Chương 17 <div> <img title="7a5f052e47ee895cd4a8504a502961db" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/7a5f052e47ee895cd4a8504a502961db.jpg?w=490&h=490" alt="" width="490" height="490" /> Nhìn bản mặt đanh đá của nàng hơi biến sắc, bỗng lùi ra sau hơi xa chút, phẩy chiếc quạt giấu trong ống tay áo và phẩy phẩy vài cái khẽ cười gian tà: – Sao? Con nhóc chanh chua kia, chuẩn bị dập đầu ba cái xin lỗi bổn đại gia ta ! Mặc dù biết gần thua tới nơi rồi nhưng nhìn cái bản mặt cáo già của và lời đầy vẻ tự tin như vậy nàng lại vênh mặt lên và thở dài trong lúc tung cú đá vào giữa bụng : – Mơ à? Ban ngày mà cũng mộng du nữa, thiệt tình. Nghe giọng của nàng vẫn còn ngang ngạnh lắm, gấp quạt lại khẽ xoay người né cú đá của nàng và tiến nhanh vòng ra sau lưng nàng, khẽ đến gần thầm vào tai: – Còn cố vùng vẫy ư? Võ công ngươi tệ nhưng làm sao có thể là đối thủ của ta được? Nghe chàng thầm vào tai mà nàng tức điên cả người, nhưng lời của quả sai, nãy giờ đánh mà như bỡn cợt người khác vậy. là điên tiết! Vậy mấy năm nay nàng học võ thành quả nó như thế này ư? Chẳng lẽ phải dùng tới nó??? , thể……..Thấy đến quá gần, cảm giác nguy hiểm gần kề, nàng vội giữ khoảng cách khoảng cách an toàn. “Võ công của nàng ta rất kì lạ, ta chưa từng gặp qua”_ ngẫm nghĩ và cảm thấy tự tôn hơi sụp đổ, cũng cho mình là hiểu biết đôi chút võ công của các môn phái do nhiều lần lén trốn khỏi cung nhìn thấy cộng thêm kiến thức sách. Vậy mà sao võ công của nàng khiến cho biết đâu mà lần, lúc đầu nghĩ nàng chỉ là đánh loạn xạ thế nhưng nếu ngẫm nghĩ kĩ lại thấy rất bài bản. Mà dường như có tới hai thế võ chứ phải . Dẹp các suy nghĩ nhức đầu qua bên, tiến nhanh đến chỗ nàng nhanh chóng dùng chân gạt thành nửa vòng tròn dưới chân nàng, nàng vội tránh nhưng lại nhanh hơn ra thêm cú đá siêu tốc khiến cho nàng phải vất vả lắm mới né được và hơi loạng choạng. Nàng lấy tay lau mồ hôi và ngẫm nghĩ: “Chết tiệt , chắc kiểu này xong.” Nhìn vẻ mặt đuối sức của nàng sao mà lại thấy sảng khoái thế nhỉ? (tội lỗi, tội lỗi ) cười hà hà đầy vui vẻ với gương mặt chiến thắng: – Nhận thua là vừa rồi đó con nhóc đanh đá kia, phí cả thời gian vì việc vô bổ này. Nhận thua là đồng nghĩa với việc làm sụp đổ tất cả tự tôn của nàng, dễ đâu nhá, nhận thua là đồng nghĩa với việc dập đầu ba cái hai từ đầy sỉ nhục tới tận ba lần. Nghĩ tới đó, nàng lại có động lực xúc tiến. Nàng nhìn thẳng vào cái bản mặt vô cùng hí hửng của mà đáp lại ngạo nghễ với nụ cười: – Câu đó ta dành lại cho ngươi đó, đồ “vô sỉ nam nhân”. tức điên người, con đanh đá này còn dám lập lại câu đó lần nữa ư? Nụ cười môi vụt tắt nghiến răng: – Nhà ngươi… Bỗng nhiên nàng trở nên im lặng lạ thường, hơi ngạc nhiên, con nhóc này muốn làm cái gì nữa đây? Kệ, nàng có làm gì chìu tất, miễn sao con nhóc này hai từ “xin lỗi” trước mặt cho hả giận là được. Nãy giờ nghe nàng vu oan, chê bai, ngạo mạn giận đến điên người nhưng phải là người quá hẹp hòi nên chỉ cần nàng nhận lỗi là được. Chờ hồi lâu mà vẫn thấy nàng có động tĩnh gì nheo mày, rốt cuộc là sao? Bỗng, nàng đưa tay chỉ về phía sau và nhìn chăm chú với bộ mặt ngạc nhiên: – Cái gì kia? Theo quán tính nhìn ra sau, có cái gì đâu? Mà khoan … – Hả? Oái!_ lúc này biết mình mắc lừa vở kịch với tài diễn xuất rất tài tình của nàng. Nàng tiến đến gần thầm lại vào tai từng chữ rất ràng như trả đũa chuyện lúc nãy với giọng ngọt ngào đến chết người. – Chết chắc rồi, chuẩn bị làm súc vật bò đoạn đường cho bàn dân thiên hạ xem và tích cóp sẵn tiền . Nhưng nụ cười vô cùng ngạo nghễ của dập tắt tất cả cảm hứng chiến thắng của nàng. – Đâu dễ ăn thế! – Sao? “Chết cha!” nhanh chân bước ra phía sau nàng, nhanh đến nỗi khiến nàng trở tay kịp, chỉ cảm thấy hai tay của mình bị khóa chặt thể cục cựa được bởi đôi bàn tay vô cùng mạnh mẽ và chỉ nghe được nụ cười khoái trá phía sau trái ngược với bản mặt nhăn nhó của nàng lúc này – Lần này ngươi chịu thua chưa? Nàng nghiến răng đáp lại với vẻ mặt tức giận vô cùng: – Đồ “vô sỉ nam nhân” chỉ biết “trăng hoa” với mấy nữ nhân thanh lâu mà lại thẳng tay với ta. Nàng chỉ nghe tiếng lạnh tanh đáp lại phía sau lưng mình mà muốn hoảng hồn: – Ngươi còn nữa ta đánh đấy! “Hả? Nãy giờ chỉ giỡn thôi ư? Chết .” Rồi tiếng phía sau lưng nàng lại phát ra gần hơn, chàng kề sát vào tai nàng mà nhàng đủ để nàng nghe thấy và cảm nhận được cái nóng lan tỏa. Trời ơi, xảo trá quá ! – Còn chờ đợi điều gì nữa mà chưa dập đầu ba cái xin lỗi bổn đại gia ta đây? – Đừng hòng!_ nàng vênh mặt lên – Còn ngoan cố sao?_ nhíu mày chờ đợi tiếp theo nàng làm gì nữa, chỉ nghe thấy giọng đầy ngạo mạn phát ra: – Ta còn chờ ngươi làm “vô sỉ súc vật” , để cho bàn dân thiên hạ đều biết._ nàng cố ý nhấn mạnh câu rất quan trọng cho tức điên người. ngạc nhiên lên tiếng:- Ngươi vừa gì? Nàng lấy bàn chân của mình gạt chân , quá bất ngờ ngờ tới nên theo phản xạ buông tay ra nắm nàng lỏng lẻo hơn. Nàng chỉ chờ tới đó dùng chân còn lại của mình gạt chân còn lại của chàng khiến vội buông tay ra lùi lại. Nàng tiến đến nhanh nắm vào cổ áo của và sử dụng đòn quật qua vai bằng tất cả sức lực của mình. chỉ cảm thấy mình bị nhấc lên khỏi mặt đất rồi đột ngột tiếp đất bằng trạng thái rất ê mặt. lồm cồm bò dậy và nhìn nàng bỏ chạy thục mạng với vẻ mặt hoảng sợ và nàng cất tiếng lớn khiến chàng giật nảy mình: – Bớ người ta! Có kẻ biến thái giữa thanh thiên bạch nhật! – Hả?_ hét lên ngạc nhiên Nàng bỏ chạy nhanh như tìm người làm chứng vì đoạn đường này quá vắng vẻ. Nàng vung hết tốc độ của mình và chạy đoạn đường khá dài. cũng hộc tốc đuổi theo như muốn bịt lại cái miệng phát ngôn linh tinh của nàng. Ở đây hai người thấy khoảng mười mấy người dọn hàng quán và nghe tiếng thất thanh bọn họ dừng công việc lại nhìn hai người. Ô hô, mười mấy người ư, đối với nàng thế là đủ rồi. – Ở đây có kẻ biến thái, cứu tiểu nữ với! Nàng liễm mắt nhìn quanh và nhìn thấy người đàn bà khoảng bốn mươi. Được, chọn người này làm đối tượng, nàng nhanh chóng sử dụng vẻ mặt hoảng sợ vô độ và quên nặn ra thêm vài giọt nước mắt cho tăng thêm diễn xuất hoàn hảo của mình. Nàng khép nép sau lưng người đàn bà đó với điệu bộ run rẩy. Bà ta nhìn nàng như thế nghĩ rằng chắc nàng quá hoảng sợ nên cảm thấy thương cảm vô cùng nên vỗ về: – sao, sao đâu.
Chương 18: <div> <img title="v10" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/v10.jpg?w=490" alt="" /> Cùng lúc đó, mọi người nhìn đầy giận dữ trong ánh mắt. tức điên người mà nổi lời nào khi nhìn thấy nàng chơi chiêu cuối thâm độc như vậy. Chiêu nào chàng cũng có thể chiều chứ chiêu này … – Ngươi…_ nghiến răng Xung quanh, tiếng xì xào nổi lên có lợi cho nàng và vô cùng bất lợi cho chàng “Giữa thanh thiên bạch nhật thế mà…” “Bè lũ nam nhân biến thái” “Hừ, dám ức hiếp con nhà lành.” “Chắc là muốn thử mùi vị con dân dã, ớn các kinh nghiệm đầy mình ở thanh lâu.” tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói đen xì, người dân ở đây lạ, trộm báo quan còn tên “dâm đãng” xử tại chỗ, họ túm lại mắng chửi xối xả, nàng nhờ thế mà hả giận, trốn 1 góc cười ha hả như điên bị túm lại, bị mắng tức đến nỗi có nguy có nhồi máu cơ tim mà chết……….lòng tự trọng k cho phép bị lăng nhục như thế này, nhún người phi thân ra khỏi đám hỗn loạn h cao bay , người dân phía dưới vẫn nghểnh cổ lên mà mắng nàng thấy rồi cũng k nán lại ở đây nữa ********************* tới kinh thành, nơi nào là sa hoa lông lẫy nhất???chỉ có 1 câu trả lời duy nhất, đó chính là hoàng cung. nàng lén lút lại lại ở 1 gốc khuất, xem xét kĩ lưỡng, cuối cùng quyết định phi thân vượt qua bức tường cao vài mét tiến vào trong tiếp đất an toàn, nơi