Chương:22:<div> <img title="so thien nhai" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/so-thien-nhai.jpg?w=490" alt="" /> Tam hoàng tử Đại Nam quốc – Vương Bạch Sơn suy nghĩ 1 hồi, nàng quyết định tới Đại Nam quốc để xem tình hình em ở đó làm việc thế nào. 7 ngày ròng rã ngựa, cuối cùng nàng cũng đến được kinh thành Đại Nam quốc. nhìn quanh đều có thể nhìn thấy mặt đường lát đá xen lẫn với tường thành lầu gác chen chúc, khiến người ta có cảm giác thô kệch khó lòng tưởng tượng nổi. Đình đài lầu gác, đường xá chợ búa cửa hàng tửu quán, nơi nơi đều mang nét cổ kính pha với nét rêu phong xù xì do dòng thời gian mài dũa, giản dị hào phóng, mà vẫn kém phần nghiêm túc trang trọng bước chân vào “Mĩ nam quán” khách hàng đông nghịt chen nhau, nheo mắt mình mãi mới thấy Tử Nhai và Yên Sơn khổ sở thu tiền _Tử Nhai!!!!Yên Sơn!!!_nàng vẫy tay gọi lớn 2 người nghe thấy tiếng gọi quen thuộc ngẩng đầu lên, dường như tin vào mắt mình, 2 người dụi mắt mấy lần cuối cùng mừng rỡ “bỏ của chạy lấy người” kêu lớn _LÃO ĐẠI!!!!!!!!!!hahahahahah!!! về rồi, nhớ quá mất_Tử Nhai quá khích định ôm chầm lấy nàng nàng lấy tay vội ngăn lại_ê, Tử Nhai, ta về đây phải là để cho ngươi ăn đậu hũ của ta nghe chưa Tử Nhai gãi đầu cười khì khì ngượng ngịu ra mặt _Lão đại trong thời gian có rất nhiều người đến hỏi thăm nha, lão đại của chúng ta ở bên ngoài cũng là phong lưu kém gì nam nhi chúng ta_Yên Sơn líu lo 1 hồi thôi Bốp!!!!!!!!nàng giáng nguyên 1 cú xuống đầu Yên Sơn thương tiếc. Yên Sơn ôm đầu suýt xoa còn Tử Nhai cười hả hê, ai bảo cái tội ăn hàm hồ, cho dù lão đại có phong lưu cũng nên ra chứ. ********************** PHỦ THÁI TỬ CỦA ĐẠINAMQUỐC _AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………………………………..TA MUỐN VÀO, MUỐN VÀO TRONG AH_nàng hét lên _cô nương, được đây là phủ thái tử_1 tên lính cố giữ bình tĩnh chuyện với nàng _huhuhuhuh, phải phủ thái tử ta tới đây làm gì hả???, mấy người cho ta tự vào rồi nàng xông thẳng vào trong, bọn lính hoảng sợ ngăn lại nàng phi thân lên vượt bức tường cao chót vót tiến vào trong _bắt nàng ta lại_1 tên hét to lên ra lệnh cho mấy người khác nàng đoán chức tên này là đội trưởng _hahahahahah, có giỏi lại đây là mắt la….blè…._nàng vừa chạy vừa nhảy như trêu tức bọn chúng _hừ, đk chạy _có ngu mới chạy rồi nàng chạy vèo vèo qua mấy hành lang liền, quân lính ngày càng nhiều thế mà chỉ việc bắt mỗi nàng mà xong. nàng lần đầu tiên tới đây nên biết đường xá thế nào cứ chạy lung tung cả lên….Như Ý tỷ biết ở đâu mà ra cứu nguy cho nàng…..mải ngoái đầu lại nhìn mà nàng biết rằng mình hồ cá thẳng tiến…………..Binh, nàng cư nhiên lại va phải 1 bức tương, bức tường chao đảo _oái 1 giọng nam nhân, nàng quay lại nhìn thấy mình chuẩn bị tiếp nước “an toàn”….Tõm………nàng rơi xuống nước???? phải, quần áo đâu có ướt, thôi kệ, biến khỏi đây cái , giẫm xuống nước lấy đà bật lên cao…oaoaoaoa, thoát rầu, nàng quay lại lè lưỡi nhưng lại nghe thấy tiếng “Hự”. oaoaoaoa, chàng trai khi nãy bị nàng giẫn lên người, bây giờ cố ngoi lên _nha đầu, ngươi………….ọc ọc _oa, xin lỗi, xin lỗi, ta cố ý, thực là ta rất muốn cứu ngươi lên nhưng bây giờ đk, ngươi ở lại mạnh giỏi nha. A di đà phật, cầu chúa phù hộ cho ngươi xong nàng bỏ chạy luôn vì bọn người trong phủ đuổi đến nơi hộc….hộc….hộc….nàng vịn tay vào 1 thân cây lớn thở phì phò, bây giờ bọn lính thấy đâu nữa, yên tâm nghỉ ngơi xơi nước rồi _sao????thoái mái chứ???_1 giọng trong trẻo vang lên _ai??_nàng quay đầu ra phía sau _là ta_1 nữ tử thân bạch y bước ra, dáng bộ nhàn hạ thanh thản nàng ngỡ ngàng_ahhhhhhhhhhhhhh, đại tỷ_nàng ôm chầm lấy Như Ý sung sướng_đại tỷ, tỷ ở đâu mà giờ mới ra làm muội từ nãy đến giờ chạy muốn đứt cả hơi _buông ta ra cái nào_Như Ý gỡ tay nàng ra _đại tỷ!!!!! _được rồi, mấy người đấy là ta bảo họ đuổi theo muội đấy, vui ??? hahaha _Như Ý phá lên cười sảng khóa _đại tỷ!!tỷ dám chơi muội_nàng đưa tay ra nhéo má Như Ý _k được bắt nạt bảo bối_ “bảo bối” cách gọi này ngoài Bạch Trường ra còn ai gọi nữa Bạch Trường tiến tới gỡ tay nàng ra, rồi tự lấy tay mình xoa xoa vào chỗ lúc nãy nàng véo _khiếp, nhìn 2 người tình tứ chưa kìa!!!!_nàng lè lưỡi _hơ hơ hơ, muội ghen hả???