng tức tốc dời hoàng cung Bạch Vân quốc hướng Lãnh quốc thẳng tiến. lần đầu tiên tới Lãnh quốc nàng ;ạc đường, hỏi thăm muốn chét cuối cùng cũng tới được phủ nhị vương gia của Lãnh Thiên lần này đến đây chính là để tham dự lễ cưới của Độc Nhẫn đẹp trai cùng Họa Tâm a. nàng là rất có hứng xem lễ thành hôn của cổ đại a, thất định phải cùng Nhược Bình “song kiếm hợp bích” quậy 1 trận cho ra trò …………………………(tua 1 số đoạn)……………………… ĐÊM ĐỘNG PHÒNG CỦA 2 NHÂN VẬT CHÍNH Bên ngoài tại có sáu con người hí hửng ngó nghiêng vào bên trong căn phòng. – “Đại ca ca, huynh nghĩ bọn họ làm cái gì?” Nhược Bình kéo kéo tay áo Hiên Viên Tuyệt hỏi trong khi cũng chăm chú quan sát tiết mục đặc sắc trong phòng. ( Phi Phi: Bình tỷ dạy hư Tuyệt ca ca của ta rầu!!! ) – “Làm cái mà muội cùng tên bạo chúa Lãnh Thiên hay làm ấy” Hiên Viên Tuyệt vẫn chăm chú nhìn nhưng lại phát ngôn câu vô cùng chí lý khiến Thần Huyền đứng kế bên cười nắc nẻ. – “Hừ! Ta mà là tên bạo chúa ngươi còn toàn thây đứng đây đâu” Lãnh Thiên hừ mũi khiến Hiên Viên Tuyệt nhếch mép cười hai phu thê nhà này. nàng ở bên cạnh khúc khích cười nheo mắt nihnf quá cái lỗ nho nhìn vào trong phòng Trong hỉ phòng, Độc Nhẫn từ từ bước đến bên cạnh tân nương của mình đưa tay vén khăn hỉ lên để lộ gương mặt kiều diễm trong sắc đỏ của áo hỉ khiến tâm trận chấn động. Họa Tâm ngại ngùng ngồi im giường cúi gầm mặt xuống đất cho đến khi Độc Nhẫn đỡ nàng đến bên bàn. Cả hai trao nhau ly rượu giao bôi thề nguyền bên nhau. Bên ngoài xuất những trận cười rúc rích đón chờ cảnh tiếp theo. Độc Nhẫn nhàng đặt Họa Tâm nằm lên giường với gương mặt đỏ bừng. Tay thoang thai thoát từng lớp áo người nàng khi chỉ còn lại chiếc yếm đỏ thêu hình phượng. Độc Nhẫn say mê ngắm thân hình nữ tử đẫy đà dồn dập theo từng nhịp thở. Ở bên ngoài mọi người sốt ruột trái hẳn với khí bên trong. – “Sao đại ca còn tiếp tục chứ?” Độc Kiêu hồi hộp thúc giục bên người. – “Muốn ngươi mau mau kiếm người thành thân rồi thay thế hai người họ làm ” nàng liếc mắt khiến Độc Kiêu khiến giật mình – “Im lặng coi, khúc gây cấn kìa” Nhược Bình khều khều tay áo nàng – “Làm như nàng chưa từng trãi qua vậy” Lãnh Thiên mặt đầy hắc tuyến, thích Nhược Bìnhmình nhìn thân hình lõa lồ của nam nhân khác dù cho người ta cò thê tử. – “Ngươi xem nhích ra cho ta xem” Nhược Bình đẩy Lãnh Thiên nhích sang bên. – “Bình nhi, muội chiếm chỗ quá đấy” Hiên Viên Tuyệt tức khí vì bị chiếm chỗ bèn đưa tay đẩy đầu Nhược Bình vào ngực Lãnh Thiên. Mọi người đấu đá nhau cho đến khi… “Rầm” Cánh cửa phòng gãy làm đôi và cả đám ngã nhào sàn nhà. Bên trong hỉ phòng, Độc Nhẫn nhanh chóng vơ chiếc chăn đắp hờ lên người Họa Tâm, mặt đầy hắc tuyến nhìn lũ người dám cư nhiên phá việc