Định Mệnh - Thiên Dực

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 42


      <img title="34fae6cd7b899e517eb67b5742a7d933c8950dbc" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/34fae6cd7b899e517eb67b5742a7d933c8950dbc.jpg?w=560" alt="" />


         Cuộc sống cứ thế trôi qua, êm đềm, 5 năm trôi qua , tình thế đổi thay và lòng người cũng đổi thay, liệu tâm nàng đổi thay?, thể nào, trong tâm nàng duy nhất, chỉ có 1 mình , chỉ có mới có thể ngự trị trái tim nàng.

       

         5 năm rồi, sống , cuộc sống vẫn cứ thế trôi nhàng nhưng trong lòng nàng lại là 1 khoảng trống lớn, trống trải.

         Cuộc sống cứ mãi trôi như thế cho tới 1 ngày, nàng nhận được bức thư của giáo chủ ma giáo, Nội dung cũng chẳng khiến nàng quan tâm như câu cuối cùng, chính là câu mấu chốt, nó khiến cho nàng có dự cảm lành

         “Muốn gặp Vân Nam Phong ngày 23 tới Ma Thiên giáo”

         Chẳng phải bỏ nàng từ 5 năm trước hay sao? Tại sao bây giờ giáo chỉ ma giáo lại có thể gặp ? Phải chăng năm đó chết mà chỉ bị bắt giữ??

         Nhân cơ hội này nàng có thể giải cứu cho .

         3 ngày nữa là đến ngày 23, thời gian còn nhiều mà đường lại xa, nàng phải tận dụng thời gian khởi hành ngay nếu kịp mất

         Lấy lý do sang Lãnh Long quốc thăn Nhược Bình, nàng muốn mọi người phải lo lắng, cũng muốn ai cùng vì lần này nàng lành ít dữ nhiều.

         Cưỡi con bạch mã, leo con dốc lớn , hết con dốc này là tới Quỷ sơn – nơi “đonhs đô” của Ma Thiên giáo.

      *************************

         Ma Thiên giáo chủ – Ma Thiên Uy mặc bộ đồ màu đen cùng với mấy nam nhân khác ngạo nghễ bước ra

         _Vương phi, người đến đúng hẹn_Ma Thiên Uy cúi đầu chào nàng cho có lệ

         _Không phải nhiều lời! đâu?_Khó chịu trả lời , nàng đề cập ngay vào vấn đề

         _Ý vương phi là vương gia?

         _Chẳng lẽ ta lại hỏi thuộc hạ của ngươi?

         _Vương phi hãy cứ bình tĩnh, vào trong uống chén trà

         Lão làm động tác mòi rất điệu nghệ.

         Nàng cũng khách khí mà bước thẳng vào ngồi xuống bàn trà.

         Ma giáo này cũng là giàu có, đến chiếc chén cũng được làm từ bạch ngọc, có lẽ tiền vàng ở nơi này cũng nhiwwuf gấp mấy lần quốc khố, là mối nguy hại cho quốc gia, nguy cơ Ma Thiên giáo này tạo phản là rất lớn

         Nháp 1 ngụm trà, đây là loại Phong Tình trà rất quý hiến, ngay cả trong hoàn cung cũng chỉ có 1 ít thế mà Ma Thiên giáo này lại có quả tầm thường mà.

         Hừ, trong trà có mê dược, lão cáo già này, dám hạ dược nàng.

         2 mắt nàng nặng trĩu dần khép lại, nàng gục xuống gàn nhanh chóng trong khi Ma Thiên Uy nhếch môi cười đắc tắng tiến lại chỗ nàng vỗ vỗ vào ay nàng cười lớn.

         _Vương phi à vương phi, cho dù ngươi có thông minh cỡ nào cũng chỉ là 1 con đàn bà si tình thôi, chẳng có nghĩa lý gì với ta, quá uổng công ta coi ngươi là đối thủ cần phải triệt vỏ sớm. Hahahahahahaha

         _Ha, ngươi nghĩ ta lại bị hạ gục sớm vậy sao?

         Nhanh như cắt nàng rút đoản kiếm bên hông lao thẳng về phía lão kề đoản kiếm vào cổ .

         Vẫn cái vẻ tao nhã đáng ghét

         _Vương phi, xứng làm đối thủ của ta

         _ngươi nghĩ ta đươn giản vậy sao?

         _khong có có, là đối thủ cả ta tại sao lại đơn giản được

         _Ngươi xứng làm đối thủ của ta

         _Được được vương phi xứng là xứng

         _Hắn đâu?

         _Muốn gặp vươn gia sao? dễ như vương phi nghĩ đâu

         Lão đẩy mũi kiếm của nàng sang 1 bên, khoan thai về phía bàn nhấp 1 ngụm trà cười nhạt

         _Ngươi….ngươi là muốn gì?

         _ta chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn cùng vương phi đàm đạo uống tra thưởng hoa

         _Ngươi có hứng thú, nhưng ta có nhã hứng.

         _Thôi được rồi, vương phi nôn nóng như vậy ta cũng muốn để cho vương phi phải đợi lâu

         Lão quay sang phía 1 nha hoàn cái j đó  sau đó thấy nha hoàn đó vào phía trong…

         1 lúc sau, 1 bóng nam nhân cao lớn xuất , cái dáng người cao lớn đó, khuôn mặt đó, khí chất đó, phải là nàng mơ chứ?