_Như Ý quay sang trêu anngf _ghen gì chứ_2 giọng vang lên, 1 giọng cao vút, 1 giọng trầm ổn _Nhị ca, Bách Chiến ca!!! muội bảo chưa được ra mặt cơ mà_Như Ý chu mỏ _hơ, ai tại vợ chồng nhà muội bắt nạt Huyền nhi của ta_An Khang tiếp lời _này, từ khi nào mà Thánh Nữ của Huyền Băng cung lại là Huyền nhi của huynh vậy??_Bách Chiến cũng chịu thua _này, huynh ghen hả???_An Khang nhướn mày trêu tức Bách Chiến _cái gì??? ai thèm ghen với huynh!!!_Bách Chiến nghe thế sửng cồ lên _vậy hả??? thế mà ta lại nhớ là “hôm đó” huynh vui vẻ lắm cơ đấy. hóa ra là nhầm ah, thế cơ hội dành hết cho ta vậy nhắc lại cái “hôm ấy” cư nhiên nàng và Bách Chiến đỏ mặt, Như Ý với Bạch Trường được thể cười ha hả cái gì mà cơ hội chứ, tên An Khang này nhàn hạ quá nên mắc bệnh hử???? _hừ, ta cho phép, phải cạnh tranh công bằng chứ_Bách Chiến nhè mặt An Khang xối xả _2 NGƯỜI BỊ LÀM SAO VẬY? DÁM LẤY TA RA LÀM TRÒ ĐÙA HỬ?_nàng phãn nộ đến ức thể phẫn nộ hơn _haaaaaaaa…………….._Như Ý cười ngặt nghẽo_1 người là minh chủ võ lâm, 1 người là đệ nhất doanh thương thế mà lại tranh giành 1 nữ tử!!! tin hot đây….hâhhahahaha _đại tỷ, thôi đi_mặt nàng đỏ như quả chà chua, sức công phá của nàng lớn, nó khiến cho Như Ý phải im bặt _hum nay muội đến ĐạiNamquốc là muốn bàn “chính ”_nàng lấy lại bình tĩnh _chính ???? _đúng vậy, muội muốn hợp tác cùng phát triển với An Khang ca, hô hô, đk hung vậy??? _đk, dĩ nhiên là đk_An Khang suy nghĩ mà trả lời luôn _vậy ta làm 1 cái bắt tay hợp tác nhỉ_nàng đề nghị lúc 2 bàn tay chuẩn bị chạm vào nhau lại có 1 bàn tay khác hất tay nàng ra, đồng thời kéo nàng ôm vào lòng _k đk, nam nữ thụ thụ bất thân _thế huynh làm j thế???_An Khang Nhướn mày hỏi vặn lại cảm thấy mình thất thố Bách Chiến cứng họng_ta…ta, Thánh Nữ, Huyền băng cung có chuyện cần Thánh Nữ về giải quyết _đợi đã_lại 1 giọng lạ vang lên_cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, nha đầu oh no no, phải chứ đó chính là gã lúc nãy nàng “ám sát hụt” chẳng lẽ bây h đến để trả thù???OMG tha cho con, đẹp trai thế kia mà lại mọn như vậy hử????. nghĩ vậy nàng quay sang nắm tay Bách Chiến chạy mất, trước khi chạy còn ngoái đầu lại _vị ca ca đẹp trai, ta xin lỗi rồi mà đừng bám ta giống đỉa thế chứ
Chương 23 <div> <img title="6a44b416a7aaa011a313964a4ca35e962" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/6a44b416a7aaa011a313964a4ca35e962.jpg?w=490" alt="" /> TRỞ LẠI RỪNG TRÚC SAU THÀNH CỦA BẠCH VÂN QUỐC phi ngựa nước đại tới rừng trúc nhưng xung quanh chỉ là những cây trúc nghiêng mình vì gió, xào xạc xào xạc…..xa xa là 1 đám người mặc đồ đen nằm sõng soài đất. nhận thức được đó là bọn người bắt cóc nàng, hốt hoảng nhảy xuống ngựa _Huyền nhi!!!!!!!!! chạy đến chỗ xác người nằm lăn lóc mặt đất lật từng thi thể lên. thực ra đám người này mặc toàn đồ đen lại là những nam nhân cao to lực lưỡng, lấy đâu ra 1 nữ tử nhắn mặc bạch y, hay lam y cơ chứ. nhưng thể thế này còn tâm trí đâu mà suy nghĩ cho chín chắn cơ chứ _người…..người đâu…._hắn thở hổn thển ra hơi _chủ nhân, ở đây có Thần Huyền nương_Độc Lam sau 1 hồi đứng nhìn chủ nhân ra sức tìm kiếm lên tiếng khuyên ngăn_có thể là Thần Huyền nương thoát khỏi tay bọn chúng, giờ dạo chơi ở đâu đó thôi _đúng rồi!!! ta là!!! Huyền nhi rất có bản lĩnh lại có võ công, nàng ấy sao_hắn cố trấn an mình ở rừng trúc khí lãnh đạm, trái lại ở Huyền Băng cung lại vui vẻ, náo nhiệt _Thánh Nữ người về_Huyền Băng thất sát nghe tin nàng về chạy ra nghênh đón _haiz, bảo mọi người cứ gọi ta là Huyền nhi thui mà, cái gì mà Thánh Nữ chứ, phiền chết được_nàng là bực bội nha, mấy người này lúc nào cũng 1 Thánh Nữ, 2 Thánh Nữ _đấy là quy tắc_Huyền Tam đỡ “ma công pháp” của nàng _quy tắc, quy tắc, có bỏ cái quy tắc đó k bảo??? nàng cầm 1 cành cây lên dọa, cả bọn thấy vậy hùa nhau bỏ chạy, nhưng nàng đâu có tha cho họ, xách váy chạy theo. tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi, nha hoàn cũng vì thế mà được cười 1 bữa hả hê. từ khi nàng làm Thánh Nữ, cứ nơi nào có nàng nơi đó có tiếng cười đùa, Huyền Băng cung như đổi mới vậy. Cung chủ Huyền Băng cung cùng vs Huyền Băng thất sát có ai ngờ lại chơi trò con nít này, tin này mà đồn ra ngoài là mất mặt nhưng sao, những nụ cười thoải ấy, lâu rồi Huyền Băng cung có vì vậy hãy để cho nó tự nhiên *************** _Bách Chiến, huynh xem này!!!!!!_nàng hớn hở chạy ra vườn hoa biết để khoe cái gì nữa vườn hoa lặng gió cư nhiên lại có “cơn gió độc” thổi qua khiến Bách Chiến rùng mình. biết nàng còn bày ra thức độc j đây, 2 ngày trở về Huyền Băng cung ngoài ăn chơi trác tán nàng vùi đầu vào chế độc đếm sơ qua cũng có 10 loại độc khác nhau rồi. _Huynh xem, loại mới ra đây, cực hay nha _nó tên là j vậy???_Bách Chiến cũng tò mò hỏi _he he he, muội đặt tên nó là “Huyết xuân ái” hay ???_nàng lắc lắc cái lọ màu trắng trong tay ra vẻ rất thích thú _Huyết xuân ái?? _đúng vậy nghe cái tên hiểu công dụng, Bách Chiến giật mình, ngờ Huyền nhi lại có hứng thú với mấy loại này, trời ơi, thể hiểu nổi trong não nàng chứa những cái gì mà toàn nghĩ ra những thứ kì quái ah _hihihihiih, phải cấp hàng cho Tử Hạo kiếm tiền thâu, hô hô sax, nàng còn định tung “hàng” này ra thị trường nữa sao???? hết biết với nàng, định gây tội ác chắc??? _cung chủ, có “đơn đặt hàng”_Huyền Tam từ đâu mò ra báo cáo _đk, ta tới ngay ****************** _sao???có người muốn thuê chúng ta vs giá 20 vạn lượng vàng hoàng kim???_Bách Chiến hỏi có pha chút ngạc nhiên _đúng vậy _đk, nhận. Huyền Băng thất sát _có thuộc hạ _nhận nhiệm vụ nàng dạo chơi đột nhiên thấy Huyền băng thất sát tất bật chuẩn bị cái gì đó lòng thầm nghĩ Bách Chiến kia có phi vụ mới mà thông báo cho nàng, đáng chết nha, trăm ngàn lần đáng chết. bí mật theo phía sau, sax, đường xa nha, mãi mà chưa tới nơi, mệt mỏi quá, hức, biết vậy đừng cho rồi, tự nhiên lại hành xác mình. a tới nơi rồi….ơ….đây chẳng phải là Bạch Vân quốc sao??? định ám sát kẻ “xấu số” nào ở đây vậy???? xa xa 1 bóng người tới, , tuy trời có trăng nhưng nhìn mặt, chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn bước , bên cạnh còn có 1 nam nhân dáng người cũng rất chuẩn. Huyền Băng thất sát vào vị trí, chuẩn bị có kịch hay để xem đây…hà….hà……nàng phi thân lên mái nhà, ngồi chống cằm xem vút………1 mũi tên bắn ra, woa, võ công của tên này cũng lợi hại quá, mũi tên bắn ra với “vận tốc ánh sáng” như vậy mà vẫn né đuộc, 2 người kia đừng quay lưng lại với nhau rút kiếm thủ thế _ai??? mau ra đây, ta thích những kẻ phi quân tử_nam nhân đó lên tiếng _hảo, rất có chí khí, ta ngưỡng mộ, nhưng công việc của ta thể bỏ qua, ngươi đừng trách ta vô ich, có trách tránh ngươi vì sao lại có nhiều kẻ thù_Huyền Nhất lên tiềng ôi, dài dòng quá, sát thủ mà cũng văn vẻ gớm, rất có lý lẽ, nàng phải ra sức học hỏi thôi, oa, nhìn này, Huyền Băng thất sát rút kiếm, kiếm quang lóe sáng phản ánh gương mặt của người kia…ô….ô…sao mà nhì quen thế nhỉ?????hình như gặp ở đâu rồi ý!!!?????????………….Tách, nàng búng tay 1 cái, nhớ ra rồi, là Vân Nam Phong – Vương gia của Bạch Vân quốc…hô hô, tên này làm sao mà lại bị ám sát thế nhỉ??? kiếm quang trùng trùng bao vây lấy Hắc Lam cùng Nam Phong, mặc dù võ công rất cao nhưng làm sao có thể đối phó với 7 sát thủ danh tiếng của Huyền Băng cung cơ chứ. oa, Huyền Lục là siêu nha, chém trúng người rồi, cái áo bị chém rách lộ ra 1 body rất chi là đẹp nhưng đẹp hơn là đấy lại có 1 dòng máu đỏ chảy xuống(trời ah, người ta bị thương mà bảo là đẹp, điên rồ), oái, cũng vùng lên chém Huyền Lục 1 nhát, Huyền Lục mau chóng tránh nhưng lưỡi kiếm cũng định người 1 đường dài, bên kia, Hắc Lam cũng hăng kém, nhân lúc Huyền Tam còn chú ý đến Nam Phong liền chém 1 nhát ở giữa lung(TH:ôi, tiểu nhân đánh lén/TG: hứ, cái đấy là của trời cho, k sài là có tội lớn ah).nàng thấy nhân lực của mình bị thương khỏi xót lòng liền phi thân đến đứng giữa 2 bên _ngừng lại, đk đánh nhau nữa nàng là dùng khăn bịt mặt nên cái mặt mo của nàng ai cũng nhận ra _Thành Nữ_Huyền Băng thất sát ngạc nhiên kêu lên, sao Thánh Nữ lại theo họ nhỉ???? _Huyền nhi_hắn ngờ tới nàng lại ở đây _Thánh Nữ Thánh Nữ, mấy người có thôi gọi ta là Thánh Nữ hả?_nàng chỉ tay vào Huyền Băng thất sát lớn, quay sang Nam Phong_còn ngươi nữa, Huyền nhi cái gì, ta chẳng là cái gì của ngươi cả, ngươi cứ gọi vậy, sau này ta làm sao lập gia thất_lại quay sang Huyền băng thất sát_mấy người mang Huyền Tam cùng Huyền Lục về dưỡng thương, lát nữa ta đuổi theo. _Nhưng……._Huyền Nhất định gì đó bị ánh mắt sắc như dao cạo của nàng bắn trúng đành ngậm ngùi rút lui _Huyền nhi, quay về , quay về ta cùng nàng thành thân_Hắn xuống nước năn nỉ nàng, hoàn toàn quên rằng nàng có liên quan đến những người ám sát _hừ, cùng ngươi thành thân? ngươi thấy, ta có quen với mấy người định ám sát ngươi đó, ngươi sợ ta giết ngươi sao?