nàng đặt chân xuống là 1 hồ cá (ở bên cạnh hồ cá thôi), oa, nhìn đàn cá tung tăng bơi lội dưới nước là thích, lũ cá này là Hắc long và Bạch long_1 loại cá quý, người nuôi nó chắc giàu lắm (trời, vua giàu ai giàu???)nàng dạo quanh Ngự hoa viên, 2 tay cầm 2 xâu kẹo hồ lô. bọn công công di qua nhìn nàng có vẻ là người sang trọng tưởng là phi tần trong cung nên cũng chào hỏi lễ phép. nàng hí hửng vì chẳng ai nhận ra mình, nang tiếp đến khi ăn hết 2 xâu kẹo thấy mình ở 1 nơi lạ hoắc, nhìn quanh thấy 1 cậu nhóc khoảng chừng 5t luyện kiếm……oa, bội phục, bội phục nha, tuổi mà ham mê võ thuật rồi, sau này có thể là 1 cao thủ võ lâm, phải đến làm quen sau này ra giang hồ còn có người nâng đỡ(bao nhiêu người “nâng đỡ” tỷ mà vẫn chưa đủ sao??). nàng tiến lại gần, nhàng bắn ám khi, thanh kiến tay rơi xuống đất, cậu bé quay mặt lại bắt gặp nàng đứng thưởng……..hoa…. mặc dù tuổi còn nhưng dung mạo tuấn tú, da trắng mịn màng, đôi mắt đen chứa đầy khí phách hùng, mày kiếm khẽ nhíu lại, sống mũi thẳng tắp, đôi môi ánh bạc, cặp má phúng phính…………nhìn nhìn lại vẫn thấy đó là 1 tiểu mĩ nam, sau này hại dân hại nước nhiều đây, chưa đến sau này, ngay bây giờ, ngay tại lúc này, nhóc con đó “hại” nàng rồi, nàng nhìn nhóc con đến ngây ngốc (ôi, trẻ tha, già thương) _nhìn cái j mà nhìn!ngươi có thấy vừa nãy ai bắn ám khi về phía ta k??? nhóc con lên tiếng, sau khi hỏi xong nó mới thấy mình ngu, đó chỉ là 1 cung nữ làm sao mà biết ám khí là cái j nàng sực tỉnh, thầm khen khợi nhóc con võ công khá cao, nàng bắn bằng nội lực thế mà vẫn nhận ra, đúng là tuổi trẻ tài cao, bất quá vẫn chưa thể cao thủ đến nỗi nhận ra nàng là người bắn ám khí _này, nhóc, em hỏi ta ta biết hỏi ah???_nàng đến gần cậu nhóc thầm _ngươi….to gan, ngươi có biết ta là ai ?_nhóc con giận quá hét lên _ui da, nhóc, đừng hét nữa, tỷ tỷ ta đây ù hết cả 2 lỗ tai rồi….dù nhóc là ai nhóc cũng ít tuổi hơn ta, vậy nên gọi ta là tỷ tỷ chứ_nàng nhíu mày ra vẻ hài lòng nhưng trong bụng cảm thấy trêu đùa cậu nhóc này rất có hứng thú _ngươi thực là ai mà dám hỗn xược vs ta???? _oaaa, ta từ trời rơi xuống, ta cũng chẳng biết ta là ai nữa?_nàng giả bộ ngơ ngác _ngươi……………._nhóc con tức nổ đom đóm mắt nhưng làm được j vừa lúc đó 1 tên thái giám tiến lại _Tham kiến thái tử hử? thái tử?? phải nàng nghe nhầm chứ?? nhóc con này là thải tử hử? trúng mánh rầu, phải thay đổi chiến thuật thôi, hơ hơ _có việc j?_cậu nhóc lên tiếng hỏi lại _hồi thái tử, thái hậu và hoàng hậu cho mời người đến ngự hoa viên _đk, thôi nàng thấy cậu nhóc đó , nàng cũng theo, dụ dỗ lôi kéo _này nhóc, cho nhóc này_nàng đưa xâu kẹo hồ lô ra trước mặt cậu nhóc rao hàng _cái này là cái j? _là kẹo hồ lô đấy, nó rất ngon, ngươi có muốn ăn thử ? _cái này ăn được? _trời, ăn được ta mang theo làm j, ngốc cậu nhóc cầm lấy ăn thử 1 hột _um, ngon thoáng 1 chốc xâu kẹo hết, nhóc nhìn nàng _còn nữa ??cho ta hô hô, kế hoạch dụ dỗ con nít thành công _k, hết rồi, lần sau ta mua cho ngươi, nhóc ngươi tên j??ta là Văn Thần Huyền _ta là thái tử Vân Nam Gia Kiệt _oa, tên đẹp nha, ta gọi đệ là Kiệt nhi nha _k đk, gọi như thế là bất kính vs ta _thế nhóc có muốn ăn kẹo hồ lô nữa ? ở trong cung hông có cho nhóc ăn đâu, nhanh gọi ta 1 tiếng tỷ tỷ đi_nàng giở giọng đe dọa _đk rồi, ta chấp nhận, tỷ tỷ _hê hê, Kiệt nhi, ngoan, sau này ta mua kẹo hồ lô cho nhóc_vừa ns nàng vừa xoa đầu thằng bé xấu số thoáng cái đến ngự hoan viên. phía trong cái đình lơn lớn có 2 người phụ nữ, 1 người ngoài 50 nàng đoán đây chính là thái hậu, còn 1 người còn rất trẻ, đây chắc chắn là mẫu hậu iu dấu của Kiệt nhi rồi. 2 người ngồi nhấm nháp chiếc bánh ngọt chợt thấy Kiệt nhi tới liền vẫy tay goi _Kiệt nhi, chúng ta ở đây Gia Kiệt nhìn thấy liền hớn hở chạy lại, sà vào lòng của người phụ nữ trẻ nũng nịu gọi _nương _này, tiểu tử, chỉ nhớ đến nương của ngươi mà quên mất ta hay sao???