Chương 47 <img class="aligncenter" title="537626_165339453596278_1282219561_n" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/07/537626_165339453596278_1282219561_n.jpg?w=538" alt="" /> Nam Phong bế nàng đứng trước cổng phủ Vương gia. 5 năm nay chưa hề nhìn thấy nơi này. Cảm giác có chút lạ lẫm, nhưng sao đầu tiên phải đưa nàng vào nghỉ ngơi . _Người đâu! Mở cửa!!_Hắn đứng ở ngoài vọng vào tên trong. 1 lúc sau có tiếng mở cửa, 1 tên gia định hé cửa ló đầu ra _Có chuyện…Vương phi?!!? Tên gia đinh hốt hoảng la toáng lên _ Người đâu!!! người đâu, mau cứu vương phi, mau cứu vương phi. chẳng để ý chuyện Nam Phong là người quen biết, điều đầu tiên là nhanh chóng mở rộng cửa cho Nam Phong vào. Trong nhà, nghe tiếng gọi thất thanh của tên gia định, hơn nữa lại nhắc đến vương phi cả vương phủ nhốn nhào. Họ bỏ công việc của mình chạy ù ra phía cổng chỉ thấy 1 nam nhân mặt mũi thế nào lao nhanh về phía phòng ngủ của vương phi _Mau, mau gọi đại phu! Bà vú trong phủ ra lệnh cho 1 người hầu gần đó. nàng ta nghe lệnh liền chạy ngay Trong phủ, hẳn là ai cũng lo lắng cho Thần Huyền, nàng là 1 vị chủ nhân tài đức, chưa bao giờ ỷ mình là bề mà ngược đãi gia nhân, bởi thế nên ai cũng nguyện 1 lòng phục vụ cho nàng, tuyệt ai muốn nàng bọ tổn thương. Lần nàng vương phi của họ bị thương, bằng mọi giá nàng phải cứu bằng được. Trong phòng, Nam Phong – vừa đặt nàng nằm xuống giường ngay lập tức cửa phòng bạt ra, luền đó là 1 nam nhân cùng 2 tiểu hài tử bước vào, đó phải ai khác chính là Phi Bách Chiến. _Huyền nhi!!! _Mẫu thân!!! _Mẫu thân!!! 2 tiếng “Mẫu thân” khiến lòng bỗng dưng đau thắt. Đây là con , là cốt nhục của , thế mà 5 năm nay, để cho chũng chịu cảnh có cha. là 1 người cha tồi. Tiểu Long và tiểu Vy hề để ý đến tồn tại của ,, chạy lại bên giường gọi nàng _Mẫu thân! Mẫu thân! _… Bách Chiến nhìn chằ chằm , đích thị là Vân Nam Phong, thể sai được, mặc dùcó khác xưa 1 chút nhưng khí chất, nét mặt vẫn như thế, hề dổi khác _ngươi……Phi Bách Chiến? _Là ta, ngươi còn sống? Vốn biết trả lời như thế nào cho phải , may đúng lúc đó bà vũ bước vào phòng _Đại phu tới rồi! Đại phu tới rồi… _Vương…vương gia???_Bà ta lắp bắp khi nhìn thấy . bà vú này từng là tổng quản trong phủ, vào phủ từ khi ms chuyển đến cho nên và bà vú có thể coi là còn lạ lẫm gì nữa. Nay bà ta nhận ra cũng coi là chuyện bình thường _… _Vương gia có biết 5 năm nay vương phi tủi khổ như thế nào ? Huhuhuhuhu, nay người về rồi, là tốt quá, hu huhuhu Bà vú vui mừng đến rớt cả nước mắt. _Vương tổng quản…_Hắn cúi xuống đỡ bà vú quỳ dưới nền nhà Bà chìu những giọt nước mắt khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác của mình _Vương gia, bà già này còn là tổng quản nữa rồi, bà xin vương phi cho làm vú nuôi để ngày ngày chăm sóc 2 tiểu nhóc con kia _Được rồi, bây giờ hãy coi bệnh cho nương tử của ta _Vâng vâng, gặp vương gia, nên bà già này vui quá, lú lẫn quên mất việc