_nàng khinh khỉnh trả lời_quay về cùng nàng công chúa đó _hừ, nàng là chỉ quen biết với bọn họ, với lại ta biết bọn chúng là người của Huyền Băng cung, hơn nữa lúc gọi nàng là Thánh Nữ lại có vẻ giật mình, chứng tỏ nàng liên quan vì vậy ta nghi ngờ, còn công chúa kia, ta hề có ý, nàng hãy quay về , hoàng tẩu rất nhớ nàng ah _hừ, đừng lấy Vân tỷ ra để kêu ra về cho dù ngươi có lấy hoàng thượng ca ca ra là bia đỡ ta cũng về đâu _nàng……….. _ngươi yên tâm , ta là người trọng chữ tín, 2 tháng nữa là tới đại hội cầu thân, ngươi có lấy được ta hay còn phải xem kết quả thế nào _nàng………. như đoán được ý nghĩ của hắn_ngươi yên tâm , vì hể diện của ta, ta thi đấu hết sức, nhưng đối thủ của ngươi cũng tệ đâu, hãy về mà dưỡng sức đợi 2 tháng sau tái ngộ rồi nàng phi thân , trong còn có chút bối rối khi chuyện vời hằn nhưng quên , dù gì nàng cũng muốn lập gia thất, lại càng muốn cùng với mà thành thân ngây ngốc đứng nhìn nàng rời , trong lòng biết nên vui hay buồn, cảm xúc lẫn lộn sao tả nổi, nàng đứng trước mặt như 1 giấc mơ rồi phút chốc giấc mơ tan bieencs chỉ còn cùng màn đêm tĩnh mịch
Chương 24: <div> <img title="1012011829ceb1f09df8c47a51" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/1012011829ceb1f09df8c47a51.jpg?w=490&h=409" alt="" width="490" height="409" /> Lãnh Thiên Ôi, iu của ta, á, ý ta là người cos hình này chứ hung phải Lãnh Thiên âu ___Thiên Dực___ nàng cước bộ dạo chơi trong rừng chợt thấy trong lùm cây sao lại có màu xanh xanh, trắng trắng, tiến lại gần, nàng khỏi ngạc nhiên, ngây ngốc khi thấy sáu người 2 nữ 4 nam có thể an toàn bước vào Huyền Băng cung mà vẫn mảy may mất mạng chứ tỏ thực lực cũng phi thường cao siêu (ack, cái này, mọi người đọc “Cổ đại ơi ta rới đây” nha) Oa! Hai công chúa ngủ trong rừng với bốn chàng hoàng tử đẹp trai diện trước mặt mình khiến Thần Huyền nàng khỏi hưng phấn. Nhìn họ ngủ say quá, hơ hơ, cái chàng trai ôm trong vòng tay của mình như nâng đỡ, bảo vệ cả thiên hạ khiến nàng chớp chớp mi ngưỡng mộ là tuấn tú. ( Thiên Dực: Oa, cái này là chỉ Lãnh Thiên àh! ), ( Phi Phi: Ả có ý nghĩ táo bạo với Thiên ca ca của ta sao? có cửa nhé!) nằm ngủ bên cạnh cũng là trang quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành nhưng bất quá gương mặt lại tái nhợt khiến người khác nhìn ra có vẻ khá yếu đuối. (Thiên Dực: Nhược Bình tỷ đấy! ), ( Phi Phi: Bình tỷ mà yếu đuối? Nữ nhân giang hồ chết hết ở đâu rồi à? ) Còn chàng trai dựa vào thân cây bên cạnh ngủ cũng điển trai, nét đẹp lãng tử mà hiếm ai có được nha. ( Thiên Dực: Cái này là chỉ có Tuyệt ca ca thôi ) Hai chàng trai còn lại là giống nhau, chung là đều đẹp trai hết sảy nhưng vẫn thua kém hai người kia rất nhiều. Còn được trong hai chàng trai kia ôm trong ngực che chở lại cũng mĩ miều, nhìn là muốn nhìn mãi thôi ấy chứ. Nhưng rồi nàng cũng phải dừng công cuộc ngắm người đẹp của mình lại khi ta nhận ra có người bị trúng độc. Haiz, vì người đẹp, ta đành làm việc thiện tích đức cho con cho cháu sau này. nhàng tách hai người ra khỏi nhau đồng thời ôm mỹ nữ trong tay trong tay. Ôi sao nặng quá vầy nè? Nhưng bất quá cảm giác là thích. ( Phi Phi: Her! Ta có cảm tưởng nàng này cũng biến thái như Thiên Dực thế nhở? ) Chật vật mãi nàng mới đưa được mĩ nhân vào trong phòng đồng thời nhanh chóng ra lệnh cho Huyền tam – trong bảy người của Huyền Băng thất sát đánh thức mấy người trong rừng dậy và đưa về đây. Sau 1 hồi lâu xem xét lại cuối cùng nàng đưa ra kết quả rất chi là khủng với chính mình khi mĩ nhân chính là bị trúng Huyết Xuân ái do chính nàng điều chế ra mới ghê. Trong đầu nàng nhanh chóng xuất vài câu hỏi rất hữu dụng rằng ai mua nó khi nàng chưa bán cho bất kỳ người nào giang hồ cả và kẻ nào lại có thể ra tay với mỹ nữ khuynh thành như thế này chứ, trừ phi chính là ghen tị nhan sắc với người ta thôi. ( Phi Phi: Chính thế! Chính thế! Ta thề bao giờ chỉnh chu sắc đẹp để thôi biết mình trúng độc chết lúc nào nữa nha! ) Nhưng nàng vẫn quyết định cứu mạng mĩ nhân. chuẩn bị xăn