_thái hậu, bắt đầu châm ngòi _oa, nội nội trêu con, con hung chơi với nội nội nữa_Gia Kiệt giả vẻ giận dỗi quay mặt _uk, chơi vs ta để tiểu tử nhà ngươi có thời gian chơi với tỷ tỷ xinh đẹp này sao???_bà thái hậu nhìn nàng huh??_nàng từ nãy đến giờ mãi ngắm hoàng hậu xinh đẹp nên hung để ý, nghe thấy người ta nhắc đến mình giật mình _Kiệt nhi, đây là ai vậy? ta nhớ con thích mang cung nữ bên mình cơ mà_hoàng hậu ôn nhu hỏi hử? dám nàng là cung nữ, hoàng hậu, người tới số rồi _um, đây là tỷ tỷ con mới quen gần đây, tỷ ấy là Văn Thần Huyền Gia Kiệt vừa dứt lơi, cả hoàng hậu lẫn thái hậu đều rất sửng sốt, đây chẳng phải khuê nữ của tể tướng mất tích lâu nay sao? tại sao nàng lại xuất trong cung?? nàng thấy 2 người họ nhìn chòng chọc vào mình nở 1 nụ cười chết ruồi _ta – Văn Thần Huyền rất vui đk gặp thái hậu cùng hoàng hậu _ngươi là Văn Thần Huyền_hoàng hậu ngạc nhiên hỏi đương nhiên là ngạc nhiên rồi, có mơ cũng thể tưởng tượng nổi, Huyền nhà ta lại xinh đẹp thế này _Kiệt nhi, con sang bên kia chơi, ta vs thái hậu có chút chuyện muốn với tỷ tỷ đây_hoàng hậu quay qua dỗ dành Gia Kiệt
Chương 19: <div> <img title="1311492723498179142_574_574" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/1311492723498179142_574_574.jpg?w=490&h=367" alt="" width="490" height="367" /> Hoàng hậu Vương Trúc Vân _ân_Gia Kiệt ngoan ngoãn chạy ra phía xa _đúng vậy!! ta chính là Văn Thần Huyền con của tể tướng Văn Âu Thần…haiz, nhưng mà ta có 1 việc thỉnh cầu đk ? _đk, ngươi cứ ns _ta là muốn ai biết tồn tại của ta, vì vậy, mong 2 người giữ kín giùm, khi nào thích hợp ta xuất _đk, chúng ta giúp ngươi nhưng ngươi phải vì sao lại k muốn xuất _hiiiiiiiiiii, cũng chẳng có j đâu, vì ta muốn thoải mái ăn chơi trước khi về nhà thui mà_nàng gãi gãi đầu _ahhhh, hóa ra là thế_hoàng hậu gật gù như thế là nghiệm ra 1 chân lý _thế ngươi định khi nào vs thành hôn với Phong nhi hả??_thái hậu từ nãy đến h im lặng cất tiếng _Phong nhi??? Phong nhi là ai vậy??_nàng kinh ngạc, sao tự nhiên lại nhắc đến tên của 1 người con trai, lại còn hỏi khi nào thành hôn với người đó nữa chứ _ngươi biết Phong nhỉ???_thái hậu bị nàng nock out liên tục _hiiiiiiiiiiiiiiii, ta cũng biết là ta có biết “Phong nhi” j j đó vì trước đây ta bị mất trí nhớ _ohhh, hóa ra là như vậy!!! thôi được rồi, ngươi cứ ở lại đây. ta là Vương Trúc Vân, là mẫu hậu của Kiệt nhi, còn đây là thái hậu _oài, ta biết, ta có thể gọi người là Vân tỷ cho nó thân thiết?? _uk, đk, ta cho phép *************** 2 NGÀY SAU _Vân tỷ, ta có cái này cho tỷ ah_nàng 3 chân 4 cẳng chạy vào phong của Trúc Vân khiến cho bọn nô tỳ khiếp đảm mặc dù nàng ở đây 2 ngày, nhưng vẫn là 1 điều khó chấp nhận với bọn cung nữ, nàng cư nhiên đk hoàng hậu chiếu cố, gặp người chịu hành lễ, hành động lại còn ngang ngược, thường xuyên làm những thứ đồ kì dị trong phòng, Trúc Vân kinh ngạc, nàng cầm 1 cái bát , trong đó có 1 loại chất lỏng rất lạ trắng muốt như sữa nhưng lại đặc sệt, là lạ _Vân tỷ, cái này là sữa chua, nó cỏ thể làm da thêm trắng mịn, hơ hơ, tỷ ngày càng xinh đẹp, hoàng thượng ca ca ngày càng thể rời khỏi tỷ, đến lúc đó nhớ hậu tạ muội nha Trúc Vân nghe thấy thế đỏ mặt , chỉ nằm xuống cho nàng thoa kem lên mặt những ngón tay thon dài của nàng lướt khuôn mặt trắng trẻo của Trúc Vân, đó là 1 lớp kem trắng mỏng, Trúc Vân cũng từ đó mà thiếp VÀI NGÀY SAU _Vân tỷ thấy , da tỷ trở nên mịn hơn rồi, muội là con mà còn thích huống chi là hoàng thượng ca ca _Huyền nhi, muội đừng nữa_Trúc Vân cúi đầu ngại ngùng _Vân tỷ, tối nay muội làm 1 bữa tiệc mời mọi người, tỷ giúp muội nha _uk, được ah, ta cũng muốn cho mọi người thưởng thức tài nghệ của “ông trùm” doanh thương “đồng tiền hạnh phúc” danh tiếng lẫy lừng _hiiiiiiiiiiiii *********** PHỦ VƯƠNG GIA ĐẠI SẢNH _chủ nhân, chỉ còn 2 tháng nữa là tới đại hội cầu thân, người định tính sao với công chúa Vũ quốc??