tốt của . – Áck! việc gì! Tò mò chút thôi, hai người cứ tiếp tục nhé. rồi cả bọn kẻ dùng chân chạy, người dùng khinh công phóng mất hút để lại cho hai nhân vật chính lố hắc tuyến đầu cùng căn phòng hỉ chẳng còn nguyên vẹn. tối đó _nào, Độc Kiêu….hic….chúng ta cụng 1 ly…..híc_nàng là cùng Độc Kiêu uống rượu mừng cho đôi vợ chống mới cưới _um….hic…cụng ly… _hic….tửu…hic…tửu lượng của ngươi …hic…cũng khá nha _hic….. nương….quá….hic,,,,quá khen rồi…hic…. nương….cũng….hic…..cũng kém mà….hic _thêm 1 ly nữa….hic……vì những người….hic…độc thân như chúng ta…hic… _đúng….vì những người…hic…độc thân như chúng ta…hic ực…ực….1 ngụm uống cạn ly rượu, lúc này 2 ngwofi hoàn toàn gục hẳn. nàng trước khi chìm vào giấc ngủ còn lẩm bẩm _hic….thối nam nhân….hic…ta cần ngươi…hic….nhưng xa ngươi ta thấy nhớ…hic…ta ngươi???
Chương 29: <img title="13116982861541620286_574_574" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/13116982861541620286_574_574.jpg?w=560" alt="" /> Họa Tâm Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng ra khỏi những ngọn núi trùng trùng điệp điệp đằng xa nàng cước bộ trong vườn chợt thấy Ngạn Hoa từ trong phòng bước ra _hahahaahahaha, chào công chúa ah_nàng cười đểu _ngươi, tránh xa ta ra, thứ nha hoàn thấp kém – Cái thứ công chúa gì mà thất thân với tên chặt cũi còn lớn tiếng lên giọng với ta sao? – Ngươi tưởng ngươi là ai ở đây chứ? Dù sao nữa ta cũng là thê tử của nhị vương gia được hoàng thượng sắc phong đấy. – Thê tử ngươi cũng chỉ là thiếp mà thôi trong khi đêm tân hôn lại lên giường với thuộc hạ của phu quân mình. ta khinh, ta khinh, phi, phi ,phi – Ngươi… – Ta sao? Ta đẹp quá hả? Khỏi cần ngươi bàn tới bởi gặp ai cũng ta thế hết. – Nhiều lời. Thứ a hoàn như ngươi mà giở giọng với ta sao? Còn mau vào vương gia có ta cần gặp. – Thứ nhất, ta phải a hoàn vương phủ để ngươi sai bảo. Thứ hai, ta là khách của nhị vương gia cùng nhị vương phủ nên xem ra ta còn quan trọng hơn hạng thê thiếp thất sủng như ngươi. Và cuối cùng rằng đêm qua hai người họ phải hoạt động về đêm rất mệt mỏi nên thể ra nhìn mặt ngươi. – Ngươi… – Ta sao? Lại đẹp nữa hả? Quá nhàm chán! – Ngươi vô sỉ. – Ta vô sỉ cũng chẳng bằng cái hạng ti bỉ như nhà ngươi. Đừng tưởng ta biết Huyết Xuân Ái Bình tỷ trúng là do ngươi hạ độc. lúc ở Bạch Vân quốc, Bách Chiến cung cấp thông tin điều tra được cho nàng, nàng sang đây cũng là vì chuyện này 1 phần ah – Ngươi… ngươi cái gì ta hiểu? – Hừ! Giả điên hay lắm. Để thử xem lúc tỷ phu ta biết như thế nào đối đãi với ngươi. – Ngươi rốt cuộc là ai? – Ta là tác giả, à độc giả, mà cũng , chung là người chế ra thứ độc đó đấy và ngươi mua nó tại tiệm thuốc Sinh Tử của doanh thương Đồng tiền hạnh phúc – Ha ha ha… Vậy