         Nàng sung sướng chạy áo đến bên , nhảy lên ôm chầm lấy cổ , vui đến nỗi nên lời, vui đến nỗi những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài gò má nàng.  

         Áp mặt vào mãi tóc của , là thơm, thơm quá, mùi hương này lâu rồi nàng chưa được ngửi, kể từ hôm nay có thể lại được ngửi mùi hương từ rồi.

         Kể từ hôm nay lại trở về bên nàng, bao giờ chia kìa nữa, nàng khôn để cho ai có cơ hội đó nữa

        NamPhong – ngây người ra 1 líc, luống cuồng biết làm như thế nào nhưng rồi cuối cùng cũng đẩy nàng ra với đạo lực mạnh khiến cho nàng khỏi sững sờ.

         _Ngươi…là làm cái gì vậy?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 43


      <img title="69617b0e9a316d9b7acbe13c" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/69617b0e9a316d9b7acbe13c.jpg?w=560" alt="" />


         _Ngươi…là làm cái gì vậy?_Hắn chĩa mũi kiếm về phía nàng gằn giọng

         tại sao lại cự tuyệt nàng? tại sao lại có thể ra tay đối với nàng? tại sao có thể hỏi nàng làm gì? nhận ra nàng sao? tại sao lại có thể như vậy được chứ?

       

         Bây giờ nàng mới nhận ra, đôi mắt từng 1 thời mình nàng truig mến nay lại lãnh khóc nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng kia như những lưỡi dao cứa thẳng vào tim nàng. Đôi tay từng ôm nàng, từng âu yếm nàng thế mà bây giờ lại cầm kiếm nương nay chĩa thẳng vào cổ họng nàng. Còn lồng ngực kia, lồng ngực mà nàng từng dựa vào mỗi khi bên , phải chẳng trong đó còn trái tim thương nàng, phải chăng nó bị thay thế bởi 1 trái tim sắt đá?

         _Phong? nhận ra ta sao?_nàng vẫn cố vợt vát 1 chút gì đó cho mình

         _Ngươi là ai ta quan tâm. Tên của ta phải để cho ngươi tùy tiện gọi như vậy_Vẫn là ngữ khí lạnh lùng, ra lời nàng.

         _Ma Thiên Uy! Thế này là thế nào? Ngươi làm gì ?

         _Ha ha ha, vương phi cứ bình tĩnh, ta chẳng làm gì cả, ta chỉ là cho uống 1 chút đoạn hồn đơn thôi_Ma Thiên Uy cười

         Gương mặt nàng phút chốc giăng đầy hắc tuyến, chỉ là 1 chút đoạn hồn thôi sao? 1 chút thôi cũng làm nên chuyện rồi lão già khốn kiếp.

         Đoạn hồn là 1 loại phải độc mà cũng chẳng phải dược, nó được kết hợp từ 2 thứ, khi uống vào khiến cho người ta quên quá khứ, và chỉ trung thành với 1 người duy nhất, người đầu tiên gặp sau khi tỉnh dậy.

         Làm sao có thể ha thứ cho kẻ mà hại ra nong nỗi này

         Đúng rồi, nàng có thể giải độc cho , chỉ cần có thể tiếp cận là được.

         _Ma Thiên Uy! Ta vẫn chưa tin đây là Vân Nam Phong. Ngươi. Để ta kiểm tra_nàng lạnh giọng

         _Ha. Hahaahahaha, Vương phi quả là đa nghi, được thôi, hãy cứ kiểm tra

         “Tiện nhân, đừng tưởng ta biết ngươi định giải độc cho , nhưng mà ngươi chẳng bao giờ có thể làm được đâu, haha”

         nàng tiến lại gần .

         vẫn đứng yên, đôi mắt thay đổi lạnh lùng nhìn nàng.

         Cách tay chậm chạp đưa lên chạm vào lòng ngực , ngay tức khắc bị hất mạnh ra

         _Ngươi, có tư cách chạm vào người ta_hắn gằn từng tiếng, đôi mắt tóe lửa nhìn nàng.

         …. có tư cách sao?hahahahaha, là có tư cách, nàng căn bản là có tư cách chạm vào người sao? Phải rồi, đương nhiên là CÓ TƯ CÁCH vì căn bản phải là Nam Phong ngày xưa của nàng

         _Vân Nam Phong, hãy cứ để cho Vương phi tự nhiên đi_Ma Thiên Uy nhấp 1 ngụm trà

         Ha, cái tên Ma Thiên Uy kia, ngươi là quá tự cao tự đại, tạo cơ hội cho nàng sao? Ngươi hối hận, vì nàng tới đây đích thân giải độc cho .

         Chạm vào lồng ngực rắn chắc của , tim nàng cư nhiên lại đập trễ 1 nhịp.

         thể bỏ lỡ cơ hội này, nàng vận lực của “Bạch Ngọc bảo” và “Lục Bạch ngọc” truyền vào người .

         Nhắm mắt, tập trung truyền khí, bất chợt nàng ngã bật ngửa ra sau.