ống tay áo ống quần lên (Phi Phi: Tỷ lội ruộng à? ) làm lang băm đột nhiên nàng nghe thấy tiếng gọi thất thanh của nam tử từ đằng xa kéo vọng vào cho đến trong này khỏi nhíu mày bất an. Cho đến khi cánh cửa phòng nàng bị bật tung ra làm hai mảnh thương tiếc nàng mới lắc đầu tức tối cho số tiền của Bách Chiến kỳ này bỏ ra cho nàng rồi. – Nương tử! Ô hô! Ai kia? Là chàng đẹp trai lúc nãy và theo sau là mấy người mẫu chân dài lọt vào đôi nhãn xanh yếu của nàng nhưng Huyền Tam đứng đằng sau với mặt mày lấm lét, chắc có lẽ mới bị bọn họ dọa cho trận khiếp sợ đây mà. Hơ hơ hơ! “ chàng đẹp trai” nhìn quanh phòng nàng thôi hồi rồi sau đó mới dừng lại nơi chiếc giường và đương nhiên đó chính là mỹ nhân của nàng. tức tốc chạy lại nhưng nhanh bao nhiêu nàng còn thần tốc bấy nhiêu chặn ngay lại cái hành động cuồng tiếu đó. – Nè! Ngươi biết vào phòng con là thất lễ lắm hay sao? – “Hừ! Trả nương tử lại cho ta” Lãnh Thiên đó gằn giọng đầy vẻ tức giận. – “ trả đấy ngươi làm gì được ta nào?” Thần Huyền nhướn mày khiêu khích khiến Lãnh Thiên tức vỡ động mạch chủ. – Hừ! Ta tha cho ngươi. rồi Lãnh Thiên bèn rút bên hông ra thanh kiếm lạ hoắc nhưng nhìn rất đẹp trong mắt Thần Huyền. ( Thiên Dực: Dương kiếm của người ta đó bà ) – “Uy! Ngươi định giết ta hay sao?” nàng nhanh chóng nhảy dựng bậc ngược ra phía sau trong khi Huyền Tam liều chết rút kiếm đứng chắn bảo vệ trước mặt nàng “Ngươi định cứu nương tử của mình nữa hả?” Nhưng nàng vội xua tay cầu hòa may ra giữ được cái mạng này để vòi tiền của Bách Chiến nữa chứ. ( Phi Phi: Giờ này còn tiên với bạc? Ta bó chiếu) Nghe đến đó Lãnh Thiên giật mình khựng lại. Đúng như Thần Huyền dự đoán trong đầu rằng ta rất thương vợ của mình. Nàng thầm ước gì mình cũng có hoặc vài người mình như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi ( Thiên Dực: Có rồi còn cầu gì nữa? ), (Phi Phi: Ngươi nghe ả ta cầu “ hoặc vài” hả? Nhiêu đó thấm gì với ả? ) – “Ngươi… ngươi là Thánh Nữ?” Lãnh Thiên sửng sốt tra kiếm vào vỏ. thể ngờ Thánh Nữ lại là nữ tử trẻ đến thế. Thế mà lúc ban đầu còn nghĩ Thánh Nữ này chính là lão bà già nua, da nhăm nheo, râu tóc bạc phơ ấy chứ. ( Phi Phi: Huynh mà ý nghĩ này ra những huynh chết trong kiếm của “ vài” người mà Bình tỷ cũng được cứu đâu ) – Đúng vậy, ta chính là Thánh Nữ của Huyền Băng cung, còn ngươi? – Ta là Lãnh Thiên – vương gia của Lãnh quốc. – “Hử? Ngươi là… là… là… Lãnh Thiên? Chẳng lẽ đây là Nhan Nhược Bình?” Nàng chỉ tay về phía mỹ nhân nằm bất động giường ngạc nhiên tả nổi, cư nhiên lại gặp thêm bao nhiêu là thần tượng. ( Phi Phi: Hai người này nổi tiếng dữ hén! Còn hơn Super Junior, SNSD, T-Ara nữa chứ. Hắc hắc ) Lãnh Thiên khẽ gật đầu nhưng Hiên Viên Tuyệt bên cạnh nhanh chóng chen ngang câu chuyện chảo hỏi lấy lệ của hai người. – Bây giờ việc cấp bách chính là phải cứu Bình nhi. Lời của Hiên Viên Tuyệt cũng kéo Lãnh Thiên về với việc chính ngày hôm nay và cũng ngay lập tức hướng ánh mắt mong chờ đến Thần Huyền bên giường. – “Được. Ta giải độc giùm nàng ấy. Mấy người ra ngoài trước . Mà này, ta muốn hỏi có phải ngươi là Hiên Viên Tuyệt – Tuyệt y lão quái ?” nàng nhìn Hiên Viên Tuyệt với ánh mắt ngưỡng mộ thôi. gì bất quá chỉ gật đầu rồi bước ra. Điều lo nhất bây giờ chính là sinh mạng của Nhược Bình bên kia chứ phải là thân phận của mình. nàng nhanh chóng giải bỏ những huyệt đạo quan trọng mà lúc trước “người nhà bệnh nhân” điểm. đặt tay lên ngực nàng, tập trung nội lực. Lục Bạch ngọc và Bạch Ngọc bảo toả ra 1 luồng khí mát lạnh bao trùm lấy 2 người. Vốn độc tố trong người Nhược Bình rất khó chữa nhưng nhờ Lục Bạch ngọc và Bạch Ngọc bảo là 2 báu vật trị bách độc cùng kết hợp phá giải độc nên giờ chỉ cần vận công 1 chút là có thể đẩy độc trong cơ thể ra ngoài là có thể an tâm nhưng bên cạnh đó nàng cũng cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. nàng trán đẫm mồ hôi lệnh khệnh bước xuống giường nhìn những người xung quanh nở nụ cười khiến ai cũng thấy lòng hơn nhất là Lãnh Thiên. Lãnh Thiên nhanh chóng chạy đến bên giừơng nắm chặt lấy tay Nhược Bình, nàng nhìn cảnh chăm lo cho Nhược Bình mà khỏi lắc đầu ngao ngán Bàn tay Lãnh Thiên vẫn nắm chặt rời khỏi Nhược Bình, đôi mắt thâm quầng khi cả đêm hề chợp mắt vẫn có vẻ gì là mệt mỏi chăm chú nhìn người con nằm im lìm chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh.