chẳng phải kẻ đầu sỏ chính là ngươi sao? – Là ta sao? Ít ra ta còn là người giải dược cho Bình tỷ. – Hừ! ra ngươi chính là kẻ giúp ả tiện nhân đó sống sao? – “ ra ngươi chính là kẻ xém hại chết nương tử của ta” Lãnh Thiên hùng hùng hổ hổ bước ra khiến Ngạn Hoa bất tri bất giác run lẩy bẩy lùi về sau bước còn nàng chỉ đứng im cười giễu cợt. – Vương… vương gia. Thần thiếp… – Người đâu? Lôi ả ta tống vào nhà giam đợi xét xử. – “Vương gia, ta cũng là thê tử của ngươi được hoàng thượng ngự ban, là công chúa Phùng quốc. Nếu ta xảy ra chuyện gì phụ hoàng cũng để yên cho Lãnh quốc đâu” Ngạn Hoa trong cơn họan nạn vẫn còn đủ tỉnh táo giở giọng uy hiếp Lãnh Thiên khiến giận nay còn tức hơn. – “Ta cho ngươi hay” Lãnh Thiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm thon gọn của Ngạn Hoa bóp chặt khiến ả sợ hãi run lên, lần đầu tiên ả thấy Lãnh Thiên hung bạn, lãnh khốc đến như vậy “Kẻ nào dám đụng đến nương tử của Độc Lãnh này cũng rất khó sống đừng là hoàng đế vua ngươi. Ngươi là thiếp của ta ngoan ngoãn chịu trừng phạt của kẻ thê thiếp dám hạ độc vương phi . Ngoài ra ngươi nghĩ rằng Phùng quốc các ngươi có khả năng gây khó dễ cho ta sao? Chưa kể là việc ngươi chết rục trong nhà giam có lọt ra ngoài hay nữa” – “Ngươi… ngươi… là ác quỷ. phải người” Ngạn Hoa nức nở trong nỗi sợ hãi khi đối đầu với Độc Lãnh chứ phải là Lãnh Thiên. – “Ha ha! Ta vốn là ác quỷ duy chỉ khi ở bên cạnh Bình nhi mới trở về là con người. Còn ngươi, chính ngươi khiến ta đối xửa với bản thân ngươi như con ác ma” Lãnh Thiên liếc mắt về phía đội cận vệ bên cạnh “Giải . Bỏ đói bỏ khát ba ngày, nhục hình cho đến khi khai ra toàn bộ” Lãnh Thiên bước quay trở vào trong phòng bỏ lại sau lưng tiếng khóc than cùng oán giận của Ngạn Hoa nàng thực thấy sảng khoái khi trị được con công chúa đáng ghét, dám dùng độc của nàng để hại người (ặc, độc để hại người để làm j hử???) sau vài ngày hàn huyên, nàng đưa cho Ngược Bình mấy viên bách độc bất xâm để phong thân rồi cũng khăn gói trở về để giải quyết đống rắc rối do nàng gây ra chậc, lúc là nhanh tới nơi nhưng sao lúc về mãi mà vẫn chưa ra khỏi Lãnh quốc, là mệt quá . nàng xuống ngựa, uống chút nước rồi dựa lưng vào 1 gốc cây thiếp lúc tỉnh lại cư nhiên lại thấy mình nằm vắt ngang qua lưng ngựa, tay chân bị trới chặt bằng dây thừng khiến cho nàng đau muốn chết sống lại (ack, có đâu đến mức đó hung nhỉ???) bắt cóc?? ý nghĩ đó xuất ngay trong đầu nàng. ai bắt cóc?? tại sao lại muốn bắt cóc nàng? mặc dù có khả năng cởi dây trói nhưng nàng vẫn cứ nằm im chịu trận. 1 lúc sau đến 1 ngôi nhà bằng lá. 1 bị người mặc đồ đen vứt xuống đất khiến nàng khỏi kêu lên 1 tiếng, quần áo nàng lấm lem hết cả, kì này phải tốn tiền mua thêm