_Hắc Lam lên tiếng hỏi Nam Phong(có ai k nhớ Hắc Lam hung nhỉ???) _hừ, ta cũng biết phải làm như thế nào nữa!!!! Nhưng ta có linh cảm nàng ở rất gần với ta_Nam Phong bóp trán suy nghĩ, hiểu linh cảm của mình có đúng nữa, nếu đúng nàng giờ ở đâu? _chủ nhân, An công công cầu kiến_Hắc Lam cắt ngang dòng suy nghĩ của _đk, truyền vào _tham kiến vương gia_An công công bước vào hành lễ _không cần đa lễ, An công công, có j mau _hồi vương gia, tối nay, hoàng thượng mở yến tiệc mời vương gia đến dự _đk, ngươi về bẩm báo với hoàng thượng, ta đến ************** KHU “NHÀ Ở CHO KHÁCH NƯỚC NGOÀI” (hung bít kêu sao nữa) _công chúa, hoàng thượng vừa sai người đến mới công chúa tối nay vào cung dự yến tiệc_1 cung nữ thân cận của Tiêu Nguyệt Ưu vào thông vào Tiêu Nguyệt Ưu ngồi uống trà thưởng hoa, nghe vậy quay đầu lại hỏi _vương gia Vân Nam Phong cũng đến chứ? _Nô tỳ biết ạ _uk, thôi sao, ngươi lui TẠI HOÀNG CUNG sau cả 1 buổi chiều làm việc quần quật cùng vs các đầu bếp hoàng cung, cuối cùng nàng cũng hoàn tất công việc, đương nhiên là nàng làm những món có trong menu của “Mĩ nam quán” còn những món còn lại kệ, để cho họ làm, dù gì đó cũng là công việc của họ mà. hơ hơ hơ các cung nữ đôn đáo chuẩn bị còn nàng ngồi chơi xơi nước chỉ đạo, nàng còn hơn cả ma ma tổng quản nữa, bàn dạ yến to quá nhưng đồ ăn cũng phải ít, tất cả được bày lên chỉ còn món bảnh kem tráng miệng nữa thôi khách đến ngày 1 đông, toàn là mệnh quan triều dình vs các vị tiểu thư đài các, nơi này, nàng hết việc, nó phù hợp để nàng ở lại nữa, nghĩ vậy nàng quay đầu rời NamPhong – vừa bước vào thấy bóng ai đó giống nàng khỏi liền quay lại duổi theo nhưng đến nơi cảnh vẫn còn nhưng người thấy thầm nghĩ chắc mình bị ảo giác nên tìm nữa nàng bước vào phòng, đặt cái lưng mỏi nhừ vì cả chiều phải lao động khổ sai xuống giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng công phá nàng, nàng cũng vì quá mệt nên sớm quy hàng…. ngon giấc 1 giọng non nớt vang lên bên tai nàng lại còn có cảm giác như người mình bị lay mạnh lười biếng mở mắt, thoáng giật mình trước mặt nàng là Kiệt nhi ra sức lay người nàng _Kiệt nhi, có chuyện j thế?? đệ ra dự yến tiệc hả???_nàng lấy tay dụi mắt giọng ngái ngủ hỏi Kiệt nhi _Huyền tỷ, tỷ phải với ta cơ_Kiệt nhi lắc tay nàng nũng nịu _Kiệt nhi ngoan, ta thể tới đó được_nàng dịu dàng dỗ dành _không đâu, tỷ ta ms , nếu , ta dự tiệc nữa, ta ở đây với tỷ _đệ………thôi đk rồi, dù gì ta cũng đói, thôi
Chương 20:<div> <img title="soc3a1i-ca2" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/soc3a1i-ca2.jpg?w=490" alt="" /> Hoàng thượng Vân Nam Du nàng cùng Kiệt nhi dắt tay nhau đến dự yến tiệc, lúc này mọi người bàn tán xôn xao về mấy món ăn giống hệt ở “Mĩ Nam quán” của tập đoàn doanh thương “đồng tiền hạnh phúc” (sr mấy bạn, vì đoảng quá nên ta quên mất 1 phần, h ta bổ sung nha “cả ngày ở trong cung làm nàng thấy mệt mỏi, mượn tiền Vân tỷ vượt cung ra ngoài lập 1 chi nhánh mới ở kinh thành. chi nhánh vừa mở khách hàng như nước tìm đến, chẳng mấy chốc danh tiếng cứ bay cao bay xa, nàng ngồi mà vẫn cứ hốt tiền bình thường”) chẳng lẽ hoàng thượng mời đầu bếp của quán tới??? nghe chủ nhân của tập đoàn là 1 nữ tử rất xinh đẹp, tài giỏi, chỉ trong 1 tuần lễ mà có chi nhánh ở 7 quốc gia, được dánh giá là đối thủ cạnh tranh nặng ký của tập đoàn “Toàn Phát doanh thương”………. _thái tử tớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii_giọng của 1 công công cất tên Kiệt nhi cùng nàng tay trong tay bước tới (chớ có hiểu theo chiều hướng lành mạnh nha). Kiệt nhi với y phục màu xanh ưa thích cứ hơn ha hớn hở như được cho kẹo, còn nàng, nàng thanh cao trong bộ y phục