quan trọng_Quay sang phía đại phu_Đại phu, mời xem bệnh cho chủ nhân của tôi nhanh 1 chuuts Ông lão khoảng 50 tuổi ngồi xuống bên giường bắt đầu bắt mạnh, đôi mắt nhắm hờ trầm ngâm , Bách Chiến, vú Vương tâm trạng cực kì lo lắng, họ cố tập trung chỉ sợ khi đại phu ra, họ quá hoảng hốt mà nghe thấy _Vương phi…. Cả mấy người trong phong mồ hôi tuốn ra, hồi hộp theo nhìp của vị đại phu già _Vương phi…. tại là có sinh khí, cơ thể suy nhược cần phải tẩm bổ, đặc biệt là phải bồi dưỡng về khí, dương khí, như thế mới có thể nhanh chóng khỏe lại _Vậy, xin hỏi đại phu, bồi dưỡng khí, dương khí là như thế nào?_Bách Chiến nhanh chóng hỏi lại, để giải tỏa thắc mắ trong lòng , khí và dương khí ở đây là về đồ ăn hay là nhân khí _Âm khí và dương khí ở đây là 2 loại trong nhân khí, tại vương phi chính là thiếu 2 thứ này cho nên mới trở nên suy nhược, có sinh khí. _ Cám ơn đại phu.. _không có gì, thường ngày Vương phi đối đãi với những người trong thành rất tốt, ta làm như vậy chỉ để tạ ơn vương phi thôi, bây giờ lão phu kê đơn, mọi người cứ ở lại tìm 1 nguồn khí phù hợp với Vương phi. rồi, lão đại phu bước ra khỏi cửa, phía sau là vú Vương để dẫn đường _Trong phòng, khí ngột ngát hẳn lên _Tiểu Long, tiểu Vy, 2 con ra ngoài chơi để ta cùng phụ thân các con bàn chuyện_Bách Chiên vỗ vai 2 đứa nhóc thầm _Cha chúng con? Ở đâu? Ở đây vậy?_Cả 2 cùng đồng thanh, dáo dác tìm _Là đây_Bách Chiến chỉ vào Nam Phong trnog khi còn đứng ngây như phỗng_Thôi nào, 2 tiểu tinh của ta, 2 con muốn mẫu thân của mình tỉnh lại hả? _Dạ dạ Vèo vèo _Bây giờ chúng ta phải tìm 1 người cung cấp dương khí. _Có ta đây Cánh của phòng bật mở dung nhan khuynh quốc khuynh thành xuất , đó phải ai khác chính là Nhan Nhược Bình Làm sao mà nàng ta có thể đến nhanh như vậy? đáng ngạc nhiên _Không cần phải thắc măc, từ ngày biết ngươi bị mất tính_Hướng mắt về phía Nam Phong_ Ta cho Độc Kiêu luôn theo sát mọi người và thông bào tin tức cho ta hằng ngày, ta đến đây được 2 ngày rồi. Bây giờ phân công công việc, Nam Phong, ngươi truyền Dương khí, ta truyện khí, còn Bách Chiến, ngươi điều hòa 2 dòng khí dung hòa lại với nhau, nhớ đừng để sơ suất _Được, làm ngay ngay 2 canh giờ sau _Đã xong, đợi 2 canh giờ nữa là tiểu Huyền tỉnh, cứ ngồi đó chờ , ta có việc phải về trước. để cho 2 tên đàn ông lời cảm ơn, Nhan Nhược Bình phóng qua cửa sổ mất dạng Đúng là nữ tử giang hồ, thoắt đến thoắt . 2 canh giờ sau _Ưm…ưm… Văn Thần Huyền khó chịu mở mắt, thứ ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào đoi mắt chưa mở hết qua khung cửa sổ mở toang _Nương tử/ Huyền nhi, nàng tỉnh?_2 thân nam nhân, người ra người, ngợm ra ngợm ngồi ở ghế nghe thấy tiếng nàng liền bật dậy phóng thẳng đến bên giường hỏi han _Á!!! _QUÁI VẬT! Quái vật? =.