quần áo rồi. _hahahahaha, ngờ Văn tiểu thư lại có ngày the thảm như thế này ah 1 giọng vang lên khiến nàng khỏi tò mò mà ngẩng đầu lên nhưng lại chỉ thấy 1 người phụ nữ mặc áo đen, dùng mạng che mặt chỉ để lộ đôi mắt đen nhìn nàng căm thù. nàng từ xưa đến nay có bao giờ ăn ở “thất đức” đâu mà lại có người thù nàng đến vậy??? khó tin quá. nàng rất muốn xem đằng sau mạng che mặt là ai nhưng giờ chưa đến lúc, bất quá nghe giọng nàng đoán chắc rằng đây là 1 nữ nhân còn rất trẻ ah. _ngươi là ai?_nàng hỏi 1 câu rất cùi mà thường thường ai cũng hỏi _hahahahaha, ta là ai quan trọng, ngươi nên nghĩ cách để bảo toàn cái mạng của ngươi hơn ah_người đó cười khoái trá nàng hừ 1 tiếng, khẽ vận nội công tạo ra 1 làn gió khiến mạng che mặt của ả vị rơi xuống. 1s, 2s, 3s, sửng sốt, ngỡ ngàng, đây chẳng phải là công chúa Vũ quốc – Tiêu Nguyệt Ưu hay sao?? tại sao nàng ta lại ở đây?? tại sao lại muốn bắt nàng??? chẳng phải nàng cùng nàng ta giảng hòa rồi sao??? _Nguyệt Ưu?? _hừ, đừng gọi tên ta _cô, tại sao lại bắt ta? _hừ, ngươi, lần trước Như Ý kia dưng cướp mất Bạch Trường ca, còn bây giờ tới lượt ngươi phá ta, tha hận, ta hận ta hận _hừm ra là vậy khẽ mở dây trói mà để nàng ta biết, đứng dậy phủi phủi quần áo lấm lem của mình, ngẩng đầu lên cười cười với Nguyệt Ưu
Chương 30: <img title="3b5185f68213b453730eec4" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/3b5185f68213b453730eec4.jpg?w=560" alt="" /> _công chúa!! chúng ta nên tự nhiên chuyện chứ _ngươi…ngươi…tại sao?_Nguyệt Ưu lùi lại _ngươi quên là ta có thể điều khiển gió sao?_nàng nhếch môi lên cười giễu cợt _lên đi_Nguyệt Ưu ra lệnh cho bọn người mặc áo đen cả bọn đồng loạt xông lên, bọn này thực cũng là cao thủ nha, những đường kiếm luôn nhắm tới chỗ hiểm, lúc ra tay luôn đánh vào chỗ trí mạng, nàng thực là muốn chơi đùa, sử dụng “Lăng ba vi bộ” thoắt thoắt khiến cho bọn chúng 1 phen náo loạn, biết đường nào để xuất chiêu. rồi bất ngờ nhảy lên, 2 chân nhắm trúng đầu của 2 tên mà đạp 1 chưởng, khiến chúng lăn ra bất tỉnh, 2 tên còn lại cũng chung số phận như đồng bọn của chúng nàng bước tới bên Tiêu Nguyệt Ưu _sao? ngươi nghĩ là bọn này có thể thắng nổi ta??? _ngươi_ả ta, liền vung tay, 1 lượng bột trắng lớn bao phủ lấy nàng. hừ, là Hoàng hoa độc, định khiến cho nàng đâu đớn, thổ huyết mà chết hử?