         Tại sao thế? Tại sao lực của nàng lại bị đẩy ra? Nàng chưa từng thấy trường hợp như vậy? Là chấp nhận sao? Hay là năng lực giải độc của nàng bị khắc chế?

         Nam Phong nhếc miệng cười ruồi 1 cái, lạnh giọng :

         _Ngươi định truyền cái gì vào người ta? Định hạ độc ta sao?

         _Vương phi, đừng cố gắng làm gì, chỉ uổng sức thôi, hãy dưỡng sức để đấu với ta._Ma Thiên Uy cười lớn,

         _Ngươi…ngươi…tiểu nhân, thù này trả tất phải Văn Thần Huyền

         Để lại câu ns tức tối,nàng lập tức bỏ .

         Nam Phong, như muốn đuổi theo nhưng Ma Thiên Uy ngăn lại

         _Không phải móng vôi, rồi ta cũng phải quay lại thôi.

         Nhị vương phủ

         _Bách Chiến thúc, sao chưa thấy nương con về vậy?_Nam Long cùng Nam Vy giật giật vạt áo của bách Chiến ngước lên hỏi giáng bộ rất mong chờ.

         _Long nhi, Vy nhi, ngoan nào, mẫu thân các con chỉ là thăm tỷ tỷ tốt của người thôi, rồi_Bách Chiến xoa đầu 2 đứa cười hiền.

         ra cũng lo lắm chứ. Lo chỉ vì lần này nàng viết thư về mà là mọi lần nàng đều dẫn 2 đứa cùng nhưng lần này lại muốn 1 mình, lại còn rằng cùng rất nguy hiểm.

         hiểu ý tứ của nàng.

         Có điều gì nàng muốn giấu chăng?

         Mà cũng phải thôi, có quyền gì mà lại muốn biết cuộc sống đời tư của nàng.

         Nhưng mà cũng muốn nàng gặp nguy hiểm dù chỉ 1 chút.

         ĐÊM HÔM ĐÓ

         1 hắc y nhân với thân thủ nhanh nhẹn lén vào Ma Thiên giáo.

         Hắc y nhân đó phải ai khác mà chính là nàng – Văn Thần Huyền – nhị vương phi.

         Đêm nay trăng, rất thuận lợi cho việc đột nhập của nàng.

         Thân thủ nhanh nhẹn, quan sát tốt, nàng dễ dàng tìm được phong của Ma Thiên Uy.

         Đục 1 lỗ cánh cửa, nhìn vào căn phòng đúng lúc gặp 1 cảnh thể bất ngờ hơn

         Ma Thiên Uy…, từ từ bóc lớp mặt nạ mặt ra. Khuôn mặt ngăm đen, già nua, bây giờ biến thành 1 khuôn mặt của 1 thanh niên trẻ , đuôi mắt hẹp vs làn da trắng sữa.

         thể ngời được, gương mặt này, gương mặt này nàng lâu rồi thấy,  là Lee, Rock Lee sao?

         Che miệng để thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, nàng dụi mắt mấy lần, những tưởng mình bị hoa mắt nhưng , dù có 10 lần, 20 lần cũng vậy, cuãng vẫn là khuôn mặt đó.

         Đúng là Lee, nhưng tại sao lại ở đây, lẽ…..

         Nàng dám nghĩ thềm 1 chút nào nữa

         Nhưng mà…tại sao? Tại sao lại gây khó dễ cho nàng? Tại sao lại thù nàng? Tại sao lại bắt mất Phong của nàng? Và tại sao lại giả dạng thành 1 lão nhận đáng ghét như vậy?

         Phía sau nàng, 1 thân hắc y cũng nhàng kém, tiếp cận nàng và…

         BỐP!!!!!!!!!!!!!!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 44

       
      <img class="aligncenter" title="50e44aa1hbf0ff6d61b69" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/07/50e44aa1hbf0ff6d61b691.jpg?w=560" alt="" />


         Mí mắt nặng trĩu

         Chân tay đâu buột

         Tinh thần mệt mỏi

         Nàng dần mở mắt tỉnh dậy

       

         Xung quanh nàng, mùi ẩm mốc bốc lên khó chịu.

         Khẽ cựa thân mình để xua tan cái mệt mỏi

         Leng keng!!!

         Lạch xạch

         Tiếng kim loại cva chạm vào nhau.

         Cơ thể nàng cũng động đậy được, nó nặng trĩu.

         Nàng là ….bị tròi lại bằng những sợi xích to bản.

         Là ai? Là ai mang nàng tới chỗ nãy?

         Đúng rồi, là tối qua, tối qua lúc nàng theo dõi Ma Thiên Uy, phát ra, chính là Rock Lee.

         lý nào lại có thể như thế được, chẳng lẽ ta cũng xuyên đến đây?

         Còn nữa, tại sao ta lại trở thành Ma Thiên giáo chủ – 1 phần tử ngang với khủng bố ở đại, chống đối lại triều đình cũng như hãm hại Nam Phong và nàng?

         Ketstttttttttttttttttttttttttt!!!!!!!!!!!!!!!!