= nhìn bộ dạng họ khủng khiếp lắm sao? Quay sang nhìn nhau _AA Tiếng hét của 2 người đàn ông Dễ sợ quá, thảo nào………… Mới có vài canh giờ mà thân tàn ma dại như thế nà rồi Vèo vèo (đây là tiếng phóng ra ngoài của 2 con quái vật) Vèo vèo (đây là tiếng phóng vào trong phòng của 2 hảo soái ca) Xếp hàng đứng trước mặt nàng cười toe toét _mừng nương tử tỉnh _Mừng tiểu muội muội của ta tỉnh _Hai…hai người……………._Nàng lắp bắp nên lời _Phong? Có là ngươi? _Đương nhiên rồi nương tử. Ta trở về _ÔI!!! Mừng quá!!! Nàng nhảy thẳng từ giường xuống ôm cổ cười ngớt _Nhưng mà…………_Đôi mắt nàng nhíu lại vẻ nguy hiển_Mọi chuyện là thế nào? _Ta…………………….. _Nói! >”< _Là thế này……………….. 3 cái đầu chụm lại 1 chỗ, lâu lâu 1 người nào đó lại phải hứng chịu cái bạt tai của mĩ nhân _Nương! Cửa phòng bật mở, 1 tiểu hài bước vào, 2 khuôn mặt non nớt đằng đằng sát khí _Người này có phải cha của chúng con?
Chương 48 <img title="599060_165340340262856_2135654862_n" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/07/599060_165340340262856_2135654862_n.jpg?w=538" alt="" /> _Người này có phải cha của chúng con? _Ơ?_nàng nhất thời bối rối biết như thế nào _Được rồi, ta cũng còn việc ở đây nữa. Cáo từ_Bách Chiến thấy tình hình này liền rút lui bảo toàn lực lương Nương?_2 đứa vẫn ngửa đầu lên nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu _À!!! Cha gì chứ, đây chỉ là bằng hữu của ta thôi_Nàng chối bay biến _Có ta phải cha chúng? _Đương nhiên, ngươi nghĩ ngươi là ai mà làm cha chúng chứ_Nàng sau 1 hồi lướng cuống cuối cùng cũng vênh mặt lên . _Vậy …… Lời chưa dứt, đôi môi nàng bị che lại. Đó là 1 nụ hôn bất ngờ. Mặc dù chỉ là chà xát đôi môi nhưng trước mặt bọn trẻ là… nàng nhanh chóng đẩy ra, làm động tác chìu sạch miệng lớn giọng _Ngươi là… biết xấu hổ!!! cười toe, nhìn nàng sau đó lại nhìn xuống 2 đứa nhỏ_Đều là người nhà cả, có gì phải xấu hỏ, phải ? 2 đứa cười khúc khích, nghe thấy hỏi liền hẹn mà gật đầu lia lịa, xong lại chụm đầu vào nhau cười tiếp Cái gì mà chỉ là bằng hữu chứ, , chỉ là những lời dối trẻ ocn thôi. Cái gì mà chúng biết chứ, mấu thân chỉ là dối thôi, lúc nào mẫu thân cũng , tiểu Long nhi, con giống cha!!! Thế mà bây giờ, lại chỗi nhận, trong khi 2 người lại giống nhau đến ngờ. Vả lại có lần 2 huynh muội lẻn vào thư phòng, thấy trong đó có treo 1 bức tranh đề là “Nhị vương gia – Vân Nam Phng” Hôm nay lại có 1 người nhận là cha chúng, đương nhiên chúng phải xem xét xem có giống vs bức hình đó chứ, chẳng lẽ cứ người ta nhận là cha mình cũng nhận là con? Người này, so với bức ảnh là giống tuy nhiên cũng có khác đôi chút. khác sau được, bức hình đó là hình vẽ 5 năm về trước, đương nhiên phải già hơn rồi, hì hì. Chẳng hiểu là nghĩ cái gì mà Tiểu Long bỗng kéo tay tiểu Vy chạy ra phía ngoài cửa, lại còn ngoái lại: _Mẫu thân ở lại mạnh giỏi nhá! Để mừng trở về của , hoàng thất mờ 1 buổi tiệc lớn. Sau buổi tiẹc Tại hoa viên của hoàng cung _hoàng đệ, may là đệ trở về Ta cứ tưởng đệ mắc kẹt ở đó luôn chứ_Vân Nam Du thở phào nhõm _làm gì có chuyện đó, chuyện huynh giao nhất định đệ làm được_Hắn