này trắng thuần khiết, người 1 chút trang sức nhưng ở nàng vẫn tỏa ra ánh hoàng quang chói lóa, ai ai cũng phải ngước nhìn. duy chỉ có 4 người thực sửng sốt khi nhìn thấy nàng. 4 người đó phải ai khác chính là: – Vân Nam Phong, đương kim hoàng thượng – Vân Nam Du, tể tướng đương triều – Văn Âu Thần. và Lễ bộ thượng thư – Văn Hiểu Minh. 1 người , 1 người có hứng thú, 1 người là cha, 1 người là , thử hỏi ai lại ngạc nhiên? Trúc Vân hoàng hậu thấy nàng nháy mắt ra hiệu cho nàng đến gần. nàng tiếp tục cùng Kiệt nhi bước tới, đến nơi mới hiểu ra mẹ con nhà này chuẩn bị chỗ cho nàng rồi, là múa rìu qua mắt thợ mà, nề hà mà ngồi xuống bên cạnh Kiệt nhi vui vẻ chào hỏi thái hậu cùng hoàng hậu, lại còn hướng mắt về Du hoàng thượng tò mò. hiểu tò mò trong nàng, Trúc Vân hoàn hậu liền giải đáp _Huyền nhi!!! Đây là đương kim hoàng thượng, trượng phu của ta ah _hử??? đây là hoàng thượng ca ca_nàng sửng sốt khi thấy hoàng thượng ca ca lại trẻ đến vậy mọi người còn thấy khiếp đảm hơn nàng, có ai đời lại gọi hoàng thượng là “hoàng thượng ca ca” ? đó là tội khi quân ah còn tức hơn mọi người, nàng là hôn thê của thế mà lại nhìn đại ca chằm chằm. tìm nàng bao lâu nay hóa ra nàng lại ở trong cung, ngay bên cạnh , tuy rất gần nhưng lại tưởng như xa ngàn dặm………. thấy mọi người cứ bàn tán xôn xao, nàng nhìn quanh như tìm kiếm 1 cái gì đó, ánh mắt nàng dừng lại nơi , 4 mắt nhìn nhau, những tưởng nàng nhận ra nhưng chỉ 1 giây sau nàng quay mặt chỗ khác. nàng nhìn cũng thấy quen quen, nhưng thôi, kiếm người thân cái …………cuối cùng, người có lòng cũng được đền đáp, nàng tìm thấy “nơi ở” của 2 người thân _cha!!!!!!!!!!!!!!!!đại ca!!!!!!!!!!!!!_nàng giơ tay vẫy vẫy 2 người 2 người nghe thấy nàng gọi lớn giận tím người, ở trong đại yến mà lại thất thố như vậy còn ra thể thống cống rãnh gì nữa. mặc dù rất vui khi gặp laị nàng nhưng vs hành động quá khích của nàng khi nãy biết thế nào nữa nàng định chạy ra ôm vai bá cổ ông “ quái” bị thái hậu gọi giật lại _Huyền nhi!!!con định đâu???? ta là muốn giới thiệu cho con 1 người _ủa??ai vây???đẹp trai hung hoàng mẫu hậu???hơ hơ hơ….có phải phu quân tương lại của con hung vậy???_nàng nghe vậy dừng lại 2 mắt long lanh nhìn thái hậu cái j??? mẫu hậu?????? phải chứ???????? tất cả mọi người xôn xao bàn tán………. _yên lặng nào!!!!!!!!Huyền nhi!!!!!!!!!!con nhìn thấy chứ????_Thái hậu chỉ về phía – Nam Phong _um, có, nhìn quen quen _vậy sao???đó chính là vị hôn phu của con đó im . lặng. . hồi. _AAAAAAAAAAAAAAAA………………………….”dê xồm”, mẫu hậu con k lấy tên “dê xồm” đó đâu nghe nàng nhắc đến 2 từ “dê xôm” mọi người ai cũng phải bịt tai vì thanh “quá chuẩn”. tức sùi bọt mép, gì chứ??? “dê xồm”????? 1 loạt kiện vừa mới xảy ra được tua lại trong đầu _ai nắm chân ta???oái!!!đồ “dê xồm”!!!!!! ********************** _này, ngươi chưa bao h nhìn thấy mĩ nhân hả?_nàng hất hàm khi thấy cứ đơ ra sau khi nhìn mình ************************* – Nắm chân ta mà còn chối, đồ chết tiệt nhà ngươi, trả giày đây._ nàng chìa tay ra nhận trước_ta đây rảnh tiếp chuyện với ngươi. *************** – sao? Đồ “công tử bột” ngươi phiền phức chết được. Nam nhân gì mà “nhọn mỏ” thấy ớn. Muốn đánh nhau hả? Hầu luôn!_ nàng lấy tay phẩy phẩy rồi đưa hai tay trước mặt thủ thế nhìn thẳng vào mặt chàng. ****************************** – Nãy giờ đứng gần ngươi mùi hương nồng nặc, trông giống như mùi phấn son. Đồ “dê xồm” nhà ngươi, mới đến kĩ viện “phong lưu” mà còn bày đặt ra vẻ “hiền nhân” với ta. Nhìn mặt ngươi “gian” thấy mồ. Gì chứ? Trai đẹp mà làm gì? “Dê xồm” là đồ bỏ, “tiểu nhân” là đồ vứt. *********************** – Bắt đầu ! Ta mà cho ngươi nằm bẹp ta thề làm ‘người’. – Vậy ngươi chuẩn bị tinh thần làm ‘súc vật’ . *********************** – Nhận thua là vừa rồi đó con nhóc đanh đá kia, phí cả thời