         Tiếng mở cửa khô khốc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng

         Ma Thiên Uy  ngạo mạn bước vào, theo sau đương nhiên là Vân Nam Phong.

         Nàng nhếc môi cười ruồi

         _Rock Lee…à, , bây giờ tôi phải gọi là ma Thiên giáo chủ mới đúng_Nuốt 1 ngụm nước bọt, nàng tiếp, giọng điệu mỉa mai_Mới sáng sớm, ngài đến thăm ta, là có việc gì

         -Ma Thiên Uy cười

         _Em nhận ra ? Từ khi nào vậy?

         _Thật ra, tôi cũng suýt bị lừa gạt nhưng ngày hôm qua, tôi vô tình nhìn thấy

         _Đã vậy cũng cần cái này nữa

         Ma Thiên Uy, tức khắc lột lớp mặt nạ ra, theo đó, mái tóc buộc cao cũng được gỡ xuống, lúc này, trước mặt nàng là 1 Pock Lee với mái tóc màu bạch kim, đôi mắt dài hẹp nhíu lại quan sát phản ứng của nàng

         _Không ngạc nhiên sao?

         _Chẳng có gì phải ngạc nhiên cả!_Ngàng nhếch môi cười khinh bỉ.

         ngờ 1 Rock Lee xưa kia hiền lại bây giờ lại biến thành 1 kẻ thâm đọc thủ đoạn đến vậy

         _Không hỏi vì sao ở đây ư?

         _Tôi quan tâm, liên quan đến tôi, cần biết

         _Nếu có liên quan đến em sao?

         _Anh đừng có bậy, tôi chẳng liê nquan gì đến cả, mau thả tôi ra_Nàng đúng là chịu nổi cái kiểu khinh khỉnh của

         _Tại sao lại phải thả? tốn bao nhiêu công sức để bắt em lại, giờ lại thả ra? đời nào. bắt em lại cũng chỉ vì em, em, em có biết ? Rock Lee lắc mạnh bờ vai mỏng manh của nàng hét lên như 1 con thú bị điên.

         _Thws cần là tôi, tại sao bắt tôi mà lại làm khổ hắn_Nàng chỉ tay vào Nam Phong đứng thất thần phía sau_Hắn có liên quan gì ở đây?

         _Hắn?_Rock Lee quay lại nhìn Nam Phong_Khong liên quan? Em sai rồi, lien quan rất nhiều tới em, vì là chồng em, là người em , phải vì liệu em có tới đây ? Liệu có thể có em được ? Tất cả cũng là vì em! Vì em từ chối , ngay sau đó lại 1 thằng con trai khác, làm sao có thể chịu nổi khi nhìn thấy em ngày ngày ở bên , ngày ngày vui đùa cùng . Khi nghe tin 2 người cưới nhau bfgux mình phải đoạt lại em bằng mọi giá, nhưng về lâu dài cuối cùng vẫn thể có em. Rồi khi nghe tin em có thai, nhưng 1 kẻ điên cuối cùng cũng gửi thư khiêu chiến cho , và hôm nay, cũng là cảm ơn , nhờ có gặp được em, mặc dù bây giờ em coi là kẻ đáng ghét, người xấu xa, cũng cam chịu, chỉ cần em ở bên , ở bên là đủ rồi, như thế mãn nguyện lắm rồi

         Rock Lê đầy đau khổ nhìn nàng ra từng chữ, trong lòng đâu thắt khi nhớ lại những tháng ngày có nàng, những thàng ngày nhìn nàng ân ái cùng Nam Phong. Lúc đầu cũng nghĩ, 1 người là để cho người ấy hạnh phúc, chỉ cần người ấy hạnh phúc là mình cũng cảm thấy vui rồi, nhưng dần dần lòng đố kị của 1 người đàn ông cũng cho phép chỉ mãi đứng nhìn như vậy. thể để cho người con mình ở cùng người khác, phải dành lại, nhất định phải dành lại, và ngày hôm nay đạt được mục đích, có nàng trong tay.

         _Anh… biết tất cả? tới từ khi nào?

         _Năm đó, khi em rời khỏi , cũng tìm đến cái chết nhưng lại có 1 người xưng là  Thời thần là muốn giúp vì vậy đưa tới đây

         _Ở đây có rất nhiều nữ nhân tại sao tìm lấy 1 người cho riêng mình?

         _Em nghĩ là hạng người có mới nới cũ sao? Cái muốn có tất phải đạt được

         _Anh muốn có tôi? dễ đâu. Cả đời này người tôi chỉ là Vân Nam Phong. Chồng tôi chỉ là Vân Nam Phong. Cha của con tôi cũng vẫn là Vân Nam Phong. Trong trái tim tôi cũng chỉ có Van Nam Phong. nên nhớ tôi bao giờ

         _Được, vậy em hãy chờ  xem, đến đây gì là dám làm

         Rock  Lee tức giận quay phắt người nhanh ra ngoài cửa, theo sau cũng chính là Vân Nam Phong, nhưng lần này quay lại nhìn nàng nửa ái ngại nửa trách móc nhưng cuối cùng cũng lạnh lùng rời

         Cái nhìn đó, ai có thể thấy được, nhưng nàng, nàng rất để ý, nàng cũng nhận ra cái nhìn đó, nó cứ như cái nhìn lưu luyến muốn rời.