Chương 25 <img title="3133012298_2e6b461a37" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/3133012298_2e6b461a37.jpg?w=560" alt="" /> Nhan Nhược Bình Mí mắt Nhược Bình từ từ hé mở. Người đầu tiên Nhược Bình thấy chính là Lãnh Thiên, kẻ khiến trái tim nàng thổn thức bao giờ còn bình yên nữa nhưng nàng lại thấy hạnh phúc chính bởi điều đó. – Nương tử. Nàng tỉnh? – Ừ! – Nàng… nàng có thấy khỏe ở đâu ? – “” Nhược Bình nâng cánh tay xoa xoa khuôn mặt xanh xao vì thiếu ngủ, mài tóc xơ xác lâu được chải xủa bất giác đau lòng “Sao ngươi trông tồi tệ quá vậy?” – “Tỉnh rồi sao” nang mang thuốc đến cho Nhược Bình bắt gặp cảnh 2 vợ chồng nhà họ “tình chàng ý thiếp” nên quyết định đứng lại xem lén, nhưng mà đứng mỏi chân quá nên cuối cùng chịu được mà đành phải chen ngang màn kịch hay nàng tiến vào nâng cánh tay trắng nõn của Nhược Bình lên bắt mạch. Mạch tượng bình thường chứng tỏ lượng độc bị đẩy ra ngoài hoàn toàn mới hướng Lãnh Thiên trấn an. – ổn. Coi như tử thần về nhà ăn giáng sinh rồi. – “Giáng sinh?” Nhược Bình ngờ nghệch nhìn nàng chống hông mỉm cười. – “À! Có các người cũng hiểu đâu” nàng xua xua tay. – “Ngươi cũng xuyên sao?” Nhược Bình mỉm cười tươi rói nhìn nàng vì ai ngờ nơi đây nàng lại có thể nhìn thấy đồng hương của mình cơ chứ. – “Ngươi cũng thế sao?” Khi nhận được cái gật đầu nhàng từ Nhược Bình nàng như nhảy cẩn lên sung sướng “Ha ha! ra mỹ nữ ngươi chính là người của thế kỷ 21 nha. À mà ngươi biết ai đầu độc ngươi ? Huyết Xuân Ái là độc do ta chế ra nhưng chưa ai biết cả cư nhiên ngươi lại chính là người đầu tiên được làm chuột bạch thí nghiệm cho ta chứ”. – “Hừ! ra kẻ đầu sỏ định giết ta chính là ngươi sao?” Nhược Bình chỉ chỉ vào mặt nàng nhưng nụ cười lại nở rộ trước cử chỉ đùa giỡn của nàng ta “Nhưng lại chả biết ai đầu độc ta mà ta trúng như thế nào cũng hoàn toàn mù tịt”. – “Thôi coi như hai chúng ta có duyên gặp nhau kết thành tỷ muội ?” nàng líu lắc nắm tay áo Nhược Bình vắt qua vắt lại tỏ điệu bộ trẻ con. - “Ngưng ” Lãnh Thiên kéo nàng quẳng sang bên rồi nhàng đỡ Nhược Bình nằm lại xuống giường “Nương tử ta mới khỏe lại, ngươi cái gì cũng phải cẩn thận chút”. – “Xì! Ta là ân nhân cứu nương tử nhà ngươi đấy!” Thần Huyền thè lưỡi trêu lãnh Thiên khiến Nhược Bình bậc cười ha hả “Sao? Ta gọi Văn Thần Huyền, 17 tuổi?” – “Ta Nhan Nhược Bình, 19 tuổi. Thế ta là tỷ tỷ, ok?” Nhược Bình với người nắm tay Thần Huyền mỉm cười. Có được vị muội muội xinh đẹp, tài giỏi mà còn là đồng hương từ tương lai nữa dại gì nhận chứ. – Tỷ tỷ! – Muội muội! Nhóm người Lãnh Thiên ở lại vài ngày chờ Nhược Bình khỏi hẳn và để thời gian cho hai bà tám hết những truyện trời dưới đất mới bịn rịn chia tay nhau trở lại Lãnh Quốc. – Huyền muội, muội nhất định đến thăm ta đấy! – Bình tỷ, tỷ lên đường bình an, ta đến thăm tỷ thường xuyên. Nếu tỷ phu có ăn hiếp tỷ đến đây ta gả Bách Chiến ca ca cho tỷ. – có chuyện đó đâu, ngươi đừng mơ hão. Lãnh Thiên tống Nhược Bình lên xe ngựa tránh bị Thần Huyền mang ra gả thêm cho tên Bách Chiến gì đó về làm phu quân lẻ. Mấy ngày ở đây như muốn nhức cả đầu với hai nữ tử này nhưng bất quá lại thích nhìn nương tử của mỉm cười hạnh phúc như thế. Chiếc xe ngựa lăn bánh quay trở về con đường mà họ đến trong gấp gáp nhưng tất cả lại hề biết lần này trở về chính là sai lầm mãi mãi bao giờ sửa được. nàng đứng nhìn chiếc xe ngựa chuyển bánh rồi dần khuất bóng lòng thầm vui cho tỷ tỷ có được 1 tỷ phu rất thương tỷ tỷ nhưng cũng thầm thấy khổ thay khi tỷ phu rất bá đạo. 2 tháng trôi qua nha, thoáng chốc tới ngày diễn ra đại hội cầu thân. nàng khăn gói lên đường về nước nghinh chiến với đối thủ Tiêu Nguyệt Ưu!!!!!!!!!!!!! PHỦ THÁI TỬ ĐẠI NAM QUỐC _hahahahahaha Như Ý cùng Bạch Trường nghe Bạch Sơn kể chuyện hôm đó có xích mích với nàng cười đến run người _hơ hơ hơ hơ, hoàng đệ, vị nương ấy rất thú vị đấy_Bạch trường cười khanh khách _đúng ah, nàng là con của tể tướng đương triều Bạch Vân quốc ah rồi Như Ý đưa cho Bạch Sơn 1 bức họa. Bạch Sơn đón lấy, sửng sốt khi thấy người trong bức họa là 1 mĩ nhân càng ngờ tới đó lại là nàng. gương mặt, ánh mắt tinh nghịch ấy, nhìn