vỗ ngực cao giọng _Ha ha, khổ cho đệ quá, vì ta mà 5 năm xa nương tử , ta bồi đắp cho đệ _Thôi khỏi, bây giờ ngày ngày ở bên nương tử là được rồi, ha ha Bỗng chốc 2 nam nhân cảm thấy ớn lạnh sống lưng Ở đâu đó tỏa ra luồng khí quỷ dị Nhìn trước nhìn sau, quay trái quay phải…….. _Nương tử?? _Nương tử? A!! Chớ có hiểu lầm, ở đây có 2 nương tử nha, 1 là của hoàng thượng ca ca, 1 là của Phong ca ca 2 khuôn mặt kiểu diễm nổi lên 1 giăng hắc tuyến, giận dữ bước tới _Tướng công!!! _Tướng công!!! 2 chữ “tướng công” phát ra mà khiến 2 nam nhân đứng đầu 1 nước phải run bắn lên vì sợ, thầm tự cầu nghuyện cho chính bản thân tai qua nạn khỏi. _Nương tử, có gì cúng ta về nhà nha_Nam Phong hoảng hồn chặn cái ngòi nổ lại _Ở đó, được vê_Hoàng hậu Trúc Vân mặt phằm phằm bước lên _Nương tử à, việc gì mà nàng phải giận đến như thế, tốt cho sức khỏe đâu_Nam Du lên tiếng can ngăn nương tử của mình biến thành sư tử _Là ai làm cho ta tức nha, , chuyện này là thế nào? _Hoàng tẩu, làm gì có chuyện gì_Nam Phong xua tay cười từ _Còn , ta cho 2 người thành công công _A, nương tử, ta ta nói_2 gã nam nhân sợ tái mặt, 2 tay tự nhiên mà che lại chỗ cần che _Nói mau_Cả 2 nữ nhân đồng thanh hét 1 tiếng khiến 2 nam nhân giật mình nhảy lại đằng sau _Hoàng tẩu, Nương tử, đừng làm ta sợ_nam Phong tay ôm ngực trái hổn hển _Lại đây và mau_cả 2 ngoắt tay ra hiệu cho 2 người tới 4 cái đầu chụm lại, rì rầm 1 hồi cuối cùng cũng tản ta CỐP CỐP _Thì ra bấy lâu nay ngươi lừa ta! _Ngươi, đáng ghét, tối nay đừng hòng ngủ giường! Người cho tướng công ngủ giường chính là hoàng hậu nương nương – mẫu nghi thiên hạ đó ạ. thảm thương cho 2 nam nhân đứng đầu thiên hạ, cuối cùng cũng bị lão bà của mình uýnh cho tơi bời vì tội dám làm cho Thần Huyền khổ sở 5 năm trời _Tướng công!!! Chúng ta về nhà thôi_Nàng chạy lại khoác vai Nam Phong Bên kia, Nam Du cũng bị Trúc Vân nhéo tai kéo về Cả 2 cùng quay lại nháy mắt với nhau Và đêm nay, có 2 nam nhân lãnh án tử hình
Chương 49: <img title="mc3aa-nhc4a9-tie1bb83u-cc3b4ng-truye1bb87n-kc3ad" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/07/mc3aa-nhc4a9-tie1bb83u-cc3b4ng-truye1bb87n-kc3ad.jpg?w=538" alt="" /> _Nương, cha, 2 người về_Nam Long và Nam Vy, chạy ùa ra khi thấy 2 người tiến vào tiền sảnh Nhưng… 2 đứa chỉ chạy lại ôm , điều đó làm cho nàng tức đến trào máu _2 nhóc kia, đúng là có mới nới cũ, quên ta rồi _Đâu có a, tại tụi con ôm nương nhiều rồi, giờ phải ôm cha chút cho công bằng chứ Nam Vy chu chu cái miệng phân trần, xong lại dụi đầu vào mái tóc hít hà. _Nàng thấy chưa, ta là có sức hút mà_Hắn cười cười nhìn nàng. _hứ, sức hút cái gì chứ, may mắn thôi, thèm tranh giành với ngươi, đậu hũ của chúng, ta ăn hết từ lâu rồi, ha ha ha ha _Nàng.. >”< _ya làm sao nha, ngươi đến muộn nên tức hả?