         lẽ nào Nam Phong, nhớ ra nàng

         Cách cửa nhà giam đóng lại, bóng tối lại bao trùm quanh nàng, mùi ẩm mốc lúc trước để ý bây giờ lại xộc lên khiến nàng khó chịu thôi.

         bên ngoài, Pock Lee cũng khá xa, quay lại nhìn, ngôi nhà giam chỉ là 1 ngoi nhà bé tí tọe, nhìn mãi, nhìn vào đó 1 vẻ gì đó tiếc nuối.

         biết bây giờ khong còn có thể quay đầu lại được nữa, là nàng cuối cùng cũng vẫn là thể quay lại được nữa.

         cứ đứng đấy cho đến khi 1 tiếng kêu thất thanh phát ra từ xa, 1 bóng người hầu chạy về phía la lớn:

         _Không hay rồi giáo chủ!

         _hắn vẫn hướng nắt về căn nhà giam kia bình tĩnh hỏi_Có chuyện gì

         _Giáo chủ, trong phòng giam…….nước trong phòng giam….có nước trong phòng giam…….

         _Cái gì?

         nổi điên lên đá tên người hầu 1 cước, rồi chạy nhanh về phía nhà giam, nhưng mới chạy được nửa đường 1 khối nước lớn từ trong phía nhà giam ập ra.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45


      <img class="aligncenter" title="mynhancotrang_linhmaroon41" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/07/mynhancotrang_linhmaroon41.jpg?w=560" alt="" />


         Bên trong nhà giam, 1 khối nước lớn bao quanh lấy nàng.

         _Thăng Bình, em làm cái gì vậy?_Lee hốt hoảng chạy xộc vào, đưa tay nằm lấy cánh tay nàng nhưng vừa chạm vào dòng nước phải rút tay về vì thể nào xuyên qua làn nước

       

         Phía sau, khuôn mặt Nam Phong cũng tát mét, mồ hôi hột từng giọt, từng giọt trán, rất căng thẳng.

         Bên trong, 1 tiếng vọng ra

         _Ma Thiên giáo chủ, ngươi cần phải lo, ta đến mức phải tự sát đâu, ta còn đời lắm

         Liền đó tiếng xích sắt bị cphas vỡ vang lên, những miếng sắt vụn bị nội lực cong phá bắn ra ngoài với sức sát thương lớn, cùng lúc vòng xoáy nước cũng còn nữa, hay đúng hơn là nàng dừng lại.

         Bước lên phía trươc vsthân tể ướt súng vì nước khiến cho nàng có vẻ gì đó bí

         Ma Thiên Uy chạy vội lại nắm tay nàng

         _Em…em sao chứ?

         Phía sau Nam Phong với dáng vẻ lo lắng định bước về phía nàng nhưng bwocs chân lại khựng lại.

         Bên này, Nàng vất mạnh tay Ma Thiên Uy ra, chứng mắt nhìn hắn_Không cần người quan tâm_Rồi thi triển khinh công rời

         _Ha, Ma  Thiên giáo là nơi em muốn đến đến, muốn dễ dàng vậy sao? bắ em luôn mà cùng em chơi trò mèo vờn chuột 1 lúc

         Ma Thiên Uy nhếch mép cười nham hiểm 1 cái rồi cứng rời khỏi căn nhà giam ẩm ướt

       

       

       

       

       

         Thần Huyền trở về phủ với bộ  dạng thể nhếch nhác hơn được nữ khiến Mọi người trong phủ đều hết sức lo lắng

         thăng Nhược Bình nhưng tại sao lại như thế này? Chẳng lẽ giữa đường gặp cướp? Nhưng mà với võ công của nàng bọn cướp khác nào 1 lũ lâu la biết thân biết phận?

         Cũng may lúc nàng về là đêm khuya, Nam Phong cùng Nam Vy ngủ say nên chúng biết.

         Dặn mọi người nên làm lớn chuyện, nàng mới di tắm táp cho sạch sau đó mới kéo Bách Chiến vào thư Phòng

      Bây giờ mới nhìn , mấy ngày nay quả là nàng gầy rất nhiều, khuôn mặt xanh xao đầy ưu tư

         nàng kể cho Bách Chiến nghe về chuyện Nam Phong còn sống, khiến cho sứng sốt 1 hồi lâu

         _Tại sao còn sống mà bao nhiêu năm nay liên lạc cho chúng ta?

         _hắn…. còn là Nam Phong của ngày xưa rồi

         _Là sao? chẳng lẽ Ma Thiên Uy làm gì ?_Bách Chiến hồ nghi hỏi

         _Ma Thiên Uy, cho nam Phong uống Đoạn hồn đơn

         cần phải giải thích nhiều, chính Bách Chiến cũng biết, Đoạn hồn đơn là như thế nào, vì vậy cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, chỉ ôm nàng, để nàng dừa vào lồng ngực ấm áp của , để nàng cảm nhận được che chở của giọng an ủi nàng

         _Muội yên tâm, rồi mọi chuyện qua, Nam Phong rồi bình phục trở về, ta tin ông trời  lại bạc đãi người có tâm!