nàng, Bạch Sơn cứ như được quay trở lại lần đầu tiên gặp hoàng tẩu……….hừm cảm giác này là sao ???? Bạch Vân quốc náo nhiệt chuẩn bị cho đại hội cầu thân sắp tới. lo lằng, lo lắng biết nàng có đến kịp ? lo lắng nàng liệu có thắng ? Tiêu Nguyệt Ưu thấy phấn khởi khi đối thủ của mình dưng lại biến mất, 1 kiện đáng để ăn mừng. danh sách những người tham gia có. đọc nhất nhất chỉ chú ý đến tên của nàng – Văn Thần Huyền cầu hôn ai nhưng số người cầu hôn lại hix khá nhiều 1 : – Vân Nam Phong – Nhị vương gia Bạch Vân quốc 2 : Phi Bách Chiến – thập nhất hoàng tử Ngọc quốc 3 : Vương Bạch Sơn – tam hoàng tử Đại Nam quốc 4 : Chiêu Văn An Khang – con trai của tướng quân Chiêu Văn Tống Ngọc của Đại Nam quốc đai hội vẫn diễn ra bình thường trong khi nhân vật trọng điểm hề xuất dù chỉ 1 chút. từng nữ nhân lên, trình diễn những tiết mục hay nhất để có thể cùng người mình thương thành thân. từng điệu múa, rừng tiếng đàn làm cho thêm phần lo lắng, nàng thế nào mà bây giờ vẫn chưa tới. hàng ghế của nhừng người có quyền lực chỉ còn trống 1 chỗ, chỗ đó chính là của nàng, sắp sẵn cho cùng nàng ngồi 1 chỗ nhưng mãi vẫn thấy. rồi cũng đến phần của công chúa Vũ quốc Tiêu Nguyệt Ưu. Nguyệt Ưu hoàn toàn lôi kéo người xem với màn múa kiếm của mình. bài múa ăn khớp với điệu nhạc động tác tập trung tinh lanh lẹ của người luyện võ đồng thời cũng tỏa ra mị hoặc câu hồn mà chỉ có nữ nhân tao nhã tự tin mới có. Tiếng nhạc du dương cùng với mĩ nhân múa kiếm, thanh nhuyễn kiếm uốn lượn tạo nên 1 cảnh đẹp mê người, ai nhìn vào cũng phải say đắm dõi theo. thực người có tài năng như Tiêu Nguyệt Ưu có đốt đuốc tìm cả thiên hạ may ra mới tìm thấy 2, 3 người. màn múa kết thúc, mọi người võ tay tán thưởng “Công chúa Vũ quốc là xinh đẹp” “công chúa Vũ quốc là tài giỏi hơn người” thấy mọi người khen ngợi, Tiêu Nguyệt Ưu ra chiều hài lòng _ta tới đây là vì lời hẹn thi đấu cùng với khuê nữ của Văn Tể tướng, Văn Thần Huyền. nhưng thực nàng làm ta thất vọng, vẫn chưa xuất , phải chăng nàng sợ thua???_Nguyệt Ưu cố ý nhấn mạnh những từ cần thiết để có thể nhờ thế mà hạ thấp thanh danh cả nàng
Chương 26: <img title="98379052344f79300df3e308" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/98379052344f79300df3e308.jpg?w=560" alt="" /> _ai là ta sợ thua chứ tự giọng thanh thoát vang lên, từ cao 1 thân bạch y phiêu giật dáp xuống, tà áo phấp phới, suối tóc cũng vì thế mà tung bay theo gió, nàng đáp xuống sân khấu, khẽ mỉm cười, chỉ 1 cái mỉm cười thôi cũng khiến bao nam tử ngây ngốc. _cám ơn công chúa có lòng giới thiệu dùm ta, rất có ấn tượng ah_nàng cao dọng chế giễu 5 nam nhân thấy nàng xuất nhất loạt vui mừng quên cả việc tham dự đại hội phi ngay lên sân khấu _Huyền nhi!!!!!!!!!!! 5 người cùng đồng thanh gọi lên cái tên thương _ngừng!!!ai cho mấy người lên đây_vừa được 1 nửa nàng phải dừng lại khi thấy nhân vật đặc biệt_oa, ca ca đẹp trai, thế nào mà huynh lại ở đây? phải đến để trả thù ta chứ? sai, người đó chính là Vương Bạch Sơn – Tam hoàng tử của Đại Nam quốc, chàng cười khổ với nàng, chẳng lẽ trong đầu nàng, chàng tiểu nhân đến mức chấp nhặt 1 chuyện đó sao? _ta…..ta tới đây là để cầu hôn nàng _cầu hôn??? phải chăng huynh chính là……………….em trai của Vương Bạch Trường????_nàng kinh ngạc kêu lên, thảo nào thấy 2 người giống nhau quá. _đúng, ta……… Bạch Sơn chưa kịp dứt lời chen vào_không được chuyện với Huyền nhi của ta_rồi vòng tay ôm nàng lại Nguyệt Ưu đứng bên cạnh thấy vậy tức khí đùng đùng, mặt trở nên xám xịt, tức khí tự nhiên vang lên 1 tiếng trẻ con _huhuhuhuhuhu, Huyền tỷ, thúc thúc, Kiệt nhi muốn Huyền tỷ gả cho thúc thúc đâu hóa ra là Kiệt nhi, nghe tin nàng về tức tốc chạy ra khán đài bỏ mặc bọn cung nữ phía sau đuổi theo. Kiệt nhi, chạy lại nắm lấy tay áo nàng 1 tay cố sức đẩy ra. lắc đầu bó tay với thằng cháu quái gở này, cư nhiên lại phá chuyện tốt của thúc thúc, sau này phải hảo hảo chỉ bảo mới được. nàng nhìn thấy Kiệt nhi vui mừng, nở 1 nụ cười dịu dàng, ngồi xuống ôm Kiệt nhi vào lòng thủ thỉ _Kiệt nhi, còn nhớ ta sao? ta tưởng đệ ở bên mẫu hậu xinh đẹp quên ta rồi _không có, có, Kiệt nhi nhớ Huyền tỷ lắm ah, khi nào Huyền tỷ lại nấu cho Kiệt nhi ăn ữa nhá_Kiệt nhi nũng nịu dịu đầu vào lòng nàng _vậy ah??hóa ra Kiệt nhi nhớ ta mà chỉ nhớ đồ ăn của ta_nàng giả vờ giận rỗi khẽ đẩy Kiệt nhi ra _không , , Kiệt nhi nhớ Huyền tỷ mà, Kiệt nhi bảo vệ Huyền tỷ, để thúc thúc với bọn người xấu cướp tỷ tỷ đâu “người xấu”?