gian vì việc vô bổ này. – Câu đó ta dành lại cho ngươi đó, đồ “vô sỉ nam nhân”. – Chết chắc rồi, chuẩn bị làm súc vật bò đoạn đường cho bàn dân thiên hạ xem và tích cóp sẵn tiền . – Đồ “vô sỉ nam nhân” chỉ biết “trăng hoa” với mấy nữ nhân thanh lâu mà lại thẳng tay với ta – Ta còn chờ ngươi làm “vô sỉ súc vật” , để cho bàn dân thiên hạ đều biết._ nàng cố ý nhấn mạnh câu rất quan trọng cho tức điên người. – Bớ người ta! Có kẻ biến thái giữa thanh thiên bạch nhật! mặt bây h trở nên xám xịt, ra nhóc con đó chính là nàng, nàng làm mất mặt 1 lần ở ngoài đường, giờ còn khiến thể ngẩng mặt lên trong buổi yến tiệc này nữa _không thể được, nàng ta thể là vị hôn thê của Vương Gia được!!!!!!!!_1 giọng phẫn nộ vang lên, đó chính là công chúa Tiêu Nguyệt Ưu. _công chúa, có việc j hài lòng chăng????_Du hoàng thượng lúc này mới lên tiếng _thỉnh hoàng thượng, lần tước vương gia có là chờ đến đại hội cầu thân mới quyết ai là vị hôn phu của vương gia, tự dưng bây h lại xuất 1 vị hôn thê, ta chấp nhận _hơ, công chúa, hình như rất thích ????yên tâm , ta dành của đâu_nàng nhướn mày _ngươi, hừ, ngươi có dám cùng ta thi đấu trong đại hội cầu thân ? _ hứ, ta việc gì phải nhận lời thách đấu của nàng_nàng hất hàm với Nguyệt Ưu _ngươi sợ?? _ta việc j phải sợ. Được, đại hội cầu thân, ta cùng công chúa quyết đấu_nàng khẳng định chắc nịch _đk, phần thưởng là….nhị vương gia_Nguyệt Ưu bồi thêm tất cả mọi người lại được 1 phen cả kinh, 2 nữ nhân này là to gan, cư nhiên lại mang vương gia ra để làm phần thưởng cho trận quyết chiến
Chương 21<div> <img title="13130299631418388575_574_574" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/05/13130299631418388575_574_574.jpg?w=490&h=717" alt="" width="490" height="717" /> Công chúa Tiêu Nguyệt Ưu PHỦ TỂ TƯỚNG _nha đầu, con đâu mất tích cả năm nay, bây giờ về chịu cề nhà lại vào cung làm loạn hả???_Văn Âu Thần tức giận quất cây roi xuống sàn nhà làm nàng giật bắn mình nàng bây giờ là quỳ dưới đất, gương mặt thảm hại cố nặn ra vài giọt nước mắt ủy khuất kêu _cha, con là bị người ta ám sát, sống sót trở về là quá tốt rồi, cha lại còn trách phạt con nữa, là ủy khuất cho con lắm ah _đúng đấy lão gia, Huyền nhi mới về nên để Huyền nhi nghỉ ngơi_Huyền Lăng cũng theo đó đỡ lời cho nàng, nàng dùng đôi mắt long lanh nước để cảm ơn _ngươi nữa, Tiểu Lăng, ngươi chiều nó quá nên nó mới hư như thế này (chứ phải lão cũng chiều Huyền tỷ sao???) _cha ah, cha đừng trách Lăng ca, là con có lỗi, nhưng cha ah, quỳ thế này đau chân lắm, lại mất thể diện nữa, hức, cha cho con đứng lên _cha ah, cho Huyền nhi đứng lên , nó cứ quỳ thế này, con cúi xuống nhìn mỏi cổ lắm_Hiểu Minh xem vào móc nàng làm nàng tức sôi máu _hừ, phạt con trưa nay được ăn cơm, nhớ đó, được ăn cơm_ông dứt khoát Nàng đứng thẳng dậy khoan khoái_cám ơn cha, trưa nay con ăn cơm cũng được, hiiii _nha đầu, ai cho con đứng lên??? _thì cha chỉ là cho con ăn cơm thôi mà chứ có cấm con đứng lên đâu, đấy là tại cha ràng, kệ cha, con chơi đây rồi nàng nhảy chân sáo ra khỏi phòng, phía sau có 2 bóng người cười khúc khích TẠI BÀN TRÀ TRONG VƯỜN HOA PHỦ TỂ TƯỚNG _Huyền nhi!!!!!!!!! ai cho con ăn?????_Âu Thần “đại gia” phát hỏa khi thấy nàng ngồi bàn với đĩa bánh ngọt, thế lúc ấy lại còn 1 miệng đầy bánh giống như là trêu tức ông vậy _aaaa, cha, mời cha ăn bánh_nàng cầm 1 chiếc bánh lên mời ngọt xớt _hừ, nha đầu, ta là cho con ăn cơm cơ mà _con có ăn đâu_nàng lắc đầu biện minh _thế đây là cái j???_ông chỉ đĩa bánh ngọt bàn _là bánh ngọt ạ!!! cha bảo con được ăn cơm chứ có cấm con ăm bánh ngọt đâu!!!_nàng 2 mắt long lanh giải thích, trong lòng hả hê lắm _hừ, được lắm, nha đầu, con dám chơi khăm ta……….._ông phất áo qquay đầu rời khỏi _cha cẩn thận ạ!!!!!! ******************* 2 ngày ở nhà khiến nàng buồn chán, 1 năm ở bên ngoài khiến cho nàng từ 1 con người ham chơi càng trở nên ham chơi hơn. nàng trong bộ y phục màu trằng như tuyết bước ngoài đương, lần da trắng mịn phản chiếu ánh nắng mặt trời đôi mắt đen nháy long lanh như chứa đựng cả vũ trụ bao la, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đào đỏ mọng chúm chím khiến ai nhìn vào cũng thèm muốn được cắn 1 cái. _cô nương, công tử nhà chúng ta muốn gặp nương_1 tên nô bộc đến vs nàng, ánh mắt hướng lên lầu cao của 1 quán ăn _hơ, ta hả??? được thôi, ngươi dẫn đường đưa nàng đến 1 bàn ăn, nơi này có 1 nam nhân ăn mặc sang trọng ngồi chời, khuôn mặt cũng được nhưng thể là đẹp được, ít ra cũng đẹp bằng “dê xồm”. nàng ngồi xuống ghế đối diện _cô nương, tại hạ là LƯu Chí Dương, tạ hạ rất muốn cùng nương đàm đạo _công tử, ngươi mời ta lên đây phải chỉ là để uống trà chứ??_nói rồi nàng tủy ý nhấp 1 ngụm trà là Mê dược, nàng nhận ra ngay, nhưng hạ mê dược nàng làm gì???bịch, nàng nằm dài xuống bàn, mí mắt thể mở ra để xem bên ngoài xảy ra những gì chỉ nghe loáng thoáng _đương nhiên ta mời ngươi lên đây phải để uống trà rồi…hahahahahaha *********************** PHỦ VƯƠNG GIA Nam Phong – ngồi uống trà …….vút………..1 mũi tên xé gió hưởng mà tiến tới, lách mình, mũi tên cắm phập vào cột gỗ. bình thản lấy xuống, đưa mắt nhìn Hắc Lam rồi cúi xuống đọc thư, vừa dở bức thư ra mặt xám nghoét. tức giận, vo bức thư lại rồi ném xuống đất hừ 1 tiềng khô khan, giờ là rất bực tức Hắc Lam thấy vậy cũng lo lắng 1 phần _Chủ nhân, có chuyện vậy???? _hừ, Huyền nhi bị bắt cóc, tên bắt cóc hẹn giờ ngọ tam khắc đến rừng trúc sao thành mang 30 vạn lượng hoàng kim đến chuộc nếu nàng chết, Hắc Lam, chuẩn bị khởi hành *************************** RỪNG TRÚC SAU THÀNH nàng tỉnh từ lâu, chân tay bị trói chặt, xung quanh là những tên mặc đồ đen cao to. gió, có gió, hóa ra nàng ngồi dựa vào 1 khóm trúc lớn….mệt mỏi, mặc dù trúng mê dược nhưng ngủ 1 giấc như vậy cũng thấy nhưng vs tư thế này hơi mệt, nàng khẽ cựa mình, ngờ toeengs động đó lọt vào tai chúng _Tiểu mĩ nhân, nàng tỉnh rồi hả???_1 tên chạy lại xum xoe _hừ, tên cẩu nhà ngươi mà cũng dám bắt ta sao??? đúng là biết lượng sức mình_nàng ngán ngẩm lắc đầu _ngươi, đk, lão gia ta hảo hảo dạy dỗ ngươi _này đợi đa, ả ta là con tin đấy, ngươi được làm bừa_1 tên áo đen tiến lại nhắc _hừ, yên tâm , đằng nào nhận xong tiền rồi cũng…._hắn đưa tay lên ngang cổ làm điều bộ như chém cổ tên đó tiếp tục tiến tới bên nàng bốp!!!!!!má in hằn 5 ngón tay đỏ lằn, nàng đứng lên phủi tay, cười khẩy _thế nào, có muốn đấu vs ta ??? _ngươi, ngươi cởi trói đk từ khi nào??_1 tên lắp bắp hỏi _ngươi_nàng chỉ tên vừa nói_ngu xuẩn, cái thứ mê dược hàng xoàng đó mà có thể hạ gục được ta dễ dàng vậy sao???quá tầm thường _đại ca, thể để ả chạy_1 tên lớn tất cả đồng loạt xông tới hướng nàng mà xuất chiêu. nàng cũng rút Diêm kiếm chống đỡ. võ công của bọn này cũng có j là đặc biệt, dạo chơi chút cũng sao. bất chợt, nàng phi thân lên cao, lưỡi kiếm vẽ 1 đường khuôn mặt của tên “công tử” lúc trước, xoay 1 vòng , đáp xuống đất nhàng như làn gió thu, tiếp tục trận chiến. tiếng vũ khí va chạm vào nhau đến chói tai. nàng lấy từ trong người ra 1 cái bình màu trắng đục, mở nắp lọ, 1luồn khói trắng lan tỏa ra xung quanh, tất cả trở nên mơ hồ 1 lúc sau khói tan, lúc này đám hắc y nhân nằm lăn ra mặt đấy rên rỉ, mặt mày nhăn nhúm…..chúng bị trúng độc. sai chính là chúng dã trúng độc của nàng, nhưng cái hay nó ở chỗ đó chính là xuân dược ở dạng khói mà nàng mới chế ra, hữu hiệu. chốn hoang vu này làm gì có nữ nhân cho bọn chúng giải tỏa nỗi sầu, may ra chỉ còn có thú rừng……..nàng nhìn bọn chúng quằn quại lăn lăn lại mặt đất mà hả hê, thế này chì chỉ có chết vì thể phát tiết thôi. nàng quay đầu bước để lại đằng sau là 1 chuỗi cảnh nóng khiến người khác đỏ mặt