       

       

       

       

         Những ngày tiếp đó phải là những ngày yên bình nhưng nàng cũng camrm thấy lòng mình bớt bởi bên cạnh nàng, còn có bách Chiến, còn có Tiểu Long, tiểu Vy lúc nào cũng chăm sóc, quan tâm đến nàng

         Tiểu Long, iểu Vy, tuy mới chỉ 5 tuổi nhưng chúng thực rất hiểu bieeyt, rất qyan râm đến nàng, bao giờ làm nàng buồn lòng, phận làm mẹ như nàng thấy hổ thẹn, làm mẹ mà chăm sóc nổi con mình,  lại còn để chúng lo lắng vì mình.

         Từng ngày cứ trôi qua nhưng nàng vẫn thể quên được những gì diễn ra trước đó, nàng vẫn thể ngừng suy nghĩ, làm thế nào để đưa Nam Phong trở về.

       

       

         Thàng 9, tiết trời mát mẻ, cũng khiến cho tâm trạng của nàng phấn trấn lên

         Đên khuya, thực ngủ được, nàng loanh quanh trong vườn, thậm nghĩ đến ngày mai, xa kia là như thế nào

         1 cơn gió mạnh thổi tới, nàng  lất tay áo che mặt tránh những hạt cát bay lên.

         Phập!!!!!!!1

         1 chiếc phi tiêu xé gió cắp thẳng vào cột.

         và đương nhiên, gắn chiếc phi tiêu là 1 mảnh giấy

         Chậm rãu mở mảnh giấy ra, nàng chỉ nhìn thấy vỏn vẹn mấy từ

       

       

                Rừng trúc sau phủ

                ___Nam Phong___

       

       

         Nhanh chóng rời khỏi phủ, tức tốc đến rừng trúc.

         Ánh răng soi sáng cả khu rừng, nhìn thấy những cây trúc đung đưa tạo thành những kiếng kéo kẹt, tiếng gió như những hồn về, khói rắng lượn lờ từa như những bóng ma chập chờn bao quanh lấy nàng như muốn níu kéo

         Bỗng, tiếng sáo vi vu trầm bổng lọt vào tai nàng, 1 tiếng sao mang đầy nỗi ưu tư, 1 nỗi nhớ da diết, day dứt thôi, đau khổ như giằng xé con tim

         Bất giác, bước chân nàng cũng theo tiếng sao kia mà tiến tới, do dự, cân nhắc, trong đầu nàng chỉ có 1 ý nghĩ độc chiếm : Đến nơi có tiếng sáo

        

       

       

         Phía sau 1 khóm trúc, 1 bóng người ra, 1 thanh niên ngồi bên cạnh con suối chảy róc rách thổi sáo. Bóng chàng trong màn đên lẻ loi, độc.

         Màn đến tĩnh lặng càng khiến cho tiếng sao vang xa, cùng với tiếng nước róc rách khiến cho nàng cảm thấy trong lòng xốn xang khó tả.

         Lặng lẽ rút Lưu Huyền sáo bên hông đưa lên môi, nàng hít 1 hơi sâu rồi riếng sáo của nàng cũng hòa vào đó

         Thất tuyết diệu!

         1 khung cảnh rất thần tiên, nơi có hai con người độc cùng thổi sáo

         Tiếng sáo rãi bày nỗi lòng của họ, tiếng sáo mang nhưng phiền muộn bay dấu vết.

       

       

         hồi sau, tiếng sao cuối cùng cũng dứt hẳn, gian lại trở nên tĩnh lặng lạ thường

        Namnhân lên tiếng phá tan tĩnh mịch đến khó chịu này

         _Ta những tưởng nàng đến

         _…

         _Sao nàng gì?

         _…

         _Xin lỗi vì để cho nàng chịu ủy khuất bao nhiêu năm nay, ta thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta nên bặt vô tín lâu như vậy.

        Namnhân này chính  là Nam Phong, quỳ gối xuống nền đất lạnh léo liên tục dập đầu về phía nàng, liên tục những lời xin lỗi.

         Ai đàn ông thể khóc?

         Chính lúc này đây những giọt nước mắt quý giá của người đàn ông, chính xác là Vân nam Phong – Nhị vương gia cao cao tại thượng lăm dài gò má

         _Ngươi…ngươi thực là Nam Phong?

         _Sau 1 hồi bất động cuối cùng nàng cũng nghẹn ngào lên riếng

         _Nàng thực tin ta? Cũng phải thôi, vì giờ ta chính là thuộc hạ của Ma Thiên Uy. Nàng có quên nghi ngờ ta mà

         _Không, ta nghi  ngờ ngươi, chỉ là ta….ta mừng quá thôi

         nàng cũng biết rằng đây là ván cược là ván cược 1 mất còn, nhưng nàng vẫn là tin .

         Dù thế nào nữa, nàng vẫn tin .

         Mấy lần trước, thấy biểu của khác thường nàng cảm thấy đó chính là Nam Phong ngày nào

         Cảm giác này lẽ nào lại sai? nàng quan tâm. Chỉ cần nhaanjra nàng là đủ

         nàng tiến về phía , từng bước từng bước

         Ngồi bên cạnh , 1 cỗ ấm áp bao vây lấy 2 người

         nàng và cùng trò chuyện, cùng  kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong những năm qua

         Nàng kể về tiểu Long, tiểu Vy.