_nàng bật cười_Kiệt nhi, đúng rồi, có người xấu định bắt ta đấy, Kiệt nhi hứa là phải bảo vệ ta nha_nàng vừa vừa ngước lên nhìn đám nam nhân cười gian xảo _Văn nương, phải chăng nàng muốn thi đấu nữa?_Nguyệt Ưu đứng bên cạnh khó chịu lên tiếng _xú tỷ tỷ, cho tỷ tỷ đụng tới Huyền tỷ của ta_Kiệt nhi quay phắt lại dang 2 tay ra như để che chở cho nàng xú tỷ tỷ? nghe đến đây gương mặt trắng trẻo của Tiêu Nguyệt Ưu trở nên xám xịt còn nàng cùng 5 người kia bịt miệng cười khúc khích _ngoan nào, Kiệt nhi, tỷ tỷ đây chỉ muốn chơi với ta 1 chút thôi, mau cùng thúc thúc của Kiệt nhi lên khán đài xem nha_rồi nàng hướng mắt về phía biết điều dẫn Kiệt nhi ra khỏi vùng sân khấu quên kéo theo mấy người kia “tránh xa tầm tay trẻ em,” _thỉnh công chúa, người muốn thi đấu như thế nào?_nàng nhã nhặn hỏi _chúng ta thi đấu võ công đk chứ? _đk võ công ư? quá xem thường nàng, nàng đùa giỡn 1 chút. ha ha ha ha Tiêu Nguyệt Ưu rút trường kiếm, hướng nàng ngắm tới, thế kiếm quá lộ liễu chứng tỏ là khinh thường nàng. nàng khẽ lắc mình tránh khỏi mũi kiếm đồng thời xuất Diêm Kiến trong tay áo ra, tiến thẳng yết hầu Nguyết Ưu nhưng gần đến nơi nàng cố ý để cho chệch hướng khiến 1 bên tay áo của nàng ta rách toạc. Nguyệt Ưu tức khí thi triển khinh công tiến tới thanh kiếm trong tay thực là thể nhìn thấy. hoang mang? bao giờ, nàng phóng Diêm kiếm xuống sàn 2 tay vận nội lực, 1 luồn gió nổi lên _Phá phong liệt trảm những ngọn gió trở thành những lưỡi liếm vô hình bao vây lấy Nguyệt Ưu, liếm vào cơ thể nàng ta,….keng…….lưỡi kiếm rơi xuống, cơn gió vẫn chưa biến mất cứ bao vây lấy Nguyệt Ưu ngừng, người nàng ta giờ thiếu những vết thương, mặc dù chỉ là những vết xước nhưng cũng khiến thân hình nàng ta trở nên tàn tạ. bất chợt nàng ta lao về phía nàng _Liệt hỏa thần diệm 1 ngọn lửa lớn bùng lên, đây chẳng phải là nguyên tố hỏa sao? nàng thể dùng phong để đánh lại, lo lằng cho nàng, nếu dùng phong nhất định ngọn lửa càng to hơn, càng nguy hiểm hơn nàng cũng chịu thua, 2 tay vận lực _hàn thủy 1 cỗ nước lạnh ập tới dập tan ngọn lửa nhưng chưa kịp vui mừng ngọn lửa lại bùng lên to hơn khiến nước của nàng bị bốc hơi hết. nước phải là nguyên tố chính của nàng, nàng thể chỉ dùng nước để áp chế hỏa khi đối thủ của nàng có nguyên tố chính là hỏa, phải dùng thêm nguyên tố khác….phong???…làm thế nào đây, ngọn lửa lan tới gần nàng hơn. Tiêu Nguyệt Ưu nhếc môi lên cười nàng phải làm sao??? tình thế nguy cấp quá, nếu như bỏ chạy thể diện của nàng biết để ở đâu??? nàng rất cuống tại thể nghĩ ra đối sách. mọi người ngán đài ngừng thở trận đấu quá gay go, thế thượng phong nghiêng về phía công chúa Vũ quốc Tiêu Nguyệt Ưu, còn Văn Thần Huyền của nước chủ nhà lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc. biết rồi nàng thế nào giờ cùng 4 nam nhân kia lòng như lửa đốt, nàng thực thua sao? bao giờ, nàng 1 thân bôn tẩu giang hồ, bản lĩnh thua gì phái nam, hơn thế lại còn là Thánh Nữ của Huyền Băng cung bản lĩnh cũng phải hơn người thể vì 1 chút khó khăn này mà thua được!! nhất định, nhất định thể thua Kiệt nhi ở bên cạnh tuy hiểu gì nhưng nhìn biểu mặt thúc thúc tốt nghĩ ngay nàng gặp bất lợi liền gân cổ hét to _Huyền tỷ, Huyền tỷ thể thua xú tỷ tỷ được câu của Kiệt nhi như thức tỉnh nàng. nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi, nàng nhanh chóng vận công, dùng hết sức đưa tay lên trời _Hàn Long phong thủy ngay lập tức trời xuất 1 con rồng nước(dòng nước có hình con rồng) uốn ượn quanh ngọn lửa hung hãn mang theo khí lạnh như ở Nam Cực. ngọn gió ngày càng mạnh khiến cho người ta có cảm giác đông cứng, ngọn lửa phút chốc vị vây kín, lần này nàng gia tăng độ lạnh của gió. khiến con rồng nước đóng băng lại, cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt, nhưng nàng bất cẩn để nước bắn sang người Tiêu Nguyệt Ưu khiến đôi chân nàng ta bị đông cứng thể cử động. mặt mày Nguyệt Ưu xanh lét. cố gắng vùng ra khỏi khối băng nhưng thể, khối băng quá lớn nàng thấy vậy nhưng vẫn tỉnh bơ_Lần này ta thắng, công chúa phản kháng