_Nàng hất mặt cười khẩy _Ngoan nào, ngày mai cha chơi vs 2 đứa, hôm nay cha với nương các con mệt rồi, phải nghỉ a_Hắn dỗ ngọt tụi trẻ biết bỏ bùa gì mà 2 đứa gật đầu lia lịa, sau đó chạy mất tích. quay sang nhìn nàng cười toe toét_Hôm nay ta tạ tội với nagf a Xong liền cắp nàng bay thẳng vào phòng. Qưang nàng lên giường cái phịch. lon ton rót nước, 2 tay cung kính dâng lên cho nàng _nương tử, nàng uống nước cho đỡ khát a nàng mắt tròn mắt dẹt, sao hôm nay tốt dễ sợ vậy trời Thôi kệ, dù gì cũng khát, nàng chộp luôn chén trà uống ứng ực. _Sao hôm nay ngươi tốt thế?_nàng tròn mắt hỏi _Tốt gì đâu, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng thôi mà_Hắn nhấn mạnh 2 chữ bù đắp _Nhìn mặt ngươi gian quá_Nàng chau mày dò xét _Làm gì có, , ta vô tội mà Vừa , vừa cúi xuống cởi giày ra cho nàng _Nương tử, mặc đồ làm gì cho nóng, cởi ra Miệng , tay làm, mang lớp áo ngoài của nàng lột ra, . _A? Nàng bây giờ mới sực tỉnh, vơ vội cái gối vứt thẳng vào mặt _Ngươi!!! Hỗn đản, biết xấu hổ _Xấu hổ gì chứ, những gì nên nhìn ta nhìn từ lâu, còn gì mà xấu hổ nữa. _Ngươi… Nàng á khẩu biết gì, vì những điều ….đều là sư TT_TT _Ta…ta có xấu hổ_Dù vậy nhưng nàng vẫn gân cổ lên chống chế _Không xấu hổ vì sao lại cho ta làm? Vẫn vẻ mặt nhơn nhơn, đắc ý dồn nàng vào chân tường _Ý ta là , ngươi cũng phải tắt nến chứ! Hối hận, hối hận quá, đây chính là hậu quả của việc miệng nhanh hơn đầu óc mà, Nàng tự cốc vào đầu mình 1 cái rồi ngước lên nhìn . cười nhăn nhở nhìn nàng _Ồ, thi ra là vậy, ta chậm hiểu có nhìn ra ý tứ của nương tử. Xong, cắp nàng lên giường, phất tay 1 cái, nến trong phòng đều tắt hết. Trong bóng đêm có 2 người đánh nhau ở giường 1 lúc sau _Thôi, ta chịu thua, ngủ đi_Nàng hổn hển thở _Vậy, ta… gì thêm chỉ rướn cổ lên, cắn vàng tai nàng. Vành tai nhạy cảm bị công kích, khiến nàng khẽ rên lên Nhận thấy nàng đáp trả, càng tiến vào nhanh hơn, lưỡi ẩm ướt bắt đầu liếm láp vành tai sâu hơn nữa, rồi dần di chuyển xuống gò má cắn 1 cái, rồi đến đôi môi đào xinh xắn… Chẳng biết nàng suy nghĩ cái gì mà nằm im để cho muốn làm gì làm, lâu lâu lại rên 1 tiếng khiến cảm thấy hài lòng. Môi sát nhập vào môi nàng, còn 1 kẽ hở, lúc đầu chỉ là chà xát lấy cảm giác, sau đó lưỡi len lỏi dần vào bên trong, bắt đầu rút mật ngọt bên trong nàng mà nhấm nháp từng tý . Bàn tay to lớn cũng vì thế mà yên vị, bắt đầu lần mò vào trong lớp áo móng, từ eo trượt lên , chạm vào nụ hoa nhắn. Phập!!! _Á!!! Máu tươi từ khoang miệng chảy ra Nàng ngồi bậy cười xảo quyệt. _Ngươi, nghĩ sao mà có thể ăn ta dễ dàng như vậy? _nương tử!!! Sao nàng nỡ đối xử với ta như thế_Hắn ủy khuất nhìn nàng. _Như thế là như thế nào? _nàng nhớn mày, nín cười hỏi lại À!! (Tiếng lè lưỡi đó) lè lưỡi ra cho nàng coi _Tối thế này ta thấy gì cả, mà thôi, ngươi ngủ nếu muốn bị ta đánh chết nàng vừa vừa nằm xuống giường nhắm mắt dở khóc dở cười với nàng, còn ăn uống ngon lành tự nhiên đùng 1 cái cắn , có phải là kiếp trước tạo nghiệp chướng gì ?
Chương 50 <img title="1447274057ab43ff85e7666" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/07/1447274057ab43ff85e7666.jpg?w=538" alt="" /> Và đây là lần đầu tiên ta thấy….ngại khi viết HHH, vì vậy câu từ nó được ngon lành cành đào cho lắm, mọi người đọc thông cảm 1 chút nha ___Hoa hoa tiểu Thiên Dực___ _Ta để cho các ngươi bên nhau lâu đâu, hãy cứ hưởng thụ , nếu ta có ai được phép có! Hừ!_1 bóng đen đấm mạnh vào thaan cây lớn. _Chủ nhân? Tiếp theo chúng ta nên làm gì?_1 tên khác hỏi. Bóng đen quay phắt lại_Đương nhiên là chuẩn bị tất cả rồi Trong phòng kia. Ai, trời nóng bức mà Nương tử dấu của quá nhân tâm mà, lúc “cảm xúc dâng trào” tự nhiên kêu ngủ, làm sao có thể dập cái ngọn lửa cháy rừng rực trong người cơ chứ. Nương tử a, nàng cũng là ngủ chẳng có ý tứ gì hết, chân tay quẫy đạp lung tung làm yên. cố kiềm chế mà nàng cứ quẫy như vậy có phải là thử kiên nhẫn của hay a. A! Nóng quá! là nóng nha. Cởi lớp áo ngoài. Vẫn thấy nóng. a! Còn có mỗi 1 lớp áo mỏng bên trong, có nên cởi bỏ ta? nên, nên, như thế kiềm chế được mất. Nhưng mà nóng quá, là nóng, cả người cứ như bị lửa thiêu đốt vậy. Bên cạnh, nàng vẫn ngon giấc, lâu lâu lại lăn qua lăn lại. sao, cố kiềm chế, cố kiềm chế mà. 1 phát đời chiếc áo mỏng tanh, giờ đúng là ở trần. Aiz, mặc áo, cảm thấy dễ chịu, nhưng mà sao vẫn nóng (Hoa hoa tiểu Thiên Dực: Ta có đọc 1 bộ võng du, kết nhất “ Mặc Quần Mát Mẻ” hồ hồ) Bên kia, nàng vẫn đều đều thở. Chỉ là tiếng thở nhè cũng coi như là cho uống 1 liều thuốc kích thích trong lúc này. Aiz, hôn trộm nàng 1 cái chắc cũng sao đâu nhỉ!!! Ánh trăng khuya rọi vào căm phòng đầy hắc ám. Khuôn mặt trắng trẻo của nàng ở ngay trước mắt . Thế này là, có dục hỏa cũng thể kiềm chế nổi, huống chi tại là trữ cái hàng cấm ấy đầy người. Thận trọng cúi xuồng, môi chạm vào bờ môi mỏng manh của nàng. khoan khoái, dễ chịu. tận hưởng cái làn da mềm mại của nàng từ từ, dần dần. Thế này cẫn chưa đủ nha. Thêm 1 chút nữa, chắc cũng sao đâu. Môi bắt đầu chà xát qua lại môi nàng, chiếc lưỡi hắc ám cuối cùng cũng hoạt động liềm đôi môi đó. Vị ngọt nơi đó, lâu rồi chưa được nến thử. tham lam tiến vào bên trong, khéo léo tách hàm răng nàng, thẳng vào phía bên trong. thơm, ẩm ướt. cự lại được mà làm loạn trong khoang miệng nàng, đầu lưỡi day dưa, khoan khoái làm sao.. Nha, nàng vốn là ngủ ngon lành cành đào. Cớ làm sao lại có cái gì đó làm nàng ngứa ngứa. Hơn nữa lại có cái gì trong miệng nàng, đùa nghịch. là để cho người ta ngủ yên mà. Đưa tay lên gãi gãi. A! Nàng là có biết, tay nàng là chạm vào cái gì, nó mềm mềm, sờ rất thích nha. Bốp!!!!!!!!! Lúc nàng nhận ra có người dám ngang nhiên ăn đậu hũ nàng ngần ngại mà giáng cho 1 cú. _hái hoa tặc, ngươi nghĩ ngươi là ai mà giám “hái” ta? _A! Nương tử!!! Là ta_ giật lùi ra đằng sau lên tiếng trước khi chiến tranh bắt đầu? _Ai? _>”< Nàng nhất thời nhận thức được trở về, tính cho 1 cước … _Aiz nha, là trong lòng nàng có ta nữa rồi, nàng ta, thương ta, đến phu quân của nàng mà nàng cũng nhận ra ta còn ở đây làm gì nữa a._Dưới ánh trăng, vẻ mặt ủy khuất của trưng ra khiến nàng khỏi nhịn cười. _Aiz nha, tướng công của ta, chàng giận gì chứ, là do ta chưa nhận thức được việc này ngay và luôn thôi mà_Nàng vỗ vỗ khuôn mặt . _không, là nương tử còn ta nên mới nhận ta nữa a. _Aiz, ngươi là….ngươi là con nít hay người lớn vậy??_Nàng nổi khùng lên với quá, nửa đêm nửa hôm cho người ta ngủ _Con nít a!!! _>”< _Ây, được rồi, ngươi con nít là con nít, h ngủ đi_nàng thở dài ngao ngán. _Ngủ thôi a_Hắn ôm chặt lấy nàng nằm xuống. _Ây, thế này sao ta ngủ. _Không phải con nít ngủ thế này sao? _!!! Hết biết với ngươi, ngủ a. Nhưng nào có để yên cho nàng, hiểu xoay sở kiểu gì mà lại ngoi lên đè lên người nàng _nương tử a! Ta đói rồi, ta muốn ăn tối. Sau đó liền sủng nịnh hôn 1 cái lên má nàng _Ngươi!! Chết tiệt. nàng chỉ kịp thế, môi bạc của kịp bịt kín môi đào của nàng, nửa tiếng cũng thoát ra nổi. (Hoa hoa tiểu Thiên Dực: Sao cứ tới đoạn này là ta lại muốn viết nữa, cái đoạn lúc nãy mờ tiểu Huyền uýnh bốp 1 cái cũng là do ta muốn viết cái đoạn mờ truyện nào cũng giống truyện nào, vì thế, ta đổi văn mới 1 chút (là HHH hơn á), để giống như những chương khác ta từng viết, có thể tình tiết sắp tới có truyện viết (cái này ta biết, ta vô can), nhưng dù gì vẫn muốn cho nó khác 1 chút, cứ theo mô típ hay nữa) Bàn tay hắc ám của lần mò vào trong lớp áo mỏng, xuyên qua chiếc yếm đào phias trong, đến được với nơi mà muốn đến. bầu ngực căng tròng của nàng qua kích thích của mà trỗi dậy, nụ hoa cứng cáp nhô lên khiến càng trở nên hưng phấn hớn. _Nương tử, nàng nhạy cảm. _ngươi….a….ư….dám làm…như thế với ta.. _Chẳng phải nàng cũng đáp lại ta đó sao? Xem này, nơi này của nàng ẩm ướt lắm rồi. cắn cắn vành tai của nàng. Bàn tay chẳng biết từ lúc nào lột sạch y phục người nàng, lại còn trêu ghẹo nguyệt hoa phía dưới khiến nàng bất giác rùng mình 1 cái _ngươi…a…biến thái… _Không biến thái phải là phu quân của nàng nha cười ta mị, ngón tay ngần ngại mà xâm nhập phía trong khiến nàng phải nghiến răng chịu đựng. Cảm giác này, thứ cảm giác này lâu rồi nàng chưa được nếm trải, là loại cảm giác phấn khích đến mê người. Khẽ rên lên vài tiếng như cổ vũ , nàng chỉ biết quay sang thở dốc, nó làm cho nàng cảm thấy thể thở được. _nàng thích phải ?_Hắn ngại ngần gì hỏi thẳng nàng Nàng ngại ngùng gì. _Nếu như ta liền dừng lại tất cả_Ngón tay ngừng hoạt động, tiến lại gần tai nàng thầm, hơi thở nam tính của phả vào vành tai khiến nàng thêm ngại ngần _Ta…ta…ta thích… mỉm cười, ngón tay phia trong kia tiếp tục hoạt động, quấy nhiễu nơi cấm địa của nàng, ngón tay trêu đùa hoa nguyện 1 cách thành thạo. Cấm địa của nàng dưới kích thích của ngừng xuất sài dịch nhiễm đầy bàn tay , tràn xuống ga giường.
Chương: 51 <img title="lily2" alt="" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/08/lily2.jpg?w=400&h=368" width="400" height="368" /> (Thiên Dực: Sao tự nhiên ta còn có hứng viết cảnh H nữa, vì vậy bỏ đoạn này, hihihi, mong mọi ngwofi thông cảm a, này tự nhiên bị tụt hứng, đau lòng mờ Chương này hơi ngắn vì ta hết…ý tưởng, hồ hồ) <img title="(Đọc tiếp...)" alt="" src="https://truclamsontrang.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif?m=1207340914g" /> Sáng hôm sau. _A!! Chết tiệt! Đau chết ta! Nàng tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời lên quá cây sào. Hôm qua là vận động kịch liệt cho nên sáng nay dậy vừa cử động liền có 1 trận kịch liệt đau ập đến. Vật vã lăn lộn 1 hồi nàng mới đặt được chân xuống đất, đanh nhìn quanh kiếm chút quần áo cửa phòng bật mở, 1 bóng người bước vào. _Ấ!!!! Nàng nhảy dựng lên, vơ vội cái chăn giường che thân. Nhưng mà……….. Trời là luôn ngược đãi kẻ tốt, nàng thân thể còn chưa có bình thường lại (tức là bất bình thương) liền phải hoạt động mạnh thế này, may. Hạ thân liền truyền tới 1 trận kịch liệt đau. Đầu gối khụy xuống, nàng cố gắng giữ thăng bằng để khỏi bị đầu đầu xuống đất hoa lá tả tơi. Ai khờ đâu, đúng là người tính bằng trời tính, phía sau nàng chỉnh là thành giường ……………………… CỐP _AI UI!!!! (Thiên Dực: Thiên tai thiện tai, trời sinh ra mang vận khổ, đừng đổ lỗi cho ta a) _Nương tử? nàng sao chứ? 1 nam nhân hốt hoảng chạy lại đỡ đầu nàng, cuống quý hỏi, tiện thể sờ mó lung tung. _Aiz! Bỏ cái tay ngươi ra, thấy ta như thế nào còn hỏi “có sao ?”? Nàng ban cho 1 cái cốc đầu chào buổi sáng Đứng lên, phủi mong nang mới nhận ra chính mình chưa có mặc đồ =.= Vội vàng lấy rèm che thân nàng quát lớn. _Vân Nam Phong, ngươi, ra ngoài cho ta. _Phòng của ta, cớ sao ta phải ra?_hắn nhơn nhơn rót chén trà hớp 1 ngụm. _Ngươi ra, ta….ta liền cho ngươi làm…làm công công Phụt! Ngụm trà chưa được nuốt xuống liền bay hết ra ngoài, ngơ ngác nhìn nàng, 1 hồi mới sực tỉnh _Ra, ta ra liền, nàng đừng manh động, ta còn muốn….muốn an ái cùng nàng Xong chuồn thẳng để lại 1 chút gì gọi là dấu vết. nàng thở phảo, tự kiếm đồ mặc vào ___________________________________________ _Oa, mẫu thân, lại đây chơi , lại đây chơi !!!_Tiểu Long và tiểu Vy liền chạy lại níu níu tay áo nàng Bên kia là nam Phong cũng Bách Chiến, 2 người nam nhân hết mực quan tâm hàng, hơn nữa lại còn là nam nhân bao ước mơ, 2 người đứng cạnh nhau quả là khiến người ta đau mắt. _Ta đến rồi đây! ?-1 giọng vang lên khiến mọi ánh mắt đều đổ dòn về 1 phía _A, hoàng thúc Đó chính lầ đương kim hoàng thượng – Vân Nam Du, đến là để nghị . Cuộc họp 4 người trong đó 3 người đều lười, 1 mự bắt đến vương phủ (3 người trú tại đấy mà). Mình 1 chỗ, là tức, ỷ đông ăn hiếp ít mà. _Đại ca! Sao lại trưng bộ mặt áy ra vậy?_Nam Phong nhếch miệng cười _Ngươi nghĩ vì ai mà ta phải trưng bộ mặt này ra? _Thôi nào cũng ta vào việc chính thôi_Cách chiến liên tiếng , xong quay sang Nam Phong, Nam Vy_2 con chơi , lát ta lại chơi với các con _Ân_Tụi dáp lại rồi phóng mất tăm để lại dấu vết