         Nàng hào hững, cứ thao thao tất tuyệt mãi, cho đến khi Nam Phong ngắt lời

         _ Có 1 điều ta giấu nàng. Nàng giận ta chứ?

         Sao lại như thế? Bối rồi 1 hồi, vuối cùng nàng cũng :

         _không sao, chỉ cần người vẫn là Nam Phong ngày nào là được rồi

         _Ta lừa dối nàng, nàng cũng vẫn tha thứ?

         ……Đương nhiên

         _Vậy………….

         Lời chưa dứt ngay phía , thả xuống 1 cái lưới sắt.

         nàng sơ xuất nên thoát khỏi, những thanh sắt nặng trịch cọ sát vào da thịt ngọc ngà tạo thành những vết xước lớn, máu bắt đầu rỉ ra khiến nàng đâu dớn, nhăn mặt lại

         _Ha ha ha ha, làm tốt lớm

         Ma Thiên Uy từ đâu tiến tới vỗ vai Nam Phong trong khi còn trân trân nhinf nàng.

         _Không có gì, chủ nhân quá khen, vâng mệnh chủ nhân là nhiệm vụ của thuộc hạ

         _Tốt lắm_MA Thiên Uy cười lớn, rồi đến gần nàng ngồi xuống

         _Em thấy tế nào, màn này quá dặc sắc phải

         _Bỉ ổi, ra lừa tôi

        Nàng chân tay mắc kẹt trong đống lưới sắt giờ chỉ có thể gào lên

         _Ha, ta ngây thơ khi tin lời ngươi , nhưng ta , cho dù ngươi có lừa ta ta vẫn tha thứ, ta oán người_nàng  quay sang phía nam Phong giọng

         _Vậy tốt, ta cũng cần phải áy náy, nagươi cũng khờ quá, ngươi là cái gì mà ta phải thương, ngươi đáng, lý ra ngươi phải biết sớm rồi chứ, thất vọng khi ta từng cho rằng ngươi là đối thủ của ta

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46


      <img title="69156cfd74975a065d6008aa" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/07/69156cfd74975a065d6008aa.jpg?w=560" alt="" />


      Tiểu Dực: *gáo rú* ta trử lại rầu đây aaa, hom nay ta bắt đầu post lại truyện Định mệnh, lịch là 1 ngày 1 chương nhá *múa may quay cuồng*

      *******************************


         Khi nàng tỉnh dậy dã thấy mình ở trong ngôi nhà giam, chân tay bị xích lại như lần trước.

         ngước mắt lên mình, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Ma Thiên Uy,.

         _Ngươi đừng có lúc nào cũng xuất trước mặt ta như vậy. Chương mắt!

         _Ma Thiên Uy chỉ cười khẩy 1 cái

         _Để xem em cứng đầu đến lúc nào.

         _…

         tiến lại phía nàng

         _Nghe em có khả năng chống lại bách độc?

         _…

         Tiến thêm 1 bước nữa, cầm bàn tay nàng lên, là bàn tay có  đeo Bạch Ngọc bảo.

         _Có phải là nhờ cái này?

         vuốt ve Bạch Ngọc bảo

         _Ngươi định làm gì?

         Nàng bỗng chột dạ, lỡ may định phá hủy nó sao?

         _Đương nhiên là phá hủy nó ròi

         trúng suy nghĩ khiến nàng càng lo lắng hơn.

         _Nếu như phá hủy nó em mất khả năng chống lại bách độc, lúc đó dễ dàng hơn cho

         _Anh…….tôi cấm …. được đụng đến nó…..

         Nhưng tất cả muộn, những ngón tay thon dài của ma Thiên Uy trong phút chốc bóp nát chiếc nhẫn ra từng mảnh vụn. Từng vụn đá tơi lả tả dưới chân nàng, nàng cúi nhìn chúng mà trong lòng tức tối, có biết là Bạch Ngọc bảo quan trọng thế nào ? Có biết nàng quý nó đến mức nào ? phải vì nó có khả năng chống lại bách độc, cũng phải nó là thứ duy nhất khắc chế được Lục Bạch ngọc mà  nó chính là vật mà sư phụ nàng quý nhất, quý đến nỗi muốn trao lại cho nàng.

         Nàng có lỗi với sư phụ, có lỗi với Bạch Ngọc bảo.

         Là , chính phá hủy nó, cuộc đời này nàng thể tha thứ

         Đôi mắt nàng lên những vằn đỏ, quanh người nàng tỏa ra 1 cổ hàn khí đến rợn người, nội lực khổng lồ thoát ra ngoài với màu xanh lam như ngọn lửa tức giận, ngọn lửa của thù hận,

         _YAA………………….MA THIÊN UY! TA GIẾT NGƯƠI!!!!!

       

         CHOANG!! LENG KENG!!! RẦM RẦM!! UỲNH!!!

       

         Tiếng đổ vỡ

         Tiếng dây xích bị gió cắt đứt rơi xuống sàn nhà

         Tiếng mái nhà đổ xụp xuống.