độc ác quá. nhưng quá tầm thường, chẳng có độc nào mà lại hạ được nàng nên nàng cứ đứng yên thưởng thức hương thơm của nó _ha ha ha ha, ngươi, nghĩ là ngươi có thể hạ độc được ta sao? thứ này quá tầm thường_nàng vs tốc độ điện xẹt kề dao vào cổ Nguyệt Ưu lớn giọng _hừ, ngươi muốn chém, muốn giết tùy ngươi_mặc dù cận kề cái chết nhưng Nguyệt Ưu vẫn cao ngạo k thể tưởng _rất có bản lĩnh, bất quá, ta cho ngươi biết, Bạch Trường ca là Như Ý tỷ nên ms đến với tỷ ấy chứ phải tỷ ấy cướp, còn nữa, cái tên Nam Phong đó hả? tự dẫn xác tới chứ phải ta dụ dỗ lôi kéo……….. _không phải nhiều lời, giết ta _hừ, ta thể làm theo ý nguyện của ngươi được rồi nàng nhanh chóng điểm huyệt Nguyệt Ưu đề phòng nàng ta tự sát rồi cùng lên ngựa tiến về Bạch Vân quốc. rong ruổi mấy ngày cuối cùng cũng về được Bạch Vân quốc, gửi mật thư cho Huyền băng thất sát tới đưa Ngyệt Ưu về nước và gửi thư cho hoàng đế Vũ quốc đe dọa, nếu để Tiêu Nguyệt Ưu chạy lung tung đừng trách Huyền Băng cung san bằng hoàng cung chỉ trong 1 đêm. thế là rảnh nợ 1 người mệt mỏi nằm vật xuống giường đánh 1 giấc tới tối, chắc khong vì cái bụng réo lên biểu tình nàng cũng xuống giường đâu. mắt nhắm mắt mở tìm dép bước ra khỏi dường, cửa chính thẳng tiến, vì quá quen phòng nên nàng chỉ cần nhắm mắt cũng tới được cửa binh nàng va phải 1 bức tường, đau chết mất _nàng tỉnh? oái, bức tường biết tiếng người. mở mắt thao láo ra nhìn, nàng chwst ngay tại chỗ, tên Nam Phong chết tiệt này, dám tự tiện vào phòng nàng trong khi nàng bây giờ ……..ặc……………mặc áo 2 dây _á, ngươi, sao ngươi lại vào đây??? _ta mang đồ ăn vào cho nàng, hẳn là nàng đói_hắn điềm nhiên tới bàn ăn ọc…ọc…ọc…cái bụng nàng biểu tình dữ dội khiến nàng đỏ mặt muốn chết. chỉ nhìn nàng lắc đầu cười tủm tỉm. nàng nhào vào bàn ăn nhai nhai nuốt nuốt, ăn như bị bỏ đói 3 năm vậy, nhìn mà……… _khụ….khụ….khụ nàng…..nghẹn, tham ăn quá mà, vội lấy nước cho nàng uống, ặc, 1 cốc, 2 cốc, 3 cốc, chưa hết nghẹn thấy no ăn được nữa. nhìn đống đồ ăn bàn tiếc rẻ nhưng thôi, có ăn được nữa đây cơ chứ. ***************** _là……lá……….la………trăng hôm nay ….hĩx…..sáng quá…..khà…….khà khà khà…..hic náng 2 tay cầm 2 bình rượu, dáng liwwu xiêu, người toàn 1 mùi rượu nống nặc, lảm nhảm trong ngự hoa viên _aaaaaaaaaaaaaaaaa………….hix…………..khi nào ta ms lấy chồng????…..hic (ack, sao tự nhiên lại hỏi khi nào lấy chồng???) dưới ánh trăng, cũng 1 con người, cũng tam trạng buồn phiền, cũng 2 tay 2 bình rượu lớn, nghe thấy tiếng động bèn ngừng lại, giọng là quen nhưng sao lại giống như thể say rượu. lấy lại tỉnh táo, (người mà ai cũng biết là ai) bước tới, thấy 1 nữ tử chính xác là nàng say khướt, biết trời trăng gì cả. phút chốc thaanhinhf nàng ngã về phía trước, do dự phóng mình về phía ấy làm đẹm thịt đỡ náng. nàng ngẩng đầu lên, huh, lức say mà cũng nìn thấy nữa, ám nàng chắc, nhảm quá, chẳng lẽ nàng mê đến vậy? ông trời trêu ngươi mà. đấm mạnh vào ngực _ngươi…..hic……..giờ mà còn ám ta sao….hic? _………. _ngươi….hic……ta….ta ghét ngươi ah……….hic……….ngươi biết ? _………. _hic…ngươi….ngươi là cái giống j….hic….mà sao ta lại phải nhớ…hic? _…………… _ngươi……hic……..ta thực …….hic………. chưa hết câu nàng dã gục xuống bờ vai . ..tỉnh rượu. nàng vừa gì??? nhớ?? nàng nhớ ?? ràng vẫn thường nhớ nhưng lại ra làm những tưởng nàng có tình cảm với . vui, cuối cùng cũng thấy yên tâm sợ ai cướp mất nàng nữa rồi Nắng sớm chiếu qua ô cửa sổ, 1 ngày mới bắ đầu. trong phòng, 2 con người, 1 nam 1 nữ vẫn ngủ say biết trời trăng gì _Huyền tỷyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy……….._1 cậu nhóc chạy xộc vào phòng, đó chính là thái tử Vân Nam Gia Kiệt, đằng sau là 5, 6 cung nữ chạy tới ngăn cản nhưng kịp nữa rồi cửa phòng mở tung đập vào mắt cậu chính là nàng lăn lóc giường còn ………chính là ngủ gục bàn (chậc, thế mà ta cứ tưởng….) bỏ qua vị thúc thúc đáng quý của mình Kiệt nhi nhanh chóng chạy lại bên giwongf ra sức lắc người nàng _Huyền tỷ….a…Huyền tỷ…dậy chơi với đệ ah _ưm………..Kiệt nhi?_nàng lười biếng mở mắt đập vào mắt nàng bây giờ khong vhir là Kiệt nhi mà còn có ngái ngủ mở mắt…ack, chuyện gì thế này?………….1 lô kiện đổ về, mặt nàng xanh lè lắp bắp… _hôm….hôm qua là…là ngươi???_nàng chỉ tay về phía _hihi?uk, là ta, sao vậy????_hắn vẫn dang còn ngái ngủ _ahhhhhhhhhhhhhh………..ta chết đây nàng lao ra khỏi phòng với tốc độ điện xẹt, chỉ thấy cái bóng trắng lướt qua thôi nhưng cũng đủ biết đó là nàng. trong phòng Kiệt nhi chẳng hiểu mô tê gì , vẫn thủy chung với thái dộ, miệng cười tới mang tai.
Chương: 31 <img title="10410225582c13bc2906dae1f7" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/10410225582c13bc2906dae1f7.jpg?w=560" alt="" /> Hiên Viên Tuyệt nàng cước bộ trong khu vực luyện võ, ach, xả cơn bực tức, ôi, hôm qua uống rượi lải nhải ra hết cho nghe rồi còn đâu. hix thể diện của nàng, cái mặt của nàng biết giấu đâu đây.. nàng ngẩng mặt lên trời than vãn, 1 con đại bàng lớn đập vào mắt nàng. chậc tối nay chắc là có món đại bàng ăn đây. nàng giương cung hết cớ nhắm trúng tim con đại bàng. víu……………..bạch….con đại bàng dù có dũng mãnh đến mấy cũng thoát khỏi “nanh vuốt” của nàng. xách nó lên, ack, chân nó có 1 mẩu giấy ,….nó…nó là đại bàng đưa thư của Nhược Bình..lần này chết chắc. trong thư Hiên Viên Tuyệt thành thân mời nàng đến dự ô, Tuyệt dại ca đẹp trai cưới vợ, nàng shock nặng. . đúng lúc đó 1 giọng quen quen bắn tới tai nàng _ta cùng nàng giật mình quay về phía sau, nàng suýt rớt tim vì , chỉ cách khuôn mặt nàng 1 phần. định dọa chết người ta sao??? nàng lùi ra phía sau 1 bưới _ngươi…………..tính hù ta chết hả??????_miệng ta chỉ nàng tung ra 1 tràng khiến suýt nữa mặt đầy mưa xuân _ta, biết rồi, nàng thích ta chứ gì? phải nữa, ta nghe 1 lần là đủ để nhớ suốt đơi luôn…hahahahahahaha_hắn cười đểu giả nhìn nàng _ngươi.._nàng á khảu biết gì vì điều chính là _đk thôi, tùy ngươi ****************** Lãnh Long quốc nàng lại 1 lần nữa tới Lãnh Long quốc, đương nhiên lần này bị lạc như lần trước nữa và dĩ nhiên là phải quậy cho ra trò hơn nữa đây lại là ngày thành hôn của Tuyệt ca đẹp trai….hơ hơ hơ. nàng bí mật gửi thư tới Huyền Băng thất sát kèm theo lời đe dọa làm biết tay để thực kế hoạch có 102 này. lén vào phòng giành cho dâu chụp thuốc mê Uyển Nghi rồi giao cho Huyền Băng thất sát làm theo đúng kế hoạch. giờ lành tới, ngó ngược ngó xuôi tìm nàng, mặc dù nàng là cùng Nhược Bình dẫn dâu ra nhưng với tính cách của nàng cái gì mà làm ra được cơ chứ. dâu bước tới chỉ thấy mỗi Nhược Bình mà thấy nàng, lo lắng thôi, thầm hỏi Nhược Bình _Bình tỷ, tỷ có thấy Huyền nhi đâu ? _muội ấy ở cùng ngươi hả???_Nhược Bình ngạc nhiên nhìn như người ngoài hành tinh _nàng ấy bảo là cùng tỷ đưa dâu ra mà_hắn càng ngày càng lo lắng _không có, ta có thấy đâu đúng lúc ấy giọng ẻo lả của bà mối vang lên khiến 2 người đồng thời hướng mắt về phía dâu như hiểu ra điều gì đó _nhất bái thiên đia bái bái bái _nhị bái cao đường bái bái bái _phu thê giao…………… đúng lúc đó 1 cơn gió từ đâu thổ9i đến hay chính xác là do dâu tạo ra làm chiếc khăn hỉ rơi xuống. mà mối luống cuống biết làm gì vì trong hỉ làm rơi khăn hỉ chính là điều xui xẻo nhất nhưng có cái còn đáng kinh ngạc hơn chính là dâu phải là công chúa Uyển Nghi mà lại là nàng. Hiên Viên Tuyệt nhào đến bắt lấy 2 bả vai nàng lắc mạnh _Uyển Nghi đâu?????? muội làm gì Uyển Nghi???? _Huynh làm gì mà phải lo lắng thế, nàng ở rứng trúc, 1 canh giờ sau huynh tới coi như cái mạng của nàng đứt ah_nàng bình thản ròi nhếch mép cười Huyên Viên Tuyệt đắn đo phi thân hướng rừng trúc cùng Nhược Bình ràng biết đây chỉ là 1 trò đùa của nàng nhưng vẫn hỏi _tại sao muội lại phải làm vậy? _muội thích làm thôi, tỷ tỷ, kịch hay còn ở phía sau ah rồi nàng phóng theo Hiên Viên Tuyệt mất hút TẠI RỪNG TRÚC Hiên Viên Tuyệt tới nơi thở dóc, dáo dác nhìn quanh tìm kiếm, đập vào mắt chàng là Uyển Nghi bị trới vào gốc gây nwocs mắt đầm đìa, bên cạnh là Huyền băng thất sát kề kiếm vào cổ nàng, lòng chàng đau nhói _Tuyệt ca……….._Uyển nghi gọi trong tiếng nấc nghẹn ngào _các người muốn gì, hãy thả Uyển Nghi ra rồi _tự moi tim mình ra _ngươi,…………… _sao? dám? _được, ta chấp nhận, nhưng sau đó các ngươi phải thả Uyển Nghi ra _đk Thanh kiếm tay Hiên Viên Tuyệt chần chừ đâm thẳng vào tim mình. Uyển Nghi thấy vậy khóc thét lên _Đừng !!!Tuyệt ca, xin đừng……..huhuhuhuhuhu _Uyển Nghi, vì nàng ta có thể làm tất cả, chỉ cần nàng được sống cái gì ta cũng có thể làm dù cho đó có là cái chết_Hiên Viên Tuyệt mỉm cười rồi tiếp tục đâm thẳng vào tim – khôngggggggggggggggg………._Uyển Nghi lúc này nước mắt đầm đìa khóc thành tiếng