         Tất cả trơ thành 1 khối đổ nát sau tích tắc.

         tất cả là do nguồn nội lực khổng lồ từ nàng thoát ra ngoài..

         Mặt Ma Thiên Uy xanh lét, từ khi đến thế giới này, chưa từng thấy 1 nguồn nội lực nào lớn đến như vậy. Lùi từng bước về phía sau thủ thế, là vẫn dám xuất chiêu chính là sợ mình bị nàng đánh đến trọng thương.

         Bên kia Nam Phong cũng hoảng sợ kém, vì cái gì mà từ nàng lại thoát ra nguồn nội lực mạnh đến kinh người như thế? Bao năm nay ở bên cạnh nàng, là chưa bao giờ nàng cảnh tượng như thế này.

       

       

       

         Thần Huyền điên cuồng tàn phá những thứ xung quanh.

         Nhà cửa, cây cối đều bị nàng phá hủy.

         
         Những tên võ công kém cỏi, tránh cược đòn của nàng, chết la liệt dưới nền đất lạnh lẽo.

         số cao thủ của giáo phái liên thủ bảo vệ Ma Thiên Uy.

         Bên kia, 1 người đứng lẻ loi, nhìn nàng, trong lòng đầy lo lắng, nếu nàng cứ như vậy kiệt sức mà gục xuống mất.

       

         Biểu này thấy rất quen, nhớ là từng đọc ở đâu rồi.

         Trấn tĩnh 1 lát, chợt nhớ ra, đây chính là phản lực của kết hợp của Lục Bạch ngọc và Bạch Ngọc bảo.

         Khi 2 thứ kết hợp điều đầu tiên là Bạch Ngọc bảo khắc chế Lục Bạch ngọc cho nó phát huy năng lực rút cạn sinh lực của chủ nhân khi chủ nhân của nó động tâm

         Sau đó cả 2 dung hòa lẫn nhau, thay phiên nhau cung cấp năng lượng cho chủ nhân cũng như năng lực giải kịch độc.

       

       

         Khi 1 trong 2 thứ bị phá hủy rạo ea phản lực tác dụng lên người chủ nhân, phóng thích nguồn năng lượng khổng lồ nhất có thể,

       

       

         ĐIều kinh khủng nhất chính là………….

         Chỉ trong vòng 1 khắc nó rút hết sinh lực của chủ nhân sau đó năng lực trị độc còn nữa, giống như người bình thường.

         Lục Bạch ngọc sau khi kết hợp với Bạch ngọc bảo nghiễm nhiên là rất tốt, nhưng khi Bạch ngọc bảo vị phá hủy Lục Bạch ngọc nhận người đó là chủ nhân nữa, để người cũng chỉ như những miếng ngọc bội bình thường.

         Suy nghĩ vừa dứt, liền nhìn thấy ngọn lửa nội lực bao quanh nàng dần tắt , tiếp theo, bóng nàng ngã xuống  như cánh bướm mỏng manh.

         nghĩ ngợi gì nhiều, kêu lên thất thanh

         _Nương tử!!!

         Lắc mình 1 cái, đến bên cạnh nàng, đôi tay rắn chắc đỡ lấy bờ vai mỏng manh. tại nàng là kiệt sức, tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng nàng vẫn là rất đẹp

        

        

         Chi tiết nhặt này thể nào qua nổi đôi mắt như cú vọ của Ma Thiên Uy, từ dầu đến cuối, vẫn là để ý Vân Nam Phong, mực tin tưởng Nam Phong.

         nghi ngờ,NamPhong cđang nhận nhiệm vụ nằm vùng do Hoàng thượng giao phó nhằm tiêu diệt ma giáo của .

         Hôm nay, 1 lần nữa khẳng định, Nam Phong hề trúng Đoạn hồn đơn của , tất cả chỉ là 1 vở kịch.

         bất giác Ma Thiên Uy cười phá lên

         _Ha ha…ha ha ha…

       

       

       

         Tiềng cười của ma Thiên Uy khiến Nam Phong quay lại với thực tại.

         tại, chính là bây giờ, và nàng ở trong miệng cọp, 1 con cọp điên cuồng.

         _Quả là ta đoán sai, ngươi chính là nội gián.

         _Ngươi nghĩ thế nào tùy ngươi, nhưng ta bỏ qua cho ngươi lần này đâu, dám làm tổn thươn nương tử ta – CHỈ! CÓ! CHẾT

         Nam Phong gằn từng chữ, cánh tay ôm nàng càng xiết chặt hơn

         Bao nhiêu năm nay, gây  bao đau khổ cho nàng, chưa lần nào làm cho nàng vui vẻ. Hôm nay, kể từ nay về sau, thề luôn luôn ở bên nàng, chăm sóc cho nàng

         _Theo như ngươi vẫn còn có lần sau?_Ma Thiên Uy  kiêu ngạo hoit

         _Ta muốn giải quyết ân oán với ngươi ngay bây giờ, nhưng tại ta rảnh . Cáo từ

         xong, Nam Phong  thi triển khinh công thượng thừa nhanh chonhg xuống nũi

         Ma Thiên Uy đừng phía sau nhếch mép cười nhạo

         _Ta đợi ngươi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :